1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu thương tình nhân một đêm - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 3~2
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      Thu hồi tầm mắt nhìn theo bóng Tiểu Tuệ rời , Lương Kỳ Gia xoay người theo hướng khác cách vô mục đích, cũng về thẳng nhà như lúc nãy .

      Vừa rồi tất cả những gì đều là lời dối trá, ba căn bản chưa bao giờ dì hay em trai nhớ đến , cũng hề muốn rảnh rỗi về nhà chơi gì hết. Ngược lại, ra ba cũng hiểu rằng chuyển ra ngoài sống tốt hơn, chẳng qua ông lo lắng áp lực kinh tế đè nặng lên vai , mà ông lại có cách nào để giúp đỡ hết bởi vì toàn bộ tiền đều nằm trong tay vợ của mình.

      Người cha đáng thương năm đó vì muốn được phép nuôi dưỡng mà gần như cắt đất đền tiền rồi làm đủ mọi chuyện công bằng với mình làm cho vô cùng áy náy.

      Vì vậy mới luôn chăm chỉ đọc sách, mong rằng bản thân hề thua kém ai, ít nhất có thể kiếm được chút tiền hoặc tìm ra đối tượng kết hôn có thể cùng hiếu thuận với cha, ai biết rằng lại phát sinh ra chuyện mang thai khi chưa kết hôn này chứ…

      Than hơi, cảm thấy thắt lưng có chút mỏi liền vào trong công viên, tìm cái ghế đá ngồi xuống, thanh thản nghỉ ngơi và nhìn những ánh nắng chiều đằng xa bị những toà nhà cao tầng che khuâấ đến ngẩn người.

      Mùa hè mặc dù buổi chiều rất dài, nhưng qua bảy giờ sắc trời vẫn dần dần tối .

      Lương Kỳ Gia nhàng vỗ về cái bụng dần hơn khi ngồi xuống, nghĩ mình có lẽ nên ăn bữa tối chút, tuy rằng đói, nhưng vì cục cưng, vẫn nên ăn chút gì mới được.

      Chính là nên ăn cái gì đây?

      “Cục cưng, con muốn ăn cái gì?” Nhưng mà cục cưng đâu có khả năng trả lời , vẫn là chính mình tìm đáp án hơn. “Tiệc đứng cũng được, đồ ăn xanh nhiều, lựa chọn cũng phong phú nữa.”

      thào tự xong, tựa vào lưng ghế để đứng dậy, quay người lại, lập tức bị người chắn ở trước mặt doạ cho kinh hồn bạt vía.

      Trạm Diệc Kỳ!

      “Em mang thai? Là con của tôi sao?” Trạm Diệc Kỳ nhìn chằm chằm hỏi.

      !” Bởi vì chuyện tình đột ngột xảy ra, Lương Kỳ Gia chút nghĩ ngợi kiên quyết phủ nhận, hề hay biết rằng kinh hoảng của mình chính là giấu đầu lòi đuôi, đánh khai.

      khí giữa hai người đột nhiên trầm mặc.

      Trạm Diệc Kỳ bị chuyện ngoài dự tính này doạ cho ngây người.

      Lương Kỳ Gia bị xuất bất thình lình của , cùng với phản ứng kịch liệt của mình doạ cho ngây người theo.

      Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ giống như hai pho tượng đá đứng nguyên tại chỗ hề nhúc nhích, khí cứng đờ biến hoá kỳ lạ đến lường được.

      “Em có mang con của tôi?” Trạm Diệc Kỳ lại mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

      “Làm sao có thể?” cười gượng , đột nhiên bừng tỉnh ra rằng hoá ra sớm nhận ra , chỉ là muốn biểu lộ ra trước mặt Tiểu Tuệ mà thôi.

      “Vậy đứa bé là con ai?” nhìn chớp mắt vào mà hỏi.

      “Đương nhiên là bạn trai của tôi.” theo bản năng dối ngay.

      “Bạn trai? Tôi nghĩ bình thường trong tình huống này người ta là của chồng mình chứ.” đính chính lại lời của .

      Lương Kỳ Gia cứng người chút

      “Đứa được mấy tháng?” lại hỏi.

      “Năm tháng.” dối, bởi vì chuyện bọn họ phát sinh tình đêm cách đây sáu tháng, có thể dễ dàng tính ra được tuổi của đứa .

      “Có lẽ là sáu tháng mới đúng .” lại .

      hoàn toàn biết nên phản ứng như thế nào, cúi thấp đầu nổi nửa câu.
      thôi, phải em chưa ăn cơm sao? mời em ăn cơm.” đột nhiên vòng vo chuyển đề tài.

      cần.” chút nghĩ ngợi lập tức lắc đầu cự tuyệt.

      “Nhưng muốn.” xong, nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay , cách kiên định mà hề làm đau để kéo về phía trước.

      (Momo: Đoạn này Diệc Kỳ ca xác định rùi, mún dỗ ngọt Kỳ Gia tỷ nên mình đổi xưng hô^^)

      Đầu Lương Kỳ Gia trở thành mảnh hỗn loạn. tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? làm sao lại có thể xuất ở đây chứ? Lại còn kiên trì muốn mời ăn cơm?

      Bình thường khi đàn ông phát tình nhân đêm của mình mang thai, hẳn là nên e sợ chạy còn kịp, kiên quyết phủ nhận đứa bé trong bụng mới đúng, vì sao phản ứng như thế? Người này rốt cuộc muốn như thế nào chứ?

      “Trạm tiên sinh, tôi –”

      “Lấy quan hệ của chúng ta, nghĩ em có thể được rồi?” ôn hòa .

      Đem hai chữ tiên sinh bỏ , vậy phải là chỉ còn chữ Trạm thôi sao? muốn gọi như vậy, Trạm? Da gà của nhịn được nổi lên từng tầng, hơn nữa còn cái gì mà lấy quan hệ của chúng ta, bọn họ có quan hệ gì?

      Trừ bỏ là cha mẹ của thai nhi trong bụng ra.

      Nhưng là cũng hề biết được chuyện này cơ mà, phải thế sao?

      vừa rồi với đứa phải con của , rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

      “Trạm tiên sinh, tôi hy vọng có thể quên chuyện xảy ra đêm hôm đó.” hít sâu hơi, lời vừa mới thốt ra lập tức bị đánh gãy.

      “Vì sao?”

      lại còn hỏi!

      “Bởi vì đó chỉ là tình đêm mà thôi.” dừng lại.

      “Có đứa rồi còn là chỉ nữa.” cũng dừng lại theo , ánh mắt sáng ngời nhìn .

      Lương Kỳ Gia nhịn được lại cương chút, nhíu mày với :” Tôi vừa rồi đứa phải của , vì sao còn cố như vậy?”

      “Bởi vì em dối.”

      dùng thanh lạnh lùng phòng bị đáp lại: “ dựa vào cái gì mà như vậy?”

      “Dựa vào phản ứng kịch liệt vừa rồi, cùng với thái độ của em bây giờ” định liệu trước :” có thể cảm giác được em kinh hãi, Lương Kỳ Gia tiểu thư.”

      “Đó phải kinh hãi, mà là kinh ngạc, bởi vì những lời mà đều hết sức khó tin.” Mặt còn chút máu nhưng vẫn cố gắng giãy dụa.

      “Tùy em muốn như thế nào, nhưng chính là .”

      căn bản hề biết là cái gì!”

      là như vậy sao? bằng chúng ta đến bệnh viện nhờ bác sĩ cho biết là như thế nào, em thấy sao?”

      Vẻ mặt Lương Kỳ Gia trở nên khiếp sợ, rốt cuộc nổi câu nào nữa.

      Trạm Diệc Kỳ nhịn được than hơi, hiểu vì sao muốn phủ nhận là cha của đứa trong bụng mình.

      Có lẽ lời , đứa phải của . thanh đột nhiên ở trong lòng vang lên, nhưng là cũng biết vì sao, trực giác mách bảo rằng đứa chính là con của .

      đứa hơn năm tháng rồi, nhìn qua bụng cũng thấy gần như thế, nhưng mà vẫn cảm thấy phải là loại phụ nữ tuỳ tiện lên giường với đàn ông!
      Ách, tình đêm kia cùng với tính, ràng nhìn thấy phản ứng của với tình dục cùng động tác đều tràn ngập trúc trắc, cho dù đó phải là lần đầu tiên của .

      Tóm lại mặc kệ lúc trước vì sao lại đề nghị làm chuyện tình đêm cùng , vẫn tin tưởng tuyệt đối phải cái loại đàn bà hay cùng người ta quan hệ, thực tế hoài nghi liệu có phải đó là lần đầu tiên tìm tình nhân đêm hay , cho nên mới có thể cảm thấy đứa hẳn là con của mình.

      Nhưng mà đó cũng chỉ là suy nghĩ riêng của .

      hề muốn chỉ là suy nghĩ trong đầu, Trạm Diệc Kỳ nhíu nhíu mày.

      hy vọng đứa là con , về phần nguyên nhân ……

      Tuy rằng cũng hiểu được chuyện này có chút mạc danh kỳ diệu(khó tin, lường trước được), nhưng mà chính là thích, thích muốn nhìn bộ dáng mang thai, sinh ra đứa của mình. Đây là lần đầu tiên đối với người phụ nữ có loại cảm giác như thế, cảm giác muốn kết hôn.

      (Momo: Hội chứng này được người ta gọi là YRML- rồi mà lại ^^)

      “Đứa trong bụng có khỏe ?” hỏi, cố làm dịu khí.

      “Con phải con của .” Lương Kỳ Gia cả người cứng ngắc , cũng chút cảm kích.

      “Được rồi, vậy chúng ta đến chuyện cha của đứa , ta là người như thế nào?” bất đắc dĩ thở dài hơi, sửa miệng .

      ________________________________________
      thomap thích bài này.

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 3~3
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      Nếu kiên trì rằng đứa phải của thực muốn biết cha của đứa là người như thế nào, chỉ cần nghĩ đến tên đó thôi là thấy ghen tuông khủng khiếp.

      nghĩ tới Trạm Diệc Kỳ hỏi như thế, Lương Kỳ Gia há mồm lại thể được câu gì, bởi vì hình ảnh xuất ngay ở trong đầu cũng chỉ có , mọi thứ đều được hình dung giống với người này.

      Cha của đứa đeo chiếc kính mắt vuông vắn, bộ dạng nho nhã dễ gần, tuấn dật mê người. Thân cao hơn mét tám, dáng người đẹp đến mức người mẫu tạp chí cùng khó sánh kịp, lại có giọng mà DJ radio(*) có theo cũng nổi. Người đó mặc dù phải là ngôi sao nhưng luôn sở hữu đống fan hâm mộ, là bạch mã hoàng tử, tình nhân trong mộng, bạn trai lý tưởng của hàng ngàn .

      (* DJ radio: convert thế thôi, ta là ta muốn đổi thành phát thanh viên của đài lắm)

      “Đó là bạn cùng lớp của tôi thời đại học, tên là Đường Gian.” cố sức nghĩ đến người đàn ông khác, lung tung loạng quạng thế nào lại đúng vào chuyện xưa. “Đó là bạn trai, cũng là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi gặp lại nhau ở buổi họp lớp, sau đó kết giao.”

      Trạm Diệc Kỳ đối với câu trả lời của có lời nhận xét nào, đem ánh mắt chuyển về phía bàn tay trống trơn cùng ngón tay hề đeo nhẫn.

      đôi nam nữ nhau, sau khi nhà mang thai nhà trai chắc chắn phải lập tức cầm nhẫn hướng nhà cầu hôn chứ? Cho dù hôn lễ thể lập tức cử hành nhưng nhẫn tuyệt đối thể thiếu, sao tay lại có nhẫn, chuyện này đại biểu cho cái gì?

      Bạn cũ thời đại học Đường Gian sao? Đây lại là lời dối ư? Hay đó chính là kẻ chỉ biết ăn chơi mà chịu phụ trách? Mà chẳng lẽ thèm nhân cơ hội này lừa dối đổ hết trách nhiệm cho , thay đứa bé tìm người cha nguyện ý làm kẻ đổ vỏ sao?

      Suy nghĩ này, khiến cho Trạm Diệc Kỳ thể nào hoài nghi.

      Chẳng lẽ tên hỗn đản nào rồi? Nhưng dáng vẻ khi nhắc đến đối phương của giống cho lắm.

      quả nhiên là vừa kỳ quái vừa mâu thuẫn, luôn dễ dàng khơi mào quyết tâm chinh phục tìm hiểu trong , uổng công đối với nhớ mãi quên, còn muốn đem cưới về làm vợ nữa.

      “Bộ dạng của rất xấu sao?” hỏi .

      “Cái gì?” Lương Kỳ Gia ngơ ngác nhìn , hiểu vì sao đột nhiên như vậy. Nếu như gọi là xấu chắc thế giới này có cái gì gọi là đẹp hết mất.

      có thiếu tay hoặc thiếu chân sao?” để ý đến phản ứng ngốc nghếch của , lại hỏi.

      trừ bỏ việc ngơ ngác nhìn hoàn toàn biết trả lời như thế nào.

      “Hay là em từng nghe đến chuyện gì xấu xa về , giống như hoa tâm, lạm tình, ăn chơi chịu trách nhiệm, hay là mấy chuyện bát quái khác chẳng hạn?” dừng chút, “Có sao?”

      lắc đầu.

      khi như vậy, vì sao em chịu thừa nhận đứa là của đâu? Là điều kiện của tốt, xứng với em sao?”

      ra đó là lý do mà đột nhiên hỏi đống vấn đề thể nào hiểu nổi như vậy, chỉ muốn biết vì sao cự tuyệt .

      Mà, vì sao à? Lương Kỳ Gia thầm tự hỏi chính mình.

      Điều kiện của tốt như vậy, dáng vẻ đẹp trai lại lắm tiền, là đối tượng kết hôn mà người đàn bà nào cũng tha thiết mơ ước, quan trọng nhất là còn mang thai đứa của , có thể dễ dàng mẹ sang vì con, gả vào nhà giàu sang, phải thế sao?
      Nhưng vấn đề ở chỗ, vì đứa mà kết hôn cùng sao?

      Cho dù có, cái gọi là nhà giàu sang đen sâu như biển, tương lại sau này như thế nào còn biết, nếu chờ đứa bé sinh ra xong họ đòi ly hôn ngay lập tức, như vậy có thể tranh quyền giám hộ được với sao?

      có mẹ đẻ bên cạnh, đứa bé sinh ra có bao nhiêu đáng thương, đều tự mình trải qua hết thảy, cũng biết hơn bất cứ ai cảm giác hâm mộ cùng khát vọng có gia đình hoàn chỉnh, bất đắc dĩ này vô cùng khó chịu, muốn con của mình cũng phải trải qua cuộc sống như thế.

      Có mẹ bên cạnh đứa trẻ như bảo bối, còn mẹ nó chỉ còn là thứ cây rễ mà thôi.

      Đối với đứa , nếu cha mẹ hai người thể có chung tiếng , tình nguyện để con có cha, cũng để nó mất mẹ.

      Đó là nguyên nhân khiến chịu thừa nhận, muốn thừa nhận, cũng dám thừa nhận mọi chuyện, phải vì con của mình mà suy nghĩ.

      “Bởi vì đứa bé căn bản phải là của , muốn tôi thừa nhận như thế nào?” cố ý thở dài hơi, lấy biểu tình bất đắc dĩ trả lời.

      Trạm Diệc Kỳ trầm mặc nhìn . phát tường thành phòng ngự của rất dày, xem ra hôm nay phải là lúc để tìm hiểu đến cùng mọi việc, phải để cho thả lỏng đề phòng mới được.

      “Được rồi.” đột nhiên rút lại bàn tay nắm ở khuỷu tay của , gật gật đầu .

      Vẻ mặt Lương Kỳ Gia nghi hoặc khó hiểu nhìn , hoàn toàn biết hai chữ vừa ra có ý tứ gì.

      “Em đều hết ra như vậy, nếu còn dây dưa nữa đúng là tự làm mình mất mặt rồi.” lộ ra nụ cười khổ, với , sau đó lui về phía sau từng bước, biểu tình trở nên xa cách cùng lễ phép. “Lúc đứa đầy tháng và em kết hôn nhớ cho biết, thư mời giao cho Quý Thành Hạo là được, đem quà đến mừng.”

      xong, cúi đầu nhìn chút rồi mới xoay người nhàng rời giống như lúc xuất .

      Lương Kỳ Gia ngây ra như phỗng, nhìn bóng dáng càng lúc cách càng xa, thẳng đến khi hoàn toàn khỏi tầm mắt của mình mà vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần.

      cứ như vậy mà rời , tin tưởng vào lời là đứa phải của sao?
      Mới vừa rồi phải còn rất kiên định dối sao? phải còn lấy gịong điệu bất đắc dĩ hỏi vì sao chịu thừa nhận đứa là con hay sao?

      Vì sao đột nhiên lại dễ dàng buông tha hết mọi nghi vấn của mình, như thế?

      Nhưng kết quả này phải là thứ muốn sao? Hy vọng tin rằng đứa phải con của , hy vọng cách mình xa chút.

      tại hy vọng của trở thành , vì sao chút cảm giác nhõm đều có, ngược lại giống như là có thứ gì đó nghẹn ở yết hầu, hay là ở trái tim, làm cho hô hấp có điểm khó khăn, lòng lại còn đau đớn nữa…

      Lúc đứa đầy tháng và em kết hôn nhớ cho biết, đem quà đến mừng… thế, nhưng lại đến dự, đến xem con của bọn họ…
      Lương Kỳ Gia, cái đồ ngu ngốc này! Rốt cuộc mi muốn như thế nào chứ?

      muốn cho biết cha đứa , lại hy vọng đến thăm đứa ; hy vọng tin là đứa bé phải của , tin rồi bản thân lại khó chịu; mong cách mình càng xa càng tốt, chờ xa rồi, mi lại thấy đau lòng, tổn thương, mi cứ muốn rồi lại , kỳ quái khó hiểu, rốt cuộc là muốn như thế nào?
      Trạm Diệc Kỳ, người đàn ông may mắn có được mọi thứ, cái gì cũng thiếu, cho tới bây giờ vẫn luôn là đối tượng mà thể hy vọng xa vời đến, cũng dám hy vọng nốt.

      Tình đêm xảy ra cùng chuyện tuyệt vời ngoài ý muốn mà đánh bậy đánh bạ, lại còn mang thai, căn bản dám đem chuyện ngoài ý muốn này thành nấc thang để bước lên trời, thuận lý thành chương hết.

      phải ngu ngốc.

      Nhưng mà người ngay cả việc thử lần cũng dám, chẳng lẽ liền thông minh hơn kẻ ngu ngốc sao?

      ! thể vọng tưởng, càng thể miên man suy nghĩ, vì con cần phải chấp nhận này.

      chính là bé lọ lem chỉ là câu chuyện cổ tích, chim sẻ biến phượng hoàng chỉ là điện ảnh, chúng nó phát sinh ở thế giới thực tế này, cho dù có xảy ra chuyện sau ra sao, cũng chẳng có ai biết như thế nào?

      bên là tương lai biết trước được, bên là tương lai an bình như bây giờ, thân là người bình thường, tình nguyện lựa chọn vế sau, sống cuộc đời bình dị là đủ rồi.

      ____________END CHƯƠNG 3____________​
      thomap thích bài này.

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 4~1
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      Nhìn tài liệu mà thám tử đưa cho, Trạm Diệc Kỳ chút ngoài ý muốn cũng cảm thấy, sớm biết rằng đứa trong bụng Lương Kỳ Gia chính là của .

      Trong tài liệu viết thai nhi hai mươi sáu tuần tuổi, cách khác, mang thai gần sáu tháng rưỡi, vậy mà tuần trước còn dám trợn mắt dối rằng đứa chỉ có năm tháng mà thôi, chẳng lẽ biết con số thể dối sao? Lừa ai được chứ.

      Nhưng mà, mang thai hơn sáu tháng, bụng của như thế có phải là quá hay ? rốt cuộc có ăn cơm vậy, thân thể có vấn đề gì chứ? Đứa con bé bỏng của họ bây giờ làm sao rồi?

      tiếp tục lật giở tài liệu, phát văn phòng thám tử này đưa tới tin tức đầy đủ, ngay cả chẩn đoán của bác sĩ cũng đều ghi lại.

      nhanh chóng xem qua báo cáo chút. May mà phía đầu viết là thể trạng bình thường, chỉ có ở tuần thứ mười hai là nôn nghén nghiêm trọng, có cảm giác thèm ăn, sau đó mọi thứ đều bình thường.

      hơi yên tâm chút, nhưng vẫn cảm thấy nên béo lên tốt hơn. quan hệ, về sau có ở bên cạnh, nhất định có thể từ từ mà khoẻ hơn.

      tiếp tục nhìn số liệu bên trong, tiếp đó là quan hệ của với người nhà, tại ra thuê nhà sống mình ở bên ngoài, khiến người khác vừa tức giận vừa đau lòng.

      này thoạt nhìn bề ngoài thông minh sáng sủa như thế, nghĩ tới lại ngốc vậy!

      “Mẹ sang vì con”. Bốn chữ này chẳng lẽ chưa từng nghe qua hay sao?! ràng là có thể bắt chịu trách nhiệm, dễ dàng gả cho con rùa vàng là này rồi hưởng thụ cuộc sống phu nhân cần làm, chỉ cần hưởng thụ, lại còn có người chăm sóc, thế mà lại ngốc nghếch tự kiếm tiền rồi sống chắt bóp qua ngày. Đúng là cái đồ đại ngu ngốc mà!

      Đột nhiên, trong đám tài liệu lên cái tên quen thuộc thu hút chú ý của .

      Đường Gian? ra người này là có , lại còn là mối tình đầu của nữa.

      Miệng bất giác khẽ nhếch lên, thú vị đoán. Bất quá nội dung kế tiếp lại tuyệt nhiên thú vị, còn làm cho cả gương mặt trầm hẳn xuống. Tên hỗn đản khốn khiếp này thế mà dám cùng người khác đánh đố, sau đó cùng kết giao, lừa gạt cảm tình của , mà cũng ngơ ngác cắn câu biết gì!

      quả nhiên là cái đồ ngu ngốc!

      Kêu lên tiếng nhằm xua cái nỗi xúc động vừa bộc phát, quăng tập tài liệu lên bàn sau đó dựa vào lưng ghế.

      tại những chuyện nên biết đến đều biết, còn lại chuyện biết cũng chỉ có lí do vì sao phải lừa gạt rằng đứa phải của mà thôi.

      Điểm ấy mới là quan trọng nhất, cũng là điều khiến cho nghĩ mãi ra.

      Chẳng lẽ nghĩ rằng giống cái tên Đường Gian kia đùa bỡn cảm tình của sau đó vứt bỏ hay sao?

      Hay là lo lắng để tâm đến đứa bé, cùng sinh ra nó rồi chỉ cần đứa trẻ cần mẹ.

      Ừm, điểm này tựa hồ có vẻ hợp lí hơn.

      Nhưng mà nguyên nhân vẫn chỉ có mới có thể giải đáp, mà nếu muốn biết đáp án cũng chỉ có cách chậm rãi tiếp cận , sau đó từ từ mà tìm hiểu thôi.

      Tưởng tượng tới quá trình tiếp cận sau đó tìm hiểu bí mật ấy, Trạm Diệc Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

      nghĩ muốn tiến gần nhanh hơn chút.

      Chuyện này là ngoài ý muốn nha…

      ******************

      Tan làm, Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ sóng vai tiêu sái đến cửa lớn của công ty, vừa vừa chuyện. Đột nhiên Tiểu Tuệ ngừng chút, quay đầu nhìn về phía ví da của hỏi: “Di động của cậu kêu sao?”

      Lương Kỳ Gia sửng sốt chút, cúi đầu xem xét, thế này mới nghe thấy di động của mình đổ chuông liên hồi.

      vội vàng lấy di động ra tiếp cuộc gọi. “Alô?”

      là Trạm Diệc Kỳ.”

      Thanh mà ngay cả khi nằm mơ cũng muốn nghe đến đột nhiên truyền ra từ trong di động, cả người lập tức đều ngây dại.

      là ai?” thể tin nổi hỏi, cho rằng mình nhất định nghe lầm.

      “Trạm Diệc Kỳ.” lặp lại lần.

      Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, thể phản ứng được gì. Vì sao có thể biết được số điện thoại của , vì sao lại gọi điện thoại đến chỗ ?

      “Làm sao vậy?” Phát phản ứng của có điểm kỳ quái, Tiểu Tuệ quan tâm hỏi.

      nhanh chóng lắc đầu, sau đó dùng ngữ khí bình thường với : “Có việc gì sao?”

      “Ở bãi đỗ xe hướng mười giờ có chiếc xe BMW màu xanh đen, ngay gần chỗ em, có nhìn thấy hay ?” Lương Kỳ Gia nhìn theo hướng , liếc sang ven đường liền thấy được chiếc xe.

      xe chờ em.” đơn giản, phảng phất như đó là chuyện đương nhiên vậy.

      nghe vậy nhịn được lộ ra biểu tình hoang mang khó hiểu. ta muốn làm gì? muốn hỏi như thế, nhưng vì Tiểu Tuệ ở ngay bên cạnh nên thể thoải mái được.

      trầm mặc của làm cho nghĩ định cự tuyệt.

      “Nếu em chịu lại đây, qua đó.”

      cần!” sợ hãi lập thốt lên. Nếu để cho đến đây tìm , làm sao giải thích với Tiểu Tuệ được chứ!

      thể để lại đây được. ” Tôi , nhưng phải đợi chút.” nhanh chóng .

      “Được, chờ em.” xong, chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện.

      Xác định tắt máy, Lương Kỳ Gia mới đem di động cất vào trong ví.

      “Ai muốn cậu đâu vậy?” đợi mở miệng, Tiểu Tuệ mang theo biểu tình hoài nghi cùng quan tâm cau mày hỏi trước.

      người bạn mà cậu quen.” dối.

      “Là bạn hay là kẻ thù? Vẻ mặt lúc nhận điện thoại của cậu có chút sợ hãi, có chút gì là vui mừng hết.” Tiểu Tuệ dễ dàng bị lừa như vậy.

      trầm mặc gì.

      “Người đó là đàn ông?” Tiểu Tuệ xem sắc mặt của rồi đoán.

      Lương Kỳ Gia do dự, biết có nên hay tiết lộ chuyện về , dù sao đây cũng phải là việc .

      “Có phải cha của đứa trong bụng cậu hay ?”

      kịp che dấu mở to mắt, nghĩ tới Tiểu Tuệ lại có thể mẫn cảm đoán trúng được việc này.

      “Mình đoán đúng rồi?”

      nhanh chóng lắc đầu, nhưng quá muộn, bởi vì vẻ mặt Tiểu Tuệ hiển ràng “cậu cần giấu giếm mình vì nếu cậu mình ép”

      “Tuy rằng mình biết cậu cùng tên đó xảy ra chuyện gì, có ân oán thù hận gì với nhau, nhưng mà mình hi vọng cậu biết rằng, khi nào cần có người giúp đỡ nhớ là còn có mình, được ?” Tiểu Tuệ chân thành nhìn bạn tốt, xong vỗ vỗ tay , mỉm cười nhìn sau đó xoay người rời .

      Lương Kỳ Gia mang theo ánh mắt cảm động cùng xin lỗi nhìn theo bóng bạn mình rời , thẳng đến khi thân ảnh của Tiểu Tuệ biến mất ở trong đám đông, mới cẩn thận nhìn trái nhìn phải xung quanh chút, xác định có ai quen biết nhìn thấy mình xong mới vội vàng bước tới chiếc xe BMW đằng xa.
      thomap thích bài này.

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 4~2
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn:Tử Vi Các

      vừa mới tới gần, cửa kính thủy tinh của chiếc xe BMW sang trọng bật mở.
      “Lên xe .” Trạm Diệc Kỳ quay đầu với .

      do dự chút nào, lập tức mở cửa ra và ngồi vào trong. Đứng ở chỗ này rất nguy hiểm, tùy lúc có người nhận ra hoặc là bị người quen của bắt gặp, nhanh chút rời vẫn là tốt hơn.

      có thể kéo cửa kính của xe lên được ?” phát chỉ cần kéo cửa kính xe lên người bên ngoài nhìn thấy bên trong diễn ra cái gì nữa.

      “Em có vẻ rất lo có người nhìn thấy chúng ta ở chung chỗ nhỉ.” có chút đăm chiêu liếc nhìn chút, sau đó làm theo cầu mà kéo cửa kính xe lên.

      trực tiếp gật đầu thừa nhận: “ là người nổi tiếng, tôi muốn chỉ vì mới tiếp xúc cùng chút thôi bị người ngoài bàn tán.”

      “Tôi lên tivi, cũng chưa từng xuất ở mặt báo mà cũng tính là người nổi tiếng sao?” Trạm Diệc Kỳ bật cười .

      làm sao có thể có được số điện thoại của tôi?” muốn cùng thảo luận vấn đề có phải người nổi tiếng hay , Lương Kỳ Gia nhíu mày chuyển đề tài.

      tự có cách của mình!”

      Đây là câu trả lời gì chứ? Mày của càng nhăn lại nhanh hơn, nhưng dù sao vấn đề này cũng quá quan trọng, dù sao cũng có số của rồi.

      tìm tôi có chuyện gì?” hỏi lại, “Tôi nghĩ lần trước chúng ta hết sức ràng, có việc gì cũng nên gặp lại nữa.”

      “Em cảm thấy chúng ta ràng với nhau? Vì sao thấy như vậy?” thoải mái tự nhiên .

      thế là ý gì?” cố gắng giả ngu.

      “Em mang thai mấy tháng rồi?” đáp mà hỏi lại.

      “Vấn đề này lần trước tôi cho đáp án rồi.”

      “Đúng, tôi nhớ em là năm tháng, nhưng lại cảm thấy đúng như thế phải? tính tính lại rồi, hai mươi sáu tuần hẳn phải là hơn sáu tháng chứ phải là năm, đúng ?” nhìn thẳng vào mà hỏi.

      Lương Kỳ Gia cứng đờ cả người, gương mặt cũng dần dần tái nhợt.

      “Tôi…tôi hiểu cái gì hết.” né tránh ánh mắt của , cứng ngắc .

      “Nếu em hiểu gì, chúng ta có thể cùng nhau đến bệnh viện phụ sản An Tâm nhờ bác sĩ Trần Tâm Mai giải thích chính xác cách tính tuổi của thai nhi, xem xem hai mươi sáu tuần là sáu tháng hay là năm tháng, thế nào?”

      Ngay cả bác sĩ Trần Tâm Mai của bệnh viện phụ sản An Tâm cũng biết, Lương Kỳ Gia bây giờ chỉ cảm thấy binh bại núi đổ, có giãy dụa nữa cũng chỉ uổng công.

      Nhưng mà thời gian mang thai cũng thể chứng minh ai là cha của đứa , thể chưa chi muốn lui binh được.

      “Được rồi, tôi thừa nhận là mình dối về chuyện này, nhưng hi vọng vì thế mà hiểu lần, bởi ì đứa phải của .” biết thời biết thế .

      “Đúng, em lần trước cũng qua, đứa là của bạn trai em, nhưng mà theo được biết em hề có bạn trai, thậm chí ngay cả bạn bè là người khác phái cũng có, tất cả đều là bạn nữ. Dưới tình huống như vậy, rất hiếu kỳ tự hỏi, đứa bé trong bụng của em phải của là của ai?” Trạm Diệc Kỳ chậm rãi .

      ngay cả việc này cũng biết? Lương Kỳ Gia khiếp sợ đến mức gần như ra lời.

      miễn cưỡng mở miệng, “Có lẽ là đối tượng khác từng cùng tôi có tình đêm. Tôi có thể có bạn trai, nhưng mà những tình nhân đêm giống như có rất nhiều.”

      “Như thế này cũng sao.”

      trừng mắt nhìn . Lời này có ý tứ gì?

      ngại làm cha của đứa bé trong bụng em.”

      nghẹn lời, nhìn chằm chằm như vừa nhìn thấy con quái vật lớn vậy. “Tôi rằng đứa bé phải là của , lại còn lảm nhảm cái gì nữa? điên rồi sao?” thét chói tai.

      cam đoan mình bây giờ hết sức bình thường.”

      trừng mắt nhìn như thể muốn cầm cái gì đó tiến đến đánh cho bất tỉnh ngay bây giờ, miễn cho người này lại tiếp tục những điều kinh hãi làm mình thể nào tin nổi nữa.

      rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? đến hết nước hết cái là đứa phải là của , thậm chí còn ám chỉ cho biết rằng, người phụ nữ vô đạo đức, tùy tiện đến nỗi ngay cả cha của đứa bé trong bụng cũng biết là ai, vì sao vẫn còn cố chấp bướng bỉnh như thế, còn rằng ngại làm cha của bào thai này?

      nhất định là điên rồi, người đàn ông bình thường bao giờ năng như vậy hết.

      “Kẻ điên nào cũng đều cảm thấy mình rất bình thường.” thất bại .

      Trạm Diệc Kỳ nhịn được bật cười.

      đói bụng rồi, em có muốn ăn gì hay ?” hỏi.

      muốn đem đầu xé ra làm từng mảnh để xem bên trong đó rốt cuộc chứa được cái gì. “ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bằng điều kiện của còn sợ có đàn bà ưu ái sao, vì cái gì cứ bám riết lấy người phụ nữ có bầu như tôi chứ?”

      “Em như vậy khiến có cảm tưởng mình giống kẻ biến thái vậy” . bật cười .

      “Vì sao cứ tìm đến tôi?”

      “Bởi vì thích em.”

      Lương Kỳ Gia bị câu ngoài sức tưởng tượng này của làm cho toàn thân choáng váng, hoàn toàn biết nên phản ứng như thế nào, nên vui mừng, hân hoan, hay là vẫn nên kinh ngạc, hoài nghi.

      Bởi vì thích em.

      sao? phải là đùa giỡn, lừa gạt cảm tình của sao?

      phát ra bản thân hy vọng , lại còn xa vời đến mức mong chờ thích .

      Tại sao có thể như vậy chứ? nên như vậy, hy vọng xa vời luôn luôn vĩnh viễn thể nào chiếm được, có khả năng nhận được cảm tình mà còn phải chuốc lấy nhiều thống khổ, từ đến lớn thể nghiệm qua biết bao nhiêu lần còn chưa đủ thâm sao?

      thế gian này, cái gì cũng có thể ôm ấp hy vọng. Tiền, cố gắng kiếm có; xe, có tiền là có thể mua; bạn trai, chỉ cần xem mặt là ngay lập tức có; ấm áp, cùng lắm bỏ tiền mua mấy bộ quần áo là xong. Chỉ có mơ ước lấy được tình cùng tình thân từ người khác là , cho dù có cố gắng hy vọng xa vời hay cố gắng trả giá cũng vĩnh viễn có được hồi báo.

      Dì, em trai như thế, Đường Gian cũng như vậy, mà …liệu có giống như họ ?
      có nên dũng cảm nếm thử lần, cho dù vì chính mình, cũng vì con hay ? Nhưng nếu như kết quả lại giống như những lần trước lần này bị thương chỉ có mình mà còn có cả con mình, thậm chí còn có thể mất cả con bé nữa.

      , tiền đặt cược như vậy quá lớn, thể mạo hiểm! thể mạo hiểm như thế được!
      thomap thích bài này.

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 4~3
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      đừng có ăn lung tung, chúng ta căn bản là hề quen biết nhau.” lạnh lùng đáp trả.

      “Ai trước khi kết giao cũng đều hề quen biết nhau, huống hồ, có quen hay quan trọng, quan trọng là em có muốn cùng người đó thiết lập quan hệ hay , tại bây giờ bắt đầu cũng muộn.”

      “Tôi muốn cùng có quan hệ gì hết!”

      sao? Vậy đáng tiếc!” Trạm Diệc Kỳ cố ý chậm lại, quay người nở nụ cười nho nhã mê hoặc, thâm tình và chân thành với . “Nhưng mà… muốn!”

      ***********************

      Lương Kỳ Gia quả thực thể nào tin được, bị uy hiếp, lại còn bắt cóc trắng trợn nữa, mà tên cướp đó chính là Trạm Diệc Kỳ, người đàn ông ngũ quan đoan chính, nho nhã hiền lành, nụ cười vô hại, được người người tán dương là “nổi bật vô cùng, diện mạo hiên ngang”, khiến bao nhiêu chết mê chết mệt vì mình!

      Tại sao lại thành ra như vậy chứ?

      Vì sao bây giờ lại ở trong nhà ?

      Lương Kỳ Gia cố sức nghĩ lại xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      nhớ với rằng mình muốn cùng có quan hệ gì hết, liền muốn, sau đó sao? mình đói bụng, hỏi muốn ăn cái gì, thèm trả lời, liền tự quyết định xem nên đưa đâu, chỉ có hai người mà gọi lên bàn đầy thức ăn, rồi còn ngừng gắp cho đến đầy cả bát nữa.

      “Ăn thịt đây này, có thể bổ sung thêm protein và sắt.”

      “Ăn cá cũng tốt, bổ sung thêm canxi.”

      “Ăn rau chân vịt nữa, bổ sung thêm cả vitamin A và vitamin B-11”

      “Nước hoa quả cũng tốt kém, có vitamin C”

      Suốt cả buổi tối giống hệt như kẻ tham dự khóa học về dinh dưỡng vậy, món này chứa những chất gì, thứ nào đối với phụ nữ có thai là tốt, ăn cái gì để cho cục cưng trở nên thông minh xinh đẹp, nghe đến nỗi choáng váng xây xẩm mặt mày, rốt cuộc bản thân ăn những thứ gì cũng còn nhớ nữa, chỉ biết là lúc ra khỏi nhà ăn, bụng của no kinh khủng khiếp!

      Sau đó sao?

      Đúng rồi, bởi vì bụng ăn đến no là no, no căng lên ấy, căn bản có cách nào để tự mình đứng chờ xe bus hay đến ga điện ngầm, đành nhờ lái xe đưa trở về nhà.

      thèm hỏi địa chỉ đưa đến đúng nơi, đến lúc này Lương Kỳ Gia mới giật mình phát , ra, sau buổi chuyện lần trước, phái người điều tra và theo dõi .

      Cảm giác của hết sức phức tạp, bất quá điều này phải là thứ nên suy nghĩ bây giờ.

      nhớ lái xe đưa đến dưới lầu căn hộ mà thuê, xung quanh có chỗ để dừng xe, người này liền thèm để ý xem xe mình có thể bị tha mất hay , trực tiếp dừng lại ở ven đường, chiếm đến hơn phân nửa đường cái rồi nhất quyết phải đưa đến tận cửa! phải là cửa lớn dưới lầu, mà là cửa căn hộ sống ah!

      Trạm Diệc Kỳ thoạt nhìn bộ dáng ôn nhu hòa nhã, giống kẻ dễ chuyện vô cùng, nhưng kỳ chính là kẻ cứng đầu hết mức.

      mực đòi đưa lên lầu, đến lầu lại đòi vào phòng kiểm tra, xác định bên trong có bọn trôm cướp hay thứ gì nguy hiểm đến mới chịu rời .

      mệt đến mức còn khí lực mà cùng tranh chấp nữa, thực tế có tranh cũng thắng nổi, cho nên đành ấm ức để mặc thích làm gì làm, mặc lật tung từng ngóc ngách kiếm bọn trộm cướp hề tồn tại.

      tỉ mỉ dạo quanh căn phòng của vòng, kiểm tra toilet, cửa sổ, ban công, khóa cửa chính cùng vách tường…

      Vách tường á?

      Đúng vậy, thấy ràng gõ gõ vào mặt tường màu xanh, đem cả lỗ tai áp lên đó xem cách thế nào khiến thể giải thích nổi, chẳng hiểu muốn làm cái gì cho đến tận lúc người này đứng dậy, tỉnh bơ với mình: “Vách tường này quá mỏng, thiết bị cách tốt chút nào.” mới bừng tỉnh và hiểu ra.

      Tên đó lại tiếp tục soi mói ngừng và bình luận.

      khí đủ lưu thông, dễ mắc bệnh, ánh mặt trời chiếu vào đủ sáng, lan can cửa sổ và ban công an toàn, cửa đủ chắc, thang máy quá cũ kỹ, hàng xóm hai bên phức tạp, thậm chí còn nhìn cái đèn huỳnh quang bằng ánh mắt ghét bỏ và : “Mới có 80W đủ sáng, phòng này cần phải tối thiểu 120 đến 150W mới được.” Sau đó liền tự tiện quyết định chỗ ở mới cho .

      “Em thể ở lại chỗ này được. ” kết luận.

      cảm thấy tài nào hiểu nổi, thể ở nơi này, vậy muốn đâu ở nha?

      “Cám ơn đưa tôi về nhà, còn mời tôi ăn cơm nữa. Nhưng ngày mai tôi còn phải làm, muốn nghỉ ngơi sớm chút, vì thế, cửa ở bên kia, thứ cho tôi tiễn.” ngồi ở đầu giường, miễn cưỡng cất giọng .

      Lúc này chín giờ hơn rồi, quả thực cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ cho nên coi như có nghe thấy tên này cái gì hết cả , miễn cho lại huyên thuyên dứt.

      “Mặc kệ em có cần làm hay , phụ nữ có thai vẫn là nên nghỉ sớm chút.”
      Trạm Diệc Kỳ gật gù đồng ý. “Vì thế em nhanh chút thu dọn đồ đạc cho xong, lấy những thứ cần dùng trong hai ngày tới là được, còn đâu chờ ngày nghỉ quay lại đóng gói sau.”

      cái gì vậy? Tại sao tôi phải thu dọn đồ đạc, thu dọn để đâu cơ chứ?” nhíu mày, chút kiên nhẫn chất vấn.

      “Nhà của .”

      “Nhà ?” trợn mắt há hốc mồm hỏi lại.

      “Đúng, nhà của .” lặp lại.

      câu cũng được.

      “Đừng ngẩn người nữa, em phải muốn nghỉ ngơi sớm hay sao? Nhanh thu dọn đồ đạc , hay là em muốn làm giúp?” được làm được, trực tiếp mở tủ quần áo của ra bắt đầu.

      làm gì thế?” Lương Kỳ Gia bất chợt hoàn hồn, vội vàng kêu lên, bằng tốc độ nhanh như sét đánh chạy đến chắn trước tủ quần áo. “Rầm” tiếng, tủ quần áo đóng ập lại sau lưng, hung tợn trừng mắt nhìn . Bên trong này có cả nội y cùng đồ cá nhân của đó nha, tên này sao có thể tự tiện mở ra rồi còn đòi thu dọn nữa chứ?!
      “Giúp em dọn đồ.” hết sức đương nhiên.

      “Tôi hề đến ở nhà .”

      “Cần gì, là được rồi .”

      A, tức chết mà. “ rốt cuộc mắc phải cái bệnh gì chứ? Tôi nhắc lại, tôi đến ở nhà đâu.”

      “Em .” Trạm Diệc Kỳ ôn hòa . “Nếu mình cũng thể thuyết phục được em có thể mời Tiểu Tuệ đến giúp chúng ta cũng được.”

      uy hiếp tôi?” thể tin được, trợn to mắt nhìn .

      uy hiếp nghe có vẻ trầm trọng quá, phải là thuyết phục mới đúng.” lắc đầu sửa lời của . “Nếu có thêm Tiểu Tuệ mà cũng thể thuyết phục nổi em, nghĩ nhờ các đồng nghiệp trong công ty cũng tốt lắm, họ chắc chắn nguyện ý giúp làm việc này. Đúng ?” mỉm cười nhìn .

      Xin hỏi, đây gọi là uy hiếp nên gọi là cái gì?

      Lương Kỳ Gia dám tưởng tượng nếu Tiểu Tuệ biết cùng Trạm Diệc Kỳ phát sinh tình đêm, đứa trong bụng cũng là con của có phản ứng thế nào, càng dám nghĩ xem nếu các đồng nghiệp khác mà phát tình thảm hại ra sao? chắc chắn thể ở lại công ty được nữa.

      thể có việc làm được, nếu có nguồn thu nhập ổn, chỉ còn cách chấp nhận uy hiếp của , tâm cam lòng nguyện thu thập chút đồ dùng cần thiết rồi ngồi lên xe Trạm Diệc Kỳ, theo đến chỗ này.

      Đây đích thực là tên bắt cóc, tuy rằng toàn bộ quá trình có hành động thô lỗ nào xảy ra, nhưng đây chính là bắt cóc trăm phần trăm mà.

      Kẻ ti bỉ!

      Tên đáng giận!

      Cái gì gọi là nhìn người nên nhìn tướng mạo, giờ hoàn toàn lĩnh ngộ được rồi, , phải là khắc sâu trong lòng ấy chứ.

      Kẻ hỗn đản khốn khiếp ra vẻ tử tế này, là làm tức chết mà!
      ……
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :