1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Vật – Quất Hoa Tán Lý (53c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 10

      Editor: mèomỡ
      ngờ, ba ngày sau di động của William nhận được tin nhắn đính kèm, mở ra xem, là ảnh ta đứng trong góc khuất cởi áo khoác, đầu có đôi tai chó, cái đuôi phe phẩy hóng mát – là hình dáng quái.

      Tôi và William nhìn nhau, biết xảy ra chuyện gì.

      Ngay sau đó, tin nhắn liên tục được gửi đến, cái nào cũng là William trong nguyên hình quái, đủ loại tư thế. Bao gồm dạo trong rừng rậm, bơi lội giữa sông, chạy trong công viên, mua sắm trong shop thú cưng.

      William phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt : “Lúc tôi ra ngoài đều sử dụng pháp thuật che giấu thân Hồng Vũ dạy! Tuyệt đối thể lộ!”

      Tôi vội vàng bắt ta thi triển pháp thuật lần, xác nhận có sơ hở liền nhíu mày : “Nếu pháp thuật sai, vậy chắc chắn do máy ảnh của đối phương có phù chú phá giải phép thân, nhưng vì sao phải làm như vậy?”

      Tôi nhặt di động lên, gửi tin nhắn hỏi đối phương có ý gì.

      Đối phương cũng trả lời rất nhanh: Trong tháng, chuyển 100 vạn vào tài khoản được chỉ định, nếu công khai ảnh chụp và tất cả tư liệu.

      Đây là… tống tiền sao?

      Từ cổ chí kim, thiên giới quản lý tộc rất nghiêm khắc nếu quái lộ ra nguyên hình trước mặt người khác, tạo thành khủng hoảng phạm vi lớn. Nếu phạm vào trọng tội xử quyết, vô tội và tội cũng bị phạt.

      Nếu là mấy thập niên trước, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, cho dù cẩn thận lộ ra nguyên hình ở trước mặt con người cùng lắm cũng là chuyện trong trấn, thôn. Cho dù truyền miệng cũng rất khó tìm ra chứng cứ, tất cả mọi người có thể nghênh ngang khắp nơi, rất ít kẻ bị phạt vì nguyên nhân này. Cho nên để lại rất nhiều truyền thuyết Thần Quỷ Tiên , có tài tử họ Bồ [1] còn viết bản tiểu thuyết quái nổi tiếng, để tiếng thơm đến trăm đời sau.

      Từ khi có tivi và internet chết tiệt, tin tức truyền thông tràn ngập đủ loại tuyên truyền, còn tìm ra ít dấu vết của chúng tôi. Thiên giới vô cùng quan tâm đến vấn đề này. Nếu có quái cẩn thận nguyên hình bị con người phát , để chính phủ loài người bày ra tiết mục “Điều tra khoa học” dùng lời dối để che giấu những tượng kỳ lạ, còn quái phạm tội bị nhốt lên đảo Tự Tội, giết gà dọa khỉ.

      Tôi từng ở đảo Tự Tội đó, đó chẳng phải nơi tốt đẹp gì, đều là quái phạm tội nhưng chưa đến mức bị tử hình. Nơi đó cá lớn nuốt cá bé, tuyệt đối thích hợp với tên William ngố tàu này.

      Tôi nhận trách nhiệm chăm sóc William, nếu chăm sóc mà lại để ta phải đến đảo Tự Tội chẳng phải mất hết cả mặt mũi sao?

      William là tay sai của tôi và Hồng Vũ, dựa vào danh tiếng của chúng tôi trong thành phố này, ta tốt xấu gì cũng coi như là nhị đại [2], lại có kẻ mắt mù dám tống tiền ta, vậy chẳng khác nào tát vào mặt Dạ Đồng tôi. Cho nên tôi thề phải bắt được kẻ dám tống tiền quái kia ra, lột da rút gân! Băm cho William làm đồ ăn cho chó!

      William rưng rưng: “Tôi muốn ăn thịt người.”

      Tôi quan tâm đến ta, cầm lấy di động nhắn lại: “Giao dịch ở đâu.” Sau đó vui mừng chờ đợi, chuẩn bị bắt kẻ tống tiền ở nơi gặp mặt – xử lý .

      Di động nhanh chóng truyền đến dãy số ngân hàng ở nước ngoài và lời nhắn: “Bèo nước gặp nhau, cần thiết phải gặp mặt.”

      Tôi nhanh chóng nhắn lại: “Tôi hiểu cách chuyển khoản ngân hàng mạng, xin dùng tiền mặt giao dịch.”

      Đối phương yên lặng rất lâu, sau đó gửi đến bản hướng dẫn chuyển khoản và cách liên lạc với vài cơ quan truyền thông nổi tiếng. Ý uy hiếp ràng cần cũng biết.

      Tôi lại gửi thêm vài tin nhắn nữa, mục đích là dụ ra, nhưng đối phương chỉ gửi lại câu “Cho tháng” sau đó nhắn nữa.

      Tôi thở hổn hển nhìn số hộp thư trong sản phẩm điện tử tay, biết địa chỉ và thân phận, giống như đấm phải bông vậy, tức giận mà làm được gì. Cuối cùng tôi đập vỡ di động.

      Hòm thư di động liên kết với hòm thư trang web, William mở máy tính ra xác nhận lại tư liệu lần nữa, nhu nhược hỏi: “Làm sao bây giờ?”

      Tôi vểnh tai, giận chó đánh mèo : “Tên nhát gan kia trốn đằng sau máy tính chịu ra, biết là ai tôi có thể làm gì được? Cho nên tôi thời đại điện tử là đáng ghét nhất mà! Di động và internet đáng ghét nhất! Sớm biết năm đó tôi ‘thịt’ luôn cái tên phát minh kia rồi! Xem ông ta còn nhiều chuyện được nữa !”

      William suy nghĩ hồi: “Hình như nghe bạn mạng từng , có người gọi là hacker, có thể tra ra dãy số IP của đối phương, tìm ra địa chỉ.”

      Tôi vui mừng quá đỗi, nhảy cẫng lên hỏi: “ quen hacker sao?”

      William chán nản lắc đầu.


      [1] Bồ Tùng Linh – Nổi tiếng với tác phẩm “Liêu trai chí dị”
      [2] nhị đại: chế từ cụm từ “Phú nhị đại” là thuật ngữ dùng để chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 11

      Editor: mèomỡ
      Ngoài cửa sở công an thành phố, tôi và William thò đầu vào nhìn, biết có nên vào .

      Nhưng nữ cảnh sát xinh đẹp làm việc ở cửa liếc mắt cái nhận ra tôi, nhiệt tình chào đón: “Là em họ Lam Lăng, Dạ Đồng phải ? Mọi người mau ra mà xem, lần trước tôi em họ Lam Lăng là người đẹp vô cùng đáng , mấy người còn tin! Lúc này nhìn thấy người , thấy tôi dối rồi chứ.”

      Tôi được tiếp đón mà sửng sốt, vội phủ nhận: “Tôi phải em họ của Lam Lăng… Cùng lắm là em họ của người trong lòng ta thôi.”

      Nữ cảnh tiếp tục tám: “Tôi Lam Lăng có người trong lòng rồi mà mấy người cũng tin? Lúc này hết hy vọng chưa?”

      Tôi lại phủ nhận: “ phải, ta tương tư đơn phương.”

      Ánh mắt nữ cảnh sát thích tám này chuyển sang William, hưng phấn khen: “Đây là bạn trai Dạ Đồng sao? tuấn tú! Nhìn quả giống như trời sinh đôi vậy, hay là bạn người nước ngoài!”

      Tôi: “ phải!”

      William: “ vậy à? !”

      Tôi liếc William cái, ta ngoan ngoãn cúi đầu, uể oải : “ phải…”

      Dưới ánh mắt của mọi người vây xem, tôi quen đường vòng mấy vòng, vào góc sảnh công an, bên cạnh nhà kho có văn phòng, tấm bảng viết “Ban điều tra tội phạm đặc biệt”, tất cả công nhân viên trong đó đều là quái ngụy trang thành con người.

      Đây là hiệp nghị bí mật Thiên giới ký kết với chính phủ các quốc gia, để quái thuộc quyền quản lý của Thiên giới xây dựng nơi làm việc trong cơ quan chính phủ, quản lý hộ tịch và khiếu nại của quái cùng số việc khác. Lam Lăng là chỉ huy ” Ban điều tra tội phạm đặc biệt ” chuyên môn xử lý các loại hành vi phạm tội liên quan đến quái.

      Tôi đẩy cửa ra, thấy Lam Lăng mặc áo sơmi trắng vạn năm thay đổi của ta, lười biếng nằm bò lên bàn, cắn đuôi bút, nhìn đống công văn đầy ụ mà ngẩn người.

      Tôi tiến lên, chính nghĩa trách mắng: “Giở thủ đoạn làm biếng! Lãng phí tiền của nhân dân nộp thuế! Cẩn thận bị báo cáo!”

      “Dù sao cũng phải loài người trả lương cho …” Lam Lăng ngẩng đầu, liếc tôi trắng mắt cái, sau đó nghi ngờ hỏi, “Con mèo nhàn hạ này, có chuyện gì sao lại đến Tam Bảo Điện của làm gì?”

      William lắm mồm cướp lời đáp: “Báo án!”

      Lam Lăng giật mình suýt chút rơi cả mắt xuống đất: “Con bé này á?”

      Tôi đỏ mặt, nhăn nhó gì, chỉ lặng lẽ đẩy William mấy cái.

      William hiểu ý, ràng tất cả mọi chuyện, sau đó khẩn cầu : “Dạ Đồng nhân viên quái của có mạng lưới quan hệ lợi hại. Muốn hỏi xem có quen hacker nào giỏi có thể giúp bọn em tìm được địa chỉ của kẻ kia, đến cửa trả thù.”

      ta rất trực tiếp, tôi kìm chế được giẫm cho ta mấy phát

      “Tống tiền sao?” Lam Lăng rơi vào trầm tư, lát sau mở miệng hỏi, “100 vạn đối với người thường quả , nhưng đối với Dạ Đồng em chẳng qua cũng như chín cọng lông trâu thôi, đúng ?”

      Tôi chính nghĩa : “Tiền tài là chuyện ! Sĩ diện mới là chuyện lớn!”

      Lam Lăng hỏi: “Sĩ diện đủ để em đẩy William vào nguy hiểm sao?”

      Tôi sửa lại: “Là mèo có phẩm đức cao thượng, muốn vì dân trừ hại!”

      Lam Lăng cười, ta nghịch nghịch bút máy, rất đứng đắn : “Nếu trong vòng ba giây , hỏi Hồng Vũ.”

      “Là Hồng Vũ chê tôi vứt bừa bãi, đem tất cả chi phiếu giao cho vẹt bảo quản rồi, nó và bạn trai biển Caribbean nghỉ phép, cắt đứt di động và toàn bộ pháp thuật liên lạc, chỉ để lại cho tôi mấy ngàn tệ mua thức ăn cho mèo và chó, tôi có tiền giao tiền chuộc!” Tôi sợ phải tiếp tục mất mặt, vội vội vàng vàng hơi hết.

      Lam Lăng thấy tôi thành nhạo báng nữa, mà lấy ra mấy tài liệu phạm tội từ trong ngăn tủ, quăng đến trước mặt tôi. Tôi cầm lên nhìn kỹ, phát những vụ án này có điểm giống nhau đó là đều xảy ra trong hai tháng này và đều được thực bởi những tiểu quái yếu. Có cướp bóc, trộm cướp, buôn lậu thuốc phiện, lừa đảo. Số tiền phạm tội nằm trong khoảng 100 vạn gì đó, sau khi phạm tội đều đến tự thú, nhưng lại từ chối trả lại tiền.

      Tôi xem xét kỹ lưỡng, cầm lấy tập tài liệu hỏi: “ cho rằng đều là tống tiền sao?”

      “Đối phương rất khôn khéo.” Lam Lăng đẩy đẩy kính mắt, phân tích , “Đó đều là những quái pháp lực thấp, mạnh hơn con người là bao, lại sợ nhất là bị bại lộ thân phận. Sau khi bị tống tiền, có tiền phải phạm tội, sau đó lấy thân phận con người đến tự thú, an toàn ngồi trong nhà giam mười, hai mươi năm, dù sao cũng hơn phải đến đảo Tự Tội ngồi mấy trăm năm. Bọn họ đồng ý khai báo về kẻ tống tiền, khiến bọn cũng rất đau đầu. Địa chỉ tin nhắn bọn cũng tìm rồi, là từ sever ở nước ngoài gửi đến, thể tra ra được nguồn gốc, hiển nhiên là do cao thủ máy tính gây nên.”

      “Ít nhất cũng biết thêm được điều, kẻ tống tiền phải người nơi này” Tôi giải thích , “Chỉ cần là quái bản địa hoặc là người có liên quan đến quái, đều biết thể đắc tội với tôi và Hồng Vũ, nào dám xuống tay với William.”

      Lam Lăng đồng ý : “Tình huống quái mới sinh, sau khi thành mà có đại quái bảo vệ rất hiếm thấy, hơn nữa Hồng Vũ ở nhà, em chỉ ru rú trong nhà, cái gì cũng ném cho William xử lý. Chỉ có đối phương là người bên ngoài, mới có thể cho rằng William là quái mới dễ bắt nạt.”

      Sau đó hai người chúng tôi cùng nhìn William chằm chằm, tóm ta lại hỏi: “ có quen bạn nào ở nơi khác ?”

      William phe phẩy cái đuôi suy nghĩ lâu: “Đại khái… Chỉ có bạn chat QQ thôi, nhưng đến đây rất đông.”

      Lam Lăng : “Loại chuyện này thể nào là đột nhiên nổi lòng tham được, phải điều tra nghiên cứu địa hình trước, có khả năng nhất chính là tiếp xúc qua internet, xác nhận lộ trình, sau đó là ảnh chụp.”

      ta mở máy tính ra, đăng nhập vào dãy số của William, mở lịch sử chat ra xem tất cả những cuộc chuyện QQ từ trước đến giờ. Nhìn thoáng qua liền bật cười.

      William là tên ngố internet, avatar QQ là ảnh chụp của chính mình. Dù diễn đàn hay lúc chat vẫn mang những thói quen của người mới. Ví dụ như hỏi tên, tuổi, địa chỉ của người ta như đồ nhà quê, hơn nữa hỏi ra đáp án thề bỏ qua. Những người chat tương đối nhiệt tình với ta có vài người, ai cũng bị 10 vạn câu hỏi vì sao của ta oanh tạc hết, ít nhiều cũng có vài phần . Sau khi loại trừ những người có khả năng còn lại ba người đáng nghi.

      Ví dụ như người có nick “Theo gió phất phới” này, dãy số QQ là IP nước ngoài thể tìm ra, công bố là người ở thành phố gần đây, hơn nữa hỏi thăm ít tình huống cá nhân và chi tiết của William. William có thường thức của loài người, tính cách lại thà, cho nên hỏi gì cũng trả lời hết. ta người ảnh chụp là chính mình, cha mẹ biết nơi nào, tuổi là bí mật, lúc trước xem 《 3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch 》 nên thích Anime, học, xuất ngoại, cũng tiếng , ở cùng con mèo đen vô cùng đàng trong biệt thự, còn thành khai báo lịch trình sắp tới và dãy số hộp thư, số điện thoại di động!

      Tôi nghe mà hận thể vặn lỗ tai ta: “Con chó ngu ngốc! có hình dáng của người nước ngoài, sao có thể là nhi trong nước? ! Người ảnh chụp ít nhất phải 16, 17 tuổi sao có thể học ngày ngày ở nhà xem hoạt hình? ! Bị tống tiền cũng đáng đời lắm!”

      Lam Lăng “Khụ” 1 tiếng đánh gãy lời tôi : “Có vài bộ hoạt hình xem cũng hay… chán cũng xem mấy tập.”

      Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn kẻ sống vạn năm như ta. ta cũng xem 《3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch》?

      Chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi thực lạc hậu rồi sao?

      Dưới sai bảo của Lam Lăng, William lại lên chat với “Theo gió phất phới”. ta bảo mình có việc, cần 100 vạn, là xui tận mạng.

      Theo gió phất phới gửi lại cái mặt khóc.

      William bình tĩnh : “May mà chủ nhân tôi là phú hào, mấy đồng tiền trinh này chỉ như mưa bụi, đáng tiếc là bà ấy lại đưa em tôi du lịch, chờ thêm mấy ngày nữa họ về là có thể giải quyết .”

      Theo gió phất phới hỏi: “Chủ nhân chắc hẳn là người phụ nữ rất lợi hại?”

      William: “ phải! Bà ấy là bà già lương thiện nhưng lớn tuổi rồi, đầu óc thường xuyên hồ đồ. Thấy tôi và em té xỉu ở ven đường có cơm ăn, liền nhặt chúng tôi về. Bà ấy là người tốt! Tôi hiếu thuận với bà ấy!”

      Theo gió phất phới gửi icon chảy nước miếng, hỏi lại: “Em có xinh đẹp như ?”

      William: “Khuynh quốc khuynh thành!”

      Theo gió phất phới: “Gạt người! nhìn thấy tin được!”

      Lam Lăng lập tức lôi tôi đến trước cái máy tính khác, bắt tôi õng ẹo làm dáng vài tư thế rồi chụp lại để William gửi cho đối phương xem.

      Theo gió phất phới gửi cái icon mê đắm: “Xin làm quen! Xin bao dưỡng!”

      William đáp: “Hắc hắc, thấy em tôi đáng chưa, ngày mai nó đến triển lãm với tôi!”

      William lại gửi đoạn đối thoại kia cho vài kẻ bị tình nghi QQ.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 12

      Editor: mèomỡ
      Ngày hôm sau, tôi dùng phù chú phong ấn hơi thở quái cao đẳng của chính mình rồi cùng William đến triển lãm. Lam Lăng cũng giấu hơi thở, núp cách đó xa.

      Trong triển lãm có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ mặc quần áo cổ quái, khắp nơi tràn đầy hơi thở tuổi trẻ, vui vẻ náo nhiệt, khiến tôi chả biết nhìn chỗ nào cho tốt nữa. Thỉnh thoảng lại có vài cậu bé thẹn thùng đến xin chụp ảnh chung, tôi còn suýt nữa bị tên giả vô cùng quyến rũ đẩy ngã .

      Lam Lăng qua tai nghe dây cười nhạo tôi: “Như vậy cũng tốt, nhìn qua rất giống quái mới chưa trải đời.”

      Tôi cân nhắc sau này cắn chết ta thế nào sau lưng bỗng nhiên truyền đến cảm giác bị ngươi ta theo dõi.

      William cũng cảm thấy, đôi mắt màu đỏ của ta đậm lên. Tôi rất bình tĩnh quay đầu, giả vờ như xem quầy hàng, dùng khóe mắt liếc đến nơi phát ra ánh mắt đó, phát đó là góc dùng để nghỉ ngơi nhưng thấy bất cứ ai.

      Thuật tàng hình sao?

      Tôi hoang mang tới góc , tai tôi nghe thấy vài tiếng chụp ảnh tách tách rất .

      William hét lớn tiếng: “Tên khốn nào chụp ảnh hả!”

      Thanh của ta như sấm điếc tai, biểu tình hung ác, khiến mấy người vây quanh chúng tôi lén chụp ảnh hoảng sợ lùi lại mấy bước. ta nhìn quét qua đám người, sau đó chỉ vào người đàn ông khoác áo choàng màu đen, đeo mặt nạ kỳ quái, cầm máy ảnh điên cuồng chụp tôi: “Dạ Đồng! Là !”

      Người kia nghe vậy kinh hãi bỏ chạy.

      Tôi nhanh chóng nhảy lên đuổi theo, nhưng ở trước mắt công chúng tôi dám vận dụng pháp lực, cũng thể làm ra hành động ‘siêu nhân’ khiến tên kia lẫn vào đám người đông nghìn nghịt biến mất tăm, chỉ tóm lại được cái khăn quàng cổ màu trắng của . Tôi nhặt khăn quàng cổ lên, quay về bên William, khó hiểu hỏi: “Nhiều người chụp ảnh như vậy, sao biết là ?”

      William nắm nắm đấm, phẫn nộ : “Mặc đồng phục tử thần của đội 13 trong 《 Bleach 》, đeo mặt mạ Anbu trong 《 Naruto 》, đồ trang sức cổ là của nữ chính trong bộ 《 Công chúa Mononoke 》! Làm gì có coser nào lại mặc kiểu trang phục phối hợp hổ lốn như vậy? Người này phải tội phạm chính là đồ ngu!”

      Tôi nghe được mà khóe mắt co giật: “ ra là đoán đúng ?”

      Lam Lăng kịp thời đưa tin tức đến: “Đoán đúng rồi! xem camera ghi hình, những người có mặt lúc William tức giận, phản ứng đầu tiên đều là kinh ngạc và hoang mang vì biết xảy ra chuyện gì, chỉ có là lập tức xoay người định chạy trốn. Đây là hành động chột dạ chỉ có tội phạm mới có.”

      “Đuổi theo!” Tôi xông ra ngoài.

      William biến về hình dạng của chó Golden Retriever, để tránh ngoại hình to lớn của ta làm mọi người hoảng sợ, tôi đeo cho ta cái xích xinh đẹp. Để ta ngửi mùi khăn quàng cổ, chạy như điên đường từ quán rượu năm sao đến quán bar hộp đêm, chạy đông chạy tây qua khoảng mười con phố, cuối cùng cũng chặn bắt được tên tống tiền này ở bên ngoài cửa toilet nam trong sân bay.

      khoảng hơn 40, là con người bình thường, bộ dạng tạm coi như đoan chính, nhưng khóe mắt có dấu vết tửu sắc quá độ, khí sắc tốt lắm. Lúc thấy tôi và William có vẻ hơi bối rối, định tông cửa mà chạy.

      William cắn vào chân .

      Quần chúng vây xem khủng hoảng, la to: “Chó điên cắn người! Mau gọi cảnh sát.”

      Tôi lấy quyển sổ trong túi, dùng pháp thuật lên bìa, sau đó giơ lên trước mặt mọi người, nghiêm túc : “Cảnh sát đây! Chấp hành công vụ! Cảnh khuyển vừa mới bắt được tên buôn ma túy lớn! Mọi người tránh ra, tôi phải đưa !”

      , ta là …” Tên tội phạm tống tiền này định biện giải, lại bị tôi dùng cái Cấm Phù dán lên, lập tức ngoan ngoãn, miệng ấp úng nổi câu đầy đủ, ngừng vặn vẹo giãy dụa.

      Tôi lưu loát vặn tay ra sau lưng, trong ca ngợi của quần chúng vây xem mạnh mẽ lôi . đến chỗ có người, quăng vào căn phòng tối , thân, vươn móng vuốt, mài mài răng nanh sắc nhọn, hung thần ác sát uy hiếp : “ to gan! hỏi thăm xem Dạ Đồng là ai, mà cũng dám tống tiền đầu bản mèo? ! Là ai đưa cho ngươi Tham Phù?”

      Tên kia ô ô hai tiếng, trả lời.

      “Muốn thử xương cứng phải ? !” Tôi thấy thành thực, lập tức hung hăng cào cho mấy phát, giúp vẽ ra sáu cái râumèo hai bên trái phải.

      William nhắc nhở: “ chưa cởi bỏ Cấm Phù.”

      Tôi nhớ ra, hơi xấu hổ tát cái, gỡ Cấm phù trách mắng: “Nếu phải ngươi định phản kháng ta cũng đâu có dán cái này lên!”

      Tên tống tiền thở hổn hển mấy hơi, lại bị tôi tay đấm chân đá cho trận, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng khai tất tần tật từ đầu đến cuối: “Tôi là đệ tử thứ trăm linh chín của đạo sĩ Mao Sơn – Mao Bất Nhạc, mèo đại nhân tha mạng. Tôi , tôi cái gì cũng hết mà!”

      Ngày xửa ngày xưa, khi qui định kìm hãm còn chưa mạnh, ma ở nhân gian làm xằng làm bậy, thiên giới bắt nổi những đại quái, đành cho bộ phận loài người có năng lực đặc biệt bắt những tiểu quái nhẫn tâm có tính người. Mao Sơn là tổ chức bắt lớn nhất khi đó, kỷ luật nghiêm minh, pháp lực cao cường, nhưng thời gian trôi qua, bộ phận đạo sĩ dần dần quên mất ý định ban đầu, thông đồng cùng quái làm rất nhiều chuyện xấu vơ vét tài sản lừa đảo, thanh danh xuống dốc, dần dần biến mất trong xã hội loài người. Nhưng vài pháp thuật hàng bọn họ từng sử dụng vẫn được lưu truyền lại, phù chú phân biệt quái chính là trong số đó.

      Mao Bất Nhạc thể bắt , nhưng kỹ thuật máy tính lại rất giỏi. có được pháp thuật phù chú tổ truyền, tâm sinh tà niệm, trong xã hội đại lấy khoa học công nghệ làm trụ cột này càng dễ dàng dùng phú chú để nhận ra quái. Ở đường cái gặp tiểu vừa hóa thành hình người, quay chụp thân của bọn họ, sau đó gửi ảnh chụp cho đối phương để tống tiền. Nhóm tiểu quái sợ phải đến đảo Tự Tội, lại có cách nào báo án, có tiền liền im hơi lặng tiếng nhẫn nại giao tiền chuộc, có tiền liền nghĩ cách trộm chém giết, tạo ra rất nhiều hung án.

      William là do vô tình phát mạng, lúc chat đủ loại dấu hiệu đều cho thấy ta phải con người bình thường, hơn nữa bình thường toàn mặc tây trang hàng hiệu thủ công của Ý, đồ ăn là bò hầm thượng đẳng ( lúc Hồng Vũ ở nhà), là kẻ có tiền mà ngu ngốc.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 13

      Editor: mèomỡ
      Mao Bất Nhạc nổi lòng tham, ngồi máy bay đến thành phố này. Sau đó quan sát hành tung của William mấy ngày, đến triển lãm truyện tranh ngụy trang thành coser để chụp ảnh ta, gửi đến hòm thư tống tiền, lại ngờ rằng đâm đầu phải tấm ván sắt.

      “Rất đáng giận! Người xấu!” tình cảm thuần khiết bị lừa gạt, William tức giận đá mấy đá.

      Tôi ngăn William lại, chuẩn bị giết cái tên biến chất này.

      “Này này … Tội tống tiền đâu đến mức đáng chết?” Mao Bất Nhạc có thể là do quá khiếp sợ, ngược lại còn nở nụ cười.

      Tôi lạnh lùng : “Ngươi tống tiền những quái có khả năng báo án, buộc bọn họ làm những việc trái pháp luật, thậm chí vì thiếu tiền mà phải buôn lậu thuốc phiện giết người. Có thể tất cả những tội nghiệt đó phải tính đầu ngươi.”

      Mao Bất Nhạc vội vàng sạo: “Tôi tống tiền chứ đâu có bảo bọn họ pham pháp! Chính bọn họ làm phải tự mình gánh vác hậu quả chứ! Hơn nữa tôi tống tiền William thành công, cùng lắm tôi đền tiền cho các người, bồi thường trăm vạn được ? trăm ngàn cũng được!”

      cũng hùng hồn lắm, nhưng ta vẫn muốn giết ngươi, có ba nguyên nhân.” Tôi trầm tư trong giây lát, quyết đoán , “Thứ nhất, ta thiếu tiền; thứ hai, ngươi chọc giận ta; thứ ba, ta nhìn ngươi thấy ngứa mắt.”

      William giật góc áo tôi : “Lam Lăng được giết người nữa.”

      Tôi nhún vai : “Quản ta chết ?”

      Mao Bất Nhạc lấy ra cái di động trong ngực, cười gian : “Mèo , hiểu khoa học kỹ thuật điện tử đại đúng ? Máy tính và internet có thể làm được rất nhiều thứ pháp thuật làm được. Ví dụ như tôi ở xa ngàn dặm nhưng có điều khiển sever ở Mỹ tự động gửi những tấm ảnh chụp của các người đến hòm thư của các hãng truyền thông và các trang web nổi tiếng, tiêu đề tôi nghĩ xong rồi ——《Tân truyền thuyết quái trong thành phố》, thú vị ?”

      ra còn chưa xong di động trong tay nằm trong tay tôi, bị tôi đập nát. Tôi nhíu mày: “ còn rồi.”

      Mao Bất Nhạc lắc đầu: “ rất lạc hậu, tôi sớm dự đoán có khả năng bị các người tìm được, cho nên cài đặt sever tự động gửi. Nếu tôi nhập mật mã đóng cửa, sau 24 giờ tự động gửi .”

      Tôi vội vàng hỏi William: “Bây giờ máy tính có chức năng lợi hại như vậy sao?”

      William luống cuống tay chân : “ biết, hình như là có.”

      Mao Bất Nhạc tràn đầy tự tin : “Hai con gà máy tính này, có cần tôi giảng giải chút về lý thuyết vận hành của sever ?”

      Tôi nghe mà choáng váng đầu óc, vươn vuốt ra uy hiếp : “Câm miệng!”

      Mao Bất Nhạc bình tĩnh : “Đừng hung hăng như vậy, con thỏ nóng nảy cũng cắn người. Thế giới này vốn là ngươi nhường ta bước, ta cho ngươi bước. Tôi bắt chẹt các người, các người cũng đừng đụng đến tôi. Việc này cứ kết thúc như vậy , bằng tôi kéo các người chết cùng!”

      “Kế hoạch hay lắm” ngoài cửa truyền đến vỗ tay, là Lam Lăng mang theo người chạy đến. ta lấy ra cái còng số tám bình thường, đeo lên tay Mao Bất Nhạc, hiểm cười : “Xét thấy của tội của có liên quan đến quái, cho nên đưa vào danh sách phạm tội đặc biệt, báo cáo xong đến đảo Tự Tội thăm quan du lịch nhé? Hy vọng cái thân thể bé của có thể chịu được.” Sau đó ta sờ sờ đầu tôi, hòa ái dễ gần , “William em cũng phải làm báo cáo, nhớ phải trông coi Dạ Đồng đừng để con bé giết người!”

      Mao Bất Nhạc hoảng hốt, rít gào : “Tôi kéo bọn họ chết cùng đấy!”

      Tôi cũng hoảng, ngăn Lam Lăng lại : “Nếu vì việc này mà William bị ném vào đảo Tự Tội, bằng cái đầu ngốc nghếch, thân thủ chậm chạp của ta, chưa đến 24 giờ chắc chắn bị đám quái đảo bắt làm lẩu chó! Cho dù ta có ngốc có đáng ghét, nhưng cũng thể hại ta!”

      William nhào lên ôm tôi, 2 mắt lấp lánh nước mắt: “Dạ Đồng lo lắng cho tôi! Tôi cảm động quá!”

      “Cút!” Tôi đá văng ta ra, “Tôi sợ sư phụ và Hồng Vũ quở trách thôi!”

      Lam Lăng nhìn chúng tôi trong chốc lát, cười tủm tỉm : “Yên tâm, sĩ tất có diệu kế.”

      Mao Bất Nhạc quát: “Các ngươi tuyệt đối thể phá giải mật mã của tôi!”

      Lam Lăng đập phát lên đầu : “Ai muốn phá mật mã của ? Cái đồ nhà quê như sớm lạc hậu rồi!”

      Tôi nhìn vẻ mặt gà chúc tết chồn của ta, mơ hồ cảm thấy tốt.

      Ngày hôm sau, diễn đàn Anime nổi tiếng cả nước xuất rất nhiều ảnh chụp, tiêu đề là 《Tân truyền thuyết quái thành phố》. Trong đó có đeo tai mèo mặc đồ y tá, thủy thủ, maid, Lolita, hán phục, váy ngắn chụp ảnh đủ tư thế. Người kia là thiếu niên tóc vàng mắt đỏ đeo tai chó đứng bên mặc đồ quản gia, quần áo thời đường, áo bành tô, áo sơmi trắng, hoặc chụp theo kiểu vui vẻ rực rỡ như ánh mặt trời hoặc tà ác. Lời đề cử “Cosplay siêu dễ thương, bé mèo moe và thiếu niên chó shouta! Coser: Dạ Đồng, William” .

      Bài viết nhanh chóng lên top, phía dưới là hàng dài comment, đều la hét

      “Dễ thương quá!”

      “Rất đẹp!”

      “Tai mèo làm thế nào vậy? Nhìn rất !”

      “Đạo cụ siêu tốt! Trang điểm siêu đẹp!”

      “Cái đuôi chó rất đáng !”

      “Xin kết bạn!”

      “Mèo vẻ mặt kiêu ngạo, chó trung thành!”

      “Tôi cũng muốn nuôi!”

      Về phần mấy hình ảnh Mao Bất Nhạc phát tán cũng được đăng lên, viết rằng đó là hình trong phòng chụp của cặp đôi mèo-chó siêu đáng này. Còn được mọi người khen biểu tình sinh động rất tự nhiên, kỹ thuật của nhiếp ảnh gia cũng rất tốt.

      Mấy kẻ điên cuồng này làm cái gì vậy?

      Tôi trợn mắt há hốc mồm, William rất hưng phấn, ta còn mang ảnh chụp Lolita của tôi phóng tođóng khung treo đầu giường.

      Lam Lăng lầm bầm lầu bầu: “Hiệu quả còn tốt hơn so với dự kiến…”

      Tôi yên lặng lấy từ trong ngăn kéo của William ra bộ 《3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch》, cho vào đầu đĩa, tua tua lại xem ngừng, cố gắng nghiên cứu chỗ ảo diệu của hoạt hình.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phần IV: Tình vượt qua chủng tộc

      Chương 14

      Editor: mèomỡ
      “12h đêm tại bách hóa XX xuất thanh quái dị, xin điều tra .”

      “Trường học cũ được phá bỏ và rời nơi khác xuất nữ quỷ, bên thi công cầu diệt trừ…”

      “Phố Bình An xuất con chuột ăn vụng.”

      “Vì sao toàn là mấy chuyện lặt vặt thế hả? !” Tôi ôm chồng văn kiện chính phủ cơ mật, nhìn trời gào thét “Lam Lăng khinh thường tôi sao?”

      William sờ sờ cái bụng lép kẹp, tủi thân : “Dạ Đồng, đừng soi mói nữa, còn tiếp tục soi mói ngay cả thức ăn cho mèo hết hạn cũng có mà ăn đâu.”

      Tôi cảm thán: “Quả là mèo xuống đồng bằng bị chó bắt nạt …”[1]

      tháng trước, dưới dụ dỗ của con chó Golden Retriever William ngu xuẩn này, tôi cũng bắt đầu xem Anime. Kết quả 2 quái càng xem càng còn thuốc chữa, điên cuồng mua figure của chính mình, lên mạng đặt mua Mẹ tai mèo giả giọng trẻ số lượng có hạn, tiêu sạch mấy ngàn tệ tiền cơm Hồng Vũ để lại cho chúng tôi. Thức ăn cho mèo tồn kho lại bị William thánh mẫu này mang cho lũ mèo hoang xung quanh, mà Hồng Vũ cũng gọi điện về ngày về lùi lại 2 tuần, vẹt nghỉ phép căn bản thèm liên hệ cùng bọn tôi nữa. Sắp đến thời kỳ ‘đạn tận lương tuyệt’ rồi, trong nhà cả hạt cơm cũng chẳng còn.

      Tôi nhìn William, cảm thấy ta giống cái lạp xườn. Để tránh nhịn được xúc động mà ăn ta, tôi bỏ qua sĩ diện, chạy tìm Lam Lăng xin cơm.

      Lam Lăng ở tại tầng cao nhất của tòa nhà giữa trung tâm thành phố, có bảo vệ trông coi thường xuyên, phòng ở khoảng 180 mét vuông, trang hoàng rất đơn giản.

      ta rất hoan nghênh chúng tôi đến, tự mình xuống bếp làm bò hầm cao cấp, hầm canh xương bò kiểu Tây Âu, làm cá ngừ cắt lát.

      Tôi ăn mà cảm động thôi, rốt cục thừa nhận ta là tên khốn có điểm tốt.

      Ăn cơm xong, William rất quy củ rửa đĩa, cũng học cách Hồng Vũ dạy nịnh hót: “Cảm ơn, khiến tốn kém quá.”

      Lam Lăng cảm thán: “Hai đứa ăn bữa cơm bằng nửa tháng tiền lương người bình thường ở thành phố G này.”

      Tôi khinh bỉ ta: “ sống nhiều năm như vậy, còn cần chút tiền ấy à?”

      Lam Lăng tốt bụng :” mua nhà trả góp.”[2]

      Tôi suýt chút nữa sặc nước, William phe phẩy cái đuôi tỏ vẻ hiểu.

      Lam Lăng đẩy đẩy kính mắt mũi, tươi cười mang theo vẻ chờ mong, giải thích cho tôi: “Dù là con người hay là động vật, điều kiện đầu tiên để đến hôn nhân là phải có sào huyệt, lúc bị phái tới thành phố G liền mua phòng. Đồng nghiệp và những người xung quanh đều phải mua nhà trả góp khiến tâm tình họ rất áp lực. Nên để duy trì đồng bộ giống với mọi người, để cho giống đực ghen tị hoặc khiến giống cái nảy sinh ý muốn dụ dỗ, cho nên cũng lựa chọn cách mua trả góp, bây giờ tiền lương hàng tháng dốc vào trả tiền nhà hết rồi.”


      Tôi nghe ra điểm mấu chốt trong lời ta, xỉa răng : “ cần sào huyệt làm gì? Dù sao Hồng Vũ cũng gả cho , tôi cũng cho phép hai người ở bên nhau!”


      Sau khi tôi câu này, mọi chuyện rẽ sang trang sử mới.

      Lam Lăng sút tôi và William phát bay ra khỏi cửa… (=.=”)

      Vô cùng nhục nhã, tôi quyết định liều mạng với ta!

      Cuối cùng, William đầu sưng u, đứng giữa dùng mọi cách để cầu xin. Chúng tôi tình nguyện áp dụng phương pháp điểu hòa để giải quyết. Tạm thời làm thêm hè cho chính phủ, giúp Lam Lăng xử lý đống vụ án thần quái hoặc quái chồng chất như núi, sau đó dựa vào số lượng công việc giải quyết được để lĩnh tiền lương.

      “Dạ Đồng” William hỏi tôi, “Rốt cuộc là nên chọn giải quyết vụ nào?”

      Tôi chút do dự vươn móng vuốt: “Trường học có nữ quỷ giá cao nhất! Sau khi giải quyết được đổi 3 gói thức ăn cho mèo loại tốt nhất! Đủ cho tôi chống đỡ hai tuần!”

      William nhu nhược hỏi: “Tôi sao?”

      Tôi quyết đoán : “ tiếp tục sang nhà hàng xóm vẫy đuôi lừa cơm ăn! Thuận tiện lấy thịt gà về cho tôi làm đồ ăn vặt!”

      William u oán liếc nhìn tôi cái, ngờ lại chịu đồng ý.

      Tôi cảm thấy… con chó này dễ bắt nạt đến ngờ.

      Ở trong ký ức của tôi, hơn 100 năm trước, vị trí trường học cũ vẫn là bãi tha ma. Gần đây phá bỏ và rời nơi khác động thổ, biết làm kinh động đến cái gì, đầu tiên là rất nhiều rắn xuất , sau đó công nhân thi công đều nửa đêm nghe thấy tiếng khóc, lúc ra xem thấy mặc đồ cổ đại màu đỏ đứng sân thể dục khóc thút thít nỉ non, khóc khiến người sởn hết cả gai ốc.

      Lòng người hoảng sợ, khoa học gia ào ào đứng ra bác bỏ tin đồn, trải qua phân tích nghiệm chứng kỹ càng bọn họ đưa ra kết luận, công bố nơi thi công có dòng từ trường mạnh, hình thành máy quay phim thiên nhiên, ghi chép lại những chuyện xảy ra rồi tuần hoàn chiếu lại, tạo thành kiện thần bí giả giả. Chờ yên ổn lòng dân xong chính phủ bàn giao chuyện này cho đội chuyên xử lý những vụ việc đặc việc của Lam Lăng, cầu nhanh chóng giải quyết.

      Tôi đưa William tới công trường thi công, lấy ra giấy phép chứng minh. Bởi vì tạm thời tìm thấy ảnh chụp nên giấy chứng minh là hình tôi cosplay đeo tai mèo, làm cho nhân viên phụ trách trông coi dùng ánh mắt như nhìn thấy kẻ điên để nhìn tôi, còn cầm giấy chứng nhận xem xem lại tới bốn năm lần, cuối cùng còn gọi điện thoại cho Lam Lăng xác nhận, mới vừa thầm ‘Thế thời đổi thay, đầu óc có vấn đề xuất đầy rẫy’, vừa cho chúng tôi vào.

      William đội mũ bảo hộ, mặc đồ công nhân, thắt lưng đeo hai thanh đao phay, cầm trong tay gậy bóng chày, võ trang hạng nặng, ngừng nhìn trước ngó sau, còn lén lút khẽ : “Dạ Đồng, đừng sợ, đằng sau tôi bảo vệ .”

      Khóe mắt tôi giật giật, hỏi: “ sợ quỷ à?”

      Hai chân William run rẩy, mực phủ nhận: “ sợ!”

      Tôi chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “ đường đường là quái! Trình độ hại người cao cấp hơn quỷ!”

      “Đúng, bây giờ tôi là quái.” William đột nhiên tỉnh ngộ, hít sâu hơi, nắm chặt gậy bóng chày trong tay, kéo thấp mũ xuống, xung phong nhận nhiệm vụ trước mở đường, cũng thường đưa tay đẩy cổ khô đầu và đá vụn mặt đất, nhắc nhở tôi, “ có đèn đường, cẩn thận.”

      ta quên mèo có thể nhìn trong bóng tối à?

      Tôi ngại ta quá cẩn thận, động tác chậm như bà già liền phi thân nhảy lên, hai chân nhàng nhảy lên đầu tường cũ nát, lấy tay chống lên cái mái che nắng nhìn xung quanh sau đó hưng phấn mà chỉ vào sân thể dục cách đó xa, nhanh chóng tiến tới đồng thời cũng hét lên: “Nữ quỷ ở bên kia!”

      William ngây người trong giây lát, đuổi sát theo sau: “Đợi tôi với!”

      Mặt sân thể dục bằng xi-măng bị cạy lên, có gáu mặc giá y cổ đại đỏ thẫm, tóc đen như thác nước, dáng người bé yếu ớt như dương liễu, chỉ yên tĩnh đứng trước cột bóng rổ đổ, đôi tay nâng ở trước ngực, nhìn ra phía xa xa, khóc nỉ non.

      Tôi hét lên 1 tiếng: “ nghiệt! Chạy đâu!”

      William theo cáo mượn oai hùm: “Đây là lời kịch trong 《Tây Du kí》! Rất lợi hại!”

      Tôi tiếp tục gào lên: “Ngươi chết rồi!”

      William ăn theo uy hiếp: “Biết Kenshiro trong 《Bắc Đấu Thần quyền》 ? Những kẻ xấu nghe thấy câu này đều phải chết!”

      “Giống như quái, dũng cảm thành Phật !” Tôi cho William phát, mắng: “Ai còn dám trích dẫn 《GS Mikami》 của tôi, tôi đánh chết ! Về phần nữ quỷ dùng bạch cốt hóa thành quái kia, nghe lời cút đến nơi khác ta đập ngươi ra thành xương vụn, mang hầm canh cho chó ăn!”

      William ôm đầu bổ sung: “Cho Chihuahua nhà hàng xóm ăn!”

      Nữ quỷ bị khí thế mạnh mẽ của chúng tôi dọa sợ, qua lúc lâu mới xoay người lại. Là thiếu nữ tầm 16 17 tuổi, diện mạo thanh tú, mặc áo đơn màu trắng, hành vi cử chỉ coi như có lễ, hung hãn. Nhưng cổ bị chặt mất nửa ở đằng sau nên đầu hơi nghiêng, toàn bộ phía sau lưng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như giá y đỏ thẫm.

      ta vội vàng chỉnh đầu cho thẳng rồi xoay người hành lễ với chúng tôi, : “Dân nữ là Phùng Nguyệt Nga, lúc này đợi người, tuyệt đối cố ý quấy rầy dân chúng, mong mèo đại tiên thứ tội.”

      William rụt lùi về sau lưng tôi, sau đó lại cố lấy dũng khí ló ra đứng ở phía trước, lấy giấy chứng nhận, lớn tiếng tuyên bố: “Ngươi quấy rầy dân chúng rồi! Bọn ta làm theo lệnh của đội điều tra tội phạm đặc biệt, cầu ngươi rời khỏi nơi này.”

      Phùng Nguyệt Nga kiên quyết từ chối: “ thể, dân nữ và người kia hẹn gặp ở miếu thổ địa, trước khi chàng tới dân nữ .”

      Hơn 500 năm trước, trước khi nơi này biến thành bãi tha ma, hình như là có cái miếu thổ địa nhưng hương khói thịnh. Sau này lại gặp phải chiến loạn, các hòa thượng chết chết, miếu cũng dần dần hoang phế cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhìn trang phục và đồ trang sức của này quả là niên đại kia rồi.

      Phùng Nguyệt Nga buồn bã : “Chàng bỏ tôi lại, nhưng vì sao chàng chưa trở về?”

      Tôi quyết đoán : “Bởi vì chết rồi.”

      Phùng Nguyệt Nga kinh ngạc hỏi: “Mèo đại tiên nhận được lời nhắn của chàng sao?”

      William cũng sùng bái nhìn tôi: “ bấm tử vi ra sao?”

      Tôi giải thích với hai kẻ ngu ngốc trầm trọng này: “Hơn 500 năm, xương cốt cũng biến thành cặn bã rồi.”

      William bừng tỉnh: “ ra là thế, Dạ Đồng lợi hại.”

      Phùng Nguyệt Nga ngơ ngác nhìn tôi, bỗng nhiên lớn tiếng khóc òa lên, khóc đến nỗi đầu lại hơi xộc xệch: “Tôi và Trương Sinh ước hẹn tam sinh tam thế, cho dù luân hồi chuyển thế cũng phải gặp nhau tại đây.”

      Tôi bị ta khóc đến hoa mắt chóng mặt, quyết định trực tiếp xử lý ta, đem xương cốt cầm đổi thức ăn cho mèo. Móng vuốt còn chưa kịp vươn ra William cũng tò mò như thằng nhóc mở miệng hỏi: “ và Trương Sinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ra , chừng chúng tôi có thể giúp nghĩ cách.”

      Bắt quỷ chính là bắt quỷ, nghe rất nhiều người khi còn sống làm chuyện thất đức, nhỡ bị ta nhờ vả rất lỗ vốn .

      Tôi kịp ngăn chặn William mồm rộng, Phùng Nguyệt Nga dùng ánh mắt nhìn chúa cứu thế nhìn chúng tôi, dùng tốc độ như pháo liên thanh bắt đầu trả lời vấn đề.

      Chuyện của nữ quỷ xảy ra từ rất lâu rồi.

      [1] Chế từ câu “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh” ý những kẻ có quyền uy khi sa cơ thất thế, cảnh ngộ của họ còn tệ hại hơn người dân thường.

      [2] Mortgage house: Hình thức vay tiền của ngân hàng (hoặc cơ quan nào đó) để mua nhà và trả góp tiền lại cho cơ quan đó sau

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :