1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu phải tiểu thư 0 điểm - Lục Phong Tranh (11C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.2
      Editor: Băng

      Quả nhiên, thầy giáo cầm sẵn cây roi mây, chỉ muốn nhanh chóng cho trận.

      giơ hai tay lên cao, khi thầy giáo số học đánh mạnh cây roi lên tay như thanh chùy nặng nề rơi lên tay mình, đau đến mức kêu lên… ‘Á’

      Đau quá, rất đau, trước kia luôn giương mắt lạnh lùng nhìn những bạn học khác bị đánh, biết mùi vị đó đau đớn đến tê tâm liệt phế như thế nào, cho đến khi bản thân ‘được’ thưởng thức.

      " cho phép rút tay lại, cũng được kêu đau, thi chỉ được chừng đó điểm, tôi cảm thấy mất thể diện thay cho trò, đây là cảnh cáo cho trò." xong lại tiếp tục tặng thêm cho hai cái nữa lên tay.

      Con mắt của tất cả bạn học đều trợn tròn, há hốc mồm, yên lặng như tờ. Ai cũng dám tin, Kha Dụ Phân là học sinh ưu tú hôm nay lại bị trứng ngỗng, là học trò được thầy giáo thương nhất!

      Kha Dụ Phân đau đến nước mắt cũng muốn lăn ra ngoài, cắn môi nhịn đau, mặt đỏ bừng trở lại chỗ ngồi.

      "Hôm nay sau khi tan học, tìm ra đáp án chính xác, rồi mang đáp án và đề lên đây, mỗi đề chép phạt mười lần. làm được đừng học nữa."

      Quá mất mặt, chưa từng bị mất thể diện như vậy, tại nếu ném cho củ khoai, vừa đúng lúc có thể ứng nghiệm thành ngữ củ khoai lang phỏng tay. Kha Dụ Phân suy nghĩ đánh trống lảng.

      có dự cảm đây phải là kết thúc, mà là bắt đầu, tiếp theo còn nhiều cơ hội bị chấn động nữa.

      Kha Dụ Phân dùng sức hít sâu, quyết định đây là cái giá phải trả cho việc được quay lại quá khứ làm lại từ đầu.

      Sau khi tan lớp, các bạn học vây lại bàn luận xôn xao.

      "Kha Dụ Phân hôm nay thế nào? Môn số học của cậu phải tốt nhất sao? Sao chỉ được linh phân."

      "Tớ thấy thầy giáo tóc giả bị cậu ấy chọc cho tức chết rồi." Có bạn học nhịn được cười.

      "May mắn cậu ấy là học sinh được thầy giáo thương nhất. . . . . ."

      "Cậu ấy phải bị trái bóng hôm qua đụng trúng nên váng đầu chứ? Nghe cậu ấy còn ói lên tay của Bạch Thư Duy." Suy diễn xong, mọi người hẹn mà cùng nhìn về phía người gây họa, Trần Quang Tông.

      "Tớ? Chuyện đó liên quan gì tới tớ!" cảm giác mình vô tội. Vả lại, cái tội này bị gán lên cũng quá nặng !

      "Thầy giáo số học vô cùng nặng tay, cái cũng đau chết người, cậu ấy còn bị đánh ba cái, là rất đau."

      "Đây phải là vấn đề đau hay đau, thế giới này người có năng lực luôn thắng thôi." Giọng lớn , nhưng đủ để cho mọi người nghe.

      Theo tiếng , Kha Dụ Phân nhìn thấy Uông Tinh Tinh, đó là Uông Tinh Tinh mười năm trước, Uông Tinh Tinh vô cùng ghét .

      Làm bạn học sáu năm tiểu học, khó khăn mới thoát khỏi nhau ba năm học trung học cấp hai, ngờ lên cấp ba, hai người lại học cùng lớp. Có thể là oan gia ngõ hẹp!

      "Tinh Tinh, cậu thi tốt ?" Bạn học hỏi.

      "Bình thường, 75/100 được tốt lắm."

      "Ôi 75/100, tệ, như tớ, số học luôn là môn khó nuốt nhất. . . . . ."

      Kha Dụ Phân nhìn chằm chằm Uông Tinh Tinh, trong đầu nhớ tới lần cuối cùng hai người gặp mặt nhau trong quán cà phê, Uông Tinh Tinh ta oán giận như thế nào, mới hiểu ra bản thân từng làm tổn thương ta bao nhiêu.

      Tôi giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà chết. Đối với chuyện Uông Tinh Tinh giễu cợt, gì, bởi vì đây là thứ nên nhận.

      muốn lấy giấy trắng ra, yên lặng viết phạt mười lần, bóng dáng cao lớn đột nhiên tới bên người như làn gió, đợi phản ứng, Bạch Thư Duy giữ chặt cổ tay của , kéo ra khỏi chỗ ngồi, kéo ra khỏi phòng học.

      người là soái ca trong mắt bạn học, vạn người mê, người là học sinh giỏi ưu tú được thầy quý, đột nhiên nắm tay nhau ra khỏi lớp, quả nhiên làm cho bạn học trong lớp xôn xao bàn tán.

      "Bạch Thư Duy, cậu làm gì vậy? Cậu dẫn tớ đâu? Bạch Thư Duy. . . . . ."

      Dọc theo đường vẻ mặt của vô cùng nghiêm túc, mím môi tiếng nào nắm chặt cổ tay của . Mặc dù cố ý làm đau , nhưng cũng để có cơ hội thoát được, ép buộc Kha Dụ Phân thể làm gì khác hơn là nhàng theo .

      Bạch Thư Duy và tới phòng học kịch lớn vắng người. Mở vòi nước nhanh, cầm bàn tay bị đánh đến đỏ ửng, nóng như lửa của đặt dưới vòi nước, nước chảy lạnh như băng cùng với tay của nằm trong lòng bàn tay trắng nõn này, có cảm giác giống như muốn nổ tung.

      Nước chảy nắm tay của , dịu dàng đến mức Kha Dụ Phân chưa từng thấy qua, nhàng vuốt ve vết thương bị roi đánh của , lông mày nhíu chặt, lòng như thặt chặt lại.

      "Bạch Thư Duy. . . . . ." kêu tên của , nhưng lại biết nên cái gì.

      Quá nhiều, có quá nhiều lời muốn với , nhưng mỗi lần như vậy, ngược lại được dù chỉ chữ, cũng biết vì sao lại như thế, thể làm gì khác là yên lặng nhìn .

      gì mà chỉ ngẩng đầu lên như đợi .

      lắc đầu, cuối cùng nặn ra nụ cười với .

      Tiếng nước chảy giữa hai người là thanh duy nhất ở đây, phát chỉ nóng ở lòng bàn tay mà còn truyền vào ngực của nữa, đơn giản vì được chăm sóc.

      Lát sau lòng bàn tay còn nóng nữa, nắm hay bàn tay ướt của suy nghĩ giây lát, lời nào xoa lên đồng phục của bản thân.

      "A… Như vậy đồng phục của cậu ướt!" kêu lên.

      quan tâm mà chỉ cười khúc khích như bé trai "Bắt đầu từ ngày mai tớ mang theo khăn tay."

      Nghe vậy, nhịp tim của Kha Dụ Phân giống như bị lỡ nhịp.

      Có ý gì? Đây có phải là , sau này giúp lau khô tay hả? vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ.

      nhịn được nổi lên ý nghĩ tinh quái, ngửa mặt nhìn , ước chừng cao hơn rất nhiều "Cậu đáng ghét, vậy là cậu nguyền rủa mỗi ngày tớ đều bị thầy số học đánh sao?" Hai mắt long lanh cố làm vẻ vô tội nhìn , còn có vẻ rưng rưng chực chờ muốn khóc.

      "Đâu có, tớ. . . . . . phải, tớ có ý này. . . . . ." Tay chân luống cuống giải thích.

      Vừa xoa xoa mái tóc, vừa gãi gãi lỗ tai, trong mắt mọi người Bạch Thư Duy rất tuấn chói mắt, giờ phút này ở trong mắt Kha Dụ Phân là cậu bé ngốc nghếch đơn thuần.

      bật cười "Hì hì", đôi mắt tròn to cũng cong cong theo, môi đỏ mọng hồng thuận cũng cong lên, tiếng cười nhàng mềm mại giòn tan như gõ vào màng nhĩ của Bạch Thư Duy.

      nhìn chằm chằm, giống như thể tưởng tượng được lại có dáng vẻ này. "Rất lâu có thấy cậu cười như vậy."

      rất lâu, kể từ ngày đó, kể từ ngày bọn họ đứng dưới cái cầu thuột đó cười vô cùng hồn nhiên cũng chưa từng cười tươi như vậy.

      Cũng biết dũng khí từ đâu tới, đột nhiên to gan với "Vậy sau này tớ cười cho cậu xem, có được ?"

      Nghe như thế, Bạch Thư Duy trừng mắt càng lớn hơn.

      Trong lòng thoáng nghi ngờ, đây là Kha Dụ Phân biết sao? Đây là Kha Dụ Phân biết từng gặp mấy năm qua sao? Là Kha Dụ Phân gò bó, nghiêm túc, khô khan thú vị sao?

      hi vọng là nhưng lại thể xác định có phải hay , cảm xúc hỗn loạn phức tạp như lấy cắp lý trí của làm cho thể tỉnh táo để suy nghĩ, làm cho tự chủ được nhíu mày chặt, giống như đây là nghiêm túc mới có thể giúp suy nghĩ tốt, suy nghĩ xem vui vẻ trước mắt này là Kha Dụ Phân biết sao?

      Bạch Thư Duy trầm mặc, khiến Kha Dụ Phân hơi mất mát, trong

      Lòng hơi buồn khi thấy phản ứng của .

      Tại sao cau mày? khó khăn lắm mới có dũng khí to gan lời trong lòng mình với , tại sao lên tiếng, còn nhíu lông mày chặt?

      biết câu đơn giản như vậy nhưng phải lấy hết tất cả can đảm mới có thể ra được sao?

      Cau mày như vậy rốt cuộc là ý gì? Ý là cần sao? cần cười sao? Vì sao thể lời cựu tuyệt, cho nên… Vẻ mặt này chính là cự tuyệt! Kha Dụ Phân buồn bã nghĩ.

      Cũng đúng, chuyện cũng trôi qua lâu rồi, đột nhiên như thế, nhất định làm khó xử. Bạch Thư Duy là người chính trực, chói sáng và biết cách săn sóc người khác, có lẽ xem là bạn bè bình thường, là do hồ đồ, đơn phương suy nghĩ viễn vông rồi hy vọng. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, từ đâu đến cuối đều nằm trong tim của .

      Đối với lỗ mãng của mình, Kha Dụ Phân rất ảo não, nhưng thất vọng nhiều hơn.

      biết nên làm sao để đối mặt với , cần ổn định lại tâm tình của mình.

      Chính xác là muốn rời khỏi nơi lúng túng, đến nơi yên tĩnh chỉ có mình mình, đột nhiên có lực kéo lại cho rời , cần tốn nhiều sức đề phòng ngã vào lồng ngực ấm áp của .

      Hai cánh tay của buộc chặt lấy , chưa từng cảm nhận qua cảm giác bị nhốt chặt như bây giờ.

      Kha Dụ Phân ngu ngốc rơi vào cái ôm cực nóng thể động đậy, nhịp tim đập nhanh thể kiểm soát.

      “Là cậu , về sau cười cho tới xem, cậu gạt tớ chứ?” Giọng hơi khàn khàn vang lên ở bên tai , lời cứ vang vọng xung quanh vành tai nhạy cảm của . Kha Dụ Phân cảm thấy bản thân như cá nằm thớt, dường như muốn hòa tan trong lời củaBạch Thư Duy.

      28 tuổi, hoàn toàn chống đỡ được lời của Bạch Thư Duy mới 18 tuổi sao? Nếu để cho thêm mấy tuổi nữa khẳng định có nhiều người phụ nữ muốn quỳ bên chân .

      Vậy quá đáng thương, chuyện uất ức như vậy vô cùng vui lòng làm thay, người chị giải cứu những khác, để thay mọi người ở bên chânBạch Thư Duy!

      bị ôm vào ngực, ngước đầu nhìn , hốc mắt hơi nóng nhưng trong lòng ấm áp, đột nhiên cảm thấy vừa bị thầy giáo đánh ba roi tính là gì? Chỉ cần có thể được ôm như vậy, bị đánh 30 roi cũng cam chịu.

      nắm tay , lặng lẽ nghe hơi thở của

      Chàng trai 18 tuổi chững chạc đứng thẳng cho dựa vào, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vô cùng có lực của , muốn cảm tạ ông trời có mắt, để cho có thể quay lại lần nữa.

      Kha Dụ Phân rốt cuộc hiểu , tại sao luôn rất ít nhớ tới Chu Lập Đạt, bởi vì ngay từ năm 10 tuổi, trong lòng của cậu bé trai đen sẫm ốm nhách, mặc áo thun, quần short jean, dép lào làm gì còn chỗ cho Chu Lập Đạt chứ?

      Nhưng ôm quá chặt, thở nổi nữa.

      “Bạch,Bạch Thư Duy…” nhàng gọi .

      Bạch Thư Duy hoàn toàn chìm đắm trong cái ôm tuyệt vời này. dám tưởng tượng, ở trong ngực nhắn như vậy, ốm yếu như vậy, khi ôm lấy chỉ muốn bảo vệ , chăm sóc tốt khiến ôm càng chặt hơn, chặt đến mức muốn khảm vào trong cơ thể của mình.

      “Hả?” lo lắng đáp lời.

      “Tớ…Tớ sắp thể thở được rồi!” kháng nghị.

      Ý tức được mình ra tay quá nặng, lúng túng nhanh chóng buông hao tay ra, tách ra ngoài: “ xin lỗi!” gãi gãi đầu, hai lỗ tai vì túng quẫn mà đỏ ửng lên.

      đáng , Bạch Thư Duy 18 tuổi đáng ! Nhìn bộ dáng ngu ngơ của , Kha Dụ Phân nhịn được bật cười: “Hì hì.”

      Thấy thế, Bạch Thư Duy tức giận mím chặt môi, phát cười quá mức rồi, xụ mặt xuống, cong ngón tay búng lên trán cái mạnh: “Cười cái gì?”

      “Á, rất đau. Rất đau đó!” bĩu môi giả bộ đáng thương nhìn .

      “Đáng đời.” Dứt lời, nhanh tay vòng hai tay quanh người , lập lại chiêu cũ là ôm lấy chặt.

      Kha Dụ Phân cười trộm, nhịn được tinh nghịch nhạo báng: “Aizzz, thành thục như vậy, cậu có phải thường ôm những nữ sinh khác như vậy hay ?”

      hươu vượn cái gì vậy!” giơ tay lên, làm bộ muốn gõ đầu .

      nhanh chóng rút đầu né tránh. nhưng cũng bị ôm vào trong ngực, có thể vọt đâu? Nguy hiểm , nhưng chỉ làm dáng vậy thôi.

      Kha Dụ Phân vui vẻ vươn tay, thận trọng vòng quanh thắt lưng , thuận tiện giấu khuôn mặt đỏ ửng nóng bừng vào lồng ngực của .

      Bạch Thư Duy cúi đầu vân vê tóc , khóe miệng nhếch lên nụ cười dịu dàng, yếu ớt.
      Last edited by a moderator: 26/11/14
      lion3012honglak thích bài này.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo66: bị bóng rổ đập cũng xuyên dc? Bữa nào thử ko ta >:O
      honglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5

      tưởng rằng khoảng cách giữa và Kha Dụ Phân rất gần, tần suất nhớ cũng giảm , nghĩ đến càng nhớ nhiều hơn như vậy. Từ hôm qua tới hôm nay, chỉ cần có giây lơi là bóng dáng của Kha Dụ Phân xuất , hoàn toàn chiếm lấy tất cả suy nghĩ của .

      Mỗi lần nhớ đến đều ngọt ngào giống như ngấm vào máu thịt của , làm bản thân tự chủ được muốn cười.

      Vô cùng ngu ngốc, nhưng có thuốc nào chữa được, bây giờ Bạch Thư Duy vô cùng lo lắng về triệu chứng bệnh kỳ lạ của mình, trong đầu đầy ắp hình ảnh của Kha Dụ Phân, lo ăn cơm, ngủ hay vận động mà chỉ nhớ nhung đến .

      "Học trưởng Thư Duy cố gắng lên, học trưởng Thư Duy cố gắng lên. . . . . ."

      Tiếng hoan hô nhiệt tình biết rơi vào vực sâu lần thứ mấy mới kéo suy nghĩ của Bạch Thư Duy trở về thực.

      Mặc dù đội bóng rổ chỉ tập luyện như thường lệ những vẫn hấp dẫn rất nhiều bạn học vây quanh sân thi đấu xem, bên này tung hô bên kia reo hò, nhiệt tình thua kém gì thi đấu chính thức.

      Trong đó bạn học nữ chiếm đa số, ước chừng đông hơn gấp đôi bạn học nam, họ vì cái gì khác, tất cả đều vì đội trưởng đội bóng rổ Bạch Thư Duy mà đến.

      Nhìn xem, ở đây có cặp mắt của nào là ôm ấp tình cảm, tình đầy trời làm cho người khác phải choáng váng, ngất ngư.

      Rất nhiều cầu thủ sau khi lên cấp ba đều vì việc học mà rút khỏi đội bóng rổ, sợ luyện tập làm trễ nãi việc học tập, nhưng Bạch Thư Duy cho là vậy, và Trần Quang Tông rất thích chơi bóng, cũng cho là việc chơi bóng vừa phải ngược lại có thể giải tỏa áp lực học hành.

      "Thư Duy, tớ cậu, tớ muốn gả cho cậu." câu tỏ tình hoang đường, lớn mật đột ngột vang lên, giây sau người trong cuộc bị đám người liếc mắt trừng trừng.

      Đứa con hiểu quy củ đáng chết này, cũng thể tưởng được nhiều người thích Bạch Thư Duy như vậy, dựa vào cái gì mà chỉ mình ta được tỏ tình?

      Đây là tượng chia sẻ, Bạch Thư Duy chỉ có cho nên những người ái mộ Bạch Thư Duy đều có nhận thức chung là mọi người đều có cơ hội, đều có giấc mộng chung về mỹ nam, ai cũng hi vọng nhìn thấy Bạch Thư Duy chỉ thuộc về người, nếu có người tham lam muốn phá vỡ hiệp ước hòa bình này chỉ có kết quả duy nhất là bị đám người này trù dập.

      Mắt thấy thời gian kết thúc sắp tới gần, Bạch Thư Duy mấy lần cố gắng lên bóng dưới rổ có kết quả. . . . . .

      "Thư Duy!"

      Nghe đồng đội gọi, Bạch Thư Duy nhanh chóng đột phá phòng thủ, đón lấy đường chuyền của đồng đội, chỉ làm động tác giả chút thành công lừa gạt được phòng bị nghiêm mật của Trần Quang Tông, thừa dịp bất ngờ xoay người nhảy lên, ngay trước khi kết thúc trận đấu 0,5 giây, quả bóng rổ bay .

      "Toét!"

      Tiếng còi báo kết thúc trận đấu vang lên, quả bóng bay lọt vào rổ, quả bóng vô cùng uy lực ma sát vào lưới rổ tạo thành thanh rất chói tai. Pha bóng ghi ba điểm của Bạch Thư Duy quá hoàn mỹ khiến sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm, vui vẻ với đồng đội vì chuyển bại thành thắng, thắng lần này khiến đội hai lên dẫn đầu.

      Tiếng còi tập họp tất cả đội viên của huấn luyện viên, sau khi tổ chức trận đấu đơn giản huấn luyện thường lệ kết thúc, mọi người cũng giải tán.

      "Học trưởng Thư Duy đẹp trai, ngay giây phút quyết định bản lĩnh xuất chiêu, tớ nghĩ chỉ có trong truyện của Inoue Takehiko (*tác giả truyện Slamdunk) mới có!" học sinh năm dưới vô cùng sùng bái .

      "Đẹp trai cái rắm… Tự nhiên lại làm động tác giả, động tác giả, động tác giả. . . . . " Trần Quang Tông bị lừa vì động tác giả đó, phục ghìm chặt cổ Bạch Thư Duy, cắn răng nghiến lợi.

      Bạch Thư Duy tính tình tốt bụng tùy ý bạn tốt kẹp cổ , hề tức giận, còn trêu chọc : "Tớ cũng phải là lần đầu tiên làm động tác giả với cậu, cậu hãy thành , vừa nãy cậu liếc mắt nhìn em khóa dưới nào phải ?"

      "Cái rắm… Tớ nào có? Cậu đừng có lung tung. Tớ mặc kệ, cậu phải mời tớ ăn kem, hôm nay cậu nhất định phải mời tớ ăn kem." Trần Quang Tông giống như là dã thú hung dữ, kêu la ngừng nghỉ, mặt đỏ bừng vô cùng khả nghi.

      "Vừa mới ăn xong, bây giờ lại ầm ĩ đòi ăn kem, học trưởng Quang Tông, sợ huấn luyện viên sao!" Tiểu Bàn, nhân tài năm thứ hao, thể nghe ra trêu chọc làm cho mọi người trong đội bóng rổ cười ầm.

      "Tiểu tử thối miệng lưỡi ti tiện, cậu mới sợ huấn luyện viên đó!"

      Trần Quang Tông bực bội thưởng cho Tiểu Bàn mấy quyền, Tiểu Bàn cũng tặng lại mấy đá, con trai chính là như vậy ràng 17,18 tuổi rồi, nhưng ngây thơ khác gì những đứa trẻ ba tuổi.

      Đùa giỡn hồi lâu, Trần Quang Tông quay đầu lại mới phát Bạch Thư Duy rồi, vội vàng bỏ lại Tiểu Bàn ở sau bước nhanh chân đuổi theo người đầu.

      "Im lặng chạy nhanh như vậy sao." Trần Quang Tông chưa từ bỏ ý định tiếp tục kêu gào "Tớ , cậu hôm nay nhất định phải mời tớ ăn kem, nếu . . . . . . Hừ hừ!" híp hai mắt lại thành đường hẹp dài, làm vẻ mặt hung ác dễ chọc.

      "Nếu như thế nào?" Bạch Thư Duy vẫn ung dung hỏi .

      Nhếch môi thoáng nở nụ cười, Trần Quang Tông đầu tiên là nhìn ngắm bốn phía, xác định người ái mộ Bạch Thư Duy ở xa xa bên kia, làm bộ mặt thần bí tiến tới bên lỗ tai .

      "Ngày hôm qua tớ thấy cậu ôm Kha… Dụ… Phân." Sau đó nhích người ra xa tạo khoảng cách an toàn "Nếu là tớ cẩn thận mở miệng lớn, tiết lộ tin tức. . . . . . " cố ý hết cười gian nhìn Bạch Thư Duy, chờ Bạch Thư Duy ngoan ngoãn tuân theo đề nghị của .

      Ai bảo ngày hôm qua Bạch Thư Duy hại thấy tất cả những thứ đó như sét đánh ngang tai, còn tưởng rằng mắt của mình bị hỏng.

      Quay đầu lại nhìn Trần Quang Tông, Bạch Thư Duy thu lại nụ cười tươi rói.

      hiểu Trần Quang Tông uy hiếp mình, nhưng người này người có mấy cọng tóc đều biết, trước khi uy hiếp người khác ta nên cẩn thận đếm xem mình có bao nhiêu lợi thế.

      Bạch Thư Duy khẽ nhíu mày rồi nhàn nhã nhìn Trần Quang Tông, khóe miệng nhếch lên "Vậy cậu tốt nhất đóng chặt miệng của mình lại, nếu chỉ buổi sáng chủ nhật có người tới sân banh chơi bóng với cậu, về sau cũng có người nào giúp cậu chứa chấp Trần Diệu Tổ, cậu hẹn hò hãy mang Trần Diệu Tổ theo làm bóng đèn !" Vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của đối phương, còn "Tớ tin tưởng A Tổ dễ thương nhất định chiếu cho cậu và may mắn sáng. bé là em tốt mà, phải sao?"

      Trần Quang Tông líu lưỡi, khóe miệng khẽ run run.

      Trần Diệu Tổ? Trần Diệu Tổ trời đánh! Mỗi lần nghĩ đến đứa em như quỷ linh tinh thối trong nhà Trần Quang Tông biết chiếu sáng như thế nào rồi, vô cùng oán giận Diệu Tổ.

      vẫn nhất định tin rằng ba mẹ làm loạn mới sinh ra đứa loạn liên quan đến cái rắm ấy? Tại sao muốn thân là thiếu niên tuấn làm trâu làm ngựa như người vú khi đứa đó mới năm tuổi? ! Ghê tởm hơn chính là, đứa có việc gì sao lại lấy tên là Diệu Tổ với Diệu Tổ, quả thực là là muốn chọt bể cái tên Quang Tông, là con cả cơ mà.

      ". . . . . . Cậu… Cậu hả?" Trần Quang Tông kinh sợ hỏi.

      Sờ sờ cằm rồi nhún vai, khuôn mặt đẹp trai của Bạch Thư Duy cười tươi, cho Trần Quang Tông vẻ mặt đáng đánh đòn "Cậu cứ thử ".

      Trần Quang Tông bị hù chết, vội vàng đuổi theo, cố làm người bạn tốt kề vai sát cánh với "Bóp vai cho cậu nhé..., em tốt, tớ giỡn, tớ chỉ đùa giỡn. em tốt như vậy, tớ mời cậu ăn kem tuần lễ có được ? Tớ mời cậu ăn kem tuần lễ luôn!"

      Bạch Thư Duy cười cười tới bồn rửa tay, mở vòi nước ra rồi cong người xuống, vốc nước rửa mặt.

      Trần Quang Tông đứng bên cạnh băn khoăn hồi lâu, rốt cuộc nhịn được hỏi "Này, phải nghiêm túc chứ?"

      "Cái gì?"

      "Kha Dụ Phân! Cậu ấy phải vẫn luôn đối xử lạnh lùng sao? Cậu và cậu ấy tiếp cận với nhau từ khi nào, cư nhiên. . . . . ." Trần Quang Tông làm động tác ôm tức cười "Như thế nào?"

      "Bất quá, ánh mắt của cậu cũng đủ đặc biệt."

      "Là Kha Dụ Phân. . . . . . Được, tớ thừa nhận, dung mạo của cậu ấy coi như xinh đẹp, nhưng cậu ấy là Kha Dụ Phân, nghiêm túc, khô khan, thú vị. Đừng là mẹ của cậu ấy còn hơn thế, bà ấy dùng lỗ mũi nhìn người, mỗi lần nghe mẹ cậu ấy chuyện, tớ đều cảm thấy khoang mũi sắp bị nhiễm trùng."

      Bạch Thư Duy cảm thấy bạn mình hình dung người khác mà bật cười "Mũi mẹ Kha và mũi của cậu dùng chung sao."

      "Mẹ nó, cậu là, cậu cư nhiên giúp lão bà bà đó chuyện !" tức muốn dậm chân.

      Có lẽ, có chút kích động vì cái ôm trong nháy mắt đó. Nhưng nếu phải là loại kích động đó, bọn họ có thể gần nhau như vậy sao? trước kia kích động, tích cực, có lẽ bắt đầu từ bây giờ nên bất chấp tất cả ra sức mới được . . . . . . Kích động. Ha ha.

      "Cậu cười cái gì?" Trần Quang Tông thấy ngứa mắt hỏi.

      muốn vòng vèo, Bạch Thư Duy tức giận nhìn nhìn đồng hồ đeo tay "Tớ khuyên cậu đừng ở đây mà dài lưỡi chuyện lung tung nữa, Trần Diệu Tổ nhà cậu sắp bạo động ở vườn trẻ rồi đó."

      "A… thiếu chút nữa quên nha đầu thối đó! được, tớ trước đây bái bai, à còn món kem, hôm sau bù cho cậu." Trần Quang Tông biến mất như chân có bôi dầu, trước khi quên hỏi "Chủ nhật chơi bóng chứ? Sau này Trần Diệu Tổ vẫn có thể tiếp tục ở nhà của cậu chứ?"

      Thấy Bạch Thư Duy gật đầu, cuối cùng Trần Quang Tông mới an tâm rời bước.

      Bạch Thư Duy bất đắc dĩ cười cười rồi lên lầu, về phía phòng học.

      Kha Dụ Phân hôm qua sau khi thi số học bị 0 điểm, hôm nay lại ôm trứng vịt nữa!

      Vừa phải chịu đựng bàn tay bị đánh đau đớn, vừa phải chép phạt 10 lần bài thi số học. Hai ngày đều gặp hai giáo viên ác như nhau, Kha Dụ Phân cảm giác tay của mình sắp gãy đến nơi.

      Tưởng rằng chỉ cần mang bài số học chép phạt đến trước mặt thầy giáo là xong, nhưng ngờ còn chưa thoát được, nghĩ thầy giáo số học nghĩ ra chiêu này đối xử với .

      Đổi mấy con số rồi lại đổi câu hỏi, đưa đề thi mới tinh ra trước mặt Kha Dụ Phân.

      A. . . . . . biết, quên sạch sạch hết rồi!

      Sống lại cuộc sống mười tám tuổi từ đầu, Kha Dụ Phân phát mình chút ưu thế cũng có, hoàn toàn có cách nào theo kịp mọi thứ, nhất là thời gian căng thẳng này, cảm giác vô cùng đặc biệt

      "Kha Dụ Phân, hai ngày nay em làm sao vậy? Rốt cuộc có ý đồ gì

      vậy? Hai đề toán đơn giản như vậy cũng làm được, như vậy làm sao có thể thi đại học được?! Em còn thua cả thầy giáo số học dạy tiểu học." Thày giáo số học giận đến mức tóc giả cũng run lên.

      Đúng rồi, mười tám tuổi rồi, lớp mười hai, sắp thi đại học... Thành , Kha Dụ Phân cũng biết làm sao để dùng cái đầu 28 tuổi bị thoái hóa để thi đại học nữa.

      Nhưng mặc kệ là 28 tuổi hay là 18 tuổi, những chuyện này phải vượt qua. Kha Dụ Phân ngậm miệng, rụt cổ để thầy giáo chửi rủa cho hả giận.

      "Cầm bài thi này, mỗi đề phải làm cho đến khi nào hiểu hết mới thôi, ngày mai tan học đúng thời gian này tới tìm tôi, thi thử chọi , nếu có đề biết..." Số học thầy giáo hết lời mà dùng ánh mắt hung dữ kết thúc lời của ông.

      Ngày mai?!

      Cho nên ngày mai có lẽ còn ôm trứng vịt, còn có thể bị đánh, còn có thể tiếp tục bị chép phạt 10 lần? Đáy mắt Kha Dụ Phân thoáng qua vẻ ổn, nhưng cũng chỉ có thể cứng rắn đón lấy, xin lỗi rồi rời khỏi phòng làm việc của giáo sư.

      Đây cũng chính nguyên nhân tại sao mà bây giờ còn ở trong phòng học chép phạt.

      hiểu, những đề này đối với giống như là đầm rồng hang hổ, có nhìn cũng hiểu, nguyên cái bài thi nhiều câu như vậy, câu cũng thể trả lời được.

      "A.... Tôi muốn điên rồi! Tôi muốn nổi điên! Trước kia phải như vậy, tôi trước kia rất lợi hại, nhưng mới trôi qua thời gian, sát thủ số học còn nữa, tôi biết ngay là đời này có bữa trưa nào miễn phí mà, giá cao... Giá này cũng quá cao!" Phiền não Kha Dụ Phân vồ mạnh vào đầu mình, giống như người điên gục xuống bàn rầm rì. Mái tóc thẳng mượt bị gãi thành tổ chim, hoàn toàn đánh mất hình tượng của trong quá khứ.

      Bạch Thư Duy vào phòng học lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Kha Dụ Phân ngồi ở trong phòng học mình,vừa nắm tóc vừa ai oán , cử động vô cùng khôi hài và trẻ con, nhưng...

      cái gì? Cái gì trước kia phải như vậy? Cái gì đời này có bữa trưa miễn phí? Nếu trước kia như thế nào? Trong miệng lầm bầm cái gì mà giá cao?

      Nghi vấn đó như cục đá rơi vào hồ nước, trong lòng Bạch Thư Duy lại dâng lên sóng gợn lăn tăn.

      Ngoài ý muốn bắt gặp màn này, Bạch Thư Duy cảm thấy Kha Dụ Phân trước mắt giống người con nề nếp, lạnh lùng, thú vị trong ký ức của . Mặc dù làm buồn bực hoang mang, nhưng có thể thấy mỉm cười, làm những hành động trẻ con, lại cảm thấy còn rất... đáng ?!

      Đáng ? thể nào, hai chữ này lúc nào có thể dùng để hình dung Kha Dụ Phân hả?!

      Bạch Thư Duy nhướng mày, vừa suy nghĩ lúc nãy lẩm bẩm cái gì giá cao, vừa nhìn bóng lưng của buồn bực ngẩn người nhưng biết chỗ nào kỳ quái.

      Mà Kha Dụ Phân bị môn số học làm cho quay cuồng, hề chú ý tới có người ở sau lưng, ngược lại sau khi phát tiết lại đột nhiên ý thức được mình có những hành động cử chỉ ưu nhã, vội vàng ngồi thẳng người lại, lấy tay thay lược vuốt lại tóc khôi phục lại hình tượng ban đầu.

      "A, mình bị làm sao vậy? Làm gì có người nào ở đây!" Cảm thấy chuyện bản thân quan tâm hơi buồn cười, lại cười khúc khích mấy tiếng, quên lầu bầu, "Kha Dụ Phân à Kha Dụ Phân, mày đồ... là hết cách!"

      Hết cách rồi, nhất thời thể thoát khỏi được gánh nặng thục nữ, dù sao cũng gắn với 28 năm, bệnh ngấm vào người rồi. gõ gõ đầu của mình khỏa lấp.

      " được, thể bị những đề thi này đánh bại!" bằng thầy giáo số học tiểu học đúng là loại vũ nhục với thầy giáo số học, quá tam ba bận, thi bị trứng vịt cũng vậy, cũng muốn chọc giận thầy giáo lại bị đánh lần nữa.

      chấn an lại tinh thần, nắm chặt bút trong tay, nhìn chằm chằm vào bốn đề toán trước mắt. Chốc lát sau.

      "Aizzzz, được, vẫn chưa được, gào thét --" hề thục nữ đá cái ghế mấy cái "Hừ, hàm số lượng giác chết tiệt, phách lối cái gì, coi như hiểu hàm số lượng giác mười năm sau bản tiểu thư phải sống rất tốt sao!"

      Đây là . Trong cuộc đời, thuận kỳ vọng thi đậu đại học hệ nhạc theo ý của mẹ nhưng vì ngại năng khiếu có hạn, thể trở thành nhạc công Piano xuất sắc, thể làm gì khác hơn là đến phòng học Piano phố nhạc, thử hỏi hàm số lượng giác đối với số phận của nàng có đúng cái rắm gì ?

      Nghe bộc lộ tức giận công khai, Bạch Thư Duy lui về phía sau, lên tiếng mà chỉ cười.
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      lion3012honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.2
      Editor: Băng

      "Người nào? !" Kha Dụ Phân nghe tiếng cười bỗng xoay người, nhìn thấy khóe miệng của Bạch Thư Duy cười trộm, hơi chột dạ ". . . . . . Cậu...cậu vào phòng học lúc nào, sao lại lên tiếng?" bĩu môi thầm tính toán, chẳng lẽ nhìn thấy bộ dáng của vừa mới như người điên gào thét sao?

      trả lời thẳng mà nâng chân bước đến đối diện . "Viết phạt còn chưa viết xong?"

      " phải, là thầy giáo số học lại đưa thêm bài thi." lắc đầu rồi tay chống cằm, bộ mặt giống như khổ não. Đột nhiên, mắt sáng lên.

      Bạch Thư Duy chỉ chơi bóng rổ hay mà học cũng rất giỏi, nếu như có thể dạy số học cho , chỉ có thể tranh thủ thời gian chung đụng với , lại có thể giải quyết môn số học khó ưu này, đây phải là chuyện vẹn toàn hai bên sao.

      Nếu trước kia, quả quyết dám có ý nghĩ này, nhưng đối với Kha Dụ Phân trải qua cái chết mà , dù phải làm mặt dày, dù chỉ có thể đến gần thêm giây, đều muốn nắm chặt, muốn lãng phí.

      Hết cách rồi, cuộc sống trước đây quả quá nhàm chán, hoàn toàn thất bại cho đến khi kết hôn, kinh nghiệm cũng chưa từng nếm qua.

      muốn lại làm tiểu thư như vậy, muốn cùng Bạch Thư Duy , ——

      Thử hỏi đối với hai học sinh cấp 3 chỉ mới 18 tuổi, lại sắp thi đại học mà , còn có phương pháp gì danh chính ngôn thuận hơn việc học chung?

      "Bạch Thư Duy, cậu có thể dạy tớ môn số học ?" Mắt to tròn vo nhìn , ánh mắt đầy thành khẩn và thỉnh cầu, thoạt nhìn rất điềm đạm đáng . Bạch Thư Duy thấy thế tim lỡ nhịp đập, còn chưa kịp lên tiếng, tay bé mềm mại kéo vạt áo của , giục ngoan ngoãn ngồi vào cái ghế đối diện.

      Bạch Thư Duy nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Kha Dụ Phân vào ngày đó, cũng chủ động lôi kéo như thế này, muốn dạy chơi xích đu, mà cũng giống như bây giờ, thể chống đỡ lại, mặc cho định đoạt.

      "Nè, chính là đống bài tập này. Thầy giáo số học bảo ngày mai muốn tớ thi thử, tớ muốn bị 0 điểm. . . . . ." Khuôn mặt nhắn mềm mại nhăn lại giống như trái khổ qua, nhìn thấy vô cùng đáng thương.

      Bạch Thư Duy hiểu, thầy giáo số học chắc chắn để cho người khác dễ chịu, hơn nữa hai ngày nay bị đánh quá nhiều, da thịt mềm mịn ở lòng bàn tay còn nhìn thấy dấu vết mờ mờ, nếu ngày mai lại bị đánh. . . . . .

      Gật gật đầu, vứt cảm xúc khó chịu lúc nãy, mà cảm thấy đau lòng cho .

      hề nghĩ ngợi, cầm bài thi lên, nhìn sơ đề bài lát " làm được câu nào?"

      nở nụ cười, lắc đầu vô tội.

      Hóa ra là. . . . . . Toàn bộ? !

      Bạch Thư Duy trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt ngoài ý muốn. Bài thi bình thường này cũng khó, lấy khả năng của nhất định lấy được điểm cao môn số học, nhưng nhìn dáng vẻ hốt hoảng luống cuống mặt giống là lừa .

      Tại sao vậy, môn số học sở trường của lại bị trứng ngỗng, bây giờ đề bài làm khó được thầy giáo số học tiểu học cũng làm được, chẳng lẽ bị Trần Quang Tông ném bóng trúng đầu bị ngu rồi?

      "Làm sao vậy? Cậu phải. . . . . . Cậu chứ." Thấy ngẩn người phản ứng, nhịn được chất vấn .

      biết điều gì hết, dù gì thành tích của cũng đứng top 10 ở trong lớp, cư nhiên lại xem thường !

      Thấy đối phương xem thường mình như vậy, Bạch Thư Duy tức giận mở sách giáo khoa số học ra, chỉ vào công thức "Ráp số vào công thức này có đáp án."

      "Gào thét, ra có công thức, hại tớ nghĩ thiếu chút nữa bể đầu." Ánh mắt tỏa sáng, vừa nhập số vào công thức vừa bất mãn, cảm giác mình bị đề toán học này đùa bỡn. "Đáng chết công thức, chuyện lâu rồi, ai còn nhớ chứ?" Bạch Thư Duy thính tai nghe được lầu bầu, phản bác "Công thức này là ngày hôm trước mới dạy." Đâu có lâu.

      Kha Dụ Phân sửng sốt, đầu trống rỗng mấy giây rồi vội vàng nặn ra nụ cười cứng ngắc "Ờ, ra là ngày hôm trước, nhất định là do học nhiều quá cho nên quên, ha ha ha." vừa gõ đầu vừa nắm tóc, bộ dáng vô cùng buồn cười.

      "Cậu nhất định vì vừa học bài mới, vừa ôn bài cũ nên mới bị lộn như vậy." hề nghĩ ngợi, đưa tay ngắt mũi của . Hành động thân mật bất thình lình như vậy khiến nhịp tim của Kha Dụ Phân tăng nhanh, cả người nóng lên "Ha ha ha, đúng, đúng." Hồi hộp lại xấu hổ nên mở miệng cười trừ.

      Thừa dịp Bạch Thư Duy giúp xem đề khác, quay đầu sang hướng khác há miệng to hít vô.

      Nguy hiểm , có phát chỗ nào kỳ quái gì chứ?

      Kha Dụ Phân dám tưởng tượng, nếu phát ra 28 tuổi và đến từ 20 năm sau, nhất định xem như quái vật.

      Nhưng. . . . . . nhéo lỗ mũi là có ý gì?

      Trêu chọc ? Suy diễn này làm cho mặt càng đỏ

      hơn.
      "Này, đề này chỉ là khái niệm khái niệm..."
      Nghe tiếng của , nhanh chóng thu lại cảm xúc, ngoan ngoãn quay lại nghe giảng bài, có mấy lần quá nhanh, theo kịp vội vàng kêu lên "Chậm chút, tớ chưa viết xong."
      chậm lại, đợi đuổi theo.
      Trong lúc chờ đợi, hơi nghiêng mặt len lén nhìn --
      vẫn xinh đẹp như vậy... , so với lúc mười tuổi còn xinh đẹp hơn.
      Kha Dụ Phân lúc 10 tuổi chải tóc công chúa, mặc áo đầm trắng như tuyết, dưới chân là giày da trắng đắt tiền. Khi đó cảm thấy giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Bây giờ cho dù mọi người đều mặc đồng phục học sinh cấp hai như nhau, nhưng vầng quang của cũng hề giảm. Ở trong mắt , vẫn là người làm cho người khác muốn che chở, thương như công chúa. cảm thấy sinh ra là công chúa.
      Kha Dụ Phân cầm bút, chữ viết đẹp đẽ của múa lượn trang vở trắng tinh, ràng cũng chỉ là những chữ số cứng ngắt, nhưng trong mắt Bạch Thư Duy những chữ viết phải là công thức số học mà là những dòng thư tình lãng mạn, khí giữa bọn họ lúc này vô cùng mập mờ.
      Bạch Thư Duy mê man suy nghĩ mình.
      Đối với Kha Dụ Phân bên cạnh mà , nghiễm nhiên giống như là lò lửa lớn, nhiệt năng cuồn cuộn ngừng phóng đến , dạy mà làm cả người nóng bừng, nhiệt độ mặt hề giảm xuống.
      ràng lời đều là khái niệm số học khô khan, nhưng bị giọng dễ nghe của gọt giũa tuyệt vời như những bản nhạc vậy. Kha Dụ Phân nghe như say rượu, làm cho tốc độ viết theo kịp lời .
      Thời gian giữa hai người bọn họ từ từ trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối."
      "Tốt lắm, hiểu hết rồi chứ? Tối về cậu lấy ra học lại lần nữa, ngày mai sợ bộ đề thi của thầy giáo số học."
      Kha Dụ Phân ngẩng đầu lên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ "Trời tối rồi."
      "Thu dọn đồ rồi về nhà thôi." đè xuống cảm xúc nỡ ở trong lòng.
      Đột nhiên Kha Dụ Phân quát to "A --"
      "Sao vậy?"
      "Tớ... Tớ hôm nay phải học Piano!" nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt lo lắng "Thảm rồi, chỉ còn 10 phút, muốn tới cũng kịp nữa."
      Nếu để cho mẹ biết bỏ buổi học piano đắt tiền, cho dù có mười cái mạng cũng chết đủ. vội vàng dọn dẹp sách vở lúc này còn quản cái gì mà phong cách thục nữ, chạy nhanh thôi.
      "Kha Dụ Phân --"
      " xin lỗi, tớ trước, cám ơn cậu nhé!" để ý lưu luyến rời trong lòng, phất tay với rồi xoay người chạy như điên.
      Còn chưa đến 10 phút là đến giờ học... Trong lòng Bạch Thư Duy bỗng có cái ý niệm, giây sau cũng nhanh chóng thu nj sách vở, xuống bậc thang khác, chạy về phía chỗ đậu xe đạp.
      Trong lúc Kha Dụ Phân chạy như điên thở ra hơi, "Kít" tiếng phanh xe đạp thắng ngay bên cạnh .
      "Lên , tớ chở cậu đến chỗ học Piano."
      Giống như bị sét đánh, Kha Dụ Phân sững sờ nhìn Bạch Thư Duy nghe lầm chứ, muốn đưa đến chỗ học Piano?!
      " trễ rồi, chờ xe buýt kịp, cậu chạy bộ nhanh bằng tớ chạy xe. Lên xe." hất cằm, thúc giục .
      ".... Ừ, được." Nhưng... Hỏng bét, chưa từng ngồi xe đạp. Nhìn hồi lâu, trừ yên xe dưới mông Bạch Thư Duy, cả chiếc xe đạp tìm được nơi thứ hai có thể chứa được .
      "Chịu khó chút, ngồi xà ngang."
      "Gì?!" , có thể ? rớt xuống chứ? thoáng qua nghi ngờ.
      Còn chưa kịp đặt câu hỏi, đa bị Bạch Thư Duy kéo lại, nửa ôm nửa ngồi ở xà ngang phía trước xe đạp, hai tay đặt lên tay cầm chuẩn bị đạp.
      "Nắm chặt." Bạch Thư Duy bên tai , giây cũng có ngừng lại, đạp xe vụt ra ngoài.
      Kha Dụ Phân thiếu chút nữa hét lên tiếng. chưa từng xe đạp, đây cũng là lần đầu tiên ngồi xe đạp, mà còn dùng cách thức xấu hổ này thể nghiệm, cả người dường như cũng lọt hẳn vào người Bạch Thư Duy, điều này làm mặt đỏ rần cả lên, ngay cả hai tai cũng đỏ bừng, lòng bàn tay ngừng đổ mồ hôi.
      Nhớ lại hình ảnh những cặp tình nhân khác, người con trai lái xe đạp, ngồi im lặng, giống như con chim núp trong ngực của người con trai. Lúc ấy cảm giác thể tin được, vì đối với đây là chuyện tuyệt đối thể nào xảy ra cho chính bản thân mình, đừng là mẹ dạy.
      Cho nên, chỉ có thể len lén ảo tưởng ở trong lòng, ảo tưởng nếu như có ngày, ngồi ở chỗ kia là mình tốt.
      Bây giờ thấy những đốt ngón tay của Bạch Thư Duy, nhịn được thầm nghĩ...
      Đây có coi như là mộng đẹp trở thành thực ? Kha Dụ Phân cắn môi, như đứa ngốc len lén cười.
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      lion3012honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.1:
      Editor: Băng

      Ngồi xà ngang xe đạp, mặc dù Kha Dụ Phân quen, lúc bắt đầu còn hơi sợ nhưng khi được gió thổi sảng khoái làm nhớ tới cảm giác lần đầu tiên chơi xích đu trong trí nhớ, nhịn được cười.

      Nghe tiếng cười sảng khoái của , Bạch Thư Duy ở sau lưng tò mò hỏi "Cười cái gì?"

      "Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ? Cậu giúp tớ đẩy xích đu, bay lên, gió lùa vào mát." Mà lúc đó cũng vì có làm bạn, nên lần đầu tiên có cảm giác đơn.

      Bạch Thư Duy nghe vậy trong lòng hơi kích động ——

      ra còn nhớ, ra cuộc gặp gỡ giữa hai người đó, đối với cũng phải hoàn toàn có ý nghĩa, nếu cất giữ trong ký ức. Cho nên, phải chỉ có mình còn hoài niệm ngày đó.

      Đột nhiên, con chó từ đầu hẻm chạy ra, Bạch Thư Duy nhanh chóng xử lý gọn gàng, tay ổn định xe đạp, tay ôm lấy Kha Dụ Phân để bảo vệ an toàn cho .

      Vốn thanh ngang ở giữa khéo léo ngăn cách hai người, bởi vì thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà khoảng cách này biến mất trong nháy mắt. Lưng của dán vào lồng ngực của , đồng phục mỏng căn bản ngăn được nhiệt độ cơ thể của hai người.

      Biết đây phải là lần đầu tiên ôm eo , nhưng cảm giác run rẩy vẫn mãnh liệt như vậy, khí ám muội tràn ngập giữa hai người, kèm theo mùi thơm người khiêu khích ý chí của .

      " sao chứ?" Giọng có vẻ đè nén.

      ". . . . . . sao." xấu hổ lắc đầu.

      Về phần kẻ gây họa, chó con trừng to mắt vô tội nhìn hai bọn họ.

      "Chó con, nhanh lên về nhà , ở ngoài đường cái rất nguy hiểm." cúi đầu nhìn chó con , trong lòng lại cảm kích vì chó con bỗng nhiên xông ra ngoài.

      Nếu phải nó sao có thể có việc ngoài ý muốn tốt như vậy chứ?

      . . . . . . Aizzz Kha Dụ Phân, mày xấu xa, biết dè dặt chút nào!

      Buông tay khỏi eo của mà vẫn còn lưu luyến, Bạch Thư Duy tiếp tục động tác lái xe như lúc đầu. cúi đầu hỏi nơi học piano, chỉ đường cho .

      Ngay lúc đó Bạch Thư Duy ước gì phòng học piano càng xa càng tốt, tốt nhất là nên xa tới chân trời góc biển, như vậy có thể bất chấp tất cả chở về phía trước, duy trì gian ngọt ngào giữa hai người như thế này.

      Hy vọng dù gì cũng chỉ là hy vọng, dù chân trời góc biển, trái đất hình tròn, luôn luôn có điểm cuối.

      Lúc đến lầu dưới lớp học piano muộn 10phút, đối với việc thầy giáo tự mình chỉ dạy cho hơi tý là lấy piano ra mà đây là tổn thất .

      "Mau vào "

      "Ừ, cám ơn." Kha Dụ Phân cầm túi sách và bản nhạc vội vàng xuống xe chuẩn bị lên lầu, nhưng mới chạy mấy bước lại ngừng lại, xoay người nhìn Bạch Thư Duy.

      lấy hết tất cả sức lực níu chặt lấy bóng dáng của , bộ dáng thanh xuân của vô cùng đẹp trai, ràng khắc sâu trong đôi mắt của . Vì đưa đến chỗ học piano, đạp xe nhanh đến mức người đầy mồ hôi, quần áo người đều ướt đẫm, mà cảnh tượng đó trong mắt Kha Dụ Phân giống như bức tranh tuyệt đẹp, trong bức tranh là đối với chân, thiện, mỹ. (*chân = , thiện = lương thiện, mỹ = đẹp)

      sao vậy, trễ rồi phải sao? "Còn mau vào ." Bạch Thư Duy thúc giục.

      Kha Dụ Phân cười, nhìn ngồi xe đạp nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt tỏa sáng làm nhìn thấy phải mất hồn, hoảng hốt.

      tránh được bị mắng, dù sao thời gian của thầy giáo cũng vô cùng quý báu, trễ phút cũng được. Quả nhiên, mới vừa vào phòng học, Kha Dụ Phân ngoan ngoãn bị thầy giáo khiển trách, ngoan ngoãn ngồi trước dương cầm học.

      Trước kia, gánh vác kỳ vọng vô hạn của mẹ về piano làm cảm thấy nặng nề, giống như có luồng khí vô hình đè ép làm cho thể nào thở được. Nhưng hôm nay Kha Dụ Phân cảm thấy rất yên tĩnh và ấm áp nên đánh đàn cũng nhàng, thoải mái rất nhiều.

      Đồng thời nghĩ đến Bạch Thư Duy, tự nhiên hiểu ra ra trong lòng có người, yên tĩnh và tốt đẹp như vậy.

      Thời gian an tĩnh nhưng ngừng tiến lên phía trước, ngừng trôi qua. . . . . .

      28 tuổi trí nhớ bắt đầu lão hóa nhưng Kha Dụ Phân trở lại quá khứ, chuẩn bị tham gia thi đại học, tất nhiên phải học lại những gì của 10 năm trước đó, nhồi nhét tất cả vào trong đầu .

      Thức trắng đêm đèn sách, đến rạng sáng vừa đói vừa mệt, mặc dù buồn ngủ nhưng chỉ cần nhớ tới Bạch Thư Duy lòng của lại ấm lên.

      nghĩ nếu thiếu ngủ có thể trả hết cái giá được làm lại cuộc đời cam tâm tình nguyện thiếu ngủ.

      bao lâu, gối đầu sách vở ngủ thiếp , miệng hơi cười cười tiến vào giấc mộng đẹp. . . . . .

      Máy đánh nhịp bị hư. Giữa trưa ngày thứ bảy, Kha Dụ Phân chạy thẳng đến cửa hàng nhạc cụ mua máy đánh nhịp mới, thuận tiện đốt đống tiền chọn mấy quyển sách tham khảo tổng hợp đề thi của mấy năm qua, chuẩn bị về nhà cố gắng học tập.

      nỗ lực như vậy có hai nguyên nhân ——

      Thứ nhất, muốn ngày nào đó việc bại lộ, mẹ nhân cơ hội lấy thành tích trượt của làm nguyên nhân quy trách nhiệm lên người Bạch Thư Duy, cho nên phải phát tất cả hành động của mẹ trước, nhanh chóng khôi phục lại tài năng để tránh những phiền toái cần thiết.

      Còn nữa, nhớ năm đó sau khi thi đại học, Bạch Thư Duy vào đại học ở phía bắc, lại nghe theo mẹ quyết định điền vào trường học ở phía nam. Nhưng lần này làm lại từ đầu, muốn có khoảng cách với Bạch Thư Duy nữa, muốn học cùng trường đại học với !

      Mắt thấy ngày thi đại học càng đến gần, để bảo đảm kết quả như nguyện vọng của mình, phải dùng cách nhanh nhất kéo lại thực lực tích góp lâu ngày, kéo điểm số cao lên, đến lúc đó việc điền vào bảng nguyện vọng mới có thể hoàn toàn nắm chắc.

      Chọn được kha khá, chuẩn bị đến quầy trả tiền Kha Dụ Phân thính tai ngoài ý muốn nghe được giọng của Bạch Thư Duy, cái giọng dịu dàng kia.

      "Tổ Nhi, được rồi, đừng khóc." Người con trai giọng dụ dỗ.

      "Bạch Thư Duy, em chán ghét ." Giọng nữ vốn đáng , mềm mại nhưng vì khóc nên giọng như thầm.

      ? !

      Vậy Tổ Nhi giận trách và ghét Bạch Thư Duy, vả lại giọng còn hơi ngây thơ là ai?

      vị chua lan tràn trong lòng Kha Dụ Phân, tư vị này làm khó chịu, hơn nữa nghe tiếp thấy Thư Duy còn kiên nhẫn dụ dỗ đối phương, . . . . . . Lại càng khó chịu!

      giống như vợ ôm bình dấm chua, nhịn được muốn nhìn lén, rốt cuộc là bé nào thần thông quảng đại như vậy, có thể khiến Bạch Thư Duy tìm mọi cách dụ dỗ như vậy.

      "Em xem, chơi với em tốt sao? là làm cho đau lòng." Trong giọng cảm thán của Bạch Thư Duy còn cất giấu ý cười.

      Kha Dụ Phân theo tiếng đến, núp nửa người sau giá sách, len lén thò đầu ra, quả nhiên nhìn thấy Bạch Thư Duy cao lớn đưa

      lưng về phía , hơi khom người chuyện với người nào đó, vả lại trong giọng che giấu được cưng chiều với người đó.

      thấy người kia, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dạng lấy lòng bằng mọi cách của cũng đủ để lòng chua xót rồi.

      chưa bao giờ biết BạchThư Duy là người có tình yêubao la như vậy, có thể đồng thời đối tốt với khác, vẫn còn cho rằng đối với có khác biệt, ngờ chẳng qua là bản thân đơn phương.

      Kha Dụ Phân lâm vào hố sâu cảm xúc, cẩn thận nghe được đoạn đối thoại phía sau.

      “Nếu em, em muốn thế nào?” Bạch Thư Duy lấy lòng vô cùng hèn mọn.

      “Em muốn mua bút màu,em thích vẽ, em muốn mua súng nước dẫn em đến công viên chơi bắn súng nước, em tha thứ cho .” Trần Diệu Tổ 5 tuổi vô cùng kiênđịnh .

      Bạch Thư Duy tức giận nhìn tiểu quỷ Trần Diệu Tổ, rốt cuộc cuối cùng cũng đầu hàng thỏa hiệp “Được, bây giờ mua súng nước, rồi dẫn em đến công viên múc nước chơi súng nước, vậy được chưa?”

      “Bếem... Chân em rất đau.” Tính xấu lạiphát tán.

      Bạch Thư Duy cong người xuống, ôm lấy tiểu quỷ Trần Diệu Tổ gần năm tuổi, rất khó dây dưa---

      “....Đây? Hả?!” Kha Dụ Phân kinh ngạc nhìn Bạch ThưDuy cúi xuống ôm lấy...?!

      Đột nhiên có tiếng kinh ngạc, Bạch Thư Duy theo bản năng xoay người lại, ngờ gặp được Kha Dụ Phân, nhưng chỉ sửng sốt lát rồi nở nụ cười, ôm bước chân nhanh đến.

      “Làm sao cậu biết ở chỗ này?”

      “... Ra ngoài muamáy đánh nhịp, thuận tiện chọn mấyquyển sách thamkhảo.” kín đáo nhìn bé là?”

      “Em của Trần Quang Tông, gọi là Trần Diệu Tổ. TổNhi, đây là chị Dụ Phân, cũng là bạn học của trai của em.”

      “Em ghét Trần Quang Tông, em vô cùng ghét Trần Quang Tông, em muốn làm em của Trần Quang Tông, em muốn đoạn tuyệt quan hệ em với Trần Quang Tông.” tức giận bất bình tuyên bố công khai.

      A di đà Phật, ra chỉ là , còn tưởng dẫn nữ sinh khác ra ngoài dạo phố!

      Nghĩ đến bản thân mới vừa ghen tức suy nghĩ lung tung, Kha Dụ Phân nhịn được lắc đầu, tự mình đánh trống lảng cười bản thân quá đa nghi.

      “Thế nào?” Bạch Thư Duy hiểu nhìn .

      lại lắc đằu, cười trả lời, ngược lại hỏi “Nhưng TrầnQuang Tông đâu?’

      ấy hẹn hò cho nên vứt bỏ em, ấy cấu kết với nhau làm việc xấu.” đưa ngón tay chỉ ngay trước mũi Bạch Thư Duy, bất mãn .

      “Ai ai ai, cũng dẫn em mua súng nước chơi, em còn tính toán tha thứ cho sao?” Bạch Thư Duy trêu chọc bé.

      “Em quyết định, em muốn ở chung chỗ với chị này, vì và Trần Quang Tông đều là những nam sinh hư.” Bégiãy dụa cơ thể bé tròn vo, ép Bạch Thư Duy thể thả bé xuống.

      Vừa bước xuốngsàn nhà, Trần Diệu Tổ chạy ngay về phía Kha Dụ Phân, hề sợ người lạ kéo tay của , nở nụ cười đáng giống với dáng vẻ điêu ngoa vừa rồi,cười giống như đóa hoa “Chúng ta đều là nữ sinh, cùng phe có được ?”

      Kha Dụ Phân cười, mặc cho khả ái kéo tay của .

      “Trần Diệu Tổ, chị ấy dẫn em chơi súng nước.” Bạch Thư Duy cố ý như vậy.

      “Chị à, dẫn em có được ? Diệu Tổ rất đáng thưong, bị trai lừa gạt, sau đó Thư Duy cũng gạt em, em rất đáng thương đó, chị dẫn em lấy nước chơi súng nước có được ?” Trần Diệu Tổ lắc lắc cơ thể, làm bộ đáng thương nhìn Kha Dụ Phân.

      Aizzz hóa ra là bị bỏ rơi.

      Trong cặp mắt kia đều là mong ngóng, làm tình thương của mẹ mềm mại nhất trong lòng Kha Dụ Phân hoàn toàn gọi ra, bao lâu đồng ý bé.

      “Yeah, chị tuyệt nhất, chúng ta cần chơi với nam sinh hư, chị, em dẫn chị qua kia mua súng nước.” Trần Diệu Tổ lôi kéo tay Kha Dụ Phân, quen cửa quen nẻo đến lầu bán đồ chơi.

      Thấy bé hưng phấn bừng bừng, Kha Dụ Phân và Bạch Thư Duy nhìn nhau mỉm cười, trước sau theo bé lên lầu.

      Thừa dịp Trần Diệu Tổ chuyên tâm chọn lựa súng nước Kha Dụ Phân đề thấp giọng , tò mò hỏi “Chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Con bé nàydính chặt lấy Trần Quang Tông, nhưng Trần QuangTông muốn mang theo cái bóng đèn này hẹn hò, cho nên lừa gạt con bé đến nhà mình sau đó lẳng lặng chuồn , con bé nghĩ rằng tớ thông đồng nên tức giận, khóc to lâu, nhất định bắt tớ dẫn mua súng nước.”

      ra là như vậy, tớ còn cho rằng...” Giật mình, thiếuchút nữa ra điều nên , nhanh chóng ngậm miệng.

      nhíu mày tò mò hỏi ngược lại “Cho rằng cái gì?”
      Last edited by a moderator: 14/12/14
      lion3012honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :