1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 2.2
      “Yên tâm , ta cho ngươi hảo hảo hưởng thụ .” Lam Thiến Huyên cũng để ý tới , hướng Cửu Nguyệt :

      tại ta cho ngươi cơ hội báo thù, vừa mới khi dễ ngươi, trong lòng ngươi muốn đối phó thế nào liền làm như thế, cần hạ thủ lưu tình. Đánh chết cũng quan hệ.”

      Vẻ mặt Cửu Nguyệt bất khả tư nghị nhìn Lam Thiến Huyên. ( bất khả tư nghị: thể suy nghĩ được, thể hiểu được)

      Trong đầu suy nghĩ, công chúa như vậy đáng sợ nha, nàng chẳng những cước đem Tần quản gia đánh ngã xuống đất dậy nổi, bây giờ còn kêu nàng, công…… Công chúa cái gì nha. Nàng…… Nàng thế nhưng.

      “Công chúa, này……”

      “Như thế nào, ngươi dám sao? vừa mới đối với ngươi như thế nào , nếu ta đá , ngươi tại chính là cỗ thi thể lạnh băng a . Ngươi có dũng khí lựa chọn cái chết, vì sao ngay cả cái tên thiếu chút nữa trở thành hung thủ giết người kia ngươi hạ thủ được? Đối phó địch nhân nhất định phải độc ác, nếu , tình hôm nay, ngày mai, ngày kia…… Chuyện thế này phát sinh, ngươi có mấy cái mạng có thể chết?”

      Cửu Nguyệt mắt đỏ ngầu, nhìn vẻ mặt tự tin, hào quang vạn trượng của Lam Thiến Huyên, run giọng kêu lên:“Công chúa……”

      “Còn mau đến đây, trút hết nỗi uất hận lên người , cơ hội chỉ có lúc này thôi.” Sắc mặt Lam Thiến Huyên kiên nhẫn, thúc giục .

      Cửu Nguyệt do dự, lại có chút chờ mong, tiêu sái bước đến trước mặt Tần quản gia , nhìn đến ánh mắt hung tợn của .

      Trong lòng Cửu Nguyệt có chút nhút nhát, có chút sợ hãi. Chuyển ánh mắt hướng Lam Thiến Huyên xin giúp đỡ.

      Nhìn đến ánh mắt cỗ vũ của công chúa, nàng bỗng nhiên tự tin hẳn lên, còn sợ hãi. Lúc này, nàng cảm thấy công chúa chính là thần tượng, là thần hộ mệnh của nàng. Lời của công chúa giống như thánh chỉ, chỉ cần nơi nào có công chúa, có chuyện gì xảy ra hết.

      “Này con tiện tì kia, ngươi mà cũng dám mơ tưởng sao, ngươi nếu dám đánh ta, ta nhất định đem ngươi chơi đùa nghìn lần, sau đó đem ngươi bán cho kỹ viện. Hừ, ngươi có thể tưởng tượng ràng .” Tần Hải bốc hỏa, hung tợn uy hiếp .

      chưa dứt lời, Cửu Nguyệt nghĩ đến mới bị nhục nhã, cước hướng người đá tới, đây là cú đá mà nàng dã dùng hết khí lực, lnhưng vẫn thấy chưa hết giận, tiếp theo lại quyền đấm , cước đá.

      Tần Hải vốn bị thương, hơn nữa nữ nhân này phẫn nộ, khí lực cũng thể coi thường.Ttrong lúc nhất thời, đưa tay phải ôm đầu, tay trái ôm bụng, miệng liên tục kêu rên, muốn có bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu..

      Cuối cùng , hai tay ôm đầu, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dập đầu xuống đất.

      “Tiểu nãi nãi, van cầu ngươi, đừng…… Đừng đánh đừng đánh , tiểu nhân có mắt như mù, có bao nhiêu mạo phạm mạo phạm, tiểu nhân cho ngươi bồi tội, cầu ngài cần đánh ta .”

      Cửu Nguyệt cũng đánh đến mệt mỏi, tóc có chút hỗn độn, thở hổn hển, chạy về bên người Lam Thiến Huyên, nhìn tới Tần quản gia, tại ôm đầu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhìn bộ dáng này , trong lòng lại hết giận, lại là trận buồn cười, mây đen trong lòng trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

      tại cầu xin tha thứ, xoay người sau lại quay đầu trả thù? Ngươi thấy ta thả hổ về rừng sao?” Lam Thiến Huyên xong cước đá vào mông , làm nằm bẹp mặt đất.

      , công chúa, ta cũng dám nữa , dám .” Tần Hải chịu đựng đau nhức người, cũng là dám lại kêu to, quỳ rạp mặt đất ôm đầu hối lỗi.

      “Ta rồi, ta làm ngươi sống bằng chết, ngươi khinh người, lòng dạ hiểm ác, ta phải làm thế ngươi mới nhận thúc được lỗi lầm của chính mình.” Ánh mắt Phong Nhược Ngôn đông lạnh như tuyết, bàn tay nhanh như điện chợt ra tay.

      Chỉ nghe thấy “Răng rắc” tiếng, xương sườn Tần Hải bị nàng cước đá chặt đứt.

      “A……!” Tần Hải cũng rốt cuộc nhịn được thét chói tai, đầu ngất ngưỡng, thân mình liền đổ, đau đến ngất xỉu.

      Cửu Nguyệt nhìn, thân mình tự chủ được mà run lên, có chút bất an :“Công chúa, ……”

      Lam Thiến Huyên quay đầu, nhìn nàng ,trấn an cười.

      Lam Thiến Huyên ngồi xổm xuống, đưa tay bấm vào huyệt nhân trung, Tần Hải vừa mới ngất xỉu liền mở to mắt, nhìn thấy trước mặt là công chúa, trong mắt lên sợ hãi, run run lắp bắp,kêu lên:

      “Ma…… Ma quỷ, ngươi là ma quỷ!”

      Lam Thiến Huyên lên vẻ mặt khinh bỉ, khẽ cười :“Ma quỷ? Ngươi đúng, ta chính là ma quỷ! Hừ, vô dụng, lúa ngươi khi dễ người khác có nghĩ đến hậu quả ? Mới đau đớn ngất xỉu, đáng khinh.”

      Tiếp theo, nàng nheo mắt lại :“ Nhìn ngươi thế kia hẳn trước kia khi dễ rất nhiều nữ tử đàng hoàng, cũng biết có bao nhiêu vô tội bị ngươi chà đạp . Tuy rằng ta phải người tốt gì, nhưng hôm nay ngươi may gặp ta, ta thể nhắm mắt làm ngơ.”

      Tần Hải nghe xong lời này, mạc danh kỳ diệu*, trong lòng còn suy nghĩ về ý tứ của lời này. Nhưng lúc này, lập tức phát thân ảnh trước mặt dùng bàn tay trắng nõn ở sau lưng nhàng điểm chút, sau đó lại điểm bên hông chút, nhất thời cảm thấy toàn thân đau lên, thân mình có chút nóng lên, rồi sau đó liền khôi phục bình thường,máu huyết lưu thông. Nhưng mà lại cảm thấy đáy lòng có cỗ hàn khí ập đến, sợ hãi biết đó là cái gì?

      (* Mạc danh kỳ diệu : hiểu ra sao cả, quái lạ)

      “Nếu ngươi làm điều tác quái, ta liền giúp mọi người trừ bỏ ngươi trừ, đỡ phải nơi nơi tác quái. chừng ngày nào đó, ngươi lại sống thọ sao, dù sao phải ai cũng có lòng tốt như ta .” Lam Thiến Huyên nhìn gương mặt suy nghĩ của ,tươi cười khả ái .

      “Ngươi…… Ngươi làm gì với ta?”

      “Ta phải vừa mới sao, giúp ngươi chữa thương thôi, tốt lắm, ngươi cút , đừng để ta nhìn thấy ngươi. Mặt khác, cho ta cái viện này, đừng cho mấy cái loại cặn bã, mèo chó đến nơi này. Nếu ……”

      Lam Thiến Huyên đưa ánh mắt băng lãnh nhìn , nhìn xem trong lòng run sợ. cũng để ý tới tượng kỳ lạ trong thân thể mình, nhất nhất đứng lên. Liên tục :

      “Tạ ơn công chúa giết, tiểu nhân nhất định nghe theo phân phó của công chúa.” Sau đó liền hướng phía ngoài phóng .

      “Chậm !”

      thanh như nước, kiều mị vang lên, nguyên bản như là thanh của trời đất, nhưng Tần Hải nghe vào trong tai lại giống như địa ngục câu hồn, làm cho nguyên bản hướng phía ngoài chạy , kịp suy nghĩ thế nào té mặt đất.

      Chính là chưa kịp cảm nhận đau đớn, vẻ mặt a dua :“Công chúa, ngài…… Ngài còn phan phó điều gì nữa ạ.”

      Lam Thiến Huyên nhìn người trước mặt, nhìn gương mặt xấu xí toàn là mồ hôi lạnh, châm chọc : “Ngươi ra vẻ rất sợ ta, ha ha, đừng lo lắng, ta là người thích động đao giết người . Ta thích giết người thấy máu.”

      Tần Hải nghe xong câu trước tâm liền thả xuống, chính là sau khi nghe được câu Ta thích giết người thấy máu, tâm tình thả lỏng của bỗng dưng đông cúng. tin tưởng lời nàng , tuyệt hoài nghi. tin tưởng, nàng muốn giết người thấy máu có hàng trăm phương pháp để làm.

      “Tốt lắm, đem hưu thư lại đây, ngươi là có thể được rồi.” Lam Thiến Huyên cũng lười nhìn , thản nhiên .

      Tần Hải thấy khó chịu như ngày hôm nay, chưa bao giờ cảm thấy kinh hoảng, cảm giác tâm của chính mình tâm đều bị áp lực nặng nề, hít thở thông .

      Giờ phút này, Lam Thiến Huyên đưa ra cầu . lập tức lấy ra hưu thư giao cho Lam Thiến Huyên. Đưa cho nàng xong, dùng mười phần tốc độc hướng ngoài cửa mà chạy .

      Lam Thiến Huyên cầm lấy Hưu thư, lâm vào trầm tư.

      Trong miệng tự giác phun ra bốn chữ: Mười ngày bị chồng ruồng bỏ?

      Là nàng sao?

      ***************************

      Mà tại nơi khác trong vương phủ.

      Hoa thơm bướm lượn, cầu cong uốn khúc hòa với hoa trong nước tôn nhau lên, khắp nơi cảnh sắc tươi đẹp, xa hoa, mây khói lượn lờ thoáng như trong mộng.

      Cảnh trí như thế, lầu các rộng lớn, toàn bộ thiên hạ, cũng khó tìm được mấy chỗ.

      “Thánh chủ, theo ý kiến của ngươi, ta nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào?”

      Trước mắt là nam tử tuấn phi phàm, thần sắc như vẽ, mi bay như kiếm, ánh mắt phiêu lãng, mũi như đao khắc, khóe miệng vi kiều, mỉm cười lộ vẻ thản nhiên như gió xuân, thân bạch y, cả người ôn nhu mà tuấn mỹ, phảng phất như mây trắng cao nhã cùng ôn nhuận.

      Nhưng mà,khuôn mặt tuấn tú ấy lại ra vẻ trầm, bất an.

      Ở trước mặt , tử y nam tử khoanh tay lạnh nhạt đứng, nhìn như tượng gỗ,ánh mắt thản nhiên nhìn ra phương xa.

      Ngay khi bạch y nam tử mặt lên lo lắng, ánh mắt vô hồn, người nọ ý tứ hàm xúc hỏi lại câu:“Ngươi cảm thấy phải làm như thế nào? Thụy vương điện hạ.”

      Tiếng trầm thấp, lạnh nhạt xa xưa, ánh mắt thâm trầm nhưng thản nhiên, lại làm cho Quân Vân Doanh có cảm giác run sợ trong lòng, hình như có cỗ áp lực vô hình hướng đánh úp lại.

      thân tử kim trường bào theo gió mà động, phảng phất như đế tiên hạ phàm, đầu tóc dài tùy ý thả bay lả tả, mặt ra mặt nạ bạc, ánh mắt tối đen như bóng đêm , trầm mà thâm thúy.

      ràng tùy ý đúng như vậy, ràng ngữ khí ôn hòa, lại làm cho người ta nhịn được muốn cúng bái, thần phục.

      Quân Vân Doanh nghe vậy, đáy lòng nhịn được lên tia mạo hiểm.

      Bước nhanh đến bên người tử y nhân, thần sắc có chút dị động:“Thỉnh thánh chủ cho phương pháp giải quyết, nay thế cục tốt, khắp nơi thế cục hỗn loạn. Hơn nữa, ta tùy tiện hưu Quỳnh Hoa công chúa. Lại……”

      “Tự làm tự chịu, chính ngươi tự giải quyết cho tốt . Chúng ta cũng chỉ là hợp tác quan hệ.” Trong miệng t ử y nam tử bốn chữ thốt ra này, trong mắt lên tia sát khí.

      Chờ Quân Vân Doanh phục hồi lại tinh thần, lại có thân ảnh, người này ngay cả tia hơi thở đều có, làm cho trận kinh hãi, người này đến tột cùng đạt tới cảnh giới gì? là đáng sợ.

      mặt lên tia cười khổ: Bảo Hổ lột da , .

      Bất quá, ngày nào đó, ta, Quân Vân Doanh đem bọn ngươi hết thảy dẫm nát dưới chân.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 3: Kiếp trước – Kiếp này

      Edit: Rika Nguyen

      “Tiểu thư” Cửu Nguyệt thấy Lam Thiến Huyên nhìn chằm chằm phong hưu thư kia, lòng có chút lo lắng kêu lên.

      Lam Thiến Huyên phục hồi lại tinh thần, trước tiên chuyển ánh mắt nhìn về phía tiểu nha hoàn trước mặt.

      “Ngươi tên là gì?”

      Tiểu nha đầu kia bị Lam Thiến Huyên mở miệng hỏi trong lòng sợ tới mức run lên, run giọng : “Công chúa, người làm sao vậy, ta là Cửu Nguyệt nha, người như thế nào, làm sao có thể……”

      Lam Thiến Huyên bộ dáng lắp bắp của tiểu nha đầu, có chút miễn cưỡng, ngắt lời nàng : “Tốt lắm, chuyện bình thương , ta có ăn thịt ngươi đâu.”

      Lam Thiến Huyên muốn cái gì, nhất thời cảm giác trước ngực trái nóng rát như thiêu đốt, đau đớn khôn cùng, nàng dùng sức ôm ngực, mồ hôi lạnh tuôn rơi. Chỉ chốc lát, loại đau đớn này lan dần đến toàn thân.

      Cửu Nguyệt lo lắng, run run : “Công chúa, người làm sao vậy, người đừng xảy ra chuyện gì nha, ta bây giờ phải làm sao, nương nương bây giờ làm sao?”

      Hôm nay Cửu Nguyệt gặp quá nhiều chuyện: đầu tiên là bị lưu manh……, may mắn có công chúa cứu giúp, tâm tư nàng thoáng buông lỏng. Lúc này thấy công chúa có bộ dáng khó chịu, trong lúc nhất thời nghĩ được gì, nước mắt rơi như mưa.

      “ Công chúa người đợi ta tý, ta ra bên ngoài thỉnh các thị vệ tuần tra kêu đại phu đến. Công chúa người ráng chịu đựng, ta lập tức quay lại ngay.” xong, liền lau nhanh nước măt rồi ra ngoài.

      Lam Thiến Huyên giữ chặt Cửu Nguyệt, cắn răng :“Ta sao, ngươi đừng nữa.”

      Nàng ngoài việc làm đặc công, còn làm thầy thuốc, ở Z thị cũng coi như có chút danh tiếng. Mà lúc này, đối với thân thể nay của nàng tựa hồ cũng tra ra nguyên nhân. phải nàng tự phụ, nhưng chính nàng cũng tin rằng y thuật của các đại phu nơi đây có thể cao minh hơn nàng .

      Cho nên, nàng chỉ có thể cắn răng chịu loại đau đớn này, nhưng thể hình dung ra được nguyên nhân?

      Nàng cảm thấy có cỗ khí lực kì lạ ở quanh thân nàng, giống như linh hồn của nàng bị mang ra khỏi khối thân thể ở này. Rồi sau đó lại bị bắn ngược trở lại, lặp lặp lại mấy lần, sâu trong thân thể, trong thâm tâm đau đớn gì tả nỗi.

      Đồng thời, trong đầu nàng lên hàng loạt hình ảnh

      Nàng, là Lam Thiến Huyên, kiếp trước làm đặc công, ở cái nhiệm vụ cuối cùng kia bị người trong tổ chức phản bội, thân thể chết. Mà đồng thời, chôn cùng nàng là cái biệt thư xa hoa trụy lạc kia, cùng với các viên chức, đại gia trong tòa nhà kia.

      Có khả năng, bọn họ đếu chết và xuông địa ngục hết cả rồi.

      Mà nàng thể nghĩ rằng, người cha danh nghĩa kia, thân là phụ thân, người cha hòa ái, tài trí.

      Cha là người đứng đầu tổ chức, nghiêm khắc, giỏi giang, chính trực, uy nghiêm. Nguyên lai lại có thể có 2 mặt thế này. mặt thương, quan tâm chăm sóc nàng, mặc đào tạo nàng thành người phục vụ cho . Thậm chí, khi thấy nữ nhi của mình chết, còn nở nụ cười.

      Nàng nhớ lại, vì sao từ huấn luyện nàng tàn khốc đến vậy . Vì sao khi nàng muốn rời khỏi tổ chức , lại buộc nàng phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này? Vì sao mẫu thân chết minh bạch, chính mình tận lực điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ nhưng mãi tra ra được? Vì sao các bạn trong tổ chức khi hết hạn làm việc, rời nàng đều nhận được tin tức gì hết? Vì sao ngày đó trong biệt thự có nhiều người khác thường đến vậy?

      Bởi vì, ra tay giết họ, mượn tay nàng chôn vùi toàn bộ Z thị, làm nàng và đống người đó cùng nhau xuống địa ngục.

      Có lẽ , ngày đó phái nhóm đặc công làm việc cùng nàng đều là ngụy trang cả.

      Lam Thiến Huyên tự giễu cười, mẫu thân sau khi qua đời, nàng cảm thấy dường như mình bị bỏ rơi. Mà , thấy nàng trong lúc bi thương, đem nàng mang , cho nàng, là cha của nàng. Nàng nhớ lúc ấy nàng vui sướng, hạnh phúc. Đối với người cha này tôn kính, sùng bái.

      Nàng vẫn có thân nhân , nàng cần sống đơn mình , cần mình đối mặt với bóng đêm. Mà , cũng là từ nay về sau, cuộc sống của nàng chính thức bước vào thế giới hắc ám còn hơn cả địa ngục, mà lại thể quay đầu lại. Đến khi……lúc nàng chết nhìn thấy đạo ánh sáng màu vàng rực rỡ.

      Nàng cuối cùng vẫn bị từ bỏ, vẫn đơn mình.

      Nàng là linh hồn xuyên qua .

      Theo trí nhớ trước kia của khối thân thể này, nơi này là Thiên Thần đại lục Tây Lưu quốc, mà nàng chính là Quỳnh Hoa công chúa của Nam Viên quốc – Phong Nhược Ngôn.

      Thiên Thần đại lục có bốn đại quốc, Đông Thần quốc, Tây Lưu quốc, Nam Viên quốc, Bắc Triệt quốc.

      Mà đế quân của Nam Viên quốc , cũng chính là phụ thân của Phong Nhược Ngôn nghe theo lời gièm pha, hãm hại trung thần, làm đất nước đại loạn, ba quốc gia còn lại liên tục dòm ngó.

      Năm Thiên Kì thứ 30, cũng chính là tháng trước, tam quốc đạt thành hiệp nghị, cho nên Hoàng tộc Nam Viên quốc tạm thời tồn tại . Nhưng ra lại là đất nước có quyền lực, đất nước hữu danh vô thực.

      Đồng thời, Hoàng thượng Nam Viên quốc vì lấy lòng ba quốc gia còn lại, đem các công chúa của Nam Viên quốc đem đến ba quốc gia còn lại để hòa thân, tùy ý để cho địch quốc giẫm lên, vũ nhục, lợi dụng.

      Mà Tây Lưu quốc lại chọn Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn. Nàng thể tránh khỏi việc trở thành con bài cho việc hi sinh cho chính trị, mười ngày sau khi đến đây được hoàng thất tứ hôn cho Tây Lưu Thụy vương làm vương phi.

      Vậy mà mấy ngày hôm trước nàng háo sắc, náo đọng vương phủ gà bay chó sủa. Thụy vương gia giận dữ , ra lệnh đánh công chúa mất nước này 50 đại bản, khiến Phong Nhược Ngôn chết, sau đó lại hưu thê.

      Tính từ ngày được tứ hôn đến ngày bị hưu tròn 10 ngày, toàn bộ thiên hạ đều biết bao cỏ công chúa của Nam Viên quốc Phong Nhược Ngôn bị Thụy vương hưu: “Mười ngày bị chồng ruồng bỏ”.

      Làm trò cười cho toàn thiên hạ.

      Về cuộc đời của Phong Nhược Ngôn quả làm cho Lam Thiến Huyên hết chỗ . Chính vì vậy nàng thấy khối thân thể này ăn mặc khá hớ hênh, lộ liễu nhằm hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, đúng là nữ tử háo sắc.

      Mà cũng là, nữ tử thích chưng diện cũng bình thường. Nhưng Phong Nhược Ngôn này lại cho rằng , phải ăn mặc hớ hênh, lộ liễu, hoa lệ, lại trát đống phấn lên mặt, nhìn giống cái đít khỉ. Nhìn thấy nam nhân liền sáng mắt, người như vậy, thanh danh của nàng là gì đây?

      Được hoàng thượng tứ hôn cho Thụy vương gia, bởi vì nàng ta từ tính tình kiêu ngạo, ở quốc gia khác làm tù binh cũng biết thân biết phận, biết thu liễm, nơi nơi khoe khoang. Hơn nữa chỉ cần có cơ hội câu dẫn Thụy vương gia, nhưng may nhận nhầm Thủy Vũ Thần trở thành Thụy vương. Nàng ta tuân theo mà nữ tắc, lại còn làm mất thể diện của hoàng gia Tây Lưu quốc, nên bị đánh đến mất mạng.

      Bất quá chỉ là nữ nhân bị khi dễ từ , có người quan tâm , là nữ nhân đáng thương bị vứt bỏ mà thôi.

      Tây Lưu quốc sao? Thụy vương sao? Phụ vương sao?

      Lam Thiến Huyên cười lạnh trong lòng, các ngươi làm như thế . Ta cho các ngươi phải trả giá đắt.

      Lam Thiến Huyên nâng mắt nhìn Cửu Nguyệt nước mắt đầm đìa, tiểu nha đầu kia đối với nàng là tâm, nàng cũng có ghét bỏ, nhìn tiểu nha đầu ấy rồi ôn nhu mỉn cười

      “Đứng lên , về sau đừng khóc lung tung, càng thể khóc trước mặt người khác. Về sau ta cho ngươi chịu khổ .”

      Ánh mắt Cửu Nguyệt t kinh ngạc nhìn công chúa, đúng là nàng với làn da trắng nõn, tóc tai lộn xộn nhưng vẫn che được ánh mắt sắc bén, trong sáng, làm cho người ta kìm lòng được mà muốn chìm sâu trong đó. Đối với lời của nàng làm cho người ta tự chủ được mà tin tưởng, càng làm cho người ta nhịn được mà sùng bái. Trong lúc nhất thời, nàng nhìn đến ngây người.

      Hồi lâu, Cửu Nguyệt ngây ngốc : “Công…… Công chúa, ngươi có việc gì sao? cần bảo thị vệ tìm đại phu sao.” Cửu Nguyệt nghĩ đến bộ dáng lúc nãy của Phong Nhược Ngôn có chút kinh hãi, có chút sợ sệt.

      “Ân, cần, ta tốt lắm, vừa nãy đầu có điểm choáng váng, trong khoảng khắc takhoong nhớ tình, nhưng tại ta tốt lắm, ngươi yên tâm .” Phong Nhược Ngôn vỗ vỗ lưng nàng, giải thích.

      “Ô ô, vậy là tốt rồi, Cửu Nguyệt lo lắng cho công chúa, ô ô.” Cửu Nguyệt xác nhận Phong Nhược Ngôn có việc gì, trong lúc nhất thời vui mừng mà khóc.

      Lam Thiến Huyên lúc này khóe miệng run rẩy, trong lòng nghĩ : “ Chẳng lẽ cổ nhân rất thích khóc hay sao?”.

      “Tốt lắm, đừng khóc , nhớ ta vừa rồi gì sao?.”

      “Ô ô, công chúa, ta là cao hứng nên khóc, ta nghe lời , ta về sau nhất định nghe lời , ha ha.” Cửu Nguyệt vừa nghe Phong Nhược Ngôn giống như tức giận, liền có chút vội vã . Nhất thời ngờ vừa khóc vừa cười , làm cho Lam Thiến Huyên bật cười.

      Hồi lâu, nhắm mắt lại lần nữa, cảm thấy như có hơi nóng phả vào mặt.

      Trải qua tất cả, hôm qua tử, hôm nay sinh.

      Chuyện gì đến đến, Lam Thiến Huyên trước kia hết;

      Phong Nhược Ngôn, kiếp này của ngươi, ta sống tiếp cho ngươi, ngươi từng bị ngược đãi, ta nhất định đòi lại tất cả cho ngươi.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 4: Phong Nhược Ngôn – dung nhan khuynh thế

      Edit: Rika Nguyen

      Lúc này Phong Nhược Ngôn đem toàn thân tắm rửa sạch , ngồi ở trước gương cũ nát nhìn thân ảnh mơ hồ phẩn chiếu trong đó , mặt lên kinh ngạc.

      Tẩy thân quần áo sặc sỡ cùng phấn dày đặc, hình ảnh Phong Nhược Ngôn quả làm cho người ta khiếp sợ. thân quần áo đỏ rực, lấp lánh như ánh lửa đỏ bạc bập bùng đan xen, mặc dù người nàng thứ trang sức nào cả.

      Nàng thích màu đỏ, màu sắc tươi đẹp, ấm áp.

      Nàng buộc thắt lưng gòn gàng, bao bọc lấy cái eo nhắn, cổ tay thắt tầng lụa mỏng. Mắt phượng lung kinh, kiều mị mà diễm, đôi môi đỏ mọng như máu, mái tóc đan dài tung bay trong gió.

      Nhìn nàng làm cho người ta nghĩ lầm là tiên nữ hạ phàm.

      Mà càng ngạc nhiên hơn, dung nhan của Phong Nhược Ngôn giống như đúc hình dáng cùng khuôn mặt của nàng trước kia, nếu phải nàng biết chính mình tan xác trong đống tro bụi kia, nàng nhất định là thân thể nàng cũng xuyên tới đây.

      Đặc biệt, ở trước ngực nàng có cái bớt phượng hoàng rất sống động, kì lạ thay , thân thể nàng trược kia cũng có cái bót hình phượng hoàng trước ngực. Hơn nữa là khi sinh ra có, tồn tại cùng nàng hơn hai mươi năm.

      Ngày ấy cảm thấy ngực đau đớn, linh hồn của nàng cùng thân thể Phong Nhược Ngôn dung hợp , khối thân thể lại đột nhiên xuất cái bớt hình chim phượng hoàng. Nàng cũng thử hỏi Cửu Nguyệt, nhưng cái hình phượng hoang kì dị này chỉ có mỗi mình nàng nhìn thấy, những người khác thể thấy được, điều này làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ rằng nàng có thể vào dị thế nhất định có quan hệ cùng với cái hình kì quái kia.

      Nàng chỉnh lại y phục, chậm rãi nhìn vào hình dáng xinh đẹp kia. sâu trong lòng có cảm giác kì lạ.

      Bỗng nhiên trong đầu lại lên hình ảnh lúc tòa nhà bị nổ kia, nhìn quanh nàng dường như có đạo ánh sáng màu vàng, khó hiểu ?

      Nàng chán ghét loại cảm giác này, giống nhau ở sau lưng có bàn tay bí thao túng vận mệnh của nàng, mà nàng lại chỉ có thể bị động tiếp nhận. Tuy rằng điều này có thẻ tồn tại, nhưng nàng vẫn cảm tạ vận mệnh cho nàng được sống lại lần nữa, nhìn hình dáng xinh đẹp này giống hình dáng trước kia của mình nàng thích thú, cùng xúc động

      Ngay khi nàng trầm tư suy nghĩ, Cửu Nguyệt thần sắc kích động chạy vào, đụng vạo người nàng. Phong Nhược Ngôn thiếu chút nữa ngả, nàng nâng Cửu Nguyệt lên, nhíu mi :“Có chuyện gì mà chạy loạn lên vây?”

      “Công chúa, a…… Công chúa…… Ngươi.” Cửu Nguyệt thấy mình hơi vội vã , kiềm chế kích động xuống, nhìn tới tiểu thư, sau lại là nhịn được mà kinh hô.

      Ở trước mặt người khác , Phong Nhược Ngôn đều trang điểm khá dày và đậm , kể cả tỳ nữ bên người là nàng. Cho nên lúc này khi nhìn thấy đến dung nhan của Phong Nhược Ngôn, rất chấn kinh. trang điểm, da thịt như ngọc, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ, thân hồng y, này…… Đây tột cùng là cái gì a!

      “Công chúa, người xinh đẹp, so với nương nương còn xinh đẹp hơn, tốt quá, nếu Thụy vương gia biết tiểu thư giống xinh đẹp thê này nhất định thu hồi hưu thư, đối tốt với công chúa.” Cửu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, vui sướng hướng về phía Phong Nhược Ngôn mà .

      Nàng rất cao hứng , như vậy bọn họ bị khinh thường, như vậy nương nương cũng có thể yên tâm, vui mừng , công chúa cũng có thể sống tốt .

      Nhưng nàng thấy vẻ mặt Phong Nhược Ngôn đanh lại, trong lòng lại có điểm yên , nàng ràng cảm giác được công chúa tựa hồ có điểm mất hứng . Nhưng nàng lại khó hiểu, chẳng lẽ chuyện này đáng cao hứng sao? Công chúa vì sao có biểu tình như thế?

      Cũng trách được Cửu Nguyệt, thế nhân đều biết Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn háo sắc, thích nam nhân. Lại lòng bổ nhào vào người Thụy vương gia, huống chi Thụy vương là rồng trong biển người, biết bao nhiêu nữ nhân mơ ước. Nay lại có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành thế này, làm sao mà được vương gia mến

      “Công chúa, ta…… Ta lỡ lời.” Cửu Nguyệt yên , đôi mắt có chút hồng hồng .

      có, về sau cần những lời này , quân nếu vô tình liền hưu, cho nên về sau ta và đều có quan hệ gì hết. Huống chi tình chỉ dựa vào nhan sắc , ngươi thấy tình như thế có hạnh phúc ?” Phong Nhược Ngôn lấy tay vỗ vỗ nàng mà an ủi.

      Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Cửu Nguyệt, nàng thầm nghĩ: “ Mình làm sao có thể chuyện tình cùng với cổ nhân đây, người cổ đại nhận thức khá phong kiến,làm sao có thể hiểu được tri thức của người đại đây?

      “Ta cũng thêm , mẫu thân của ta, cũng chính nương nương, mặc cho nàng có dung mạo thế nào. Nhưng khi già , chết , liệu có ai quan tâm? Ngươi rất ràng sao? Nếu phải trong gia tộc có người che chở, ta và ngươi liệu có còn sống đời?”

      Lần đầu tiên Phong Nhược Ngôn tận tình khuyên bảo, cũng có chút được tự nhiên, lời cũng chút nghiêm khắc , nhưng đây là lời .

      Cửu Nguyệt nghe Phong Nhược Ngôn nhắc đến nương nương, liền cũng gì nữa, quả , từ nàng theo nương nương, điều này nàng nhất .

      Nàng nghĩ đến nương nương hồng nhan bạc phận, trong lòng có chút rầu rĩ .

      “Thôi, ta chính là muốn cho ngươi hiểu, về sau bị người ta khi dễ . Hơn nữa, ngươi cần nhớ kỹ cho ta, Thụy vương gia ở trong mắt người khác như thế nà , nhưng trước kia nhục nhã chúng ta, về sau hai bên quan hệ. Còn những người khi dễ chúng ta, ta hoàn trả đây đủ, ngươi hiểu chưa?”

      Cửu Nguyệt nhìn tiểu thư tự tin như vậy, cơ trí như vậy, nàng ngây ngốc hồi mới :“Công chúa, nô tỳ hiểu.”

      Chỉ chốc lát, Cửu Nguyệt nghĩ đến những người đối đãi với Phong Nhược Ngôn, phẫn hận : “Công chúa, nữ nhân ở Thụy vương phủ quá đáng, các nàng tung tin bậy bạ gì đó, họ xấu công chúa. Hừ, công chúa thiện lương xinh đẹp, các nàng khinh người quá đáng . Còn có Thụy vương gia kia nữa, tại sao lại đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người cảu tiểu thư? Khiến tất cả cá thị vệ ngoài kia…… Lời có chút khinh thường chúng ta.”

      Cửu Nguyệt hăng say, mặt tức giận.

      Phong Nhược Ngôn nghe xong liền nhíu mi, tuy rằng nàng cũng để ý tới thanh danh vốn tốt, nhưng nếu ai mang đến phiền toái đến nàng nàng cũng mặc kệ, nhưng khi bị người ta khi dễ mà nàng đáp trả lại đũng với tác phong của nàng.

      Phong Nhược Ngôn thản nhiên : “Nếu thế ngươi cần phải ra ngoài, đỡ phải nghe những lời này mà ảnh hưởng tới tâm tình. Chờ thêm chút chúng ta gặp chủ nhân.”

      Cửu Nguyệt choáng váng nghe được tiểu thư tới chủ nhân? Ai là chủ nhân nha? Là vương gia sao? Vừa định hỏi, Phong Nhược Ngôn .

      Phong Nhược Ngôn lúc này như lầm bầm lầu bầu cái gì : “Nếu sống cùng nhau 10 ngày, cũng coi như làm vợ chồng danh nghĩa mười ngày…… Mặc dù trước khi cũng phải lưu cho kỷ niệm. Nếu ra như vậy là mất hết mặt mũi.”

      Cửu Nguyệt nhìn Khóe miệng của công chúa hơi nhếch lên, cười như cười, nhưng tà ác, làm cho mắt người ta muốn đui mù,nhưng cũng thấy hạnh phúc. Nhất thời khuôn mặt biến sắc

      Đột nhiên, Phong Nhược Ngôn chợt : “Cửu Nguyệt, cúng lâu nữa đâu , ngươi bây giờ kêu tên Tần Hải lại đây.”

      “A, tiểu thư!”

      Cửu Nguyệt vừa rồi còn nhìn Phong Nhược Ngôn cười khuynh thành, mà lúc này nghe thấy lời của tiểu thư làm cho nàng mất hồn, thân mình nhất thời run lên.

      “Như thế nào, còn sợ sao?” Phong Nhược Ngôn đưa mắt phượng nhìn Cửu Nguyệt mà .

      …… Công chúa, ta sợ đâu, hừ, nếu dám bất kính với ta liền đánh .” Vừa tay chân liền khua loạn xạ.

      Tuy rằng như vậy, nhưng xem ra Cửu Nguyệt vẫn có chút khẩn trương .

      “Ân, đúng rồi, ngươi yên tâm , ta cam đoan đối với ngươi rất khách khí .” Phong Nhược Ngôn ánh mắt có chút ý cười .

      Nhưng Cửu Nguyệt cũng để ý , vẫn làm bộ mặt như gặp phải đại địch, thầm nghĩ: “ Chỉ cần chuyện bậy bạ, nàng tạ ơn trời đất lắm rồi .

      “Vâng, công chúa, nô tỳ gọi đây.”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 5: Vùi hoa dập liễu

      Edit: Rika Nguyen

      Sau lát.

      “Công…… Quỳnh Hoa công chúa có gì phân phó?”

      Tần Hải nhìn Phong Nhược Ngôn trước mặt che hồng sa, nhìn biểu tình, nhưng vẫn cảm giác như lâm đại địch.

      Phong Nhược Ngôn nghĩ tại bộ dáng này của nàng rất nghiệt , đây đúng là điều rắc rối. Nhưng muốn nàng trang điểm ? Nàng chịu được . Vì thế liền dùng cái khăn này để che mặt.

      Thiên Thần đại lục cũng cấm nữ tử ra ngoài, nhưng các tiểu thư chưa lấy chồng ra ngoài đều mang khăn che mặt nên cúng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

      Cửu Nguyệt vẻ mặt đắc ý, Tần quản gia bất an tới.

      Trong lòng nàng đối với Phong Nhược Ngôn là sùng bái đến cực điểm, Tần quản gia kia đúng là như lời công chúa , đối với nàng rất cung kính .

      tại Tần Hải đâu dám làm điều gì gây bất lợi cho mình đâu?

      Nếu phải phát thân dưới của mình bị vô dụng , nếu có người chữa được, ước gì tránh xa hai nãi nãi này.

      Lúc ấy mới nhớ đến sắc mặt kia của Phong Nhược Ngôn là có ý gì, cũng nghĩ tới thân thể khi rốt cuộc xảy ra chuyện khác thường gì. Trong lòng hoảng sợ, còn chính trực tráng niên nha, còn chưa có thú lão bà , càng đừng về sau , nếu phía dưới của bị hủy…… nên……

      tìm đại phu bên ngoài xem qua, nhưng lại vô dụng nha, muốn tìm đến Phong Nhược Ngôn, nhưng lại dám, cũng dám quên Phong Nhược Ngôn lạnh lùng tới mức nào.

      Giờ này, thấy nha đầu Cửu Nguyệt Phong Nhược Ngôn triệu kiến , hoảng sợ, sợ nãi nãi kia . Nhưng lại chờ mong, biết Phong Nhược Ngôn nhất định có biện pháp chữa khỏi cho chính mình .

      Cuối cùng cắn răng cái, vì tuổi già sau này của mình, nhịn .

      Phong Nhược Ngôn thấy sắc mặt Tần quản gia biến đổi liên tục, tựa tiếu phi tiếu hỏi “Xem ra Tần quản gia khôi phục rồi a?”

      Tần Hải trong lòng tức muốn hộc máu: “ làm sao mà khôi phục được, cũng biết vị này tổ tông này dùng phương pháp gì, ngoại trừ vết thương mặt,mọi chỗ khác đều thấy dấu vết, nhưng toàn thân chỗ nào cũng đều đau nhức, đau đến chết sống lại.

      Nhưng vẫn dám thêm điều gì , chỉ : “Đều là phúc đức của công chúa, công chúa có thể giúp ta chữa khỏi bệnh này……” . Tần Hải nhờ nàng khôi phục lại công năng phía dưới , nhưng là khó có thể mở miệng. Trong lúc nhất thời chuyện có chút ấp úng , mặt mày đỏ bừng.

      Phong Nhược Ngôn biết cái gì, phất tay : “Ta muốn thấy vương gia các ngươi, ngươi sắp xếp cho ta . Gặp ngay bây giờ.”

      “Này……”

      Tần Hải vừa nghe Phong Nhược Ngôn tại muốn gặp vương gia, có chút khó xử , vương gia tại gặp khách, bình thường theo bên người vương gia, chỉ biết vương gia cũng chán ghét Quỳnh Hoa công chúa, tại……

      Tần Hải cắn răng cái, Phong Nhược Ngôn tại là thể đắc tội , vương gia bên kia có trách tội, nghĩ biện pháp sau…

      “Công chúa, ngài tại theo ta đến phòng tiếp khách . Bất quá, vương gia tại tiếp khách, ngài qua chuyện gì đều cẩn thận chút.” Tần Hải chủ động cho Phong Nhược Ngôn ít tin tức, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện cũng nên trách tội lên đầu là được.

      “Tiếp khách? Đối phương là loại người nào?” Phong Nhược Ngôn giống như vô tình hỏi.

      “Hồi công chúa, là Bắc Triệt Lạc vương Yến Du Trần, với vương gia cũng có giao tình gì nhiều, nhưng tháng này chính là sinh nhật đương triều thái hoàng thái hậu, các quốc gia đều khởi hành đến Tây Lưu hạ thọ, Lạc vương chắc cũng chỉ tùy ý đến Thụy vương phủ dạo chơi mà thôi.” Tần Hải đem suy nghĩ của mình cho nàng biết.

      “Ân!” Phong Nhược Ngôn gật đầu, Tần Hải coi như thức thời, ý nghĩ cũng coi như thông minh, cũng có thể coi như là nhân tài.

      “Chỉ cần ngươi phản bội ta, tháng sau, thân thể ngươi hoàn toàn bình phục, nếu phản….. Ngươi tự nhiên biết hậu quả.”

      Tần Hải vừa nghe, tâm nhất thời buông xuống, lập tức quỳ xuống hướng Phong Nhược Ngôn cảm tạ đến rơi nước mắt.

      “Tiểu nhân biết, tiểu nhân nhất định nghe theo phân phó của công chúa.”

      Chê cười, còn dám đắc tội nàng? Về sau tránh xa nàng, xa xa.

      Phong Nhược Ngôn cũng để ý đến , xoay người hướng ra phía ngoài, Tần Hải thấy Phong Nhược Ngôn ra ngoài, vội vàng trước, vì nàng mở đường.

      Trải qua tòa trang viên, các loại hoa đua nhau khoe sắc, bên cạnh còn có cái hồ , phía tòa đình, cửu chuyển vu hồi, trong hoa có nước, trong nước ánh hoa.

      Phong Nhược Ngôn trong lòng cảm khái, Thụy vương gia này biết hưởng thụ, xem ra là người cả hoa lẫn mỹ nữ.

      “A, đây phải là vương phi của chúng ta hay sao? Sao nay lại lấy khăn che mặt thế kia? Hay là sợ khuôn mặt kia dọa mọi người chết mất nên mới che sao?”. thanh bén nhọn của nữ nhân truyền đến, rồi sau đó là tràn tiếng cười cùng tiếng bước chân.

      Phong Nhược Ngôn nhíu mày, xoay người nhìn thoáng qua Cửu Nguyệt, thấy sắc mặt Cửu Nguyệt phẫn nộ, rồi sau đó đảo mắt nhìn về phía Tần Hải.

      “Công chúa, người đến là sườn phi Lạc Lâm Hi, là Đông Thần quốc đưa tới hòa thân . Những người khác là các thị thiếp.”

      Tần Hải lạnh cả người, như thế nào nghĩ tới nhóm nữ quyến của vương phủ lúc này lại ngắm hoa ở đây? Bằng đánh chết cũng dám mang Phong Nhược Ngôn lối này.

      Như thế rất tốt, sườn phi, thị thiếp các ngươi bắt nạt Quỳnh Hoa công chúa trước kia. Nhưng Quỳnh Hoa công chúa giờ phải kẻ cho các ngươi bắt nạt. Này……

      đợi nghĩ ra biện pháp, thấy đám nữ nhân kiều diễm, cho rằng so với trong viện hoa còn kiều diễm hơn hướng tới Phong Nhược Ngôn.

      Trong lúc nhất thời, trong vườn hoa tràn ngập mùi son phấn, át cả mùi của hương hoa.

      đúng là đám oanh oanh yến yến, đám hoa, nhìn chói mắt. Nghĩ đến nàng trước kia cũng ăn mặc trang điểm như thế, trong đầu Phong Nhược Ngôn lạnh hẳn

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 6: Vùi hoa dập liễu

      Edit: Rika Nguyen

      “Muội muội ngươi sai rồi, tại ai biết Nam Viên Quỳnh Hoa công chúa được chỉ hôn cho vương gia của chúng ta, nhưng có kiệu hoa, ngay cả đại môn cũng đều chưa bước qua, lại đến mười ngày liền bị hưu . Như thế nào còn có thể gọi nàng là vương phi a?” . Lạc Lâm Hi nhìn Phong Nhược Ngôn thân hồng y, mặt lên chút khinh bỉ.

      “Lạc phi tỷ tỷ giáo huấn đúng, nữ nhân này biết xấu hổ, nô lệ như thế nào có thể vào cửa vương phủ, phải làm mất mặt vương gia quá ư?”

      “Đúng, đúng vậy, nữ nhân như vậy thưởng cho bọn người hạ đẳng chắc gì bọn chúng muốn.”

      “……”

      “……”

      Cửu Nguyệt càng nghe, sắc mặt trắng bệch, cũng phân biệt cao thấp, nếu ánh mắt có thể giết người, bọn hoa bướm trước mặt chỉ sợ là chết ngàn vạn lần.

      Tần Hải sợ run lên, sợ nãi nãi trước mặt mất hứng lại hại nữa.

      Phong Nhược Ngôn nghe các nàng líu ríu gọi bậy, trong lòng nghĩ đến, nhóm người này cùng Thủy Vũ Hinh kia lên kế hoạch làm cho Phong Nhược Ngôn câu dẫn Thủy Vũ Thần, sau đó hại Phong Nhược Ngôn bị đánh đến chết.

      Mà Quân Vân Doanh này nhiều nữ nhân thích, người người vì từ mọi thủ đoạn hãm hại người, nghĩ đến cảnh dưỡng “Hoa” , lại tự cho rằng mình là người quân tử .

      Phong Nhược Ngôn trong lòng cười lạnh, Thủy Vũ Hinh muốn phế rồi, các ngươi lại tới tận đây, ta mà phế các ngươi cũng bất kính .

      Huống chi lời của các ả này nghe thoải mái.

      Ánh mắt Phong Nhược Ngôn lướt qua đám ong bướm ấy, sau đó chuyển hướng bên cạnh vườn hoa.

      Lúc này, mọi người liền hướng ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn ở bên cạnh vườn hoa mân mê cái gì? Lúc sờ cái này, lúc sờ cái kia, tay nàng sờ đến đâu, các đóa hoa nhanh chóng héo úa, khi nãy là vườn hoa xinh tươi tràn đầy sức sống, vậy mà giờ đây…. Lạc Lâm Hi vui sướng khi người khác gặp họa, nhất thời ngạc nhiên, hiểu nỗi.

      Rốt cuộc có người nhịn được tò mò đến trước mặt Phong Nhược Ngôn, giọng điệu khinh thường :“Uy, bao cỏ công chúa, ngươi làm gì đấy. Ngươi chẳng lẽ biết sao, vương gia thích nhất vường hoa này đấy , ngươi dám làm hư vườn hoa của vương gia , xem ngươi làm thế nào mà tránh thoát khỏi tức giận của vương gia a?”

      Phong Nhược Ngôn im lặng, vẫn tiếp tục động tác “sờ hoa”.

      Nữ nhân kia thấy Phong Nhược Ngôn nhìn nàng, ả đề cao lượng trách mắng: “Phong Nhược Ngôn, ngươi là bao cỏ ngươi chính xác , ngươi nghe ta gì sao, hay là đầu ngươi bị đánh cho choáng váng rồi.”

      Lúc này Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu lên, mắt mỉm cười ý :

      “Các ngươi vừa hỏi ta làm gì sao? Ha ha, các ngươi phải nhìn thấy sao, ta vùi hoa dập liễu.” xong đôi mắt đẹp lướt qua đám ong bướm đứng đây, trong nháy mắt xung quanh vườn hoa như có khí lạnh bốc lên.

      Vừa mới dứt lời, Phong Nhược Ngôn nhấc tay lên, bột phấn nàng mới thu thập trong tay nương theo làn gió bay lả tả đến mặt đám nữ nhân kia.

      Làm xong động tác này, sắc mặt Phong Nhược Ngôn lạnh lùng : “Bất quá, ta muốn cho các ngươi biết, đây là phấn hoa, các ngươi phải thấy tiếc cho vườn hoa héo này ư . Yên tâm , các ngươi lập tức cùng chúng nó giống nhau, biến thành đóa hoa héo rũ.”

      Lạc Lâm Hi vừa muốn gì, nhưng chưa kịp mở miệng thấy màn trước mắt mà hoảng sợ. đoàn kiến đen, kiến đỏ hướng tới phía này, mục tiêu hiển nhiên là các nàng.

      hồi trôi qua, nhất thời hỗn loạn, toàn bộ trang viên vang lên những tiếng la hét kinh thiên động địa, nhất thời toàn thân của đám nữ nhân ấy đều bị kiến che kín, có người muốn chạy trốn ra khỏi chỗ nãy, nhưng là, càng là chạy lại càng là loạn, lúc va chạm chỗ này, lúc va chạm chỗ kia, có người nhảy xuống ao, kinh hỉ phát kiến người bò hết.

      Lần này, những người khác đều noi theo, trong lúc nhất thời bùm bùm nhảy xuống ao.

      Cửu Nguyệt cùng Tần Hải trợn mắt há hốc mồm.

      Tần Hải chỉ lần may mắn, may mắn chính mình tỉnh ngộ sớm, nếu , đại quân kiến kia cũng hướng người mà tới .

      Nghĩ đến đám kiến kia bu lên người mà cắn, Tần Hải sợ run cả người.

      Cửu Nguyệt cũng xem da đầu run lên: Nhiều kiến như vậy nha! Ai chẳng biết nữ hài tử đều sợ mấy thứ này .

      Bất quá lại có điểm tò mò, công chúa chỉ mân mê hoa thôi mà đem đến đám kiến này, này…… Này quả thực thể tưởng tượng được nha .

      Phong Nhược Ngôn mặt chút thay đổi hướng Tần Hải phân phó: “Kế tiếp, ngươi xử lý , ta hy vọng có người đến quấy rầy ta.”

      Tần Hải trong lòng trung kêu rên: “ Cái này gọi là chuyện gì nha, các nàng kia nếu có chuyện gì cũng sống nỗi.

      Phong Nhược Ngôn nhìn thấu tâm tư của , kiên nhẫn : “ Cấp các nàng giáo huấn, chết được đâu , ngươi nhanh tìm người đem các nàng lên, bằng thực có chuyện gì cũng ta biết.”

      Tần Hải nhìn các vị phi ngâm dưới nước chịu lên, người người tóc tán loạn, mặt nổi lên các hạt mụn nước đỏ, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.

      Lại nhìn xem Phong Nhược Ngôn xa, chạy nhanh tiến lên đuổi theo chủ tớ Phong Nhược Ngôn. cũng quên nhiệm vụ chính mình.

      Trước mắt dám đắc tội .
      Huyền Vânlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :