1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 7: Thụy vương ngoan [1]

      Edit: Rika Nguyen

      Phong Nhược Ngôn, Cửu Nguyệt và Tần Hải ba người đến phòng tiệp khách của vương phủ , vừa vào cửa, liền phát khí bên trong có chút quái dị. Tuy giờ là mùa xuân, thời tiết khá ấm áp, nhưng khí trong phòng ngưng trọng, gió lạnh thổi qua, làm cho người ta có cảm giác lo lắng, ngoại trừ Phong Nhược Ngôn.

      Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn về hướng người ngồi ở vị trí chủ tọa, toàn thân bạch y, làm cho khí xa hoa trong đại sảnh có phần hòa nhã . Hướng mắt nhìn lên , thấy 1 nam tử ngũ quan tuấn mỹ ôn nhuận, góc cạnh ràng.Tuy nhiên vẫn có thể thấy được chút phong lưu lãng tử của nam nhân ấy.

      Phong Nhược Ngôn nhìn người trước mặt rồi đưa ra kết luận: “ Nam tử nhìn ngoài mặt khá ôn hòa, nhưng sâu trong ánh mắt lóa lên gian xảo, giảo hoạt. Nam tử này khi tính kế ai ắt hẳn cho người ta thấy mặc dù là người gian xảo, nhưng thể ra ngoài lại là tư thế tao nhã, lỗi lạc.”

      Người này hẳn là Thụy vương Quân Vân Doanh .

      Tây Lưu Thụy vương có thể được coi như là người phong lưu nhất nhì Tứ quốc .

      Mẹ là hoàng hậu trước đây của Tây Lưu quốc, nhưng trong lần cung đình xảy ra biến cố, bị nghi ngờ là kẻ chủ mưu nên bị ban cho cái chết. Mà Thụy vương từ văn thao vũ lược , tài hoa hơn người, được tiên hoàng thích, vì thế mà người ủng hộ của Thụy vương khá đông, trong số Tam đại gia tộc của Tây Lưu là Thủy gia lại cùng người này quan hệ khá thân mật [ Thủy gia gia chủ được phong hầu, cho nên huynh muội Thủy Vũ Hinh cùng Thủy Vũ Thần được lấy quận chúa, quận vương tương xứng ]. Cho nên sau khi phát sinh đại cung biến, Thụy vương chỉ bị phế truất ngôi vị thái tử, rồi được phong làm Thụy vương.

      Sau khi tiên hoàng qua đời, Hiên đế đăng cơ, huynh đệ hai bên vẫn còn đấu tranh gay gắt. nay tạo thành 2 thế lực, mội thế lực nắm giữ quyền lực ngang nhau.

      Mà Phong Nhược Ngôn được Hiên đế tứ hôn là để đả kích Thụy vương gia, công tử phong lưu sao lại có thể ngoan ngoãn nhận tiếp nhận công chúa xấu xí mà còn mất nước được?

      Trước cửa phòng tiếp khách có 3 người tiến vào, mọi người trong phòng đều sửng sốt.

      Đặc biệt là Phong Nhược Ngôn, hồng y phiêu phiêu, xinh đẹp, kiều mà mị, tuy rằng mặt có khăn che mặt, nhìn mặt, nhưng mông mông lung lung lại càng thu hút, đôi mắt phượng đen láy,sáng long lanh làm cho người ta muốn chìm sâu vào trong đấy.

      Quân Vân Doanh chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng ngây ngốc hồi. Giật mình sửng sốt.

      Ba người Phong Nhược Ngôn chậm rãi vào, Phong Nhược Ngôn lại thản nhiên, hồn nhiên, để ý ánh mắt kinh diễm và nghiên cứu của người trước mặt .

      Mà Tần Hải giờ phút này cũng là hận thể lập tức trốn chạy ngay. Ai……., dám trước, cố tình trốn sau lưng Phong Nhược Ngôn, nhưng vẫn phát ánh mắt tối sầm u ám của vương gia. ràng tâm tìnhvương gia hôm nay tốt.

      Nhưng giờ phút này cũng có cách nào , chỉ có thể cứng rắn đưa đầu ra trận. tiến lên hai bước, thần sắc nghiêm nghị cung kính, lại hơi yên :“Bẩm báo Thụy vương, Quỳnh Hoa công chúa có chuyện quan trọng muốn gặp vương gia, tiểu nhân cố dẫn người tiến vào yết kiến.”

      Quỳnh Hoa công chúa? Phong Nhược Ngôn? Bù nhìn? Trước mặt đây là nữ nhân tục tằng xấu xí ư?

      Quân Vân Doanh kinh ngạc, nhưng là người giỏi che dấu cảm xúc, chỉ thoáng kinh ngạc , sau đó mặt lên tức giận, đồng thời dâng lên cảm giác chán ghét, đều bởi vì nàng, tại rơi vào thế bị động. Mà nữ nhân này bây giờ còn dám xuất đứng trước mặt ?

      nghĩ Phong Nhược Ngôn lúc này giống người thường giả dạng, cố ý trở thành nữ nhân xấu xí. Nhưng dù sao nữ nhân này cũng chuyên làm những chuyện rắc rối như thế, quan tâm.

      thu liễm tức giận lại, khẽ cười.

      Quân Vân Doanh mặt chút thay đổi, mắt lạnh như băng, trực tiếp đảo qua Phong Nhược Ngôn, bắn về phía Tần Hải, trầm giọng hướng Tần Hải trách mắng: “Tần quản gia, ngươi làm việc ở vương phủ , được đãi ngộ tốt, nay lá gan ngươi cũng to ghê , quên hết quy củ của bổn vương. Xem ra ta quá dễ dãi với ngươi rồi .”

      Tần Hải nhịn được, cả người run lên, bùm tiếng quỳ mặt đất,“Vương gia, ta…… , nô tài sai lầm rồi, xin vương gia trừng phạt.”

      Phượng mâu Quân Vân Doanh nhíu lại, bưng chén trà bàn lên uống. Qua nửa ngày, bình tĩnh : “ tại ngươi lập tức đem nữ nhân hạ lưu chuyên gây náo loạn này đuổi , ném ra vương phủ, cần thương hại. Về phần ngươi, tự đến nội vụ phủ mà lĩnh phạt.”

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 7.2
      Lời này ngoan độc, Tần Hải lập tức đảo mắt hướng đến Phong Nhược Ngôn, thấy nàng có dấu hiệu tức giận, nhưng cũng có điểm ràng lắm, nàng hôm nay tới đây gặp Thụy vương nhằm mục đích gì? Nhưng cũng dám làm trái ý tiểu tổ tông này , đừng gì đến đuổi nàng ra khỏi vương phủ . Trừ phi muốn sống nữa. Cho nên lúc này , chỉ có thể quỳ, dám đứng dậy, để mọi việc tự tiến triển, mặc cho bọn họ đấu với nhau .

      Vẻ mặt Phong Nhược Ngôn trầm xuống, coi như nghe thấy lời của Thụy vương gia, chút nào để ý ở trong sảnh có người, hướng mắt tìm chỗ ngồi thoải, thản nhiên tiêu sái qua.

      Phong Nhược Ngôn đảo mắt nhìn người thứ 2 trong sảnh, nhất thời nghiên cứu.

      Bộ mặt tinh xảo như ngọc, hai hàng lông mi thanh tú, đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt như có 1 tầng hơi nước ẩm ướt, ra ướt át kiều diễm mà mị hoặc.

      Sóng mũi cao thẳng, đôi môi như có ánh bạc, lúc này lại thoáng nâng khóe miệng, cằm cong hoàn mĩ. mặc cẩm bào màu đỏ, ở cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra làn da trắng nõn, tinh tráng trong ngực.

      Thiếu niên này giống như cây thuốc phiện nở hoa, mang theo độc tố trí mạng nhưng lại làm cho người ta vui vẻ chịu đựng hấp dẫn này, mặc dù cuối cùng có kết cục là vạn kiếp phúc.

      nghiệt, đúng là nghiệt. Phong Nhược Ngôn thầm đánh giá. Hiển nhiên người này chính là Bắc Triệt Lạc vương Yến Du Trần, là khách của Thụy vương gia.

      Sau đó Phong Nhược Ngôn đến chỗ ngồi xuống, trong miệng tự giác lầm bầm lầu bầu: “Lại là tên phong lưu ong bướm.”

      Nàng vừa ra, Yến Du Trần là người tập võ nên thính giác hơn người, nghe được, tay run lên, bưng chén trà uống suýt nữa phun hết ra ngoài.

      “Phong lưu ong bướm” Là sao?

      Lạc vương Yến Du Trần – tướng mạo phong độ phi phàm, được nhiều người say mê. Vậy mà trong mắt nữ nhân được gọi là bao cỏ công chúa này chẳng khác gì tên hoa hoa công tử, lời này ra, để người khác nghe được chắc chắn làm cho người ta trợn mắt, há hốc mồm.

      Nghĩ đến, trong thiên hạ này cũng chỉ có Phong Nhược Ngôn là lời độc nhất vô nhị này.

      Còn tự thấy mình tuấn mỹ, nữ tử trong thiên hạ điên cuồng vì , vậy mà bao cỏ công chúa Phong Nhược Ngôn chỉ thoáng ghé mắt cái ,chớp mắt liền khôi phục như thường. Điều làm cho cảm thấy thất bại, cảm thấy nghi hoặc. đúng là có rất ít nữ nhân nhìn thấy dung mạo của mà có thể bình tĩnh như vậy.

      Người này có là bao cỏ công chúa Phong Nhược Ngôn của Nam Viên quốc?

      Yến Du Trần đương nhiên quên, nhớ lúc Phong Nhược Ngôn vừa mới tiến vào, trong lòng chút kinh diễm.

      thân hồng y , thân mình nàng linh lung tiêm uyển như rặng mây đỏ, lại thản nhiên, bước nhàng, phong tình vạn chủng, vừa đến liền làm cho căn phòng sáng hẳn lên.

      Yến Du Trần tự nhận mình gặp qua nhiều nữ nhân, xinh đẹp lộng lẫy đều có, nhưng thân hình tuyệt mỹ như nàng chưa thấy qua. Nhưng thể thấy được dung nhan của nàng, vì nàng vẫn mang khăn che mặt.

      Lập tức, liền cảm thấy hứng thú. Lúc đầu tưởng nàng là trong các vị thiếp nào đó của Vân Quân Doanh.

      Nhưng sau lại nghe được người tới là bao cỏ công chúa gây chấn động thời của Nam Viên quốc – Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn, cả kinh. Cho nên, ánh mắt vẫn theo dõi nàng dời.

      Trong lòng Yến Du Trần nghi hoặc, với thanh danh cực kì tốt của Phong Nhược Ngôn mà , nàng nên đối mặt với hai trác tuyệt mĩ nam Quân Vân Doanh cùng , với bộ mặt đạm mạc bình tĩnh. Nàng nên dùng ánh mắt kinh ngạc cùng thèm thuồng nhìn bọn , vậy mà cư nhiên nàng thèm dùng ánh mắt đánh giá bọn bọn?

      Có lẽ lời đồn này là thể tin , Phong Nhược Ngôn này thể nhìn thấu tâm tư của nàng được .

      Hay có lẽ nàng đột nhiên biến thành thông minh cũng biết chừng?
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 8: Thụy vương ngoan [2]

      Edit: Rika Nguyen

      Trong khi Yến Du Trần suy nghĩ. Phong Nhược Ngôn ngồi ở ghế dường như có việc gì , chỉ ngồi nhấm nháp hương vị thơm ngon của trà.

      thản nhiên, bình tĩnh, Cửu Nguyệt nhìn thấy phong thái của công chúa, giờ phút này muốn ngất xỉu. Công chúa như thế nào có thể như vậy nha. Này…… Này cũng quá lớn mật .

      Mà Tần Hải lại có chút bình tĩnh , thầm cân nhắc : “ phải là Quỳnh Hoa công chúa nhìn thấy vương gia liền ngốc ? bây giờ phải làm sao đây?”

      Quân Vân Doanh rốt cuộc cũng nhịn được , đầu tiên là Tần Hải dám làm trái lời , đem Phong Nhược Ngôn tiến vào đây. Sau lại nghe theo mệnh lệnh của .

      Mà nữ nhân ngu xuẩn Phong Nhược Ngôn kia đem lời của để vào trong mắt lại dám ngồi trước mặt .

      Quân Vân Doanh nhìn chằm chằm mặt bóng hình xinh đẹp ngồi trước mặt, ánh mắt hoảng hốt và thất thần, bất quá ngay lập tức liền bị lửa giận ngập trời làm tỉnh táo trở lại.

      “Hảo, tốt lắm, Phong Nhược Ngôn, 50 đại bản chưa làm ngươi chết, hay ngươi bị đánh đến ngốc rồi? Ai cho ngươi dám ngồi chỗ này, lá gan của ngươi cũng lớn ghê đó? Người đâu, đem ác phụ Phong Nhược Ngôn tha ra ngoài loạn côn đánh chết.”

      Lời vừa xong, Cửu Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, xụi lơ, hôn mê bất tỉnh.

      Tần Hải cũng ngẩn ra, trong lòng kêu rên: “ Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi……”

      Mà Yến Du Trần, mặt lại lên phẫn hận, lo lắng cùng ánh mắt ác ý.

      Quân Vân Doanh sao? Ngươi nếu động đến nàng, ta cho ngươi trả giá đại giới ……

      Mà Phong Nhược Ngôn vẫn như trước, mặt chút thay đổi, nhàng nhấp miệng trà, nhìn hướng hai thị vệ tới nàng, khóe môi nở rộ chút cười khẽ.

      Giận , phẫn nộ , ngươi giận trong lòng ta như thế nào có thể thoải mái được?

      Yến Du Trần vừa định đứng dậy ngăn cản, liền nhìn thấy khóe môi Phong Nhược Ngôn cong lên chút, thân ảnh động chút, cảm thấy thiên địa trong lúc đó mặc dù chỉ có hồng ảnh kia cũng đủ mỹ lệ lắm rồi.

      Khi hai thị vệ tiến gần tới Phong Nhược Ngôn, liền đứng bất dộng vài giây rồi ngã xuống, nằm xụi lơ mặt đất. màn có hai diễn ra trong chớp mắt.

      Hai thị vệ té mặt đất, thân mình nhịn được run rẩy, hiển nhiên giờ phút này thân thể bọn rất khó chịu.

      Yến Du Trần cùng Quân Vân Doanh đều sửng sốt, hai người bọn họ cũng là cao thủ hiếm có, nhưng là tại, trước mặt bọn họ, nữ tử nhìn nhu nhược, yếu ớt như có xương ,thế nhưng trong khoảnh khắc,ở trước mắt bọn họ lại có thể làm ngã hai thị vệ cao lớn hơn hai ba lần so với nàng. Đây là các thị vệ được huấn luyện, mà nữ nhân này lại là công chúa yếu ớt?

      Thế nhưng bọn họ nhìn thấy nàng ra tay như thế nào? Nàng làm cho bọn cảm thấy kinh hãi

      Tần Hải thở dài nhõm, nhìn kinh ngạc của hai vị ngồi ở , có điểm vui sướng khi người gặp họa : “ Kinh ngạc , kinh ngạc , lúc trước ta kinh ngạc như thế. Ha ha. Bất quá so sánh với việc của ta trải qua, các ngươi gặp cái này chỉ là chuyện .

      Hộ vệ Lang Dạ đứng bên cạnh Quân Vân Doanh nghĩ được nhìu , nhìn thủ hạ của mình bị nữ nhân làm cho ngã xuống trước mặt Thụy vương cùng Lạc vương, cảm thấy mất hết mặt mũi. “Sưu” tiếng, lợi kiếm ra khỏi vỏ, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt kiếm nhọn lên, sau đó trực tiếp hướng Phong Nhược Ngôn mà đâm tới.

      Yến Du Trần trong lòng quýnh lên, liền thốt ra:“Cẩn thận”!

      Còn những người khác coi như việc sống chết của Phong Nhược Ngôn như quan tâm.

      Suy nghĩ Phong Nhược Ngôn lóe lên, đúng là chủ nào tớ nấy, chủ tử tốt dạy dỗ ra hạ nhân cũng vậy.Thị vệ của Quân Vân Doanh lại thiếu kiên nhẫn đến thế, có thể nghĩ, Quân Vân Doanh cũng vậy?

      Bất quá lại có chút nghi hoặc, người này có thể chiếm cứ nửa giang sơn Tây Lưu đủ chứng minh trí mưu cùng quyết đoán. Nhưng người trước mặt nàng có biểu như vậy.

      Chẳng lẽ là có người ở thầm tương trợ, giúp bày mưu tính kế?

      Bất quá chỉ là suy nghĩ trong khoảnh khắc, Phong Nhược Ngôn nhìn kiếm quang hướng tới mình, nàng cũng vội, thân mình hơi hơi dời . Mà tốc độ của nàng rất nhanh, làm cho người ta ngay cả tàn ảnh đều thể nhìn thấy.

      Lăng Dạ trận kinh hãi, chính mắt thấy kiếm của mình đâm vào thân thể của đối phương, nhưng giờ phát , kiếm của mình lại đâm vào khí .

      là nhục nhã, kiếm pháp cùng tốc độ của chỉ thua vương gia, mà tại nữ nhân này có thể tránh được? Ngay khi muốn đánh lại, phát đôi tay sau lưng , cảm giác mát lạnh sau ót truyền tới, sau đó liền mất tri giác, tay phải mắm kiếm, buôn thỏng xuống. tiếng “loảng xoảng”, kiếm liền rơi mặt đất.

      Tất cả mọi người xem đều ngây người, Lăng Dạ cũng ngây người, đối với kiếm khách, kiếm là sinh mệnh. Nay kiếm và chủ thoát ly, so với giết chính mình khó chịu.

      Phong Nhược Ngôn nhặt kiếm lên, lạnh nhạt mở miệng: “Kiếm tốt, nhưng người dùng kiếm này quả làm nhục cây kiếm .”

      Sắc mặt Lăng Dạ trắng nhợt, phẫn hận trừng mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, hận thể đem nàng sinh nuốt sống.

      Ánh mắt Quân Vân Doanh phức tạp nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, : “Ngươi làm gì bọn họ? Mau buông bọn họ ra.”

      Quân Vân Doanh hơi hơi mím môi, khóe mắt lên nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu, bây giờ quả dám tùy ý động tới Phong Nhược Ngôn , trước tới thủ đoạn của nàng, nhưng chính cái khí thế lạnh như băng ngàn năm kia, ánh mắt lạnh nhạt kia làm có chút kinh ngạc, khác hẳn nhu nhược cùng háo sắc khi xưa. Phong Nhược Ngôn tại làm cho hắncó cảm giác khí thế của nàng cùng với thánh cung thánh chủ kia giống nhau.

      Phong Nhược Ngôn cũng để ý đến , lần nữa trở lại ngồi ghế, thị nữ châm cho nàng chén trà nóng, qua nửa ngày nàng mới mở miệng : “Thụy vương gia, đây là đạo đãi khách của Tây Lưu Thụy vương phủ sao?”

      “Thụy vương gia chớ quên, nay ta cũng phải là vương phi của Thụy vương nữa rồi , mà là đại diện của Nam Viên quốc – Quỳnh Hoa công chúa, lúc trước ngươi loạn côn muốn đánh chết ta, nay lại muốn thuộc hạ dung kiếm đâm chết ta…,” Phong Nhược Ngôn xong dừng lại chút hạ, phượng mâu nhìn thẳng tới Quân Vân Doanh, lãnh đạm :

      thể nào nổi , các ngươi làm cho bản công chúa khiếp sợ, mong Thụy vương điện hạ cấp bản công chúa cái công đạo nha.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 9: Tranh đấu [1]

      Edit: Rika Nguyen

      Quân Vân Doanh nghe lời đầy cứng rắn của Phong Nhược Ngôn xong, trong lòng lên chút phiền chán. Mà thực tế, trong khoảng thời gian này , chỉ cần chuyện gì có liên quan tới Phong Nhược Ngôn , tâm tình của đều tốt.

      tức giận, mở miệng : “Như thế nào, công chúa mất nước mà đòi bản vương ta cấp cho công đạo ư?”

      lát sau, ánh mắt tàn nhẫn hướng đến người Phong Nhược Ngôn , cuồng ngạo : “Hừ, dù bổn vương có đem ngươi giết , ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao?”

      Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu, thản nhiên nhìn thoáng vị trí chủ thượng như thể nào xâm phạm được của người nọ, nàng gì.

      Quân Vân Doanh nhìn ánh mắt đạm mạc mà tràn ngập hàn khí kia của Phong Nhược Ngôn , bỗng giật mình , bắt đầu hoài nghi người ngồi thản nhiên trước mặt phải là Phong Nhược Ngôn,người này cho cảm thấy tràn ngập bí và hiểm ác

      Nửa ngày sau, Phong Nhược Ngôn cuối cùng mở miệng, nhìn Quân Vân Doanh, ánh mắt lạnh nhạt : “Thụy vương điện hạ, ngươi có vẻ rất là kiêu ngạo , nhưng là ta biết ngươi rốt cuộc từ đâu mà đến, có cái gì đáng kiêu ngạo?”

      Quân Vân Doanh ngẩn ra, trong lòng lên nghi hoặc, biết Phong Nhược Ngôn rốt cuộc là muốn cái gì.

      “Ta bị người nhà đưa tới hòa thân, cũng coi như bị bắt gả cho ngươi, ngươi cũng là bị bắt cưới ta. Ngươi bất mãn, nhưng là ngươi cũng nghĩ tới biện pháp phản kháng”

      Phong Nhược Ngôn bình tĩnh như kể chuyện , mà trong long Quân Vân Doanh rất muốn biết mục đích của Phong Nhược Ngôn qua lời của nàng, mà về phương diện khác cũng có chút bất an.

      “Ngươi nghĩ trở thành trò cười cho thiên hạ, cũng nghĩ tới ảnh hưởng của ta tới Tây Lưu Thụy vương, vì thế ngươi lợi dụng đám “Hoa hồng” “Hồng nhan tri kỷ” hận ta vì được gả làm chính phi của ngươi. Các ngươi dàn cảnh để cho bao cỏ công chúa là ta đây phạm háo sắc. Sau đó đến tại trường bắt kẻ thong dâm, lại đem 1 nữ tử đánh 50 đại bản, thiếu chút nữa chết. Sau đó lại cho nàng cai hưu thư”.

      Quân Vân Doanh nghe thế, sắc mặt mảnh biến thành màu đen,ý nàng bày mưu kế hãm hại để hưu nàng. Sắc mặt lúc này thâm trầm, ngoan hướng Phong Nhược Ngôn trách mắng:

      “Phong Nhược Ngôn, ngươi có biết hay ngươi cái gì.”

      Yến Du Trần thân mình cũng thoáng dựng thẳng dậy , nếu lúc trước đối với thân thủ của Phong Nhược Ngôn thân có chút kinh ngạc, nhưng giờ phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa .

      nữ nhân đứng trước việc hỗn loạn như thế, có thể phân tích và đánh giá cách chính xác và cặn kẽ như vậy, đem chính mình cùng Quân Vân Doanh vi diệu nắm đúng mối quan hệ của cả 2. Lại càng có thể nghĩ rằng, Lạc vương đây cùng phe với nàng. Tâm tư của nữ nhân này, lại làm cho sinh ra ý niệm muốn hiểu hết suy ngĩ trong đầu của nàng.

      Phong Nhược Ngôn nghe Quân Vân Doanh xong, cũng để ý tới , ánh mắt hỏi ngược lại : “Thụy vương điện hạ, ngươi cần cho ta biết lúc trước kia khi ra lệnh bắt kẻ thông dâm, chẳng lẽ ngươi biết? Ngươi tham dự? Phải biết rằng phương diện này người có lợi lớn nhất phải là đám ong bướm cùng ngươi sao?”

      Phong Nhược Ngôn xả ra tia cười lạnh lùng, hơi hơi dừng chút, tiếp: “Bước đầu, ngươi tạo thế cục hỗn loạn, sau đó lấy lòng dân chúng, từng bước kiến dân chúng đồng tình, làm cho bọn họ đối hoàng thất sinh ra bất mãn , đến lúc đó ngươi thao túng cục diện……”

      “Chậc chậc, đến lúc đó chính là hồi triều đình chính trị thay đổi .”

      Phong Nhược Ngôn nhìn trước mặt muốn đem nàng tê toái bàn Quân Vân Doanh, lại thêm mắm thêm muối :“Thụy vương điện hạ, ngươi bản công chúa giúp ngươi phân tích đúng ?”

      “Phong Nhược Ngôn ngươi……”

      Quân Vân Doanh vừa mở miệng, Phong Nhược Ngôn liền phen đánh gãy: “Thụy vương, ngươi trước cần vội vã mở miệng, ta còn chưa phân tích xong đâu, ngươi có thể nghe xong lại tiếp.”

      Phong Nhược Ngôn thần thái tự nhiên, nhấp ngụm trà, tiếp:“Vốn kế hoạch này vẫn có thể tiếp tục , ngươi cũng có thể thắng được vì ngươi có giúp đỡ toàn lực của Thủy gia. Chính là sao, ngươi nghĩ tới, đương kim thánh thượng cũng chẳng phải là người đơn giản giống suy nghĩ của ngươi. Ngươi phát bọn họ còn có nhiều việc mờ ám, bất quá dù vậy ngươi vẫn sợ , bởi vì ngươi cũng có sau chiêu, nhưng là ở thời điểm mấu chốt, người hậu thuẫn cho ngươi lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.”

      xong, Phong Nhược Ngôn nhìn thần sắc hoảng loạn của , tiếp tục : “ Với hoàn cảnh như vậy, Thụy vương điện hạ, ngươi thấy bản thân ta có chỗ nanof đáng để kiêu ngạo cùng tự phụ đây?”

      Quân Vân Doanh nghĩ tới,cục diện nay của mình khá bị động, vở kịch diễn bị nữ nhân này vạch trần, xé toạc ra.

      Lúc này, tức giận tới cực điểm, trong lòng hận Phong Nhược Ngôn vô cùng, nhưng bắt buộc chính mình thu liễm tâm thần, cau mày nhìn Phong Nhược Ngôn, trầm giọng mở miệng:

      “Ngươi uy hiếp ta sao?”

      Phong Nhược Ngôn ánh mắt mỉm cười, thản nhiên mở miệng:“Uy hiếp? Thụy vương đùa, ta chỉ là trình bày , cố ý giải thích nghi hoặc vì Thụy vương điện hạ cùng Lạc vương điện hạ . Làm sao dám uy hiếp, huống chi ta cho tới bây giờ đều là người tốt, lá gan cũng , lại rất sợ chết, đối với cái gì nên cái gì nên , ta nhưng rất ràng , hơn nữa ta ra đây là để bảo vệ chính mình . Chính là sao……”

      Phong Nhược Ngôn , đột nhiên chuyển giọng, ánh mắt nhìn hướng Yến Du Trần ngồi, :

      “Thụy vương điện hạ , những điều khách nhân Bắc Triệt tuyệt thế vương gia Lạc vương nên nghe, đều nghe hết, ta công chúa mất nước thể thay Lạc vương điện hạ là chủ được, Lạc vương điện hạ muốn cái gì mời ngài tự .”

      Yến Du Trần nhịn được, thở dài, nữ nhân này……, hiểu nên nàng như thế nào cho tốt đây. nghĩ đến Phong Nhược Ngôn mượn làm bia đỡ, làm cho Quân Vân Doanh có chút kiêng kị, đối phó nàng, lợi dụng nàng.

      Hiển nhiên nàng cũng có suy nghĩ giống . Chính là mục đích của nàng chỉ đơn giản như vậy .

      Phong Nhược Ngôn nhìn sắc mặt nghiệt của Lạc vương đau khổ, trong lòng hừ lạnh, dùng ánh mắt : “ Nhìn ta diễn lâu như vậy , cũng nên nhập vai của mình , bản công chúa nhưng là giúp ngươi đáp cái tốt sân khấu kịch đâu. Cũng nên được ưu việt còn khoe mã .“

      Yến Du Trần nhận được ánh mắt sắc bén của Phong Nhược Ngôn bắn tới trong lòng kêu rên, thêm ủy khuất, nhịn được ho ra tiếng, cái này gọi là chuyện gì nha, Phong Nhược Ngôn đối đó là lợi dụng, còn làm cho thể tránh được, thể nên lời. Haiz………

      Mà giờ phút này Quân Vân Doanh nhìn đến Phong Nhược Ngôn. Quân Vân Doanh mắt mày lại, vừa mới nghe được lời sau của Phong Nhược Ngôn , mâu trung lên đạo u quang, khuôn mặt tao nhã lịch sớm đen thui. người hàn khí toát ra.

      Hảo, tốt lắm, thủ đoạn này của Phong Nhược Ngôn đúng là tốt. Quả tốt lắm.

      “ Được, ngươi mục đích của ngươi ra ? Hoặc là ngươi muốn như thế nào?” . Quân Vân Doanh thân mình hơi hướng về phía trước, ngữ khí bình tĩnh, nghe ra tia giận dữ, nhưng trong đáy mắt kia mảnh lửa giận, biểu chủ nhân của ánh mắt này tức giận tới cực điểm, muốn bùng nổ lắm rồi.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 10: Tranh đấu [2]

      Edit: Rika Nguyen

      Phong Nhược Ngôn chút nào để ý đến tức giận của Quân Vân Doanh , chỉ thản nhiên cười, nhất thời làm cho sởn gai ốc, tuy rằng thấy mặt nàng nhưng vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng.

      “Thụy vương điện hạ quả thực đủ sảng khoái, bản công chúa ta mà từ chối bất kính quá .”

      Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc mắt nhìn Quân Vân Doanh cái, tiếp theo mở miệng : “Bản công chúa nhập môn phủ của vương gia, Nam Viên quốc của ta đưa hồi môn là trăm vạn lượng hoàng kim, Nam Hải thượng đẳng trân châu hai mươi tương, thiên tàm vân ti vải vóc 800 kiện .

      Mà Thụy vương điện hạ cũng là chưa từng đưa qua sính lễ. như thế hợp lý lẽ. Nay ta bị hưu, mà cầu của ta cũng nhiều, cũng cần ngươi đưa sính lễ gì đó, chỉ cần đem của hồi môn mà Nam Viên đưa cho ta khi ta gả qua đây là được rồi.”

      Phong Nhược Ngôn ngừng lại chút, sau đó lại cất giọng mềm nhìn chăm chú vào Quân Vân Doanh, dò hỏi: “Thụy vương điện hạ cảm thấy như thế có được ?”

      Lời của nàng từ đầu đến cuối đều có nhiều từ thừa thải, cũng có nhiều sắc bén, giống như cùng thương lượng với người khác.

      Nhưng nàng vân đạm phong khinh như vậy mới làm người ta lo lắng

      Yến Du Trần thầm nghĩ: “ Nữ nhân này, lòng của nàng cũng quá ngoan, quá thâm hiểm, đồ cưới mà nàng đòi về hẳn đơn thuần chỉ là đòi đồ cưới , mà là toàn bộ nịnh bợ của Nam Viên quốc đối với Tây Lưu Thụy vương, mà tại, Phong Nhược Ngôn nhàng mấy câu đem tài phú của cả vương phủ làm của riêng, kêu Quân Vân Doanh phải nhổ ra, sau đó làm của riêng, nhưng lại có thể làm cho người trong thiên hạ có lời gì để được.”

      Này…… Nữ nhân này rất hiểm

      Trong lòng nhịn được , có chút đồng tình với Quân Vân Doanh

      Nhưng đồng thời, trong lòng Yến Du Trần lại phỉ báng: “Thiên Hi huynh, ngươi đúng là nhìn nhầm rồi , người trước mặt nhanh nhẹn, lòng dạ đen tối. Chỉ cần nàng chọc người khác, người khác liền gặp may mắn , thắp hương bái phật .”

      Mà mặt Tần Hải lại nhăn rúm, Quỳnh Hoa công chúa này, nàng quá độc ác, làm quản gia của Thụy vương phủ, thấy chính mình vốn là thiên tài trong việc buôn bán, quản lý , mà nay so sánh với nàng , cảm thấy chính mình là chỉ ếch ngồi đáy giếng . Cái gì gian trá, cái gì đại khí, cái gì lớn mật, người trước mặt này dám thứ hai, ai có thể dám xưng thứ nhất?

      là nhân tài nha.

      Ánh mắt Quân Vân Doanh đột nhiên nhíu lại, sắc mặt lại đen vài phần. đột nhiên phát giác, Phong Nhược Ngôn trước mặt này nhìn như vân đạm phong khinh nhưng lại có thể nắm chắc khí thế của toàn cục.

      Phát giác ra điểm này, thể tiếp nhận nỗi.

      Nàng, Phong Nhược Ngôn, nàng dám đề cập tới việc này, chẳng lẽ nàng biết, nếu như phải vì mấy thứ này, làm sao lại lâm vào hoàn cảnh như thế này đây?

      Nhưng mà, tại, nàng, Phong Nhược Ngôn, nữ nhân này dám làm loạn, nàng ta có cái gì mà dám đưa ra cầu như thế với ?

      “Phong Nhược Ngôn, ngươi dám sử dụng công phu sư tử ngoạm, ngươi thấy ta dựa vào cái gì mà phải đáp ứng ngươi?” Quân Vân Doanh chung quy là thiếu kiên nhẫn , ngoan mở miệng, chính là khí diễm có như vậy tia vỡ tan.

      “Như thế nào, Thụy vương điện hạ cảm thấy ta quá đáng sao?” Phong Nhược Ngôn cười nhạo chút, sau đó hỏi ngược lại.

      “Trước tới mấy thứ này vốn phải thuộc về ngươi, mà ta ở vương phủ của ngươi phải chịu đãi ngộ ra sao, ngươi mấy thứ này làm ngươi lâm vào khổ sở ư? Nay, ta là nữ tử dị quốc, ở Tây Lưu quốc các ngươi thích ứng, tại ta chỉ là cầm lại những thứ thuộc về ta. Nếu thế nhân biết bản công chúa ở Tây Lưu quốc được đãi ngộ đặc biệt như thế, tai bay vạ gió, cũng người đời gì đây nhỉ?”

      Phong Nhược Ngôn xong, thúc nhi chuyển mâu, nhìn về phía Yến Du Trần, dáng vẻ ngàn vạn, lại chớp chớp ánh mắt, vô tội hỏi: “ biết Lạc vương điện hạ cảm thấy như thế nào? Ngươi cũng cho rằng Nhược Ngôn vô lý , quá đáng sao?”

      Yến Du Trần nhất thời trừng lớn mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, lên bất khả tư nghị. Vô tội? phải đâu, biểu tình này thể xuất người nữ nhân này ? nhìn lầm .

      Qua nửa ngày, khóe môi Yến Du Trần nở ra nụ cười.

      “Quỳnh Hoa công chúa tự nhiên là có lý , cũng thực công đạo. Tuy ta cũng tự mình trải cực khổ như Quỳnh Hoa công chúa . Nhưng tại, nghe ngươi ta cũng có chút cảm động. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng, đời này ta cũng hận nhứng người bắt nạt kẻ yếu, quang minh chính đại, Quỳnh Hoa công chúa cũng cần lo lắng .”

      xong cũng để ý tới ánh mắt giết người của Quân Vân Doanh, trực tiếp hướng mị nhãn tới Phong Nhược Ngôn .

      Giống như : “Thế nào, thế nào, bổn vương gia ta hảo , ngươi đến lúc đó nên hảo hảo cảm tạ ta.”

      Phong Nhược Ngôn nhìn biểu tình kia của , nhịn được rét lạnh chút, là trêu hoa ghẹo nguyệt, ở tình huống nào cũng đều quên phát xuân sao? còn gì để . Có cơ hội tìm cho vài cái nam nhân, chẳng qua biết là công hay thụ đây?

      Phong Nhược Ngôn nhịn được đánh giá thân ảnh Yến Du Trần, khi gật đầu, khi lại có chút nghi hoặc, nhìn xem Yến Du Trần trong lòng trận bồn chồn.

      Lúc này trong lòng Quân Vân Doanh muốn phẫn nộ tới cực điểm, nếu như phải trong lòng còn có thanh nhắc nhở chính mình, phải lấy đại cục làm trọng. thề, lúc này đây muốn đem nữ nhân này bầm thây vạn đoạn .

      cố gắng…… Lại cố gắng đem tức giận của chính mình áp chế , tư tưởng cũng bắt đầu chuyển động. tại mới chính thức tự hỏi : “ Nếu tại, người khác cho Phong Nhược Ngôn kia có ai ở sau lưng chỉ đạo, chỉ là nàng tự , có đánh chết cũng tin.

      Chỉ dựa vào mình nàng sao? Dựa vào ảnh hưởng của Lạc vương sao? Chỉ sợ sau lưng nàng còn có bàn tay điều khiển, nhưng rốt cuộc là ai?

      Quân Vân Doanh trong đầu đầy ngờ vực, nghi vấn mà biết hỏi ai.

      Phong Nhược Ngôn nhìn biểu tình của Quân Vân Doanh , trong lòng khẽ cười. Cũng lo lắng Quân Vân Doanh đùa giỡn nàng, hoặc đáp ứng cầu của nàng .

      Quân Vân Doanh rốt cục bị nàng dồn đến chân tường, cũng uổng nàng phen hao tâm tổn trí.

      sai, tính ra từ lúc Phong Nhược Ngôn gặp Quân Vân Doanh bắt đầu liền hao tâm tổn trí. Đối với linh hồn từ thế kỷ 21 tới đây, nếu muốn bị người khác thương tổn, lợi dụng, bôi nhọ chỉ có thể tự mình cường đại , tự mình đứng lên, sau đó đứng ở chỗ cao.

      tại nàng ở dị thế này, mà Nam Viên quốc kia tạm thời cũng thể quay về . tại ở Tây Lưu quốc. Tiền, thứ này là ắt thể thiếu . Nàng dùng đến trí nhớ còn lại của Phong Nhược Ngôn, biết Quân Vân Doanh được Nam Viên quốc đưa cho hồi môn rất rát nhìu.

      Trong lòng liền có chủ ý thu hồi lại tài phú làm thành của riêng mình .

      Huống chi, đối với nam nhân gian trá này, hảo hảo giáo huấn chút đúng là thực xin lỗi chính mình .

      Mà hiển nhiên, làm cho người kiêu ngạo như thua tay công chúa bù nhìn hèn mọn , lại đem tài phú mà chính muốn nuốt vào trong bụng nhổ ra, chờ phục hồi lại tinh thần, đối đả kích lớn.

      Phong Nhược Ngôn nghĩ vậy, nhịn được có điểm mừng thầm.

      Vì thế thông qua suy nghĩ của nàng và Phong Nhược Ngôn trước kia, đem tình hình đánh giá lại chút, nắm chắc nhược điểm tại của Quân Vân Doanh. Tuy rằng chính mình chỉ vừa mới tùy tiện mấy câu, lại làm cho người trời sanh có tính đa nghi như Quân Vân Doanh lại dám động tâm tư ảnh hưởng tới nàng. Chính mình nhân cơ hội ấy đề ra điều kiện, Quân Vân Doanh khẳng định đáp ứng mình .

      Về phần Lạc vương Yến Du Trần, nhận thấy cùng với Quân Vân Doanh hợp, ít nhất đối với kế hoạch của chính mình mà vẫn là có dệt hoa gấm, lại rất có hiệu quả.

      “Thụy vương hiểu rồi chứ?” Phong Nhược Ngôn kiên nhẫn , đánh gãy suy nghĩ của Quân Vân Doanh.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :