1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu thương tình nhân một đêm - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      CHƯƠNG 6-3
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các.

      Trạm Diệc Kỳ có cảm giác dở khóc dở cười, nghĩ tới có thể châm chọc như vậy. Tình huống bây giờ có nên gọi là xa cách ba ngày nhìn nhau bằng cặp mắt khác xưa đây? Bởi vì ba ngày trước nào dám đối diện chuyện như vậy nha!

      Nhưng , thích của tại hơn, trước đây lúc nào cũng làm việc vô cùng cẩn thận, lại lo lắng tới lui hay chút nào.

      biết rồi, em muốn thả em xuống ở chỗ nào?” đành thỏa hiệp hỏi.

      đồng ý rồi?” vui mừng, ngờ có thể dễ chuyện đến vậy.

      “Có cần bất ngờ như thế ? vì muốn cho em được thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc nên mới đến bên cạnh em, phải muốn em ngày nào cũng khó khăn, khổ sở.” bất đắc dĩ .

      Lời này của lại lần nữa khiến Lương Kỳ Gia động tâm, khiến lòng tự chủ được tín nhiệm thêm chút.

      “Trừ bỏ chuyện này, em còn hai điều nữa muốn cùng ước định là cái gì?” muốn hỏi cho ràng trước.

      Đúng rồi, còn có chuyện quan trọng nữa muốn cùng cho ràng. “ có thể đáp ứng em, đem chuyện cho đồng nghiệp biết quan hệ giữa hai chúng ta làm thứ uy hiếp em được ?”

      “Hình như từng với em, đó gọi là uy hiếp, là thuyết phục mới đúng.”

      “Được rồi, được rồi, bây giờ già mồm át lẽ phải có.” đảo cặp mắt trắng dã.

      Trạm Diệc Kỳ nhịn được bị chọc cho phì cười.

      chỉ có thể đáp ứng điều, dùng phương pháp vô lí thuyết phục em mà thôi.”

      toàn già mồm át lẽ phải, làm gì có thứ nào là vô lí với đâu?” hừ thanh hỏi vặn lại .

      lại lần nữa bị thắng thắn cùng phản ứng nhanh nhạy của chọc cho cười thành tiếng.

      “Được rồi, trừ những chuyện có liên quan đến thân thể em, còn dùng phương pháp này thuyết phục em, như vậy chắc là được rồi ?! ”

      Điều này cũng hợp lí, huống hồ vì mang thai nên có rất nhiều nguy cơ làm cục cưng bị thương hoặc ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của nó, nếu thể lưu tâm hết được nên có người giúp chú ý chút cũng sao.

      lời định.” đồng ý gật đầu.

      “Còn có điều nữa đâu?” lại hỏi.

      “Em bảo vừa rồi đấy chỉ là cách , phải có ba điều.” nhíu mày, lại quay đầu liếc mắt trừng cái.

      “Cho nên có?!”

      “Tạm thời dừng ở đây, chờ em nghĩ ra cái khác rồi tính tiếp.” tỏ vẻ suy tư nghiêm túc .

      “Em đúng là biết cách tìm đường lui cho mình đấy, em .”

      lại gọi em là em rồi!” bất mãn kháng nghị.

      “Bằng bảo bối, em , bà xã, em chọn trong ba cách xưng hô này , nếu em muốn ghép tất cả lại thành từ cũng phản đối đâu.” Nét cười khổ mặt nháy mắt biến thành nụ cười khoái trá.

      Lương Kỳ Gia tức giận trừng mắt nhìn , lúc sau bỏ lại câu phê phán: “ quá ghê tởm!”

      Trạm Diệc Kỳ cười ha ha, nhịn được thừa dịp xe dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, quay người giữ lấy gáy, đem người kéo qua cho nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt.

      Hành động bất ngờ của làm cho Lương Kỳ Gia hoàn toàn kịp phản ứng, chỉ có thể chờ lúc buông mình ra, vừa xấu hổ vừa quẫn bách trừng mắt nhìn kẻ vô liêm sỉ này.

      làm cái trò gì thế?”

      “Em đáng khiến kìm lòng được.”

      nghĩ tới Trạm Diệc Kỳ như vậy, gương mặt đỏ bừng của Lương Kỳ Gia càng hồng hơn, gì nổi nữa.

      muốn cùng chuyện, bực bội đem tầm mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ xe, phát bọn họ ngờ gần đến công ty của rồi.

      Sao lại nhanh vậy? còn tưởng ít nhất cần nửa giờ mới đến…

      Nâng tay xem đồng hồ, ngạc nhiên phát từ lúc rời nhà đến nay xác thực qua nửa giờ, nhưng mà làm sao lại nhanh như thế được?

      “Đến rồi, em muốn dừng ở đâu?” Trạm Diệc Kỳ hỏi .

      suy tư chút. “Qua chỗ đèn xanh đèn đỏ quẹo phải đến có ngân hàng tư nhân của Đài Bắc, để em xuống chỗ đó là được.”

      “Nơi đó liệu có quá xa ?” hơi nhíu mày, có chút đồng ý .

      xa như nghĩ đâu, em cửa sau trong công ty chỉ cần 5, 6 phút là đến.”

      “5, 6 phút cũng xa rồi, hơn nữa giờ này xe cộ làm nhiều lắm!” phục, định phản bác liền bị đánh gãy.

      “Em cẩn thận, hơn nữa bác sĩ cũng phụ nữ có thai nên bộ nhiều, vận động tốt hơn cho thai nhi, sinh sản cũng thuận lợi hơn, quan trọng nữa là, vừa rồi đồng ý rồi mà!!!” dùng vẻ mặt cảnh cáo tốt nhất nên phải giữ lời.

      “Em ngay cả bác sĩ cũng lôi ra, còn có thể cái gì chứ?” Nhìn cái, Trạm Diệc Kỳ đầy bất đắc dĩ và giận dữ .

      Lương Kỳ Gia nhất thời nhếch miệng mỉm cười, nhìn đem xe tiến vào tuyến đường bên phải.

      “Tan tầm cũng chờ em tại chỗ này sao?”

      “Ừm…gọi điện cho là được rồi, nếu bận em có thể tự mình trở về.”

      Lương Kỳ Gia phát nhà và nơi mình thuê ở trước đây nằm cùng tuyến đường, mặc kệ là xe buýt công cộng hay xe điện ngầm đều có thể cùng tuyến xe mà đến, quả thực là may mắn vô cùng bởi vì như thế này mọi người phát chuyện chuyển nhà. Bất quá điều kiện trước hết là cần phải có cơ hội tự gọi xe về nhà mới được.

      “Nếu có việc kêu lái xe đến đón em.”

      Đấy, nhìn xem.

      “Em bây giờ mới chỉ mang thai sáu, bảy tháng mà thôi, xe công cộng cũng phải việc khó gì, rất nhiều phụ nữ có thai cũng làm như vậy mà.” thử tìm cách thuyết phục thay đổi tâm ý, sao biết phản ứng của lại là –

      “Em muốn đứng chờ em trước cửa công ty phải ?”

      “Này!” nhắc nhở , “ vừa mới đáp ứng đem chuyện đó uy hiếp em mà!”

      “Nhưng ngoại trừ tình huống liên quan đến thân thể cùng sức khỏe của em, muốn em quá mức mệt nhọc, làm việc vất vả ngày còn phải xe công cộng về nhà.”

      “Nhưng em thấy mệt!”

      “Chờ em cảm thấy mệt quá muộn rồi. Chẳng lẽ em muốn để cho sức khỏe có vấn đề mới hối hận sao?” Trạm Diệc Kỳ đem xe đến sát ven đường dừng lại.

      “Biết rồi, em gọi điện thoại cho .” vươn tay đẩy cửa để xuống xe.

      “Cẩn thận chút.” quên nhắc nhở .

      biết, bye bye.” Lương Kỳ Gia vẫy vẫy tay, đóng cửa xe xoay người , khóe miệng tự giác nhàng cong lên lâu.

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 7~1
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn:Tử Vi Các

      Tâm tình cũng tệ lắm, Lương Kỳ Gia sau khi làm xong hết mọi việc, nhàn rỗi có gì làm liền trộm lên mạng tìm kiếm ít thông tin dành cho phụ nữ mang thai, sinh nở, quá trình ở cữ cùng tự chăm sóc bản thân để hiểu biết thêm.


      Đây là trò giải trí dạo này rất mê, dạo trước ngại hỏi người khác, lại do vấn đề thiết bị cùng phí dụng nên rất ít lên mạng, càng biết Internet có nhiều thứ hay ho hữu ích như vậy. Nhưng kể từ lúc bị Trạm Diệc Kỳ bắt ở chung thời gian của bỗng dưng dư dả nhiều, tan tầm có người đón, bữa tối cũng cần hao tổn tâm cơ, máy tính cũng là có sẵn, phí tiền tự nhiên lại chẳng phải chuyện của mình, vì thế mỗi khi Trạm Diệc Kỳ bận rộn làm việc hoặc nấu cơm, có thời gian đến quấy rầy Lương Kỳ Gia thích nhất là lên mạng.

      Bất quá ở trong công ty trộm lên mạng như thế này vẫn là lần đầu làm nha, hy vọng quản lí hoặc phó lý đột nhiên có việc tới tìm mình.

      “Kỳ Gia, nguy rồi”

      Đột nhiên có tiếng vang lên sau lưng dọa Lương Kỳ Gia suýt chút nữa nhảy dựng, nhanh chóng quay đầu, may quá, ra là Tiểu Tuệ, nhõm thở dài hơi.
      “Làm sao vậy? Cậu làm tớ giật cả mình.”

      “Vừa rồi lúc mình toilet trở về có gặp phải quản lí, ông ấy gọi mình đến bên hỏi xem có phải cậu mang thai hay đấy?” Tiểu Tuệ nhìn trước ngó sau lúc, xác định có ai nghe lén mình mới bắt đầu giọng với .

      Lương Kỳ Gia nghe thế sửng sốt chút, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận có thể lừa gạt mọi người suốt bảy, tám tháng như thế này muốn xem là kỳ tích rồi.

      “Cậu trả lời như thế nào?”

      “Mình có thể trả lời như thế nào?” Tiểu Tuệ nhíu mày hỏi ngược lại. “Tục ngữ giấy thể gói được lửa, hơn nữa bụng của cậu càng lúc càng to như thế, nhất là tháng gần đây, tốc độ phình lên quả thực y như thổi khí cầu vậy, tớ chỉ còn cách thực thôi chứ sao!” Ngừng chút, lại bổ sung thêm. “Kỳ có rất nhiều người trộm hỏi mình vấn đề này rồi.”

      Tiểu Tuệ đúng vậy, tháng nay bụng của giống như thổi khí cầu, lớn nhanh vô cùng, mà tất cả những chuyện này chỉ có thể trách Trạm Diệc Kỳ, cái gì cũng cho làm lại còn bắt ăn đủ thứ này nọ nữa. là thực quá mức mà!

      “Quản lí như thế nào?” hỏi Tiểu Tuệ, muốn biết phản ứng của quản lí chút.

      “Ông ấy hỏi mình cậu chưa kết hôn phải ?”

      “Vậy cậu như thế nào?”

      “Mình mỗi người phụ nữ đều hy vọng lúc mình thành dâu đều xinh đẹp, ai muốn bụng to mặc lễ phục đâu chứ?”

      “Sau đó?”

      “Ổng gật đầu bảo có đạo lý, bất quả vẫn nhắc mình gọi cậu lên văn phòng ông ấy chuyến.” Tiểu Tuệ bất đắc dĩ than tiếng.” tại làm sao bây giờ?”

      Lương Kỳ Gia vỗ vỗ tay , cũng chỉ có thể đối mặt thôi.” Mình chuyến vậy.”

      có vấn đề gì chứ?” Tiểu Tuệ quan tâm hỏi.

      Lúc này đột nhiên di động của Lương Kỳ Gia ở trong ngăn kéo vang lên, mở ngăn kéo lấy ra xem thử, là ba. Đây cũng là vấn đề khác cần giải quyết.

      “Ai thế?” Tiểu Tuệ hỏi.

      “Ba mình.” Kỳ Gia trả lời, sau đó nhận điện thoại : “Ba, bây giờ con có chút việc, lát nữa con gọi lại cho ba sau được ?”

      Ba Lương đồng ý, sau đó chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện.

      “Mình tìm quản lí.” Lương Kỳ Gia cho Tiểu Tuệ, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi xách rồi xoay người về phía phòng quản lí.

      Tuy nhiên, ngoài dự đoán của , quản lí cũng có ý tứ trách cứ gì , chỉ hỏi mang thai có khỏe hay ? Dự tính sinh là lúc nào, bởi vì ông ấy là người quản li nên có trách nhiệm đảm bảo cho nơi này vẫn làm việc tốt sau khi nghỉ sinh.

      Lương Kỳ Gia ra khỏi phòng quản lí, tự chủ được thở dài nhõm hơi.
      Qua được cửa, giờ còn ải nữa mà thôi.

      tìm chỗ riêng tư, lấy di động ra gọi cho ba mình. Điện thoại vừa kêu chưa đến hai tiếng được ba bắt máy.

      “Ba, là con. Vừa rồi ba tìm con có chuyện gì ạ?” tám chín phần đoán được lý do ba tìm đến là muốn gặp mặt .

      “Chuyện của con ban nãy xong rồi?” Ba Lương quan tâm hỏi.
      “Vâng.”

      “Công tác dạo này có bận rộn lắm ? Sức khỏe của con thế nào rồi?”

      “Dạ, cũng khỏe ạ.”

      “Tối hai thứ Sáu vừa rồi con đều phải tăng ca liên tục sao?”

      Xem , trọng điểm đến rồi. Lương Kỳ Gia tiếng động khẽ thở dài hơi.

      Từ khi dì phát ra ba luôn lừa dối câu cá, kì thực đem toàn bộ ngày thứ Bảy ở bên cạnh con luôn lợi dụng chiếm cứ lấy ngày nghỉ này của ba, thậm chí còn tiếc công cùng ông câu cá, miễn làm sao ông thể quan tâm chú ý đến là được rồi.

      luôn cảm thấy dì đem mình cùng người mẹ mất thành cùng loại, tồn tại của tranh giành người chồng với bà nên cho dù chiếm được tâm của ba, bà cũng muốn tù hãm con người ông, thà làm ngọc vỡ chứ thèm ngói lành.

      Vì thế ba đành phải lợi dụng thời gian tan tầm đến gặp , hơn nữa đều lựa chọn vào buổi tối thứ Sáu. Nhưng mà tại từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi ngày đều bị Trạm Diệc Kỳ đưa đón về, căn bản có cách để cùng ba gặp mặt.

      Hai tuần trước đều dùng cớ tăng ca để né tránh, lần này lại dùng cớ này nữa quả thực được, hơn nữa, cũng muốn nhìn xem tình trạng của ba dạo này ra sao.

      Mặc kệ, đêm nay phải cùng ba gặp mặt, mặc kệ Trạm Diệc Kỳ có phản ứng thế nào mới được.

      “Ba, tối hôm nay chúng ta gặp nhau được ? Con hôm nay có tăng ca mà—“ nũng nịu hỏi.

      thế sao? Được.” Ba Lương liền lập tức đáp ứng, thanh giống như chàng trai trẻ gặp gỡ mối tình đầu của mình khiến Lương Kỳ Gia nghe xong cảm thấy có chút tội lỗi và đành lòng.

      “Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?” hỏi, đột nhiên lại nghĩ đến: “Ba, ba thích ăn thịt nướng đúng ? Chúng ta gặp nhau ở nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật phía Bắc đường Đôn Hóa nhé!”

      “Nhưng chỗ đó phải rất đắt sao?”

      “Ăn lần có vấn đề gì, con mời ba!”

      thực tế cũng chưa từng ghé qua những nhà hàng kiểu thế bao giờ, cũng biết giá cả của nó cao bao nhiêu, nếu là thời điểm cách đây tháng trước, đánh chết cũng dám đề nghị vào đó ăn cơm, nhưng mà tại có người đưa cho thẻ tín dụng, còn hỏi vì sao dùng đến nữa, hừ, cũng ngẫm lại xem ngày ngày bị đưa đón về, chi tiêu cái gì đều là trả, có khi nào cần dùng đến tiền chứ?!

      thế tối nay liền thuận theo tâm ý của , dùng thẻ tín dụng này tiêu xài tốt, xem lúc nhìn thấy hóa đơn có hay đau lòng–

      “Ta làm sao có thể để cho con trả tiền? có cách kiếm tiền giúp đỡ cho con đúng rồi, làm sao có thể để con tiêu tiền vì ba được chứ?” Thanh của ông Lương tràn ngập áy náy mà nghiêm túc.

      “Ba, con có tiền mà –”

      “Con có tiền hay , ta như thế nào biết?” Ông đánh gãy lời của con . “ nhất định phải ăn thịt nướng, chúng ta ăn thứ khác cũng được, ba chỉ cần nhìn thấy con khỏe mạnh bình thường liền cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”

      “Nhưng mà con muốn ăn thịt nướng mà~~~” Lương Kỳ Gia biết chỉ có như vậy, ba mới tiếp tục lo lắng đến vấn đề tiền nong nữa.

      “Thế sao? Được, vậy chúng ta ăn thịt nướng.”

      Nhìn xem, bảo chiêu này rất hữu hiệu mà. cũng nghĩ đến biện pháp để ba chịu cho trả tiền, chỉ cần bảo mấy hôm trước mua xổ số trúng thưởng, như thế có thể chi trả bữa này, nhân cơ hội biếu ba thêm chút tiền tiêu vặt, quả là nhất cử lưỡng tiện. Bất quá, việc này vẫn nên để ăn cơm xong hẵng hơn.

      “Chúng ta hẹn nhau vào lúc sáu giờ rưỡi, ngay trước nhà hàng thịt nướng được ba?”

      “Được.”

      “Vậy hẹn ba buổi tối gặp lại.”

      “Ừ, đường cẩn thận chút, cần vội vàng, ba chờ con.” Ba Lương dặn dò.

      Lương Kỳ Gia gật đầu đồng ý, sau đó chấm dứt cuộc trò chuyện, hít hơi sâu rồi bấm số gọi đến nơi khác, lúc này cửa ải cần vượt chính là “cai ngục ”Trạm Diệc Kỳ của .

      Ấy, như thế có điểm hơi quá phải, dù sao đối xử với tốt đến mức nằm mơ cũng phải mỉm cười cơ mà, nhưng rất giống cai ngục nha, cho phép làm thế này, làm thế kia, đâu cũng theo cùng, còn bá đạo quản đông quản tây, gọi là cai ngục nên gọi là gì mới được chứ?!

      “Alô?”

      A, cai ngục nhận điện thoại rồi, thanh có chút nghiêm túc, có lẽ vẫn làm việc.

      “Xin lỗi, bận sao? Em chỉ muốn tiếng, buổi tối em có việc nên tự mình về nhà, cần tới đón em nữa.” Lương Kỳ Gia nhanh chóng xong, hy vọng có thể thừa dịp bận rộn làm việc mà vượt qua cửa ải khó nhằn này.

      Nhưng mà làm sao có thể dễ dàng thế chứ?

      “Chờ chút.” Trạm Diệc Kỳ lập tức , tiếp theo liền nghe được tiếng phân phó người bên cạnh. “Hội nghị tạm dừng, nghỉ ngơi chút.”

      Trời ạ, ra họp, lại còn vì cuộc điện thoại của mà muốn người khác chờ .

      Xem ra người đàn ông này chỉ ngang ngược hoành hành với mình mà thôi, đối với người khác cũng thế, quả thực là kẻ duy ngã độc tôn mà.

      “Buổi tối em có chuyện gì?” Giọng của trở lại trong di động.

      “Cùng ba ăn cơm.” ra.

      “A, ba vợ.”

      Lương Kỳ Gia nhịn được ngẩn người. lấy những lời này ở đâu ra vậy, ai là ba vợ của chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn im lặng trộm nở nụ cười.

      bảo ai là ba vợ cơ, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”

      “Được rồi, ba vợ tương lai.” Trạm Diệc Kỳ lập tức nghiêm trang sửa lại lời .
      sửa lời lại khiến nhịn được bật cười.

      Đáng giận, người này nhất định là cố ý!

      Người đàn ông này đôi khi làm bộ mặt lạnh dọa cười ngừng nổi, là kẻ đáng ghét, tại bị làm hại đến mức thi thoảng lại bật cười mình khiến Tiểu Tuệ cứ hoài nghi hỏi xem cười cái gì, lại đáp được, đáng ghét mà.

      “Hai người hẹn lúc mấy giờ? Ở đâu?” đợi cười xong mới mở miệng hỏi.

      “Sáu giờ rưỡi, ở nhà hàng thịt nướng phía Bắc đường Đôn Hóa. Em gọi taxi đến đấy, hoặc là xe buýt công cộng cũng được, yên tâm.” thu hồi tiếng cười, chủ động hướng cam đoan.

      cho đón là vì muốn về nhà thay quần áo à?”

      “Hả?” ngẩn ngơ.

      có cần về nhà thay bộ quần áo khác ?” hỏi lại.

      Lúc này Lương Kỳ Gia kinh ngạc đến độ nên lời, bời vì căn bản nghĩ tới đòi theo gặp mặt ba hết. Cuộc gặp mặt đêm nay là cuộc hẹn giữa cha và con , nghĩ tới cũng là điều đương nhiên, nhưng mà làm sao lại có cảm giác có lỗi với a?

      “Trạm Diệc Kỳ……” nên với như thế nào giờ, chẳng lẽ rằng ra có ý định cho cùng sao.

      Kỳ vừa rồi tự mình về nhà, ý tứ quá ràng, cuộc hẹn này bao gồm có , người này vì sao chịu nghe ràng chứ? Bây giờ nên thế nào để a?

      “Đùa với em thôi, tối hôm nay vừa lúc có việc, em dùng cơm xong nhớ gọi điện cho , đến đón em.” Trạm Diệc Kỳ bất chợt .

      sao?” nhịn được nghi ngờ tính chân của việc này.

      “Cái gì mà sao? đương nhiên tới đón em rồi. Nhớ điện cho , giờ cần phải họp rồi, thèm nghe em nữa, bye.”

      “Bye –” còn chưa hết, bên kia di động tắt máy, tự động ngắt điện thoại, đây là việc trước đây chưa từng xảy ra.

      đau lòng. biết vì sao lại cảm thấy như thế.

      Tại sao có thể như vậy?

      Làm sao bây giờ?

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 7~2
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      Lương Kỳ Gia đột nhiên cảm thấy rất hối hận, kỳ có thể mời cùng , tuy rằng có thể dọa cho ba nhảy dựng lên nhưng mà chính là mang thai đứa của , hơn nữa từ đêm hai người phát sinh quan hệ thân mật xong, đều ngủ ở trong phòng , mỗi đêm cùng cùng giường chung gối quan hệ như thế cũng đủ để đưa đến giới thiệu cho ba biết mặt được rồi.

      lại nghĩ đến hơn tháng vừa qua từng đề cập mấy lần đến việc muốn đưa về nhà giới thiệu cho cha và dì nhưng cứ kiên trì cần, ít nhất lúc ấy còn chưa có ý định muốn đề người thân biết đến với .

      Khi đó có thể già mồm át lẽ phải dì có lẽ có khả năng hoan nghênh cho nên việc gặp mặt liền miễn . Nhưng còn ba sao? Ba đối với thái độ của rất hoan nghênh, vì sao lại nghĩ tới việc giới thiệu với ba chứ?
      Vì vẫn còn hoài nghi có tâm tư khác với mình?

      Hoài nghi tình cảm của ?

      Hay vẫn là lo lúc đứa sinh ra, chỉ cần đứa cần ?

      Suốt tháng qua đối với tốt như vậy chẳng lẽ còn đủ để xóa tan hoài nghi cùng lo lắng của sao? rốt cuộc vì sao nghĩ tới việc giới thiệu với ba chứ, rốt cuộc là vì sao?

      Càng nghĩ, Lương Kỳ Gia càng giận chính mình, thậm chí ban nãy còn nghĩ đến chuyện này nữa.

      Bây giờ gọi điện lại cho , hỏi muốn cùng mình hay , liệu trả lời như thế nào?

      Lương Kỳ Gia hơi nhếch đôi môi cánh hoa, do dự tự hỏi.

      Nhưng mà vừa rồi làm gián đoạn cuộc họp của , giờ mà gọi nữa hình như tốt lắm, hơn nữa nếu như tôi nay có việc bận cần gì phải quấy rầy thêm lần nữa chứ?

      Cơ hội vẫn còn nhiều.

      giọng ở trong đầu vang lên.

      Lương Kỳ Gia trừng mắt nhìn, ngẫm lại cũng đúng. Mỗi tuần ba đều hẹn gặp lần, bỏ qua tối nay, lần tới vẫn có cơ hội giới thiệu với ba cơ mà.

      Hít sâu hơi, chậm rãi thả lỏng, buông tha cho giãy dụa cùng hối hận của mình nãy giờ, hơi bình ổn lại cảm xúc rồi xoay người trở về bàn làm việc, tiếp tục công tác, chờ tới lúc tan tầm.

      “Ba, hay là con gọi Diệc Kỳ đưa ba trở về, ba cần phải xe buýt công cộng đâu.” Ra khỏi nhà hàng thịt nướng, Lương Kỳ Gia với ông Lương.

      Hai mươi phút trước, gọi điện cho Trạm Diệc Kỳ có thể tới đón mình, bảo được.

      Khi ấy ba Lương ngồi bên cạnh, chờ buông di động xong liền tò mò hỏi gọi ai tới đón. liền nhân cơ hội này chuyện thẳng thắn với ông, ở cùng với cha của đứa trong bụng.

      Ông Lương nghe xong quả thực có chút giật mình, nhưng vẫn vui mừng vì có người ở bên cạnh chăm sóc con , hơn nữa sau khi biết được thái độ đối đãi của Trạm Diệc Kỳ với Kỳ Gia xong lại càng cao hứng hơn đến nỗi suýt nữa lệ nóng tràn mi luôn.

      Ông hỏi rất nhiều chuyện về Trạm Diệc Kỳ, Lương Kỳ Gia đều thành trả lời, cho nên đến lúc tính tiền ông cũng tranh trả với nữa.

      Bọn họ cùng nhau ra khỏi nhà hàng thịt nướng, ông Lương muốn gặp Trạm Diệc Kỳ nhưng lại dám mở lời, vì thế Lương Kỳ Gia liền mở miệng trước hỏi ông có muốn Diệc Kỳ đưa ông về luôn ?

      “Như vậy có làm phiền đến nó hay ?” Ông Lương có chút cao hứng lại có chút ngượng ngùng hỏi.

      đâu, dù sao ngày mai là cuối tuần, cần làm mà.” mỉm cười lắc đầu.
      Tính toán thời gian từ nãy đến giờ, Trạm Diệc Kỳ có lẽ cũng sắp tới.

      Lương Kỳ Gia dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc BMW đen của vì thế đến khi có chiếc xe khác ngừng ở bên cạnh cũng có chú ý, tận đến lúc người trong xe bước xuống lên tiếng: “Lương tiểu thư” mới giật mình quay đầu nhìn lại.

      “Tài xế Trần?” có chút kinh ngạc, “Sao lại là bác tới đón cháu?”

      “Trạm tiên sinh bảo tôi đến.”

      “Vậy Trạm tiên sinh ở đâu? xe sao?”

      Lái xe lắc đầu.

      Sao vậy, là có việc rời được hay vẫn là vì chuyện buổi chiều mời mà sinh hờn dỗi?! Lương Kỳ Gia phỏng đoán, nghĩ nghĩ lại, có lẽ là đáp án thứ hai.

      “Kỳ Gia, làm sao vậy?” Ông Lương đứng bên cạnh hỏi.

      lắc đầu.” Ba, thực xin lỗi, Diệc Kỳ hình như còn có việc bận cho nên mới kêu lái xe tới đón con. Lần khác con lại giới thiệu hai người với nhau được ?” áy náy .

      “Chuyện này có gì mà phải xin lỗi, về sau vẫn còn cơ hội mà, phải sao?” Lương phụ thèm để ý mà trái lại còn an ủi .

      có chút miễn cưỡng cười vui gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía lái xe, dò hỏi:” Tài xế Trần, cháu có thể phiền chú thuận tiện đưa ba cháu về nhà luôn được ?”

      “Đương nhiên.” Lái xe gật đầu.

      “Cám ơn chú.” hướng ông lời cảm tạ.” Ba, chúng ta lên xe .”

      Vì thế xe liền đưa ông Lương về trước rồi mới đưa Lương Kỳ Gia đến nhà.

      Đến nơi, bất ngờ là trong phòng lại hoàn toàn tĩnh lặng.

      Trạm Diệc Kỳ chưa về nhà sao?

      Bật đèn lên, Lương Kỳ Gia dạo quanh nhà vòng, quả nhiên có ai. bận việc nên mới gọi lái xe đến đón ư?

      Nếu thế tốt rồi! thở phào nhõm, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

      biết mình bất an, lại lo lắng, sợ rằng để ý tới nữa. Ở chung bao nhiêu lâu, luôn luôn là chủ động còn bị động, nếu tức giận quan tâm tới nữa, Lương Kỳ Gia lo sợ mình biết làm thế nào để tiếp cận, trấn an những cảm xúc bất mãn nơi .

      May mà có việc gì, chỉ là bận việc mà thôi.

      Đem mọi thứ cất rồi tắm rửa qua chút, Lương Kỳ Gia trở lại phòng khách xem tivi chờ Trạm Diệc Kỳ về.

      HBO chiếu bộ phim rất hay, xem đến mê mẩn, đến tận lúc kết thúc mới phát quá mười giờ mà Trạm Diệc Kỳ vẫn chưa trở về, hơn nữa cũng hề gọi cuộc điện thoại nào cả.

      Sao lại như thế? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      nhịn được lo lắng bất an, lập tức cầm điện thoại bàn bên cạnh gọi cho .
      Điện thoại vang rất lâu, vang đến mức Lương Kỳ Gia cảm thấy tim như nhũn ra, đến khi nghĩ tin chuyển vào hộp thư thoại đột nhiên có người tiếp máy.

      “Alo?”

      Là giọng của Trạm Diệc Kỳ. Cảm ơn trời đất.

      ở đâu? Vẫn làm việc ở công ty sao?”. hỏi.

      “Cùng bạn ở PUB*”

      (*PUB: là kiểu quán rượu mà trong đó có phục vụ cả thức ăn . Nó có cả quầy bar và phòng chung phục vụ khách, ai cũng có thể vào được. Nhớ phân biệt với bar và club nha. Bar: nơi thức uống có cồn như bia, rượu được phục vụ trục tiếp tại quầy thu tiền, nghĩa là bạn uống gì phải thanh toán tiền liền tại quầy bar. Cái này dễ thấy ở các sàn nhạc trẻ. Club: Cũng gần giống như bar, tuy nhiên nó thường chuyên về cái gì đó cụ thể. Ví dụ: rock Club, Dance Club,…và thường cần có thể hội viên mới vào được. Hiểu chưa hiểu chưa^–^)
      Lương Kỳ Gia sửng sốt chút, trừng mắt lên. còn tưởng rằng làm việc ở công ty chứ…

      “Đối tác làm ăn hay là ông chủ của em vậy?” nhịn được lại hỏi.

      “Quý Thành Hạo.”

      ra là cùng với ông chủ của họp mặt, vậy phải là vì công tác mà là vì giải trí rồi.

      “Có việc gì ?” Thanh của hơi lạnh nhạt.

      có gì, em chỉ thấy trễ rồi mà chưa về nên hỏi chút thôi.”

      “Vậy cúp máy đây.”

      “Được.” vừa dứt lời nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến thanh tút tút. Lương Kỳ Gia cắn môi, vô lực đem điện thoại đặt về chỗ cũ.

      ra tức giận, bởi vì trước kia mỗi khi cùng bạn bè ra ngoài tụ họp đều với , còn hỏi có muốn cùng hay , nhưng đêm nay cái gì cũng chưa .

      Làm sao bây giờ? Tuy rằng vẫn còn nhận điện thoại của , cũng trả lời các vấn đề đưa ra nhưng cảm giác hoàn toàn giống với lúc trước.

      rất tức giận ư? mất bao lâu đây? để ý đến nữa sao? Nếu thèm để ý tới nữa, nên làm gì mới được bây giờ?

      Mũi đau xót, tầm mắt mơ hồ, nước mắt cứ thế ngừng rơi xuống khiên vô cùng hoảng hốt.

      Trước đây mỗi khi cùng Tiểu Tuệ chuyện phiếm, tới việc bị dì khi dễ bắt nạt mà mình vẫn có thể sống được, Tiểu Tuệ đều với rằng: “Cậu quá kiên cường.”

      cũng biết mình rất kiên cường, phát sinh loại chuyện tình đêm, rồi chưa kết hôn mang thai, cũng chưa từng rơi quá giọt nước mắt, bình tĩnh đón nhận , chấp nhận tất cả, nhưng bây giờ vì sao lại khóc chứ?

      Có khi có tức giận, mà nếu tức giận cũng nhất thiết bỏ mặc , có thể đây đều chỉ là suy nghĩ quá nhiều mà thôi, khóc lóc cái gì chứ?

      Dùng sức lau hết nước mắt ngừng rơi xuống, Lương Kỳ Gia cảm thấy tức tối với chính mình vì sao thể khống chế được, càng tức mình hơn thế nhưng chỉ bởi vì Trạm Diệc Kỳ để tâm tới mình mà thương tâm khổ sở.

      Chỉ là nghĩ mà thôi, rốt cuộc là làm sao vậy?

      Rất đau lòng, tại sao lại thế? bị sao thế này, chỉ có chuyện cỏn con liền rơi nước mắt ngừng? Chẳng lẽ đây là chứng u buồn trước khi sinh của thai phụ sao? Nhưng mà trước đây chưa từng có cảm giác như thế này, chỉ có bây giờ, nghĩ đến việc Trạm Diệc Kỳ để ý tới mình, nước mắt của mới như vòi nước bị hỏng mà tí tách chảy ra ngừng.

      “Đáng ghét, đừng khóc.” tự với chính mình nhưng căn bản là vô dụng.

      Nước mắt khống chế được cứ thế rơi xuống, Lương Kỳ Gia bực mình đứng dậy tắt tivi rồi xoay người trở về phòng nằm ngủ.

      với chính mình, chỉ cần ngủ còn miên man suy nghĩ nữa, nước mắt tiếp tục rơi, hơn nữa quan trọng nhất là lúc mình tỉnh lại, có lẽ mọi thứ đều mưa tạnh trời quang, sóng êm biển lặng, tức giận, cũng còn mặc kệ nữa.

      Đúng vậy, chính là như thế, chỉ cần tỉnh giấc có việc gì.

      Nhất định có việc gì.

      Nhất định.


    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 8~1
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các


      Buổi sáng tỉnh lại, ngủ ở bên cạnh, thậm chí ngay cả gối đầu đều lạnh ngắt. Đêm qua Trạm Diệc Kỳ quay trở về sao?

      Lương Kỳ Gia cẩn thận xoay người xuống giường, tuy rằng bụng của so với nhiều sản phụ có tháng cùng tháng hơn rất nhiều, nhưng dù sau cũng là cái bầu hơn tám tháng, mặc kệ là muốn nằm xuống hay đứng lên đều phải chậm rãi, cẩn trọng để ngừa tai nạn xảy ra.

      ra khỏi phòng, trong nhà im ắng, vắng lặng, hề giống như có người ở.

      trở về?

      đến trước cửa nhà, kinh ngạc nhìn thấy giầy của Trạm Diệc Kỳ và chìa khóa nhà, chìa khóa xe để ở nóc tủ.

      có trở về, nhưng tại sao thấy người đâu? ở trong nhà tắm sao?

      Lương Kỳ Gia nghi hoặc vòng trở lại trong phòng, đến gần nhà tắm thăm dò thử. Cửa nhà tắm khép hờ, bên trong cũng có tiếng động gì hết. tiến đến đẩy cửa ra, quả nhiên có ai bên trong.

      ở nơi này, vậy là ở phòng khác sao?

      đến hai gian phòng cho khách khác xem thử, quả nhiên ở trong căn phòng từng ngủ trước đây tìm thấy nằm ngủ say.

      là vì sợ ầm ỹ đến giấc ngủ của nên mới tới nơi này ngủ sao? Khóe miệng Lương Kỳ Gia khỏi vì săn sóc của Trạm Diệc Kỳ mà cong lên nụ cười, lén lút lui ra ngoài, đóng cửa lại, muốn để cho ngủ đến lúc tự tỉnh mới thôi.

      Bây giờ mới bảy rưỡi, bình thường những ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, cần tăng ca đều mang dạo xung quanh chút. Nhưng mà trời vẫn còn sớm, cũng vẫn ngủ, nên làm gì mới được đây?

      Lương Kỳ Gia về phòng rửa mặt chải đầu trước rồi mới đến phòng bếp làm bữa sáng.
      Mở tủ lạnh tìm đông đây hồi mới thấy được nguyên liệu, đột nhiên ý thức được mình chuyển về chỗ này ít nhiều hơn tháng nhưng đây mới là lần đầu tiên xuống bếp nấu ăn, đừng là nấu cho ăn nữa.

      đúng là làm hư mình mà! Lương Kỳ Gia trước đây chưa hề ý thức được việc này, chỉ cảm thấy nếu thích cứ để làm, ai kêu chính cứng rắn uy hiếp bức đến sống tại đây chứ?!

      Có phúc mà biết hưởng chắc có lẽ là ám chỉ đến mình ? May mắn, tồi tệ đến mức mất mới biết tỉnh ngộ, tại biết được điều gì đáng để trân trọng rồi.

      Nấu nồi cháo ngon, Lương Kỳ Gia mới ăn xong, vừa chuẩn bị rửa chén nhìn thấy Trạm Diệc Kỳ tỉnh dậy, ra bên ngoài.

      “Chào buổi sáng.” mỉm cười với .

      nhìn cái, lãnh đạm đáp: “Ừ.” Khiến cho ngây ngốc sửng sốt chút.
      “Em nấu cháo thịt, có muốn ăn ?” trợn mắt hỏi .

      lắc đầu, xoay người thẳng vào trong phòng của bọn họ.

      lại lần nữa trừng mắt nhìn, nghĩ rằng có thể còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn hoặc là tối qua ngon giấc nên mới có phản ứng như vậy. rửa sạch bát xong liền lau dọn bếp sạch , xoa xoa tay rồi mới trở về phòng.

      Bước vào bên trong, Lương Kỳ Gia nhịn được đờ ra chút, Trạm Diệc Kỳ thay quần áo làm, bộ dáng giống như muốn ra ngoài vậy.

      muốn ra ngoài?” bật thốt lên hỏi.

      “Ừ.”

      công ty tăng ca sao?”

      “Ừ”

      “Công việc nhiều lắm sao? Tối hôm qua về trễ như vậy, hôm nay sớm thế muốn tăng ca rồi!” quan tâm hỏi. “ chờ em chút, em thay bộ quần áo .”

      Bình thường khi tăng ca đều mang theo, lo lắng ở nhà mình nhàm chán hoặc đói chết, dù sao trong văn phòng cũng có phòng nghỉ, muốn ngủ lúc nào cũng được, kháng nghị hiệu quả, Lương Kỳ Gia đành nghe theo, vài lần cũng thành thói quen.

      cần, mình.”

      xong bước ra khỏi phòng gian, nhâm ngốc sửng sờ ở tại chỗ sau lúc lâu, chờ hoàn hồn đuổi tới phòng khách khi, sớm rời .

      Như thế nào như vậy?

      Lương Kỳ Gia ngây ra như phỗng, nhớ tới chuyện tối hôm qua. ra phải bận việc, tức giận, để ý tới .

      Nước mắt trong chốc lát rơi xuống như mưa giống hệt đêm qua.

      “Hu hu…hu hu…hu hu” nhịn được khóc lóc hết sức thường tâm, rất khổ sở, rất khổ sở.

      “Hu hu…hu hu”

      “Kỳ Gia? Kỳ Gia.”

      Ai gọi ? Đừng có gọi nữa, rất đau lòng, rất đau…… “Hu hu…hu”

      “Kỳ Gia? Bảo bối, tỉnh, mau tỉnh lại, em nằm mơ.”

      cũng hy vọng mọi chuyện hết thảy đều chỉ là giấc mộng…Mơ, nằm mơ sao?

      Lương Kỳ Gia giãy dụa mở mắt ra, cảm giác trước mặt là mảnh sương mù.

      Đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng mơ mơ màng màng, trong phòng có chút tối tăm, mà Trạm Diệc Kỳ ở trong bóng tối đó, gần ngay cạnh . Trời vẫn còn chưa sáng.

      “Tỉnh chưa?” ôn nhu hỏi.

      muốn ngồi dậy, nhanh hơn bước tiến tới đỡ , để dựa vào đầu giương.

      “Vừa nãy em vừa mơ thấy cái gì, vì sao lại khóc như thế?” Trạm Diệc Kỳ mềm hỏi, lau hết nước mắt vẫn còn lưu lại gương mặt , động tác mềm lại cẩn thận như sợ làm đau.

      hề lạnh nhạt với , mọi thứ đều là giác mộng, tốt quá, tốt quá.
      Lương Kỳ Gia nhìn chằm chắm chuyển mắt, vui mừng quá độ mà khóc, nước mắt nhịn được tiếp tục rơi xuống.

      Thấy nước mắt vẫn ngừng chảy ra, Trạm Diệc Kỳ đau lòng nhưng biết làm sao, chỉ có thể nhăn mặt, nhíu mày, liên tục lau nước mắt thay , ôn nhu trấn an: “Làm sao vậy? cho biết làm sao vậy? Đừng khóc.” nhìn , cao hứng hỉ cực mà khóc, nước mắt nhịn được lại chảy xuống xuống dưới.

      “Em .” Xúc động ào tới thể ngăn chăn khiến đột nhiên bật thốt ra với .

      Trạm Diệc Kỳ nghe vậy vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, nhưng mà so với cảm xúc khoái trá của lúc này, cảm xúc của vẫn là quan trọng hơn.

      cũng em.” thâm tình với , nghiêng người ôn nhu cho nụ hôn rồi mới tiếp tục truy vấn. “Mau cho biết, em vừa rồi rốt cuộc mơ thấy cái gì, vì sao khóc đến thương tâm? ”

      Ở chung hơn tháng qua, Lương Kỳ Gia biết nhất định phải hỏi đến tận cùng, có kết quả mới thôi cho nên muốn che giấu nữa.

      “Em mơ thấy tức giận thèm để ý tới em nữa.”

      Trạm Diệc Kỳ ngây người ngẩn ngơ, nằm mơ cũng nghĩ đến đáp án như vậy.

      “Vì sao lại tức giận?” hỏi .

      “Tối hôm qua em cùng ba ăn cơm lại mời , tức giận phải ?” nhìn , giọng hỏi.

      “Tức giận , nhưng có thất vọng đôi chút.” nhíu mày, thành thừa nhận.

      xin lỗi.” cố giải thích với . “Là em để ý tới tâm tình của , đến lúc nhớ tới lại bận họp, hơn nữa cũng là buổi tối có việc, em nghĩ về sau cơ hội còn rất nhiều nên mới gọi điện cho tiếp. Em có với ba chuyện của , ba rất muốn gặp , tối hôm qua em vốn định nhân lúc tới đón em về mà giới thiệu hai người với nhau, để quen biết với người nhà của em, còn biết về tình trạng của nhà em bây giờ–”

      biết vợ của ba em bây giờ phải là mẹ đẻ của em.” Trạm Diệc Kỳ chợt lên tiếng đánh gãy lời của .

      Lương Kỳ Gia ngây người chút. “ biết?”

      “Ừ. còn biết bà ấy đối xử với em tốt, em trai em cũng vậy, trong nhà người duy nhất thương em là ba, nhưng mà thời gian ông ở nhà nhiều, có đôi khi phải công tác xa đến mấy ngày mới về.”

      hoàn toàn biết nên cái gì, nghĩ tới biết hết tất cả mọi chuyện.

      “Em có biết vì sao vẫn luôn muốn đưa em về nhà giới thiệu với ba mẹ ?” Trạm Diệc Kỳ dùng bàn tay ấm áp, thon dài rộng lớn nâng khuôn mặt của lên.

      “Bởi vì bọn họ vẫn luôn muốn có đứa con , ao ước hơn ba mươi năm liền, cho nên về sau bọn họ chỉ đối đãi với em như con dâu mà còn thương em như con vậy, hiểu ?”

      Nước mắt vốn ngừng rơi từ lâu bất tri bất giác lại tràn ngập trong hốc mắt , từng giọt từng giọt rơi xuống.

      Đột nhiên hạ giọng: “ phải vì muốn em khóc mới cho em biết chuyện này.” nhíu mày , khẽ dịu dàng lau nước mắt .

      “Vì sao đối xử với em tốt như vậy?”

      “Em cảm thấy là vì sao?” ôn nhu nhìn , đáp mà hỏi lại.

      “Bởi vì thích em? em?”

      phải bởi vì đứa trong bụng em nữa sao?” thương trêu chọc .

      lắc đầu, dùng giọng điệu chắc nịch : “Bởi vì em.”

      Trạm Diệc Kỳ mỉm cười, đem ôm vào trong lòng, hôn lên trán chút.

      vui, cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi!”

      rốt cuộc cũng làm được, giống như lời với Dịch Tử Xá* tối qua: “Chỉ cần làm cho ấy cũng rơi vào lưới tình như cậu là được rồi.’

      (*Dịch Tử Xá là nam chính trong bộ “ thương bán thân”- nhà Haran edit.)

      Những lời này đơn giản nhưng làm dễ chút nào. Chỉ mong Tử Xá có thể vượt qua khảo nghiệm, thuận lợi lấy được tình cảm của vợ mình giống như .

      Những lời này đến đơn giản, nhưng là làm đứng lên vẫn là dễ dàng nha. Chỉ mong Tử Xá có thể chịu nổi khảo nghiệm, thuận lợi được đến khế ước kết hôn lão bà , tựa như .

      “Em .” Lương Kỳ Gia dán mặt vào trái tim , thầm .

      “Bây giờ và vĩnh viễn về sau” Trạm Diệc Kỳ mỉm cười đầy hứa hẹn.

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 8~2
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      “Kỳ Gia, cậu mau tới đây, nhanh lên.”

      Lương Kỳ Gia vừa ra khỏi nhà vệ sinh bị Tiểu Tuệ đứng chờ ở hành lang kéo đến góc người ở gần đó.

      “Làm sao vậy?” Thấy bộ dáng cẩn thận dò xét xung quanh như điệp viên của Tiểu Tuệ, Lương Kỳ Gia cũng đè thấp thanh theo, nhìn trái phải xung quanh liên tục.

      “Dạo trước cậu bảo mình là bây giờ tại cậu ở cùng với ba của đứa , cậu mau thành cho mình biết, ba đứa rốt cuộc là ai?” Tiểu Tuệ giọng hỏi.

      “A?” Câu hỏi bất ngờ trong dự tính khiến Lương Kỳ Gia khỏi ngẩn người.

      “Vì sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?” trừng mắt nhìn, tò mò hỏi. Trước giờ Tiểu Tuệ vẫn luôn tôn trọng ý nguyện của , hỏi hai lần mà chịu ra liền thôi, từ đó nhắc lại vấn đề này nữa.

      “Bởi vì tớ nghe được số chuyện về hai người.” Tiểu Tuệ nghiêm trang .
      cũng ngạc nhiên. “Cái gì mà hai người?”

      “Có người bảo thấy cậu được chiếc xe BMW đưa đón, cũng có người thấy cậu chiếc Mercedes-Benz*. Cậu mau xem, ba đứa rốt cuộc là BMW hay ông Mercedes-Benz nào?”

      “Cái gì mà BMW, ông Mercedes chứ?!” Lương Kỳ Gia dở khóc dở cười với cách của Tiểu Tuệ.

      “Cậu có hiểu ý của tớ vậy? Có người cậu bắt cá hai tay, cũng có người cậu…” Tiểu Tuệ ngập ngừng chút. “Cậu biết ? Có người thấy mặt ông Mercedes-Benz, bảo rằng tuổi của ông ta năm mươi cũng phải bốn lăm, cho nên mọi người truyền tai nhau cậu là tình nhân hoặc là kẻ thứ ba.”

      Lương Kỳ Gia kinh ngạc cứng họng, nghĩ tới lời đồn đại của mọi người xung quanh về mình lại đáng sợ đến thế.

      “Mình phải.” Vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa .

      “Mình đương nhiên biết cậu phải loại người đó, vấn đề là những người khác biết nha.” Tiểu Tuệ tức giận . “Dạo trước cậu muốn công khai xem ba đứa là ai, còn sau này đứa sinh ra hai người cũng ở cùng chỗ. tại sao? Mình thấy cậu mặt mày hơn hở suốt ngày, đúng kiểu thiếu nữ lâm vào trong tình cuồng nhiệt, cảm tình của hai người như thế chắc là ổn định rồi đúng ? khi như vậy tìm cơ hội đem bạn trai mình giới thiệu cho mọi người để miễn sau này bị người ở sau lưng xấu thành như vậy!”

      Thái độ đầy căm phẫn của Tiểu Tuệ làm cho cảm thấy hết sức ấm áp, nhưng mà tìm cơ hội cho Trạm Diệc Kỳ quen biết với mọi người ư?

      “Cái đó, về chuyện này…” Lương Kỳ Gia nhịn được lộ ra chút do dự.

      “Cậu lo lắng cái gì?”

      Tất nhiên là lo lắng, mọi chuyện sau khi công bố xong, bị người ta càng khó nghe nha.

      Cùng Trạm Diệc Kỳ làm tình nhân đêm, sau đó cẩn thận mang thai, lại mẫu bằng tử quý được gả vào nhà giàu…Ai, loại kịch truyền hình lúc tám giờ này sao lại có thể phát sinh người chứ?! Vấn đề là ở chỗ, nó thực xảy ra rồi.

      Lương Kỳ Gia gần như có thể tưởng tượng ra được cái cảm giác hết đường chối cãi này rồi. thể được.

      “Thanh giả tự thanh*, chỉ cần tớ biết mình phải là loại người như thế, cậu cũng biết, vậy là đủ rồi.”

      (*Thanh giả tự thanh: Nguyên gốc là thanh giả tự thanh, tục giả tự tục: Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay)
      “Cái gì?!” Tiểu Tuệ khó có thể tin kêu lên.


      “Tiểu Tuệ, chờ mình ổn định tâm lý rồi đem ấy giới thiệu cho mọi người, được ?” Lương Kỳ Gia có chút cầu xin tha thứ mà .

      “Vì sao phải chuẩn bị tâm lý? ta là người nổi tiếng sao?”

      Lương Kỳ Gia ấp úng ra lời.

      “Quên , ép cậu nữa, tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu miệng lưỡi người đời rất đáng sợ mà thôi, cậu nên cẩn thận chút.”

      “Cám ơn.”

      “Nhưng mà, lại, bạn trai cậu vẫn là BMW hay ông Mercedes-Benz a? Ông Mercedes-Benz già như vậy, chắc phải là ông ta đâu!”

      Lương Kỳ Gia lắc đầu. “Bác ấy là lái xe của bạn trai mình, nếu ấy có việc thể tới đón tớ đúng giờ gọi lái xe tới.”

      “Oa, có cả lái xe riêng cơ á?!” Tiểu Tuệ lộ ra vẻ mặt thể tin nổi. “ ta có rất lắm tiền sao?” Dừng chút. “Ai, xem mình hỏi vấn đề ngu ngốc gì thế này, mua được cái BMW tốt như vậy, lại còn lái xe dùng Mercedes-Benz nữa, tất nhiên là kẻ có tiền rồi.” Sau đó Tiểu Tuệ đột nhiên bật cười. “Haha…”

      “Tiểu Tuệ?” Lương Kỳ Gia hoàn toàn hiểu nổi bạn tốt cười cái gì.

      “Mình muốn nhìn xem cái bà dì máu nước mắt của cậu nếu biết cậu gả được vào nhà giàu có phản ứng gì?!” Tiểu Tuệ có chút xấu xa . “Bà ta nhất định hối hận vì sao lúc trước đối xử tử tế với cậu, hối hận đến mức muốn đâm đầu vào tường luôn ấy chứ!”

      Lương Kỳ Gia khẽ bật cười, hoàn toàn lạc quan được như vậy.

      Nếu dì biết được hối hận tốt quá, chỉ là lấy hai mươi năm hiểu biết khi ở chung mái nhà với bọn họ của , Lương Kỳ Gia hoài nghi biết dì có hiểu được hai chữ “hối hận” viết thế nào hay .

      ra hai người ở trong này!” thanh đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.

      “Nguy rồi, bị bắt quả tang.” Tiểu Tuệ rụt cổ kêu thầm tiếng bởi vì người đó phải ai khác mà chính là phó phòng kế toán của bọn họ.

      “Kỳ Gia, có người tìm đấy.” Phó lý lên trước .

      Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ liếc mắt nhìn nhau chút. Các cũng phải người của bộ phận nghiệp vụ, sao có thể có khách tới gặp chứ?!

      “Là ai vậy?” Tiểu Tuệ nhanh chóng hỏi thẳng.

      “Nghe bảo là mẹ của .” Phó lý .

      “Mẹ?” Tiểu Tuệ ngạc nhiên kêu lên, lại nhanh chóng cùng Lương Kỳ Gia liếc mắt nhìn nhau tiếp, bất quá vẻ mặt hai người lúc này phải là nghi hoặc mà là trào phúng, châm chọc. “Phó lý, mẹ của Kỳ Gia qua đời khi ấy bốn tuổi, người đó phải mẹ của ấy đâu!”

      “Tiểu Tuệ.” Lương Kỳ Gia mở miệng chặn ấy lại.

      vậy sao?” Phó lý ngạc nhiên nhìn về phía .

      “Đó chắc là dì của tôi, tôi xem chút.” Lương Kỳ Gia giải thích nhiều, qua với phó lý chút rồi bước tới chỗ thang máy xuống đến phòng khách ở lầu .

      nghĩ mãi cũng ra, vì sao dì lại đột nhiên chạy tới tìm mình chứ?

      “Làm sao vậy?” Nhận thấy được hôm nay Lương Kỳ Gia lên xe đặc biệt im lặng, Trạm Diệc Kỳ quan tâm hỏi.

      “Vì sao hỏi như vậy?” sửng sốt chút, miễn cưỡng cười vui .

      “Em rất trầm mặc.” quay đầu nhìn cái.

      “Tức là bình thường em rất ầm ĩ sao?”

      “Tức là hôm nay xảy chuyện gì?”

      Tuy rằng chưa nhưng biết nhất định có việc, bởi vì trừ bỏ việc lên mạng suốt ngày, thú vui gần đây mới phát là cùng chuyện phiếm, đông kéo tây buông thứ gì cũng có thể tán gẫu được, đôi khi chỉ là vì muốn nghe lời giải thích của . như thế sao có thể bỏ qua cơ hội xe cùng hỏi này hỏi nọ chứ?

      “Hình như chuyện gì cũng lừa được phải.” Lương Kỳ Gia trầm mặc chút rồi cười khổ .

      rất thích vẻ mặt em lúc cười, trừ những lúc miễn cưỡng ra.” vươn tay cầm lấy tay như tiếp thêm sức mạnh. “ xảy ra chuyện gì?” lại ôn nhu hỏi.

      “Hôm nay dì đến công ty tìm em.” ngập ngừng chút, mới thẳng thắn ra.
      Trạm Diệc Kỳ im lặng. “Dì? Cái bà trong nhà ba em kia?”

      “Vâng.” hữu khí vô lực trả lời.

      “Bà ta tìm em có chuyện gì?”

      “Hình như bà ấy từ chỗ ba em biết được ít chuyện của chúng ta, bà ấy muốn cuối tuần này mang về nhà ăn cơm.”

      “Trời muốn nổi bão rồi sao?” nhíu mày, trào phúng . Cùng Lương Kỳ Gia hàn huyên vô số lần, từ miệng nghe được ít chuyện về người phụ nữ xấu xa kia đối với chồng và con riêng của ông, vì thế đối với kẻ được xưng là trưởng bối của vợ mình kia có nửa điểm hảo cảm nào hết.

      “Tiểu Tuệ cũng như vậy.” Lương Kỳ Gia khẽ mở môi cánh hoa, cười khổ.

      “Chỉ vì chuyện này, bà ta chạy tới công ty tìm gặp riêng em sao? Bà ta biết đời này có thứ gọi là di động à?”

      “Bà ấy có số điện thoại của em.”

      “Là em cho bà ta, hay là bà ta thèm giữ.”

      đúng là nhất châm kiến huyết*. Đáp án đương nhiên là vế sau rồi.

      (*nhất châm kiến huyết: châm thấy máu, ý câu đánh trúng trọng tâm vấn đề)


      “Bà ta muốn gì?” Trạm Diệc Kỳ hỏi, lập tức sau đó lại tự mình đáp. “Nhất định là cáo chúc tết gà rồi, có tâm ý tốt đẹp gì hết!”

      “Em biết.” thản nhiên đáp.

      “Em nhất định suy nghĩ điều gì nên mới sầu lo bất an như vậy. Em lo lắng điều gì? cho biết .” nhìn , bàn tay nắm tay cũng dùng sức siết chút.

      “Tuần này ba em du lịch nên có ở nhà.” chần chờ ra.

      “Sau đó?” hiểu vì sao đột nhiên đến chuyện này.

      “Nếu dì muốn biết số điện thoại di động của em có thể hỏi ba, bà lại đặc biệt chọn lúc ba có ở nhà để bảo em mang trở về, em …” biết nên làm gì mới được, trong lòng rất bất an, cảm giác như sóng gió dần tới.

      “Nếu em muốn đừng , cự tuyệt là được rồi.” Xem lo lắng như vậy, Trạm Diệc Kỳ thay ra cái quyết định.

      “Em biết nữa…” do dự . “Bà ấy dù sao cũng là trưởng bối, hơn nữa nếu em , em lo về sau ba ở nhà càng khó khăn hơn nữa. Dì nhất định mượn cớ này mà tới chuyện của ba ngày xưa, tìm cơ hội nhục nhã ông ấy.”

      “Ba em có thể rời khỏi gia đình ấy.”

      “Tiền của ông đều ở trong tay dì rồi.”

      “Nếu là vấn đề tiền bạc, đó căn bản phải là chuyện đáng suy nghĩ, nuôi dưỡng thêm người ba vợ đối với quá khó khăn.” nhàng .

      “Nhưng ba em là người rất có trách nhiệm với gia đình.” lắc đầu .

      “Nhắc đến chuyện này, có thể hỏi giữa ba em và mẹ- ý là mẹ đẻ của em ấy, xảy ra chuyện gì ? Nếu như theo lời em , ba em là người rất có trách nhiệm, ông hẳn là làm ra chuyện có lỗi với cả hai người phụ nữ như vậy.”
      Điểm này khiến thể lý giải nổi.

      “Ba và mẹ em là hai người nhau, còn dì là người con dâu mà ông nội vừa ý. Ông nội là người nghiêm khắc, ba em thể cãi lại, chẳng có cách nào đành chia tay với mẹ và cưới dì, khi đó mẹ cũng biết mang thai em, ba cũng vậy. Khi em ba tuổi, mẹ vì sinh bệnh mà thể nuôi nấng em được nữa, bà đành nhờ ba em giúp đỡ. Năm em bốn tuổi, mẹ mất vì bệnh, ba liền mang em về nhà.”

      ra là như vậy.” Trạm Diệc Kỳ gật gật đầu, rốt cục hiểu.

      “Dì là người cực kì sĩ diện, căn bản là thể chấp nhận việc ba giấu bà chuyện có đứa con riêng ở bên ngoài, cho dù em là người con có được trước khi hai người kết hôn sinh con cũng thế. Hơn nữa ba rất thương em, nhất định điều đó khiến cho bà cảm thấy đó là ai cả đường , cho nên bà mới ghét em như vật, cả đời đều sống trong oán hận.” hết sức bình tĩnh, hệt như chấp nhận đây là số mệnh của mình.

      chỉ có thể trừ em và mẹ ra, những người kia đều sai hết. Ông nội em năm đó quản quá nhiều chuyện, ba em lại quá yếu đuối, còn về phần bà dì của em nghĩ, căn bản người đàn bà này nhân cách có vấn đề, ai khiến bà ta bất hạnh, bất hạnh đều là do tự bà ta mang tới cho mình.” Trạm Diệc Kỳ bình luận.

      Lương Kỳ Gia gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nhưng mà những chuyện này đều là quá khứ, điều khiến phiền não bây giờ chính là cuối tuần sắp tới kia cơ.

      cảm thấy chúng ta có nên ?” hỏi .

      “Em muốn đừng , còn nếu em muốn , đương nhiên cùng với em.” trả lời mà như , bởi vì đối với Trạm Diệc Kỳ mà , có hay quan trọng, quan trọng là: “Đừng lo lắng, có ở đây, để bọn họ động đến cọng lông tơ của em đâu.”

      Ngữ khí trầm ổn rắn chắc của thoáng trấn an tâm tình bất định của .

      “Nếu bà ấy muốn động đến phải em sao.” đừa giỡn hỏi .

      “Ừm, điểm này có vẻ đáng để lưu tâm đây—” Trạm Diệc Kỳ cố ý làm vẻ mặt khó xử, nhíu mày .

      Lương Kỳ Gia nhịn được bị vẻ mặt này của chọc cho cười phá lên.

      “Đừng lo lắng, có em ở đây, em để bọn họ động đến cọng lông tơ của đâu.” Lương Kỳ Gia đem những lời vừa trả lại sót chữ nào.

      nghĩ tới dùng đến chiêu này, Trạm Diệc Kỳ ngây ngốc sửng sốt chút, lập tức cất tiếng cười to lên.

      “Được, tốt lắm.” cười . “Như vậy cuối tuần này phải dựa vào bảo hộ của em rồi, em .”

      thành vấn đề, cứ tin ở em.” cam đoan .

      “Được, chống mắt nhìn xem.”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :