1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Phu Sủng Thê - Lung Trung Phi Điểu (32/128c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Mê Huyễn Lâm, phá trứng vô khâu

      Lúc này Lạc Nhất Nhất và Phong Minh bị trận sương trắng đưa đến nơi người thường biết, "Mê Huyễn Lâm" . Phong Minh cùng Mị Cơ đối chiến, Mị Cơ cũng có hạ độc thủ, cho nên trạng thái của Phong Minh cũng tệ lắm. Nhưng Lạc Nhất Nhất cảm thấy nàng tại muốn vỡ nát , cả người còn khí lực. Nhìn hai người đối lập, trong lòng Lạc Nhất Nhất thầm nghĩ: quả nhiên, Mị Cơ đúng, Cuồng Xà thực thương hương tiếc ngọc. Đồng dạng là đứng ở mặt đối lập, Phong Minh người ta cơ bản chịu vết thương nào, nàng bị đánh chết khiếp.

      Mắt thấy Phong Minh xoay người muốn , Lạc Nhất Nhất hét lớn: "Minh ca ca, ngươi như thế nào nhẫn tâm như vậy, ta là vì bảo hộ giới các ngươi, mới rơi vào kết cục thế này. tại có chút năng lực tự bảo vệ mình, ngươi liền ném ta như vậy, vạn nhất ta bị ma thú ăn mất làm sao bây giờ, ngươi có chút phong độ thân sĩ?"

      Phong Minh xoay người đến bên người Lạc Nhất Nhất, đưa đầu Long Uyên Kiếm cho Lạc Nhất Nhất, ý tứ bảo nàng nắm Long Uyên Kiếm, mang nàng ra ngoài. Trong lòng Lạc Nhất Nhất thầm buồn cười, vẫn cảm thấy tính tình Phong Minh quá mức lạnh lùng, chưa từng cho bất luận kẻ nào vào trong lòng. Kỳ , cũng rất đơn thuần đáng a. Lạc Nhất Nhất ngẩng đầu, đáng thương hề hề, hai mắt đẫm lệ mông lung, ủy khuất đến cực điểm nhìn Phong Minh : "Ngươi xem bộ dáng tại của ta còn được sao? Ngươi cõng ta được ?"

      Phong Minh vừa nghe, quyết đoán thu hồi kiếm, xoay người bước , Lạc Nhất Nhất khí cực, người này, nàng thu hồi đánh giá vừa rồi. Tiếp tục quỳ rạp mặt đất dưỡng thần. Chỉ chốc lát sau, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu cùng Phong Minh tầm mắt chạm vào nhau. Vừa định người này cũng phải ngoan như vậy, lại phát trong mắt Phong Minh tràn đầy nghi hoặc. Nguyên lai người này phải trở về tìm nàng, là lạc đường ? Nguyên lai là lộ si?

      Vòng quá Lạc Nhất Nhất, tiếp tục . Rốt cục ở lúc lần thứ ba nhìn thấy Lạc Nhất Nhất, Phong Minh có chút thất bại ngồi xuống. Lạc Nhất Nhất hưng tai nhạc họa cười : "Nguyên lai Minh ca ca là lộ si a?" Phong Minh để ý tới nàng, ngồi ở chỗ kia suy nghĩ sâu xa. Lạc Nhất Nhất cũng nghỉ ngơi sai biệt lắm, đến trước mặt Phong Minh : "Xem , người hoàn mỹ cũng có chỗ thiếu hụt a, quan hệ, ta hưng tai nhạc họa." Lạc Nhất Nhất thực đáng đánh đòn bày ra sắc mặt hưng tai nhạc họa, nàng thịnh hành tai nhạc họa.

      "Minh ca ca, ngươi trưởng thành đẹp, là người tốt nhất ta thấy tốt qua."

      "Minh ca ca, ngươi có phải chưa bao giờ cười hay a, sao cho tới bây giờ gặp ngươi cười quá a."

      "Minh ca ca, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe. Trước kia có học đường kiến tạo bức điêu khắc, là tay trái cầm quyển sách, tay phải giơ lên cao con bồ câu tượng trưng hòa bình. Học đường vì tiếp thu ý kiến quần chúng, cho các học sinh cùng nhau nghĩ ý tưởng quảng cáo. Kết quả công tác thống kê ra, viết nhiều nhất là: đọc sách dùng làm gì?"

      Tục ngữ : ruồi bọ phá trứng vô khâu. Lạc Nhất Nhất cảm thấy nàng tại chính là con ruồi, cuồng phá quả trứng vô khâu Phong Minh này. Kết quả, nàng người líu ríu nửa ngày, người ta chút phản ứng đều có. Lạc Nhất Nhất cảm khái nghĩ: tổ tiên lưu truyền tới nay quả nhiên đều là chân lý, trứng vô khâu quả nhiên phải dễ phá như vậy.

      Lạc Nhất Nhất sờ sờ cái mũi, thú vị đứng lên, : "Ta tại muốn ra ngoài, Minh ca ca cùng nhau thôi, cứ bị vây ở chỗ này cũng được a." muốn xoay người , nghe Phong Minh : "Nơi này hẳn là Mê Huyễn Lâm trong truyền thuyết, chúng ta ra." Lạc Nhất Nhất vừa quay đầu lại hưng phấn nhìn Phong Minh kêu lên: "Oa, ta vừa rồi người xướng kịch vai lâu như vậy, ngươi cũng để ý ta. nghĩ tới tại mở miệng chuyện , đây chính là Minh ca ca lần đầu tiên cùng ta chuyện, là vinh hạnh ."

      Phong Minh có chút rối rắm nhìn Lạc Nhất Nhất, nàng rốt cuộc có nghe chuyện hay , có muốn làm ràng tình huống tại hay a, vừa bọn họ khả năng ra , muốn khốn chết ở chỗ này. Nha đầu kia tư tưởng có phải có chút kỳ quái hay ?

      Chú ý tới ánh mắt Phong Minh rối rắm, Lạc Nhất Nhất phục hồi tinh thần lại, cười gượng : "Ha ha, vừa rồi làm chủ đề, mặc kệ nơi này là chỗ nào, ta đều ra." Thấy Phong Minh bất vi sở động, Lạc Nhất Nhất liền chính mình tìm đường ra ngoài. lâu, thấy nàng trở lại hố tạo ra khi rơi xuống cùng Phong Minh ở cách đó xa đắm chìm ở trong suy nghĩ bản thân.

      Lạc Nhất Nhất tin tà, ở đường ngừng lưu ký hiệu, nhưng cuối cùng vẫn là trở lại chỗ này, nơi này có phải có trận pháp biết tên hay , sách phải thường , rất nhiều trận pháp chỉ cần hướng cái phương hướng là đến nơi sao, kết quả thiếu chút nữa cây.

      Lạc Nhất Nhất bất đắc dĩ tiêu sái đến bên cạnh Phong Minh ngồi xuống, : " ra a, ngươi có nghĩ đến biện pháp gì ." Phong Minh lắc lắc đầu, cũng chỉ là nghe qua Mê Huyễn Lâm, người vào đều ra. Cũng biết nữ nhân tên Mị Cơ rốt cuộc là loại người nào, thế nhưng đưa bọn họ tới Mê Huyễn Lâm.

      Thấy Phong Minh lời nào, Lạc Nhất Nhất đứng lên : "Mặc kệ nơi này là nơi nào, đều phải ra, ở chiến trường giữ lại cái mạng, như thế nào có thể ở trong phá rừng này bị nhốt đến chết, thôi, mệt chết cũng thể ở trong này ngồi chờ chết."

      Phong Minh đứng lên, cùng Lạc Nhất Nhất tìm kiếm cửa ra, Lạc Nhất Nhất đúng, mặc kệ như thế nào, chính mình cũng thể mạc danh kỳ diệu bị khốn chết ở chỗ này. Hai người tới tới lui lui vài lần vẫn còn tại chỗ đảo quanh, Lạc Nhất Nhất đặt mông ngồi dưới đất : "Nghỉ lát , ăn chút gì bổ sung thể lực lại tiếp." xong, đợi Phong Minh mở miệng, chính mình bắt đầu từ Phượng giới đào này nọ ra, từ lúc Phong Liệt bắt đầu chăm sóc cuộc sống của Lạc Nhất Nhất, Lạc Nhất Nhất cơ bản động thủ, đều là đợi ăn. Bất quá vẫn là thả vài thứ vào Phượng giới, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

      Rất nhanh, Lạc Nhất Nhất liền cho ra nồi lẩu thơm ngào ngạt. lâu như vậy, mệt muốn chết rồi, muốn ăn đồ ăn mới khẩu vị nặng chút. Xem bộ dáng Phong Minh đối đồ ăn nàng nấu bất vi sở động, dụ dỗ : "Minh ca ca, nếm thử trù nghệ của ta , sai nga."

      Phong Minh hỏi: "Đến loại thực lực này, còn có thể đói?" Lạc Nhất Nhất cười : "Từ lần trước tại tòa Thành hấp thu nguyên tố lực về sau, là thế nào cảm giác đói bụng. Nhưng với ta mà ăn cơm là loại thói quen, ta thích mỹ vị. Nhấm nháp mỹ vị là bộ phận trong cuộc sống của ta. lâu trước kia Minh ca ca đói bụng sao? vì nếm thử trù nghệ của ta, cũng nên bắt đầu ăn ngày ba bữa."

      Ở thời điểm Lạc Nhất Nhất nghĩ Phong Minh vẫn là bất vi sở động, thế nhưng kỳ tích lại đây. Trù nghệ của Lạc Nhất Nhất quả sai, trước kia lúc cần ngày ba bữa, cũng rất ít ăn đến loại mỹ vị này. Lạc Nhất Nhất chờ mong nhìn Phong Minh hỏi: "Thế nào, hương vị có được ?"

      Phong Minh gật gật đầu, lên tiếng. Rất kỳ quái, trước kia khinh thường làm loại tình này . Chẳng lẽ là vì cùng nàng cùng nhau bị vây ở Mê Huyễn Lâm, cảm thấy nhàm chán sao?

      Nhàm chán? Đột nhiên nhớ tới, phải vẫn đều như vậy sao, tâm tựa như bãi nước lặng, vô ba vô lan.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Cửu Vĩ Thiên Hồ

      Thời điểm Phong Minh còn rối rắm trong chính suy nghĩ của mình, Lạc Nhất Nhất cao hứng : "Ha ha, vậy là tốt rồi, từ lúc có Liệt về sau, ta đều rất ít động thủ , còn sợ trù nghệ suy giảm. tới Liệt, cũng biết tại thế nào rồi, rất nhớ nga."

      Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bắt đầu tìm đường, trong chốc lát, Lạc Nhất Nhất mở miệng : "Ta biết Chíp Bông và Đằng Long lâm vào hôn mê, nhưng như thế nào Băng Phách cũng giống như lại còn ý thức ?" Lạc Nhất Nhất ngừng đùa nghịch Băng Phách, giống như khôi phục trạng thái trước kia, vẫn là có thể biến ảo hình dạng, nhưng có ý thức.

      Phong Minh nghe xong, thử triệu hồi Bạch Uyên ra, phát chút phản ứng đều có. Hai người nghi hoặc, mặt đất đột nhiên hề dự liệu rất nhanh trầm xuống, Phong Minh ở phía trước hề phòng bị, trượt chân rơi xuống, Lạc Nhất Nhất mau chóng bắt lấy tay Phong Minh, mặt đất bằng phẳng nháy mắt biến thành vực sâu vạn trượng. Dưới vực sâu giống như có cỗ hấp lực cường đại kéo người xuống dưới, lúc này hai người mới phát , linh lực cũng đột nhiên thể dùng .

      Lạc Nhất Nhất lấy ra Băng Phách, biến ảo thành dây thừng, quấn quanh cây, nham thạch ở phía sau có thể cuốn lấy. Cảm giác được hấp lực dưới vực sâu càng lúc càng lớn, sắp nắm được Phong Minh , dùng dây thừng quấn chặt nàng cùng Phong Minh.

      Phong Minh kinh ngạc nhìn Lạc Nhất Nhất, có chút vì sao nàng liều mình cứu như vậy. Là vì là ca ca danh nghĩa của Phong Liệt? Nếu như là lý do này, nàng đáng, bởi vì giữa cùng Phong Liệt có cái gọi là tình huynh đệ. Tuy rằng nàng ngẫu nhiên xem mình đến thất thần, nhưng nhìn ra được ánh mắt của nàng cùng nữ nhân khác bất đồng, kia chính là loại đối mỹ thưởng thức.

      lúc Phong Minh lại lâm vào trong suy nghĩ của bản thân, Băng Phách chịu nổi hấp lực của vực sâu, hai người đồng thời ngã vào vực sâu. Phong Minh đột nhiên phát , giống như tại thường xuyên lâm vào suy nghĩ sâu xa.

      Đợi Lạc Nhất Nhất và Phong Minh tỉnh lại, cảm giác toàn thân đều giống như bị ngã nát. Trước mắt cũng biết là chỗ nào, Lạc Nhất Nhất nằm mặt đất kêu to: "Ông trời có phải đùa ta hay a" . Điều tức trong chốc lát, đợi Lạc Nhất Nhất mở miệng, Phong Minh chủ động cõng Lạc Nhất Nhất về phía trước. Lạc Nhất Nhất sửng sốt trong chốc lát, hắc hắc cười : "Ta có phải nhân họa đắc phúc hay a, loại diễm phúc này đúng là dễ gặp được a."

      Phong Minh lời nào, trong lòng mặc niệm : bởi vì nàng vừa mới liều mình cứu , muốn thiếu nhân tình của nàng. Chính là, là như vậy sao, trước kia cũng xử lý như vậy sao?

      Ở trước hồ nước dừng lại, Phong Minh mở miệng hỏi: "Vừa rồi vì sao liều mình cứu ta?" Đây là vấn đề làm cho cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, nhưng cho tới bây giờ cũng tìm ra lý do hợp lý.

      Lạc Nhất Nhất dựa vào dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thương, nghe được lời Phong Minh , mở mắt nhìn Phong Minh còn đợi nàng trả lời. Cười cười đáp: "Bởi vì ngươi là ca ca Liệt, hơn nữa, người tốt đẹp giống như ngươi vậy, sinh mệnh nên như nước vô ba vô lan, hề sắc thái. Thử mở tâm ra, để cho người khác vào thôi. Ta hi vọng Minh ca ca có thể thử cảm thụ tình thân, tình , tình bạn, những điều này là đẹp nhất thế gian. Nhân sinh đời, dù sao cũng phải nếm trải muôn vàn tư vị, cho dù là thống khổ, cũng tốt hơn so với sống uổng phí cả đời."

      Phong Minh còn suy nghĩ lời Lạc Nhất Nhất , chính mình hai mươi mấy năm giống như hề sắc thái, hoàn toàn như người ngoài cuộc sống ở đời này. Thậm chí khi nhớ lại cũng giống như ký ức thuộc về bản thân.

      Đúng lúc này, mặt nước trận dao động, Cự Mảng khổng lồ phá nước mà ra, nhìn hai người như hổ rình mồi. Lạc Nhất Nhất cả kinh : " phải đại nạn chết, tất có hạnh phúc cuối đời sao? tìm được đường ra còn chưa tính, tại linh lực dùng được, còn gặp được loại quái vật lớn, có lầm hay ."

      Phong Minh hai lời, cầm lấy Long Uyên kiếm hướng Cự Mãng tập kích, Lạc Nhất Nhất cũng xuất ra Băng Phách vọt lên, giờ chỉ có thể liều chết đánh giết. Ở thời điểm hai người đều mệt mỏi, Cự Mãng rốt cục ngã xuống. Làm hai người mở rộng tầm mắt là, Cự Mãng thế nhưng biến thành tiểu thủy xà (rắn nước).

      Lạc Nhất Nhất dùng Băng Phách đem tiểu thủy xà mò lên, oán hận : "Vừa rồi chính là ngoạn ý này, làm chúng ta thiếu chút nữa chết?" Nhìn bộ dáng Lạc Nhất Nhất hận thể đối với tiểu thủy xà ngược thi (ngược thi thể ), Phong Minh đột nhiên mở miệng : "Nếu như thủy xà là ảo giống, vậy vực sâu vừa rồi cùng vết thương người chúng ta có phải cũng là ảo ảnh hay ?"

      Lạc Nhất Nhất nghĩ nghĩ : "Thủy xà này khẳng định là ảo giống, về phần vực sâu có phải ảo ảnh hay ta biết, tại toàn thân vẫn còn đau." xong, hung hăng ném thủy xà rất xa.

      Lúc này "Phốc xuy" trận tiếng cười truyền đến, Lạc Nhất Nhất nhìn lại, kinh hỉ kêu lên: "Minh ca ca, mau nhìn mau nhìn, có Tiểu Bạch Cẩu đáng nga."

      "Tiểu Bạch Cẩu" mặt tươi cười lập tức cứng lại, phản ứng lại liền lập tức tạc mao, tức giận : "Ngươi mới là cẩu, nữ nhân ngốc, bản thân bản lĩnh, cả tiểu thủy xà đều đánh lại. Ngốc chết, xuẩn chết."

      Lạc Nhất Nhất sửng sốt trong chốc lát, kêu lên: "Tốt, nguyên lai thối cẩu ngươi vẫn đều nhìn chằm chằm chúng ta, ai ta đánh lại thối thủy xà, thối cẩu ngươi thiếu giáo huấn." xong, liền đuổi theo, người thú bên chạy bên đùa giỡn, còn bên mắng.

      lâu sau, người thú đều mệt thở hồng hộc. Phong Minh ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ, ở trong mắt , bọn họ chính là đùa giỡn. Lạc Nhất Nhất xoa hông giắt : "Ngươi ngươi phải cẩu, vậy ngươi là cái gì?"

      "Tiểu Bạch Cẩu" học bộ dáng Lạc Nhất Nhất xoa thắt lưng hét lớn: "Nữ nhân này, ngươi chẳng những ngốc, còn kiến thức, ta là hồ ly, hồ ly biết ?" Lạc Nhất Nhất khinh thường nhìn nó liếc mắt cái, : "Hồ ly chanh chua, ngươi viên viên , vốn tựa như cẩu thôi."

      "Tiểu Bạch Cẩu" dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lạc Nhất Nhất : "Ta cũng phải hồ ly bình thường, đương nhiên trưởng thành có vẻ đáng ." Lạc Nhất Nhất nghi ngờ : " phải hồ ly bình thường? Chẳng lẽ là Cửu Vĩ Hồ?" "Tiểu Bạch Cẩu" bộ dáng ngươi thể cứu : " ngươi kiến thức, ta mới phải Cửu Vĩ Hồ, ta là Cửu Vĩ Thiên Hồ."

      Lạc Nhất Nhất vẫn là bộ dáng chưa từng nghe qua, Phong Minh lại khiếp sợ nhìn lại. Chính là trong truyền thuyết Cửu Vĩ Thiên Hồ, cho tới bây giờ chưa thấy qua, nguyên lai là như vậy.

      Lạc Nhất Nhất cực độ hoài nghi nhìn nó : "Ngươi thoạt nhìn chút cũng lợi hại, chạy trốn cũng mau." Cửu Vĩ Thiên Hồ được tự nhiên : "Nhìn ngươi ngốc như vậy, ta là cùng ngươi đùa, ta cái bàn tay đều có thể chụp chết ngươi."

      Nhận đến ánh mắt Phong Minh khiếp sợ, Lạc Nhất Nhất liền có chút tin, xem ra phải nghĩ biện pháp bắt cóc nó mới được a, biết chừng nó còn có thể dẫn bọn ra ngoài đâu. Bất quá, nó thoạt nhìn so với Chíp Bông khó thu phục hơn, ai, vẫn là Chíp Bông đơn thuần đáng a.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Rốt cục bắt tới tay

      Nổi lên ý nghĩ này, Lạc Nhất Nhất lộ ra bản thân chiêu bài tươi cười : "Tiểu Thiên Hồ a, ngươi về sau theo ta được a, ta mang ngươi chỗ nổi tiếng ăn uống, mang ngươi đến rất nhiều nơi ngươi chưa qua ngoạn." Cửu Vĩ Thiên Hồ khinh thường hừ hai tiếng : "Làm trò, vừa mới đuổi theo ta kêu đánh kêu giết, tại lại đây dụ dỗ ta, ta mới theo ngươi đâu."

      Lạc Nhất Nhất tiếp tục thế công dụ dỗ: "Cái gì dụ dỗ, ngươi phải luôn luôn nhìn chúng ta thôi, lúc nãy ta làm lẩu tuy rằng ngươi chưa ăn đến, nhưng nghe thấy múi vị cũng biết tệ . Ngươi xem ngươi, mỗi ngày tại trong khu rừng rách nát thế này, lại có người cùng ngươi ngoạn, nhiều buồn thôi. Hơn nữa, ngươi vừa mới phải còn tự tin có thể cái tát chụp chết ta sao, vậy ta ngăn ngươi được, ngươi mất hứng còn có thể trở về nơi này mà."

      Lời tuy như vậy, nhưng trong lòng Lạc Nhất Nhất cười cười, chỉ cần lên tặc thuyền của ta, còn có thể quản được Tiểu Bạch Cẩu ngươi sao, nga , là Tiểu Bạch Hồ.

      Cửu Vĩ Thiên Hồ nghĩ nghĩ : "Thấy ngươi vừa rồi ở trong ảo ảnh, đối mặt sinh tử, cũng bỏ qua đồng bạn, còn tính là người xấu, ta liền tạm thời tin tưởng ngươi, nếu ngươi dám gạt ta, ta cho ngươi xem ta lợi hại thế nào." Lạc Nhất Nhất nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ bộ dáng tiểu đại nhân, biện giải : "Cái gì kêu tính người xấu, ta vốn phải người xấu."

      Cửu Vĩ Thiên Hồ đảo cặp mắt trắng dã, : "Xem ngươi bộ dáng dụ dỗ tiểu hài tử, còn bản thân là người xấu." Lạc Nhất Nhất lười cùng nó biện luận. : "Được rồi, kia ngươi tên là gì?" Cửu Vĩ Thiên Hồ cao ngạo : "Ta là Cửu Vĩ Thiên Hồ, còn dùng tên gọi làm gì."

      Lạc Nhất Nhất : "Kêu Cửu Vĩ Thiên Hồ rất được tự nhiên a, lại tuy rằng rất thưa thớt, nhưng khẳng định còn có thể có con Cửu Vĩ Thiên Hồ khác, đều kêu giống nhau, ngay cả tên của mình đều có, người càng lợi hại càng hẳn là có tên của riêng mình, nếu , ta giúp ngươi đặt cái ."

      Cửu Vĩ Thiên Hồ nghĩ nghĩ, cảm thấy Lạc Nhất Nhất đúng, gật gật đầu. Lạc Nhất Nhất suy nghĩ trong chốc lát, : "Ngươi cũng là lông màu trắng, ta có huyễn thú đáng giống ngươi, kêu là Chíp Bông , vậy kêu ngươi là Tiểu Bạch ." Cửu Vĩ Thiên Hồ lắc lắc đầu, tên này quá có trình độ, để cho người khác cảm thấy nó là cái cẩu. Lạc Nhất Nhất lại trong chốc lát : "Hoặc là Tiểu Bạch, hoặc là kêu Bạch Bạch, thế này mới phù hợp đặc điểm của ngươi, chính ngươi chọn ." 

      Cửu Vĩ Thiên Hồ rối rắm nửa ngày, thực buồn bực, nàng quả nhiên là nữ nhân ngốc, đặt tên khó nghe, nhưng nó lại nghĩ ra tên hay, đành phải rầu rĩ : "Vậy Tiểu Bạch , người khác khẳng định giống như ngươi kiến thức, xem ta trở thành con chó ."

      Lúc này, Lạc Nhất Nhất cao hứng vì dụ dỗ thành công, rảnh trả lời Tiểu Bạch bực tức. Phong Minh giương mắt, trong lòng thầm kinh ngạc, cứ như vậy lừa dối Cửu Vĩ Thiên Hồ, hai huyễn thú bên người nàng cũng là như vậy đến ?

      Tiểu Bạch tiến vào Phượng giới của Lạc Nhất Nhất, nhìn đám thương hoạn cùng hôn mê Chíp Bông và Đằng Long, thầm : " nghĩ tới nữ nhân ngốc này có thể khế ước nhiều huyễn thú như vậy. Bất quá, như thế nào đều bị như vậy ?"

      Nhìn Chíp Bông cùng Đằng Long hôn mê vây quanh quả trứng màu phấn hồng, tò mò tiêu sái qua. Nghĩ rằng: sai, sai, trứng rất đáng , còn có con thú đáng giống mình biết là loài gì.

      Lúc này, thanh Lạc Nhất Nhất truyền đến: "Tiểu Bạch, Chíp Bông cùng Đằng Long đều hôn mê, ngươi giúp chúng nó chiếu cố quả trứng kia nga." Móng vuốt Tiểu Bạch nháy mắt rời xa quả trứng, run rẩy hỏi: "Ngươi là quả trứng này là của chúng nó ?"

      Lạc Nhất Nhất cười ha ha : "Ngươi nhìn ra hai chúng nó đều là giống đực sao?" Nghe được Lạc Nhất Nhất cười nhạo, Tiểu Bạch oán hận : "Cho nên ta mới nghĩ ra… "

      Rất nhanh, Tiểu Bạch liền vì hai người giải ảo trận, hai người nhất thời cảm giác vết thương bị ở Mê Huyễn Lâm đều còn, lần nữa đánh giá tình cảnh chung quanh, nhất thời gì, nguyên lai bọn họ luôn luôn lại trong khu rừng rộng ngàn thước vuông.

      ra khu rừng bao lâu, phía trước chính là chiến trường, chiến trường giờ phút này liền giống như Tu La Địa Ngục. Tất cả thú đều tự giết lẫn nhau, chết ngừng. bầu trời, Mị Cơ lúc trước biến mất bừa bãi cười to. Nhìn thấy Lạc Nhất Nhất cùng Phong Minh xuất , Mị Cơ ngoài ý muốn : "Đưa mỹ nhân như ngươi vào Mê Huyễn Lâm, ta còn đau lòng đáng tiếc lâu, nghĩ tới các ngươi thế nhưng ra. Lần trước ta chỉ lo lắng ngươi, đếm xỉa tới bọn họ, lại lo lắng tên Cuồng Xà kia, lần này vừa vặn, cho các ngươi xem trò hay."

      đợi Phong Minh mở miệng chuyện, Tiểu Bạch khinh thường hừ hai tiếng, : "Loại tiểu xiếc này, cũng dám lấy ra làm mất mặt xấu hổ." Đối với phía dưới huy hai móng vuốt, thú giết chóc lập tức dừng lại, hai mặt nhìn nhau. sao mình lại có thể cùng đồng bạn tàn sát, vừa mới ràng nhìn thấy đối phương là thú quân địch.

      Lúc này những người khác cũng chú ý tới đám người Mị Cơ cùng Lạc Nhất Nhất bầu trời, hét lớn: "Lại là nữ nhân hồng y, nhất định là nàng sử dụng pháp." Phong Liệt trước tiên đến trước mặt Lạc Nhất Nhất, kích động : "Nhất Nhất, ngươi có việc gì tốt quá, ta vẫn tìm thấy ngươi." Lạc Nhất Nhất : "Liệt, chuyện khác ta tối nay cho ngươi biết, chúng ta trước giải quyết nữ nhân này mới được."

      Phong Liệt ngưng trọng gật gật đầu, : "Uh, lúc trước lại có quân địch đột kích, phái quân ra ngoài nghênh địch, lại nghĩ rằng là gặp phải loại tình huống này. biết nữ nhân kia sử dụng pháp gì, nếu như nhờ các ngươi ra, căn bản nhìn thấy nữ nhân kia cũng ở trong này."

      Lúc này Mị Cơ gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Bạch bên người Lạc Nhất Nhất, trong lòng nghi hoặc bất an dần dần mở rộng. Vung tay lên, các loại ảo trận xuất ở trước mắt, nhưng ngay sau đó bị Tiểu Bạch nhất nhất hóa giải . Mị Cơ nhìn Tiểu Bạch kinh ngạc : "Ngươi... Ngươi..." .

      Đúng vậy, nó nhất định là Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết, tu vi của nàng rất cao, nhưng tốc độ lúc nó hóa giải ảo trận so với lúc nàng thiết lập còn nhanh hơn. Tiểu Bạch khinh thường nhìn Mị Cơ : "Tiểu Cửu Vĩ Hồ thế nhưng kiêu ngạo như thế, khó được ngươi có thể tu luyện thành Thần Hồ, cũng hảo hảo quý trọng thành quả tu luyện, lại đến đây làm hại thế gian."

      Mị Cơ cười to : "Là Cửu Vĩ Thiên Hồ thế nào, trừ bỏ có thể phá ảo trận của ta, chút tu vi này của ngươi lại như thế nào làm khó được ta. Ta đào nội đan của ngươi ra, dung hợp nội đan của ngươi, tin tưởng tu vi của ta nâng cao bước." Dứt lời, Mị Cơ thả ra cỗ linh lực khổng lồ linh hướng Tiểu Bạch trút xuống.

      Ba người Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt, Phong Minh huy kiếm trực tiếp đem linh lực Mị Cơ phản trở về. Lạc Nhất Nhất kêu lên: "Xem chúng ta đều là người chết sao, dám đối với Tiểu Bạch của ta ra tay, phải trả giá đại giới." Nghe được Lạc Nhất Nhất đối chính mình duy hộ, Tiểu Bạch có chút cảm động phen. Nó tại xác thực phải đối thủ Mị Cơ.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :