1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y LỘ PHONG HOA - Linh Khê (65.2/81)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31.2 : Đại khoái nhân tâm
      Coverter: LySanSan828
      Editor: Tiểu Y





      Thấy các nàng nhìn chằm chằm mình, Tiết Vô Ưu bất động thanh sắc buông bát trà trong tay, khẽ cười : "Kỳ thực người được sống đơn giản mới vui vẻ, nếu vì nhân gia từng bước ép sát, chúng ta cần gì phải hao tổn tâm cơ như thế đâu?"



      Nghe được lời Vô Ưu , Bình Nhi cười : "Phu nhân có nhị tiểu thư như vậy về sau nữ nhi càng có hi vọng !"



      ...



      Thùng thùng... Thùng thùng...



      Sắc trời dần dần thâm trầm, thời điểm canh hai tiếng trống canh vang lên, Lí thị vẫn cứ ngồi ở trước bàn tròn, sắc mặt trầm, trong mắt mang theo tức giận.



      Hồng Hạnh tiến lên rót ly trà nóng đặt ở trước mặt Lí thị, cẩn thận : "Nhị phu nhân, bằng nô tì thỉnh đại gia lại?" Nhiều năm trước, chỉ cần đại gia phòng Đại phu nhân, Nhị phu nhân sau lưng còn thiếu tự nàng thỉnh thôi, dần dần đại gia cũng rất lại đây.



      " tại cái ma ốm kia lập được đầu công nhất kiện, lão thái thái cùng đại gia đều cao hứng đến biết phương hướng, ngươi liền tính cho ta ngươi thỉnh có thể trở về sao?" Lúc này đây, Lí thị có chút vô kế khả thi*.



      [*Vô kế khả thi: hết kế]




      Nghe như thế, Hồng Hạnh chần chờ chút, vội vã cười bồi : “Đại gia tới, kia Nhị phu nhân ngài liền sớm nghỉ ngơi chút ? Chẳng qua hôm nay đại gia là e ngại tình cảm liền lần thôi, cái thân mình Đại phu nhân kia, đại gia cũng thể lưu luyến."



      "Bên kia thế nhưng cùng quý phủ Tần thừa tướng là họ hàng xa, về sau đại gia khẳng định là nhờ được, chỉ sợ về sau..." tới đây, lần đầu tiên lòng Lí thị cảm thấy tia khủng hoảng.



      "Phu nhân, đừng quên ngài sinh cho Đại gia đứa con trái duy nhất, chỉ bằng điểm gót chân này của ngươi liền đứng ổn hơn so với ai, bên kia còn có thể xướng ra cái gì để diễn a? Bao nhiêu năm sau, gia sản gia tác này chủ cũng là Nghĩa ca, ai có thể bỏ qua ngài a? Cho nên ngươi cũng đừng nghĩ nhiều!" Hồng Hạnh ở bên khuyên bảo .



      Nghe như thế, Lí thị rốt cục còn ít lo lắng. Toại nguyện tay ở bên miệng đánh cái hà hơi(ngáp) : " còn sớm, nghỉ tạm !"



      "Là." Hồng Hạnh vội xoay người đến giường trải giường chiếu. Đúng lúc này, bên ngoài liền truyền đến thanh Liễu Xanh cùng người đối thoại.



      "Này phải là Bình Nhi sao? ở trước mặt nhà phu nhân ngươi hầu hạ, thế nào lại chạy sang bên này chúng ta?"



      "Phu nhân chúng ta sai ta lại đổi giặt bộ quần áo cùng hài miệt đại gia đêm nay, đại gia nghỉ ngơi ở trong phòng phu nhân chúng ta, trở lại!"



      "Khuya khoắt, ngươi lớn tiếng như vậy làm chi? Đánh thức phu nhân chúng ta cẩn thận da của ngươi!"



      "Đèn phải sáng sao? Nhị phu nhân giờ phút này ngủ xong !"



      "Ngươi chờ!"



      Nghe như thế, Lí thị mày đều nhăn ở cùng chỗ, lòng bàn tay nắm chặt khăn. Thấy chủ tử như thế, Hồng Hạnh ở bên vội vàng thấp giọng : "Phu nhân đừng tức giận! Đừng tìm khí từ cái loại hạ nhân có kiến thức này."



      Sau đó, Liễu Xanh liền đến, ngẩng đầu nhìn biểu cảm chủ tử, biết Lí thị khẳng định là nghe được lời mới vừa rồi, dù sao tiếng Bình Nhi cũng rất lớn. Cho nên liền dè dặt cẩn trọng tiến lên, câu." Phu nhân?"



      "Cho nàng!" Lí thị từ trong hàm răng nghiến ra hai chữ. Dù sao hôm nay là ngày lành của Tiết Kim Văn, nàng cũng chỉ có thể áp chế lửa giận trong lòng.



      "Là." Liễu Xanh vội cầm bộ quần áo cùng hài miệt cấp Bình Nhi đuổi .



      Sau khi tiễn bước Bình Nhi, thẳng đến khi Liễu Xanh tiến vào, Lí thị mới nhịn được tay đem bát trà trước mặt phen đánh rơi mặt đất! Chỉ nghe ầm tiếng, tiếng bát trà rơi xuống, nước trà văng khắp nơi. Hồng hạnh cùng Liễu Xanh sợ tới mức quỳ rạp thấp xuống. Cầu xin : " Phu nhân bớt giận!"



      ~ Hết chương 31~

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32.1 hãnh diện




      Coverter: LySanSan828
      Editor: Tiểu Y




      Đại khái mười ngày sau chức văn thư Lại bộ rơi xuống, Tiết gia người người đều vui sướng, chỉ có Lí thị mặt làm bộ như cao hứng, trong lòng cũng đến nông nỗi phát cuồng, bởi vì Tiết Kim Văn liên tục nhiều ngày từ nha môn trở về phải bồi lão thái thái chính là nghỉ ở trong phòng Chu thị, lần này là nàng có gì kỹ xảo đem Tiết Kim Văn tranh trở về, cho nên dồn bụng hỏa chỗ phát tiết.



      Ngày này buổi chiều, Tiết lão thái thái vì chúc mừng con lên chức cố ý xiêm áo ở trong phòng làm bàn rượu thức ăn. Tiết lão thái thái ngồi chính giữa, tay trái là Tiết Kim Văn, Nghĩa ca, Dung tỷ đều ngồi ở vị trí của bản thân, sau khi Lí thị chỉ huy bọn nha đầu mang đồ ăn lên xong, liền xoay người muốn ngồi ở vị trí bên phải Tiết lão thái thái. Những năm gần đây Chu thị luôn bị bệnh, đều là tự ăn trong phòng mình, tuy rằng Lí thị chỉ là cái thiếp, nhưng sinh con, lại còn biết ngọt làm cho Tiết lão thái thái cùng Tiết Kim Văn sủng ái thôi, phân cái thê cái thiếp, vị trí ngồi là chính thất, Chu thị đến, mặt khác Tiết gia có hai vị chánh chủ chưa chọn, cho nên mấy năm nay phảng phất như đó là điều đương nhiên. Nhưng là, lần này, Tiết Kim Văn lại đột nhiên mở miệng ."Đó là vị trí Đại phu nhân ngươi!"



      Nghe như thế, Lí thị sửng sốt, thắt lưng lại cứng đờ, trong lòng sớm bị hung hăng đâm, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Kim Văn đối diện, chỉ thấy vẻ mặt vẫn ôn hoà như cũ, lại bỏ thêm câu."Ngươi ngồi ở dưới chỗ của nàng là được!"



      Lí thị tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng biết hôm nay cũng thể tự tìm phiền phức, chỉ có thể nhẫn tới vị trí bên cạnh rồi ngồi xuống. Lúc này, vừa vặn Tiết Vô Ưu đỡ Chu thị vào cửa. Sau khi cấp Tiết lão thái thái thỉnh an qua, Tiết Vô Ưu đỡ Chu thị ngồi ở vị trí bedn6 phải của Tiết lão thái thái, bản thân còn lại ngồi ở vị trí.



      Vừa ngồi xuống đến, Lí thị liền ngẩng đầu cười đối Chu thị : "Tỷ tỷ, lão thái thái cùng phu quân đợi ngươi nửa ngày, ngài đến cũng nhường động đũa tử đâu!" Ý tứ rất đơn giản, làm cho bà bà cùng phu quân chờ mặt quá lớn ?



      Chu thị chẳng những tính cách yếu đuối, miệng cũng là bổn, há miệng thở dốc ba vừa biết nên cái gì, nghĩ tới Tiết Kim Văn lại giúp đỡ Chu thị chuyện: "Nàng thân thể yếu đuối, chậm chút cũng là gì!"



      "Chờ chút có cái gì vội vàng đâu, dù sao toàn gia đình chúng ta có người ngoài!" Tiết lão thái thái cũng giúp đỡ con dâu lên.



      Lí thị thấy nàng luôn đứng ở bên này bà bà cùng trượng phu đều lại giúp đỡ Chu thị chuyện, trong lòng là cực kỳ buồn bực! Trợn trừng mắt, gì. Nghĩa ca ngồi ở bên cạnh Lí thị là cái ham chơi để tâm gì đó, mà Dung tỷ lại đem tất cả lời nghe đều vào trong lòng, trong lòng lại càng đem Chu thị cùng Tiết Vô Ưu hận trong lòng.



      "Nương, nghĩ tới chức công văn nhanh như vậy rơi xuống, trong lòng con là cao hứng, uổng công nương bồi con phen, con trước kính nương ly!" Nhìn ra được Tiết Kim Văn hôm nay là cao hứng, mặt đều là tươi cười.



      Tiết lão thái thái vội giơ lên ly rượu, trong mắt tựa hồ đều là kích động cùng nước mắt."Con của ta, nương trông ngày này lâu, hi vọng ngươi ngừng cố gắng, sớm ngày hoàn thành chí hướng của ngươi, làm sáng cạnh cửa Tiết gia chúng ta!"



      "Chúc mừng phu quân!"



      "Chúc mừng phụ thân!"



      "Chúc mừng đại gia!" Sau đó, Chu thị, Lí thị, nhị tỷ, Nghĩa ca, Dung tỷ cùng với gia hạ nhân chờ đều chúc Tiết Kim Văn, Tiết gia lão thái thái cực kỳ cao hứng, mỗi người đều giống như mừng năm mới cho cái hồng bao giống nhau.



      Rượu quá ba tuần, Tiết Kim Văn hướng mẫu thân bẩm báo : "Hôm nay công văn chút đến, đại nhân tả thị lang lặng lẽ với ta là đại nhân Đại Lý tự khanh Tần Hiển Tần tự mình hướng thượng thư đại nhân tiến cử con. Cho nên con liền đến Tần phủ bái tạ Tần đại nhân, bất quá Tần đại nhân có gặp con, mà nhường Đại tổng quản Thụy đại gia thừa tướng phủ tự mình đến với con là chỉ cần về sau hảo hảo vì triều đình cống hiến, khi thấy Tần đại nhân chỉ cần tránh mặt là được, ngài biết Thụy đại gia tuy rằng chỉ là cái hạ nhân, nhưng đến cùng lại là tổng quản phủ Tể tướng, người bình thường vốn là thấy được, trong kinh thành quan to quý nhân đều phải cho ba phần mặt mũi!" Thời điểm lời này, Tiết Kim Văn còn giương mắt nhìn Chu thị, kỳ thực ra cũng là cho nàng nghe.



      ~ Còn tiếp~

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32.2 hãnh diện





      Coverter: LySanSan828
      Editor: Tiểu Y




      Nghe xong lời con , Tiết lão thái thái suy nghĩ rồi : "Tuy rằng Tần đại nhân có gặp ngươi, nhưng chúng ta cũng nên tới cửa lời cảm tạ mới đúng, tuy rằng nhà chúng ta phải là quan to quý nhân, nhưng nàng dâu ngươi vừa tới nhân gia liền bán lớn mặt mũi như vậy, chứng tỏ là để mắt nàng dâu ngươi cũng để mắt nhà chúng ta, bằng như vậy, ngày mai cho nàng dâu ngươi chuẩn bị phần hậu lễ gặp mặt bái tạ Tần lão phu nhân?"



      "Con cũng nghĩ như vậy, nhưng xương cốt nàng dâu..." Tiết Kim Văn xong liền nhìn về phía Chu thị bên này hỏi ý tứ của nàng.



      Lúc này, ánh mắt Tiết lão thái thái cũng nhìn lại. Chu thị ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Vô Ưu đối diện liếc mắt cái, sau đó khẽ cười : "Xương cốt ta là bất động, bằng nhường Tiết Vô Ưu thay ta xem ?" Tiết Vô Ưu sớm dự đoán được như thế, cho nên sớm dặn Chu thị.



      "Vô Ưu?"



      "Để cho nữ nhi gia có phải hay thất lễ a?" Tiết Kim Văn cùng Tiết lão thái thái đều băn khoăn, bất quá chuyện cũng uyển chuyển, giống lúc trước vừa giống như chính là mệnh lệnh do ngươi đồng ý.



      " thất lễ, Tần lão phu nhân vừa thấy Tiết Vô Ưu đến liền thập phần thích, cũng dặn lần sau nhất định phải đưa nàng qua đâu!" Chu thị vội trả lời.



      "Này..." Tiết lão thái thái vẫn còn do dự, dù sao biểu bình thường này của cháu là...



      " bằng cho ta bồi nhị tỷ tỷ cùng ?" Lúc này, bên Dung tỷ chuyện.



      Nghe như thế, Tiết Vô Ưu quay đầu nhìn phía Dung tỷ, đừng nhìn nàng chỉ có mười bốn tuổi, nhưng trổ mã thành đại nương, dung mạo so với nương Lí thị nàng còn muốn minh diễm hơn, càng là đôi mắt cực kỳ ngập nước. Nàng khỏi hơi hơi giật mi mình, bất quá vẫn bất động thanh sắc quan vọng.



      "Dung tỷ cùng ?" Hiển nhiên đối với lời đề nghị mẫu tử Tiết lão thái thái càng băn khoăn.



      Thấy vậy, Lí thị vội vàng giúp nữ nhi : "Nhị tỷ người chỉ sợ điểm chưa ổn, bằng nhường Dung tỷ theo làm bạn, có việc gì cũng thương lượng chiếu ứng tốt chút!" Nàng cũng tưởng nữ nhi vào phủ thừa tướng lần trải qua, hơn nữa nữ nhi mười bốn tuổi, sang năm liền cập kê, sau đó liền đến thời điểm về nhà chồng, chỉ bằng khuôn mặt nữ nhi nàng chừng còn có khả năng ở thừa tướng phủ gặp được quý nhân, đến lúc đó nữ nhi có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng cũng chừng. Đến cái thời điểm kia nàng liền cần xem sắc mặt các nàng Chu thị qua ngày !



      Chu thị có ngốc cũng biết Tiết Vô Ưu thích nhường Dung tỷ , cho nên mở miệng : "Tần lão phu nhân căn bản biết Dung tỷ, nàng qua có phải rất đường đột hay a?"



      "Tỷ tỷ, biết nhờ nhị tỷ giới thiệu chút phải là nhận thức sao? Nếu Tần lão phu nhân có thể thích Dung tỷ kia là rất tốt sao? Đến lúc đó chừng còn có thể đến giúp đại gia đâu!" Lí thị miệng cũng phải là dạng vừa.



      Thấy Tiết Kim Văn tựa hồ bị thuyết phục, Tiết Vô Ưu biết bản thân mà chuyện chuyện này chắc chắn được định xuống, cho nên vừa định há mồm muốn , nghĩ Vượng Nhi vội vàng đến. Hai tay dâng thiệp mời trương màu đỏ : "Đại gia, Tần phủ đưa tới chương thiệp mời!"



      —————— lời ngoài mặt của tác giả ——————
      Thế nào nhắn lại ít như vậy đâu, thân nhóm muốn nhắn lại dòng suối mới biết được các ngươi đọc, rất đơn giản, đánh hàng chữ là có thể !



      ~ Hết chương 32~
      ngocanh thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 33.1 giả tá danh vọng
      Coverter: LySanSan828
      Editor: Tiểu Y




      "Tần phủ? Tần phủ nào?" Vừa nghe đến Tần phủ, Tiết Kim Văn lập tức tinh thần lên vài phần.



      "Chính là phủ Tần thừa tướng!" Vượng Nhi trả lời. Vừa nghe lời này, tất cả mọi người tràn ngập tò mò, làm sao có thể đột nhiên phủ thừa tướng gửi thiệp đưa tới đâu?



      "Mau lấy lại!" Tiết Kim Văn vừa nghe lập tức . Hồng Liên đem bái thiếp tiếp nhận rồi đưa tới tay Tiết Kim Văn, mở bái thiếp ra cấp tốc quét lần nội dung mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người : "Tần lão phu nhân thỉnh Tiết Vô Ưu ngày mai phẩm trà!"



      Nghe như thế, trong phòng mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vô Ưu. Kia ánh mắt có tò mò, có ghen tị, có cao hứng, cũng có ngạc nhiên. Giờ phút này, Tiết Vô Ưu cũng thập phần buồn bực: Tần lão phu nhân hẳn là biết thân phận chân của nàng , như vậy trương bái thiếp này hẳn là của Tần Hiển? Bởi vì biết ở Tần gia cũng chỉ có là thân phận chân của nàng!



      "Người Tần phủ còn ở bên ngoài đợi tin đâu, nếu lão gia cùng lão thái thái đồng ý, ngày mai sáng sớm liền cho xe ngựa tới tiếp nhị tiểu thư!" Vượng Nhi ở bên hồi bẩm.



      "Có đưa người ta nước trà uống hay ?" Nghe được người Tần phủ còn chưa có , Tiết lão thái thái vội hỏi.



      "Có! Có! Chính cha ta ở bên ngoài cùng đâu." Vượng Nhi vội vàng trả lời.



      "Kia vội đáp lời cho người ta, sáng sớm ngày mai nhị tiểu thư liền qua. Đừng quên thưởng cho người ta, cho cái hồng bao ngũ lượng bạc , đừng keo kiệt !" Tiết lão thái thái liên tục dặn .



      Vượng Nhi lên tiếng trả lời , đôi mắt Tiết Kim Văn theo bái thiếp chuyển dời đến người Tiết Vô Ưu, như thể có quang mang thể tin được."Ngày mai ngươi hảo hảo thu thập chút, mang theo lễ vật qua, nhớ kỹ ngàn vạn được thất lễ mới là!"



      "Là!" Tiết Vô Ưu gật đầu.



      "Đại gia, kia Dung tỷ..." Lúc này, Lí thị vẫn cứ muốn làm nỗ lực lần cuối cùng.



      Nhưng là, Tiết Kim Văn lại : "Thiệp mời thượng Tần lão phu nhân chỉ thỉnh mình Tiết Vô Ưu, ngay cả Đại phu nhân đều thỉnh, mang theo Dung tỷ qua dường như quá thích hợp!"



      Nghe như thế, Lí thị bĩu môi , mặt Tiết Dung toàn là thất vọng. Tiết Vô Ưu xem ở trong mắt, dưới đáy lòng cười lạnh, bất quá mặt vẫn là nhàn nhạt như cũ.



      Lúc này, luôn luôn xem trọng Tiết Vô Ưu, Tiết lão thái thái cũng đối với Tiết Vô Ưu vài phần kính trọng đứng lên . Thân thiết dặn. "Như thế này bảo Hồng Liên đem mấy thứ trang sức khi ta còn trẻ mang lấy qua cho ngươi, cũng nên trang điểm thỏa đáng chút, tuy rằng chúng ta so nhân gia là cửa nhà nghèo, nhưng cũng đừng nên keo kiệt!"



      "Tạ tổ mẫu!" Tiết Vô Ưu mỉm cười gật gật đầu.



      Lí thị cùng Dung tỷ nghe được thời thể diện của mẹ con Chu thị như thế, nhưng lại lấy được trang sức, sớm nhất đè ép bụng hỏa. Sau cơm chiều, Tiết Kim Văn đỡ Chu thị trở về phòng của nàng, tự nhiên cùng mấy ngày hôm trước giống nhau cũng nghỉ ở phòng của Chu thị. mình trông phòng lần đầu tiên Lí thị cảm thấy khủng hoảng, như thế nào lúc lơ đãng Chu thị lên, hơn nữa thế còn tới rào rạt, ngay cả lực phòng thủ nàng cũng đều có!

      Chương 33.2 giả tá danh vọng
      Coverter: LySanSan828
      Editor: Tiểu Y




      Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Vô Ưu dựa theo phân phó của Tiết lão thái thái mặc tốt trước nơi đó nhường nàng xem qua mới được xuất môn. Ngoài cửa Tiết gia, sớm có chiếc xe ngựa tứ luân tơ lụa bao vây đứng ở cửa. Mã phu mặc thanh bố sam nhìn đến Tiết Vô Ưu cùng Liên Kiều xuất ra vội tiến lên cúi đầu thỉnh an : "Thỉnh an tiểu thư! Xe ngựa chuẩn bị tốt, thỉnh tiểu thư lên xe." xong, liền đem cái tiểu băng ghế đặt ở trước xe ngựa.



      "Làm phiền!" Cúi đầu cái, Tiết Vô Ưu liền lên xe ngựa. Sau đó, Liên Kiều đem theo hai đại hòm lễ vật cũng lên xe ngựa.



      Lên xe ngựa, Tiết Vô Ưu phát trong xe ngựa người ngồi, người nọ mỉm cười về phía bản thân, nàng tuy có chút kinh ngạc, nhưng là cũng sớm nghĩ tới, người thỉnh nàng phẩm trà khẳng định phải là Tần lão phu nhân, bất quá hôm nay hẳn là cũng phải chỉ phẩm trà đơn giản như vậy ?



      "Tần đại nhân?" Sau khi Liên Kiều vào cũng mở to hai mắt nhìn.



      "Hôm nay mượn danh tổ mẫu mời ngươi xuất ra đúng là bất đắc dĩ, mong rằng Tiết tiểu thư thứ lỗi!" Đối với Tiết Vô Ưu, Tần Hiển làm cái vái sâu, đôi mắt cũng luôn đều có rời khỏi nàng.



      Hôm nay, Tiết Vô Ưu mặc thân nữ nhi gia. thân vải bồi nhũ đỏ bạc sắc miên đế giầy, bên ngoài khoác kiện áo choàng trắng thuần ám văn tương hồ ly mao, càng có vẻ thanh lệ yểu điệu, đầu búi cúi hoàn phân tiếu kế, mấy chi trâm cài được khảm ngọc như nhiều điểm hồng mai sáng quắc sinh huy đầu nàng, này mấy chi trâm cài là Tiết lão thái thái tối qua phái người đưa tới được, có thể thấy được lần này Tiết lão thái thái cũng là sử dụng hết vốn. Vài sợi tóc đen cúi ở trước ngực càng hiển phiêu dật, tóm lại, nàng mặc dù tính là cái mỹ nhân, nhưng là đôi mắt kia yên tĩnh giống uông hồ nước, ánh mắt linh động giống dòng suối tươi mát làm cho người ta cảm giác thoải mái dị thường.



      "Xem ra ngươi hôm nay phải là mời ta phẩm trà, , tìm ta có chuyện gì?" Tiết Vô Ưu cười hỏi.



      "Ta có vị bạn tốt tri kỉ, huynh trưởng của có ngoan tật, nghe y thuật của ngươi, cố ý phó thác ta đến mời ngươi nhìn cái, biết Tiết tiểu thư có chịu hay ?" Tần Hiển trả lời.



      "Con người của ta liền thích thiếu người này nọ, nghĩ tới nhanh như vậy ta có thể trả lại cho ngươi nhân tình này, cớ sao mà làm?" Nghe được lời Tần Hiển , Tiết Vô Ưu cười.



      "Ta là có điểm luyến tiếc dùng đến nhân tình này đâu, ai!" Tần Hiển giả bộ thở dài.



      " chậm rồi!" Tiết Vô Ưu cười.



      Sau đó, Tần Hiển hướng bên ngoài mã phu khởi động xe ngựa hô: " hầu phủ Yên Ổn!"



      "Là." Bên ngoài lập tức lên tiếng trả lời, xe ngựa dần dần tăng tốc .



      "Hầu phủ Yên Ổn?" Nghe cái danh hào như thế, Vô Ưu nhíu mi xuống.



      "Ngươi nghe qua?" Nhìn đến biểu cảm của Tiết Vô Ưu, Tần Hiển hỏi.



      "Chính là quý phủ vị đại tướng quân uy vũ vừa mới đắc thắng sao?" Tiết Vô Ưu mấy ngày nay nghe qua hai lần hầu phủ Yên Ổn này, nghĩ tới nàng lập tức phủ đệ Hầu gia.



      "Nhà của ta cùng hầu phủ Yên Ổn là thế giao, ta cùng đại tướng quân uy vũ Thẩm Quân cũng là bạn tốt. Đại ca của , cũng chính là Thẩm Trấn hầu Yên Ổn tê liệt giường mười năm, lần này cũng chính là phó thác ta cho ngươi xem bệnh cho Hầu gia!" Tần Hiển giải thích .



      " biết hầu phủ Yên Ổn bị ngoan tật gì?" Tiết Vô Ưu hỏi. Nguyên lai hai nhà Tần Thẩm là thế giao, trách được người trong lòng Ngọc quận chúa là đại tướng quân uy vũ này, khẳng định là hai người vô tư thanh mai trúc mã vô tư ?



      "Hầu Yên Ổn trước kia cũng có vị tướng quân, mười năm trước ở lần huấn luyện luyện binh ngã từ ngựa xuống về sau liền đứng lên được!" Tần Hiển trả lời.



      Nghe xong lời này, Tiết Vô Ưu nghĩ rằng: Nguyên lai hầu Yên Ổn là người tàn tật, làm cái quân nhân theo huấn luyện mà là theo chiến dịch vì sơ suất mà tàn tật chuyện đau xót. Lại nhàn thoại lát, xe ngựa nhanh qua mấy cái phố, sau đó đứng lại ở trước tòa môn lâu cao lớn!



      Sau khi xe ngựa chậm rãi ngừng, Tần Hiển đưa ra cái gói đồ cho Tiết Vô Ưu : "Ngươi thay này thân quần áo xuất nhập để thuận tiện chút!"



      Cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy trong gói đồ là quần áo kiện nam tử, Tiết Vô Ưu khỏi cười, sau đó đem gói đồ trả lại cho Tần Hiển, thân thủ theo trong tay Liên Kiều lấy ra cái hộp sơn, mở nắp vung, đối với Tần Hiển : "Ta cùng Liên Kiều sớm chuẩn bị tốt !" Sáng nay tổ mẫu cùng hạ nhân gia chờ xem nàng cùng Liên Kiều thể xuất ra bằng nam trang.



      Nhìn đến nàng sớm có chuẩn bị, Tần Hiển cười đem gói đồ trong tay phóng lên xe ngựa, : "Ta xuống chờ các ngươi!" xong, liền xuống xe ngựa.



      ~ Hết chương 33~

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 34 Hầu phủ Yên Ổn
      Coverter: LySanSan282
      Editor: Tiểu Y


      bao lâu sau, Tiết Vô Ưu cùng Liên Kiều trước sau từ xe ngựa xuống dưới, đổi thành thân nam trang, lập tức từ vị nương thanh lệ biến thành cái thiếu niên nhàng, Tần Hiển hai mắt khỏi lại nhìn nhiều Tiết Vô Ưu.



      Vào đại môn hầu phủ Yên Ổn, lập tức có vị nam tử ba mươi dư tuổi đón lên, thở dài giống Tần Hiển : "Tần đại nhân, nhị gia nhà ta ở ngoài cửa đợi lâu!"



      "Ta mang tiểu vương tiên sinh này qua." câu, Tần Hiển ở phía trước dẫn đường, Tiết Vô Ưu cùng Liên Kiều lưng đeo cái hòm thuốc theo ở phía sau.



      Hầu phủ Yên Ổn chiếm cực đại, nơi nơi là gạch xanh, bọn hạ nhân đều mặc màu quần áo nhìn đến Tần Hiển đều là dừng lại cúi đầu hành lễ, nhìn ra được hẳn là khách quen nơi này. Xuyên qua tòa rất đại sảnh cùng nội đường cao lớn nguy nga, mấy người liền tới ngoài cửa. Vừa nhấc đầu, chỉ thấy phía trước trước cửa là vị nam tử dáng người vĩ ngạn đứng thẳng, mặc áo choàng màu đen trước ngực thêu hoa văn màu vàng. Nhìn đến bóng dáng kia, Tiết Vô Ưu lập tức trận khẩn trương chưa từng có. Đại khái nam tử này làm cho người ta cảm giác rất thanh lãnh kiên nghị . khuôn mặt màu da mật ong lại mang theo con ngươi đầy hương vị rắn rỏi, nhất là cổ áo điêu mao trong áo choàng màu đen làm cho người ta cảm giác được đại khoảng cách. Nếu Tần Hiển làm cho người ta cảm giác là ôn nhuận như ngọc, như vậy cảm giác người này lại làm cho người ta thấy chính là lạnh lùng!



      "Dật Vân huynh đợi lâu! Vị này chính là tiểu vương tiên sinh." đến trước mặt Thẩm Quân, Tần Hiển giới thiệu Tiết Vô Ưu cho .
      Dật Vân? Đây là tự của sao? Cùng Thẩm Quân liếc mắt nhìn nhau, Tiết Vô Ưu vội cúi đầu : "Tham kiến Thẩm tướng quân!"



      Thẩm Quân liếc mắt đánh giá Tiết Vô Ưu cái, sau đó : "Tính tình gia huynh tốt lắm, ngươi tha thứ nhiều!"



      Thanh của nhưng rất dễ nghe, bất quá cũng rất đáng giá, câu khách sáo đều có, Tiết Vô Ưu gật đầu : "Người bệnh lâu đều như thế!"



      Thẩm Quân gì, xoay người liền lập tức hướng cửa trong đến, Tần Hiển quay đầu đối Tiết Vô Ưu cười : " thôi!"



      "Ân." Tiết Vô Ưu gật đầu cái, liền cùng Tần Hiển theo Thẩm Quân xuyên qua hành lang gấp khúc, qua hai tòa sân, trong nháy mắt liền tới giữa trước cửa nhà ngũ gian. Có vị phụ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá cùng nha đầu hạ đẳng đứng ở hành lang. Nhìn đến Thẩm Quân, nàng tiến lên bước, hỏi: "Đến đây?"



      "Ân." Thẩm Quân gật đầu cái, hướng phía sau nhìn thoáng qua. Phụ nhân kia đầu tiên là cùng Tần Hiển mỉm cười gật đầu cái, sau đó liền hướng nhìn về phía Tiết Vô Ưu. Lúc này, Tiết Vô Ưu cũng giương mắt nhìn về phía phụ nhân kia. Nàng đại khái hơn ba mươi tuổi, diện mạo đoan trang, nhưng chỉ đôi mắt cũng làm cho người ta cảm giác được dị thường khôn khéo, đầu, người đều mặc kim mang ngân. Nghĩ rằng: Đại khái đây là đại tẩu Thẩm Quân, vị phu nhân hầu phủ Yên Ổn ?



      Diêu thị ngờ lần này thỉnh đại phu trẻ tuổi như thế, đại khái nhìn qua cũng chính là mười sáu bảy tuổi, niên kỉ kỷ như vậy có thể có bao nhiêu bản lãnh? Phải biết rằng trượng phu của nàng mười năm này đến cùng là biết thỉnh bao nhiêu đại phu có danh tiếng, nhưng cơ hồ đều có hiệu quả gì, cho nên hi vọng lần này ký thác liền lớn. Bất quá tóm lại vẫn muốn thử lần! Sau đó, nàng liền ý bảo nha đầu phía sau mở cửa phòng ra. Nha đầu kia xoay người vừa mở ra cửa phòng, nghĩ liền theo bên trong bay ra cái bát trà, hơn nữa còn có tiếng gầm gừ phiền chán truyền ra."Ta xem đại phu! Đều cút cho ta!"



      Này bát trà từ trung thẳng tắp hướng về phương hướng của Tiết Vô Ưu bay tới, đại khái tới rất đột nhiên, hơn nữa bát trà kia tốc độ cực kỳ nhanh, đại khái người xuất nó ra dùng sức rất lớn ? Tiết Vô Ưu đứng ở nơi đó sửng sốt, ngay sau đó cảm giác được đánh tới hai gò má của nàng, trốn đều còn kịp rồi!



      ở thời điểm tất cả mọi người há to miệng ba, chỉ nhìn thấy bóng dáng đạo màu đen cùng đạo màu trắng đồng thời hướng bên Tiết Vô Ưu di động. Khoảnh khắc sau, cái áo choàng màu đen tay vững vàng đương đương đem bát trà chộp vào lòng bàn tay! Mà bóng dáng màu trắng kia cũng là ở giờ khắc này chắn trước thân Tiết Vô Ưu. Giờ khắc này, Tiết Vô Ưu bị dọa đến tim đều đập bịch bịch! Vỗ về lồng ngực phập phồng, nghĩ rằng: Kém chút liền khó giữ được cái mạng này!



      "Ngươi sao chứ?" Tần Hiển xoay người khẩn trương nhìn chằm chằm Tiết Vô Ưu hỏi.



      "... có việc gì!" Tiết Vô Ưu mờ mịt lắc đầu. Ánh mắt lướt qua Tần Hiển, nhìn đến bóng dáng màu đen kia tay ở sau lưng, tay kia cầm lấy bát trà, quay người lại, cầm bát trà trong tay vững vàng đương đương đặt ở tay của cái nha đầu, đôi mắt cũng liếc nhìn nàng cái.



      "Đại ca vẫn chịu xem đại phu?" Thẩm Quân quay đầu hỏi Diêu thị.



      "Tính khí ngươi còn biết? Hôm nay sáng sớm ta cùng câu liền phiền chán. Nhị thúc, ngươi vậy ta phải làm sao bây giờ đâu?" Diêu thị quay đầu nhìn sang phương hướng cửa là hết đường xoay xở.



      Tất cả mọi người ở dưới mái nhà cong phát sầu, Tiết Vô Ưu nghĩ rằng: bệnh nhân như vậy ở kiếp trước nàng thường xuyên gặp được, bởi vì bệnh lâu năm, y dược mất linh, cho nên dần dần cũng liền mất tin tưởng có thể chữa khỏi. nghĩ tới có phải nên vào khuyên nhất khuyên , dù sao đối với bệnh nhân như vậy nàng còn có chút biện pháp, bởi vì làm bác sĩ đều học qua tâm lý học bệnh giả!



      Vừa định cất bước, nghĩ tới phía sau cũng truyền đến nữ mang theo chút uy nghiêm."Ta , nhìn dám nghe lời ta !"



      Quay người lại, Tiết Vô Ưu nhìn đến đám nha đầu bà tử vây quanh vị phu nhân đại khái hơn năm mươi hơn tuổi hướng bên này tới. Thấy nàng, mọi người ào ào hành lễ. Tần Hiển vội cúi đầu thở dài : "Chất nhi bái kiến bá mẫu!"



      "Vì đại ca ngươi bệnh lần này làm phiền ngươi!" Thẩm lão phu nhân sửa sắc mặt nghiêm túc vừa rồi, hơn nữa liếc mắt đánh giá đối với Tiết Vô Ưu cái cũng còn mỉm cười lại, Tiết Vô Ưu nhanh cúi đầu hành lễ. Nghĩ rằng: Đây là Thẩm lão phu nhân ?



      Sau đó, Diêu thị tiến lên đỡ Thẩm lão phu nhân lên bậc thềm."Nương, ta dìu ngài vào!"



      Thẩm lão phu nhân cùng Diêu thị vào cửa sau, cửa bị đóng cửa, mọi người liền bắt đầu chờ đợi. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, cửa liền theo bên trong mở ra, mặt Diêu thị mang theo ý cười ra."Vào thôi!"



      Xem ra vẫn là nương xuất mã dùng được, này cũng khó trách ở Đại Tề lấy đạo hiếu mà thống trị thiên hạ, huống chi là nhà hầu tước hiển quý. vào cửa, vào đông sương phòng, chỉ thấy vị nam tử mặc áo choàng thâm tử sắc nửa nằm ở bên xích đu, mặt có biểu cảm gì, ánh mắt vốn là liếc mắt người cái. Đây là điển hình bệnh nhân nửa u buồn nửa táo bạo, Tiết Vô Ưu ở kiếp trước gặp qua rất nhiều, cho nên cũng kỳ quái!



      Thẩm Quân đến trước xích đu, ngồi xổm xuống nhẫn nại đối đại ca : "Đại ca, Tần huynh thỉnh cho ngươi cái đại phu rất có tiếng vội tới xem bệnh cho ngươi!" Nhưng là, Thẩm Trấn chẳng những trả lời, chính là ngay cả cái biểu cảm cũng có, vẫn là đầu hướng về bên, xem ra cũng thèm nhìn . Phỏng chừng Thẩm Quân cũng sớm có thói quen, cho nên liền đứng dậy sau đó hướng về phía Vô Ưu làm cái động tác thỉnh.



      Diêu thị cầm tay bắt mạch đặt ở xích đu, cũng đem cái cổ tay Thẩm Trấn đặt ở mặt . Lúc này, sớm có nha đầu đem cái thêu đôn đặt ở bên cạnh xích đu, Tiết Vô Ưu sau khi tiến lên ngồi ở thêu đôn, vươn tay khoát lên mạch đập Thẩm Trấn. Trong phòng im ắng, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tiết Vô Ưu xem. Sau khi xem mạch xong, Tiết Vô Ưu ngẩng đầu đối Diêu thị : "Ta muốn nhìn hai chân Hầu gia!"



      Diêu thị gật gật đầu, vội ngồi xổm xuống cùng cái nha đầu khác bỏ hài miệt Thẩm Trấn ra, sau đó đôi chân có chút héo khô co rút hơn nữa hai chân đều bé yếu ớt so với người bình thường ra ở trước mặt Tiết Vô Ưu. Tiết Vô Ưu nhìn đến hai chân này khỏi nhíu mày!




      ~ Hết chương 34~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :