1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu - Thiên Thảo (9C - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Ishtar thích bài này.

    2. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Xin lỗi mọi người nhiều nhiều *cúi đầu*
      Dạo này ôn thi + thi giữa kì nên có thời gian post bài T.T
      Mình cố hoàn truyện trong thời gian sớm nhất *cúi đầu*
      Betty thích bài này.

    3. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 7.4

      Đến khi tỉnh dậy, còn nằm trong căn phòng hôm qua nữa mà ở phòng ngủ.

      Vương Kỷ Hoa xoay người xuống giường, nhưng thấy Đỗ Quân Điển, lại nhìn thời gian, trời ơi, tám giờ sang, buổi trình diễn thời trang bắt đầu lúc mười giờ, nếu ngay, kịp!

      Luống cuống tay chân sửa sang chút, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Ngoài dự liệu, bên ngoài có người giúp việc đứng chờ, vừa thấy ra, liền dẫn xuống dưới.

      Vương Kỷ Hoa lúc này mới chú ý, có người đứng dưới đại sảnh lầu - - Liễu Ái. mà mười năm trước biết so với Liễu Ái bây giờ, thành thục, xinh đẹp hơn, có loại cử chỉ thuộc về riêng . So với đàn ông, phụ nữ thường thay đổi nhiều hơn, khiến người ta thể tưởng tượng nổi.

      đợi Vương Kỷ Hoa mở miệng, Liễu Ái trước bước, : “Xin chào, có thể với vài câu được ?”

      “Có thể.” Nếu như đoán sai, Liễu Ái sáng sớm đứng đây, chỉ là cùng chuyện vài câu”.

      biết ? vứt bỏ Quân Điển rất lâu.”

      Vứt bỏ? Vậy được coi là vứt bỏ sao? Vương Kỷ Hoa mím môi.

      rời khỏi ấy lâu như vậy, tại sao còn trở về?” Liễu Ái chất vấn, “ làm tổn thương ấy, vì cái gì lâu như vậy, còn trở lại, đâm ấy đao?”

      “Tôi…” nên cái gì? thương tổn sao? như vậy, thể được! Vương Kỷ Hoa khép hờ mắt. - - đúng là tổn thương Đỗ Quân Điển.

      “Tôi xin ! ấy, đừng bao giờ xuất trước mặt ấy được ?” Liễu Ái khẩu khí từ chất vấn chuyển thành khẩn cầu, van xin, “Tôi ấy, cho dù ấy chỉ coi tôi như vật thay thế của , tôi vẫn ấy.”

      “Vật thay thế?” kinh ngạc.

      Liễu Ái cười khổ, “ chẳng lẽ cảm thấy chúng ta có vài phần tương tự sao? A… hoặc là , trước kia bộ dáng tôi đọc sách, cùng bây giờ giống chút. Tôi biết, Quân Điển cùng tôi qua lại, chỉ là coi tôi như vật thay thế, nhưng tôi quan tâm, tôi chỉ hi vọng ngày nào đó ấy hoàn toàn quên được .”

      Vương Kỷ Hoa chỉ cảm thấy ngực hồi co rút đau đớn, Quân Điển… quên sao? Điều này rất có khả năng, lần gặp lại này, khiến có chút đơn độc rầu rĩ, nhưng tại, lại càng khó chịu, đau đớn, phảng phất có vật gì đó thoát khỏi trói buộc trong nội tâm . Liễu Ái là vật thế thân của sao? Vì sao Quân Điển chưa bao giờ với ? Vì sao hề nhận ra, người đầu của cũng chịu ảnh hưởng từ ? Nhưng lời tiếp theo của Liễu Ái, đều nghe thấy, chỉ là mù mờ ngỡ ngàng bắt xe về khách sạn, mất hồn mất vía gặp Trương Tiểu Mẫn.

      “Kỷ Kỷ, sao tối qua cậu về, còn gọi điện thoại về? Cậu có biết tớ lo thế nào ?” Trương Tiểu Mẫn chỉ kém chưa phun lửa.

      “Thực xin lỗi, tớ quên mang điện thoại.” Vì sao trong đầu tất cả đều là hình ảnh Đỗ Quân Điển? Hình ảnh rơi lệ, gương mặt đẫm nước mắt?

      Trương Tiểu Mẫn lúc này mới chú ý bạn tốt có gì đó đúng, “Hôm qua cậu ra ngoài mình có phải xảy ra chuyện gì ? Cả đêm qua cậu ở đâu?”

      “Tớ… sao.” Vương Kỷ Hoa lắc đầu, thể xóa hình ảnh đó, phảng phất giờ vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt mặt nóng bỏng.

      “Kỷ Kỷ, sắc mặt cậu được tốt, hay là cậu nghỉ chút.” Trương Tiểu Mẫn nhìn đồng hồ tay , “Buổi trình diễn thời trang sắp tới cậu cũng đừng , tớ mình cũng được.”

      Buổi trình diễn? Mấy chữ này thoáng qua đầu . Buổi trình diễn thời trang của CT, mà những trang phục kia… tất cả đều là CRAZY thiết kế. Mà CRAZY chính là Quân Điển. làm nghệ sĩ dương cầm, mà trở thành nhà thiết kế thời trang!

      , lát nữa tớ cùng cậu.” Vương Kỷ Hoa hít sâu hơi hô lên. Đó là loại xúc động thể ngăn được, như là thể chờ, muốn xem.

      Buổi trình diễn của CT, từ trước đến nay đều hạn chế và cổ quái, nhưng luôn được ủng hộ, ưa thích, có rất nhiều kí giả hấp tấp đến phỏng vấn. Dù biết nhãn hiệu CT từ lâu, nhưng chân chính xem trình diễn đây là lần đầu tiên của Vương Kỷ Hoa. Mà tại… rất khẩn trương. Thấp thỏm ngồi ghế, khẩn trương chờ buổi trình diễn bắt đầu, thậm chí lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Tại sao lại như vậy? từng xem qua nhiều buổi trình diễn khác, thậm chí là nhãn hiệu còn nổi tiếng hơn CT, cũng bị như thế này.

      “Kỷ Kỷ, sao tớ cảm thấy cậu giống như thí sinh sắp vào phòng thi?” Trương Tiểu Mẫn trêu ghẹo .

      “Có lẽ là lần đầu tận mắt xem buổi trình diễn của CT, nên có chút dám tin.” tùy tiện tìm lí do .

      “Hôm nay xem hết buổi trình diễn, ngày mai chúng ta về, cậu buổi tối về khách sạn, nhớ xếp hành lí.”

      “Ừ, tớ biết rồi.” phải… trở về sao? Rời khỏi hòn đảo này, trở lại nơi vốn thuộc về . Ngực tràn ngập cảm giác lạc long, biết từ đâu đến? Vương Kỷ Hoa hiểu được suy nghĩ của chính mình, cho đến khi nhạc mở màn vang lên, mới kéo thần trí quay lại. Những người mẫu khoác người mẫu thiết kế mới nhất, lần lượt ra. Vương Kỷ Hoa ngây ngẩn cả người!

      lâu sau, đôi môi run rẩy sững sờ hỏi Tiểu Mẫn: “Vì sao… những người mẫu này đều mang khuôn mặt người phương Đông, số đo cũng phải người mẫu tiêu chuẩn?”

      Tất cả đều là người mẫu phương Đông tóc đen dài, tất cả cùng đều có nét tương tự về dáng vóc, trong nháy mắt, như rơi vào ảo giác, phía sân khấu, là !

      “Hả, cậu biết sao? Buổi trình diễn thời trang của CT, từ trước đến nay chỉ dùng người mẫu phương Đông, hơn nữa người mẫu chỉ cao khoảng mét sáu mươi lăm, đây đều là nhà thiết kế CRAZY muốn vậy.” Trương Tiểu Mẫn giải thích.

      biết, hề biết! Vương Kỷ Hoa cách nào rời mắt khỏi sân khấu, “Nhưng tớ từng xem qua ảnh chụp buổi trình diễn của CT, đó có ảnh sân khấu biểu diễn, hơn nữa có cả người mẫu phương Đông và phương Tây.”

      “A, vậy hẳn là buổi tái diễn của CT, tất cả trang phục được biểu diễn lại, khi đó, chọn số người mẫu quốc tế, tất cả trang phục, đạo cụ được sắp xếp lại.”

      Vương Kỷ Hoa xem màn trình diễn, nhìn những người mẫu phương Đông kia qua lại sân khấu. Giờ khắc này, hiểu, thiết kế những trang phục này vì , hoàn toàn lấy làm người mẫu để thiết kế. Giống như trước kia, vui vẻ ngắm nhìn , tìm kiếm linh cảm để thiết kế trang phục.
      Anastasia Huỳnh, biu~biu~biu, lyly9 others thích bài này.

    4. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 7.5

      xem rất cẩn thận, chăm chú, thậm chí phát Hàng Trác ngồi bên cạnh từ bao giờ.

      “Xin chào, tôi là Hàng Trác.” Đây là câu đầu tiên Hàng Trác với Vương Kỷ Hoa.

      sân khấu, người mẫu vẫn tiếp tục xuất với những trang phục xinh đẹp. Dưới sân khấu, Vương Kỷ Hoa khẽ nghiêng đầu, đập vào mắt , là khuôn mặt từng gặp mười năm trước.

      Từ hôm qua đến hôm nay, đều gặp những người mười năm trước, chỉ là, biết bọn họ, bọn họ lại biết , chỉ ngoại trừ… Quân Điển, ở thời xuyên qua, duy nhất nhìn thấy .

      “Tôi biết chính là người Quân Điển luôn nhắc đến Kỷ Kỷ, mà tôi, chính là bạn tốt của đứa ngốc kia.” Hàng Trác thản nhiên .

      “Đứa ngốc?”

      “Đúng vậy, đứa ngốc, ngốc nhất tôi từng thấy, đứa ngốc cố chấp. Tôi biết cùng cậu ta quen nhau như thế nào, tôi chỉ biết đứa ngốc kia vì , mà tiêu hao hết rất nhiều tâm huyết.”

      “Cậu ấy… tôi?” lúng túng hỏi lại chính mình. Những lời này, Đỗ Quân Điển từng với , và bây giờ, Hàng Trác cũng vậy.

      “Chẳng lẽ nghi ngờ sao?” Hàng Trác hướng tầm mắt về sân khấu, “ biết ? Nhãn hiệu CT này, có thể cậu ta vì mà tạo ra. Cậu ta thậm chí thiếu chút nữa bỏ học, mỗi ngày ngừng vẽ lại những bản phác họa của , vì thiết kế các loại trang phục, linh kiện, mong muốn ngày nó đó quay về bên cậu ta, có thể mặc những thứ này.”

      trầm mặc, hôm qua vô tình vào căn phòng bày đầy y phục và tranh tường kia, kì trong nội tâm hiểu .

      “Tôi rất hiếu kì, vì sao rời khỏi cậu ấy lâu như vậy? Rồi lại đột nhiên xuất trước mặt cậu ấy, là ngẫu nhiên sao? Hay là cố ý?” Hàng Trác hỏi.

      Vương Kỷ Hoa mím môi, “Nếu như tôi là ngẫu nhiên, có tin ?”

      “Thôi, tôi tin hay quan trọng, tôi muốn hỏi chính là, định tiếp theo như thế nào?”

      “Tôi?”

      ra lần nữa, hay thương Quân Điển?” Hai lựa chọn cứ như vậy bày ra trước mặt . Cần phải lựa chọn như thế nào, cũng biết, chỉ biết rằng, trong thời gian hề hay biết, có người đàn ông, vì mà làm rất nhiều… rất nhiều…

      Hàng Trác nhìn chằm chằm bên cạnh, khẽ thở dài hơi, “Nếu như lần này gặp nhau, là ngẫu nhiên như , tôi hi vọng ngày mai rời khỏi nơi này, về sau cần gặp lại Quân Điển nữa!”

      “Vì sao thể gặp lại?”

      “Chẳng lẽ cảm thấy tổn thương cậu ta như vậy đủ nhiều, đủ sâu sao?” cười trào phúng.

      Bộ dạng điên cuồng , người đàn ông ngừng rơi lệ, người mà từng mực bảo hộ. phải là thiên sứ, nhưng cũng bảo hộ . luôn , là thủ hộ thiên sứ của . Nếu đó chỉ là lời xuông, sao lại bị tổn thương nhiều như vậy?

      “Tôi chỉ là muốn muốn… muốn…” chân chính là muốn gì đây? Từ ban đầu… ý nghĩ chân nhất… muốn, chỉ là vui vẻ mà thôi! người thiếu niên tên Đỗ Quân Điển, có thể vui vẻ.

      Nước mắt, cứ như vậy tự chủ chảy xuống. Hóa ra, khi Quân Điển ngừng khóc, ra, cũng khóc… Nước mắt này, là những giọt rơi mặt đất? Hay rơi vào trong lòng ?

      Sáng sớm hôm sau, “Kỷ Kỷ hành lí xếp đủ chưa?” Trương Tiểu Mẫn vào phòng Vương Kỷ Hoa hô.

      “Xếp xong hết rồi.” cúi đầu, vẫn nhìn miếng ngọc trắng trong tay. Đây là miếng ngọc kết nối với thời của . Nếu như khi đó khi đó tháo miếng ngọc xuống, nếu như vẫn như cũ đeo nó khi ngủ. Có phải hay , mọi chuyện thay đổi? Người thiếu niên khi đó bừa bãi sinh động, cũng bi thương như vậy, rơi nhiều nước mắt như thế.

      “Cái gì, cậu mang miếng ngọc bên người hả!” Trương Tiểu Mẫn tò mò xem mảnh ngọc.

      “Ừ.”

      “Nhắc đến miếng ngọc này, vị sư phụ kia cũng gọi điện thoại cho tớ, muốn tớ khuyên cậu bán , tựa hồ bất cứ giá nào cũng mua.”

      , tớ muốn bán.” Vương Kỷ Hoa ngẩng đầu, nhìn bạn tốt, “Dù sao tớ cũng muốn bán.” Đem ngọc nắm chặt trong tay, Vương Kỷ Hoa kéo hành lí cùng Trương Tiểu Mẫn đường đến chỗ neo đậu thuyền bè. Chỉ chờ đủ người, liền có thể rời .

      Vương Kỷ Hoa ngẩng đầu, nhìn đám người chung quanh. Trong những người này, làm thế nào cũng thể tìm được gương mặt muốn thấy. Quân Điển… đến gặp sao?

      Nghĩ đến đây, tự giễu cười tiếng. tổn thương sâu như vậy, chẳng lẽ còn muốn vui vẻ đến tiễn sao? Xin , khi nào lại trở nên ngây thơ như vậy?

      Thuyền tới đón bọn họ dừng lại gần bờ, người bước xuống, bắt đầu kiểm kê số người.

      “Được rồi, mọi người có mặt đủ, lên thuyền .” Người kia .

      Đoàn người về phía thuyền. Vương Kỷ Hoa theo dòng người lên phía trước, người phía sau bởi vì muốn vượt lên, đột nhiên đụng phải lưng . cả người lảo đảo, mảnh ngọc trong tay, cứ như vậy nặng nề văng ra ngoài. Keng! thanh ngọc vỡ, vang lên thanh thúy. Ngoch trắng, vỡ thành nhiều mảnh, cứ như nước hòa vào đất cứng rắn hoá thành đất bùn. Trong nháy mắt, kịp suy nghĩ, quên cả phản ứng, chỉ là kinh ngạc nhìn những mảnh vỡ kia.

      “Trời ơi, sao miếng ngọc lại vỡ thành như vậy?” Trương Tiểu Mẫn nghe tiếng quay lại nhìn, phát ngọc vỡ vụn, khỏi cả kinh kêu lên. Miếng ngọc có giá trị xa xỉ kia, vỡ thành mảnh vụn, chỉ sợ còn có giá trị gì nữa, “Kỷ Kỷ, sao cậu vẫn ngây ra…” còn chưa xong, liền thấy bạn tốt ngồi xổm xuống, liều mạng nhặt những mảnh vỡ đất.

      “Kỷ Kỷ, cậu đừng nhặt lên, đứt tay đấy!” Trương Tiểu Mẫn hô. Vương Kỷ Hoa hoàn toàn khôn nghe thấy tiếng người la bên cạnh, chỉ biết ngọc vỡ, phảng phất như lòng cũng vỡ nát. Muốn lấy, muốn đem tất cả mảnh vỡ nhặt lên, cũng như nhặt lên mảnh vụn lòng . Ngọc này, là tất cả hồi ức của . Nếu có nó, thể xuyên qua thời , gặp Quân Điển, nếu như có nó, căn bản nhận ra tình cảm sâu đậm bên trong.

      Đầu ngón tay tựa hồ có cái gì ấm áp chảy xuôi theo, chất lỏng màu đỏ giọt nhuộm đỏ miếng ngọc. Là máu sao? Nhưng lại hoàn toàn thấy đau. Hóa ra, lại quan tâm những điều đó như vậy, những điều trong hồi ức tình cảm. Quan tâm được tại rất muốn gặp .

      Bên tai, phảng phất nghe được lời tiên tri năm ấy xem bói - - “Con còn chưa gặp được chân mệnh thiên tử của con, nhưng ta gặp được con.” Là thế này phải ?

      Ý của câu kia là khi mười lăm tuổi, Đỗ Quân Điển mười chín tuổi, khi đó sớm gặp được . Nhưng mười lăm tuổi, lại hề biết đến hữu của . Phải ? Quân Điển là người đó sao? ràng chưa bao giờ tin vào bói toán, nhưng hiểu sao vẫn muốn tin vào nó. Tại sao vậy chứ? Tại sao lại muốn tin tưởng? Duy nhất bởi vì là - - Đỗ Quân Điển?!

      “Kỷ Kỷ, tay cậu bị đứt, đừng động, để tớ!” Trương Tiểu Mẫn lo lắng hô.

      “… Tiểu Mẫn.” Vương Kỷ Hoa gắt gao cầm lấy những mảnh vỡ kia, tất cả tưởng niệm đều biến thành ý nghĩ, “Tớ muốn gặp ấy, muốn nhìn thấy ấy!”

      “Gặp, gặp ai?”

      “Tớ rất quan tâm ấy.” Quá quan tâm, quan tâm đến mức căn bản cách nào rời xa được! Vì vậy, hiểu, tình cảm của mình.
      Anastasia Huỳnh, biu~biu~biu, lyly9 others thích bài này.

    5. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      CHƯƠNG 8.1: Ở CHUNG


      Đứa bé kia... , thể dùng từ "đứa bé" để hình dung về , tại người đàn ông trưởng thành. Đúng là đứng trước mặt nhưng vẻ mặt như che dấu điều gì đó.

      ... có biết rằng hôm nay ? ... có khóc hay ? muốn gặp ! Nghĩ vậy, Vương Kỷ Hoa tìm Hàng Trác, " ấy bây giờ còn ở trong biệt thự kia ? Tôi muốn gặp ấy!"


      liếc mắt nhìn bàn tay đổ mồ hôi nắm chặt tay mình, " nghiêm túc chứ?"


      "Đúng vậy, tôi muốn gặp ấy, rất muốn!"


      " có thương cậu ấy ?"


      "Có."


      "Cả đời chứ?"


      kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàng Trác, năm đó bỏ lại đứa trẻ Quân Điển, hôm nay bạn tốt của lại dùng cách của để bảo vệ . Quân Điển có thể có người bạn tốt như vậy, rất may mắn.

      Bên tai, phảng phất nghe được thanh vui vẻ của Quân Điển khi 6 tuổi, ngừng hô: “Kỷ Kỷ, Kỷ Kỷ!” khi 6 tuổi vô cùng hồn nhiên. khi 14 tuổi đến 18 tuổi lại chấp nhất, bừa bãi, bị gò bó bởi bất cứ điều gì. Khi 19 tuổi điên cuồng mà yếu ớt. Nhưng mà, cho dù như thế nào, cũng khiến cách nào buông tay được.

      Hít sâu hơi, nhìn lại Hàng Trác, “Cả đời.”

      Đây là loại hứa hẹn, cũng là loại chứng minh. Nếu vận mệnh đem và Quân Điển đến bên nhau, như vậy cả đời này tiếp tục như vậy. muốn ở bên cạnh , muốn rời . Cảm giác lúc đó vừa mệt mỏi vừa chua xót, muốn quay lại cảm giác đó nữa.

      Nếu quả có người cả đời, như vậy dùng thời gian cả đời mình để cảm nhận và đáp lại tình cảm ấy, như thế có gì tốt chứ?

      Trong biệt thự, mọi thứ vẫn giống như lúc rời , có gì thay đổi.

      Người giúp việc thấy tay đầy máu, sợ hết hồn. Nhưng muốn băng bó, chỉ muốn nhanh gặp được người kia. Nghe chứ phải là hận . Ở đâu? ở nơi nào?

      Vương Kỷ Hoa từng bước chạy lên cầu thang, từng bước tới, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn vọng lại. Đó là - - quà sinh nhật của đêm đó để lại cho Đỗ Quân Điển, bài đàn “Chúc mừng sinh nhật”. Khi nghe lại bài hát này, hiểu ra! men theo tiếng nhạc bước tới, sau đó đẩy cánh cửa trước mặt ra.

      Đây chính là căn phòng chứa trang phục và những bản vẽ, tiếng nhạc chính là từ gian phòng này truyền ra, được phát phát lại. Mà người đàn ông kia, người đàn ông mà nhớ đến lại co ro ở trong góc phòng, đôi mắt mở to tràn ngập trống rỗng, vô hồn, phảng phất như có bất cứ điều gì có thể lọt vào đôi mắt đó, phảng phất như nhìn thấy gì, suy nghĩ bất kì điều gì. Đó là vẻ mật đờ đẫn, thậm chí cả bi thương cũng bị quên lãng.

      Vương Kỷ Hoa thở dốc vì kinh ngạc. Tại sao lại trở nên như vậy? Là do rời , khiến biến thành như vậy sao? từng bước đến trước mặt , giống như còn cảm xúc của người bình thường, vẫn như cũ có phản ứng. đứng lại trước mặt , ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào . Hai đồng tử xinh đẹp nhìn đến mặt nhưng lại cảm thấy cũng nhìn .

      “Quân Điển.” nhàng gọi. vẫn như cũ cuộn mình, nhúc nhích.

      “Quân Điển.” gọi lần nữa, “Em là Kỷ Kỷ.”

      Rốt cuộc, ngay khi hai chữ cuối, giống như xúc động thần kinh của . Tròng mắt giật giật, cũng nhìn về phía mà nhìn về phía máy ghi phát phát lại bài hát đó.

      “Làm sao bây giờ tôi ngủ được, dù nghe bao nhiêu lần bài hát kia cũng ngủ được!”

      “Quân Điển!”

      “Kỷ Kỷ lại bỏ tôi, lần rồi lần, tôi đều như thế này, đều bị bỏ lại như thế này. Tại sao ấy tôi, tại sao ấy ở lại bên cạnh tôi?”

      phải vậy, phải như thế!”

      “Tôi muốn đem Kỷ Kỷ giữ chặt ở bên người nhưng tôi làm được, tôi sợ ấy chán ghét tôi, tôi sợ, rất sợ…”

      cần sợ, cần oán hận bởi vì bây giờ đứng trước mặt rồi! Vương Kỷ Hoa ở trong lòng reo hò, mãnh liệt đem môi mình dán lên môi . Lời đứt quãng của rốt cuộc dừng lại. Đôi môi tiếp xúc, nuốt lấy tất cả thanh của . Đỗ Quân Điển thân thể cứng đờ. Đôi môi mềm mại, mang theo cảm giác quen thuộc, là đôi môi của ai vậy?

      Ánh mắt trống rỗng kia rốt cuộc ra từng tia thần thái, nhìn khuôn mặt phía trước, ánh vào trong ánh mắt của . Lông mày quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, mái tóc quen thuộc…

      Từng vòng ánh sáng từ phía sau tản ra tia sáng chói mắt. Là thiên sứ sao? Hay là… Kỷ Kỷ!? Ngón tay của khẽ co rúm, cho dù là giả, cho dù là ảo ảnh, cũng muốn ôm chút, chỉ cần… cái ôm là tốt rồi.

      Khuỷu tay đưa lên, dè dặt muốn đụng chạm vào , rồi lại sợ vừa chạm, hết thảy trước mắt tan biến. Bỗng dưng, rời khỏi đôi môi , thở phì phò : “Xem ra, cuối cùng khôi phục chút thần chí.”

      kinh ngạc: “Kỷ Kỷ, em rời ?”

      gật đầu, “Em đâu hết.”

      “Vì… vì cái gì?” Môi của run, biết là sợ hãi hay mong đợi.

      “Bởi vì em phát , ra em muốn ở bên người mà em quan tâm nhất.”

      Môi Đỗ Quân Điển run lên càng lợi hại, nhưng như Vương Kỷ Hoa nghĩ, cũng có hỏi tiếp. “Sao vậy, hỏi em người đó là ai sao?” thở dài, chủ động mở miệng. mang vẻ mặt dè dặt làm cho cảm thấy như có cái gì đè nặng lên lồng ngực, thở nổi.

      “…Là ai?” chậm rất chậm mở ra đôi môi hỏi.

      “Chính là .” ngắm nhìn , “Em quan tâm ấy, người đàn ông tên là Đỗ Quân Điển, ấy rất em, cũng rất hận em, nên em muốn ở bên ấy, toàn tâm mà thương ấy, làm cho ấy còn hận em, chỉ còn lại tình với em.”

      Nước mắt lại từ hốc mắt chảy xuống, trước mặt , cứ tự nhiên rơi lệ như vậy, hề cố kỵ. giọt, hai giọt… ngừng tuôn ra, ngừng rơi xuống.

      “Kỷ Kỷ… Kỷ Kỷ…” nghẹn ngào, ngừng gọi tên .

      Chỉ cần câu của , nội tâm trống rỗng có thể thoáng chốc căng đầy; chỉ cần câu của , có thể làm cho từ địa ngục trở lại thiên đường; chỉ cần câu của , làm cho tất cả mặt nạ của ở trước mặt vỡ vụn.

      “Em ở đây, em trở lại, Quân Điển, từ giờ, em rời nữa.” nhàng mỉm cười, hôn lên nước mắt của .

      em, rất nhiều đến nổi điên.” Cho nên có cách nào dừng lại, có biện pháp chống cự, càng có cách nào quên .

      “Em hiểu mà, cho nên… đừng khóc nữa.” Bởi vì nước mắt của làm trái tim đau đến cực điểm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :