1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Vật – Quất Hoa Tán Lý (53c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 50

      Editor: đỗ béo & mèomỡ
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tôi chợt nhận ra sáu năm qua, thiếu niên mười bảy tuổi ngày nào trưởng thành. Những chỗ bị bỏng lúm phúm râu, dáng vẻ trưởng thành, dáng người cũng trở nên cao lớn. Ngày tháng trôi qua, ta vẫn tiếp tục thay đổi, mái tóc đen mềm mại hóa thành hoa râm, đôi mắt trong suốt xinh đẹp trở nên đục ngầu, khóe mắt có vô số nếp nhăn, cái lưng thẳng dần dần còng , đứng dần khó khăn, thậm chí trí nhớ bắt đầu lú lẫn, cho đến khi sinh mệnh kết thúc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới có ngày tôi mất ta.


      Trong chuyện xưa quái kết hôn với con người, thường thường chỉ kể đến khi họ hạnh phúc bên nhau rồi hết.


      quái nào với tôi, khi người tôi mất tôi nên làm thế nào?


      Tô Trọng Cảnh : “Quen biết nàng là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta. Từ khi Tiểu Thần vì Thái Thần vứt bỏ cốt, rơi vào luân hồi, ta suy nghĩ rất lâu. Chúng ta làm bạn trọn rồi, làm vợ chồng… Ta sợ ta già rồi chết , nàng đau lòng.”


      Tôi khác Tiểu Thiến, nếu tôi vứt bỏ cốt biến thành mèo, càng thể ở cạnh con người.


      sao…” Tôi càng nghĩ càng loạn, đầu óc rối như mớ bòng bong gỡ ra được.


      Nhưng vì sao lại phải gỡ ra?


      “Con người cứ thích suy nghĩ linh tinh, đọc nhiều sách như vậy…” tôi hỏi lại, “Cũng biết trong rừng loài nào yếu ớt có thể chết dưới miệng mãnh thú bất cứ lúc nào. Nhưng chúng vẫn hưởng thụ sương sớm lá xanh, ánh sáng mặt trời xuyên qua xem tán cây cổ thụ, sống vui vẻ lúc đấy?”


      Tô Trọng Cảnh nghe vậy liền ngẩn ra.


      Tôi ngẩng đầu, nhón chân, nhắm mắt, nhàng hôn lên những vết thương mặt chàng, sau đó hôn khẽ lên cánh môi chàng, rồi nhìn chàng. Rất nhiều lời tôi ra miệng nhưng tôi biết chàng hiểu.


      Tô Trọng Cảnh và tôi nhìn nhau lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chàng ôm chặt lấy tôi, tiếng tim đập nhanh như nhịp trống dồn dập.


      Trong hang động có giọt nước xuống, vai tôi truyền đến cảm giác ẩm nóng, chàng : “Dạ Đồng, xin lỗi. Biết thể cùng nàng cả đời, biết càng càng làm nàng đau lòng, ta vẫn kìm chế được mà nàng.”


      Chàng vĩnh viễn nỡ làm tổn thương tôi, cho nên mới do dự, cho nên mới kháng cự.


      Tôi vỗ vỗ lưng chàng: “ sao, em là quái, có thể dùng pháp thuật biến hóa để từ từ già cùng chàng. Chờ chàng chết rồi em quên chàng tái giá. Đừng coi thường em, đời này quái đẹp trai nhiều lắm, em hứa quên chàng, hứa tái giá, có được …”


      Ít nhất, giờ chàng thích tôi, tôi cũng thích chàng.


      Chúng tôi có thể cố gắng hưởng thụ những năm tháng chàng còn sống!


      Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn làm người khác vui vẻ…


      ********

      Sau khi kết hôn, tôi có thử làm vài hoạt động của con người, ví dụ như nấu cơm.


      Đáng tiếc nguyên nhân tôi nấu cơm là chuyện hoang đường, quá trình là chuyện kinh dị, kết cục là chuyện bi kịch. Tô Trọng Cảnh rất cố gắng biến bi kịch thành hài kịch, nhưng bi kịch nhiều lần, dạ dày của chàng cuối cùng cũng chịu được khiến tôi vô cùng xấu hổ, buồn bực trốn trong góc. Cuối cùng chàng suy nghĩ lúc sau đó chạy tới : “Với con người, ‘Hiền’ ra là ‘Nhàn’, thê tử nhàn rỗi làm gì mới là thê tử tốt. Cố gắng đừng làm gì cả, nàng làm nhàn thê làm việc nhà là được rồi.”


      Tôi bị chàng lừa cho xoay mòng mòng: “Tiểu Thiến như thế.”


      Tô Trọng Cảnh vô cùng đau đớn : “Cho nên ấy mới phải thê tử tốt, nàng ngàn lần đừng nghe lời ấy.”


      Tôi cảm thấy có lẽ chàng an ủi tôi, nhưng an ủi rất xuôi tai, vì thế tôi nghe theo.


      Cuộc sống làm việc nhà của tôi gọn gàng ngăn nắp, phòng ở biến thành trường gây án, quái Hắc Sơn bị quấy rầy, ai nấy đều rất vui vẻ.


      Có đôi khi tôi cùng Tô Trọng Cảnh vào trong thành của con người chơi, ngắm hoa đăng, xem thuyền rồng, dạo hội chùa, xem tuồng. Tô Trọng Cảnh thích gây chuyện thị phi luôn đeo khăn che mặt. Còn tôi, đời này tôi gây ra quá nhiều chuyện, thiếu mấy trò cỏn con này. Mỗi lần vào thành đều cố ý biến thành bộ dáng vừa gầy vừa thấp, xương gò má cao mũi hếch miệng dày, mặt rỗ, nhìn qua biết là phụ nữ ai muốn, đỡ bị mấy tên như Chu Đại Lang bám lấy.


      Hắc Sơn giàu có, tôi lại tham ăn. Khi Tô Trọng Cảnh còn cũng cẩm y ngọc thực, rất hiểu cách ăn uống, đến hàng ăn ngon chàng còn giúp tôi chọn những món ăn ngon nhất. Thỉnh thoảng gặp phải tên quần áo là lượt vô dụng, thấy dung mạo chàng xấu liền châm chọc khiêu khích, Tô Trọng Cảnh cũng để ý. Cuối cùng vẫn là tôi đen mặt xông lên, lại nhớ đến lời hứa gây chuyện, lại đen mặt quay về.


      đường chiêng trống rung trời, truyền báo tin vui, là Nhị Lang nhà họ Trương ở thành đông đỗ cử nhân. Quần áo mới đẹp đẽ, khí thế hăng hái bừng bừng, cha mẹ già vui mừng nước mắt lưng tròng, đặt tiệc sông, ăn mừng gia môn có quý nhân. Hàng xóm xúm đến chúc mừng, những tiểu thư chưa ra khỏi khuê phòng xấu hổ nhìn, khen ngợi Nhịn Lang là sao Văn Khúc hạ phàm, đẹp trai. Quán rượu bên cạnh, có thư sinh ngưỡng mộ ào ào bàn luận, sau đó liếc mắt nhìn bàn hai chúng tôi, lại liếc mắt nhìn Tô Trọng Cảnh ăn mặc thư sinh, nhịn được cười trộm: “ biết kẻ quái dị với người đàn bà nhà quê từ đâu đến mà còn cố làm ra vẻ? Tưởng mặc trường bào là có thể thành người đọc sách đấy à?”


      Tô Trọng Cảnh cảm thấy bọn họ đúng, định mở miệng trao đổi với họ vài câu sách thánh hiền, ngờ gió lớn thổi bay khăn che mặt để lộ khuôn mặt.


      Biểu cảm của mấy tên thư sinh kia giống như thấy quỷ, sợ tới mức nhảy dựng lên, lùi về phía sau, còn tỏ vẻ xem thường, đến cả nhìn cũng muốn nhìn chàng cái chứ đừng đến chuyện.


      Tô Trọng Cảnh cúi đầu, có chút đơn.


      Tôi cũng đau lòng cho chàng.


      Dù có rất nhiều quái thích chàng, nhưng cũng thể thay đổi được chàng là con người. Tôi từng nghe thấy chàng cùng bạn bè đàm luận cao xa trong mộng, tranh luận thời từ thời xưa đến nay. Cũng thấy chàng nằm mơ rưng rưng gọi cha mẹ mất. Đáng tiếc ước mơ chàng giấu trong lòng chỉ nằm mơ mới thấy được.


      Tôi nhìn cử nhân tân khoa cưỡi con ngựa cao to qua ngã tư đường dưới tung hô của mọi người, trong lòng có chút cam lòng. Nếu lang quân của tôi bị trận hỏa hoạn kia phá huỷ dung mạo chắc chắn đẹp trai hơn kẻ quái dị này trăm lần. Nếu con người trông mặt mà bắt hình dong, chặt đứt đường học hành của chàng tài hoa của chàng cao hơn vạn lần tên cử nhân ngu ngốc này!


      Chỉ vì tướng mạo mà cách xa như trời với đất.


      Vì sao tên cử nhân ngốc như vậy lại được timh hô? Người đàn ông của tôi tốt như vậy lại bị cười nhạo? !
      Tô Trọng Cảnh tốt tính, có thể chịu đựng đồng loại cười nhạo, an phận sống trong núi.


      Tôi tốt tính, cam lòng thay chàng!


      Tôi nghĩ nát óc cách chữa những vết thương mặt chàng, đáng tiếc vết thương quá lâu rồi, rất khó khỏi hẳn. Năng lực tự phục hồi của đa số quái đều rất mạnh, cũng quá để ý đến chuyện đẹp hay xấu, đương nhiên học cách chữa bỏng. ra thiên giới có linh đan diệu dược, nhưng trộm tiên dược là trọng tội, hơn nữa còn có lính gác canh phòng cẩn mật, rất khó trộm.


      Đến thiên giới có phải cách để giải quyết vấn đề ?


      Khi tôi nghĩ trăm phương ngàn kế, sốt ruột qua lại trong thành lại nghe thấy khóc sướt mướt: “Trước đây gả cho tốt rồi.” Mẹ ấy khuyên nhủ: “Sớm biết như thế lúc trước tội gì?”


      Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, tôi chợt nảy ra phương pháp tuyệt diệu.


      Tôi vội vã chạy tới hỏi Tô Trọng Cảnh: “Nếu có thể bắt đầu lần nữa, chàng có muốn gương mặt mình trở lại như xưa, tất cả người nhà sống lại, vui vẻ sống qua ngày ?”


      Tô Trọng Cảnh nấu cơm, quay đầu trả lời: “Muốn, đương nhiên muốn.”


      Tôi hỏi lại: “ muốn sao? “


      Tô Trọng Cảnh bị tôi gợi lên chuyện thương tâm, do dự : “Ai lại nhớ người nhà? Ta cũng chỉ mong vậy thôi.”


      “Ha ha.” Tôi cười hai tiếng, chạy .


      Tôi quyết định cho chàng ngạc nhiên lớn nhất đời!

      Tôi muốn ngăn trận hỏa hoạn năm đó, để chàng bị thương, cũng để chàng cửa nát nhà tan! Chàng tiếp tục học hành, thi khoa cử, có chức vị, hơn nữa còn là vị quan tốt. Tuy tôi quá thích cuộc sống trong thành, nhưng vì chàng, tôi cũng có thể cố gắng làm phu nhân nhà quan.

      *********

      Chúc Cửu quái duy nhất trong giới có năng lực khống chế thời gian, rất thích ngủ, ngủ nghìn năm luôn.


      quái có thâm niên trong nghề, tôi biết tung tích của .


      Mất hai tháng chuẩn bị, tôi lén lút lẻn vào hang Chúc Cửu ngủ say, lấy trộm hộp báu thời gian, còn mượn dùng trận pháp đảo ngược dòng thời gian. Lần này có bất cứ sai sót nào, tôi lập tức trở về mười hai năm trước.


      Tô phủ làm đám tang, người đến người , rất náo nhiệt, đám người hầu vội chạy chạy lại. Dáng vẻ Tô Trọng Cảnh còn còn rất trẻ con, khuôn mặt trắng hồng hào, kiểu thanh tú giống bé , vô cùngđáng . Chàng khóc đến đau lòng vì ông nội mất. Nghĩa bộc ở bên cạnh lau nước mắt, vừa gào khóc vừa khuyên chàng đừng quá đau lòng, có hại cho thân thể.


      Tôi ngồi xổm mái hiên, vừa nhìn chàng vừa chờ đợi màn đêm buông xuống.


      Đám người khóc , khóc giả dần dần tản . Bởi vì khách đến vượt quá dự tính rất nhiều, Tô phủ dự toán chu toàn, Tô phu nhân quản bị bệnh, quản mới thưởng phạt lung tung, lượng công việc của đám tôi tớ nhiều hơn gấp bội, ai cũng mệt đến mức hai chân run rẩy, mí mắt nặng trĩu, oán thán mấy ngày liền. Tiểu nha hoàn phụ trách trông coi nến ở linh đường ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc, những người còn lại cũng mệt mỏi nằm la liệt.


      Tôi nhàng nhảy từ nóc nhà xuống, đến trước phòng Tô phu nhân, tránh nha hoàn cũng ngủ gà ngủ gật, ném viên linh dược của giới vào miệng bà ấy, sau đó chạy tới linh đường trốn ở góc tối.


      Con chuột định trộm dầu, líu ríu từ trong góc chạy ra, muốn nhảy lên cây nến lại bị tôi nhảy ra từ trong bóng tối tát cho cái, đánh cho kêu cha gọi mẹ, chạy trối chết, thề dám chạy đến đây nữa.


      Nến yến lặng chạy đến tận hừng đông.


      Tôi sợ xảy ra chuyện nên nấn ná ở Tô gia mấy ngày, đến khi tang lễ xong xuôi, Tô phu nhân khỏi bệnh, mọi việc khôi phục bình thường mới thôi.


      Tô Trọng Cảnh hẳn là xảy ra chuyện gì.


      Trước khi , tôi chạy về phía sau viện nhìn chàng, thấy chàng vẫn còn thút thít vì ông nội qua đời, nhân lúc nghĩa bộc ra ngoài, liền nhảy lên bàn trà, dụi dụi vào chàng, kêu hai tiếng “Meo meo” muốn dỗ chàng vui vẻ.


      “Mèo con?” Tô Trọng Cảnh từ trong nỗi buồn ngẩng đầu lên, thấy tôi lăn lộn dỗ chàng, mắt sáng rực lên, nở nụ cười khẽ, lộ ra cái lúm đồng tiền tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Chàng bưng đĩa điểm tâm từ bàn xuống, lặng lẽ đưa tới trước mặt tôi, khẽ : “Xin lỗi mèo con, giờ trong nhà có cá, mày ăn bánh ngọt ?”


      Đừng quá đau lòng, so với chết cả nhà giờ chỉ chết mỗi ông nội là may mắn lắm rồi.


      Tôi dùng móng vuốt cào cào lên tay chàng tỏ vẻ an ủi, sau đó nể tình ngậm miếng bánh ngọt, quay đầu chạy.


      “Mèo con, đừng chạy.” Tô Trọng Cảnh đuổi theo vài bước, đáng tiếc tốc độ nhanh bằng tôi.


      Ta nhảy lên mái hiên, chớp mắt rời khỏi Tô gia, khởi động pháp trận.

      Trở lại mười hai năm sau, tôi vui sướng biến về hình người chuẩn bị báo tin vui, chợt phát tay trống rỗng, hình như vừa mất cái gì. Tôi ngớ ra lúc lâu, mới phát miếng ngọc Tô Trọng Cảnh đưa tôi chẳng biết mất từ lúc nào


      Cảm giác khủng hoảng trào lên trong lòng, tôi chợt phát dường như quá vui mừng nên quên gì đó rồi.


      Tôi dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời chạy về Hắc Sơn.


      Bầy Hắc Sơn vẫn như trước, nhưng Tô Trọng Cảnh còn.


      Trong hang của tôi có bất cứ dấu vết nào của chàng.


      Tôi ngẩn ngơ, ra ngoài bắt lấy tiểu quái hỏi: “Bánh Chưng đâu?”


      Tiểu quái hiểu: “Đó là ai? “


      Tôi giận: “Là con người!”


      Tiểu quái chảy nước miếng: “Ăn ngon ?”


      “. . . . . .”


      Nếu Tô Trọng Cảnh bị thương, chàng vẫn là lang quân Tô gia, học hành trong xã hội loài người, hiếu thuận cha mẹ, thể nào đến nơi hoang vu rồi nhặt được tôi bị thương, đương nhiên cũng thể tôi, ở bên tôi.


      Tay chân của tôi dần lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 51

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      bầu trời truyền đến giọng quen thuộc, điệu bình tĩnh như hồ nước nhưng bên trong lại cất giấu nhiệt độ nóng cháy như lửa. Là Hồng Vũ: “Hóa ra là súc sinh Dạ Dồng! Phụng lệnh thiên hoàng, bắt về quy án!”


      Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, biết mình phạm phải chuyện gì mà lại khiến thiên giới đuổi giết.


      Trong nháy mắt, lửa xung quanh Hồng Vũ lao đến.


      Tôi thất hồn lạc phách, có lòng dạ nào mà đánh nhau với chị ta, vội cướp đường mà chạy.


      May mắn mèo trời sinh vốn giỏi trốn chạy, tôi mất rất nhiều sức cuối cùng cũng cắt đuôi được Hồng Vũ. Nhưng tôi ra nước ngoài an toàn, mà mạo hiểm vào Lạc Dương bị thiên giới giám sát. Tôi tin Tô Trọng Cảnh quên tôi, tôi tin chỉ cần bắt chàng , dạy dỗ mấy tháng, chàng nhất định tôi lần nữa!


      Quang cảnh Tô phủ khác mười hai năm trước là mấy, chỉ có sư tử bằng đá và bảng hiệu trước cửa cũ hơn.


      Tôi lén chạy vào, ngửi theo mùi quen thuộc nhanh chóng tìm được Tô Trọng Cảnh.


      gương mặt Tô Trọng Cảnh có vết thương nào, mũi cao thẳng, mặt mày như ngọc, rất xứng với đôi mắt đen trong suốt kia. Chàng mặc áo gấm đẹp đẽ, đeo ngọc bội quý giá, cử chỉ tao nhã, lời lẽ mạnh mẽ, từ xuống dưới đều tản ra nét điềm đạm. Cho dù gộp toàn bộ quý công tử ở thành Lạc Dương, cũng tuấn tú bằng nửa chàng.


      Hào quang đá quý bộc lộ, từ tảng đá ven đường ai thèm nhìn hóa thành vật báu.


      Đây là chàng khi rũ sạch những vẩn đục, là chàng tràn đầy tài hoa.

      Con cưng của trời khiến toàn bộ thiếu niên trong thành Lạc Dương hâm mộ.


      Nhưng… Nhưng Bánh Chưng của tôi đâu?


      Thiếu niên ngồi nghiêm túc đọc sách trước thư phòng xa lạ.


      Tôi khẽ kêu tiếng.


      Chàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt xa lạ nhìn về phía tôi. Sau đó chàng bỗng nhiên mỉm cười, khóe miệng lên hai cái lúm đồng tiền dịu dàng giống như hoa đào mùa xuân nở, chàng : “Mèo con, hình như ta từng gặp mày rồi.”


      Tim tôi ngừng đập.


      Chàng cố gắng lại.


      Thời gian trở nên rất dài, dường như ngừng tại giây phút này.


      Chàng lại mỉm cười, sờ sờ đầu tôi : “Ngày ông nội qua đời, có con mèo đen rất giống mày vào phòng ta, nó quanh ta rồi cọ cọ như muốn an ủi ta, rất đáng .”


      Trái tim tôi lặng như nước, lúc tôi định mở miệng cách đó xa truyền đến tiếng gọi “Con ơi” khe khẽ. người phụ nữ mặt mũi hiền lành lớn tuổi mang theo còn trẻ và rất nhiều nha hoàn đến. gần đến nơi, người phụ nữ lớn tuổi cười , “Vật cực tất phản [1], trúng cử nhân rồi đừng tham việc lại hại thân thể.”

      [1] Vật cực tất phản: vật phát triển đến cực điểm chuyển hoá theo hướng ngược lại


      trẻ tuổi lộ bụng bầu, mặt còn nở nụ cười thẹn thùng, ấy cầm hộp thức ăn nhàng đặt lên bàn, sau đó nâng tay lên đau lòng quạt cho chàng, giọng hiền dịu như mặt nước hiền lành : “Lang quân, trời nóng, thiếp làm canh đậu xanh ướp lạnh cho chàng.”


      Tô Trọng Cảnh mở hộp thức ăn ra, lại cười : “Cảm ơn nương tử tri kỷ.” Sau đó hỏi mẹ, “Phòng bếp hôm nay có cá ?”


      Hai người kia phát ra tồn tại của tôi, khẽ hô: “Mèo con ở đâu ra vậy? đáng quá, sao lại chạy vào thư phòng? Cẩn thận nó cào rách sách vở đấy.” Sau đấy họ tranh nhau tiến lên, tò mò nhìn tôi, có vẻ đều rất thích. Còn sai bọn nha hoàn xuống phòng bếp chuẩn bị cá rán cho tôi. trẻ tuổi còn bàn với Tô Trọng Cảnh muốn nuôi tôi trong nhà.


      Mẹ hiền con thảo, cha con vui vầy, gia đình ấm áp.


      Thê hiền phu quý, vợ chồng tôn trọng nhau, cả đời hạnh phúc.


      Tôi chưa bao giờ thấy Tô Trọng Cảnh thỏa mãn như thế, vui vẻ như thế.


      Giấc mơ của chàng thành thực rồi.


      Nhưng tôi sao? ra , bắt cóc chàng về núi, lại phá tan mộng đẹp của chàng sao?


      Bầu trời bị mây nhuộm đỏ từ lâu, đó là điềm báo Hồng Vũ đến. Chị ấy đứng tường, biết nhìn tôi bao lâu rồi.


      Tôi quay đầu, yên lặng rời khỏi gia đình ấm áp này.


      đến ngoại thành, Hồng Vũ thân, ho tiếng, dường như mang theo chút giải thích tuyên đọc tội trạng của tôi: “ tự ý sửa lại thiên mệnh của mấy ngàn người, làm trận hỏa hoạn lớn nhất lịch sử thành Lạc Dương biến mất, làm vận mệnh vô số người bị thay đổi. Đây là tội thể tha, ta phụng mệnh thiên giới tới bắt về quy án, khuyên đừng nên chống cự, đỡ phải chịu đau đớn.”


      Tôi cúi đầu yên lặng.


      Hồng Vũ tiếp tục : “Ta điều tra mọi chuyện, đúng là con mèo ngu ngốc. Cứu người cũng nên như thế, nể tình có đầu óc, xuất phát từ thiện ý để ta hỏi Lam Lăng Tiên Nhân quản lý thiên giới xem có cách nào thay đổi được chuyện này …”


      Tôi tiếp tục im lặng.


      Hồng Vũ lắc đầu: “Quên , chuyện cũng xảy ra rồi, đừng nghĩ đến ta nữa. Cái tên Tô gì… Tô Trọng Cảnh đúng ? Tuệ căn tồi, con người cũng tồi, đáng tiếc giờ có vợ con, lại có duyên phận với nên tính là vong ân được. Đừng phá hoại gia đình người khác nhé. Cứ coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra là được.”


      ràng xảy ra rồi!” Cuối cùng tôi hối hận, cuối cùng chịu được nữa, bắt đầu gào khóc, “Tôi cần Tô Trọng Cảnh đẹp trai bây giờ, cần cử nhân, tôi muốn Bánh Chưng của tôi! Tôi muốn tên ngốc đùa, kể chuyện cho tôi nghe! Tôi muốn Bánh Chưng của tôi! Tôi muốn tên quái dị có ai quan tâm, có ai cần! Tôi muốn tên khốn kiếp dạy tôi viết chữ đọc sách! Tôi muốn người đàn ông chưa bao giờ làm tôi tổn thương!”


      Hồng Vũ thấy tôi khóc luống cuống tay chân, lại bắt đầu an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, ai nha, việc này cũng chịu thôi.”


      Tôi ngừng khóc: “Bánh Chưng của tôi nỡ để tôi rơi giọt nước mắt, Bánh Chưng của tôi…”


      Tô Trọng Cảnh đau lòng vì tôi, dỗ dành tôi còn nữa.


      Chàng sống cuộc sống hạnh phúc nhất đời, nhưng trong hạnh phúc của chàng có tôi.


      Tôi làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng chưa từng cảm thấy hối hận như hôm nay. Nếu giao hết tất cả tiền bạc châu báu, nếu giao hết địa bàn, nếu giao hết lực liệu có thể cho tôi cơ hội nữa ?


      Trước mắt lên nụ cười hạnh phúc của Tô Trọng Cảnh.


      Lại hủy diệt hạnh phúc của chàng, đẩy chàng xuống địa ngục lần nữa.


      Tôi làm được.


      Đứng ở nơi hoang vu, tôi quên hết tôn nghiêm, quên sĩ diện, tha hồ khóc lóc. Cơ thể còn đau hơn xương cốt bị đánh gãy, đau hơn bị đốt trụi lông, đau hơn cả ngã bị thương nội tạng, đây là nỗi đau tê tâm liệt phế, đau đến linh hồn cũng thể thở được. Nước mắt cứ ngừng chảy ra như suối, tôi biết hóa ra mình cũng có tình cảm, cũng biết hóa ra mình muốn mất chàng đến vậy.


      Tôi khóc mãi, khóc mãi, khóc đến khi mặt trời lặn xuống, sao giăng đầy trời.


      biết Lam Lăng đến từ lúc nào. Hồng Vũ líu ríu thương lượng với ta rất lâu, sau đó đề nghị: “Tội của rất lớn, có thể bị giam ở Hắc Ngục cả đời, nhưng hành động cứu người lại rất đáng thương, bằng đẩy trách nhiệm sang cho tên họ Tô, ta lừa . Làm vậy có thể giảm bớt hình phạt đấy.”


      linh tinh! Dạ Đồng tôi là ai cơ chứ! ” Tôi khóc mắng mắng tên biết điều kia, “Tôi là thủ lĩnh Hắc Sơn, nếu bị con người sai khiến, mặt mũi tôi biết đặt vào đâu đây? ! Cái tên Tô… Trọng Cảnh kia cùng lắm chỉ là kẻ bất lực bảo sao nghe vậy! Tôi cần ta! Sao có thể nghe lời ta! Loại vong ân phụ nghĩa! Loại khốn kiếp lén lút sau lưng chủ! đánh chết ta đúng là sai lầm!”


      Hồng Vũ tức giận, sờ sờ đầu tôi: “Đừng khóc nữa, nghĩ cách khác.”


      Tôi nức nở, tiếp tục mắng ta: “Ai khóc! Mắt nào của thấy tôi khóc?!”


      Lam Lăng ở bên cạnh nhìn trời: “Hai mắt đều thấy.”


      Tôi giận: “Khoét nó xuống !”


      Lam Lăng gì, Hồng Vũ cười trộm, tôi tiếp tục gào khóc.


      núi hoang, gà bay chó sủa, rối như tơ vò.


      Sau đấy, tôi theo Lam Lăng về quy án, ngoan ngoãn thừa nhận tất cả tội danh, bị nhốt vào Hắc Ngục năm trăm năm. Vì biểu của tôi lúc ở trong ngục rất tốt, lại được Hồng Vũ và Lam Lăng cùng hợp lực, nhờ quan hệ tìm hậu thuẫn, bảo lãnh cho tôi ra ngoài, lập công chuộc tội cho thiên giới.

      Lúc ấy nhân gian xảy ra biến hóa long trời lở đất, tôi lén tra chuyện của Tô Trọng Cảnh. Chàng trúng tiến sĩ trong thời Đại Chu, nhưng vì quá chính trực thanh liêm, bất hòa với quan nên nhanh chóng bị miễn chức bãi quan, nhờ có mọi người cố gắng bảo vệ mà giữ được tính mạng. Sau khi về nhà chàng mở học đường, truyền dạy sách thánh hiền, học trò khắp thiên hạ, gió sóng, con cháu cả đầy nhà, sống đến tám mươi tám tuổi, chết già.


      Như vậy cũng tốt…


      Tôi quyết định thực nửa ước định, cố gắng quên chàng.


      Cho nên tôi ghét nhất ánh mắt của con chó đáng ghét kia…. bởi nó làm tôi nhớ đến chàng


      - Hết phần 11 -

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Phần XII: Quái miêu và trung khuyển

      Chương 52

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Tôi đắm chìm trong hồi ức, biết thời gian trôi qua bao lâu.


      Xi Ly Quân nhấn mũi chân, lại ép hỏi: “Ta có chỗ nào bằng ?”


      William nhịn đau, hình như rất muốn chuyện, đáng tiếc chỉ có thể hừ hừ được vài tiếng.


      “Nên thế nào nhỉ? Để tôi thử ví dụ nhé.” Giải thích với biến thái rất vất vả, tôi đỡ trán suy nghĩ, sau đó bảo ta giải chú cấm cho William, ra hiệu để ta đừng xen vào, sau đó xoay người hỏi, “William, phải lại trộm đồ ăn cho chó trong nhà cho mấy con chó hoang bẩn thỉu dơ dáy xung quanh đấy chứ?”


      William biết dối, đảo mắt lia lịa, thà thừa nhận, sau đó giải thích rất đáng thương: “Đồ ăn cho chó trong nhà đều là của tôi, tôi ăn ít tẹo cũng sao. Nhưng những chú chó này rất đáng thương, tôi còn cho ba con mèo lạc ăn nữa…”


      “Quả nhiên, ” tôi thở dài, lại hỏi, “Tôi từng tôi rất ghét đám chó kia chưa? Mỗi lần bọn chúng thấy tôi đều cắn lung tung, còn làm bẩn quần áo với váy của tôi nữa, đuổi chúng nhé?”


      William hiền lành đồng ý: “Vâng.”


      Tôi hỏi: “Tôi rồi đấy nếu tiếp tục nuôi chúng, tôi tức giận quan tâm đến nữa?”


      William khẩn trương, ngữ điệu liền thay đổi: “Vâng…”


      Tôi hỏi: “Biết mà còn nuôi?”


      “Nhưng, nhưng…” William lắp bắp cầu xin, “Những chú chó đó rất đáng thương, đặc biệt là chú chó già kia. Trước kia chúng tôi cũng có quen, sau khi bị bệnh nó bị nữ chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, cũng có sức để nữa. Tôi cho ăn chết mất. Bọn họ rất tốt, tôi thể quan tâm đến họ. Dạ Đồng, đừng giận, tôi bảo họ cách xa chút, để họ sủa nữa…”


      Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Xi Ly Quân, : “Đây là đáp án.”


      Xi Ly Quân ngây người rất lâu, tức giận : “ linh tinh! Thế này sao tính là đáp án được!”


      Tôi quay đầu, tiếp tục hỏi William: “Nếu tôi thích Hoa Bán Phàm trước, đuổi , có giết ta ?”


      William sửng sốt lâu mới đáp: “Làm sao có thể…”


      Tôi hỏi: “ làm thế nào?”


      William oán giận : “Tuyệt đối hết hi vọng, hết sức nỗ lực, ra sức tiến bộ, tiếp tục làm người thứ ba quấn quýt cậy góc tường.”


      Tôi sửa đúng: “Ngu ngốc, cậy góc tường xong mới có khả năng làm người thứ ba!”


      Xi Ly Quân tức giận đến mức đen mặt rồi.


      William thừa dịp còn có thể chuyện được, vội vàng khinh bỉ Xi Ly Quân: “Xi Ly Quân, dù gì cũng là người đàn ông có suy nghĩ, gặp phải vấn đề sao lại bằng nổi con chó? Tôi biết Dạ Đồng chưa được lâu, cũng biết ấy bốc đồng, chỉ giỏi miệng. Tuy thích nổi giận lung tung, linh tinh, nhưng có nghĩa là ấy làm . Phải phân tích tình huống cụ thể, đám chó lạc xung quanh tôi chăm từ lâu này, nếu ấy rất ghét tự ra tay đuổi chúng rồi, còn cần mắng tôi sao? Hơn nữa Chu Tư Tư từng , con ghét có đôi khi là thích, giống như ấy ngày nào cũng bảo tôi thu dọn đống truyện tranh doujinshi ấy ghét nhất, khinh bỉ vẹt giấu truyện đam mỹ, nhưng sau này ấy lại thường trốn trong ổ mèo xem trộm, còn cười ngừng…”


      “Đợi !” Tôi vội vàng ngăn cản lời phát biểu thiếu não của ta, “Tôi xem, chỉ tiện lật qua thôi… Nhân tiện đây, kiểm tra xem sách báo được xuất bản bây giờ có đảm bảo , tốt hơn hết là nhanh chóng báo cho cảnh sát để xử lý. Tôi thích truyện doujinshi ấu trĩ giống , càng thích đam mỹ đen tối quái dị của vẹt đâu! “


      William ra vẻ hiểu gật gật đầu, với Xi Ly Quân: “Nhìn , chính là như thế đấy.”


      Xi Ly Quân để ý đến sắc mặt của tôi, lại lôi hận cũ hoa sơn trà năm đó ra, hỏi: “Chẳng lẽ nàng chỉ tiện miệng thôi sao?”


      “Dạ Đồng dị ứng với phấn hoa, ấy hề đặt chân đến Hà Sơn là .” William rất chuyên nghiệp giải thích, “Nhưng ấy đâu cho phép chạy tới Hắc Sơn quấn lấy ấy! chuyển nơi ở qua đấy, ngày ngày tản bộ về Hà sơn xem hoa cũng được. Hơn nữa… Với tính cách và tâm tư của ấy, cho dù có ghét hoa của cùng lắm cũng chỉ chạy đến nhổ ít lá cây, ngắt mấy bông hoa, làm chút trò đùa dai, thả lên hoa chút nấm để tức giận đến buồn bực chứ phá hoa . Dù sao ấy thích đánh người vô tội, nhưng giết kẻ vô tội.”


      William rất hiểu tôi, Tô Trọng Cảnh năm đó cũng vậy.


      Tôi từng với Tô Trọng Cảnh về chuyện Xi Ly Quân, chàng cũng từng giống như William: “Nàng thích đánh nhau, thích bới móc, thích trêu người, thích làm ít chuyện xấu, nhưng nàng rất ít khi giết người vô tội. Năm đó nếu Xi Ly Quân phải giết hổ , chạm vào cấm kỵ của nàng, cho dù ta cuốn quýt lấy nàng, cùng lắm cũng chỉ bị châm chọc khiêu khích, ba ngày hai bữa đánh vài trận, cho dù có tình cảm nàng nhất định cũng thẳng tay như vậy.”


      Bóng dáng William và Tô Trọng Cảnh dần dần trùng lên nhau.


      Tôi bỗng nhiên nhớ ra, trước lúc mình bị nhốt vào Hắc Ngục, Lam Lăng từng , ta tốt cho Tô Trọng Cảnh trước mặt thượng tiên. Lấy tuệ căn và phẩm chất của Tô Trọng Cảnh, dù lên thiên giới làm công vẫn thành tiên. Sao chàng lại có thể rơi vào luân hồi chịu khổ, còn biến thành con chó được?


      Thiên giới đều là lũ lừa đảo! Chỉ giỏi bắt nạt người tốt!


      Mũi tôi lâu chua xót thế này, có chút khó chịu, hận thể lập tức bắt Lam Lăng ra đây hỏi cho ràng.


      William sợ chết, tiếp tục chỉ trích Xi Ly Quân: “ hiểu gì về ấy làm xằng làm bậy, quả nhiên là đần độn!”


      Xi Ly Quân làm sao chịu được cơn giận vô cớ này, đạp mạnh phát lên đầu William, đá mạnh đến mức có thể làm bay óc ta ra mất.


      Tôi chuẩn bị trước, bay lên, ngồi xổm xuống duỗi vuốt ngăn lại cước kia. Trong lòng tôi biết, dù thế nào hôm nay Xi Ly Quân cũng phải lấy mạng William. Dù ta có phải là Tô Trọng Cảnh chuyển thế hay tôi cũng thể để ta chết được. Vì thế tôi nhanh chóng phục hồi tinh thần, mỉm cười: “Bánh Chưng mạnh mẽ hơn nhiều! William cũng mạnh hơn ! Năm nghìn năm trước là đồ ngốc, năm nghìn năm sau vẫn là đồ ngốc! Họ thích tôi đều tự mình cố gắng. thích tôi nhờ vào việc ngừng tổn thương người khác! Nếu có ngày, có người trong lòng, chẳng lẽ lại giết tôi vì ấy sao?! Đồ ngốc vô tình vô nghĩa như vậy, sao tôi có thể thích được! Bị nhốt năm nghìn năm là đáng lắm! giết hổ , giết Hoa Bán Phàm, hôm nay tôi tính sổ hết với !”


      Hai mắt Xi Ly Quân biến thành màu đỏ rực như lửa, tóc bạc bay phấp phới giống như ác ma địa ngục. Đôi tay ta run lên, hai cái roi thép mang theo kịch độc xuất trong lòng bàn tay. ta quất thẳng vào trung, hòn đảo hồ Kính Nguyệt bắt đầu rung chuyển, mặt đất xuất vết nứt, cây cối hoa cỏ héo rũ, ngay cả mặt trăng trời cũng bị khói độc che mất ánh sáng. Đến cả đồng bọn ta mang theo cũng dám tới gần khí độc này, đứng lùi ra xa, bày trận, canh giữ bốn hướng ở đảo đề phòng chúng tôi bỏ chạy.


      Tôi tóm lấy William nằm mặt đất, cắt đứt dây thừng. định ném ta vào trong hồ, lại bị Voi ngăn lại.


      William giãy dụa: “Dạ Đồng, tôi biết bơi!”


      Tôi ném ta ra xó, tức giận mắng: “Đồ vô dụng! Trốn , tìm được cơ hột xéo ngay, về rồi tôi xử lý !”


      Đáng tiếc tên kia xem quá nhiều phim truyền hình thiếu não, còn muốn xông vào: “Chúng ta đồng sinh cộng tử! Có chết cùng chết!”


      Tôi muốn dùng ánh mắt xé xác cái tên ngu ngốc này.


      Cuối cùng ta cũng hiểu, tủi thân cụp tai xuống: “Biết rồi, tôi vướng víu …”


      Năm nghìn năm, Xi Ly Quân ở trong Hắc Ngục, ngoài tu luyện ra cũng chỉ tu luyện.


      Tôi chăm chỉ như ta, thường chỉ đánh nhau linh tinh, thực lực giữa hai chúng tôi chỉ chênh lệch lớn bình thường thôi đâu. Tôi chỉ có thể dùng ý chí, nén chân khí cố gắng tránh né roi độc của ta, chỉ hận William phải là Athena giúp tôi bùng nổ tiểu vũ trụ giác quan thứ sáu nào đó.


      Tôi thừa dịp khói độc cản trở tầm nhìn, hóa ra rất nhiều phân thân, che mắt kẻ địch.


      Xi Ly Quân đánh vào trong số những phân thân đó.


      Trong nháy mắt phân thân nát bét.


      ta chần chờ trong giây lát, lại quay đầu tấn công những phân thân còn lại.


      Tôi thân cách đám phân thân bị đánh xa, che hơi thở, liều mạng tập trung số chân khí còn lại, thừa dịp ta nhìn chỗ khác, tôi tiến vào góc chết lặng lẽ chém vào lưng ta. Xi Ly Quân sớm phòng bị, nhanh chóng quay lại, chỉ bị móng vuốt của tôi sượt qua, tượng đồng hình thị trưởng bị chặt mất bên tay, rơi vào trong nước. ta chỉ bị thương mấy vết sâu, sau đó ta ném vôi trong tay trái về phía tôi, phá giải thuật thân của tôi.


      “Trước đây qua nhà của thợ thủ công, phát ra vật này phá giải được thuật thân của nàng.” Xi Ly Quân nhanh chậm , “ bao nhiêu năm rồi nàng vẫn dùng cách cũ rích này, có trò gì mới mẻ hơn sao?”


      Tôi bị nghẹn đến ho sặc sụa, chảy cả nước mắt.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 53

      Editor: đỗ béo
      Betor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cách ám sát tốt nhất thất bại, tôi đành phải đánh bừa. Tôi bắt đầu dùng Cuồng Phong Đao hóa thành rất nhiều phân thân, với mắt người thường thể nhìn được tốc độ di chuyển, chỉ thấy như vô số vạch đen đan xen nhau trong khí, vừa lướt qua tan thành mảnh .


      Xi Ly Quân nhanh chậm giơ roi lên phòng thủ.


      Nhìn hai người nhìn như sức mạnh ngang nhau, nhưng cách chiến đấu của tôi lại tốn rất nhiều sức. Đợi đến khi tôi dùng hết sức rồi phân thắng bại ngay. Nhưng thiên giới đuổi giết Xi Ly Quân, tôi tiếc mất nhiều sức hơn, cố tình để trận đánh này trở nên rầm rộ hơn, chỉ cần chống đỡ thêm mấy tiếng chờ khi nhân viên công ty quản lý làm, đến đảo này quét dọn phát ra chuyện kỳ lạ rồi báo cảnh sát. Lam Lăng lập tức đưa thiên binh tới bắt tên vô liêm sỉ này.


      Tình hình thuận lợi như trong dự đoán, khoảng hai mươi phút sau, mặt trời bắt đầu nhô lên. Trong lúc phòng thủ Xi Ly Quân bỗng nhiên mở miệng : “Nàng chỉ biết sức mạnh lúc bình thường của ta, lại biết rằng khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm là lúc sức mạnh rắn hai đầu tăng lên.”


      Tôi nhận ra ổn, lùi lại vài bước: “ đống thứ linh tinh là muốn kéo dài thời gian.”


      Xi Ly Quân liếm liếm môi, trong mắt lóe lên từng tàn nhẫn: “Ta kéo dài thời gian cũng chỉ chờ đợi thời khắc này.”


      Sức mạnh của ta tăng vọt, khói độc từ cây roi có thể làm tan chảy cả sắt thép, roi tăng tốc quất thẳng đến chỗ tôi.


      Nhịp điệu chiến đấu rối loạn, tôi trở tay kịp, bị roi đánh trúng vào trước ngực, bay ra ngoài đập vào bức tượng thị trưởng bằng đồng. Da thịt lại đốt tỏa ra cái mùi khó ngửi, độc dược bắt đầu ăn mòn da thịt, tôi đau đến mức hít hơi lạnh. William chạy tới, chắn trước mặt tôi, liều chết bảo vệ.


      Xi Ly Quân phe phẩy roi, hỏi tôi như kiểu đùa bỡn với con chuột: “Tiểu Dạ đồng, ta thích nàng như thế, có muốn ta cân nhắc cho nàng cơ hội nữa ? Chỉ cần nàng gọi tiếng Xi Ly ca ca, thành tâm nhận sai, chừng ta tha cho nàng mạng, phế lực của nàng giữ lại làm thiếp.”


      Với tình thế trước mắt, đến đồ ngốc cũng biết ta chỉ muốn làm nhục tôi mà thôi, cho nên tôi nhổ nước miếng về phía ta.


      William ôm tôi, rưng rưng hét về phía Xi Ly Quân: “Cút! Dạ Đồng, mà chỉ chính bản thân mình! Dạ Đồng bị cái loại biến thái như thích đúng là sỉ nhục! Sỉ nhục!”


      Tôi sờ sờ đầu chó của ta, khen ngợi: “Mắng đúng lắm.”


      Sau lưng Xi Ly Quân, bầu trời dần xuất rặng mây đỏ. Tôi mừng như điên, bám vào William cố gắng đứng lên, cười : “ cho rằng chỉ có mới kéo dài được thời gian sao? cho rằng tôi còn có chuyện gì để với tên biến thái như sao? Tôi cũng chỉ kéo dài thời gian đợi cứu binh thôi!”


      “Cứu binh?” Xi Ly Quân dường như nhận ra điều gì, lắc đầu, “Đừng phô trương thanh thế, ta sai quái phong tỏa toàn bộ pháp chú truyền tin ở biệt thự của nàng, theo dõi hành động của vẹt, cắt điện thoại và internet trong biệt thự, còn phái người theo dõi nàng nữa. Nàng thể có cơ hội gọi cứu binh được.”


      là đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê! Thời đại Internet rồi! Cách liên lạc hơn nghìn cách cũng có mấy trăm, ai còn dùng điện thoại nữa?” Tôi đau đến mức mặt cũng giật giật nhưng vẫn còn vui sướng khi người gặp họa, “Con người thời đại mới đều dùng mạng di động! Đánh chữ nhắm mắt cũng đánh được, còn phải nhìn bàn phím sao? Lúc ấy tôi dùng QQ chế giễu cái ảnh tự sướng của Chu Tư Tư đần độn, phát ra thấy William tôi nhét di động vào túi. Lúc chuyện với , tôi cố ý bước vào ra khỏi phạm vi kết giới, tín hiệu GPRS rất mạnh. Tôi vừa chuyện với vừa lén chế độ chat voice, sau đó nhắm mắt đánh chữ, rồi gửi số điện thoại và địa chỉ của Hồng Vũ cho ấy, để ấy báo cho Hồng Vũ biết.”


      Rặng mây đỏ tới gần, hơi nóng ùn ùn kéo đến.


      Xi Ly Quân dám tin nhìn lên Hồng Vũ oai phong lẫm liệt và Lam Lăng với đội thiên binh thiên tướng đứng giữa trung.


      quái mạnh đến đây cũng thể đánh lại mười vạn thiên quân, ta hết hy vọng rồi.


      Sống hay chết phải xem quyết định của Thiên giới.


      Tôi mơ hồ nhìn thấy trong đám chúng tiên có khuôn mặt đen sì râu ria xồm xàm, tay trái cầm pháp khí, tay phải nắm đại đao. Tôi vội rụt vào trong lòng William, đẩy cái đầu chó của ta lên để bị nhìn thấy.


      William hỏi: “Ai thế?”


      Tôi nuốt nước miếng, khẽ : “Sư phụ.”


      William chưa bao giờ gặp sư phụ, cũng nuốt nước miếng có vẻ rất căng thẳng.


      Ai dáng vẻ của thần tiên phải tiên phong đạo cốt? Bộ dạng sư phụ nhà tôi như đồ tể giết heo bán chó, gương mặt hung tướng, còn có đống râu xồm vừa thô lại vừa cứng, ai thấy cũng tưởng là Chung Quỳ [1]. Ham mê lớn nhất của ông ấy chính là biến tôi về thành hình mèo, đầu tiên là ấn đệm thịt, sau đó ôm chặt vuốt lông tôi, còn mấy câu vô tích buồn nôn, tôi bị vuốt đến chảy nước mắt ra mà vẫn dám ” với ông ấy.


      [1] Thần Chung Quỳ: vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma.


      Lam Lăng thấy người đông thế mạnh, đến giải độc chữa thương cho tôi. Tôi nhân cơ hội đuổi William , hỏi ta: “Tô Trọng Cảnh ở đâu?”


      Lam Lăng liếc mắt nhìn William cái: “Em cho rằng Hồng Vũ nhận sư đệ lung tung sao?”


      Tôi giận: “ ta tốt thế sao lại biến thành chó được?”


      Lam Lăng im lặng rất lâu, từ từ : “Sau khi nhớ lại tất cả, Tô Trọng Cảnh vốn có thể thành tiên lại cam nguyện rơi vào Súc Sinh Đạo vì em. ta đối tượng em thích là mèo, nên chỉ trông mong có kiếp có thể biến thành mèo để tới tìm em. Đáng tiếc luân hồi thể đoán trước, vận khí của lại xui khủng khiếp, thành chuột cũng thành kiến. Mấy trăm năm liền, vất lắm vả mới có lần thành gấu mèo, nhưng lại là con cái. Bọn cảm thấy ta rất đáng thương nên nhân lần này biến thành chó, theo nguyên tắc chó mèo chung nhà thân thiết nên mang ta về nhà cho em làm quen trước. ngờ em lại kháng cự như vậy nên bọn chưa kịp …”


      ta là đồ ngốc!” Tôi tức giận đến mức miệng vết thương cũng đau, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, “Chẳng trách làm quan cũng nổi! Mấy kiếp mà vẫn ngu ngốc như vậy! Vô dụng! Đáng đánh đòn!” Bây giờ ngẫm lại, thái độ của Hồng Vũ với William tốt đến bất ngờ, dù William xử rất ngốc nhưng chỉ số thông minh lại rất cao, tốc độ học tập cũng nhanh hơn các quái mới sinh khác.


      Lam Lăng vô cùng đồng cảm: “Cậu ấy rất thích em đấy.”


      Tôi quay đầu: “Ai muốn ta thích!”


      Lam Lăng gật đầu: “Có thể chịu được tính cách kỳ quái này của em dễ rồi. Chẳng trách em lại thích cậu ta.”


      Tôi giận: “Ai thích ta! lung tung em cắn chết !”


      Lam Lăng lập tức sửa lời: “Muốn với cậu ta ?”


      !” Tôi tức giận: “Bánh Chưng cũng là tên khốn kiếp, cho dù có biến thành chó vẫn bị bắt nạt đến chết!”


      Lam Lăng buông tay ra: “Dù sao cũng phải chuyện của , tùy em thôi. Này, giúp em việc lớn như vậy, có rảnh phải tốt với Hồng Vũ đấy…”


      Tôi gật đầu: “Em với chị ấy được phú bà bao nuôi.”


      Tay Lam Lăng băng vết thương cho tôi dùng sức, tôi hét thảm tiếng “Oa oa oa”. William ở đằng xa đau lòng dựng thẳng đuôi lên, sau đó bổ nhào đến, vội vàng hỏi Lam Lăng: “ ấy có sao ?”


      Lam Lăng thản nhiên : “Lòng dạ được tốt cho lắm.”


      Đầu óc William rối như tơ vò, ta hỏi như cha mẹ chết: “Lòng dạ hỏng rồi chết sao?”


      tức chết!” Tôi đập phát lên đầu ta.


      Xa xa truyền đến tiếng gọi thân thiết: “Đồ nhi ngoan.”


      Hỗn chiến chấm dứt, sư phụ biết xấu hổ của tôi mang theo đống râu xồm dùng ánh mắt “ thương” nhìn về phía chúng tôi, hình như muốn chạy đến để thể tình thầy trò.


      Tôi rùng mình, kéo tai William : “Chạy mau.”


      Người hiền lành như William mà cũng bị ông ấy nhìn đến mức dựng thẳng đuôi, vội biến về hình chó, cõng tôi lưng, nhảy lên thuyền thiên nga chạy trốn.


      Hồng Vũ hiếm khi nể tình tình cảm sư tỷ muội, ngăn sư phụ lại, chuyện với ông ấy.


      William sống chết giẫm chân đạp, vội vàng rời khỏi trường khủng bố.


      Trăm ngàn năm qua, kiến trúc thay đổi, rừng rậm thay đổi nhưng ánh mặt trời vẫn ấm áp như xưa.


      đường trở về, tôi nằm sấp lên lưng chó Golden Retriever, bộ lông dài mang theo hương vị ấm áp, miệng vết thương hình như cunxg còn đau nữa rồi. Trong công viên cây cối xanh mướt, dường như chúng tôi trở về rất nhiều năm trước, từng cơn gió thổi qua, nước suối róc rách, tôi và chàng nhàn nhã sưởi nắng.


      Xóa bỏ tổn thương, dứt bỏ thành kiến, cởi bỏ khúc mắc, tôi có cảm giác thoải mái.


      Bỗng nhiên tôi cảm thấy như thế này rất tốt.


      Tôi gọi điện cho Chu Tư Tư: “Thời cổ đại vàng là đồng, cho phép quỵt nợ, trả nợ nhanh lên.”


      Chu Tư Tư ngây người lúc mới hoan hô tiếng, vui vẻ tìm mẹ đòi tiền.


      William hỏi lại lần thứ ngàn trăm linh : “Dạ Đồng, đợi vết thương khỏi rồi, đến công viên trò chơi với tôi nhé?”


      Lần đầu tiên tôi sảng khoái đáp: “Được.”


      William mừng như điên: “Cuối cùng cũng đồng ý hẹn hò với tôi rồi?”


      “Ai là hẹn hò?” Tôi đập cái đầu chó của ta, lên án mạnh mẽ: “Chỉ là bị thương ở nhà lâu ngày chán nên muốn ra ngoài chơi thôi! Tóm lại tôi muốn có người xách túi trả tiền làm cu li!”


      William cười đến mức miệng khép lại được: “Tôi là cu li! Tôi thích làm cu li nhất! Tôi thích Dạ Đồng nhất!”


      Tôi giận: “Tôi ghét nhất!”


      William vui vẻ chạy: “Ghét ghét !”


      Bầu trời tràn ngập ánh nắng, xe cộ như mắc cửi.


      “Nhìn kìa, có con chó lông vàng cõng mèo lưng chạy kìa?”


      “Đáng quá, mèo chó nhà thân thiết!”


      “Chụp nhanh rồi đăng lên Microblogging!”

      *******

      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :