Chương 6.2
Editor: Băng
Kha Dụ Phân trả lời mà chỉ vân vê lỗ mũi, che giấu chột dạ của mình, lấy cớ muốn xem Trần Diệu Tổ chọn súng bắn nước có tố t, nhanh như chớp né qua bên cạnh .
Gào thét, giả bộ ngu! này cũng soi gương xem, nhìn bộ dáng biểu môi hồi lâu của đứa ngốc mới biết trong lòng cho rằng cái gì.
Nhưng phản ứng của làm cảm thấy rất vui vẻ, chuyện này chứng tỏ…… quan tâm .
Chơi súng nước? ! Rất tốt, chưa từng chơi!
Kha Dụ Phân vừa mong đợi vừa sợ thương tổn Trần Diệu Tổ nên cự tuyệt lời mời nhiệt tình của bé, quyết định bỏ túi đồ nặng xuống cùng bé bướng bỉnh này đại chiến trận.
Đây là lần đầu tiên tháo giày trước mặt người khác, khi để chân đạp lên thảm cỏ mềm mại trong công viên cảm giác ngứa từ bàn chân truyền ra sau đó là cảm giác buông lỏng và thoải mái khó thành lời.
"Có phải rất thoải mái hay ?" Trần Diệu Tổ cười tít mắt hỏi.
"Ừ, mềm mại lành lạnh."
Trần Diệu Tổ 5 tuổi rất đắc ý giống như bản thân và Kha Dụ Phân chia sẻ cái gì vô cùng tốt vậy.
Trước trận đấu, Bạch Thư Duy hướng dẫn kỹ thuật cho Kha Dụ Phân hồi lâu, Trần Diệu Tổ đứng bên chờ lâu chịu được nên quyết định trực tiếp đánh.
"Chị Dụ Phân——" bé dùng giọng ngọt ngào làm tín hiệu.
Kha Dụ Phân có phòng bị quay đầu lại ——
Chỉ thấy Trần Diệu Tổ cầm súng bắn nước trong tay sẵn sàng đối diện , để cho có cơ hội phản ứng, phun nước ướt sũng người, Kha Dụ Phân bị dọa sợ đến mức oa oa gọi.
"Ha ha ha ha, chơi vui!" Bé con vui vẻ cười đùa, nhảy nhót vui vẻ.
Lực chiến đấu của Kha Dụ Phân trong nháy mắt bị kích thích "Đừng chạy, Tổ Nhi, bây giờ chị công kích em." Đuổi theo nhóc con đó chạy như điên.
Trần Diệu Tổ mở miệng xin khoan dung, cơ thể nhắn nhanh chạy tới chạy lui cỏ, sức sống tràn đầy, thỉnh thoảng quay đầu lại phản kích Kha Dụ Phân, chỉ chốc lát sau cả người Kha Dụ Phân nhếch nhác, cả người ướt sũng nước.
Bạch Thư Duy khoanh tay đứng bên xem cuộc chiến, nhìn thực lực của hai bên nhịn được cười ha hả.
Kha Dụ Phân phục, bí mật đồng minh với Trần Diệu Tổ, hai người im lặng đến chỗ Bạch Thư Duy, liên minh giương tầm súng cùng chỗ, vốn hai người đối địch đột nhiên họng súng chính xác chỉa vào Thư Duy, hung hăng công kích khuôn mặt tuấn tú của .
"Đáng ghét, hai người!" Bạch Thư Duy cố làm bộ hung ác vọt tới, lấy súng tay của Tổ Nhi 5 tuổi, mượn súng bắn nước trong tay bé công kích mãnh liệt Kha Dụ Phân. "Xem cậu còn dám hay ! xin lỗi mau."
"Chị chạy mau, chạy mau. . . . . ." Trần Diệu Tổ hưng phấn hô to.
"A, Bạch Thư Duy, đừng bắn tớ nữa, đồ quỷ sứ đáng ghét! Bạch Thư Duy ——" hét lớn lanh lảnh.
Nào là tiếng cười, tiếng kêu khiến công viên giữa trưa tràn ngập rộn ràng.
Cho đến khi Trần Quang Tông hẹn hò xong đến đón Diệu Tổ, cả người Kha Dụ Phân nhếch nhác vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Bạch Thư Duy đưa tay lau nước mặt "Nhìn cậu , chơi còn điên khùng hơn cả Tổ Nhi." Trong giọng tràn đầy cưng chiều.
phớt lờ vẫy vẫy tóc ", tản bộ phơi nắng." Tóc và quần áo của đều ướt hết rồi, ngồi chờ gió thổi cảm, dứt khoát tản bộ phơi nắng mặt trời trong công viên.
Bạch Thư Duy phản đối, tay cầm sách và máy đánh nhịp cho , tay kia cầm giày của , vai kề vai chính con đường dành cho người bộ trải đầy ánh nắng mặt trời, phía sau bọn họ còn có hai cái bóng dài.
thầm vui vẻ trong lòng, hai bóng dáng kia gần gũi dường như thay phiên nhau tiến lùi, phân hay là .
" chơi như vậy sao chứ?" biết nhà rất nghiêm khắc, bình thường ít khi được bước ra cửa.
"Dĩ nhiên là , trong nhà có người lớn!" mỉm cười .
Ba có ở đây, mẹ cũng với những phu nhân nhà khác uống trà trưa rồi, đương nhiên là được tự do giải phóng!
ngước mặt lên, miệng hơi cười đón ánh mặt trời, bộ dáng tự do tự tại vô cùng đẹp.
Bạch Thư Duy cảm thấy ngứa ngáy trong tay, kiềm hãm được giơ tay lên giúp vén mấy sợi tóc ra sau tai.
"Cám ơn." xấu hổ cắn môi cám ơn, ánh mắt lơ đãng lướt qua cái cầu trượt quen thuộc "Ah, là cầu trượt tim lặng!" như bé loại tung tăng chạy về phía cầu trượt.
Nhìn những bậc thang trong trí nhớ, Kha Dụ Phân cảm giác thể tin được, ngờ khi còn bé cảm thấy cái cầu trượt này rất cao lớn, hôm nay lại cảm thấy vô cùng bé.
Bạch Thư Duy thả đồ tay xuống, về phía trước sờ sờ cầu trượt tràn đầy kỷ niệm, nhịn được trêu chọc "Khuyên cậu đừng chơi, bị mắc kẹt cầu trượt đó."
" là xấu!" Kha Dụ Phân xoay người đánh cánh tay để bày tỏ hàng nghị.
thuận thế đưa tay vòng qua hông của —— muốn làm như vậy từ lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy chỉ muốn ôm vào trong ngực, nhưng ngại Tổ Nhi nên chỉ có thể nhẫn đến bây giờ.
Nhìn cái, khẽ bĩu môi, giật giật người nhưng kháng nghị, sau đó đầu hàng để cho bản thân dựa vào trong ngực .
Hai người cứ tựa sát như vậy lâu câu nào.
Kha Dụ Phân ở trong ngực hồi lâu rốt cuộc lấy dũng khí, dùng giọng gần như thầm "Tớ thường nhớ tới ngày chúng ta trốn ở chỗ này." ngẩng đầu lên nhìn .
Đôi mắt đen láy hơi ươn ướt, khiến nhìn đến mê mẫn
"Vẫn chưa cám ơn cậu, ra tớ rất cảm kích ngày đó cậu bỏ mặc tớ."
" phải lần đó có hứa làm bạn tốt sao?" Khi đó, bọn họ có ngéo tay ước định. Bạch Thư Duy giơ ngón tay lần đó ngéo ra nhắc nhở ước định của bọn họ.
Kha Dụ Phân gật đầu cười.
nhìn , đột nhiên cũng biết từ đâu sinh ra dũng khí vĩ đại, quan tâm đến những gì mình tuân thủ bao năm nay, chỉ muốn chân thành biểu đạt cảm xúc của bản thân.
nhìn chớp mắt, đôi mắt đen lóe sáng "Có thể chỉ là bạn bè được ?"
Bạch Thư Duy còn chưa kịp tiêu hóa hết hàm ý trong lời của , trong ngực nhón chân lên, dùng đôi môi lành lạnh chạm vào môi .
Quá đột ngột làm đầu óc của trống rỗng ——
ra là khi chuyện bản thân mong mỏi từ lâu chân chính xảy ra đầu óc có phản ứng kịp thời!
Còn chưa kịp thưởng thức hương vị ngọt ngào đó lui ra, mang xúc cảm tốt đẹp môi .
Ánh mắt của hai người lặng lẽ giao nhau.
chột dạ, gò má ửng hồng.
nhíu mày, vẻ mặt cứng ngắt.
Bị im lặng vả lại nghiêm túc nhìn như vậy, Kha Dụ Phân cảm thấy bản thân khó khăn mới có dũng khí như vậy, nhưng tất cả đều thành công, quẩn bách muốn quay người lùi xa , giữ khoảng cách an toàn với , nhưng bước lên trước bước, mang theo vẻ bất an nhìn .
tự chủ được bước ra xa, thong thả ung dung tiến lên, tiếp tục lui về phía sau, tiếp tục tiến lên. . . . . .
Khi thối lui đến chỗ có thể lui được nữa, sống lưng dựa vào cầu trượt, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, sức lực kia là hơi đau.
Kha Dụ Phân hốt hoảng muốn lên tiếng kháng nghị, nhưng gương mặt nghiêm túc trước mặt làm đè nén tất cả lại.
Cho là hơi bạo lực, ngờ lại vô cùng dịu dàng, thận trọng đến gần rồi bỗng nhiên môi hôn môi của .
Tim như đánh trống, dường như muốn bất tỉnh. hơi nâng cằm lên, thuận theo dịu dàng của ngậm mút, hơi thở của vô cùng thân mật lưu luyến môi .
Lát sau, rời khỏi môi của , mắt sáng như đuốc, giọng khàn khàn ". . . . . . Như vậy, vẫn còn là bạn bè sao?"
thực tế, ngay từ lúc đưa tay ôm eo , bọn họ cũng
chỉ là bạn bè bình thường nữa.
Trần Quang Tông là bạn bè của , nhưng tuyệt đối dùng cách ôm để ôm Trần Quang Tông, như vậy còn hiểu?
Đúng là ngốc mà.
Nhưng mà ngốc chút được, vì ngốc nên mới có cơ hội dùng cách này để chứng minh tâm ý của đối với .
cười, cười vui vẻ. Đúng! Dĩ nhiên chỉ là bạn bè, bạn bè hôn môi, bọn họ tuyệt đối chỉ là bạn bè!
ý thức được nên trước, miệng sợ bật thốt lên. “Vẫn còn.”
Bạch Thư Duy nghe vậy vui mừng muốn nổ tung, lần này hai tay nâng mặt lên, nhanh chóng dán môi mình lên môi , hung hăng chà đạp cái miệng nhắn mềm mại của , nụ hôn rất mãnh liệt, giống như hận thể điên cuồng nuốt vào trong bụng, mạnh mẽ nhưng ngọt ngào.
biết lại kích động, nhưng đây phải là quyền lợi của cậu con trai 18 tuổi nên có sao?
Ôi, người này khẳng định là biết ánh mắt cuồng nhiệt chuyên chú của có bao nhiêu người mê mẩn, như điện cao áp, biết làm giật điện biết bao nàng.
vào địa ngục ai vào địa ngục! Kha Dụ Phân quyết định mình thay thế mọi người bị điện cao áp của Bạch Thu Duy hoàn toàn đánh ngất!
Bọn họ ôm nhau chặt dưới ánh chiều tàn, dưới cầu trượt kỷ niệm, bọn họ hôn nhau cuồng nhiệt.
Lúc rời nhau đương nhiên ai cũng còn thở gấp nhưng cũng , mặc dù khuôn mặt đỏ ửng nhưng che giấu được vui sướng trong mắt nhau. Trước kia rất lạnh lùng, lạnh như băng khác hẳn với bây giờ, Kha Dụ Phân bây giờ mặc dù lạnh lùng nữa, nhưng lại có thể hủy lý trí của , chỉ cần tùy ý cũng có thể dấy lên ngọn lửa trong mà cần tốn nhiều sức vẫn có thể đốt cháy .
“Bế tớ …. Chân tớ đau quá.” Trần Diệu Tổ lại bắt đầu ăn vạ.
“Cũng phải là đứa bé.” khẽ trách.
“Cậu công bằng, cậu mới vừa nãy còn ôm khác, tại sao thể ôm tớ? phải là thể bế tớ chứ?” nhíu mày lại, thông minh lanh lợi kích thích .
“Cái người này mở miệng là những lời xảo trá như vậy sao?” Cư nhiên khiêu khích !
“Ah, mới vừa nãy cậu còn cố gắng hôn như vậy!” mặt dày nhạo báng . Nhưng là quá lớn mật rồi, dũng khí duy trì tới giây đồng hồ, chính phải đỏ mặt.
Vẻ mặt Bạch Thư Duy mỉm cười làm bối rối, thình lình ôm ngang lên.
Đột nhiên bị nâng lên làm hét lên kinh ngạc, bản năng ôm chặt bờ vai của .
để ý tới kêu, Bạch Thư Duy bế nhanh nhẹn về phía trước.
“…….... Muốn đâu?” muốn bị ôm như vậy vòng công viên, hai người lén lút ngọt ngào là chuyện, nhưng rêu rao bị người khác chỉ chỉ chõ chõ, lại cũng phải muốn bế, chỉ muốn chọc phá mà thôi, cũng , muốn tay đau.
cố ý trả lời, bế tới bồn rửa tay xa. tới bồn rửa tay đặt lên , để đứng ở trước, đưa tay bắt lấy chân của .
Kha Dụ Phân vừa mới thở phào, lại bị cử chỉ của làm sợ hết hồn “Aizzz, Bạch Thư Duy, cậu làm gì vậy?”
Cúi người, đôi tay khoác lên bả vai , vội vã cuống cuồng kêu to.
“Tiểu quỷ nhát gan, chân chơi bẩn như vậy, rửa sạch làm sao mang giày vào hả?”
“………. Tớ…. tớ tự rửa được.” Mặt lúng túng, vô cùng lúng túng.
Tại sao có thể để giúp rửa chân? Này, này, chuyện này làm người ta cảm thấy rất xấu hổ.
để ý tới kêu, vặn vòi nước, nâng từng chân lên, thận trọng rửa tất cả bùn đất trong chân cho . Đầu tiên là chân trái, sau đó là chân phải, rửa sạch hai chân.
Mặt Kha Dụ Phân đỏ lên, lẳng lặng nhìn bản thân như được biến thành công chúa thương , nhìn rửa sạch bùn đất chân cho , trong lòng vô cùng cảm động, thỏa mãn vì được người khác thương.
“…………… Cậu vĩnh viễn đối với tớ như vậy được ?’
“ .” trả lời hề do dự.
Nghe như vậy, trong lòng giống như bị người khác hung hăng đánh quyền, buồn bực đau đớn.
ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn kinh ngạc, phát sắp khóc, hả hê nở nụ cười. “Cậu biết vĩnh viễn là bao xa ?”
Kha Dụ Phân lắc đầu, thất vọng ê ẩm cả chóp mũi.
“Tớ cũng biết. Cho nên, tớ cam kết chuyện tớ biết kết thúc chỗ nào, nhưng tớ biết chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ ngày, tớ cố gắng đối xử với cậu tốt.”
“Đáng ghét!” nhịn được mắng, giây sau ngồi xổm trước mắt , để ý nước mắt tán loạn mặt, ôm chặt lấy .
Mới 18 tuổi được những lời ngon tiếng ngọt như vậy, nếu để cho tu luyện thêm vài năm như thế nào nữa!
Last edited by a moderator: 15/12/14
lion3012 và honglak thích bài này.