1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Vật – Quất Hoa Tán Lý (53c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 35

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nhiếp Tiểu Thiến nhanh chóng ngắt lời: “Con gà này là tay sai của lão Hắc Sơn. Giờ tôi phản bội lão Hắc Sơn, Yến Đại hiệp lại đánh ả bị thương, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này tốt nhất nên nhanh .”
      Ninh Thái Thần: “Nhưng…”


      Bánh Chưng vỗ ngực cam đoan: “Ả ta mấy chục năm nữa cũng làm được chuyện xấu nữa đâu!”


      Ninh Thái Thần: “Nhưng…”


      Nhiếp Tiểu Thiến nước mắt lưng tròng: “Công tử muốn cứu tôi, nếu để chị em lão Hắc Sơn biết tôi phản bội, chắc chắn đuổi giết tôi.”


      Đương nhiên, quá trình thương lượng này đều là họ với tôi, nội dung cụ thể còn phong phú hơn cả tôi . Chi tiết cho qua, tóm lại, Ninh Thái Thần nhìn trúng Nhiếp Tiểu Thiến có tình có nghĩa lại háo sắc, hơn nữa Bánh Chưng cố gắng ‘đẩy mạnh tiêu thụ’, quyết định dẫn ấy về. Đầu tiên là ở chung rồi kết hôn, tình tiết đằng sau cơ bản là na ná như nhau.


      Nhiếp Tiểu Thiến thắp đèn Ninh Thái Thần miệt mài đọc sách, trai tài sắc, vô cùng hòa hợp, có lẽ trong tay họ có tơ hồng của Nguyệt Lão. Sau này Nhiếp Tiểu Thiến biết nếu thương thế của xà khỏi chắc chắn bỏ qua cho mình, dứt khoát bỏ tu hành quỷ, dùng thuốc Ngưng Hồn hóa thành người phàm, qua đời kiếp vợ chồng, rơi vào luân hồi.


      Nhiếp Tiểu Thiến rồi, đột nhiên tôi có chút đơn.


      Tôi quyết định làm cho ấy việc cuối cùng, đánh con xà ngừng lằng nhằng kia đến mẹ nó cũng nhận ra, hại mất rất nhiều nguyên khí, hơn trăm năm thể khôi phục được, sau đó ở bên cạnh lớn tiếng cười nhạo.


      Mặt xà hết đỏ rồi lại đen, nằm úp sấp mặt đất, tức giận mắng: “Ngươi, con ác miêu kia, 300 năm trước, hại nghĩa huynh ta thân bại danh liệt, bị nhốt vào Hắc Ngục, nay còn hại ta!”


      Nghĩa huynh của là ai? Tôi suy nghĩ lúc lâu mới nhớ ra, là con rắn hai đầu vạn năm đến cầu hôn từ rất nhiều năm trước, cũng liều chết làm phiền như thế này. Tôi ghét nhất cái loại quái máu lạnh lông này, từ chối đủ kiểu có hiệu quả, đánh vài lần cũng có hiệu quả. Sau đó tôi thấy phiền, liền ra cho cầu rất khó khăn. Tôi muốn ăn cá quý nhất thế giới, bảo từ từ tìm. Mỗi lần tìm được, tôi đều được. ngờ rằng, con rắn hai đầu kia lại chạy đến chỗ Bồ Tát trộm cá vàng trong hồ phóng sinh, kết quả bị phát , thiên giới tức giận, nhốt vào thiên lao. Nghe trước khi vào nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà tôi.


      có đầu óc, liên quan gì đến ta?” Tôi chẳng hiểu gì cả, “Cũng chẳng phải là tôi muốn trộm cá vàng, hơn nữa cá vàng cũng thể ăn.”


      nhổ ra ngụm nước miếng có máu: “Yên tâm, chờ huynh ấy ra rồi, nhất định tìm ngươi tính sổ.”


      Tôi : “Cung kính chờ.” Xà mang vết thương khỏi.


      Bánh Chưng ngồi xổm bên cạnh tôi, nhàng hỏi tôi: “ lo lắng sao?”


      Tôi : “Dù là hay hận, thứ tình cảm này, thời gian quá dài nên quên mất rồi.”


      đâu.” Bánh Chưng , ta nghĩ ngợi rồi bổ sung, “Nếu xà hai đầu trở về, ta bảo vệ .”


      Lòng tôi có chút ấm áp, mạnh miệng : “Xà hai đầu về là chuyện mấy trăm năm sau, lúc đó sớm thành bộ xương trắng rồi.”


      Bánh Chưng gãi gãi đầu, ngượng ngùng : “Vậy trước khi thành bộ xương trắng, ta chăm sóc mèo xằng bậy là , ta rất sợ ngày nào đó gặp rắc rối bị bắt vào Hắc Ngục hoặc thiên lao.”


      “Được, ” tôi do dự trong giây lát, đồng ý, “Huynh phụ trách nấu cơm rửa chén quét tước giặt quần áo, ta cho huynh ở lại cạnh ta…”


      Bánh Chưng : “Được!”


      Ánh mắt khi ta cười rộ lên sáng lấp lánh, vết sẹo xấu xí mặt che lấp được hào quang bên trong, oán hận thân hình trọn vẹn, phẫn nộ với ông trời bất công, bất mãn khi tôi tùy ý bắt nạt ta, bên trong chỉ có dịu dàng như nước, tựa như biển lớn. Tấm lòng ta quả nhiên là rộng lớn nhất, lương thiện nhất, vĩnh viễn có góc nào u tối.


      Sau đó, chúng tôi ở cùng nhau rất nhiều năm, làm rất nhiều chuyện thú vị.


      ta là ăn mày, cũng là quân tử. Tôi tin từng câu hứa hẹn của ta.
      Tuy cuộc đời con người ngắn ngủi, nhưng tôi ghét ta, cảm thấy có thể vui vẻ như vậy mà sống.


      Nhưng tôi ngờ có ngày, ta dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn tôi, xoay người vứt bỏ tôi. Phá vỡ mọi lời thề, phá bỏ mọi tín nhiệm, trở thành bóng tối nhìn thấy tận cùng giam cầm tôi. Trong những năm tháng đáng ghét nhất kia, tôi cố gắng quên khuôn mặt của ta, nhưng tôi vẫn nhớ ánh mắt ấm áp kia của ta.


      Ánh mắt giống hệt William.


      Chu Tư Tư bị của“Thiến Nữ U Hồn” đả kích, mãi được gì.


      Tôi nhanh chóng quăng tình cảm đau buồn linh tinh cần thiết, khôi phục lại thành mèo vô tâm vô phế, mở DVD, bỏ đĩa phim vào đầu đĩa.


      “Đợi ! Sao bản mèo trong đấy lại là nhân vật phản diện chính! Còn xấu với khủng bố như vậy!”


      ra nguyên hình của lão Hắc Sơn là .”


      bậy! phải! Tôi loli đáng thuần khiết như thế! Tôi muốn kéo tên vô liêm sỉ họ Bồ kia ra ngoài giày xéo!”


      “Bình tĩnh bình tĩnh! Đây là nghệ thuật sáng tác.”


      bậy! Chắc chắn ta tức tôi trộm cá khô của ta, cố tình xấu tôi!”


      “Dạ Đồng, Nhiếp Tiểu Thiến chuyển thế có thể nào là tôi ?”


      kể truyện cười hài hước nhất đời đấy hả?”


      “Dạ Đồng, Ninh Thái Thần có đẹp trai như Trương Quốc Vinh ?”


      muốn ăn đòn à?”


      “…”


      Buồn bực xem phim xong, Chu Tư Tư thần thần bí bí thăm dò : “Dạ Đồng, tôi cũng chuyện bí mật nhất cho nhé?”


      Tôi nghi ngờ nhìn đần độn.


      Chu Tư Tư lấy từ trong túi áo ra 2 tờ rơi được gấp lại, vuốt phẳng đưa đến trước mặt tôi. Tôi nhìn qua tức giận đến mức lông cũng muốn nổ tung. tờ rơi có ảnh chụp lúc tôi biến thành mèo, tiêu đề là “Thông báo tìm mèo”, nội dung: con mèo nhà Trung Hoa lạc đường, dài 43 cm, cả người đen, mắt màu vàng. Tính cách kén ăn, kiêu ngạo, thích ngủ, bắt người, xấu tính, nên giữ. Nếu nhìn thấy vui lòng gọi điện đến: 134XXXXXXXX, liên hệ: William. Cung cấp tin tức có ích, phát ra tung tích của nó, tiền thưởng vạn.


      Còn có cái là ảnh tôi biến thành người, tiêu đề là “Thông báo tìm người”, nội dung: bé lạc đường, 14 tuổi, cao 1m58, tóc đen mắt đen, diện mạo đáng đáng siêu đáng ! Tính cách kén ăn, kiêu ngạo, thích ngủ, bắt người, xấu tính, nên giữ. Nhìn thấy vui lòng gọi điện thông báo: 134XXXXXXXX, liên hệ: William. Cung cấp tin tức có ích, phát ra tung tích của bé, tiền thưởng mười vạn.


      thầm ra , William toàn ở ngoài đường tìm đấy,” Chu Tư Tư vui sướng khi người gặp họa, “Mấy hôm nay, gọi điện cho tôi bảy tám lần, chuyện giọng cũng nức nở, cậu ta sắp điên đến nơi rồi, sợ bị biến thái bắt cóc. Tờ rơi tìm mèo rồi tìm người được dán ở gần khu nhà tôi, mọi người đều bàn tán, ảnh chụp rất đẹp.”


      Dạ Đồng tôi sao lại sợ biến thái?!


      Mất mặt!


      Tôi quả quyết đứng lên, xé nát tờ quảng cáo.


      Quá mất mặt!


      Tôi lấy tốc độ như gió lốc nhảy xuống nhà, chạy vội.


      Cả đời chưa từng bị mất mặt như vậy!


      Tôi muốn bắt con chó ngu xuẩn kia lại, đặt lên sô pha đánh nhừ tử

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phần IX: Sóng gió ở Hắc ngục

      Chương 36

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Khắp đường dán đầy thông báo tìm mèo, đấy in gương mặt đáng của tôi, tiền thưởng lớn làm xôn xao cả thành phố. Vô số trai già trẻ cầm dụng cụ bắt mèo trong tay, phố lớn ngõ hỗn loạn, thấy mèo đen liền bắt, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, hy vọng nhờ chuyện này mà có được khoản tiền. Khiến tôi đường về nhà bị sa vào vòng vây, nhiều lần phá vây, trèo cây chui lỗ mới thoát khỏi dòng người hùng dũng kia, chạy được về nhà.


      Vẹt nhìn thấy tôi, vội vàng bỏ thìa kem ra, chạy gọi điện thoại cho William.


      Hồng Vũ bước tới tóm lấy cổ tôi, nhấc lên giữa trung, hung dữ nghiêm mặt dạy dỗ. Mỹ nữ tức giận, ngọn lửa bùng lên khắp người, tiếng chim hét chói tai rất khủng bố. Tôi bị mắng đầu choáng mắt hoa, hồn bay phách tán, chỉ hận thể tìm cái hang chui vào ra nữa.


      Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, William ôm chồng tờ rơi to đùng từ cửa vào, khí thế sét đánh kịp bịt tai nhào lại đây. ta vung tay lên, tờ rơi bay đầy trời. ta ôm chặt lấy tôi như sợ mất cục xương thịt, rồi sờ tai, rồi kéo cái đuôi, đến khi xác nhận thân phận xong, trong cổ họng hu hu hai tiếng, mới bình tĩnh lại. Sau đó đầu óc ta lại bắt đầu chập mạch, biết lại học dáng vẻ của nam chính trong bộ phim truyền hình nào, mặt đầy nước mắt vui mừng, nắm lấy bả vai tôi liều mạng lắc lắc: “Rốt cuộc đâu? Bọn tôi lo lắng sắp chết rồi! bị thương chứ? xảy ra việc gì chứ!”


      Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình trong lòng rít gào mà bên ngoài ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ này của ta rất ghê tởm! Tôi sợ tới mức đờ ra lúc lâu, cho dù bị sờ lung tung, cũng quên đánh ta.


      Hồng Vũ khuyên: “William, em bình tĩnh . Nó bình yên trở về, chắc là được gặp người đó.”


      “Mèo ba ngày năm bữa trốn nhà phải rất bình thường sao.” Trước đây tôi lén chuồn ra ngoài mười ngày nửa tháng về nhà cũng là chuyện thường, William biết thôi, Hồng Vũ biết cũng nên giải thích cho ta chứ. Giờ đến cả Hồng Vũ cũng bình tĩnh, khiến trong lòng tôi nghi ngờ, bắt trọng điểm hỏi, “Tôi gặp được ai?”


      William vẫn ôm tôi buông tay.


      Hồng Vũ yên lặng nhìn tôi lúc, phiền muộn thở dài: “Kết giới Hắc Ngục bị phá, bọn quái trốn khỏi ngục, xông vào trần gian rồi.”


      Chuông cảnh báo trong lòng tôi báo động, cuống quýt xua tay thanh minh: “Chuyện xấu lần này tuyệt đối phải em làm! Khi em ở Hắc Ngục rất ngoan ngoãn, đừng đổ oan cho mèo!”


      “Ai là do em làm? làm tự mình biết lấy! Có phải là còn giấu chuyện xấu gì nữa ?” Hồng Vũ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, gõ tôi cái nhưng cũng truy cứu nữa, giải thích, “Là Xi Ly Quân trong ngục giam chữ Thiên, dùng nghìn năm tìm ra cách mở được kết giới, chạy trốn ra ngoài. Lúc Thiên giới phát ra, muộn. Tất cả ba trăm ma cực kỳ hung ác ở Hắc Ngục trốn theo Xi Ly Quân, lẻn vào nhân gian, biến mất thấy. Chị và Lam Lăng thấy em mấy ngày về, có tin gì, sợ em bị tìm thấy. ngờ con mèo vô liêm sỉ em chỉ vì việc mà trốn nhà chơi!”

      Chị ấy càng càng giận, ngọn lửa người lại bắt đầu bốc lên, rít gào , “Hôm nay đốt tất cả đống lông người em, cái tên Hồng Vũ của chị viết ngược!”


      Từng đợt nóng ập đến, tôi thấy tình hình ổn, vội rụt đầu lại, trốn sau lưng William, đôi mắt quét khắp nơi, tìm đường chạy trốn.


      William run rẩy đứng trước che cho tôi, năng lộn xộn : “Sư tỷ Hồng Vũ, đừng đốt lông Dạ Đồng, muốn đốt đốt em này, đến mùa hè rồi, lông em dày, sợ nóng…”


      Lúc hoạn nạn gặp chân tình, tôi cảm động: “Sư đệ William, đúng là chó tốt, lần sau tôi tức lấy móng vuốt cào nữa.”


      William rất vui sướng, phản ứng cũng rất nhanh: “Dạ Đồng, tôi muốn có phiếu chó ngoan.”


      Vẹt khinh thường, cao giọng kêu: “Đồ ngốc đồ ngốc! Hai tên ngốc!”


      Rốt cuộc Hồng Vũ tức giận nữa, lửa giận cũng ngừng lại, ngồi bên cạnh buồn bực uống trà.


      Tôi thấy tình thế dần ổn, ở sau lưng William giơ móng vuốt, cẩn thận hỏi vấn đề lớn nhất trong lòng: “Xi Ly Quân là ai? Vì sao lại tìm em gây chuyện?”


      Hồng Vũ ngạc nhiên: “Em quên rồi?”


      Vẹt khinh bỉ: “ quên rồi?”


      William mừng như điên: “ quên rồi? !”


      Tôi vò đầu: “Tên này nghe quen lắm, rốt cuộc là ai?”


      Đúng lúc này, Lam Lăng từ ngoài cửa vào. Bởi vì khó có cơ hội được vào nhà, ta ăn mặc sạch , khóe môi nhếch lên tươi cười hiền hòa, đôi mắt nhìn chằm chằm Hồng Vũ, với tôi: “Là xà hai đầu tìm con cá vàng cho em!”


      Cuối cùng tôi cũng nhớ ra cái tên vô lại này.


      Thời Hồng Hoang, thiên hạ đại loạn, quái hoành hành, dùng sức mạnh quyết định địa vị. Tôi dẫn theo hơn nghìn con tiểu , chiếm lấy Hắc Sơn xưng vương, ức hiếp dân quê, làm xằng làm bậy, thanh danh lan rộng. Cùng bốn vị ma xung quanh là Yên Sơn, Hà Sơn, Hồng Sơn, Bạch Sơn, xưng là Ngũ đại thánh. Trong đó đứng đầu đám quái Hà Sơn chính là Xi Ly Quân.


      Xi Ly Quân là quái mạnh nhất trong chúng tôi, rắn hai đầu thế gian hiếm có, đầu có thể phun lửa, đầu có thể phun độc, trí tuệ ác độc, quái bình thường khó có thể địch nổi. Cho nên trong Ngũ đại thánh, mấy vị quái còn lại đều lấy làm chỉ. Duy mình tôi trời sinh kiêu ngạo, thích sống mình, thèm để vào mắt, tiệc rượu cũng tham gia.


      Xi Ly Quân có hai cái đầu, cũng có hai tính cách, luân phiên xuất , ngày đêm ngủ. Ban ngày tàn bạo, buổi tối háo sắc, chỉ vào lúc canh ba khi ngày đêm giao nhau là hai tính cách đều tỉnh.


      Ngày đó, có con Đại bàng đến từ phía tây coi thường tôi phận con , mang người tấn công Hắc Sơn.


      Tôi chỉ huy bầy , huyết chiến ba ngày. Xi Ly Quân nghe tin, theo thỏa thuận giữa năm núi, mang binh tới giúp.


      Đúng lúc mặt trời lặn, ánh nắng chiều đầy trời, khắp Hắc Sơn đều là vết máu.


      Xi Ly Quân đứng dưới đám mây, mặc áo dài đen, đôi mắt vàng khuôn mặt nghiệt phi giới tính kia lấp lánh nhìn tôi.


      “Ngươi đến muộn.” Tôi ném đoản kiếm đồng đen được khảm đá Hắc Diệu cướp được xuống, ngồi núi hài cốt, khắp người đều có vết thương, ngẩng đầu cười đắc ý với . Đột nhiên tôi lấy đoản kiếm đâm lên người đại bàng , vừa liếm miệng vết thương vừa ngoe nguẩy đuôi, sau đó đứng lên tảng đá lớn, rất có khí thế của chị cả sai lũ thu dọn tàn cuộc.


      Mấy lần gặp trước kia, tôi đều dùng hình mèo. Cho nên Xi Ly Quân ngơ ngác đứng giữa trung, nhìn tôi chằm chằm, qua lúc lâu mới hỏi: “ là Dạ Đồng?”


      Tôi giận, chỉ vào đầu hỏi: “Tai mèo đuôi mèo, mèo mà cũng phân biệt được à. Ta phải Dạ Đồng, chẳng lẽ ngươi là Dạ Đồng? !”


      Xi Ly Quân nhảy xuống khỏi đụn mây, hỏi: “Ta chưa bao giờ gặp trong yến hội.”


      Ánh mắt tôi vui, xoay vòng, châm chọc hỏi: “Bây giờ phải gặp rồi sao?!”


      Xi Ly Quân nở nụ cười: “Là do ta ngờ Dạ Đồng Hắc Sơn lại xinh đẹp như vậy.”


      đánh người cười, tôi cực kỳ tự tin với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nghe thấy lời khen, cái đuôi lập tức dựng thẳng, vênh mặt lên, kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên!”


      Màn đêm buông xuống, nhưng đôi mắt Xi Ly Quân sáng lên, nhìn đến khi trong lòng mèo tôi bắt đầu sợ, mong đợi hỏi lại: “Có thể mời Dạ Đồng đến Hà Sơn làm khách được ?”


      Tôi lùi về sau bước, nhíu mày: “Có rảnh .”


      Xi Ly Quân ân cần: “Ta có thể chữa thương cho .”


      Trực giác của tôi thấy có việc gì mà ân cần, phải lừa đảo cũng là quân trộm cắp, từ chối.


      Xi Ly Quân có hơi đăm chiêu: “Người đứng đầu Hắc Sơn có phu quân chưa?”


      Tôi cảm thấy này người rất đáng ghét, chạy.


      Xi Ly Quân còn muốn lằng nhằng.


      Nhị vương ở Hắc Sơn là hổ , cũng thuộc loài mèo, da mặt dày, mặt mũi tuấn, tính cách chất phác thành , là trợ thủ đắc lực tôi tin tưởng và nể trọng nhất. ta thấy đối phương khó chơi, liền thay tôi chặn lại: “Số người thích quái đứng đầu Hắc Sơn có thể xếp hàng dài từ đỉnh núi xuống chân núi. Phu quân của ấy, ta còn chưa đến lượt chứ đừng là ngươi.”


      Ba ngày sau, ta ra khỏi núi tìm cá cho tôi, bị mấy quái lợi hại vây đánh, chết dưới chân Hắc Sơn. Tôi giận dữ, thề báo thù, quyết tìm ra hung thủ. Nhưng tôi lắm kẻ thù, trường để lại dấu vết gì, khó xác định được hung thủ. Xi Ly Quân nhân cơ hội đến bên cạnh tôi, là thấy sói núi Lưu Vân dạo này thường hay đến chân Hắc Sơn, ân cần muốn cùng tôi truy tìm hung thủ.


      Tôi nghĩ nghĩ, đồng ý. Cùng đến núi Lưu Vân khiêu khích sói cùng bạn bè giết người phóng hỏa. Nhưng thủ lĩnh sói ra rất có khí phách, đến chết cũng chưa gặp bao giờ hổ nhà tôi.


      Manh mối gián đoạn, tôi tiếp tục thăm dò, lại thêm Xi Ly Quân sống chết quấn lấy theo bên người, hận thể ngày đêm rời. Nhưng thích hình mèo của tôi, chỉ thích dáng vẻ tôi biến thân. Lúc tôi viết chữ, muốn cầm tay tôi cùng nhau viết. Lúc tôi ăn cá, dùng đũa gắp cá nướng đưa lên miệng tôi. Lúc tôi ngủ, cái tên hai đầu vĩnh viễn cần ngủ như quanh quẩn ở cửa động, đánh đàn đọc thơ ca chua xót. Buổi sáng Xi Ly Quân thường đến mời tôi đánh nhau, buổi tối Xi Ly Quân thường đến muốn động tay động chân, mà phụ nữ tộc có tư tưởng trinh tiết mạnh, xằng bậy chiếm đa số. Tôi chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, nhìn tính tình như vậy, cho dù là người mù, cũng biết nghĩ gì.


      quái quen biết đến làm thuyết khách: “Hà Sơn rất gần Hắc Sơn, có thể liên kết thành . Xi Ly Quân lớn mạnh, liên thủ với , đúng là ông trời tác hợp, quái xung quanh muốn cũng phải cúi đầu xưng thần, dù là Thiên giới cũng chưa chắc dám hành động thiếu suy nghĩ, đây là chuyện tốt nhất thiên hạ.”


      Vì thế, tôi hỏi : “Ngươi thích gì ở ta?”


      Ban ngày Xi Ly Quân : “Ta thích nàng độc ác tàn nhẫn trong máu tươi.”


      Buổi tối Xi Ly Quân : “Ta thích nàng đứng thi cốt cười rộ lên lười nhác lại xinh đẹp, rất giống như quyến rũ người ta.”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 37

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Khi đó thiên giới có quy định nghiêm khắc, lũ quái thích đánh nhau, để mạng người vào mắt. Mặc dù tôi vô liêm sỉ, nhưng chỉ thích cướp bóc ăn cắp và ăn hiếp yếu, chứ ra giết nhiều người lắm. Chỉ cần con người hay quái chọc tôi phát hỏa, tôi cũng tình nguyện mắt nhắm mắt mở cho qua. Gặp được tên đáng ghét, nhiều lắm là đánh hơi mạnh tay một chút, chỉ cần lằng nhằng tiếp nữa, cũng thôi. Cũng nên hung ác tàn nhẫn? Hơn nữa tôi ghét nhất nữ có năng lực, bảo tôi dựa vào nhan sắc quyến rũ nam thế lực lớn, thà rằng tôi cắt cổ tự sát còn hơn!


      Nhưng Xi Ly Quân lại lấy giết người làm vui, mỗi ngày phải giết người, lấy tim gan nhắm rượu. Dù là trai già trẻ, hễ rơi vào trong tay , chỉ có nước bị nuôi như gia cầm. thấy tôi quan tâm đến , lại phán đoán lung tung, máu lạnh vô tình giết hết nữ được bao nuôi ở Hà sơn, còn có rất nhiều tích ghê tởm, cũng —— kể hết được.


      Tôi gọn gàng dứt khoát với : “Thân thể xà lạnh như băng, tim cũng lạnh. Ta thích ấm áp, nằm lăn lộn dưới ánh mặt trời mới là cuộc sống mà mèo theo đuổi.”


      Đôi mắt vàng của híp lại, đôi môi mỏng đỏ tươi nhàng nhếch lên, cực kỳ ái muội bên tai tôi: “Ta có thể cùng phơi nắng mặt trời với nàng, cũng có thể ủ nóng cơ thể để ôm nàng.”


      Tôi thấy ghét kịp tên đàn ông cặn bã gì sánh này nhưng cũng thấy kỳ lạ. Khổ nỗi tôi sơ ý lơ là, điều tra qua quýt, biết tính tình , từng bắt tay ký hiệp nghị Ngũ Sơn với , căn cứ vào nội dung hiệp nghị, quái năm đỉnh núi chúng tôi tình như em, có nghĩa vụ giúp đỡ nhau, được trở mặt thành địch.


      Khế ước tộc có hiệu lực cưỡng chế, làm trái bị xử phạt nghiêm khắc. Dù tùy hứng như tôi cũng dám tùy tiện làm bậy.


      Xi Ly Quân nắm chắc điểm ấy, quấn quýt làm phiền nghỉ, thậm chí tìm người theo dõi tôi.


      Tôi cực kỳ tức giận, chửi rủa, đánh tàn bạo, mấy lần phát động đại chiến. Thực lực của cao hơn tôi, chỉ là có ý nhường, muốn xuống tay giết. Tôi lại kiêng nể gì, thế nên khi đánh lực lượng ngang nhau. Đánh mười mấy năm, đều có kết quả, hơn nữa nhân nhượng nhường nhịn bằng mọi cách, lũ thay nhau tẩy não khuyên bảo, bọn chúng phân tích có lý, đáng tiếc tôi trời sinh kiêu ngạo, coi ‘thấy việc lùi bước’ là hổ thẹn nhục nhã, dù thế nào cũng chấp nhận.


      Trong lúc do dự, khi tôi tuần núi gặp được nữ .


      Tên ta là Tố Tố, là bò cạp xinh đẹp. Khi ký kết hiệp nghị Ngũ Sơn, tôi và hổ từng đến Hà sơn, xong việc trước. Trước khi , thấy nàng ta khiêu vũ ở bữa tiệc, quốc sắc thiên hương, mị thái bách sinh, liền tò mò hỏi tên. quái già , nhưng hôm nay nhan sắc của ta vô cùng tiều tụy, hóa ra là còn lực, gần như đến cả hình người cũng giữ được.


      Tôi biết quyết định của Xi Ly Quân vì tôi mà dùng chiêu bài giết hết tì thiếp. Bò cạp này may mắn chạy trốn được, tìm tới đây, sợ là muốn tìm tôi gây chuyện. Tuy rằng nàng ta rất vô tội, tôi cũng rất vô tội, mọi chuyện đều rất xúi quẩy, nhưng người ta tìm tới cửa, tôi cũng thể đứng đấy để người ta đánh, vì thế xòe móng tay làm ra tư thế chuẩn bị ứng chiến.


      Tố Tố hình như có ý động thủ, nàng ta ngửa đầu cười quyến rũ, dung nhan tiều tụy toả sáng ra mấy phần động lòng người, sau đó lạnh lùng hỏi tôi: “Thủ lĩnh Hắc Sơn, ngươi có phát ra đám quái trước kia từng tìm ngươi bày tỏ tình cảm hâm mộ thấy nữa rồi ?”


      Tôi để ở trong lòng mấy người đàn ông từng cự tuyệt, lắc đầu, phủ nhận.


      Tố Tố hỏi lại: “Thủ lĩnh Hắc Sơn, ngươi có phát dạo này có người tìm ngươi cầu hôn ?”


      Tôi cảm thấy có người cầu hôn là chuyện tốt, cũng để ở trong lòng, lắc đầu, phủ nhận tiếp.


      Tố Tố lại hỏi: “Thủ lĩnh Hắc Sơn, ngươi là kẻ vô tâm vô phế, có phát ra tất cả quái đó đều chết ?”


      Lần này tôi phủ nhận. Tôi nhớ tới việc, chần chờ lúc lâu: “Ta biết A Hổ chết.”


      Hổ thích tôi, tôi với mặc dù thể là thâm tình hậu ý gì nhưng dù sao cũng có mấy phần tình cảm. Nếu thực sự động dục muốn tìm đàn ông thì trong đám tướng quân vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng giữa chúng tôi rất trong sạch, là em tốt.


      “Thích chính là tội, ” Tố Tố nhìn tôi chằm chằm, “Xi Ly Quân tuyệt đối cho phép có người nhìn trộm đồ của , cho dù là ý nghĩ trong đầu cũng cho phép nghĩ.”


      Tôi hỏi: “Chứng cớ đâu?”


      Tố Tố nghiến răng nghiến lợi: “Nhị đương gia Hắc Sơn võ công xuất chúng, Xi Ly Quân muốn tự mình ra tay, sợ bị ngươi phát ra sơ hở, cho nên phái Gấu ra tay. Nhưng Hổ dũng mãnh, hắn sợ Gấu địch lại được, sai ta dùng độc bò cạp cộng thêm hỗn hợp thuốc độc, bôi lên đao. Loại độc dược ta có thể luyện ra, ngươi cứ nhìn thi ́t Hổ là sẽ thấy. Ta ở Hà sơn, là người của Xi Ly Quân, tuyệt đối thể có ân oán gì với nhị đương gia Hắc Sơn. Nếu phải Xi Ly Quân cưỡng bức, vô duyên vô cớ, tội gì phải chế độc giết ?”


      Tôi lạnh lùng hỏi: “Ngươi ra sự thật, sợ ta giết ngươi?”


      Tố Tố hận : “Ta thoát khỏi tay , lực mất hết, cốt hỏng hết rồi. Ngươi muốn giết cứ giết, còn phải sợ gì nữa? Nhưng thủ lĩnh Hắc Sơn thì khác, ngươi là ma mạnh mẽ như vậy, có thể cam tâm bị đùa bỡn? Bị quản thúc?”


      Tôi nghe xong, xoay người rời .


      Tố Tố sửng sốt, đuổi theo hỏi: “Ngươi báo thù?”


      Tôi quay đầu đáp: “Ngươi muốn mượn đao giết người, còn hiệp nghị ngũ sơn, sao ta có thể cho ngươi được như ý?”


      Tố Tố hổn hển, ở phía sau dậm chân mắng: “Đồ bỏ ! Thùng cơm, vô dụng! Ta nhìn lầm năng lực của ngươi rồi!”


      Con chồn theo tôi tuần, nghe thấy tiếng mắng, tức giận : “ giết con ả đáng ghét này sao?”


      cốt của ả hỏng rồi, quay về nguyên hình nhanh thôi, còn bị rơi và Súc Sinh Đạo chịu khổ nữa,” tôi cười, “Ả ôm quyết tâm liều chết muốn báo thù, đồng thời cũng xin giải thoát. quái ta là thân phận gì? Sao có thể làm như ả mong muốn được?”


      Chồn giận : “Xi Ly Quân quá kinh khủng, quái Hắc Sơn chúng ta phải dễ ăn hiếp, cùng liều mạng với ! Báo thù cho nhị đương gia!”


      Tôi lắc đầu: “Hiệp nghị Ngũ sơn rất phiền phức.”


      Chồn nóng nảy: “Mèo lão đại, cứ thế mà bỏ qua sao?”


      Tôi liếm liếm móng vuốt sắc bén, trầm , “Giết người cần dùng đao?” Tôi phân phó chồn, “ với Xi Ly Quân, bảo tới đây, muốn nghe ta thì hai đầu đều phải tỉnh táo,” chồn dù cũng phục, nhưng ưu điểm của là nghe lời, vì thế ngoan ngoãn .


      Mèo câu hồn ở đôi mắt, mèo xinh đẹp ở lười nhác.


      Chờ đến khi Xi Ly Quân đến, tôi mặc chiếc váy đỏ rực, tóc buông xuống, đeo vòng hoàng kim, lộ ra nửa bờ vai trắng nõn, gáy đeo lục lạc, lười biếng nằm nghiêng giường mềm. Xi Ly Quân nghe tin, bỏ tất cả mọi việc, vội vàng đến đây, ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười châm rượu cho tôi. Tướng mạo tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt như nước hồ thu lấp lánh dưới ánh đèn. Nếu biết bản tính của , quả thật cũng có mấy phần sắc thái quyến rũ người. Đáng tiếc khi đầu ngón tay lạnh lẽo của lướt qua tay tôi, nháy mắt tôi lạnh nổi cả da gà.


      Tôi kìm nén phát hỏa, ngoắc ngoắc ngón tay, tới gần : “Ta đã suy nghĩ mấy ngày, đề nghị của ngươi cũng đáng tin. Hà sơn và Hắc Sơn hợp lại, thế lực của chúng ta trong phạm vi nghìn dặm cũng là số , lấy năng lực chiến đấu của hai chúng ta, nếu cố gắng có thể nắm lấy toàn bộ phương bắc.”


      Xi Ly Quân vô cùng vui mừng: “Đúng vậy!”


      Tôi hỏi: “Ngươi ̣nh dùng gì làm sính lễ?”


      Xi Ly Quân cần nghĩ ngợi: “Dùng Hà sơn làm sính lễ!”


      Tôi tức giận : “Ngươi lấy Hà sơn làm sính lễ, ta dùng Hắc Sơn làm đồ cưới, thành ý ở đâu? !”


      Xi Ly Quân sợ việc thành, lấy lòng hỏi: “Nàng muốn gì?”


      Tôi ôm lấy cổ , chậm rãi : “Thân phận Dạ Đồng ta tầm thường, muốn thành thân với ta thể lấy vật bình thường làm sính lễ!”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 38

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Xi Ly Quân : “Vật báu trong thiên hạ, chỉ cần nàng muốn, ta tìm về hết cho nàng.”


      Tôi : “Ta là mèo, chỉ thích cá, nhưng cá ngon nhất thiên hạ ta đều ăn, chỉ có ba loại chưa được ăn. Cá đoàn phiến trong Đông Hải, cá chép nhiều màu ở chỗ Vương Mẫu, cá vàng bảy màu trong Tử Trúc Lâm của Bồ Tát.”


      Xi Ly Quân do dự lúc lâu, khó xử : “Công chúa Đoàn Phiến là nghĩa nữ của Đông Hải Long vương, cá chép nhiều màu sớm tu luyện thành tiên, được sủng ái chiều, là vật có tiên khí. Cá vàng bảy màu cũng là vật của Bồ Tát, sao có thể bắt đến cho nàng thỏa mãn ham mê ăn uống của mình?”


      Tôi hừ lạnh tiếng, quay đầu : “Cút! Còn tưởng ngươi là đàn ông có chí khí, trong lòng cân nhắc có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nay xem ra cũng chẳng có gì hơn!”


      Xi Ly Quân ngàn xin vạn cầu, tôi cắn răng chịu, còn giật dây : “Công chúa Đoàn Phiến với tiên nữ cá chép trốn, kêu cứu, dễ bắt được. Nhưng cá vàng bảy màu cũng ít, hơn nữa Tử Trúc Lâm canh giữ lỏng lẻo, ngươi nhân lúc Bồ Tát bế quan, lén chạy đến vớt con rồi bỏ chạy. Bồ Tát có phát ra cũng là chuyện mấy ngày sau, ngài cũng biết là ai làm đâu.”


      “Được, ai bảo ta thích con mèo tham ăn như nàng.” Xi Ly Quân nhàng mà hôn tay tôi, mang theo rất nhiều tình ý, thấp giọng , “Nàng thề , nếu ta bắt được cá vàng bảy màu, nàng phải làm vợ ta.”


      Tôi chút do dự đồng ý: “Được, ta thề.”


      tộc trọng nhất là thề ước, Xi Ly Quân nhìn tôi cười, đôi mắt cong cong, rất vui vẻ.


      Tôi lặng lẽ dò hỏi ràng ngày Bồ Tát bế quan, lại thám thính ngày chuẩn bị ra tay. Trước mấy ngày ra tay, tự mình chạy đến Tử Trúc Lâm kiêu ngạo làm càn, trước khi , tuyên bố trong vòng 3 ngày chủ nhân của tôi tới trộm cá vàng bảy màu, sau đó trốn . Chờ Xi Ly Quân dựa vào đường dẫn điều tra cùng với kế hoạch ban đầu vào Tử Trúc Lâm, vừa bắt cá vàng rơi vào cái bẫy thiên giới giăng sẵn. hết đường chối cãi, lại liên quan đến đủ loại việc ác của trước kia, bị thiên giới ‘giết người răn trăm người’, nhốt vào Hắc Ngục.


      Tôi báo thù thành công, còn nhân cơ hội tiếp quản Hà Sơn của , thế lực lớn mạnh, mấy năm oai phong. Sau đó cảm thấy quản hai núi rất phiền, liền tặng Hà Sơn cho người khác.


      Chuyện cũ trước đây thản nhiên kể lại.


      Vẹt nghe trợn mắt há mồm, chỉ vào mũi tôi : “Con mèo này, đúng là vô sỉ. Nếu phải đến tận xương, sao dám mạo hiểm sinh mạng trộm cá vàng? ghét chém chết , lừa rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, bi thương đến chết tâm, là… Dạ Đồng đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ!”


      William giơ cờ lớn, kiên định đứng về phe tôi: “Tên kia phải là người tốt! Hoa tâm phong lưu, tội ác chồng chất! ràng Dạ Đồng thích, còn lấy hết thủ đoạn hèn hạ đến quấn quýt làm phiền, Dạ Đồng thoát khỏi lằng nhằng mới dứt khoát ra tay, bị bắt là đáng!”


      Vẹt khinh thường: “Xi Ly Quân thích Dạ Đồng là sợ hy sinh, sao? ! sao? !”


      William cãi lại được, đáng thương tội nghiệp nhìn tôi.


      Tôi cảm thấy biểu của ta trong khoảng thời gian này rất tốt, vì thế sờ sờ đầu chó của ta, an ủi: “Tuy đắc tội với tôi nhiều lần, tính cách cũng rất đáng ghét, nhưng chưa từng giết em của tôi. Cùng lắm tôi chỉ đánh đầu đầy u, tàn nhẫn như vậy.”


      William lại bắt đầu vẫy vẫy đuôi.


      Vẹt rất bị ảnh hưởng bởi nam chính tà mị lạnh lùng cặn bã trong tiểu thuyết ngôn tình nên có hơi đần. Ỷ mình răng sắc lưỡi nhọn, lấy chọi hai, tiếp tục lải nhải, ngừng tranh cãi với chúng tôi.


      “Đủ rồi, ” Lam Lăng in lặng lâu cuối cùng mở miệng, bình tĩnh phân tích, “Xi Ly Quân trộm cá vàng tuy đúng, nhưng nguyên nhân chủ yếu bị giam cả đời là do bình thường làm nhiều việc ác, phạm vào thiên nộ, thể đổ hết lên đầu Dạ Đồng được. Nhưng quả cũng do Dạ Đồng châm dầu vào lửa. bị giam nhiều năm, tình ý với em sớm hóa thành thù hận, lần này trốn ra rất có thể là tìm em trả thù.”


      Tôi từng ở trong đó, nhớ lại những ngày trong Hắc Ngục, trong lòng có chút ưu tư.


      Vẹt châm biếm: “Nếu như bị bắt được, chắc chắn thành nồi súp thịt mèo! Súp thịt mèo!”


      Tôi thể phản bác lại.


      Hồng Vũ ra quyết định: “ ma trong Hắc Ngục đều là những tên cực kỳ hung ác. Sau khi chúng nhập thế, làm loạn khắp . Chị nhận được chỉ thị, phải cùng Lam Lăng bắt chúng quy án. Xi Ly Quân ở trong Hắc Ngục chịu khó tu hành nhiều năm so với em lười biếng sợ là chênh lệch . Chị lo sau khi bọn chị , nếu tìm tới, Dạ Đồng em đối phó được.”


      Tôi bĩu môi, cố chống đỡ: “ linh tinh! Em sợ đánh nhau!”


      Hồng Vũ để ý đến tôi, tiếp tục : “Em để William với vẹt ở lại đây, chị mở trận pháp che khí của em, chỉ cần em ra ngoài, bị phát .”


      Lam Lăng nghe thấy Hồng Vũ bắt quái với ta, cao hứng đến mức đầu óc choáng váng: “ để lại cho em hai bùa truyền nghìn dặm, nếu Xi Ly Quân tìm đến em xé nó, bọn lập tức quay về. Đến đây, cho em biết dùng bùa truyền nghìn dặm như thế nào…”


      Hồng Vũ giữ nửa phần tình cảm, cắt lời ta: “Có việc gọi di động cho chị.”


      Lam Lăng ủ rũ.


      Vẹt với William lập tức lấy số điện thoại của chị ấy cài vào phím gọi tắt.
      Hồng Vũ ngàn căn vạn dặn, chắc chắn trong phòng còn nguy hiểm, rồi cùng Lam Lăng.


      Ba chúng tôi có việc gì ngồi trong phòng. Ai xem hoạt hình xem hoạt hình, đọc tiểu thuyết đọc tiểu thuyết, chơi game chơi game, vô cùng im ắng, có ai có ý chuyện. Đến chập tối, tôi chơi game xong, đói bụng chịu được, trở người chọc chọc William chưa xem xong quyển truyện tranh, khẽ : “Tôi đói bụng.”


      William phát hoảng, ngẩng đầu thấy là tôi nhàng thở ra, bò ra khỏi sofa, chạy vào phòng bếp: “Tôi nấu cơm cho hai người ăn, muốn ăn gì?”


      “Đừng vội.” tôi ngăn ta, sai bảo, “ cần, ăn đơn giản là được, cá ngừ cali cắt miếng, salad cá ngừ, cá thu nướng, đầu cá hầm, nầm cá hồi chiên, hàu chưng, tôm hùm nướng là được.”


      Vẹt cũng : “Hạt dưa xào, trứng gà nướng, hạnh nhân ngũ vị hương, bánh hạch đào!”


      William mở cửa tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh, cầm cái chân giò hun khói, ngượng ngùng với chúng tôi: “Xin lỗi, mấy hôm nay dán tờ rơi khắp nơi, quên mua đồ ăn rồi…”


      Ba quái tham ăn, sao có thể chỉ ăn cái chân giò hun khói?


      Nếu nể tình mấy hôm nay rất có lỗi với William, tôi nhất định nổi điên lên, vẹt cũng có chút oán giận, cúi đầu ngừng thầm. Nhưng Hồng Vũ ở nhà, tôi thể ra ngoài, mỗi người đành phải ăn phần chân giò hun khói, nhịn cơn thèm ăn xuống, chán nản ngồi trong phòng tối om tiếp tục chơi máy tính.


      Tôi quen chịu đói, bụng kêu hai tiếng rột rột.


      William nỡ để tôi chịu đói, nghĩ trước nghĩ sau, quyết định cầm điện thoại gọi đồ ăn ngoài.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 39

      Editor: đỗ béo

      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      chàng đưa đồ ăn là người mới, quen địa hình khu này vì thế lạc đường. ta cười khổ nhờ William ra ngoài chỉ đường. William nghe thấy bụng tôi lại kêu hai tiếng, nghĩ nhiều vội vàng ra ngoài nhận đồ ăn ngoài.


      Khu chúng tôi ở rất nhiều biệt thự, cột chỉ đường ràng, quả rất khó tìm, gần như tất cả nhân viên đưa đồ ăn mới tới đều lạc đường. Hơn nữa chỗ nhận đồ ăn ở ngay ngoài cửa, William chỉ là quái mới, lại là ông ba phải, chưa từng có thù oán gì với ai, vì thế tôi với vẹt nghi ngờ gì, vui vẻ ngồi quanh bàn ăn, cầm dao nĩa chờ ăn cơm.


      phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua…


      William mà lại trở về.


      Vẹt hỏi: “ phải chàng đưa đồ ăn nhìn thấy ta đẹp nên quấn lấy đấy chứ?”


      Trong lòng tôi đột nhiên có linh cảm xấu, mặc kệ phó bản (game), để ý đến ngăn cản của vẹt, lao ra ngoài cửa.


      Ngoài cửa trống , thấy bóng dáng của William, hai thùng đồ ăn gia đình mua ngoài bị ném mặt đất, cánh gà văng đầy đất.


      khí rất mạnh từ giữa ào đến.”Là ngươi?” Tôi ngẩng đầu, thấp giọng hỏi.


      “Năm ngàn sáu trăm bảy mươi ba năm lẻ hai mươi bốn ngày, mỗi ngày đều là chờ đợi đau khổ, nhưng đến điểm cuối của nỗi đau này!” cột điện, người đàn ông cao gầy đứng yên, cúi đầu, như cười như nhìn tôi. Dáng người gầy rất nhiều, nhập gia tùy tục mặc quần jeans, áo T-shirt màu đen bình thường tôn lên màu da vốn trắng nay càng thêm trắng nõn, đôi mắt màu vàng xinh đẹp, gương mặt phi giới tính khó phân biệt như trước. Chỉ có mái tóc óng ả màu đen kia nay biến thành màu trắng bạc, phất phơ trong gió, giống như vampire trong truyện tranh. nhìn tôi, nhàng , giọng còn trong trẻo mà khàn khàn giống như đắm chìm trong địa ngục, “Lâu rồi gặp, ta trở lại.”


      Tôi quát hỏi: “Xi Ly Quân, William đâu?!”


      “Nàng con chó tạp chủng ngu xuẩn hạ lưu kia?” Xi Ly Quân thích híp mắt, nụ cười mặt chút sứt mẻ, “Dạ Đồng, nhiều năm thế rồi, mắt nàng lại càng ngày càng kém.”


      Tôi vươn móng vuốt, dùng cách chửi rủa mạnh nhất: “Mắt của bản mèo liên quan đến ngươi cái rắm!”


      Xi Ly Quân từ cao nhìn xuống tôi, vẫn cười.


      Vẹt run rẩy ra ngoài, ló đầu dò xét, cầm di động định gọi điện thoại.


      “William vẫn còn trong tay .” Tôi ngăn hành động lỗ mãng của ấy lại.


      “Thông minh, ” Xi Ly Quân búng búng ngón tay, con bướm giấy màu trắng nhàng bay tới, xoay trong mấy vòng trong gió, vừa khéo dừng ngay bên cạnh kết giới của Hồng Vũ. Tôi mở con bướm giấy ra, mặt viết thời gian cùng với địa điểm. Xi Ly Quân thả người nhảy lên mái hiên, tiếng cười trầm khàn khàn truyền đến, “Dạ Đồng, ước hẹn với vị hôn phu cũ là phải mình đó. Nếu để người khác biết, ước hẹn bị nhỡ, có lẽ ta nhịn được ăn chút tim chó gan chó làm dịu nỗi đau của trái tim mình.”


      Tiếng cười điên cuồng càng ngày càng xa, trong bóng đêm càng trở nên đáng sợ.


      Vẹt ngoại trừ biết ‘cáo mượn oai hùm’ hề có năng lực chiến đấu, ta run rẩy hỏi: “Làm sao bây giờ?”


      Móng tay sắc nhọn của tôi đâm vào trong thịt, chảy ra vài giọt máu tươi. Đau đớn mãnh kiệt đè được sát khí điên cuồng tràn ra, thù mới hận cũ trào lên trong lòng, phong ấn sát giới hơn nghìn năm chưa từng được mở bắt đầu rục rịch, dục vọng chiến đấu mãnh liệt cách nào kiềm chế được. Tôi muốn chặt hai cái đầu của huyết tế.


      Vẹt thấy tôi rất lâu đáp lời, hỏi lại: “Làm sao bây giờ? Hay gọi điện thoại ?”


      “Lúc Hồng Vũ , Xi Ly Quân cũng ở gần đây, lợi dụng điện thoại dụ William ra, hiển nhiên có thủ đoạn theo dõi chúng ta. Chỉ cần gọi cho Hồng Vũ, William còn là con tin có giá trị nữa, chắc chắn chết.” Tôi hít sâu hơi, ra quyết định, “Nhưng đầu sỏ gây ra chuyện này là tôi, mục tiêu của Xi Ly Quân cũng là tôi, tự tôi thăm dò điểm mấu chốt với cầu của , có lẽ William còn có con đường sống.”


      Vẹt lắp bắp : “Nhưng… Nhưng, muốn giết .”


      “Đúng vậy,” tôi quyết đoán , “Nếu sau giờ tôi có động tĩnh gì tức là lành ít dữ nhiều. lập tức gọi điện thoại với Hồng Vũ với Lam Lăng, để họ giết Xi Ly Quân, báo thù cho tôi và William.”


      Vẹt dám tin, hỏi: “Nhưng phải ghét chó sao? phải tôi nhạt nhẽo, nhưng trong phim truyền hình thường xuyên có tình tiết xúi quẩy. Cho dù cũng có nguy cơ trúng bẫy cao. người hi sinh còn hơn hai người hi sinh…”


      Tôi : “ hiểu đâu.”


      Vẹt chớp chớp mắt. Người ở bên ngoài rất biết giả vờ, khiến người ta vui vẻ lại có nhiều bạn nè như ta tuyệt đối hiểu.


      Tính cách xấu xa còn hay nổi nóng, đáng ghét giống như tôi, nếu William chết, đời này còn kẻ ngu xuẩn thứ hai thích tôi vô điều kiện như vậy nữa…

      - Hết phần 9 -

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :