1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 16: Có lẽ có chuyện xưa chăng?

      Edit: RikaNguyen

      “Lạc vương điện hạ, lâu thấy , khó có được lần ngài đến Thiên Hạ lâu, nay lại có mỹ nhân theo bên mình, điện hạ giới thiệu chút sao?”

      Ánh mắt Yên Phi Tuyết sâu lường được quét qua người Phong Nhược Ngôn, sau đó thi thi nhiên hướng Yến Du Trần thi lễ, ý tứ hàm xúc , mở miệng hỏi.

      Lời này của Yên Phi Tuyết hỏi tương đương có học vấn, nàng hỏi câu như vậy đó là biểu lộ mình đối Yến Du Trần có tình, lại đem Phong Nhược Ngôn cấp trở thành đối phương, trực tiếp đem Phong Nhược Ngôn bỏ qua bên, làm cho người bên cạnh cho rằng Phong Nhược Ngôn cùng các nữ tử khác cũng có khác nhau, chính là tnữ tử đê tiện mặt dày theo bên người Yến Du Trần.

      Phong Nhược Ngôn khẽ nhíu mày, nữ nhân này đúng là đem mình trở thành tình địch của ả?

      Mà sắc mặt Yến Du Trần nháy mắt cũng chợt tắt, cảm tình của rhắn tại đối mặt với Yên Phi Tuyết có chút phức tạp , nghĩ đến nàng trước kia……

      Nhưng là cũng muốn ủy khuất Phong Nhược Ngôn, biết tiểu tổ tông này phải tốt tính gì, huống chi quan hệ của bọn họ mới tiến thêm ít, cũng thể để cho người phá hủy.

      Lập tức liền khôi phục tính cách bất cần đời, biểu tình ra dáng công tử phong lưu, giơ lên phượng mi :

      “Ha ha, lời này của Yên mỹ nhân có thể sai lầm rồi, trong mơ ta còn chưa dám nghĩ tới cho Ngôn Ngôn theo đuổi sau ta. Ai, nhưng làm cho người ta bất đắc dĩ , hôm nay ta còn vất vả mặt dày mày dạn mới miễn cưỡng làm cho Ngôn Ngôn đáp ứng ta theo nàng, lại tiếp, ta muốn làm người hầu của nàng chắc gì nàng chịu thu nhận ta!”

      Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều há hốc mồm, này…… Lời này làm cho người ta kinh sợ, đường đường là Lạc vương phong vân, cư nhiên chấp nhận làm người hầu của nữ tử biết tên, lại rằng nữ nhân này cũng sư tình nguyện chấp nhận người hầu như ?

      Này…… Thế giới này chẳng lẽ thủ đảo lộn rồi sao? Ai, điều này làm cho các nữ tử thế gian mến Lạc vương gia thương tâm nha.

      Nụ cười của Yên Phi Tuyết chợt ngưng bặt, nàng ngờ Yến Du Trần nể mặt nàng mà trả lời như vậy.

      Tuy rằng lòng của nàng đặt hết lên người Yến Du Trần, nhưng là đối với nam nhân ái mộ mình, tại đứng trước mặt nữ nhân khác nể tình mà đả kích nàng! Điều này nàng làm sao mà chịu đựng được?

      “Lạc vương hay giỡn, ai có thể nhẫn tâm để ngài làm người hầu được? Hay là vị nương này giỡn với ngài?”

      đợi Yến Du Trần mở miệng, thanh của Yên Phi Tuyết tiếp tục vang lên:“Lạc vương, Phi Tuyết với ngài vẫn là nửa năm tiền sơ dương thành nhất tụ ( nửa năm quen biết), thời gian cực nhanh, nay mời bằng ngẫu nhiên gặp, hôm nay Phi Tuyết làm chủ, tiếp đãi ngài cùng vị nương này?”

      Yến Du Trần nghe xong, ánh mắt chuyển về hướng Phong Nhược Ngôn, dùng sức hướng nàng chớp mắt vài cái, muốn bảo Phong Nhược Ngôn cự tuyệt.

      phen động tác như vậy nhưng cũng qua khỏi ánh mắt của Yên Phi Tuyết, trong lòng nghi kỵ, suy tư, nữ nhân này rốt cuộc là ai?

      Phong Nhược Ngôn đối với động tác của Yến Du Trần để ý tới, nàng đến đây vốn chính là đến xem môn quy của Thiên Hạ lâu này, hoặc có thể hay thám thính vài kiện, tại xem ra, sợ là Thủy Vũ Hinh kia tránh được kiếp hay có tránh được, hay là tình bị thế lực của Thủy gia đè ép xuống, dù sao, ở phạm vi thế lực của Thủy gia, muốn che dấu vài điều cũng quá khó .

      tóm lại, trừ bỏ kinh ngạc khi mới tới đây, tại Phong Nhược Ngôn đối nơi này cũng còn hứng thú. Ở 21 thế kỷ, những cái xa hoa hơn thế này nàng cũng thấy qua, vì vậy cũng kinh ngạc nhất hòi rồi chẳng mấy để tâm .

      Cho nên, đối với lời đề nghị của Yên Phi Tuyết cũng có phản đối, hôm nay đề suất Thiên Hạ lâu là nàng, chỉ là hứng thú nhất thời, tại có người coi tiền như rác, nàng đương nhiên là hoan nghênh .

      Vì thế nhìn đến ánh mắt u oán của Yến Du Trần, hướng Yên Phi Tuyết gật gật đầu, ý bảo các nàng dẫn đường, đoàn người liền hướng lầu 5 của Thiên Hạ lâu đến để dùng cơm.

      Tịch gian, Phong Nhược Ngôn đối với các mỹ thực đủ màu sắc, mọi người đến xem đều cự tuyệt.

      Mà Yên Phi Tuyết còn ở lại là cố ý vô tình thử Phong Nhược Ngôn, cũng trực tiếp bị nàng nhìn đến , làm cho trong lòng Yên Phi Tuyết tức giận, nàng ngờ Phong Nhược Ngôn thế nhưng cũng như vậy, cho nàng mặt mũi, mà Yến Du Trần cũng câu, đối nàng tương đương sủng nịch, điều này làm cho Yên Phi Tuyết cảm thấy thất bại.

      Nhưng nàng lại thể miễn cưỡng cười vui, sau lại muốn đánh đàn để gây hứng thú.

      Phong Nhược Ngôn tự nhiên cũng có ý kiến , thực tế nghe Yên Phi Tuyết đàn hoàn khúc sau, đối nàng cũng có chút ghé mắt , bản nhạc Yên Phi Tuyết đàn là “Mai hoa tam lộng”*, cầm khúc khi u oán thâm trầm, khi tinh tế triền miên. Đem cái nữ tử si tình cùng bất đắc dĩ biểu vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho ai nghe thấy cũng lâm vào động tình.

      Yến Du Trần nhìn thân ảnh mỹ lệ trước mặt, giai điệu nghe rung động lòng người, ánh mắt có chút phức tạp, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

      Mà Phong Nhược Ngôn liếc nhìn Yến Du Trần cùng Yên Phi Tuyết, cảm xúc của hai người dao động, trong lòng ám sấn, xem ra này hai người có chút chuyện xưa……

      * Mai hoa tam lộng: đứng hàng thứ 4 trong “ Trung Hoa thập đại danh khúc”

      Nhạc khúc thuộc loại “tá vật vịnh hoài”, mượn hình ảnh tinh khiết, thơm ngát và sức kiên cường chống chọi với cái lạnh của hoa mai để tán tụng những người có tiết tháo cao thượng.Nửa đầu khúc nhạc giai điệu du dương, thanh u gợi lên cao quý và trạng thái tĩnh tại an tường của hoa mai. Nửa đoạn sau vội vàng, hấp tấp biểu động thái bất khuất của hoa mai.Giai điệu tiết tấu hai đoạn đầu và cuối như là bất đồng, tương phản rệt…

      Ai mún nghe vào đây nha : http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mai-Hoa-Tam-Long-Chen-Zezhao/IW6O8IW0.html
      linhdiep17 thích bài này.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 17: Yến Du Trần tức giận

      Edit: RikaNguyen

      Ăn chút cơm, Phong Nhược Ngôn nhìn mỹ vị tinh xảo trước mặt, nghe tiếng đàn lượn lờ, mắt nhìn mỹ nữ và soái ca, là hứng thú, phụ công hôm nay tới đây.

      Trong lòng định ra mục tiêu của chính mình, về sau nhất định phải cố gắng, bổ khuyết những điều mà kiếp trước chưa thể làm được, tiếu ngạo giang hồ, tiêu dao tự tại.

      Khi Yên Phi Tuyết kết thúc khúc đàn, Yến Du Trần khi hứng thú, khi nhìn Yên Phi Tuyết nếu có chút đăm chiêu.

      Mà Yên Phi Tuyết vẫn như trước, thường thường thử thăm dò Phong Nhược Ngôn, đương nhiên, Phong Nhược Ngôn cũng chẳng thèm để ý.

      Cuối cùng, ba người mang ba tâm ăn xong, chuẩn bị hướng xuống lầu.

      “Muội muội, chúng ta đều ăn bữa cơm, lại trò chuyện với nhau vui, tỷ tỷ có cảm giác hận vì sao chúng ta gặp nhau trễ thế. Nhưng ta vẫn chưa biết tên muội để xưng hô, muội muội có thể cho ta biết được ? Về sau ta cũng có thể thường xuyên tìm muội muội lại Thiên Hạ lâu này cùng trò chuyện, cùng nhau nghe đàn!”

      mặt Yên Phi Tuyết là ấm áp vô hại, cười khuynh đảo chúng sinh, thanh như trận gió nhàng, nhu mì, khuôn mặt rạng ngời, làm cho người nghe vui vẻ thoải mái, thản nhiên mà túy.

      Phong Nhược Ngôn tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Yên Phi Tuyết, lãnh đạm : “ Trò chuyện với ngươi, cảm giác trò chuyện với nhau vui lại hận gặp trễ ư? Chỉ sợ là ngươi tìm sai đối tượng , mẫu thân ta chỉ sinh dưỡng nữ nhân là ta. Về phần tỷ tỷ, ta dám trèo cao, về sau muốn tâm hay nghe đàn, ta nghĩ Yên nương vẫn là tìm người tri kỷ khác ! Ta vốn là người biết tình thú phong nhã, cũng chẳng muốn học đòi văn thơ, nên thể nhận được lời này của Yên nương”

      Yên Phi Tuyết nghe vậy, tươi cười chuyện, nhất thời cứng đờ, bất quá phục hồi tinh thần rất nhanh, trong lòng lên tia nhảy nhót, nếu đúng như lời nữ nhân này , vậy nàng ta chẳng phải là đối thủ của mình. Phải chăng vì quá xấu xí tới mức chịu nổi nên mói dùng hồng sa để che mặt. Kia chẳng phải là cố ý làm ra vẻ thần bí, nhằm hấp dẫn ánh mắt của mọi người?

      Nhưng cách chuyện của nàng ta lại nhàng, thư thái làm Yên Phi Tuyết có chút xác định được, nữ nhân này làm như nàng suy nghĩ như vậy sao?

      Bất quá có thể quá xác định là nàng cùng Yến Du Trần quả phải là đôi, ít nhất phải lưỡng tình tương duyệt, nhưng Yến Du Trần lại đối với nàng ta là có điểm bất thường .

      Yên Phi Tuyết suy tư trong lòng, lập tức chuyển mâu nhìn về phía Yến Du Trần, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn rất ôn nhu. Bỗng chốc sắc mặt Yên Phi Tuyết tối sầm lại

      Yến Du Trần nghe được lời của Phong Nhược Ngôn, mặt lên thương tiếc, đối với Phong Nhược Ngôn, ở Nam Viên hoàng cung cũng gặp qua chút , nhưng khi ấy nàng còn nên coi trọng. Nay nàng bị người ta khi nhục, nàng nay mới mười bốn tuổi, vốn năm nay sắp cập can ( đến tuổi cập kê, đương đó), nhưng lại bị đẩy vào hang gổ hang sói. Nử tử ở Thiên kì đại lục phải có chút tài nghệ , nữ tử có tài, có chuẩn tắc ( phép tắc, lễ nghi) bị coi là bao cỏ ( là bù nhìn), phế vật. Thân thể bé kia của nàng đến tột cùng là chịu bao nhiêu thương tổn mới có thể làm cho nàng bình thản như vậy, ngại thẳng thân phận của mình?

      Trong lòng suy nghĩ, rồi lại dấy lên trận đau lòng..

      Mà nha hoàn của Yên Phi Tuyết giờ phút này cũng là nhịn được, vì tiểu thư mở miệng , vốn nàng xem Phong Nhược Ngôn dù thế nào cũng là danh môn tiểu thư, nhưng tại nghe lời của nàng chỉ sợ cũng là cái nữ nhân đê tiện . Thế nhưng nàng ta lại được Lạc vương coi trọng, hừ, dựa vào cái gì nàng ta có thể chính mình lại được, nàng ta bất quá là chỉ có tính tình cao ngạo chút chút mà thôi, huống chi, nàng thấy sắc mặt của tiểu thư tốt, cho nên cho dù chính mình đả kích Phong Nhược Ngôn, tiểu thư cũng cao hứng , phỏng chừng Lạc vương cũng nhìn mình với cặp mắt khác xưa , sau đó……

      Nếu ý tưởng này của nàng bị Phong Nhược Ngôn biết, biết Phong Nhược Ngôn nên khen nàng ta quan sát sắc mặt tài tình hay nên mắng nàng ta đầu óc có bệnh.

      “Hừ, ngươi là người hạ lưu bại hoại, biết xấu hổ, tiểu thư nhà chúng ta hạ mình gọi ngươi là muội muội đó là xem trọng ngươi, ngươi vậy còn cự tuyệt quá vô lý, ngươi muốn sống chăng sao?” Nha hoàn kia vênh váo hò hét, vẻ mặt hèn mọn hướng Phong Nhược Ngôn chửi bậy.

      Lời vừa xong, sắc mặt Yến Du Trần biển đổi cách nhanh chóng, mắt thường có thể thấy được, mà Yên Phi Tuyết cũng làm vẻ mặt xấu hổ hướng Yến Du Trần, vô tội nhìn , chỉ tiếc Yến Du Trần giờ phút này tức giận tận trời, thèm nhìn Yên Phi Tuyết. Yên Phi Tuyết liền đem ánh mắt liếc nhìn nha hoàn kia, trừng mắt phẫn hận nhìn nàng ta. Mà nha hoàn kia lúc này trạng thái hưng phấn,căn bản phát chủ tử tại rất tức giận, Yên Phi Tuyết kinh ngạc, trong lòng tức đến cực điểm, nhưng lại phải bảo trì hình tượng tao nhã cao quý, cho nên thể cường tự trấn định, huống chi nàng cũng rất muốn biết nữ nhân này đến tột cùng đối mặt với tình huống này như thế nào? Dù sao hôm nay nàng cũng vô sỗ lần nịnh hót, vuốt mông ngựa Phong Ngược Ngôn, trong lòng có tức giận là có khả năng.

      Nghĩ như vậy, nàng đối nha hoàn của mình cũng giảm chút ít tức giận, dù sao làm cho đối phương chịu nhục, chính mình giờ phút này cũng có điểm thoải mái.

      Mà Phong Nhược Ngôn đem biểu tình của Yên Phi Tuyết thu hết trong mắt, trong lòng hừ lạnh tiếng, sau đó hướng ánh mắt sắc bén như đao, thẳng tắp hướng tới tiểu nha hoàn kia:“Ngươi cái gì vậy, bất quá chỉ là con chó thôi, chủ tử chuyện, ngươi này là cẩu có thể xen mồm, giương oai sao.”

      Sau đó chuyển mâu hướng tới Yên Phi Tuyết mặt mịt mờ tình, sau đó mở miệng, ý tứ hàm xúc : “ Hay có lẽ chủ tử ngươi dạy ngươi như vậy ? Xem ra ta quả là có chút lậu quả văn* , đại tài nữ Yên Phi Tuyết của Thiên Kì đại lục bất quá lại tầm thường như vậy.”

      * lậu quả văn: Những người ngay những đạo lý tầm thường cũng hiểu, chỉ biết mê muội bất tri, sống uổng cả đời, người đời chế nhạo.

      Yên Phi Tuyết bị Phong Nhược Ngôn thế, trong lòng nhất thời cả kinh, nữ nhân này, nàng ta dám như thế…… Rồi sau đó lo lắng chuyển mâu nhìn về phía Yến Du Trần, vội vàng muốn giải thích.

      Nhưng lại thấy biểu tình lạnh bạc cùng thất vọng của Yến Du Trần, ánh mắt nhất thời cả kinh, kế tiếp tức bị lời của đả kích mình, thiếu chút nữa xụi lơ.

      Đúng vậy, Yến Du Trần là thất vọng rồi, hiển nhiên cũng bị Phong Nhược Ngôn hiểu lầm. Huống chi, nha hoàn của Yên Phi Tuyết dám trước mặt ăn hỗn xược, ngờ, chỉ mới nửa năm thôi mà nha hoàn kia cùng nàng thay đổi quá nhiều, dù sao nàng cùng Ngôn Ngôn cũng mới nhận thức nha.

      “Phi Tuyết, ngươi sao có thể làm thế, làm sao có thể biến thành như vậy, ta quá thất vọng về ngươi.”

      xong, ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm nha hoàn kia, hận thể đem nàng ta ra lăng trì. “Ngươi, nô tỳ hạ lưu, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, nàng là người ngươi có thể nhục mạ sao, người tới, đem điều ả hạ nhân đê tiện kéo xuống cho ta, bán vào kỹ viện, tìm trăm nam nhân hạ đẳng khất cái cho nàng hầu hạ, cho phép người khác chuộc thân.”

      Thanh Yến Du Trần rất tàn nhẫn, phân phó cho người của mình.

      Mà tiểu nha hoàn kia vừa nãy bị ánh mắt Phong Nhược Ngôn dọa ngốc, giờ phút này nghe được lời tàn nhẫn của Yến Du Trần, mới bất tri bất giác nhận thấy tình cảnh tại của chính mình, trong lúc nhất thời lại bị dọa chết ngất .
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 18: Ngươi là Phong Nhược Ngôn, ta đây là Sở Thính Phong

      Phong Nhược Ngôn nghiền ngẫm nhìn Yến Du Trần, nàng cũng ngờ thế nhưng để ý tới Yên Phi Tuyết, lời vừa ra, trực tiếp đem thị nữ của Yên Phi Tuyết bán kỹ viện .

      Nàng đúng là có chút hiểu . Bất quá việc này chẳng quan hệ tới nàng, nàng cũng ngây ngốc mà đồng tình với thị nữ kia.

      Sắc mặt Yên Phi Tuyết lúc này trắng bệch, cũng biết do thương tâm hay là tức giận, ánh mắt có tầng sương mỏng, làm tăng thêm vẻ mỹ lệ của Yên Phi Tuyết, làm cho người ta khó có thể kháng cự, huống chi nàng ta có chút ít quan hệ tới Yến Du Trần.

      “Ngươi……” thấy Yến Du Trần nhìn mình như vậy, trong lòng có tia co rúm, muốn gì nhưng lại cảm thấy nên lời.

      “Lạc vương điện hạ, ngươi cần gì, đều là Phi Tuyết lỗi, hạ nhân của ta sai, phải bị trừng phạt, Phi Tuyết câu oán hận .”

      Yên Phi Tuyết quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng Yến Du Trần, cho nước mắt của mình rơi xuống, xong liền che mặt, xoay người chạy xông ra ngoài.

      Yến Du Trần nhìn thấy biểu tình Yên Phi Tuyết như vậy, trong lòng trận co rút đau đớn, mà lúc này thấy nàng chạy ra ngoài, nhất thời quýnh lên, hướng về phía Yên Phi Tuyết bước hai bước, rồi sau đó nghĩ đến cái gì, liền quay trở lại, hướng Phong Nhược Ngôn cười xấu hổ.

      Phong Nhược Ngôn thần sắc lạnh nhạt :“Ngươi , ta tại đây chờ ngươi!”

      Yến Du Trần vừa nghe, trong lòng nhịn được sinh ra tia mất mát, nhìn thoáng qua Phong Nhược Ngôn, câu gì liền xoay người tránh ra.

      Phong Nhược Ngôn bị ánh mắt quái lại của Yến Du Trần nhìn mà sửng sốt, lập tức liền hừ lạnh trong lòng : “ Ánh mắt kia của là gì, chẳng lẽ trách nàng bảo đến đây, mà nàng cũng bắt trừng phạt ả kia, cũng chẳng lời đắc tội tới hồng nhan tri kỷ của .

      Mà lúc này Phong Nhược Ngôn mình người xuống lầu , chuẩn bị ra ngoài, chờ Yến Du Trần chẳng qua là thuận miệng, nàng cũng tâm tình làm bóng đèn.

      Mà giờ phút này,tại đại sảnh biểu diễn cái gì đó, thu hút rất nhiều người, vây quanh chật kín khán đài. Mà vị trí Phong Nhược Ngôn đứng giờ phút này vừa vặn có thể nhìn thấy ràng tình huống đài.

      đài lúc này hiển nhiên phải biểu diễn ca múa bình thường, mà là lôi đài sinh tử, đài giờ phút này là đám tráng hán cao lớn, thô kệch quần công nam tử, mà kia nam tử hiển nhiên bị vây quanh, cả người toàn máu, nhưng trọng yếu hơn là người nọ ràng thoạt nhìn đều đứng lên nổi, nhưng là đám nam nhân kia vẫn buông tha, giống chơi trò chơi mà dùng vũ khí, đám côn đồ dùng tay chân trêu chọc , xé rách xiêm y của , dục sính thú tính.

      Mà mọi người xung quanh thấy tia phẫn nộ nào hết, có người còn điên cuồng vừa uống rượu vừa gào thét.

      “Đánh chết , đánh chết , hướng chỗ hiểm mà đánh.”

      Phong Nhược Ngôn nhíu mi, đời có nhiều người đáng thương, người sống ở đòi chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

      Khi nàng chuẩn bị rời , nhưng trong nháy mắt, ánh mắt nàng và nam tử kia hẹn mà gặp, nhìn nhau, trong lòng trận xúc động.

      Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn đài nam tử hấp hối, bị người khác thoát quần áo, nhìn khuôn mặt nam tử, nàng nhịn được sợ hãi than, ngọc cơ mặc đồng, phượng mi vi chọn, mũi cao môi hồng, toàn thân mình giờ phút này chi chít vết thương, nhưng biết tại sao nhũng người đó vô tình hay cố ý mà đả thương mặt . Dung nhan của vẫn được duy trì, mà quả dung nhan của còn đẹp hơn nữ tử phài phần.

      Nhưng giờ phút này người tản ra mùi chết chóc nồng đậm, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, cừu hận, cam lòng, độc, tà ác. Phong Nhược Ngôn cảm thấy mờ mịt, thể dùng được từ ngữ nào để miêu tả khí tức của

      làm cho Phong Nhược Ngôn nghĩ tới mình ở thế giới khi chết, biểu tình của mình cũng hắc ám như vậy sao?

      Mà lúc này, có người trong số đó vươn 1 cước muốn đá vào hạ bộ của người nọ. Chỉ cần cước kia đá trúng , cơ hội làm nam nhân của nam tử kia hoàn toàn bị cướp đoạt. Phong Nhược Ngôn suy nghĩ, tay cũng bắt lấy hạt đậu phộng, tùy tay bắn ra, ngay khi người nọ đá vào phía dưới của nam tử kia, đột nhiên cả người giống rút gân, té mặt đất, run rẩy đứng lên.

      Lúc này toàn trường đều im lặng đứng lên, các vương công , quý tộc vốn đều chờ xem kịch vui, ai cũng nghĩ tới người nọ lại đột nhiên ngã xuống đất dậy nổi .

      Các đại hán đài cũng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, biết sao lại thế này.

      Mà lúc này, chủ trì trận biểu diễn – là nam tử trung niên bụng bự bay nhanh lên đài, cùng lúc đó , thân ảnh đỏ rực như yến cũng thi thi nhiên tiêu sái đến chỗ nam tử nằm dưới đất, ngồi xổm xuống, đối diện với .

      “Nếu muốn chết, ta có thể cho ngươi cái chết thống khoái! Nếu muốn sống, ta có thể chữa khỏi bệnh ngươi, cho ngươi tự tya giải quyết bọn họ. Nhớ kỹ, ta gọi là Phong Nhược Ngôn!”

      Thanh thản nhiên của Phong Nhược Ngôn vang lên, làm cho người khác cảm giác được rằng nàng có thể quyết định được sinh tử của người kia.

      Mà cái tên Phong Nhược Ngôn vừa ra, đám người nhất thời dại ra. Nghi ngờ mà đứng lên.

      Mà người nọ cũng cả kinh, gương mặt hoàn mỹ nổi lên chút gợn sóng, biết là bởi vì cái tên Phong Nhược Ngôn hay là vì lời của nàng?

      liền như vậy nhìn Phong Nhược Ngôn, trong đầu suy nghĩ.

      Nửa ngày, thanh khàn khàn nặng nề vang lên:“Ngươi kêu Phong Nhược Ngôn, từ nay về sau, ta — là Sở Thính Phong.”
      linhdiep17, kokoHuyền Vân thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 19: Bị bắt cóc ???

      Edit: RikaNguyen

      chiếc xe ngựa chạy nhanh trong bóng đêm, tiếng bánh xe lăn đường kêu “ lỗ lỗ”, nghe tiếng xe này cũng biết được chủ nhân rất vội vàng.

      Mà Phong Nhược Ngôn lúc này ngồi mã xa vẫn nhúc nhích, nhưng ánh mắt của nàng mang đầy phẫn nộ, chứa tia nóng muốn thiêu đốt người.

      Phải biết rằng, nàng Phong Nhược Ngôn từ ngày đầu tiên đến dị thế này, bị Thủy Vũ Hinh độc chết, bị Tần quản gia ám hại chết, bị Quân Vân Doanh đánh chết, mà ngay lúc vừa rồi, chính mình hề có cảm giác bị người khác điểm huyệt, huống chi đến việc nàng bị bắt lên xe ngựa chết tiệc này. Phong Nhược Ngôn giờ phút này muốn giết người , phải biết rằng tứ xưa tói nay đều là nàng chỉnh người khác, ai dám chỉnh nàng. Mà nàng lại là thầy thuốc giỏi,cái gì cũng biết, vậy mà nàng lại bị người khác điểm huyệt rồi bắt cóc.

      Đúng vậy, Phong Nhược Ngôn là bị người bắt cóc.

      Khi đó, Phong Nhược Ngôn bị ánh mắt xúc động của nam tử kia hấp dẫn , nàng nghĩ gì liền làm nấy, lúc ấy nàng cũng có nghĩ nhiều, liền ra tay trợ giúp người nọ. Bất quá người nọ cũng làm cho Phong Nhược Ngôn thất vọng, câu kia: “Ngươi là Phong Nhược Ngôn, ta là Sở Thính Phong” Lại làm cho Phong Nhược Ngôn xúc động .

      Tiếp theo liền bắt đầu chữa thương cho , mà làm cho Phong Nhược Ngôn ngờ là người của bị thương đơn giản chỉ là bên ngoài. người trừ bỏ bị người đánh bị thương ngoài da, nội lực cũng bị phá hư, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể bị cỗ hơi thở tà ác áp chế , chung quanh phá hư.

      Nhìn đến tình huống như vậy, Phong Nhược Ngôn nhất thời hiểu ra, khó trách ánh mắt nàng nhìn lần đầu lại có thể cảm giác được trong cơ thể Sở Thính Phong có cỗ nội lực hùng hậu. Nếu như so sánh với Quân Vân Doanh cùng Yến Du Trần chỉ sợ càng mạnh mẽ hơn , nhưng là tại lại bị mãng phu tráng hán đánh mà hề có sức phản kháng, hiển nhiên là nội lực của bị cỗ hơi thỏ kia áp chế, ngăn chặn .

      Mà theo biểu của cỗ khí tức kia, hiển nhiên Sở Thính Phong bị trúng cổ độc.

      Vốn Phong Nhược Ngôn đối với cổ độc này cũng nhận biết, trong mắt các đại phu ở cổ đại, hẳn là nhân biệt được cổ độc này , bởi vì cổ độc này là độc trứ danh, được truyền ra ngoài, cho nên ở thế kỷ 21 cơ bản muốn tuyệt tích. Mnhuwngtrong lần làm nhiệm vụ ở Nam Dương, Phong Nhược Ngôn may mắn được học qua cổ độc này, lại được tù trưởng truyền cho Bí tịch Tổ truyền, mà loại độc này của Sở Thính Phong vừa vặn nàng còn nhớ .

      Cho nên Sở Thính Phong gặp vận may, vẫn bị tuyệt mệnh.

      Dù sao cũng có thể cứu được rồi.

      Vì thế Phong Nhược Ngôn y theo kia bản sách cổ thượng kia ghi lại, bắt đầu giúp Sở Thính Phong giải cổ, trong chớp mắt Phong Nhược Ngôn liền đưa nhân mệnh cổ độc mẫu trùng đưa ra ngoài cơ thể, vừa vào khí liền biến thành đống máu loãng.

      Lúc này nội lực của Sở Thính Phong được khôi phục , hướng Phong Nhược Ngôn cảm tạ sâ, sau đó liền giải quyết đám đại hán đài.

      Mọi người lúc này được cấp cho trận kinh hãi, hô lên .Đầu tiên là bị thân ảnh tuyệt mỹ của nam tử áo trắng hấp dẫn, sau lại phân phó người tìm hiểu vị tiểu thư áo đỏ vừa giúp đỡ bạch y nam tử kia, dường như muốn chiếm nàng về mình trước nhất.

      Sau đó bọn họ lại bất ngờ biết được, nữ tử này dĩ nhiên là người mà thiên hạ ai cũng biết “Mười ngày khí phi” Phong Nhược Ngôn, là bao cỏ công chúa. cái kia ràng cũng bị phán tử hình nhưng mà vẫn còn sống, cái này cũng chưa tính, nam tử kia nhìn dường như sống nổi, vậy mà nàng chỉ động tay động chân tý, đem trở thành người cường hãn, đánh cho các hán tử kia té ngã đứng dậy nổi.

      người yếu đuối sắp chết vậy mà giờ phút này biểu dũng mãnh, vô địc, điều này kinh khủng nha.

      Còn có nàng kia là bao cỏ công chúa ư? “ Mười ngày khí phi” ư? Nàng — là Phong Nhược Ngôn sao?

      thực tế chỉ có Phong Nhược Ngôn tự mình , tùy tiện động vài cái như vậy cũng mất khá nhiều tinh lực, hơn nữa nàng vốn là lần đầu tiên giải được cổ độc này, nếu như phải ý chý của nàng cường hãn, chỉ sợ nàng ngất tại đây mất thôi.

      Nhưng là tuy rằng nàng có té xỉu, mà so với té xỉu càng có hậu quả nghiêm trọng hơn.

      Mà người núp ở chỗ tối thấy hơi thở Phong Nhược Ngôn có chút hỗn loạn, liền thừa dịp loạn mà đem Phong Nhược Ngôn bắt .

      Trong lòng Phong Nhược Ngôn mắng chửi người bắt cóc nàng, giờ phút này xe ngựa cũng dừng lại.

      Lúc này mành xe bị đẩy ra, nữ tử thân mặc áo lụa màu vàng, dung mạo thanh lệ hướng Phong Nhược Ngôn cười như có lỗi : “Phong nương, đắc tội , nhưng chúng ta là thân bất vô kỷ*, mong rằng Phong nương thứ lỗi.”

      *”Thân bất vô kỷ “
      Thân = là thân tâm, là lý trí của mình
      Bất =
      Vô kỷ = tùy tâm, có kỷ luật


      Trong truyện và phim thường dùng “Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ” ý người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc thể làmnhững chuyện mà phải do lòng muốn hay bản thân của họ thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 20: Phiên nếu kinh hồng! Tử y liễm hoa!

      Edit:Rika Nguyen

      Phong Nhược Ngôn nhíu mày nhìn nữ tử trước mặt, chuyện trầm ổn mà hữu lực, ánh mắt kiêu mà táo, tư thái cung kính lại lên khúm núm, làm cho Phong Nhược Ngôn có điểm thưởng thức , cũng có điểm tò mò chủ nhân của nàng rốt cuộc là người xuất chúng như thế nào?

      Tò mò lại tò mò, nhưng biểu tình của Phong Nhược Ngôn vẫn bình thường , ánh mắt sắc bén hướng thẳng tới nàng kia, lạnh giọng mở miệng : “Hừ, thứ lỗi? là buồn cười, các ngươi bắt ta đến đây, lại là điểm huyệt ta, xe ngựa mệt nhọc, chỉ câu thứ lỗi, ta phải bỏ qua sao?”

      Hoàng y nữ tử bị ánh mắt của Phong Nhược Ngôn nhìn qua mà đáy lòng run lên, thầm nghĩ trong lòng, bao cỏ công chúa này quả nhiên khác với lời đồn, đặc biệt ánh mắt nàng sắc bén đạm mạc, trong thiên hạ nàng cũng chỉ mới thấy qua ánh mắt của chủ tử, mà tại ánh mắt này xuất người Phong Nhược Ngôn, lại có thể làm cho đáy lòng của chính mình sinh ra cảm giác chột dạ.

      Phong Nhược Ngôn thâm tàng bất lộ như vậy, có lẽ có biện pháp giúp chủ tử sao…..

      Như vậy nghĩ, liền còn tức giận vì ngôn ngữ sắc bén của Phong Nhược Ngôn, mà còn cung kính đối với Phong Nhược Ngôn hơn , hơn nữa cũng giải trừ huyệt đạo của Phong Nhược Ngôn.

      Rốt cục khôi phục tự do nhưng Phong Nhược Ngôn chưa hành động thiếu suy nghĩ, trước mình bị 2 người kia bắt, chỉ cần nhì hoàng y nữ tử trước mặt, nàng lại trầm ổn, hơi thở nhàng như có, hiển nhiên gã cao thủ. Huống chi bọn họ cấp tốc bắt nàng đến đây, tất nhiên cho nàng có cơ hội chạy trốn, biết xung quanh đây, trong bóng đêm là biết bao nhiêu cao thủ.

      Nàng – Phong Nhược Ngôn bao giờ làm chuyện gì mà nàng chắc chắn , huống chi, nàng cũng rất muốn biết mình có giá trị với họ như thế nào?

      Như vậy nghĩ, Phong Nhược Ngôn bên theo hoàng y nữ tử hướng phía trước tới, bên thưởng thức phong cảnh xung quanh.

      Nàng giờ phút này dưới rừng hoa đào, cánh hoa theo gió mà bay, trong mắt Phong Nhược Ngôn lên tia kinh diễm, lấy tốc độ của xe ngựa mà , địa phương này hiển nhiên vẫn là ở Tây Lưu quốc, nhưng lmà nàng lại chưa bao giờ nghe qua Tây Lưu quốc còn có chỗ tuyệt vời như chốn thần tiên thế này .

      Phong Nhược Ngôn theo hoàng y nữ tử kia quẹo trái quẹo phải dưới rừng hoa đào, hướng về chỗ sâu nhất mà tới, bất tri bất giác tới điểm cuối.

      Mà làm cho Phong Nhược Ngôn tương đương kinh ngạc chính là, nhìn các cây đào trong rừng rất bình thường nhưng hẳn chứa huyền cơ, rất nhiều lần chỉ cần Phong Nhược Ngôn qua, cây đào bên cạnh đều di động, sau lại về lại bình thường. Trải qua quan sát, cây đào trong rừng kết hợp thành ảo giác thất tinh trận, biến đổi thành nhiều loại trận pháp, biết tàng trong này có biết bao nhiêu là cơ quan, cạm bẫy chết người.

      Tuy nàng đối cơ quan trận pháp từng nghiên cứu qua, nhưng đối mặt với trận pháp khổng lồ này, rừng hoa đào này, nếu phải có hoàng y nữ tử kia dẫn đường, chính mình nhất định an toàn mà trở ra.

      Này cũng có thể giải thích , vì sao nơi này ràng nằm ở nơi đô thành, cũng bị thế nhân biết. Vì sao bọn họ có thể cởi huyệt đạo bỏ của nàng, cũng bịt kín mắt nàng, liền mang theo nàng cách bình thường.

      Bởi vì cho dù chính mình qua lần vẫn thể nào mà nhớ để ra được.

      Điều này làm cho trong lòng Phong Nhược Ngôn tức giận, đồng thời dâng lên cam lòng.

      Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải hảo hảo khám phá tiên cảnh này.

      Chỗ thác nước là cây đào cuối cùng, thác nước chảy vuông góc xuống hồ.

      Hồ nước trong suốt thấy đáy, sóng nước xanh biếc dập dờn.

      nam tử mặc cẩm bào tím phiêu sa, khoanh tay đứng ở bên cạnh ao.

      Phong Nhược Ngôn cước bộ tự chủ dừng chút, nhìn nam tử như thiên tiên kia.

      thân tử y theo gió mà động, đứng bên cạnh mặt hồ xanh mát, thân mình phát ra hàn khí thản nhiên, tiêm tiêm lượn lờ, phong thái này chỉ có ở đế tiên, sắp vũ hóa thăng thiên.

      Phong Nhược Ngôn thân mình khẽ run lên, nàng còn chưa kịp định thần lại, tử y nam tử kia quay người lại nhìn Phong Nhược Ngôn. Mà ánh mắt Phong Nhược Ngôn cũng vừa vặn nhìn , nhất thời bốn mắt nhìn nhau.

      Phong Nhược Ngôn nghĩ rằng nàng gặp đoi mắt đẹp nhất thế gian, môi đôi mắt khá phức tạp.

      Cặp kia con ngươi như bầu trời biển đêm đầy hắc ám, lại giống như hồ nước vạn trượng sâu thẳm.

      Tĩnh lặng như ngọc, thâm sâu như hồ nước. Lạnh như băng.

      Trong sáng như ngọc lưu ly, đen như mực.

      đôi mắt như vậy, làm cho người ta rất khó tưởng tượng người có đôi mắt đẹp như vầy có dung nhan tuyệt thế như thế nào?

      Trong lúc nhất thời, Phong Nhược Ngôn nhìn mà ngây người, thẳng đến khi nàng nhìn thấy tia lạnh nhạt trong đôi mắt sâu thảm kia, ra ý cười , nàng nhất thời phục hồi lại tinh thần, trong lòng thầm mắng chính mình, phải chỉ là nam nhân thôi sao, thế nhưng nàng lại nhìn thất thần? là rất vô dụng .

      Đồng thời trong lòng thầm nhắc nhở chính mình, về sau nhất định phải cách người nọ xa chút, mới nhìn thất hồn động phách , có thể nghĩ người này cũng phải là nhân vật đơn giản.

      Nghĩ như vậy, Phong Nhược Ngôn hướng người nọ hung hăng trừng mắt, liếc mắt nhìn cái.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :