1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Phu Quân Keo Kiệt - Đậu Toa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 7:

      Cuối cùng khẽ vén màng sương,

      Chợt nhìn thấy chân tình trong tim.

      Vòng tay ấm áp an toàn,

      Chính là nơi thiếp buông neo kiếp này.​

      Ánh nến lay động, mùi hoa biết tên theo gió đêm lan tỏa vào phòng, giường đỏ thẫm, màn giường che mờ bóng dáng chủ nhân, khiến đêm càng thêm tĩnh lặng.

      Trong gian tĩnh mịch, Mạc Hi Dung chợt yên lặng mở mắt, cuống quít muốn ngồi dậy tìm bóng dáng mình nhìn thấy trước khi mất ý thức.

      "Làm gì thế? Nằm yên đừng cử động." Khiên Dương Thù vội nắm lấy mắt cá chân nàng, trầm giọng khiển trách.

      Vừa tỉnh ngủ tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng, nhìn gương mặt biểu cảm của khi , giống như dáng vẻ nàng thường quen thuộc, khiến nàng bỗng hốt hoảng, ngây ngốc hỏi: "Sao chàng cười? Tức giận sao?"

      , chỉ im lặng dùng rượu thuốc xoa bóp chân nàng.

      Còn dám hỏi vì sao cười? Rốt cuộc nàng hiểu hay giả vờ hiểu?

      câu bỏ chạy mất dạng, vất vả mới trở về, chưa được mấy câu liền ngất trong lòng , khiến bị dọa mất hồn.

      nàng này ngủ giấc thư thái, tỉnh dậy còn dám hỏi vì sao cười? Khiến lửa giận trong lòng lại bốc lên, lực xoa bóp tự giác lại tăng thêm.

      "Ô, đau quá!" Nàng bị đau, theo phản xạ định rụt chân về.

      "Cả ngày nàng chạy đâu?" Đè nén lửa giận, buông lỏng lực tay, Khiên Dương Thù nuốt giận hỏi.

      "Ta. . . . Ta chỉ theo dấu nhóm người. . . . Rồi cẩn thận…. liền. . . .lạc đường. . . . ."

      "Theo dấu?" cắn răng nghiến lợi nhắc lại, "Theo dấu ai?"

      vừa hỏi, liền nhắc Mạc Hi Dung nhớ tới tin tức quan trọng nàng nghe được hôm nay. Nàng vỗ vỗ má để bản thân có thể tỉnh táo hơn, bắt đầu kể lại cuộc chuyện nghe được hôm nay, và cả đầu đuôi ngọn nguồn chuyện về đám người Nhật.

      "Nàng nghe hiểu tiếng Nhật?" Ban đầu Khiên Dương Thù vốn phát điều gì khác lạ, về sau nghĩ lại, nếu bọn chúng chuyện bằng tiếng Nhật, theo nàng , bọn chúng ngồi ngay sát bàn bọn họ, sao có thể hoàn toàn biết gì chứ?

      "Ừm, biết chút, bất quá bọn chúng nhất định ngờ được! Mới ngang nhiên ngồi trong khách điếm bàn mưu tính kế." Hơn nữa còn may muốn chết là vừa vặn để cho vợ của "con mồi" nghe được.

      "Cho nên nàng vừa nghe vừa vẽ ra kế hoạch theo dõi nơi tập trung của bọn chúng, rồi cứ thế theo bọn chúng rời khách điếm?" khuôn mặt bắt đầu xuất tươi cười, nhưng trong tươi cười lại chứa lạnh lùng phẩn nộ, gần như có thể đông lạnh làm đau người khác.

      "Ừm. . . . . . Nhưng ngờ khi quay về lại bỗng mất phương hướng, kết quả thiếu chút nữa là rời khỏi thành, may mà có ông lão tốt bụng đánh lừa đưa ta trở về khách điếm." Nàng có chút xấu hổ cúi thấp đầu, bởi vì sau đó nàng nghe được từ miệng ông lão, nơi nhóm người Nhật tập trung chỉ cách khách điếm con phố mà thôi.

      ngờ người luôn luôn kiêu ngạo lý tính như nàng, lại thể dựa vào cái gọi là tinh thần khoa học và thái độ lý tính vượt qua vấn đề lạc đường nho này.

      Bất quá cũng thể trách nàng được! Dù sao từ sau khi đến cổ đại, căn bản vẫn chưa bước ra khỏi cửa được mấy lần, hơn nữa ở đây lại có lầu cao nhà lớn có thể coi như dấu hiệu nhận biết, thoạt nhìn đều là nhà trệt như nhau, mới khiến nàng dù vài lần vẫn Đông Nam Tây Bắc!

      "Vì sao trước với ta tiếng? Ta bảo người để ý, thiếu nữ tay yếu chân mềm, vai thon dáng như nàng liền cứ thế mà theo, xảy ra chuyện phải làm sao?" Giờ phút này gương mặt nhã nhặn của có thể được xem là dữ tợn, khiến nàng có chút sợ hãi và nghi hoặc.

      "Ta tìm hiểu tin tức giúp chàng, chàng. . . . . . vui sao?" Nàng khó hiểu hỏi.

      Khiên Dương Thù hít hơi sâu, xác định bản thân vì nữ nhân ngốc cách nào hiểu được khổ tâm của này mà bóp cái cổ trắng ngần của nàng.

      "Ta vui, nhưng phải vì chuyện đó, ta là vì nàng ném ta qua bên, mình biết sống chết tự ý theo bọn chúng!" gầm , lúc này toàn bộ lo lắng đè nặng trong tim suốt cả ngày hóa thành cái ôm mạnh mẽ.

      "Nhưng. . . . . ." Mạc Hi Dung vốn muốn an ủi , kỳ lúc ấy nghĩ đó là mạo hiểm, nhưng đôi tay dường như khẽ run rẩy, khiến lời lên tới miệng lại nuốt trở về. "Khiên. . . . . . Tướng công, ngoan nào! phải ta an toàn trở về rồi sao?" Nàng vỗ vỗ lưng an ủi, giọng dịu dàng hiếm có.

      Nàng vốn tưởng là nam nhân biết tức giận, đối mặt với nàng luôn là trăm lẻ vẻ khôi hài, ngờ cũng có việc khiến thay đổi, mặc kệ là gắt gỏng tức giận hay lo lắng hoảng hốt, đều chỉ mình nàng nhìn thấy, cũng chỉ bởi mình nàng.

      . . . . . . nàng rất sâu!

      "May mà nàng bình an trở về, nếu ai có thể đền nương tử cho ta?" than thở người nàng, khôi phục tính cách bình thường.

      So ra mà , thà mất mười hai mươi xấp vải dệt, cũng thể khiến nàng bị chút tổn thương nào.

      Thấy khôi phục bộ dạng bình thường, Mạc Hi Dung vội chuyển đề tài về việc chính, "Việc ta vừa , chàng định xử lý thế nào?"

      Khiên Dương Thù nhìn nàng xem thường. "Việc này ta xử lý, mấy ngày tới nàng đừng ra ngoài, nghỉ ngơi nhiều mới tốt, đừng quan tâm chuyện khác!"

      "Nhưng ta lại thấy mệt." vất vả mới tìm được chuyện thú vị, bảo nàng đừng hỏi gì, cứ nằm mốc trong phòng nghỉ ngơi, bằng chính là ăn uống tiệc tùng trong tầm quản lý của , chờ bàn việc làm ăn. Nàng chịu đâu!

      " mệt?" nhíu mày, ánh mắt tin liếc về phía nàng.

      Vốn nghĩ nàng bộ cả ngày, sợ thể lực nàng chống đỡ nổi nữa, mới quyết định tối nay để yên cho nàng, để nàng nghỉ ngơi tốt đêm, ngờ nàng dám mệt?

      "Ta vốn thấy mệt." Nàng phồng má , chú ý thấy con sói lớn bên giường sớm chuẩn bị nuốt nàng vào bụng.

      " mệt đúng ?" Khiên Dương Thù đẩy ngã nàng lên giường, mỉm cười, "Vậy quan tâm đến tướng công ta trước !" Nếu mệt, đêm nay mặc kệ nàng cầu xin thế nào đều dừng tay.

      "Cái gì?!" Tiếng hô kinh ngạc của nữ tử bị giấu sau tấm màn giường vừa buông xuống.

      Ngoài cửa sổ hoa cỏ tươi tốt, côn trùng rả rích, người giường cũng lãng phí bóng đêm tốt đẹp, quyến luyến rời, tiếng tỉ tê. . . . . .

      ※※※

      "Đợi chút, đợi chút!" Mạc Hi Dung cố sống cố chết níu lấy quần áo người, hiểu rốt cuộc nàng gì, khiến thú tính của đột nhiên bùng phát.

      " đợi được!" lo lắng cả ngày, tóc đen cũng sắp bạc trắng, muốn lấy chút ngọt ngào đền bù cho lo buồn của , hẳn là quá đáng chứ!

      Vừa , vừa quên với tay kéo quần áo người nàng, giống như lột vỏ trứng, chỉ hai ba cái, người nàng chỉ còn lại cây trâm đầu.

      Dưới ánh mắt nóng cháy của , thân thể xinh đẹp trần trụi mẫn cảm ửng hồng, nàng hết cách chỉ đành quay đầu, dám nhìn thẳng vào mắt .

      Phải làm sao đây? Dù hai người làm rất nhiều lần, nhưng. . . . . . nàng vẫn thấy xấu hổ lắm!

      "Thành thân nhiều ngày rồi, sao vẫn ngượng ngùng như thế?" nhàng vén lọn tóc phủ trước ngực nàng, mỉm cười dịu dàng .

      Đừng là sau khi thành thân, chưa thành thân bọn họ viên phòng, cho dù hợp lễ, nhưng từ sau ngày đó, hàng đêm liền ngủ trong phòng nàng, trừ mấy ngày hàng tháng của nàng, đều bán sức dạy nàng chuyện giường, sao nàng vẫn cực kỳ xấu hổ như thế?

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . . A!" bỗng với tay vuốt hoa hạch* nhạy cảm của nàng, khiến nàng chấn động mềm mại kêu ra tiếng.

      "Kêu gì chứ? Tướng công xoa tốt sao?" Vừa , bàn tay to cũng quên săn sóc hai nụ hoa trước ngực nàng, vê vuốt chậm, chỉ lúc nàng liền thoải mái thở dài.

      "Ừ. . . . . . A. . . . . .Ưm. . . . . ." Theo ngón tay cử động khi mạnh khi của , tiếng ngâm nga hổn hển kiều của nàng cũng cao thấp phập phồng.

      "Mệt mỏi cả ngày rồi, tướng công hầu hạ, nàng có thoải mái ?" Ngón tay vuốt ve hoa hạch thuận theo mật nước róc rách chui vào nếp gấp của nàng, bắt đầu di chuyển.

      "Thoải. . . . . . Thoải mái. . . . . ." Nàng trung thực , cánh tay ngọc nhịn được vội bám vào vai , "Ừm. . . . . .sâu chút. . . . . ."

      Nếu muốn đến thành quả sau nhiều ngày dạy dỗ, chính là nàng trung thực bày tỏ nhu cầu của chính mình, cái miệng nhắn phun ra lời buông thả rất mê hoặc.

      "Sâu thêm phải ?" Ngón tay lặng lẽ chui vào, thăm dò càng sâu, khiến toàn thân nàng run rẩy, "Như vậy sao?"

      Mười ngón tay của Mạc Hi Dung bấu lấy vai , cả người cong lên, phất dải tóc mềm ngang mũi , trong bóng đêm, mùi thơm thản nhiên càng câu hồn người.

      xoay chuyển ngón tay liên tục, khiến nàng chỉ có thể vô lực rên rỉ, cùng tiếng mật nước róc rách chảy ướt đẫm, nhất thời cả phòng dào dạt ý xuân.

      "Ư ưm. . . . . ." Nàng khẽ khóc nức nở, thân mình đột nhiên căng cứng, rồi sau đó cả người co quắp vô lực thở gấp giường.

      "Sao lại nhanh đến vậy chứ?" Khiên Dương Thù tha thiết nhìn nàng, dịu dàng khẽ lau mồ hôi trán nàng.

      cực biểu cảm quyến rũ sau khi lên đỉnh của nàng.

      Thấy mắt to của nàng ngập nước, khuôn mặt nghiêm nghị còn chứa say mê sau khi hoan ái, thân mình trắng nõn hơi ửng hồng, run rẩy khiến người ta tiếc thương, ngay cả hoa huyệt* vừa mới được thương, cũng khép khép mở mở ướt đẫm mật ngọt, có thể nhìn thấy hình dạng cánh hoa đáng sụt sùi mở ra. (ui mẹ ui :dead:)

      Nhưng đây cũng chưa phải là điều tuyệt nhất, khiến người ta khát vọng nhất chính là cái việc sau khi đùa nghịch nàng, là khoái cảm tha hồ rong ruỗi thân thể mẫn cảm của nàng.

      vừa mừng rỡ ca ngợi thưởng thức, vừa cởi quần áo của mình, giữ chặt thân mình muốn chạy trốn của nàng, dưới ánh mắt cầu xin của nàng, dục vọng nóng bỏng sắp bùng nổ đẩy mạnh về phía mật huyệt* vừa mới bị đùa nghịch kia, xâm nhập từng chút, để mềm mại xinh đẹp của nàng bao phủ toàn bộ . . . . . . "Hà!" Khi non mềm hoàn toàn bao phủ siết chặt lấy, sảng khoái hít sâu hơi.

      Nàng chịu trêu đùa trận, đóa hoa yếu ớt vẫn mẫn cảm thể nhận quá nhiều kích thích, chậm rãi tiến vào, phải nghi ngờ là thổi bùng ngọn lửa thân thể vẫn còn dư vị sau khi hoan ái của nàng.

      "Tướng. . . . . . Tướng công. . . . . .Đừng. . . . . .Đừng. . . . . ." Cảm giác được bắt đầu thong thả di chuyển trong người, nàng cất giọng run rẩy cầu xin.

      "Ta biết rồi, phải nhanh thêm chút đúng !" cố ý ngắt lời nàng, còn quên vặn vẹo ý của nàng, đẩy nhanh tốc độ đung đưa nơi thắt lưng, khiến nàng thể thốt nên lời, chỉ có thể rên rỉ ngâm nga.

      "Ưm. . . . . . A. . . . . . Ư. . . . . ." Dưới đung đưa của nàng lay động thân mình, thừa nhận kích thích mạnh mẽ cuồng nhiệt của , da thịt trắng nõn lưu lại từng vết đỏ bầm đồng nhất.

      "A, ta sao nàng phản ứng? Là tướng công hầu hạ nàng chưa đủ thoải mái sao?" cười trêu chọc phản ứng chỉ có thể vô ý thức phát ra rên rỉ của nàng, xoay người nàng, lại lần nữa đẩy vật thô to run rẩy tiến vào hành lang chật hẹp ngừng co rút của nàng.

      Nàng đột nhiên xoay người, tình triều trong người ngừng tích tụ chồng chất đến mức cao nhất, khi đột nhiên xông mạnh lui nhanh, hành lang ngừng siết chặt cũng co rút lợi hại, mật ngọt nơi hai người ân ái ngừng róc rách chảy ra, làm ướt đẫm chăn đệm dưới thân.

      "Thả lỏng!" vỗ lên cái mông tròn trịa của nàng, muốn nàng phối hợp với xâm nhập của , "Còn chưa xong đâu!"

      "Đừng. . . . . .Đừng mà. . . . . ." Đón nhận hai ba đợt liên tục thoải mái hành hạ của người nào đó, khiến nàng vùng vẫy muốn bỏ trốn.

      Nhưng ở bờ vực khoái cảm, sao có thể để nàng trốn thoát? Bàn tay to phút chốc kéo mạnh, kéo hông nàng khiến nơi đó càng thêm gắn chặt, cũng khiến nàng thể nào trốn thoát.

      Tốc độ va chạm của càng nhanh, liên tục ra vào hoa huyệt sớm sưng đỏ, tiến lui liên tục khiến ái dịch* vung vẩy dính ướt khắp nơi, ngay cả thắt lưng, giữa bụng cũng ướt dính.

      "Nhanh! Dung muội. . . . . . A. . . . . .Sắp rồi. . . . . ." Cảm giác bụng dưới ngừng truyền tới áp lực co rút, càng thêm theo đuổi động tác va chạm đẩy vọt của mình.

      "Ư. . . . . . A. . . . . .Ưm. . . . . ." Sớm còn nghe được lời đứt quãng của , nàng chỉ vùi mặt vào chăn khóc nức nở, chờ cao trào cuối cùng của .

      "A ──" sung sướng gầm ra tiếng, bắn từng dòng trắng đục sền sệt vào hoa huyệt ấm áp của nàng. (mất máu cấp độ siêu nghiêm trọng :1:)

      Hai người thở gấp duy trì động tác cuối cùng, hưởng thụ dư vị sau khi hoan ái.

      Chất dịch ẩm ướt trơn dính từ nơi hai người ân ái ngừng chảy xuống, thấm ướt từng đốm lên hình thêu uyên ương, chứng tỏ nhiệt tình quá mức của hai người.

      (muốn biết mấy cái dấu * là gì tra GG, Việt hóa mấy từ này thà tui chết)

      ※※※

      Sau khi hoan ái, Khiên Dương Thù vẫn như thường ngày đứng dậy xuống giường, bước đến chậu nước vắt khăn lau người cho nàng.

      "Mới lần liền mệt thành như vậy, còn dám hùng hổ hô biết mệt?" hết cách nhìn vẻ buồn ngủ của nàng, kéo chăn đắp cho nàng ngủ yên ổn.

      Mạc Hi Dung híp nửa mắt, vừa cọ cọ lên người vừa than thở: "Chỉ muốn ngồi thôi mà. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." Nàng ngáp cái rồi lại , "Để ta. . . . . .để ta ngủ chút hết mệt. . . . . ."

      xê dịch thân mình, để nàng gối lên trước ngực ngủ thêm thoải mái, vừa dùng ngón tay vuốt lọn tóc mượt mà tán loạn của nàng cho ngay ngắn, miệng lại hết cách mà oán giận, "Ta nàng như vậy, sao nàng cứ luôn muốn tìm việc mà chạy ? Đừng chút keo kiệt tiền đó của ta cũng lây cho nàng nhé?"

      "Cho nên. . . . . . Cho nên chàng thể ném ta qua bên. . . . . ." Nàng sớm mệt đến mức nghe chẳng hiểu gì, chỉ nhớ là phải dặn kỹ nhất thiết thể đẩy này ra khỏi chuyện thú vị kia.

      Vừa nghe lời này, Khiên Dương Thù thiếu chút bật cười thành tiếng.

      nàng này, mệt đến mức mí mắt cũng mở nổi, vậy mà vẫn nhớ đến việc đó?

      "Nàng ngủ ! Việc đó chờ nàng tỉnh dậy rồi ." vỗ vỗ lưng nàng, dỗ nàng giống như dỗ đứa trẻ.

      " được. . . . . ." Mạc Hi Dung sống chết mở hai mí mắt nặng trịch, nhìn chòng chọc, : "Chàng nhất định tự mình chạy trước. . . . . ."

      "Ngoan, việc đó cứ để tướng công nàng xử lý là được, nàng ngủ trước !" trực tiếp hứa hẹn, muốn đánh lạc hướng.

      "Chàng đồng ý, ta ngủ!" Cho dù mí mắt sắp sụp xuống, nàng vẫn cố chống lên chờ câu đồng ý của .

      mệt đến thế mà còn dám ngủ? E là chỉ giây sau nàng liền ngủ rồi! Khiên Dương Thù cười thầm trong lòng.

      Kỳ có thể chờ, chờ nàng ngăn được cơn buồn ngủ hấp dẫn, là có thể chẳng cần đồng ý gì hết, nhưng thấy nàng cố sức gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, đau lòng thôi, đành phải đồng ý với nàng.

      "Được, ta tự chạy !" Chỉ ai biết thôi. "Mau ngủ !"

      Lúc này nàng mới thở phào hơi, nhưng vẫn kéo cánh tay buông, xác định thừa dịp nàng ngủ say mà chạy , rồi mới chính thức an tâm nhắm mắt ngủ.

      Trong lòng Khiên Dương Thù cười thầm nàng thực ngây thơ.

      Nghĩ rằng nắm tay chạy được sao? khỏi cũng quá coi thường rồi.

      Bất quá. . . . . . đột nhiên suy nghĩ sâu xa nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng. Vẫn phải cử người trông chừng nàng thôi! Nếu ai biết nàng có thể lại giống hôm nay, nhân lúc lơ đãng liền chuồn êm ra ngoài, cuối cùng lại tìm thấy đường về?

      Hôm nay nàng may mắn gặp người tốt bụng, trung thực đưa về, lỡ như nàng gặp bọn côn đồ, chỉ sợ về được.

      Phải bàn bạc cẩn thận với người kia chút! Dù gì hôn lễ của muội muội vẫn chưa bàn bạc xong, cũng đến lúc để muội ấy về nhà rồi. . . . . .

    2. tranthuy

      tranthuy Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      220
      cap cuu mat mau qua troi roi.....THANKS
      SoCola_đen thích bài này.

    3. Gariella

      Gariella Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      155
      Vừa trở lại có thịt thà nóng sốt rồi ah.:xitmau:
      Thanks editor nha.

    4. suna2304

      suna2304 Active Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      75
      Cu theo cai da nay thi phai di truyen mau qua!!! Thanks editor nhieu, cho chuong tiep cua ban :)

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      :xitmau::xitmau::xitmau:why có thể nvay cơ chứ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :