1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu nghiệt xâm nhập

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      16. ☆ Em trai, như vậy là được!!!

      Edit: Xuân Lộc

      Ngày thứ hai.



      nhàm chán bước đến văn phòng rộng lớn, ngồi vào sô pha, nhìn chằm chằm vào những hình ảnh tường, sau đó vẻ mặt ai oán nhìn về nghiệt, thảnh thơi đùa nghịch với cái máy tính.

      “ Làm sao vậy?” Lục Cẩm chậm rãi đem tầm mắt từ phía máy tính chuyển sang người , nhìn hỏi.

      “ Đồng chí Lục Cẩm à, em còn có thể làm sao được nữa, em rất rất nhàm chán…” uể oải đáp: “ có việc gì sắp xếp cho em làm sao?”

      “ Đến chính còn có việc gì để làm sao có thể…”, Dường như việc nhìn thấy khiến cho ánh mắt ai oán càng được phát ra, Lục Cầm cười cười : “ Sao em lại quá nhiệt tình làm việc? An nhàn chút tốt sao?”

      “ An nhàn là rất tốt, nhưng làm người cũng thể lười biếng được.” liếc nhìn nghiệt, giọng mang đầy khí chất.

      ra, em có thể ra ngoài tìm đám dở hơi kia, cũng cản em đâu.” Lục Cầm đưa ra đề nghị.

      vậy chăng?”. đưa vẻ mặt đầy phấn khích nhìn nghiệt, tuy rằng mới tách đám cầm thú kia lâu, nhưng là vì trước kia quen với việc mỗi ngày ở cùng chỗ, cái cảm giác này, đột nhiên có, nên cũng khó mà thích ứng.

      Lục Cẩm nhìn , khẽ gật đầu, : " Ừ”.

      "Ha ha " Trong lòng vô cùng vui mừng, liền chạy đến trước mặt nghiệt, hôn lên trán cái, : "Lục Cẩm, tốt, em đây." xong, lập tức xoay người chạy nhanh ra cửa.

      Dù chạy nhưng vẫn nghe được tiếng của ai đó từ phía sau truyền đến.

      “ Nhớ buổi tối phải trở về dập tắt lửa.”



      Trong thang máy

      đưa mắt nhìn những con số dần , trong lòng thẩm than. Vì sao nghiệt lại làm việc ở nơi cao như vây, làm hại công ty này mất quá nhiều thời gian cho việc lại.

      Rốt cục cũng đến tầng dưới cùng , lập tức chạy ra, nhưng vừa mới ra khỏi cửa công ty nhìn thấy người mà mình bao giờ tưởng tượng đến.

      Em trai! !

      Vốn tâm trạng vui vẻ mà chạy ra khỏi cửa nhưng chỉ giây khi nhìn thấy em trai chân tự khắc phanh lại, đầu óc trống rỗng chỉ biết đứng im.

      Đứng ở cửa, Hướng Văn dường như cảm nhận được tồn tại của , ánh mắt theo hướng mà hướng tới. Nhìn thấy bóng , thoáng chốc ánh mắt lên vui vẻ, sau đó từng bước về phía ấy.

      “ Chị, em tìm được chị rồi.” Hướng Văn đứng trước mặt , đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đầy vẻ sững sờ.

      "Ha... Ha ha..." cười gượng gạo, tự hỏi tại sao em trai lại xuất ở đây.

      Chị, chúng ta ăn cơm ." xong, Hướng Văn đợi câu trả lời, liền nắm tay kéo về phía ngoài cửa.

      "A..." từng bước chạy theo phía sau, ánh mắt nhìn vào chỗ mà nắm lấy, trong lòng do dự nên làm gì bây giờ? Việc giãy giụa là điều thể, bởi vì em trai nắm tay rất chặt, sức thể chống lại. Cho nên, tạm thời cứ để như vậy . Hơn nữa, cảm thấy em trai rất tức giận ? !

      " Này, em muốn mang chị đâu?" ngồi vào trong xe, nhìn em trai “ dấu” thắt dây an toàn cho , cẩn thận hỏi.

      "Ăn cơm, " Hướng Văn liếc nhìn cái, cánh tay thon dài cầm lấy vô lăng, giọng hỏi : "Muốn ăn cái gì? Sushi?"

      " Ý kiến này cũng tồi " gật gật đầu, tuy rằng bây giờ hiểu em trai suy nghĩ gì, nhưng sushi là món rất thích, mặc dù chỉ ăn vài cái là no.

      "OK." Hướng Văn khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước.

      "Em... à , Hướng Văn, cậu lái xe ." cẩn thận quan sát từng động tác của em trai khi lái xe, trong lòng là lo lắng, biết em trai có thể lái xe ? Nếu thể lái xe mà vẫn cứ lái có phải là rất nguy hiểm hay sao?

      “ Nếu em biết lái xe, vậy giờ chị thấy ai lái? Ma sao?” Hướng Văn liếc nhìn , miệng hơi mấp máy,

      " Chị làm sao có thể tin tưởng em được chứ?"

      "Ha... Ha ha..." cười gượng vài cái, trong lòng thầm nghĩ, phải chị tin em, chỉ vì mặt em lên ba chữ “ thể tin”.

      "Chị " Xe chạy, Hướng Văn bỗng nhiên gọi tiếng.

      " Gì? " đưa nét mặt khó hiểu nhìn em trai, hỏi: "Làm sao vậy?"

      Hướng Văn quay đầu nhìn về phía , im lặng , gì, chỉ đem ánh mắt hướng về phía nhìn chăm chú.

      "Sao... Như thế nào ?" có chút lo lắng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ha… vừa kịp, đèn đỏ, chứ nếu em trai vẫn giữ nguyên như vậy mà nhìn , liệu lúc ấy tính mạng còn có thể an toàn sao? !

      "Quên , có gì." Hướng Văn nhàng ,sau đó nhìn phía trước, vừa vặn đèn đỏ biến thành đèn xanh.

      "..." Em trai là kì quái.

      Trong khách sạn cao cấp

      “ Sao…Sao em lại mang chị tới khách sạn?” bất an đưa mắt đảo quanh vòng, tuy rằng hề sợ khi đến khách sạn ăn cơm, nhưng điều khiến sợ lại là người mang tới đây, hơn nữa em trai lại còn mình bao trọn phòng. Điều duy nhất may mắn là, trong phòng chỉ có mỗi và em trai, còn có những người phục vụ đứng cạnh nữa.

      “ Bởi vì khách sạn này làm Sushi rất ngon.” Hướng Văn giơ tay lên vỗ tiếng, lập tức có người mặc mặc Âu phục màu đen đến.

      đến bên cạnh.

      Hướng Văn nhìn , hỏi: "Chị, chị muốn ăn sushi gì?"

      " Loại nào cũng được" Kỳ chưa từng đến khách sạn này ăn sushi bao giờ, vậy làm sao có thể trả lời câu hỏi được.

      “ Cho tôi hai phần sushi kia nhé.” Hướng Văn quay đầu nhìn về phía người phục vụ .

      “ Vâng, xin quý khách chờ cho ít phút.” Người phục vụ hơi cúi đầu, sau đó quay người rời .

      “ Các người ra bên ngoài chờ , bao giờ có việc tôi gọi vào.” Hướng Văn mặt chút thay đổi nhìn chung quanh, liếc mắt nhìn những nhân viên phục vụ. Lập tức cả đám nhân viên cúi chào, sau đó xoay người rời . Đợi toàn bộ phục vụ hết, Hướng Văn nhanh chóng thay bộ mặt lạnh lùng vừa rồi bằng nét mặt đáng thương nhìn : “ Chị, vì sao thời gian vừa rồi chị lại tránh mặt em?”

      “ Hả? Chị có nha.” Đương nhiên, điều này là dối, nhưng trước mặt em trai làm sao có thể ?. Trong thâm tâm, tự cãi lại bản thân.

      dối, vì sao cả tuần trước em đều gặp được chị, hỏi viện trưởng, ông ấy cũng chịu cho em biết.” Hướng Văn tới đây, trong mắt ánh lên tia tức giận, “ Chị, nhất định là chị cùng với Lục Cầm chơi với nhau.”

      vội ho tiếng, nháy mắt, trong đầu xuất hơn mười lí do thoái thác khi em trai đòi làm mối quan hệ giữa nghiệt, nhưng tìm ra được lí do phù hợp, vì thế, cười cười : “ Hướng Văn, em cũng biết mà…Chị với Lục Cầm nhau.”

      “ Em biết”.Ai ngờ, Hướng Văn lập tức trả lời, vẻ mặt có chút phẫn nộ.

      “ Vậy…” Nghe được câu trả lời ràng của em trai, ngược lại biết gì tiếp. Bởi vì, thể cho em biết rằng: ‘ Em biết thế sao vẫn còn bám theo chị làm gì?’ Cho nên, trong đầu nhất thời hỗn loạn, biết phải cái gì, đành phải cúi đầu nhìn bàn tay vân vê chén trà.

      “ Chị, vì sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà chị lại muốn cùng Lục Cẩm ở chung nhà, trước kia hai người biết nhau sao?” Hướng Văn nhìn sâu vào mắt , trong ánh mắt ấy là cam lòng.

      “ Chuyện này…” gãi gãi đầu. Tuy rằng nghiệt thường cùng tới chuyện trước kia như thế nào, nhưng nghĩ ra, trước đây như thế nào, làm sao quen biết với . “ Chắc là có biết nhau, hẳn là trước đây, có biết chị, nhưng mà tại chị nhớ , trí nhớ của chị tốt lắm, ha ha.”

      “ Chị, chị thể bị lừa gạt chỉ vì hai ba câu của ta, hai người thực tế chỉ mới quen biết nhau vài ngày?” Hướng Văn mang nét mặt ‘Chỉ tiếc rèn sắt thành thép’ nhìn , như thể trong não là những suy nghĩ của con heo.

      “ Tôi với em cũng quen nhau rất lâu sao?” Tuy rằng nhủ bụng làm em trai bị tổn thương, nhưng cảm thấy cần dạy dỗ cậu em trai này chút, tránh hậu họa về sau.

      Hướng Văn tất nhiên sửng sốt chút, sau đó lập tức : “ Ý em là, chị cũng phải cho bọn em thời gian, để hai người cạnh tranh công bằng chứ.”

      “ Nhưng tại, việc là như thế rồi.” nhún vai, nhìn em trai khóe miệng hơi giật giật, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là trẻ con, “ Hướng Văn, thế giới này, con xinh đẹp có đầy rẫy, tội gì cứ phải theo đuổi thứ biết trước là có kết quả?”

      “ Xì…” Hướng Văn mang nét mặt nghiêm túc, cố chấp, bị những lời khiến cho cánh môi hơi mở, thoảng nét cười, nhanh chóng thu hồi nụ cười ấy lại, nhìn : “ Chị, Lục Cẩm có thể ở bên chị, em cũng có thể ở bên chị, gia tộc của em so với của Lục Cẩm hề kém, đều là dòng dõi quan lại, chị thích Lục Cầm có phải do ta ưu việt hơn người?”

      “ Ưu việt hơn người?” khó hiểu nhìn em trai, tới điều gì.

      “ Chính là năng lực giường”. Hướng Văn hào phóng ra, thèm để ý xem những người bên ngoài có nghe được hay .

      “ Phụt…” vừa mới uống ngụm trà, chưa kịp nuốt xuống, bị những lời này của em trai làm cho phun ra.

      “ Chị, chị phải tin tưởng em, em cũng có thể làm được.” Hướng Văn thành khẩn nhìn , lo ngại là tin, bổ sung thêm: “ Nếu tin, đêm nay chúng ta có thể thử.”

      “ Cậu điên rồi!” Miễn cưỡng đem ba hồn bảy vía bay toán loạn quay trở về, trừng mắt nhìn em trai : “ Em trai, lần sau cậu còn dám những lời này, chị cam đoan, nửa đời còn lại của cậu vĩnh viễn ra khỏi giường.” xong, khoa chân múa tay, bẻ ngón tay răng rắc.

      Hướng Văn bỗng nhiên nở nụ cười, ôn nhu :” Chị, chị làm em thấy sợ đấy.”

      “ Đừng, đừng” vội vẫy tay, nhìn em trai, “ Lần trước người nhà cậu gây cho chị khiếp sợ đến bây giờ vẫn chưa quên, chị cũng muốn có cuộc thể nghiệm lần hai đâu.”

      Trong mắt Hướng Văn lên hối lỗi, : “ Chị, xin lỗi, em cam đoan có lần thứ hai xảy ra đâu.”

      “ Đừng đùa.” tuyệt đối tin tưởng, bởi vì, dù sao em trai vẫn là em trai, làm sao có thể chống lại lão hồ li tinh?

      “ Lạ ”. tin vào mắt mình, em trai đứng lên, cao quá , phải ngước lên mới có thể nhìn thấy.

      Nhìn thấy em trai như vậy, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, sao mà em trai lại lớn nhanh như vậy? quyết định để ý tới nữa, quay đầu nhìn ra phía cửa, : “ Sao Sushi mãi bưng lên vậy? Chị sắp chết đói rồi.”

      “ Chị, hãy nhìn em.” Bỗng nhiên, bả vai bị xoay mạnh.

      Với nét mặt đầy kiên định và cố chấp, Hướng Văn nhìn : “ Chị, em phải thay đổi tình huống tại, sớm đem chị về bên cạnh, như vậy, chúng ta cùng chung sống hạnh phúc.”

      Nghe em trai vậy, trợn tròn hai mắt. Hình như, trước kia, nghe qua những lời này? Nhưng nghe ở đâu? “ Chị, chị có nghe thấy em ?” Thấy vẻ mặt lơ đãng của , Hướng Văn nổi giận, gầm lên tiếng, cúi đầu xuống hôn ghì lên môi .

      nhất thời bị sốc, vội vàng đẩy em trai ra, bối rối nửa ngày sau mới được câu, “ Em trai, như vậy là được.”

      xong, rầu rĩ thôi, choáng váng, vừa gì vậy?

      tại, Hướng Văn tâm trạng vô cùng tốt, vươn đầu lưỡi nhành liếm khóe miệng, cười : “ Chị, môi chị ngọt. Nhưng mà, vừa rồi, chị như vậy là được, vậy phải thế nào mới là được? Là ở giường sao?”

      “…” @#$%

      cảm thấy, thể để ở cùng tên sắc lang này được nữa, xoay người, mở cửa ra, sau đó rất nhanh chạy ra khỏi phòng.

      Level nguy hiểm của em trai càng ngày càng cao, xem ra về sau phải trốn kĩ mới được!

      Vừa rồi tự nhiên bị hôn cái, may là nghiệt nhìn thấy,nếu , nhất định phải chết.
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      Bưởi!!! thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG17: GẶP TRƯỞNG BỔ

      Edit: Xuân Lộc



      “ A, đại BOSS, sao tự nhiên người lại làm thế? “ Hà Thụy Văn đẩy cửa ban công, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn Lục Cẩm cười .

      Lục Cẩm quét mắt cái, khóe miệng hơi nhếch tạo nụ cười, : “ tìm mấy kẻ dở hơi để tán phét rồi.”

      “ Kẻ dở hơi?” Hà Thụy Văn chớp chớp mí mắt, hỏi: “ Là mấy đồng nghiệp nữ ngày trước có phải ?”

      Lục Cẩm gật đầu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng : “ Nhưng đối với ấy mà , họ là những chị em ruột thịt.”

      Vũ Vũ, tại em mồ côi mẹ từ , nhất định là do làm bạn cùng đám dở hơi kia, cho nên bây giờ em mới hoạt bát, đáng đến như vậy.

      Nhưng từ nay về sau, hãy để cho làm cho em mỉm cười.

      Tại nơi nào đó…

      rất nhanh về phía mà mình vô cùng quen thuộc, sau đó đẩy mạnh cửa, thở hồng hộc, liếc mắt nhìn đám cầm thú, lấy hơi rồi hét lớn: “ Lũ cầm thú, ta đến tính sổ đây…”

      “ Tính sổ gì? Muốn hành hung giết người àh?” Trịnh Phi Diễm thả bàn tay khỏi chuột máy tính, nhìn kẻ đứng ở ngoài cửa, hỏi: “ Vũ Vũ, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế? Nếu nhầm em cũng mới có vài ngày, nhanh như vậy nhớ nhà mẹ đẻ sao?”

      “ Chẳng nhẽ em cãi nhau với Lục Cẩm?” Truơng Mẫn nghi vấn .

      “ Hừ, Vũ Vũ như thế nào, làm sao có gan mà cãi nhau với Lục Cẩm.” Lâm Gia Lệ khinh thường mà hừ lạnh tiếng.

      “ Ai ?” Tuy rằng Lục Cẩm nghiệt rất đáng sợ, nhưng mà đến mức dám cãi nhau với .

      “ Chỉ to mồm thôi, có em dám cãi nhau với ? nhe răng cái là em hồn vía lên mây chứ gì tới chuyện cãi lại.” Trương Mẫn cùng chung chí hướng với Lâm Gia Lệ, phụ họa.

      “ …” @#$%

      “ Thôi, thôi, Vũ Vũ, em xem, làm gì mà quay về đây?” Trịnh Phi Diễm đứng lên, thoáng chốc đứng trước mặt, nhìn chằm chằm vào mắt xem xét, giọng : “ phải là cãi nhau với Lục Cẩm rồi chạy về đây đấy chứ? Làm sao lại thành kẻ vô dụng như vậy? “

      “ Em…”

      “ Bẩm lão đại, xưa nay Vũ Vũ vẫn luôn là kẻ nhát gan, yếu đuối.” Trương Mẫn .

      “ Lão đại ah, em cũng nghĩ như vậy đấy.” Lâm Gia Lệ tạt gió theo mưa .

      “…” Thôi, quên , quyết định cùng mấy chị em tốt kia so đo, sau đó bổ nhào vào lòng của Trịnh Phi Diễm lão đại, thủ thỉ : “Chị, em rất nhớ mọi người.”

      “ Gì? Buồn nôn quá. Lâm Gia Lệ, chúng ta cũng nhanh đến ôm cái nào.”

      Trương Mẫn xong, vươn tay ra, bổ nhào vào trong lòng của Lâm Gia Lệ.

      Lâm Gia Lệ lập tức tránh qua bên, nhìn Trương Mẫn với ánh mắt chán ghét: “Chết tiệt, ai muốn ôm cậu vậy.”

      “Ha ha” Trịnh Phi Diễm vươn tay ra, hơi dùng lực, xoa đầu , : “ ra là thế, tại, cuối cùng cũng biết chị tốt rồi sao?”

      “ Biết, vẫn luôn biết mà.” ra sức dùng lực mà gật gật đầu.

      sao, chị sởn gai ốc hết rồi nè”, Trịnh Diễm Phi dùng lực mạnh đẩy ra, đem tay đặt nên trán sờ chút, : “Vẫn bình thường mà. Àh, mà bạn trai em đâu?”

      “ Ở trong công ty ý, ấy lúc làm, em có thể chơi đâu tùy ý.”

      “ Tốt như vậy?” Trong mắt Trịnh Phi Diễm nên tia kinh ngạc, sau đó nghiến răng oán hận ( cái này gọi là GATO đấy bà con ạ,hihi): “Tại sao bạn trai chị lại đối xử với chị như vậy nhỉ? được, tối nay chị phải thẳng thắn đề nghị với ta mới được.”

      “ Sang bên kia, em cảm thấy thế nào?” Lâm Gia Lệ đến bên cạnh, nhìn hỏi.

      “ À…” nghĩ, nếu tính đến chuyện hay động tay, động chân ở nơi công cộng, còn lại nghiệt đối với rất tốt, vì thế gật gật đầu, : “Tốt ạ.”

      Ai ngờ, vừa xong, bị Trương Mẫn nện cho phát vào đầu, vội ôm lấy chỗ đau, vẻ mặt ai oán nhìn, hỏi: “Sao lại đánh em?”

      “ Lâm Gia Lệ hỏi ngươi vấn đề đấy.” Trương Mẫn đem ánh mắt tỏa sáng nhìn .

      Nhìn Trương Mẫn lộ vẻ mặt khinh thường, phút chốc hiểu ra vấn đề, xác định lại vấn đề mọi người muốn hỏi, vội mở miệng chuyển đề tài, nhưng điện thoại bỗng réo.

      Rút điện thoại ra, màn hình chữ nghiệt

      “Chuyện gì?” liếc đám cầm thú nhìn chằm chằm, tất nhiên vừa rồi, các chị ấy cũng thấy màn hình điện thoại ghi Lục Cẩm, trong lòng khỏi có chút nóng vội, nuốt nuốt nước miếng hỏi.

      “ Ở bệnh viện?” Giọng truyền cảm của Lục Cẩm truyền đến

      “ Ừ” ra muốn tránh chỗ khác nghe điện thoại, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Phi Diễm lão đại mỉm cười bí , lập tức xóa bỏ ngay dự định này.

      ở trước cửa bệnh viện, em ra đây chút.” Lục Cẩm

      “ Vâng”. Tuy rằng rất muốn hỏi tại sao Lục Cẩm lại tới bệnh viện này, nhưng mệnh lệnh của nghiệt thể tuân theo, vì thế cúp điện thoại, nhìn đám cầm thú trước mặt : “ Các chị, em muốn ra ngoài, Lục Cẩm đến đây rồi.”

      “ Vũ Vũ”. Trịnh Phi Diễm đặt hai cánh tay lên vai , ánh mắt nhìn chằm chằm vào xem xét.

      “Vâng”. có chút khó hiểu, chẳng nhẽ lão đại lại đồng ý cho sao?

      “ Nhanh như vậy quan hệ rồi sao?”. Trịnh Phi Diễm trong chớp nhoáng ánh mắt trở nên sáng long lanh, vẻ mặt kì quái nhìn .

      Phốc…

      Bên trong xe.

      muốn đưa em về công ty sao?” ngó đầu ra cửa xe nhìn đường xá, có vẻ phải là con đường về công ty.

      “ Công ty có chuyện cần ra ngoài giải quyết.” Lục Cẩm xoay vô lăng, giọng .

      “ Vậy muốn đưa em cùng àh?” nghi vấn hỏi

      gặp mẹ .” Lục Cẩm liếc nhìn cái, .

      “ Hả?” nhất thời mở to hai mắt, phải chứ? Vì sao lại gấp rút muốn gặp người lớn vậy? Bởi vì nếu như theo lời muốn gặp mẹ, vậy chẳng phải là đến nhà sao, mà nếu đến nhà gặp thành viên trong nhà , mà trong đấy, có bố của , mà bố …( bà này sao suy luận sâu xa quá vậy???)

      “Này, có thể có được ?” Trong lòng đầy nỗi sợ hãi, các cụ bảo rồi, quay đầu là bờ, nghĩ nhanh như vậy gặp trưởng bối nha.

      “ Đừng sợ.” Lục Cẩm cười cười, nhìn đèn đỏ phía trước, sau đó nhìn : “Mẹ hiền lắm, trước kia em từng gặp qua, chẳng qua là em quên mà thôi.”

      “ Sặc…phải ?” nghĩ nghĩ, trước đây từng gặp mẹ của nghiệt ư?! Nhưng cái này phải là vấn đề trọng điểm, mà quan trọng là trong nhà đâu phải có mỗi mình mẹ , đưa ánh mắt ai oán nhìn nghiệt: “Nhưng bên trong nhà còn có những người khác mà.”

      “ Ai là đến nhà của ?” Lục Cẩm cảm giác được sợ hãi trong lòng của , giọng : « Chúng ta đến khách sạn ăn cơm mà, chỉ có ba người chúng ta mà thôi. »

      « ra là như vậy. » nhõm thở ra hơi, biết vì sao, nhưng khi nghe chỉ có ba người cùng ăn, sợ hãi trong biến mất.

      « Đến nơi rồi, xuống xe . » Lục Cẩm giúp mở cửa xe, chìa bàn tay thon dài hướng về phía .

      đặt bàn tay của mình vào bàn tay thon dài ấy, ấm áp lan tỏa.

      Trong khách sạn

      ngồi bên cạnh nghiệt, ngồi phía đối diện là mẹ , có nhiều nét giống bà, trong lòng thầm tán thưởng, bà chăm sóc da rất tốt, làm cho thể đoán tuổi.

      « Vũ Vũ, cuối cùng cũng gặp lại được con, con còn nhớ ? » Mẹ nghiệt khẽ mỉm cười, là bà rất vui vẻ.

      « Hix… Cháu có lỗi, trí nhớ của cháu rất tệ, cho nên… » có chút ngượng ngùng nhìn bà .

      « sao cả, quan trọng nhất bây giờ là có thể gặp lại được con, rất vui. » nghiệt mẹ vươn tay, khẽ nắm lấy bàn tay của đặt bàn, cười .

      « Vâng ». nhìn thấy bà nhiệt tình như vậy, chỉ biết gãi gãi đầu, trong lòng có chút thẹn thùng.

      « Đúng rồi, các con định bao giờ sinh con », bỗng nhiên, mẹ nghiệt chuyển đề tài, ánh mắt chuyển qua lại giữa nghiệt, vẻ mặt đầy chờ mong, nhìn bọn : « Mẹ rất muốn bế cháu nội »

      Sặc… bị mẹ nghiệt dọa cho tới mức đem hết nước trong mồm phun ra, trong lòng thầm nghĩ, thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

      « Mẹ, mẹ cần lo lắng, rất nhanh có. » Lục Cẩm rút ra chiếc khăn tay, khẽ lau nước dính miệng .

      « Kìa » nhìn bà, giọng nhắc nhở cho bà biết : « Cháu giờ mới 22 tuổi thôi. » cũng muốn sớm như vậy mà phải làm mẹ.

      Bà nghe liền hiểu ngay ý tứ của , bà cười : « Trước đây, bằng tuổi của con tay trái dắt đứa, tay phải dắt đứa, lưng cõng đứa rồi đấy. »

      …Trước đây của bà là mấy chục năm trước vậy? Lòng thầm than, làm sao có thể so sánh với thời đại bây giờ được chứ ? nhìn mẹ nghiệt mà : « yên tâm , cháu khẳng định là có. » Nhưng vấn đề chính là bao giờ.

      « Vậy các con định bao giờ kết hôn ? » bà hỏi tiếp.

      « Mẹ, mẹ cứ hỏi như vậy dọa con dâu chạy mất đấy. » Lục Cẩm buồn cười nhìn mẹ mình .

      « Vũ Vũ, con đừng có sợ. » Bà vươn tay, đem bàn tay đặt trong đôi tay của bà nâng lên, vẻ mặt đầy chờ mong, nhìn : « Hãy dũng cảm lấy con trai , đối xử với con tốt . »

      « Mẹ, sao lại bảo là dũng cảm, lấy con mà mẹ làm như ấy chuẩn bị chiến đấu vậy. » Lục Cẩm bất đắc dĩ than thở.

      « … » biết mình phải gì lúc này, chỉ khẽ cười cách ngây ngô.

      « Thưa ngài, đây là món đầu tiên. » phục vụ mỉm cười đứng bên cạnh bàn, đặt cái đĩa xuống.

      « Oa, ra là xốt vang món mẹ thích nhất. » Nhìn đĩa thức ăn người phục vụ mang ra, mẹ nghiệt vội vàng .

      « Ha, đồ ăn nóng sốt, chúng ta cùng ăn nào. » Mẹ nghiệt cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng thịt bò to vào trong bắt , cười : « Con, ăn nhiều chút. »

      « Vâng », khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng cảm động.

      « như vậy về sau mới có thể sinh được nhiều con » Bà tiếp.

      « … » , ép cháu sao ? bối rối.

      đường trở về.

      « Hôm nay mẹ có làm em sợ ? » Lục Cẩm lái xe, liếc nhìn rồi hỏi.

      « Tất nhiên là rồi, em cảm thấy mẹ rất đáng . » lập tức đáp.

      « Vậy sao suốt từ nãy tới giờ, em lại im lặng gì ? » Lục Cẩm nghi hoặc hỏi.

      « Bởi vì… » nhíu nhíu mày, giựt giựt tóc, sau đó nhìn nghiệt : « Mẹ cho em có cảm giác, rất giống với người. »

      Lục Cẩm nét mặt thay đổi, lái xe vào vệ đường rồi tắt máy, sau đó nhìn , vươn tay lên nghịch nghịch cằm , : « Vũ Vũ, mặc kệ mẹ giống người nào, tất cả đều là quá khứ, em hãy chỉ nhìn về phía trước, được chứ ? »

      « Vâng », Nghe giọng điệu đầy mê hoặc của nghiệt, khẽ gật đầu.

      « Yên tâm, từ nay trở về sau, luôn bên cạnh em. » Lục Cẩm đem tay về, khởi động ô tô.

      « Vâng » lai gật đầu, ủa ? Khoan , lập tức nhìn chằm chằm nghiệt, hỏi : « muốn mang em đâu ? »

      « Về nhà . » Lục Cẩm đáp

      « Về nhà ? Nhà nào ? Nhà của àh ? » chậm rãi mở to hai mắt, phải chứ ?

      « Chứ đâu ? » Lục Cẩm nhìn , nhíu nhíu mày.

      « Về ký túc xá của công ty. » nhanh nhảu đáp, nghiệt mang về nhà tuyệt đối có ý tốt đẹp.

      « Công ty có ký túc xá. » nghiệt cười cười, nhìn về phía , trong ánh mắt chợt sáng lên, : « Yên tâm, ăn em. »

      ăn mới là lạ !
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      Bưởi!!! thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      18☆, Có em nơi này mới là nhà

      Edit: Bằng Nguyệt

      Beta: Quảng Hằng



      Vì thế, bị nghiệt đường rẽ trái rẽ phải liền quẹo vào con đường lớn... Lối kiến trúc theo kiểu cổ đại sao? ! Thỉnh tha thứ phải dùng này từ đến hình dung, bởi vì tại nhìn đến chỗ này kiến trúc rất giống cổ đại.

      lập tức quay đầu nhìn nghiệt hỏi: "Đây là đâu vậy?"

      "Đương nhiên là nhà ." Lục Cẩm chậm rãi đem xe chạy vào biệt thự kiến trúc cổ đại.

      xem cạnh cửa bọn lính cung kính hướng bên này cúi chào, nhất thời vẻ mặt thể tin nổi nhìn nghiệt : "Vì sao biệt thự kiến trúc cổ đại của lại có vài binh lính đứng ở ngoài cửa canh gác ?"

      "Đây là quy định của gia tộc, cũng có biện pháp, " Lục Cẩm nhún vai, sau đó xoay người giúp cởi bỏ dây an toàn, nhìn : "Nếu muốn, em cũng có thể cho hai vị tướng quân đứng canh ở ngoài cửa."

      Phốc... Tốt lắm rất cường đại, ra bên trong xe, quan sát kiến trúc vĩ đại đồ sộ, rất có phong cách của cổ đại.

      "Thích nơi này sao?" Lục Cẩm nắm tay của , từng bước về phía trước tới.

      "Vâng, thích." nhìn dòng suối bên trong có cá , nhìn chung quanh có rất nhiều cây đào, nhìn bụi cỏ xanh biếc, rất đẹp.

      Tựa hồ là nhìn ra hâm mộ trong mắt , Lục Cẩm với : " cần hâm mộ, về sau nơi này cũng là nhà của em."

      "Nhưng mà em cảm thấy rất kỳ quái, người đàn ông trưởng thành, lí nào lại thích kiến trúc theo phong cách cổ đại chứ?" Trong lòng thập phần khó hiểu, loại nghiệt háo sắc hơn những những người khác giống như Lục Cẩm, làm sao có thể thích kiến trúc theo phong cách cổ đại?

      "Mỗi người đều có sở thích." Lục Cẩm thần bí liếc mắt nhìn , bỏ lại những lời này.

      Sau đó, theo nghiệt vào trong căn biệt thự, mới vừa vào ngay lập tức xem xét trong nhà chút, phát trong nhà lại là kiến trúc đại. Điều này làm lòng rối rắm thôi, sao nội thất trong nhà lại thiết kế kì quái như vậy?

      "Như thế nào, thất vọng đối với thiết kế trong này sao?" Lục Cẩm nhìn thấy khuôn mặt nhắn của đều nhăn nhó, cười cười .

      "Đương nhiên thất vọng, sao lại có thể thiết kế như vậy ?" tức giận nhìn nghiệt, thiết kế như vậy làm phá hư mỹ cảm.

      " dẫn em xem phòng, " Lục Cẩm dắt tay của , ngón tay thon dài búng cái trán của chút, : "Cam đoan sắp tới làm cho em chói mắt."

      " vậy chăng?" nhất thời nổi lên hứng thú, nhưng mà nếu nghiệt như vậy, vậy khẳng định là .

      Lục Cẩm đem đến căn phòng đóng cửa, sau đó nhàng đẩy cửa ra.

      "Oa..." mang vẻ mặt kinh dị nhìn gian phòng này, vì toàn bộ bên trong gian phòng đều bày trí theo phong cách Vua hải tặc; ảnh gia đình Vua hải tặc treo tường, hình rồi của Monkey D.Luffy, vách phòng treo những bức ảnh đấu kiếm của Monkey D.Luffy và Arlong…… Đợi chút...

      “Tất cả những thứ này đều là do tìm mua bản gốc của phim Vua hải tặc đó phẩm." Lục Cẩm ở phía sau giọng .

      lập tức vọt vào phòng, bắt bắt này, làm làm cái kia, bởi vì tại rất kích động, Vua hải tặc là thứ thích nhất, nghĩ tới bên trong phòng này toàn bộ đều có liên quan với Vua hải tặc; cầm lấy con rối hình của Monkey D.Luffy lên, nhìn Lục Cẩm hỏi: "Lục Cẩm, cũng rất thích Vua hải tặc sao?"

      Lục Cẩm nhún nhún vai, thản nhiên : " rất ít khi xem hoạt hình."

      "Vậy sao lại đem phòng này trưng bày như thế?" Lòng lên tia ngạc nhiên, vừa rồi khi nhìn thấy phòng này, còn tưởng rằng nghiệt cũng giống như , là fan trung thực của Vua hải tặc, nghĩ tới lại rất ít khi xem mấy thứ đó? !

      “ Em thích." Lục Cẩm chậm rãi .

      " như vậy..." Mắt tỏa sáng nhìn nghiệt, trong lòng vô cùng chờ mong hỏi: "Phòng này là dành cho em sao?"

      " phải, là dành cho con chúng ta sau này." Lục Cẩm phủ nhận .

      "Hả? !" dùng vẻ mặt ai oán nhìn nghiệt, căn phòng đáng như vậy làm sao có thể là của con chứ? nên nên! lập tức gục tại giường, ôm chặt lấy con rối Monkey D.Luffy nhìn nghiệt kháng nghị : "Em mặc kệ, em ở tại phòng này."

      "Em là muốn về sau cho con chúng ta biết, mẹ nó từng giành phòng của nó sao?" Lục Cẩm đến trước mặt , từ cao nhìn xuống .

      "Mặc kệ, dù sao tại con ở nơi nào còn chưa biết." ôm con rối Monkey D.Luffy lăn lộn giường, kiên quyết ra khỏi phòng này!

      “Vậy bây giờ em và cùng bàn bạc nhé." Lục Cẩm ngồi ở giường, lấy con rối Monkey D.Luffy ôm trong lòng ném sang bên

      "Bàn về cái gì?" chậm rãi ngồi dậy, trừng mắt khó hiểu nhìn .

      Lục Cẩm nhìn , khóe miệng cong lên thành nụ cười: "Vấn đề đứa ."

      "Phốc..." nhất thời lui về phía sau vài bước, nhìn cả người nghiệt phát ra hơi thở nguy hiểm, nuốt nuốt nước miếng : "Này... Cái kia... Đồng chí Lục Cẩm, em cảm thấy tại chuyện này quá sớm, tại em mới hai mươi hai tuổi." dung vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn nghiệt, hy vọng có thể nhìn ra biểu tình chân thành tha thiết của che giấu tâm hồn còn bé .

      Lục Cẩm nhìn lúc, chậm rãi : "Đương nhiên, tại đúng là có hơi sớm."

      "Đúng, đúng." kích động rơi lệ đầy mặt, xem ra sinh ra ở cùng mổ thời đại quả nhiên là có lợi.

      "Như vậy, " Lục Cẩm nháy mắt đem đặt ở dưới thân, hai tay đặt cơ thể của , cúi đầu nhìn , chậm rãi : "Nếu vậy, tại chúng ta có phải nên làm việc rồi hay ?"

      "Em... Em..." có chút khẩn trương

      Nhìn quanh bốn phía chút, trong lòng thầm đoán rằng tỷ lệ chạy trốn của có bao nhiêu, và xét loại tình huống tại này, xem ra, tỷ lệ có thể trốn thoát là bằng 0.

      Nhưng cũng thể cứ ngoan ngoãn vào khuôn khổ như vậy! Vì thế, đem hai tay để ở chỗ nghiệt chuẩn bị áp chế đến thân mình, nhìn : "Lục Cẩm đồng chí, cái đó của quá mạnh mẽ, có thể hơi yếu bớt chút được ?"

      " có lỗi, ai bảo em trong mắt lại là con dê béo vừa mới lột da chứ.” Khóe miệng Lục Cẩm cong lên thành nụ cười, chậm rãi .

      #@¥%....”, trợn to hai mắt, tức giận trừng mắt nhòn nghiệt : " đó, mới là dê lột da đó, nga đúng, là sói mới đúng!"

      "Nếu trong lòng em sớm biết, vậy còn phản kháng làm gì?" Lục Cẩm nhấp nháy đôi mắt tinh nghịch, biểu tình vô lại mười phần.

      Bởi vì... Bởi vì..." cắn cắn môi, buông ra, sau đó lại cắn cắn môi, lại buông ra, cuối cùng cố lấy dũng khí nhìn nghiệt : "Bởi vì quá mạnh mẽ, tóm lại làm lại làm em...Em chịu nổi."

      Lục Cẩm đầu tiên là sửng sốt, sau đó giọng bật cười, hạ thấp người dán chặt mình vào người , dùng thanh gợi cảm chậm rãi : "Như vậy con của chúng ta sau này mới khỏe mạnh." xong, còn thổi hơi nóng bỏng lên mặt .

      "Em..." Vẫn chưa kịp xong, nghiệt hôn lên môi của .

      "Ngô... chờ... Đừng, đừng như vậy..." Sao hôm nay lại có cảm giác nghiệt dường như trở nên có chút cuồng dã? Nụ hôn này hơi có phần thô lỗ.

      Giống như bị thanh của lây bệnh, Lục Cẩm đem bàn tay gắn vào mặt nhàng vỗ về chơi đùa, tay kia chậm rãi trượt, nhìn khuôn mặt đỏ lên của , : "Yên tâm, hôm nay làm em khoái hoạt."

      "..." Quả nhiên khi nghiệt động dục ai có thể chống trả, thầm nghĩ trong lòng.

      Lục Cẩm thuần thục đem quần áo người cả hai toàn bộ cởi ra, để cho gắt gao ôm thắt lưng của , ngón tay thon dài bắt đầu hướng bên trong của tìm kiếm.

      "Ngô..." ngẩng cao đầu, hai tay chống đỡ ở sau người, theo ngón tay dần dần phập phồng, khoái hoạt trận rồi lại trận đánh úp về phía .

      "Bảo bối, nhìn ." Lục Cẩm nhìn , dụ hoặc .

      "Vâng?" nghiệt bỗng nhiên ngừng tay hành động, làm cho trong lòng tia khó chịu, ngẩng đầu, ánh mắt mê ly, có chút khó hiểu nhìn nghiệt.

      "Nhìn vào như thế nào." Lục Cẩm xong, liền nhấn mạnh vào.

      "Ngô..." nhất thời phát ra tiếng la lên, trống rỗng bị lấp đầy, cảm thụ nghiệt ngừng ở bên trong tiến hành luật động nguyên thủy.

      "Bảo bối, cảm giác này thế nào?" Hai tay Lục Cẩm cũng buông tha , nhàng xoa nắn hai cái bánh bao của , khóe miệng đắc ý nhìn thân hình bé nhàng run rẩy.

      "Ưm..." cảm giác sắp điên mất rồi, khuôn mặt tà ác của nghiệt khi hôn dưới ánh đèn càng phát ra mị lực, làm cho khỏi tự mình nhàng nắm chặt eo của .

      "Có phải rất khoái nhạc hay , hửm?" Hai tay Lục Cẩm nhàng nắm lấy bánh bao của , ôm chặt thân thể trong lòng, "Đến đây , chuyển động cùng này."

      Hô hấp của nghiệt bắt đầu trở nên dồn dập, từng câu từng chữ chui vào trong đầu của , khiến cho cả người đần độn, trước mắt là mảnh mê loạn, hoàn toàn biết nghiệt cái gì.

      Ánh mắt Lục Cẩm nóng rực dọa người, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân kề sát gáy của , dưới thân tiếp tục luật động, "Bảo bối, xem ra em cũng thích cuồng dã."

      xong, nghiệt càng them tăng cường luật động, bị đâm vào có chút ngã về phía sau, khó nhịn ôm lấy nghiệt, "A... Lục Cẩm... ... ..."

      "Em làm sao vậy? Có phải em cảm thấy rất tuyệt hay ?" Lục Cẩm thầm bên tai , mạnh mẽ đem thân mình xoay ngược lại, để cho quỳ nằm úp sấp ở nơi nào, nam căn lớn cũng nháy mắt xuyên vào, hai tay thon dài tiến đến trước người , nhàng vuốt ve hai đỉnh sưng đỏ của .

      "A..." nghiệt bỗng nhiên chuyển biến, lại làm cho xuyên vào càng sâu, cúi đầu, nhìn hai tay xoa nắn ở hai đỉnh sưng của , trong nháy mắt cảm giác vô cùng khoái hoạt, lời đứt quãng hô lên.

      "Loại cảm giác này như thế nào?" Lục Cẩm nửa quỳ tại giường, nhìn lớn tại ở bên trong tiến vào rút ra, làm cho thân hình bé ở dưới thân ngừng rên rỉ...

      "A, Lục Cẩm... được..." trận rồi lại trận cảm giác đánh úp về phía toàn thân, khoái hoạt lớn làm cho hoàn toàn khống chế được, chỉ có thể ngừng mà thét chói tai.

      "Được, chúng ta cùng nhau." Lục Cẩm ngừng mà nắm chặt thắt lưng , khống chế được lần lại lần đâm mạnh vào chỗ sâu nhất...

      " ... thể..." nghiệt xấu xa, còn được nữa, căn bản chính là gạt người. Thân mình rất khó chịu, cùng với mỗi lần càng phát ra mạnh mẽ đánh sâu vào, chỉ có thể ngừng mà cầu xin tha thứ, hy vọng nghiệt nhanh chút chấm dứt trận vận động này.

      "Bảo bối..." Lục Cẩm hét lên tiếng, tốc độ tiến vào nhanh hơn, sau đó ở chỗ sâu nhất của phóng xuất chính mình.

      Rốt cục xong, hổn hển hít vào từng hơi, từng hơi thở mong manh, trong long lại thầm suy nghĩ; xem ra về sau phải tìm biện pháp làm cho nghiệt thể lúc nào cũng động dục mới được, bằng cuộc sống về sau của , kết cục chính là bởi vì tính phúc quá độ mà chết!

      Phim Vua Hải Tặc, chi tiết Google, bộ phim này mình ko xem nên ko rành nội dung lắm
      <img class="size-full wp-image-32169 aligncenter" alt="1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/1.jpg" height="405" width="540" />
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      Bưởi!!! thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      19☆, số lưọng hai con

      Edit: Ái Nhân

      Beta: Quảng Hằng



      chậm rãi mở hai mắt, qua cửa sổ mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, sững người chút, sau đó nháy mắt ngồi dậy, hét lớn: “Nguy rồi, muộn rồi ~”

      “Đó phải là trọng điểm, trọng điểm là em làm cảm thấy rất lạnh”

      Bên tai truyền đến thanh buồn ngủ của nghiệt, nhất thời cứng người, đúng rồi, tối hôm qua cùng nghiệt về nhà, sau đó cùng nghiệt XXOO.

      Phốc... Rất tà ác.

      “Được rồi, tiếp tục ngủ.” Lục Cẩm vươn tay ấn đầu trở lại giường, kéo chăn lên, chậm rãi nhắm lại mắt đẹp.

      “A? Nga.” nằm gối mềm mại, trừng mắt nhìn khuôn mặt dễ nhìn của nghiệt, nháy mắt lại mở lo hai mắt, “ đúng a, bây giờ là thời gian làm, sao chúng ta vẫn còn ngủ?”

      Lục Cẩm bất đắc dĩ phát ra tiếng thở dài bực tức, mở hai mắt nhìn : “Yên tâm, cho phép hôm nay chúng ta được nghỉ. Hơn nữa hôm qua em và vận động cả tối, em thấy mệt?”

      “…” Vô nghĩa, làm sao mệt, quên tối hôm qua cuồng dã như thế nào, vẻ mặt ai oán nhìn nghiệt, vì sao tinh thần vẫn tốt như vậy? Hoàn toàn nhìn ra tối hôm qua có trãi qua quá kịch liệt vận động?

      “Nếu em mệt, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục chuyện tối hôm qua, dù sao lúc này cũng bị em làm cho hết buồn ngủ rồi.” Lục Cẩm xong, xốc chăn lên, rồi lại gần .

      “Đừng, đừng , đừng.” mở miệng ngăn cản, giỡn , nếu tại tiếp tục nữa, xương cốt tiêu tan mới lạ.

      “Vậy ngủ .” Lục Cẩm đắp chăn lên người , rồi xoay người xuống giường.

      định đâu?” nhìn nghiệt mặc quần áo.

      làm.” Lục Cẩm liếc nhìn , xoay người rời .

      “Nha.” lên tiếng, từ từ ngã xuống giường, nghiệt làm cũng thấy mình còn buồn ngủ, thôi ngủ giấc nữa, dù sao có thể hay làm là việc của nghiệt, nên bảo nghỉ cứ nghỉ.

      ngủ, mơ mơ màng màng ngửi được mùi thịt viên. Ừ? Sao lại có mùi thịt viên nhỉ? Nghĩ đến đó, nhanh chóng mở to hai mắt, lại thấy trong tay nghiệt cầm cái gì đó, cái gì đó bốc khói nghi ngút, đó là cái gì?

      “Tỉnh rồi?” Lục Cẩm định cúi xuống, thấy tỉnh lại, chậm rãi đứng lên nhìn : “Vậy dậy ăn cháo, nhớ đánh răng rữa mặt sạch .” xong, xoay người ra khỏi phòng.

      Nghe nghiệt như vậy, nhất thời tỉnh táo, vì biết bát cháo trong tay nghiệt là cháo thịt viên. Nên lập tức xoay người xuống giường, chạy vội vào toilet.

      “Em xong rồi ——“ từ toilet rất nhanh chạy vào phòng khách, nháy mắt ngồi ghế vẻ mặt chờ mong nhìn nghiệt.

      Lục Cẩm cười khẽ tiếng, sau đó đặt bát cháo trước mặt .

      “Em rất muốn ăn.” kích động vỗ hai tay, sau đó cầm bát cúi đầu nhàng uống ngụm, a?!

      Nháy mắt ngẩng đầu nhìn nghiệt, tò mò: “Em còn nghĩ cháo này rất nóng nha? nghĩ đến độ ấm rất hợp?”

      “Bằng như em mỗi lần nhìn thấy cháo thịt viên liền hấp tấp, miệng em sớm muộn cũng bị bỏng như lạp xưởng.” Lục Cẩm lựa thịt viên trong bát mình, để vào chén .

      liếm môi, tiếp tục ăn cháo cảm nhận hương vị cháo, rất ngon, thấy nặt bàn để nhiều thứ, nhìn lại nghiệt, giọng hỏi: “Đồng chí Lục Cẩm, cháo… Cháo phải tự tay làm chứ?”

      Lục Cẩm nhìn lúc, khẽ cười: "Xem ra em cũng thông minh."

      “Vậy ?” chậm rãi mở to mắt, có chút thể tin.

      Lục Cẩm gật đầu, xem như thừa nhận.

      nháy mắt bắt lấy tay nghiệt, vô cùng kích động, “Đồng chí Lục Cẩm, có thể dạy em cách làm món cháo này ? Làm sao các người lại có thể nấu ngon như vậy? Em trước kia cũng thử làm cháo thịt viên, nhưng thể làm ra hương vị này.”

      "Các ngươi?" Lông mi Lục Cẩm hơi nhíu lại, nhìn trong mắt lên tia nghi hoặc.

      “A, vì sao em lại là các người?” bỗng nhiên phát điều kì lạ trong lời , chẵng lẽ trước kia uống qua hương vị này? có a, nhưng là có loại cảm giác nên lời.

      Lục Cẩm nhìn vẻ mặt biến hóa, hơi mị mắt, rồi cầm tay hỏi: “Vũ Vũ, em muốn học sao?”

      “Đương nhiên.” Nghe thế, lập tức đem nghi vấn vừa rồi vứt ra sau đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn nghiệt.

      “Đáng tiếc dạy em, nếu em học xong, vậy em để ý nữa?” Khóe miệng Lục Cẩm lộ ra nụ cười, vỗ tay : “Được rồi, thừa lúc cháo còn nóng ăn nhanh , để nguội ngon.”

      “Cũng đúng, đây mới là trọng điểm.” Vì thế, lại lần nữa đem chờ mong đối với nghiệt vứt ra sau đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cháo thịt viên.

      Ăn uống no đủ.

      cầm điều khiển từ xa ngừng đổi đài. Ai, nhàm chán chết , Vừa rồi nghiệt ra ngoài, chỉ còn lại mình ở trong này.

      Ai, làm gì đây? buông điều khiển từ xa, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ngẩn người nhìn bầu trời.

      Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên, lấy ra nhìn, là số lạ.

      "Alo ?"

      “Chị ~" Trong điện thoại truyền đến thanh rối loạn của Hướng Văn.

      “Ặc… Gì vậy?” ra là em trai, tìm làm gì?

      “Chị, chúng ta ra ngoài ăn cơm .” Thanh Hương Văn đầy ý cười từ trong điện thoại truyền đến.

      cần, cảm ơn.” lập tức cự tuyệt, quên ngày đó ở khách sạn em trai làm gì với .

      “Chị, chị còn hận em sao? Ngữ khí của Hướng Văn lập tức trở nên thập phần ai oán.

      có, tuyệt đối có.” lập tức phủ nhận, sao em trai nghe nghiêm trọng vậy, hận nó.

      “Chị hận em, vậy ăn cơm với em, nếu ăn với em, chứng tỏ chị hận em.” Hướng Văn ủy khuất với .

      Hả, đây là lý lẽ gì, “Em trai a, chị phải muốn ăn cơm với em, mà là chị ăn no.”

      "Chị, quả nhiên chị hận em mà, hu hu ~ "

      Lúc này, trong điện thoại truyền đến thanh nức nở của em trai, kinh hãi, phải chứ, mới thế liền khóc, : “Em trai, đừng khóc, chị cũng đâu có làm gì em.”

      “Chị ăn với em, em khóc.” Hướng Văn nháy mắt thu hồi tiếng khóc, ngữ khí có chút quật cường.

      “…” Lòng giãy dụa chút, vẫn là bị em trai quấn quít mà có biện pháp, bằng ràng với , kết thức mọi chuyện. Vì thế, : “Được, nhưng có điều kiện, địa điểm ăn phải nhiều người, tuyệt đối khách sạn.”

      thành vấn đề.” Bên kia điện thoại, Hướng Văn sảng khoái đáp ứng.

      Sau đó, em trai mang dạo mới dừng lại trước quán ăn .

      “Thế nào chị, lần này em có lừa chị chứ, nơi này rất nhiều người.” Lúc này Hướng Văn hiển nhiên thập phần vui vẻ, trong tay cầm thực đơn nhìn : “Muốn ăn cái gì”

      “À, gì cùng được.” Kỳ tại rất no, nhưng mà người ở đây nhiều, dù diện tích cửa hàng lớn

      “Mang tất cả điểm tâm có trong cửa tiệm này ra.” Hướng Văn với người bán hàng đứng bên cạnh.

      Người bán hàng có chút kinh ngạc, cúi đầu cung kính với Hướng Văn: “Tiên sinh, chỗ này của chúng tôi bày bán điểm tâm rất nhiều, nếu lấy toàn bộ đến cái bàn này cũng đặt đủ, ngài xác định sao?”

      "Xác định." Hướng Văn .

      " xác định." .

      trừng mắt liếc nhìn em trai, ánh mắt nhìn từ xuống dưới thân thể bé của , hồ nghi : “Em trai, em xác định có thể ăn hết?”

      " có việc gì, chị ăn hết là được." Hướng Văn cười .

      nghĩ là heo sao? bất đắc dĩ đão cặp mắt trắng dã, rồi nhìn người bán hàng: “Lấy ba bốn loại điểm tâm là được rồi.”

      Người bán hàng gật gật đầu, chậm rãi lui ra.

      “Em trai, hôm nay chị đồng ý ăn cơm với em, là có mục đích” thấy em trai nhìn chằm chằm vào , giọng .

      "Vậy chị xem, là mục đích gì?" Hướng Văn chút để ý hỏi.

      "Đầu tiên, bây giờ chị là bạn của Lục Cẩm." nhìn em trai .

      "Em biết a." Hướng Văn cười đáp.

      “Còn có,” vội ho tiếng, ánh mắt quét bốn phía vòng rồi lại nhìn em trai giọng : “Kia gì, chị cùng Lục Cẩm làm chuyện đó…”

      "Em biết a." Tươi cười mặt Hướng Văn càng thêm sáng lạn.

      “…” biết vậy mà còn… Di đúng, chẳng lẽ em trai tỉnh ngộ, cho nên mới mời ăn cơm xem như lời cáo biệt cuối cùng sao? Nghĩ vậy, mang vẻ mặt vui mừng nhìn em trai hỏi: “ vậy, em trai, em hiểu thông suốt rồi?”

      “Nghĩ thông suốt cái gì?” Hướng Văn tay chống đầu, trong mắt mang theo khó hiểu.

      “Là cùng chị hoàn toàn có cơ hội a” giải thích.

      “Ai ,” Hướng Văn thu hồi tay, hai tay khoanh trước ngực, nhìn , trong mắt lên tia tình thế bắt buộc, “Chị, tuy rằng bây giờ chị là bạn Lục Cẩm, mà hai người cũng hợp thể…”

      “Phốc…” hoàn toàn bị hai chữ hợp thể của em trai sợ đến mức đem nước uống vào miệng phun ra ngoài.

      Hướng Văn dừng chút, tiếp tục : “Nhưng thế thế nào? Cho dù chị là bạn ta, em cũng có biện pháp đoạt lấy chị.”

      “Về sau… Chị … Có thể cùng Lục Cẩm kết hôn?” buông khăn tay, nhìn em trai giọng .

      Hướng Văn mím chặt môi, sau đó cười : “Cũng sao, em vẫn có thể đoạt lấy chị, pháp luật cũng có quy định sau khi kết hôn thể ly hôn.”

      “…” Khóe miệng co rút , sau đó vươn tay đặt lên trán em trai, nghi hoặc : “Di, phải sốt chứ.”

      "Chị, " Hướng Văn có chút tức giận bắt lấy tay , nhìn : "Em , em động lòng bởi vì chị ."

      cười giãy tay ra khỏi bắt tay của em trai, giọng : “Em trai, bây giờ em có thể ra những lời này, chứng tỏ chị gọi em là em trai có sai, bởi vì suy nghĩ của em còn chính chắn chị.”

      Hướng Văn sửng sốt chút, há miệng thở dốc định cái gì, hầu bàn bưng cái khay tới: “Thưa ngài, đây là điểm tâm ngài gọi.” Sau đó từ khay đựng điểm tâm lấy ra cái đĩa tinh xảo để lên mặt bàn.

      “Oa ——“ Nhìn điểm tâm mặt bàn, nhất thời phát ra tiểng thét kinh hãi, vẻ mặt kinh hỉ nhìn em trai ở đối diện.

      Hướng Văn hiển nhiên thập phần vừa lòng với biểu tình của , muốn tranh công nhìn : “Thế nào chị, Lục Cẩm khẳng định chưa từng mang chị đến chỗ này .”

      có.” lắc đầu, nhìn điểm tâm hình con mèo đáng mặt bàn, trong lòng vui mừng đến cực điểm, rất đáng , rất đáng .

      “Còn có thứ khiến cho chị kinh hỉ hơn.” Hướng Văn xong, biết từ đâu lấy ra con búp bê lớn, sau đó nhét vào lòng .

      “Này?” nhìn con búp bê trong lòng, là con búp bê lớn nhìn thấy trong nhà nghiệt.

      “Làm sao vậy” Búp bê này số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có hai con.” Hướng Văn nhíu mày, trong mắt lên tia nghi hoặc, hỏi: “Chị thích Vua hải tặc sao? Chẳng lẽ tin tình báo của tôi sai?”

      Nghe em trai như vậy, lòng càng thêm khiếp sợ, nghĩ tới toàn thế giới chỉ có hai con, con nghiệt mua tặng cho và đứa tương lai, con được em trai mua tặng cho .

      ngẩng đầu nhìn em trai, chậm rãi : “Em trai, con còn lại ở trong nhà Lục Cẩm.”

      “Cái gì?” Hướng Văn căm giận đứng bật dậy, ánh mắt có chút cam lòng, nhưng mà nghĩ, ngồi trở lại chỗ của mình đắc ý nhìn : “Chị, như vậy chị biết em so với Lục Cẩm kém hơn là bao.”

      "Ách..." Em trai, em suy nghĩ nhiều quá, trong lòng thầm .

      Lúc cầm lấy đĩa bánh chuẩn bị ăn, bỗng nhiên thấy xa xa có mật thân ảnh quen thuộc về phía . hơi híp mắt, sau đó, ánh mắt nháy mắt trợn to.

      Bởi vì, nhìn thấy lại là nghiệt thân Âu phục màu đen, cười như có như về phía !!
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      20☆, nghiệt phóng ra

      Edit: Ái Nhân

      Beta: Quảng Hằng



      Nhìn nghiệt từng bước về phía mình, lòng khẩn trương vô cùng; nguy rồi nguy rồi, sao nghiệt lại tới đây? Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? nên làm thế nào để bảo vệ mình mới tốt đây?

      Sau đó quay đâu nhìn vẻ mặt thản nhiên tự đắc của em trai bên cạnh, mắt sáng lên, để cho em trai này làm kẻ chết thay, ừ!

      Đợi tới lúc nghiệt sắp đến trước mặt , em trai đột nhiên bước bước lớn đến trước mặt , mắt mang địch ý nhìn nghiệt đối diện. Mà nghiệt dừng lại cước bộ, nhìn bộ dáng của em trai, khẽ cười tiếng: “Cảm ơn cậu thay tôi chăm sóc bạn lâu như vậy.”

      nghiệt hổ là nghiệt, thầm vui mừng, xem ra cần phải tìm cớ càng cần phải đẩy em trai làm kẻ chết thay.

      Mặt Hướng Văn nhất thời đen nửa, thanh lạnh lùng : “Tôi có thay chăm sóc bạn , tôi chỉ theo đuổi người tôi .”

      Sắc mặt Lục Cẩm cũng biến, đem ánh mắt từ em trai chuyển qua người , cười : “Em chấp nhận theo đuổi?”

      “Đương nhiên là .” lập tức , nếu chấp nhận theo đuổi, tối nay cũng muốn nhận trừng phạt của nghiệt, mới ngốc như vậy đâu.

      Sau đó, nghiệt nữa, mặt em trai hoàn toàn đen thui.

      xoay người, người tản ra tức giận cuồn cuộn, oán hận : “Chị, chị sợ con người này chi vậy.”

      “Vấn đề ở đây phải là sợ, mà là vấn đề nguyên tắc.” thập phần có cốt khí , ai bảo là bạn của nghiệt, tuy rằng cũng biết trở thành bạn như thế nào nữa.

      Hướng Văn bình tĩnh nhìn lúc, nháy mắt quay đầu nhìn Lục Cẩm chậm rãi : “Lục Cẩm, chúng ta cùng cạnh tranh , ai thắng ấy là của người đó.”

      Khóe miệng Lục Cẩm cong lên nụ cười lạnh, chậm rãi đến bên cạnh , nhìn thẳng vào mắt Hướng Văn, “Cạnh tranh?”

      “Đúng.” Hướng Văn ngẩng cao đầu, trong mắt mang theo quyết tâm.

      “Cậu xem ấy là vật phẩm?” Mặt Lục Cẩm chút thay đổi nhìn Hướng Văn, ngay cả là người đứng bên cạnh nghiệt cũng cảm giác được người nghiệt phát ra hàn ý.

      Hướng Văn nghe vậy, sửng sốt chút, mặt hơi hơi đỏ lên có chút có lỗi liếc nhìn , nhưng vẫn thập phần khinh thường như trước nhìn Lục Cẩm, : “Tôi giành được phần thưởng là ấy.”

      “Tùy cậu,” Lục Cẩm dắt tay ra ngoài, lúc ngang qua em trai, nghiêng mặt thản nhiên quét mắt liếc em trai cái, “Chỉ cần cậu có khả năng đó”

      Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, chút cũng quay mặt nhìn em trai ở phía sau. Bởi vì lúc này nghiệt bộc lộ sát khí ra ngoài, vẫn là nên chọc tốt hơn.

      Bên trong xe.

      Vẫn giống như Lục Cẩm trước kia.

      Giúp cài tốt dây an toàn, sau đó khởi động xe.

      vụng trộm liếc mắt ngắm nghiệt cái, trong lòng đoán xem lúc này nghiệt nghĩ gì? mở miệng trước có tốt hơn ? trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy mình mở miệng trước tốt hơn. Vì thế, nhìn nghiệt giọng : “À, em phải cố ý muốn cùng em trai, à , Hướng Văn ra ngoài ăn cơm. Em chỉ cảm thấy Hướng Văn luôn quấn quít lấy em như vậy, nên thừa lúc ăn cơm ràng với .”

      “Ừ,” Lục Cẩm hơi hơi, ngon tay thon dài nhàng gõ tay lái, chậm rãi : “ chỉ là nghĩ, vì sao lại nhanh hơn bước đưa em đến địa phương đó, cho em kinh hỉ sớm hơn .” đến đây, cười lắc lắc đầu, “Quả nhiên thể xem là ngựa còn non.”

      hơi trợn to hai mắt, trong lòng có chút biết gì, chẳng lẽ… “Lục Cẩm, chẳng lẽ đến đó vì mua điểm tâm cho em, tạo bất ngờ cho em?”

      Lục Cẩm cười cười, gì thêm.

      “Lục Cẩm, tốt quá.” nhất thời cảm động lệ rơi đầy mặt, hai tay ôm lấy cánh tay nghiệt, dùng đầu cọ cọ lên cánh tay. nghiệt này, tuy rằng trong đầu tràn đầy thứ kia, nhưng quả đối với rất tốt.

      “Vậy em cũng nên cảm tạ chứ?” Thanh Lục Cẩm cực kì dụ hoặc ở truyền đến, “Tối nay ….”

      .” lập tức , rồi ngồi lại chỗ của mình, đem cảm động vừa rồi quăng ra sau đầu, nghiệt này quả nhiên cả đầu toàn là suy nghĩ sắc dục.

      Bỗng nhiên, trong đầu nổi lên vấn đề đến giờ vẫn bị bỏ qua, nháy mắt nhìn nghiệt hỏi: “Nhưng, bây giờ muốn dẫn em đâu vậy?”

      " tắm suối nước nóng." Lục Cẩm đáp.

      Sau đó, nghiệt mang quẹo trái quẹo phải, tới quán trọ có suối nước nóng cực kỳ xa hoa.

      "Cứu cực no tới phúc no thế giới he yo u ko so." Vừa mới vào, liền nhìn thấy hai mỹ nữ hướng Vũ Vũ cùng nghiệt cúi đầu cười.

      “Các cái gì?” quay đầu nhìn nghiệt, hỏi: “Là tuấn tú sao?” Nhưng mà sao các ấy dài như vậy, hẳn phải là người tốt, thầm nghi hoặc.

      Lục Cẩm nghe vậy, hướng cười thần bí, chậm rãi mở miệng : "Các , hoan nghênh vào thế giới cực lạc."

      Phốc... Suối nước nóng cùng thế giới cực lạc có quan hệ gì? Trong lòng điên cuồng chảy mồ hôi.

      Sau đó, Lục Cẩm nhận chìa khóa từ tiếp tân, ngoéo ngón tay cái với người ngồi sô pha, “ thôi.”

      Sau đó, theo nghiệt đến trước cái cửa, nhìn nghiệt lấy chìa khóa ra mở cửa, khỏi nghi hoặc: “Suối nước nóng sao lại có khóa cửa?”

      "Bởi vì bao toàn bộ gian suối nước nóng này." Lục Cẩm xong, phách tiếng đem cửa mở ra.

      Bao… Bao toàn bộ? trợn mắt há hốc mồm nhìn suối nước nóng bốc khói nghi ngút trước mắt, quả nhiên cuộc sống của kẻ có tiền xa xỉ.

      " thay quần áo ." Lục Cẩm đem cái chìa khóa thả ở bên cạnh, nhìn .

      “Vâng, được.” nghe vậy, xoay người hướng trước mắt đến, sau đó bỗng nhiên dừng lại, nhìn nghiệt có chút ngượng ngùng hỏi: “À, phòng thay đồ ở chỗ nào?”

      Lục Cẩm cười cười, đưa tay chỉ hướng nào đó.

      “A, được” định xoay người đến, nhưng lại muốn hỏi vấn đề, vì thế lại nhìn nghiệt hỏi: “Nhưng, em mang quần áo.”

      “Trong phòng thay đồ có.” Lục Cẩm đáp.

      “À.” Vì thế, cúi đầu đăm đăm thẳng vào phòng thay đồ.

      Chờ thay đồ xong ra, liền thấy nghiệt sớm đổi xong quần áo, thảnh thơi ngâm mình trong nước, mặt nước còn có cái bàn gỗ di động từng bước từng bước, bàn gỗ có hai cái chén cùng lọ rượu.

      tính ở trong suối nước nóng uống rượu sao?” lập tức xuống nước, sau đó ngồi ở bên nghiệt nhìn nghiệt hỏi.

      Lục Cẩm nghe hỏi vậy, lúc đầu hơi ngạc nhiên liếc nhìn , giọng hỏi: “Ai với em đây là bình rượu?”

      “Chẳng lẽ đúng sao?” nhìn lên xem, phát chai viết ba chữ nước nho. Mi… Mi hoàn toàn là nước nho, lại đựng trong lọ giống bình rượu làm chi?!

      “Ly Vũ Vũ.” Lúc này, Lục Cẩm bỗng nhiên bơi đến trước mặt , hai tay chống ở hai bên sườn , ánh mắt sáng ngời dọa người

      “Sao… Làm sao vậy?” Nhìn thấy loại ánh mắt này của nghiệt, thập phần ràng kế tiếp làm chuyện gì? Nhưng nơi này là suối nước nóng đó, biến thái như vậy chứ.

      “Em , gã Hướng Văn kia quấn quít em vì cái gì?” Lục Cẩm nhìn thẳng vào mắt , giọng hỏi.

      " biết." dùng sức lắc đầu, biết.

      biết,” Lục Cẩm vươn cánh tay thon dài nâng cằm lên, khóe miệng gợi lên vẻ tươi cười : “Bởi vì chưa hoàn toàn ý thức được, em là người của .”

      “A.” Kỳ cũng hoàn toàn ý thức được là người của , thầm nghĩ.

      “Cho nên, chúng ta có phải nên áp dụng phương thức nào đó, làm cho biết khó mà lui hay ?” Nụ cười Lục Cẩm càng thêm sáng lạn.

      “Phương thức… Phương thức gì?” nuốt nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nhìn nghiệt.

      Lục Cẩm chậm rãi cúi đầu, vào tai : “Ly Vũ Vũ, chúng ta sinh đứa .”

      ", " chứng minh, con bạo phát lực kinh người , khi nghe muốn sinh đứa , nháy mắt đẩy nghiệt ra nhanh chóng bơi đến chỗ khác trong suối nước nóng, liều chết lắc đầu.

      “Vì sao?” Lục Cẩm hơi hơi mị hí mắt, nhín tránh ở chỗ khác trong suối nước nóng: “Chẵng lẽ em muốn cùng sinh đứa ?”

      phải vấn đề này.” Vấn đề là với hoàn toàn chưa có kết hôn mà, đương nhiên cũng thể đem nhưng lời này ra khỏi miệng, nếu chắc chắn nghiệt khiêng kết hôn.

      “Vậy vấn đề là gì?” Lục Cẩm chậm rãi bơi về phía , tiện đà ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn hỏi.

      “Ách… Cái này…” trái lo phải nghĩ, lại biết trả lời nghiệt trước mắt này như thế nào, hai tay ở dưới nước vì khẩn trương nắm lại rồi buông ra; sau đó, nháy mắt trợn to hai mắt, bởi vì tay cẩn thận đụng phải vật to lớn của nghiệt, quan trọng hơn là nó ngẩng đầu hướng chào hỏi!!

      Lục Cẩm nhất thời hít sâu hơi, nhìn : "Phục vụ như vậy? sao, như em mong muốn." Sau đó bắt lấy tay đặt lên nơi đó của .

      Trời ơi, cẩn thận mà, nhưng nghiệt nắm chặt tay , chút cũng buông, sau đó, đụng đến lỗ kim dài trong truyền thuyết…

      Nhưng mà… Nhưng mà cái đó của nghiệt rất lớn, phốc… hơi đỏ mặt, nghiêng đầu qua bên dám nhìn nghiệt.

      “Đừng thẹn thùng, là người đàn ông của em.” tay của Lục Cẩm vươn ra quay mặt lại ngay ngắn đối diện với , tay kia cầm lấy tay của dẫn dắt tay của ma sát cao thấp nơi đó của .

      “Em…” hơi ngẩng đầu, nhìn trong mắt nghiệt tràn đầy tình , nhất thời mê muội, vươn tay kia theo động tác của cũng tiến lên ma sát nơi đó.

      “Cứ như vậy, bảo bối, em giỏi quá.” Lục Cẩm hơi híp mắt, sau đó chậm rãi cúi đầu, bạc môi bao trùm cánh môi , nhàng hấp thu mọi thứ trong miệng cùng cắn xé.

      “Lục Cẩm…” Ánh mắt bắt đầu mê ly, nhìn hai mắt cũng mê ly như vậy của nghiệt, nghĩ, cứ như vậy cùng trầm luân .
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :