1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Phu Quân Keo Kiệt - Đậu Toa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. janenguyen

      janenguyen Active Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      151
      ôi, nhìn những món ăn này thèm quá ! cảm ơn nàng nha, Lamphuonghoang!

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Hớ hớ t thích a này r đấy

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Ôi nhìn ngon quá

    4. Gariella

      Gariella Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      155
      =D=D này keo kiệt với ai chứ với chị rộng rãi vô cùng. thanks nàng nhé.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 6:

      Sau màn hỗn chiến, Mạc Hi Dung kéo tay vị hôn phu lên lầu, quả nhiên liền nhìn thấy nhóm bạn tốt tươi cười mập mờ nhìn nàng, khiến nàng rất muốn bỏ chạy.

      Mới vừa ngồi xuống, liền có người hỏi ra vấn đề nghẹn đầy bụng.

      " đúng là chồng của bạn?" Quản Quỳnh Dĩ trước hỏi vấn đề mọi người luôn nghi hoặc. (cả ba đều xuyên, mình để họ xưng hô đại với nhau nhé)

      Xem như cuối cùng gã kỳ quái thứ ba của Dương Châu cũng bị Nguyệt lão cột tơ hồng, vất vả mới đưa người ra ngoài, mọi người trong thành Dương Châu đều biết, bất quá mọi người vẫn hoang mang, tin tức nuôi dưỡng tiểu thiếp trước đây còn nóng sốt, sao đột nhiên cưới vợ rồi?

      "Vậy tiểu thiếp mà nuôi dưỡng. . . . . .đừng cũng chính là bạn nhé?"

      "Đương nhiên, ta chỉ mình nương tử nhà ta." Khiên Dương Thù giành trả lời, cho tất cả mọi người đáp án chính xác.

      Vì sao ai hoài nghi tiểu thiếp kia chính là Mạc Hi Dung?

      Bởi vì càng đồn càng khoa trương, mô tả nàng thành người có dáng vẻ thần tiên, là đại mỹ nhân tuyệt sắc như Tây Thi, mặc dù thoạt nhìn nàng cũng có thể coi là thanh tú động lòng người, nhưng muốn nhiều người liên tưởng nàng với quốc sắc thiên hương. . . . . .hình như còn xa lắm.

      "Nếu có thể, ta rất muốn phải, nhưng. . . . . . cố tình. . . . . ." Mạc Hi Dung bất đắc dĩ , dùng đũa gắp lấy cái tay vươn ra vỗ về nàng của .

      Chỉ là vẻ bất đắc dĩ của nàng, khiến mọi người trong phòng đều bất mãn.

      Khiên Dương Thù nhịn được oa oa hô to, "Cái gì! Ta kém đến mức thể kể với ai sao? Sao có thể như thể ta ra gì như vậy?" Hơn nữa còn dùng đũa gắp !

      Mạc Hi Dung thản nhiên liếc cái, lưu tình chút nào vặn đôi đũa.

      "Biết là tốt rồi, đừng gào um sùm!" Chậc, nam nhân này dựa vào việc buôn bán mà lập nghiệp sao? Thoạt nhìn chẳng chút dáng vẻ của thương nhân, còn luôn oa oa kêu to, là người của tuồng kịch còn tin được!

      Đau đớn mu bàn tay khiến thiếu chút nữa tươi cười của Khiên Dương Thù biến mất, lầm bà lầm bầm, đừng tiểu mỹ nhân vừa thành hôn xong muốn mưu sát thân phu nhe?

      Hai vợ chồng trẻ lúc nóng lúc lạnh, trầm tĩnh hoạt bát đấu võ mồm, hai đôi vợ chồng khác ngồi cùng bàn nhìn xem vui vẻ.

      Bất quá, chuyện khiến người ta tò mò chỉ là việc này, hơn nữa vừa rồi ở lầu nghe hành vi tệ bạc với vợ của , khiến mọi người nghi hoặc đầy bụng, muốn tận tình tra hỏi.

      " có cháo để ăn là sao?" Đôi lông mày Bút Mạt Trừng nhíu lại, vừa gắp thức ăn cho chồng, vừa ném vấn đề ra.

      Khiên Dương Thù ung dung nhàn nhã trả lời, "Nàng chỉ ăn cơm, đương nhiên ăn cháo."

      "Nuốt vài món rau?" Quản Quỳnh Dĩ liền hỏi tiếp.

      "Nàng thích mùi thịt cá, chủ yếu đều thích chút rau sạch hoang dại." bỗng, nhắc tới tất cả các loại rau hoang dại ấy đều quý giá, cực kì khó tìm. "Nếu các phu nhân còn vấn đề gì, sao đợi lát nữa hãy hỏi tiếp? Dùng bữa trước !"

      khéo léo xoay chuyển đề tài, dời tất cả lực chú ý về phía thức ăn bàn, cũng khiến sắc mặt hai nam nhân chen được lời nào bên cạnh dịu chút.

      "Hai vị đây là. . . . . ." Mạc Hi Dung nhíu mày, lúc này mới đánh giá hai nam nhân đều có phong cách bên cạnh.

      tuấn tú lạnh lùng, trong trẻo trung thực, bất quá thoạt nhìn liền thấy vẻ chiếm hữu mạnh!

      Quản Quỳnh Dĩ e thẹn kéo nam tử bên cạnh, vẻ mặt hạnh phúc giới thiệu: "Nam nhân mặt lạnh này là tướng công nhà mình!"

      Nam nhân mặt lạnh? Hoàng Phủ Lận Như nhíu mày, nghĩ sau khi về nhà phải sửa chữa cách giới thiệu của tiểu thê tử lại tốt.

      Ngồi bên cạnh Quản Quỳnh Dĩ e thẹn đầy mặt, Bút Mạt Trừng chỉ cười , "Đây là tướng công nhà mình."

      kinh ngạc khi thấy các bạn thân lạc về cổ đại đều tìm được niềm vui, ống tay áo Mạc Hi Dung bỗng bị người kéo kéo khiến nàng mất trọng tâm ngã qua bên cạnh, rơi vào vòng tay sớm mở rộng chờ đợi của Khiên Dương Thù.

      "Dùng bữa trước rồi hãy tiếp, hay muốn ta đút cho nàng?" như bên cạnh có người ngoài, trong vô hình mọi người cảm nhận được thân mật khó nén.

      "Tự ta ăn!" Tay nàng vội vàng vung loạn tránh thoát cái tay muốn sờ lên đùi nàng của rồi ngồi thẳng người, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh có chút e thẹn, "Nhiều người như vậy, ngươi thấy xấu hổ sao?!"

      "Sợ gì chứ? Tất cả mọi người đều là người nhà." Khiên Dương Thù đánh mắt, muốn nàng nhìn hai đôi vợ chồng càng thân thiết hơn nhiều kia.

      Việc này. . . . . . Nàng há hốc mồm nhìn các bạn mình rơi vào thế giới hai người, lại nhìn nhìn sắc mặt của nam nhân đắc ý bên cạnh.

      Hết cách, nàng vẫn làm được, cho nên. . . . . . Bốp! Lại lần nữa đánh bay cái tay cẩu thả vọng tưởng sờ lên đùi nàng, Mạc Hi Dung nhìn nam nhân ai oán, ngoài cười nhưng trong cười lên tiếng, "Ăn cơm!"

      ※※※

      Ăn cơm xong, ba đôi vợ chồng chia thành hai bàn, bàn là khu vực nam nhân, ba thành viên vừa thảo luận những chuyện lớn trong thành Dương Châu, vừa phân tâm chú ý thê tử nhà mình chuyện gì; bàn còn lại đương nhiên là khu vực nữ nhân, vấn đề thảo luận là vấn đề chung của bọn họ.

      "Cái gì?! Hai bạn . . . . . . Bọn đều biết?!" Tiếng hô kinh ngạc của Mạc Hi Dung kéo theo loạt ánh mắt chăm chú của bàn nam nhân bên cạnh.

      Việc này khiến nàng rất kinh ngạc!

      Trước việc Quỳnh Dĩ vì ban đầu mất trí nhớ mà theo Hoàng Phủ Lận Như, ngay cả người lạnh lùng nhất trầm tĩnh nhất trong ba người là Mạt Trừng cũng bất chấp hết thảy mà gả cho nam nhân cổ đại!

      Trước đó nàng sầu khổ vùng vẫy rốt cuộc là vì cái gì chứ?!

      "Hai bạn chưa từng nghĩ, nếu có ngày, chúng ta đột nhiên trở về đại phải làm sao?" Nàng gấp gáp vội vàng hỏi.

      Mặc dù Khiên Dương Thù thèm để ý, nàng đừng nên than trời trách mình, nhưng cho dù lúc đó bị lời làm dao động, trong lòng nàng vẫn đeo mang kiện này, dù sao. . . . . . cũng đối xử với nàng tốt. . . . . .

      "Sao bạn vẫn cảm thấy chúng ta có thể quay về được vậy, Hi Dung?" Người mang thai, Quản Quỳnh Dĩ khẽ hớp ngụm Phẩm Điệp mang theo bên người, đáp mà hỏi ngược lại. (Phẩm điệp là gì, vui lòng xem lại chương 2 :v)

      "Mình. . . . . . mình chỉ cảm thấy, chúng ta biết đến đây bằng cách nào, hẳn ngày cũng biết nguyên do mà quay trở về!" Nàng có chút bối rối giải thích, nghi hoặc trong lòng ngừng tăng lên.

      như vậy sao? Nàng khẩn trương như thế cũng chỉ vì như vậy sao?

      Bút Mạt Trừng bỗng nắm lấy tay nàng, hỏi khe khẽ: "Hi Dung, bạn vẫn chưa thể xác định là bạn có thích hay sao?"

      "Ha? Đúng vậy ha, bằng sao vẫn cứ nghĩ đến việc có thể trở về hay ?" Nghe giả thiết này, Quản Quỳnh Dĩ gật đầu liên tục.

      ", mình. . . . . . mình biết mình thích , bằng sao lại. . . . . .sao lại. . . . . ." băn khoăn vẫn tràn ngập khuôn mặt nàng, cũng hiểu tâm tư của bản thân, "Mình chỉ có thể là mình thích , nhưng. . . . . . vẫn chưa đến mức gọi là !"

      "Cho nên bạn cảm thấy, tình cảm đó vẫn đủ để có thể thuyết phục bạn muốn quay về?" Bút Mạt Trừng trúng tim đen.

      "Là như vậy sao?" Mạc Hi Dung lộ vẻ mê mang.

      Cho nên mới nghi hoặc, cho nên mới ngừng tìm cớ, thậm chí tưởng rằng nàng thương hại , e sợ chính mình bị nàng thương hại?

      Thấy vẻ mê mang bối rối của nàng, hai người kia chỉ có thể yên lặng hỗ trợ nàng, lại cách nào giúp nàng đưa ra được đáp án chính xác, bởi vì là việc thể nào , hết thảy đều phải từ chính nàng xác định.

      Hai nàng trừ việc đồng ý hỗ trợ Mạc Hi Dung, cũng chỉ có thể chờ xem ông trời muốn sắp xếp thế nào cho hai người này.

      Bởi vì nếu ông trời đưa các nàng từ nơi xa xôi đó đến đây, lại khiến các nàng tự chạm phải tình cảm của đời mình, hẳn cũng sắp xếp xong hết thảy, khiến Hi Dung có thể tự làm ai, việc gì -mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng ấy.

      Cho nên các nàng tin tưởng, Hi Dung cũng cảm nhận được chân tình giống các nàng, còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

      ※※※

      Vài ngày lại nhanh chóng trôi qua, trong thành Dương Châu bỗng xuất vài người Nhật Bản, nhưng bởi vì chuyện cãi vả của kẻ kỳ quái thứ ba ở Dương Châu nóng sốt, ai chú ý tới chuyện này.

      Cách đường cái đoạn là tòa nhà , đám Người Nhật tụ tập hưng phấn thảo luận chuyện mới nhất nghe ngóng được trong thành Dương Châu.

      "Thủ lĩnh, vụ mua bán lớn nhất gần đây, là hợp tác kinh doanh vải dệt giữa Hùng lão gia và Khiên Dương Thù, bọn định rời bến mua đủ các loại vải lụa khắp Trung Nguyên, kết hợp với các tú nương (phụ nữ làm nghề thêu) của thành Dương Châu, mở phường thêu ở tòa nhà cũ của Khiên gia." Nam nhân thấp bé mặc áo màu xanh đen báo cáo.

      "Kinh doanh phường thêu cũng đâu cần hai người họ phải hợp tác?" Nam nhân đeo mặt nạ ngồi ở giữa hỏi.

      "Thuộc hạ điều tra được, " nam tử áo đen khác bước ra , "Hùng lão gia là người vùng khác, lai lịch, nhưng thủ đoạn rất cao, nắm giữ nguồn cung nhiều loại vải lụa quý giá, vì thế mà Khiên Dương Thù cung cấp tòa nhà làm cứ điểm, cũng phụ trách luôn việc chiêu mộ các tú nương nổi danh dọc vùng sông Hoài Dương."

      "Ha? Cho nên mục tiêu lần này là vải lụa trong tay bọn ? Vậy cũng cần ít người rồi!"

      "! Thủ lĩnh, chúng ta tra được thứ rất dễ xuống tay lại còn rất đáng giá."

      "Là thứ gì?"

      "Là sản phẩm đầu tiên bọn tạo ra trong năm nay. Dùng loại tơ lụa tốt nhất mà Hùng lão gia mới vừa dệt thành và mẫu thêu mà Khiên Dương Thù dùng ngàn vàng mua về, nhóm tú nương làm việc ngày đêm tạo thành sản phẩm bậc nhất, sổ lượng rất ít, chỉ có bốn xấp, hai xấp được giữ trong phủ của hai người, nhưng trước khi đưa lên Kinh thành cả bốn xấp được tập trung giữ lại ở nhà mới của Khiên gia đêm."

      "Vậy sao?" Nam nhân được gọi là thủ lĩnh vuốt vuốt chòm râu nơi khóe miệng, trầm ngâm hồi, cuối cùng ra quyết định. "Các huynh đệ, chúng ta xuống tay vào ngày đó!"

      ※※※

      Nhàm chán! Đúng là cực kỳ nhàm chán!

      Cùng tình huống, chỉ là nơi chốn và đối tượng khác hẳn, nam nhân tự có mục đích bàn bạc vấn đề của bản thân bọn , nàng lại bị cứng rắn kéo đến tiếp khách, chỉ có thể ngồi ngẩn người kiêm đếm đậu phộng.

      Mạc Hi Dung nhìn về phía cái tay bị nắm chặt của mình, lại nhìn về phía cái gã mở to miệng năng loạn xạ, sắp hù chết mấy lão quản ── cũng là tướng công của nàng kia.

      Nàng đột nhiên nhớ tới cuộc chuyện chưa có hồi kết hôm ấy, dừng hành động đếm đậu phộng lại, sau khi đánh giá tử tế, phát kỳ bộ dạng tướng công nhà nàng khó coi.

      gương mặt tròn luôn thể vẻ ung dung có thể gọi là dịu dàng nho nhã, là đôi mắt lợi hại đặc thù của thương nhân, bình tâm mà , bộ dạng chỉ có coi, mà còn có thể cho từ tám mươi điểm trở lên.

      Ngoài ra, căn cứ vào kết quả mỗi buổi tối sờ đông sờ tây với nàng, mặc dù dáng người thể là cường tráng, nhưng tuyệt đối phải là con gà chết mềm nhũn, dựa vào vận động lâu lâu cũng có của , cơ bắp đáng có đều thiếu miếng nào, nghĩ mà khiến nàng vui vẻ ngẩn người tựa vào người .

      Càng cần mặc dù tiền ít chi tiêu, nhưng gia tài cũng là nức đố đổ vách, đủ để nằm ăn uống ba đời vẫn chưa hết.

      Nam nhân như vậy, rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào?

      cũng gì, vào lúc nàng chợt tỉnh lại, cứ vậy mà ở cạnh nàng, bền bỉ tìm hiểu nàng, thậm chí sửa luôn tính keo kiệt tiền, vì nàng mà ném ngân lượng sáng bóng ra ngoài như hắt nước, sau đó lại còn bị nàng chê phiền.

      Ừm. . . . . . thoạt nhìn, hình như nàng là loại nữ nhân phá hoại, coi nam nhân nhiều ưu điểm này như đồ bỏ đạp hư ── mặc dù là thứ hàng tồn ai mua của thành Dương Châu.

      Bất quá, nếu với bất kỳ nữ nhân nào cũng đối đãi giống nàng, đại khái biến thành cực phẩm có muốn cướp cũng cướp nỗi!

      Ngẫm lại bình thường nàng vừa nhéo vừa đánh , cũng lạnh lùng với quan tâm của , chứ đừng đến việc giống Quỳnh Dĩ hoặc Mạt Trừng, chú ý đến độ dày quần áo của tướng công, lại còn bưng trà gắp thức ăn cho bọn . . . . . . biểu như vậy, nàng cảm thấy rất quá phận, thế sao vẫn cứ liều mình đối xử tốt với nàng?

      Mặc dù nàng, nàng cũng cảm thấy mình thích , nếu cũng cho phép làm vậy, nhưng thích của nàng. . . . . . đủ để đáp lại của sao?

      Mạc Hi Dung nghi hoặc liếc mắt nhìn Khiên Dương Thù cái, mà dường như phát được ánh nhìn chăm chú của thê tử, đột nhiên tạm ngừng bàn bạc, xoay qua cười cười với nàng, sau khí thấy phản ứng ngu ngơ của nàng, mới cầm tay nàng tiếp tục bàn bạc.

      Nàng có thể xác định mình thích , nhưng lại biết đó là thích hay ? Nếu phải, vậy rốt cuộc và thích khác nhau ở chỗ nào?

      Luôn luôn suy xét theo lý tính, bởi vì lấy được dẫn chứng, tìm được lý luận có thể giải thích, thậm chí ngay cả phương pháp chứng minh cũng có, nàng rơi vào u sầu.

      Aiz, vì sao thế giới quyển tự điển có thể giải thích chút về "" và "thích" cho nàng chứ? Nếu có nàng đâu phải sầu khổ thế này. . . . . .

      ※※※

      "Ha ha ha! sao chứ? Cho dù Khiên Dương Thù ngồi ngay bên cạnh, cũng thể nghe được đối thoại của chúng ta!"

      nghĩ suy hỗn loạn, Mạc Hi Dung bỗng nghe được câu như thế, nàng bỗng chốc nâng đầu nhìn về phía người chuyện, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

      Việc này. . . . . . rất bình thường, mặc dù tướng công nhà nàng là đề tải lúc cơm no rượu say của dân chúng thành Dương Châu, nhưng câu nàng vừa nghe phải là ngôn ngữ bình thường, mà là tiếng Nhật!

      Trước kia thuần túy vì hứng thú nàng mới tự học tiếng Nhật, mặc dù thực lưu loát, nhưng đối thoại thông thường cũng là vấn đề.

      ngờ đến cổ đại lại nghe được tiếng nước ngoài, nội dung trò chuyện lại liên quan đến người thân thiết nhất trước mắt nàng, khiến nàng kiềm chế được lòng hiếu kỳ, chú ý nghe hai người Nhật tán chuyện.

      "Ha ha, đúng ha! Ở đây căn bản ai nghe hiểu tiếng Nhật, ngược lại chúng ta lại dễ dàng tìm hiểu tin tức."

      Ha! Thế mà vừa vặn lại có nàng hiểu được? Mạc Hi Dung le le lưỡi, trong lòng thầm bổ sung.

      "Thủ lĩnh mặc dù vải lụa đó chỉ có bốn xấp, nhưng nếu muốn nửa đêm trộm , mục tiêu cũng rất lớn, hơn nữa phải cẩn thận Hùng lão gia kia, lai lịch , chúng ta đề phòng chút vẫn tốt hơn." Nam nhân mặc áo màu xanh đen .

      "Bản thân ta cảm thấy có gì phải e sợ đâu, dù sao lúc đó nơi xuống tay là nhà của Khiên Dương Thù, mà bất quá cũng chỉ là thương nhân bình thường mà thôi, gí đao lên cổ liền hoảng hốt hôn mê, còn sợ ngoan ngoãn giao ra mọi thứ sao?" người áo đen khác khinh bỉ cười , còn quên ngắm ngắm nam nhân ngồi cách bàn kia.

      Nghe đến đây, Mạc Hi Dung chậm rãi quay đầu, lần nữa tổng hợp nam nhân hăng say kia lần nữa, kết luận chính là ── tốp người Nhật muốn cướp thứ gì đó từ tướng công của nàng, cũng chính là muốn cướp ngân lượng mà tướng công nàng giữ như giữ mạng?!

      lúc sau, dường như bọn cảm thấy còn tin tức gì đáng thăm dò nữa, trả ngân lượng chạy lấy người, nàng cũng lặng lẽ thoát khỏi tay Khiên Dương Thù, vụng trộm rời khỏi khách điếm theo bọn .

      Nàng cẩn thận theo dấu hai người Nhật kia, cho đến khi bọn bước vào ngôi nhà , nàng thầm để lại ký hiệu đánh dấu, rồi theo đường cũ từ từ quay về.

      Nàng hoàn toàn ngờ được, nam nhân bị nàng bỏ lại khách điếm tựa như phát điên, tức giận với mọi người; càng ngờ trong tình thế nguy cấp này, nàng phát ra mình có bệnh lạc đường!

      tóm lại chính là, dù khách điếm cách nàng chỉ con phố, nàng. . . . . . cũng lạc đường.

      ※※※

      Đáng chết! thấy người đâu! thấy người đâu!

      ràng vừa nãy còn ở bên cạnh , nhưng lúc nhất thời sơ ý buông tay, lại bỏ chạy thấy bóng dáng đâu!

      Đáng chết mà! nên tin rằng nàng bỏ trốn, ngây ngốc dẫn nàng ra cửa; lại càng nên nhất thời yếu đuối, cảnh giác để nàng rời khỏi phạm vi mình có thể nhìn thấy.

      Đáng ra lúc này nên gọi người chạy tìm, lại cách nào tỉnh táo suy tư cần phải làm thế nào mới tóm được tiểu nữ nhân chạy loạn trở về, tận tình đánh trận lên cái mông của nàng. . . . . . lát sau, đợi cho đến khi trời sụp tối, sắc mặt Khiên Dương Thù cũng giống như sắc trời, càng lúc càng đen.

      "Khiên gia. . . . . . Bọn ta phải đóng cửa rồi. . . . . ." Bị đẩy lên trước làm vật hi sinh, tiểu nhị hắng giọng .

      Hu hu. . . . . . vẫn còn trẻ, muốn chết sớm như thế đâu! Sao chưởng quầy tự ?

      "Đóng cửa?" Khiên Dương Thù lạnh mắt thoáng nhìn qua, mang chút sát khí nào, thậm chí khuôn mặt còn trương nụ cười nhạt, chỉ là biết tại sao, lời này lại khiến người nghe dựng tóc gáy. "Ai cho phép các ngươi đóng cửa hả?"

      nhàng thả chung trà trong tay xuống, tim của tiểu nhị thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

      "Ta chưa đợi được người, các ngươi chưa được đóng cửa!"

      "Dạ, dạ! đóng cửa! đóng cửa! Tùy ngài muốn ngồi bao lâu cũng thành vấn đề." Tiểu nhị chạy trốn nhanh, xong liền vọt xa cách ba thước.

      Trời ơi! Sao hôm nay lại chọc trúng Sát tinh thế này? Chưởng quầy đứng bên, ngón tay run run khẩy bàn tính.

      "Chưởng quầy, rốt cuộc có cần dọn dẹp ?" Tiểu nhị lấy khăn lau, mệt mỏi hỏi.

      Việc này Đại lão gia thấy phiền, có thể ngủ cả đêm, làm tiểu nhị lại có số tốt như thế, chạy bàn cả ngày mệt đến mức chân muốn gãy, chỉ hy vọng có thể lập tức thu dọn, dọn dẹp xong, quay về nằm trong chăn ấm khò khò ngủ ngon mới tốt!

      "Dọn! Sao dọn chứ? Trừ thể đóng cửa ra, mọi thứ khác đều phải thu dọn lau rửa sạch ." Chưởng quầy liếc mắt xem thường, thét to bảo mọi người nhanh tay nhanh chân chút, rồi mới thở dài sâu.

      Rốt cuộc. . . . . . Sát Tinh kia muốn chờ đến bao giờ. . . . . .

      ※※※

      " nương, trễ rồi, khách sạn sớm đóng cửa, e rằng người chờ ngươi cũng về rồi!" Ông lão điều khiển con la tận tình khuyên bảo nữ tử vẫn trương vẻ mặt cố chấp.

      Nữ tử này chính là Mạc Hi Dung lạc đường cả ngày, nàng vẫn cứ kiên trì ý kiến của mình, phải về khách điếm mà buổi sáng nam nhân kia ngồi.

      trong những nguyên nhân, đương nhiên là nàng hoàn toàn phương hướng ngôi nhà mới của Khiên gia, nguyên nhân khác chính là. . . . . . Nàng cảm thấy nam nhân kia vẫn còn ở khách điếm chờ nàng.

      thể nguyên nhân, chỉ có thể là giác quan thứ sáu của nữ nhân!

      Cho nên nàng phải trở về khách điếm sáng nay, mặc kệ ông lão khuyên bảo ra sao, nàng vẫn cứ cười cười trả lời.

      "Ơ? kỳ lạ! là giờ Thìn, sao khách điếm vẫn còn đốt đèn nhỉ?" Khi đến cửa, ông lão kỳ dị nhìn khách điếm vẫn đèn đuốc sáng choang, cửa còn rộng mở, nghi hoặc thào.

      Mạc Hi Dung nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc, mà mình bộ tìm cả ngày đường, dằn lại cơn đau ê buốt ở chân, tim trong lồng ngực ngừng đánh trống reo hò, nàng vén váy chạy vào nơi đèn đuốc sáng choang kia.

      Thịch! Thịch! Thịch! Tim nàng đập điên cuồng, như thúc giục nàng bước nhanh hơn.

      Nàng bỗng rất muốn nhìn thấy , nhớ đến tươi cười khi trơn tru thuyết phục người, nhớ đến bộ dạng ung dung thong thả khi xoay người bước , nhớ đến độ ấm nơi bàn tay nắm, nhớ . . . . . .

      Cuối cùng, khi nàng nghiêng ngã lảo đảo chạy vào khách điếm, lướt qua cái bàn thu dọn và tiểu nhị lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng chạy tới chỗ ngồi ban sáng.

      Lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, bước chân nàng dừng lại, mà lại như chậu than, lạnh lùng bốc hỏa cười nhìn lại nàng.

      Nàng bỗng thực xác định tâm tình của bản thân lúc này, cũng biến nó thành lời và hành động thực tế ── nàng xông đến ôm chặt lấy , ngừng bên tai : "Ta rất nhớ ngươi! Rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi. . . . . ."

      Ngay lúc đó, khi còn chưa kịp phản ứng, nàng liền đột nhiên thả lỏng tâm tình, giống như diễn kịch ngã vào lòng , mất ý thức.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :