1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu thương tình nhân một đêm - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 1~3
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Convert: Meoconlunar

      Nhìn que thử thai lên hai vạch, Lương Kỳ Gia vô cùng khiếp sợ và khó tin, cả người bởi vì bị doạ cho đến mức đầu óc trống rỗng mà đứng ngây ra.

      xác định được mình đứng ngây ngốc trong toilet bao lâu, cho đến khi công nhân vệ sinh đập cửa lớn mới có thể đem thần trí ngao du cấp tốc trở về.

      “Rốt cuộc có người ở bên trong hay ? Có liền kêu tiếng, đừng có giả câm điếc!”

      “Có, có người ở.” Hoàn hồn, vội vàng đáp, nhanh chóng dùng giấy vệ sinh bọc que thử thai bỏ vào trong túi tiền, mở cửa ra ngoài.

      là, tôi gõ cửa nửa ngày cũng đáp tiếng, rốt cuộc là làm sao chứ?”

      công nhân bên cạnh cứ oán giận trách móc ngừng còn chỉ thầm nghĩ muốn nhanh chút thoát khỏi trường để tránh bị người phát vừa rồi tránh ở trong toilet nữ làm cái gì.

      nhanh chóng trở ra, xoay người chạy khỏi toilet nữ. Trở lại chỗ ngồi trong văn phòng rồi, cả người vẫn như cũ khiếp sợ cùng khó có thể tin, mặt cứ dại ra, cắt còn giọt máu.

      “Kỳ Gia, cậu làm sao vậy?” Đồng nghiệp Tiểu Tuệ bàn bên cạnh quan tâm hỏi .

      phản ứng chậm chạp quay đầu nhìn lại, bất quá thể mở miệng đáp trả bất cứ vấn đề nào.

      “Mặt của cậu tái lắm, có phải thoải mái hay ?” Tiểu Tuệ cả kinh kêu lên.

      “Làm sao, có chuyện gì thế?” Tiếng kêu của Tiểu Tuệ thu hút chú ý của mọi người xung quanh.

      “Mọi người nhìn Kỳ Gia mà xem.” Tiểu Tuệ .

      “Trời ạ, Kỳ Gia, làm sao vậy? Sắc mặt vì sao khó coi như vậy, thoải mái chỗ nào ư?”

      “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Quản lí vừa hay qua cũng lên tiếng.

      “Quản lí, thân thể Kỳ Gia được thoải mái.”

      làm sao vậy Kỳ Gia, có khỏe ?” Quản lí lên phía trước hỏi.

      Trải qua phen liên tiếp bị mọi người ta câu ngươi câu, Lương Kỳ Gia cuối cùng cũng khôi phục chút năng lực đối đáp thông thường.

      “Quản lí, buổi chiều tôi có thể xin phép nghỉ sao?” suy yếu hỏi.

      Giọng điệu hữu khí vô lực cùng bộ dáng giống như tuỳ thời tuỳ chỗ có thể xỉu của khiến quản lí dám .

      “Công việc cũng còn nhiều, mai là xong, nên nhanh chóng gặp bác sĩ. Có cần tôi gọi ai đó cùng hay ?” Quản lí lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của .

      “Tôi tự là được rồi.” Lương Kỳ Gia lập tức lắc đầu, sắc mặt trong nháy mắt lại trắng thêm chút ít.

      “Vậy mau , khám bác sĩ xong trở về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu ngày mai vẫn cảm thấy được thoải mái thỉnh thoảng nghỉ bữa cũng đâu có sao!” Quản lí nhanh chóng , bị tình trạng của doạ cho sợ hãi.

      “Cám ơn quản lí.”

      Quản lí lắc đầu rồi xoay người rời .

      Lương Kỳ Gia lại ngây người trong chốc lát , sau mới bắt đầu dọn dẹp lại mấy thứ mặt bàn.

      “Có việc gì cần mình giúp ?” Tiểu Tuệ đứng dậy đến bên người hỏi.

      nhìn nhìn mặt bàn rồi lại ngây người chút, sau đó mới hướng Tiểu Tuệ lắc đầu. Những văn kiện thuộc loại khẩn cấp trong sáng nay đều làm xong rồi, còn lại là ít những thứ chưa cần gấp, vội.

      “Kỳ Gia, cậu có khoẻ ? cần người đến bệnh viện cùng sao?” Xem phản ứng ngây ngốc cùng bộ dạng có chút đờ đẫn như dại ra của , Tiểu Tuệ nhíu mày hoài nghi hỏi.

      “Mình sao.”

      có việc gì mới là lạ, nếu bây giờ cậu có té xỉu ngay trước mặt mình mình cũng cảm thấy kỳ quái chút nào.”

      Lương Kỳ Gia mỉm cười vô lực với Tiểu Tuệ.

      “Tốt lắm tốt lắm, đừng làm việc nữa, máy tính mình tắt giúp, cậu nhanh nhanh bệnh viện .” Tiểu Tuệ cầm lấy cái ví da bàn cùng áo khoác vắt lưng ghế, nhét vào lòng .

      “Cám ơn.” Trừ những lời này ra, biết gì hơn nữa.

      “Miễn miễn, mau , cần đa lễ, bằng té xỉu ngay đấy.”

      Lương Kỳ Gia cười khổ chút, xoay người ra cửa, đáp thang máy xuống lầu rồi rời khỏi công ty.

      Bầu trời hôm nay trong xanh đơn điệu, những áng mây xa xa thấp thoáng bay qua. cúi đầu, có cảm giác bí bách đến gần như thở nổi.

      ngồi xuống ghế đá trong công viên, lần nữa đem que thử thai vừa vội vàng gói vào trong giấy vệ sinh ra xem, muốn xác định xem mình có phải hay hoa mắt nhìn lầm. Nhưng mọi chuyện là đúng, hai vạch màu lên hết sức ràng.

      Tại sao có thể như vậy chứ?

      Loại tình này sao có thể xảy ra ở người ?

      Giữa trưa nghe đồng nghiệp kể chuyện bạn của ấy ngay cả việc mình mang thai hay cũng biết rồi cùng nhau chê cười, mới giật mình nhớ đến kỳ sinh lý của mình tới chậm nửa tháng. Kỳ sinh lý luôn chuẩn cho nên bận tâm nhiều, nhưng tháng này cùng những tháng khác hề giống nhau, bởi gần đó từng cùng người phát sinh tình đêm.

      Đêm đó Trạm Diệc Kỳ rốt cuộc có thực biện pháp tránh thai hay , chuyện này quả thực , nhưng đây chẳng phải là phương pháp cơ bản nhất để bảo vệ chính mình cùng người khác cơ mà, phải sao?

      hẳn là có làm, nhất định có làm ?

      Để cho yên tâm hơn, đến cửa hàng tạp hoá mua hộp que thử thai, mang về công ty thừa dịp toilet thí nghiệm chút.

      Sau đó, dùng 98% yên tâm, 1% lo lắng cùng 1% xui xẻo mà chờ đợi kết quả thử nghiệm.

      nghĩ tới kết quả lại khiến cho thiên địa biến sắc!

      làm sao có thể mang thai chứ? Chỉ có buổi tối, chỉ làm lần, mà cũng có khả năng quên mang bảo hộ nha…… rốt cuộc có hay mang thứ đó hay ?

      , tại căn bản phải nên thắc mắc chuyện có hay mang bảo hộ, mà là tại nên làm cái gì bây giờ?

      Mang thai là chuyện trước giờ chưa từng nghĩ tới. mang thai sao? Nếu là , có nên sinh hạ này đứa này ra ? Nên cho biết sao? Hay là nên thần biết quỷ hay đến bệnh viện…phá bỏ nó?

      Kết tinh được mong chờ, kết tinh ngoài ý muốn, là kết quả của tình đêm…
      đứa trẻ, sinh mệnh, tiểu bảo bối có bộ dạng rất giống hoặc rất giống

      Ông trời, rốt cuộc nên làm thế nào đây?

      ____________END CHƯƠNG 1_____________

      Momo: Chẹp, chap này làm lâu lắm òi, cơ mà lười như hủi nên cứ lưu trong máy, hum nay mới khai quật ra, hehe.
      Chúc bà con enjoy vui vẻ!
      thomapPrunus Ngọc thích bài này.

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 2~1
      Edit:
      Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      Buổi sáng vừa tỉnh lại cơn nao nao trong ngực đột nhiên dời núi lấp bể hướng Lương Kỳ Gia đánh úp lại, làm cho gần như là té nhảy khỏi giường, vọt tới toilet nôn lấy nôn để.

      “Oẹ…oẹ…”

      Thanh nôn mửa từng trận đến tai mẹ Lương, bà ta nhanh nhạy nổi lên hai ánh mắt lợi hại, đứng tại chỗ nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, sau đó bất động thanh sắc xoay người trở về phòng bếp vì con chuẩn bị bữa sáng.

      lát sau, Lương Kỳ Gia mặt còn chút máu, cả người vì nôn ọe mà kiệt sức từ trong toilet ra, mẹ Lương cũng vừa mới kêu con dậy rời giường chuẩn bị làm, bước từ trong phòng ra, hai người ở hành lang bắt gặp nhau.

      phải là mang thai đó chứ?” Mẹ Lương gọn gàng dứt khoát hỏi.

      Lương Kỳ Gia cả người cứng đờ lại, có trả lời.

      biết xấu hổ, tôi vẫn còn muốn có mặt mũi, tốt nhất đừng có để người khác lời ra tiếng vào về nhà chúng ta.” Mẹ Lương phiết môi .

      trầm mặc chút, mới mở miệng . “Con chuyển ra ngoài.”

      “Vậy tốt nhất nên mau chút.”

      “Con biết.”

      lại lần nữa bước về phía trước, sau đó nghe thấy từ phía sau giọng khiêu khích vô cùng quen thuộc từ người vợ chính thức của ba. “Đúng là mẹ nào sinh con nấy!”

      Lương Kỳ Gia ngoảnh mặt làm ngơ tiêu sái vào phòng, đóng kín cửa, suy sụp nhắm mắt lại, dựa vào cửa phòng và ngồi bệt xuống sàn.

      sớm biết chuyện này nếu để dì nghe được, cuộc sống từ nay về sau ở cái nhà này hề yên ổn, cho nên sớm có ý định chuyển ra sống ở bên ngoài, thậm chí ngay cả phòng ở cũng tìm được rồi, tiền đặt cọc cũng thanh toán, chủ cho thuê nhà lúc nào muốn chuyển vào sống cũng được.

      Rời bỏ căn nhà vẫn luôn coi như người xa lạ này có gì cần suy nghĩ, chỉ luyến tiếc người cha tội nghiệp, vì nhất quyết muốn đem trở về nhà mà từ đó đến nay thể ngóc đầu lên được, thậm chí còn chẳng có tôn trọng từ vợ cùng con trai nữa.

      còn đứa con duy nhất luôn quan tâm, hiếu thuận với mình, cùng mình chuyện phiếm, từ nay về sau có lẽ cuộc sống của ba còn khó khăn hơn bây giờ, rất luyến tiếc, lại chẳng thể đưa ba cùng với mình.

      Quên , có lẽ cái này cũng giống như ba vẫn thường với , đây là số mạng của ông, định ông cả đời này thiếu dì ân tình.

      , có lẽ cũng thiếu nợ đứa trong bụng này ?

      Đứa được mười hai tuần tuổi, mà cũng chần chờ gần hai tháng, lại vẫn như cũ thể quyết tâm đến bệnh viện phá thai được.

      Mà dạo gần đây thường xuyên suy nghĩ, lúc trước nếu mẹ lựa chọn phá thai, sinh hạ , như vậy ba có phải hay có thể sống tôn nghiêm hơn chút? Dì có phải hay cần oán hận như vậy? Mà em trai , có thể hay tôn trọng ba chút, bọn họ có phải hay hạnh phúc hơn bây giờ?

      Có lẽ có thể, nhưng là biết vì sao, vẫn cảm thấy mình được sinh ra đời này là chuyện tốt, ít nhất ba vẫn thường với . “May mà có con ở đây.”
      Nếu ba biết chưa kết hôn mang thai, hẳn là thất vọng về .

      Than hơi, tựa vào cạnh cửa đứng lên, trầm tĩnh nhìn căn phòng đơn giản đến hai mươi mét vuông của mình, chiếc giường đơn, tủ quần áo cũ kí, bàn học lớn dùng từ biến thành bàn trang điểm, bên cạnh còn có hai cái giá sách, cái ghế, ngoài ra có thêm gì khác nữa.

      gian hẹp, bên trong đều là đồ dùng cũ suốt hai mươi năm qua, trong cái nhà này chỉ có được những thứ này thôi, thế nhưng dì vẫn luôn coi là cái gai trong mắt, bất luận thế nào cũng chấp nhận .

      Chưa kết hôn mang thai chính là cho bà lý do hợp tình đúng ý để đuổi mà thôi, cả hai đều biết ràng như thế.

      “Vậy tốt nhất nên mau chút.” Bà ta vừa rồi thậm chí còn huỵch toẹt ra như thế với .

      Quên , dù sao sớm muộn gì đều phải chuyển, liền hôm nay chuyển , vừa lúc ba công tác đến Hoa Liên, bây giờ chuyển so với việc đợi lúc ba trở về cãi nhau cùng dì hay đỏ hốc mắt nhìn rời khỏi nhà vẫn tốt hơn.

      Hít sâu hơi, lấy từ dưới giường ra cái thùng các tông chuẩn bị từ mấy hôm trước, mở ngăn kéo bàn tìm băng dính cùng kéo, bắt đầu tiến hành công việc đóng gói đồ đạc.

      Đúng rồi! đột nhiên nghĩ đến, phải gọi điện thoại nhờ Tiểu Tuệ giúp xin phép, bởi vì hôm nay cũng phải là ngày nghỉ.

      Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đầu giường, bảy giờ ba mươi phút, mở ví da ghế lấy điện thoại di động gọi cho Tiểu Tuệ.

      Điện thoại vừa kết nối, vang hồi lâu mới có người tiếp được.

      “A lô?”

      Thanh của Tiểu Tuệ vẫn còn ngái ngủ, hoài nghi hỏi: “Tiểu Tuệ, bây giờ gần bảy giờ ba mươi rồi, cậu vẫn còn ngủ hay sao?”

      “Cái gì? Bảy giờ ba mươi?” Tiểu Tuệ đột nhiên kêu ầm lên, bên trong điện thoại lập tức truyền đến những tiếng động hỗn loạn cùng rối ren. “Nguy rồi, chết mất, đến bảy rưỡi rồi, lần này nhất định muộn. Cám ơn cậu gọi điện thoại nhắc mình rời giường, Kỳ Gia, mình phải chuẩn bị làm, chuyện với cậu nữa–”

      “Chờ chút, đừng cúp điện thoại a!” Lương Kỳ Gia vội vàng kêu lên.

      Di động đầu kia ước chừng tạm dừng giây, thanh Tiểu Tuệ lần nữa vang lên. “Để làm chi?”

      “Giúp mình xin phép nghỉ.”

      “Xin phép? Cậu làm sao vậy, phải là hạ quyết tâm phá thai nên mới nghỉ phép đó chứ?”

      Bởi vì suốt hai tháng qua luôn yên lòng lại tâm tràn trề, cả ngày mày nhăn mi nhíu, cuối cùng vẫn là giấy gói được lửa, bị Tiểu Tuệ nghiêm hình bức cung ra chuyện mang thai, bất quá đối với việc cha của đứa là ai, vẫn kiên trì giữ bí mật muốn ra.

      phải.” trả lời ngay.

      “Vậy xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên muốn xin phép nghỉ? Thân thể cậu có chỗ nào khoẻ sao, hay vẫn là có chuyện nghiêm trọng xảy ra? Cậu ràng mình giúp cậu xin phép đâu.”

      Lương Kỳ Gia nhịn được than hơi.” Mình muốn chuyển nhà.”

      “Chuyển nhà? Hôm nay?” Tiểu Tuệ ngữ khí tràn ngập hoài nghi.

      “Ừ.”

      “Hôm nay phải ngày nghỉ.”

      “Mình biết, cho nên mới phải gọi điện thoại nhờ cậu giúp mình xin phép.”

      “Muốn chuyển nhà vì sao chọn ngày nghỉ, chủ cho thuê nhà cũng thúc giục cậu nhanh chuyển đến, cần gì phải phí công chuyển ngay từ hôm nay?” Dừng chút, đột nhiên giống như hiểu ra chuyện gì, trầm giọng hỏi: “Dì cậu biết chuyện?”

      “Ừ.” trầm mặc vài giây mới thừa nhận.

      “Bà ta khẩn cấp như vậy muốn đuổi cậu ra ngoài sao? Ba cậu có biết ?” Tiểu Tuệ lòng đầy căm phẫn hỏi.

      “Ba mình hai ngày này vừa vặn ở nhà, cho nên mình mới có thể chuyển ngay hôm nay, bởi vì mình muố chuyển lúc ba còn ở nhà.” thở dài .

      Tiểu Tuệ cũng thở dài hơi theo.” Cậu muốn chuyển đồ như thế nào?”

      “Kêu xe taxi , dù sao đồ đạc của mình cũng nhiều.”

      “Mình là hỏi cậu làm sao chuyển được đồ từ tầng ba xuống đến cửa nhà ấy? Đừng có với mình là bà dì máu nước mắt kia của cậu giúp, đánh chết mình cũng tin đâu?!” Tiểu Tuệ cười nhạt .

      “Đồ của mình cũng nhiều lắm đâu mà.” cường điệu .

      nhiều lắm cũng nặng. Đừng quên tại thân thể cậu thể dùng sức quá?”
      “Mình cẩn thận.”

      Tiểu Tuệ thất bại ra quyết định.” Quên , mình đến giúp cậu là được rồi, dù sao cũng đến muộn, bằng nghỉ ngày.”

      “Tiểu Tuệ……”

      cho phép có ý kiến! giờ sau xuống dưới nhà mở cửa cho mình, gặp nhau sau.” xong, thẳng thừng chấm dứt cuộc trò chuyện.

      Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ mỉm cười, lần nữa lại có cảm giác bản thân được sinh ra đời này là may mắn, mới có thể cảm nhận được niềm hành phúc có ba cùng bạn bè thân thiết bên cạnh.

      Cám ơn mẹ! Cám ơn mẹ lúc trước quyết định sinh hạ con mà có lựa chọn phá thai.
      cám ơn người.
      thomapPrunus Ngọc thích bài này.

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 2~2
      Edit:
      Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      Có Tiểu Tuệ hỗ trợ, Lương Kỳ Gia nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện chuyển nhà trong vòng ngày, bao gồm đem toàn bộ hành lý đóng gói trong nhà đem đến chỗ ở mới, quét tước, sửa sang, bố trí lại, mua các đồ dùng cần thiết hằng ngày, mọi việc hoàn hảo được sắp xếp cẩn thân.

      Tiểu Tuệ có xe, tuy rằng là chiếc xe cũ nhưng vẫn dùng rất tốt.

      Bất quá các cũng mệt bở hơi tai, suốt ba giờ liền chạy đủ các cửa hàng lớn , mua đủ thứ đồ dùng rồi đem toàn bộ chiến lợi phẩm khuân về nhà.

      Căn phòng Lương Kỳ Gia thuê lớn lắm, chỉ là gian rộng hơn 6 mét vuông chút, nhưng đầy đủ thiết bị tiện nghi, chỉ có phòng bếp, phòng tắm, còn có cái ban công nho để phơi quần áo, như vậy là đủ lắm rồi.

      Trong phòng có sẵn chiếc giường, bộ bàn ghế giống như phòng cũ của ở nhà, chỉ có điều lớn hơn chút, điều này làm cho cảm thấy hết sức cảm động.

      Vách tường được chủ cho thuê nhà sơn lại lần nữa, thoạt nhìn khá sạch lại mới mẻ độc đáo, hơn nữa Tiểu Tuệ giúp trải ga giường mới tinh, thay rèm cửa sổ, đặt bàn bếp cái nồi cơm điện khác, trong phòng tràn ngập hương vị mới mẻ, cảm giác vô cùng tốt đẹp.

      Về sau nơi này chính là nhà của ……

      , sai rồi.

      “Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta đó, cục cưng của mẹ.” Lương Kỳ Gia cúi đầu với cục cưng trong bụng, khoé miệng tự giác nở nụ cười ôn nhu dịu dàng.

      Tắt đèn ngủ.

      Ngủ ngon!

      Ngày mai sáng sớm còn phải dậy làm mà.

      Đem xe ngừng ở ven đường, Trạm Diệc Kỳ tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn kẻ ngừng đè nén thanh cùng cúi thấp đầu, ngó bên ngoài cửa xe hết nhìn đông tới nhìn tây, thảo mộc giai binh- Quý Thành Hạo, chán nản lắc đầu.

      “Cái tên này –”

      thấy tung tích kẻ địch, ta trước, chào.”

      căn bản kịp cái gì, tên kia lợi dụng tốc độ sét đánh kịp bưng tai nhảy xuống xe, đóng cửa lại, sau đó hướng toà nhà cách đây trăm mét chạy vội tới, đảo mắt nhanh chóng biến mất vô tung.

      Trạm Diệc Kỳ thong thả khép cái miệng mới mở ra mà chưa kịp cái gì, bất đắc dĩ cười cười.

      hiểu nổi Quý Thành Hạo chọc đến kẻ theo đuổi điên cuồng cỡ nào, mặc kệ tên đó mặt lạnh hay điên cuồng thét gào cũng từ bỏ, lại còn càng quyết tâm đuổi theo tới tận dưới lầu công ty , đem bản thân biến thành người của truy tinh tộc luôn, hại kẻ mặt tuy lạnh mà lòng mềm như Quý Thành Hạo ngay cả nhà cũng dám về, sợ chính mình hội khờ dại đáp ứng kết giao cùng người đó, đành phải trốn nhà đến chỗ của Trạm Diệc Kỳ, còn nhờ bạn tốt đưa làm, là hết sức khoa trương.

      (Momo: Quý Thành Hạo là nam chính trong bộ “ thương nha đầu hai mặt”)

      Bất quá cũng phải lại, diện mạo như đây có đủ sức doạ người sao? Dám đem trở thành bảo tiêu, tên kia quả nhiên là đồ hỗn đản!

      nhìn chính mình trong gương, xoay xoay lại đủ các góc độ. (tự sướng _ _|||)

      Rất tuấn tú nha, tại sao đám đàn bà con đều chỉ dây dưa ngớt với Quý Thành Hạo, lại thèm ngó đến ?

      Tệ , lại còn bỏ rơi nữa……

      Trạm Diệc Kỳ than hơi, sau đó lại lắc đầu. Kỳ đàn bà con đối với điên cuồng, chấp nhất chờ đợi thiếu, nhưng kẻ đối xử tệ bạc với như thế lại chỉ có , đó chính là người phụ nữ nửa năm trước phát sinh đêm tình cùng xong, ngay cả tên cũng thèm lưu lại liền biến mất vô tung.

      nửa năm trôi qua, đáng lẽ nên đối với người con này nhớ mãi quên mới đúng, nhưng là cũng biết vì sao, cứ tự chủ được nhớ tới .

      là người đầu tiên bỏ chạy sau khi cùng phát sinh quan hệ, bỏ lại mình suốt đêm sao? Hay vẫn còn lý do khác, đó là dục vọng của chính mình muốn được thoả mãn?

      tự giác lại thở dài hơi nữa, quay đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu ngoài cửa xe, xác định đằng sau có vật cản gì, tầm mắt quay trở về hướng đến phía trước, chuẩn bị lái xe.

      Đột nhiên trong lúc đó, người mà giây trước vẫn còn suy nghĩ tới xuất ngay trong tầm nhìn của mình, bước theo đám đông nhanh con đường kẻ vạch dành cho người bộ, đưa lưng về phía xe của , cách mỗi lúc xa.

      ngây người giây, chút nghĩ ngợi lập tức mở cửa xe –

      Tuýt! Tuýt! Tuýt!

      chiếc xe máy của cảnh sát giao thông đột nhiên xuất đằng sau xe , cách tầm mười mét, lấy còi thổi cầu những chiếc xe tạm dừng ở ven đường mau lái để tránh ách tắc.

      Trong nháy mắt, xe cảnh sát đến gần xe , phất tay muốn nhanh chóng đem xe dời .

      Trạm Diệc Kỳ miễn cưỡng ngăn tiếng mắng, nhanh chóng quay đầu liếc mắt ngó chút đám đông đằng kia, nhìn thấy bóng dáng của , chết tiệt, khởi động xe chuẩn bị lái .

      Nhưng mà ngay cả thế, nội tâm vẫn tràn ngập hy vọng cùng hưng phấn. Nếu vừa rồi có nhìn lầm người phụ nữ đó chắc chắn chính là , như vậy ít nhất còn có chỗ để tìm người thay vì giống như mò kim đáy bể chạy chạy lại khắp các quán ăn đêm rồi chờ gặp vận may như trước.

      Cứ chờ xem, tình nhân đêm thân ái, ta cam đoan chúng ta tuyệt đối có cơ hội gặp lại!

      Đứng ở trong toilet nữ, Lương Kỳ Gia cố gắng đứng vững, cúi đầu nhìn xuống thử xem, phát vẫn còn thấy được ngón chân của mình, nhưng mà còn thấy được lưng của chiếc xăng đan nữa.

      Bụng của càng lúc càng lớn, vì có mang nên đó là chuyện đương nhiên, vấn đề là trừ bỏ Tiểu Tuệ và mình, những người khác căn bản biết là mang thai.

      Có lẽ cũng có người hoài nghi, nhưng bởi vì mọi người đều biết chưa kết hôn, có bạn trai hay chưa cũng vẫn còn là dấu chấm hỏi cho nên ai dám trực tiếp hỏi , chỉ dùng ngữ khí dò xét : “Kỳ Gia, gần nhất giống như béo lên chút phải?”

      chút? Nếu năm kg có thể kêu là chút đúng .
      thomap thích bài này.

    4. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 2~3
      Edit: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn: Tử Vi Các

      vốn gầy, chỉ nặng có bốn mươi lăm kg mà thôi, cho nên béo thêm năm cân nữa cũng gọi là mập ra, nhiều lắm chính là mượt mà, vấn đề ở chỗ “béo” cùng “mượt mà” đều tập trung tại vùng bụng nên làm người khác nghi ngờ vô căn cứ.

      Than hơi, nghe thấy có tiếng người bước vào toilet nữ.

      “Cậu biết là ấy rất tuấn tú sao?”

      “Mình cảm thấy dùng chữ suất để hình dung có chút hơi tục.”

      là, thế nên hình dung như thế nào, tuấn? Mê người? Tuấn mỹ?”

      “Hết sức bất phàm, tao nhã, nho nhã, diện mạo hiên ngang. Cậu biết người đàn ông giống như Trạm Diệc Kỳ chỉ có thể dùng thành ngữ bốn từ mới có thể xứng với khí chất công tử của ấy hay sao?”

      Nghe thấy ba chữ Trạm Diệc Kỳ, Lương Kỳ Gia cả người nháy mắt cứng ngắc.

      “Có lý, mình chưa bao giờ từng gặp qua người đàn ông nào đeo kính mà vẫn còn đẹp mắt như thế.” Mấy người bên ngoài tiếp tục , đồng thời vang lên hai tiếng kéo khóa.

      “Đúng đó, chỉ mang kính mà vẫn còn đẹp hơn ối người, ấy mặc áo sơ mi nhìn cũng khiến chúng ta mê chết người.”

      “Cậu cũng chú ý tới?”

      “Đương nhiên!”

      ràng chỉ là thân hình cao gầy kiểu thư sinh, ai biết khi ấy khoác áo sơmi lên người cẩn thận bó sát vào cơ thể, cơ ngực như thế…Nha, mình muốn nhìn bộ dáng ấy trần trụi, đoán chắc chỉ cơ ngực mà cơ bụng cũng có, ôi, mình đối với những người đàn ông có cơ bụng đều thể chống lại được.”

      “Mình cũng vậy, mình cũng vậy, rất muốn sờ soạng thân thể của ấy nha.” Thanh giấu được say mê.

      “Sờ chút cậu liền thỏa mãn rồi ah?”

      “Đương nhiên có thể thêm bước nữa quá tốt” Kèm theo là tiếng thở dài tỏ vẻ phiền muộn.

      thêm bước nữa, tức là như thế nào?” Thanh ái muội vang lên.

      “Cậu thấy nó là gì?” Tiếng hết sức kiều mỵ.

      “Cái đồ sắc nữ!”

      “Cậu nghĩ thế sao?”

      Hai người cùng cười duyên dáng với nhau, sau đó lại truyền đến thanh kéo khoá túi lần nữa, tiếp theo là tiếng giày cao gót hướng đến cửa toilet ra ngoài, mỗi lúc xa.

      Bọn họ rồi, mấy người này chỉ đến trang điểm lại mà phải đến toilet.

      Chuyện này cũng hết sức bình thường, từ lúc vào làm ở nơi này thấy ít cảnh như thế, chỉ là lúc đó vẫn coi nó như bộ phim truyền hình rẻ tiền mà thôi. Nhưng mà hôm nay nhân vật chính được bàn đến lại là cha của đứa trong bụng , biết mình nên dùng tâm tình gì để đối mắt, đủ loại cảm xúc cũng đủ để hình dung tâm tình của lúc này.

      Nhưng chuyện này phải trọng điểm, trọng điểm là như thế nào đến đây, là tới tìm tổng tài sao — vô nghĩa, đương nhiên là tới tìm tổng tài, nếu chẳng lẽ tới tìm sao?

      Trọng điểm là, đến đây bao lâu? Khi nào ? ra khỏi nhà vệ sinh nữ xong, hay ho tình cờ gặp mặt !

      Lương Kỳ Gia mở cửa toilet ra, nhìn bộ dạng của chính mình trong gương, xác thực nó so với nửa năm trước đẫy đà hơn rất nhiều, nhưng có thể nhận ra được hay đương nhiên còn phụ thuộc vào việc còn nhớ dung mạo của .

      mong sớm đem quên hay sao?

      Hừm, dù sao những lần trước có gặp qua đều có ấn tượng, có khả năng trải qua đêm tình liền đem bộ dáng của khắc hoạ trong lòng. Nhưng mà chuyện ngoài dự tính rất dễ phát sinh, giống như việc lỡ mang thai vậy, muốn đánh cược cùng ông trời nữa.

      tại vấn đề ở chỗ thể ngồi mãi ở trong nhà vệ sinh nữ đợi cho đến khi tan tầm hay rời khỏi mới có thể ra ngoài. Làm sao đây?

      Đúng lúc phiền não vô cùng nghĩ mọi kế sách, cửa nhà vệ sinh nữ bị người đẩy ra, Tiểu Tuệ bước vào.

      “Kỳ Gia, sao cậu ở trong toilet lâu đến thế, làm mình lo muốn chết!” Vừa nhìn thấy , Tiểu Tuệ lập tức nhàng thở ra hơi.

      Nhìn thấy cặp kính mắt sống mũi Tiểu Tuệ, Lương Kỳ Gia đột nhiên nảy ra sáng kiến.

      “Tiểu Tuệ, kính mắt của câu có thể cho mình mượn mang được ?”

      “Làm chi đột nhiên muốn đeo kính mắt của mình?” Tiểu Tuệ ngây ngốc sửng sốt chút.
      “Mình nghĩ muốn thay đổi tạo hình chút.”

      yên lành tự nhiên muốn thay đổi tạo hình làm cái gì?” Tiểu Tuệ hoài nghi hỏi.

      có gì, cũng chỉ là đột nhiên muốn thử xem chút mà thôi, cho mình mượn kính mắt được ?” tránh nặng tìm .

      “Mượn cũng được, nhưng phải cậu bị cận thị hay sao? Mình cận hơn ba độ liền đó nha.” xong đem kính mắt đưa đến cho .

      “Mình chỉ là mang kính mắt mà thôi, mình cũng cận thị gần hai độ, cho nên sai biệt lắm.” khẩn cấp tiếp nhận kính mắt đeo lên mặt mình, sau đó quay đầu ngắm mình trong gương.

      Vẻ mặt thấy tệ lắm, hơi khác chút so với bộ dáng ban đầu, nếu đem tóc vấn lên chút chắc còn khó nhận ra hơn nữa.

      Tiếp theo, muốn tìm cây bút, cái đũa, trâm cài đầu, hoặc dây thun cũng được, chỉ cần là thứ có thể giúp đem mớ tóc dài này vấn lên là được.

      “Tiểu Tuệ, người cậu có bút ?” hỏi, biết Tiểu Tuệ thường hay mang theo bút viết trong ví tiền.

      “Bút? Có nha, cậu muốn làm chi?” Tiểu Tuệ thò tay vào túi đồng phục, mở ví tiền lấy ra chiếc bút đưa cho .

      tốt quá! Cho mình mượn!” thiếu chút nữa là lớn tiếng hoan hô lên mất.

      Nhìn dùng chiếc bút đem mái tóc vừa dài vừa thẳng tuỳ tiện quấn lên đỉnh đầu, Tiểu Tuệ nhịn được quái dị nhíu mày hỏi:”Cậu rốt cuộc làm cái trò quỷ gì thế?”

      “Nhìn đẹp ?” xoay người hỏi bạn của mình.

      “Khó coi chết được.”

      “Tốt lắm.” vừa lòng nở nụ cười.

      “Kỳ Gia, cậu rốt cuộc làm cái trò quỷ gì vậy?” Vẻ mặt Tiểu Tuệ có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm .

      có nha.”

      có mới là lạ! Nếu cậu tự nhiên làm xấu chính mình làm gì? Đưa kính đây cho tớ.” Tiểu Tuệ vươn tay ra.

      “Cậu cho mình mượn mà.” Lương Kỳ Gia đem hai tay bảo vệ cái kính, kháng nghị .

      “Tớ phải cho cậu mượn đeo sao? Bằng , kính của mình tại sao lại ở mặt cậu?”

      “Nếu cho mình mượn tốt rồi, đợi mình quay trở lại chỗ ngồi rồi trả lại cho cậu được , Tiểu Tuệ?” thương lượng .

      Trước đó vài lần ở trong công ty cùng Trạm Diệc Kỳ tiếp xúc gần gũi đều là cẩn thận ở hành lang tình cờ gặp qua, hay là lúc lên tàu hoặc trong thang máy, cho nên chỉ cần bình an trở về chỗ ngồi, rời xa hành lang cùng các khu vực công cộng là được rồi.

      được, trừ phi cậu thành cho mình biết nguyên nhân cậu biến mình thành thế này.”Tiểu Tuệ khoanh hai tay lại trước ngực, bộ dáng thể thương lượng ngó .

      Nguyên nhân này căn bản là thể nha. Lương Kỳ Gia khổ sở nghĩ.

      “Chúng ta trước về văn phòng rồi sau được ? Mình rời khỏi chỗ lâu lắm rồi.” kéo dài , quyết định đùa giỡn chút, chờ trở về văn phòng đem kính trả lại cho bạn tốt, đến lúc đó cái gì cũng là được.

      “Được rồi.” Tiểu Tuệ chút nghi ngờ nhìn , gật gật đầu.

      Hai người trước sau tiêu sái ra khỏi toilet nữ, Lương Kỳ Gia ở phía sau len lén nhìn khắp bốn phía, tai nghe tám phương. Hoàn hảo, hành lang trước mặt có ai ngoài hai người. có người khác, tự chủ được thở dài nhõm hơi.

      Bất quá bây giờ còn phải là thời điểm yên tâm, chờ bình yên trở lại chỗ ngồi, vượt qua hai giờ nữa tan tầm, đến lúc đó mới có thể an ổn được.

      Cầu mong ông trời phù hộ.

      ____________END CHƯƠNG 2_____________
      thomap thích bài này.

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      [​IMG]
      CHƯƠNG 3~1
      Edit+Beta: Hamano Michiyo(Momo)
      Nguồn:
      Tử Vi Các

      Ông trời có nghe thấy lời cầu xin của !

      , phải ông trời có nghe thấy, hơn nữa nghe được quá ràng, cho nên mới làm theo nguyện vọng để bình an trở về chỗ ngồi, bình an qua hết hai tiếng rồi tan tầm, sau đó rời khỏi công ty ra đến cửa chính, hề ngờ tới lại gặp được Trạm Diệc Kỳ ngồi ở bên ngoài quán cà phê đối diện mặt đối mặt nhìn nhau.

      Lương Kỳ Gia bị kinh hãi đến nỗi suýt té ngã, nhanh chóng đem ánh mắt của nhìn dời , chậm chạp bước sau Tiểu Tuệ, trong lòng ngừng gào thét, trời ơi, trời ạh, làm ơn đừng cho ta nhận ra , làm ơn, làm ơn, làm ơn.

      “Kỳ Gia, cậu nhìn xem, là Trạm soái ca nha!” Tiểu Tuệ cũng nhìn thấy , phát ra tiếng kêu vô cùng hưng phấn. “ ấy làm sao có thể ngồi uống cà phê mình ở đằng kia được cơ chứ? Cơ hội khó tìm, thôi, chúng mình qua với ấy mấy câu.”

      “Đừng náo loạn, cậu muốn cùng cái gì? Chúng ta nhận ra nhưng lại cần thiết phải quen biết chúng ta.” Lương Kỳ Gia kịch liệt nắm chặt tay bạn.

      “Vì thế nên chúng ta mới cần qua chuyện cùng ấy, thuận tiện để cho ấy có thêm ấn tượng về bọn mình nha.” Tiểu Tuệ trái lại càng lôi kéo .

      “Muốn gia tăng ấn tượng tự mình , tớ đối với ta chút hứng thú cũng có, tớ trước đây.” Lương Kỳ Gia giật bàn tay khỏi lôi kéo của Tiệu Tuệ, lắc đầu từ chối.

      được, là bạn bè phải cùng với nhau, tớ mình ngại lắm.” Tiểu Tuệ lại nhanh chóng giữ chặt lấy .

      thẹn rồi thôi .”

      “Nhưng mà cơ hội ngàn năm khó được, tớ muốn buông tay ah.” Tiểu Tuệ xong quay đầu nhìn về phía Trạm Diệc Kỳ, nghĩ tới đúng lúc này đứng lên, rời khỏi chỗ làm cho vừa mừng vừa sợ liên tục : “A, ấy đứng lên rồi kìa, phải sao? A, ấy về phía chúng ta này. Trời ạ! ấy nhìn mình, ấy nhìn mình kìa, Kỳ Gia!”

      Tiểu Tuệ mỗi lúc lắm lời, tim của Lương Kỳ Gia cũng đập bình bịch yên, chột dạ lùi bước về phía sau Tiểu Tuệ, đợi cho tới lúc Trạm Diệc Kỳ đến gần hoàn toàn trốn ở phía sau lưng Tiểu Tuệ, đầu cúi thấp, mái tóc dài buông xuống che kín hết gương mặt.

      “Hi, xin chào, Trạm tiên sinh.”

      nghe thấy Tiểu Tuệ lấy giọng điệu có chút khẩn trương lại mang điểm thẹn thùng mở miệng .

      “Chúng ta quen nhau?”

      nghe thấy Trạm Diệc Kỳ như vậy, thanh so với trong trí nhớ của càng trầm thấp, lại khàn khàn như vậy.

      “Tôi là nhân viên Quý thị, lúc đến công ty tìm ông chủ có vài lần gặp mặt qua. Tôi gọi là Lưu Tiểu Tuệ”

      “Khó trách tôi lại cảm thấy hai người có điểm quen mặt, ra từng gặp gỡ. Vị tiểu thư đứng sau cũng vậy sao?”

      Nghe thấy đem đề tài chuyển tới người , Lương Kỳ Gia cảm thấy cả người lập tức cứng đờ.

      “Đúng thế, ấy tên là Lương Kỳ Gia,chúng tôi cùng nhau ở công tác ở phòng kế toán” Tiểu Tuệ xong liền bước sang bên, nháy mắt khiến cho cả người Lương Kỳ Gia lên trước mắt Trạm Diệc Kỳ.

      “Xin chào Lương tiểu thư.”

      Thiếu Tiểu Tuệ ở trước mặt làm lá chắn, thanh của nhất thời trở nên gần trong gang tấc, thực tế đúng là như vậy, giầy của cách đến mét mà thôi. Lương Kỳ Gia cảm thấy lòng bàn tay của mình ngừng đổ mồ hôi, trái tim kinh hoảng đến độ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. (Momo: Tỷ ấy cúi đầu nên chỉ thấy chân của Kỳ ca ca thôi^^)
      “Xin chào.” cúi đầu , hoàn toàn có dũng khí dám ngẩng đầu lên đối mặt với .

      Làm ơn , ông trời đừng để cho nhận ra , làm ơn, làm ơn mà.

      “Trạm tiên sinh làm sao có thể ngồi mình uống cà phê ở dưới lầu như thế?” Tiểu Tuệ mở miệng hỏi.

      “Tôi đợi người.”

      “Chờ ông chủ sao? Có muốn chúng tôi chờ cùng , nhiều người vẫn đỡ nhàm chán hơn mình chứ!” Tiểu Tuệ tích cực hỏi.

      muốn, muốn, cần, làm ơn , ông trời làm cho cần , đứng lên còn có thể mượn quần áo để che khuất cái bụng, nếu ngồi xuống chắc chắn lộ ra, hơn nữa nếu thừa dịp chưa nhận ra mình mà chạy trốn, trời biết có thể đột nhiên nhớ ra hay ah?

      hẳn là nhận ra ? Hoặc là nhận ra nhưng lại làm như biết, coi như quên rồi? Nếu là vế sau đây đúng là điều mà mong muốn, nhưng nếu ngày nào đó phát ra cái bụng của

      được, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được, càng nhanh càng tốt!

      Nghĩ thế, cố lấy dũng khí mở miệng. “Tiểu Tuệ, mình có việc phải trước chút, hai người cứ từ từ chuyện nhé.” Sau đó nhanh chóng liếc cái, đồng thời cho nụ cười cứng ngắc, “ xin lỗi.”

      sao đâu, tôi cũng muốn lên lầu tìm Quý Thành Hạo. Cám ơn ý tốt của Lưu tiểu thư, tôi xin trước, tạm biệt.” xong, Trạm Diệc Kỳ mỉm cười cúi thấp người xuống, tao nhã quay bước vào trong cổng chính, nháy mắt liền biến mất bên trong.

      là đẹp trai quá thôi! Cậu thấy mỗi động tác giơ tay nhấc chân của ấy đều tràn ngập mị lực mê người hay sao?” Tiểu Tuệ thở dài đầy say mê.

      biết, chỉ cảm thấy chính mình khẩn trương lo lắng đến sắp rớt cả tim ra ngoài luôn. Lương Kỳ Gia ở trong lòng thầm oán thán trả lời.

      Nhưng mà hề nghĩ tới lại rời trước, làm thở phào nhõm được hơi song cũng khỏi cảm thấy có chút ít giật mình và thất vọng.

      Xem ra nhận ra , bằng chính là đối với nửa điểm hứng thú cũng có, cho nên mới có thể cần quay đầu tiêu sái rời như thế.

      Đêm đó đối với , có lẽ đơn thuần chỉ là đoạn nhân duyên như sướng sớm, trời sáng rồi cũng tan nhường chỗ cho ánh dương, lưu lại chút dấu vết nào.

      Tuy cảm giác có chút bi thương, nhưng chuyện này căn bản thể trách , bởi vì phản ứng như thế này cũng là nguyên nhân vì sao trước đó lại chọn làm tình nhân đêm, cũng có làm thất vọng mà, quả quên rồi. Nhưng trong bụng vẫn còn nuôi dưỡng con bé bỏng của hai người.

      “Kỳ Gia?”

      Thanh to tướng của Tiểu Tuệ đem kẻ chu du trong dong cảm xúc là kéo tuột trở về.

      “Cậu làm sao mà lại ngây ngốc ra như thế? suy nghĩ cái gì?!” Tiểu Tuệ hỏi .

      có gì, tớ suy nghĩ xem có hay nên nhân lúc người ta còn chưa phát mình mang bầu mà trở về nhà chuyến.” dối xong, lại nhịn được hỏi thêm. “Vừa rồi Trạm tiên sinh hẳn là có nhìn ra mình là phụ nữ có thai ?”

      “Mỗi ngày đám đồng nghiệp cùng cậu gặp mặt còn chưa nhìn ra nổi, ấy làm sao có thể thấy được chứ?!” Vẻ mặt Tiểu Tuệ như chê trách thói ngây người của , sau đó nhanh chóng trở lại chuyện chính. “Cậu về nhà làm cái gì? Ba cậu phải là mỗi tuần đều đến thăm hay sao?”

      Lương Kỳ Gia cảm thấy may mắn là bạn này có nghi ngờ vì sao lại hỏi xem Trạm Diệc Kỳ có nhìn ra mình mang thai hay .

      “Ông bảo mong tớ có thể về qua nhà chút, dì và em trai đôi khi cũng nhắc đến tớ.” trả lời.

      “Loại chuyện ma quỷ này mà cậu cũng tin hay sao?”

      tin, nhưng mà mình biết đây là mong muốn của cha mình, mong mình vĩnh viễn có thể nhớ về căn nhà đó, cũng biết mình có người nhà, dù gì căn phòng đó cũng phải nhà của tớ, toàn bộ cũng hẳn thuộc về tớ.”

      “Người nhà?” Tiểu Tuệ cười nhạt.

      “Tớ cũng biết chuyện này thực buồn cười, nhưng đây là hy vọng của ông, tớ muốn ngay cả cố gắng thử làm lần cũng có làm cho ông thất vọng.”

      “Cậu muốn thử hai mươi năm, cũng phải chưa từng thử qua, tớ biết trong đầu ba cậu rốt cuộc nghĩ đến cái gì nữa?” Tiểu Tuệ đảo cặp mắt trắng dã cay nghiệt .

      Lương Kỳ Gia bất đắc dĩ cười trừ. “Cho nên mình dạo phố cùng cậu được, xin lỗi.”

      “Chuyện này có gì mà cần phải xin lỗi, nhưng cậu xác định mình phải về đó sao? Muốn tớ cùng về ? Có người ngoài ở đó, thái độ của dì cậu có lẽ bớt tồi tệ chút ít.” Tiểu Tuệ lo lắng đề nghị.

      lắc đầu. “Ba mình ở nhà, bà ta đối xử quá tệ với mình đâu.”

      “Vậy cậu nên cẩn thận chút.”

      “Được. Cậu dạo phố vui vẻ nhé, bye bye.” nhìn bạn gật đầu, vẫy tay mấy cái.

      “Bye.” Tiểu Tuệ cũng vẫy vẫy tay sau đó liền xoay người rời .
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :