1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu - Thiên Thảo (9C - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 4.2

      "Làm sao vậy?" phất phất tay.

      "Kỷ Kỷ!" đột nhiên nhảy lên, lấy bàn tay bị thương cầm chặt tay , như thể sợ biến mất

      Đau quá!!!

      cũng phải làm bằng sắt , có cần phải dung lực như vậy ?

      Vương Kỷ Hoa nhíu mày kêu: "Đừng nắm chặt như vậy, tôi cũng đâu có chạy đâu.”

      " chạy mà còn chạy rất xa!" mặt của , ra tầng bi phẫn, "Mới lúc trước, để cho tôi vui vẻ như vậy, vậy mà lúc sau, có thể biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, chẳng lẽ tất cả chỉ là đùa giỡn? Nếu như muốn đùa giỡn tôi, vậy cho tôi biết, tôi cho đùa giỡn, đùa giỡn đến khi vui vẻ, đùa giỡn đến khi thấy đủ rồi mới thôi!"

      chính là gầm thét .

      Vương Kỷ Hoa tim đập mạnh và loạn nhịp , biết , phát tiết, phát tiết phẫn nộ của , tức giận, khó chịu...

      Đối với , bất quá là giấc ngủ mà thôi, mà đối với đây?

      "Tôi dời bao lâu vậy?" lúng ta lúng túng hỏi.

      "Mười sáu ngày, biến mất suốt mười sáu ngày, vô luận tôi cũng làm sao tìm được, đến cùng nơi nào? Là muốn cùng tôi chơi trốn tìm sao?" oán hận .

      Mười sáu ngày sao? Vương Kỷ Hoa thầm nghĩ tới, ở trong thực, bất quá vừa qua khỏi mười mấy giờ mà thôi.

      "... Thực xin lỗi." Câu cuối cùng ra khỏi miệng cũng chỉ có xin lỗi mà thôi.

      " như vậy là xong sao? nghĩ tôi chỉ cần lòi xin lỗi của sao? biết tôi cần cái gì nhất mà!”

      "Tóm lại, tôi chỉ có thể cho cậu biết, biến mất này cũng phải do tôi có thể kiểm soát" Chẳng lẽ lại với đến từ năm 2009 sao? Chỉ là ngủ giấc thôi liền xuyên đến đây.

      Tiểu Mẫn hoài nghi bị ảo tưởng, cũng phải có lý, dù sao những chuyện này, quá ly kỳ.

      Hơn nữa, tại điều lo lắng nhất, cứ như vậy xuyên qua thời , ngộ nhỡ thay đổi lịch sử gì đó? Mặc dù tại chỉ có Đỗ Quân Điển biết tồn tại của , nhưng nếu muốn thay đổi lịch sử, Vương Kỷ Hoa quyết định chính mình phải tìm hiểu phen. Dù sao chỉ là tác động nho có thể thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.

      "Ai khống chế ?" Đỗ Quân Điển lớn tiếng hỏi.

      Vương Kỷ Hoa á khẩu trả lời được, vấn đề này, cũng biết hỏi ai. Cho nên, chỉ có thể nỗ lực lảng sang chuyện khác: “Tôi chỉ biến mất có mấy ngày thôi, phải bây giờ trở vầ sao? Ngược lại cậu, tại sao đem căn phòng phá thành như vậy, còn cả cái tay kia nữa."

      Đỗ Quân Điển rũ mắt, bĩu môi, "Đều là làm hại!"

      "Tôi?"

      " Nếu phải bỏ , tôi cũng ném loạn đồ đạc, cũng đám vỡ gương!" Vừa dứt lời, còn hung hăng trừng mắt với .

      trợn mắt cái, tức giận gõ đầu cái, "Cậu chính là thiều gia có tiền, vừa hiểu được quý trọng đồ đạc, lại hiểu được quý chính mình! Cậu cho rằng đạp phá như vậy là rất tốt? Người bình thường tháng tiền lương chưa chắc mua nổi những thứ này, còn cả cái tay của cậu nữa?”

      cầm cổ tay của , đánh giá bị băng bó thành cái bánh trưng, châm chọc : " Cậu nghĩ như này là hay, là tốt sao? phải cậu tự làm đau mình sao? Chỉ làm những người cậu quan tâm đau lòng mà thôi.”

      Tên nhóc xấu xa, cần phải nghiêm khắc chỉ bảo.

      trầm mặc lát, hỏi: “ Kỷ Kỷ có phải lo lắng cho tôi?"

      "Đương nhiên là tôi lo lằn cho cậu !" Gặp lúc sáu tổi, 14 tuổi lại gặp lần nữa coi như là nhìn thấy trưởng thành lớn lên, tại sao đau long cho được.

      ngắm nhìn hồi lâu, nhìn tới Vương Kỷ Hoa da mặt dày cũng chịu nổi nữa.

      Bỗng dưng, đột nhiên cười sáng lạng, "Tốt lắm, về sau tôi còn như vậy!"

      Đây là loại bảo đảm, đơn độc cam đoan với .

      Mơ màng ngủ Vương KÝ Hoa cảm thấy mắt lạnh buốt mà dưới chân vang lên thanh của dây xích.

      Dùng hết sức mở mắt, chỉ thấy Đỗ Quân Điển ngỗi chồm hỗm giữa hai chân chăm chú nhìn mắt cá chân của

      "Quân Điển, tại trời sáng sao?" Thanh của có chút thiếu ngủ khàn khàn.

      "Kỷ Kỷ tỉnh rồi sao? Biết vậy tôi nhạ nhàng hơn nữa, làm thức giấc.”

      Vương Kỷ Hoa ngồi dậy, lại phát mắt cá chân chẳng biết lúc nào có them sợi dây xích, mà dây xích kia chin là ghim chặt vào tường, cách khác nếu có chìa khoá, chính là phá huỷ tường mới có thể thoát ra.

      "Cậu làm cái gì vậy?" tức giận! Cho dù ở nơi này chính là ăn uống do cung cấp, nhưng cũng thể làm vậy với .

      Đỗ Quân Điển đột nhiên uỷ khuất , "Tôi sợ Kỷ Kỷ lại đột nhiên biết mất nên mới đem khoá lại bên người." xong, lại có chút ít dương dương đắc ý, "Kỷ Kỷ, như vậy dời khỏi tôi nữa.

      Da đầu có chút tê dại, đứa này, tại sao có thể nghĩ ra những thứ này?"Đem dây xích cởi bỏ!" trừng mắt nhín .

      " cần." rất kiên quyết lắc đầu.

      "Nếu như cậu nhất quyết tháo, có tin tôi đánh cậu?”

      "Cho dù đánh tôi, tôi cũng tháo”

      chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, gặp quỷ, vì sao thằng nhóc này bây giờ lại biết nghe lời như vậy?"Ngoan, đem dây xích cởi bỏ, cậu dùng dây xích xích tôi lại tôi cảm thấy cậu hề tôn trọng tôi." Cứng rắn được, chỉ có thể dùng mềm.

      “ Tôi tôn trọng Kỷ Kỷ nhưng mà làm như thế này biến mất nữa." giải thích.

      "Biết là như vậy, nhưng tôi chính là cảm thấy thoải mái”

      "Kỷ Kỷ đối với tôi rất quan trọng, cái gì tôi cũng nghe theo , nhưng cái này thể." nhào lên, ôm lấy , cái đầu vùi vào vai liếm liếm, như động vật ôm lấy chủ.

      Cả người dán lấy , làm cho Kỷ Hoa cả người được tự nhiên muốn đẩy ra nhưng phát sức của lớn đến doạ người.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ặc. xích chị luôn cơ mà, cơ mà chị là linh hồn xuyên nên có xích chắc cũng thế thôi :063::063:
      ChrisMục Huyền thích bài này.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 4.3


      "Đỗ Quân Điển, cậu tốt nhất đem sợi xích cởi bỏ, nếu tôi tức giận." thở phì phì .

      ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn , con ngươi xinh đẹp loé lên ánh sáng xinh đẹp mà chấp nhất "Cho dù tức giận, tôi cũng đáp ứng ."

      Vương Kỷ Hoa gì. tại, giống như đem trở thành món đồ chơi thích, từ thủ đoạn nào giữ ở bên người. Đây chính là cái gì? Là do chính giáo dục ra sao ?

      Vì sao lại bá đạo độc chiếm, làm cho cảm thấy bất an!

      Vương Kỷ Hoa và Đỗ Quân Điển chính thức chiến tranh lạnh.

      Đương nhiên, cái gọi là chiến tranh lạnh, cũng chỉ là Vương Kỷ Hoa đối với Đỗ Quân Điển quan tâm đến thôi. Gì chứ? có tâm lí bình thường tươi cười vui vẻ với kẻ đem mình xích lại.

      Dù cho Đỗ Quân Điển mang rất nhiều thứ thích đến trước mặt , lúc nào cũng bày ra bộ dáng thương, uất ức. Mà chính là ngủ cũng ngủ hoàn toàn muốn để ý đến Đỗ Quân Điển.

      Chính là, cứ đến tối là Đỗ Quân Điển khi ngủ đều đem 10 ngón tay đan vào tay , sợ cẩn thận lại biến mất.

      Hơn nữa, thời gian ngủ cũng rất ít, đa phần chính là mở to mắt nhìn chằm . Tình huống như thế, đối với Vương Kỷ Hoa mà , chưa bao giờ gặp qua, làm cho biết làm sao.

      Lúc xế chiều, Đỗ Quân Điển lại đem đĩa bánh ngọt thích ăn đến trước mặt lấy long, “ Kỷ Kỷ, ăn chút chứ?”

      cả đuôi mắt cũng nhếch lên, tiếp tục xem quyển sách tay. Dù cho trong bụng tham luyến muốn chết, cũng tuyệt đối biểu lộ ra khuôn mặt.

      cắn cắn xuống môi, vươn tôiy kéo kéo tay áo của , "Kỷ Kỷ!"

      Quay mặt chỗ khác, chính là muốn để ý đến .

      Đỗ Quân Điển hạ mí mắt, lẩm bẩm : "Tôi biết giận tôi, nhưng tôi..." có cách nào yên tâm, có cách nào cởi bỏ dây xích, rất sợ khi cởi ra, lại làn nữa biến mất.

      đối tưởng niệm quá sâu, chấp niệm cũng quá sâu.

      Chính cũng hiểu, kỳ hai người thời gian ở chung cũng tính là quá lâu, nhưng lại luôn nghĩ tới , từng giây từng phút đều mơ tưởng cùng ở cùng chỗ. cách nào tưởng tượng, nếu lại biến mất, như thế nào, chính giám tưởng tượng.

      Đối với , giống như là trưởng bối, mẫu thân, bằng hữu, thủ hộ thiên sứ và còn nhiều thứ khác…

      biết tình cảm dành cho là gì? Nhưng hiểu điều muốn luôn luôn ở bên cạnh chia lìa.

      "Cùng tôi chuyện, được hay ?" Đỗ Quân Điển tội nghiệp khẩn cầu . Ở trước mặt người khác chính là tiểu vương tử mà ở trước mặt chỉ là hư vô mà thôi.

      Vẻ mặt này, bộ dáng này của chính là kích thích “ bản năng làm mẹ” của bộc phát.

      Vương Kỷ Hoa đuôi lông mày rốt cục giật giật, để xuống sách, ngước mắt nhìn Đỗ Quân Điển.

      Trong ánh mắt của thoáng lên tia sáng ngời, "Kỷ Kỷ, nguyện ý chuyện với tôi có đúng hay ?"

      khép lại quyển sách tay, nhìn , "Cậu cho rằng dùng cái xích này có thể khoá lại tôi bao lâu? Chẳng lẽ muốn khóa mười năm? Hai mươi năm? Hay là năm mươi năm?"

      sững sờ, hình như chưa từng có nghĩ tới vấn đề này.

      "Tôi hi vọng cậu có thể tôn trọng tôi, tôi có tự do của tôi, nếu như cậu hạn chế tự do của tôi, cậu nghĩ tôi tôn trọng cậu sao, cậu tôi nên lấy tâm tình gì đối mặt với cậu?" Vương Kỷ Hoa tiếp tục .

      Ánh mắt của từ từ ảm đạm, " có phải hay rất chán ghét tôi?"

      "Trước đây có, bây giờ cũng có, nhưng nếu cậu tiếp tục như vậy tương lai chắc chắn tôi chán ghét cậu." chính là nỗ lực bị vẻ mặt đáng thương của đánh bại.

      Đỗ Quân Điển đột nhiên kêu to: " cho phép chán ghét tôi, chính là ông trời phái xuống tặng cho tôi, là tự , là của tôi thủ hộ thiên sứ ! Vậy tại sao thể ngây ngốc ở bên cạnh tôi, vì cái gì còn muốn tự do chứ?"

      Thủ hộ thiên sứ sao? Vương Kỷ Hoa giật mình.

      Cái gọi là thủ hộ thiên sứ, nhiều nhất cũng chỉ là làm bảo mẫu mà thôi. Chỉ là... tại bảo mẫu là đây, cũng biết làm sao với thiếu niên trưởng thành này đây.

      nhìn nữa, đến bên giường, vùi đầu chui vào ổ chăn.

      Ngủ ngủ ! nỗ lực thôi miên chính mình. Có lẽ ngủ thiếp , có thể trở lại nhà của mình.

      Khi tỉnh lại, chính là trần nhà trọ quen thuộc…

      Chuông điện thoại di động vang lên giai điệu quen thuộc.

      Đúng là... Điện thoại di động? mang di động xuyên qua thời a, vậy tại sao nghe được chuông điện thoại của mình?

      Vương Kỷ Hoa mở mắt ra, đập vào mi mắt , chính là trần nhả nho .

      nên cảm thấy may mắn! trở về nhà sao?

      Với tay lên đầu giường, cầm điện thoại di động, cuộc gọi đến chính là Trương Tiểu Mẫn. Nhìn giờ hiển thị điện thoại di động, ở chỗ Đỗ Quân Điển 10 ngày mà tại cũng chỉ là mấy giờ mà thôi.

      "Tiểu Mẫn, chuyện gì a?" nhấn nút trả lời.

      "Kỷ Kỷ, cậu còn nhớ lần trước muốn gặp chuyên gia về ngọc ?”

      "Nhớ a." Vương Kỷ Hoa ngáp cái, khóe mắt liếc về chiếc vòng ngọc cổ tay

      "Hôm nay đúng lúc nghỉ lễ, chuyên ra về ngọc kia rảnh rỗi, tớ dẫn cậu gặp ông ấy, xem miếng ngọc kia chính là cất dấu bí mật gì?”

      "Tốt, đợi tớ lát, cậu lái xe xuống dưới lầu đợi tớ!"

      Khối ngọc này, thực bình thường.

      Cơ sở cho việc nghi ngờ là đúng, khi đưa miếng ngọc cho chuyên gia kia xem, chính là sắc mặt thay đổi, nhìn trái nhìn phải miếng ngọc tỷ mỷ bỏ sót chút chi tiết.

      "Sư phụ, có thể cho tôi biết ngọc này coá lai lịch ra sao ? Hay là nó đặc biệt quý giá?" Trương Tiểu Mẫn ngược lại so với Vương Kỷ Hoa còn nóng lòng hơn, nhịn được mở miệng hỏi.

      Vị chuyên gia kia, quan sát miếng ngọc nửa ngày mới mở miệng, "Khối ngọc này gọi tình ngọc, đương nhiên, dựa theo tính chất của khối ngọc, chính là rất quý giá, là thượng đẳng “dương chi bạch ngọc”. Nhưng giá trị chân chính của nó, chỉ có trong truyền thuyết."

      "Truyền thuyết?"

      "Tương truyền, khối ngọc này đem hai người nhau đến với nhau, nên nó mới được gọi là tình ngọc. Mặt khác cũng có người đó là lừa đảo.”

      Vương Kỷ Hoa cùng Trương Tiểu Mẫn hai mặt nhìn nhau.

      Vương Kỷ Hoa lại càng đầu đầy hắc tuyến. Tình ngọc, đem hai người nhau
      gắn kết lại với nhau?

    4. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      oa hay quá
      mong chương mới của nàng
      Mục Huyền thích bài này.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :