1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu phải tiểu thư 0 điểm - Lục Phong Tranh (11C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo68: 28t mà còn thua con nít 3t nữa, chị này sống mấy chục năm rốt cuộc là ntn nha?
      Hòa ra mẹ chị ko fải đơn thân, độc tài qua trời
      Bạn UTT chửi hay quá trời :yoyo60:
      honglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.1
      Editor: Băng

      "Tiểu thư Kha Dụ Phân? Tiểu thư Kha Dụ Phân?" Đợi hồi lâu cũng nghe được câu trả lời của , đức cha nhịn được khẽ gọi tên , tiếp tục hỏi "Con nguyện ý gả cho tiên sinh Chu Lập Đạt làm vợ, đời này bất luận giàu sang phú quý hay nghèo hèn bệnh tật đều xa cách?"

      Giọng của đức cha như kéo hôn của Kha Dụ Phân về, từ tối hôm qua sau khi nghe ba mẹ cãi nhau, ………

      Chu Lập Đạt khó hiểu nhìn "Dụ Phân, mau trả lời." giọng nhắc nhở.

      Kha Dụ Phân nắm được chặt lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. tự với mình là phải tỉnh táo lại, nhắc nhở mình là hôn lễ được cử hành, thuyết phục mình ngàn vạn lần đừng làm ba mẹ mất mặt, hít sâu rồi lại hít sâu thêm lần nữa. Hơn nữa cố gắng làm cho mình mở ra.

      Đáng chết, ra ba chữ "Tôi đồng ý" này, ra được.

      "Dụ Phân?" Chu Lập Đạt buồn bực nhìn , vẻ mặt hơi cứng ngắc khó chịu.

      phát , thể thuyết phục bản thân gả cho Chu Lập Đạt, bởi vì giữa bọn họ có tình , tự cho là bản thân hiếu thuận nhưng ra là sợ sệt, hủy hoại mình, cũng như hủy hoại người khác!

      thể tiếp tục lừa mình dối người với cái hôn nhân môn đăng hộ đối vui vẻ tưởng tượng này nữa. Bởi vì muốn ngày nào đó trong tương lai Chu Lập Đạt chỉa vào mũi mà chửi rủa.

      gả cho tôi phải bởi vì tôi, chỉ dựa vào cái điều kiện môn đăng hộ đối này mà thôi, đời này tôi hối hận nhất là ban đầu cự tuyệt hôn này.

      Uông Tinh Tinh đúng, thể gian xảo đưa vận mệnh của mình cho người khác quyết định, nên làm trở ngại cơ hội theo đuổi của người đàn ông chân chính đem lại hạnh phúc nửa đời sau cho mình.

      Cái bản tính ngang bướng muốn làm phản trong xương lâu năm bây giờ muốn nhảy ra ngoài, Kha Dụ Phân làm đứa con ngoan ngoãn, dịu dàng hết 28 năm.

      lấy chồng. Coi như làm trái với cam kết làm với mẹ, cũng lấy chồng.

      "Dụ Phân, em nghĩ cái gì vậy?" Khuôn mặt luôn tươi cười của Chu Lập Đạt bây giờ cứng ngắc như muốn co quắp lại.

      "Làm việc thiện. Tôi cứu cũng như cứu lấy chính bản thân mình." Dứt lời, Kha Dụ Phân ở thân bằng hảo hữu mảnh tiếng ồn ào ở bên trong, cũng quay đầu lại xoay người chạy ra khỏi hôn lễ hoang đường này.

      Chạy như điên hồi lâu có ngừng lại, khiến giày cao gót dưới chân hung hăng gãy gót, nhưng gót giày xinh đẹp bị gãy cũng làm Kha Dụ Phân quay đầu lại nhặt lên, mà hề nghĩ ngợi tháo chiếc giày còn lại ra ném , rồi chạy tiếp.

      Rất đau. đường đá vụn đâm vào chân rất đau, nhưng trải qua qua mấy năm gánh trách nhiệm vai nên tại tâm tình của vô cùng trống trải.

      chạy, dùng sức chạy, lấy hết tất cả sức lực của bản thân chạy.

      Cho đến khi phục hồi lại tinh thần, mới phát ra mình chạy tới trước sân bóng rổ của trường học.

      Ô… đẹp.

      Phía trước có sân bóng rổ lớn, có rất nhiều người ngồi xung quanh vũ, sân cũng có nhiều người thi đấu, ai cũng nhìn mặc sơ-rê màu trắng. bao lâu, quanh thân bàn tán ầm ĩ.

      Kha Dụ Phân biết mình rất nhếch nhác, chân , váy trắng dơ bẩn, tóc rối bời, thở hổn hển, hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh thiên kim tiểu thư xinh đẹp 28 năm qua của mình. Mà chừng, những người vây xem này biết có đức hạnh đáng kinh đến mức đào hôn.

      Nhưng hối hận, chỉ hơi lo lắng, còn chưa có thói quen nhếch nhác xuất trước mắt mọi người như tại mà thôi.

      Lúc Kha Dụ Phân mặt đỏ tới mang tai, hốt hoảng được biết thế nào cho phải, trong đám người đó có người chen thân ra.

      Bạch……… Bạch Thư Duy? !

      Nhìn thấy , Kha Dụ Phân dụi dụi mắt, hoàn toàn thể tin được.

      Bạch Thư Duy làm sao có thể lại xuất ở đây? Uông Tinh Tinh ràng ta ở Mỹ mà.

      Đôi mắt xinh đẹp của Kha Dụ Phân trợn tròn, vô cùng nghi ngờ người trước mắt mình nhìn thấy là do vận động dữ dội nên xuất ảo giác.

      Ánh mặt trời ở sau lưng Bạch Thư Duy lóng lánh, quanh người phát ra vầng quang làm người ta dám nhìn gần, từng vệt nắng đan xem qua người giống như chính là thần linh càng ngày càng gần, càng ngày càng ràng xuyên qua đám người nhốn nháo bước đến gần .

      Tim Kha Dụ Phân đập rộn lên, khẩn trương luống cuống, cả người nóng rực lên.

      Nhìn thấy váy trắng người , đứa ngốc cũng biết là cái gì. Trong mắt Bạch Thư Duy lóe lên tia phức tạp nhưng nhanh chóng biến mất.

      Làn môi mỏng mà góc cạnh nhấm nháy rất lâu sau đó mới nghe thấy giọng trầm thấp, dịu dàng "Tại sao lại như vậy? xảy ra chuyện gì?"

      "Tớ. . . . . ." Kha Dụ Phân vừa mới muốn mở miệng, giọng nghẹn ngào, giống như có ngàn vạn câu đồng thời xông lên, cổ họng của đau đớn, cuối cùng chữ cũng thành lời.

      , , nhiều năm như vậy, khi đè ép đến mức còn là chính mình nữa chỉ trở nên thành thục chững chạc, mà so với trước kia con chói mắt mê người hơn nữa.

      nghẹn ngào níu lấy ngực của , khiến cho hỏi dồn dập hơn "Kha Dụ Phân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giọng khàn khàn, tràn đầy sức quyến rũ.

      Còn có thể được như vậy quan tâm, Kha Dụ Phân đột nhiên có ảo giác giống như trở lại mùa hè năm mười tuổi ấy, trở lại nơi bé dưới cầu tuột năm đó. đau lòng khóc rống, còn chân thành tình nghĩa, vô tư làm bạn với .

      nhớ lại vô cùng xúc động, mắt to tròn vo từ từ rơi nước mắt, cười lắc đầu, hồi lâu giọng rốt cuộc run run hỏi "Bạch Thư Duy, cậu có khỏe ?"

      tự tay lau nước mắt của "Tớ rất khỏe."

      vừa cười vừa khóc, trong đầu thoáng qua vô số hối hận, hối hận bản thân chưa từng câu cảm ơn với , hối hận bản thân hèn yếu chối bỏ tình bạn chân thành với .

      Nếu như, có thể làm lại từ đầu. . . . . .

      Trong đầu Kha Dụ Phân vừa mới xẹt qua mấy chữ như vậy, bỗng đột nhiên phát ra tiếng hét kỳ lạ, hẹn mà cùng nhìn theo nơi phát ra tiếng hét đó.

      "Cẩn thận."

      Bạch Thư Duy ôm lấy , khi tầm mắt lướt qua bờ vai của hoảng sợ thoáng chốc tràn đầy hai mắt.

      Trong thời gian cực ngắn, "Rầm." tiếng vang lớn, cái gì đó to lớn đổ xuống, hai thân thể yếu ớt trước nay chưa từng va chạm mãnh liệt, sau khi đau đến tê tâm liệt phế, bị cuốn vào vòng nước xoáy đen thui.

      Tối quá……. Tối quá. . . . . . Chẳng lẽ chết rồi sao?

      Nhưng muốn chết, khó khăn lắm mới có dũng khí đào hôn, khó khăn lắm mới có can đảm phản nghịch.

      khó khăn mới lại gặp lại Bạch Thư Duy, lời cũng chưa hết, sao lại gặp chuyện xui xẻo như vậy, tại sao ông trời có thể đối xử với như thế? Cái đó đáng chết sao lại xem như nệm thịt mà đè như vậy chứ?

      cam lòng. Đời này, còn chưa có nếm qua tư vị của tình , vẫn có sống với bản thân mình, thậm chí còn chưa với Bạch Thư Duy rằng vẫn luôn rất nhớ , bọn họ vừa mới gặp lại, tại sao có thể chết nhanh như vậy chứ?
      honglaklion3012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2
      Editor: Băng

      ——

      Đau đau đau ——

      là đau, rất đau. Chẳng lẽ mình bị đè như bánh mì kẹp thịt, hồn bay lên trời rồi sao? Trời ạ, làm sao đau như thế này? muốn, ông trời thể đối xử với tàn nhẫn như vậy, muốn.

      Kha Dụ Phân giãy giụa khổ sở ở trong bóng tối, sau đó lại rơi vào dòng nước xoáy đen ngòm, giây sau hoàn toàn mất tri giác.

      "Kha Dụ Phân, Kha Dụ Phân? Kha Dụ Phân. . . . . ." Bạch Thư Duy cầm mặt của Kha Dụ Phân vỗ , vây quanh đám người, nam có nữ có.

      " ấy bị đè chết sao?" Người là Trần Quang Tông rất lo lắng, đổ mồ hôi hột.

      Gào thét, nào biết trúng chính xác như vậy, bình thường ném rổ đều vào hôm nay mới vừa ném bừa cái, xui xẻo thế nào lại ném trúng Kha Dụ Phân ngang qua sân bóng rổ.

      Thảm thảm, nếu tỉnh lại chờ bị bắt lên đồn, tiền đồ sáng sủa bỗng hóa thành hư .

      "Cậu bị ngốc sao, bóng rổ mà có thể đập chết người sao. Vậy cậu cũng quá là thiên tài rồi!" Bạn học đứng ở bên cảm thấy Trần Quang Tông sợ hãi quá vớ vẩn.

      "Nhưng ấy vẫn tỉnh lại." Trần Quang Tông vừa gây họa xong rất hồi hộp.

      " ấy vẫn còn thở nên chỉ tạm thời bất tỉnh mà thôi. Kha Dụ Phân, mau tỉnh lại, Kha Dụ Phân. . . . . . ." Bạch Thư Duy trả lời vấn đề nghi vấn của Trần Quang Tông rồi tiếp tục gọi người nằm mặt đất, lâu sau cũng thấy tỉnh.

      Nhìn sắc mặt tái nhợt của hồi lâu, Kỷ Đường Hạ cùng với các bạn học nhoài người ra nhìn hồi lâu cũng thấy chuyển biến tốt, nét mặt có chút máu, bị bóng rổ nện vào người thành ra như vậy làm người khác lo lắng.

      Trong lúc Bạch Thư Duy vì người tay vẫn hôn mê mà tâm níu chặt, bỗng nhiên nghe tiếng rên rỉ vang lên, cặp mắt nhắm chặt bỗng giật giật.

      " ấy hình như tỉnh, mí mắt ấy động." Trần Quang Tông hưng phấn .

      Kha Dụ Phân nhíu nhíu lông mày, hai hàng lông mi khẽ run, khó khăn lắm mới nâng mí mắt nặng trĩu lên, biết là vì quá đau hay là thể thích ứng với ánh sáng thình lình xảy ra, sau khi mở mắt ngay lập tức nhắm lại, cho đến khi suy nghĩ tán loạn dần dần quay về vị trí cũ, cảm giác hôn mê hề kéo trầm luân nữa. Lần này mở mắt ra, đôi mắt to chưa khôi phục thần thái làm người ta có cảm giác thương tiếc.

      "Tỉnh, tỉnh, a di đà Phật, Phật tổ phù hộ." Thiếu chút nữa Trần Quang Tông mang tội danh giết người lưng, viên đá nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống.

      Kha Dụ Phân bị đám người đông nghẹt vây quanh bao bọc trước mắt mình sợ hết hồn. Trời ạ, sao nhiều người quá vậy? Đúng rồi, Bạch Thư Duy đâu? ở đâu? cũng được cứu sao?

      yếu ớt ngắm nhìn bốn phía, cảnh tượng trước mắt cùng phát sinh ngoài ý muốn xảy ra quá giống nhau, nhưng đếm xỉa tới, trước tiên cần phải tìm được Bạch Thư Duy .

      "Bạch, Bạch Thư Duy. . . . . ." lờ mờ dùng hết sức kêu.

      "Tớ ở đây, cậu vẫn ổn chứ?"

      Nghe theo tiếng nhìn sang, khuôn mặt vô cùng tuấn cười ở trước mắt , hai hàm răng trắng sáng giống như là chụp hình quảng cáo kem đánh răng.

      Thấy thế, Kha Dụ Phân yếu ớt cười tiếng. Là Bạch Thư Duy, người đẹp trai trước mắt này là Bạch Thư Duy, thấy bình an vô vui mừng sắp khóc.

      Đột nhiên, đầu có vật gì đó chợt lóe, sửng sốt ——

      Đẹp trai. . . . . . Con trai? !

      Nhất định phải nhìn cẩn thận, giây kế tiếp đôi mắt đẹp trừng to đến cực hạn, Kha Dụ Phân thể tin người trước mắt ràng quen thuộc nhưng lại hơi xa lạ, cả người Bạch Thư Duy tràn ngập khí tức thanh xuân, phát người mặc cũng phải quần áo thoải mái lúc mới xuất , mà là đồng phục trung học cấp hai mười năm trước.

      ". . . . . . Cậu … Cậu tại sao mặc đồng phục trung học cấp hai?" tại muốn đóng vai gì đây, giả bộ trẻ tuổi sao?

      nhìn mỉm cười " học đương nhiên là mặc đồng phục, bản thân phải cũng mặc sao?" Vẫn quên cho nụ cười đẹp trai.

      Bị như vậy, Kha Dụ Phân cúi đầu nhìn nhìn bản thân.

      Cái gì thế này? là kỳ lạ, mới vừa nãy mặc bộ váy bằng lụa trắng, lúc nào biến thành đồng phục trung học cấp hai? có tham gia lễ hội hóa trang !

      Suy nghĩ hồi vẫn hiểu, lại nhìn bốn phía, cuối cùng ý thức được bọn họ có ở ngay dưới rổ bóng của sân bóng rổ, mà giống như. . . . . . Trở lại sân của trường trung học? !

      Trời ạ —— xảy ra chuyện gì?

      "Kha Dụ Phân, bạn làm sao vậy?" Lô Úc Kỳ đứng ngay trong đám bạn học nữ cảm thấy có gì đó đúng.

      Kha Dụ Phân nhìn về phía bạn học nữ chuyện, hề suy nghĩ hỏi: "Vì sao cậu cũng ở đây?"

      nhớ sau khi Lô Úc Kỳ kết hôn, cùng chồng Thái Lan mở nhà hàng.

      "Kha Dụ Phân, cậu sao chứ? Cậu… phải muốn cùng mình tìm thầy trưởng khoa sao?" Lô Úc Kỳ vô cùng hoài nghi bị bóng rổ đánh đến ngu người.

      Cùng nhau? và Lô Úc Kỳ? Lại còn. . . .

      .... Cùng tìm thầy trưởng khoa?!


      xảy ra chuyện gì? khẳng định bản thân có luyện thuật xoay chuyển càn khôn, nhưng êm đẹp tại sao lại mặc đồng phục trung học cấp hai xuất ở trường học cũ? Chẳng lẽ.... ... ... trở lại quá khứ?


      Kha Dụ Phân bị dọa sợ, tay chân đều vô lực, mềm nhũn, cả người nổi hết da gà, các bạn học bên cạnh vội vàng ba chân bốn cẳng đỡ dậy, mới ngất lịm .


      "Sắc mặt cậu rất khó coi, tớ đưa cậu xuống phòng y tế." Bạch Thư Duy duỗi tay về phía , cả người phát ra phong cách làm người khác an lòng.


      Nghe thế, Kha Dụ Phân cảm giác mình bị vô số ánh mắt ghen tỵ lộ ra vị chua nhìn chằm chằm soi mói.


      Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khôi phục chấn động vì việc bản thân xuyên về quá khứ, nhưng bị mất trí nhớ, thời còn học sinh Bạch Thư Duy là thần linh trong mắt mọi người, những ánh mắt này đều bất mãn vì có thể được thần linh chăm sóc.


      nhìn bàn tay kia thuộc về Bạch Thư Duy mười năm trước, chậm chạp dám nhấc tay mình lên, nghĩ đên chuyện trở lại quá khứ quá hoang đường và ly kỳ, cư nhiên xảy ra ở người mình, biết có phải là trong lòng sợ hãi gây ra hay , lo lắng đến nỗi dạ dày rối rắm sôi trào, cả người đổ mồ hôi hột. Sau đó, cảm giác nôn mửa trào lên, yếu đuối hoàn toàn kiểm soát được.


      nôn ra.


      Hơn nữa nôn ở trong lòng bàn tay Bạch Thư Duy duỗi ra.


      cư nhiên tôn trọng thần lình trong mắt của bọn họ.


      giường bệnh trong phòng y tế, Kha Dụ Phân dùng cái chăn mỏng quấn chặt cơ thể mình rồi co người lại như con tôm, bọc cả người từ đầu đến chân, vô cùng chặt đến mức gió thổi cũng lọt.


      quá thất vọng! lại nôn tất cả những thứ dơ bẩn lên tay của Bạch Thư Duy như vậy, cảm xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự sát để tạ tội.


      muốn nổ tung, cảm giác bản thân sắp phải gánh thứ rất nặng vì thói quen hờ hững đối với cuộc sống của mình. Dù sao tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng quá ly kỳ.


      Đầu tiên là đào hôn, ở ngay dưới rổ của sân bóng rổ gặp lại Bạch Thư Duy mười năm thấy, bọn họ cùng nhau bị bóng rổ công kích, sau đó trở về quá khư, phun cái thứ dơ bẩn lên tay của Bạch Thư Duy.


      nghi ngờ bản thân có phải bị nguyền rủa hay , nếu tại sao mỗi lần bước vào cuộc sống của người khác có tai nạn xảy ra?


      Mười tuổi làm phản mẹ xảy ra tai nạn xe, vì áy náy mà bị dày vò còn hình dạng, còn bỏ qua người bạn tốt Bạch Thư Duy này! Năm hai mươi tám tuổi, vất vả mới lấy được dũng khí lần nữa, cãi lời mẹ an bài, dũng cảm đào hôn, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn tới nơi này làm cho giải thích được.


      Đợi chút, xuyên rồi, còn Bạch Thư Duy sao? Còn ở lại thời điểm kia ? chạy đến đây, như vậy đối với bản thân cũng có gì, Kha Dụ Phân kia chắc chết thẳng cẳng rồi hả? Cho nên, mới tồn tại ở hai nơi phải ?


      Nhưng tại sao chỉ có thể tồn tại ở thời , Bạch Thư Duy có thể đồng thời tồn tại ở hai thời ? Cũng đúng, Bạch Thư Duy tồn tại ở hai thời cũng sao? thấy, cũng thể xác định, lại , bọn họ cùng nhau xảy ra chuyện bất trắc, có lý nào chỉ có tới đây, còn cũng đến đây sao? Điều này cũng rất khó , chừng chết rồi...


      Kha Dụ Phân dường như suy nghĩ lung tung mất khống chế, càng nghĩ càng loạn, loạn đến mức chính cũng biết mình suy tư lộn xộn lung tung cái gì, cả đầu chỉ vòng quanh thời này, còn thời kia, giống như bị kim châm vậy.


      "A..." Đầu suy nghĩ lung tung cùng với cơ thể còn phải chịu đựng từng cơn đau bụng, giọng rên rỉ.


      là xui xẻo, lúc nào xuyên lại xuyên lúc này, vừa về quá khứ đến ngày, đầu choáng váng, mắt mơ màng, bụng đau đớn. Vì tinh thần và cơ thể đồng thời đều có áp lực, ở trong chăn buồn bực xoay tới xoay lui.


      Bạch Thư Duy tới phòng bên cạnh phòng y tế về, nhìn thấy người ở dưới chăn mỏng uốn éo tới lui.


      Ban đầu, cho là khó chịu, cho đến khi nghe câu kia ảo não lầu bầu --


      "Cậu ta nhất định cảm thấy rất ghê tởm mình." Dứt lời vang lên tiếng thở dài, cơ thể ở dưới chăn mỏng càng nhúc nhích mạnh hơn nữa.


      Nghe trằn trọc lo lắng, Bạch Thư Duy mỉm cười, duỗi ngón tay ra chọt chọt vào chỗ nhô lên trong chăn mỏng.


      Người ở dưới chăn mỏng ngừng suy nghĩ.


      Người nào? Là ai chọt ? Kha Dụ Phân núp ở dưới chăn mỏng hoàn toàn dám hành động thiếu suy nghĩ.
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      lion3012honglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.3
      Editor: Băng

      "Kha Dụ Phân."

      Là giọng của Bạch Thư Duy! Kha Dụ Phân cũng vì vậy mà thả lỏng, ngược lại càng xụ mặt hơn, nghĩ đến mình mới vừa làm chuyện ngu xuẩn, cảm giác còn mặt mũi nào nhìn người đó, cả người cứng ngắc giống như pho tượng.

      "Ặc, đừng làm bản thân vì buồn mà chết." mỉm cười nhắc nhở, quên xoay xoay, vặn vặn ra khỏi chăn mỏng.

      Nghe giọng của nóng lạnh, hai tay nắm chăn mỏng của từ từ thả lỏng, đôi mắt tròn vo từ trong cái ‘kén’ gió thổi lọt lộ ra ngoài.

      Bạch Thư Duy cong mày mỉm cười với , làm lòng Kha Dụ Phân nhảy cái, có cảm giác như bị sét đánh trúng ngất xỉu.

      "Cậu ổn chứ?" Hàm răng trắng bõng vẫn sáng lóng lánh bắt mắt như cũ.

      chống người lên, từ từ ngồi dậy "Tốt hơn nhiều rồi." Hình như mình phải xin lỗi. lúng túng nghĩ, lại ra miệng được.

      "Đây, cậu ăn cái này ."

      Kha Dụ Phân ngây ngốc nhìn cây chocolate vừa đưa tới.

      "Ăn chút chocolate đỡ , có thể làm cơ thể dễ chịu hơn trong kỳ sinh lý."

      Nghe ra ba chữ "Kỳ sinh lý" kia làm lỗ tai Kha Dụ Phân nóng lên, xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn, dường như muốn tìm khe nứt nào đó chui vào.

      ràng là tượng sinh lý rất bình thường, cũng có gì tự nhiên, nhưng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

      Phải , có thói quen kỳ cục, mẹ nuôi dạy thục nữ ngăn cản đông hạn chế tây, cái này được, như vậy đồng ý, năm này qua tháng nọ giống như con người kỳ quái, nếu có thể là "Gò bó, khô khan thú vị" để hình dung.

      Thấy xấu hổ phải lui lại nhận lấy, Bạch Thư Duy săn sóc giúp xé ra vỏ nilong bên ngoài, cầm cây chocolate giơ trước mặt , nắm lấy tay của để cho cầm chặt lấy.

      Giống như có dòng điện từ đầu ngón tay lan truyền tới, nếu phải nắm Kha Dụ Phân bị dọa thả cây chocolate rồi.

      ". . . . . . Cám ơn." dùng sức hít sâu, giây lát sau mới cầm cây kẹo đưa lên miệng cắn miếng, giống như con cừu xấu hổ.

      Ánh mắt lơ đãng thấy bàn tay trắng noãn được rửa sạch , nhớ tới lúc trước gây ra mọi chuyện lộn xộn, áy náy vội vàng xin lỗi "Cái đó. . . . . . xin lỗi, mới vừa nãy tớ cố ý làm dơ tay của cậu." Bản thân nghĩ đến cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

      " có việc gì, rửa tay sạch là xong thôi." Bạch Thư Duy lơ đãng để ý. So với chuyện nguyện ý nhận chocolate của , cũng đủ đền bù tất cả. "Đúng rồi, cái này cũng cho cậu."

      "Thứ gì?" Nghe xong nhìn ngay về phía , nhanh chóng nhét vào tay túi chườm nóng.

      "Để cho cậu đặt ở bụng chườm. Lúc mẹ tớ khó chịu, tớ đều mua cái

      này về cho mẹ chườm nóng." Cảm động. nhất định là người đàn ông vô cùng quan tâm, chăm sóc người khác.


      Nhớ lúc Bạch Thư Duy chuyển đến đây, vì gia đình mồ côi cha, lai lịch ràng làm cho nhiều người suy đoán, rất nhiều người còn là con riêng của ông chủ giàu có nào đó, vì tránh tai mắt của người ngoài nên bất đắc dĩ mới tới đây.


      Cho dù là con riêng thế nào? Quan trọng đứa con ngoan biết chăm sóc mẹ, mà bây giờ thậm chí rất may mắn trở thành đối tượng được săn sóc.


      Kha Dụ Phân cảm thấy thụ sủng nhược kinh (*được sủng mà kinh sợ).


      Nhưng cái này ở căn tin trường học hình như có bán. nghi ngờ nhìn .


      Môi mỏng khẽ nhếch lên mỉm cười, ngón tay dài đặt lên môi mình, vẻ mặt Bạch Thư Duy tinh nghịch nhìn , tròng mắt đen thâm thúy lóe sáng.


      Trong nháy mắt giống như có sợi day vô hình cột bọn họ thành .


      "Cám ơn." Toàn bộ tế bào trong cơ thể kêu gào cảm động.


      "Đừng khách khí." Vừa xong tiếng chuông báo vào học vang lên, "Tớ về lớp học đây, hết giờ quay lại thăm cậu." đợi bước nhanh chân, xoay người rời .


      ra khỏi phòng y tế, Bạch Thư Duy tựa vào bờ tường lạnh lẽo cạnh cửa hít thở từng ngụm từng ngụm, lâu sau cũng lên tiếng, giống như vừa mới vừa chiến đấu trận đại chiến.


      Lát sau nhìn thấy khóe miệng của khẽ nhếch lên, thành nụ cười rồi từ từ nhếch cao về hai bên.


      thể tin, ngửa mặt lên rồi dán chặt lên mặt tường, hai mắt khép chặt, giây sau cậu bé trai đẹp trai cao lớn nắm chặt hai quả đấm, phấn chấn đè nén tiếng cười vui vẻ. Rồi bước từng bước dài, hưng phấn chạy nhảy trở lại phòng học.


      "Bạch Thư Duy, cậu bị điên hả?" Trần Quang Tông ngồi ở bên tay trái nhịn được kinh ngạc nhìn .


      Bạch Thư Duy câu nào mà chỉ cười, ngừng cười. Vì tâm tình này vui hơn so với ném vào rổ ghi được ba điểm, so trúng vé số giải nhất, so với được giải nhất trong cuộc thi nhiều. vui, rất vui, vui!


      nhớ lại... Nhớ lại cắn từng miếng chocolate cho, giống như ăn hết nhiệt huyết chân thành chan chứa của .


      cuối cùng còn cự tuyệt nữa, quá tuyệt vời!


      cảm thấy Kha Dụ Phân giống như khúc nhạc chơi bỗng ngưng bặt, đột ngột cắt đứt ở mùa hè năm mười tuổi kia, cắt đứt ngay cái ngày mưa dưới cái cầu trượt năm đó. Những năm này, vẫn muốn khúc nhạc đó được cất lên lần nữa, nhưng luôn né tránh coi thường , làm có cảm giác rất mất mác.


      từng xem xét lại bản thân, hoài nghi mình giống như động vật , vừa mở mắt thấy ai là lệ thuộc vào người đó, mà Kha Dụ Phân là bạn bè ngang tuổi của , vì vậy mới vô cùng quan tâm và chấp nhất như vậy.


      Có lé có nhưng đây nhất định chỉ là phần , biết mình đối tuyệt đối chỉ là cảm giác lệ thuộc nông cạn đó mà thôi. Bởi vì, sớm biết từ lúc nào mà đầu của , suy nghĩ của đều là Kha Dụ Phân.


      Đó là loại thương, thương đối với người khác phái. thầm mến , đơn phương người bạn cùng lớp, Kha Dụ Phân, luôn những lời khô khan, gò bó thú vị. là như vậy, nhưng hiểu vì sao mà lại hấp dẫn .


      Vì rất vui nên Bạch Thư Duy đến lớp xong hận thể làm cho tiếng chuông tan học vang lên nhanh chút, chạy như bay đến bên .


      Giống như Bạch Thư Duy, Kha Dụ Phân ở phòng y tế cũng vô cùng kích động, từ sau khi rời .


      Mùa hè năm mười tuổi đó, sau khi kết thúc khúc nhạc hoang đường sai nhịp, chưa từng có khoảnh khắc nào tốt đẹp như lúc này.


      phải lỗi của , là , là vì tuân thủ cam kết đối với mẹ, lần rồi lại lần đẩy chân thành của ra, vô duyên vô cớ bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy, để lại nhiều tiếc nuối như vậy.


      Qúa nhiều, là quá nhiều, từ 10 tuổi đến năm 28 tuổi, lãng phí toàn bộ thời gian mười tám năm! Chỉ mới nghĩ tê dại da đầu dù sao con người khi còn sống làm gì có bao nhiêu cái mười tám năm để có thể tiêu xài hoang phí như vậy chứ?


      được, được lại tiếp tục làm đứa ngốc hèn yếu nữa, lần này, muốn nắm bắt lại bản thân mình.


      biết mình có thể ở nơi này bao lâu, có lẽ ngủ giấc hồn về lại năm 28 tuổi, thế nhưng thể ngăn lại ý niệm mãnh liệt của lúc này.


      Đây là cơ hội ông trời cho .


      Kha Dụ Phân... Kha Dụ Phân, mày đừng lãng phí vô ích nữa, nếu mày hãy cắn lưỡi tự sát .


      Đôi mắt nước có thời gian dài luôn u ám, tại lóe sáng như được châm ngòi chiến đấu mãnh liệt.....
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      lion3012 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.1
      Editor: Băng

      Ngày đầu tiên trở lại quá khứ, Kha Dụ Phân ăn bữa ăn tối, tắm, mệt mỏi nên muốn ngủ rồi trốn vào phòng của mình.

      Có thể vì sắc mặt xanh xao nên mẹ cũng nghi ngờ, chỉ dặn dò dì giúp việc hỏi xem có muốn dùng chút canh nóng hay điểm tâm tối hay .

      cần, đói bụng, vả lại, buổi chiều ăn rồi. Bạch Thư Duy cho ăn chocolate.

      Tư vị ấm áp này làm cho dạ dày trống cả buổi chiều của cũng cảm nhận được thỏa mãn trước nay chưa từng có.

      Sau khi dì giúp việc rời , nằm giường, lẳng lặng hồi tưởng mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, vẫn cảm thấy thể tượng tưởng được.

      Nếu chạy xuống với mẹ là xuyên từ đại về đây, mẹ nhất định tóm khám ở khoa tâm thần. Kha Dụ Phân suy nghĩ ranh mãnh.

      lật người nằm lỳ ở giường, giống như con mèo lười biếng, sau đó để cho bóng dáng Bạch Thư Duy xuất khắp nơi trong đầu , tưởng tượng vô hạn, động lòng dứt, khẽ nhếch miệng cười. lâu chưa từng trôi qua khoảnh khắc vui vẻ như vậy, nghĩ nghĩ lại, cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ.

      quá mệt mỏi, chạy trốn đào hôn, còn có cảm xúc liên tục bay tận mây xanh. Cảm xúc của bị đè nén quá lâu làm cho hao tổn rất nhiều sức lực, đến lúc phải nghỉ ngơi.

      Đêm nay ngủ ngon hơn những đêm khác.

      Hôm sau, đồng hồ báo thức vẫn reo đều đặn, Kha Dụ Phân nằm ráng đến giây cuối cùng mới rời giường, mặt mũi tươi tỉnh, tinh thần phấn chấn bước xuống giường, chỉ muốn giơ tay ra đón ngày mới tốt lành.

      đánh răng rửa mặt, thậm chí còn tắm rửa sạch bằng nước nóng. Khi cả người trần trụi đứng ở trước gương trong phòng tắm, Kha Dụ Phân hai mươi tám tuổi nhìn Kha Dụ Phân mười tám tuổi trong gương.

      Sờ sờ mặt, đây là dung nhan mười tám tuổi! Xoa bóp bộ ngực, đây là khối non mềm mười tám tuổi! Vỗ vỗ chân dài, đây là đôi chân mảnh khảnh mười tám tuổi.

      " xin lỗi." soi gương "Trước kia là tôi quý trọng, bây giờ tôi nắm chặt mỗi phút mỗi giây." Quyết làm cho bộ dạng thanh xuân này thối nát cùng những tiếc nuối như trước kia.

      lau khô nước đọng người, mặc đồng phục vào, bước nhanh xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm.

      Lúc đến bàn ăn, nhìn thấy cha mẹ bình thản dùng bữa, trong nháy mắt bước chân của chần chờ lát, trong đầu chợt nhớ tới trận cãi nhau của ba mẹ trước hôn lễ của .

      Nào ai đoán được yên tĩnh bình thản như vậy cũng có ngày phá vỡ hết? khỏi cười khổ.

      "Dụ Phân, nhanh ngồi xuống ăn điểm tâm, ngẩn người làm cái gì?" Kha Trần Lệ Linh buồn bực nhắc nhở.

      "Dạ." đặt cặp xách vào ghế dựa còn trống, cúi đầu ngồi xuống "Cha, Chào buổi sáng. Mẹ, Chào buổi sáng."

      biết làm như thế nào đối mặt với ba, mẹ. Bởi vì cho tới bây giờ, vẫn thể tin được ba mẹ thoạt nhìn hòa hợp này sao đến ngày lại đòi ly hôn.

      Nghĩ đến đây, cúi đầu nhanh chóng ăn điểm tâm rồi bước ra cửa học.

      May mắn là buồn bực ở trong ngực rất nhanh vì xuất của Bạch Thư Duy mà tan thành mây khói.

      Cửa trường học, Kha Dụ Phân nhìn thấy đạp xe đạp, ngẩng đầu tới trường học.

      muốn mở miệng chào hỏi với , nhưng ngại xung quanh quá nhiều người, hơn nữa mỗi người đều tiến lên chào buổi sáng với , có cách nào vượt qua được, vô cùng thất vọng.

      Aizzz hết cách rồi, đều là học sinh cấp 3 mười tám tuổi, đều xe đạp, nhưng Bạch Thư Duy đặc biệt dễ thấy. Mắt của sáng ngời có hồn, vóc người gầy gò cao ráo, thích thể thao. còn có màu da rám nắng khỏe mạnh, vả lại là người chính trực, sáng chói, săn sóc, người ghét Bạch Thư Duy khẳng định là bình thường!

      Có lẽ trước kia bản thân có thể cự tuyệt để vào mắt là bởi vì biết có nhiều người thích, sợ bản thân tiếp xúc với rơi vào trầm luân cho nên thể làm gì khác hơn là cố gắng bỏ ra khỏi tầm mắt, hoàn toàn vứt bỏ .

      Nhưng tại tận lực nhìn, tận tình nhìn, để cho mi mắt của mình phải băn khoăn.

      Nhưng sao thế nào cũng chuyển sang tầm mắt ?

      Nhìn , nhìn , nhìn . . . . . . Kha Dụ Phân len lén dùng niệm lực gọi ánh mắt của Bạch Thư Duy.

      biết có phải là niệm lực có hiệu lực hay , lúc thất vọng ánh mắt của Bạch Thư Duy báo động trước quét về phía , nhìn hồi lâu.

      nhìn mỉm cười.

      cũng cười ở trong lòng.

      Sau đó, để ý nhiều người nhìn mình trừng trừng, đạp xe tới trước mặt

      "Sớm."

      "Chào buổi sáng." bối rối cắn môi dưới.

      "Ăn sáng rồi sao?"

      "Ăn rồi. . . . . . Vậy còn cậu?"

      lắc đầu "Còn chưa có ăn. Đợi hết tiết thứ nhất, tan lớp xuống căn - tin mua bánh bao."

      " đói bụng sao?"

      " quen rồi."

      Quen rồi? đều để bụng đói học, đến trường sớm tự học sau tiết mới tùy tiện mua cái bánh bao ăn? Đối với chuyện này, bỗng cảm thấy đau lòng.

      "Trong nhà nấu cơm sao?" Cũng biết chút chút về nhà , thận trọng hỏi.

      "Công việc của mẹ tớ rất bận, thường thường trời sáng mới lên giường ngủ, cho nên thể giúp tớ chuẩn bị bữa ăn sáng."

      "À." đáp lời bằng từ đơn giản, đầu óc bận rộn suy tư chuyện khác.

      suy nghĩ mãi vẫn nghĩ ra ở nơi thị trấn chất phác này, có công việc gì bận rộn đến mức trời sáng mới ngủ? tò mò, nhưng ngượng ngùng dám hỏi nhiều. Sợ hỏi trúng chuyện nên hỏi, bởi vì từng nghe người lớn lén lút rỉ tai bàn luận rằng mẹ Bạch quan hệ rộng, thường có đàn ông lạ đưa bà về nhà, bọn họ còn hoài nghi bà có thể làm công việc ám muội kia nữa.

      Nhưng Bạch Thư Duy hiểu được cách chăm sóc người khác, còn có vẻ mặt mỗi lần tới mẹ, phỏng đoán quan hệ của và mẹ mình cũng tệ lắm, ngộ nhỡ hỏi nhiều, nhất định làm cho khó chịu, bởi vì mặc kệ cuộc sống riêng của mẹ Bạch như thế nào, cuối cùng bà và Bạch Thư Duy cũng sống nương tựa lẫn nhau, muốn có điều gì khó chịu.

      "Tớ gửi xe, cậu vào phòng học trước , xem lại bài lát nữa còn phải thi số học."

      ". . . . . . Ừ." Trong lòng lộn xộn yên thuận miệng đáp lời, nghe thấy lời phía sau.

      xoay người về phía phòng học lớn bên cạnh cầu thang, chuẩn bị lên lầu vào phòng học. Đột nhiên, trong đầu thoáng qua chuyện ngày hôm qua, còn nhớ ăn chocolate cho xong trong lòng cảm nhận được ấm áp, mà cũng muốn cho ấm áp như vậy.

      Nghĩ đến đây, Kha Dụ Phân thay đổi chủ ý, vào phòng học mà xoay người

      180 độ, cầm cặp xách chạy xuống căn-tin.

      Căn-tin mở cửa, trước khi bắt đầu tiết tự học nếu như mua bữa ăn sáng cho cũng cần để bụng đói đên hết tiết thứ nhất mới được ăn.

      Nhưng phải chịu chật chội, vì học sinh chưa ăn sáng ở căn-tin rất đông.

      Kha Dụ Phân lăn lộn trong đám người ở trong căn-tin, cuối cùng cũng cướp được bánh bao hấp nóng hổi và bình sữa đậu nành nóng cho Bạch Thư Duy, sau đó đứng xếp hàng tính tiền, khi bước chân lên bậc thang tiếng chuông báo tiết tự học vang lên, ba chân bốn cẳng tăng tốc từ cửa sau vào phòng học.

      Bạch Thư Duy là đội trưởng đội bóng rổ, vóc dáng đặc biệt cao, luôn ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, từ cửa sau vào đưa bữa ăn sáng cho , khiến cho những bạn học khác chú ý

      nhàng về phía , đặt bữa ăn sáng xuống trước mặt , nhìn thấy vẻ mặt của ngạc nhiên, vừa mừng vừa sợ, Kha Dụ Phân kích động vui vẻ trở lại chỗ ngồi của mình.

      Vừa vào chỗ ngồi, bạn học đưa bài thi đến.

      "Làm cái gì?" Kha Dụ Phân buồn bực hỏi.

      Đối phương nhìn quái dị "Sáng nay thi số học!"

      "Cái gì? Số học thi sớm sao!" Kha Dụ Phân đột nhiên cao giọng thầm ra tiếng.

      Toàn bộ bạn học hẹn mà cùng nhìn về phía , dường như lần đầu tiên nghe được giọng của tựa như là điều ngạc nhiên, trong đó cũng bao gồm Bạch Thư Duy. Kha Dụ Phân lúng túng vuốt vuốt tóc, cầm lấy giấy thi, cũng cầm những tờ giấy thi còn dư truyền xuống phía sau, lấy hộp bút máy ra chuẩn bị làm bài.

      Hỏng bét, quên hết rồi, học sinh cấp 3 mười tám tuổi chỉ cần học, còn phải ngày ngày thi, đúng rồi! Còn có thi liên kết nữa!

      Hi vọng đem những lời thầy giáo dạy trước kia quên sạch toàn bộ mới đúng. Cầu mong phật tổ phù hộ.

      chứng mình, chỉ quên, còn quên sạch sành sanh còn đọng lại chút gì.

      Kha Dụ Phân nhìn trứng vịt lớn bài thi của mình, cổ họng có cảm giác nghẹn lại, nuốt trôi được.

      Thi số học ngay tiết thứ nhất, nhớ lại bóng dáng đằng đằng sát khí trong trí nhớ, Kha Dụ Phân lo sợ đến mức tê dại hết da đầu.

      Tiếng chuông vào học vừa mới reo xong, thầy giáo số học sát thủ vào, mở đầu " đạt tiêu chuẩn đứng lên."

      Có hơn nửa học sinh trong lớp học đứng lên, trong đó có Kha Dụ Phân cũng ngoan ngoãn tách cái mông của mình cách xa cái ghế.

      cảm giác có ánh mắt nhìn chăm chú, ánh mắt này đến từ người bỏ tiền ra mua điểm tâm sáng trước tiết tự học. cảm thấy rất xấu hổ...

      Lúc còn học cấp 3, thành tích của cũng tệ, vì mẹ của cho phép phá hủy hứng thú hưởng thụ thắng lợi của bà, cho nên coi như mỗi lần thi phải nhất bản cũng là học sin ưu tú, học vấn và nhân phẩm đều rất tốt.

      Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của mười năm trước, từ khi học đại học xong trả toàn bộ kiến thức lại cho thầy hết rồi, tại đột nhiên thi số học, hề chuẩn bị trước, ăn trứng vịt mới là lạ.

      "Dướng 50/100 đứng yên." Thầy giáo số học lạnh lùng .

      đám học sinh đứng chỉ còn lại nửa.

      "Dưới 40/100 đứng lại."

      Tiếp đó chỉ còn lại vài bạn.

      Kha Dụ Phân cảm thấy tồn tại của chính mình càng ngày càng , mặc dù quyết định quên quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, nhưng da mặt dù sao cũng phải trong đêm là có thể trở nên giống như dày như tường đồng vách sắt, cảm thấy quá mất mặt.

      Số người đứng dần dần giảm bớt, phát mọi người bắt đầu dùng bộ mặt kinh ngạc lại che giấu được vẻ mặt muốn xem kịch hay nhìn về phía , mà khuôn mặt nhắn của ngừng nóng lên.

      Aizzzzz. biết xấu hổ cũng được.

      "Kha Dụ Phân trò thi mấy điểm?" Thầy giáo số học vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm.

      Cái miệng nhắn ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng ấp a ấp úng hai chữ "Linh phân" (*0/100)

      Tựa như kíp nổ rốt cuộc bị đốt cháy mặt thầy giáo số học, sau đó thầy giáo số học tức muốn nổ tung - -

      "Linh phân?! Kha Dụ Phân, trò bị làm sao vậy? đề toán dễ như vậy mà trò lại làm được để cho 0/100?" Giống như bị sét đánh trúng, thầy giáo số học điên cuồng rống to "Bước lên đây --"

      Cả người Kha Dụ Phân run lên. Bởi vì biết , bước lên cũng phải là đặc cách gì, bởi vì thầy giáo số học phải hiền từ, dạy dỗ nhàng đối với ông mà là cái rắm, ông là tín đồ trung thành của châm ngôn " đánh thành tài".

      nhắm mắt lại, dùng sức hít sâu rồi rời khỏi chỗ ngồi từ từ bước lên bục giảng, chỉ đoạn đường ngắn nhưng lo lắng, run rẩy như bản thân lên đoạn đầu đài. (*máy chém đầu)
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      lion3012honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :