1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Sói Xám Phu Quân - Đậu Toa (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương năm


      “Ông cái gì?!” Khuôn mặt tuấn tú trầm từ phía sau cửa ra, làm cho Trần tổng quảnvội vàng chạy đến sợ đến mức thiếu chút nữa ngã ngồi mặt đất.

      Chết tiêt! Chuyện lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra sao?

      “Bẩm thiếu gia…… Bên ngoài, bên ngoài có người đến…… thiếu phu nhân là người nhà…… Muốn thiếu gia trả thiếu phu nhân lại cho bọn họ……”

      “Cái gì?” Quản Quỳnh Dĩ cũng nhịn được nhô đầu ra, định tìm hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      vào!” Hoàng Phủ Lận Như che lại thân hình quần áo chỉnh tề của nàng, giọng điệu vui ra lệnh, “ được ra.”

      “Vì sao?” Nàng lập tức kháng nghị, “ ràng ta nghe tổng quản Trần nhắc đến ta, chàng dựa vào cái gì cho ta nghe?”

      Hoàng Phủ Lận Như môi mím lại, trực tiếp kéo nàng vào phòng, để ý đến nàng kêu la, ra ngoài khóa cửa phòng lại,

      vẻ mặt lo lắng phân phó: “Canh chừng kỹ thiếu phu nhân cho ta, được cho nàng ra khỏi phòng nửa bước, nếu để cho ta biết thiếu phu nhân chạy , ngươi hiểu có kết cục gì.”

      “Vâng! Vâng!” Tổng quản Trần ngừng gật đầu. Cho dù lấy mạng già của , cũng dám để cho thiếu phu nhân rời khỏi phòng nửa bước, bằng chỉ sợ so với chết còn thảm hơn!

      “Hoàng Phủ Lận Như, chàng dám nhốt ta ở đây?! Chàng……” Quản Quỳnh Dĩ giận quá kêu to.

      Đáng tiếc Hoàng Phủ Lận Nhe liếc nhìn lâu cửa phòng bị đóng lại, cũng quay đầu lại rời .

      Đây là người nhà nàng! Hoàng Phủ Lận Như ngồi trong đại sảnh, vẻ mặt hậm hực, trong đầu khỏi nghĩ như thế.

      “Hoàng Phủ thiếu gia…… , bây giờ nên gọi tiếng em rể.” nam nhân đầu trâu mặt ngựa xoa xoa tay cười , đáy mắt lộ ra ánh sáng làm cho Hoàng Phủ Lận Như nhịn được nhíu mày, “Chúng tôi tìm muội muội nghe lời bỏ nhà lâu, nếu phải nhìn được bố cáo tìm người của Hoàng Phủ gia, còn biết ra muội muội nhà chúng tôi bị em rể ngài giấu trong phủ a, chả trách chúng ta tìm chung quanh đều thấy!”

      Trong mắt người đàn ông kia phát ra ánh sáng, Hoàng Phủ Lận Như quá quen thuộc.

      Đó là loại ánh mắt tính kế.

      Hơn nữa từ trong lời ngừng của đối phương, cũng phát ra – nam nhân tự xưng là huynh trưởng của nàng này là loại người gì? Căn bản là loại người thừa nước đục thả câu!

      Giống như nàng là hàng hóa để mặc cả…… đánh giá này làm cho rất vui, thậm chí ngay cả tươi cười ngày thường quen dùng cũng bày ra được.

      “Huynh …… nương tử nhà ta là muội muội huynh, có chứng cứ gì?”

      bố cáo tìm người cùng lắm chỉ miêu tả đặc trưng khuôn mặt nàng, thậm chí ngay cả hình cũng có, sao người này có thể chắc chắn nàng chính là muội muội của ? Tuy phiền lòng, nhưng cũng mất lý trí, cũng tính để người ta tùy tiện lừa gạt.

      Giống như sớm đoán được câu hỏi này, trong mắt nam tử lộ ra ánh sáng, đoán trước cười cười, “Hoàng Phủ thiếu gia ngại bảo muội muội ra, để cho chúng ta sớm đường hoàng nhận diện người thân, liền biết là phải hay phải.”

      Hừ hừ, thiếu phu nhân Hoàng Phủ gia mất tích là chuyện toàn thành Dương Châu đều biết, Hoàng Phủ Lận Như có thể để cho nàng ra đường hoàng nhận diện xác định mới lạ!

      “Này……” Hoàng Phủ Lận Như trầm ngâm, trong lòng tràn đầy chần chờ.

      Chần chò này, lại làm cho nam tử nắm chắc thắng lợi, cười nhếch mếp, thừa thắng xông lên : “Em rể, ta cũng biết muội muội hình như tuân thủ lễ giáo bỏ nhà , ta nghĩ…… Nếu tiện, sao để chúng ta ở đây, chờ muội muội ta về, để chúng ta có thể sớm ngày đoàn viên?”

      Lời này rất hợp tình hợp lý, hơn nữa Hoàng Phủ Lận Như cũng muốn để người ngoài biết chuyện tìm được thê tử, đống chằng chịt trong đầu, làm cho chỉ có thể im lặng gì, chìm vào trầm ngâm lâu.

      “Đúng vậy a, tỉ phu. Để chúng ta ở lại, ta cũng có thể ở đây giải buồn cho ngài nha!” Nữ tử ở 1 bên vô cùng thân thiết kêu lên, thân mình biết xấu hổ càng sáp lại gần.

      “Muốn ở trong này, nữ nhân liền bớt đến gần ta.” Lúc nàng ta sờ vào góc áo của , Hoàng Phủ Lận như chấn động phất tay, lập tức làm cho nàng ta như bao cát bay ra ngoài, thẳng đường dừng ở ngoài cửa phòng.

      Trừ tiểu nương tử của ra, nữ nhân muốn đển gần căn bản là người say mộng. có chút xấu hổ, tuyệt để ý sức lực vừa rồi đối với nữ tử có bao nhiêu nặng nề.

      Trời ơi! Là ai chứng ghét nữ nhân của Hoàng Phủ Lận Như khỏi rồi?! Nhìn sức lực ném người khác ra ngoài, chỉ sợ thêm vài cái nữa, cũng chỉ có thể nằm thẳng cẳng thôi.

      Chắc phải…… Hoàng Phủ thiếu phu nhân cũng chịu nổi mỗi ngày bị biến thành bao cát, nên mới rời nhà trốn chứ?

      “Dạ, dạ! Muội muội của ta hiểu chuyện, hy vọng em rể ngài đại nhân đại lượng, chấp con nít!” Nam nhân cúi đầu mặt dày cười, sợ vì nàng ta mà hỏng chuyện.

      Hoàng Phủ Lận như phất tay áo, thầm nghĩ nhanh chóng đuổi bọn họ . “Ta sai người hầu đưa các người đến đông sương viện ởcác người ở tạm đó !”

      (AN: đông sương viện là viện ngay bên cạnh phía đông nhà chính)

      Xem ra, trước mắt cũng chỉ có thể để cho bọn họ ở lại, kế tiếp quan sát tình hình rồi làm!

      Nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Lận Như xoay người rời , nam tử nhịn được cười trộm.

      Hừ! Chỉ cần Hoàng Phủ thiếu phu nhân 1 ngày còn trở về, bọn họ dùng danh nghĩa này ở bên trong Hoàng Phủ phủ.

      Xem ra…… Bọn họ đoạn thời gian tốt đẹp lo ăn lo mặc!

      “Trần tổng quản, xin ông thương xót, thả ta ra !” Quản Quỳnh Dĩ thỉnh cầu lão già giống như con chó trung thành ngoài cửa, chỉ thiếu chưa rách miệng, nhưng cửa phòng có chút dấu hiệu sắp mở ra.

      Hoàng Phủ Lận Như là đồ ngốc! Người ta muốn nhận lại người thân, cho nàng ra ngoài nhìn cái là sao? Nhốt nàng trong này là có ý gì? Nàng tức giận nghĩ.

      Huống chi, nàng may mắn thoát chết xuyên đến cổ đại, người thân bạn bè của nàng cũng thể ngồi máy thời gian đến nơi này đoàn viên với nàng? Tuy rằng nàng có thân thích chỉ có bạn tốt thôi……

      Haizzzz, cũng phải doraemon, còn có thể ngồi máy thời gian xuyên qua thời rồi!

      Tóm lại câu, người bên ngoài tự xưng là người nhà của nàng, nhất định là lừa đảo! Hoàng Phủ Lận Như dễ bị lừa, để cho bọn họ ta cần ta cứ lấy chứ?

      Quản Quỳnh Dĩ lo lắng qua lại, kiềm chế được gõ cửa hô to: “Trần tổng quản! Thả ta ra, ta thể ra ngoài, ông mở cửa cho ta ra !”

      Trần tổng quản vẻ mặt khó xử đứng ngoài cửa, mắt già nhìn chăm chú vào cánh cửa kia, chỉ sợ thiếu phu nhân lại lần nữa biến mất dưới mắt ông.

      “Thiếu phu nhân, người cũng đừng ép buộc nô tài, nô tài cũng muốn bộ xương già này bị hủy sớm, làm phân bón trong hoa viên a!”

      “Làm gì nghiêm trọng như vậy!” Nàng chưa từ bỏ ý định tiếp tục dụ dỗ, “Hoàng Phủ Lận như làm như vậy, ông thả ta ra ngoài , ta cam đoan ông mở cửa, ông , ta , chàng phát ra đâu!”

      Trần tổng quản khỏi lắc đầu thở dài vì ngây thơ của nàng, “Thiếu phu nhâ, thiếu gia vì chuyện ngài trốn , mà tức giận phá hủy mấy cái bàn gỗ thông đỏ rồi! Nô tài…… nô tài bộ xương này có cứng như cái bàn đó, cho nên tuyệt đối thể mở cửa này ra đâu ạ!”

      Lão già sợ chết! Nàng khuyên can mãi, vẫn chịu mở cửa, vậy đừng trách nàng dụng thủ đoạn hạ lưu uy hếp đe dọa.

      “Trần tổng quản, lại thế nào ta cũng là thiếu phu nhân trong phủ, nếu thiếu gia có ở đây, các người nghe ai?”

      “Đương nhiên là thiếu phu nhân.” Trần tổng quan trả lời rất nhanh chóng.

      Lúc trước mọi người đều xem thường thiếu phu nhân tiền thế này, nhưng kể từ khi nàng mất tích làm thiếu gia nổi điên, khiến cho mọi người dám tiếp tục xem bảo bối của chủ tử.

      “Tốt lắm, bây giờ thiếu gia có ở đây, ta thiếu phu nhân kêu ông mở cửa, ông còn mau chóng nghe theo?”

      “Này……” Trần tổng quản hiếm khi biết nên làm thế nào cho phải.

      “Còn mau mở ra?!” nàng vội vàng thúc giục .

      “Thiếu phu nhân…… Nhưng thiếu gia cửa này thể mở……”

      Đối mặt với ông già ngoan cố ngoài cửa, Quản Quỳnh Dĩ nhịn được nổi nóng, “Bảo ông mở cửa ra thôi, sao nhiều lời vô nghĩa như vậy a? Thiếu gia, thiếu gia, Hoàng Phủ Lận Như có ở đây, ông mở hé cái cửa cho ta chui ra cũng được, sao cứ lý do lý trấu mãi thế, y như các bà các chị.

      Các bà các chị? Ông chẳng qua nghe lệnh thiếu gia, mở cửa cho thiếu phu nhân ra ngoài, sao lại từ đường đường 1 nam tử hán biến thành các bà các chị rồi?!

      Ngay lúc Trần tổng quản khiếp sợ ở ngoài cửa, bên trong Quản Quỳnh Dĩ tiếp tục tinh thần kêu gọi, “Trần tổng quả, muốn bị người khác khinh thường mở cửa ra !”

      “Thiếu phu nhân, xin lỗi, nô tài…… nô tài vẫn dám làm trái lệnh thiếu gia.” Trần tổng quản chỉ thiếu nghẹn ngào ra tiếng.

      “Ông là…… aaaaaaa!” Tức giận đá cái vào cửa, nàng biết nên khen ngợi Hoàng Phủ Lận Như có cách dạy bảo người hầu, hay là vì tính cách nô tài trời sinh của Trần tổng quản mà tức đến hộc máu.

      Ngay lúc ngoài cửa buồn xo, bên trong nổi bão, Hoàng Phủ Lận Như biết ở bên cạnh nghe bao lâu mới đến, bảo Trần tổng quản sắp nước mắt tung hoành rời , sau đó mở cửa phòng, nhíu mày nhìn thiên hạ an phận qua lại trong phòng.

      Nghe được tiếng mở cửa, Quản Quỳnh Dĩ vừa mừng vừa sợ quay đầu lại, còn tưởng rằng Trần tổng quản não phẳng kia rốt cuộc thông suốt, nhưng vừa thấy người vào dĩ nhiên là Hoàng Phủ Lận Như, nàng nhất thời bỉu môi, quay đầu bực mình ngồi xuống ghế, uống từng ngụm từng ngụm trà.

      Cái gì chứ! Còn tưởng rằng Trần tổng quản nghĩ thông, quyết định thiện tâm mở cửa cho nàng ra ngoài, kết quả cũng là vì Hoàng Phủ Lận Như đến……

      “Từ hôm nay trở , nàng chỉ có thể ở trong viện này, được ra ngoài nửa bước.” để ý đến hành động hờn dỗi ngây thơ của nàng, Hoàng Phủ Lận Như bình thản .

      “Cái gì?!” Quản Quỳnh Dĩ biến sắc, kêu to lên, “Lúc trước chàng nhốt ta ở trong Hoàng Phủ phủ rất có nhân đạo, bây giờ còn cho ta bước ra khỏi viện này sao?”

      Này có phải quá đáng quá hay ? Xem nàng là cái gì? Vật nuôi của chắc?

      Hoàng Phủ Lận Như lười giải thích nhiều, mặc cho nàng bất mãn náo loạn bên cạnh .

      “Chàng a! Vì sao ta thể ra ngoài viện này?” Nàng bướng bỉnh muốn nhận được đáp án hoàn chỉnh.

      ngồi xuống, liếc mắt nhìn nàng, “Bởi vì ta muốn nàng và người nhà gặp mặt.” Giọng điệu đương nhiên, cứ như vốn phải như thế.

      Người nhà? Là chỉ mấy người lừa đảo Trần tổng quản sao?

      Đúng rồi! Nàng còn chưa hỏi , rốt cuộc xử lý mấy kẻ lừa đảo ấy sao rồi nữa!

      “Mấy người vừa đến đó, chàng để họ ở đâu?” Nàng càu mày, lực chú ý dời đến đề tài này.

      “Nàng được biết!”

      Cái gì! là tính tình thối nát hết rồi! Hỏi cái gì, phải được, chính là biết, bây giờ căn bản xem nàng là đứa trẻ có năng lực tự chủ!

      “cái gì gọi là ta được biết?” Quản Quỳnh Dĩ trừng mắt với , căm giận bất bình , “Chuyện này ràng liên quan đến ta, bọn họ là người nhà của ta a!”

      Nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là Kim Quang Đảng nào đến, dám tự xưng là người nhà của nàng đến giả danh lừa bịp!

      (AN: Kim Quang Đảng vốn nghĩa là nhóm lừa đảo dùng đồ trang sức giả vàng giả dụ dỗ người bị hai mắc lừa, sau này mở rộng ra thành đại từ để chỉ những kẻ lừa đảo ở Đài Loan)

      Ba tiếng, Hoàng Phủ Lận Như bóp nát chén trà trong tay, sắc mặt hung ác : “Ta rồi, nàng cần biết, cũng được đến chuyện với những người đó. Bọn họ phải là người nhà nàng, người nhà của nàng chỉ có ta – Hoàng Phủ Lận Như.”

      Quản Quỳnh Dĩ bị động tác thình lình của dọa sợ, nhịn được vỗ mạnh ngực, “Chàng là cái gì vậy? Bây giờ người thân cận nhất với ta chỉ có mình chàng, ta chỉ muốn xem……” Nhìn xem Kim Quang Đảng ở cổ đại rốt cuộc bộ dáng gì thôi! Nàng giọng than thở.

      Cho dù lầm bầm nhưng Hoàng Phủ Lận Như vận như được. “Nàng vừa cái gì?”

      có, có!” Nàng vội vàng lắc đầu phủ nhận, đột nhiên nhận ra tay chảy máu, nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng lấy khăn tay thêu ra, giữ tay , cẩn thận thay bỏ những mảnh gốm ra, sau đó ngăn chặn miệng vết thương, “Chàng chảy máu, ta tìm người bội thuốc cho chàng!”

      cần! Nàng được ra ngoài!” nhíu mày, làm như thấy miệng vết thương tay, giữ chặt thân mình vội vàng muốn chạy ra ngoài, “Chút thương tích này chờ lát ta tự mfinh xử lý cũng được!”

      Nàng bược mình nhìn người đàn ông cố chấp này. “chàng cậy mạnh làm gì? ràng tay bị thương, đợt lát nữa chàng tự mình xử lý thế nào?”

      nhìn chằm chằm nàng, miệng ra lời vừa bốc đồng lại bá đạo, “Ta thế nào cũng sao cả, dù sao nàng được bước ra khỏi đây nửa bước.”

      “Chàng rốt cuộc nghĩ cái gì?” Nàng tức giận muốn xoay người rời , nhưng lại yên lòng, chỉ có thể vừa đè chặt miệng vết thương của , vừa buồn bực dậm chân biểu đạt hài lòng.

      Cho dù nàng có cùng những người đó gặp mặt như thế nào? Nàng cũng phải con nít 3 tuổi, khó có thể ngây ngốc theo bọn họ a?

      Nàng hiểu, hiểu rốt cuộc đnag lo lắng cái gì? tình tùy hứng, bá đạo, cái gì cũng chịu , luôn làm cho nàng suy nghĩ hỗn loạn…...

      “Ta phải trước……” dùng bàn tay bị thương xoa xoa khuôn mặt non mềm của nàng, nhìn nàng say đắm, “Tất cả những gì ta làm đều để giữ nàng lại. Chỉ cần có thể ở lại, cho dù muốn nàng vĩnh viễn rời khỏi người thân, ta cũng từ mọi cách làm được.”

      “Ai…… Chàng vốn cần phiền phức như vậy.” Nàng than tiếng, nhìn nam nhân nhìn bá đạo, thực ra là sợ mất , “Ta sớm có người nhà, tại mày . Trừ bạn bè ra, ta cũng chỉ còn lại mình chàng.”

      “Ý nàng là……” nheo mắt lại,giống như muốn xem lời của nàng có mấy phần .

      “Mặc kệ ta có khôi phục trí nhớ hay , từ khi đến đây, ta còn người nhà.” Nàng úp úp mở mở giải thích, muốn với , ra nàng đến từ tương lai xa xôi. “Cho nên chàng căn bản cần lo lắng thừa thải.”

      Nàng ...... Nàng chỉ còn lại mình .

      Có nghĩa là, bé con của vĩnh viễn chỉ có thể ở trong lòng , phải ?

      Hoàng Phủ Lận Như giật mình thất thần lâu cũng có cách nào hoàn hồn, sau đó đột nhiên nghĩ đến những người chiếm cứ căn phòng ở phía đông nhà chính, nháy mắt ánh mắt trở nên hung ác, khóe miệng cong lên thành nụ cười tà ác.

      Cho nên...... Bọn họ chẳng qua chỉ là đám lừa đảo hết ăn lại uống!

      Nam nhân này sao đột nhiên cười khủng khiếp như vậy? Quản Quỳnh Dĩ sau lưng rùng mình, sợ tươi cười kia là nhằm vào mình.

      “Tiểu nương tử, gọi Trần tổng quản lại đây, ta có việc cần giao cho .” cười dặn dò, trở lại là Hoàng Phủ Lận Như vui buồn ra mặt.

      muốn nàng gọi Trần tổng quản, ý là......

      “Chàng đồng ý cho ra bước ra khỏi cái viện này? Quản Quỳnh Dĩ kinh ngạc hỏi. “ !” có đồng ý hoặc hứa hẹn gì, nhưng câu ngắn ngủn này, cũng đủ làm cho nàng hiểu ra chho phép tự do.

      Nàng kích động đỏ hốc mắt, khó có thể kiềm chế cảm xúc làm cho nàng tiến lên ôm lấy nam nhân luôn tươi cười xấu xa bắt nạt người khác của nàng.

      “Hoàng Phủ Lận Như, chàng là người tốt!” xong, nàng tự động đưa lên đôi môi đỏ mọng, hôn cái kêu lên hai má , sau đó dộng tác nhanh nhẹn giống như con bướm nhảy ra ngoài, “Ta chàng chết mất!”

      Cái gì? Nàng vừa mới gì?

      Trợn tròn mắt nhìn tiểu thê tử chạy vội ra ngoài, Hoàng Phủ Lận Như tự giác xoa xoa chỗ nàng vừa mới hôn, lắc đầu cuồ. chút chuyện như vậy, cũng có thể làm cho nàng cao hứng như vậy?

      Tiểu nương tử của hắna...... Quả nhiên vẫn còn là đứa ......

      Nàng biết sao? Hay là loại thích của trẻ con thích đây?

      Quên ! Ít nhất...... Trước mắt nàng an phân ở lại bên cạnh là đủ rồi.

      Tiểu nương tử làm người ta muốn khóa tại bên người ơi...... Có biết vi phu ở chờ nàng lớn lên ?
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Khủng Long, Phạm Jenny, hanyii711 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6


      “Ha ha ha…… Hoàng Phủ Lận Như cái gì chứ! Cũng chỉ là đầu đất bị ông đây lừa gạt thôi.” Trương Kế khó có thể kìm chế cười to, miệng lại dõng dạc, “Xem ra bao lâu sau sản nghiệp của Hoàng Phủ gia cũng trở thành núi vàng núi bạc chúng ta ăn hết rồi!”

      “Ai, tên Hoàng Phủ Lận Như đó là cái người gì vậy a? Lại đuổi người như ta ra ngoài……” Vạn Ngọc Phượng vừa rầu rĩ, vừa mắng Hoàng Phủ Lận Như.

      Cái gì chứ! Vốn tưởng rằng Hoàng Phủ Lận Như cưới vợ, chứng tỏ chứng ghét nữ nhân của tốt hơn phân nửa rồi, nghĩ đến vẫn xem phụ nữ là bao cát ném!

      cái ném này, chỉ thiếu ném luôn cái mạng của ả……

      Trương Kế tức giận tiếp, “ đến đây ta liền tức, vốn nghĩ nếu muội có thể quyến rũ Hoàng Phủ Lận Như, chúng ta càng có lý do dựa điểm yếu của mà hạnh phúc chờ bạc đến, nghĩ đến muội vừa ra tay, thiếu chút nữa phá vỡ toàn bộ kế hoạch.”

      “Nghĩa huynh, muội cũng nghĩ đến Hoàng Phủ Lận Như lại gần nữ sắc đến mức này a!” nghĩ đến nàng bày ra dáng người cùng khuôn mặt đáng cao ngạo, lại nhìn cũng thèm liếc mắt cái, thậm chí ngay cả thân thể cũng cho nàng đến gần, liền trực tiếp đánh văng nàng ra ngoài.

      “Nếu vậy.” Trương Kế dâm đãng nhìn Vạn Ngọc Phượng, “Hoàng Phủ Lận Như phải nam nhân, nhìn thấy tiểu mỹ nhân như nghĩa muội lại động tâm, xem ra nếu phải được, chính là có đoạn tay áo chi phích.”

      “Đúng vậy đó……” Vạn Ngọc Phượng chớp chớp mắt to quyến rũ, ngạc nhiên nhìn thấy dục vọng lên trong mắt , “ biết thương hoa tiếc ngọc, hại người ta rơi đau quá a!”

      Nam nhân nhìn thấy phản ứng nên có của ả, cái tên Hoàng Phủ Lận Như được quá kỳ quái a. Bỗng Nhiên nàng cực kỳ tin tưởng, bày ra phong tình quyến rũ.

      “Chậc chậc, đánh đau lắm sao?” Trương Kế động tay động chân sờ nhuyễn ngọc ôn hương, trong miệng còn giả vờ quan tâm : “Đánh đau ở đây, hay là ở đây? Để cho nghĩa huynh nhìn xem.”

      “Ái, chỗ đó cũng đau a!” Trong miệng nàng hô đau, lại chủ động kéo nam nhân lên giường nằm.

      Ngay lúc hai người buông màn, lúc định mây mưa thất thường phen, đột nhiên xuất tiếng gọi của Trần tổng quản, làm cho bọn họ vội vàng kéo chỉnh lại y phục, giả vờ cười mở cửa phòng.

      “Trần tổng quản, có chuyện gì sao?” Ông già chết tiệt, có việc gì kêu cái gì? Đánh gãy chuyện tốt của ông đây! Trương kế trong lòng rống to mắng, ngoài mặt lại ôn tồn hỏi.

      “Biểu tiểu thư của chúng tôi đến thăm hai vị.” Trần tổng quản xong liền thối lui sang bên, phía sau nương xinh đẹp chải bím tóc, mặc quần áo hồng nhạt ra.

      “Nghe 2 vị là người nhà biểu tẩu, cho nên biểu ca bảo ta đến hỏi hai vị cần gì?” Quản Quỳnh Dĩ nhún người, cười có lễ hỏi.

      “Ồ, ra là biểu tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi.” Mắt Trương Kế sáng lên, nịnh nọt , hồn nhiên biết biểu tiểu thư trước mắt là muội muội trong miệng – thiếu phu nhân Hoàng Phủ Lận Như.

      “Biểu tiểu thư khỏe.” Vạn Ngọc Phượng lạnh nhạt xa cách kêu tiếng, lui sang bên.

      Hừ hừ, đổ rồi cồn diễn! Quản Quỳnh Dĩ trong lòng khinh thường nghĩ.

      Khi bọn biết biểu tiểu thư trước mắt là thiếu phu nhân bọn họ đến cửa nhận người thân, biết có sắc mặt gì đây?

      Nghĩ đến đây, nàng giả bộ rầu rĩ, giọng uyển chuyển: “ đúng lúc, biểu tẩu biết vì sao, vài ngày trước đây rời phủ, làm cho hai vị đặc biệt đến lại có cách nào đoàn tụ.”

      “Đừng lo.” Ả trở lại mới tốt! Trương Kế nghĩ thầm trong lòng, “Dù sao chúng tôi cũng cần gì, chỉ cần để cho chúng tôi ở đây, sớm muộn cũng có ngày đoàn tụ với muội muội nhà ta.”

      Vạn Ngọc Phượng giả vờ cầm khăn lau nước mắt, phụ họa : “Đúng vậy a, chỉ cần có thể thấy tỷ tỷ, nhà đoàn tụ, muốn chúng tôi chờ bao lâu đều đáng giá.”

      Ọe, nữ nhân này còn hiên nhiên kêu là muội muội nàng?! Nàng mới dám nhận đâu! Quản Quỳnh Dĩ nâng tay áo che mặt, lặng lẽ bày ra mặt quỷ.

      Nữ nhân này hẳn là hơn 20 tuổi ? Tính sao đều già hơn nàng, còn dám tự xưng là muội muội nàng? Cũng ngẫm lại nàng mới 18 xuân xanh, sao có thể có muội muội còn lớn hơn nàng a?

      Nhưng nàng xé vỡ mặt, chỉ thuận miệng hỏi: “ ngại, mạo muội hỏi thăm chút, muội muội năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có gả cho ai chưa?”

      Biểu cảm xấu hổ mặt hai người, Vạn Ngọc Phượng vụng trộm liếc mặt nhìn Trương Kế, muốn trả lời câu hỏi này.

      “Chuyện này…… lúc trước biết muội muội gả cho Hoàng Phủ công tử, cho nên cũng dám hứa gả muội muội cho ai.” Trương Kế thuận miệng , dù sao thiếu phu nhân cũng ở đây, thể chứng thực được câu chuyện.

      “Vậy sao, muội muội chưa cập kê duyên dáng kiều, vậy tương lai cùng xinh đẹp tuyệt trần.” Quản Quỳnh Dĩ cũng vội đánh vỡ lời dối của họ, khẽ cười .

      Nực cười! Chỉ sợ già quá gả được đúng hơn!

      Trương Kế nhìn nương trẻ tuổi ra vẻ vô hại này, trong lòng lại đề cao cảnh giác.

      Biểu tiểu thư này đơn giản! vốn nghĩ nương trẻ tuổi thể gây trở ngại quá lớn, nhưng bây giờ xem ra phải như vậy. Theo từng câu hỏi sắc bén vừa rồi của ả, khó để biết nương này ràng dò xét bọn họ.

      Nếu bằng dung mạo diễm lệ thành thục của Vạn Ngọc Phượng, cho dù là ai cũng nàg chưa cập kê.

      Ái chà, hình như phát đúng. thú vị, vậy nàng đành phải trước, du sao Trần tổng quản kêu quan binh cũng sắp đến đây rồi.

      “Nếu hai vị cần gì, ta cáo lui trước.” Quản Quỳnh Dĩ đứng dậy, tự đọng xem vẻ mặt cảnh giác của 2 người kia, “Hy vọng các người có thể sớm ngày đoàn tụ với biểu tẩu.”

      Tuy mặt nàng cười, nhưng Trương Kế cùng Vạn Ngọc Phượng lại cảm thấy đúng, giống như có chuyện xảy ra rồi.

      Ha ha, nếu bọn họ biết biểu tiểu thư là thiếu phu nhân bọn họ chờ đoàn tụ, chỉ sợ kinh sợ đến ngã khỏi ghế!

      muốn xem khi quan binh đến bắt người, mặt bọn họ có biểu gì.

      Ai ai, đáng tiếc là được nhìn!

      “Hoàng Phủ, Hoàng Phủ --“ Quản Quỳnh Dĩ vui mừng lớn tiếng ồn ào, đường chạy vội vào sân, nhìn thấy Hoàng Phủ Lận Như đứng trong hoa viên, hai mắt sáng lên, vội vội vàng vàng chạy về phía .

      Vấp chân cái, nàng thiếu chút nữa té mặt đất, may mắn Hoàng Phủ Lận Như kịp thời ôm nàng vào lòng, mới tránh được vận mệnh bị té đau.

      “Xong rồi.” phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳn định.

      “Ừ.” Nghĩ đến còn chưa xa chợt nghe tiếng hét chói tay cùng tiếng giải thích ồn ào của bọn họ, nàng lại cảm thấy buồn cười, “Ta nghĩ bọn họ nhất định là kim quang đảng mà, bằng sao kỹ thuật giỏi vậy được, ta mới náo loạn mất tích bao lâu, bọn họ đến cửa nhận người thân, ta đúng ?”

      “Kim quang đảng là gì?” Hoàng Phủ lận nhíu mày hỏi.

      “A…… chính là……. Chính là cách khác của bọn lừa đảo!” Nàng bỗng nhiên ra, lại quân mất người thời đại này còn chưa biết kim quang đảng là cái gì. “Ở chỗ chúng ta hay kêu là vậy, cho nên nhịn được liền –“

      Nghe được nàng lại nhắc đến quá khứ, sắc mặt lập tức nặng nề, “Được rồi, cần nữa, sau này được nhắc lại!”

      Cái gì! Nam nhân này là tính tình thất thường, vừa rồi ràng còn cười, thoạt nhìn tâm tình tệ, thoắt cái dương quái khí là sao?

      Nàng lén thở dài, biết lỗ tai của sớm nghe được ràng.

      “Quỳnh nhi.”

      Nghe thấy tiếng kêu trầm trầm khàn khàn của , Quản Quỳnh Dĩ vừa mừng vừa sợ quay đầu lại, lấy làm lạ lại lấy ba từ tiểu nương tử ra gọi nàng.

      “Chàng vừa mới gọi tên ta đúng ?” Nàng vui mừng kéo cánh tay áo làm nũng, “Hoàng Phủ, lại kêu thêm lần nữa thôi, ta muốn nghe chàng gọi tên ta!”

      Lúc trước, chỉ cần tiểu nương tử có tên, cần Quản Quỳnh Dĩ, hại nàng còn nghĩ rằng cả đời này cũng đừng hy vọng từ trong miệng nghe được tên mình.

      nghĩ đến…… trong thời gian ngắn chưa đến nửa ngày, thay đổi tâm ý , lại chủ động gọi tên nàng!

      Tuy rằng Quỳnh Nhi nghe ra có chút buồn nôn, nhưng so với tiểu nương tử dài, tiểu nương tử ngắn lúc trước hay hơn rất nhiều.

      Oa oa, nàng vui mừng đến mức gần như muốn ôm xoay vòng!

      chút việc này có thể làm nàng vui vẻ đến vậy? Nhìn nàng nở nụ cười sáng lạn, lông mày nhíu chặt Hoàng Phủ Lận Như cũng thả lỏng.

      “Hoàng Phủ, lúc trước ta thấy chàng là tên bại hoại chỉ biết bắt nạt ta, nghĩ đến con người của chàng cũng tệ lắm!” Nàng hoa chân múa tay vui sướng , “Lần sau chàng có thể cho ta ra ngoài phủ chơi ?” Thừa dịp tâm tình tệ, nàng thuận thế cầu càng nhiều.

      Hà hà, đánh rắn tùy côn là tất yếu, nếu nhân cơ hội này tranh thủ chút lợi ích, phải chờ đến khi nào chứ?

      “Chỉ cần ta cùng, nàng có thể ra phủ. Nàng có đặc biệt muốn chơi đâu ?” Hiếm khi Hoàng Phủ Lận Như nhẫn nại như vậy, lại phá lệ muốn nàng nghe xem.

      Lúc trước bảo vệ quá mức, từ khi mang nàng về phủ, liền cho nàng ra ngoài, với tính tình hoạt bát hiếu động như nàng, là làm khó cho nàng.

      Nếu nguy cơ được giải trừ. Chỉ cần nàng đưa ra cầu quá khó, đều đem hết khả năng thỏa mãn nàng……

      Mới nghĩ vậy, nhưng vừa nghe được nơi nàng muốn đến, sắc mặt tốt của lập tức hỏng mất, vất vả giãn đôi lông mày nhíu chặt.

      “Nàng vừa muốn đâu?” chắc chắn hỏi lại lần nữa, sợ mình vừa nghĩ nhầm.

      Nhưng, lại có nha đầu biết sống chết chú ý đến sắc mặt thay đổi lớn của , còn vui mừng : “Chính là Vạn Hương Lâu a! Hoàng Phủ, chàng cũng biết, ở đó có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, mỗi người đều phong tình vạn chủng, còn có thể rất dịu dàng mời người ta uống rượu đó!”

      Vạn, Hương, Lâu? Được lắm, xem ra lúc ở bên cạnh , hình như nàng quá bê bối rồi, nữ nhân có chồng, lại đến cả Vạn Hương Lâu!

      “Nàng đến vạn hương lâu?” giọng nhàng, tiếp tục hỏi.

      “Ừ, hôm qua phát lương , nếu phải hôm qua uống quá chén, sau hôm nay lại ngủ trễ chứ! Hại ta ngay cả cải trang cũng kịp mới có thể……” Nàng mãi như pháo, thẳng đến khi nhận ra mình cái gì, mới tự động ngậm miệng lại.

      “Mới có thể như thế nào?” Hoàng Phủ Lận Như cúi đầu, vẻ mặt xảo quyệt nhìn nàng, “Sao nữa? Vi phu rất muốn biết a!”

      Nàng đáng thương hề hề nhìn , đầu liều mình xoay qua xoay lại, căn bản dám gì nữa.

      Ô ô, nàng là đại ngốc mà! những chuyện này ra làm chi a?

      “Sao tiếp tục Vạn Hương Lâu đẹp như mây a? Vi phu rất muốn bết nàng ở Vạn Hương Lâu uống bao nhiêu rượu ngon a!” lạnh lùng bước bước dài về phía trước, làm nàng sợ tới mức liên tục lui về sau, “Sao ? Vi phu còn tự hỏi nàng những lời này, muốn vi phu phạt như thế nào mới đủ đây!”

      “Ừm…… ra cũng có…… uống bao nhiêu a!” Ánh mắt của nàng xoay chuyển ngừng, ngón trỏ và ngón giữa lén đan chéo vào nhau ở sau người.

      vò mà thôi, tính rất nhiều sao?

      bao nhiêu, ừm?” nhíu mày, nhìn ánh mắt chột dạ của nàng, biết nàng lừa .

      Được lắm, dám dối trước mặt ! Biết còn cố phạm, tội càng thêm tội! cười lạnh trong lòng.

      “Những mỹ nữ này phong tình vạn chủng ra làm sao, hả?” trước nắm chặt cổ tay nàng, làm cho nàng thể lui về sau, lại kéo nàng vào lòng, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ muốn trốn của nàng.

      “Cũng có a, đều là dong chi tục phấn, đáng nhắc đến.” Quản Quỳnh Dĩ biết chạy được, chỉ có thể vô tội nháy mắt, nhìn nụ cười quỷ dị mặt .

      Ô ô, nàng biết sai rồi, có thể đừng nhìn chằm chằm nàng như vậy nữa được ?

      nữ nhân có chồng, lại học người ta đến thanh lâu uống rượu?” Hoàng Phủ Lận Như nắm chặt cổ tay nàng, kéo khuôn mặt nhắn nhát gan của nàng đến trước mắt, “chẳng lẽ có người dạy nàng thế nào là tam tòng tứ đức sao?”

      “Tam tòng tứ đức?” Nàng vẻ mặt mờ mịt, “Có nghe qua, nhưng biết đó là cái gì.”

      “Cái gì?” Nàng giả ngu sao? Cho dù có gia đình nghèo đến đâu nữa, đều gắn đạo lý răn dạy con miệng, sao nàng có thể biết?

      Thấy bộ dáng tin, Quản Quỳnh Dĩ sợ hãi cãi lại : “Vốn là vậy mà…… bên kia chúng ta còn ai học cái gì tam tòng tứ đức chứ? Nếu phải xem phim, làm tốt ngay cả nghe cũng chưa nghe qua!”

      Bình thương chút, hô to nam nữ bình đẳng; cấp tiến chút, ngay cả câu đàn ông là chó đẻ cũng được.

      Cho nên tam tòng tứ đức? Ngại quá, nàng biết là cái gì.

      Hoàng Phủ Lận Như vẻ mặt nghi ngờ quan sát nàng, vẫn còn tin lời nàng, dù sao tình huống nàng cách tiêu chuẩn thế tục quá xa, những chuyện nữ nhân bình thường nên biết, nàng nửa cũng biết, nhưng lại biết…… tính toán sổ sách?

      Này thể tưởng tượng !

      Thấy hình như dao động, Quản Quỳnh Dĩ ngừng cố gắng : “Hơn nữa, đến Vạn Hương Lâu uống rượu phải là hành vi bất chính gì? Ta cùng lắm chỉ uống chút rượu mà thôi, lại làm chuyện xấu gì, chàng …… đúng ?” Nàng vốn đạo lý ràng, bị mắt lạnh của trừng, nhất thời hết hơi tự động ngừng .

      Quản Quỳnh Dĩ vụng trộm liếc mắt nhìn cái, nghĩ rằng người xưa quả nhiên tương đối bảo thủ, giống các nàng.

      Bằng đến Vạn Hương Lâu uống chút rượu, ra cũng khác gì đến quán ăn đêm, hơn nữa người mọi người nhiều vải vóc như vậy, cũng có hình ảnh mát mắt nào được ?

      Nhưng, những lời này đánh chết nàng cũng dám với Hoàng Phủ Lận Như.

      Những lời lúc trước cũng làm cho nàng giống như đặt vào băng tuyết ngàn năm, nếu những lời này ra……

      Hậu quả làm người ta dám tưởng tượng!

      “Còn cảm thấy uống rượu ở kỷ viện có gì đúng?” ánh mắt lạnh băng quét qua đầu run rẩy trong lòng, “Có phải nàng tính nháo ra chuyện lớn hơn nữa mới thừa nhận mình sai?”

      “Hoàng Phủ…… Ta biết sai rồi, lần này tha thứ cho ta được ?” Quản Quỳnh Dĩ mắt ngận nước, méo miệng, đáng thương hề hề làm nũng với .

      Lạy trời lạy phật, hy vọng chiêu khóc này hữu hiệu đối với ! Nàng thầm khẩn cầu ở trong lòng.

      có lần sau, biết ?” Hoàng Phủ Lận Như nhìn nàng cái, đôi môi mím chặt cuối cùng cũng thả lỏng.

      “Ta cũng dám nữa!” mới lạ. Nàng thầm lè lưỡi trong lòng.
      Last edited by a moderator: 4/3/15

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương bảy


      Vài ngày sau khi Quản Quỳnh Dĩ đáp ứng Hoàng Phủ Lận Như chạy loạn nữa, thừa lúc đến xưởng rượu tuần tra, nàng thay y phục đàn ông, công tử tuấn tú lại xuất lần nữa, lén lút ra từ cửa sau.

      “À…… Rất ngon!” hai má hồng hồng ngụm lớn uống cạn rượu trong chén, Quản Quỳnh Dĩ cười duyên muốn nữ tử bên cạnh châm rượu, “Tỷ tỷ tốt, lại đến uống ly!”

      Hoa nương bên cạnh vui mừng lại rót ly, trong lòng các nàng biết , ‘công tử ’ này ra là nương giả trang, cho nên mọi người càng thích cùng nàng uống rượu nhân tiện tâm .

      “Ngon ngon, tỷ tỷ tốt, rượu này giống rượu trước kia ta uống quá nha! Chua chua ngọt ngọt, còn có hương trái cây.” Nàng rất giống con mèo tham ăn, miệng uống đầy rượu, cẩn thận thưởng thức sau khi hạ kết luận.

      Lúc ở trong phủ, Hoàng Phủ Lận Như trừ nước trà ra, căn bản cho nàng uống cái gì khác, càng đường đến rượu, nhưng nàng đến khách điếm tương tự cũng uống được loại rượu có hương vị ngọt ngọt ngào ngào này, làm cho nàng vì nếm thức ăn tươi đành phải làm trái mệnh lệnh của Hoàng Phủ Lận Như, chạy đến Vạn Hương Lâu.

      là, phải Hoàng Phủ gia bán rượu sao? Sao lại bán loại rượu ngon này? Bằng nàng cũng đặc biệt chạy đến đây uống.

      “Đây là cực phẩm trong cực phẩm, quán rượu bình thường uống được.” Hoa nương tên Trân Nhi hé miệng cười giải thích.

      sao?” Quản Quỳnh Dĩ nhìn chằm chằm chất lỏng màu vàng kim trong chén, suy nghĩ giá trị của nó, “Rượu này chắc có tên chứ?”

      “Đương nhiên có! Rượu này tên là Phẩm Điệp, là rượu Hoàng Phủ gia mới cất năm nay!” Châu Nhi ngồi bên cạnh nàng tiếp.

      “Hoàng Phủ gia!” Quản Quỳnh Dĩ thiếu chút nữa phun ra ngụm rượu uống vào, “Hoàng Phủ gia mà tỷ , cũng vừa khóe là……” Hoàng Phủ gia mà nàng nghĩ chứ?

      “Ôi, công tử , trong thành Dương Châu này Hoàng Phủ gia cất rượu còn có thể có nhà khác sao? Tỷ tỷ tất nhiên là quái nhân thứ nhất của thành Dương Châu Hoàng Phủ Lận Như Hoàng Phủ gia!”

      Ha ha, này đùa cũng vui! đến Hoàng Phủ gia thành Dương Châu, ngoài Hoàng Phủ gia thành đông ra, còn có thể có nhà khác sao?

      “Nhưng mà…… Nhưng mà……” Nàng thế nào cũng biết ra Hoàng Phủ gia chỉ bán rượu, ngay cả chưng cất rượu cũng làm? “Hoàng Phủ gia phải chỉ bán rượu sao?”

      mình nhưỡng rượu ?

      Lúc trước nàng làm việc trong Phẩm Hương quán, trong sổ sách tất cả rượu xuất nhập đều là Hoàng Phủ gia chuyển từ nơi khác đến, từ khi nào bọn họ cũng có xưởng rượu riêng?

      Hay là nàng quá sức vô tri, ngay cả phạm vi công việc của chồng mình có bao nhiêu rộng cũng biết?

      “Ha ha, công tử , nhất định là ngài từ vùng khác đến rồi?” Trân Nhi cười đến run rẩy cả người, giống như nàng vừa kể chuyện cười gì, “ nghiệp của Hoàng Phủ gia, chỉ có bán rượu đơn giản như vậy đâu!”

      Châu Nhi vội vàng hùa theo, “Đúng vậy nha! nghiệp của Hoàng Phủ gia chỉ có bán rượu, cất rượu, thậm chỉ ngay cả rượu các quý tộc trong hoàng thất uống, cũng chỉ định Hoàng Phủ gia sản xuất đấy! Càng đừng đến tại Hoàng Phủ thiếu gia còn tính hợp tác với su phụ bánh ngọt nổi tiếng ở Giang Nam, tự mình xây dựng quán rượu thử xem nữa đó!”

      Hoàng Phủ Lận Như lợi hại như vậy sao?

      Tuy nàng là vợ , nhưng cái gì cũng biết.

      Chỉ biết người luôn mang theo hương rượu thoang thoảng, chỉ biết từng đêm hưởng thụ kích tình mang đến, còn có vung tiền đến Vạn Hương lâu uống rượu, rồi…… chuyên môn tìm làm phiền!

      Nàng là quỷ phiền toái.

      Vừa nghĩ đến những chuyện tốt mình làm, bây giờ còn vi phạm lời hứa với , lén chạy đến Vạn Hương lâu uống rượu, Quản Quỳnh Dĩ khỏi buồn bực đứng lên, ngay cả Phẩm Điệp vốn khen dứt miệng cũng mất hương vị, hoàn toàn uống tiếp được nữa.

      Nàng luôn Hoàng Phủ Lận Như tốt với nàng, nhưng nhìn lại chính mình, ra cũng đối tốt với , trái lại còn mang đến phiền toái cho khắp nơi, thậm chí vung tiền của đến uống rượu……

      “Châu Nhi, Trân Nhi, ta có chuyện muốn với các tỷ.” Bỗng nhiên nàng trở nên nghiêm túc, với 2 người bí mật của nàng, “ ra…… Ta là nữ nhi.”

      Trân Nhi cùng Châu Nhi vốn nghĩ xảy ra chuyện lớn gì, làm cho thích cười này bỗng nhiên vòng vo tính toán, lộ ra bộ dáng nghiêm túc.

      Nào ngờ là muốn chuyện này!

      Hai tỷ muội nhìn nhau cười, làm cho Quản Quỳnh Dĩ ngạc nhiên hiểu, hoàn toàn hiểu đầu đuôi.

      “Công tử …… , nên gọi là nương, ra tỷ muội chúng ta sớm nhìn ra muội là nữ tử, cho nên muội nghiêm tục tuyên bố, đúng là……”

      xong, hai người lại nhịn được hé miệng cười.

      “Sao?!” Quản Quỳnh Dĩ mở to mắt. Nàng cảm thấy mình mặc y phục đàn ông thành công a! Ít nhất lúc làm người trông coi sổ sách, đều có người nhìn thấu thân phận của nàng a!

      “Ha ha, nương hóa trang thành công tử quả rất tuấn tú, nhưng tỷ muội chúng ta ở trong Vạn Hương lâu này, tiếp xúc với nhiều người, tự nhiên cũng có chút mắt nhìn người.

      “Vậy……. Tỷ tỷ tốt, ta cũng quanh co lòng vòng nữa, có chuyện ta muốn nhờ các tỷ!” Hoàng Phủ Lận Như đối với nàng tốt như vậy, nàng nhất định phải nghĩ cách làm cho hạnh phúc chút!

      nương cần đa lễ, nếu chuyện chúng ta có thể làm, nhất định hết sức hỗ trợ.”

      Quản Quỳnh Dĩ ngoắc ngoắc muốn các nàng đưa lỗ tai lại đây, sau khi hai người nghe xong, lập tức cười duyên nhận lời.

      nương yên tâm, việc này cứ giao cho chúng ta.”

      “Vậy ta cảm ơn hai tỷ tỷ trước.”

      nhàng đẩy cửa vào phòng, Hoàng Phủ Lận Như nhàng vào, nhìn thiên hạ ngủ say giường, nỗi nhớ mong dai dẳng suốt 2 ngày cuối cùng cũng an ổn hạ xuống.

      tay chân cởi giày, quần áo, chui vào chăn, ôm thân thể mềm mại vào lòng, mùi hương quen thuộc làm cho khỏi thỏa mãn thở dài.

      Cảm giác được trong ổ chăn có thêm độ ấm quen thuộc, Quản Quỳnh Dĩ mơ mơ màng màng mở mắt ra, càng chui sát vào trong lòng . “Chàng trở lại……”

      “Ừ, vẫn còn sớm, nàng ngủ tiếp .” Nhìn khuôn mặt ngây thơ khi ngủ của nàng, cho dù dục vọng muốn nàng ngừng kêu gào, vẫn cố đè nén bảo nàng tiếp tục ngủ.

      Nhưng bé buồn ngủ lại dụi dụi mắt, tỉnh táo lại tinh thần, “Hoàng Phủ…… Ta có chuyện muốn với chàng……”

      “Chuyện gì?” Nhìn vẻ mặt đáng của nàng ràng muốn ngủ lại cứng rắn chống đỡ, Hoàng Phủ Lận Như cưng chiều cười.

      “Tối mai chàng về sớm chút, ta có cái này muốn cho chàng xem……” xong lời muốn , cuối cùng nàng cũng ngăn nổi dụ hoặc của giấc ngủ, mí mắt khép lại, chìm vào mộng đẹp.

      “Quỳnh Nhi, nàng muốn cho ta xem cái gì?” hỏi, nhưng thiên hạ trong lòng sớm ngủ say biết trời trăng thế nào rồi, sao có thể đáp lại lời của chứ? “Quỳnh Nhi?”

      Nàng lại muốn bày trò gì đây? lắc đầu bật cười.

      Quên , đêm nay còn rất dài! dịu dàng hôn lên trán nàng, ôm lấy nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

      Ngoài cửa ánh trăng sáng tỏ, thỉnh thoảng mây đen bay đến che lại ánh trăng, hình như cũng sợ quấy nhiễu đôi tình nhân ôm nhau ngủ say……

      “Trần tổng quản, cây cột phải đặt ở chính giữa cổng vòm…… đúng, chính là chỗ đó!” Sáng sớm Quản Quỳnh Dĩ liền ra lệnh cho Trần tổng quản bày biện trong sân, chuẩn bị cho kế hoạch đêm nay của nàng, “Dịch sang bên phải chút nữa…… Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó!”

      Trần tổng quản mồ hôi đầy người, vất vả nghe được thiếu phu nhân tiếng tốt, cả người còn sức lực ngồi bệt xuống đất, thở hỗn hển.

      “Thiếu phu nhân, người bày ra cái này rốt cuộc là muốn làm gì?” Trần tổng quản khó hiểu hỏi.

      Sáng sớm hôm nay sau khi thiếu gia xuất môn, thiếu phu nhân lập tức kêu ông đến, bảo ông khiêng cây cột này vào phòng, đặt ở chính giữa cổng vòm, biết là dùng để làm gì.

      “Này…… thể !” Ha ha, đây chính là bí mật! Nàng thầm nghĩ trong lòng.

      “Thiếu phu nhân, phải vừa khéo người lại muốn làm ra chuyện thiếu gia vui chứ?” Chuyện lầ trước, đến bây giờ trong lòng ông còn sợ hãi, sợ chuyện đó lại xảy ra lần nữa, bộ xương già này chịu nổi áp lực.

      “Trần tổng quản, ông gì vậy, cứ như ta chỉ biết gây chuyện?” Quản Quỳnh Dĩ trân gân cãi lại, cho dù nàng thường xuyên mang đến phiền toái cho Hoàng Phủ Lận Nhe, cũng được giống như nàng chỉ biết gây ra phiên toái!

      “Tiểu nhân dám vậy thiếu phu nhân.” Trần tổng quản cười gượng, “Chỉ hy vọng thiêu phu nhân đừng gây ra chuyện khiến thiếu gia tức giận.”

      Chuyện phiền toái nhiều, cũng thường xuyên, chỉ cần chuyện tật lâu trước kia, cũng đủ để bọn hạ nhân vô tội này bị chì chiết cả buổi.

      Nàng rất tin tưởng cười : “Ông yên tâm , lúc này ta làm chuyện khiến cho Hoàng Phủ vui mừng mà! Cho nên bớt càm ràm , đầu của ông sắp trọc lóc rồi kìa!”

      Cái gì…… cái gì? Trần tổng quản bị nàng trêu chọc biết nên xấu hổ hay nên giận.

      “Trần tổng quản, ta còn phải ra ngoài chuyến, ông nhớ chuẩn bị giúp ta vài món ăn mà Hoàng Phủ thích!”

      xong nàng phất tay, để ý đến Trần tổng quản vẫn bị “trọc đầu công kích” chi phối có nghe thấy lời nàng hay , nâng váy chạy ra ngoài.

      Hờ hờ, biết những thứ đó làm đến đâu rồi?

      Nàng rất chờ mong Hoàng Phủ nhìn thấy món qua nàng chuẩn bị kỷ lưỡng, có phản ứng gì đây!

      Ha ha, buổi tối sao lâu đến thế nhỉ? Nàng rất nóng vội muốn nhìn thấy biểu tình của Hoàng Phủ Lận Như!

      Đáng tiếc trời chiều lòng người, bầu trời nắng ấm chan hòa, sau giờ ngọ lại đổ mưa.

      Cảnh mưa ở thành Dương Châu, mưa bụi mênh mông, bên hồ cành liễu rủ xuống, người đường bung ô, giống như đường nở ra nhiều bông hoa.

      Nhưng cảnh vật sâu lắng thanh nhã này cách này lay động được quyết tâm muốn về nhà của Hoàng Phủ Lận Như. Công việc vội vàng làm xong, sắc trời cũng xế chiều, ngồi xe ngựa, mà đổi con kỵ mã, trong cảnh mưa mông lung chạy vội.

      “Hí –“ ở trước cửa lớn níu chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho người hầu đứng đợi bên cạnh, quay đầu lại vào trong sân.

      Cho nên hoàn toàn chú ý đến, từ khi hồi phủ, bọn họ nên liền lộ ra sắc mặt cổ quái.

      Nhờ bình phẩm rượu mà luyện được khứu giác tuyệt hảo, làm cho vừa bước vào trong phủ liền phát trong khí có mùi vị khác lạ.

      Mà trong mùi này…… hình như còn có mùi ‘phẩm điệp’?! bước nhanh hơn, muốn biết vợ hoạt bát hiếu động lại bày ra trò gì.

      Mở cửa ra, cho dù từng gặp qua sóng to giớ lớn, cũng tránh được kinh sợ nên lời – trong phòng sắp đầy những ngọn nến , đốt ra mùi ngửi được, giữa cổng vòm thông với phòng ngủ, cũng có thêm cây cột biết có tác dụng gì, đến mức vợ của , còn áo rách quần manh, đôi chân trắng noãn như ngọt để trần chạy vội về phía .

      “Là ai cho nàng ăn mặc như vậy?!” Ánh mắt trầm xuống, nhìn vải dệt ít ỏi người nàng, biết mình tức giận, hay là bị nàng kích thích.

      Quản Quỳnh Dĩ trả lời vấn đề của , chỉ đứng cách 5 bước, cười duyên xoay tròn, làm cho thưởng thức đầy đủ ‘kiệt tác’ người mình.

      “Hoàng Phủ, mặc đẹp ?” Nàng cười khúc khích, khuôn mặt bớt son phấn tươi trẻ nhưng cũng kém phần kiều diễm.

      Nụ cười kia, gần như làm thất thần.

      “Quần áo này là ta đặc biệt nhờ người đẩy nhanh tốc độ làm đấy! Còn có lắc tay, lắc chân này cũng là……” Quản Quỳnh Dĩ vui vẻ xong, lại phát căn bản có nghe, cả người giống như thất thần, chớp mắt nhìn nàng, nàng lo lắng đè lên trán , “Hoàng Phủ, chàng làm sao vậy? thoải mái sao?”

      Hoàng Phủ Lận Như cầm tay nàng, đôi mắt nóng như lửa nhìn thân quần áo lố lăng của nàng, thanh phát ra từ miệng gầm gừ thôi, “Quần áo này…… Làm sao mà có? Này tuyệt đối phải là thời trang thịnh hàng, thậm chí cũng phải trang phục ngoại tộc.”

      mảnh vải mỏng manh, chỉ ôm lấy bộ ngực rất tron của nàng, lộ ra mảng lưng trắng tuyết, mảnh vải ở nửa người dưới chỉ dài hơn tiết khố chút, thậm chí còn khâu hoàn chỉnh, chỉ đính lại ở nơi giao như giữa hai đùi.

      Trang phục phóng đãng như vậy, cho dù trong làm ăn lui tới tiếp xúc đến ngoại tộc tư tưởng phóng khoáng, cũng chưa từng gặp qua, làm cho khỏi hoài nghi vợ của mình sao có thể nghĩ ra bộ quần áo này.

      “Này…… là ta nhờ người may theo ký ức của ta từng thấy qua.” Trước kia nàng cũng dám mặc như vậy, cho dù mặc váy ngắn đáng , cũng chọn hơi dài chút; hôn nay vì muốn làm cho Hoàng Phủ vui, mới y trí nhớ lúc trước xem qua trong tạp chí, nhờ Trân Nhi cùng Châu Nhi ngày đêm nghỉ may giúp nàng.

      “Trước kia thấy quá?” Hoàng Phủ Lận Như thể tin được nhìn nàng.

      Trang phục biết xấu hổ như vậy, cho dù mặc trong phòng ngủ cũng vô cùng hợp lễ giáo, nàng khuê nữ mới lớn, lại có thể xem qua?!

      “Ở chỗ chúng ta nếu thời tiết nóng lên, nữ nhân thường mặc như vậy đường , cho nên ta đương nhiên xem qua.”

      “Mặc như vậy đường ?” Trong mắt khó nén hung ác nham hiểm, bàn tay to nắm nàng cũng tăng thêm lực, “Vậy còn nàng? Đừng cũng biết xấu hổ mặt 2 miếng vài này đường chứ?” Với , trang phục kia thể gọi là quần áo, chẳng qua là 2 miếng vải.

      thực tế! Nàng chỉ mặc ra phố, còn chạy đến quán ăn đêm chơi, nhưng lần này nàng học khôn, tuyệt thành ra, khiến cho mình khổ thân.

      “Đương nhiên có!” Nàng cười gượng, “Hoàng Phủ, sao ta lại có thể làm chuyện này chứ!”

      “Tốt nhất có.” mới thả lỏng lực đạo tay, nàng đột nhiên chạy vào phòng ngủ, ôm quần áo lại chạy ra.

      “Hoàng Phủ, quần áo của chàng ướt hết rồi, trước thay ra ! Bằng rất dễ cảm …… phải, là nhiễm phong hàn.”

      “Ừ.” dị nghị đinh cầm lấy quần ái, lại phát vợ ôm quần áo, vẻ mặt đỏ bừng nhìn .

      nhíu mày, khó hiểu nhìn nàng, biết nàng lại muốn đùa thành cái gì.

      Cuối cùng, nàng vất vả kiềm chế ngượng ngùng trong lòng, sợ hãi ra tiếng, “Hoàng Phủ, chàng…… chàng đừng cử động, ta thay quần áo giúp chàng.”

      Trong mắt lên tia hiểu , hiểu ý đồ của những hành động của vợ trong đêm nay.

      Nàng muốn lấy lòng , cho nên đêm nay muốn cho xem gì đó, chính là muốn quyến rũ sao?

      câu, chỉ dùng con ngươi đen cháy bỏng chuyên chú nhìn nàng.

      Nàng vươn tay bé, từ từ cởi áo khoát ướt nhẹp, khuôn mặt nhắn cúi xuống, có chút mất tự nhiên tiếp tục kéo nút kết áo đơn.

      Trong gia tràn đầy yên tĩnh mập mờ, tiếng cởi quần áo, trở thành điểm nhấm duy nhất trong im lặng.

      Đợi nàng cởi hết quần áo xong, đầu sớm đầy mồ hôi, nàng thẹn thùng quay đầu, cầm lấy quần áo sạch , mặc vào từng cái từng cái cho .

      Mỗi khi mặc vào cái gì, nàng luôn cẩn thận chạm đến lông ngực rắn chắc của , hoặc là cơ bắp cánh tay co cứng, lúc này luôn nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ ở đầu nàng vang lên.

      Nàng ngẩng đầu muốn nhìn, lại phát mắt sáng như đuốc, cái chớp mắt cũng chớp nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng khỏi đở bừng mắt, lại vội vàng cúi đầu, dám cùng mắt giao nhau.

      vất vả thay quần áo xong, nàng mất tự nhiên kéo đến bên cạnh bàn ngồi xuống, thậm chí còn chủ động rót rượu cho , rời mới thổi tắt ngọn nên bàn, thẹn thùng lui vào trong phòng ngủ.

      Ngay lúc nheo mắt muốn nhìn thân thể nàng trong ánh nến mờ ảo, đột nhiên tiếng sáo từ bên ngoài truyền đến.

      Như hòa theo tiếng nhạc, nàng chậm rãi múa từ trong phòng ra, thân hình mảnh khảnh vòng quanh cây cột tùy ý đong đưa, mỗi cái xoay người đều dụ dỗ ánh mắt , sóng mắt lay động có vẻ phong tình vô hạn.

      bị cảnh này mê hoặc .

      Theo mỗi động tác của nàng, tóc đen như dòng thác bay trong trung, phất ra độ cong xinh đẹp; mỗi cái nhấc chân, cong lưng, làm cho vải dệt vốn che được bao nhiêu, xốc lên càng nhiều xinh đẹp hấp dẫn.

      Mãi đến khi tiếng trúc ngoài cửa dừng lại, nàng cũng thở hỗn hển dựa vào cây cột, vẫn thể hoàn hồn, cứ ngây ngốc nhìn nàng, chén phẩm điệp trong tay vẫn dừng giữa trung, giọt cũng giảm bớt.

      “Hoàng Phủ, ta múa được ?” vất vả mới bình ổn lại hơi thở, Quản Quỳnh Dĩ khẩn trương chờ đợi lời nhận xét của , sợ mình diễn có cách nào lấy lòng phu quân.

      cười xảo quyệt, bước nhanh tiến đến, ôm cả người nàng vào lòng, đến bên giường.

      “Ta cho nàng, nàng quyến rũ vi phu thành công như thế nào, Quỳnh Nhi!”

      Màn đỏ nhàng buông xuống, trong ánh nến lay động, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, hình như muốn che giấu tiếng thở dốc từ tròng phòng truyền đến……
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    4. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      ha ha quá xá !! khi nào lại có chap tiếp vậy bạn?
      nhun nhun lì thích bài này.

    5. trangchip123

      trangchip123 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      sao chữ cứ rời rạc khó dok thế là do máy tính của mình hay là do chap dk đăng lên vốn như thế hả cả nhà?
      quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :