1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 8: Canh ! chấm dứt
      Edit: Rika Nguyễn

      Ngay lúc nàng xoay người, Hiên Viên Lưu PHong đột nhiên xuất , phen giữ chặt lấy người nàng. Nàng bất ngờ bị ôm, liền đưa mắt chống lại ánh mắt của .Nàng có thể thấy được, ánh mắt nóng rực, mang theo kiềm chế cực hạn, cùng bá đạo, ngông cuồng và bao dung. Nang chưa bao giờ biết được, nguyên lai cũng có người có ánh mắt bao hàm cả cảm xúc phức tạp đến thế?
      Phong Nhược Ngôn kinh ngạc, muốn làm gì??/
      Ánh mắt nàng chợt lóe sáng, lúc Hiên Viên Phong Lưu rời rồi quay lại, là hai con người khác biệt, nàng thể đoán ra được tâm tư của , nếu như là bình thường, nàng cảm thấy bản thân vô cùng thất bại, nhưng lúc này, nàng lại thể tin được rằng trong lòng nàng có vui mừng kỳ lạ.
      Phong Nhược Ngôn mấp máy đôi môi cứng ngắt, giả vờ đạm mạc, biết Hiên Viên vương gia có gì phân phó?”
      Hiên Viên Lưu Phong nhếch môi tựa tiếu phi tiếu, nhìn sâu vào trong đôi mắt nàng, cảm nhận được khác thường trong đôi mắt ấy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cươi, nữ nhân này…
      Muốn nàng hiểu thấu lòng mình, xem ra đây là chặng đường khá dài đây!
      “Như thế nào, chẳng lẽ có gì phân phó mới có thể giữ nàng lại sao? Xem ra ta biết cách chiêu đãi nàng rồi!” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong lên ai oán, nhìn phân biệt được là hay giả vờ.
      “Ngươi biết thế là được rồi” Nàng nhíu mày, đạm mạc !
      Hiên Viên Lưu Phong thu hết thần sắc của đôi mắt nàng, bồng nhiên phi thân lên, nhàng cắn lên vành tai nàng, khẽ cười “Nhược nhi bảo bối, nàng cũng biết, ta chưa bao giờ thua, cũng thua, đương nhiên lần đánh cược này cũng thế! Nàng, ta bỏ qua! Cho nên, chúng ta thể chấm dứt như thế này được”
      xong liển ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, nhìn vào đôi mắt ngẩn ngơ của nàng.
      Hiên Viên Lưu Phong đứng sau nàng, Phong Nhược Ngôn liền cảm giác được vành tai của chình mình truyền đến trận tê tê cùng ngứa ngáy, nàng hít ngụm khí lạnh, rối sau đó máy móc ngẩn đầu lên, chống lại ánh mắt sâu thăm kia, bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, quên cả hô hấp.
      Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy ánh mắt mê ly của nàng, trong lòng khỏi cười ảo não, nữ nhân này, sao lại ngốc đến mức thể chịu được thế này cơ chứ?
      Hiên Viên Lưu Phong đưa tay kéo nàng lại, đầu ngón tay nhành chạm vào vành tai mà vừa mới cắn, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến bên tai, nàng bỗng giật mình, theo phản xạ đưa tay gạt ra!Lạnh lùng nhìn , nhưng trong lòng lại hề yên tĩnh như bề ngoài.
      Mà Hiên Viên Lưu Phong hề quan tâm tới ánh mắt lạnh lùng của nàng, chỉ nhìn đến hai gò má ửng hồng của nàng mà thôi! Đồng thời, đưa tay lên sửa sang lại vạt áo của nàng, rồi sau đó lại “Thay quần áo
      “A?” Trong lòng Phong Nhược Ngôn rối loạn, bỗng nghe được câu này liền tức giận.
      “Như thế nào, hay là nàng muốn ta giúp nàng thay quẩn áo?” Ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn nàng, cười khẽ. Vừa vừa dợm chân bước tới, đưa tay kéo kéo áo nàng.
      Thân hình nàng cứng đờ, cúi đầu nhìn quần áo ẩm ướt của mình, đỏ đen mảng, nhìn chật vật.
      Nguyên lai vừa rồi rời , là lấy quần áo cho nàng.
      biết tại sao, trong lòng nàng thở phào nhõm, cảm thấy vui vẻ.
      Mà lúc này thấy chợt bước đến gần, nàng ràng cảm giác được khác thường trong đôi mắt của .
      Rồi sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, Hiên Viên Lưu Phong bỗng cất giọng trầm thấp, mang theo ý cười.
      “Nghỉ ngơi đêm, sau đó ta bảo người đưa nàng về. Nghỉ ngơi cho tốt, về sau cần tự mình gắng gượng như thế! Nếu như có việc gì, trực tiếp tìm đến ta là được”
      Hiên Viên Lưu Phong lèo, nhưng có thể hiểu được, nàng cần người khác lo lắng cùng che chở, nàng có đử tư cách đứng sánh vai cùng mình!
      “Được!” Phong Nhược Ngôn nhướng mắt lên, cũng phản bác lại, đôi môi đào khẽ phun ra chữ, ánh mắt trong sáng bức người.
      Rồi sau đó, lạnh nhạt đứng dậy, tựa hồ chút do dự mà rời .
      tới trước cửa phòng, đột nhiên nàng dừng bước lại.
      “Đa tạ” Phong Nhược Ngôn nhàng .
      Đa tạ, mỗi lần ta gặp khó khăn, đều giải vây giùm ta, đa tạ…
      xong, nàng liền nhanh chóng rời , váy đỏ dài bay phiêu diêu trong gió.
      Thân hình Hiên Viên Lưu Phong cứng đờ, nhìn hồng ảnh mỗi lúc xa, cho đến khi biến mất!
      Lúc này, Hiên Viên Lưu Phong mới đưa tay ra, gắt gao ôm lấy ngực, sau đó phun ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo cái, liền ngã xuống đất.
      “Vương Gia” Liệt Dương hô to tiếng, đồng thời thân ra,nâng thân thể sắp ngã xuống đất của Hiên Viên Lưu Phong.
      “Vương gia, người kia ngài nên thường xuyên dùng nội lực! Ngài…” Trong lòng Liệt Dương lo lắng, vương gia ở trong giai đoạn mấu chốt, nhưng trong vòng ngày, lại…
      Sắt mặt trắng trẻo như ngọc của Hiên Viên Lưu Phong lên tầng ửng đỏ, ngáng đầu liếc mắt nhìn Liệt Dương cái, khẽ động khóe môi, giọng mỏng manh nhưng giảm được khí thế, thản nhiên phân phó “ Câm miệng! Hai ngày tới ta bế quan, ngươi đem chuyện nơi này xử lý cho tốt, đặc biệt chú ý tới Thủy gia. Mặt khác, từ hôm nay trở , ngươi thầm bảo hộ cho nàng, nhưng phải cẩn thận chút, nên để cho nàng phát được, nếu , hậu quả tự ngươi gánh lấy, ngươi hẳn nên biết nàng lợi hại thế nào rồi đấy?”
      Liệt Dương nghĩ đến màn làm cho kinh ngạc cùng khiếp sợ ở Thiên Hạ lâu, cùng với khí thế lạnh lẽo như Tu la của nữ nhân kia, nhịn được mà rung mình cái.
      Trong lòng kêu rên, vương gia, sao người lại giao cho nhiệm vụ gian khổ vậy?
      Mà lúc này, Hiên Viên Lưu Phong nghĩ đến hình ảnh lúc lạnh nhạt cùng bình tĩnh của Phong Nhược Ngôn, lúc lạnh lung thị huyết, khi mơ hồ ra bộ dáng tham tài, khóe miệng tự giác nở nụ cười!

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 9: Canh hai, có người đột nhập hoàng cung
      Edit: Rika Nguyen

      đêm thức trắng, lúc này đến lúc khu chợ ở kinh thành này mở cửa, Phong Nhược Ngôn rời khỏi biệt viện của Hiên Viên Lưu Phong, dọc đường vẫn có trốn tránh, nàng tin tưởng Hiên Viên Lưu Phong xử lý tốt chuyện xảy ra tối qua, chắc chắn lưu lại dấu vết gì, mà Thủy Ngạo Thiên cùng Hắc y nhân kia muốn tra ra nàng cũng chẳng dễ dàng gì.
      Nghĩ đến Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng nàng thầm than, từ khi nào mà nàng lại tin tưởng ta như vậy?
      Trong lòng nén được mà rung động, nhưng cảm giác này rất nên nàng cũng để ý tới, giờ phút này nàng trở lại dịch quán,nhìn thấy phía trước có cỗ xe ngựa to.
      Phong Nhược Ngôn nhíu này! Tần Hải thấy Phong Nhược Ngôn bước tới, vội vã chạy lại “Chủ tử, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”
      có gì, tối qua ta tới biệt viện của Hiên Viên vương gia ngây người đêm!” Phong Nhược Ngôn lạnh nhạt trả lời, đồng thời đưa mắt nhìn Tần Hải chằm chằm, buông tha chút thay đổi nào mặt Tần Hải.
      Tần Hải là người nhà,nhưng dù thế nào nàng cũng cho biết, nàng chỉ cần quản lý tốt việc buôn bán của nàng là được, chuyện của Thủy gia, thích hợp với Tần Hải, về việc dùng người, nàng muốn người của mình phải phát huy tối đa năng lực sẵn có, còn những việc khác nàng giải quyết.
      Tần Hải nghe câu của Phong Nhược Ngôn, ánh mắt chợt lóe lên, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng Phong Nhược Ngôn vẫn nhìn thấy được.
      Vừa suy nghĩ chút, chợt thấy có hai bóng người màu tím .
      Tần Hải bị Phong Nhược Ngôn tới mức mất tự nhiên, khẽ ho tiếng “Chủ tử, trong phòng còn có khách”
      “Ai thế?” Phong Nhược Ngôn nhìn Tần Hải, ý bảo tiếp tục .
      “Chủ tử, là người của hoàng cung” Tần Hải cẩn thận , đồng thời trong mắt lên bất đắc dĩ.
      “Hoàng cung?” Phong Nhược Ngôn nhíu mày nhìn Tần Hải, nàng đại náo Thiên Hạ Lâu truy sát Thủy Vũ Chiêu chỉ mới ngày, người trong hoàn cung làm sao mà biết nhanh như vậy, rốt cuộc có mục đích gì đây?
      “Vâng, người đến là tổng quản Đình Thương của Hiên đế. Lúc ngài ở đây, tiểu nhân cũng dám nhiều, chỉ để cho người ta chờ trong phòng khách” Tần Hải hạ giọng .
      “Vậy được rồi, chúng ta vào xem sao!” Phong Nhược Ngôn gật gật đầu, đối với cách xử lý của Tần Hải rất vừa lòng, trước gì, nếu theo nàng, phải tận trung với nàng.
      Phong Nhược Ngôn cung Tần Hải tới tiền viện, liền nhìn thấy trong đại sảnh có người ngồi, dáng người cao ráo, khí thế trầm ổn, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn thấy nàng, liền đặt chén trà xuống, đứng dậy tới phía nàng, khom mình hành lễ “ Quỳnh Hoa công chúa, ngài trở lại”
      “Đình tổng quản khách khí quá, ta chỉ là người dân của Tây Lưu quốc bé, làm sao nhận được đại lễ như thế này được”
      Ngữ khí Phong Nhược Ngôn thản nhiên, khẽ cười .
      Đình Thương nghe xong lập tức sửng sốt, dù sao cũng theo Hiên đế rất lâu, gặp qua vô số người, nhưng dự đoán được câu đầu tiên mà Phong Nhược Ngôn với , nghĩ mình nên thực tốt nghi lễ của kẻ dưới, nhưng lời của nàng vừa ra, khiến khó xử.
      Bất quá, Đình Thương cũng có thể được coi như nhân tài, chỉ ngây người trong chốc lát, liền cười khiêm tốn, thận trọng, cúi người hành lễ với Phong nhược Ngôn, người ngoài nhìn vào tưởng như quỳ “Công chúa, ngài đùa nô tài à, hôm nay nô tài đến đây, là có việc muốn nhờ ngài”
      xong, vỗ vỗ tay, trong phòng có hơn hai mươi người bước tới, tay đều bưng những mâm đựng đầy vàng bạc, châu báu! Sắc màu rực rỡ của vàng bạc châu báu làm cho Tần Hải nhìn mà lóa cả mắt! Nhưng Phong Nhược Ngôn hề có chút dao động, phải biết rằng, ai tự dưng tặng cho mình núi vàng núi bạc! Mấy thứ nầy tất nhiên là thể nhận được rồi.
      Đình Thương nhìn thấy Phong Nhược Ngôn hề dao động, trong lòng lại càng ngạc nhiên, phải Quỳnh Hoa công chúa rất thích vàng bạc châu báu sao? Chuyện nàng vét sạch của hồi môn ở Thụy vương phủ, ai ai mà chẳng biết, nhưng giờ đối mặt với núi vàng núi bạc này, sao lại có thái độ bình tĩnh như thế? Phải biết rằng, hôm nay những thứ mang đến đều là loại thượng hạng, có hai, ai nhìn thấy cũng phải thèm thuồng.
      Trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, bất quá lại hướng tới Phong Nhược Ngôn xấu hổ cười “Công chúa, đây là chút tâm ý của chủ tử, chính là đưa cho người giải sầu, có ý gì khác, mong ngài nên từ chối”
      Từ chối, nàng chê tiền nhiều, huống chi tại nàng cần đánh trận ác liệt, tiền là thứ thể thiếu được. Cho nên nếu mang đến cửa, nàng mà từ chối, đó phải phong cách của Phong Nhược Ngôn rồi.
      Về phần mục đích của người trong cung kia, nàng cần để ý nhiều, binh đến tướng chặn, thủy đến thổ đấu, huống hồ nàng cũng cần cơ hội để được diện kiến Hiên đế trong truyền thuyết nha! Nàng lo tìm được cơ hội, nay lại tự nhiên xuất .
      Phong Nhược Ngôn nháy nháy mắt, cưới sáng lạn “ ngại quá, làm phiền Đình tổng quản mang tới phủ ta món quà lớn như vậy, cảm ơn Đình tổng quản”

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 10: Bị công chúa ghi hận?
      Edit: Rika Nguyen
      Sáng sớm, trận gió mát thổi qua hai má, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, từ ngày vào cung tới đây 2 ngày! Hai ngày này sóng yên bể lặng, nhưng phía dưới có biết bao nhiêu sóng ngầm ai biết! Tóm lại, đây là yên lặng trước cơn bão táp!
      Hôm nay cũng là ngày mà nàng và người trong cung kia có chi ước!
      Phong Nhược Ngôn đưa tay nâng đầu, nhếch môi cười lạnh nhạt, sâu lường được, suy nghĩ về tại, môt tay nàng gác lên cửa sổ mộc lan , ngón tay gõ gõ, trong xe ngựa vang lên trận tiết tấu quỷ dị.
      Ngày đó, từ trong lời của Đình Thương nàng được biết, người mời nàng vào phải là Hiên đế, mà là Minh Nhân thái hậu của Tây Lương, mời nàng vào dự tiệc! Điều này làm cho nàng có nghĩ, hoàng cung Tây Lưu có lẽ rất phức tạp, nhiều thế lực hơn suy nghĩ trước đây của nàng.
      Lập tức nàng cười ra tiếng, càng loạn càng tốt, loạn, nàng lại có cơ hội mà đục nước béo cò.
      Nghĩ vậy, trong lòng nàng chợt ổn định lại, trong đầu lên khuôn mặt nghiệt, Thủy gia bên kia chắc cũng ra tay rồi.
      Phong Nhược Ngôn thể thừa nhận, vận khí của nàng là tốt, ngày đó ở Thiên Hạ lâu, khí huyết nàng dâng trào, cứu người kia mạng, sau đó lại bị bắt tới thung lung hoa đào, rồi sau đó liên tiếp các việc xả ra, nàng quên mất chuyện. Thế nhưng ngờ, hôm qua người đó lại xuất trước mặt nàng, tuy rằng dung nhan của vẫn nghiệt như trước, nhưng khí chất cả người có biến hóa rất lớn, làm cho Phong Nhược Ngôn nhìn tới mê mẩn!
      Ánh mắt người nọ nhìn nàng cách thản nhiên, nhưng trong đôi mắt kia là cả nóng bỏng, đồng thời cũng chỉ buông ra câu “Ta là Sở Thính Phong!”
      Sau đó, từ lúc ấy, Sở Thính Phong bắt đầu thực lời hứa trước kia “Ngươi là PHong Nhược Ngôn, ta là Sở Thính Phong, cái ngày mà ngươi cứu ta mạng kia, ta Sở Thính PHong hứa trung thành, tâm tâm với Phong Nhược Ngôn!”
      Phong Nhược Ngôn lại cười, Sở Thính Phong, ngày đó bởi vì ánh mắt màng đến sống chết kia làm nàng rung động, nhưng thể phủ nhận, chính bản thân nàng lại tìm được cảm giác thân thiết cùng quen thuộc thân thể , mặc dù nàng biết, người nọ tất nhiên tầm thường, nhưng chỉ cần cảm thấy thoải mái, nàng quyết cự tuyệt ý tốt của người ta, huống chi… Huống chi nàng có thể nhìn thấy ý chí kiên định cùng chấp nhất trong mắt , giống hệt nàng!
      Nhưng, nàng cũng quan tâm đến câu chuyện của , mặc dù trong lòng có nghi vấn nhưng nàng cũng hỏi, ví dụ như sau ngày đó sống như thế nào, hay tại sao ngày đó lại rơi vào cảnh ngộ như thế…?
      Thôi mặc kệ , khi nào cần tự , nàng nhất thiết phải nhiều lời! Chỉ cần có thể làm được như lời , đó là trung thành với nàng!
      Vì thế, đếm đó nàng liền giao cho bản đồ mật thất cung điện trong thủy gia, sơ qua tình cho , rồi nàng liền phân phó việc làm cho .
      hỏi nhiều, liền lập tức làm ngay, điều này làm cho nàng rất thưởng thức, nàng thích người thông minh, thích người nhiều chuyện! Hiển nhiên, Sở Thính Phong là người rất phù hợp.
      Ngoài cửa sổ, Đình Thương thỉnh thoảng nhìn về phía xe ngựa, từ góc độ quan sát của , phát ra người ngồi bên trong là tuyệt thế giai nhân, khóe miệng lúc nào cũng cười quỷ dị, chợt nhớ đến cảnh nàng giết Thủy Vũ Chiêu, trong lòng nhìn được mà lạnh run!
      Xe ngựa chạy tới trong viện của hoang cung, xa xa có thể nhìn thấy các cung nữ và thái giám bận rộn.
      Lúc này, nàng nhớ tới lời lúc sáng của Tần Hải, dựa theo quy củ trong cung, nàng bước chậm rãi xuống xe.
      Nhàn nhã tự tại, nàng từ từ thưởng thức phong cảnh, hoàng cung nguy nga tráng lệ của Tây Lưu!
      Theo từng bước chân khi nàng xuống xe, các cung nhân bên cạnh giống như được mệnh lệnh gì đó, cả đám người đứng sững sờ chỗ, nhìn bóng dáng kinh diễm của nàng! Từng bước từng bước , lay động lòng người.
      Tiên nữ, nếu như thế gian này còn có từ nào để hình dung về người này, chỉ có thể là “tiên nữ” mà thôi!
      “Ta còn nghĩ ai có mặt mũi lớn như thế, được xe ngựa đặc chủng của hoàng cung mời đến, nguyên lai chính là nghiệt” Đúng lúc này, giọng oán hận vang lên, người chuyện là muội muội của Hiên đế, nữ nhi của Minh Nhân thái hậu, người được hưởng tất cả mọi sủng ái, Phượng Dương trưởng công chúa Quân Lạc Nhi! Cũng là công chúa duy nhất của hoang thất Tây Lưu!
      Quân LẠc Nhi thấy Phong Nhược Ngôn dung nhan tuyệt thế, chính mình cũng nhìn tới ngây người, nhưng rất nhanh phục hồi lại, nhìn thấy tất cả mọi người nhìn hồng y nữ tử kia chớp mắt, trong lòng tức giận vạn phần. Nàng đường đường là Phượng Dương công chúa, thân phận cao quý, hơn nữa thường ngày nàng được mọi người khen là mĩ mạo lung linh, tới nơi nào cũng là tiêu điểm của mọi người, thế nhưng giờ lại bị người biết đến từ nơi nào che lấp mất hào quang, điều này làm cho tính tình vốn kiêu ngạo tròi sinh của Quân LẠc Nhi trỗi dậy, nàng ta thể chịu được, đương nhiên hướng tới Phong Nhược Ngôn mà gây khó dễ.
      Đình Thương vừa thấy người đến là Quân Lạc Nhi, mặt bỗng lạnh , trong lòng than thở, vì sao lại đụng tới tiểu tổ tong này cơ chứ! Đình Thương lập tức khom người hành lễ với Quân LẠc Nhi “Nô tài khấu kiến PHượng Dương công chúa, nô tài hôm nay thực mệnh lệnh của Thái hậu, mời Quỳnh Hoa công chúa tới, nếu có gì đắc tội, mong công chúa bỏ qua!”
      “Cái gì? Quỳnh Hoa công chúa, nàng ta là bao cỏ Phong Nhược Ngôn?” Quân Lạc Nhi đề cao điệu, trong mắt lên thể tin!
      Làm sao có thể như thế được, phải Phong Nhược Ngôn là công chúa bù nhìn, háo sắc, hơn nữa dung mạo xấu xí sao? Nhưng vì sao lại biến thành thế này?
      Mà khi Quân Lạc Nhi cao giọng cũng làm cho cung nhân xung quanh nghe được, mọi người với nhau, sau đó đem tin đồn nghe được phố truyền ra, ví dụ như Phong Nhược Ngôn chém giết tên súc sinh Thủy Vũ Chiêu ở Thiên Hạ lâu như thế nào, rồi lại ngồi cùng xe ngựa với Đông Thần Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong……! đám người đem Phong Nhược Ngôn sung bái tới tận trời rồi!
      Đương nhiên, chuyện này cũng có phần công sức của Cao Tiệm Li, quả làm theo như lời của Hiên Viên Lưu Phong, đem chân tướng việc với dân chúng! Mà trong đó có rất nhiều người có người thân bị Thủy Vũ Chiêu hãm hãi, tức giận nhưng dám gì, nay người đứng ra , những người khác liền hưởng ứng theo, hơn nữa cũng có vài người gặp qua dung nhan của Phong Nhược Ngôn, chỉ trong thời gian ngắn, Phong Nhược Ngôn hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu bao cỏ công chúa, công chúa háo sắc, mà thay vào đó là trừ gian diệt bạo, có tấm lòng từ bi như bồ tát.
      Đối với PHong Nhược NGôn, khi nghe được tin tức này, nàng chỉ cười trừ, thôi coi như nàng giúp Phong Nhược Ngôn giết chết cái hạ danh kia!
      Từ lúc Quân Lạc Nhi biết người trước mắt là Phong Nhược Ngôn, trong ánh mắt liền biến từ ghen tị sang thù hận!
      Nàng ta chính là Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn chết tiệt, nàng ta có tài đức gì, vậy mà Hiên Viên vương gia lại ra mặt giúp đỡ, còn chung xe ngựa nữa chứ?
      Từ , nàng đem Đông Thần Nhiếp chính vương Hiên Viên Lưu Phong đặt trong lòng, mà lần này mẫu hậu cùng hoàng huynh của nàng, thừa dịp sinh thần của mẫu hậu mà đem nàng gả cho Đông Thần quốc để hòa thân, gả cho Hiên Viên Lưu Phong, giấc mộng từ của nàng sắp thành thực.
      Từ lúc biết người đó đến kinh thành, nàng ngày đêm ăn ngủ ngon, trong giấc mơ đều thấy người đó, nhưng tin tức truyền về lại người trong lòng nàng cùng bao cỏ công chúa PHong Nhược Ngôn cùng chỗ, điều này làm sao mà hận được, làm sao mà nàng oán được?
      “Như thế nào, chúng ta là người Tây Lưu, chẳng lẽ ngươi đem Phượng Dương công chúa ta để trong mắt? Ngươi, cẩu nô tài, ỷ vào hoàng huynh làm chỗ dựa, liền quên mất quy củ dưới sao?”
      “Nô tài …” Đình Thương hận chính mình thể tát cho mình hai cái bạt tai, nghư thế nào lại có thể ra thân phận của Quỳnh Hoa công chúa, Hiên Viên Lưu Phong là người trong lòng của tiểu tổ tong này, mà Hiên Viên Lưu Phong lại rất cưng chiều Phong Nhược Ngôn, trời ơi, làm khó cho quá!
      Phong Nhược Ngôn cũng hơi bất ngờ, ngẫm nghĩ nàng có gặp vị công chúa điêu ngoa này khi nào mà bị người ta châm chọc! Nàng thề, nàng và vị công chúa này chỉ mới gặp lần đầu tiên mà thôi nha! Nhưng sau đó nàng lập tức nghe được thanh nghị luận to , nàng liền giật mình.
      Nàng buồn cười, nhìn sắc mặt nhăn nhó của Phượng Dương công chúa, nhàng:
      “Xem ra Phượng Dương công chúa có thành kiến rất lớn tới ta? Nhưng chính bản thân ta lại biết phải làm như thế nào mới khiến công chúa bớt giận, nếu nghẹn qua hư người, lúc đó thể nhìn thấy được người trong lòng, đừng trách ta trước!”
      Lời nàng vừa ra, đám người chúng quanh muốn cười, nhưng sợ thủ đoạn của Phượng Dương công chúa, trong lúc nhất thời nín cười đến đỏ bừng cả mặt!

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 11: Bị Phượng Dương công chúa thúc giục!
      Edit: Rika Nguyen
      Quân Lạc Nhi nghe được lời của PHong Nhược Ngôn, tâm tư sâu kín bị nàng ta moi móc ra, sắc mặt xanh mét, hơi bị nghẹn, xuống được, mà nhả ra cũng được, sau đó nghe được người bên cạnh , cảm thấy ảo não, hung hăng nhìn xung quanh, những người này bị vị công chúa kiêu ngạo này uy hiếp, lập tức giải tán .
      “Ách, công chúa, thái hậu còn chờ nô tài về phục mệnh! Công chúa, người xem…” Song phương ở thế giằng co, Đình Thương nghĩ đến thái hậu bên kia còn chờ trở về, liền kiên trì mở miệng .
      Mà Quân Lạc Nhi lúc này có chỗ phát tiết, nay thạy thấy Đình Thương mở miệng giải vây cho Phong Nhược NGôn, nhất thời đem oán khí trút lên người Đình Thương, nổi giận “ Ngươi, cẩu nô tài, tuân thủ quy củ, ngờ còn chống đối lại với bản công chúa, hừ, cần đem mẫu hậu ra dọa ta, chờ đến lúc ta với mẫu hậu, chỗ dựa của ngươi là hoàng huynh, chắc chắc ngươi bị phạt nặng!”
      Rồi sau đó đưa tay chỉ vào Phong Nhược Ngôn, khóe miệng phát ra tia ngoan “Ngươi tại tránh ra cho ta, hôm nay bản công chúa ta hảo hảo dạy dỗ Quỳnh Hoa công chúa, để cho nàng ta biết bổn phận của nàng ở đâu?”
      Dình Thương còn chưa kịp , Phong Nhược Ngôn trước “ biết Phượng Dương công chúa muốn dạy bảo ta thế nào? Bản công chúa ta quả cũng rất tò mò”
      “Phong Nhược Ngôn, ngươi…”
      Quân LẠc Nhi vốn muốn làm cho Phong Nhược Ngôn sợ hãi, bởi vì ai cũng biết, động đến Phượng Dương công chúa, chính là chết cũng bị lột da, mà nàng lại nhìn thấy bộ dạng sợ hãi đến run người của Phong Nhược NGôn, lại bị bộ dáng vân đạm phong khinh kia làm cho kích thích, giống như nàng chuyện với cục đá, làm cho tức giận càng lúc càng tăng!
      Nửa ngày sau, tức giận mà cười “Phong Nhược NGôn, ngươi bất quá chỉ là công chúa mất nước bị vứt bỏ, trong mắt bản công chúa ta, ngươi chẳng khác gì nô tài hạ đẳng, như thế nào mà dám xưng công chúa với ta, ta cảm thấy ngươi chẳng bằng nữ tử hạ lưu, phải được giáo huấn trận, lúc đó mới biết thân biết phận”
      xong lại nhịn được mà cười cái rồi bỏ !
      Nhưng tiếng cười bén nhọn cùng đắc ý lại bị nghẹn ngay cổ họng, bàn tay của PHong Nhược NGôn nhanh như chớp bóp lấy cổ Quân Lạc Nhi, đồng thời kéo nàng ta tới giếng nước bên cạnh ngự hoa viên.
      Mọi việc diễn ra quá nhanh làm mọi người cả kinh, vài cung nữ bên cạnh Quân Lạc Nhi hét chói tai, Đình Thương hoảng hốt, phải biết rằng chính thấy được thủ đoạn của nàng tàn nhẫn cỡ nào ở Thiên Hạ lâu, việc ngày đó, nguyên nhân sâu xa bởi vì Thủy Vũ Chiêu làm nhục tỳ nữ của nàng, mà tại Phượng Dương công chúa chạm tới giới hạn của nàng! Nếu động thủ, chỉ sợ là công chúa còn đường sống! Đến lúc đó…
      Nghĩ đến hậu quả kia, người toát ra từng trận mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới, trong đầu ngừng suy nghĩ làm thế nào để ngăn cản Phong Nhược Ngôn ra tay.
      Trong lúc này, Phong Nhược Ngôn kéo Quân LẠc Nhi tới giếng nước.
      “A” Cung nhân xung quanh hoảng sợ la to, bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, phải biết rằng nước trong giấng lạnh lẽo đến thấu xương, hơn nữa miệng giếng hẹp, nếu như Phong Nhược Ngôn buông tay ra. Chỉ sợ muốn cứu công chúa lên rất khó, mặc dù có cứu lên, chi đó chỉ sợ còn nửa cái mạng!
      Sắc mặt Quân Lạc Nhi trắng bệch,đồng thời đưa tay nắm lấy cánh tay Phong Nhược Ngôn bóp cổ mình, trong mắt trang ngập sợ hãi, nước mắt tuôn rơi.
      “CÁi giếng này chắc có ít người dưới đây rồi” Phong Nhược Ngôn híp mắt, thản nhiên .
      Lời của nàng làm cho Quân LẠc Nhi run lên, đồng thời giãy giụa càng mạnh, hoảng sợ càng sâu.
      Phong Nhược Ngôn cười lạnh tiếng, nàng chỉ thuận miệng mà , ngờ Quân Lạc Nhi lại phản ứng như thế, xem ra nàng ta chỉ kiêu ngạo, ương ngạnh, chỉ sợ nàng ta là con người độc ác quá mà thôi!
      Phong Nhược Ngôn đưa tay đẩy ra, đem hơn phân nửa thân người của Quân LẠc Nhi xuống miệng giếng.
      Mọi người vây xem bị dọa tới mức sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ nhìn PHong Nhược Ngôn.
      Mà Đình Thương lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, vội “Quỳnh Hoa công chúa, thỉnh hạ thủ lưu tình”
      “ Nếu, nếu, nếu công chúa của chúng ta có mệnh hệ gì, Tây Lưu nhất định bỏ qua cho ngươi” Tỳ nữ bên người Quân Lạc Nhi to.
      Bất quá cung nữ này theo công chúa này nên cũng bị lây nhiễm bản tính kiêu ngạo, cáo mượn oai hùm, lời phát ra mang theo nồng đậm khinh thường cùng uy hiếp!
      Phong Nhược Ngôn quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn cung nữ vừa chuyện “Nha, ta biết, các ngươi tính bỏ qua cho ta như thế nào nhỉ?”
      “Ta…” Cung nữ kia thấy Phong Nhược Ngôn nhìn mình chằm chằm, đôi mắt kia ràng cười, nhưng ả lại cảm giác được toàn thân lạnh lẽo, cả người xụi lơ.
      Đình Thương hung hăng liếc mắt nhìn cung nữ kia cái, hướng Phong Nhược Ngôn cười bồi tội “Quỳnh Hoa công chúa bớt giận, ngài là khách quý thái hậu mời đến, chúng ta đâu dám gây bất lợi cho ngài”
      Phong Nhược Ngôn thèm nhìn, tầm mắt chuyển lên người Quân LẠc Nhi, nhíu mày “Thế nào, cảnh sắc trong giếng so với bên ngoài có đẹp hay ? Hay bạn cũ lâu gặp nên muốn rời ?”
      Đôi tay Quân Lạc Nhi run rẩy, nắm lấy tay Phong Nhược Ngôn, ảđã từng xử tội chết cho rất nhiều cung nữ cùng thái giám dám đắc tội với ả, cũng có rất nhiều người bị dìm chết trong cái giếng này! Lúc này tiếp xúc với miệng giếng lạnh lẽo, hơi thở quỷ dị của Phong Nhược Ngôn, lời vô tình của nàng ta, nháy mắt làm cho ả sợ hãi! Thậm chí khi nhìn đến đáy giếng sóng nước lăn tăn kia, ả có cảm giác như từng khuôn mặt cừu hận vặn vẹo, trôi nổi đó. Những ánh mắt dữ tợn đanh nhìn mình chằm chằm, chờ chực kéo ả xuống giếng!
      Quân Lạc Nhi hoảng sợ tới cực điểm, khóe mắt rưng rưng, mở miệng cầu xin “Phong Nhược Ngôn, ngươi điên rồi, điên rồi, mau thả ta ra, mẫu hậu của ta bỏ qua cho ngươi, mau thả ta ra!”
      Phong Nhược Ngôn khẽ lắc đầu, giọng lạnh lẽo “Xem ra ngươi quả thực biết ta, ngươi cũng biết Thủy Vũ Chiêu chết như thế nào chứ? Ngươi biết kết cục của Thủy Vũ Hinh chứ? Nếu như ngươi cảm thấy ta sợ hãi, quả chỉ có thể ngươi ngu ngốc”
      Phong Nhược Ngôn hơi buông tay ra, mắt thấy Quân Lạc Nhi sắp rơi xuống, mọi người la hét, sợ hãi, mặt Đình Thương xám như tro tàn, Phong Nhược Ngôn lại đưa tay nắm lấy chân Quân Lạc Nhi, vung tay lên, đem nàng ta từ trong giếng ra, ném xuống mặt đất cách đó xa.
      Phong Nhược Ngôn phủi phủi tay, môi đào khẽ mở “Giết ngươi, chỉ làm ô uế tay ta, hôm nay ta nhắc cho ngươi nhớ, từ nay về sau, ngươi nên nhớ kỹ, cái gì nên , cái gì nên ! Nên suy nghĩ cẩn thận trước khi , kẻo mang họa vào thân!’’
      Rồi sau đó liếc mắt nhìn Quân LẠc Nhi “Nhận tiện cũng với ngươi, về sau tốt nhất nên đụng tới ta, bình thường ta rất sợ phiền toái, cho nên thường ngày ta chỉ dùng biện pháp để giải quyết vấn đề! Thủy Vũ Chiêu là ví dụ!”
      xong, nàng liếc mắt nhìn Đình Thương cái, sau đó thản nhiên xoay người rời !

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 12: So chiêu cùng Thái hậu
      Edit: Rika Nguyen
      Phong Nhược Ngôn được Đình Thương trực tiếp dẫn tới Thiên Hi điện!
      Đến Thiên Hi điện, liền thấy được người ngồi chính giữa điện là phu nhân có dung mạo đẹp đẽ, cao quý, khí chất ung dung làm cho người gặp bà thể cúi đầu! Mà ánh mắt của người đó lại nhìn nàng có chút đăm chiêu.
      Phu nhân này chắc chắn bảo dưỡng dung nhan rất kỹ , thoạt nhìn bất quá cũng chỉ hơn ba mươi tuổi! Nếu như bỏ qua khí thế cùng biểu tình mặt, cả người bà cũng có thể được coi là mỹ nhân xinh đẹp mê người.
      Đây là đương triều Minh Nhân thái hậu? Uy nghiêm, bình tĩnh! Sau trong đôi mắt lên tia sắc bén.
      Phong Nhược Ngôn giật mình! Nàng cảm giác được người Minh Nhân thái hậu này hơi thở quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ ra.
      Mà Minh Nhân thái hậu tựa hồ cũng có loại địch ý mơ hồ với nàng.
      Phong Nhược Ngôn cũng hành lễ, đứng im chỗ, nhìn người quỳ bên cạnh là Đình Thương ngừng đổ mồ hôi lạnh, đồng thời khóe miệng co giật.
      Minh Nhân thái hậu nhìn Phong Nhược Ngôn, trong mắt lên tia sát khí.
      “Làm càn! Thấy thái hậu nương nương mà ngươi cũng quỳ xuống sao?” Ma ma đứng bên cạnh thái hậu mở miệng hét lớn, giống như Phong Nhược Ngôn phạm phải tội ác tày trời vậy.
      Rồi sau đó ma ma hướng ra ngoài cửa gọi cấm vệ quân “ Người đâu? Tới bắt lấy ả cho ta!”
      Phong Nhược Ngôn đối với hành động cả vú lấp miệng em này của ma ma phảng phất như nghe thấy, ngáp cái, lạnh nhạt “Thái hậu nương nương, nếu như có chuyện gì, Quỳnh Hoa liền xin được trở về”
      xong liền xoay người rời .
      Đúng lúc này, bỗng nhiên trận gió lạnh thổi tới, vài vị cấm vệ quân thường đứng bên ngoài biết từ khi nào đứng trước mặt nàng, ma ma bên cạnh thái hậu cũng chay tới “Ngươi định chạy đâu? Thiên Hi điện cũng phải là nơi ngươi muốn tới là tới, muốn được!”
      Phong Nhược Ngôn nhếch miệng lên, ánh mắt đưa sang nhìn Minh Nhân thái hậu.
      Trong mắt thái hậu sóng trào mãnh liệt, trầm ngâm nửa ngày, bà ta khôi phục lại tư thái uy nghiêm, thanh nhu hòa “Ân, sai, hổ là Quỳnh Hoa công chúa, có phong thái, hai ngày nay ai gia nghe rất nhiều lời đồn về ngươi, nay vừa nhìn thấy, cũng nghiệm chứng được lời đồn là
      Đông thời bà ta nâng tay phải lên, cấm vệ quân liền lui ra, ma ma kia thở dốc, cuối cùng trừng mắt liếc nhìn Phong Nhược Ngôn cái, quay trở lại đứng bên cạnh thái hậu.
      Nhìn vẻ mặt thân thiết từ ái của người trước mặt, khóe miệng nàng co rút, nữ nhân trong cung quả ai cũng ngụy trang, mới vừa rồi nàng còn nhìn thấy vẻ mặt hận thù trong mắt, giờ lại thấy, người này là mẫu nghi thiên hạ, quả nhiên đơn giản!
      Hơn nữa thiên hạ ai biết Nam Viên quốc Phong thị là đế quân đương nhiệm cũng chính là phụ vương ngu ngốc của Phong Nhược Ngôn, đế vương vô năng, là đáng châm chọc! Bất quá nàng cũng cần để ý.
      “Thái hậu nương nương đùa, bất quá chỉ là lời đồn quá mức phóng đại, ngài thể tin nha” Phong Nhược Ngôn quan tâm đến điệu cười ghê tởm, giả tạo của bà, trầm giọng trả lời.
      “Ngươi tuy là công chúa của Nam Viên quốc, nhưng lại có duyên với Tây Lưu quốc, coi như là con dâu của ta! Ngươi hoàn toàn có thể coi đây là gia đình của mình, hơn nữa ta đưa thư cho phụ vương ngươi, phụ vương ngươi ngươi cứ an tâm ở lại đây, nếu có gì khó khăn cần giúp đỡ, có thể tới đây tìm ai gia, ai gia chắc chắn có thể làm chủ cho ngươi” Biểu tình cứng ngắt mặt thái hậu càng lúc càng giãn ra, thanh cũng thân thiết vài phần.
      Nhưng trong đôi mắt của bà vãn tản ra hàn khí nhè .
      Còn Phong Nhược Ngôn vẫn thể tìm ra được, khí thể quái dị kia từ đâu mà đến!
      Bất quá nàng cười lạnh ra tiếng, Minh Nhân thái hậu này quả là nhân vật ngoan, bà ta chính thức cho nàng lưu lại Tây Lưu quốc! Hừ, nàng thể hoài nghi độ chân trong lời của bà, nàng tin rằng, nếu như Minh Nhân thái hâu gửi thử tới Nam Viên quốc cầu được giữ nàng lại Tây Lưu quốc, Phong Nhược Ngôn tin rằng phụ vương kia của nàng nhất định do dự mà lập tức đồng ý ngay, phòng chừng còn cảm động tới rơi nước mắt! Ở trong mắt bọn họ, nàng chẳng qua chỉ là con người là hổ thẹn Nam Viên quốc mà thôi.
      Nghĩ như vậy, Phong Nhược Ngôn cười tự giễu trong lòng, vì Phong Nhược Ngôn, cũng vì chính bản thân mình. Bản thân nàng và Phong Nhược Ngôn có vận mệnh giống nhau.
      Rồi sau đó nàng nhướng mắt lên, đón nhận lại ánh mắt của người phía .
      Minh Nhân thái hậu? Bà ta lưu nàng lại Tây Lưu quốc là có mục đích, người nàng có gì mà bọn họ muốn lợi dụng sao?”
      Nhưng, mặc kệ thế nào, nàng – Phong Nhược Ngôn đâu phải là người dễ dàng để cho bọn họ lợi dung! Nếu các người đụng tới ta, ta liền tiếp chiêu, vậy thôi!
      “Nương nương khách khí quá” Phong Nhược Ngôn mỉm cười, khách khí trả lời, ánh mắt Minh Nhân thái hậu lên nụ cười, nhưng câu tiếp theo của nàng, làm cho nụ cười mặt bà ta bỗng trỏ nên cứng đờ.
      “Nhưng nương nương này, phải bà định giam lỏng tôi đấy chứ?”
      Sắc mặt Minh Nhân thái hậu trầm xuống, lên vài tia xấu hổ, cùng vài tia sát ý, ánh mắt đột nhiên sắt bén. Phong Nhược Ngôn nàng cũng ngại, ánh mắt mang theo trào phúng nhìn lại bà ta.
      “Nương nương, tốt, bắt đầu phát tác rồi” Ngoài cửa bồng truyền tới thanh hoảng sợ cùng bất an.
      “Cái gì? Làm sao mà mau vậy?” Minh Nhân thái hậu xong thân hình liền lảo đảo vài cái, trong mắt thống khổ, lo lắng cùng bối rối.
      Điều này làm cho Phong Nhược Ngôn bất ngờ, nguyên lai bà ta còn có biểu tình chân đến như vậy.
      lát sau, Minh Nhân thái hậu như ý thức được Phong Nhược Ngôn còn ở đây, tinh thần bình ổn lại, thanh mềm mại nhàng, mỉm cười “ Ai gia nghe ngày ấy ở Thiên Hạ lâu, chỉ cái nhấc tay mà ngươi cứu được người, y thuật của người làm cho ai gia mong muốn được gặp, hôm nay, ai gia mời ngươi đến đây cũng vì việc này”
      xong, ánh mắt bà bình tĩnh nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, trong mắt thoáng lên tia mong đợi.
      ràng u sầu tới cực điểm, lại còn cực lực đối mặt với nàng, cười dối trá.
      Phong Nhược Ngôn nhếch môi lên, nhìn biểu tình dối trá của bà ta, phun ra chữ “Nha?”
      Nhưng trong lòng nàng đối với người có bệnh kia quả rất tò mò, đến tột cùng là người nào, có thể làm cho Minh Nhân thái hậy lo lắng tới cực điểm như vậy.
      Minh Nhân thái hậu hướng Đình Thương ra hiệu, lập tức tới trước mặt nàng, khom người cung kính “Mong rằng Quỳnh Hoa công chúa cùng nô tài”
      Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đình Thương, nhìn thấy mặt cũng tràn đầy lo lắng.
      Rồi sau đó nâng bước ra Thiên Hi môn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :