1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y SỦNG CUỒNG PHI – MỘC MỘC TỊCH MỄ(update ch57/q2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 3: Tài phú kinh người
      Edit: Rika Nguyen

      Thủy Ngạo Thiên đột nhiên xoay người, phía đối diện lên bóng người.
      mặt Thủy Ngạo Thiên lên trầm đáng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm hắc y tiến tới gần, nhíu mày “Là ngươi? Ngươi tới nơi này làm gì?”
      “Như thế nào? Ta thể tới nơi này sao? Tôi đến, ông cùng nữ nhi của ngươi rất nhanh bị người ta giết chết!” Thanh người nọ khan khan, nhu, nghe qua là biết ngụy trang, giờ phút này ánh mắt sắt bén trực tiếp bắn lên người Thủy Ngạo Thiên.
      “Ông đừng quên kế hoạch của chúng ta, nữ nhi của ông tuy tàn hoa bại liễu, nhưng vẫn còn tác dụng, ông nhớ kỹ cho ta!”
      Thủy Ngạo Thiên bước tới hắc y nhân, mặt là dữ tợn, tay nắm thành quyền, nghiến răng kẽo kẹt mà “Ngươi có tư cách ra lệnh cho ta, hừ, ta tự biết mình phải làm gì”
      Hắc y nhân nhìn lướt qua dữ tợn của Thủy Ngạo Thiên, đột nhiên cười to, nâng tay lên, hung hăng hướng lên mặt Thủy Ngạo Thiên, sẳng giọng, cười gian trá, hiểm.
      “Thủy Ngạo Thiên, nhiều năm trôi qua mà ông vãn thay đổi được tất xấu của mình sao? cần cố ý chọc giận ta, cũng nên tìm cách thoát khỏi ta, đối với ông chỉ bất lợi mà thôi, chúng ta hợp tác với nhau phải sớm chiều, ta có thể cho ông thành tựu hôm nay, cũng có thể phá hủy nó, ông tốt nhất nên suy nghĩ cho cẩn thận! Nếu , người chịu nhục là ông!”
      “Hôm nay, ta tới cho ông biết, tạm thời cần hành động gì cả, bao gồm cả việc đối phó với Phong Nhược Ngôn,chuyện này cần bàn bạc kỹ càng, ông phải chuẩn bị cho tốt, thời gian nữa có mưa gió phong ba nổi lên!” Hắc y nhân kia vừa chuyện, vừa lạnh lung phân phó.
      Mà những lời này làm cho nàng hiểu được nội tình bên trong đó, hắc y nhân kia hẳn là nữ nhân, nhưng người kia là ai, mưa gió phong ba nổi lên, là ám chỉ điều gì?
      Bỗng nhiên, linh quang lên trong đầu nàng, bọn họ mưu cái gì?
      Mà Thủy Ngạo Thiên sau khi nghe hắc y nhân kia xong, mặt lên biểu tình kích động. Bỗng nhiên, ngửi được mùi máu tươi trong khí, trong mắt đột nhiên tức giận, nâng tay lên, đạo kình phong hướng tới chổ nàng núp, Phong Nhược Ngôn cả kinh, thân hình rất nhanh vọt ra, đứng cách xa chỗ khi nãy 5 trượng (Trong hệ đo lường cổ Trung Hoa, do thước Trung Quốccổ dài khoảng 0,333 mét, trượng Trung Hoa dài 3,33 mét.)
      chưởng của hắc y nhân kia đánh trúng hòn đá, hòn đá tan thành bột phấn, bụi bay mù mịt.
      Trong màn bụi bặm này, trừ bỏ người ngất xỉu là Thủy Vũ Hinh, Thủy Ngạo Thiên cùng hắc y nhân đều thấy được hình dáng của Phong Nhược Ngôn.
      Đôi mắt Thủy Ngạo Thiên lạnh lẽo, lại che giấu được khiếp sợ, giận dữ hét lên “Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây? Chẳng lẽ…” Lời chưa kịp xong, thanh bỗng tắt nghẽn, đạo kiếm bay tới , lợi kiếm sắc bén, sáng bóng như dạ minh châu, làm cho người ta cảm nhận được lạnh lẽo cùng sát khí nặng nề tới cực điểm.
      Động tác quá nhanh, Thủy Ngạo Thiên khiếp sợ đến mức quên luôn mình muốn gì, nhìn lợi kiếm bay tới mình.
      “Đồ vô dụng!” tiếng hừ lạnh, hắc y nhân đột nhiên vọt lên, song chưởng phát ra, mang theo luồng kình phong tới, đánh tan đường kiếm sắc bén của Phong Nhược Ngôn.
      Thủy Ngạo Thiên cũng hề tức giận vì lời của hắc y nhân, mặt lên may mắn sau khi sống sót, ánh mắt ngoan, gắt gao nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn.
      “Mặc kệ ngươi là ai! ĐỀu đáng chết!” Thủy Ngạo Thiên nhìn người thiếu chút nữa giết chết , trong long khí huyết quay cuồng.
      Phong Nhược Ngôn nghe xong, nhíu mày, đôi mắt lộ ra lãnh khí, nhưng gì.
      Mà hắc y nhân kia đột nhiên mở miệng “Là ngươi giết sủng vật của ta! là tốt a, ngươi thế nhưng hoàn hảo bị gì, còn giết được Huyết xà của ta!Chậc chậc!Nhưng đáng tiếc là…!”
      Còn chưa xong, ám khí dài hơn ngân châm đột nhiên được hắc y nhân phóng tới trước mặt nàng, tốc độ nhanh như tia chớp, Phong Nhược Ngôn cả kinh, vội vàng phi thân bay , mà ngân châm dài kia cũng gắt gao đuổi theo bóng dáng cảu nàng.
      Mặt thấy bị trúng châm, Phong Nhược Ngôn hạ xuống chỗ đồ án Thái Cực, đồng thời lắc mình đứng sau cột đá, đến khắc, cây cột đá cũng bị ngân châm dài xuyên qua.
      Phong Nhược Ngôn thầm kinh hãi, hắc y nhân kia ra tay độc ác, ngân châm đia được bôi loại kịch độc, chỉ sơ sẩy chút, dính vào coi như là mất mạng.
      Hắc y nhân thấy tập kích bất thành, liền đưa tay thu hồi châm độc lại, sau đó phi thân ra 5 thước, nhìn Phong Nhược Ngôn cười trào phúng.
      Phong Nhược Ngôn cả kinh, chẳng lẽ như thế liền buông tha cho nàng?
      đúng…Phong Nhược Ngôn đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng xoay người, hề nhìn thấy bóng dáng của Thủy Ngạo Thiên.
      Mà đúng lúc này, từ vị trí nàng đứng, bốn phía xung quanh bỗng tản ra lạnh lẽo, đao kiếm bốn phía phóng tới, trừ bỏ ngân châm làm ám khí, nàng cũng vũ khí gì khác để chặt đứt kim võng đao kiếm kia, mặc dù là có, Phong Nhược Ngôn cũng thể cho rằng chính mình có thể chặt đứt được đao kiếm từ 4 phía bay tới này.
      Măt thấy Phong Nhược Ngôn sắp trở thành cá trong chậu, có chỗ trốn, Phong Nhược Ngôn đột nhiên nhìn tới chỗ Thủy Vũ Hinh té xỉu kia có bản đồ Thái Cực, thân thể nhanh chóng bay tới bên cạnh Thủy Vũ Hinh, tránh thoát đợt tấn công thứ nhất của đao kiếm, rồi sau đó kéo Thủy Vũ Hinh ra, sau đó ngồi lên ghế.
      Vừa thấy bản đồ Thái Cực, cũng là sáu hình tròn chứa nút bấm khởi động cơ quan, vừa nãy nàng cũng chú ý tới động tác của Thủy Ngạo Thiên, trong lúc nhất thời nàng do dự.
      Mà lúc này, Thủy Vũ Hinh đột nhiên mở mắt, trong mắt lạnh lẽo chút độ ấm, nắm lấy chân của Phong Nhược Ngôn, mắt thấy đao kiếm phóng tới đây, Phong Nhược Ngôn dung sức đá Thủy Vũ Hinh ra, sau đó ấn loạn xạ sáu cái nút kia, nhất thời, đất trời thay dổi, Phong Nhược Ngôn bỗng dưng rơi vào trong bóng tối….
      Thủy Ngạo Thiên nhìn thấy con mồi sắp bị, trong mắt lên hứng thú, nhưng ngay trước mắt, con mồi kia cánh mà bay, điều này làm cho ông ta tức giận.
      Thủy Ngạo Thiên chạy đến bân cạnh đồ án Thái Cực, đưa tay nắm chặt cằm của Thủy Vũ Hinh, sẳng giọng, ánh mắt dữ tợn “Tại sao ngươi bắt ả lại?”
      Thủy Vũ Hinh nghĩ tới tình cảnh bị nhục nhã lúc nãy, tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng kẽo kẹt, ánh mắt oán hận nhìn người cha mặt người dạ thú trước mặt.
      Thủy Ngạo Thiên liếc mắt nhìn thân hình lõa lồ cùng cái tay nắm chặt lại của Thủy Vũ Hinh, đầu tiên là cười ra tiếng, trong mắt lên gian xảo cùng đắc ý.
      “Hinh nhi, làm sao thế, bây giờ lại nghe lời cha sao? Có phải hay lại muốn phụ thân ta đây phụng bội ngươi lần nữa? Ân?” (R: ói ói ói)
      “Ngươi….” Thủy Vũ Hinh nhịn được mà run rẩy, trong lòng oán hận thể lập tức giết ông ta .
      “Trong khoảng thời gian này, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ở trong nhà cho ta, sau này phụ thân còn cần tới ngươi! Còn nữa, vữa nãy ai nhấn nút cơ quan kia?”
      phải con, ả ta ấn loạn mà!” Thủy Vũ Hinh buồn bực đảo cặp mắt trắng dã, trong mắt lên tinh quang, kẻ điên này, còn có Phong Nhược Ngôn, Thủy Vũ Hinh ta nhất định có ngày làm cho các ngươi sống bằng chết.
      “Cái gì? Ấn loạn, thực con mẹ nó đáng chết…”Thủy Ngạo Thiên vừa nghe Thủy Vũ Hinh xong, trong lòng bực bội.
      “Sao lại thế này?” Hắc y nhân đột nhiên xuất , nhíu mày .
      “Người kia, chỉ sợ là tìm được nữa rồi! Bất quá, nếu muốn sống để ra ngoài, chỉ sợ cũng rất khó!”Thủy Ngạo Thiên áp chế tức giận lại, gương mặt tràn đầy nếp nhăn cười nụ cười gian trá.
      “A! Là như thế nào?” Hắc y nhân vẫn nhíu mày.
      “Hừ, nơi này có sáu cơ quan, trong đó có 5 nút rơi vào tử huyệt, mà ả ta liên tục bẫm loạn mấy nút, sợ là tránh khỏi cái chết!” mặt Thủy Ngạo Thiên nổi lên gân xanh, lạnh lẽo dị thường.
      “Như vậy vãn còn con đường để chạy trốn! Thủy Ngạo Thiên, có khả năng, nàng ta nghe hết cuộc trò chuyện của chúng ta,huống chi chúng ta lại biết nàng ta là ai, cho nên nàng ta phải chết, ông mau mau an bài xung quanh, cho dù nàng ta chết bên trong, cũng để cho nàng ta chạy thoát!”
      Hắc y nhân hiển nhiên rất bất mãn với lời giải thích của Thủy Ngạo Thiên, sau đo đánh gãy lời của ông và ra lệnh.
      Thủy Ngạo Thiên cũng hề phản bác, đối với người có khả năng uy hiếp đến mình, thà rằng giết sai còn hơn bỏ sót.
      Hắc y nhân nhìn thấy thần sắc của Thủy Ngạo Thiên, liền gì nữa, lúc gần còn ý vị thâm trường liếc nhìn Thủy Vũ Hinh nằm dưới đất, sau đó liền biến mất trong mật thất.
      Bên kia, trong mật thất tối đen, Phong Nhược Ngôn tránh né biết bao nhiêu cạm bẫy, cơ quan chết người, đến khi bước vào căn mật thất này, nàng bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.
      Phong Nhược Ngôn hít ngụm lãnh khí.
      Thủy gia có nhiều bạc, đến hằng năm tiến công cho quốc khố, mà tài phú chất trong căn phòng này, thậm chỉ có thể mua được quốc gia cũng còn dư.
      Đây, chân chính là phú khả địch quốc.
      Khóe miệng nàng lên nụ cười lạnh, nhiều tài phú như vậy, chỉ sợ cùng hắc y nhân kia mưu đồ hề .
      Nghĩ thế, đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên suy nghĩ
      linhdiep17 thích bài này.

    2. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 4: Uyên ương dục trong truyền thuyết
      Edit: Rika Nguyen

      Đêm lạnh như nước, đạo bóng đen vọt ra từ nóc nhà, cho dù động tác lớn như thế, nhưng xung quanh ngoài tiếng chim kêu, ếch kêu, còn nghe thấy gì nữa, màn đêm hài hòa và yên tĩnh.
      Nhưng chỉ có mình Phong Nhược Ngôn biết rằng, tình huống tại bất lợi và tồi tệ tới mức nào.
      Tại cung điện dưới lòng đất của Thủy gia, nàng phát ra bảo tang to lớn, sau đó nàng thăm dò các con đường còn lại, nàng tìm được đường hầm thong ra ngoài, nhưng bên ngoài Thủy Ngạo Thiên lại giăng thiên la địa võng, chờ nàng lọt lưới.
      Trải qua trận đánh nhau, cuối cùng nàng cũng thoát được vây công của Thủy Ngạo Thiên và ám vệ, nhưng cho dù thoát được, nàng cuối cùng vẫn trúng mũi tên của Thủy Ngạo Thiên, nàng bị bắn trúng vai, hơn nữa mũi tên còn được tẩm độc.
      Ở thế kỷ 21, công nghệ chữa bệnh kỹ thuật cao, độc này cũng hề gì. Tại nơi này, độc này cũng phải trí mạng, chỉ cần là người có nội lực, dung nội lực ép chất độcr a là được, mà nàng người có tý nội lực nào, hơn nữa phía sau còn rất nhiều ám vệ theo đuổi, nàng tại có thời gian giải độc.
      Cho nên, giờ phút này, nàng dựa vào ý chí của mình mà chống cự, áp chế than thể ngứa ngáy, trong lòng có cảm giác đau đớn, mà nàng lại phải mau chóng thoát khỏi đám truy binh đằng sau kia. Nàng hề hoài nghi, nếu như nàng chùn bước, thỏa hiệp với tên Thủy Ngạo Thiên biến thái kia, khẳng định nàng rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
      Dù vậy, giờ phút này nàng gần như cạn kiệt sức lực rồi.
      Trong lòng nàng thầm than “ thể như thế này được, nếu nàng cố gắng xông lên là bị Thủy Ngạo Thiên bắt được, hai là kiệt sức mà chết”
      Đúng lúc này, động tác của nàng dừng lại, nàng đúng tại tòa nhà, được bao bọc bởi bốn tòa nhà xung quanh, tòa nhà chính có 5 lầu, tại kinh thành này có thể coi như là nhà giàu có, khí xung quanh làm cho người ta cảm nhận được chủ nhân của ngôi nhà này là người cao quý cùng thanh nhã, tuyệt đối là người bất phàm.
      Phong Nhược Ngôn nhìn xung quanh rồi ca ngợi.
      Nhưng tại, nàng có tâm tình mà thưởng thức, điểm hấp dẫn ánh mắt nàng trong tòa nhà thứ 3 có bồn tắm, theo tầm mắt nàng có thể nhìn thấy được khói trắng lượn lờ, nhung xung quanh yên tĩnh, chắc hẳn bên trong có người.
      Phong Nhược Ngôn phi thân cái, trực tiếp hướng đến nơi đó.
      Nàng bây giờ thể suy nghĩ được nhiều, phải tìm chỗ để giảm bớt chất độc phát tác trong người, rửa sạch miệng vết thương, mà bồn nước nóng này có thể giảm bớt phát tác của chất độc này. Nàng thầm nghĩ chắc hẳn ám vệ của Thủy gia cũng chưa thể tìm được nơi này nhanh như vậy.
      Phong Nhược Ngôn cẩn thận bước vào trong phòng, quan sát xung quanh, nhìn thấy cái bồn tắm này rất to, gần như là bằng cái hồ bơi trong nhà ở đại, Phong Nhược Ngôn ngưng thần, nhưng nàng cảm nhận được tí gì là hơi thở của con người.
      Phong Nhược Ngôn cũng cởi quần áo, trực tiếp nhảy vào trong nước, nước ấm thấm qua quần áo, thấm vào da thịt, khi nãy thân thể nàng còn nóng bức, nhưng giờ giảm bớt, đồng thời ngứa ngáy người cũng giảm bớt.
      Nàng dựa cẩ người vào thành gỗ, suy nghĩ về tình cảnh kế tiếp.
      Để cho Thủy Ngạo Thiên đuổi theo, lợi dụng căn phòng này mà che dấu hành tung.Đợi cho đến khi nàng thoát được hiểm cảnh này, hừ hừ, Thủy Ngạo Thiên, thù mới nợ cũ, chúng ta từ từ mà tính.
      Trong lòng suy nghĩ như thế, nhưng sau lát,nàng liền phát có cái gì đó đúng.
      Trong khí yên tĩnh, nàng thở rất mạnh, nàng tận lực cắn môi dưới để mình phát ra tiếng thở dốc, trái tim vội vàng co rút lại, mồ hôi túa ra, tầm mắt mơ hồ.
      Trong lòng nàng kinh ngạc, lại hận thể đem Thủy Ngạo Thiên ra băm thành trăm ngàn mảnh.
      Thực tâm thảo, lại còn bỏ them hoa mai…
      Ngay lúc Phong Nhược Ngôn cắn răng cảm nhận cơn sóng nhiệt lưu chuyển trong người, đạo thanh đột ngột vang lên “Xem ra hôm nay ta diễm phúc nha! Chỉ tắm chút thôi mà có thể true chọc được tiên nữ từ trời giáng xuống!”
      Phong Nhược Ngôn hoàn toàn kinh sợ.
      thanh kia, nàng cũng hề xa lạ, nhưng vì nguyên nhân này, nàng càng thêm ảo não.
      Hiên Viên Lưu Phong, giờ phút này nên xuất tại đây,mà nàng cũng muốn gặp , để thấy cảnh chật vật của nàng.
      Tuy rằng trong lòng ảo não đến cực hạn, thức giận đến cực hạn, nhưng nàng lại dung sức cắn chặt răng, bắt buộc chính mình quên cảm giác khác thường của cơ thể, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, mặt mảnh đỏ hồng, nhưng nàng biểu cảm xúc ra ngoài, môi đỏ mọng hé mở “Hiên Viên vương gia tựa hồ quá lễ phép”
      Thanh trong trẻo nhưng lạnh lung, cùng chút xấu hổ.
      Nhưng trong lòng nàng là kinh ngạc , nơi này là chỗ ở của Hiên Viên Lưu Phong, nhưng rốt cuộc ở trong này bao lâu? Chính nàng kiểm tra rất kỹ nơi này rồi cơ mà, như vậy, điều này chỉ có thể chứng minh…
      Từ lần đầu tiên nàng gặp liền biết là người lợi hại, chỉ cần cái cách phát ra nàng có nội lực là biết, nhưng ngờ lại mạnh mẽ đến thế.
      Hơn nữa, ngay từ đầu biết có người xâm nhập vào căn phòng này, nhưng bây giờ mới xuất ….
      Đây là tình huống gì??????
      Nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng, càng nghĩ, nàng lại cảm thấy dường như mình bị đùa giỡn, mình giống như con rối diễn trò cho người ta thưởng thức, nàng cảm thấy xấu hổ.
      Hiên Viên Lưu Phong lơ đãng nhìn, lập tức trong lòng muốn cười to, nữ nhân này là…
      Giống như người xâm phạm vào căn phòng này là vậy! Chẳng lẽ đây là người mà xâm nhập vào phòng người khác rồi tự tiện cho mình là chủ sao?
      Nhưng thể , đây mới chân chính là con người của nàng ! là làm cho cảm thấy…
      Sau đó, Hiên Viên Lưu Phong đưa mắt nhìn toàn thân nàng, ánh mắt nhíu lại, cuối cùng như phát ra điều gì, “Nhược nhi bảo bối, có cần hỗ trợ hay ?Làm như vậy có hiệu quả cao đâu!”
      “A?” Tầm mắt Phong Nhược Ngôn nhìn tới cánh tay của Hiên Viên Lưu Phong tiến lại gần mình, sau đó nàng chợt phản ứng lại, nhíu mày lại, lạnh lùng “Hiên Viên Lưu Phong, ngươi có biết ngươi ?”
      Quanh thân nàng tỏa ra tức giận nồng đậm, mang theo vài phần ảo não, Hiên Viên Lưu Phong, nam nhân này có biết xấu hổ gọi là gì ?
      Lúc này, ngay cả nàng cũng hề phát được, khi nàng đối mặt với Hiên Viên Lưu Phong, tính tình trầm ổn của nàng lại dao động.
      Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày thành đường thẳng, môi hơi nhếch lên, tựa hồ cười nụ cười yếu ớt, trong giọng lại có ý tứ khác “Nhược nhi bảo bối, nàng làm gì mà tức giận thế, ta có gì sai đâu?”
      Chính là lời này, ngữ khí bình thản nhàng, sau lại tiếp “Hay là nàng hiểu sai ý của ta?”
      Phong Nhược Ngôn giật mình, đưa mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong, nàng nghĩ đến ý nghĩa khác trong câu của , là…
      “Ngươi…”
      Phong Nhược Ngôn còn chưa xong, Hiên Viên Lưu Phong bước tới gần nàng,đem nàng ôm vào trong lòng, Phong Nhược Ngôn vốn bị phát tác độc, cho nên cơ thể cực kì mãn cảm.
      Mà giờ phút này, nàng lại ở trong nước, thân ảnh hai người tiếp xúc thân mật với nhau, Phong Nhược Ngôn cảm thấy cỗ nhiệt nóng bỏng thân thể Hiên Viên Lưu Phong.
      Trong mắt nàng lên hoảng hốt, có vài phần mông lung, nhưng giờ phút này, tất cả dều bị cỗ sóng nhiệt kia đánh úp lại.
      Phong Nhược Ngôn cả kinh, người dùng sức cái, liền tách khoảng cánh của hai người ra, đồng thời trong mắt tràn ngập lửa giận, trong lúc nàng chuẩn bị đánh trả lại Hiên Viên Lưu Phong, nàng nhìn vào mắt , nàng sửng sốt!
      Hiên Viên Lưu Phong, đây là biểu tình gì đây?
      linhdiep17 thích bài này.

    3. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 5: Giải độc như thế!
      Edit: Rika Nguyen

      “Phong Nhược Ngôn, nàng chút nào quý thân thể của mình sao?”
      Hiên Viên Lưu Phong gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng, mà nàng bởi vì tác dụng của chất độc, sắc mặt có vẻ kiều diễm mà ướt át, nhưng Hiên Viên Lưu Phong có tâm tình mà thưởng thức.
      Hai người bọn họ, bị che khuất bởi đám khói trắng kia, tầm mắt của Hiên Viên Lưu Phong nhìn vào bả vai nàng.
      Máu vết thương đông lại, thành màu đen chói mắt.
      Hiên Viên Lưu Phong nhìn vết thương vai nàng mà đau lòng, nàng biết quý trọng thân thể của mình sao? Nàng sao lại ép buộc chính bản thân mình như thế?
      Thời gian trôi qua chưa lâu, thế nhưng nàng lại tự biến mình thành bộ dáng thế này, cũng may nàng tìm đúng nơi ở của ,nếu …hậu quả kia dám tưởng tượng!
      Nghĩ vậy, Hiên Viên Lưu Phong chợt sinh ra sợ hãi, trong mắt lên tức giận.
      “Đây là chuyện của ta, quan hệ tới ngươi” Phong Nhược Ngôn nhìn thấy cuồng nộ trong mắt Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng hơi sửng sốt, khó chịu! Nàng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay của .
      Hiên Viên Lưu Phong, dựa vào cái gì mà dám chỉ trích nàng!
      Phong Nhược Ngôn gằn từng tiếng mà , cực lực điều chỉnh giọng của mình sao cho bình tĩnh và lạnh lùng nhất.A, trúng mị dược Hoa mai, giọng của nàng thiếu lạnh lùng và đạm mạc, tiếng phát ra nghe hết sức uyển chuyển, ôn nhu, cảm động.
      Hiên Viên Lưu Phong ngẩn ngơ, ánh mắt tối đen! tay lại dùng thêm sức, đem thân hình nóng bỏng của nàng cố định lại, rối sau đó đưa tay kéo góc áo của nàng!
      Phong Nhược Ngôn hoảng sợ, trong lòng xấu hổ càng tăng cao, theo bản năng, nàng đẩy Hiên Viên Lưu Phong ra, kịch liệt giãy dụa mà đứng lên. giãy dụa của nàng lại làm cho vết thương rách toát ra, mang đến trận dau đớn, cũng đem ánh mắt mông lung của nàng chợt tỉnh táo lại.
      Giọng lạnh lùng “Ngươi muốn làm gì?”
      Hiên Viên Lưu Phong vẫn tà mị, khí phách tự nhiên, giọng mang theo bực bội “Đừng nhúc nhích!”
      Hiên Viên Lưu Phong chú ý tới vết thương bị nứt ra vai nàng, nhìn thấy mặt nàng nhăn lại vì đau, đưa tay hướng lên người nàng, làm cho nàng thể giãy dụa nữa,l úc này nàng chỉ căm hận mà nhìn . Tựa hồ chỉ cần Hiên Viên Lưu Phong có hành động bất thường, nàng liền kéo theo nàng xuống địa ngục.
      Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy ánh mắt giết người của nàng, nhịn được mà khẽ cười, tiếp theo miễn cưỡng cần nhìn ta như vậy, ta có ham mê cường bạo nàng đâu, nàng có thể yên tâm! Ta điểm huyệt đạo nhàm làm cho nàng khỏi lộn xộn, để tránh cho việc chất độc phát tác mạnh hơn, ráng mà chịu đựng!”
      Phong Nhược Ngôn nhướn mắt lên, nhìn thảng vào trong mắt Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng bỗng dưng cảm thấy quen thuộc…
      Mà Hiên Viên Lưu Phong ôm nàng ngây ngốc trong bồn tắm, bỗng dưng ôm nàng phi thân lên, sau đó tới sương phòng bên cạnh, đặt nàng lên chiếc giường bạch ngọc, để mặt nàng đối mặt với , rồi sau đó nhàng, ôn nhu, cẩn thận đem áo của nàng thoát ra nửa vai, sợ làm đau nàng, thực động tác rất chậm rãi, giống như trước mặt trân bảo cực kỳ quý giá.
      người Phong Nhược Ngôn dường như mị dược Hoa mai bắt đầu phát tác, giờ phút này, động tác của Hiên Viên Lưu Phong làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy như bị kiến cắn, làm cho người nàng run rẩy, nóng bức, thần kinh căng thẳng tới cực điểm, cả người mẫn cảm cách đáng sợ, chỉ cần tác động nho cũng khiến cả ngườ nàng run lên!
      Nghĩ đến cảnh Hiên Viên Lưu Phong làm cái loại hành động xx, nhịn được, cả người nàng lạnh run.
      Hiên Viên Lưu Phong phát ra cả người nàng có điểm bình thường, liền rót ít nội lực vào người nàng, Phong Nhược Ngôn cảm giác được có hơi thở thanh tân bao vây chính mình, làm giảm cảm giác tê dại trong người nàng xuống.
      Đồng thời, nàng cụp đôi mắt xuống, che giấu tình cảm phức tạp trong đôi mắt ấy.
      Mà Hiên Viên Lưu Phong nhìn thấy trước mặt là làn da mềm mại trắng nõn, tuy nhiên chỗ vết thương lại đen như mực, trong mắt lên phức tạp.
      Hiên Viên Lưu Phong vẫn đem nọi lực rót vào người nàng, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt phức tạp lên rồi chợt biến mất, đột nhiên cúi người, đem bạc môi lạnh lẽo chạm lên vét thương vai của Phong Nhược Ngôn.
      Trong lúc nàng ngẩn ngơ suy nghĩ, hành động của làm nàng cả kinh, sóng nhiệt kia áp chế xuống nay đột nhiên lại bùng cháy trở lại, lửa cháy lan tràn, như muốn thiêu đốt cả người nàng, nàng cơ hồ có thể ngửi được mùi hương thơm mát từ người , thân thể bỗng nhiên chấn động, khí huyết cuồn cuộn, môi mỏng hé mở, thoát ra tiếng rên rỉ. Nghe được thanh kia thoát ra từ miệng mình, Phong Nhược Ngôn nhất thời mê man, xấu hổ muốn đứng lên.
      Hiên Viên Lưu Phong chết tiệt…..
      Mà trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cũng tràn đầy tia lửa nóng khác thường, thân mật như vậy, có thể cảm nhận được từng chi tiết của cơ thể nàng, còn có thanh mị hoặc kia, trong lòng lửa nóng như muốn thiêu cháy cả người.
      chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình trước mặt nàng, giờ phút này suy nghĩ lâu, nhưng lúc này giúp nàng giải độc, cho nên phải cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu này.
      Trong chốc lát, cảm giác được thân thể thiên hạ trước mặt mình tỏa ra hàn khí mãnh liệt.
      Thoáng ngẩn ra, nghĩ tới cảnh tượng kia, ý cười trong mắt chợt lóe ra…
      Ngay lập tức, đôi môi liền rời khỏi vai nàng, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của nàng, liền đem máu đen như mực từ trong miệng phun ra ngoài.
      Ngay lúc đó, liền bắt gặp được sắc mặt của nàng thay đổi.
      Tựa tiếu phi tiếu, Hiên Viên Lưu Phong mở miệng “Nàng hẳn là biết đây là biện pháp giải độc nhanh nhất và hữu hiệu nhất! Nàng cho rằng ta muốn làm gì sao?”
      Sắc mặt nàng biến đổi liên tục, ánh mắt trầm trọng, Hiên Viên Lưu Phong đúng, đây quả là biệt pháp nhanh và hiệu quả nhất, hoàn toàn làm người ta thống khổ! Nhưng nàng hề nghĩ rằng, người cao cao, tôn quý, khí phách như Hiên Viên Lưu Pong lại chấp nhận cách giải độc như thế này!
      Phải biết rằng loại độc Thực Tâm Thảo này khó để giải trừ, nhưng khi dính qua người, khi dời đến cơ thể người khác có thể lợi hại hơn đến n lần! Chỉ cần sơ sẩy chút, sợ rằng muốn giải độc cho người thứ hai bị dính cũng thể được nữa!
      Hiên Viên Lưu Phong, chẳng lẽ sợ bản thân trúng độc sao?
      Như thế này, nàng sao có thể thừa nhận được đây? Làm sao ứng phó được với đây?
      Trong mắt nàng lên tầng mê mang.
      Cuối cùng, nàng được gì, khép mắt lại, ngả đầu thấp xuống, giờ phút này nàng phát huyệt đạo người nàng được giải bỏ, đau đớn người cũng còn nữa!
      Hiên Viên Lưu Phong đứng ở bên giường, bóng dáng cao lớn của phủ đầy lên người nàng.
      “Nhược nhi bảo bối, nàng cho rằng nên trừng phạt bọn tôm tép hại nàng như thế nào đây?” Nửa ngày sau, Hiên Viên Lưu Phong cũng nghe được câu của nàng!
      Trong giọng của nàng, tràn ngập mỉa mai cùng sát khí!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 6: Nữ thượng nam hạ!
      Edit: Rika Nguyen
      Phong Nhược Ngôn ngây người suy nghĩ, đột nhiên nghe được động tĩnh của Hiên Viên Lưu Phong, nàng liền đưa mắt nhìn sang.
      Vừa nhìn thấy ánh mắt mảnh thâm trầm, sâu trong đáy mắt còn lộ ra nguy hiểm.
      “Nhược nhi bảo bối muốn tự mình báo thù sao?”
      Hiên Viên Lưu Phong nhìn chằm chằm nàng.
      Phong Nhược Ngôn chưa bao giờ để ý tới , giờ phút này, tại lầu ba của căn nhà này, trong phòng tràn ngập khí mờ ám, vậy mà nàng cảm nhận được từng đợt sát khí đánh úp lên người nàng.
      Ánh mắt nàng lộ ra tàn khốc, tựa như con báo săn vận sức chuẩn bị bắt con mồi, kích tất sát, xé rách kẻ địch trước mắt.
      Mà lúc này, đột nhiên có cánh tay khoát lên vai nàng.
      Phong Nhược Ngôn vốn dùng hết sức lực đ ể tập trung giải độc, giờ phút này nàng hết sức chăm chú nghe được động tĩnh bên ngoài! Khẩn trương tới cực độ, Hiên Viên Lưu Phong vội vàng ôm nàng vào trong ngực, Phong Nhược Ngôn tức giận, xoay người, đưa tay nắm lấy vạt áo của Hiên Viên Lưu Phong, lạnh giọng “Ngươi làm cái gì đó, sau này cho tùy tiện chạm vào ta, ta cam đoan lần sau ra tay như hôm nay đâu!”
      Bởi vì vừa mới giải được chất độc, cũng ngồi lâu như thế, vậy nên khi nàng đứng dậy đầu óc hơi choáng váng, lường được ngã người tới trước.
      Hiên Viên Lưu Phong nghe được lời của PHong Nhược Ngôn, con ngươi hơi trầm xuống, đột nhiên phát nàng ngã người mình, tiếp xúc thân mật, Hiên Viên Lưu Phong vội đưa tay ra, ôm lấy nàng.
      Mà Phong Nhược Ngôn bởi vì thu thế kịp, thân mình liền ngã thẳng lên người Hiên Viên Lưu Phong, nhưng…môi nàng cũng vừa đúng lúc áp lên bạc môi lạnh của Hiên Viên Lưu Phong, hơn nữa, còn ôm nàng gắt gao. Theo quán tính nàng liền ôm lại, hai người duy trì tư thế ái muội, mặc dù sống qua hai kiếp, nhưng nàng Lam Thiến Huyên – Phong Nhược Ngôn chưa từng có chạm qua nam nhân, nhưng có nghĩa là nàng ngây thơ biết gì, tư thế của bọn họ lúc này, là tư thế tiêu chuẩn của “Nam hạ nữ thượng”
      Mà bạc môi Hiên Viên Lưu Phong lúc này tự chủ mà nhếch lên, mấp máy môi! Mang đến cho hai người trận run rẩy.
      Cơ thể Hiên Viên Lưu Phong cứng lại, cảm nhận được ấm áp từ môi truyền đến, khóe môi vô ý thức mấp máy, rồi sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, con ngươi hơi tối sầm lại, hành động ôn nhu cẩn thận, làm làm nàng sợ hãi, chậm rãi nhàng mà đụng chạm.
      Hai gò má nàng giờ phút này đỏ rực, đôi mắt chứa tầng sương mù, khoảng cách trong gang tấc kia, đôi mắt nàng mơ màng, long mi dài cong như hai cánh quạt, chớp liên hồi như muốn quạt mát cho đôi mắt của Hiên Viên Lưu Phong, mang đến từng đợt xúc cảm tê dại, đồng thời làm cho Hiên Viên Lưu Phong giật mình, cảm nhận được khác thường của bản thân.
      tay ôm chặt nàng, tay còn lại đưa lên chế trụ cái ót của nàng, cho phép nàng thoái lui, gắt gao quấn chặt đôi môi mềm mại ngọt ngào kia, nụ hôn mang theo bá đạo và cuồng nhiệt!
      Trong nháy mắt, dường như lý trý cuối cùng cũng tan biến mất, Hiên Viên Lưu Phong càng kiềm chế được mà xâm nhập sâu thêm, tựa hồ muốn thông qua nụ hôn này mà nuốt chửng nàng, đem nàng khảm sâu vào trong xương tủy.
      Nụ hôn này làm cho Phong Nhược Ngôn cơ hồ bị kiệt sức, mê man trong hơi thở bá đạo của Hiên Viên Lưu Phong. Giờ phút này, thân thể nàng mềm nhũng, xụi lơ nhưng đồng thời người cũng rất nóng, nàng nhịn được, vặn vẹo thân mình muốn đứng lên. Cả người nàng như dồn hết trọng tâm lên người Hiên Viên Lưu Phong, đem cả người nóng rực cọ lên người Hiên Viên Lưu Phong.
      Hiên Viên Lưu Phong hít ngụm lãnh khí, khép mi lại! Giờ phút này, đôi gò má trắng nõn của nàng ửng hồng,ánh mắt lộ ra kiều mị, làm cho người ta muốn ngừng mà được!
      Hiên Viên Lưu Phong thể thở gấp, ánh mắt càng thêm tối đen!
      Thấp giọng, quát tiếng “Đáng chết”
      Làm sao mà quên được, người nàng còn trúng độc Hoa mai, nếu hôm nay…
      Hiên Viên Lưu Phong nghĩ phỏng chừng mình chưa làm nên nghiệp lớn chết biết chừng.
      Lập tức nở cười khổ , nghiến răng nghiến lợi, mang theo tức giận!
      Đột nhiên, Hiên Viên Lưu Phong ôm chặt người nàng, ánh mắt phức tạp, đưa tay vuốt mái tóc ẩm ướt của nàng, nhất thời, khí nóng vừa giảm xuống lại lập tức bùng lên! Rồi sau đó, Hiên Viên Lưu Phong ngồi xuống đối diện với Phong Nhược Ngôn, hướng lòng bàn tay nàng truyền cỗ chân khí, nhằm ngăn cản hàn ý lạnh lẽo kia….
      Nửa ngày trôi qua, Phong Nhược Ngôn mở mắt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong ngồi đối diện, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt tan biến, thay vào đó là kinh ngạc, như thể tin được, nàng đứng lên…
      Ông trời ơi, làm thế nào mà khi nãy nàng lại nhảy bổ ngồi vào trong lòng Hiên Viên Lưu Phong, lại còn…
      Hiên Viên Lưu Phong thấy nàng ngượng ngùng, thấy được vẻ mặt đáng của nàng, nhất thời trong lòng có chút buồn cười, khóe môi tà mị nhếch lên, miệng khẽ “Bảo bối bé, nàng phải chịu trách nhiệm với ta!”
      thanh trầm thấp mang theo ái muội cùng vô lại!
      Sắc mặt Phong Nhược Ngôn vừa trắng trở lại, “xoát” cái, ngay lập tức đỏ hồng lên, đồng thời trong mắt lên ảo não, tức giận, nàng hận thể đem miệng của mà xé rách ra!
      “Nàng trả lời ta , nếu từ nay về sau ta liền theo nàng, thế nào? Cam đoan ta làm nàng mệt mỏi” Trong mắt Hiên Viên Lưu Phong trang ngập ý cười, ánh mắt sang quắc nhìn Phong Nhược Ngôn.
      “Nhàm chán!” Phong Nhược Ngôn tức giận tới cực điểm, nàng cố gắng bình tĩnh lại, mặt hề lên tý tức giận nào.
      Nàng tự nhủ trong lòng mình, địa bàn của người ta, nàng nhẫn!
      Đúng lúc này, rèm che trong phòng động đậy, đồng thời, có rất nhiều bóng đen bên ngoài nhảy lên đây cách quỷ dị.
      Giờ phút này, bốn phương tám hướng xung quanh căn phong này bị hàng trăm người bao vây, theo hơi thở phát ra của bọn họ, có thể kết luận những người này phải hạng tầm thường!
      Trong lòng nàng kinh hãi, trong kinh thành, dưới chân thiên tử mà Thủy Ngạo Thiên có thể nuôi dưỡng nhiều vệ như vậy, xem ra ta cùng với hắc y nhân kia có thế lực hề đơn giản! Mà những người ở đây chắc chỉ là bộ phận trong thế lực của bọn họ.
      tại họ xuất ra đống người cường hãn như vậy để vây bắt nàng, xem ra nàng nắm giữ được bí mật trí mạng của bọn họ.
      Lập tức, nàng liền nở nụ cười rạng rỡ, đứng lên, “Sưu, sưu” vài tiếng, ngân châm lạnh lẽo được phát ra, đem tất cả dạ minh châu trong phòng đánh vỡ hết, trong nháy mắt, căn phòng chợt tối đen!
      Hiên Viên Lưu Phong cũng đột nhiên tới gần Phong Nhược Ngôn, hơi thở ấm áp phả xuống vành tai nàng, khẽ “Muốn bắt sống hay giết chết?”
      Thân mình nàng khẽ run lên, bất quá liên cất giọng lạnh băng “Giết”
      Hiên Viên Lưu Phong vốn muốn lưu lại người sống để thẩm vấn, nhưng ….
      Hừ, có người muốn giết nàng, nàng cần gì giữ lại cho đến canh năm? Về phần hậu quả này nọ, nàng Phong Nhược Ngôn chưa từng biết sợ hãi là gì! Binh đến tướng chặn, thủy đến thổ đấu.
      Hiên Viên Lưu Phong nghe được giọng điệu dứt khoát của nàng, trong lòng hơi sửng sốt, rồi lập tức cười! Nữ nhân này…
      Tiếng của nàng vừa dứt, trong phòng liền khôi phục lại yên tĩnh, nàng ở trong bóng tối quan sát, thấy các ám vệ cùng vệ của Thủy phủ phi thân lên, xuất trước mặt.
      người nàng có cất giấu rất nhiều ngân châm, giờ phút này phát ra, giết mấy mạng người.
      Động tác lưu loát, sạch , chỉ còn lại những tiếng kêu rên rồi ngã xuống đất.
      Tại nơi này, chỉ cần sơ sẩy chút liền rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, Phong Nhược Ngôn tuy phóng châm nhưng vẫn quên quan sát tình cảnh tại.
      Ánh trăng mỏng manh, chiếu vào phòng, Phong Nhược Ngôn nhìn căn phòng có vô số thi thể bị nàng giết, nhưng ở bên ngoài người trước ngã xuống nguwoif sau lại tiến lên, khí thế dữ dội, tiến vào trong phòng.
      Phong Nhược Ngôn nhướng mày, bọn họ đều là những tử sĩ sao?
      Tử sĩ là ai?
      Họ là những người khi mà hoàn thành được nhiệm vụ chủ nhân giao cho, là chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng, là tự sát.
      Những người này đáng sợ, nhưng nàng thể địch lại nhiều tử sĩ thế này.
      Mắt thấy toàn bộ căn phòng bị đám tử sĩ bao vây kín mít, đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy cỗ khí lực cường đại tản ra trong khí, mà những tử sĩ kia gắt gao bị chế trụ tại chỗ, thể nhúc nhích được, rồi sau đó, lần lượt ngã xuống.
      Phong Nhược Ngôn cả kinh, ánh mắt di chuyển đến phát ra cỗ cường lực đó! Lân đầu tiên, nàng được nhìn thấy nội lực có thể hủy thiên diệt địa thế này, trong lòng cảm than, quả nhiên thế giới này có nội lực thâm hậu mới trở nên cường đại được, mấy trăm tử sĩ, chỉ trong nháy mắt liền bị hạ gục! Có thể thấy rằng, Hiên Viên Lưu Phong rốt cuộc có nội lực cường hãn và biến thái tới mức độ nào!
      Nhìn trong căn phong chất đầy thi thể, nàng ngạc nhiên!
      Đây mới chân chính là giết người trong chớp mắt như trong truyền thuyết nha!
      linhdiep17 thích bài này.

    5. phino

      phino Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      73
      Chương 7: Muốn xong sao?
      Edit: Rika Nguyen

      “Như thế nào, có phải hay nàng bắt đầu sùng bái và si mê ta?” Hiên Viên Lưu Phong thấy bộ dáng ngẩn ngơ của nàng, ánh mắt lóe lên tia sáng. tiến lên vài bước, tới bên cạnh nàng rồi buông lời vô sỉ.
      Nghe được khác thường trong lời của Hiên Viên Lưu Phong, nàng đột nhiên cảm thấy da gà da vịt toàn thân nổi lên, nhịn được mà đưa mắt sang nhìn ,quan sát từ xuống dưới rồi sau đó chép chép miệng, thở dài “ gặp qua nhiều người mặt dày rồi, nhưng người mặt dày như ngươi mới chân chính là hàng cực phẩm, hôm nay xem như ta được mở rộng tầm mắt!”
      “Nhược nhi bảo bối, nếu như nàng thích, ta mỗi ngày đều làm cho nàng có thể mở rộng hơn tầm mắt khi nhìn đến ta” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong lên chút lưu quang, giọng lại ái muội, động thời cước bộ dưới chân lại ngừng, gần như sắp tiến tới gần nàng.
      Nàng nghe mà sởn gai ốc, tức giận “Ngừng, cho phép ngươi bước tới đây”
      Hiên Viên Lưu Phong nhìn nàng biến đổi sắc mặt, chớp chớp mắt vài cái, nhưng vẫn dừng chân lại “Nhược nhi bảo bối, nàng sợ ta sao? như thế nào, chúng ta cũng mới vừa đồng sinh cộng tử, sao có thể….”
      Còn chưa xong, Phong Nhược Ngôn đánh gãy lời “Hiên Viên Lưu PHong, quả hổ với danh xưng nhất phương kiêu hùng, Chiến thần vương gia tuyệt thế thiên hạ! Bản công chúa ta rất thưởng thức! Nhưng chỉ thưởng thức, có gì hơn cả! Chớ quên đánh cược giữa hai chúng ta! Đương nhiên, ngươi cũng cần quá mức cuồng ngạo và tự luyến như thế!” Phong Nhược Ngôn vừa vừa cúi đầu, cũng tia tình cảm gì trong lời . Nhưng chẳng biết thế nào, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
      Phong Nhược Ngôn hiểu lời của mình minh bạch tới cỡ nào, nàng hiểu Hiên Viên Lưu Phong cũng hiểu, bởi vì bọn họ ở chung con thuyền. Nhưng mặc dù vậy, nàng – Phong Nhược Ngôn trước sau vẫn là người vô tâm.
      Hiên Viên Lưu Phong nghe được lời của nàng, cước bộ dừng lại.
      có thể cảm nhận được ngạo nghễ trong ánh mắt cũng như lời của nàng, nàng muốn cùng phân ranh giới.
      Phân chia giới hạn? Cách xa ngàn dặm.
      Hiên Viên Lưu Phong thu lại toàn bộ hình ảnh của nàng dưới ánh trăng, ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên người nàng, làm cho người ta cảm thấy nàng mơ hồ và ảm đạm.
      Hiên Viên Lưu Phong nhìn nàng chằm chằm, nhìn ra được rung động trong đôi mắt của nàng. hề bước tới nữa, đứng trầm tư, như là quyết định điều gì đó, như là muốn nhìn thấu con người nàng.
      Trong phòng mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rất ràng, hai người, tựa như tồn tại, hơi thở xa lạ, như cách xa vạn dặm.
      Đợi được lúc lâu, Hiên Viên Lưu Phong vẫn bước tiếp cùng mở miệng chuyện, nàng cảm thấy thoải mái với quyết định của mình, nhướng mắt lên nhìn. Thấy thân tử y đứng thẳng tắp, ánh mắt nàng đảo quanh, nhìn vào mặt , trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.
      Ánh mắt của Hiên Viên Lưu Phong…
      luôn nhìn nàng, quan sát nàng, ánh mắt đùa cợt, chỉ có nóng bức và thâm trầm. Phong Nhược Ngôn cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng thể hình dung được ánh mắt cũng như cảm xúc của lúc này như thế nào?
      Đúng lúc này, Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên xoay người, chậm rãi rời .
      Chỉ lưu lại trong phòng tàn ảnh màu tím nhàn nhạt.
      Trong lòng nàng cảm xúc bỗng trầm xuống, trong đầu trống rỗng. Bỗng nhiên trong lòng dâng lên thất bại, đơn mãnh liệt. Từng chút, từng chút bao phủ lấy cơ thể nàng.
      Nàng lập tức lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, che giấu thần sắc phức tạp của bản thân.
      Trong lòng lại nhủ rằng “ Hiên Viên Lưu Phong rồi phải tốt lắm sao? Về sau cùng dây dưa cách ái muội như lúc nãy nữa, cũng khiến cảm xúc của mình rối loạn! Đây phải là điều mà mình mong chờ lâu sao?”
      Về phần đêm nay……
      Coi như là nằm mơ .
      Phong Nhược Ngôn cười tự giễu, nhàng thở ra, nhìn chằm chằm phương hướng Hiên Viên Lưu Phong rời , nàng lập tức xoay người, chuẩn bị bước ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :