1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y LỘ PHONG HOA - Linh Khê (65.2/81)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 64.1 nơi đầu ngọn sóng


      Editor: Tử Sắc Y



      Nhàm chán vô nghĩa trợn trừng mắt lên, Dung tỷ nâng má ngồi ở trước bàn bát tiên suy nghĩ miên man. Mấy tháng này nàng là rất nhàm chán, vừa bị cấm túc ba tháng , mặt mũi nàng cũng còn, cho nên rất ít khi nào xuất môn, vốn nàng bị tổ mẫu hạ lệnh giúp đỡ quản lý chuyện nhà, nhưng tại chuyện tệ cũng có. Nghĩ lại lúc nàng có cùng quyền giải quyết chuyện nhà, vài nha đầu bà tử gặp nàng đều là dáng vẻ nịnh bợ, sau khi chờ nàng bị trách phạt, các nha đầu bà tử cũng chẳng ân cần như vậy với nàng, vì vậy mỗi khi nàng có tức giận phẫn hận, đều ghi tạc mấy chuyện ghen ghét đó lên đầu Vô Ưu!


      Bình Nhi vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Nhị nãi nãi dẫn theo hai nha đầu trong tay còn cầm những đồ linh tinh về phía bên này, tuy rằng muốn quan tâm, nhưng sau đó người lại đây, nàng cũng đành phải bước xuống bậc thềm, vái chào, : "Nhị nãi nãi, như thế nào mà ngài đến đây?"


      "Đại nãi nãi làm cái gì đấy? Phiền toái ngươi thông báo tiếng, ta vội tới thỉnh an với Đại nãi nãi!" Đôi mắt Lí thị nhìn về phía trong phòng cái, cười .


      "Ai nha, khéo, vừa rồi Đại nãi nãi hơi mệt mỏi, giờ phút này hẳn là ngủ, cũng vì ban đêm Đại nãi nãi phiền lòng ngủ ngon, cho nên nô tì cũng dám quấy rầy, bằng như vậy, lúc khác Nhị nãi nãi lại đến?” Hai ngày này tâm lí của chủ tử nàng được dễ chịu, càng muốn đồng ý gặp Nhị nãi nãi sau khi xảy ra chuyện kia, cho nên Bình Nhi muốn đuổi nàng khỏi rồi quên luôn.


      Nghe như thế, Lí thị chần chờ khắc, sau đó vẻ mặt như ngoài cười nhưng trong cười : "Vậy cứ như thế này , tự nhiên là thể đánh thức Đại nãi nãi được, bằng chúng ta cứ ở trong này chờ chút là được rồi!"


      Nghe được lời Lí thị muốn chờ, Bình Nhi nhanh : " biết đại nãi nãi còn muốn ngủ tới khi nào nữa? Làm sao mà để cho Nhị nãi nãi chờ lâu như vậy? bằng..."


      Biết Bình Nhi từ chối, cho nên Lí thị nhanh đánh gãy lời Bình Nhi ."Bình Nhi, chúng ta chở ở ngay trong sương phòng là được rồi, nhớ đem cho ta chén nước trà nữa!" Trong lòng cũng vô cùng vui, cho nên vẻ mặt cũng xuất lên bộ dáng của Nhị nãi nãi, lại có như thế nào nàng cũng là nửa chủ tử, còn nàng ta chẳng qua là chỉ là nha đầu!


      Nghe như thế, mặt Bình Nhi trầm xuống, nàng biết đối phương bất mãn, còn sai bản thân nàng hầu hạ châm nước trà, nhưng nàng lại nên lời cự tuyệt được, dù sao người ta cũng là chủ tử, tuy rằng chỉ là người thiếp, nhưng cũng có tư cách để nàng châm nước trà!


      lúc giằng co, Hồng Hạnh đứng ở sau lưng Lí thị có ý tốt cười : "Bình Nhi tỷ tỷ, Nhị nãi nãi thích nhất là trà bích loa xuân, ngươi nhớ phải ngâm bích loa xuân mới đúng đó!"


      Nghe như thế, Bình Nhi cắn môi dưới : "Hồng Hạnh, Đại nãi nãi chưa bao giờ uống trà bích loa xuân, ta phải tìm lại, xem coi có hay !" Hừ! Có thể ngâm ly trà cho người có khuyết điểm gì rồi, còn chọn ba nhặt bốn (ý kén chọn).


      Thấy dáng vẻ Bình Nhi giống như chút cũng lấy lời bản thân nàng làm, Lí thị khỏi hơi buồn bực. Thanh cũng đề cao lên vài phần."Bình Nhi, tại Đại nãi nãi đúng lúc lên giá, ngươi cũng học được chiêu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng có phải hay ?"


      "Ngươi..." Nghe thấy Lí thị mắng chửi mình, Bình Nhi tức giận đến cắn môi dưới, vừa mới muốn mở miệng tranh cãi, nghĩ bên trong truyền đến thanh nữ.


      "Bình Nhi, ai ở bên ngoài chuyện vậy?" Thanh đại gia nàng có thể nhận biết được, đây chính là thanh của Đại nãi nãi Chu thị.


      "Nãi nãi..." Nghe được trong phòng truyền đến thanh của chủ tử, Bình Nhi quay đầu định đáp lời.


      nghĩ, Lí thị đột nhiên cười giành mở miệng trước."Tỷ tỷ, là ta!" xong, nhanh dẫn theo Hồng Hạnh với Liễu Xanh lên bậc thềm.


      "Nhị nãi nãi, chờ ta về phía Đại nãi nãi bẩm báo..." Thấy Lí thị muốn xông vào, Bình Nhi chạy nhanh lên muốn ngăn cản đường của Lí thị.


      nghĩ, Lí thị vốn để ý tới lời của nàng, câu."Tỷ tỷ, muội muội vào!" xong, nhanh đẩy Bình Nhi, liếc mắt nhìn nàng cái rồi xoay người đẩy cửa vào phòng ngủ của Chu thị.


      "Hừ!" Hồng Hạnh và Liễu Xanh cũng theo Lí thị vào, mắt mũi cũng đều hếch lên với Bình Nhi, thấy thế Bình Nhi quả thực là tức muốn chết, nhưng thể theo sau lưng các nàng.


      Lí thị vào phòng ngủ của Chu thị, thấy trong tay Chu thị cầm mảnh vải hoa văn ngồi ở bên giường, nhanh vái chào, cười : "Thỉnh an tỷ tỷ!"
      Nhìn thấy Lí thị đến, Chu thị mỉm cười, : "Miễn! Bình Nhi, dọn chỗ cho Nhị nãi nãi!"


      "Là." Bình Nhi nhanh chuyển thêu đôn lại, sau đó đặt ở phía sau Lí thị, rồi đứng ở bên có lời chủ tử , cũng chủ động dâng trà.


      Sau khi Lí thị ngồi xuống, nhìn lướt qua giường được đặt nhiều kiểu dáng vải đẹp, khỏi cười : "Tỷ tỷ, muội muội còn tưởng là ngài ở trong phòng chợp mắt đó, cho nên mới sợ tới mức ta đứng ở bên ngoài hơn nửa ngày cũng dám vào!" Lúc lời này, đôi mắt còn liếc mắt lườm Bình Nhi cái. Ý tứ rất ràng, ý tứ kia chính là chủ tử hai người xướng bè với nhau là giống , phải là muốn gặp nàng sao?


      Nghe như thế, Chu thị quay đầu liếc mắt nhìn Bình Nhi cái, Bình Nhi cũng nhanh : "Vừa rồi nãi nãi quả ngủ mà!"


      "Ừ, vừa rồi quả là ta ngủ, chỉ là ngủ được chốc lát tỉnh, cảm thấy buồn chán, cũng ngủ được, cho nên mới lấy mấy mảnh vải hoa văn này đùa nghịch!" Chu thị thay Bình Nhi hoà giải.


      Nghe như thế, khoé miệng Lí thị chỉ kéo kéo, cười : "Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ còn giận ta, muốn gặp ta chứ!"


      " chi vậy, chúng ta đều là người nhà." Chu thị ứng phó.


      "Có những lời này của tỷ tỷ, ta cũng an tâm!" Lí thị cười , sau đó quay đầu với Hồng Hạnh và Liễu Xanh: "Nhanh đưa mấy đồ kia lại đây!"


      Hồng Hạnh và Liễu Xanh lên tiếng trả lời, rồi lấy hộp đựng thức ăn và điểm tâm đặt ở bàn bát tiên, Chu thị biết có ý gì, nhìn thoáng qua giấy bao biết đó chính là điểm tâm túi quế mang điềm lành, mà hộp đựng thức ăn cũng được Hồng Hạnh mở ra, bên trong đều là nho, chuối hoa quả rất đẹp, Chu thị khỏi hỏi: "Muội muội đây là..."


      "Tỷ tỷ, cái này chính là điểm tâm túi quế mang điềm lành, còn mấy hoa quả này đều là cháu ta phái người đưa tới bồi tội với ngài!" Vẻ mặt Lí thị lên ý cười .


      Nghe như thế, mặt Chu thị bỗng chốc thoáng trầm xuống, tại nàng hận chết cái tên súc sinh kia, làm sao còn có thể nhận mấy thứ mà đưa tới, cho nên lạnh lùng cự tuyệt : "Ta còn có ít mấy thứ này, ngươi cầm lại cho , cho , về sau Tiết gia chúng ta có cửa thân thích với !"


      Chu thị là người có tính tình rất là ôn hòa, dường như đều chưa từng qua những lời khiến người ta muốn xuống dưới mặt bàn, nhưng điều này cũng nằm trong dự kiến của Lí thị, dù sao cháu nàng đắc tội với bảo bối nữ nhi nhà người ta, còn liên quan đến chuyện danh tiết của nữ nhi, có mẫu thân nào còn tiếp tục khách khí đâu? Cho nên vẫn cười như cũ, : "Tỷ tỷ, ta biết ngài vẫn còn tức giận, đổi lại là ta, ta cũng rất tức giận. Nhưng mà tại biết sai lầm rồi, nếu bị phong hàn, bây giờ còn ở nằm kháng, qua dập đầu với ngài và Vô Ưu nhận sai rồi! Ngươi nha đại nhân chấp tiểu nhân mà, cho nên ngài tha thứ cho lúc trước ?"


      "Biết sai lầm có lợi gì? Ngươi nhanh đem mấy thứ này , ta phải là đại nhân, cho nên cũng chấp tiểu nhân, ta tha thứ cho !" tại khi nhắc tới Lí Đại Phát, Chu thị vẫn còn ôm bụng tức giận đâu!


      "Tỷ tỷ, ta biết bây giờ ngài còn tức giận, chờ qua mấy ngày ta cho lại đây dập đầu nhận sai với ngài? Lần này cũng nhận giáo huấn rồi, ngày đó trước bị nước ấm làm bỏng, sau lại chịu lạnh ở bên ngoài, còn bị đại gia sai mấy gã sai vặt đánh hồi, mấy vết thương còn chưa tốt nữa!" Lí thị vẫn dông dài như cũ.


      "Vậy cũng là gieo gió gặt bão! phải đại gia sao? Sau này cho vào cửa của Tiết gia nữa. Đương nhiên, ngươi là ruột của , nếu ngươi muốn thấy cháu ngươi ngươi cứ về nhà mẹ đẻ xem !" Chu thị vẫn trưng ra vẻ mặt như cũ.


      "Tỷ tỷ luôn luôn là người có tâm địa thiện lương, lần này đoán chừng là bị tức giận đến hồ đồ rồi, chung là ngàn nhất vạn kia đều là lỗi của cháu ta!" Lí thị lần này bộ dáng như hạ thấp tư thế, cầu Chu thị tha thứ.


      Nhưng, Chu thị có tâm tình vòng vo với nàng, : "Ta hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chút, ngày khác muội muội hãy đến chuyện?"


      Nghe được Chu thị hạ lệnh trục khách, Lí thị đành phải đứng lên. Cười : "Vậy muội muội cáo từ, ngày khác qua xem tỷ tỷ!"


      "Ân." Chu thị gật gật đầu, cảm thấy cả đầu đều đau.


      Lí thị vừa tới cửa, Hồng Hạnh và Liễu Xanh cũng theo ra, chỉ nghe thấy người ở phía sau lên tiếng với Bình Nhi."Bình Nhi, đưa mấy đồ của Nhị nãi nãi để Nhị nãi nãi mang về!" Nghe như thế, khoé miệng Lí thị nhếch lên, sau đó nhấc chân ra cửa.


      Vừa bước xuống bậc thềm, chỉ thấy bàn tay Bình Nhi cầm hộp thức ăn, tay kia cầm theo hộp điểm tâm, bước nhanh đến trước mắt Lí thị, thoáng dương cằm, : "Nhị nãi nãi, nãi nãi chúng ta bảo ngài đều cầm về!" xong, cầm trong tay hai hộp nhét vào trong lòng Hồng Hạnh, rồi quay đầu về phòng.


      Nhìn lướt qua mấy hộp trong lòng Hồng Hạnh, Lí thị quay đầu nhìn liếc mắt về phía phòng ngủ Chu thị cái, trong lỗ mũi hừ lạnh tiếng, rồi quay đầu dẫn theo Hồng Hạnh Liễu Xanh rời khỏi!


      "Dung tỷ! Dung tỷ!" bước vào cửa phòng của mình, Lí thị lên tiếng hô.


      Dung tỷ đợi nghe được mẫu thân kêu to, nhanh ra chào đón, : "Nương, ngài nơi nào vậy? Làm sao mà nhanh như vậy trở về rồi?"


      " tới sau viện nơi ma ốm kia!" câu, rồi ngồi xuống trước bàn bát tiên : "Mau cho châm chén nước trà cho ta, khát muốn chết!"


      Lúc này, Hồng Hạnh và Liễu Xanh vào, đặt hộp thức ăn vừa cầm , còn có hộp điểm tâm ở bàn bát tiên, Dung tỷ cầm lấy ấm trà rót ly nước trà, đưa cho mẫu thân, : "Nương, ra là ngươi tặng đồ cho đại nương? Nhưng làm sao mà lại cầm trở về?"


      Lí thị nhận lấy ly trà trong tay nữ nhi, ngửa đầu ừng ực uống hơi, sau đó mới dùng khăn tay xoa xoa cằm, : " phải là nương lát cầm về cho ngươi ăn sao? Đến, nhanh nhìn xem, muốn ăn cái gì? Điểm tâm túi quế mang điềm lành từ trước nương muốn ăn rồi!" xong, tay mở ra điểm tâm, tự bản thân cầm khối, lại đưa cho Dung tỷ khối, ăn vào!


      Nhận lấy điểm tâm, cúi đầu cắn ngụm, Dung tỷ khỏi : "Uh, điểm tâm túi quế mang điềm lành này ăn rất ngon, may là mấy ngày nay ta chưa có ăn!"


      "Đó là, nhưng giống với điểm tâm túi quế mang điềm lành này!" Lí thị gật đầu .


      bên Hồng Hạnh nhanh lên rót nước trà cho mẹ con Lí thị, khen tặng : "Nhị nãi nãi, ngài là cao minh, cầm theo điểm tâm cùng hoa quả, diễn màn, rồi cầm trở về!"


      Nghe như thế, Lí thị cười với Hồng Hạnh và Liễu Xanh: "Các ngươi cũng đều lấy khối nếm thử !"


      "Tạ Nhị nãi nãi!" Hồng hạnh và Liễu Xanh nghe xong, cười lên người cầm khối vô cùng vui vẻ ăn. Nô tài các nàng muốn ăn điểm tâm túi quế điềm lành tự nhiên là phải lúc nào đều có thể đủ tiền trả.


      Ăn khối điểm tâm, Lí thị đắc ý cười : "Ta biết khẳng định là ma ốm kia nhận lấy mấy thứ này, chẳng qua màn diễn này cần phải , nếu lúc đó, chúng ta cũng có gì để ăn do cậu ngươi mua!"


      "Mỗi lần cậu mua cho nương đều là hàng hạ đẳng, nơi nào chịu tốn bạc mua mấy thứ đồ tốt này chứ! Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi." Dung tỷ cười .


      "Chẳng những hôm nay chúng ta có có lộc ăn, hôm nay chúng ta còn muốn mượn hoa hiến phật đâu!" Lí thị cười .


      "Cái gì mà mượn hoa hiến phật vậy?" Dung tỷ hiểu hỏi.


      Lí thị cười, quay đầu phân phó Liễu Xanh, : "Liễu xanh, ngươi lấy bao điểm tâm, lại lấy ít nho và vài trái cây đưa đến cho lão thái thái , là cữu lão gia đưa đến hiếu kính với lão nhân gia nàng!"


      "Là." Liễu xanh nhanh dựa theo Lí thị phân phó, cầm ra ngoài.


      Liễu Xanh rồi, Dung tỷ : "Nương, đoán chừng là chuyện của Vô Ưu tổ mẫu còn chưa biết ? Bằng nàng cũng ăn mấy thứ cậu đưa đến."


      "Cũng vì nàng tại biết, cho nên mới muốn đưa , đến lúc đó nàng ăn thứ cậu ngươi đưa, tự nhiên là cũng hơi ngượng ngùng !" Lí thị cười .


      "Nghe cha phân phó từ xuống dưới người trong nhà, ai cũng được tiết lộ cho người bên tổ mẫu biết! là ai mà tiết lộ cho tổ mẫu hung hăng bị đánh bằng roi đó." Dung tỷ .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 64.2 nơi đầu sóng ngọn gió


      Editor: Tử Sắc Y



      "Yên tâm! Nương ngươi còn chưa có ngốc đến muốn tự cho lão thái thái nghe, đến lúc đó lại lãnh bản tử của cha ngươi." Lí thị xong rồi bưng ly trà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly trà gần cả nửa ngày nhúc nhích, phảng phất như nghĩ đến cái gì.


      Nhìn thấy biểu cảm chần chờ của mẫu thân, Dung tỷ hỏi: "Nương, bước tiếp theo ngài tính toán làm sao vậy? Sao tổ mẫu và cha có thể đồng ý gả Vô Ưu cho biểu ca chứ? Cho dù bọn họ có đồng ý, bên đại nương kia chỉ sợ là cũng đồng ý, và bản thân Vô Ưu cũng hề nguyện ý?" Dù sao so tài giữa Lí Đại Phát và Vô Ưu là khác biệt quá xa.


      "Từ xưa hôn nhân đều là cha mẹ sắp đặt, người mai làm mối, có chỗ nào mà cho nàng ta chọn lựa hay đạo lý? Ta tự có biện pháp khiến cho tổ mẫu và cha ngươi đồng ý, chờ sau khi tổ mẫu cùng cha ngươi đồng ý xong, ma ốm kia cũng thể dám có ý kiến gì, dù sao nàng cũng là người có chủ kiến!" Lí thị dương dương tự đắc .


      Nghe như thế, Dung tỷ cười : "Nương, nếu cửa hôn nhân này được định xuống, lập tức ta với mợ rằng ta muốn kim vòng tay, sợ nàng ấy cho ta!"


      " cái? Hừ, ít nhất phải là đôi mới đúng!" Lí thị ha ha cười .


      "Đúng, đôi!" Dung tỷ phụ họa .


      ...


      Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều cho rằng hiên tại tinh thần của Vô Ưu sa sút trận, nhưng lại nghĩ tới nàng vẫn tiếp nhân đãi vật bình thường như trước, lúc cần gặp để trị liệu cho bệnh nhân vẫn có thể nữ phẫn nam trang ra ngoài hành nghề y, xưởng chế dược cũng lửa hồng náo nhiệt, và nàng cũng ra thôn trang ở ngoài thành để xem xét, vốn trong lòng Tiết Kim Văn và Chu thị bị gánh nặng, thấy nàng còn có thể xua đuổi ý nghĩ đó khỏi, cũng cảm thấy trấn an ít, cho nên trong lúc nhất thời Tiết gia phảng phất như khôi phục lại như trước, đoán chừng cũng chỉ có Vô Ưu là cảm nhận được kỳ thực chuyện này còn chưa có kết thúc!


      Giữa trưa mấy ngày sau, Vô Ưu ở trong phòng nghiên cứu phương thuốc, mấy tháng gần đây thuốc viên bổ với thuốc viên cường thân kiện thể bán vô cùng tốt, cho nên tên của xưởng chế dược cũng bắt đầu nổi lên —— Vô Ưu xưởng, kỳ thực đây cũng chính là tên của nàng, nàng phát Chu thị cho nàng dùng cái tên này dường như ngụ ý bên trong là muốn sau này nàng hành nghề y dùng bảng hiệu này. Mấy tháng gần đây, danh tiếng dược phẩm của Vô Ưu xưởng ở lĩnh vực chế dược trong kinh thành cũng gây nên ít oanh động, bởi vì dược của Vô Ưu xưởng khác biệt và mới mẻ, hơn nữa hiệu quả người bệnh ăn cũng khác biệt gì, nhất là nữ nhân và nam nhân có thể dùng để bảo vệ sức khoẻ điều này khiến cho nhân sĩ ở tầng lớp trung rất thích, thường thường đều bán hết rất nhanh, tại cũng có nhiều hiệu thuốc tranh nhau muốn bán dược của Vô Ưu xưởng, chỉ là xưởng chế dược này dù sao nhân thủ cũng có hạn, cho nên thông thường dược còn chưa làm ra được người mua đặt trước, thấy tình huống như thế này, Vô Ưu thương lượng với Tôn tiên sinh mở rộng xưởng chế dược lớn thêm ít, cũng thuê thêm cái sân lớn hơn, mời ít nhân thủ tới hỗ trợ. tóm lại, bây giờ Vô Ưu xưởng đương nhiên là cái xưởng chế dược cỡ trung!


      Ở thế giới cổ đại này, hưởng thụ về phần tinh thần vô cùng thiếu thốn, có TV, radio, internet, thậm chí ngay cả đèn điện cũng , chứ đừng gì đến quán bar quán đêm, cho nên người ở nơi này phải là cầm kỳ thư họa cũng chỉ nấu nướng nữ hồng, đương nhiên là nam nhân càng thêm thích chuyện đệ đệ giường. Hơn nữa nam nhân ở cổ đại phú quý đương nhiên là có thê thiếp bó to, nghe đều phải có nghĩa vụ thỏa mãn bọn thê thiếp, cho nên ở nơi này tráng dương dược mê tình dược linh tinh đều vô cùng dễ bán, hơn nữa lợi nhuận cũng vô cùng lớn, mỗi hiệu thuốc đều bán rất nhiều loại dược như vậy, Vô Ưu cũng từng quan sát qua, loại dược này tốt xấu gì cũng đều được bán lẫn lộn ở trong các hiệu thuốc, có loại chất lượng cũng tệ, nhưng cũng có loại gây tổn thương nhất thời cho cơ thể người ăn, ăn nhiều hơn khiến cho các bệnh tật phát tán, cho nên nàng nghiên cứu chế tạo vài loại dược ôn hòa có hiệu quả tráng dương, gây tổn hại tới thân thể, nhưng có thể tạo ra danh tiếng cho Vô Ưu xưởng, thứ hai là lợi nhuận cũng là tương đương lớn. May mắn là trong sách thuốc cổ đại cũng hề thiếu mấy phương thuốc này, cộng thêm tri thức thời đại của Vô Ưu, nàng kết hợp hai phương thuốc này để chế ra phương thuốc dược hoàn mỹ nhất!


      Vô Ưu ghi lại vài phương thuốc tình dược Đông y sổ tự chế, nghĩ lúc này Liên Kiều đột nhiên chạy vào! Kỳ thực, dư quang ở khoé mắt của Vô Ưu sớm nhìn thấy Liên Kiều vào rồi, nhưng đợi nửa ngày cũng nghe thấy nàng (LK) gì, chờ Vô Ưu viết xong vài dược liệu, nàng (Vô Ưu) mới ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao mà vào phòng cả nửa ngày cũng lời nào?" Đôi mắt dừng ở người Liên Kiều, sau khi nhìn thấy bộ dáng nàng như muốn lại thôi, hơn nữa sắc mặt ửng đỏ giống như cảm xúc hơi bị kích động.


      "Nhị tiểu thư..." Liên Kiều ấp úng.


      Nhìn thấy bộ dạng này của Liên Kiều, Vô Ưu biết khẳng định là có duyên cớ, cho nên chỉ cười : "Có chuyện gì cứ , ngươi có biết ta rất chướng mắt cái bộ dáng ngươi có việc mà ấp úng , bình thường ta ngươi thế nào?"


      "Phải lạnh nhạt đối mặt với tất cả hỉ nộ ái ố bi (vui giận ghét khổ) đời!" Liên Kiều hồi đáp.


      "Ân." Nghe được Liên Kiều trả lời, Vô Ưu gật gật đầu.


      Sau đó, Liên Kiều hơi bình phục lại cảm xúc, : "Nhị tiểu thư, vừa rồi nô tì đường mua mấy thứ, phát có rất nhiều người chỉ trỏ nhà chúng ta. Nhất là những lời của nhóm mấy bà nhiều chuyện kia vô cùng khó nghe!"


      "Có phải là ta hay ?" Nghe Liên Kiều , Vô Ưu nhàng cười.


      Nhìn thấy biểu cảm của chủ tử, Liên Kiều khỏi đến
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 65.1 sơn trọng thủy phục (núi trùng nước lặp)


      Editor: Tử Sắc Y



      "Đại gia bớt giận! Đại gia bớt giận!" Nhóm hạ nhân quỳ cũng đều sợ tới mức liên tục dập đầu.


      Thấy vậy, Vô Ưu nhíu mày, chân bước vào cửa, nghênh đón nàng là Tiết Kim Vân nổi giận đùng đùng về phía cửa chính, khẽ cười : "Cha, ngài muốn đâu vậy?"


      "Ta..." Nhìn thấy Vô Ưu, Tiết Kim Văn khỏi ấp úng nên lời, dù sao nàng cũng chỉ là nương bị gặp chuyện này, sợ nàng nghĩ luẩn quẩn trong lòng.


      Thấy Tiết Kim Văn nửa ngày thể câu, Vô Ưu cười : "Ngài hẳn là muốn tìm Lí Đại Phát tính sổ ? Trước khi ngài có thể nghe nữ nhi mấy câu hay ?"


      " !" Thấy Vô Ưu biết hết, hai tay Tiết Kim Văn để về sau lưng, vẻ mặt lên kiên nhẫn ràng, dù sao cơn giận này còn chưa tiêu.


      Thấy vậy, Vô Ưu xoay người giọng với nhóm nô tài quỳ mặt đất: "Các ngươi đều xuống , có chuyện gì nên làm cứ làm !"


      Nghe Vô Ưu , đám nô tài cũng dám đứng lên, chỉ đồng loạt ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tiết Kim Văn, trong đó, có hai diie.nd/a nnlie qqu yyd oonttusacy người lanh lợi chạy nhanh đến cúi đầu : "Là! Là!" Lập tức, Hưng Nhi dẫn theo nhóm người kia yên lặng rời khỏi đại sảnh.


      Thấy mọi người đều ra ngoài hết, Vô Ưu quay đầu phân phó với Liên Kiều: " ngâm ấm trà ngon đến!"


      "Là." Liên Kiều lên tiếng trả lời rồi ngay.


      Sau đó, Vô Ưu mới cười với Tiết Kim Văn: "Cha, xin mời ngồi xuống uống ly trà cho bớt giận, nghe nữ nhi chuyện với ngài được ?"


      Thấy Tiết Kim Văn đứng bất động ở nơi đó, Chu thị nhanh lên khuyên nhủ: "Đại gia, ngươi cứ ngồi xuống trước , nghe nữ nhi xong rồi tìm cái tên súc sinh kia tính sổ cũng muộn đâu!"


      Nhìn thấy nữ nhi cười khả cúc (ngây thơ dễ thương), lại đến chuyện này dù sao cũng liên quan đến nàng, mấy ngày nay Tiết Kim Văn cũng sợ nữ nhi nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cho nên cũng dám phát giận ở trước mặt nàng, thấy vậy, cũng chỉ tạm nén cơn tức, nghe chút nữ nhi muốn lời gì, cho nên ngay sau đó xoay người đến chỗ ngồi chính giữa ngồi xuống, sau khi kéo vạt áo choàng xuống, mới : "Có cái gì !"


      Vô Ưu đứng ở trước mặt Tiết Kim Văn, cười : "Cha, ngài hạ nhân ở Tiết gia chúng ta thường sợ ai nhất?"


      Nghe như thế, Tiết Kim Văn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ nhi cái, trả lời: "Tổ mẫu ngươi quản chuyện có chừng mực, nương ngươi có lòng nhân từ, nhị nương ngươi mặc dù khắc nghiệt với hạ nhân, nhưng bọn hạ nhân chẳng hề phục nàng, hơn nữa nàng còn có ta, nương ngươi còn có tổ mẫu, cũng có nhiều chuyện thể làm chủ được, dù sao ngươi và Dung tỷ Nghĩa ca cũng là đồng lứa nhau, chuyện lớn lại càng làm chủ được, cho nên bọn hạ nhân đương nhiên là sợ vi phụ hơn, ta cũng có đánh bản tử với vài người, đoán chừng là cũng có tác dụng làm người sợ !"


      Nghe Tiết Kim Văn , Vô Ưu cười gật gật đầu. : "Cha sai, bọn hạ nhân quả là sợ cha, lúc trước đoán chừng là có vài chuyện cha muốn cho người ngoài biết đến, cũng đều hù dọa bọn hạ nhân, cho nên những chuyện đó bao giờ thấy lộ ra ngoài. Mà chuyện lần này đại khái so với vài chuyện tiền nong còn bí mật hơn, lại càng muốn cho người ngoài biết, cho nên cha càng nghiêm lệnh ngũ thân cho bọn hạ nhân bàn tán, lại càng cho chuyện được truyền ra. Nhưng cố tình chỉ vài ngày như vậy truyền ra cả phố, có thể thấy được phải là bọn hạ nhân làm, khẳng định là có người ở sau lưng tốn ít công phu!"


      Nghe xong Vô Ưu , Tiết Kim Văn trầm mặc , chỉ có Chu thị : "Đại gia, Vô Ưu đúng đó!"


      Đúng lúc này, Liên Kiều bưng trà ngon vào, Vô Ưu nhận lấy trà Liên Kiều đưa qua, tự tay đưa cho phụ thân bên cạnh, : "Đoán chừng là có người muốn cố ý huỷ hoại thanh danh của nữ nhi? Phải biết rằng nữ tử quan trọng nhất chính là danh tiết, còn danh tiết, cả đời đoán chừng như bị hủy hoại trong chốc lát, có thể thấy được người này bịa đặt sinh còn có dụng tâm hiểm ác!"


      "Ai mà lại ác độc như vậy? Thế nhưng lại dám làm tổn thương đến nữ nhi của ta?" Nghe như thế, Chu thị tự nhiên là người đầu tiên tức giận.


      Lúc này, tay Tiết Kim Văn nhận lấy ly trà trong tay Vô Ưu, giương mắt nhìn Vô Ưu, trong ánh mắt lại lộ ra nét nghi hoặc, cũng muốn biết đáp án. Vô Ưu giật giật khóe miệng, mặt lộ lên nụ cười lạnh, trả lời: “Sau này ai có thể được lợi từ chuyện này, chính là người ở sau lưng giở trò quỷ!"


      Nghe Vô Ưu , Tiết Kim Văn bưng ly trà gật gật đầu." sai, nhưng mà bây giờ nghĩ lại cái tên súc sinh kia cũng quá can đảm che trời rồi, ngày ấy có đánh chết , là tiện nghi cho !"


      "Cha, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, nhìn xem tình hình rồi hẵng , cần động thủ mới là!" Vô Ưu ôn nhu khuyên nhủ.


      Cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, Tiết Kim Văn rốt cục cũng gật đầu : "Vậy trước tiên cứ phóng cho tên súc sinh kia con ngựa ! Chờ sau này có cơ hội cha nhất định bắt nhổ ra ngụm ác khí cho con."


      "Cám ơn cha!" Vô Ưu cúi đầu .


      ...


      Buổi trưa hôm sau, Tiết Kim Văn từ nha môn mới trở về, chân trước vừa bước vào đại môn, chỉ thấy gã sai vặt lên cúi đầu : "Đại gia, lão thái thái bảo ngài khi trở về qua phòng nàng xem!"


      Nghe như thế, Tiết Kim Văn khỏi chau mày lại. Nghĩ rằng: Bởi vì chuyện của Vô Ưu, nhiều ngày đến phòng của lão thái thái, sợ đến lúc đó miệng mình lỡ ra. Hơn nữa bình thường lão thái thái cũng biết ở nha môn làm việc rất vất vả, cho nên chưa bao giờ tìm vào diie.nd/a nnlie qqu yyd oonttusacy buổi trưa, cho có thể nghỉ ngơi chút, nhưng đoán chừng hôm nay là có chuyện gì rồi? Chỉ cần phải là chuyện của Vô Ưu là tốt rồi. Ngay sau đó, Tiết Kim Văn vừa về phía phòng của lão thái thái, vừa ở bên hỏi: "Đại nãi nãi đâu?"


      "Đại nãi nãi vừa được lão thái thái gọi vào trong phòng ngài ấy rồi!" Gã sai vặt kia cúi thấp thắt lưng trả lời Tiết Kim Văn.


      Nghe như thế, lập tức Tiết Kim Văn khỏi dừng bước, nghĩ rằng: Lệ Nương cũng bị gọi vào? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Vô Ưu? Sau đó, xoay người muốn hỏi gã sai vặt kia, nhưng lại hỏi được ra miệng, nhóm gã sai vặt này đều quanh phòng cuả lão thái thái, hơn nữa nếu là chuyện của Vô Ưu, chắc chắn lão thái thái càng để cho gã sai vặt biết. Cho nên cũng chỉ vẫy vẫy tay với gã sai vặt kia, ý bảo là xuống, còn bản thân lại quay đầu tiếp tục về phía phòng lão thái thái. Mới vừa đến trước phòng lão thái thái, nhìn thấy Bình Nhi đứng ở ngoài cửa, Bình Nhi nhìn thấy Tiết Kim Văn đến, chạy nhanh lên hai bước, đè nặng giọng trong cổ họng: "Đại gia, lão thái thái vừa gọi nãi nãi vào, sắc mặt ngài ấy rất dễ nhìn đâu!"


      "Biết bởi vì sao ?" Tiết Kim Văn cau mày hỏi.


      "Là nhị tỷ ..." câu còn chưa hết, chợt nghe bên trong hô lên: "Đại gia còn chưa trở về sao?"


      Bình Nhi duỗi người đóng cửa phòng, giọng : "Lão thái thái hỏi ngài vài lần rồi, ngài mau vào thôi!"


      Tiết Kim Văn dám trì hoãn, nhanh xoay người đẩy cửa vào, mới bước vào cửa, nha đầu lão thái thái Yến Nhi : "Lão thái thái, đại gia trở lại!"


      "Ngươi trước ra ngoài !" Tiết lão thái thái phất phất tay ra hiệu với Yến Nhi.
      Yến Nhi lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, cửa phòng cũng được đóng lại, chỉ thấy Tiết lão thái thái ngồi ở chỗ ngồi chính giữa, Chu thị cung kính đứng ở bên, lúc này bầu khí ở trong phòng vô cùng d.iienn.da/nlle,d.oo.nn yên tĩnh, cũng rất ngưng trọng, thấy sắc mặt của Tiết lão thái thái lại như trời u ám, Chu thị ngẩng đầu nhìn sang Tiết Kim Văn, lúc này mày của Tiết Kim Văn cũng nhíu lại, nhìn lướt qua Chu thị, Tiết Kim Văn lên cười : "Nương, nghe ngài kêu con vài lần rồi?"


      Kết quả là, lúc này Tiết lão thái thái cũng lên cao giọng mắng: "Ngươi cái tên bất hiếu này, có phải là xem ta già rồi hay ?"


      "Nương, sao ngài lại như vậy? Con sợ hãi đó!" Đối mặt với vẻ mặt giận dữ của Tiết lão thái thái, Tiết Kim Văn vẫn cười dè dặt cẩn thận như cũ.


      "Sợ hãi? Hừ! Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tại tất cả người trong viện đều biết hết, còn dám gạt mình lão bà ta, đây là hiếu thuận ngươi làm được cho ta sao!" Tiết lão thái thái trách mắng.


      "Nương, con dám!" Tiết Kim Văn cúi đầu nhận sai.


      Lúc này, Chu thị thấy thế, nhanh thay Tiết Kim Văn giải thích : "Lão thái thái, đại gia cũng chỉ là sợ ngài tuổi lớn, chọc tức đến thân thể, cho nên mới dám cho ngài, ngài cũng nên thông cảm cho mảnh hiếu tâm của mới phải!"


      Nghe như thế, sắc mặt Tiết lão thái thái mới hoà hoãn, giọng cũng dần dần nhu hòa xuống."Ta biết các ngươi sợ lão bà ta chọc giận đến thân thể mình, nhưng cũng thể gạt mình ta chứ? Dù sao ta so với các ngươi cũng lớn hơn mấy chục tuổi, kiến thức d.iienn.da/nlle,d.oo.nn cũng nhiều hơn chút, chừng còn có thể đưa ra những chủ ý để giúp đỡ chút cho các ngươi, nếu cũng có thể khuyên giải an ủi vài câu với đứa cháu ta nữa mà?"


      Lời Tiết lão thái thái lập tức khiến cho Chu thị rớt nước mắt, nghẹn ngào: "Lão thái thái phải, đều là chúng ta lo lắng chu toàn, cũng may Vô Ưu là người có lòng lớn, nàng cũng có nghĩ gì, cho nên lão thái thái ngài cần phải lo lắng!"


      Nghe như thế, Tiết lão thái thái thở dài hơi, : "Ai, cháu ta phải chỉ là nữ tử bình thường có thể so sánh được, chỉ là ở người nàng có chút khúc mắc! Mà tên súc sinh Lí Đại Phát kia vậy mà dám làm ra cái chuyện thiếu đạo đức này, mấy ngày trước đây nhà bọn họ đưa tới điểm tâm và trái cây cho ta, ta còn buồn bực nghĩ làm sao mà bọn họ lại hiếu kính với lão bà ta đây, ra là do chuyện như vậy!" xong, Tiết lão thái thái càng ngày càng tức, mà tay cũng gạt đổ mấy món điểm tâm và trái cây để bên cạnh bàn xuống đất!
      Bang bang phanh... Chỉ nghe thấy tiếng điểm tâm trái cây với cái đĩa và mâm sứ đựng điểm tâm, trái cây từng cái rơi xuống đất, lúc này trái cây và điểm tâm đều rơi xuống vung vãi đầy đất, mà cái đĩa cũng lập tức vỡ nát, mâm sứ cũng bị rớt xuống thành từng mảng sứ lớn!


      Nhìn thấy lão thái thái tức giận như thế, sắc mặt của vợ chồng Tiết Kim Văn cũng khẩn trương lên, nhanh quỳ lên mặt đất : "Lão thái thái bớt giận!"


      Liếc mắt lườm đứa con và nàng dâu quỳ đất, Tiết lão thái thái : "Được rồi! Ta tức giận cũng chỉ vì cái tên súc sinh kia, cũng phải là tức giận các ngươi, các ngươi còn mau đứng lên?"


      "Vâng." Nghe như thế, Tiết Kim Văn nhanh đứng lên, cũng nâng Chu thị cùng đứng lên.


      Thoáng bình phục lại chút cảm xúc, Tiết lão thái thái hỏi: "Chân tướng của chuyện này ta đều hỏi qua nàng dâu rồi, cho nên ngươi cũng cần giấu diếm gì nữa, nghe ngươi còn muốn tìm cái tên súc sinh kia tính sổ?"


      Nghe như thế, Tiết Kim Văn giương mắt liếc nhìn Chu thị cái, thấy Chu thị gật gật đầu với , đại khái cũng biết hẳn là nàng đều hết mọi chuyện cho lão thái thái, cho nên cũng dứt khoát thừa nhận: "Con cũng chỉ là tức giận quá mà thôi, tại đường mọi người đều biết, khẳng định là cái tên súc sinh kia rải lời đồn!"


      Tiết lão thái thái nhàng thở dài hơi."Ai, ngươi bình thường cũng coi như là trầm ổn, nhưng trong chuyện này dù sao cũng liên quan đến danh tiết nữ nhi của mình, cho nên nhất thời xúc động cũng thể trách được. Nhưng sao ngươi nghĩ lại chuyện này ồn ào huyên náo lên rồi, ngươi còn lại tìm cái tên súc sinh kia tính sổ chẳng những thể xoay chuyến được cái gì, lại càng khiến cho người ta bàn tán thêm sao? Đến giờ phút này bằng tức ninh nhân (nhân nhượng cho khỏi phiền), để ý tới bên ngoài cái gì nữa, đoán chừng là qua thời gian chút chuyện kia người ta ngấy trôi qua. Hơn nữa chuyện này nếu báo quan lại càng vạn vạn lần thể, tại ở bên ngoài cũng chỉ là truyền miệng mà thôi, nếu náo loạn ra ngoài, phải là khiến cho người ta nghĩ rằng lời đồn mà tên súc sinh kia rải đều là sao? Hơn nữa nếu tiếp tục ồn ào cũng tốt với Vô Ưu!"


      "Vâng, vẫn là lão thái thái biết nhiều!" Tiết Kim Văn dám cái gì, chỉ gật đầu.


      "Kỳ thực ta phải là sợ chúng ta gặp phiền phức, tuy chuyện này chúng ta đành phải nhai nuốt ở trong bụng, nhưng món nợ này vẫn phải nhớ kỹ, chờ sau này khẳng định phải đòi lại cho Vô Ưu mới đúng!" Lúc Tiết lão thái thái lời này sắc mặt rất vô cùng trầm.


      "Lời ngài con nhớ kỹ!" Tiết Kim Văn gật đầu đồng thời trong mắt cũng mang theo nét sắc nhọn.


      Còn thêm mấy câu, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Yến Nhi."Lão thái thái! Lão thái thái!"


      " xem chuyện gì!" Tiết lão thái thái quay đầu với nàng dâu Chu thị.


      Chu thị gật gật đầu, tới cửa, tay vừa mở ra cửa phòng, thấy Yến nhi đứng ở bên ngoài, Chu thị hỏi: "Chuyện gì vậy?"


      "Bẩm Đại nãi nãi, đột nhiên có bà mối đến đây, là vội tới để cầu hôn nhị tiểu thư, tại người ở ngoài chỗ người gác cổng, cho nên ta mời tới hỏi lão thái thái, đại gia và Đại nãi nãi có gặp hay ?" Yến nhi nhanh trả lời.


      Nghe như thế, Chu thị ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn Tiết lão thái thái và Tiết Kim Văn, hỏi: "Lão thái thái, người xem..."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 65.2 sơn trọng thủy phục


      Editor: Tử Sắc Y



      Bởi vì từ khi chuyện Vô Ưu có bệnh truyền ra ngoài, cũng có rất ít bà mối tới làm mai, cho dù đôi khi có hai người đến, cũng đều là những nhà thể tệ hơn, bởi vì chuyện này mà Chu thị còn tức giận, cũng ôm lòng nhiệt tình còn lại với mấy bà mối này, cho nên sau này cũng có bà mối nào lại đến nữa. Mà sau khi bà mối đến, trong lòng Chu thị lại càng sốt ruột thêm, nhưng cũng còn cách nào khác, cũng thể tự nhà nương gấp gáp nhờ bà mối làm mai được, mà khi danh tiếng có bệnh bị truyền ra ngoài, nhà người ai ai cũng đều khác biệt, khẳng định là đồng ý, cho nên nàng luôn luôn chờ đợi!


      Tiết lão thái thái liếc mắt nhìn con cái, rồi sau đó hỏi Yến nhi ở bên ngoài: "Ngươi có biết bà mối kia nàng được phân phó bởi nhà nào ?" Bởi vì vài lần xảy ra chuyện như thế, nếu vẫn là những nhà thể tệ hơn kia, vậy cần gặp!


      "Nô tì hỏi, bà mối , chỉ là chờ gặp lão thái thái, đại gia hay là Đại nãi nãi mới , còn là ngoại trừ nàng cũng có ai nguyện ý đăng môn... làm mai cho nhị tiểu thư!" Yến nhi theo trả lời.


      Nghe như thế, Tiết lão thái thái khỏi vui : " gì vậy? Chẳng lẽ Vô Ưu của chúng ta ngoại trừ gả cho nàng cũng gả cho ai được hay sao?"


      Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng bọn họ cũng biết tại nếu Vô Ưu kiếm được nhà chồng tốt càng khó hơn! Vài bà mối đến phải là trong nhà chỉ có tam phòng nhà tranh, cũng chính là đứa có chí tiến thủ lâu dài, trong nhà chỉ ăn chơi đánh bạc, nếu phải là mấy thứ đó cũng chính là con của tú bà, điều này quả thực là rất khó coi. Nhưng mà lần này lại càng ngày càng sa sút hơn, nếu là gia thế trong sạch, cho dù có tài sản, hay đứa đó biết vươn lên cũng phải cân nhắc lại, thể ở nhà làm lỡ , cả đời gả được?


      "Đuổi !" Giờ phút này Tiết Kim Văn còn có tâm tình nào mà đến chuyện đó, tiếp, đoán chừng là cũng biết lời bà mối này cũng phải là loại người trong sạch gì, cho nên mới dứt khoát ra.


      "Chờ chút!" Yến nhi vừa định xoay người, lại bị Tiết lão thái thái gọi lại. Tiết lão thái thái quay đầu với con cùng nàng dâu: "Dù sao cũng nhàn rỗi, bằng gọi bà mối kia vào, nghe chút là nhà người nào!"


      Lúc này, Chu thị cũng nhanh phụ họa : "Đúng vậy, nếu đứa tốt, gia thế trong sạch, thiếu chút tiền cũng sợ, dù sao Vô Ưu cũng có tiền, chỉ cần sau này con rể đối xử với nàng tốt, bà bà lương thiện, chúng ta có thể cân nhắc!" Chu thị đương nhiên là ràng giá trị tại của Vô Ưu càng ngày càng rơi xuống, cho nên cầu cũng muốn hạ thấp.


      "Nàng dâu ngươi cũng giống với suy nghĩ của ta." Nghe lời Chu thị , Tiết lão thái thái gật gật đầu .


      Nghe bà bà đồng ý với lời của mình, mà Tiết Kim Văn lại trầm mặc , xem ra là ngầm đồng ý rồi, cho nên nàng quay đầu phân phó với Yến nhi: "Ngươi mời bà mối đến đại thính, dâng ly trà lên cho nàng, ta và lão thái thái, đại gia qua!"


      "Vâng." Yến nhi lên tiếng trả lời rồi xoay người .


      "Nương, để nàng dâu dìu ngài ?" Chu thị đến trước mặt Tiết lão thái thái.


      "Ân." Tiết lão thái thái gật gật đầu, cầm quải trượng đứng lên, được Chu thị đỡ tới cửa, đột nhiên lại quay đầu : "Kim Văn, ta và nàng dâu đến là được rồi, đều chỉ là chút chuyện của đàn bà, ngươi cần đâu!"


      "Vậy nhi tử ở phía sau hậu đường nghe chút thôi." Tiết Kim Văn nhanh .


      Dù sao hôn của Vô Ưu cũng là tâm bệnh của .


      Tiết lão thái thái gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, rồi cùng Chu thị dẫn theo vài nha đầu bà tử đến tiền thính.


      đến tiền thính, chỉ thấy bà mối ngồi ở ghết tựa uống trà, ăn vận rất rực rỡ, nhìn thấy Tiết lão thái thái đến đây, nàng nhanh đứng dậy, cười thỉnh an:


      "Thỉnh an lão thái thái, thỉnh an Đại nãi nãi!"


      Sau khi Tiết lão thái thái ngồi vào vị trí chính giữa, nhìn lướt qua bà mối ở trước mắt, khóe miệng nở nụ cười, : "Ngươi chính là bà mối tới nhà chúng ta để làm mối cho nhị tỷ ta sao?"


      Bà mối nhanh gật đầu, : "Đúng vậy, đúng vậy. Lão thái thái, ta gọi là Vương Tứ , ta chuyên môn làm mối cho những nơi gần đây, nếu có người đường nhắc tới ta, ai biết đó!"


      "Uh, mấy thân thích sai vặt của ta ở đường, cũng nghe đến tên của ngươi. Nước trà lạnh sao? Muốn nha đầu ta cho thêm chút trà nóng ?" Tiết lão thái thái khỏi khách sáo hai câu.


      "Tạ lão thái thái, cần, cần, hôm nay ta đến cũng phải là uống trà, ta đến để làm mai cho nhị tiểu thư các ngươi !" Miệng lưỡi của Vương Tứ đương nhiên là đều lưu loát như các bà mối khác.


      Nghe thấy trở lại chuyện chính, Tiết lão thái thái cười : " biết nhà ngươi muốn làm mai cho nhị tỷ của chúng ta là ai?"


      Nghe Tiết lão thái thái hỏi, Vương Tứ vươn ra hai ngón tay, cười : "Cách nhà các ngươi xa, chỉ có hai con phố, hơn nữa mọi người trong nhà các ngươi đều biết họ, chuyện này cũng coi như là thân càng thêm thân đó!"


      Nghe được bốn chữ cuối thân càng thêm thân này, Tiết lão thái thái và Chu thị khỏi liếc mắt nhìn nhau cái, nghi hoặc hỏi: "Vương Tứ , ngươi câu thân càng thêm thân này là có ý gì? Chẳng lẽ là nhà người ta có thân thích với chúng ta sao?"


      "Là thân thích, là thân thích, là cháu Lí gia chưởng quầy thịt của nhà mẹ đẻ Nhị nãi nãi nhà các ngươi đó!" Vương Tứ cười hì hì tay vung vẩy khăn đỏ trả lời.


      Vừa nghe lời này, Tiết lão thái thái và Chu thị đều là sửng sốt, sau đó tin được hỏi lại: "Ngươi cái gì? Ngươi thân thích là Lí Đại Phát con của Lí Kim Quý?"


      "Đúng vậy, đúng vậy." Vương Tứ nhanh gật đầu.


      Sau khi xác nhân là bản thân nghe sai, gương mặt của Tiết lão thái thái trầm xuống, Chu thị rất vui hỏi: "Là ngươi ? Hay là Lí
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 66.1 điềm đạm đáng

      Editor: Tử Sắc Y



      Nghe như thế, Tiết lão thái thái khỏi hỏi lại: "Ngươi đến bước này, rốt cuộc là đến bước nào rồi?"


      "A? Này..." Câu hỏi đầu tiên khiến cho Lí thị có chút nên lời được, quanh co chút, mới cười : "Kỳ thực ngày ấy cũng có làm gì đến Vô Ưu hết, chỉ là lời người đáng sợ, cho nên tại ở bên ngoài mới truyền những lời khó nghe thế!"


      "Ta cũng thấy kỳ quái làm sao mà chuyện của nhà chúng ta lại trở thành chuyện mà mọi người bên ngoài đều biết? Ngày ấy người biết chuyện này cũng chỉ có vài hạ nhân ở trong nhà, hơn nữa Kim Văn cũng nghiêm lệnh cho ra ngoài, nhưng tại lại trái ngược với lời , thậm chí bên ngoài mấy con phố cũng đều biết, phỏng chừng là còn muốn lan truyền khắp kinh thành nữa đấy! Chỉ tiếc là nhà chúng ta phải là thuộc nhà cao cửa rộng phú quý, cũng có bao nhiêu người biết đến nhà chúng ta, nếu cũng hồi " phong cảnh " rồi!"


      Trong lời Tiết lão thái thái mang theo vẻ trào phúng.


      Mấy câu này khiến cho mặt Lí thị đỏ lên, nàng đương nhiên có thể nghe được Tiết lão thái thái ám chỉ Lí gia các nàng cố ý lan truyền chuyện đó, nhưng Lí thị chỉ ngượng ngùng cười : "Có thể là... Bọn hạ nhân nhịn được mà cho người thân, mà người thân này lại cho người thân khác của các nàng, cho nên chuyện đó mới bị lan nhanh truyền xa? Ngài cũng biết nhóm người nhiều chuyện ở đường mỗi ngày đều ở có chuyện gì mà hỏi thăm người khác mà!"


      "Hừ, loại người thiếu đạo đức này về sau nhất định là có kết cục tốt, dùng danh tiết của nương nhà người ta ra mà bàn tán, khẳng định là sớm muộn gì cũng báo ứng lên người nương nhà các nàng!" Tiết lão thái thái hừ lạnh nguyền rủa.


      Lời Tiết lão thái thái khiến cho Lí thị có chút được tự nhiên, nhưng cũng dám thêm lời gì nữa, cho nên nàng lại quay về chuyện chính: "Lão thái thái, người phố phường như thế nào dù sao chúng ta cũng quản được, hay là chúng ta đến hôn của nhị tỷ ? Nhà đệ đệ ta là thành tâm thành ý đến cầu thân. Tuy rằng nhà đệ đệ ta thể so sánh với nhà chúng ta, nhưng cũng có căn nhà lớn hơi cũ, có quầy thịt, hơn nữa đệ đệ ta là dòng duy nhất (Các bạn biết các gia tộc thường có dòng chính với dòng thứ, mà đệ đệ nhị nãi nãi gọi là dòng duy nhất, có nghĩa là thuộc dòng chính, có dòng thứ hay con riêng), Vô Ưu gả sang nhất định là ăn uống lo, hơn nữa cháu nhà mẹ đẻ ta cũng tâm thích Vô Ưu, tuy rằng cháu ta vốn có chút ăn chơi, nhưng cũng được lâu dài, lúc này còn quỳ gối xuống trước mặt đệ đệ ta phải ra sức thay đổi chuyện hỏng kia, chỉ cần có thể cưới Vô Ưu về, nhất định là sau này làm người tốt, biết hiếu thuận cha mẹ, thương nàng dâu. phải châm ngôn sao? Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng!"


      Nghe xong Lí thị , sau hồi lâu Tiết lão thái thái cũng gì, chỉ trầm mặc lát, rồi mới chậm rãi : "Xem ra hôm nay ngươi tới là để thuyết phục sao?"


      "Thuyết phục thiếp thân dám nhận, tuy thiếp thân có chút lòng riêng, nhưng dù sao cũng là cháu nhà mẹ đẻ ta, Vô Ưu cũng là người mà ta nhìn từ đến lớn, cũng gọi ta bằng tiếng nhị nương, cho nên có gì nữa cũng vì tốt cho nàng thôi!" Lí thị vỗ ngực thề son sắt.


      "Ngươi yên tâm , cháu các ngươi Lí Đại Phát đại gia ngươi hận chết , cho dù là ta có đồng ý, Kim Văn cũng đồng ý, huống chi Đại nãi nãi ngươi lại càng đồng ý!" Tiết lão thái thái giật giật khóe miệng .


      Nghe thấy giọng điệu của Tiết lão thái thái có chút buông lỏng, Lí thị nhanh cười : "Ai chẳng biết đại gia chúng ta có danh hiếu tử chứ, việc này chỉ cần lão thái thái ngài gật đầu, ta nghĩ là đại gia cũng suy nghĩ cẩn thận lại, còn về phần tỷ tỷ ở bên kia, tự nhiên là phải nghe theo ngài với đại gia rồi!"


      Tiết lão thái thái lại trầm mặc khắc, sau đó mới : "Nay ta mệt mỏi rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi !"


      "Ngài..." Lí thị còn muốn thêm cái gì, thấy Tiết lão thái thái nhắm hai mắt lại, cho nên Lí thị cũng đành phải ngậm miệng, tiếng vâng, rồi đứng dậy nhàng lui ra.


      Lúc này, Vô Ưu ở trong phòng Chu thị, mà Chu thị kể năm mười những chuyện hôm nay cho Vô Ưu.


      Nghe Chu thị kể lại xong, Vô Ưu chỉ cười lạnh : " ra là bọn họ đánh chủ ý này!"


      Đứng ở bên Tống mụ bất bình : "Xem ra người ở đường lan truyền những lời khó nghe kia cũng đều là bọn Lí gia, quả thực là biết xấu hổ, muốn cưới nhị tỷ nhà chúng ta vậy mà còn dùng nhiều thủ đoạn như thế, cũng sợ tương lai sinh ra con trai có hậu môn sao!"


      "Vốn chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Cũng nghĩ lại bộ dạng đức hạnh của mình . Cho dù trong thiên hạ tất cả nam nhân đều chết hết, nhị tiểu thư cũng được gả cho !" Liên Kiều tức giận mắng .


      "Nhị tiểu thư, ngài biết, hôm nay đại gia bị chọc tức, mệnh cho ta và Vượng Nhi cầm gậy chổi đuổi theo đánh bà mối kia đó!" Bình Nhi hết giận .


      Nghe như thế, Vô Ưu biết cha và nương đương nhiên là đáp ứng, cho nên liền quay đầu nhìn Chu thị, : "Nương, biết ý tứ của tổ mẫu như thế nào?"


      "Tổ mẫu ngươi đương nhiên là tức giận rồi, sắc mặt vô cùng khó coi đâu!" Chu thị trả lời.


      Nghe như thế, lòng Vô Ưu thoáng thả lỏng, dù sao tại thanh danh của nàng cũng tốt, ở cổ đại nương rất chú trọng danh tiết của mình, cũng có nhiều nương sau khi bị nhục nhã, thể lựa chọn gả mình đại cho người hung bạo, trong lòng Vô Ưu khỏi cũng có chút lo lắng!


      Đúng lúc này, chỉ nghe cửa phòng vang lên tiếng, sau đó liền nghe thấy bước chân trầm ổn từ từ đến, nhìn thấy người tới, Tống mụ chạy nhanh đến cười : "Đại gia trở lại?"


      " ngâm ly trà lại!" Tiết Kim Văn gật đầu, sau đó phân phó với Bình Nhi.


      "Vâng." Bình Nhi nhanh lên tiếng trả lời rồi chạy , Tống mụ và Liên Kiều cũng theo đuôi Bình Nhi lui ra ngoài, để lại cha mẹ và con ba người chuyện.


      "Cha!" Vô Ưu sớm đứng lên.


      "Ngồi !" Tiết Kim Văn vẫy tay với Vô Ưu, ngồi ở trước bàn bát tiên, Vô Ưu cũng ngồi xuống, Chu thị lên cười : "Đại gia, hôm nay buổi tiệc mời tân khách của Nguỵ thượng thư có đông ?"


      "Đó là đương nhiên, lễ tặng chúc mừng nữ nhi thượng thư đương triều xuất giá nhiều đến thể đếm xuể, chẳng qua chỉ là thứ nữ, nếu như là đích nữ ngay cả đương kim thánh thượng cũng phải ngự ban quà tặng đến!" Tiết Kim Văn uống quá chén, cho nên mặt hơi đỏ.


      Nghe như thế, Chu thị nhất thời gì, người vô tình, người nghe có tâm. Thứ nữ Ngụy thượng thư xuất giá mà có hoàn cảnh như thế, nghĩ lại nàng có hai nữ nhi, mà người ở trong cung thấy mặt trời, người lại có thanh danh như thế, vốn có khả năng gả cho nhà người tốt, cho nên mẫu thân nàng là khó chịu hơn cả bị kim đâm!


      Tiết Kim Văn còn thêm hai câu yến hội hôm nay như thế nào, Bình Nhi bưng khay vào, Vô Ưu đứng dậy hai tay bưng bát trà ở trong khay, xoay người đưa tới tay cha."Cha, uống hớp trà để áp mùi rượu ?"


      "Ân." Tiết Kim Văn gật gật đầu, nhận lấy bát trà ở trong tay Vô Ưu, cúi đầu uống vào hai hớp.


      Thấy Tiết Kim Văn cầm bát trà đặt lên bàn bát tiên, Vô Ưu mới khẽ cười : "Cha, nghe Lí gia phó thác cho bà mối đến để làm mối?"


      Vừa nghe lời này, sắc mặt Tiết Kim Văn ngưng trọng lại, ngẩng đầu nhìn sang vẻ mặt của nữ nhi, mới : "Ngươi biết hết rồi?"


      "Ta với nữ nhi!" đợi Vô Ưu chuyện, Chu thị lên tiếng trước trả lời.


      "Cha, nữ nhi cảm thấy chuyện này ngay từ đầu Lí gia dụng tâm kín đáo rồi." Vô Ưu nghiêm túc .


      Nghe nữ nhi , Tiết Kim Văn gật gật đầu, : "Ta cũng biết chuyện này có chút kỳ quái, chừng chính là cái tên súc sinh kia muốn kết hôn với ngươi mới làm ra cái chuyện hoang đường kia, hẳn là Lí gia ràng cho nên mới đến cầu thân, chuyện này nhất định là nhà chúng ta đáp ứng!"


      "Cho nên chúng ta thể bị người ta lừa được." Vô Ưu nhắc nhở Tiết Kim Văn.


      "Đó là đương nhiên, nhà đó là loại người nào chứ? Tạm thời giả vờ ở bên, mà trong lòng lại mang ý bất chính, chúng ta thể kết thân với nhà bọn họ được!" Tiết Kim Văn lời này cũng xem như cho Vô Ưu viên thuốc an thần.


      "Cha, chỉ sợ là mình tên súc sinh kia cũng làm xong được việc này, nữ nhi nghĩ nhất định là có người ngầm giúp đỡ !" Lời Vô Ưu mang ý ám chỉ, chỉ là ra người đó là Lí thị.


      Vô Ưu khiến cho Tiết Kim Văn nhíu mày lại, sau đó mới : "Ý của ngươi là nhị nương ngươi cũng tham dự vào chuyện này?"


      "Dù sao nữ nhi có chứng cớ, cho nên cũng dám cả gan tự đoán. Chỉ là tối ngày ấy nhị nương là người đầu tiên đến trước, theo lý thuyết là nhị nương ở trước viện, thanh sau viện có nghe được hay cứ bỏ qua tính, nhưng vào lúc đó người ở trong viện chúng ta nghe thấy còn chưa có đứng lên đâu!" Vô Ưu vừa dè dặt cẩn trọng , vừa giương mắt nhìn nhìn thần sắc của Tiết Kim Văn.


      Lúc Tiết Kim Văn như suy nghĩ, Chu thị chen vào : " đến cũng rất kỳ quái, trước tối đó, cháu của Kim Hoàn còn cố ý cầm theo miếng thịt heo lớn đến nhà chúng ta để thỉnh an với ta đó, trước kia làm gì mà tới thỉnh an ta chứ? Càng đừng là còn mang quà lễ. Đến ngày đó, Kim Hoàn còn để cho ở lại, theo lý là chỗ cách nơi này xa, cần gì mà phải ở lại qua đêm chứ?" Lời Chu thị biểu đạt ý tứ rất ràng, là do Lí thị và cháu nhà mẹ đẻ nàng sớm có dự mưu, mà Lí thị phải là chủ mưu cũng chính là đồng lõa.


      Nghe như thế, Vô Ưu khỏi mỉm cười về phía Chu thị. Nghĩ rằng: Nương của nàng còn thiện lương, đơn thuần luôn khúm núm như trước đây nữa, tại vậy mà còn có thể tính kế giúp nàng chuyện nữa. Nhìn thấy Vô Ưu mỉm cười, Chu thị cũng giật giật khóe miệng, nhìn nhau cười, trong lòng hai mẹ con biết khôn ngoan sắc xảo.


      Cúi đầu lúc lâu, Tiết Kim Văn mới : "Chuyện này ta có chủ trương rồi, chung là vì ngươi mà suy nghĩ tất cả, bây giờ ta có chút mệt mỏi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi !"


      Nghe như thế, Vô Ưu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu thị cái, Chu thị ra tay ý bảo nàng về trước, cho nên nàng cũng đành : "Vậy nữ nhi cáo lui!" Sau đó, từ từ ra ngoài.


      Vô Ưu rồi, Chu thị đến sau lưng Tiết Kim Văn, bên bóp vai cho , bên : "Đại gia, đứa Vô Ưu này nhũng hiểu chuyện nhu thuận, ngươi xem làm sao mà vận mệnh nàng lại nhấp nhô như thế chứ?"


      Tay Tiết Kim Văn vỗ vỗ lên bàn tay của Chu thị ở bờ vai , vẻ mặt có chút mệt mỏi : "Ngươi cần suy nghĩ nhiều quá, gọi người mang nước rửa chân , ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!"


      "Vâng." Thấy mí mắt của Tiết Kim Văn mở lên nổi, Chu thị cũng nhiều lời nữa, mà xoay người ra ngoài phân phó người bưng nước rửa chân đến...


      Ngày thứ hai vào lúc chạng vạng, Tiết Kim Văn từ bên ngoài trở về, gã sai vặt ở cửa canh bẩm báo lại là lão phu nhân cho mời, cho nên nhanh bước về phía phòng của lão phu nhân, nghĩ đến mới nửa đường, nhìn thấy Lí thị ở dưới mái nhà cong chờ . Từ sau lần trước bị đánh nàng rất ít ở mình với , dù sao cũng là người phân phó hạ nhân đánh nàng rất nặng, cho nên trong lòng khó tránh khỏi hơi áy náy, tuy rằng trước đây nàng có sai, nhưng cuối cùng cũng là vợ chồng hơn hai mươi năm đồng giường cộng chẩm, cũng có chút tình cảm ở trong đầu. Mà trong lòng Lí thị cũng thể có chút oán hận với Tiết Kim Văn, cho nên tại giữa hai người đều rất lạnh!


      Nhìn đến Lí thị, Tiết Kim Văn dừng bước, rồi sau đó lập tức qua. Lí thị nhìn thấy Tiết Kim Văn tới trước mặt mình, nàng cúi người thỉnh an, : "Đại gia!"


      "Trời mát như vậy, ngươi đứng ở trong này làm cái gì?" Dù sao Lí thị cũng xinh đẹp, tuy tại hơn ba mươi, nhưng dù sao dáng vẻ thướt tha vẫn còn, nhất là giờ phút này nhìn thấy Tiết Kim Văn đến, mặt mày tình, vừa thấy sinh lòng muốn thương. Nhớ đến ân ái ngày xưa rành rành ở trước mắt, Tiết Kim Văn khỏi sinh lòng trắc .


      Nghe câu được xem như ấm lòng kia, lạnh nhạt trong nhiều ngày vào giờ phút này khiến cho lòng Lí thị có chút lo lắng, trong đôi mắt khỏi mang theo tầng sương mù, ôn nhu trả lời: "Biết vào giờ phút này đại gia trở về, cho nên ta mới ở chỗ này chờ ngài, bằng đúng là gặp được ngài!" Nửa năm này ở Tiết gia ngoại trừ ngày lễ tết cả nhà ăn chung, bình thường lúc dùng cơm đều ăn ở trong phòng mỗi người, Tiết Kim Văn lâu qua phòng của Lí thị, cho nên tại ngay cả ăn cơm cũng cùng, đương nhiên là muốn thấy mình cũng rất khó!


      Nghe như thế, trong lòng Tiết Kim Văn hiểu sao lại động! Càng thấy sương mù trong mắt Lí thị càng khiến cho cảm thấy thoải mái, sau đó nở nụ cười : "Có việc sao?"


      "Có muốn mấy câu với đại gia." Lí thị lại cười , sau đó quay đầu nhìn về phía phòng mình, tuy nàng , nhưng lại biểu đạt rất ý, muốn Tiết Kim Văn vào phòng của nàng chuyện.


      Đôi mắt nhìn theo ánh mắt Lí thị, thoáng qua về phía phòng của Lí thị, trong mắt Tiết Kim Văn mang theo chút có lỗi : "Lão thái thái sốt ruột gọi ta qua!"



      ☆, Chương 66.2: điềm đạm đáng

      Editor: Hoa Trong Mộng


      Nghe như thế, trong đôi mắt Lý thị tràn đầy thất vọng, miễn cưỡng cười : "Thiếp thân biết là đại gia ghét bỏ thiếp thân rồi !"

      câu đầy tủi thân, nước mắt lưng tròng, chỉ chực rớt xuống! Thấy tình cảnh này, Tiết Kim Văn dù sao cũng là nam tử, nước mắt là loại vũ khí lợi hại của nữ nhân, nên vội vàng : "Bây giờ nàng có chuyện gì hãy với ta!"

      Nghe như thế, Lý thị biết bây giờ chỉ sợ cũng có cơ hội nữa, cho nên vội vàng : "Còn phải là chuyện của Nhị tỷ, Đại gia, thiếp thân biết đều là lỗi của chất tử nhà nương thiếp, khiến ngài và Lão thái thái đều tức giận!"

      Vừa nghe là chuyện này, vẻ mặt Tiết Kim Văn khỏi lạnh , lúc này khỏi nghĩ tới chuyện tối hôm qua Chu thị và Vô Ưu với , trong nháy mắt nhu tình vừa mới nhóm lên mất nửa, sau đó liền hỏi: "Trước khi xảy ra chuyện đó nàng có biết hay ?"

      Nghe như thế, Lý thị sững sờ, vội hỏi: "Đại gia, ngài lời này là có ý gì?" Dĩ nhiên, dù sao trong bụng cũng hơi chột dạ.

      Nghe Lý thị làm Tiết Kim Văn có chút bực mình, mắt nhìn qua nơi khác, : "Nàng phải cùng ta chối quanh co, ta hỏi nàng, có phải chất tử nhà nàng muốn thành thân với Vô Ưu hay , sợ Tiết gia chúng ta đồng ý, cho nên mới làm ra chuyện như vậy?"

      Nghe như thế, nước mắt Lý thị chảy xuống, nghẹn ngào : "Đại gia, thiếp thân biết trước kia làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng ngài cũng thể chỉ dựa vào điểm này oan uổng thiếp thân như vậy?"

      Nước mắt Lý thị khiến Tiết Kim Văn có chút bực bội, : "Được rồi, nàng làm làm, khóc lóc sướt mướt làm cái gì?"

      Lý thị lau nước mắt, rất là uất ức : "Đại gia, mới vừa rồi giọng điệu ngài hỏi thiếp giống như chính là thiếp thân làm vậy, thiếp thân có thể nóng nảy sao?" xong, tiến lên phía trước thêm bước, thái độ thân mật hơn vừa rồi : "Đại gia, thiếp thân lừa dối ngài, chuyện này sau , đúng là huynh muội nhà nương thiếp tìm thiếp để bàn bạc, mặc dù chất tử của thiếp nên thân, làm ra loại chuyện bỉ ổi này, thiếp thân cũng rất tức giận, nhưng đó dù sao cũng là nhi tử của huynh đệ thiếp, thiếp là ruột của , lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cũng là con người bình thường, thiếp thân cũng có thể quản sao?"

      Nghe Lý thị làm Tiết Kim Văn cũng thể thêm cái gì, dù sao cũng là người bình thường, cho nên liền thúc giục câu."Được rồi, có cái gì mau, lão thái thái vẫn sốt ruột chờ ta!"

      Sau đó, Lý thị vội vàng : "Chất tử gọi thiếp là thiếp gặp, biết sai rồi, chửi mình phải là người!"

      "Bây giờ nhớ lại lỗi đó còn có tác dụng gì? Danh tiếng Vô Ưu bị làm hỏng rồi!" đến chuyện này, Tiết Kim Văn vẫn là rất tức giận.

      "Cho nên bây giờ phải suy nghĩ biện pháp để sửa chữa!" Lý thị vội vàng tiếp.

      Nghe như thế, Tiết Kim Văn liếc mắt nhìn Lý thị, bất mãn : "Sửa chữa như thế nào? Biện pháp sửa chữa của nàng là làm Vô Ưu gả cho tên súc sinh kia?" Tiết Kim Văn khỏi lên giọng !

      Thấy Tiết Kim Văn vui, Lý thị nhanh chóng níu cánh tay của Tiết Kim Văn, dịu dàng : "Đại gia, ngài đừng có gấp, nghe thiếp thân hết lời. Tuy chất tử nhà nương thiếp là người ra gì, nhưng quỳ mặt đất với thiếp, là tâm thích Vô Ưu, chỉ cần Vô Ưu chịu gả cho , về sau nhất định đối đãi tốt với nàng, để cho nàng đời này phải chịu bất kỳ uất ức nào!"

      "Hừ!" Tiết Kim Văn nghe như thế vẫn xì mũi coi thường.

      Lý thị vẫn tiếp tục : "Đại gia, ngài suy nghĩ chút tình trạng Vô Ưu bây giờ. . . . . . thể gả tới nhà tốt hơn được nữa, qua năm nàng mười tám tuổi rồi, nương nhà nào ở cái tuổi này cho dù là chưa thành thân cũng sớm đính hôn, còn kéo dài như vậy phải làm trò cười hay sao?"

      "Ai dám cười?" Tiết Kim Văn hét lên.

      "Miệng người đời đáng sợ! Chúng ta quản được miệng người khác." Lý thị .

      "Hừ, cho dù Vô Ưu tìm được nhà tốt, chẳng lẽ huynh đệ nhà nàng chính là người trong sạch sao? Bọn họ rắp tâm bất chính! Đừng cho rằng ta biết chất tử của nàng là thứ gì!" Tiết Kim Văn .

      "Dạ, chất tử của thiếp có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bây giờ kinh doanh hàng thịt, sửa đổi rất nhiều, nếu có thể có con dâu hiền trói buộc, sau này nhất định con đường đúng đắn! Dĩ nhiên, hôn này cũng phải chỉ vì tốt cho mình chất tử của thiếp, chẳng lẽ ngài muốn cho cả đời Vô Ưu cũng lẻ loi có chỗ nương tựa sau này?" Lý thị hỏi.

      "Vậy gả cho súc sinh còn tốt hơn nhiều!" Tiết Kim Văn vẫn như cũ ủng hộ lời của Lý thị.

      " nữ nhân thành thân, cả đời có nhi tử, có nữ nhi, đời độc như vậy? Đại gia, ngài có thể ngài để cho nàng ở Tiết gia sống qua đời, nhưng ngài có thể làm bạn với nàng bao nhiêu năm? Sau này ngài và Đại nãi nãi còn, nàng phải sống qua ngày như thế nào? Mặc dù Đại Phát xứng với Vô Ưu, nhưng là dù sao cũng rất thích nàng, bọn họ lấy nhau có nhi tử, nữ nhi cho Vô Ưu sau này dựa vào!" Lần này, từng lời từng chữ của Lý thị chạm đến nỗi lòng của Tiết Kim Văn, khiến Tiết Kim Văn cả buổi cũng được chữ nào, bởi vì lời Lý thị đúng là rất có đạo lý, ở thời đại này, nữ nhân có trượng phu, có nhi tử là bất hạnh lớn nhất cả đời của nàng!

      Thấy Tiết Kim Văn đứng ở nơi đó lời nào, Lý thị biết lời của nàng có tác dụng, cho nên vội : "Đại gia, lời thiếp thân muốn xong, lão thái thái vẫn chờ ngài, thiếp thân xin cáo lui!"

      "Ừ." Tiết Kim Văn khẽ gật đầu, Lý thị xoay người về hướng phòng của mình, lúc vừa quay lưng, khóe miệng còn gợi lên nụ cười mơ hồ.

      "Ôi. . . . . ." Sau khi Lý thị , trong lòng Tiết Kim Văn cảm thấy rất bực bội, thở dài cái. Vừa định xoay người , cái tay nắm lên cánh tay của , có thể cảm nhận được cái tay kia mềm mại và dịu dàng, cần hỏi, cũng biết chủ nhân của cái tay kia là ai, quả nhiên, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Chu thị đứng ở sau lưng của biết từ khi nào!

      Lúc này, mặt trời lặn hoàn toàn ở hướng tây, màn đêm phủ xuống, nhà nhà lên đèn, ở trong lờ mờ bóng tối Tiết Kim Văn và Chu thị bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn ra khuôn mặt u sầu của thê tử. Cầm lấy tay của Chu thị, hỏi: "Nàng tới từ lúc nào?"

      "Tới được lát rồi." Chu thị trả lời.

      Lý thị mới vừa , nàng tới lát rồi, Tiết Kim Văn khỏi nhíu mày hỏi: "Lúc nãy nàng đều nghe được ta và Kim Hoàn cái gì?"

      Chu thị gật đầu, trả lời: "Thiếp cũng có muốn nghe trộm, chỉ là vừa tới đây nhìn thấy hai người chuyện, mà chuyện hai người còn là chuyện của Vô Ưu, cho nên thiếp mới tò mò nghe lén!"

      "Lời Kim Hoàn . . . . . . Nàng thấy thế nào?" Tiết Kim Văn hỏi.

      "Tuyệt đối thể gả Vô Ưu cho Lý Đại Phát, thiếp cảm thấy được phải người tốt lành gì, mà nhất định Vô Ưu cũng đồng ý!" Chu thị vội vàng .

      Thấy Chu thị có chút nóng nảy, Tiết Kim Văn vội vàng nắm lấy tay của bà, khuyên nhủ: "Yên tâm, chuyện này ta dễ dàng quyết định!"

      "Nhưng. . . . . . Nhưng Kim Hoàn xong trong lòng ta cũng có chút rùng mình, Vô Ưu độc đời sao?" Mình có hai nữ nhi nhưng cũng trải qua mấy chục năm gian khổ như vậy, nếu như ngay cả nữ nhi cũng có, nữ nhân như vậy phải sống qua ngày như thế nào đây? Chu thị nghĩ đến đây, trong lòng khỏi lo sợ.

      " , nàng tế thế cứu nhân, nhất định có thiện báo!" Tiết Kim Văn khuyên lơn .

      "Vâng." Chu thị gật đầu, tình nguyện tin tưởng lời của phu quân.

      Cuối cùng, Tiết Kim Văn : "Lão thái thái gọi ta, có lẽ là về chuyện của Vô Ưu, nàng có cần nghe chút ?"

      Nghe như thế, Chu thị nguyện ý tiến về phía, sau đó, Tiết Kim Văn và Chu thị trước sau hướng phòng Lão thái thái Tiết gia tới.

      Vào trong phòng Tiết lão phu nhân, chỉ thấy Tiết lão phu nhân ngồi trước bàn đặt giường dùng cơm tối, Tiết Kim Văn và Chu thị thỉnh an, lão thái thái : "Hai người các ngươi bằng ở đây dùng cơm tối với ta chứ?"

      "Nhi tử và con dâu ước đây này!" Nghe như thế, Tiết Kim Văn vội vàng cười theo .

      Tiết lão phu nhân vội vàng bảo Yến nhi: "Nhanh truyền mang cơm tối của Đại gia và Đại nãi nãi tới đây!" Yến nhi vọi vã rời . Lúc này, Tiết Kim Văn cởi giày lên giường, còn Chu thị vẫn ngồi ở mép giường.

      Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người Tiết lão phu nhân, Tiết Kim Văn và Chu thị, thấy còn người khác rồi, Tiết lão phu nhân mới : "Gọi ngươi tới là muốn thương lượng với ngươi chuyện của Vô Ưu! Vừa đúng lúc Lệ Nương cũng ở đây, ngươi cũng nghe chút, giúp đưa ra chú ý."

      Nghe như thế, Chu thị vội vàng : "Con dâu muốn xin chỉ dẫn của lão thái thái, con. . . . . . có ý kiến gì!"

      "Đúng vậy, nhi tử cũng muốn nghe ý tứ của nương chút!" Tiết Kim Văn cũng vội vàng phụ họa.

      "Ta đây là lão bà ăn muối còn nhiều hơn so với các ngươi, sống lâu hơn các ngươi chút thôi, ra kiến thức cũng có hạn, tâm tư cũng như thế thôi! Các ngươi cũng muốn nghe ý kiến của ta, vậy ta chút!" Sau khi xong câu đó, mặt Tiết lão phu nhân còn nụ cười, nghiêm nghị : "Lý gia nhờ bà mai tới chuyện hôn , lúc đầu chúng ta đều rất tức giận, hơn nữa khó làm cho chúng ta biết Lý Đại Phát làm ra chuyện như vậy là bởi vì có ý đồ xấu đối với Vô Ưu, nếu như trước kia tới cầu hôn, dựa vào gia thế của , nhân phẩm cùng học thức, nhà chúng ta chắc chắn đồng ý!"

      "Đó là đương nhiên!" Tiết Kim Văn vội vàng gật đầu .

      Sau đó, Tiết lão phu nhân thay đổi chủ đề, : "Nhưng chuyện chính là hay thay đổi, lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ, bây giờ thể như thế được nữa rồi!"

      Nghe như thế, Chu thị nghe ra ý tứ của lão thái thái, bà vội vàng : "Lão thái thái, chẳng lẽ chúng ta làm như vậy là hợp lý? Lý gia bọn họ ràng là tính toán đối với Tiết gia chúng ta, tính toán đối với Vô ưu!"

      Liếc mắt nhìn Chu thị nóng nảy, Tiết lão phu nhân : " như thế, nhưng chúng ta cũng phải coi tình hình bây giờ như thế nào đúng ? Lúc trước Vô Ưu có bệnh bị truyền từ đầu đường cuối chợ rồi, cho nên hơn năm nay cũng có người đến cầu hôn, ngay cả mấy người mai mối cũng bị danh tiếng như thế ảnh hưởng, như Lý gia cũng rất tốt rồi!"

      "Ý của Lão thái thái là. . . . . ." Lời Tiết lão phu nhân khiến phu thê Tiết Kim Văn chần chờ chút xíu, Chu thị mới hỏi.

      Tiết lão phu nhân chậm rãi : "Nghe Lý Đại Phát là tâm thích Vô Ưu, nếu đúng là như vậy, Vô Ưu có thể tìm thấy người lòng thương nàng cũng là phúc của nàng, cho cùng cả đời này nữ nhân chúng ta còn đòi hỏi gì hơn? ra ăn ngon mặc đẹp cũng bằng có trượng phu thương mình lòng!"

      câu sau cùng này ngược lại tiến vào tận đáy lòng của Chu thị, Chu thị nhíu mày : "Ai biết Lý Đại Phát có lòng thích Vô Ưu hay ? Nếu phải là lòng đến lúc đó chẳng phải là trễ?"

      "Ta cũng lo lắng giống ngươi, tạm thời cái này chúng ta cũng cần vội vã, hay là hoãn chút, nhìn Lý Đại Phát làm người như thế nào rồi sau này hãy , tóm lại, chúng ta cũng nên hai chữ được với người ta, lưu lại người sống cái !" Tiết lão phu nhân .

      Nghe như thế, trong lòng Chu thị vẫn cam lòng, ý tứ lão phu nhân chính là nếu như quan sát thời gian, nếu Lý Đại phát có gì ổn, là muốn gả Vô Ưu cho , cúi đầu suy nghĩ chút, Chu thị chợt ngẩng đầu lên : "Lão thái thái, ngài chúng ta nếu là cho Vô Ưu lựa chọn người khác được ? thí dụ như người đọc sách nhưng nhà nghèo, chỉ cần gia thế trong sạch, con cái chịu học là tốt, cái khác chúng ta cũng so đo! Dù sao bản thân Vô Ưu có nghề y, nàng lại có xưởng chế dược làm của hồi môn, cuộc sống sau này nhất định gặp khó khăn!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :