1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Phu Quân Keo Kiệt - Đậu Toa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. suna2304

      suna2304 Active Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      75
      nhanh đăng chương mới nàng ơi, cổ sắp dài như hươu cao cổ ùi :)

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      tối nay nàng nhé
      Gariella thích bài này.

    3. Gariella

      Gariella Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      155
      ta ngồi chờ, ta ngồi hóng ah...:022::014:

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      LPH: chuẩn bị khai giảng nên về trễ, các nàng thông cảm nhá :v
      Chương 8:

      Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên qua song cửa, Khiên Dương Thù liền tỉnh.

      Kéo đôi tay thon dài quấn quanh cổ mình ra, kéo chăn đắp cẩn thận cho nàng xong mới lặng lẽ xuống giường rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ra cửa.

      Cho đến khi bước ra khỏi cửa, người giường vẫn còn ngủ say sưa.

      ※※※

      Gọn gàng xoay người xuống ngựa trước ngôi nhà lớn, Khiên Dương Thù đành đến làm khách vào lúc sắc trời còn sớm, bước thẳng đến cửa, ở đại sảnh chờ người hầu vào thông báo cho chủ nhân.

      quá lâu sau liền nhìn thấy chủ nhà tùy ý khoác áo ngoài người, vội vàng tới.

      "Sao mới sáng sớm đến rồi?" Hùng Bá Thiên ngồi ghế , khuôn mặt chứa đầy nghi ngờ, " phải bảo là quá trưa hôm nay mới đến. . . . . ."

      "Có chuyện mới phát sinh, ta nghĩ cần thay đổi kế hoạch ban đầu." Khiên Dương Thù nghiêm túc , sau đó mới kể lại tin tức nghe được hôm qua cho ta biết. "Đại khái mọi việc là như vậy, ta muốn bàn bạc thêm, ngươi thấy thế nào?"

      Hùng Bá Thiên trầm ngâm lúc, "Kỳ việc này khó giải quyết, chỉ cần ngụy trang giả vờ làm theo kế hoạch chuẩn bị từ trước, trộn lẫn chính phẩm vào chuyến hàng vải lụa bình thường, hôm nay trực tiếp chuyển lên Kinh thành là được. Chỉ là. . . . . . đám Người Nhật này ràng muốn đến trộm nhà của đại ca, chỉ sợ lấy được gì gây ra tai họa."

      "Nếu chỉ ta cũng chẳng sao, ta chỉ lo ảnh hưởng đến những người khác." Khiên Dương Thù vừa nghĩ tới nhóm già trẻ trong nhà, nhịn được cau mày.

      "Vậy thay đổi mục tiêu, giả trang thành người vận chuyển đưa vải dệt đến phường thêu, đợi khi kẻ địch đuổi theo thực kế hoạch, ta tăng nhân lực cắm ở phường thêu, tạo thành bẫy lớn diệt gọn cả nhóm bọn chúng."

      "Kế này tệ, chỉ là nếu tăng số người ở phường thêu phải tiến hành thầm, bề ngoài lộ ra số người này, vậy mới khiến người ta cảm giác có cạm bẫy, đúng ?" Cạm bẫy quá , ngược lại dễ dụ rắn rời hang. trầm ngâm lúc, phe phẩy cái quạt gãy nan trong tay, : "Cứ vậy ! Bọn đề phòng, vậy chúng ta cứ đợi ở phường thêu! Như vậy bề ngoài giống như giữ gìn vải dệt, bên trong lại bí mật sắp xếp người bắt cướp."

      "Nhưng. . . . . ." Tuy Hùng Bá Thiên cảm thấy chủ ý này tệ, nhưng lại như có chút quá thỏa đáng.

      Thoạt nhìn giống như thư sinh yếu ớt, đối mặt với nhóm người Nhật quen cướp bóc, nếu xảy ra sai sót gì, vậy phải ăn sao với Bách Dạng đây?

      Như nhìn ra lưỡng lự của , Khiên Dương Thù cười cười, "Đừng lo, mặc dù ta bất tài, nhưng đối phó với mấy người Nhật vẫn có biện pháp."

      " khi vậy, liền cứ theo đó mà làm!" Hùng Bá Thiên thấy tự tin như thế, cũng ngăn cản gì thêm.

      "Bất quá, ta hi vọng Bách Dạng có thể về Khiên gia chuyến, mặt là nữ nhi gả ra ngoài cũng phải về thăm nhà, mặt khác ta muốn nhờ nàng trông chừng chị dâu nàng, để Dung muội đừng chạy loạn khắp nơi, tránh làm hỏng kế hoạch của chúng ta." Khiên Dương Thù dặn dò cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân chính khiến sáng sớm chạy đến đây.

      "Lát nữa ta liền sai người đưa nàng trở về." Hùng Bá Thiên cười, vui vẻ đồng ý.

      Dù sao gần đây nàng bánh bao kia vẫn luôn hô hào là phải về nhà, thừa dịp này liền đưa nàng về thăm nhà thôi.

      Chỉ là bọn lại ngờ, hai thợ thuộc da thối này ở cùng chẳng những chăm sóc lẫn nhau, mà còn đưa ra thứ ý kiến ôi thiu, thiếu chút nữa là phá hỏng toàn bộ kế hoạch của bọn .

      Nếu sớm biết như thế, e rằng có chết bọn họ cũng sắp xếp cho hai nữ nhân này ở cùng nhau, chỉ tiếc có ngàn vàng cũng mua được chữ ngờ. . . . . .

      ※※※

      Gần đến buổi trưa, Mạc Hi Dung mới duỗi người, hai mắt ngập sương mù từ giường ngồi dậy, tay bé sờ đông sờ tây khắp giường, như tìm thứ gì đó.

      Người đâu? Nàng bỗng trợn đôi mắt to, xác định giường chỉ có mình nàng, bên cạnh lạnh lẽo như cả đêm chưa hề có người say giấc.

      Nàng buồn bực cắn môi, trong lòng liên tục mắng mỏ nam nhân kia giữ chữ tín.

      Gian thương đúng là gian thương! mười câu hết tám đáng tin. . . . . . ! Phải câu cũng phải suy xét xem có đáng tin tưởng hay , mà nàng lại ngốc đến mức gì cũng tin!

      Vào lúc này, cửa phòng chợt bị đẩy mở, nàng ngạc nhiên nhìn người buồn bực cúi thấp đầu sau khi bước vào phòng.

      "Chị dâu, người tỉnh rồi?" Khiên Bách Dạng mỉm mỉm cười chào hỏi, đặt mâm thức ăn lên bàn, "Ăn sáng trước !"

      "Đại ca muội đâu?" Biết hỏi vẫn có đáp án, nhưng Mạc Hi Dung vẫn từ bỏ ý định.

      "Đại ca?" Khiên Bách Dạng xoay đầu suy nghĩ, "Sáng sớm đại ca đến phủ của Đại Hùng rồi, sau đó. . . . . . hình như lại ra cửa rồi!"

      "Vậy sao. . . . . ." Mạc Hi Dung trở mình đẩy chăn chuẩn bị xuống giường, liền phát người mảnh vải, thậm chí nơi kín đáo vẫn còn dấu tích hoan ái tối hôm qua, sợ đến mức nàng vội vàng chui ngược trở về.

      "Bách Dạng, muội, muội ra ngoài trước. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn thay quần áo. . . . . ." Hai bàn tay nàng vội níu chăn, vẻ mặt ngượng ngùng cất giọng.

      Khiên Bách Dạng thấy nàng liều chết túm chăn bông dám xuống giường, cười như kẻ trộm : "Sao chị dâu phải xấu hổ? Hai người là vợ chồng, buổi tối thân thiết có gì mà phải ngại, cùng lắm muội xoay lưng, chị dâu ra phía sau bình phong mặc quần áo ."

      Đại ca nàng đúng là tràn đầy tinh lực mà, hôm qua thân thiết với vợ, sáng sớm hôm nay chạy đến phủ của Đại Hùng mà vẫn hề lộ vẻ mệt mỏi.

      Hắc hắc! Tình hình này, rất nhanh nàng liền có thể bế cháu.

      Vội ra ngoài, Mạc Hi Dung nghe nàng ta thế, cũng đành thừa dịp nàng ta quay lưng mà chạy ra, vội vội vàng vàng nhặt quần áo rơi mặt đất, liền chui nhanh ra sau tấm bình phong rửa mặt chải đầu.

      Chỉ là nàng rửa mặt chải đầu và dùng bữa xong, cũng quá giữa trưa rồi.

      "Bách Dạng, muội có biết chuyến hàng mà gần đây đại ca muội muốn chuyển lên kinh thành được đưa đến đâu ?" Nàng vờ như lơ đãng hỏi.

      Hừ! đưa nàng , nàng biết tự sao?

      "Biết chứ!" Khiên Bách Dạng nhìn như vô ý , "Đại Hùng là người phụ trách đưa vải dệt lên kinh, mai là lúc đưa vải ."

      "Ngày mai sao. . . . . ." Vậy hôm nay chính là thời cơ tốt nhất mà đám người Nhật kia !

      Lâu rồi chưa động não suy nghĩ, nàng bắt đầu suy xét xem nên chặn chúng lại thế nào, thậm chí là nên nhúng tay vào lúc nào.

      Lúc này, Khiên Bách Dạng đột nhiên thốt ra câu, khiến nàng kinh ngạc.

      "Chị dâu, ta biết kế hoạch của bọn họ, chúng ta theo xem thử, người thấy thế nào?"

      "Muội. . . . . . muội biết?" Mạc Hi Dung kỳ quái nhìn nàng ta, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

      . . . . . . thể nào! muốn Bách Dạng về nhà, chính là muốn giám sát nàng, cho nàng loạn chạy, nên hẳn chi tiết với nàng ta về việc đó!

      Khiên Bách Dạng nhìn vẻ khó tin của nàng, đắc chí : "Hừ hừ, nam nhân này tưởng mình thông minh, căn bản là nghĩ muội núp sau cửa, nghe trộm được hết thảy mọi kế hoạch của bọn họ!"

      " sao?"

      "Đương nhiên là !" Nàng ta kiêu ngạo .

      Đại ca xấu xa vì lợi ích của mình mà ép nàng ta rơi vào "miệng gấu", khiến ngay cả cơ hội chống cự cũng có, liền trở thành bánh bao thịt bị ăn sạch , cần người giúp đỡ, mới sai người hầu đưa nàng trở về!

      Gã keo kiệt này luôn tính toán chi li, nàng ta nuốt trôi được, sớm hạ quyết tâm ngày nào đó báo thù, chỉ ngờ ngày báo thù lại đến nhanh như thế, chưa gì được đưa về nhà rồi.

      Bọn họ muốn nàng rời nhà, nàng liền cố tình dẫn chị dâu cùng, dù nhiễu loạn kế hoạch bắt cướp của bọn họ, cũng muốn bọn họ phải vô cùng kinh ngạc!

      Mạc Hi Dung lộ vẻ vui mừng cười với nàng ta, hai người bắt đầu trao đổi tin tức mà mình nghe được cho nhau.

      Hắc hắc! cho nàng ra ngoài phải ?

      Hai nàng liền tự mình ra ngoài chơi, chơi đến mức bọn họ luống cuống tay chân!

      ※※※

      Ban đêm, mấy gã áo đen theo tuyến đường xe ngựa của Hùng phủ, lặng lẽ đến tòa nhà cũ của Khiên gia, cũng chính là phường thêu mới mở.

      "Đây phải là nhà mới của Khiên phủ." Thủ lĩnh nhíu mày, thấy nơi này khác hẳn với tin tức trước đây.

      gã áo đen giọng đáp: "Hình như vì thận trọng mà lúc bọn đổi địa điểm, ngôi nhà kia bố trí người khắp nơi, bất quá đều là mấy võ sư vô dụng, đáng nhắc tới."

      "Nơi này có người ở lại trông coi chứ?" Thủ lĩnh vẫn cảm thấy có gì đó đúng, nhưng lại thể là kỳ quái chỗ nào.

      "Có, Khiên Dương Thù mình trông coi vải dệt bên trong, nhằm đảm bảo ngày mai khi đưa lên kinh xuất sai sót gì."

      "Chắc chắn chứ?" Thủ lĩnh cẩn thận hỏi lại lần nữa.

      "Chắc chắn."

      "Vậy thôi! Chúng ta hốt mẻ lớn nào!"

      "Dạ!" Những người khác giọng phụ họa.

      Đám mây chậm rãi che khuất nửa vầng trăng sáng, tựa như báo trước bọn sắp hứng chịu thất bại.

      ※※※

      "Bách Dạng, muội xác định trốn ở đây ai chú ý tới chúng ta?"

      "Đương nhiên! Từ khi ra đời muội trốn ở đây, tính ra cũng hơn mười năm, đây là nơi có thể trốn, có thể giấu, lại có thể nghe mọi thứ!"

      Hai người lén lút trốn trong hầm ngầm ở nhà kho, nương theo ánh nến mỏng manh là có thể xem hết mọi thứ xảy ra trong phòng ngoài, mà người bên ngoài lại phát có mặt của các nàng.

      "Hê! Có người đến rồi!"

      Vừa thấy quần áo tả tơi của người bước vào, cần nhìn các nàng liền biết , người đến nhất định là người định ngủ lại đây đêm nay - Khiên Dương Thù.

      Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới vài tiếng động , sau đó lại có người lục tà lục tục bước vào cửa.

      "Mấy vị đại gia, sao lại đến phường thêu nhà ta trễ thế này, biết là có việc gì quan trọng?" Khiên Dương Thù dùng lễ tiếp đón, dường như chẳng chút ngạc nhiên tại sao hơn nửa đêm lại có người bước vào, thậm chí ai nấy cũng đều huơ đao múa kiếm.

      "Họ Khiên kia, biết điều đưa bốn xấp vải dệt mà ngươi định đưa lên kinh ra đây, bằng đừng trách bọn ta khách khí!" Gã thủ lĩnh thứ tiếng Trung ẻo lả kỳ lạ, nghe rất tức cười.

      "Các vị đại gia, đừng là vải dệt thượng đẳng sắp đưa lên kinh, dù là vải dệt bình thường nhất, muốn mua cũng phải trả bằng ngân lượng, nếu sao tại hạ có thể có lời?" Khiên Dương Thù phản ứng gì với uy hiếp của bọn họ, vẫn rất lễ phép.

      Nhưng hai người trốn trong hầm ngầm nhà kho bị dọa thiếu chút là nhảy dựng.

      Trời ơi! Đao kiếm huơ huơ dọa người, chỉ đao là có thể chém đầu đại ca nàng ta rơi xuống đất, sao đại ca lại sợ chết mà đòi tiền? Cho dù có mai phục, nhưng lúc này cũng đâu phải là thời điểm bàn vấn đề mua bán!

      chỉ Khiên Bách Dạng lo lắng, Mạc Hi Dung cũng hoảng hốt, bất quá nghĩ đến việc sáng sớm rời nhà chuẩn bị, hẳn sắp xếp hết mọi thứ, nàng liền trấn tĩnh tiếp tục quan sát.

      "Bọn ông đây định mua bán, đương nhiên ngươi có lời!" Bên cạnh có kẻ đột nhiên thốt ra tràn tiếng Nhật, khiến những gã khác cười ha ha theo.

      Nghe hiểu tiếng Nhật, Khiên Dương Thù vẫn ung dung nhàn nhã : "Tóm lại, muốn lấy thứ gì, phải đổi bằng ngân lượng, nếu . . . . . . Tiễn khách!"

      "Rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt?" Thủ lĩnh híp mắt, nhấc đao chờ câu trả lời của .

      "Rượu gì ta cũng nuốt. . . . . .chỉ nuốt lỗ." Phe phẩy quạt, lạnh lùng trả lời.

      "Vậy đừng trách bọn ta độc ác, các huynh đệ ──" từ cuối cùng còn chưa ra, trong phòng bỗng truyền ra tiếng nữ nhân thét chói tai, cắt đứt hành động của mọi người.

      "A a a a a ──"

      Khiên Bách Dạng nhịn được nhất thời thét chói tai, chỉ khiến mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc, cũng khiến nàng và Mạc Hi Dung có nguy cơ bị phát .

      "Trong phòng có người, lục soát cho ta!" Thủ lĩnh bình tĩnh lại trước tiên, lập tức ra lệnh.

      "Thủ lĩnh, hình như ở đây có căn hầm." lâu sao, có người phát ra dấu vết.

      "Mở ra." Thủ lĩnh ra lệnh, vật che chắn ở cửa hầm bị đẩy ra.

      Khiên Bách Dạng và Mạc Hi Dung hai mặt nhìn nhau, trong đầu đều nghĩ ── chết chắc rồi!

      ※※※

      Nghe tiếng thét hoảng sợ cao vút của nữ nhân, ban đầu Khiên Dương Thù thể tin vào lỗ tai mình, đợi khi đám người Nhật đào hai nữ nhân biết sống chết từ trong hầm ngầm nhà kho ra, thậm chí vẫn thể tin được dụi dụi mắt, tưởng mình khẩn trương quá độ mà nhìn thấy ảo giác.

      "Đại. . . . . . Đại ca. . . . . ." Khiên Bách Dạng giống như khóc tang, xấu hổ đến mức dám nhìn huynh trưởng ngập tràn lửa giận. Hu hu, nàng chỉ muốn chơi đùa chút, ngờ lại biến thành con tin trong tay bọn xấu!

      "Tướng công. . . . . ." Mạc Hi Dung ngượng ngùng và bất đắc dĩ nhìn sắc mặt tái xanh của .

      Chính vì muốn nàng gặp phải nguy hiểm, mới dặn dò hai người chăm sóc cho nhau. Kết quả sao? Coi nhìn thấy gì này? Hai nữ nhân ngốc nghếch làm hỏng kế hoạch của bọn còn chưa , còn khiến tay chân, trái tim mình đều biến thành con tin! (tay chân: chị em, trái tim: người trong lòng)

      Khiên Dương Thù vô cùng tức giận thốt nên lời, hung ác trừng mắt với hai người, rốp tiếng, cây quạt gãy nan trong tay bị bẻ thành hai khúc.

      "Thủ lĩnh, đây là muội muội và thê tử của ." gã áo đen trong nhóm cung cấp thông tin về thân phận của con tin.

      "Chà chà! Ngươi sợ chết cũng sao, nhưng chưa chắc hai nữ nhân tay chúng ta cũng sợ chết như ngươi đâu nhỉ?" Thủ lĩnh cười , chủy thủ tay ngừng cọ vào má hai người, tựa như ngay sau đó liền cắt nhát lên làn da trắng nõn mịn màng.

      Ngay khi Khiên Dương Thù định bỏ cuộc mang bốn xấp vải dệt ra, Mạc Hi Dung bỗng dùng tiếng Nhật câu, khiến thủ lĩnh quay đầu lại.

      "Mấy xấp vải đó đặt ở đây, có muốn cũng lấy ra được, ta dẫn các ngươi lấy!"

      ※※※

      "Ngươi được tiếng của bọn ta?" Thủ lĩnh có chút kinh ngạc nhìn nàng, cũng trả lời bằng tiếng Nhật.

      "Biết chút." Nàng gật gật đầu.

      "Ngươi . . . . . . thứ chúng ta muốn tìm có ở đây. Sao ngươi biết được?"

      "Ta trộm nghe kế hoạch của bọn họ." Nàng thuận miệng trả lời, biến người lên kế hoạch nghe trộm thành chính mình, "Bọn họ thừa dịp đêm tối để chuyển hàng lên kinh, nếu lập tức lấy, các ngươi có dịp đánh cắp mấy xấp vải kia."

      "Đợi chút! Các ngươi gì vậy?" Khiên Dương Thù lo lắng hỏi, nhưng nhóm người Nhật chuyên tâm nghe tin tức mới nhất, căn bản rảnh mà để ý đến .

      "Vì sao ngươi cho chúng ta biết tin tức này?" Thủ lĩnh hoài nghi hỏi.

      "Như ngươi đó thôi, ta sợ chết." Nàng lộ vẻ trấn tĩnh , "Hơn nữa ta cũng muốn cứu trượng phu của ta."

      "Ngươi cá gã thư sinh yếu ớt, vô dụng mềm như chân tôm ấy hả?" Nên cạnh có người cười ha ha, khinh bỉ liếc nhìn Khiên Dương Thù.

      "Chàng phông phải là chân tôm mềm, chàng là trượng phu của ta." Mạc Hi Dung nhẫn nhịn, như đinh đóng cột nhắc lại.

      "Sao chúng ta phải tin ngươi?"

      "Các ngươi có thể tin, rồi mặc kệ mục tiêu của các ngươi rời khỏi thành, hoặc có thể thử tin ta, để ta đưa các ngươi lấy thứ các ngươi muốn." Nàng tĩnh táo ném ra phương án lựa chọn.

      Mặc dù biết dẫn nhóm kẻ cướp này gây ra hậu quả gì, nhưng lúc này hai người bọn họ ở trong tay đối phương, cho dù Khiên Dương Thù có nhiều biện pháp hơn nữa, trừ đưa mấy thứ đó cho họ, cũng còn cách nào thỏa đáng hơn.

      Nếu phải đưa cho bọn , bằng để nàng dẫn bọn rời , cứu được vẫn tốt hơn.

      "Dung muội, nàng làm gì? Đừng thứ tiếng ta hiểu!" Khiên Dương Thù lo lắng hỏi dồn, rốt cuộc nàng định làm gì.

      Đáng chết mà! Người của đều ở bên ngoài, chỉ cần dẫn nhóm người này có biện pháp, nhưng con tin tay bọn họ chính là trở ngại lớn nhất của .

      "Được, chúng ta tin ngươi, mau dẫn chúng ta lấy vải!" Thủ lĩnh nhận thấy nàng chỉ là nữ nhân, hẳn thể trêu đùa bọn , quyết định đồng ý.

      "Vậy trước hết các ngươi phải để tiểu nương này và ở lại đây mới được, bằng lại kéo theo phiền phức, sao các ngươi có thể lấy bốn xấp vải lụa kia?"

      "Ngươi có dụng ý gì?" cầu kỳ lạ bỗng được đưa ra này khiến thủ lĩnh nảy sinh nghi ngờ.

      " có dụng ý gì." Nàng giật mình, tưởng tâm tư của bản thân bị nhìn thấu, "Chỉ vì mấy thứ kia là vải lụa thượng hạng, nếu các ngươi cẩn thận, lỡ như làm hỏng, còn có giá trị gì nữa sao?"

      "Ha ha, đúng . Tiểu nương ngươi còn cẩn thận hơn bọn ta." Thủ lĩnh khoát tay, mấy nam nhân vốn khống chế Khiên Bách Dạng bèn đẩy nàng ta qua bên. "Nhanh, nhanh đưa chúng ta !"

      đám người Nhật vui sướng vì lần nhiệm vụ này lại đơn giản như thế, buông lỏng cảnh giác, ép buộc nàng ra cửa.

      ※※※

      Vừa ra khỏi cửa, Mạc Hi Dung liền chú ý đến bóng người nấp sau cây tùng, trong lòng nàng lền hiểu , lớn gan dẫn đám người phía sau về phía ngôi nhà trong vườn rau.

      Sau khi bước vào, nàng lập tức lên tiếng: "Vì tránh để vải dệt bị phủ cát bụi, các ngươi đóng hết cửa sổ cửa cái lại trước !"

      Cảm thấy cầu của nàng có gì ổn, lại đóng hết cửa sổ cửa cái nàng càng thể chạy , trừ người canh chừng bên cạnh nàng, những người khác chia nhau ra đóng hết các cửa sổ cửa cái.

      "Ta ra phía sau lấy vải." Nàng chỉ chỉ ra căn phòng phía sau.

      Bởi vì căn phòng phía sau hẹp, chỉ đủ cho người đứng, hơn nữa suốt quãng đường nàng vẫn luôn tương đối phối hợp, nhóm người Nhật nghi ngờ gì, để nàng ra phía sau lấy hàng.

      từ từ đến phòng bên cạnh, tim nàng đập càng nhanh, thấy ai trông chừng, nàng vội kéo mở cửa sau bên trong, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Như vậy. . . . . . Như vậy chắc thoát rồi. . . . . .hai chân nàng chạy ngừng, tim đập thình thịch, đấu trí quá kích thích khiến nàng sợ đến mềm chân.

      Vừa chạy, nàng vừa chú ý quay đầu xem có ai đuổi theo , sắp xếp lại các suy nghĩ hỗn loạn vốn dĩ chưa ràng trong đầu, vấn đề dần dần sáng tỏ, có đáp án.

      Nếu vừa rồi cuối cùng nàng liếc mắt nhìn , có thể nàng ghi tạc mỗi cái nhăn mày, mỗi vẻ mặt của .

      Nếu tối hôm qua là lần cuối cùng nàng nằm trong lòng , cho dù tiêu hao hết sức lực nàng cũng muốn quấn quýt triền miên với cả đêm tận đến khi trời sáng.

      Nếu. . . . . . Nàng còn có thể trở lại bên người , nàng bao giờ chần chờ nữa, bao giờ nghĩ quẫn nữa.

      Bởi vì ưa thích của nàng sớm biến thành thương rồi.

      Nàng , cho nên dù có nghĩ thêm ra hàng loạt biện pháp, nàng vẫn quay về trong vòng tay của ── quay về vòng tay mà nàng thích.

      ※※※

      "Dung muội!" Mới chạy xuyên qua hành lang, liền nhìn thấy nam nhân lộ vẻ lo lắng chạy vội về phía nàng, phía sau là đoàn người dài, "Có bị thương ở đâu ?"

      ". . . . . . có. . . . . ." Nàng thở gấp chui vào vòng tay mở rộng của , chỉ về phía vườn rau : "Ta lừa bọn tới đó. . . . . ."

      Nhóm nam nhân theo phía sau Khiên Dương Thù nghe thấy, vội vàng chạy qua, thanh đánh nhau rối rít nổi lên bốn phía, rồi từng gã từng gã người Nhật mặt mũi bầm dập bị lôi .

      trận kinh hồn, cuối cùng cũng kết thúc dưới ánh trăng.

    5. Gariella

      Gariella Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      155
      Hú hồn...cứ tưởng Hi Dung xảy ra chuyện gì chứ.
      Thanks nàng nhé. Lâu rội mới có chương mới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :