1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Y LỘ PHONG HOA - Linh Khê (65.2/81)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 60.1 Đương gia làm chủ


      Editor: Tử SắcY



      "Này cũng đều trách bụng ta tốt!" đến chuyện có con nối dòng, Chu thị lại mặt u sầu.


      "Lão nô sai rồi, thỉnh nãi nãi trách phạt!" Nhìn Chu thị vui, Tống mụ nhanh cúi đầu .


      "Mắc mớ gì đến ngươi, đều là ta tốt!" Chu thị .


      "Nương, có con trai như thế nào? Ngài yên tâm, về sau Vô Ưu dưỡng lão ngài, khẳng định thể kém so với người có con là được." Vô Ưu ở bên khuyên giải . Nghĩ rằng: Ở cổ đại mệnh nữ nhân là mệnh khổ, chỉ muốn ngóng trông gả cho phu quân tốt, còn phải có tôn mẫu tốt, rồi còn phải sinh nhi tử tốt, tỷ lệ này đúng là rất nan giải!


      Nghe được lời nữ nhi , khuôn mặt u sầu Chu thị cũng giảm bớt, khẽ cười : "Nương đương nhiên biết ngươi là người biết chuyện có năng lực, yên tâm , nương luẩn quẩn trong lòng nữa, về sau nương có thể dựa vào ngươi là yên tâm rồi!"


      Sau đó, Bình Nhi bưng hai chén nước trà vào, từng chén từng chén bưng đến trước mặt Chu thị cùng Vô Ưu. Còn bẩm báo : "Đại nãi nãi, vừa rồi đại phu đến xem vết thương của Nhị nãi nãi, là ít nhất phải ở giường tháng mới tốt, còn muốn mỗi ngày đều phải bôi thuốc mỡ mới có thể."


      Nghe được đáp lời, Chu thị nhíu mày."Chuyện này nàng có thể chịu được!"


      "Cũng phải là sao? Bây giờ hôm nay trời lại nóng như vậy, vết thương này là khó dưỡng, chừng còn có thể để lại sẹo đâu!" Tống mụ .


      "Vết thương người này cũng chính là điểm đau đớn, cứ nhẫn nhịn trôi qua thôi, nhưng là ở trước mặt nha đầu bà tử bị đánh nặng như vậy, sớm mất thể diện rồi, lại lúc nãy lão thái thái cùng đại gia thực là nổi giận, về sau Nhị nãi nãi muốn xuất môn cũng rất khó khăn nha!" Bình Nhi ở bên .


      "Đây đều là Nhị nãi nãi gieo gió gặt bão, chẳng oán được ai!" Liên Kiều luôn luôn đều là người ghét ràng.


      Nghe được các nàng bàn tán, khóe miệng Vô Ưu nhếch lên cái, sau đó đem nước trà lên chậm rãi thưởng thức, trong lòng cũng là nhàn tản sung túc, nghĩ rằng: Hôm nay nước trà làm thế nào mà hương vị lại thơm ngọt như vậy đâu?


      "Muốn vẫn là nhị tỷ chúng ta có mưu trí, ra là ngài sớm để tâm chuyện mấy năm qua Nhị nãi nãi chấp chưởng quản gia tham tiền. Kỳ thực cái đó trong lòng nhóm chúng ta ít nhiều gì cũng ràng chút, chỉ là có chứng cớ, hơn nữa cũng dám đến trước mặt lão thái thái cùng đại gia cáo trạng!" Bình Nhi ở bên cười .


      "Nhị tiểu thư, ngài khi nào lưu ý đến sổ sách này? Lại còn cho người ta đem củi gạo đổi từ bạc mà thương gia đưa cho ngài? Thế nào mà nô tì điểm cũng biết? Nô tì suốt ngày đều theo ngài đâu!" Liên Kiều ở bên nghi hoặc .


      Nghe được lời các nàng , Vô Ưu hé miệng cười."Ta muốn cho các ngươi biết, vậy chẳng phải là đả thảo kinh xà? Hôm nay cũng có tiết mục nhị nương cùng Dung tỷ ở trước mặt tổ mẫu cáo trạng ta!"


      "Ha ha, ra là nhị tỷ sớm lên kế hoạch tốt rồi!" Tống mụ cười .


      "Cũng phải sớm lên kế hoạch, chỉ là còn chưa nghĩ làm sao bây giờ mà thôi! Vốn chuyện thương gia đưa bạc đến cho ta, ta cảm thấy có chút ổn, sợ về sau nhị nương gây với ta, hơn nữa tiền ở trong nhà ta quả quyết là tham, nếu làm như vậy có thể làm mất tín nhiệm của tổ mẫu cùng cha, cũng làm nương mất mặt. Cho nên đành phải nhờ thương gia đổi thành củi gạo để ở trong sài phòng, nghĩ tới nhị nương cùng Dung tỷ quả là lấy chuyện này để , vừa vặn ta còn biết có nên bẩm báo cho tổ mẫu với cha chuyện những năm qua nhị nương luôn lấy tiền hoa hồng hay các nàng hành động vừa ăn cướp vừa la làng trước!" Vô Ưu khẽ cười .


      Nghe đến mấy chuyện này, Chu thị cũng cười : "Hoàn hảo ngươi là đứa có tâm, bằng lần này nương ngươi cũng hết đường chối cãi!" Nghĩ lại mấy năm nay nàng đúng là ăn qua ít khổ từ chi thứ hai các nàng, nếu có nữ nhi tốt này, là vĩnh viễn có ngày xoay người!


      "Nãi nãi chúng ta có lòng nhân từ, như thế này còn cầu tình giúp Nhị nãi nãi đâu, nếu phải là ngài nha, trăm đòn roi này nếu đánh xuống, còn trực tiếp muốn mạng của Nhị nãi nãi!" Bình Nhi ở bên .


      "Đến cùng cũng là phu, lúc đó Dung tỷ cầu ta như vậy, nếu ta câu nào vẫn cũng cảm thấy khó xử!" Chu thị mỉm cười .


      "Nãi nãi nhưng lại lấy ơn báo oán, người có lòng tốt cuối cùng có phúc báo!" Tống mụ .


      Vô Ưu dùng ánh mắt sâu xa : "Kỳ thực nếu nương cầu tình, lão thái thái với cha cũng biết trăm roi đòn này nếu đánh tiếp lấy mạng người, cho nên tất nhiên đánh trăm roi đòn!"


      "Tại sao lại thấy như vậy?" Chu thị tò mò hỏi.


      "Nương nghĩ lại xem cha dù sao cũng là mệnh quan triều đình, thế nào lại đánh chết thiếp thất mình, tuy rằng nhị nương sai, nếu đánh chết cũng có phiền toái quá lớn, nhưng dù sao cha vẫn muốn có thanh danh tốt, thanh danh đánh chết tiểu thiếp kia được xuôi tai. Còn nữa, nhị nương đến cùng vẫn là nương của Nghĩa ca cùng Dung tỷ, nếu đem nương đánh chết , vậy cả đời con trai con còn đem cha trở thành kẻ thù? Tổ mẫu chắc chắn đồng ý tôn tử với cháu mình coi nàng là kẻ thù. Nhưng mà chuyện này dù sao nhị nương cũng phạm sai lầm quá lớn, nếu trừng phạt về sau có người dám làm theo, cái nhà này cũng khó có thể chống đỡ được. Cho nên chỉ có thể vừa lấy mạng nhị nương, vừa muốn nhị nương nhớ kỹ giáo huấn này, làm cho từ xuống dưới nhà chúng ta còn phê bình kín đáo mới là!" Vô Ưu phân tích cho mẫu thân.


      "Uh, cũng có lý!" Chu thị gật gật đầu.


      "Cho nên nương lúc này đứng ra biện hộ cũng như cho cha cùng tổ mẫu có bậc thềm xuống, lại còn biểu nương là chính thất rộng lượng, cho nên nương làm vậy là đúng rồi!" Vô Ưu cười vỗ vỗ mu bàn tay mẫu thân.


      "Nương ngươi là người có tâm kế, lúc đó ta cầu xin cũng có nghĩ nhiều như vậy đâu!" Chu thị cười cười.


      "Cho nên người lương thiện cần có tâm kế, cũng có phúc báo !" Vô Ưu cười .


      Mọi người lại đùa phen, rồi truyền cơm, Vô Ưu ở trong phòng Chu thị ăn qua cơm chiều xong mới về phòng mình...


      Mà Lí thị bên này lại có chuyện cười vui vẻ gì, nếu có cũng chỉ giống như tiếng rên giết heo.


      "Ai u! Đau a... A..." Lí thị ghé vào giường, quần được cởi ra, tầng chăn mỏng che đến giữa hai chân, Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh ở bên cạnh bôi dược lên mông nàng, còn Dung tỷ đứng ở bên hỗ trợ, nhìn đến vết thương từ bên hông đến mông kia, là làm cho da đầu người ta phải run lên, Dung tỷ cũng rớt xuống nước mắt vài lần!


      "Hai bà tử kia xuống tay cũng quá độc ác, ngươi xem còn đánh Nhị nãi nãi nữa, mà đại phu cũng đến tháng được xuống giường đâu!" Hồng Hạnh ở bên bôi được lải nhải.


      "Các nàng cũng dám xuống tay , đại gia có qua nếu dám xuống tay lừa gạt , đều bị đuổi ra ngoài đâu!" Liễu Xanh ở bên .


      "Tổ mẫu cùng cha lần này cũng quá độc ác rồi!" Dung tỷ ở bên oán giận.


      "Uổng công ta hầu hạ hơn hai mươi năm, thế nhưng chút tình cảm cũng lưu, ta... Ai u! Ngươi bôi dược, ngươi được chút á? Ai u..." Hình như là tay Hồng Hạnh lỡ bôi mạnh chút, nên bị Lí thị mắng.


      "Còn đâu, tại lại la ó được gì chứ, chẳng những nương bị đánh, chúng ta trong vòng hai ba tháng cũng thể xuất môn, ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng cũng bị cắt, ba tháng này chúng ta phải hầm dược như thế nào chứ?" Tiết Dung sầu mi khổ kiểm oán giận . Nàng còn muốn đến chỗ sư phụ học vũ đạo đâu, lại nhìn trúng bộ trang sức cùng quần áo mới, tại nàng hoàn toàn cần nghĩ tới nữa rồi!


      "Còn đâu, ta luôn luôn đều nháy mắt với ngươi, ý bảo ngươi cần đến cái chuyện sổ sách kia, nhưng dường như ngươi lại phát ra, bằng làm sao có thể nháo đến tính thế như thế này!" Lí thị oán giận.


      Nhưng là, tới đây Tiết Dung cũng là mặt ủy khuất."Ta làm sao mà biết nương khi bắt đầu quản gia lấy nhiều bạc nên lấy như vậy? Tuy rằng ta luôn luôn biết những thương gia này vào ngày lễ ngày tết đều hiếu kính nương vài thứ, nhưng lại nghĩ tới bình thường cũng còn đưa đều tiền hoa hồng? Ta vốn cho rằng bắt được bím tóc của đại phòng các nàng, ai biết chẳng những lật đổ các nàng, ngược lại còn bị huých hít bụi cái, còn làm cho ngươi bị đánh như vậy!"


      "Nhìn ngươi bình thường rất khôn khéo, nhưng sao lại ngu dốt như thế, ngươi cũng nghĩ lại chỉ bằng chút tiền tiêu vặt hàng tháng của chúng ta mà có thể cho ngươi mua nhiều quần áo trang sức đẹp như vậy, còn có thể cho mới lão sư đánh đàn vẽ tranh khiêu vũ cho ngươi sao? Còn có ca ca ngươi nữa, chỗ Tư Thục tiên sinh cần thiết chuẩn bị sao? cùng cẩu bằng hữu ở bên ngoài vui chơi giải trí nơi nào là tiền? Nếu phải vì huynh muội các ngươi, nương ta tại sao lại làm như thế? Ô ô..." xong, Lí thị thế nhưng ủy khuất khóc ồ lên.


      Lí thị nỉ non làm Tiết Dung có chút phục, : "Nương, bạc này ngài cũng đâu có dùng toàn bộ ở người ta với ca ca? Ta nhìn thấy cậu mỗi lần đến đều hề về tay . Hơn nữa năm đó lúc ông ngoại còn sống, ngài về nhà mẹ đẻ phải là mua cái sọt rồi thứ này thứ nọ trở về sao, còn mang bao bạc vụn cho ông ngoại làm tiền tiêu vặt, đúng rồi, lần đó ngài ngay cả nhà cậu sửa phòng cũng là tiền của ngươi lấy ra!"


      Nghe được lời vạch trần của nữ nhi mình, Lí thị khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ngươi cái đồ có lương tâm, ngươi lại xem những đồ ăn tốt nhất trong nhà ngoại công phải là ông ngoại đưa cho ngươi sao? Lại ta là nữ nhi của ông ngoại ngươi, cái người mà ngươi gọi là mợ kia là loại người gì phải ngươi biết, chẳng lẽ muốn cho ông ngoại ngươi đói chết sao? Ta cho cậu ngươi tiền sửa phòng ở cũng là xem phân lượng của ông ngoại ngươi, chẳng lẽ ngươi cho ông ngoại ngươi ở trong phòng bị dột sao? Lại cậu ngươi từ cũng rất đau ngươi, sư phụ dạy cầm dạy vẽ phải là cậu ngươi giúp đỡ tìm mời đến sao?"


      Lí thị làm cho Dung tỷ cúi đầu im lăng, chỉ giọng thầm: "Vậy ngài cũng nên sớm chút cho nữ nhi chứ, để hôm nay nữ nhi làm việc ngốc như vậy, chẳng những bắt được con ma ốm với nữ nhi của nàng, ngược lại còn làm nương chúng ta bị đánh hai mươi roi đòn!"


      Khi chuyện, Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh giúp Lí thị bôi xong thuốc mỡ, Lí thị khỏi cảm thấy có chút đúng, cúi đầu suy nghĩ chút mới :


      "Dung tỷ, ngươi Vô Ưu có phải biết trước ngươi cáo trạng nàng với tổ mẫu cùng cha ngươi ?"


      Nghe mẫu thân như vậy, Dung tỷ cúi đầu suy nghĩ chút, cũng cảm giác rất kỳ quái, nghi hoặc : "Đúng vậy, ta cũng cảm giác có chút thích hợp.


      Ngươi nếu nàng nhận tiền hoa hồng, vì sao lại thu những quả hạch mà thương gia đưa, rồi lại đặc biệt để ở trong sài phòng, giống như là biết chúng ta điều tra nàng! Đúng rồi, kỳ thực nàng sớm biết những chuyện về mấy năm gần đây nương làm, nhưng lại án binh bất động, chắc chắn là vì chúng ta động thủ trước, nàng mới dĩ dật đãi lao*!"


      [*Dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công]


      Nghe được lời nữ nhi phân tích, Lí thị : "Đúng rồi! Chắc chắn là như thế này. nghĩ tới, nghĩ tới, Vô Ưu này tuổi lớn, nhưng lại làm việc đa mưu túc trí* như thế, chúng ta nhưng lại rơi vào cạm bẫy của nàng!"


      [*Đa mưu túc trí: nhìn xa trông rộng]


      "Hừ, nghĩ tới nàng lại thay cha lấy ra năm trăm lượng bạc, lại cố ý cho tiên sinh phòng thu chi ghi chép lại, vì đây chính là mồi cho ta mắc câu! Tiết Vô Ưu, ngươi rất đáng giận!" Tiết Dung phẫn hận móng tay dài đâm sâu vào trong thịt.


      "Xem ra chúng ta xem nàng, lần này nàng làm cho chúng ta ngã đau như vậy, về sau chúng ta ở Tiết gia còn mặt mũi để xuất môn ! Ai, mặt mũi ta cũng là mất hết. Về sau còn đối mặt với bọn nô tài bà tử nha đầu thế nào đây!" xong, Lí thị thiếu chút nữa che mặt khóc lên.


      Nhìn đến mẫu thân như thế, Tiết Dung chỉ có thể nhanh khuyên nhủ: "Nương, ngài đừng nản chí! Dù sao ngươi so với con ma ốm kia có tuổi trẻ mạo mĩ hơn, hơn nữa lại còn sinh cho Tiết gia đứa con trai duy nhất, tại chẳng qua là cha trấn an cái ma ốm kia thôi, chỉ vì có thể lên bước con đường làm quan mà thôi, cha sớm muộn gì cũng có thể lần nữa đối xử tốt với nương!"


      tới đây, Lí thị khỏi đau thương : "Cái ma ốm kia chẳng qua là dựa vào họ hàng xa, tại lại còn có nữ nhi tột, mà bây giờ trong tay nữ nhi nàng còn có thôn trang, lại có tiền, cha ngươi càng đối với nàng tốt hơn!"


      "Nương, nữ nhi cũng tin bằng khuôn mặt của nữ nhi về sau thể gả cho người giỏi hơn, chỉ cần nữ nhi gả cho nhà người có quyền thế, nương ngài về sau mỗi ngày cũng cần phải buồn lo. Lại nhà này về sau cuối cùng cũng là của ca ca, ngài là mẹ ruột của ca ca, các nàng ai cũng thể vượt qua ngài!" Tiết Dung phục .


      "Ai, như vậy, nhưng ca ca ngươi tại được tốt!" đến Nghĩa ca, Lí thị khỏi giận dữ .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 60.2 đương gia làm chủ


      Editor: Tử SắcY



      "Ca ca cũng là, thế nào trễ như này còn chưa trở về?" Nhìn xem sắc trời bên ngoài, tới canh hai rồi, nhưng Tiết Nghĩa vẫn như cũ chưa trở về.


      "Ai, biết lại chạy đến nơi nào nháo điên . Gần đây đều luôn cùng ít người đứng đắn lui tới." Lí thị cau mày .


      chuyện, Hồng Hạnh chạy vào trả lời: "Nhị nãi nãi, Nghĩa ca trở lại!"
      Nghe như thế, mông Lí thị ghé vào gối đầu nghiêng qua nhanh : "Mau giúp người ta đứng lên!" Hồng Hạnh và Dung tỷ nhanh lấy chăn giúp người Lí thị đứng lên.


      Ngay sau đó, nam tử trẻ tuổi mặc áo sa tanh nguyệt bạch dài bước nhanh đến. Trực tiếp đến bên giường, nhìn thấy mẫu thân ghé vào gối đầu, quần áo chỉnh tề, tóc tai cũng rất hỗn độn, khỏi sốt ruột hỏi: "Nương, nghe Hồng Hạnh ngươi bị đánh, đến cùng sao lại thế này?"


      Vừa thấy đến con, trong mắt nháy mắt mắt Lí thị lại chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào : "Đều là do me con cái ma ốm kia xúi giục tổ mẫu cùng cha ngươi đánh ta, còn ngừng phát ba tháng tiền tiêu vặt của ta cùng Dung tỷ, sau đó còn ba tháng cũng được xuất môn !"


      Nghe như thế, Tiết Nghĩa dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, lập tức tức giận : "Mẹ con các nàng cũng quá kiêu ngạo, đoạt quyền quản gia của ngươi , bây giờ còn khi dễ chúng ta như vậy. được, ta phải tìm các nàng lý luận!" xong, nhanh quay đầu muốn .


      Vừa nghe lời này, Lí thị sợ tới mức thiếu chút nữa từ giường ngã xuống, nhanh giữ chặt ống tay áo Tiết Nghĩa, hoảng sợ : "Nghĩa ca, thể !"


      "Vì sao thể ? Còn hành động như vậy có nơi cho mẫu tử chúng ta sống yên ổn !" Nghĩa ca phẫn hận .


      Biết tính cách Nghĩa ca từ lỗ mãng, cho nên Lí thị nhanh giải thích : "Hôm nay chuyện nương cũng có phần đúng, nếu ngươi như vậy khẳng định là bị tổ mẫu cùng cha trách phạt!"


      "Đúng vậy, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới là, ngươi như vậy chỉ làm tình càng thêm rối mà thôi!" bên Tiết Dung chen vào .


      Bị muội muội trách cứ đương nhiên là làm Tiết Nghĩa phục, trừng mắt Tiết Dung : "Ngươi có thể, ngươi có thể biến tình thành cái dạng như hôm nay? Hai ngày trước phải là ngươi còn muốn cho đại phòng các nàng đẹp mắt sao?"


      "Ngươi..." Lời Tiết Nghĩa tức giận làm Tiết Dung thể được.


      Lí thị nhanh khuyên giải : "Các ngươi có thể cần ầm ĩ hay ? Ai u..." Lí thị vẫn cứ ngao ngao kêu đau.


      "Nương! Ngài thế nào?" Nhìn thấy mẫu thân như thế, huynh muội Tiết Nghĩa cùng Tiết Dung đương nhiên là có tâm tình để ầm ĩ.


      Lí thị nắm lấy tay con : "Hôm nay cừu oán này chúng ta đều ghi tạc trong lòng là được, ngày sau khẳng định phải đòi lại gấp đôi!"


      "Ân." Tiết Nghĩa gật gật đầu, đành phải nén lửa giận trong lòng.
      Sáng sớm ngày thứ hai, Bình Nhi mang theo Phương Nhi đến phòng Chu thị và Vô Ưu thỉnh an cáo từ.


      Chu thị ngồi ở trước bàn bát tiên, Vô Ưu ngồi ở bên cạnh tay của nàng, sau đó thấy Bình Nhi mang theo Phương Nhi vào, Phương Nhi quỳ gối : "Nô tì thu thập thỏa đáng, trước khi vội tới thỉnh an với Đại nãi nãi và nhị tiểu thư, bái biệt Đại nãi nãi cùng nhị tiểu thư!"


      Lúc này, Tống mụ ở bên cười : "Hài tử ngốc, bái biệt Đại nãi nãi là có thể, còn bái biệt nhị tiểu thư cái gì? Ngươi đến nơi chính là chỗ thôn trang của nhị tiểu thư đó."


      Nghe như thế, tất cả mọi người nở nụ cười, Chu thị cũng cười : "Về sau Vô Ưu chính là chủ tử của ngươi, ngươi dập đầu cái với nàng, từ hôm nay ngươi với nàng chính là chủ tớ, về sau cần phải trung với chủ tử, thể sau lưng chủ mà quên chuyện nghĩa, nếu làm tốt về sau tự nhiên thiếu phần ngươi!"


      "Còn nhanh tạ ơn Đại nãi nãi dạy bảo?" Bình Nhi ở bên nhắc nhở .
      Phương Nhi lại dập đầu cái, : "Tạ ơn Đại nãi nãi dạy bảo!" Sau đó, lại chạy nhanh đến trước mặt Vô Ưu, cung kính dập đầu, : "Nô tì dập đầu với chủ tử, về sau nô tì nhất định làm tốt trách nhiệm, làm tốt chuyện chủ tử giao cho ! Tuyệt dám làm chuyện sai với chủ tử."


      Lúc trước Phương Nhi là người làm ở bên lão thái thái, mặc dù ở tòa trong trạch viện, nhưng cũng thông thường, cẩn thận quan sát hai mắt Phương Nhi, thấy nàng có tướng mạo thanh tú, vừa thấy đôi mắt biết đây là người thành tự biết bổn phận, chỉ là có khả năng tính toán khôn khéo như ca ca nàng, sau đó nàng cười : "Ngươi nhận thức ta làm chủ tử, vậy về sau ngươi chính là người của ta, ngươi phải trung với ta, sau này ngươi có chuyện gì thân chủ tử ta này khẳng định bảo hộ ngươi chu toàn!"


      "Lời chủ tử nô tì nhớ kỹ." Phương Nhi nhanh gật đầu.


      Vô Ưu vừa lòng gật gật đầu, sau đó đôi mắt thoáng nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẽ cười : " theo ta, tên Phương Nhi này ta thích, bằng về sau ngươi kêu là Ngọc Trúc !"


      Nghe được Vô Ưu lấy cái tên mới cho mình, Phương Nhi ngẩn ra, sau đó tràn ngập phấn khởi dập đầu : "Tạ ơn chủ tử ban thưởng tên!"


      Thấy Ngọc Trúc cực kỳ vui mừng, Vô Ưu cười với Bình Nhi: "Đưa Ngọc Trúc lên xe , khi đến thôn trang nếu thiếu cái gì, cho Vượng Nhi chọn mua là được!"


      "Là!" Bình Nhi cao hứng lên tiếng, sau đó mang theo Ngọc Trúc lui ra ngoài.


      Sau khi các nàng rồi, Chu thị cười : "Ngươi đứa này, chỉ sợ là xem y thuật đến nhập ma , đặt tên cho bọn nha đầu đều là tên dược liệu!"


      Nghe như thế, Liên Kiều ở bên cười bồi: "Đại nãi nãi cũng phải, tên của ta cũng là tên dược liệu, nhưng mà nô tì lại rất thích tên này, cảm giác gọi rất êm tai, chủ yếu là cũng cùng tên với người khác!"


      "Nãi nãi, lão nô cũng cảm thấy tên Liên Kiều với tên Ngọc Trúc so với cái tên Hồng a Lục a Yến a còn dễ nghe hơn!" Tống mụ xen cười.


      " là nha đầu của nàng, nàng nguyện ý gọi tên gì cứ gọi tên đó là được!" Chu thị cười .


      "Nương, về sau khẳng định còn có tên dược liệu khác nữa!" Vô Ưu cười .


      "Nhị tiểu thư, ta đây là đại nha đầu, ta muốn quản này cài nhòm tiểu dược liệu này!" Liên Kiều cười .


      "Yên tâm , khẳng định là ngươi!" Vô Ưu cầm bát trà lên bên uống trà bên .


      đùa lát sau, Tống mụ bỗng nhiên : "Nãi nãi, ngài biết là nhiều ngày rất thanh tịnh sao?"


      Nghe như thế, Vô Ưu nhìn Tống mụ liếc mắt cái, Chu thị suy nghĩ chút, khỏi cười : "Là rất thanh tịnh, mấy ngày cũng có người đến phiền ta !" Trước kia, Lí thị cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, Chu thị cùng Vô Ưu nhận quản gia hơn nửa năm, hôm nay thiếu dầu gội đầu, ngày mai thiếu than đá, bằng là trong lá trà có bột phấn, làm cho Chu thị rất đau đầu!


      Nghe xong lời Chu thị lời, Vô Ưu cười: "Khẳng định là nương còn có thể thanh tịnh thời gian, vết thương kia của nàng chưa đến tháng hai mươi ngày là xuống giường được!"


      "Đoán chừng lần này cha ngươi tức giận, vài ngày nay, cũng xem nàng." Chu thị .


      "Nghe tổ mẫu nhưng có phái người qua tặng chút dược." Vô Ưu .


      "Lão thái thái lần này tức giận cũng , nhưng đến cùng vẫn còn có Nghĩa ca đâu, chủ yếu là cố kị chút của . Ai, may mắn là Nhị nãi nãi này có con trai, bằng về sau cũng hề dễ chịu đâu!" Tống mụ ở bên .


      "Chỉ sợ loại người như Nhị nãi nãi về sau muốn yên tĩnh cũng được!" Liên Kiều xen vào .


      "Hừ, mặc kệ nàng về sau thế nào, nương, chúng ta tại nên hưởng thụ khí thanh tịnh mới đúng. Nghe phía nam đường cái có rạp hát mới tới mở gánh hát, bằng ngày mai chúng ta mời tổ mẫu cùng nghe chút?" Tại thời cổ đại này, chuyện nữ nhân có thể tiêu khiển cũng chỉ có thể nhìn xem diễn kịch với đọc chút sách, ở nơi này giờ lưu hành loại hí kịch như là kịch hoàng mai, vào những lúc nhàm chán, Vô Ưu nhưng cũng rất thích nghe.


      "Uh, mấy ngày nay vừa vặn cũng buồn buồn, là ý kiến hay! lát ta phải thỉnh lão thái thái." Chu thị gật đầu .


      Mấy người Tống mụ cùng Liên Kiều vừa nghe ngày mai có thể nghe diễn, dường như đều rất cao hứng, khoảng ngày này, Chu thị cùng Vô Ưu cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống này, chính là Lí thị cùng Dung tỷ chẳng những thể xuất môn, hơn nữa gặp người còn bị xấu hổ, cho nên dường như đều dám đối mặt với ai, và mọi người phảng phất như cũng lãng quên các nàng!


      Thời gian thanh nhàn qua mau, chỉ chớp mắt trôi qua ba tháng.


      Thời tiết lúc vào thu, trong thôn trang người người đều vội vàng bận rộn, vụ thu hoạch này cũng thu được ít, Vượng Nhi có mướn vài người làm công thu gom dược liệu, hơn nữa tất nhiên là còn thực quá trình ngắt cùng phơi khô.


      Nhìn vài người làm công đổ từng bao tải từng bao tải dược liệu ở chiếu phơi khô, Vô Ưu cười xoay người nhặt lên quả màu vàng đất, cười hỏi Liên Kiều bên cạnh."Liên Kiều, ngươi có biết đây là dược liệu gì sao?"


      Nhận lấy quả từ trong tay tiểu thư, ánh mắt Liên Kiều nhìn nó rồi : "Nhị tiểu thư, ngài này đề ra câu hỏi này cũng quá đơn giản ? theo bên người ngài thời gian dài như vậy làm sao có thể ngay cả cái tên Liên Kiều cũng biết? Ha ha, quả này còn có tên gọi khác là Thanh Kiều, đúng hay ?"


      Nghe như thế, Vô Ưu cười."Đó chính là tên của ngươi!"


      "Vậy chúng ta đến dược liệu tên Ngọc Trúc ?" Liên Kiều cười nhìn Ngọc Trúc bên cạnh.


      "Ngọc Trúc sống ở nơi ẩm thấp, chỉ có thể sinh trưởng ở dưới thấp, mà thôn trang chúng ta lại có cánh rừng, cho nên có trồng cũng sống được!" Vô Ưu cười .


      "Nga, ra là như vậy." Liên Kiều gật gật đầu.


      bên Ngọc Trúc dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vô Ưu : "Học thức của nhị tiểu thư là rất uyên bác, nô tì về sau cũng muốn theo nhị tiểu thư học y thuật!"


      "Ngươi muốn học y thuật? Ngươi biết chữ sao?" Liên Kiều trêu ghẹo hỏi.


      "Ca ca nô tì dạy nô tì ít, bằng , trước hai tháng nô tì có mượn ca ca quyển về những dược liệu cơ bản còn có tên của nô tì đâu!" xong, Ngọc Trúc từ trong lòng lấy ra quyển sách.


      " thể nào? Ngươi sớm hành động?" Nhìn thấy Ngọc Trúc từ trong lòng lấy ra sách, Liên Kiều khỏi mở to hai mắt nhìn.


      Vô Ưu quan sát chút vẻ mặt nghiêm cẩn kia của Ngọc Trúc, sau đó tay lấy cuốn sách từ trong tay Ngọc Trúc, cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy tên quyển sách này là (Đại Tề trăm dược), mở ra vừa đọc, bên trong là giảng giải từng loại dược liệu cơ bản, hơn nữa hình trình bày minh hoạ mỗi loại dược liệu đều được vẽ rất kỹ càng, ví như cách gieo trồng dược liệu, tác dụng của dược, thời gian chờ có tác dụng, là quyển sách cơ bản rất tốt dành cho người học, Vô Ưu khỏi cười : "Quyển sách này được viết rất khá, thích hợp cho người mới học, hơn nữa viết lời rất là đơn giản, ngươi hẳn là có thể xem hiểu ?"


      "Bẩm nhị tiểu thư, nô tì đọc hơn nửa, chỉ là có rất nhiều chữ biết, cho nên bên học chữ bên xem, vì vậy mà toc671 độ đọc rất chậm." Ngọc Trúc hồi đáp.


      "Ân." Nhìn Ngọc Trúc chăm chỉ hiếu học như thế, Vô Ưu khỏi gật gật đầu.


      Nghĩ rằng: Tiểu nha đầu này tuy rằng chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, hơn nữa cũng thông minh lanh lợi, nhưng cũng rất chăm chỉ. Kỳ thực người học y điều quan trọng nhất chính là chăm chỉ cẩn thận, nàng thế nhưng lại có hết những điều đó!


      Thấy nhị tiểu thư nhìn chằm chằm mình, lòng Ngọc Trúc hoảng hốt, sau đó chỉ nghe bùm tiếng quỳ xuống, liên tục giải thích : "Nhị tiểu thư, nô tì đều làm xong hết việc mới đọc sách, tuyệt đối nhàn hạ!"


      Nhìn thấy nàng bị dọa thành bộ dạng này, Vô Ưu nhanh kéo nàng lên. Cười : "Ta đều biết mà, trong phòng dường như dính hạt bụi, khẳng định là mỗi ngày ngươi đều quét dọn, hơn nữa trong thôn trang gà vịt cũng đều mập rất khỏe mạnh. Ngươi cần sợ hãi, thấy ngươi xem sách thuốc ta rất vui mừng!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 60.3 đương gia làm chủ


      Editor: Tử SắcY



      " ? Đa tạ nhị tiểu thư." Ngọc Trúc vui mừng .


      "Trước tiên ngươi cứ đọc quyển sách này cho thành thạo, luyện tập những văn tự bên trong đó, ta lấy vài sách cơ bản về y học cho ngươi xem, chúng ta còn có dược liệu gieo trồng, cũng coi như ngươi được thấy hình dáng chúng, theo thời gian dài ngươi biết nhiều ví dụ ít, sau đó ta dạy ngươi xem bệnh cho người ta như thế nào, chuyện học y thuật là việc rất buồn tẻ dễ chán nản, ngươi nhất định phải kiên trì đến cùng!" Vô Ưu rất nhẫn nại với Ngọc Trúc.


      "Ngọc Trúc sợ chán nản, nhất định kiên trì đến cùng!" Ánh mắt Ngọc Trúc rất kiên định .


      "Ta cũng tin tưởng ngươi nhất định có thể!" Vô Ưu cổ vũ Ngọc Trúc.


      "Nhị tiểu thư, Vượng Nhi trở lại!" Lúc này, Liên Kiều chỉ vào phía cửa lớn của thôn trang .


      Vừa ngước đầu, quả nhiên, chỉ thấy Vượng Nhi với gã sai vặt đánh xe ngựa từ bên ngoài thôn trang trở lại. Xuống xe ngựa, Vượng Nhi bước nhanh đến trước đình hóng mát, cúi đầu chắp tay thi lễ : "Thỉnh an nhị tiểu thư!"


      "Những thứ nọ đều được đưa đến sao?" Vô Ưu cười hỏi.


      "Hồi nhị tiểu thư, đều được đưa đến, Tần gia thiếu phu nhân còn kêu tiểu nhân vào tự mình hỏi nữa!" Vượng Nhi trả lời.


      "Hỏi ngươi chuyện gì ? Là Tần thiếu phu nhân?" Nhoáng cái Uất Trì Lan Hinh cũng gả vào thừa tướng phủ gần bốn tháng, biết nàng có qua được hay , bởi vì sợ đất phẳng gây nên gió bão, cho nên nàng đến Tần gia vấn an Lan Hinh, tuy rằng Lan Hinh cũng phái người đến Tiết gia đưa những vật dụng cho nàng, cũng có lại nếu nàng rảnh cứ qua. nay thời tiết vào thu, cây lựu trong thôn trang, trổ ra ít quả hồng chín, hơn nữa gà vịt cũng đều rất béo tốt, cho nên đều chuẩn bị mỗi thứ ít cho Vượng Nhi trực tiếp đưa đến Tần phủ cho Lan Hinh, cũng coi như là phen tâm ý của nàng !


      "Tần thiếu phu nhân gần đây nhị tiểu thư, ở nhà có bận chút chuyện gì? Thế nào mà lại đến gặp nàng ấy, chuyện ở Tần phủ nàng ấy thể rời khỏi được, lại còn có tổ phụ tổ mẫu cần nàng phụng dưỡng, cho nên nàng rãnh rỗi ra ngoài được, hơn nữa còn phải phân phát tiền thưởng cho người làm, đúng rồi, còn cho tiểu nhân mang về rất nhiều điểm tâm trái cây với mấy cuộn vải tơ lụa tốt nhất cho nhị tiểu thư!" Vượng Nhi vừa ở bên đáp vừa ở bên nhận lấy những vật mà gã sai vặt nâng xuống từ xe ngựa đưa đến trước mặt Vô Ưu.


      Cúi đầu nhìn sang vài hộp thức ăn đặt ở trước mặt còn có mấy cuộn vải tơ lụa kia, Vô Ưu khỏi càng thêm nhớ đến Lan Hinh, khỏi : "Lan Hinh có tâm!"


      "Nhị tiểu thư, vậy chúng ta Tần phủ vấn an Tần thiếu phu nhân phải sao?" bên Liên Kiều đề nghị .


      Vô Ưu biết Liên Kiều chuyện trong đó, cho nên cũng chỉ nhàng :
      "Lần sau có cơ hội lại gặp mặt, ngươi cùng Ngọc Trúc đem những thứ này xếp lại, chờ lúc trở về lấy ít đưa cho lão thái thái với Đại nãi nãi!"


      "Là." Liên Kiều lên tiếng trả lời rồi dẫn theo Ngọc Trúc xếp lại những vật ở bàn.


      Sau đó, Vô Ưu nhìn vài người làm công làm việc, hỏi Vượng Nhi: "Vượng Nhi, năm nay có thể thu bao nhiêu dược liệu?"


      Vượng Nhi nhanh lên trả lời: "Hồi nhị tiểu thư, năm nay hình dáng dược liệu rất tốt, tiểu nhân đánh giá mấy trăm cân Liên Kiều, mấy trăm cân quyết gỗ thông, hơn nữa còn mấy trăm cân những dược liệu khác đoán chừng là có thể bán được vài trăm lượng bạc đâu!"


      Nghe như thế, Vô Ưu gật đầu dặn : "Ngươi nhớ kỹ khi trời đầy mây đổ mưa phải nhanh thu dược liệu vào, bằng ảnh hưởng đến tỉ lệ và hiệu quả dược hiệu, sau khi chờ đều được phơi nắng khô đưa đến mấy hiệu thuốc ta có tên cho ngươi rồi đó, bọn họ ra giá hợp lý!"


      "Tiểu nhân sớm nhớ kỹ, nhị tiểu thư xin yên tâm!" Vượng Nhi cúi đầu .


      "Chờ thêm hai ngày nữa thích hợp để thu hoạch các loại dược liệu này, trước hết là ít mẫu đơn, hạ khô cầu, nguyên hồ, bạch chỉ, bạch thược! Chi tiết các dược liệu nào cần thu hoạch ta viết ở tập này, ngươi trước mắt cứ dựa theo chữ viết trong đó mà làm là được!" Vô Ưu từ trong lòng lấy ra quyển tập mỏng đưa cho Vượng Nhi.


      Vượng Nhi nhanh nhận lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó : "Nhị tiểu thư, chưa đến hai năm thôn trang chúng ta này có thể có dược liệu pha chế sẵn!"


      Nghe như thế, Vô Ưu gật đầu cười."Kỳ thực đây là ý định ban đầu của ta, những dược liệu đó nhưng còn quý, lợi ích hơn những thứ lương thực ngũ cốc kia!"


      "Đâu chỉ có lợi ? Chính xác đây là bầu trời phía dưới, hai trăm mẫu này dùng để trồng trọt lương thực hoa mầu quanh năm suốt tháng cày ruộng lắt nhắt cũng chỉ thu được mấy trăm lượng bạc thôi, nhưng nếu là dược liệu, ít nhất là về sau tình trạng gieo trồng dược liệu quý báu kia được hoàn thiện chút cũng chỉ là ngàn vạn bạc đâu!" Vượng Nhi cúi đầu cười .


      "Cho nên năm nay mới muốn ngươi nhanh có kinh nghiệm, mau chóng hiểu được những phương pháp gieo trồng dược liệu mới là. Đúng rồi, những người làm công kia nếu làm tốt như lời , ngươi cứ mướn vài người chịu khó thành , xem trong tay bọn buôn người có người thích hợp hay , nếu có người biết bổn phận chịu khó mua thêm hai tiểu nha đầu, sau đó cho Ngọc Trúc làm việc ít lại, cho nàng học chữ nhiều chút, ngươi mua quyển sách kia cho nàng cũng rất hay, sau này nàng cũng có thể hiểu được những loại dược liệu kia và biết thu dọn dược liệu thế nào, về sau đây cũng là chuyện quan trọng thứ nhất sau ăn cơm!" Cuối cùng Vô Ưu lại dặn Vượng Nhi .


      Vượng Nhi nghe xong, vui sướng gật đầu : "Nhị tiểu thư xin yên tâm, hai huynh muội tiểu nhân tuyệt đối làm thất vọng tín nhiệm với hướng dẫn của nhị tiểu thư, khẳng định quản lý thôn trang này gọn gàng ngăn nắp!"


      Vô Ưu mỉm cười gật gật đầu, đôi mắt nhìn toàn bộ trang viên màu vàng, trong lòng thế nhưng tràn ngập cảm giác đạt được thành tựu. Vượng Nhi rồi, nàng mở ra hai tay, ôm ấp tranh vẽ màu vàng hạnh phúc này...


      Giữa trưa mấy ngày sau, Liên Kiều đột nhiên vào bẩm báo : "Nhị tiểu thư, Hạ Hà bên người Tần thiếu phu nhân đến đây!"


      Bên tai đột nhiên nghe như thế, Vô Ưu nằm lệch qua sạp chợp mắt khỏi lười nhác mở đôi mắt buồn ngủ. Hỏi: " tại người ở nơi nào?"


      " ở ngoài cửa chờ!" Liên Kiều trả lời.


      Nghe như thế, Vô Ưu nhanh : "Còn mau mời vào?"


      "Là." Liên Kiều lên tiếng trả lời sau đó nhanh mời.


      Vô Ưu ngồi thẳng người, hai tay chỉnh lại tóc chút, vừa chỉnh vạt áo, nghĩ rằng: Hạ Hà là đại nha đầu bên người Lan Hinh, có chuyện gì nàng ấy (LH) phái nàng (HH) tới đây, kỳ thực sau khi Lan Hinh gả vào thừa tướng phủ, Vô Ưu luôn luôn đều lo lắng thay nàng, nhưng cũng giúp được nàng cái gì!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 60.1 Đương gia làm chủ (tiếp)

      Editor: Tử Sắc Y



      "Là." Liên Kiều lên tiếng trả lời sau đó nhanh mời.


      Vô Ưu ngồi thẳng người, hai tay chỉnh lại tóc chút, vừa chỉnh vạt áo, nghĩ rằng: Hạ Hà là đại nha đầu bên người Lan Hinh, có chuyện gì nàng ấy(LH) phái nàng (HH) tới đây, thực ra sau khi Lan Hinh gả vào thừa tướng phủ, Vô Ưu luôn luôn đều lo lắng thay nàng, nhưng cũng giúp được nàng cái gì!".


      Sau đó, Liên Kiều mang theo Hạ Hà đến, Hạ Hà phúc phúc thân mình, cười : "Hạ Hà thỉnh an tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta cứ hỏi ngài khoẻ đâu!"


      Thấy mặt Hạ Hà có thần sắc sốt ruột, Vô Ưu nghĩ rằng: Đoán chừng là cũng có việc gì gấp ? Ngay sau đó, thuận tiện : "Lan Hinh gọi ngươi đến là có việc?"


      "Tiểu thư nhà chúng ta thế nhưng nhớ ngài đâu! Bằng , ngày mai tiểu thư nhà ta rất vất vả mới rảnh rỗi muốn ra ngoài thành chùa bạch mã dâng hương, cố ý cho nô tì lại hỏi ngài tiếng, ngày mai nếu cũng có việc, cùng với tiểu thư nhà ta." Hạ Hà nhanh trả lời.


      Nghe như thế, tâm tư Vô Ưu vừa nghĩ: Cũng tốt mấy tháng thấy, nàng đúng thực cũng rất nhớ Lan Hinh, nếu cùng dâng hương theo lời , vừa cần Tần phủ lại vừa có thể gặp mặt Lan Hinh, vậy thể tốt hơn! Cho nên, ngay sau đó, Vô Ưu liền cười : "Ngươi trở về cho tiểu thư nhà ngươi, là vào sáng sớm ngày mai ta ở trước cổng chính thành tây chờ nàng!"


      "Là, lúc này tiểu thư nhà ta khẳng định là cao hứng đến hỏng rồi!" Hạ Hà cười phúc phúc thân mình rồi từ biệt ra ngoài.


      Vô Ưu dặn Liên Kiều : "Nhanh sang tiễn nàng , cho phòng thu chi ghi lại thưởng, số lượng cũng được quá ít, tiền thưởng đó cứ ghi khoản chi tiêu của ta!"


      "Tiểu thư phân phó nô tì qua dặn phòng ghi nợ từ lâu rồi." Liên Kiều cười, sau đó nhanh đưa Hạ Hà .


      Sáng sớm ngày thứ hai, Vô Ưu mướn xe ngựa dẫn theo Liên Kiều đường đến cổng chính thành tây, nghĩ tới sớm như vậy Lan Hinh đến, chỉ thấy chiếc xe ngựa mặt đoạn tơ lụa đỏ sậm phía dưới có dáng người xuống, nhìn từ khoảng cách gần, quả nhiên là Hạ Hà. Hạ Hà đến bên xe ngựa mời Vô Ưu qua, sau đó Hạ Hà cùng Liên Kiều ngồi chiếc xe ngựa của Vô Ưu, bây giờ rốt cuộc Lan Hinh cũng là thiếu phu nhân Tần gia, cho nên ra ngoài nếu chỉ mang theo Hạ Hà người Tần gia lo lắng, cho nên phái thêm chiếc xe ngựa, xe mang theo hai bà tử với hai tiểu nha đầu ra ngoài cùng.


      Vô Ưu chân đạp giẫm xuống, được bà tử đỡ lên xe, lúc này, bên trong Lan Hinh sớm vén lên rèm cửa, cười đón Vô Ưu vào. Sau đó, Lan Hinh liền với mã phu ở bên ngoài ra khỏi thành. Xe ngựa xóc nảy về phía trước, còn Vô Ưu cùng Lan Hinh thân thiết chuyện.


      "Vô Ưu, có thể xem như nhìn thấy ngươi, buổi tối hôm qua ta còn ngủ yên đâu!" Lan Hinh nhìn đến Vô Ưu, tự nhiên là vui mừng quá đỗi .


      "Ta cũng vậy nửa đêm cũng ngủ được đâu!" Vô Ưu cười .


      "Còn , ngươi đủ nghĩa khí, ta ở Tần gia đợi ngươi tròn hơn bốn tháng, ngươi cũng đến nhìn ta!" Uất Trì Lan Hinh oán trách .


      Nghe được Lan Hinh oán trách, Vô Ưu cũng cảm giác rất là có lỗi, nhưng cũng có cách nào. Chỉ phải : "Thực xin lỗi, Lan Hinh, ta..."


      Lúc Vô Ưu biết nên tìm lý do gì, Lan Hinh lại bật cười, đẩy nàng cái, : " đùa ngươi thôi! Ngươi còn tưởng là à? Thực ra là ta cũng biết chắc chắn là ngươi bận mới chưa tới được, mỗi ngày ngươi đều bận rộn xem bệnh, chế dược, nghe ngươi còn mua thôn trang nữa, còn chăm sóc dược liệu, ta với tổ mẫu ăn lựu của thôn trang ngươi cảm thấy vô cùng ngon đâu!"


      Vô Ưu đương nhiên biết người tổ mẫu trong miệng Lan Hinh này là Tần lão phu nhân, thực ra nàng cũng có suy nghĩ là muốn đưa ít thô sản* trong thôn trang cho Tần lão phu nhân, nhưng nghĩ lại Tần lão phu nhân chưa hẳn là nguyện ý nhớ tới người này đâu, cho nên liền từ bỏ, nhưng mà nàng biết chắc chắn Lan Hinh đưa qua những đồ ăn ấy để hiếu kính tổ mẫu nàng, bằng đưa vai người tốt cho Lan Hinh. Vì thế cười : "Nếu ngươi cùng Tần lão phu nhân thích, ngày khác ta lại cho người đưa ít sang!"

      (Thô sản: sản xuất tại địa phương)


      "Tốt lắm, ta nghe thôn trang kia của ngươi cũng lớn, ngươi đến tặng nhiều như vậy, đủ để chúng ta ăn rồi!" Lan Hinh cười .


      "Ta cũng nghe bay giờ ngươi quản lý chuyện lớn trong Tần gia, người cũng thoát ra được, thế nào? Thiếu phu nhân tại của thừa tướng phủ có uy phong hay ?" Vô Ưu khỏi trêu ghẹo .


      Lời Vô Ưu làm trong mắt Lan Hinh thoáng chớp qua tia ngượng ngùng, mỉm cười : "Tốt lắm, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta. Ta thế mà ngươi còn biết? Ta vốn lười quản lý mấy chuyện vụn vặt naỳ. Nhưng có biện pháp, tổ mẫu tuổi lớn, nương của phu quân lại chết sớm, ta mặc kệ còn ai quản đâu? Mặc dù có tiểu *, nhưng dù sao nàng cũng là nương gia, hơn nữa lòng của nàng cũng ở đây!"

      (Tiểu : chị chồng)


      Nghe xong lời Lan Hinh , Vô Ưu khỏi gật đầu, quan sát Lan Hinh chút, : "Mấy tháng này ngươi nhưng hơi gầy chút rồi! Có làm việc rất vất vả phải ?"


      Tay Lan Hinh vuốt mặt mình ngổn ngang : "Chuyện tình của Tần gia rất nhiều, bình thường đều là buổi sáng mới đứng lên luôn có việc đến trưa, ngay từ đầu ta đúng là biết phải làm như thế nào, cũng may từ nhà ta có mẫu thân, ở nhà cũng từng quản lý qua, nhưng mà chuyện nhà của ta thể so với Tần gia, chỉ có mấy người làm, và chuyện thôi. Còn Tần gia từ lên xuống hơn trăm người, mỗi ngày người thân bẳng hữu tới cửa rất nhiều, dường như mỗi ngày đều có bái thiếp cưới xin tang ma cưới vợ đưa tới, tiền bạc ra vào cũng là ngàn vạn, nhưng cũng may tổ mẫu nàng lão nhân gia hiền lành sáng suốt, tìm vài ma ma đến hướng dẫn, lão nhân gia nàng cũng thường xuyên chỉ điểm, cho nên cũng đều ứng phó xong, nhưng dần dần người cũng gầy ít!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 61.1 Mảnh giấy gợi ý khéo

      Editor: Tử SắcY



      " đối với ngươi có tốt ?" Vô Ưu vốn nghĩ hỏi, nhưng vẫn nhịn được hỏi câu.


      Uất Trì Lan Hinh đương nhiên là biết từ này tượng trưng cho ai, đôi mắt lập tức tối sầm lại, nhưng mảnh ảm đạm kia lập tức biến đổi tan mất ngay trong mắt. Khóe miệng kéo xuống : "Hai người vốn có bao nhiêu hiểu biết, đột nhiên lại ở cùng nhau đương nhiên là phải cần nhiều thời gian ở chung mới có thể đạt được ăn ý giữa vợ chồng, nhưng mà nho nhã lễ độ với ta, rất là tôn trọng, chuyện trong nhà cũng mặc cho ta làm chủ, nhiều câu, chỉ là công việc của rất bề bộn, nên thường xuyên nghỉ ngơi ở trong thư phòng, mà ban ngày lại ở triều làm việc trong nha môn, cho nên cơ hôi mình ta với ở chung cũng phải rất nhiều!" tới đây, mặt Lan Hinh có chút ít nhiều đơn.


      Tuy rằng Lan Hinh che giấu mảnh đơn kia trong mắt, nhưng Vô Ưu vẫn nhìn thấy. Thực ra nàng biết Tần Hiển đối với Lan Hinh cho dù có xấu cũng xấu đến chỗ nào, là người khiêm tốn, mặc dù vừa lòng lắm với phu nhân mới của bản thân nhưng cũng tôn trọng đối phương, nhiều lắm cũng chỉ là lạnh nhạt với nàng thôi. Nhưng đối với vợ chồng khác mà dù sao cũng là yến tiệc tân hôn ngươi, cũng là lúc thêm mỡ trong mật, mà lạnh nhạt như vậy chẳng phải là làm cho người ta thương tâm quá mức sao? Ngay sau đó, Vô Ưu vỗ vỗ tay Lan Hinh, khuyên giải an ủi : "Ngươi phải cũng sao? Dù sao trước kia cũng quen thuộc lắm, cần phải có khoảng thời gian hiểu biết lẫn nhau. Lại nam nhân đều là lấy nghiệp làm trọng, phải là cũng giống như cha ta với cha ngươi sao? Mỗi buổi sáng đều phải ra ngoài, đến tối mới có thể trở về!"


      "Ngươi cần khuyên ta, những chuyện đó ta đều hiểu ràng. sợ ngươi chê cười, từ lần đầu tiên ta bắt đầu nhìn trong lòng ta... Cũng bỏ xuống được. Mà dòng dõi nhà ta như thế, ta biết cả đời này khẳng định là có duyên phận với , chỉ có thể mình liếc ngắm cái từ xa thôi. Nhưng lại nghĩ tới hôm nay ta với có thể có duyên phận như vậy, tại ta có thể mỗi ngày đều nhìn thấy , còn có thể chăm sóc thức ăn, cuộc sống hằng ngày của , sau này còn có thể làm bạn cả đời, ngươi ta còn có điều gì tốt xa xỉ mà đòi hỏi?" Lúc Uất Trì Lan Hinh lời này trong mắt nàng tràn đầy tinh thần.


      Vô Ưu biết kia mảnh tinh thần kia là hi vọng tất cả với sau này, cũng là tất cả gửi gắm với phần tình cảm này, giờ phút này, trái tim nàng biết là mùi vị gì, cảm giác như lừa gạt ý chí của nàng ấy, nhưng cho dù lừa gạt thế nào? cho nàng ấy lời kia cũng chỉ có thể là làm tăng vết thương lẫn nhau, cọc hôn này vốn là ai cũng thay đổi xong, hơn nữa ngày đó dù co cho nàng là trong lòng Tần Hiển có nàng, lúc ấy nàng gả sao? Cho dù là nàng có thể làm chủ hôn của bản thân, đoán chừng nàng cũng buông tay phần tình cảm này, nhất định giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bay xuống thôi? Bởi vì nàng có thể nhìn ra phần tình cảm mà Lan Hinh đối với Tần Hiển kia rất là sâu, rất rất sâu. tại chỉ có thể hi vọng là lâu ngày sinh tình, dù sao Lan Hinh cũng là nữ tử tốt đẹp như thế!


      "Nếu biết ngươi có tình cảm sâu với như thế, nhất định là bị ngươi cảm động!" Vô Ưu cười .


      "Ta luôn đều đợi ngày đó!" Lan Hinh lại cười .


      Còn thêm mấy câu, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, sau đó, bên ngoài truyền đến thanh mã phu."Thiếu phu nhân, đến chùa bạch mã!"


      "Chúng ta vừa chuyện tí, nghĩ nhanh như vậy đến rồi!" Lan Hinh cười câu.


      "Đúng vậy." Vô Ưu cũng cười .


      Sau đó, bà tử ở bên ngoài vén mành lên, ván gỗ đạp sớm ở phía dưới xe ngựa dọn sẵn, Hạ Hà lên dìu Lan Hinh xuống, Liên Kiều cũng lại đỡ Vô Ưu xuống xe ngựa. Vài nha đầu bà tử đều theo đuôi Lan Hinh cùng Vô Ưu lên bậc thang về phía chùa bạch mã.


      Kiến trúc ban đầu của chùa bạch mã này là cho triều đại trước, cũng có mấy trăm năm lịch sử, bên trong thờ đều là thế bồ tát, nghe rất linh nghiệm, cho nên mấy trăm năm này người đến đều hương khói tràn đầy. tại ở giữa mùa vụ thu hoạch, cho nên người đến dâng hương cũng nhiều lắm.


      vô số bậc thềm, rốt cục cũng tới trong miếu, đoán chừng là Tần gia thường thường đến bố thí , chỉ thấy bà tử lát, vị hoà thượng trẻ tuổi ra, lên hai tay tạo thành chữ thập với Lan Hinh : "Thí chủ có lễ !"


      Lan Hinh nhanh cúi đầu : "Xin hỏi nhất phiến đại sư có ở đây ? Lão phu nhân nhà ta muốn ta thay ngài xin săm, muốn mời nhất phiến đại sư phân giải săm!"


      "Nhất phiến đại sư ngồi ở trong, mời thí chủ xin săm trước, sau nửa canh giờ nhất phiến đại sư tới vì thí chủ phân giải săm!" Tiểu hòa thượng kia đáp lại.


      "Làm phiền tiểu sư phụ!" Lan Hinh cúi đầu câu, tiểu hòa thượng kia tiếng a di đà phật rời khỏi đại điện.


      Tiểu hòa thượng kia rồi, Vô Ưu cười hỏi: "Hôm nay người tới đây để xin săm?"


      "Là tổ mẫu muốn ta thay tiểu Ngọc quận chúa xin săm." Lan Hinh trả lời.


      Nghe như thế, Vô Ưu khỏi nhớ tới tin đồn nghe được trước kia, cho nên hỏi: "Ngọc quận chúa tại thế nào rồi?"


      Nghe được câu hỏi của Vô Ưu, Lan Hinh quay đầu nhìn liếc mắt cái Hạ Hà, Hạ Hà hiểu ý dẫn mọi người rời khỏi đại điện, dù cả Liên Kiều cũng dẫn theo ra ngoài, lúc trước mặt chỉ còn lại hai người Lan Hinh cùng Vô Ưu, Lan Hinh mới : "Chuyện tiểu nhà ta có phải là ngươi cũng có nghe hay ?"


      "Có nghe chút!" Vô Ưu gật gật đầu.



      ☆, Chương 61.2 Mảnh giấy gợi ý khéo

      Editor: Tử SắcY



      "Chuyện này cũng khó trách, trước đó vài ngày chuyện Ngọc quận chúa ở kinh thành là rất ồn ào huyên náo, tổ phụ cùng tổ mẫu còn có phu quân ta nữa đều lo lắng gần chết. Mấy ngày nay nàng luôn đều buồn bực vui, vì thế hôm nay tổ mẫu mới muốn ta tới giúp nàng cầu xâm." Lan Hinh lo lắng .


      "Chuyện nhân duyên còn phải khuyên bảo nàng nhiều hơn, để tự nàng suy nghĩ thông suốt mới tốt!" Mọi người thế gian qua được cửa ái tình, nữ tử cổ đại càng là thế.


      "Ai! Đây chính là khó khăn. Ngươi phải biết tâm ý nàng với Thẩm Quân cũng phải là ngày ngày hai, chờ đợi trong nhiều năm như vậy, lúc nàng cho rằng bản thân nhất định có thể gả cho Thẩm Quân, trở thành phu nhân của Thẩm tướng quân, nhưng nghĩ tới Thẩm Quân lại gặp mặt cự tuyệt nàng, bây giờ còn xa biên ải, ngươi nàng có thể chịu được thế nào?" Lan Hinh giận dữ .


      Nghe như thế, Vô Ưu chau đầu mày."Ngươi Thẩm tướng quân gặp mặt cự tuyệt Ngọc quận chúa?" Chuyện này ở cổ đại đoán chừng cũng là chuyện vô cùng nhục nhã, khó trách Ngọc quận chúa chịu nổi, huống chi nàng được nuông chiều từ bé, từ được nâng niu trong lòng bàn tay.


      "Thực ra hai nhà Tần Thẩm đều đồng ý với cọc hôn này, ai biết Thẩm Quân lại chịu, chẳng lẽ giống như bên ngoài lưu truyền là Thẩm Quân với Mai nương ở tửu phường mới vừa mở kia? nữ tử phố thế nào cũng thể gả vào Thẩm gia được sao? Cho dù là làm thiếp cũng đều trở thành trò cười cho người trong nghề. Khó trách Ngọc quận chúa tức giận sang Mai các đại náo hồi như thế, đổi lại là ai cũng chịu nổi! tại quận chúa ở nhà chịu rửa mặt chải đầu, ăn cơm, tổ mẫu nàng lão nhân gia buồn gần chết, chỉ có thể đến xin chút ý kiến của bồ tát!" xong, Lan Hinh liền quỳ rạp xuống trước mặt bồ tát, thành kính cầu nguyện lát, sau đó cầm lấy ống thẻ, hết lắc lần này đến lắc lần khác, chỉ thấy trăm đoạn trúc xâm ở trong ống thẻ va chạm gõ vào ống thẻ, lát sau từ trong ống thẻ rớt ra đoạn xâm.


      Tiểu sa di* ở bên từ đất nhặt lên xâm, cúi đầu vừa thấy, : "Là xâm thứ sáu mươi chín." xong hai tay đưa sang Lan Hinh, Lan Hinh cúi đầu vừa thấy, thầm: "Phượng tần lâu, vân liễm vu sơn?" [Phượng đến lầu Tần, mây che núi cao – cảm ơn ss Q dịch dùm ^^]


      (Tiểu sa di: cách xưng hô phân biệt nam với nữ trong phật giáo, nam gọi là tiểu sa di, nữ gọi là tiểu sa di ni)


      Nghe được lời Lan Hinh , tay Vô Ưu nhận lấy đoạn xâm trúc trong tay Lan Hinh, nhìn lướt qua, khỏi nhíu mày. Nghi hoặc : "Đây là ý tứ gì?"


      "Ngươi ta là người phàm, xem ra chỉ có thể chờ nhất phiến đại sư tới phân giải xâm." Lan Hinh cúi đầu suy nghĩ chút, cũng biết có ý tứ gì.


      "Nghe xâm nơi này rất linh nghiệm !" Vô Ưu nhớ được lần trước tới cùng mẫu thân, mẫu thân còn cầu xâm, nghe trong kinh thành rất nhiều tiểu thư phu nhân đều đến nơi này xin xâm đâu.


      "Đúng vậy, gạt ngươi, hai năm trước ta cũng tới nơi này cầu xâm*, văn tự ghi cụ thể ta quên, chỉ nhớ đại phân giải xâm là lòng nghĩ chuyện thành, nghĩ tới là đúng với xâm kia đâu!" Lúc lời này, vẻ mặt Lan Hinh như bay lên đám mây. Lúc ấy trong lòng nàng sớm có tâm tư hứa hẹn ngầm với Tần Hiển, biết chuyện kia dường như là có khả năng, bởi vì tuy thê tử của Tần Hiển mất, nhưng trong kinh thành quan to quý người này có biết bao nhà thiên kim đều xem trọng thôi, nơi nào có thể thay phiên đến dòng dõi thấp kém nàng, dung mạo lại khuynh quốc khuynh thành là nữ tử bình thường đâu?

      (*Xâm: Là lọ xâm dùng để cầu xin may mắn tình duyên công việc, hoá giải những vấn đề gặp phải. Cách xin giống như trong truyện có kể, là hai tay cầm lọ xâm, lắc mạnh đến khi thẻ xâm trong lọ rớt ra. Nếu có nàng nào hỏi ta nếu lắc hoài mà xâm rớt hoặc rớt đống thẻ ta nghĩ là có lẽ Phật muốn trả lời http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif )

      "Trách được có nhiều nữ tử đều đến nơi này xin xâm, xem ra vẫn rất linh nghiệm." Vô Ưu cười cười.


      "Đúng rồi, Vô Ưu, ngươi cũng cầu đoạn ?" Lan Hinh đột nhiên đề nghị .


      Nghe như thế, Vô Ưu khỏi bật cười."Ta? Coi như hết, ta còn có cái gì cầu xin?"


      "Đương nhiên là cầu nhân duyên!" Lan Hinh .


      "Ta đời này muốn lập gia đình, thứ hai lại có người trong lòng, ta còn cầu xin cái gì chứ?" Vô Ưu cười .


      " cứ xem xem nhân duyên của ngươi khi nào đến !" xong, Lan Hinh phụ giúp Vô Ưu quỳ rạp xuống trước mặt bồ tát, cũng nhét ống thẻ vào trong tay nàng.


      Cúi đầu nhìn sang ống thẻ trong tay, đời trước với đời này Vô Ưu chưa bao giờ tin vào mấy chuyện này, nhưng mà hôm nay Lan Hinh lại kiên trì, ngẩng đầu nhìn sang thế bồ tát lóng lánh ánh vàng kim, trong lòng Vô Ưu thầm : "Bồ tát, đời trước ta đợi đến nhân duyên hiểu sao lại tới đời này, biết đời này ta có nhân duyên ? Nếu là đoạn nghiệt duyên như lời kia, thế vẫn thà bằng có, xin bồ tát chỉ !" Mặc niệm xong, nàng liền nhắm mắt lại thành kính bắt đầu lắc mạnh ống thẻ trong tay. bao lâu sau, chỉ nghe lạch cạch tiếng, có đoạn trúc xâm từ trong ống thẻ văng ra dưới đất!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :