1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Phu Quân Keo Kiệt - Đậu Toa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      gì? mỗi tuần 1 chương vào thứ 5 mà bạn

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Thanks nàng nhìu nha còn mấy chương nữa nàng cố lên nha ủng hộ nàng hết mình

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 9:

      Hết thảy yên tĩnh lại, chỉ còn hai người vẫn ngồi chồm hỗm nơi hành lang gấp khúc, cử động, chặt chẽ ôm lấy nhau.

      "Chúng. . . . . . Chúng ta trở về được ?" Mạc Hi Dung bị siết trong vòng ôm cách nào động đậy, chỉ có thể kéo kéo quần áo của .

      Mặc dù bị ôm có gì tốt, nhưng tư thế này. . . . . . Quỳ lâu cũng tê chân nha!

      vẫn có phản ứng gì, chỉ ôm chặt nàng , giống như pho tượng.

      "À, chúng ta phải ở đây đợi đến sáng sao?" làm sao thế? Sao lại có phản ứng gì? Ít nhất cũng nên đổi tư thế chứ! Nàng quỳ tê hết cả chân rồi.

      Lần này, cuối cùng cũng có phản ứng, chỉ là đứng lên, ngược lại đè thẳng nàng xuống, nếu nhớ là phải dùng tay đỡ cái đầu đáng thương của nàng, va chạm như vậy, cho dù thành kẻ ngốc cũng chấn động não.

      "Chàng làm gì. . . . . . vậy?" Nàng còn chưa phản đối xong, dưới ánh trăng lờ mờ chiếu rọi, mặt đanh lại còn ánh mắt lóe đầy lửa giận, khiến nàng kinh ngạc ngay cả lời muốn ra cũng quên mất.

      "Nàng thích khiến ta lo lắng lắm, đúng ?" đau đớn xót xa hỏi, cả người tản ra khí thế khiến người ta phát sợ. "Hôm trước mới lạc đường, hôm nay lại chơi đùa đến mức cả cái mạng cũng cần luôn hả?" Vừa , vừa vén quần áo của nàng lên, "Khiến ta phiền lòng, làm ta lo lắng, chơi rất vui sao?"

      Roẹt tiếng, váy trong bằng lụa lập tức thành mảnh vải rách.

      "Đợi chút. . . . . .Chàng nghe ta . . . . . ." Nàng nghe được tiếng vải bị xé rách ràng trong đêm yên tĩnh, hoảng hốt muốn giải thích.

      hừ lạnh, tiếp theo tụt nhanh quần lót ném , "Nghe nàng ? Chẳng phải vừa rồi ta phải nghe rất nhiều sao?Giờ nên là nàng nghe ta ."

      Nàng cảm thấy dưới thân chợt lạnh, trừ váy bị xé mở, dưới thân nàng còn mảnh vải, lạnh mới là lạ.

      "Đợi chút. . . . . . rốt cuộc sao chàng lại tức giận. . . . . . ta hiểu. . . . . . A ──" cảm giác dị vật đâm vào nhoi nhói khiến nàng thể thốt nên lời.

      chút lưu tình mạnh mẽ va chạm vào hành lang chật hẹp của nàng, " hiểu? Đúng vậy, sao nàng hiểu được? Nếu có thể xẻ não ra mà xem cho kỹ, bản thân ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc trong đầu nàng suy nghĩ cái gì?"

      "Đừng. . . . . . Dừng lại. . . . . . Đau quá. . . . . ." Nàng liều mạng đẩy ra, muốn chạy trốn khỏi chiếm đoạt còn lý trí của .

      "Từ lúc bắt đầu đến nay, nàng có đặt ta vào lòng ?" tóm chặt thân thể mảnh mai của nàng, khiến nàng chỉ có thể đón nhận thuận theo cử động của , "Ta nghĩ là ! Nếu có sao nàng lại hiểu? Sao có thể hiểu?" Lời cuối như rít gào, cử động cũng càng thêm thô lỗ.

      Dưới động tác ra ra vào vào của , đóa hoa mềm mại của nàng cũng chầm chậm chảy ra mật hoa làm trơn vách tường nơi bị ma sát, thoáng giảm bớt đau đớn cho nàng.

      "Ưm ư. . . . . . phải. . . . . . phải như vậy . . . . . ." Nàng ngân ngấn lệ nghẹn ngào , nhưng rốt cuộc là vì đau hay đau lòng thay .

      Vừa rồi khi nghĩ bản thân thể quay về được nữa, nàng mới hiểu, nếu phải chết như vậy, hi vọng cuối cùng của nàng - chỉ muốn gặp người – là .

      Nàng mới chợt hiểu thích của nàng trở thành .

      Cho nên dưới tình huống khẩn cấp, thà chính mình vào nguy hiểm, cũng muốn bảo vệ và thứ giữ gìn như báu vật.

      Chỉ là nàng hiểu. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . nàng sai ở đâu chứ?

      "Đừng khóc!" giận dữ mắng mỏ, rồi kéo mở vạt áo vùi đầu vào trước ngực nàng, chính là muốn mình nhìn thấy nàng rơi lệ, " cho phép lại dùng nước mắt thu phục ta!"

      thô bạo hôn mút nụ hoa đứng thẳng trước ngực nàng, dục vọng lửa nóng mạnh mẽ giương oai đánh thẳng sâu vào thân thể nàng, mỗi lần ra sức đều khiến cả người nàng căng lên như cánh cung.

      "Ta . . . . . . Ưm. . . . . ."

      "Chết tiệt! Ta muốn nghe nàng , cái miệng nhắn này chỉ nên mở ra rên rỉ, chứ phải để mấy lời đáng vứt đó!" xong, hung hăng nhún người đánh tới, khiến cuối cùng nàng cách nào tỉnh táo để mà chuyện.

      gầm , nàng rên rỉ, cả người hai người quấn quít chặt chẽ dưới ánh trăng, thể , thể phân thương đau giận lẫn lộn trong đó, theo kết hợp của bọn họ mà tiến hành chống đối lời.

      Phút chốc, run run trận, bắn chất dịch ấm nóng trắng sữa vào sâu trong người nàng, trong nháy mắt hai người cùng lên đỉnh.

      Đợi khi hai người bình tĩnh lại, hơi thở dần vững vàng, lập tức bò dậy khỏi người nàng, cầm lấy mảnh vải bị xé rách ném qua bên, thô lỗ chà lau chất dịch màu trắng sền sệt mà mình trút vào nàng.

      "Dậy , ta đưa nàng về." lạnh nhạt , thậm chí với tay nâng nàng dậy.

      "Tướng công, ta. . . . . ."

      "Đừng thêm gì nữa." thét lớn ra lệnh, khiến nàng kinh hãi thể nên lời.

      Cứ vậy, hai người duy trì khúc mắc yên lặng trở về nhà mới của Khiên gia, vừa đưa nàng vào phòng, liền chẳng chẳng rằng, xoay người bước .

      "Đợi chút! Chàng muốn đâu?!" Mạc Hi Dung giữ chặt tay áo của lo lắng hỏi.

      "Ta đến phòng đọc sách, sau này ta quay về đây nữa, nàng ở đây mình cẩn thận suy nghĩ lại !"

      "Suy nghĩ lại?" Nàng mê mang nhìn , "Nghĩ cái gì?"

      Nàng biết nàng thích , thậm chí cũng biết kỳ đó chính là , nàng hiểu, rốt cuộc muốn nàng suy nghĩ điều gì?

      "Ai biết nàng suy nghĩ điều gì? Tùy nàng thôi, dù sao nàng cũng chẳng hề để ta vào lòng."

      xong, chẳng thèm quay đầu, ung dung ra ngoài, để lại mình nàng ngu ngơ thất thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng chậm rãi biến mất dưới ánh nắng đầu tiên của ngày mới.

      ※※※

      Từ sau đêm ấy, xuất trước mắt nàng nữa, mà nàng vẫn mình ngẩn người ngồi đợi trong viện, giống người vợ u uất nơi khuê phòng, cứ từng ngày từng ngày chờ trở về.

      Nhưng vẫn trở về, thậm chí còn chưa từng quay lại thu dọn thứ gì.

      Mỗi ngày trừ chờ đợi, nàng chỉ có thể canh giữ nơi cửa viện, đợi nghe tin tức của từ Bách Dạng - gần đây vì Hùng Bá Thiên phải xa mà ở tạm nhà mẹ đẻ.

      "Chị dâu. . . . . ." Khiên Bách Dạng thấy nàng vẫn ngồi nơi đó, vẫn vẻ mặt đó, nhịn được ửng hồng hốc mắt.

      Đều do mình làm hại, nếu lúc đó mình cố nhịn đừng thét lên tiếng, bọn nàng bị phát , cũng vì vậy mà chị dâu đành phải ra mặt dẫn đám người Nhật kia rời khỏi, cuối cùng lại khiến đại ca tức giận.

      Đều tại mình! Đều tại mình mà!

      "Bách Dạng, muội về rồi?" Cười máy móc với nàng ấy, Mạc Hi Dung chờ nghe chút tin tức hôm nay làm gì, ăn gì, cho dù chỉ chút việc cũng tốt, chỉ cần có thể tán gẫu chuyện về cũng dịu nổi nhớ thương của nàng.

      "Hôm nay đại ca vẫn mang vẻ mặt như Diêm vương rằng, chuyện đáng cười nhất là hôm nay ca lại gặp Vương Kim Hoa đường, nàng ta bậy bạ trước mặt ca, tẩu biết kết quả đại ca làm gì ? Ca quăng hai cái tát ngay tại chỗ, khiến nàng ta sợ ù té chạy." Vừa nghĩ tới tình cảnh kia, Khiên Bách Dạng muốn cười to ra tiếng, nhưng thấy Mạc Hi Dung bên cạnh hoàn toàn phản ứng, nàng ta lại nhịn được mà ngừng cười. "Chị dâu. . . . . . tẩu nghe mà có phản ứng gì sao?"

      Mạc Hi Dung chỉ nhìn thẳng ra phía trước, như suy tư chút gì, trả lời câu hỏi của nàng ta.

      Gần đây Khiên Bách Dạng nhìn hai người này giận dỗi vặn vẹo, là Đại lão gia kỳ quái mỉa mai cay độc, lại lạnh nhạt đến mức chẳng muốn lời nào, rất giống đứa trẻ hồn, khiến rốt cuộc nàng nhịn được mà vỗ bàn đứng lên.

      "A ── chịu hết nổi rồi! Hai người đều quá kỳ quái, có chuyện cứ thẳng ra là được! Mắc gì mà phải giận dỗi vặn vẹo kỳ quái đến thế?"

      Người ngồi ghế bị tiếng rống của nàng ta dọa nạt chút nào, vẫn vì chuyện của bản thân mà ngẩn người trầm tư.

      Khiên Bách Dạng vô lực ngồi co quắp ghế, suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể khiến hai người này hòa thuận như lúc ban đầu.

      Bất quá chị dâu biến thành bộ dạng này, đại ca cũng đen mặt cả ngày, mặc kệ là thế nào cũng tốt!

      Phía này nàng hết cách, chắc xử lý phía bên kia là được nhỉ?

      Nàng chấn phấn nhảy người lên, vi ý kiến hay này của mình mà muốn nhảy tung tăng.

      Đại ca bày cái mặt lạnh ra sao chứ? Nàng là muội muội của mà, nàng tin đối xử như với Vương Kim Hoa, thưởng cho mình hai cái tát.

      Đúng, đúng là như thế. Nàng muốn vội vã tìm đại ca , bằng nếu hai người này tiếp tục lạnh mặt thêm nữa, đến bao giờ nàng mới có cháu đáng chứ?

      ※※※

      "Đại ca, ca nghe muội . . . . . ." lẵng nhẵn suốt theo sau Khiên Dương Thù, Khiên Bách Dạng chỉ kém là chưa quỳ xuống xin lão gia nhà nàng cho nàng chút thời gian.

      Từ khi trời còn chưa sáng, vì vội theo bước chân của , nàng dám tự đánh mình tát để tỉnh lại, kết quả suốt cả ngày, lão gia như làm bằng sắt, hết vòng khắp tòa nhà, lại vẫn chịu cho nàng chút thời gian.

      "Nghe muội . . . . . .Ui da. . . . . ." Cả người đụng trúng người đột nhiên dừng lại, Khiên Bách Dạng cũng dám oán giận, vội nắm lấy tay sợ hãi hỏi: "Đại ca, có thể nghe muội ?"

      Khiên Dương Thù lạnh lùng trừng mắt liếc nàng cái, ý bảo nàng có lời mau , có rắm mau thả, rảnh mù quáng luẫn quẫn với nàng.

      "Muội muốn , hôm đó phải lỗi của chị dâu. . . . . .Này này, đợi chút! Sao ca lại ?" Nàng còn chưa giải thích xong mà!

      "Nếu để nghe mấy lời dư thừa này, ta đây rảnh!" Sao con bé Bách Dạng lại thừa hơi mấy chuyện tạp nhạp này? phải mỗi ngày con bé đều đến thăm nàng sao? Sao mấy chuyện về nàng chứ?!

      Bởi vì rất muốn nghe tin tức có liên quan đến nàng.

      Chết tiệt! Cho dù cố quyết tâm nhìn tới nàng, nhưng lại cách nào khắc chế bản thâm đừng nghĩ đến nàng nữa.

      ở bên cạnh nhắc nhắc lại, chăm sóc, nàng có thể lại quên ăn cơm ? Buổi tối ngủ có lại đá chăn ? Có thể. . . . . .Haizzzzzz! Sao lại giống bà mẹ chăm con thế này?!

      "Được! Muội chuyện dư thừa, ca cần nghe, cần để ý, cũng quên luôn việc chị dâu như đứa trẻ ngớ ngẩn thèm chuyện luôn ! Dù sao lão đại gia nhà ca cũng thèm nghe mấy lời dư thừa của muội!" Thái độ này của thực chọc Khiên Bách Dạng bực bội, khiến nàng cũng đay nghiến đáp lại.

      Nương tử là ai? Tướng công người ta còn để ý, nàng chỉ là em chồng, tội gì phải nhiều chuyện giúp tháo gỡ chứ?

      Khiên Dương Thù kéo tay áo nàng, trầm giọng hỏi: "Muội vừa nàng làm sao?"

      "Tẩu ấy còn có thể làm sao nữa? Cả ngày ngồi đợi trong phòng, nếu đợi ở đình hóng mát, ngơ ngẩn chờ cái gã tướng công biết khi nào hết buồn giận trở về thăm tẩu ấy, nếu lên tiếng cũng chỉ hỏi tin tức của ca. Ca nhẫn tâm, cứ vậy nghe hỏi mà vứt tẩu ấy trong nhà, ra ngoài làm ông chủ lớn!" Mỗi lời nàng chỉ trích, tựa như từng mũi tên nhọn đâm vào lòng .

      Nàng đợi , cả ngày cả đêm ngồi trong nhà chờ ?

      còn tưởng nàng cảm thấy vui vẻ khi nghe hỏi, tưởng rằng thậm chí nàng cũng để ý đến sống chết của , ngờ mỗi ngày nàng vẫn quan tâm đến tin tức của .

      Lần chuyện trước có phải nàng rơi lệ vì ?

      Như vậy có phải là có chút cảm tình với ?

      Nàng có say đắm chân thành như ?

      muốn biết, muốn hỏi cho .

      "Aizzz! Ca đâu? Muội chưa xong mà!" Chỉ thấy còn chưa nghe xong, liền giống như cưỡi ngựa phóng đâu mất, Khiên Bách Dạng khỏi kinh ngạc kêu lên.

      kẻ phản ứng, kẻ khác lại nhẫn nại. Vậy. . . . . . Đến lúc nào mới có thể vén mây đen nhìn thấy trời xanh đây?

      ※※※

      Yên tĩnh.

      nhiều ngày, lại lần nữa bước vào phòng ngủ, cảm giác - cũng chỉ có thể mô tả bằng từ này.

      giống nơi trầm tĩnh nhàn tản trước kia của nàng, mà là dạng yên tĩnh hờn giận, khiến người ta có cảm giác có hơi thở cuộc sống.

      đến trước giường nhìn nơi hé mở trong chăn, nếu ngực nàng khẽ phập phồng, hẳn hoài nghi có phải nàng cứ vậy mà rời hay .

      Tựa như trước kia nàng từng , trở về nơi xa xôi ấy của nàng. . . . . . Đột nhiên, tay nàng cử động, hé mở đôi mắt, rồi lại khép mi.

      tưởng đây là hành động vô ý thức khi nàng ngủ mơ, nhưng nàng bỗng nhích người, chui vào lòng .

      "Đừng để ý tới thiếp. . . . . .Đừng. . . . . . hết thiếp. . . . . ." Mắt nàng vẫn khép chặt, miệng thào , tay mềm nắm lấy khẽ run rẩy.

      Nàng nàng , nhưng đột nhiên cảm thấy nàng câu như thế.

      Ít nhất. . . . . . Ít nhất trong lòng nàng, phải là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, cũng chỉ là ân nhân cứu mạng, mà là nam nhân của nàng.

      nam nhân mà nàng muốn được .

      cúi người hôn lên môi nàng, nhàng như sợ hủy hoại nàng. " đâu, sao ta có thể hết nàng. . . . . ."

      "Hử?" Cảm nhận được sức nặng môi, nàng yếu ớt thốt lên, rồi mới mở đôi mắt ngập sương mù, toát ra nụ người tươi tắn, "Ôm thiếp."

      "Tướng công ta đương nhiên rất vui lòng, bởi vì ta cần bổ sung đầy đủ phần bị thiếu của mấy hôm nay. . . . . ."

      ※※※

      Như để bồi thường cho thô bạo đêm đó, dịu dàng mà thong thả cởi quần áo của nàng, rồi mới tỉ mỉ đặt nụ hôn lên những nơi từng dày vò.

      "Đêm đó ta điên cuồng, hẳn khiến nàng rất đau. . . . . ." Bàn tay to chậm rãi trêu chọc nhụy hoa ửng hồng dần ẩm ướt của nàng, thong thả mà khiêu khích thiêu đốt dục vọng của nàng.

      "Hết. . . . . . Hết đau rồi. . . . . . Ưm. . . . . ." Va chạm của giống cọng lông chim khẽ lướt qua, khiến nàng run rẩy từng trận.

      " hết đau rồi? Để ta nhìn kỹ xem nào." kéo mở hai đùi của nàng, chăm chú và cẩn thận xem xét nếp gấp xinh đẹp nơi nhụy hoa.

      "Đừng nhìn!" Nàng e thẹn , càng khiến muốn trêu đùa thêm.

      "Sao lại nhìn? Nơi này rất đẹp. . . . . .Nếp gấp này khiến ta thể rời mắt. . . . . ." vươn ngón tay ra lần theo, phát họa hình dạng đường viền nơi cánh hoa, kích thích bằng mọi cách lại cố ý khiến nàng được thỏa mãn.

      "Đừng đùa, chàng tiến vào . . . . . ." Nàng cầm lấy cái tay làm loạn của , hiếm khi mềm mại xấu hổ thốt ra lời cầu.

      "Cái miệng nhắn này càng lúc càng mê người!" khẽ cười nắm ngược lại tay nàng, "Bày tỏ lời này mà sợ ta để nàng còn sức mà xuống giường sao?"

      " sợ. . . . . ." Chỉ cần nằm trong lòng , nàng có gì phải sợ?

      kéo gối kê dưới mông nàng, rồi mới thoáng nâng thắt lưng nàng lên, chống vật to lớn nóng bỏng, mở rộng khe sâu ngọt ngào ẩm ướt của nàng.

      "Khoan , chúng ta từ từ chút ." khắc chế dục vọng muốn tận tình rong ruỗi, mặc kệ mồ hôi trán tí tách rơi xuống.

      Chết tiệt! Nhiều ngày chạm vào nàng, muốn tha hồ rong ruỗi trong người nàng, nhưng lại sợ làm đau nàng, khiến chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.

      "Ưm. . . . . . Tướng công. . . . . ." Nàng cảm thấy bất mãn với cử động quá thong thả của , ngừng xoay eo kháng nghị.

      "Sao nàng lại nóng nảy thế?" cắn răng phớt lờ thúc giục của nàng, cố gắng kiên trì tốc độ đong đưa.

      " phải. . . . . . Thiếp. . . . . . Ưm. . . . . ."

      " phải?" nhíu mày, "Vậy chúng ta liền tiếp tục. . . . . . Tốc độ thế này tốt chưa? Hay chậm thêm chút nữa?"

      "A ư. . . . . .Đừng đùa như vậy. . . . . ." Nàng khó chịu lắc đầu, da thịt trắng nõn bắt đầu ửng ra lớp mồ hôi mỏng, "Thiếp muốn. . . . . ."

      "Dung muội. . . . . .Nàng có ta ?" nín nhịn nhiều, muốn đợi nàng cầu xin rồi mới hỏi.

      "Vì sao. . . . . . Vì sao lại hỏi vào lúc này. . . . . . Ưm. . . . . ." Nàng thở gấp, khó hiểu nhìn .

      "Ta muốn nghe nàng bày tỏ tình cảm. . . . . ." vậy nhiều lần, đương nhiên cũng muốn nghe cảm giác của nàng với tình của mình.

      Cho dù từng , quá để ý. . . . . . Nhưng dù sao cũng thể thèm để ý?!

      Bởi vì là thương nhân cũng là nam nhân! Đến cũng hối hận vì lời của mình, đương nhiên cũng hi vọng nữ nhân mà thương cũng thương .

      "Ôm thiếp. . . . . .Thiếp cho chàng biết. . . . . ." Nàng khép hai đùi vòng ôm thắt lưng của , kéo về phía mình.

      " sao?" vừa nghe trao đổi này khỏi mừng rỡ như điên, nhưng lại nhịn được mà hoài nghi có thể dễ dàng thế .

      "Chàng tin?" Nàng nâng thắt lưng lên, chậm rãi di chuyển thân mình hấp dẫn .

      Mặc kệ muốn nghe điều gì, chỉ cần lúc này tận tình nàng, nàng hết. Chắc chắn là thế. . . . . ."Ta tin! Giao dịch này được thông qua!" nhếch miệng cười, đôi cánh tay ôm hai bên hông nàng, bắt đầu vội vàng tận lực đong đưa.

      "A. . . . . .Ưm. . . . . ." Nàng quên lời vừa , trong suy nghĩ chỉ còn hoan ái.

      "Vậy có thoải mái ?" vươn tay đến nơi kết hợp, vì ân ái mà chảy ra càng nhiều ái dịch của hai người, khiến cử động của cả hai càng thêm dễ dàng.

      "Ưm . . . . .Đừng hỏi nữa. . . . . .Xấu hổ lắm. . . . . ." Nàng vội ôm chặt , nhanh chóng dâng đôi môi hồng, muốn làm cho thể hỏi ra vấn đề khiến nàng phân tâm và xấu hổ nữa.

      "Được, hỏi, tướng công ta chỉ làm thôi. . . . . ."

      Hai người ngừng va chạm với nhau, môi lưỡi ngừng quấn quít nóng bỏng, giống như muốn bù lại mấy ngày rời xa.

      Nàng bởi vì cố ý mạnh mẽ tạo ra khoái cảm mà run rẩy, cũng vì lâu chưa hoan ái mà kích động thôi, trong nhất thời, hai người như mất lý trí thốt được lời.

      Bởi vì lúc này, vận động đương và thở dốc dồn dập chính là ngôn ngữ duy nhất có thể thể trọn vẹn tình cảm của bọn họ.

      Đến nỗi cho dù cuối cùng nàng có hết lòng thực lời hứa, ra đáp án muốn biết hay ? Dường như cũng còn quan trọng nữa. . . . . .

      P/S: có ebook rồi nhé :th_7::th_7::th_7: http://cungquanghang.com/threads/ebook-cqh-ebook-yeu-phu-quan-keo-kiet-dau-toa.22255/

    5. janenguyen

      janenguyen Active Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      151
      cặp chị dâu em chồng này đúng là hợp nhau, đều thích xem náo nhiệt và làm loạn, cũng may là có nguy hiểm gì cho lắm. thank nàng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :