1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Vật – Quất Hoa Tán Lý (53c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 15

      Editor: mèomỡ
      Năm trăm năm trước, gần miếu thổ địa có thôn Phùng gia, Phùng Nguyệt Nga là thứ nữ nhà trưởng thôn, cũng được coi như nhà giàu có. Người tới cầu hôn gần như đạp hỏng cửa. Trương Sinh là người ở cho nhà nàng, mi thanh mục tú, thông minh có tài, ngoại trừ nhà hơi nghèo hai người coi như xứng đôi. Nhưng thôn trưởng Phùng vừa mắt con rể là con vợ kế của huyện thái gia, nghe diện mạo xấu xí, là kẻ quần là áo lượt nhậu nhẹt đĩ điếm cờ bạc cái gì cũng biết. Phùng Nguyệt Nga đương nhiên muốn gả cho người như vậy, vì thế hẹn gặp mặt Trương Sinh ở miếu thổ địa, sau đó cùng nhau bỏ trốn. Nàng mang theo tay nải, ban đêm lén lút trốn ra. Đến miếu thổ địa lại gặp phải thổ phỉ cường đạo, chém chết nàng, cướp của. Hồn phách của nàng cố chấp tiêu tan, bị phong ấn xuống đất. Dạo này động thổ ầm ĩ, nên nàng lại ra, si ngốc chờ đợi người trong lòng tới đón nàng.

      Nhắc tới việc đáng tiếc năm đó, Phùng Nguyệt Nga có chút vui sướng khi người gặp họa : “Bọn cường đạo kia đúng là phí công toi. Tôi tự biết mình rời nhà trốn là có lỗi với cha mẹ, cho nên mang theo châu báu trang sức đáng giá, chỉ cầm theo hai cây ngân trâm, vài bộ quần áo cũ cùng mười lượng lộ phí thôi.”

      Tôi gãi gãi đầu, hiểu hỏi: “Thời kỳ đó… phải loài người có câu ‘kẻ có sính làm vợ, bôn làm thiếp’ sao? Hành động của như vậy là rất tùy tiện?”

      William rất ít khi được nghe loại chuyện xưa máu chó này nên bị cảm động đến đỏ cả mắt, nắm tay hò hét: “Đây là tình đích thực!”

      Tôi ghê tởm đá mông ta cái.

      Phùng Nguyệt Nga giải thích: “Trương Sinh có cha mẹ, đợi chúng tôi đến đất khách, tự xưng vợ chồng, quan phủ cũng truy cứu. Tôi có thể chịu khổ, lo liệu việc nhà và thêu hoa dệt vải việc gì cũng làm. Chàng lại thông minh, chịu đựng thời gian rồi những ngày gian khổ cũng qua. Dù sao vẫn hơn là gả cho tên quần lụa Hoàng Nhân Kiệt kia, để rồi phải đau khổ đời.”

      Hoàng Nhân Kiệt là con vợ kế huyện thái gia, tôi thấy tên này khá quen tai, vì thế hỏi: “ thực tệ như vậy sao?”

      Phùng Nguyệt Nga khinh thường : “Tôi bí mật sai tiểu nhị Phùng gia lên trấn hỏi thăm, quả là tên xấu xí, phẩm hạnh rách nát khốn kiếp. Cha mẹ tôi sợ tôi chịu gả, còn dự định cùng bà mối lừa gạt tôi, là người tốt, định đẩy tôi vào hố lửa.”

      “Được rồi, xong chưa?” Tôi muốn tiếp tục nghe nữa liền vặn vặn thắt lưng, vươn móng vuốt, uy hiếp hỏi: “ muốn ngoan ngoãn rời khỏi đây đầu thai, hay để tôi xé rách hồn phách của , ăn vào bụng đây?”

      Phùng Nguyệt Nga nghiêm mặt : “Người sống phải giữ chữ tín, dù chết cũng hối hận.”

      Đầu óc ta quả có vấn đề, muốn chết cũng thể trách tôi. Tôi kiên nhẫn nguyên hình, chuẩn bị tấn công.

      ngờ, William ôm lấy tôi, ngừng cầu xin: “Dạ Đồng, ấy là người giữ chữ tín, cho nên là người tốt trọng tình trọng nghĩa, đừng phá huỷ hồn phách của ấy. Để ấy đầu thai .”

      Tôi lạnh lùng cười: “Người tốt chẳng lẽ ngu ngốc sao? So với người xấu, tôi ghét đồ ngu hơn.”

      William phe phẩy cái đuôi, trong ánh mắt chứa nước mắt cảm động, biết sống chết : “Dạ Đồng, mèo tốt lương thiện mà.”

      Tôi rùng mình cái: “Ai thế?”

      William quyết đoán : “Lam Lăng!”

      đợi tôi phát cáu, Phùng Nguyệt Nga hai mắt rơi lệ, đáng thương với tôi: “Mèo đại tiên, van cầu ngài giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi chỉ muốn tạm biệt với chàng thôi, tôi nguyện trả bất kì giá nào.”

      “Muốn chết à! Cái đồ ngoan cố … Hả? Bất cứ giá nào sao?” Tôi nổi giận đột nhiên bừng tỉnh, nhớ ra dạo này ngày ngày ở nhà đắm chìm trong hoạt hình, hoàn toàn làm ăn gì cả. Thành quả lao động xuống dốc phanh, khi Hồng Vũ về thể nào cũng bị cười nhạo. Trước mặt vừa khéo có hạt giống si tình này, vì tình nhân ngay cả hồn phi phách tán cũng sợ, chắc hẳn ngại giao dịch với tôi đúng ? Vì thế tôi lập tức thay bằng nụ cười buôn bán, dịu dàng hòa nhã liệt kê thủ tục giao dịch với quái ra lượt, hỏi ta có chấp nhận dùng linh hồn để đổi lấy cơ hội gặp gỡ tình nhân .

      “Chỉ cần tìm được chàng, để tôi được ở bên chàng ba ngày, linh hồn của tôi thuộc về .” Phùng Nguyệt Nga lập tức đồng ý .

      Tôi hỏi Phùng Nguyệt Nga ngày sinh tháng đẻ của Trương Sinh, quăng đến trước mặt Lam Lăng, đầu đuôi câu chuyện, để ta tìm Độ Ách Tiên Tử tính luân hồi, thuận tiện xin ta dự chi trăm đồng tiền ăn cơm.

      “Làm xong còn muốn lấy tiền?” Lam Lăng sờ sờ ngực lúc mới rút ra tờ tiền màu đỏ từ trong cái ví da nhét đầy tiền đưa cho tôi, sờ sờ đầu an ủi: “Ngoan, đừng tiêu tiền như nước thế, phải học cách tiết kiệm.”

      Tôi cắn răng đóng hỏi: “Khi nào có kết quả?”

      Lam Lăng : “Tìm Độ Ách Tiên Tử đoán số mệnh còn phải xếp hàng, ít nhất là tuần.”

      “Meo meo ô?!” Tôi kêu sợ hãi, “Bảy ngày? Tôi đói thành mèo thịt khô rồi!”

      Lam Lăng cười cười trầm , “Vừa lúc giảm béo, hoặc em giúp tìm Hồng Vũ chuyển lời mấy câu tốt đẹp chút, có thể cho em thêm mấy vạn.”

      “Nằm mơ!” Tôi tức giận , “Tôi đường đường là mèo vạn năm! Còn sợ làm ra tiền sao? Có tin tôi chặn đường ăn cướp? Trộm cắp lừa đảo ? !”

      “Biết em lại dùng mấy chiêu này mà” Lam Lăng rất bình tĩnh phản kích, “Chỉ cần em dám làm, cũng dám đem những chuyện gièm pha mất mặt giúp em giấu giếm mấy năm nay tung ra hết, cho em bị người ta chê cười mấy ngàn năm luôn! Em còn nhớ lần trước cái kia… Còn có cái gì tốt nhất…”

      Tôi tức giận sập cửa bỏ , William ngượng ngùng chào ta rồi cũng chạy theo.

      đường cái xe cộ như nước, tôi nâng tờ trăm đồng, trong lòng chua xót. Bây giờ giá cả leo thang, thức ăn cho mèo tăng như nước nâng thuyền. Chút tiền trinh này còn chưa đủ mua gói thức ăn thiên nhiên giá rẻ chứ đừng đến bò hầm và gà ninh thượng hạng. Tôi bắt đầu có ý định muốn tìm đám tiểu tống tiền hoặc mượn tiền, nhưng bỏ được sĩ diện của tộc mèo , vì thế đứng đường bồi hồi rất lâu, suýt chút nữa kiềm chế được đồng ý ăn cơm với ông chú kỳ quặc vừa mời.

      Ngoài lúc tôi bị bắt chuyện William có gầm gừ vài câu, còn suốt dọc đường ta rất im lặng, đến lúc bụng tôi bắt đầu kêu “ọc ọc”, mới đề nghị : “ phải trong phòng Hồng Vũ có thủy kính dùng để bói toán sao? bằng… Chúng ta tự tìm tình nhân của Phùng Nguyệt Nga ?”

      Tôi hơi ngượng ngùng : “Tôi am hiểu bói toán, chỉ có thể tính ra vị trí đại khái, thể tập trung vào mục tiêu.”

      William vui vẻ : “Tình nhân kiếp trước nhất định có mấy thứ như kiểu tâm linh cảm ứng! Chúng ta đem thủy kính đến sân thể dục, xác nhận vị trí đại khái, liệt kê những đối tượng tình nghi ra rồi để Phùng Nguyệt Nga tự chọn!”

      “Chó ngốc biến thành thông minh từ khi nào vậy?” Tôi bị kích động để ta chuyển thủy kính .

      Thủy kính là cái thau bằng đồng đen, được khảm rất nhiều ký hiệu. Chỉ cần sương sớm và máu tươi tộc vào, niệm chú ngữ, kính theo tâm linh tìm kiếm vạn vật đời, nhưng cần năng lực rất tỉ mỉ thao túng. Tôi là con mèo cẩu thả phù hợp với loại pháp khí này, rất khó để tìm chính xác. Mất cả nửa buổi tối, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu trong ba tòa cao ốc trung tâm thành phố bên cạnh. Tôi thở phào nhõm với kết quả này. May là ở trong cùng tỉnh, cần mất nhiều thời gian.

      Phùng Nguyệt Nga mở to mắt, tìm kiếm gương mặt xa lạ trong ba tòa cao ốc. Khi thủy kính quay qua phòng 902, ta hét ngừng. Chỉ vào người đàn ông đầu bóng lưỡng ngồi sô pha da trong phòng, vui đến nỗi mặt cũng đỏ ửng: “Nhìn xem! Là chàng!”

      Người đàn ông này bộ dạng cũng tệ lắm, dạng chó hình người, mặc áo ba lỗi quần đùi, xương quai xanh xăm hình Thanh Long. Tuy cố ra vẻ hung ác, nhưng cười rộ lên lại rất dịu dàng. Bên tay trái con chó Doberman [1], bên tay phải là mỹ nữ ngồi bên bàn trang điểm, mặt bàn đặt cái lồng kính, bên trong là mấy con rắn độc thè lưỡi. Nhìn qua giống người tốt.

      William chần chờ hỏi: “ chắc chắn là ? Sao tôi cảm thấy giống người tốt?”

      Phùng Nguyệt Nga khẳng định: “Bộ dạng giống như đúc! Sao chàng lại xuất gia vậy?”

      Tôi xùy cái: “Nào có ai xuất gia còn mang theo mỹ nữ chứ?”

      William cũng khinh bỉ: “ quá đáng! Lại nuôi tình nhân!”

      Phùng Nguyệt Nga lại rất dịu dàng : “Dù sao cũng chuyển thế, chàng còn nhớ gì nữa rồi. Huống chi chỉ là thiếp thất đáng nhắc đến, quan trọng nhất là mèo đại tiên có thể khiến chàng nhớ ra tôi ?”

      “Có thể thử xem.” Trong lòng tôi cười nhạt vì cái quan niệm cũ kỹ từ trăm ngàn năm trước của ta nhưng biểu ra ngoài, “Cho dù nhớ ra tất cả, cũng chỉ có thể ở cùng ba ngày.”

      Phùng Nguyệt Nga si mê nhìn người trong lòng, đồng ý.

      [1] Dobermann là tên của giống chó có thể nuôi để giữ nhà, canh gác hoặc làm nghiệp vụ. Tên gọi đầy đủ và chính xác của nó là Dobermann Pinscher (theo AKC American Kennel Club). Dobermann là trong số ít những loại chó được đặt theo tên người (Louis Dobermann).

      con Dobermann cái có thể cao 65–70 cm và nặng khoảng từ 32 đến 35 kg, trong khi con đực vào khoảng 68-72 cm và nặng 40-45kg.


      Thông thường Dobermann có bộ ngực to khỏe, cơ thể săn chắc vạm vỡ. Nhưng theo xu hướng nay người ta ưa chuộng Dobermann gầy và thon thả hơn. Tuy vậy, những con Dobermann to khỏe vẫn được số người thích chọn.


      [​IMG]

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 16

      Editor: mèomỡ

      Thành phố bên cạnh xa, lái xe ba giờ, chạy bộ giờ là đến.

      Thông qua mạng lưới tình báo tôi hỏi thăm về tư liệu của người đàn ông này. tên Trương Hổ, vào tù hai lần nghe là do đánh nhau. Bắt cóc tống tiền, mở sòng bạc, buôn bán thuốc phiện, buôn bán mại dâm, chuyện xấu nào cũng có phần . Cơ quan công an ba lần bốn lượt muốn bắt , nhưng thủ đoạn xảo trá, mạng lưới quan hệ rộng rãi, làm việc để lại chứng cớ, mỗi lần đều dùng người gánh tội thay là xong việc. là hoàng đế ngầm ở nơi này, là Hỗn thế ma vương mọi người hận thấu xương.

      Mặt trời rất lớn, tôi bật ô, ăn cá muối khô, nhàn nhã thang máy lên tầng, ấn chuông cửa nhà .

      nhìn qua mắt mèo nhìn tôi: “Ai vậy?”

      Tôi hướng về phía cười ngọt ngào: “Chú à! Xin quyên tiền cứu trợ động vật có nhà.”

      Có lẽ cảm thấy nhóc mười sáu, mười bảy tuổi có sức uy hiếp lực nên thả lỏng cảnh giác, mở chốt cửa, dùng ánh mắt mê đắm đánh giá tôi từ đầu đến chân: “Nóng như vậy mà cũng quyên tiền sao?”

      quý động vật, mỗi người đều có trách nhiệm” tôi dùng vẻ mặt hồn nhiên hỏi, “Chú có nước ? Có thể cho cháu vào xin cốc ?”

      mở cửa, đưa tôi vào trong: “Có, Coca hay bia đều có.”

      Tôi lười biếng ngồi sô pha da dê, cả người chìm hẳn vào ghế, đánh giá xung quanh, xác định trong phòng có camera. Sau đó tôi cầm cốc côca đưa, ngửi thấy vị thuốc trong đó liền nhàng đặt sang bên cạnh, cười tủm tỉm : “ ra tôi tới đây phải để quyên tiền.”

      Trương Hổ cảnh giác, trút bỏ lớp ngụy trang dịu dàng, trong ánh mắt chứa đầy tàn nhẫn.

      Tôi nhìn , tiếp tục : “Tôi có người bạn là người đẹp khí chất cổ điển, ấy rất thích , muốn cùng làm tình nhân ba ngày.”

      Trương Hổ nghe thế hơi mơ hồ, dám tin hỏi: “Người đẹp? Làm tình nhân với tôi?”

      Tôi bổ sung: “Là người đẹp chết.”

      Trương Hổ sửng sốt, sau giận quá thành cười, hỏi: “ dám đùa giỡn tôi? Biết tôi là người như thế nào ?”

      “Biết.” Tôi rất nghiêm túc gật đầu, “Thế ngươi có biết ta là người như thế nào à?”

      Trương Hổ rút dao bàn ăn ra, đặt ở cổ tôi, khẽ cười : “Có cần chú dạy cháu ít đạo lý làm người ?”

      Tôi dùng hai ngón tay kẹp lấy dao, hơi hơi dùng sức bẻ cong nó thành chín mươi độ. Đồng tử cũng đột nhiên thu hẹp lại, biến thành kiểu dẹt thẳng dựng đứng, đầu tai mèo vươn ra, trong miệng lộ ra hai cái răng nanh, mang theo sát khí nhìn : “Ngươi muốn cùng ta học đạo lý làm quái, hay là muốn bị ăn luôn hả?”

      “Có quái! quái!” sợ tới mức giọng cũng vặn vẹo, bỏ lại dao chạy ra bên ngoài, định gọi bọn đàn em ở sát vách tới.

      Tôi búng tay, cửa mở.

      William từ bên ngoài vào, giơ chân đá cửa, gương mặt thiếu niên tóc vàng đáng biến mất, chỉ còn lại cái đầu chó, uy hiếp với : “Đám thủ hạ của ngươi bị ta hạ chú cho ngủ hết rồi!”

      Trương Hổ còn định phản kháng, sờ súng.

      Tôi đá văng súng, khuyên bảo: “Chỉ làm tình nhân ba ngày thôi, giúp nữ quỷ chấm dứt tâm nguyện. Dù sao ngươi cũng chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy rồi, hẳn là rất có thiên phú lừa phụ nữ đúng ? Coi như phát huy sở trường .”

      !” lại hét lên như heo bị chọc tiết, vẻ mặt trinh tiết liệt phu, liều chết theo.

      Để thuận lợi làm chuyện xấu, phòng có trang bị thiết bị cách , thuận tiện.

      Đáng tiếc tai mèo rất thính, hét vậy khiến tôi đau đầu khó chịu. Tôi trực tiếp túm lấy , vặn xương cổ tay kêu răng rắc, định cho hai bạt tai để ngoan ngoãn, bỗng nhiên nhớ ra lát nữa còn phải gặp Phùng Nguyệt Nga. Nếu như làm tàn phế, có thể bị trách tội, nếu như hạ chú Cấm , lại thuận tiện chuyện. Tôi do dự.

      Quân sư quạt mo bày mưu: “ nghe lời dùng kim đâm !”

      Dạo này hôm nào ta cũng xem 《 Hoàn Châu cách cách 》, biết cách áp dụng những gì được học, đáng quý.

      Tôi mừng rỡ, khen ngợi ta.

      đợi William tìm được châm, Trương Hổ bỗng nhiên thông suốt, hiểu ra đấu với quái có kết cục tốt đẹp, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

      Tôi thuận thế dặn dò mọi việc, cũng thử dùng pháp thuật trí nhớ để khiến nhớ lại kiếp trước. Đáng tiếc tôi thao tác tinh tế, thử mười mấy lần cũng thành công. Tôi phẫn nộ hung ác gõ lên đầu , hùng hồn lên án: “Ngươi quá ngu ngốc!”

      Rất nhiều người trong hắc đạo làm việc trái với lương tâm nên sợ quỷ quái như rắn rết. Trương Hổ lại là nhân tài kiệt xuất trong đó nên gần như tôi bảo gì cũng nghe. Chỉ xin tôi sau khi hẹn hò với nữ quỷ xong tha mạng cho . Hại tôi chuẩn bị chú toàn tâm, phệ hồn pháp, còn có châm William tìm đến được phát huy công dụng. Chúng tôi uể oải.

      đường trở về, mời chúng tôi món bò hầm để nhận lỗi, sau đó tôi đến Trường quay Thiên Long Bát Bộ trộm bộ quần áo cổ trang, William cống hiến bộ tóc giả dài màu đen ngày trước ta dùng để COS, tôi thêm ít phấn lên khuôn mặt suy sụp xanh lét của . Ngoại trừ quần lót CK bên trong và giày da đen hàng ngoại ở dưới chân, nhìn chung cũng có chút dáng dấp công tử cổ đại thanh tú. Sau đó bị chúng tôi dắt tìm Phùng Nguyệt Nga.

      Phùng Nguyệt Nga nhìn thấy người trong lòng, lập tức nhào tới.

      Tôi sớm dùng thuật ngưng phách để ta tạm thời có thực thể. Nay bộ quần áo dính máu đỏ như lửa, gương mặt bi thảm trắng hếu, cùng với gió đêm u tịch mịch, có vẻ vô cùng đau thương động lòng người.

      Cả người Trương Hổ “Hưng phấn” phát run, hai mắt nhìn đối phương chằm chằm, giống như nhìn mãi cũng đủ, ngay cả mặt cũng chuyển sang màu trắng để phối hợp cho phù hợp với tình nhân.

      Hai người xa nhau lâu ngày gặp lại, kể tâm cùng nhau.

      trời còn rất hợp tình hình cho ít mưa phùn, là “Tình thâm thâm vũ mông mông, xử xử tương tư xử xử tình…”

      William đỏ mắt cảm thán: “Ghost, quá cảm động!”

      Tôi kêu sợ hãi nhắc nhở: “Nguyệt Nga! Cẩn thận đầu của ! Lại lệch rồi kìa!”

      Phùng Nguyệt Nga lại chỉnh lại đầu, thẹn thùng với Trương Hổ: “Phu quân, ngày ấy từ biệt bên miếu đổ nát, ta cho rằng bao giờ được gặp lại chàng nữa.”

      Trương Hổ xiêu vẹo tê liệt ngã xuống đất, chân giật giật hai lần đứng dậy nổi, ngoại trừ gật đầu được gì.

      Phùng Nguyệt Nga đỡ đầu, giọng vui vẻ như tiểu nương: “Chàng còn nhớ ? Lúc ta đến miếu thổ địa này dâng hương, chàng cũng lén theo, còn thề muốn sinh cùng áo chết cùng huyệt.”

      Trương Hổ dường như ngoài gật đầu biết làm gì hết.

      Hình như họ hết đề tài để , rơi vào yên lặng ta nhìn chàng, chàng cũng nhìn ta.

      William hỏi: “Kế tiếp là gì?”

      Tôi liếm liếm móng vuốt, quyết đoán : “Động phòng hoa chúc! Nếu thiếu sót!”

      William vui vẻ hỏi: “ ấy là người, Trương Hổ là quỷ ( nguyên văn ), bất đồng chủng tộc, có thể sao?”

      Tôi: “Ngốc! Trong 《 Liêu Trai 》 phải có chuyện vợ quỷ sao? Mấy buổi tối sao đâu! Sau khi kết hôn mà động phòng chết rất đáng thương. Dù sao cũng để cho người ta chấm dứt tâm nguyện, an tâm chết chứ.”

      Phùng Nguyệt Nga thẹn thùng cúi đầu, có thể, cũng thể, đưa tay nâng Trương Hổ dậy.

      Trương Hổ sợ hãi, đẩy nàng cái, kết quả đầu Phùng Nguyệt Nga lại rơi xuống dưới, nghiêng lệch sang bên bả vai, tình cảnh rất là quỷ dị.

      “A a a a a a a a a a! !” Trương Hổ chịu nổi nữa, điên cuồng gào lên, tóc giả rơi xuống đất, khóe mắt chảy ra hai hàng lệ, giống như dùng hết sức lực cuối cùng đứng lên, sử dụng cả tay lẫn chân cố sống cố chết chạy ra ngoài.

      Phùng Nguyệt Nga ở phía sau hiểu hỏi: “Phu quân? !”

      Tôi thấy con vịt nấu chín còn định bay mất, lập tức ra tay ngăn cản.

      Trương Hổ quỳ xuống, liều mạng dập đầu, nước mũi nước mắt tèm nhem: “Mèo bà nội, tha cho tiểu nhân !”

      Tôi cào cho phát, quát khẽ: “Trở về! Tên ác ôn như người mà còn sợ quỷ à?”

      Trương Hổ khóc cầu xin tha thứ: “Tôi có mẹ già dưới có con ! Trở về xin thay đổi hoàn toàn làm người lần nữa, từ nay dám làm chuyện xấu nữa!”

      Tôi kéo về: “Ai quản ngươi có làm chuyện xấu hay chứ? !”

      ! Tôi về!” Trương Hổ giãy dụa gào thét, “Tôi đến sở cảnh sát tự thú! Để bọn họ nhốt tôi lại!”

      Tôi quan tâm: “Muốn tự thú cũng phải làm xong chuyện ta giao , nếu ta ăn ngươi luôn bây giờ!”

      William cũng khuyên nhủ: “ động phòng cùng Nguyệt Nga , tình là phải vượt qua sinh tử! lãng mạn!”

      Trương Hổ: “Người đâu! Cứu mạng! Cảnh sát đâu? !”

      mặt đất bị kéo ra hai dấu chân dài, áo bào màu xanh dính đầy bùn đất. Lão đại hắc đạo ngày trước hét ra phong vân giờ khóc đến là thê thảm, quả là đáng thương.

      Phùng Nguyệt Nga nhìn Trương Hổ như vậy, cũng có vẻ chắc chắn lắm, lặng lẽ hỏi tôi: “Đây là Trương Sinh sao?”

      “Yên tâm!” Cho dù là con thỏ, tôi cũng bắt mở miệng thừa nhận mình là Trương Sinh!

      đợi tôi dùng hình, xa xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng mở cửa, đứng sân thể dục. Lam Lăng dẫn theo vài đồng nghiệp trong ban tội phạm đặc biệt xuống xe.

      Trương Hổ giống như nhìn thấy người thân lâu ngày mới gặp, cảm động đến rơi nước mắt. thừa dịp tôi bị ánh đèn sáng chiếu chói mắt, cắn phát lên móng vuốt tôi, dùng sức lùi ra xa, sau đó lao đến ôm ấp mấy người kia, nước mắt lưng tròng : “Đồng chí cảnh sát! Mau dẫn tôi với, tôi tự thú, thà rằng ở trong tù cũng muốn ở đây.”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 17

      Editor: mèomỡ
      thuộc phạm vi quản lý của ban chúng tôi.” Lam Lăng đồng tình .

      ! !” Trương Hổ nước mắt trào ra, “Thế giới cảnh sát và nhân dân là nhà! Phải đoàn kết hữu ái! Phải có nghĩa khí chứ!”

      Chúng tôi đều cảm thấy điên rồi.

      Lam Lăng biết làm sao đành quăng cho đồng nghiệp, đeo còng tay, phân phó: “Tối nay quăng cho đội tội phạm hình xử lý .”

      Ban phạm tội đặc biệt là do quái thành lập, đồng nghiệp Lam Lăng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của Trương Hổ, lau lau nước miếng, đưa .

      “Này…” Tôi giơ móng, “Nghiệp vụ của tôi…”

      Lam Lăng mang theo cái rương tới, gật gật đầu với Phùng Nguyệt Nga, sau đó hung hăng gõ phát lên đầu tôi, mắng: “Làm bừa! Nào có chuyện ‘chỉ hươu bảo ngựa’ bắt buộc người khác thế hả? Trương Hổ vốn phải là Trương Sinh chuyển thế.”

      Tôi phản bác: “ ràng nhìn qua rất giống mà!”

      Lam Lăng tức giận : “ đời nhiều đen mèo như vậy, sao gọi là Dạ Đồng hết ?”

      Phùng Nguyệt Nga nhu nhược : “Tôi cũng thấy dường như có chỗ nào đó đúng…”

      Tôi rít gào: “Thủy kính tuyệt đối chính xác!”

      “Trương Sinh chuyển thế là đây.” Lam Lăng mở chiếc rương mang đến, bên trong là con rắn hổ mang to chừng như cái vòi nước, da màu nâu bụi, hoa văn hình con mắt lưng vô cùng ràng nhìn rất khủng khiếp, trong miệng thỉnh thoảng lè ra cái lưỡi đỏ lừ, ngừng bò qua bò lại, đúng là con rắn trong nhà Trương Hổ nuôi.

      Cả thế giới đều trợn tròn mắt.

      Đầu Phùng Nguyệt Nga lại rơi xuống, ta : “Trương Sinh là người.”

      Tôi cũng hỏi: “ phải tính sai đấy chứ Lam Lăng?”

      “Chúng sinh đời là bình đẳng, có quy định nào người chuyển kiếp vẫn được làm người.” Lam Lăng đẩy đẩy kính mắt, rất bình tĩnh , “Tôi dùng chút quan hệ để Độ Ách Tiên Tử bói cho chúng ta trước, sau đó dùng thuật hồn xác nhận. Con rắn này chắc chắn chính là Trương Sinh chuyển thế.”

      Phùng Nguyệt Nga lắp bắp : “Có thể… Nhưng mà…”

      Tôi ngừng liếm móng vuốt rửa mặt, lúng túng : “Có chút sai sót cũng sao, dù sao cũng coi như tìm được.”

      William cảm động: “Tình vượt qua chủng tộc rất lãng mạn!”

      Lam Lăng đưa con rắn cho Phùng Nguyệt Nga, ta run run nhận lấy, cực kỳ tình nguyện gọi tiếng: “Phu quân…”

      Con rắn kia dường như quen được ôm ấp, ngừng vặn vẹo lách ra, còn dùng răng nọc hung ác cắn lên tay ta. Nếu phải ta sớm chết sợ rằng phải chết lại lần.

      Lam Lăng giải thích: “Rắn đầu óc, trí nhớ hữu hạn, cùng lắm là nó có cảm giác quen thuộc với , nhưng có nghĩa là có thể sờ.”

      “Như vậy phu quân, tôi… Tôi…” Phùng Nguyệt Nga đứng ngẩn ngơ, con rắn quấn người ta, giống như toàn bộ thế giới sụp đổ.

      “Kim thế duyên, kim thế liễu*, tội gì phải lưu luyến?” Lam Lăng kéo con rắn cuốn người ta xuống, “Tôi điều tra dây dưa đời trước của hai người, Trương Sinh lang tâm cẩu phế, thông đồng Trương tiểu nhị, sau khi cầu thân thành hợp mưu giết đoạt tài. Sau này bị cha mẹ phát , bắt lên quan phủ, mùa thu năm sau xử tử.”

      [*] Nôm na là duyên ở kiếp nào nên kết thúc ở kiếp đó

      Phùng Nguyệt Nga ngơ ngẩn : “Sao lại… Trương Sinh lừa tôi …”

      Lam Lăng tiếp: “Vị hôn phu Hoàng Nhân Kiệt của tài hoa xuất chúng khiến người ghen tị, bị người ta đồn đãi chửi bới, yên lặng càng cố gắng tiến tới, sau đó lâu trúng tiến sĩ, làm quan thanh liêm, dân chúng ca tụng.”

      Tôi vỗ tay mạnh, ngạc nhiên : “Tôi nhớ ra rồi! Khi đó có vị thanh quan, hình như tên Hoàng Nhân Kiệt! Bảo sao tôi thấy tên này nghe rất quen.”

      Phùng Nguyệt Nga xụi lơ ngã xuống đất, ngừng nức nở, trong miệng chỉ gọi phụ thân và mẫu thân.

      Hối hận của ta sợ là nước sông Trường Giang cũng rửa sạch được.

      Lam Lăng : “Buông chấp niệm, tiếp tục cố gắng, tôi cho người đưa luân hồi.”

      “Đợi !” Tôi hét lên rút khế ước ra, “Linh hồn của ta là của tôi!”

      Lam Lăng chộp lấy vò vò thành cục rồi nhét vào túi, cười hỏi: “Công tác là sắp xếp, Trương Sinh chuyển thế là tìm được, người cũng do khuyên nhủ, em làm được cái gì nào? Còn dám đòi thù lao à?”

      Tôi xem xét lại hành vi của mình thấy tất cả đều sai, có cách nào cãi lại, hối hận đan xen, trái tim sắp bị vò nát rồi.

      “Nể tình em có cố gắng, trả nửa thù lao vậy.” ta lấy phong bì đưa cho tôi, bên trong có trăm đồng, vỗ vỗ đầu tôi cổ vũ: “Tiếp tục cố gắng nhé.” Sau đó nhàn tản sung sướng dẫn Phùng Nguyệt Nga và con rắn kia mất.

      William chán nản hỏi: “Biến thành rắn… ấy thích nữa sao?”

      Tôi nâng trán: “Đồ ngốc, đối phương là ác ôn, hơn nữa lưỡng cư (vừa sống cạn vừa sống dưới nước) và động vật có vú, chủng tộc quá cách biệt?”

      William: “Chủng tộc khác nhau thể nhau sao?”

      Tôi quyết đoán: “Đương nhiên!”

      Tôi dạo quanh cửa hàng thú cưng chọn mua thức ăn. Đầu tiên là cầm ba túi thức ăn khô cho mèo và túi thức ăn cho chó, lúc tính tiền lại bỏ túi thức ăn cho mèo lại đổi thành thức ăn cho chó. Sau đó hỏi nhân viên bán hàng quà khuyến mãi, cũng cho William: “Mua đồ ăn cho chó mới có quà khuyến mãi, tôi muốn bị thiệt nên mới đổi! Tất cả đều là của tôi, cho phép bày ra vẻ mặt xin ăn ghê tởm trước mặt tôi!”

      Sau khi trở về từ sân thể dục William vẫn yên lòng, dường như nghe thấy tôi .

      Tôi phẫn nộ đặt tất cả đồ mua được lên lưng ta, để ta chở hết.

      đường về nhà, ta bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt đỏ lấp lánh ánh sáng khác thường: “Chủng tộc khác nhau càng cố gắng thích! Nếu tôi có thể đối tốt với người ấy gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, có thể cảm động trời xanh ?”

      Đối mặt với biểu tình nghiêm túc của ta, tôi lại thể nào đáp án ra khỏi miệng…

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phần V: Kẻ “đào hố” quên lấp

      Chương 18

      Editor: mèomỡ

      đường về nhà, ta bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt đỏ lấp lánh ánh sáng khác thường: “Chủng tộc khác nhau càng cố gắng thích! Nếu tôi có thể đối tốt với người ấy gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, có thể cảm động trời xanh ?”

      “Cái gì? Tiếng gió lớn quá, tôi nghe .”

      Mèo và chó vốn xung khắc như nước với lửa, như virus và phần mềm diệt virus, tâm ý của William bị tôi hoàn toàn bỏ qua.

      ta ở góc tường thầm hao tổn tinh thần vài ngày, sau lại vui vẻ đuổi theo tôi chạy khắp nơi, trình độ kháng đả kích có thể so với Saint Seiya.

      Từ ngày đó, có đôi khi tôi nằm mơ, trong giấc mơ là vách núi đen lúc lúc trong mây mù, vô số hello kitty và snoopy cùng nắm tay nhau, mặc quần áo đỏ chót, xếp hàng, vui vẻ nhảy nhót. Cừu vui vẻ cầm hoa tươi ngừng tung lên, còn có mèo cầu vồng và thỏ xanh khiêu vũ. Khi tất cả động vật vui vẻ, tôi mặc giá y đỏ thẫm đứng yên, có người đàn ông tôi thấy mặt đưa tay về phía tôi, lấy cái gì đó, lại cái gì đó, nhưng tiếng gió quá lớn, tôi nghe .

      Giấc mơ rối bòng bong, khó chịu khiến tôi khó thở, ngực đau vô cùng, tôi có cảm giác như bị kéo vào vũng bùn địa ngục.

      “Dạ Đồng! Tỉnh tỉnh, Hồng Vũ về rồi!” Tiếng kêu vui sướng của William còn vang hơn ba cái đồng hồ báo thức cộng lại.

      Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi vũng bùn, chậm rãi mở mắt ra, hít sâu mấy hơi, thầm thề, về sau bao giờ xem nhiều Anime như vậy nữa …

      Cho dù 《Hunter x Hunter》 [1] có tiếp tục lấp hố tôi cũng nhảy nữa!

      Hồng Vũ kéo cái vali du lịch, từ ngoài cửa vào, tôi và William lập tức xông lên, cho chị ấy cái ôm chặt.

      William: “Hồng Vũ! Em rất nhớ chị!”

      Tôi: “Hồng Vũ! Em rất nhớ tiền của chị!”

      Hồng Vũ rất có tính người xem tình cảm vạn năm qua, sút bay tôi, khiến tôi xoay trong trung mấy vòng. Khi tôi dùng tư thế tao nhã hạ xuống đất thấy chị ấy dịu dàng xoa đầu William, dùng giọng điệu thương tiếc buồn nôn hỏi: “Chị mấy tháng, Dạ Đồng có bắt nạt hoặc để em bị đói ? Có giúp em học tập pháp ? Hay ngừng bắt em làm việc? Đừng sợ, cứ việc tố cáo , sư tỷ làm chỗ dựa cho em.”

      William lén liếc nhìn tôi cái, tôi bình tĩnh vươn đệm thịt bên phải ra, xòe ra móng vuốt sắc bén. William lập tức lắc đầu, lắp bắp : “Dạ Đồng tốt lắm, đối với em vô cùng tốt.”

      Câu này rất xuôi tai, tôi vừa lòng gật gật đầu.

      Hồng Vũ bắt đầu kiểm tra quá trình học tập của William trong khoảng thời gian này. May mà ta có tiềm chất, đầu óc thông minh lại chăm chỉ, bình thường luôn gọi điện thoại cho Lam Lăng để học tập kinh nghiệm, cho dù tôi dạy có hơi lộn xộn cũng sao, giờ ta có thể viết chữ Hán cách bình thường, tính đến chuyện thường xuyên viết “Cái gì” thành “Thần mã”(từ mạng), viết “A di đà Phật” thành “Con tôm đậu hủ”, coi như OK. Dưới bao che của ta, Hồng Vũ nhìn tôi lúc lâu, cuối cùng cũng có truy cứu đến cùng.

      Tôi thở phào hơi, xúc động cưỡng bức William làm nội gian, tiếp tục cướp việc làm ăn của chị ấy.

      ngờ, tinh thần Hồng Vũ dường như tốt lắm, càng lười hơn bình thường, suốt ngày nằm bẹp giường. Ngoại trừ dặn William đọc nhiều sách, học thêm ngữ pháp, đừng công tác, ngay cả ăn cơm chị ấy cũng muốn động.

      Tôi mừng rỡ, thở phào nhõm.

      William vâng lời cố gắng học tập, mỗi ngày ôm IPAD đọc tiểu thuyết, còn vào trang web đọc online gì đó. ta ở đó ngàn ngập các loại tiểu thuyết kỳ lạ, từ ngoài gian đến thế giới khác, từ thú nhân đến ma quỷ, thậm chí cả robot, chuyện thực vật làm nhân vật chính cũng có. So với những nhà văn lâu năm nơi này mọi người hành văn đều rất cẩu thả, muốn nổi bật nên câu chuyện tràn ngập hận tình cừu máu chó cùng với những tình tiết thể tưởng tượng nổi, khiến cho người ta đọc rất sảng khoái. Mỗi chương đều hấp dẫn khẩu vị của độc giả, hận đọc cả ngày.

      Tôi cảm thấy William mê mẩn đống tiểu thuyết thô tục đó là tốt, sau đó tôi cầm lấy đọc thử, định giáo dục ta. ngờ rằng xem lướt qua thể kiềm chế được. Tôi thích nhất là những chuyện tiên hiệp, tuy quá trình tu chân khiến quái tôi có hơi khinh thường, nhưng đem bản thân mình thay vào nhân vật chính, mở bàn tay vàng, đánh giết tám phương cảm thấy toàn thân sung sướng thể diễn tả bằng lời.

      Vì thế, tôi theo William, người dùng IPAD, người dùng laptop, mất ăn mất ngủ đọc, còn thảo luận sôi nổi như lửa. Khổ nỗi tiểu thuyết internet đều trong tình trạng viết dở, mỗi ngày chương có khi có chương nào, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Càng bi kịch hơn là truyện tôi theo dõi tác giả nhắn lại: “Bà xã mang thai, phải chăm sóc.” Sau đó đứt đoạn, biến mất tăm. lâu sau, tác giả bộ nữa tôi đọc cũng nhắn lại: “Chuẩn bị tham gia cuộc thi hùng biện ở trường, tối nay có chương mới.” Từ đó về sau thấy về nữa.

      Tôi xem được tình huống gay cấn sau này, trong lòng nghẹn thành ngọn lửa.

      William an ủi: “Cái này là hố! Vùng vẫy trong biển sách, sao có thể gặp hố được? Nhẫn nại nhẫn nại , cùng lắm chúng ta tìm hố khác.”

      Được, tôi nhẫn nại, tiếp tục tìm hố nhảy.

      Tôi lại tìm bộ tiên hiệp rất thú vị, tác giả tên Lý Gia Đại Thúc, văn phong trong giới tác giả internet coi như tệ, câu chuyện về nhân vật nam chính là tên vô dụng nhất trong môn phái tu chân, trong lúc vô tình vào gian thần bí, ở trong đó tu luyện chế thuốc, đánh đâu thắng đó gì cản nổi. Nhân vật nữ chính là mèo tà ác xinh đẹp đáng , thường xuyên ở sau lưng giúp , nhưng là ngũ đại môn phái phát ra tồn tại của mèo , phái vô số cao thủ muốn giết nàng. Nhân vật nam chính từ bỏ tu chân, thề sống chết cứu mèo , mắt thấy mười phương còn đường thoát, mèo dùng hết sức lực đẩy nam chủ , còn mình lại rơi vào cạm bẫy.

      Tôi xem đến cong tim cong phổi, vội vàng muốn biết tình tiết sau này, lại thấy tác giả viết ở cuối chương mới cập nhật là: “Tôi xuống tầng mua cái bánh bao.”

      Mua cái bánh bao mất bao lâu?

      chén trà ? bát cơm? Cả ngày? tuần?

      Tên Lý Gia Đại Thúc chết tiệt đó dường như vào nhầm cửa hàng bánh bao thịt người, từ đó biến mất thấy tăm hơi, có chương mới cập nhật.

      Sĩ có thể nhẫn nhưng hố thể nhẫn.

      “Tên khốn chết tiệt! Hố ai hố, lại dám hố Dạ Đồng tôi! Tưởng mèo bà nội đây dễ bị bắt nạt sao!” Tôi tức giận đến đạp máy tính, đập bàn đứng lên, tóm cổ William lại , “! Theo tôi chém chết tên muốn sống này! Kéo cái lưỡi dối trá của ra, băm quăng vào sông cho cá!”

      “Đồng ý!” William bị hố nhiều, sớm thể nhịn được nữa, ta hận lớn thù sau giơ hai móng vuốt lên vẫy đuôi tỏ vẻ đồng ý, qua lúc lại do dự hỏi: “Dạ Đồng phải bị cấm giết người sao?”

      Tôi nghĩ đến lệnh cấm, lâm vào khó xử đôi đường.

      William giờ móng đề nghị: “Chúng ta hù dọa , nếu chính nhát gan mà chết, tính là do chúng ta làm đúng ?”

      Tôi sờ sờ đầu chó của ta, cảm thấy rất là hợp lý.

      Lý Gia Đại Thúc là tác giả tùy tiện, địa chỉ trong tư liệu đăng ký là , cũng cách nơi này xa lắm. Hơn nữa còn từng đem quà độc giả gửi tặng ra khoe. Vì thế tôi trà trộn vào nhóm độc giả của , tìm hiểu nguồn gốc, tìm được độc giả từng tặng quà kia, giả dạng loli làm nũng, là muốn tặng quà cho Lý Gia Đại Thúc. Ban đầu độc giả kia còn rất nguyên tắc mà tỏ vẻ mình là người có cốt khí, tuyệt đối bán đứng tác giả tôn trọng nhất. Tôi thử mở webcam, chớp chớp mắt với , lập tức gửi lại cái icon tươi cười chảy nước miếng, chẳng những đem địa chỉ tác giả dâng lên hai tay, còn tỏ vẻ vô cùng khinh thường hành vi đùa giỡn loli của Lý Gia Đại Thúc diễn đàn hai năm trước, cũng khuyên bảo: “Đánh chữ toàn là mấy kẻ mập mạp chết tiệt, như tôi ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch …”

      Tôi quả quyết tắt webcam, lui khỏi diễn đàn, bao giờ liên hệ nữa. Sau đó dùng ba ngày nghiên cứu 《 The Ring 》, 《The Grudge》, 《The Texas Chain Saw Massacre 》, 《 One Missed Call 》, 《 House Of Wax 》 toàn những phim kinh dị cao cấp nổi tiếng, cố ghi nhớ các chuyển động của ý thức và thị giác, các loại thủ đoạn hù dọa người, còn nghiên cứu tâm lý học đơn giản. Sau đó lừa Hồng Vũ, lén lút dẫn William và chi phiếu, đặt khách sạn, ngồi xe xuất phát.

      Dự báo thời tiết ba ngày tiếp mưa dầm kéo dài, đúng là thời cơ tốt để hành động.

      [1] Từ năm 2005, bộ truyện Hunter x Hunter liên tục bị ngừng vì lý do sức khỏe của tác giả.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 19

      Editor: mèomỡ

      Chúng tôi ô tô đến khu Bích Huy. Lý Gia Đại Thúc ở phòng 801 nhà C, đó là khu chung cư gồm toàn các tòa nhà khép kín xa hoa, có bể bơi, phòng tập thể thao, siêu thị, công viên, ở đây dường như toàn là những kẻ có tiền, ra vào đều phải đăng ký chứng minh thư. Tôi đứng ở ngoài cửa khắc hoa lan quan sát tình thế lát rồi kéo William đến góc tường biến về nguyên hình, nghênh ngang chui qua khe cửa vào. Tiếc rằng William quá to, thử vài lần mà đầu vẫn chui lọt, còn suýt bị kẹt, đành tủi thân đứng bên ngoài kêu “ẳng ẳng”, đòi tôi thân phù.

      thân phù rất quý, tôi muốn lãng phí nó vào việc , liền vẫy vẫy đuôi, nháy mắt ra dấu với ta.

      Ngoài cửa có hai người dắt theo hai con chó quý hiếm trao đổi kinh nghiệm nuôi thú cứng, trong đó có phu nhân dắt theo con chó Golden Retriever cái xinh đẹp, nhìn William liếc mắt đưa tình, vẫy vẫy đuôi.

      William bị ánh mắt nóng bỏng của chó “khác phái” nhìn chòng chọc đến đỏ cả mặt, lắp bắp : “Tôi… Tôi là chó lòng dạ, nhìn thấy chó cái xinh đẹp mà đứng núi này trông núi nọ.”

      Tôi nghiêm túc: “ !”

      William: “…”

      Tôi ra lệnh: “Nhanh !”

      William: “Dạ Đồng…”

      Tôi hỏi: “Muốn ăn đòn à?”

      William đáng thương nhìn tôi cái, cụp lỗ tai và đuôi, chán nản chạy đến bên người phu nhân, mặc cho con chó cái của bà ta sỗ sàng cọ qua cọ lại người ta. Khi phu nhân sắp vào khu chung cư, ta nhanh chóng bám theo sau. Bộ lông mượt mà lấp lánh, cổ còn có dây xích thủy tinh màu đen Hồng Vũ đeo cho, thấy thế nào cũng giống chó ngoan được dạy dỗ tốt. Con chó cái bên cạnh cũng tỏ vẻ rất thân thiết, cho nên bảo vệ tưởng phu nhân kia mới nuôi thêm, nên thả cho ta vào. Mà phu nhân thấy bảo về có phản ứng, lại thấy ta xinh đẹp như vậy, cứ tưởng là chó của người trong khu nuôi, còn rất thưởng thức sờ sờ đầu ta, cân nhắc chuẩn bị làm mối cho ‘khuê nữ’ bảo bối nhà mình. Khiến William sợ tới mức dùng tốc độ nhanh nhất, đột nhiên chuyển hướng chạy vào bụi cỏ.

      Tôi lại sờ sờ đầu chó của ta, khen ngợi: “Làm khá lắm!”

      William ngẩm đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời u, trong đôi mắt màu đỏ ngập tràn ai oán.

      Tôi dùng tốc độ nhanh nhất điều tra tọa độ của tòa nhà. Sau đó chúng tôi tìm góc để nấp, ngủ đến khoảng mười giờ mới dậy. Thấy đa số các phòng tắt đèn, mới vặn lưng, bắt đầu làm việc.

      Khu dân cư trang bị hệ thống chống trộm, chúng tôi thuận lợi men theo vách tường bên ngoài như thằn lằn nhanh nhẹn trèo lên. Ban công nhà Lý Gia Đại Thúc có ít hoa cỏ, từ cửa sổ sát đất nhìn vào, trong phòng bài trí cũng khá cao cấp. Căn phòng trống rỗng có người, trong phòng ngủ truyền đến thanh kỳ lạ. Tôi dùng pháp thuật di chuyển đồ vật, mở chốt cửa sổ sát đất, đẩy ra khe hở , bảo William chờ bên ngoài, còn mình nhàng chui vào, lặng lẽ đến cửa phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe, lại nghe thấy bên trong có tiếng nam nữ chuyện và tiếng vang lạch cạch lạch cạch.

      “Bà già kia chết đúng lúc.”

      ta đúng là bị bệnh thần kinh, ly hôn ly hôn, lại muốn tố cáo người đàn ông của mình, chết cũng đáng.”

      “Khi nào cưới em?”

      “Qua mấy tháng nữa, tránh bị đàm tiếu.”

      “Đừng có lừa em.”

      và em là hai con châu chấu đứng cùng sợi dây, ai rời được ai? Bảo bối, lúc trước ông chủ công ty kiến trúc Hồng Phát có đưa đến ba trăm vạn tới, mua cho em bộ trang sức kim cương trước, rồi tuần trăng mật ở châu Âu nửa tháng, phải em muốn túi xách LV, Loius gì đấy sao? mua hết!”

      “Chồng ơi, em nhất!”

      Tôi ở ngoài nghe xong sau lúc lâu, khẳng định đây là sủng thiếp diệt thê. Trở về phòng thấy vách tường còn cung kính treo bức chân dung đen trắng gài lụa đen. Trong bức ảnh là người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, thướt tha thùy mị, bên cạnh còn có đồ lễ cúng bái là hương nến, vách tường còn treo biểu ngữ “Thanh chính liêm minh”, rất thú vị.

      William ở ban công khẽ bảo tôi: “Dạ Đồng, tôi tìm được rất nhiều vàng! Phát tài rồi!” ta dùng cái mũi chó ngửi đông ngửi tây, móng vuốt đào loạn chậu hoa lan, lục ra rất nhiều thỏi vàng, hưng phấn tranh công.

      Tôi nhặt thỏi vàng lên, phẫn nộ rồi: “ rồi, nhất định Lý Gia Đại Thúc chết tiệt kia là vì có lắm tiền, hưởng thụ xa xỉ, muốn đánh chữ nữa nên bỏ hố vứt độc giả! có chút đạo đức nghề nghiệp nào! vô cùng đáng giận!”

      William thù lớn hận sâu phụ họa theo: “Sách , phần lớn loài người có tiền đều ham hưởng thụ! Có tiền muốn làm việc!”

      Chúng tôi rất muốn trộm đống vàng của tên tác giả có linh hồn hủ bại đáng khinh bỉ này mang vứt. Đáng tiếc quái trộm cắp cũng bị ban điều tra tội phạm đặc biệt chú ý. Tuy rằng Lam Lăng nghiêm trị tôi, nhưng cười nhạo với dạy bảo là thể thiếu được. Cho nên tôi đành buông tha ý kiến hay này, tiếp tục làm theo kế hoạch.

      “Bên ngoài hình như có tiếng động phải?” Trong phòng ngủ, người đàn ông hỏi.

      Người phụ nữ : “Đâu có.”

      Tiếng mặc quần áo truyền đến.

      Tôi chuẩn bị chu đáo để dọa . Vốn muốn biến thành “Hollow” hoặc là “Espada”, nhưng sợ Lý Gia Đại Thúc xem hoạt hình, liền dựa theo kinh nghiệm trong phim kinh dị, biến thành người chết, cũng chính là người phụ nữ trong ảnh chụp đen trắng, mặc váy dài màu trắng nhuốm máu, tóc tai bù xù, mặt mũi xanh lè, sắc môi tái nhợt, tròng trắng mắt trong mắt biến thành màu đen thùi lùi, sáng lòe lòe trong đêm tối, hai hàng huyết lệ chảy xuống. Sau đó nhàng di chuyển niệm chú, làm gót chân hơi cách mặt đất, lửng lơ giữa trung.

      William hành động theo chỉ thị, tắt điện, lại dùng pháp lực ‘gầy còm’ của mình, ngừng đưa gió vào trong phòng.

      Gió đêm lạnh lẽo thổi rèm cửa sổ lên, nữ quỷ tái nhợt người đầy máu tươi, trôi giạt tựa như hồn.

      Lý Gia Đại Thúc từ trong phòng chạy ra, người mập đeo kính gọng vàng, tầm bốn mươi tuổi, vừa nhìn mặt biết ngay là tay sáng tác vô lương tâm! Ông ta nhìn chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, dụi mắt, phát ra tiếng hét chói tai kinh thiên động địa quỷ thần đều khiếp sợ. Người phụ nữ trong phòng cũng chạy ra, nhìn tôi cái, xụi lơ mặt đất.

      Tôi cảm thấy hẳn là nhận sai người rồi, liền chậm rãi bay gần lại, cố hết sức dùng đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm bọn họ, dùng giọng khàn khàn ngừng lặp lại: “Lấp hố… Lấp hố… Lấp hố… Lấp hố… Tôi ở dưới hố có linh…”

      “Tôi… Tôi…” Lý Gia Đại Thúc hồn phi phách tán, bắt đầu khống chế được, giọng run lẩy bẩy, , “Tôi cố ý đẩy xuống hố sâu đâu, tôi… Tôi… Tha cho tôi , tôi dám nữa đâu …”

      Tôi nghe thấy hấp dẫn liền tiếp tục giục: “Lấp hố… Lấp hố…”

      Người phụ nữ điên cuồng hét ầm lên: “Đẩy ngã xuống hố chết liên quan gì đến tôi đâu! Kế hoạch là của tên khốn kiếp vô liêm sỉ này đấy! Cũng là ra tay đấy!”

      Cái đó tôi biết mà. Cách hành văn của Lý Gia Đại Thúc hề tồi, tuyệt đối phải do người đàn bà nhìn rất vô dụng kia viết ra.

      Tôi chậm rãi vươn tay, xòe ra móng tay dài dài, hướng đến cổ ông ta: “ lấp hố phải xuống Địa ngục.”

      Hô hấp của Lý Gia Đại Thúc bắt đầu dồn dập, ôm tim, miệng sùi bọt mép, cả người ngã xuống đất, toàn thân giật, bao lâu sau động đậy nữa. Ả đàn bà bên cạnh như đánh mất thần trí điên cuồng cười lớn, ánh mắt tan rã, hình như điên rồi.

      [1] Hollow, Espada: Đây là từ chuyên dùng trong manga “Bleach”, bạn nào đọc truyện hiểu hơn, mình chỉ giải thích sơ thôi nhé

      Hollow: hững sinh vật khổng lồ gọi là Hollow vốn là linh hồn của những người thể nghỉ ngơi trong thanh bình sau khi chết

      Espada: Espada (十刃, (エスパーダ), Esupāda, tiếng Tây Ban Nha nghĩa là “Sword” (tức Tay Kiếm), còn tiếng Nhật nghĩa là “Mười Lưỡi Đao”, đây là tên gọi của 1 nhóm Arrancar dưới chỉ huy của Sõsuke Aizen , họ là Hollow-Shinigami, Hollow mạnh mẽ nhất của Aizen, và là những kẻ thù chính của Gotei 13. Mặc dù họ xuất khá là muộn để thực mưu của họ, song họ lại là lực lượng đối lập chính của truyện Bleach, đặc biệt xuyên suốt phần thứ 2 của truyện, họ chính là thủ phạm của nhiều cuộc xung đột được tiết lộ trong loạt truyện kế tiếp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :