1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 11: Lấy được toàn thắng – Lấy được tự do

      Edit: Rika Nguyen

      “Hảo, bổn vương đáp ứng ngươi, trả lại toàn bộ đồ cưới cho ngươi!”

      Quân Vân Doanh nghiến răng nghiến lợi mà , rất muốn làm cho chính mình thoạt nhìn bình tĩnh chút, nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét. oán hận nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, buông tha biểu tình nào của Phong Nhược Ngôn, muốn tìm ra kẽ hở từ nàng.

      Mà kết quả nhất định làm cho thất vọng rồi, trước Phong Nhược Ngôn có khăn che mặt, mà tư thái của nàng rất bình tĩnh, thong . chút nào để ý đánh giá của Quân Vân Doanh.

      “Ha ha, Thụy vương quả là sảng khoái, như vậy thỉnh Thụy vương phái người đem sổ sách tới tính toán lại, phái mấy xe ngựa đem chúng ta về dị quốc công quán .”

      Nét mặt Phong Nhược Ngôn tươi cười như hoa , đưa ra cầu của chính mình. Làm cho người hiểu nội tình cảm thấy, nếu cự tuyệt điếu kiện như vậy, chắc chắn Thụy vương bị mang tiếng ác.

      Quân Vân Doanh trong lòng tức giận! Nhưng thể ra bên ngoài Đảo mắt nhìn về phía Tần Hải: “Cẩu nô tài, chẳng lẽ ngươi còn nghe thấy phân phó của Quỳnh Hoa công chúa sao? Còn mau trướng phòng đem đồ cưới của công chúa , lấy xe ngựa chở công chúa tới dịch quán !”

      Tần Hải trong lòng cả kinh, theo giọng điệu chuyện của Thụy vương gia, có thể cảm nhận được, Thụy vương tính toán xử lý .

      Tại Thụy vương phủ, mặc kệ trước kia ngươi có bao nhiêu đại công lao, nhầm từng bước đó là vạn kiếp bất phục, huống chi nay chính mình công nhiên đứng về phía Phong Nhược Ngôn, với tính cách của Thụy vương, mà tha cho chính mình là kỳ quái.

      mặt rời khỏi phòng, mặt trong lòng lại suy nghĩ về phương pháp thoát thân.

      Quân Vân Doanh nhìn chằm chằm bong dáng Tần quản gia , trong lòng quả động sát khí, ai có phản bội mà còn có thể tồn tại ở đời này.

      Chuyển mâu nhìn về phía Phong Nhược Ngôn, nàng — sớm muộn gì cũng ngoại lệ……

      “Như thế nào, Quỳnh Hoa công chúa vừa lòng chưa ?”

      Phong Nhược Ngôn cũng nhận ra sát ý của Quân Vân Doanh đối với Tần Hải. Nhưng nàng nhưng lơ đễnh.

      “Ân, rất là vừa lòng. Chuyện của ta đều giải quyết , Thụy vương hình như còn chuyện buồn…?”

      Quân Vân Doanh ngẩn ra, Phong Nhược Ngôn nàng ta có ý tứ gì, nàng còn muốn……

      đợi Quân Vân Doanh suy nghĩ nhiều, Phong Nhược Ngôn tiếp tục mở miệng : “Nay Thụy vương điện hạ còn ở thế cục nước sôi lửa bỏng, bản công chúa ta cũng là cảm thấy rất bất an! bằng chúng ta làm giao dịch? Ta có thể giúp ngươi giải khốn cảnh trước mắt!”.

      Lời của Phong Nhược Ngôn vừa thốt ra , trong lòng Quân Vân Doanh cùng Yến Du Trần thầm hỏi nàng ta có giao dịch gì đây?

      Yến Du Trần trong lòng khó hiểu, chính mình vừa mới còn cảm thấy Phong Nhược Ngôn thông minh, mà giờ phút này như thế nào có hành động hồ đồ đến vậy, mục đích đạt được , như thế nào còn muốn làm giao dịch, nữ nhân này, là……

      Mà ánh mắt Quân Vân Doanh nhìn Phong Nhược Ngôn có chút dám tin, nữ nhân này, nàng cái gì? Nàng , có thể giúp mình giải quyết cục diện trước mắt.

      Này……

      Quân Vân Doanh cố gắng áp chế hơi thở, phải bình tĩnh trong lời để để lộ ra khẩn trương.

      “Ngươi xem, ngươi muốn cùng ta làm giao dịch gì?”

      Phong Nhược Ngôn nhìn Quân Vân Doanh, khóe môi nhếch lên nụ cười châm biếm. Thụy vương này tự cho mình có đối thủ, kiêu căng ngạo mạn, hừ, đến ngươi hiểu được chuyện gì xảy ra, hẳn ngươi khóc . Bất quá trong mắt nàng thể ra cảm xúc gì. Từ trong lòng lấy ra bức hưu thư mà Quân Vân Doanh tự tay viết.

      “Thụy vương điện hạ, Nhược Ngôn khẩn cầu Thụy vương điện hạ thu hồi lại hưu thư.”

      Trong lòng Yến Du Trần căng thẳng, Phong Nhược Ngôn làm cái gì vậy, chẳng biểu vừa rồi của nàng là giả? Chẳng lẽ nàng háo sắc như lời đồn đãi? Chẳng lẽ nàng còn muốn Quân Vân Doanh lần nữa tiếp nhận nàng sao?

      Quân Vân Doanh cũng sửng sốt, trong mắt lên khinh thường, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, xem ra việc làm hôm nay của Phong Nhược Ngôn có gì đáng phải suy nghĩ, nữ nhân này đúng như phán đoán của , Phong Nhược Ngôn quả thực vẫn là vì mà đến đây.

      Vì thế trong lòng lại lần nữa bắt đầu cân nhắc.

      Phong Nhược Ngôn thu hết biểu tình của bọn vào trong mắt, giọng mỉa mai chút, tiếp theo thản nhiên mở miệng: “Thụy vương gia, ánh mắt của ngài…… Chậc chậc, là…… Ta nghĩ Thụy vương điện hạ có thể là hiểu lầm , ta ngươi thu hồi hưu thư cũng phải là ta lại muốn lần nữa trở lại vương phủ. Thụy vương ” Ngự hoa “Năng lực là quá mức cường hãn, Nhược Ngôn đúng là vô phúc tiêu thụ, cũng hưởng thụ nổi đâu!”

      “Xì” Yến Du Trần nghe thế nhịn được cười ra tiếng , gặp qua nhiều người có ý hại người, nhưng chưa thấy ai hại người ngoạn mục như nàng , nữ nhân này, lời cũng độc địa nha.

      Quân Vân Doanh khóe miệng co rút, thề, nữ nhân này chính là cố ý .

      Phong Nhược Ngôn cũng để ý tới biểu tình của bọn họ, nàng bảo hạ nhân chuẩn bị giấy và bút mực, ở bàn múa bút thành văn.

      Quân Vân Doanh cùng Yến Du Trần hiểu gì hết, nữ nhân này, nàng, nàng ta muốn làm gì đây?

      Nửa ngày, Phong Nhược Ngôn nhất thức tam phân , đưa ra “Cùng cách thư” , bảo người hầu giao cho Thụy vương cùng Lạc vương mỗi người phần. Tiếp theo liền mở miệng:

      “Thụy vương điện hạ, ta nghĩ kết quả này hẳn là ngài hài lòng, có thể thay đổi được cục diện của ngài!”

      Quân Vân Doanh đầu tiên là nghi hoặc, xem qua nội dung, sau cùng là khiếp sợ cùng bội phục, cùng cách thư, nữ nhân này như thế nào có can đảm đến vậynàng ta lại nghĩ đến việc đưa ra cùng cách thư.

      Chỉ cần cùng cách thư vừa ra, quả thực như nàng , có thể giải quyết cục diện của . Hưu thê tồn tại , Quỳnh Hoa công chúa có làm gì , cùng có quan hệ , Hiên đế thể dựa vào lý do gì để gây sóng gió? Thế nhân lại có lý do gì trách tội ? Càng làm cho người ta hoảng sợ hơn là, nội dung của bức thư này làm cho người ta thể tìm được kẻ hở nào để mà lên án!

      Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn , trong mắt lóe lên tia sáng, nữ nhân này là ngoài dự liệu của . Phải biết rằng, ở Thiên Thần đại lục, nữ tử nếu bị hưu , nhất định nửa đời sau sinh hoạt rất khổ sở, bị mọi người khinh thường.

      Huống chi , nếu “Cùng cách thư” bị đưa ra. là kinh hãi thế tục

      Bất quá, thể phủ nhận, cùng cách thư này đối với tình cảnh tại của nàng quả thất rất thích hợp.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh mãnh tĩnh lặng, mà ba người trong sảnh cũng phải là người thường, có thể khống chế tâm tư của chính mình, cho nên giờ phút này , ngay cả tiếng hít thở rất đều nghe thấy, trừ bỏ Phong Nhược Ngôn thỉnh thoảng nhấp trà, hai người còn lại đều mang tâm .

      Nửa ngày qua .

      “Phong Nhược Ngôn, ngươi……” Quân Vân Doanh giờ phút này muốn gì,cũng thể được, thể hỏi được.

      “Thụy vương điện hạ , ngài nghĩ thong chưa? , tại đây là phương pháp tốt nhất a. Hơn nữa cũng gây tổn thất tới người nào, chỉ cần ngươi động bút tựu thành . Hơn nữa, đúng lúc Lạc vương điện hạ ở đây, ta nghĩ phi thường nguyện ý làm nhân chứng!”

      Phong Nhược Ngôn lại chuyển mâu nhìn phía Yến Du Trần “Người tốt bình thường đều là làm được để , hôm nay ta cùng với Tây Lưu Thụy vương Quân Vân Doanh cùng cách chuyện, biết Lạc vương điện hạ khả nguyện làm chứng? Nếu như nguyện ý xin mời ở thư mặt dâng lên của ngươi bảo mặc !”

      Yến Du Trần trong lòng còn gì để , xem ra hôm chỉ có thể đáp ứng nàng mà thể cự tuyệt.

      Yến Du Trần bất đắc dĩ, :“Đây là vinh hạnh của bổn vương!”

      xong liền vung bút ký tên lên tờ giấy.

      Quân Vân Doanh nhìn bức thư mà ngẩn người, trong lòng lên tia cam lòng, mặc dù biết đây là biện pháp cải thiện tình hình tốt nhất.

      Nửa ngày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Nhược Ngôn, muốn đọc hết ý nghĩ trong ánh mắt của nàng. Sau đó, cuối đầu đem bút ký, đem ấn ký đóng lên.

      Đưa 2 phong thư cho Phong Nhược Ngôn cùng Yến Du Trần, chính mình cũng lưu lại phần, mặt chút thay đổi :“Như ngươi mong muốn!”

      Phong Nhược Ngôn tiếp nhận, nhìn mặt phong thư ba cái phong cách tự thể bất đồng, nhất thời vui vẻ ra mặt, mục đích cuối cùng của nàng đạt được.!

      Nghe được trong lời của Quân Vân Doanh , nàng cũng so đo “Ha ha, Thụy vương điện hạ, đây quả là việc vui nha! Hôm nay ta cũng quấy rầy ngươi lâu như vậy , bản công chúa ta trước hết trở về. Nha, còn có, Tần quản gia, người mang của hồi môn tới cho hồi lại cho ta! Ta trước đây, đa tạ Thụy vương !”

      Cũng quản Quân Vân Doanh có đáp ứng hay , đứng dậy liền ra ngoài, ngang qua Cửu Nguyệt té xỉu mặt đất, Phong Nhược Ngôn tao nhã ngồi xuống, lấy tay ấn huyệt nhân trung (nằm môi, đoạn từ mũi đến môi ) của Cửu Nguyệt, sau đó xoa bóp vài cái, Cửu Nguyệt từ từ tỉnh lại, rồi sau đó nghĩ đến tình cảnh vừa nãy, nhất thời trong lòng khủng hoảng, nhịn được muốn ngất tiếp.

      Phong Nhược Ngôn vừa thấy Cửu Nguyệt như vậy, chút để ý, : “ Chúng ta phải về , ngươi nếu lại té xỉu, ta đây cũng quản ngươi, lưu ngươi tại đây !”

      Cửu Nguyệt cả kinh, vội vàng đứng dậy, có điểm yên nhìn Phong Nhược Ngôn.

      Phong Nhược Ngôn cười, lập tức liền ra ngoài.

      Ngồi xe ngựa xe hoa do Thụy vương phủ chuẩn bị, phía sau là đoàn xe chứa hoàng kim, châu báu .

      Đoàn xe đồ sộ thế này, đường làm cho người dân hiếu kỳ, đều quay đầu lại xem xét, bàn tán.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 12: Yến Du Trần động tình

      Edit: Rika Nguyen

      “Tiểu thư, chúng ta phải rời vương phủ sao? Nhưng vì sao chúng ta trở về Nam Viên !”. Cửu Nguyệt ngồi ở góc xe ngựa, tọa thẳng thân mình , cẩn thận hỏi .

      Xe ngựa này rộng lớn, bên trong còn có cái nhuyễn tháp để Phong Nhược Ngôn nằm nghỉ ngơi, Phong Nhược Ngôn cử động, tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, chút để ý trả lời: “Nếu trở về, ta và ngươi có sống yên ổn ở Nam viên quốc ?”

      Cửu Nguyệt vừa nghe, lập tức an tĩnh lại, nghĩ đến tình cảnh của công chúa giờ phút này cùng với tình cảnh đáng thương của nương nương, trong lòng kiên định : “Mặc kệ về sau như thế nào, chỉ cần công chúa ở nơi nào, mặc kệ công chúa làm sao, nô tỳ vĩnh viễn hầu hạ công chúa!”

      Nằm nửa ngày, lúc này ở bên ngoài xe trận oanh động, ồn ào tranh cãi ầm ĩ, các loại thanh rao hang ầm ỹ dứt.

      Phong Nhược Ngôn xốc màng xe lên, bên ngoài là các cửa hàng , có châu báu ngọc khí, vải vóc cẩm y, đồ sứ…. Các cửa hàng đón khách ra vào nối liền dứt.

      Đây quả hổ danh là nơi phồn hoa nhất, mậu dịch phồn thịnh.

      Mà tại đây, các cửa hàng đại bộ phận đều thuộc chủ nhân – Thủy gia. Sinh ý của Thủy gia trải rộng toàn bộ Tây Lưu quốc, sản nghiệp đầy đủ các ngành các nghề. Gia chủ đương nhiệm của Thủy gia là Thủy Ngạo Thiên, cũng có cống hiến rất lớn cho hoàng gia, được tiên đế phong làm vương gia nhưng khác họ ( tức là được phong tước vị, hầu vị, địa vị giống như hoàng gia, nhưng thuộc dòng máu của hoàng gia).

      Thủy Vũ Thần , con trai của Thủy Ngạo Thiên là thương nhân thiên tài, tuy tuổi lớn, nhưng lăn lộn thương trường rất nhiều năm, đem sản nghiệp của Thủy gia phát triển đến cực điểm.

      Phong Nhược Ngôn thu hồi tầm mắt, trong lòng nghĩ nghĩ:

      Thủy gia có được Thủy vũ Thần quả có điểm đáng kiêu ngạo, xuất thân thương nhân, cơ hồ lũng đoạn toàn bộ kinh tế Tây Lưu quốc , nắm giữ hưng thịnh cùng sinh sát của Tây Lưu quốc. Cho nên Thủy Vũ Hinh dựa vào điều ấy mà sinh ra kiêu ngạo.

      Nghĩ đến Thủy Vũ Hinh, Phong Nhược Ngôn ngẩn ra, lập tức khóe môi hơi hơi cong lên, thầm nghĩ: “ Cũng biết những người đó cùng Thủy Vũ Hinh như thế nào? Về phần Thủy gia…… Có rắc rối lớn đây!

      Trong lúc Phong Nhược Ngôn ngẩn người suy nghĩ, mành cửa bị trận gió cuồn cuộn thổi lên. Tiếp theo, liền nghe được tiếng kinh hô của Cửu Nguyệt tiếng, chẳng qua thanh mới vừa ra, rất nhanh liền im bặt.

      Phong Nhược Ngôn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của tên nghiệt. Mà hiển nhiên, Cửu Nguyệt ngoài kia bị điểm huyệt đạo té xỉu ở nơi nào rồi.

      Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mày, lạnh giọng hừ : “ Nếu muốn chết hay tàn phê từ nay về sau, tốt nhất nên cách xa ta chút.!”

      Bất quá , trong lòng nàng cũng bình tĩnh lắm , vừa nãy nàng thế nhưng phát ra hơi thở của người này, tuy rằng lúc nãy nàng thất thần. Nhưng phải biết rằng, trong nhiều năm qua, mặc kệ là hoàn cảnh gì, kể cả khi ngủ, chỉ cần xung quanh trong vòng thước tất, có động tĩnh hay chỉ cơn gió thổi tới, dù thanh rất , nhưng vẫn thoát được ra khỏi chú ý của nàng.

      Mà nay, người này thế nhưng có thể lặng yên tiếng động tới gần bên mình, công lực người này hẳn tầm thường. Còn có Quân Vân Doanh kia nữa, nàng cũng nhận thấy được công lực của sâu cạn như thế nào. Chẳng lẽ ở thế giới này, mọi người đều có công lực thâm hậu hay sao? Nếu như khi nãy nàng và bọn đối địch với nhau, quyết đấu trận, chính mình há có thể toàn thân trở ra?

      Haiz……., muốn sống yên ổn ở đây, quả còn có con đường dài phải a!

      “Này, ngươi, nữ nhân nhẫn tâm này. Ngươi cũng có lương tâm! Ngươi đừng quên, mới vừa nãy ta còn có công giúp ngươi? Ngươi có thể đối với ta khách khí chút được ?”

      Yến Du Trần tiến đến bên trong xe, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Phong Nhược Ngôn trong bong tối. nhịn được muốn tới gần nàng, mà thực tế cũng làm như vậy . Lại gần nàng, quan sát kĩ khuôn mặt nàng. Lông mi nàng dài , lại cong, nhìn tuyệt mỹ. Toàn thân nàng cũng toát ra cỗ hương khí rất thơm, hương thơm này quả biết tên, nhưng rất dễ ngửi. biết, thế giới này lại có mùi hương dễ ngửi như thế. muốn đem nàng ôm vào trong lòng mà hít hà hương thơm ấy. ( Rika: ca này muốn chết nên mún ăn đậu hũ của Phong tỷ).

      Yến Du Trần ngây ngốc nhìn Phong Nhược Ngôn, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị nhất thời lên hai rặng mây đỏ , hai tai cũng đỏ lên, tim đập với tần suất cực mạnh, tựa hồ như muốn phá tan lồng ngực mà nhảy ra ngoài. ( Rika: a a a, ca ấy thẹn kìa, đỏ mặt kìa, mún cắn quá).

      Thẳng đến khi Phong Nhược Ngôn mở miệng , lập tức như chậu nước lạnh hắt xuống đầu , lạnh từ đầu tới chân. lập tức dịch đến góc khác trong xe mà ngồi , đối với nữ nhân lạnh lùng này là bất đắc dĩ đến cực điểm.

      Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu liếc Yến Du Trần cái : “ phải ngươi ta nhẫn tâm, ta có lương tâm ư? Vậy vì sao còn muốn ta khách khí đối với ngươi? Hơn nữa, ta cũng bắt buộc ngươi nhất định phải giúp ta. Chúng ta hai bên đều lợi dụng nhau, ngươi đừng với ta, ngươi đối Quân Vân Doanh kia có tâm tư gì , ta tin tưởng .”

      Phong Nhược Ngôn tạm dừng chút, nhìn lướt qua Cửu Nguyệt bất tỉnh ở bên ngoài, rồi sau đó , môi đỏ mọng hé mở: “Hơn nữa, mặc dù vừa rồi ở trong Thụy vương phủ cũng có thể miễn cưỡng tính ngươi giúp ta, nhưng tại, ngươi đem thị nữ của ta làm cho bất tỉnh, chúng ta cũng huề nhau, nghi vấn của ngươi có thể giải trừ, ngươi có thể .”

      Yến Du Trần trừng mắt, thân thủ chỉ vào Phong Nhược Ngôn: “Ngươi……”

      Nữ nhân này, nhìn , lợi dụng , chống đối có thể chấp nhận, tại thế nhưng còn gọi đuổi , nàng…… Nàng là nữ nhân sao?

      Phong Nhược Ngôn giống có việc gì, thản nhiên mở miệng: “Như thế nào, Lạc vương điện hạ còn có cái gì muốn chỉ giáo, có chuyện mau, thời gian rãnh rỗi của bản công chúa nhiều lắm.”

      Khóe miện Yến Du Trần nhất thời co rút, tận lực làm cho chính mình bình tĩnh chút, mở miệng : “Phong Nhược Ngôn, ta biết, ngươi, nữ nhân này đến tột cùng có là người như thế nào, sao lại vô tâm đến thế!”

      Phong Nhược Ngôn nghe xong, ánh mắt chợt lóe.

      Tâm, chính mình rốt cuộc còn có tâm ?

      Có tâm thế nào nhỉ, mất mẫu thân đau? Bị người phản bội,lợi dụng bi thương? Hoặc là tâm của chính mình tâm bị mất khi bị người thân nhất vứt bỏ, theo làn lửa nóng kia thiêu đốt mất rồi?

      Vô tâm , cần thừa nhận, nỗi đau kia đau tận xương cốt rồi.

      Có lẽ, chính mình về sau cũng nên làm người vô tâm.

      Chỉ trong chớp mắt, Yến Du Trần phát nữ nhân trước mặt toát lên đau thương nồng đậm. lập tức phát , tâm của chính mình trong nháy mắt cũng bi thương theo,nữ nhân này, đến tột cùng trải qua cái gì, nhận bao nhiêu nỗi khổ rồi mới có thể tản mát ra hơi thở trầm trọng như thế?

      Trong lòng hối hận muốn chết, họa từ trong miệng của mình gây ra , miệng mình là ti tiện, vì sao thể quản trụ chính mình, vì sao dung lời đả thương nàng như vậy?

      “Ngươi……” Yến Du Trần định mở miệng xin lỗi hoặc là cái gì đó, lại phát , giờ phút này, khí áp lực ,làm cho khó có thể mở miệng.

      “Ngươi sai, ta quả là người vô tâm”

      Theotiếng của nàng phát ra, Phong Nhược Ngôn liền lập tức thu liễm hơi thở, khôi phục lại biểu tình vân đạm phong khinh, làm cho Yến Du Trần nhìn thấy mà đau lòng.

      Vừa định mở miệng nóì, Phong Nhược Ngôn lại tiếp tục mở miệng: “Ngươi từ Thụy vương phủ đuổi tới nơi này, hẳn phải là để với ta mấy câu vô nghĩa này chứ?”

      Yến Du Trần nghe Phong Nhược Ngôn xong, trong lúc nhất thời đúng là theo kịp tiết tấu của Phong Nhược Ngôn.

      Ấp úng hồi lâu, lập tức nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh , lập tức hưng trí dạt dào, hướng Phong Nhược Ngôn tranh công : “Ngôn Ngôn, ngươi vừa ra khỏi vương phủ, quả bỏ lỡ trò hay nha!”
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 13: Thảm án Thụy vương phủ

      Edit: Rika Nguyen

      Phong Nhược Ngôn trận lạnh run: “Ngôn Ngôn” . Nàng cùng quan hệ tốt đến nước này !

      Về phần cái kia gọi là “Trò hay”, nàng đương nhiên biết Thụy vương phủ trò hay ra sân khấu, hơn nữa người thúc đẩy này trò hay phát sinh ra, vừa vặn chính là nàng!

      Phong Nhược Ngôn vẫn như trước, chút nào để ý tới , cũng thèm mở miệng chuyện cùng .

      “Khụ khụ, Ngôn Ngôn, ngươi cần lấy loại ánh mắt này nhìn ta. Ta sai lầm rồi, tại ta trịnh trọng hướng ngươi xin lỗi, về sau ta đều gọi ngươi Ngôn Ngôn! Cái kia, ngươi đối với việc xảy ra ở Thụy vương phủ hiếu kỳ ư?”

      Nghĩ đến hình ảnh thê thảm vừa mới xảy ra ở Thụy vương phủ, kia vô số con kiến, còn có đám cương thi nữ nhân nằm mặt đất, cùng với tiếng khóc Chấn Thiên, tiếng kêu thảm thiết, mặc dù từng trải qua các hình ảnh rung rợn, trải qua quá vô số nguy hiểm, nhưng thấy mà vẫn rợn tóc gáy.

      “Vừa rồi, khi ngươi rời khỏi Thụy vương phủ lâu, trong phủ liền xảy ra chuyện, các cơ thiếp trong Thụy vương phủ bị loại tên là ‘Sí diễm’ tấn công, bộ dáng mọi người bị biến dạng vô cùng thê thảm, Quân Vân Doanh giận dữ, bỏ qua cho hung thủ. Nhưng các nhân chứng cùng các cơ thiếp mơ hồ nhớ phát sinh ra tình huống gì? nhớ các nàng vì sao lại trúng độc?”

      Yến Du Trần dừng ánh mắt gương mặt của Phong Nhược Ngôn , buông tha chút ít thay đổi cảm xúc mặt nàng.

      Nhưng là , thần sắc nàng vẫn bình tĩnh như trước, trong ánh mắt hề có tia gợn sóng , trong lòng lại nhịn được nghi hoặc , phải chăng chuyện này do nàng gây ra?

      “Chẳng lẽ với ngươi chút quan hệ?” Yến Du Trần là nhịn được, bèn đánh liều hỏi nàng.

      “Hẳn là muốn cùng ta có quan hệ gì sao?”

      Phong Nhược Ngôn nghe được cả kinh trong lời của Yến Du Trần , tình đúng là nàng làm , bất kể tình phát sinh, mọi người trải qua đều mất trí nhớ.

      Nàng cũng nhớ chính mình đối với bọn họ có thủ đoạn khác nha! Huống chi lúc ấy có người nhiều như vậy, bằng nàng, chính mình muốn làm nhưng có lòng có dư mà lực đủ nha!

      Nhưng vì sao lại biến thành như vậy?

      Rồi sau đó, Phong Nhược Ngôn nghĩ đến cái gì, chẳng lẽ vẫn có người thầm giám thị mình sao? Nhưng sao nàng cảm nhận được !

      Lệ quang lóe lên trong mắt Phong Nhược Ngôn, mặc kệ người này rốt cuộc có mục đích như thế nào, nhưng là trăm ngàn nên đụng tới cực hạn của nàng, nếu có như vậy, mặc dù mình phải đối thủ của , cho dù được ăn cả ngã về , nàng nhất định bỏ qua cho .

      Yến Du Trần bị Phong Nhược Ngôn hỏi lại , trong lời nhất nghẹn, ra lời.

      Lập tức nghĩ đến ánh mắt thị huyets kia của Quân Vân Doanh, nhất thời sắc mặt nghiêm lại, nhíu mày, ánh mắt sâu như biển nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, : “Mặc kệ như thế nào, ngươi về sau đều phải cẩn thận chút, Quân Vân Doanh cũng người lương thiện gì, mà ngươi hôm nay tác oai tác quái, chờ phục hồi lại tinh thần , nhất định là từ bỏ ý đồ .”

      xong, liền lấy ra khối ngọc bội xanh biếc, kéo tay Phong Nhược Ngôn qua, đem ngọc bội đưa đến cho nàng . Đụng tới Phong cánh tay nhu nhược, bé như có xương kia của Nhược Ngôn , tâm thần lại nhoáng lên cái.

      Phong Nhược Ngôn sửng sốt, khi Yến Du Trần đụng tới tay nàng, nhất thời theo phản xạ vung tay lên, muốn bỏ ra trói buộc tay, mà Yến Du Trần lại vẫn gắt gao lôi kéo buông.

      Phong Nhược Ngôn thẹn quá thành giận , hung tợn : “ Ai muốn của ngươi này nọ , buông tay thúi của ngươi ra! Bằng tự gánh lấy hậu quả!”

      Yến Du Trần có điểm tực giận, mở miệng thản nhiên : “Ngôn Ngôn, ngươi cần cảnh giác đối với ta như thế, ta đối với ngươi có ác ý , nếu ta ta hôm nay đến Thụy vương phủ mục đích là vì ngươi? Trở mặt với Quân Vân Doanh nguyên nhân cũng là vì ngươi, ngươi tin?”

      Phong Nhược Ngôn nghe vậy, giãy dụa tay chút, trong lòng lên nghi hoặc cùng khó hiểu, vì nàng?

      Yến Du Trần vừa lòng nhìn biểu tình của Phong Nhược Ngôn , nhất thời cười: “Ngươi có hảo ca ca, thác ta đến kinh trợ ngươi thoát ly khốn cảnh này , đem ngươi rời khỏi Tây Lưu cùng Nam Viên quốc, từ nay về sau mai danh tích, nhưng là tại xem ra ngươi cũng cần như thế , mà ta cũng thay đổi chủ ý!”

      Phong Nhược Ngôn nhìn , hơi hơi có chút ghé mắt .

      Trong trí nhớ của Phong Nhược Ngôn trước kia, ca ca Phong Thiên Hi là ca ca cùng mẫu thân với nàng, từ cũng ghét bỏ Phong Nhược Ngôn vụng về, hơn nữa vẫn che chở nàng, thẳng đến khi Phong Nhược Ngôn 10 tuổi , phụ hoàng của Phong Nhược Ngôn tin lời gièm pha, đem Phong Thiên Hi lưu đày rất hoang thiên , mà tại nghe Yến Du Trần lời này, xem ra thực lực của ca ca Phong Thiên Hi rất mạnh!

      Phong Nhược Ngôn mỉm cười, Phong Thiên Hi cũng là người đối với mình chân thành và rất tốt.

      “Nha, vậy ngươi tính như thế nào?” Lúc này Yến Du Trần muốn nắm chặt tay nàng, mà Phong Nhược Ngôn cúi đầu nhìn ngọc bội tay, mày nhíu lại, mặt vẫn lên phòng bị và lạnh lùng.

      Yến Du Trần nhìn thấy ánh mắt bình thản cùng lãnh ngạo của Phong Nhược Ngôn, trong lòng cũng lên chút vui sướng, thanh sung sướng : “Đây là lệnh bài của bổn vương, khối lệnh bài có thể triệu tập thế lực của bổn vương ở các quốc gia, gặp lệnh bài như gặp bản nhân!”

      Phong Nhược Ngôn nghe xong mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn đến biểu tình thận trọng mặt Yến Du Trần, cả người sung sướng.

      Mà Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn, thấy nàng nhìn như vậy mà gì, trong lòng suy nghĩ : “ Chẳng lẽ Ngôn Ngôn muốn cái này, phải biết rằng thế giới có biết bao nhiêu người đấu tranh giành giật nhau vì điều này, nhưng đối phương là Phong Nhược Ngôn , lại có chút nghĩ thông rồi.

      có chút yên, mở miệng : “Ách, cái kia, tại tình huống của ngươi là có điểm đặc thù, hơn nữa Quân Vân Doanh cũng ăn quả đắng như vậy, mà ta cũng thể lúc nào cũng đứng ở bên cạnh ngươi, cho nên vẫn là lưu trữ lệnh bài của ta , để ngừa vạn nhất hảo.”

      “Ai ta cần!”

      Phong Nhược Ngôn trong lòng cười thầm, theo như lời , vật tố như vậy mà mình để ý tới là ngốc a.

      ( Lời của tác giả: phía sau có đại soái ca ra sân khấu. Rika: *tung hoa* chào đón a ý nào!)
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 14: Thiên Hạ lâu

      Edit: Rika Nguyen

      Xe ngựa rộng rãi xa hoa, Phong Nhược Ngôn điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái,cũng vì bên trong xe có gã nam tử mà cảm thấy ngại ngùng.

      Mà hành vi của nàng giờ phút này lại làm cho Yến Du Trần nghẹn họng nhìn trân trối , hành động của nữ nhân này kinh hãi thế tục nha, bên trong xe rang còn có đại nam nhân, vậy mà nàng…?

      Phong Nhược Ngôn như trước cũng có chú ý vẻ mặt đỏ hồng của Yến Du Trần , hai tay thưởng thức miếng ngọc bội của Yến Du Trần , nửa ngày qua , chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngươi lầu các của Thủy gia ngày đó là sao ?”

      Yến Du Trần điều chỉnh tốt biểu tình của chính mình, ngừng nhắc nhở trong lòng: “ Phong Nhược Ngôn này tuyệt đối thể dựa theo lẽ thường nghĩ, nếu tự mình tìm phiền não.”

      sai, thời điểm ban đầu,Thủy gia lấy Thiên Hạ lâu lập nghiệp , có thể tại Thiên Hạ lâu là sản nghiệp chính và trọng yếu nhất của Thủy gia.”

      Phong Nhược Ngôn khẽ hừ tiếng, gì cả.

      Trong lòng lại cân nhắc, Yến Du Trần đối với chính mình tại gây bất lợi gì, tuy rằng như trước có thay đổi, nàng cũng them gì. Rồi sau đó, khi Yến Du Trần vô tình nhắc tới Thiên Hạ lâu, Phong Nhược Ngôn liền tự nhiên nghĩ tới Thủy Vũ Hinh.

      Thủy Vũ Hinh kia hẳn là bị dày vò đau khổ rồi, khi đó nghe mấy tên lưu manh kia muốn đem Thủy Vũ Hinh phóng tới Thiên Hạ lâu, nhưng là thiên hạ lâu này lại là nhà ả, cũng biết tại ả thế nào ? Bất quá có lẽ danh tiết Thủy Vũ Hinh bị hủy, càng đừng nàng còn trúng độc.

      Mặc kệ như thế nào, nàng cùng Thủy gia có cừu hận, khả năng đấu nhau đến ngươi chết ta , cho nên chính mình cũng cần phải hóa giải mối thù này.

      “Ngươi phải hôm nay giúp ta cái đại ân sao? Thay đổi xe ngựa Thiên Hạ lâu, bản công chúa mời ngươi ăn cơm.” Phong Nhược Ngôn cân nhắc .

      Yến Du Trần vừa nghe, hơn nữa giờ phút này xe ngựa bị chao đảo, Yến Du Trần bị dập ê cả mông. Sớm khôi phục lại biểu tình, mặt nháy mắt lại đỏ lên.

      Động tác lớn như vậy, Phong Nhược Ngôn cũng nhìn, thấy bộ mặt ngây thở của Yến Du Trần, trong lòng mãnh mắt trợn trắng, châm chọc : “Ngươi phản ứng mà dùng lực lớn như vậy sao? phải là theo giúp ta tranh chỗ ngồi tại Thiên Hạ lâu thôi, ngươi nhưng đừng cho ta biết ngươi chưa bao giờ tới nơi đó nha.”

      Yến Du Trần ho khan hai tiếng, chuyện , phản bác, quả ít lần, nhưng dẫn nữ nhân theo mình tới chỗ đó đúng là chưa thử qua, huống chi nữ nhân này lại là Phong Nhược Ngôn, rang nàng muốn hại chết .

      “Khụ khụ, cái kia…… Ách, Ngôn Ngôn, chúng ta địa phương khác ăn cơm , Thiên Hạ lâu vẫn là quên .” Yến Du Trần cẩn thận đề nghị.

      “Như thế nào? Sợ ta theo bên cạnh ngươi, đến lúc đó làm cho hồng nhan tri ký của ngươi ở Thiên Hạ lâu hiểu lầm, ảnh hưởng đến ngươi hái hoa sao?” Phong Nhược Ngôn hỏi ngược lại.

      “Ta……”

      đợi Yến Du Trần chuyện, Phong Nhược Ngôn liền tiếp tục mở miệng:“Ngươi yên tâm , đến lúc đó ta hướng nhóm hồng nhan tri kỷ của ngươi mà giải thích, cam đoan các nàng đối với ngươi câu oán hận.”

      Các nàng có thể oán hận sao? Có oán hận phải là . Yến Du Trần ở trong lòng kêu rên, nhưng cũng dám mở miệng điều gì. Đến lúc đó ai lại biết vị tiểu tổ tong này lại lời ác độc gì tới , chụp cho tội danh gì đó. Nghĩ kĩ lại thấy mình tự chuốc khổ cho mình.

      Tiếp theo Phong Nhược Ngôn liền giải khai huyệt đạo cho Cửu Nguyệt, cùng Yến Du Trần an bài vài người hộ tống Cửu Nguyệt cùng vàng bạc châu báu hồi dị quốc công quán, chính mình cùng Yến Du Trần liền vòng hướng Thiên Hạ lâu mà .

      lầu 6 của Thiên Hạ lâu , thân tử y liễm hoa, thân hình thon dài, là nam tử tuấn mỹ nhưng lạnh nhạt đứng. Nhã gian lộ thiên, gió nhàng phất qua, nhất thời tử y bay bay theo gió, theo gió mà động, mặt nạ màu bạc che lấp khuôn mặt của , biểu tình của , đồng thời cũng làm cho toàn thân nam tử này toát ra vẻ lạnh nhạt hoàn toàn cách xa với thế nhân.

      “Chủ thượng, chúng ta nên khởi hành , thời gian cũng sắp tới rồi .” Phía sau là gã toàn thân bạch y, cũng tuấn mỹ vô cùng, đứng sau nhìn chủ tử, lập tức tiến lên hai bước ra tiếng nhắc nhở.

      “Ân” Nam tử thản nhiên gật gật đầu, hơi hơi ngửa đầu, rồi sau đó lại thấp giọng mở miệng:“Truy Ảnh!”

      “Chủ thượng, còn có điều gì phân phó?”

      “Bên kia có tin tức truyền ra ?” Ngân mặt nam tử hoãn thanh hỏi ra.

      “Hôm nay Quỳnh Hoa công chúa kia hạ độc các cơ thiếp của Thụy vương, sau đó ta liền phái người xử lý phen, rồi sau đó nghe tin tức báo trở về, Quỳnh Hoa công chúa chẳng những bảo Quân Vân Doanh đem toàn bộ cống phẩm của Nam Viên quốc đưa làm hồi môn trả lại cho nàng, lại còn đem nguyên bản hưu thư sửa lại thành cùng cách thư. tại cùng Yến Du Trần chuẩn bị tới Thiên Hạ lâu!”

      Truy Ảnh mở miệng đem tin tức vừa mới truyền đến báo cáo cho chủ tử

      Tử y nam tử nghe xong ánh mắt nhìn phương xa, nếu nhìn kỹ có thể phát trong con ngươi đen thâm thúy kia lên tia hứng thú.

      Thanh nhuận thanh mang ý cười, ôn nhuận mở miệng:“Nga!”

      “Chủ thượng……” Truy Ảnh nhìn thân ảnh của tử y nam tử có chút yên kêu to tiếng.

      “Ngươi muốn cái gì?”

      “Chủ tử, hôm nay là lần thứ sáu phát bệnh hàng năm, cũng như thế nào, bằng chúng ta khiến cho Truy Phong đem người nọ tìm đến, có lẽ nàng có thể có biện pháp giúp chúng ta!”

      Tử y nam tử nghe xong cả người nhất thời ngưng lại, khí chung quanh có thể so sánh với mùa đông lạnh giá, Truy Ảnh nhịn được thân mình run lên.

      Nửa ngày, tử y nam tử mở miệng:“Truy Ảnh, ngươi nhiều chuyện !”

      “Thuộc hạ dám!” Truy Ảnh sắc mặt có chút trắng bệch, quỳ mặt đất thỉnh tội.

      “Đứng lên , chúng ta thôi!” Tử y nam tử nhìn trời, sau đó xoay người thản nhiên mở miệng phân phó, đoàn người liền khởi hành .

      Trong khí chỉ lưu lại chút tử ảnh lóe sáng.

      ( Lời tác giả: Oa oa, muốn biết tử y mĩ nam cùng Ngôn Ngôn quan hệ ra sao? Thỉnh đọc tiếp)

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 15: Rét lạnh mỹ nhân tâm

      Edit: RikaNguyen

      Xe ngựa vẫn như cũ, chậm rãi chạy đường, Phong Nhược Ngôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Mà Yến Du Trần cũng chuyện để tránh bị mất mặt, trong lúc nhất thời, bên trong xe yên tĩnh tiếng động.

      Sau lát, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, thị vệ của Yến Du Trần xuống xe, khom người với chủ tử bên trong : “Chủ tử, Quỳnh Hoa công chúa, đến Thiên Hạ lâu rồi.”

      Yến Du Trần nhìn vẻ mặt hứng thú dạt dào của Phong Nhược Ngôn, bất đắc dĩ :“Ngôn Ngôn, đến, chúng ta xuống xe !”

      “Ân!” Phong Nhược Ngôn hừ tiếng, tiêu sái bước xuống xe.

      Chỉ thấy đập vào là mặt hồ mênh mông bát ngát, tòa kiến trúc nằm trong hồ, giữa đại môn của tòa kiến trúc ấy có thể nhìn thấy bảng “Thiên Hạ lâu”. Ba chữ cái được nạm vàng, phát ra kim quang rực rỡ. Mà bên cạnh hai là bộ câu đối: “Thiên Hạ lâu trung tụ, lâu trung tài đức sáng suốt luận phong lưu”! ( Rika: ta edit sát nghĩa câu này được, nên để nguyên văn lun, thông cảm cho ta).

      Phong Nhược Ngôn nhịn được tán thưởng Thủy gia gia chủ, lấy thiên hạ định vị, từ trước tới nay, Thiên Hạ lâu này đúng là nổi danh a.

      Phong Nhược Ngôn chuyển ánh mắt, nhìn lại, đường đến Thiên Hạ lâu chật ních xe ngựa, các vương tôn quý tộc, thương nhân cự phú hoặc phe phẩy quạt, hoặc ôm lấy mỹ nhân trong lòng hướng bên trong Thiên Hạ lâu mà .

      Lúc này Yến Du Trần cũng xuống xe ngựa, hướng Phong Nhược Ngôn u oán :“Ngôn Ngôn, chúng ta vào thôi.”

      xong liền muốn ôm lấy Phong Nhược Ngôn mà , lại bị Phong Nhược Ngôn phen đẩy ra, lắc mình cách xa ba bốn thước, đồng thời ánh mắt còn phát ra tia cảnh cáo cùng uy hiếp.

      Mặt Yến Du Trần nhất thời xụ xuống, hận thể tìm cái lỗ chui xuống! vốn nghĩ dù thế nào Ngôn Ngôn cũng ở trước công chúng mà lại cấp cho mình tí mặt mũi, cho nên vốn tưởng nhân cơ hội ăn chút đậu hủ, nhưng là nghĩ tới chính mình lại lần nữa thất sách .

      Còn diễn hài kịch miễn phí cho người ta nhìn!

      Nhìn ánh mắt chỉ trỏ chung quanh, lại lần nữa cảm giác mua tư vị dây buộc mình, trong lòng ai thán: “ Ai, phỏng chừng ngày hôm sau, khắp mọi ngõ ngách đồn rằng bị nữ nhân khước từ như thế nào . đời thanh danh minh phong lưu của….. Liền như vậy bị hủy!

      Thị vệ của Yến Du Trần nhìn thấy vẻ mặt xanh xao xấu hổ của Yến Du Trần, cũng là nhịn được, hướng ánh mắt trắng dã tới chủ tử, thầm nghĩ: “ tại giờ mới hối hận ư? Quá trễ rồi”

      Mà Phong Nhược Ngôn đối với ánh mắt chung quanh coi như biết thấy, cũng dừng lại cước bộ, lạnh nhạt hướng bên trong mà .

      Ngay tại bọn họ tiến vào cửa, toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh ở lầu đều hướng tới bọn họ.

      Ánh mắt các nữ nhân nhìn Yến Du Trần có chút nóng rực, có chút nhiệt liệt. Sau đó hướng ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn khi bên người , trong đó hề che giấu ghen ghét. Hận thể đem Phong Nhược Ngôn ăn sống nuốt tươi, sau đó thủ tiêu xác nàng luôn.

      Các ánh mắt của nam nhân trong đại sảnh đều hướng đến nữ tử che mặt bên cạnh Yến Du Trần, trong lòng đoán già đoán non. Lạc vương Yến Du Trần hôm nay như thế nào dẫn theo nữ nhân tới Thiên Hạ lâu ? Phải biết rằng Yến Du Trần tuy rằng phong lưu, nổi danh cùng Quân Vân Doanh, nhưng bên người , trừ bỏ thiên hạ đệ nhất mĩ cơ Yên Phi Tuyết từng có ngày làm bạn cho ở ngoài, ngoài ra còn nữ nhân nào có thể thân cận , điều này làm cho nữ tử trong thiên hạ rất thương tâm.

      Nhưng, nay bên người nữ nhân?

      Vì thế trong lòng mọi người thầm đoán thân thế của nàng.

      Yến Du Trần nhìn ánh mắt háo sắc của đám nam nhân, trong lòng trận phiền chán, trước kia có thể chịu được ánh mắt như vậy, nhưng hôm nay hận thể móc mắt của đám nam nhân kia.

      đảo mắt hướng tới Phong Nhược Ngôn, vụng trộm ngắm ngắm, thấy nàng đối với các loại ánh mắt này như biết thấy, có tức giận, cũng có để ý, trong lòng khỏi có chút cảm giác ê ẩm.

      Nhất thời tức giận, trừng mắt liếc đám nam nhân kia. Trong lúc nhất thời, khí trong đại sãnh trầm xuống, lạnh như băng.

      Mà Phong Nhược Ngôn lúc này quan sát toàn cảnh bên trong.

      Toàn bộ lầu rất lớn, đại khái có thể chứa hơn vạn người, chính giữa có đặt đại vũ đài, các hoạt động lớn của Thiên Hạ lâu được tổ chức tại vũ đài này. Bên cạnh vũ đài các khán đài chạy vòng tròn, mái đính vô số khỏa dạ minh châu dùng để chiếu sáng, toàn bộ đại sảnh thoạt nhìn rất sáng, hoa lệ vô cùng, lại tuyệt mĩ thể .

      mặt Phong Nhược Ngôn lộ ra biểu tình kinh hãi, thầm than: “ Thiên hạ này lâu quả có bôi nhọ tên.”

      cảm khái, có gã nam tử cùng thiếu phụ xinh đẹp hướng tới hai người bọn họ, trực tiếp lướt qua Phong Nhược Ngôn, hướng Yến Du Trần nghênh đón.

      “Lạc vương điện hạ, ngóng trông ngài lâu, lâu ngày thấy, Phi Tuyết chúng ta rất nhớ ngài!”

      xong liền tránh ra, nhất thời đám người hầu đứng ở phía trước mở đường, đứng dạt sang 2 bên.

      Mọi người nhìn theo thiếu phụ kia, nhất thời mọi người trong phòng cùng tề sưu sưu rút ngụm lãnh khí.

      Nàng kia thân phù dung, sắc váy vân sam dài, tóc búi xinh tuyệt đẹp, mà khuôn mặt thiếu phụ ấy cũng là tuyệt thế mĩ nhân, thế gian khó gặp.

      Hương kiều ngọc nộn , so với hoa xinh đẹp hơn , tú diễm hơn , môi hồng răng trắng, cái nhíu mi hay khẽ cười đều câu hồn người.

      Phong Nhược Ngôn thản nhiên nhìn, trong lòng cảm thán, thế giới này gien là tốt phản đối, mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, đám đám đều xinh đẹp.

      Bất quá cũng tốt, nhìn ai cũng đẹp cũng thoải mái.

      Khi Phong Nhược Ngôn đánh giá Phi Tuyết mỹ nữ, mà nàng kia cũng thấy Phong Nhược Ngôn đứng bên cạnh Yến Du Trần, mắt phượng quét qua người bọn họ, trong mắt lên chút dị sắc, tuy rằng che dấu tốt, nhưng cũng qua được ánh mắt của Phong Nhược Ngôn.

      Phong Nhược Ngôn hướng Yến Du Trần giọng :“Xem ra hồng nhan tri kỷ của ngươi đến rất mau, yên tâm , nếu như cho ngươi có phiền toái, ta giúp ngươi hảo hảo giải thích .”

      Yến Du Trần nhìn Yên Phi Tuyết tới, trong mắt cũng lên kinh diễm, trong lòng nghĩ, bọn họ mới cách nhau nửa năm, nhưng cả người Yên Phi Tuyết ý vị lại tăng lên, tại nhìn thực làm cho người ta đuôi mù.

      Trong khi ngây người, nghe được thanh của Phong Nhược Ngôn

      Nhất thời phục hồi tinh thần lại, trong lòng có chút nóng nảy, thầm hận chính mình, phải chỉ là cái mỹ nữ sao, sao lại ngẩn người như thế?

      Vội vàng mở miệng giải thích: “Ngôn Ngôn, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta phải là cái quan hệ như ngươi tưởng! Nha, , chúng ta thực tế có quan hệ gì hết!”

      Ánh mắt trong suốt của Yên Phi Tuyết nhìn Yến Du Trần, tới gần , nháy mắt thu hút rất nhiều ánh mắt hướng về phía này.

      Nhưng khi vừa đến cách bọn họ xa, nghe được lời của Yến Du Trần, nhất thời sắc mặt trắng nhợt.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :