1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Vật – Quất Hoa Tán Lý (53c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 25

      Editor: đỗ đỗ béo
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tôi cười giễu : “ ta ở đại còn vớt được chàng trai tình thâm ý trọng nào, chẳng lẽ đến cổ đại vớt được sao? Mà theo quan điểm của phụ nữ mà , đàn ông tốt ở cổ đại so với đàn ông tốt ở đại còn thiếu gấp nghìn lần, chẳng khác nào tìm cả vũ trụ thấy, đến đây lại ăn may vớ bở?”

      William cảm thán: “Rốt cuộc ấy bị rút gân chỗ nào thế, bày đặt nam nữ bình đẳng với nhau, thế mà lại bỏ thời đại có cơ hội dạy dỗ đàn ông làm nô dịch cho vợ, đến cổ đại làm trâu làm ngựa?”

      Tôi : “Làm phụ nữ xuyên , nhận vận mệnh cung đấu, trạch đấu. Tôi lo đến chuyện ta tin xuyên cùng với cái chỉ số thông minh thấp tệ làm người ta tức điên của ta, nên chọn đối thủ có độ khó thấp rồi đấy.”

      William chuyển đề tài: “Dạ Đồng, tôi nhất định trở thành người đàn ông tốt tình thâm ý trọng siêu cấp! Trăm phần trăm làm nô dịch cho vợ!”

      Tôi: “Ai thích chó đực?”

      William nhu nhược : “Dạ Đồng, mắng chửi người…”

      Tôi: “Ai mắng chửi người?”

      Chó đực lông vàng: “Gâu!”

      “Buộc đá ném sông!”

      “Dìm lồng heo!”

      Diễn trò sắp kết thúc, quần chúng phát ra tiếng reo hò giải thoát.

      Vì Hồ Quân chung tình, Lê Quân tuấn hơn, si tình hơn, có tiền hơn càng có bản lĩnh hơn vui vẻ có được Mao Chu thị. Mong muốn của ta là được xuyên giống nữ chính tiểu thuyết, mọi việc đều thuận lợi, ái muội với đám soái ca, đáng tiếc lúc nửa đêm vụng trộm gặp gỡ tâm bị phu canh “ ngang qua” phát , sau đó thông báo về Hồ phủ. Hồ lão phu nhân thấy mình cưới cho con “Vợ ngoại tình”, giận dữ, dẫn người bắt gian, gặp hai người lôi lôi kéo kéo, lập tức phán tội, cầu xử lý, răn đe cả nàng dâu tuân thủ nữ tắc và người quyến rũ con dâu nhà người ta.

      “Tôi nàng! Vì nàng mà chết cũng cam tâm!” Gian phu Lê Quân bị mọi người hăng hái khiêng , dùng dây thừng trói lại. Mọi người ca hát, vui vẻ giống như ăn tết quăng vào trong hồ nước. thuận theo đám quái, “đau khổ” giãy dụa hồi, trợn trừng mắt, làm ra “vẻ mặt khi chết” dữ tợn, sau đó chậm rãi chìm vào trong nước, niệm quyết tránh nước rồi chuồn mất. vẫy khô bộ lông cáo đỏ ướt sũng, ngồi cạnh tôi, liếc mắt đưa tình: “Dạ Đồng, đại ân lần này giúp , hẹn hò với tôi .”

      “Cút!” William sủa điên cuồng.

      Tôi làm như nghe thấy.

      Bầy quái rất lâu chưa được bắt nạt người, càng lúc càng làm loạn.

      “Đến đứa còn lại! Đến đứa còn lại!”

      thành vấn đề!”

      Mọi người nhiệt tình trói Mao Chu thị thành cái bánh tét, vui mừng khiêng đến bên bờ hồ.

      ! Tôi chẳng làm gì cả! Tôi muốn chết!” Mao Chu thị khiếp sợ, ta khóc chảy nước mắt nước mũi tùm lum, dùng hết sức mà giãy dụa.

      Đám quái cười vang: “Thời đại này, quả phụ giữ quy củ càng đáng chết hơn!”

      ta khóc gọi: “Cứu mạng! Tôi phải là quả phụ, phải Mao Chu thị, tôi là Chu Tư Tư!”

      quái cười : “Thế gian chỉ có Mao Chu thị, Chu Tư Tư ở đâu ra?”

      “Mẹ ơi, mẹ cứu con! Tôi là Chu Tư Tư, mèo đại tiên!” Chu Tư Tư cuối cùng cũng nhớ tới tồn tại của tôi, liên tục hét to, “Mèo đại tiên cứu mạng! Mèo đại tiên cứu mạng!”

      Tôi thấy mục đích đạt được rồi, cơn cuồng phong nổi lên, cuốn ta , mang đến sườn núi .

      Chu Tư Tư lượn vòng cửa ải sống chết, giờ cuộn mình thành đống, muốn sợ tới mức được gì.

      “Xuyên vui ?” Tôi hỏi.

      Chu Tư Tư thút thít, liều mạng lắc đầu: “Tôi muốn về nhà, tôi muốn mẹ, tôi muốn ở lại cổ đại …”

      Tôi : “ từng gặp nữ chính nào xuyên mà trở về đại chưa?”

      Chu Tư Tư ngẩn ngơ, gào khóc.

      Tôi ngồi bên cạnh ta, sờ sờ đầu ta, chỉ vào non xanh nước biếc dưới chân núi, nhàng : “Cổ đại rất đẹp, nhưng còn hợp với người đại lâu rồi. bình thường khác xa nữ chính kiên cường, vì sao vẫn mơ xuyên ?”

      “Từ , tôi là đồ ngốc,” tiếng gào khóc dần thành tiếng nức nở, “Vừa béo vừa xấu, thành tích thi vĩnh viễn tốt, mẹ luôn mắng tôi, bạn học cũng thích tôi, tôi nghĩ… Nếu có được khuôn mặt đẹp và trí tuệ, thay đổi thế giới, chắc chắn giống như vậy.”

      Tôi thương xót: “ dù lớn lên có hơi béo, nhưng mặt , ngũ quan dù khó coi nhưng đặc sắc. Ba phần nhan sắc bảy phần trang điểm, khi còn là học sinh ăn mặc bị hạn chế, đều là canh suông mì sợi, kỳ trưởng thành ai ai cũng gầy, thẩm mỹ cũng chỉ có . Rất nhiều người sau khi lớn lên mới biết hoàn phì yến gầy, mới đẹp, chỉ cần tìm được cách trang điểm hợp với mình là được rồi. Hơn nữa con mười tám thay đổi, vốn sinh ra kém cỏi còn có ngày sau bù lại. Nhìn ảnh chụp hồi của số ngôi sao chưa, sao biết mình trong tương lai phải là người đẹp? sẵn lòng tiêu phí nhiều thời gian học Đường Thi Tống Từ, đọc tiểu thuyết xuyên như vậy, vì sao đặt nghị lực đó lên sách giáo khoa, thi cho tốt? sẵn lòng đến cổ đại học nữ công thêu thùa, cầm kỳ thư họa, vì sao ở đại chăm chỉ làm việc học quốc hoạ thư pháp, đàn cổ tỳ bà? So với cổ đại cạnh tranh kịch liệt, đại chỉ cần học được năm phần kỹ năng là có thể thay đổi. Nếu có khả năng xuyên thành nhân vật chuyện gì cũng có thể phong sinh thủy khởi, vậy đại, cũng có thể làm được như thế… Cùng lắm là nhân vật nam chính trong đẹp trai có tiền si tình như chuyện xưa thôi.”

      “Bởi vì…” Chu Tư Tư lại được.

      trốn tránh,” tôi vỗ vỗ vai ta, “ có năng lực, cố gắng nỗ lực, chỉ muốn dựa vào việc ăn trộm tài hoa với đầu cơ trục lợi để nhận được nhiều thứ. đọc tiểu thuyết hư cấu thấy cảnh đẹp sáng lệ chói lọi, lại xem thực u ám, truyện thiếu nhi đều viết công chúa và hoàng tử kết hôn trong nháy mắt, nhưng sau hôn nhân sao? có bảo hiểm dưỡng lão, có đồ chữa bệnh tiên tiến. Cổ đại mẹ chồng con dâu ở chung, quan hệ qua lại, giáo dục con cái, quản gia quản lý tài sản, khó khăn đó có thể chịu được sao? Nếu muốn dùng sắc đẹp, nhan sắc của có thể giữ được cả đời sao?”

      Chu Tư Tư hối hận đan xen.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 26

      Editor: đỗ đỗ béo
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tôi : “Mộng qua rồi tỉnh. còn cơ hội cuối cùng có thể sử dụng, cố gắng nghĩ kỹ con đường nên .”

      Chu Tư Tư nghẹn ngào : “Tôi muốn về nhà…”

      Tôi : “Lựa chọn chỉ có lần, chỉ cần muốn tôi có thể dẹp yên chuyện buộc đá ném sông này, hoặc giúp đổi triều đại khác.”

      Chu Tư Tư: “Tôi xuyên nữa, tôi muốn về nhà, tôi muốn mẹ.”

      Tôi nhắc nhở: “ tự sát mấy lần, làm bà ấy rất đau lòng.”

      Chu Tư Tư: “Tôi xin lỗi.”

      Tôi hỏi: “Giọng điệu chắc chắn, thoải mái nhỉ, sao biết xin lỗi bà tha thứ cho ?”

      Chu Tư Tư do dự : “Nguyên nhân… Bởi vì bà là mẹ tôi.”

      Dù có làm sai gì, cuối cùng mẹ vẫn tha thứ cho .

      Tôi đứng lên: “Trở về thôi.”

      Khuôn mặt Chu Tư Tu bắt đầu thay đổi, phục hồi lại bộ dạng như cũ chớp mắt.

      Hoa đào héo rũ, lá sen úa tàn, cảnh đẹp cổ đại mất trong nháy mắt, trấn phồn hoa hóa thành mỏ quặng phế thải. Xa xa chiếc ô tô ngừng trước đó, phụ trách tiếp đón hổ kiên nhẫn giữ loa, giục chúng tôi nhanh tay nhanh chân hơn chút.

      Chu Tư Tư dụi dụi mắt, thể tin được tất cả những gì trước mặt: “Đây…”

      Tôi xoay người rời : “Cứ coi như là giấc mơ , bị đánh thức là tốt rồi, đừng có vờ ngớ ngẩn lăn đùng ra chết rồi xuyên nữa, nếu chết rồi đống đầu trâu mặt ngựa tới đón rồi, lão quái Chúc Cửu kia tốt bụng giúp xuyên đến cổ đại đâu.”

      “Đợi !” Chu Tư Tư cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, gọi tôi lại, cúi đầu thấp , “Dạ Đồng, cảm ơn . Tôi… Tôi sau này làm chuyện ngu ngốc nữa.”

      Tôi rộng lượng vẫy vẫy tay: “Đừng khách khí, dù sao cũng chỉ là giao dịch.”

      Chu Tư Tư ngây ra hỏi: “Giao dịch gì?”

      Tôi cười : “Việc thôi, đừng để trong lòng.”

      “Có thể khiến Dạ Đồng điều động binh lực như thế, đương nhiên là giao dịch lớn rồi,” William chạy tới tìm tôi, nghe thấy đoạn đối thoại liền thánh mẫu trần đầy ánh sáng lắm miệng, “Người giao dịch là mẹ , bà dùng chính linh hồn mình sau khi chết để tỉnh ngộ như bây giờ. phải nhớ kỹ công ơn này của mẹ, đừng nghĩ đến mấy chuyện thực tế rồi làm loạn, tự sát làm bà đau lòng.”

      Sắc mặt Chu Tư Tư thay đổi.

      Lần sau làm nhiệm vụ, nhất định phải cho William đeo cái rọ mõm chó chuyên dụng vào.

      Tôi cụp tai xuống, vờ như nghe thấy, định chuồn êm.

      “Đợi !” Chu Tư Tư xông tới, ngăn tôi lại, ta nắm lấy đuôi tôi, khóc cầu xin, “Mẹ là người tốt, xin , thể lấy linh hồn của bà ! muốn lấy linh hồn để làm gì?”

      “Đương nhiên là ăn luôn,” Tôi là mèo độc ác ý chí sắt đá, ra sắc mặt tà ác, “Giao dịch chính là giao dịch, hoàn thành nhiệm vụ là được, ai quan tâm mẹ con sống chết thế nào?”

      Chu Tư Tư ngây người rất lâu, có lẽ là dưới tình thế cấp bách, đầu óc lại đột nhiên thông minh, ta lui ra sau vài bước, biểu cảm lợn chết sợ nước sôi, uy hiếp : “Giao dịch của chỉ được tính là thành công khi tôi làm loạn, xuyên nữa, có phải ?”

      Tôi vô lại: “ bỏ ý nghĩ xuyên rồi.”

      Chu Tư Tư càng vô lại hơn : “Tôi bỏ ý xuyên , chứ bỏ ý định tự sát. Nếu như tôi tự sát, giao dịch của thất bại, lấy được linh hồn của mẹ tôi đúng ?”

      Đến phiên tôi trợn tròn mắt: “ vừa mới khóc lóc muốn chết.”

      Chu Tư Tư hét to: “Vì cứu mẹ, tôi sợ gì cả! Nếu muốn lấy linh hồn phải đợi sau khi bà mất! Giờ tôi chết! Cho giao dịch của bay luôn!”

      Tôi có ý an ủi: “Đừng xúc động, chết rồi mẹ đau lòng.”

      Chu Tư Tư: “Tôi dùng tính mạng cứu mẹ, còn tốt hơn là để ăn linh hồn của bà!”

      Tôi giận: “ dám lấy cái chết để uy hiếp, bắt chẹt quái! Hạ lưu! Có tin tôi ăn luôn bây giờ ?”

      Chu Tư Tư chân hơi mềm ra, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn kiên trì: “Cho dù có ăn tôi cũng sợ! Dù sao cũng được lấy linh hồn của mẹ, thương lượng điều kiện khác! Tôi… Tôi có thể cho cái khác, để chịu thiệt …”

      William đến gần, giọng khuyên: “Mẹ con người ta cũng rất đáng thương…”

      Tôi giận quá: “Chó chết! Muốn tôi phun ra miếng thịt đến miệng càng đáng thương hơn!”

      William vẫy vẫy cái đuôi: “Bức chết người bị Lam Lăng lấy cớ đến cửa lải nhải mấy tháng đấy.”

      Nhớ đến chuyện mỗi ngày đều phải thay Hồng Vũ đối phó với những đợt tấn công cầu khủng bố của Lam Lăng, tôi rùng mình, chịu thua, đành phải sửa hợp đồng giao dịch thành hợp đồng vay nặng lãi của tộc, giải thích: “Dùng linh hồn của vay nợ, tạm hoãn thu linh hồn của mẹ ; khi còn sống, tìm cho tôi hai người muốn trả linh hồn làm giao dịch, tôi thu hồn của họ xong, hợp đồng với mẹ tự động mất . Nếu thất bại, tôi chẳng những thực hợp đồng, lấy luôn linh hồn làm lãi.”

      Tôi sửa giấy khế ước màu đen xong đưa cho Chu Tư Tư: “Xác nhận chút.”

      Chu Tư Tư xác nhận điều khoản sai sót chỗ nào, suy nghĩ nhiều ký tên luôn, chạy như kiểu chim sợ cành cong.

      William nhìn bóng ta: “Người như ta liệu tìm được ai? Nếu thất bại làm sao bây giờ?”

      Tôi cười nhạt: “ đời này, những kẻ mơ mộng quá đáng, sẵn lòng trả giá có rất rất nhiều.”

      “Dạ Đồng, đây là sơ hở cố ý để lại hả?”

      phải.”

      “Nếu Chu Tư Tư chấp nhận vì cứu mẹ hy sinh bản thân mình, tha cho họ đúng ?”

      “Tuyệt đối phải.”

      “Dạ Đồng đúng là mèo đằng làm nẻo!”

      “Cút!”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phần VII: Sinh nhật vui vẻ

      Chương 27

      Editor: đỗ đỗ béo
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      1.

      “Bình hoa là làm vỡ!”

      “Lông thú trong phòng chủ yếu là làm rơi!”

      “Người bán hàng đến nhà chịu , đều do đồng ý!”

      “Mèo biến chất cũng là lỗi của !”

      “Điều khiển từ xa của điều hòa có pin, đều do loạn làm!”

      “Thời tiết quá nóng! Là vì lông dày!”

      Tôi đứng cao bàn thủy tinh, dựng thẳng đuôi mèo xinh đẹp, giơ móng vuốt, rít gào.

      tấm thảm xinh đẹp chú chó Golden Retriever rủ tai xuống, đôi mắt màu đồng thiếc ngấn nước mắt, làm ra vẻ rất đáng thương, ngừng phe phẩy cái đuôi xin lỗi: “Dạ Đồng, là tôi tốt, đừng giận.”

      “Chó là sinh vật đáng ghét nhất thế giới! Toilet rỉ nước, cỏ cắt, dị ứng phấn hoa, bệnh chó dại tất cả đều là lỗi của ! Đáng giận hơi là sáu giờ sáng để mèo rời giường! Tắm rửa xong mang cái đám lông ướt sũng lại đây cọ tôi! Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Ngu ngốc!” Tôi mang theo tức giận rời giường, chân cao khí ngang ra sức mắng chó dữ, “Cổ nhân như thế nào?! bằng heo chó! Thiếu gấm chắp vải thô! Chồn chó cùng loài! Lang tâm cẩu phế! Mắt chó nhìn người thấp! Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Thuốc cao bôi da chó! Ăn trộm chó trộm! Hồ bằng cẩu đảng! Chó nhà có tang! Miệng chó thể khạc ra ngà voi! Có thể thấy được chó chính là sinh vật gian ác nhất thế giới!”

      William bị loài người tàn nhẫn đả kích, đầu càng cúi càng thấp, gần như sát mặt đất rồi.

      Vẹt ở bên cạnh hóng hớt rất lâu, đến cạnh Hồng Vũ thầm: “Họ lại ầm ỹ nữa, Trái Đất có thể nóng lên, phim Mỹ dừng chiếu, rừng rậm sa mạc hóa, chiến tranh Trung Đông bùng nổ đều biến thành lỗi của William? Con người kỳ quái, ràng mèo gian ác như vậy, chó trung thành như thế, vì sao mắng mèo, ngược lại lại chửi chó?”

      Hồng Vũ nhấp ngụm trà, thản nhiên : “Ai biết…”

      Vẹt rất nghĩa khí vì sư đệ chó mà hát đệm: “Dạ Đồng xấu, xấu, chẳng trách nhân vật phản diện trong phim hoạt hình đều là mèo!”

      “Meo meo ——” tôi hung dữ nhìn vẹt, chớp chớp mắt mèo, nhắc nhở loài chim như ta cũng là thức ăn ngon của mèo.

      Vẹt lập tức nghĩa khí lùi ra sau, lên tiếng nữa.

      Tôi quay đầu tiếp tục mắng William: “Tôi là mèo, mèo ghét nhất thế giới chính là chó! Về sau được lượn lờ quanh tôi nữa!”

      William thâm trầm nhìn tôi, cuối cùng xoay người, chạy ra ngoài cửa.

      Tôi: “Này —— tôi còn chưa xong? ! Chạy cái gì?”

      Hồng Vũ luôn tham dự vào chuyện liên quan đến mình, đặt chén trà trong tay xuống mạnh: “Dạ Đồng, quá đáng rồi.”

      Vẹt phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy!”

      Tôi bị tầm mắt của hai kẻ địch nhìn chằm chằm, lông đuôi đều dựng hết lên, chột dạ biện minh: “Đâu có? Mấy câu mắng chửi người đấy đều ở trong từ điển thành ngữ, phải mèo nghĩ ra, muốn trách cũng nên trách con người kỳ lạ, đâu có liên quan gì đến tôi…”

      Vẹt trách móc: “William dính như vậy, đối xử tốt với như vậy, lại tàn nhẫn như thế, nhẫn tâm! Nhẫn tâm!”

      Tôi trầm mặc trong giây lát, cãi chày cãi cối: “Tôi bắt ta dính tôi, đối xử tốt với tôi sao?”

      Vẹt vội trốn ra sau Hồng Vũ, tiếp tục mắng: “Mèo tốt! Mèo xấu xa! Quá đáng! quá đáng!”

      Lông người ướt sũng tôi run lẩy bẩy, nổi giận: “ ràng ta làm tôi ướt lúc ngủ, các người dựa vào cái gì đều mắng tôi!”

      Hồng Vũ thản nhiên : “Chỉ bằng em là sư tỷ của cậu ta, em sống hơn vạn tuổi, William tuổi vẫn còn , phải trân trọng sư đệ hiểu ?”

      Lý do này còn có tý đạo lý, tôi miễn cưỡng nhận.

      Hồng Vũ hướng dẫn từng bước: “Sư đệ trốn khỏi nhà, em nên làm gì bây giờ?”

      Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Phơi lông khô, tiếp tục ngủ, chờ ta về.”

      Nháy mắt, Hồng Vũ đến bên cạnh tôi, khí thế sét đánh kịp bịt tai, cầm đoạn da sau gáy tôi lên, mở cửa sổ, hung hăng ném ra ngoài: “Cút! tìm William về đừng có vào cửa nữa!”

      Tôi đứng vững người, muốn chống lại.

      người Hồng Vũ dấy lên ngọn lửa phừng phừng.

      Đánh nhau với Tất Phương Điểu tức giận rất nguy hiểm, tôi cân nhắc mãi, thức thời mới là hùng, nhảy lên tường, chán nản chạy .

      Sau lưng là tiếng vẹt kêu: “Đáng đời! Đáng đời!”

      2.

      Xin lỗi chó thế nào đây?

      Chuyện làm mèo mất mặt này làm tôi ngồi xổm tường tự hỏi năm sáu giờ đồng hồ, nghĩ mãi vẫn có đáp án.

      Cuối cùng tôi quyết định tìm được William xong, mặc kệ khóc lóc cũng được làm loạn cũng được, trực tiếp dắt tai, kéo về báo cáo kết quả công tác là được.

      Tôi biến về hình người, ăn cá mực sợi chậm rì tìm theo mùi nước hoa nhàn nhạt William lưu lại. đến trung tâm phố Anime, bỗng nhiên có quen mặt chạy đến, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, chào hỏi: “Chào chị Dạ Đồng, lâu rồi gặp.”

      Người quen quen này là ai?

      Tôi nhìn chằm chằm mặt ta, suy nghĩ rất lâu, móng chụp mạnh, kêu lên: “Hình như là đần độn?”

      , ,” Đần độn đứng giữa đường cái, khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống , “Tên tôi phải là đần độn, là Chu Tư Tư.”

      Tôi nhớ ra rồi, lâu trước đây có đầu óc có vấn đề khóc lóc muốn xuyên , còn tự sát ba bốn lần, tôi nhận nhờ vả của linh hồn mẹ ta, kéo nha đầu cố chấp kia ra khỏi vực sâu, triệu tập quái thiết kế ra vở kịch xuyên năm 2012 vô cùng tỉ mỉ, dùng chín chín tám mốt khó khăn cuối cùng cũng làm ta tỉnh ngộ, quay về vòng tay đạo đức của gia đình.

      Tôi đánh giá: “ ngày đần độn, cả đời đần độn.”

      Bởi vì Chu Tư Tư có nợ, lập xong khế ước, tôi trao đổi cách liên lạc với ta, tiện cho việc đòi nợ.

      ta ôm lấy tâm lý may mắn, giúp quái làm ác, hại tính mạng con người. Lại thấy mình tuy là đứa mồ côi cha, nhưng mẹ cũng là cán bộ cao cấp, trong nhà có ba phòng, cũng có ít tiền. Thời gian trước gọi điện thoại tìm tôi thương lượng, muốn dùng tiền để trả giá cho hai linh hồn. Tôi mềm lòng đồng ý. Sai William dùng laptop tìm giá vàng bạc thế giới, ta quên món nợ: “So với tiền tài, quái coi trọng tu vi hơn, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu tuyệt đối lấy tu vi đổi tiền. Nhưng trước kia từng có quái nhận ân tình con người. làm giao dịch đặc biệt, khoảng ngàn lượng vàng đổi năm mạng, cổ đại lượng vàng tương đương ba mốt chỉ, tại giá vàng tính ba trăm năm mươi tệ lượng, ngàn lượng vàng là ngàn tám trăm năm mươi tệ. linh hồn có thể sống lâu nhất là trăm năm, cho nên là mười triệu tám nghìn năm trăm tệ, nhân đôi nữa, là hai mươi mốt triệu bảy trăm ngàn tệ, William, đúng vậy ?”

      William lấy máy tính ra kiểm tra lại lần, gật đầu.

      Tôi tiếp tục: “Xem như có hiếu, tính tiền lẻ, đưa hai mốt triệu là được rồi, việc này xóa bỏ… Này này?”

      tiếng « tút tút », đầu kia điện thoại yên tĩnh.

      Sau đó chó thánh mẫu William cầm điện thoại an ủi ta rất lâu, để ta tuyệt vọng, còn lấy ví dụ là Bill Gates gây dựng nghiệp, cổ vũ ta dũng cảm tiếp con đường đời. Bây giờ gặp lại, người ta rất gầy, đường cũng như bay .

      Chỉ nợ có hai mươi triệu! bị áp lực bức thành như vậy! Con người là rất vô dụng!

      Trong lòng tôi dùng đủ loại thủ đoạn tồi tệ khinh bỉ đồ vô dụng trước mặt.

      Vẻ mặt Chu Tư Tư rất khó coi, nhưng ta khôi phục lại rất nhanh, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười ghê tởm giống William lần nữa, lấy lòng : “Chị Dạ Đồng, chị rảnh sao?”

      Tôi lắc đầu: “ rảnh.”

      Chu Tư Tư hỏi: “Có việc? “

      Tôi: “Ừ, tìm… Đánh chó!”

      Ánh mắt Chu Tư Tư hơi lay động, sau đó ngừng cố gắng: “Chúng ta cùng uống trà, chuyện phiếm , tôi mời chị ăn cá.”

      Tôi cảnh giác: “Lấy giấy quỵt nợ là được đâu!”

      phải phải,” Chu Tư Tư liên tục xua tay, “Tôi phải là kẻ đê tiện vô sỉ như vậy? “

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 28

      Editor: đỗ đỗ béo
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Con người có câu: khi mà tỏ ra ân cần, phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp..

      Tôi mang theo thái độ nghi ngờ theo ta.

      Chu Tư Tư biết làm sao: “Dạ Đồng! Chừng nào sinh nhật chị?”

      Tôi cảnh giác: “ muốn lấy ngày sinh tháng đẻ của tôi gắn lên hình nộm? cho biết, đừng tưởng bở, đại đa số quái đều biết ngày sinh của mình, ngoại trừ con chó William ngu ngốc có giấy chứng minh huyết thống kia.”

      Chu Tư Tư ngẩn người, chớp chớp mắt nhìn tôi.

      Tôi quả quyết lui lại, tiếp tục tìm William.

      William ngồi trong quán cà phê Anime cách đó xa, trước mặt làm bộ làm tịch đặt hai cốc nước trái cây uống xong, khư khư ôm lấy cái máy tính ta hay mang theo mình, ngừng tìm cái gì đấy. Bên cạnh có vài người phục vụ mặc đồ nữ hầu đeo tai mèo, lén lút lấy máy ảnh chụp hình ta, có người còn dũng cảm lén lút chạy tới gần ta chụp trộm cùng, ta cũng quan tâm.

      Tôi đẩy cửa thủy tinh, nghênh ngang vào, ngồi trước mặt ta, vươn ngón trỏ, gõ bàn thủy tinh, sau đó quay đầu, tầm mắt nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, chút để ý : “Hồng Vũ gọi về.”

      “Ừ.” William nhào lên như bình thường, cũng nhìn tôi, ta sửa sang lại cúc áo áo sơmi, vươn móng vuốt thon dài trắng nõn vén mái tóc vàng mềm mại xoăn xoăn ra sau tai. Ấm áp trong đôi mắt màu đỏ ngày xưa mất rồi, giống như quả cầu thủy tinh lạnh băng, thoạt nhìn thành thục hơn rất nhiều. ta dọn máy tính với đồ dùng cá nhân xong, mau lẹ đứng dậy, bỏ tôi lại, bỗng nhiên đến trước quầy, hỏi bà chủ: “Mọi người có cần người phục vụ ?”

      “Có!” quái có quản lý hộ khẩu đặc biệt, có cơ cấu chính phủ chuyên môn làm đăng ký giúp quái có cuộc sống ở xã hội con người, cũng căn cứ theo diện mạo để làm chứng minh thư. Chứng minh thư của tôi mười năm đổi lần, bây giờ là mười bốn tuổi, mà chứng minh thư Hồng Vũ làm cho William cũng chưa đến mười sáu tuổi. Đáng tiếc bà chủ này bây giờ có khi cả tên mình là gì cũng quên, chứ đừng đến lao động hợp pháp, sổ tay lao động, hợp đồng lao động, thuê lao động trẻ em ngay tại chỗ luôn.

      ngầu…” Nữ hầu nữ A kéo tạp dề nữ hầu B.

      “Rất đẹp trai…” Nữ hầu B nắm lấy cánh tay nữ hầu C.

      “Rất công*…” Nữ hầu C hưng phấn như sắp ngất đến nơi.

      [*] Công – thụ trong đam mỹ đó

      Tôi vội vàng ngăn lại: “ cần tiền tiêu vặt chỗ tôi có rất nhiều mà, sao lại làm công cho người ta?”

      “Sáng mai làm.” William quan tâm đến tôi, tự mình quyết định thời gian làm, bà chủ gật đầu như giã tỏi. Sau đó ta sải bước ra ngoài cửa.

      “Đợi !” Tôi nhìn bóng lưng ta chẳng hiểu ra sao.

      .

      .

      .

      Tôi lén theo William, quan sát cái vẻ khả nghi của ta.

      đường , thái độ kỳ quái của ta hề thay đổi, về nhà còn biết tìm ra cái kính đen từ xó xỉnh nào, nghiêm túc chăm chỉ làm việc nhà xong, dựa vào ban công cửa sổ sát đất bên cạnh, pha cốc cà phê, cầm quyền tiểu thuyết của Haruki Murakami [1] cẩn thận đọc, vẻ mặt nghiêm túc giống như… khi Lam Lăng nghiêm chỉnh?

      ta bị tôi mắng nên ngu đấy à?

      Tôi có chút lo lắng, thừa dịp Hồng Vũ còn chưa phát ra, vội lấy quyển Doujinshi [2] Bé tai mèo 18+ lần trước tịch thu được còn có figure Black Rock Shooter quý báu đặt trước mặt ta, mong có thể trấn an cảm xúc bình thường của ta.

      William cũng chẳng liếc mắt nhìn bảo bối lấy lần.

      Tôi thấy đúng, vòng quanh ta vài vòng, thử: “ bị bệnh?”

      William đẩy đẩy kính, lạnh lùng : “ rất phiền.”

      Tôi sờ sờ tai ta: “ thoải mái?”

      William : “ lắm.”

      William đen hóa, toàn bộ thế giới cũng kỳ lạ theo.

      Trực giác tôi thấy ổn, lao xuống nhà cầu cứu: “Hồng Vũ! Chị ở đâu? William trúng tà! ta điên rồi! đáng sợ! Cả người hoàn toàn thay đổi, chắc chắn là bị quái lợi hại thao túng! Bị vật thể xác định nhập vào người! Bị phần tử khủng bố thế giới xuyên qua! Bị người ngoài hành tinh tẩy não! Chị nhanh xem !”

      “Suỵt, Hồng Vũ ra ngoài có chút việc, ngày mai về…” Vẹt đứng giá ngủ gà ngủ gật, ngạc nhiên nhìn tôi, “ cuối cùng cũng chọc giận chó rồi? Mặt trời mọc từ hướng tây! Kỳ tích! Kỳ tích!”

      Tôi chỉ lên trời, tỏ cõi lòng: “Tuyệt đối liên quan gì đến chuyện tôi mắng ta! “

      Vẹt vui sướng khi người gặp họa: “Chờ Hồng Vũ về trừng trị ! Trừng trị !”

      Hồng Vũ ở nhà, ta cũng dám hỗn xược? Tôi giật hai cái lông chim của ta, coi như cảnh cáo.

      Vẹt nước mắt lưng tròng chuồn mất.

      Đánh chim nghe lời xong, trong biệt thự trống chỉ còn lại có tôi với chó kỳ quái.

      Hồng Vũ muốn tiết lộ thân phận nên cực kỳ ít gây chuyện, vẹt đánh nhau phế vật, là kẻ theo chủ nghĩa hòa bình, tôi ở ngoài ăn hiếp quái quá nhiều. Tôi nghi đám phế vật vô dụng kia trả thù được tôi cam lòng, nên mới xuống tay với William, thi triển tà thuật lên người ta, khống chế tinh thần, lợi dụng sơ hở trả thù tôi.

      Nghĩ đến đủ loại hậu quả, tôi lo lắng, sợ Hồng Vũ giận chó đánh mèo, quyết định trước khi chị ấy về nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Cho nên tôi xuống phòng sách ngầm, lục ra đủ loại điển tịch trong ngoài xưa nay, tìm cách tốt nhất để trừ , ví dụ như: hắt máu chó mực, ném chân lừa đen, đập kiếm gỗ đào, rắc tro lư hương, dán bùa chú… Cảm giác đều rất đáng tin. Cuối cùng quyết định dùng trận pháp trừ tà.

      Tôi chuẩn bị tài liệu, khí thế hùng hổ chuẩn bị lên tầng.

      William còn chăm chú đọc sách, mắt cũng thèm liếc nhìn tôi cái.

      Tôi rung rung tai mèo, nở nụ cười dịu dàng nhất cuộc đời: “William? William? có việc gì sao?”

      Trong mắt William thoáng qua vẻ sợ hãi, sau đó tiếp tục đọc sách, vẫn nhúc nhích.

      sai, chó hoạt bát hay nhảy loạn biến thành tính cách này, chắc chắn là do trúng tà rất nghiêm trọng.

      Tôi nhanh chóng gõ lên đầu ta cái, đánh cho ta về nguyên hình. Sau đó lấy sợi dây trói trói bốn cái móng vuốt lại, khiêng xuống hầm u, ném vào hỗn hợp máu cá với nhện độc. Mât hai giờ, trải qua đủ loại cay đắng gian khổ vẽ ra trận pháp, thắp năm cây nến đỏ quý giá, tiếc trả giá dán thêm đủ loại bùa chú lến gáy ta, sau đó giơ bản “Niệm chú trừ tà nhập môn đơn giản” mới phát hành lên, vung kim cang xua khí, chậm rãi đọc chú ngữ trong sách.

      “Gâu oa oa oa gâu oa oa oa gâu —— cứu mạng! Dạ Đồng làm gì đấy?!” Chú trừ tà quả là có hiệu quả với quái có pháp lực yếu, William lúc đầu còn cố tình nằm sấp mặt đất giả làm núi băng, chờ chú ngữ bắt đầu có tác dụng, liền đau đến mức lăn lộn khắp sàn, gương mặt vặn vẹo cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ đần độn vốn có, cầu xin tôi tha thứ, “Tôi sai rồi, dừng tay ! Đừng làm bừa!”

      Tôi an ủi: “ trúng tà, lúc đuổi có hơi đau, nhẫn nại chịu đựng là qua thôi.”

      William gào lên: “Tôi trúng tà.”

      Tuy rằng rất đáng thương, nhưng vì muốn tốt cho ta, tôi kiên quyết hạ quyết tâm: “Trúng tà đều mình trúng tà!”

      Nước mắt William trào ra, điên cuồng vẫy đuôi : “ nghe tôi giải thích .”

      “Giải thích cái gì?” Lòng tôi thoáng lay động, chợt thấy việc này có gì đấy đúng, tạm dừng đọc chú, lộ ra mặt mèo dữ tợn với bộ móng sắc nhọn, tới gần : “Thành nhận tội! Vì sao giả thần giả quỷ? “

      William quỳ rạp mặt đất thở hổn hển nửa ngày, tai cụp xuống, tủi thân : “Chu Tư Tư tôi rất thành chất phác, là điển hình của nam phụ hi sinh, trong ngôn tình đều là nam xấu nữ . Muốn làm nhân vật nam chính phải tà mị lạnh lùng cay nghiệt, ngang ngược bá đạo mới tán được con , cho nên phải thay đổi hình tượng, thay đổi bề ngoài mới hấp dẫn được con …” ta chọc chọc hai ngón tay vào nhau, thẹn thùng , “Đối với người trong lòng tốt nhất là nên đẩy ngã, cường hôn, nhưng cơ hội dễ có…”

      Tôi 囧 khi nghe xong lý do hệ ngân hà này, chân hung hăng đạp ta, tức giận mắng, “Đần độn cũng tin? Ngu ngốc! Ngu xuẩn! có não! Phế vật! bằng heo chó! Cẩu cầm thú! chết !”

      William nhìn trộm tôi, hạnh phúc cười ngây ngô : “Vừa rồi rất lo lắng sao?”

      “Cút!” Tôi hung hăng đạp ta, nhào lên đánh mấy cái, “Ai lo lắng cho ? Tôi sợ Hồng Vũ tìm tôi tính sổ thôi! Sinh vật tôi ghét nhất thế giới này chính là chó, trong tất cả chó thế giới này tôi ghét nhất là !” Tôi hổn hển xoay người bỏ chạy.

      William ở sau lưng, mặt mũi sưng lên hét to: “Đợi , cởi dây trói trước !”

      Tôi đứng bậc thang quay đầu ngạo mạn : “Cứ từ từ mà ngốc !”

      [1] Murakami Haruki (Tiếng Nhật: 村上春樹, Hán Việt: Thôn Thượng Xuân Thụ), sinh năm 1949 tại Kyoto và sống ở Boston, Mỹ, là trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn phần tư thế kỷ hoạt động và viết lách, tác phẩm của ông được dịch ra khoảng 38 thứ tiếng thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami trở thành tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh “nhà văn được thích”, “nhà văn best-seller”, “nhà văn của giới trẻ”.

      [2]Doujinshi tương tự như truyện đồng nhân của TQ: là thể loại truyện lấy bối cảnh trong bộ truyện tranh, phim hoạt hình hay kiếm hiệp, tiên hiệp…. nào đó. Nhân vật chính có thể là từ thế giới tại bằng lý do nào đó mà tới thế giới trong truyện hoặc tác giả cho thêm nhân vật hoàn toàn mới vào trong truyện.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 29

      Editor: đỗ đỗ béo
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tiếng chó sủa thê lương của William kéo dài mấy giờ liền dưới tầng hầm, đến tận khi vẹt lén lút trở về, thả ta ra. ta muốn chạy tìm tôi xin lỗi, tôi cuộn mình trong ổ mèo ngủ, bịt tai, ta có gì cũng quan tâm. Đến sáng tinh mơ sau khi Hồng Vũ trở về, hai người chuyện trong vườn hoa.

      Hồng Vũ: “Dạ Đồng đánh em bị thương?”

      William: “Em cẩn thận ngã xuống cầu thang.”

      Hồng Vũ: “Vừa nãy vẹt cũng mách rồi, mèo này đá chó cũng đánh chim, là thiếu dạy dỗ.”

      William: “Đừng, là em tốt, làm ấy ghét. Đúng rồi, Dạ Đồng thích cái gì?”

      Hồng Vũ: “Mũi nó mẫn cảm với phấn hoa, ghét hoa nhất.”

      William: “Đợi , em lấy giấy bút ghi lại.”

      Yên lặng lúc.

      Hồng Vũ: “Dạ Đồng rất xinh đẹp…”

      “Dạ Đồng đáng nhất thiên hạ!”

      Hồng Vũ: “Hơn vạn năm qua, người và quái nhất kiến chung tình với con mèo kia rất nhiều, thần tiên cũng ít, đáng tiếc nó tùy hứng, kỳ lạ, ích kỷ, tàn nhẫn, bạo lực, xấu xa, ai vượt qua được hơn tháng, hầu như lần nào cũng đều cắt đứt hoàn toàn quan hệ, thậm chí còn ít lần ra tay quá nặng, chết dưới móng vuốt của nó. Giờ chẳng có quái nào chán sống dám thân thiết với nó. Sư đệ, tuy rằng sắc đẹp rất tốt, nhưng cái mạng quan trọng hơn…”

      William: “Em thấy lạ là Dạ Đồng đáng như thế sao lại có bạn trai, em biến thành quái sinh sau quả nhiên là tốt…”

      Nghe đoạn đối thoại vô sỉ của hai người kia, tôi nổi hết da gà.

      Hồng Vũ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, kể lại đủ loại chuyện khủng bố ngày xưa: lúc trước có quái muốn theo đuổi Dạ Đồng, kết quả tàn phế; ngày trước có thần tiên muốn quyến rũ Dạ Đồng, kết quả thân bại danh liệt; từ trước có con người để mắt đến Dạ Đồng, kết quả chết…

      nửa nửa giả.

      Tôi ôm đuôi, ngồi trong ổ ngẩn người, nhớ tới vài ký ức khiến mèo buồn bực.

      Mèo cần bạn bè, cần tình cảm, thân mình cũng đơn, là giống loài trời sinh thích hợp ở mình! Bầu bạn gì đấy đều là loài người có tiền đồ mới cần…

      Trong vườn hoa cuộc chuyện vẫn tiếp tục.

      William: “Khi nào đến sinh nhật Dạ Đồng?”

      Hồng Vũ: “ quái có sinh nhật, nếu muốn ngày quan trọng, hẳn là…”

      Tôi thấy chị ấy đến cả chuyện riêng cũng định , vội mở cửa sổ ra, hắt chậu nước xuống hai kẻ vô lại ở dưới.

      Hồng Vũ bình tĩnh tránh được, nhìn cảnh cáo tôi cái, lại khó phát hỏa đánh nhau. William bị dội thành chó nhà, vẫy vẫy lông, đáng thương nhìn tôi, sau đó về phòng thay quần áo sạch , ra ngoài làm việc.

      quái làm việc cho con người cũng rất nhiều, mà tôi với Hồng Vũ đường đường là đại quái, có trăm triệu gửi ngân hàng Thụy Sĩ, cần tiền cứ tiện mà ngoắc ngón tay, thu gấp đôi phí bảo vệ của đám tiểu quái, bán ít đồ cổ, ta cần gì phải làm? Truyền ra bên ngoài, người ta lại sư tỷ tôi cố ý khắt khe với ta.

      Tôi phản đối với Hồng Vũ, chứng minh mình cắt xén đồ ăn cho chó của William.

      Hồng Vũ đọc báo uống trà, hề để ý: “Để cậu ấy tiếp xúc nhiều với con người, thử hạ mình kiếm tiền cũng tốt, tóm lại là nên hòa nhập với xã hội.”

      Tôi hung dữ làm tư thế chém giết hỏi: “Để ta ngấm phải kiến thức xã hội lành mạnh sao? Đến cửa hàng thịt chó làm việc còn nhanh hơn.”

      Hồng Vũ ngẩng đầu khỏi tờ báo, nâng trán: “Em lạc quan chút được sao?”

      “Nhưng mà…” Tôi nhu nhược hỏi, “Cơm trưa ai làm? Ăn lương khô à?”

      Hồng Vũ nấu cơm có thể đốt cháy toàn bộ phòng bếp, hơn nữa cực kỳ kiêng ăn, tôi tình nguyện ăn tươi nuốt sống cũng động móng vuốt nấu cơm. May mà bây giờ kỹ thuật ẩm thực của nhân loại phát triển rất nhanh, có thể đến cửa hàng vật nuôi mua đồ hộp với lương khô để giải quyết, nhưng ăn ngon, ăn nhiều ngấy, ngấy tính khí cũng kém, tính khí kém cố tình gây . Trước kia gánh nặng nấu cơm là đổ lên đầu vẹt, ta biết cách bắt chước, bề ngoài thức ăn rất đẹp… Có cả giấy tráng kim, nhưng mùi vị lại chẳng ra gì, thường xuyên nhiều muối thiếu đường. Tuy rằng có thể ăn, nhưng ngon. Mà đồ ăn trong khách sạn tươi, gia vị cho mặn, hơn nữa những món Hồng Vũ ăn quá cay so với người thường, tôi muốn ăn đồ siêu thanh đạm ít muối, vẹt thích đồ ăn cần nhai kỹ. Cho nên ăn cái gì là chuyện chúng tôi đau đầu nhất.

      Từ sau khi William đến, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.

      Chó học đánh nhau tốt, học chú ngữ tốt, tất cả các kỹ năng làm quái đều tốt. Nhưng lại là thiên tài làm việc nhà, quét tước vệ sinh mọi thứ biết, biệt thự lộn xộn mười mấy năm được thu dọn gọn gàng, đến cả tầng hầm cũng chẳng có tí bụi nào. Hơn nữa ta chỉ cần ăn thử lần là biết làm, dù là cách thái, độ lửa gia vị đều giống như đầu bếp, luôn mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất, thỏa mãn tất cả mọi nhu cầu ẩm thực soi mói nhất, bao gồm cả tôi nửa đêm tâm huyết dâng trào muốn ăn khuya cá ngọt mặn cay, chiên qua lại được nóng. Hồng Vũ muốn ăn bữa tối Ma Lạt Thang cay gấp mười, vẹt muốn ăn bàn lớn cây quỳ rang hạt dưa làm điểm tâm, ta đều có thể làm được.

      Vẹt mỗi ngày khen Hồng Vũ có mắt nhìn xa trông rộng, có thể trong nhiều chó như vậy mà liếc mắt cái tuyển được William nhìn qua vừa ngốc vừa vô dụng, rất tinh mắt. ta quyết định phản bội tôi, lao vào lòng kẻ địch, mỗi ngày ở trước mặt Hồng Vũ mách lại nguyên nhân tôi ăn hiếp William, Hồng Vũ lúc nào cũng che chở William, đó cũng là nguyên nhân dù tôi có tức giận cũng dám đánh ta ra khỏi giường được.

      Từ tiết kiệm mà sa vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm mới khó.

      Vấn đề nghiêm trọng đến rồi đây: William làm, đồ ăn làm sao bây giờ?

      Vẹt tủi thân hỏi: “Tôi làm sao? “

      Hồng Vũ quyết đoán: “Cố chịu ăn đồ mua ngoài .”

      Tôi lật phonebook, tự quyết định: “Ăn nhà hàng nào? Tôi muốn miếng cá sống.”

      Liên tục suốt ba tháng tiếp theo, William sớm về muộn, tuy rằng nhà cửa vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước, nhưng ngoại trừ bữa sáng chúng tôi chẳng ăn được cái gì ngon. Tôi giống như quay về quãng thời gian Hồng Vũ ở nhà, mua nổi nguyên liệu ăn được, chỉ có thể ăn thức ăn cho mèo giá rẻ qua ngày. Trong tay cầm bó tiền lớn, đầu bếp tay chân đầy đủ hết, quan trọng là sáng nào cũng bị bữa sáng dẫn khẩu vị, hậm hực. Các nhà hàng gần đấy đều ăn vòng, vẹt bắt đầu cân nhắc xem tìm bạn trai Brazil, , Mỹ, Australia, Congo hay Nam Cực để đổi mùi vị. Chỉ có Hồng Vũ kiềm chế rất tốt, chị ấy bình tĩnh uống thêm vài cốc trà, tiết kiệm lương thực.

      Ức chế thèm ăn là phúc hậu, tôi ghét nhất là tiết kiệm lương thực.

      Tôi tìm William thương lượng: “Lúc chán dù là bản mô hình mới nhất hay máy tính mới nhất, thậm chí cả xe thể thao nhà cửa tôi đều mua cho . Đừng mất công, làm tháng kiếm tiền còn chưa bằng tiền ăn ngày của tôi, cũng trải nghiệm cảm giác xã hội đen tối bóc lột lao động rồi đúng ? Mau về nấu cơm!”

      William sống chết mặc kệ: “ được! Của là của , của tôi là của tôi.” Bỗng nhiên ngượng ngập , “Nhưng nếu muốn đồ của tôi, cho tất cũng sao.”

      Tôi quan tâm, tiếp tục đe dọa: “Ở chỗ này, còn có thể bị mấy bà quái dị động tay động chân.”

      William u oán: “ đẩy tôi ra ngoài làm sắc dụ rất nhiều lần, quen rồi.”

      Tôi giận: “Chẳng lẽ tôi chưa từng phải sắc dụ chú già chắc? “

      William lập tức vỗ ngực : “Lần sau quyến rũ chú già vẫn nên để tôi !”

      ta và chú già khẩu vị đều nặng quá rồi …

      Tôi bị đả kích, thất vọng cuộn người trong ổ mèo.

      William tiếp tục làm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :