1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Vật – Quất Hoa Tán Lý (53c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phần X: Mạn Đà La điêu linh

      Chương 40

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Mèo sống còn có thể bị chó làm cho nghẹn chết?


      William bị bắt cóc, khiến tôi mất — tinh thần. Đến khi tỉnh táo lại chạy qua hơn nửa con phố, sau đó đứng ở ngã tư đường yên lặng suy nghĩ hành động tiếp theo. con mèo đen ngẩn ngơ ngồi ở ven đường, có khi được nữ sinh phổ thông trung học cho cây xúc xích, có khi chú già qua đường có mưu bắt cóc, có khi bị chó Nhật buộc nơ con bướm quấy rầy, cuối cùng bị học sinh tiểu học cầm tờ rơi tìm mèo mà William dán khắp nơi phát , khiến tôi chạy thục mạng khắp nơi, trốn vào góc tối mới thoát.


      Tôi thề, nếu có thể cứu được con chó William chết tiệt này trở về, tôi ninh ta làm lẩu ăn.


      Thiên giới thất thủ, Xi Ly Quân chạy trốn tới xã hội đại này được mấy tháng, chỗ nào cũng là mỹ nữ lộ tay ba vòng siêu chuẩn, chắc sớm bị hoa mắt rồi. Nếu muốn trốn, tìm đất nước nào chiến tranh mà trốn, làm chuyện xấu kinh thiên động địa gì là có thể thoát khỏi truy bắt của Thiên giới. Chờ thêm mấy trăm năm nữa, chuyện mới chuyện cũ chồng chất thành tầng, chỉ cần lởn vởn trước mặt đám quỷ lười Thiên giới kia, chừng họ mắt nhắm mắt mở mà tha cho . tội gì đến tìm tôi với William trả thù?


      Trước mặt hai chúng tôi mang danh tâm phúc của Lam Lăng, sau lưng lại có chim thần Hồng Vũ làm sư tỷ, có sư phụ là Nam Sơn Tiên quân hay bao che khuyết điểm. Nếu chúng tôi chết, tình hình ngay lập tức chuyển sang cục diện đuổi tận giết tuyệt.


      Tất cả những quái có thể sống yên bình được ở giới lâu năm quan trọng phải tài thiện chiến mà là bình tĩnh. Chỉ cần có thể, bọn họ đều muốn tham gia vào chuyện bao đồng, cố gắng hết sức giữ tính mạng, cách mấy kẻ liên quan đến Thiên giới càng xa càng tốt, trừ phi đó là đồ ngu. Vì báo thù mà đồng quy vu tận, ngu lại càng ngu.


      Chó vừa thấy mèo đáng hóa đá giống William, cả núi đao biển lửa cũng dám xông vào là loại vô dụng nhất!


      Chỉ số thông minh của Xi Ly Quân chẳng lẽ bị Hắc Ngục tra tấn đến mức chẳng khác gì chó rồi sao?


      Đều là quái Ngũ sơn, tôi chảy mấy giọt nước mắt chia buồn với , cho dù bản thân tôi cũng bị rất nhiều kẻ ngu xuẩn như vậy quấn lấy.


      Từ xưa đến nay, cái kiểu bắt cóc bắt chẹt đều na ná như nhau.


      Địa chỉ Xi Ly Quân cho tôi là cái đảo giữa hồ trong công viên trung tâm thành phố. Bây giờ hai giờ đêm, du khách tản bộ buổi tối sớm trở về nhà, hơn nửa số đèn đường tắt, trong bụi cây có thanh lạo xạo, biết là rắn, côn trùng, chuột, hay là đôi tình nhân nào đó ở lại biết để làm gì.


      Đầu mùa hè có hơi lạnh, tôi vào du thuyền tối đen đậu bên cạnh, tìm thấy tồn tại của Xi Ly Quân và chó. Ánh trăng màu bạc phản chiếu trong nước, sóng nước trong vắt, thỉnh thoảng có mấy con cá chép nhảy lên, mang theo hương sen nhàn nhạt. So với buổi sáng khi du khách tập trung ở đây, đẹp hơn biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc mèo là chủng tộc trời sinh sợ nước, Xi Ly Quân lại am hiểu thuỷ chiến, tôi tự biết đánh nhau với ở mép nước phần thắng thấp mấy phần, trong lòng hơi buồn bực. Hướng về phía đảo giữa hồ gọi tên William mấy lần mà vẫn nghe thấy tiếng đáp lại, chỉ nhìn thấy sâu trong đảo có ánh sáng yếu ớt, sợ rằng ta biến thành chó nướng rồi. Thế nên dù biết có bẫy tôi cũng đành nghĩ cách sang hồ.


      Xã hội đại, còn làm Nhất Vĩ Độ Giang[1], Bát Tiên Quá Hải [2] làm cái quái gì cơ chứ, rất 13[3].


      [1] Nhất vĩ độ giang: Qua sông bằng cọng lau
      [2] Bát tiên quá hải: Tám vị tiên qua sông
      [3] 13 đọc giống từ “Thời thượng” nhưng 13 đương nhiên phải thời thượng. Vậy nên người ta dùng 13 để về những người ra vẻ thời thượng, giả vờ thanh cao.


      Tôi thuần thục cạy khóa phòng quản lý du thuyền, cầm chìa khóa thuyền đạp vịt, ngoan ngoãn tuân theo quy định thời gian thuê thuyền rút từ trong ví tiền mười mấy tờ tiền đỏ, đặt dưới cái cốc người quản lý chưa rửa, sau đó đóng cửa lại như cũ, rồi hùng hồn đạp thuyền đến đảo giữa hồ. ( Quất Hoa Tán Lý hữu nghị đưa ra ý kiến: mở khóa trộm thuyền là kỹ thuật cao siêu, phải quái chớ học. )


      Đảo giữa hồ là vườn hoa, trồng hoa hồng, hoa đào, sơn trà với hoa cỏ đủ màu. Trong đó có mấy giống cây rất quý, ví dụ như hoa Hạc linh, Phi Trảo Phù Dung với Ngọc Bàn Kim Hoa linh tinh, hương phấn hoa thơm nồng, mũi tôi bị tắc khó chịu, ngứa ngáy từng cơn. Tôi phải rất cố gắng kiềm chế mới hắt xì. Bóng dáng gầy yếu quen thuộc đứng đảo , là liễu xưa nay thích lấy lòng tôi, mang theo vết thương đầy người, run rẩy chờ tôi, trong tay cầm hộp sứ xinh đẹp, rất vâng lời trình lên, khóc thảm : “Xi Ly Quân sai tôi nghênh đón thủ lĩnh Hắc Sơn ở đây.”


      Tiểu quái bị đại quái đánh, bình thường đều rất phục tùng.


      Tôi biết thủ đoạn của Xi Ly Quân, phải ai cũng chịu đựng được, cho nên với dù ta ‘gió chiều nào theo chiều nấy’ tôi cũng chẳng để ý, chỉ cảm thấy bất an với hộp sứ tay ta.


      Liễu tiếp tục cố gắng chuyển lời nhắn: “Xi Ly Quân , ngài muốn đánh nhau với , cần phải hạ độc.”


      Tôi cảm thấy mất mặt, cố chấp cãi: “Ai sợ độc! Tôi sợ biết xấu hổ hạ xuân dược!”


      Liễu nhìn vốn rất yếu ớt hơn nữa gương mặt như hoa, dường như tôn tôi lên thành nữ phụ ác độc cướp chồng ta, còn nghẹn ngào : “Chị Dạ Đồng, chị ngay . Xi Ly Quân bắt tôi làm nha hoàn hầu hạ, rất hung dữ, rất lợi hại, ai chống lại đều chết sạch, rất nhiều tiểu chết, tháng sau tôi kết hôn với người chồng thứ bảy mươi hai, vẫn chưa muốn chết!”


      Tên của liễu ở trần gian là Liễu Oánh Oánh, là đứa bé ngoan rất chung tình, mỗi ông chồng của ta đều là con người, nhưng tình cảm rất tốt. Từ trước đến nay, những người có danh tiếng tốt trong giới đa số đều là những kẻ đần độn.


      Tình thế cấp bách, tôi chần chừ, nhận hộp, xúc cảm lạnh lẽo.


      Mở nắp, trong hộp là đóa hoa sơn trà màu trắng muốt lộng lẫy nằm trong khối băng, tất cả phấn hoa và mùi hương đều bị phong tỏa, kín đáo xinh đẹp như mỹ nhân dưới trăng.


      Giấc mộng trước kia ào về, ra trí nhớ phủ bụi lâu kia cũng bị quên sạch như trong tưởng tượng của tôi.


      Đó là lễ vật mà năm nghìn năm trước từng tặng cho tôi.


      Xi Ly Quân hoa, sâu trong Hà sơn ở trồng rất nhiều hoa đào. Mùa xuân hàng năm, hoa đào nở, bừng tỉnh đón lấy ráng mây hồng chiếu xuống nhuộm cả ngọn núi thành màu đỏ như lửa. Có con người qua thấy cảnh đẹp đó, nghĩ là mình vào tiên cảnh, trở về truyền miệng, vì thế mà nơi đó được gọi là Hà sơn. Xi Ly Quân đặt tên sơn động mình ở là Mạn Đà La Quán, ở trước động trồng bảy mươi hai cây hoa Mạn Đà La, đỏ rực rỡ, hồng mềm mại, trắng thanh nhã. Trong đó có cây hoa sơn trà trắng bây giờ người ta gọi là Sái Kim Bảo Châu, ở cổ đại có kỹ thuật trồng nên biến thành vật báu hiếm thấy, đến Tam Hoàng Ngũ Đế cũng khó mà có được, đồng thời cũng là bảo bối khiến thích buông tay, dồn hết công sức, hết lòng che chở. Khi hoa nở, tổ chức tiệc hoa long trọng, mời quái Ngũ Hồ Tứ Hải và sơn thần đến cùng thưởng hoa sơn trà. Là thành viên của đồng minh Ngũ sơn, lại ở ngay bên cạnh Hà sơn, khi đó tôi thích mắng , nhưng vẫn chưa chán ghét đến mức sâu như vậy, cho nên trước mặt người ngoài tôi vẫn nể mặt , tránh cho có quái thừa cơ chia rẽ, đành phải mang người đến chỗ làm cảnh.


      Mạn Đà La thời cổ đại chính là hoa sơn trà, bảy mươi hai bông hoa sơn trà ganh đua khoe sắc, duyên dáng kiều như thiếu nữ kiều mỵ, khoe ra lớp lớp dung nhan xinh đẹp, thanh nhã đáng , mềm mại thướt tha, xinh đẹp át cả hoa đào. Cây Sái Kim bảo Châu bên cạnh Xi Ly Quân kia, hoa nở nhiều cánh, tuyệt thể tả, ngay cả tôi vốn thích hoa cũng thể thừa nhận nó rất đẹp.


      Uống rượu dưới hoa, nhóm nữ nhảy múa tấu nhạc, hát vang tiếp khách.


      Mỹ nhân rượu ngon hoa đẹp, hơn nữa chủ nhân hiếu khách, là phong lưu khoái hoạt nên lời, đủ để tan hết ba ngàn phiền não.


      Đoàn người hết ly rồi lại ly, đều say chuếnh choáng. Đám quái tửu lượng kém dần dần thất thố, có ôm mỹ nhân ca hát, có cởi quần áo múa bụng, có trượt chân ngã xuống sông, còn có kẻ cãi nhau suýt nữa đánh nhau may mà dưới trấn áp của Xi Ly Quân giỏi ngụy trang này lại tiếp tục vui vẻ.


      Bạch Sơn có Đằng , tên Tử Cẩn, là nghĩa muội của thủ lĩnh Bạch Sơn, nghe có tình ý ngưỡng mộ Xi Ly Quân, vì thế mà vô cùng ghét tôi. Rượu vào ba phần, mặt đỏ rực, mất hình người, nhưng lại đến bên cạnh Xi Ly Quân, dựa lên vai , nhìn tôi, nhân cơ hội châm ngòi: “Xi Ly Quân, hoa sơn trà xinh đẹp, thủ lĩnh Hắc Sơn động lòng người, chàng xem hoa đẹp hay là Dạ Đồng Quân đẹp?”


      Xi Ly Quân chuẩn bị cho tôi rất nhiều hải sản mỹ vị, rồi tìm đầu bếp giỏi của loài người hòng đè chán ghét của tôi xuống, chịu đựng hương hoa gay mũi, vì mỹ thực ở lại đến giữa tiệc. Bỗng nhiên nghe thấy tên mình, tôi ngẩng đầu từ trong khúc xương cá lên, ngạc nhiên nhìn họ.

      [1] Nhất vĩ độ giang: Qua sông bằng cọng lau – Đạt Ma là đại đệ tử đời thứ 28 của Phật Thích Ca Mâu Ni, là người sáng lập pháp môn Thiền tông. Năm 527 SCN, ông đến miền Bắc Trung Quốc truyền Phật Pháp; khi vượt sông Trường Giang, ông đứng cọng lau, dùng Phật Pháp thần thông vượt qua dòng sông chảy cuồn cuộn.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 41

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Xi Ly Quân say khướt giương mắt nhìn hội hoa, rồi lại nhìn tôi, ung dung dựa sang bên cạnh, đẩy Tử Cẩn ra, đáp: “Hoa tuy đẹp nhưng sao bằng phần vạn của Dạ Đồng Quân? ”


      quái Ngũ sơn đều biết được ‘lòng lang dạ sói’ của , quái từ nơi khác đến thấy tình cảnh bất thường, hỏi người bên cạnh chút cũng biết.


      quái trong cả sảnh đường đều phát ra tiếng cười ái muội, tiếng trò chuyện cười cợt ăn nhịp dứt.


      Lời khuyên đứng đắn: “Thủ lĩnh Hà sơn tình thâm ý trọng, Dạ Đồng muội tử phải quý trọng đấy.”


      Kêu gào đáng khinh: “Bây giờ, đàn ông có tiền có thế có dáng, làm tốt việc giường dễ tìm được đâu.


      Còn có kẻ giở trò muốn khiêu khích chia rẽ, giả vờ say xỉn hứng thú kêu lên: “Xi Ly Quân thông minh, là khóm hoa gương mẫu của chúng ta. Xin hỏi thủ lĩnh Hắc Sơn hung hãn, ngài đắc tội với hoa, hoa tìm ngài tính sổ, nhưng mèo con cào cái đầu đầy hoa của ngài đấy.”


      Xi Ly Quân bản tính độc ác tàn nhẫn, cũng rất thích làm ra vẻ phong lưu tài tuấn trước mặt quái, trừ người thân cận với sắp chết ra, rất ít người nhìn ra được bộ mặt của , khiến ít nữ biết gì rất ngưỡng mộ . Giờ bị mọi người trêu đùa, vẻ mặt cũng thay đổi chỉ nhìn tôi cười ha ha, mặt mày đưa tình.


      Ai thèm đưa tình với con rắn hai đầu tính cách phân liệt này chứ?


      Tôi ghét bị người ta nhảm, cho nên càng nghe càng tức, bảo thủ hạ nhớ kỹ mấy tên lung tung, đợi tìm cớ đánh.


      Tử Cẩn nhìn kỹ sắc mặt, che miệng cười khẽ, hỏi lại: “Sao sắc mặt Dạ Đồng Quân được tốt vậy? Tuy cá tốt nhưng đẹp như hoa, lại càng đẹp bằng chủ nhân hoa sơn trà, phải là ngài xấu hổ cúi đầu chứ?”


      Xi Ly Quân biết tính tôi càng ép càng dễ cáu, vội vàng ngăn Tử Cẩn, tiến lên : “Bọn chúng đùa thôi.”


      Hơn nửa quái ở đây là bạn của , đương nhiên giúp , nhất là nhóm quái nam, có kẻ nào chưa từng theo đuổi phụ nữ? Thấy hành động như vậy, lại càng tin vào lời đồn, vì tình nghĩa bạn bè thế nào cũng phải giúp vài câu. Hơn nữa tính tình tộc phóng khoáng, chỉ hận chúng tôi thể lập tức thành thân, động phòng ngay tại chỗ.


      Xi Ly Quân : “ được được, mọi người đừng nữa.” Nhưng ai mà chả nghe được vạn lần đồng ý trong lời , trong đầu có lẽ YY đến bước động phòng luôn rồi, tại chẳng qua chỉ ỡm ờ kêu “Ngừng lại ” thôi.


      Tôi càng nghe càng giận, mèo bắt đầu tức giận, quan tâm, phất tay áo đứng lên, xoay người bước .


      Xi Ly Quân thấy tôi đến cả mặt mũi liên minh Ngũ sơn cũng cần, vội đến ngăn.


      Tôi xoay người, ngoài cười nhưng trong cười, bực tức : “Hoa nở tuy đẹp, nhưng rắn thấy mùi, sao biết hương hoa gay mũi? Làm mèo khó chịu? Khắp nơi đều là phấn hoa như vậy, mùi hương như vậy, nơi đây thể giữ lại được. Về sau chỉ cần hoa Mạn Đà La ở đây, bản mèo tuyệt đối đặt chân đến Hà sơn nửa bước.”
      Xi Ly Quân có lẽ ngờ có quái ghét hoa bảo bối của đến vậy, hai cái đầu đều ngẩn ra.


      Tử Cẩn nhân cơ hội “Khuyên”: “Ý của thủ lĩnh Hắc Sơn là có hoa có ngài, có ngài có hoa? Sống lâu như vậy, vẫn còn tính khí tranh giành ngây thơ nhiều như vậy? Cho dù là cái mũi của ngài mẫn cảm, nhưng vì người trong lòng mà chịu đựng hương hoa cũng có gì là quá đáng.”


      Tôi lập tức ghi ta vào sổ đen cần úp sọt đánh, còn khoanh thêm hai vòng tròn thể trọng điểm, sau này đánh thủ lĩnh Bạch sơn vô cùng thê thảm khiến ta sau này thấy tôi liền quay đầu trốn, ỉm nhắc tới.


      Lúc ấy ai biết bảy mươi hai cây Mạn Đà La là bảo bối trong lòng của Xi Ly Quân.


      Tử Cẩn ghen quấy rối kết cục lại xấu, khiến tôi sau này có cớ cự tuyệt qua lại với tên quỷ đáng ghét này.


      ngờ, ba ngày sau, có người đưa đóa hoa sơn trà bị băng tuyết che mất hương thơm đến đến Hà Sơn.


      Đào truyền lời, mang theo đôi mắt khóc hồng, miễn cưỡng cười : “Chủ thượng , mời người đến Hà sơn ngắm hoa.”


      Cảm giác quái lạ truyền đến, tôi nhận thấy được ổn, bỏ lại hoa sơn trà băng tuyết, nhanh chóng lao tới Hà sơn. Lúc tới thấy núi cháy mấy ngày liền, hoa đào khắp núi, bảy mươi hai cây Mạn Đà La nhổ tận gốc, chìm trong đám cháy, phương hồn tiêu tan.


      Xi Ly Quân yên lặng đứng bên biển lửa, tro tàn cháy bay bên người , nhuộm đen áo lông cáo trắng. cầm cốc đồng trong tay, nhìn hoa tan thành mây khói, thấy vẻ mặt. Ngay cả khi tôi nhàng đến gần cũng để ý.


      Tôi cố ý giẫm vào cành cây khô.


      quay đầu mỉm cười với tôi: “Ta rồi, mèo còn đẹp hơn hoa.”


      quyết đoán của tôi sợ tới mức gì, việc này cũng in sâu trong lòng, thể nào quên.


      Hà Sơn xinh đẹp còn tồn tại nữa. Hủy hoa xong, lại cầu thân với tôi.


      Tôi phái người đem đoá hoa sơn trà bị đóng băng, trả lại nguyên vẹn, lại cự tuyệt .


      Thời thượng cổ, tộc có đạo đức, cũng để ý những chuyện xấu tam quan bất chính của Xi Ly Quân. Thời đại đó con người cũng có lễ giáo, nam nữ theo đuổi tình đều là chuyện rất hiển nhiên. Điều kiện của Xi Ly Quân trong đám nam cùng loại chẳng khác gì kim cương vương lão ngũ bây giờ: trẻ tuổi, đẹp trai, có tiền, dịu dàng, thâm tình; thế nên mọi người đều cho rằng tôi nên si tình cảm động vì . Họ tới cửa cầu tình cũng lén bàn tán, tôi là nữ độc ác. Trước khi chân tướng hổ chết chưa được điều tra , ngay cả trong đám thủ hạ của tôi cũng có người lén linh tinh, cảm thấy tôi biết hưởng phúc, đời này chắc chắn gả được, làm mèo già vạn năm.


      Xi Ly Quân hàng ngày đều đến, tôi gặp .


      Suốt ba ngày, tôi đều ngơ ngác ngồi cây cao nhất ở Hắc Sơn, nhìn Hà sơn trơ trụi xa xa.


      Xi Ly Quân biết.


      Tính khí tôi tốt nhưng có nghĩa là trong lòng tôi cũng vậy. ra tôi có bí mật khó có thể ra ngoài được…


      Tuy tính khí tốt, cứng miệng, ghét mùi hoa, ghét phấn hoa. Nhưng thích nhất là vào tiết mưa phùn mùa xuân hàng năm, mang theo mấy con cá nướng, ngồi đại thụ ở Hắc Sơn, nhìn về phía Hà Sơn ngập hoa đào phía xa. Trong mưa bụi mịt mù, màu đỏ rực rỡ, tuy rằng xung quanh rất ẩm ướt, cũng có cảm giác ấm áp.


      Nhưng vĩnh viễn hiểu tôi.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 42

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Trong tay cầm đóa hoa sơn trà đóng băng nặng trịch, nhớ tới chuyện cũ năm xưa, tôi có chút khó chịu.


      Liễu Oánh Oánh này là quái được hưởng thụ nền xã hội mới, biết bao nhiêu năm rồi chưa từng chịu khổ. Thấy tôi mãi mà đáp lời, cuối cùng chịu nổi, bất chấp gương mặt mỹ nhân dịu dàng, gào khóc: “Mèo lão đại, mèo lão đại, Hoa sư huynh chết rồi.”


      Tôi lắp bắp kinh hãi.


      Sư huynh của Liễu Oánh Oánh tên Hoa Bán Phàm, tôi rất có ấn tượng với ta. Là con báo dễ xấu hổ, tính tình rất ôn hòa, da lông dày đẹp, bộ dạng rất đáng , ưu điểm lớn nhất là có thể ăn chay.


      Vì báo và mèo cùng là động vật họ nhà mèo, tôi thấy ta vô dụng nên lén giúp đỡ vài lần. ta là trong số ít quái còn dám có ý với tôi, nhưng lại ngại thanh danh khủng bố của tôi trong đám quái nên có gan bày tỏ. Chỉ thường xuyên gọi điện thoại chuyện phiếm, nhìn thấy có loại cá gì tươi mới thú vị trong chợ, cũng mang đến cho tôi ăn. Từ khi William đến khiến tôi hư hỏng chạy chơi game online, dù tôi có đến server nào ta cũng thề sống thề chết theo. Đầu tiên là điên cuồng luyện cấp vượt tôi, đập tiền, rồi cho tôi trang bị đánh được, mang luyện cấp, giúp PK, còn vạn năng hơn hack, còn chịu khó hơn cu li, khiến William rất áp lực, thường xuyên lén tranh đua với ta. Vì tôi chơi game hay cả thèm chóng chán nên chỉ được khoảng mười ngày nửa tháng là bỏ, ta cũng câu oán hận, cho nên tôi rất có thiện cảm với ta.


      Liễu Oánh Oánh và Hoa Bán Phàm là sư huynh muội đồng môn. ta bị cái chết của sư huynh làm cho sợ hãi, hai mắt hoang mang, cũng hiểu vì sao sư huynh tranh đời, tính khí ôn hòa lại gặp phải đại ma đầu Xi Ly Quân. Hơn nữa lúc Xi Ly Quân giết Hoa Bán Phàm rất phô trương, dường như cũng tính giấu ta chuyện này. Cho nên ta khóc sướt mướt kể hết mọi chuyện với tôi, trong câu đều chứa mong mỏi tôi nghĩ cách giúp đỡ ta báo thù.


      Khi Xi Ly Quân vào ngục, Hoa Bán Phàm còn chưa sinh ra, hai người đó chưa bao giờ gặp mặt.


      Vì sao Hoa Bán Phàm chết?


      Dáng vẻ hổ đôn hậu thành năm nghìn năm trước lại lên trong đầu. ta là quái tốt nhất đời, đối xử với ai cũng ôn hòa, mùa đông dùng da lông làm ổ chăn ấm áp giúp tôi, mùa hè dùng lá chuối tiêu quạt cho tôi, còn có thể nướng cá, đánh nhau, giúp tôi trộm này trộm nọ. Khi cảm xúc của tôi tồi tệ lung tung, ta thu dọn tàn cục, giúp tôi an ủi mọi người. Có người chọc giận tôi, nếu phải chuyện gì lớn, ta cầu xin giúp họ. Cho nên quái Ngũ sơn đều thích ta.


      Chuyện duy nhất ta làm sai, chính là lén thích tôi.


      Chuyện duy nhất tôi ngờ đến là Xi Ly Quân ghen tuông đến mức thể chịu nổi nửa hạt cát.


      Nhớ tới cái chết oan của hổ , lại thêm Hoa Bán Phàm chết thảm, nửa phần áy náy của tôi với Xi Ly Quân trong giây lát biến mất. Bị nhổ trúng vảy ngược khiến lửa giận tắt từ lâu lại bùng lên trong lòng.


      Hoa sơn trà đóng băng trong tay bị bóp nát thành mảnh . Tôi tự biết việc này dễ dàng, bảo Liễu Oánh Oánh tìm cơ hội chạy trốn. Sau đó sải bước về phía kẻ thù, chuẩn bị dụ dỗ trước, rồi tìm cơ hội xuống tay.


      đảo chính giữa hồ tràn ngập hoa sơn trà, hoa rơi đầy đất, đóa hoa sắp tàn dùng hết thời gian cuối cùng bừng bừng nở ra vẻ đẹp cuối cùng. Hương hoa gay mũi xông vào mũi làm tôi hít thở thông, hít sâu vài cái, tâm trạng mới bình tĩnh lại. Trong khóm hoa sơn trà, Xi Ly Quân yên lặng nhìn gốc cây Sái Kim Bảo Châu, giống hệt cảnh tượng mỗi lần tôi nhìn thấy ở Hà sơn. Loài hoa thời thượng cổ vốn khó có nay trở thành bình dân. Hoa như trước, cảnh như trước, chỉ có mái tóc đen của Xi Ly Quân nay hóa thành trắng, có chút tang thương, nhưng… quái già.


      Bên cạnh Xi Ly Quân có bốn tên quái đứng hầu tôi chưa gặp bao giờ. Tôi nghĩ đến sổ đen Hồng Vũ cho tôi trước khi , nhận ra đó đều là bạn ngục cùng trốn khỏi Hắc Ngục với . Chúng mặc áo thể thao với quần thể thao chẳng ra thể thống gì, nhìn kiểu gì cũng thấy mất tự nhiên. Trong đó còn có nam tóc dài quyến rũ mặc nhầm váy phụ nữ, chắc tưởng đấy là áo bào thay thế cho đồ nho sinh. So sánh tương đối mà , trang phục của Xi Ly Quân coi như bình thường nhất rồi.


      Tám con mắt nhìn chòng chọc vào tôi, nhìn đến mức tôi hơi xù lông lên, liếm liếm móng vuốt hỏi: “Vậy chó ngốc đâu?”


      Xi Ly Quân chậm rãi quay đầu, sau đó lại chậm rãi cúi đầu.


      Tôi theo của ánh mắt nhìn về khóm hoa sơn trà, thấy William bị trói gô, miệng nhét giẻ, quăng mặt đất.


      Bạn hữu của Xi Ly Quân, hình như là lợn rừng nam tiến lên, quát to với tôi: “Con đàn bà chết tiệt, ngươi còn có mặt mũi đến đây?”


      “Có thể tới sao?” Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn William, liên tục lắc đầu cảm thán, “Nút thắt là ai buộc vậy? Rất nghệ thuật, cao minh, quả có thể vào câu lạc bộ có sở thích đặc biệt rồi.” Trói William thành hình chữ X, quần áo bị vật lộn xé rách, da dẻ trắng noãn lộ ra ít. ta thấy mình tôi đến, hình như rất cảm động, hai tròng mắt rưng rưng, điềm đạm đáng , giãy giụa nhìn tôi, muốn nên lời, mặt đất còn có mấy vũng máu chó…


      Tình cảnh này mà chụp được rồi đăng lên blog, thể nào cũng khiến đám hủ nữ hét điếc tai, YY ra tiểu thuyết đam mỹ 18+ ngược luyến tình thâm vô cùng đặc sắc.


      quái sao có thể hủ được?


      Mèo còn lâu mới vô đạo đức vô giáo dục đọc tiểu thuyết đam mỹ!


      Quỷ công, Tiểu Bạch thụ, niên thượng, niên hạ gì gì đó tôi cũng biết!


      Đống truyện tranh shounen-ai Nhật Bản với tiểu thuyết đam mỹ trong ngăn tủ kia tất cả là của vẹt, tôi tuyệt đối nhìn bên trong có thứ quái dị gì!


      muốn mở miệng trách kỹ thuật trói của họ rất dễ làm người ta hiểu sai Xi Ly Quân lại nhìn tôi từ xuống dưới lượt, nhíu mày: “Dạ Đồng Quân, hơn năm nghìn năm gặp, trở nên phóng đãng rồi.”


      Hại bị giam vào ngục với “Phóng đãng” có quan hệ nhân quả quái gì?


      Tôi nghe mà ngây người, đầu quay hàng trăm vòng, gần như cùng lúc đó, theo ánh mắt khinh bỉ của mọi quái, tôi mới chú ý đến quần áo của mình.


      Thân là trạch mèo ngày nào cũng ở nhà ra ngoài, sao lại để ý đến quần áo làm gì?


      Trước khi William chưa đến, tủ quần áo của tôi là do Hồng Vũ với vẹt quản lý. Sau khi William đến, vẹt tuyên bố phủi tay mặc kệ, tôi liền đem việc mua quần áo giặt quần áo thu áo gấp quần, tất cả ném hết cho ta.


      Thưởng thức của William là gì, người địa cầu ai cũng biết.


      lúc bất tri bất giác, trong tủ quần áo của tôi toàn là đồ Lolita Gothic viền đăng-ten, còn có vô số áo ngủ in hình mèo đủ màu, ngay cả quần lót cũng là tá mèo KITTY, tá mèo Garfield, tá mèo máy Doraemon. Còn có đồ nữ vương, đồ maid và quần áo nhân vật trong anime để cosplay. Tôi tự nhận mình mặc cái gì cũng được, gương mặt mười bốn tuổi, cũng bị để ý lắm. Ngoại trừ đồ COSPLAY, quần áo ở nhà khác đều là tiện mặc, chỉ có gặp khách mới mặc quần áo nghiêm túc.


      Giờ vội ra ngoài, người tôi vẫn mặc bộ đồ ngủ mặc ở nhà chơi, nửa người là dây đai nơ con bướm màu đen, nửa người dưới là váy phồng ngắn công chúa ren đen, chân dép lê hoạt hình “mèo bus”. Thẩm mỹ của bọn Xi Ly Quân dừng lại ít nhất từ nghìn năm trước, nhìn tôi muốn quái dị thế nào có quái dị thế nấy. Nhất là chồn kia, trong tài liệu viết là bị nhốt vào ngục từ đầu triều Minh, quan niệm nam nữ rất mạnh, mặc váy, cả người bị bọc kín mít, sao được nhìn thấyáo tắm bikini, áo quây với cả váy ngắn? , “ biết liêm sỉ! Sa đọa! Phóng đãng! Dìm lồng heo!”


      Voi có mức tiếp thu việc mới tương đối cao mặc đồ thể thao hàng hiệu, trong tay cầm IPAD biết cướp được ở đâu, tra xét xong, tuyên bố: “Cái này gọi là lỗi mốt.”


      Tôi nghe mà hết giật mí mắt bên trái đến giật mí mắt bên phải, mắng voi : “Ngươi mới là đồ lỗi mốt! Cả nhà ngươi đều lỗi mốt!”


      “Có đánh ? Còn bắt đầu đánh ? ” Voi quan tâm đến tôi, nhìn khí hai bên, hình như cảm thấy rất bình tĩnh, liền ôm IPAD, rêu rao với Xi Ly Quân, “Lão đại, tôi biết chém hoa quả, khi nào đấu võ nhớ bảo tôi.” Sau đó lui sang góc.


      Lợn rừng chỉ tiếc rèn sắt thành thép đạp phát, “Chém cái lông! chém có thể ăn sao? Còn làm loạn nữa, lão tử vứt thứ chết tiệt đó xuống hồ!”


      Voi kinh hãi, vội ôm bảo bối trốn ra rất xa, còn thầm: “Lần đầu tiên nhìn thấy, phải ngươi còn giật mình, tưởng kỳ trân đại bảo, suýt chút nữa quỳ xuống vái lạy sao? chơi đến cửa thứ tám rồi, dám ném ta chém ngươi.”


      Lần đầu tiên William nhìn thấy sản phẩm điện tử cũng là cảm xúc này.


      Tôi đỡ trán, có ý giải quyết việc này hòa bình: “Xi Ly Quân, chuyện năm đó cũng là do ngươi nhiều nghiệp chướng, cho dù ta xuống tay sớm hay muộn ngươi cũng phải vào Hắc Ngục. Ta nhiều lắm chỉ khiến ngươi ngồi nhiều thêm hai ba trăm năm thôi. Nam nhân đại trượng phu, phải biết khoan dung, đứng có tính toán chi li như chó. Ngươi xem thế giới đại bây giờ khác với chúng ta khi đó, bay trời là máy bay, biển là tàu biển, mặt đất là ô tô, còn có tivi, rạp chiếu phim, máy tính, internet, điện thoại …., đánh đánh giết giết sớm lạc hậu rồi. vất vả mới thoát khỏi cái nơi quỷ quái như Hắc Ngục, nên hưởng thụ cuộc sống chứ. Ngươi bỏ qua cho chó ngốc, ta mời ngươi xem phim ăn kem.”


      Xi Ly Quân hỏi: “Đám quái Hà sơn đâu?”


      “Năm nghìn năm rồi, mấy trăm năm thay đổi triều đại, chiến loạn liên tục, khắp nơi đều biến hóa long trời lở đất,” tôi thở dài, “Đám quái Ngũ sơn đều tan tác, có kẻ chết, có người tàn tật, có người xa tha hương, ở gần đây chỉ còn mình ta thôi.”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 43

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Xi Ly Quân nhìn sàn đá dưới chân, hỏi lại: “Nơi này là hồ Kính Nguyệt?”

      Tôi đáp: “Đúng vậy, đây là hồ Kính Nguyệt ở Hà sơn.”

      Chó lưu luyến người, mèo lưu luyến nhà, ngoại trừ những người đọc lớn tuổi có vốn lịch sử sâu rộng, ai biết, ngoại thành thành phố B từng là Hắc Sơn, còn nội thành là Hà Sơn. Vị trí biệt thự của tôi và Hồng Vũ ở bây giờ ra là nhà tôi mấy nghìn năm trước. Năm qua năm, ngày qua ngày, Ngũ sơn dần dần biến đổi, thay đổi vẻ ngoài của nó. Gần mấy chục năm nay, thay đổi giống như sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ vậy, ngọn núi bị san bằng từ lâu, nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, nơi nơi biến hóa long trời lở đất, gần như khiến người ta quên vẻ vốn có của nó.

      Tôi chỉ vào ngọn đèn xa xa, với Xi Ly Quân: “ xem, toàn nhà cao nhất bên cạnh trung tâm công viên kia, vốn là ổ của , chợ hoa quả bên kia là rừng đào…”

      Khu đất ngàn vạn hoa cúc dại nở rộ biến thành rạp chiếu phim, ruộng tốt phì nhiêu biến thành McDonald, rừng cây tùng tang thương cao ngất biến thành tiệm cà phê truyện tranh, sơn cốc có suối trong bướm lượn biến thành trường tiểu học trọng điểm, còn có tảng đá to đầy rêu xanh mà tôi thích nằm phơi nắng nhất, giờ là đầu con phố xe cộ tấp nập, bầu trời trong xanh bị khí thải từ ống khói bao phủ, bị đèn đuốc thành thị ô nhiễm, còn thấy cả bầu trời đầy sao nữa rồi. Năm tháng xóa tất cả dấu vết chúng tôi để lại, ngư điểu xà trùng trôi giạt khắp nơi, chỉ còn lại mặt trời và ánh trăng vẫn như thế. Xi Ly Quân lần này ra khỏi ngục, còn được nhìn thấy Hà Sơn trong trí nhớ. Chỉ có hồ Kính Nguyệt này, ngoại trừ bị con người lấp chút ở bên ngoài hầu như vẫn còn giữ lại hình dạng năm đó, ít nhất vẫn chưa bị nhận nhầm thành Tây Hồ.

      Là mèo lỗi thời sống hơn vạn năm, nghĩ nghĩ lại, tôi lại có chút thương cảm .

      Xi Ly Quân : “Tất cả mọi thứ đều khác trong trí nhớ của ta.”

      Tôi đứng xi – măng cốt thép, hít vào hơi sâu: “Năm tháng qua , vạn vật thay đổi. Thời đại rồi phải thay đổi, tuy tốc độ có hơi nhanh.”

      Xi Ly Quân im lặng.

      Con dao găm của lợn rừng đặt cách cổ William nửa tấc, tôi lo cho an nguy của ta, giấu sát ý, mặt càng cười thân thiết hơn, tiếp tục đề nghị: “ nhiều năm như vậy rồi, bao nhiêu hận thù cũng nên buông xuống, cũng đừng cực đoan cố chấp như vậy. Tuy giết Hoa Bán Phàm, nhưng tên kia chẳng qua chỉ là con báo đốm vô dụng, là đồng hương của tôi, quen biết lâu hơn ta, tôi so đo với . Năm đó giết trợ thủ đắc lực của tôi, tôi hại bị giam vào ngục, tôi mời uống rượu, giúp trốn đến đất nước có chiến tranh, coi như huề nhau, thế nào?” Tôi nhấn mạnh mấy chữ “Giết trợ thủ đắc lực của tôi” nhắc nhở là do ta xuống tay trước nên tôi mới phản kích, sau đó tiếp tục mềm giọng khuyên nhủ, “Lúc đầu tôi biết Hắc Ngục như thế nào, cứ nghĩ chỉ là nhà giam, để trong lòng. Sau đó tôi cũng vào, mới biết được hoàn cảnh ở đó tồi tệ thế nào. chịu tội lớn, việc này tính ra là tôi quá đáng.”

      Hắc Ngục là thế giới u có ánh sáng mặt trời, khắp nơi tràn ngập mùi hôi chết chóc, có chút sức sống nào, chỉ có tuyệt vọng thể thành lời. quái bị phán chung thân tự sát cũng cam chịu sa đọa. Để cướp được chỗ có thể phơi nắng tiếng mỗi ngày, tôi từng đánh nhau với quái khác hơn năm, từng gãy xương, bị thương ở mắt, đến giờ vẫn còn lại chút di chứng. Mỗi ngày mỗi đêm, nhớ lại mà vẫn sởn da gà. Xi Ly Quân ở trong đấy nhiều năm như vậy mà chết, quả là kỳ tích.

      Hắc Ngục rất lớn, chia thành nhiều khu. Xi Ly Quân ở khu phòng chữ Thiên, tôi ở phòng chữ Địa, cho dù tôi biết cũng rất bình thường. Tốc độ chuyện của ta hơi ngừng chút, mỉm cười hỏi: “ xưa nay giảo hoạt, luôn giữ lại ba phần đường sống với quy tắc thiên giới, làm việc thích lợi dụng sơ hở. Sao lại làm việc tội ác tày trời? Bị phán hình phạt gì, số nhà tù, ở lại bao lâu? “

      Tôi thẳng: “Vốn phán thời hạn nhưng chỉ ở đấy năm trăm năm, được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.”

      Xi Ly Quân nghiêng đầu, nửa đùa nửa hỏi: “Nộp tiền bảo lãnh phải do thượng tiên bảo đảm, tư sắc của vẫn chưa đủ để dụ dỗ thượng tiên thiên giới đâu.”

      Giờ là Xi Ly Quân ban đêm chuyện với tôi, thế nên chuyện gì cũng có thể nghĩ đến quy tắc ngầm. Tôi nhịn xúc động muốn hộc máu xuống, giải thích với ta: “Bắt tôi vào Hắc Ngục là Tất Phương Thần Điểu, là tên Hồng Vũ đó. ấy là môn đồ của Chân Hư Thiên Quân, nên tìm sư phụ ấy xin người bảo lãnh cho tôi, rồi tìm Lam Lăng ngu xuẩn chịu trách nhiệm giám sát, lấy điều kiện ra ngoài giúp thu thập quái lợi hại thả tôi ra.”

      Chồn nghe vậy, kêu lên: “Tên Sư tử lợi hại mười năm trước vào ngục kia phải bị con mèo ném vào đây à?” Sau đó hèn mọn , “ ra là con chó săn của thiên giới!”

      ràng là mèo cơ mà!” Tôi nóng nảy, chỉ vào William vẫn lăn lộn giãy dụa mặt đất, chứng cứ ràng có sức thuyết phục, “Mèo với chó rất khác nhau đấy!”

      Giờ tôi và Hồng Vũ ở cùng nhau, quan hệ thân thiết, Hồng Vũ là thần điểu, từ thân với thiên giới. Tôi dối, Xi Ly Quân cũng tìm ra sơ hở gì trong lời tôi , thản nhiên hỏi: “Phạm nhân bị giam cả đời thuộc loại cực kỳ tàn bạo, phải chỉ câu của Tất Phương Thần Điểu là có thể được thả ra?”

      Tôi ấp úng : “Đại khái là sư phụ thích nghịch đệm thịt của tôi, đáng tiếc con mèo nào thích ông ấy, cho nên ông ấy thu tôi làm đồ đệ.”

      Sư phụ tôi Chân Hư Thiên Quân nhìn vẻ ngoài rất nghiêm túc lạnh lùng, nhưng trong lòng có bí mật muốn ai biết. Ông ấy có sở thích kỳ quái là sờ động vật , nhưng dáng vẻ ông ấy hung dữ, có khí thế trời sinh được động vật thích cực kỳ nghiêm trọng. Dù là con thỏ, chó hay là mèo, chỉ cần ông ấy đến phía đông, đám thú liền trốn về phía tây, tới gần hơn nữa tứ chi run rẩy, miệng sùi bọt mép. Khi đó hai kẻ dễ bắt nạt là vẹt và William chưa đến, đồ đệ duy nhất của ông ấy là Hồng Vũ chỉ hay cáu còn là Tất Phương Điều muốn sờ cũng được, khiến ông ấy vô cùng oán hận. Cơ duyên xảo hợp, Hồng Vũ cầu xin ông ấy, ông ấy thấy mèo tôi da lông bóng loáng trơn nhẵn xinh đẹp, đệm thịt chân trước hồng hào mềm mại liền đồng ý. Sau đó tôi mới phát ra ở bên cạnh ông ấy hạnh phúc bằng lúc ở Hắc Ngục. Tôi tốn rất nhiều công sức, giở ra rất nhiều thủ đoạn mới thoát khỏi tay kẻ có khí thế làm tất cả động vật chán ghét này, trở lại nhân gian…

      Xi Ly Quân mỉm cười, tiếng cười lại có chút lạnh lẽo: “ làm chuyện xấu gì mà lại khiến thiên giới phải làm như vậy?”

      Tôi quay đầu: “Chuyện đáng nhắc đến, nên hỏi kỹ như vậy.”

      “Để ta đoán,” Xi Ly Quân nhàng nâng cằm lên, dung mạo vốn phi giới tính, nay khóe miệng tươi cười càng tỏa ra quyến rũ kỳ lạ, khiến lòng tôi lạnh run. đá chân William, dẫm lên cái đầu màu vàng của ta, “ phải vì người kia chứ?”

      lực của William rất yếu, cơ bản sức chống cự, bị đá rên rỉ tiếng.

      Tôi thể ra tay tùy tiện, bởi vì nhìn động tác của Xi Ly Quân như vô ý nhưng thực chất đều là cố tình dẫn người ta mắc mưu tạo sơ hở, chỉ đành để ta chịu đựng. May mắn là bình thường tôi đánh William còn ác hơn Xi Ly Quân nhiều, hơn nữa khả năng chịu đau của quái mạnh hơn con người nhiều, bị đánh tý, tôi tin người có kinh nghiệm rèn luyện như ta có thể chịu được, cho nên hề vội. Làm tôi hoang mang nhất là hàm nghĩa trong câu của Xi Ly Quân, khỏi hỏi lại: “ ngồi tù đến choáng váng rồi sao? ta mới thành quái có năm.”

      Xi Ly Quân vỗ tay cười lớn: “ biết?”

      Tôi hiểu: “Biết cái gì?”

      Xi Ly Quân hỏi lại: “Hồng Vũ chưa ?”

      Tôi hoang mang: “ cái gì?”

      Tôi và William mặt đất cùng nhau ngây ngốc nhìn tên ngồi tù đến điên này.

      Xi Ly Quân giọng hỏi: “Như vậy, biết Tô Trọng Cảnh chứ?”

      Giọng tuy , tên lại nặng, tựa như … sét đánh xuống, khiến toàn thân mèo tôi đều cháy sém.

      Tôi bỗng hiểu ra, tỉnh ngộ, vươn móng vuốt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hóa ra chuyện của tôi đều biết, còn giả ngây giả dại chọc tôi?”

      Xi Ly Quân cười : “Tiểu Dạ Đồng, chỉ đùa nàng thôi, đừng nóng giận, xưa nay ta luôn để tâm đến người mình thích với kẻ thù muốn giết thôi.”

      Tôi lớn tiếng hỏi: “Tô Trọng Cảnh là Tô Trọng Cảnh, William là William, chó có thể có quan hệ gì với người? “

      Xi Ly Quân thở dài: “Quả nhiên nàng chẳng hiểu gì cả.”

      Nỗi bất an mơ hồ lại truyền đến, tôi lo lắng quát hỏi: “Tôi cần biết cái gì? “

      Xi Ly Quân ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen như mực có ngôi sao nào, : “Lúc đầu, ta nghĩ nàng trời sinh vô tình, vĩnh viễn động lòng, cho dù bị đưa vào Hắc Ngục cũng chỉ là do ta có mắt, đành chịu. Lại ngờ rằng, nàng cũng có ngày vì đàn ông mà rơi vào Hắc Ngục… Nàng xem, chuyện này sao có thể khiến ta cam tâm được? Cùng là quấn lấy làm phiền, cùng là chiều theo tính tình của nàng, cũng bao dung, cũng làm mọi việc cho nàng, cũng vượt qua chủng tộc. có tướng mạo, có quyền thế, lực, thậm chí làm tổn thương nàng sâu sắc, nàng bất chấp gian nguy vì , làm trái thiên luật, tự ý cải mệnh. Khi ta ở Hắc Ngục biết được việc này, ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, vì sao ta bằng ? !”

      Mũi chân dùng sức, tiếng xương William gãy truyền đến, ta kêu đau, chỉ ngơ ngác nhìn tôi, hiểu ý của Xi Ly Quân.

      Tôi từng đoán rất nhiều lần vì sao Hồng Vũ nhận chó làm sư đệ.

      Tôi từng đoán rất nhiều lần William và tôi là nghiệt duyên gì.

      Nhưng khi chân tướng dần dần ra trước mắt, tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ.

      Đoạn chuyện cũ muốn nhớ lại kia dần dần lên trong đầu.

      - Hết phần 10 -

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phần XI: Hạnh phúc của nghịch chuyển thời gian

      Chương 44

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Chuyện mới mẻ ở thế giới con người nhiều, hôm nay là nam hoàng đế, ngày mai lại nhảy ra nữ hoàng đế.

      Thế giới quái lại chẳng có gì mới, cùng lắm là đám xà phía đông bị tiêu diệt, phía tây lại sinh ra tiểu hoa quyến rũ xinh đẹp.

      Xi Ly Quân còn, mèo Dạ Đồng tôi hoành hành khắp Ngũ Sơn còn địch thủ, khiến tất cả quái nhìn thấy đều quay đầu bỏ chạy khiến tôi ngày nào cũng rảnh rỗi làm tổ trong nhà, muốn tìm chút việc để làm. Huynh đệ ở núi Bạch Sơn uống rượu tán gẫu với tôi rằng Nam Sơn có Thần Điểu Tất Phương tên là Hồng Vũ, thân thủ rất cao cường. Mọi người nghe vậy, liền truyền tai nhau rằng chim mạnh hơn mèo. Tôi gói cá khô lại, chạy tới Nam Sơn nghìn dặm xa xôi, mình tìm Tất Phương Điểu quyết đấu.

      Tất Phương Điểu còn có thể phun lửa, giống pháp sư trong game online, khi tức giận có thể đốt trụi vài đỉnh núi trong nháy mắt, còn rộng hơn giới hạn pháp thuật.

      Nghề nghiệp của tôi là cận chiến gần giống như thích khách, nhưng độ nhanh nhạy cao, càng gần càng có thể phát huy sức mạnh, kìm chế đối phương hết mức.

      Khổ nỗi gặp phải Thần Điểu nghề nghiệp nấp, môn phái cấp cao lại thêm trang bị thần thánh gia tăng thuộc tính.Thao tác của tôi lại bị thất tình quấy rầy, cộng thêm lửa giận của ta bùng nổ quá mức, tăng tăng giảm giảm cộng lại… Trận này, tôi thua rất thảm.

      Đuôi bốc khói, hơn nửa lông người bị đốt trụi, tai cháy khét, xương gãy bảy tám cái, gãy móng, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng chạy trốn khỏi biển lửa, biến về thành nguyên hình, gục ở ven đường rồi cuối cùng nhúc nhích nổi nữa. lực tạm thời thể phục hồi được như cũ, đừng trộm cướp, đến cả con chuột cũng chẳng bắt được.

      “Đói bụng quá…” Tôi đói đến mức nhìn thấy cả ảo giác, trong đầu lên toàn là gà quay, cá nướng, thịt dê cắt lát với thịt hun khói. Với tộc mà , nỗi khổ đói khát còn cao hơn lễ nghĩa liêm sỉ nhiều. Tôi nhìn trái nhìn phải, phát ra xung quanh quái nào tôi quen, sợ bị mọi người nhìn thấy bộ dạng mất mặt lúc này, liền hạ quyết tâm bỏ tự ái, bắt chước con mèo bình thường, chịu đựng cơn đau do gãy xương, lảo đảo đứng dậy, lên trước hai bước, mở to đôi mắt to ngập nước, cố gắng kêu tiếng đáng với đám người cầm cá khô ngang qua: “Meo meo —— “

      “Ở đâu ra con mèo xấu thế này?” công tử quần áo gọn gàng ngang qua, ghét bỏ lấy quạt che, lùi về sau hai bước.

      Bác mang theo cá muối qua, nghiêng người sang bên cạnh, thầm: “Cái gì mà xấu vậy trời?”

      Đám trẻ con hiểu chuyện cầm hòn đá, hò hét vây quanh: “Nhìn này! Có trò chơi rồi!”

      Mẹ chúng ở phía sau nhắc nhở: “Đừng có để tay bẩn, sắp ăn cơm rồi.”

      Dù là hình mèo hay hình người của tôi đều rất đẹp, đâu từng gặp phải chuyện như lúc này. May mắn mặc dù thân thủ chậm chạp nhưng bản năng vẫn còn, tôi nhịn đau xoay người chạy vài bước, chui vào chuồng chó góc tường, đến khi trời tối mới dám ra ngoài. Dưới ánh trăng sáng ngời, tôi liếm lông lúc, bình tĩnh ra hồ, lấy nước làm gương soi, nhìn mình trong nước tôi phát hoảng, kẻ quái dị mắt to mắt tai lệch lông trong nước là ai đây?!

      Tình người ấm lạnh, mèo có lông là có người chăm.

      Con chuột kêu chít chít, thành hàng qua trước mặt tôi.

      Tôi có ý muốn bắt, nhưng biết sao người đau đến mức thể đuổi theo được.

      Bọn chuột cũng chịu ngoan ngoãn tắm sạch nhảy đến bên miệng tôi.

      Đại khái tôi sắp chết đói rồi…

      Trong lúc mơ màng, hồ bắt đầu gợn sóng, trong bụi cỏ có tiếng sột soạt, cây gậy chọc chọc đầu tôi, thấy tôi nhúc nhích, lại dùng sức chọc chọc. Tôi kiên nhẫn giật giật tai, ngẩng đầu nhìn lại. Đứng dưới ánh trăng là kẻ ăn xin quần áo lam lũ, chân giày rách, đeo cái sọt, mặt quấn miếng vải xám to, toàn thân rách nát ra hình người, chỉ có đôi mắt là xinh đẹp sáng lấp lánh trong đêm.

      ta thấy tôi còn sống, liền bỏ cây gậy ra, tới, nhặt tôi lên đặt vào sọt. Rồi lấy hồ lô hớt ít nước, khập khiễng vào ngôi miếu đổ nát trong núi sâu, nhóm lửa, treo cái hũ vỡ miệng lên đun nước.

      Tôi nghe phía nam Trung Nguyên có người xấu ăn thịt mèo. Nhưng vị trí tại của tôi là ở Lạc Dương, Trung Nguyên, nếu xảy ra nạn đói có loại vô lại này. Tên ăn xin này tám phần là đói đến điên rồi, thấy thịt là muốn ăn. Kết quả của thủ lĩnh Hắc Sơn tôi chết tay Tất Phương Điểu, lại chết trong bụng ăn mày, đúng là truyện cười hoang đường! Sớm biết như thế, tôi ngu ngốc, tùy tiện tìm Thần Điểu Tất Phương khiêu chiến!

      đời có hối hận.

      Mèo trước khi chết đều muốn rời khỏi quê cũ, cho người quen thấy. Phong cảnh Lạc Dương tú lệ, coi như thuộc loại đẹp.

      Nhưng chưa được ăn hết cá ngon đời khiến tôi chết có chút hối tiếc.

      Tên ăn xin đun nước, lấy ít muối từ trong túi vải thô bên người, bỏ gia vị vào, chờ sôi xong, đổ ra nửa bát, nếm thử vị, sau đó cho mấy miếng vải rách sạch vào luộc. Tôi nhìn mà chẳng hiểu gì, mèo nấu với vải thô ăn rất ngon sao?

      “Ngoan, đừng cử động.” ta trói chặt tứ chi của tôi, lấy dao cạo thuần thục cạo hết lông bị cháy của tôi , dùng nước muối ấm rửa miệng vết thương. Muối vào miệng vết thương, đau đến mức tôi kêu thảm thiết, nếu phải còn lực, tứ chi bị trói, thế nào cũng phải cào cho mặt ta nở hoa. Khi tôi đau đến mức sắp khóc, cuối cùng ta cũng thả móng vuốt của tôi ra, lấy ít thảo dược trong cái sọt, giã ra rồi bôi lên vết thương của tôi. Cảm giác mát lạnh, xoa dịu cơn đau do bị bỏng khiến lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều. ta lại lấy mảnh vải buộc lên miệng vết thương, sau đó vỗ vỗ đầu tôi : “Mèo con, kiên cường chút.”

      Thịt đến tay ăn, lại trị thương cho thịt? Người này nhất định là đồ ngốc.

      Trong nháy mắt thấp thỏm trong lòng tôi được buông xuống, tò mò đánh giá tên ăn mày ngốc nghếch này.

      ta thấy tinh thần tôi tốt hơn, lấy nước với bánh ngô ra, chia cho tôi hơn nửa. Mùi vị bánh ngô kém xa thịt, khô cứng khó nuốt, nhưng vì mạng sống, tôi cố gắng cắn, sống chết nhét vào bụng. Đáng tiếc là làm quái nên sức ăn của tôi lớn hơn mèo bình thường, ăn xong non nửa cái bánh ngô, tôi liền nuốt nước miếng nhìn chằm chằm cái bánh ngô ta mới nhai được có hai miếng, dùng mắt phải mở ra được liếc mắt đưa tình với ta để ám chỉ.

      Tên ăn mày ngốc hiểu ám chỉ của tôi, ngoan ngoãn đưa phần bánh ngô còn lại đến cho tôi, bụng ta lại kêu hai tiếng.

      Tôi thấy hứng thú và vừa lòng với hiểu biết của ta, quyết định ở cạnh ta dưỡng thương.

      Về phần báo ân? Có quái xinh đẹp như hoa, mạnh mẽ dũng mãnh là tôi ở cạnh ta, tương lai ăn thịt ta chính là báo ân rồi! Còn muốn điều kiện gì nữa?

      ******

      Con người rất sợ quái, nếu phát ra quái, kẻ yếu quay đầu bỏ chạy, lợi hại tiến lên chém giết.

      Tôi xác định được khả năng chịu đựng của tên ăn mày ngốc này, thế nên trong lúc dưỡng thương, dám để lộ thân phận của mình. Chỉ ngồi trong giỏ trúc của ta, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của ta.

      Đồ ngốc này tên là Tô Trọng Cảnh, gầy yếu điềm đạm ít . Buổi sáng mỗi ngày ta đều dậy vào giờ Thìn (từ 7h-9h sáng), lấy nhánh cây viết chữ vẽ tranh cát. Khi đó tôi còn chưa biết đọc chữ, xem hiểu lắm, chỉ cảm thấy như ta lẩm nhẩm kinh văn, có chút lợi hại. Viết khoảng hơn nửa canh giờ, chợ mở cửa, ăn mày ngốc chống gậy, đội nón, mang theo tôi, khập khiễng đến góc chợ phía Bắc, mở cái sạp , lấy bút giấy, đọc thư viết thư cho người ta.

      Giọng Tô Trọng Cảnh rất êm tai, nhè dịu dàng, giống khúc hát ru. Tôi thích chìm vào giấc ngủ trong tiếng đọc sách của ta, nhưng cơ hội như vậy rất ít. Bởi vì ở chợ Bắc có ít người bày quầy đọc thư viết thư, cạnh tranh rất khốc liệt, tuy rằng chữ ta viết rất đều, thái độ cũng rất ôn hòa, nhưng người tìm ta viết thư rất ít, trẻ con ném đá vào ta cũng rất nhiều, khuê nữ nàng dâu thấy ta quay đầu . Ngồi cả ngày cũng chỉ có những kẻ thực có tiền, keo kiệt đưa vài đồng tiền để ta đọc giúp thư nhà hoặc viết mấy chữ, ta cũng thèm để ý. Chỉ có bác bán bánh ngô bên cạnh quán viết chữ tốt bụng, nếu thấy ngày nào ta làm ăn được, nhét cái bánh ngô cho ta về nhà lấp bụng. ta lại giúp miễn phí bà ấy viết thư cho con trai ba năm trước được phái giữ biên ải.

      Con người là loài ham món lợi . ràng giá rẻ, thái độ phục vụ tốt, sao lại làm ăn tốt?

      Tôi cân nhắc rất lâu, cảm thấy vấn đề nằm ngay gương mặt của ta.

      Quanh năm ăn cơm đủ no nên Tô Trọng Cảnh rất gầy, buổi tối khi tôi dựa lên người ta sưởi ấm ngủ đều có thể cảm thấy xương sườn; chân ta có hơi cà nhắc, tư thế nhìn đẹp lắm; quan trọng là khắp người ta từ xuống dưới đều có vết bỏng, kể cả mặt, chỗ nào cũng gồ ghề; cái mũi lệch, khóe miệng cũng nghiêng, chỉ còn đôi mắt đẹp kia là giữ được phong thái tướng mạo vốn có, tổng thể còn xấu hơn tôi lúc bị cháy khét. Phải biết rằng con người thích ăn hiếp kẻ yếu, đến cả mèo bị đốt trụi cũng ghét bỏ, huống chi là đồng loại quái dị? Diện mạo Tô Trọng Cảnh trong mắt bọn họ, làm cho người ta vô cùng sợ hãi, cho dù ta luôn đội nón, mặt che vải rách, vẫn bị người ta bắt nạt cười nhạo như trước.

      Ngược lại tôi vì thế mà ghét bỏ ta, dù sao tộc ai ai cũng đẹp, con người người ngay cả sợi lông mèo cũng có, dù là quý công tử tiêu sái hay kẻ quái dị bên đường đối với tôi mà chẳng có gì khác nhau. Ngược lại hai người đều trải qua nỗi khổ lửa thiêu, khiến tôi có cảm giác đồng bệnh tương liên với ta, đáng thương cho cuộc sống ăn đủ no mặc đủ ấm của ta, quyết ý chờ vết thương tốt lên rồi giúp đỡ phen, để ta ăn cho no bụng.

      Tốc độ lành bệnh của tộc rất nhanh, tôi chấp nhận ăn bánh ngô nửa tháng, tuy lực vẫn chưa khôi phục, nhưng đa số ngoại thương lành. Tôi nhân lúc Tô Trọng Cảnh còn chăm chú bày quầy, lén rời khỏi giỏ trúc, chạy tới cửa hàng gà quay gần đấy, sai sử mấy con chuột chạy vào trong quán, thừa dịp bà chủ hét lên, rời khỏi quầy hàng, tìm đồ đánh con chuột, ngậm con gà quay ngon béo, quay đầu bỏ chạy. Thừa dịp có ai phát , nhét vào trong giỏ trúc của Tô Trọng Cảnh, vùi vào trong giỏ trúc ta làm cho tôi, chỉ chờ trở về cho ta bất ngờ.

      Cảnh tượng náo nhiệt tiếp theo phấn khích.

      Ông chủ keo kiệt của quầy gà quay phát thấy gà đâu nữa, hùng hùng hổ hổ tát bà chủ cái, là đồ đàn bà tham ăn ăn vụng.

      Bà chủ dậm chân, chỉ lên trời thề mình trong sạch, sau đó lại mắng đối phương keo kiệt thành tính rồi, bà gả vào hàng gà quay mà chưa ăn gà được mấy lần. Hai người cãi cọ, càng cãi càng hăng, cuối cùng đánh nhau bên đường, đánh cho vạt áo lộn xộn, trâm cài tán loạn. Ông chủ hùng hổ muốn bỏ vợ, bà chủ khóc sướt mướt đòi treo cổ, cả con đường đều ồn ào ầm ỹ, vô số người chen vào xem cãi nhau. Tôi nằm trong giỏ trúc, nhìn mà buồn chán, chỉ hận thể biến thành người đánh hai chưởng.

      Dường như Tô Trọng Cảnh có hứng thú với vụ cãi nhau, ta thấy thể bán được, thở dài, lấy hai đồng tiền mua hai bánh ngô chỗ bác cách vách, sau đó dọn đồ, muốn về sớm chút.

      Có thêm con gà, giỏ trúc nặng hơn vài cân, thể giấu được.

      Tôi lấy móng vuốt bới góc giỏ trúc, để ta nhìn thấy cái chân gà béo mập.

      Tô Trọng Cảnh thấy đồ ăn ngon, sửng sốt.

      Tôi tự nhận kỹ thuật ăn trộm thiên hạ vô song, kêu tiếng đắc ý với ta, khoe khoang.

      “Là ngươi trộm?” Có lẽ Tô Trọng Cảnh vui đến hồ đồ rồi, ta cười, chỉ sững sờ hỏi tôi.

      Tôi đắc ý dựng thẳng cái đuôi, lại kêu tiếng, ám chỉ ta tối nay có thể sùng bái bản mèo tiếp, mau chạy lấy người, mang giỏ trúc về chuẩn bị ăn mới là đúng đắn.

      Nhưng tôi tuyệt đối thể ngờ được việc lạ xảy ra.

      tay Tô Trọng Cảnh ôm lấy tôi, tay lấy gà quay ra khỏi giỏ trúc, đám người ghét bỏ lùi ra nhường đường cho ta vào hàng gà quay đứng trước mặt hai người cãi nhau khóc lóc ầm ỹ, đưa gà quay lên trước, dùng giọng bình tĩnh nhàng giải thích: “Xin lỗi, làm vợ chồng hai người bất hoà. Gà là mèo nhà ta trộm, bao nhiêu tiền, ta đền hai người.”

      “Meo meo! Đồ ngốc! Tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!” Tôi hổn hển, hung hăng cắn ta miếng phát tiết.

      Con gà nướng khoảng bốn năm cân, mèo tôi nặng cùng lắm là bảy tám cân, theo thể lực mèo bình thường mà tính, sao có thể tha được con gà nặng như vậy?

      *1 cân = 0.5kg

      Ai tin là tôi trộm, kẻ đó chính là đồ ngốc.

      Quả nhiên, ông chủ tát vào mặt Tô Trọng Cảnh phát, hùng hùng hổ hổ : “Ngươi lừa trẻ con sao! Ngươi thấy con mèo yếu thế này sao có thể ngậm mang con gà được? ràng là ngươi trộm, còn muốn đổ oan cho con mèo!”

      Bà chủ nhổ bãi nước bọt, chỉ vào mũi ta mắng: “Đồ vô liêm sỉ xấu hơn cả quỷ, nhìn ngươi biết ngay phải loại tốt đẹp gì! Quả nhiên tay chân sạch ! Suýt chút nữa hại bà đây bị bỏ!”

      Tô Trọng Cảnh bị đánh cho sắc mặt trắng bệch, vửa lùi vừa xin lỗi: “ xin lỗi, ta đền, nhất định đền.”

      “Ngươi có tiền quái gì!” Ông chủ càng mắng càng hung, cuốn tay áo lên, lấy gậy cán mì tiến lên, hung hăng đánh, “Ăn mày như mày cũng biết xấu hổ, lấy tiền đâu ra?”

      Bà chủ ở bên cạnh ra oai: “Chém con mèo xấu xí kia ! Bắt người lên quan phủ!”

      Quần chúng nhao nhao lên theo, đều ủng hộ đưa ta lên quan, để thanh thiên đại lão gia trừng trị tên ăn trộm này.

      Tô Trọng Cảnh thể cãi lại được, thể kém lực yếu, người trúng mấy phát đánh. ta đánh trả, chỉ muốn giải thích, khổ nỗi việc này lại rất kỳ lạ, muốn xin lỗi cũng biết thế nào, lời giải thích cũng rất yếu ớt, vì thế rất nhanh bị đánh ngã xuống đất, cả người bầm tím, vết máu loang lổ, lại cắn răng ôm tên đầu sỏ là tôi vào trong ngực, bảo vệ để gậy gộc đánh trúng người tôi.

      “Mèo con hiểu biết, ta trông chừng nó, rất xin lỗi…” ta ôm rất chặt khiến tôi hơi đau.

      Nhiều năm trộm cắp, chưa bao giờ tôi trải qua thất bại lớn như vậy, máu cả người đều dâng lên đầu, mặt nóng bừng, trong lòng hận Tô Trọng Cảnh tranh giành, đến cả con gà quay cũng giữ được, cũng hận người vây xem cười nhạo, đám có mắt tròng, càng hận hai vợ chồng kia phải trái đánh nhầm người tốt. Nếu phải lực đủ, biến thành quái được tôi cho tên vô dụng này cái tát, rồi cào mạnh những kẻ khốn kiếp biết xấu hổ vu oan người khác kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :