1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt - Thảo Môi Tương (27c) [NP - H nặng]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      chương 16

      người đàn ông trẻ trung cao lớn ôm lấy thân hình nhắn xinh đẹp của ra từ nhà kính hoa hồng, bé ấy rất gầy nên người đàn ông kia nâng tay tốn chút sức lực nào.Sau khi được thỏa mãn dục vọng , cười sung sướng toát ra khí tức ái tình mê đắm.

      Cánh tay ôm gọn lấy thân thể run rẩy của bé trong lồng ngực,thậm chí còn cảm nhận được bộ ngực phập phồng ,nhịp tim đập mạnh từ lúc kích tình đến giờ vãn chưa bình ổn của .Da vốn trắng trẻo giờ phút này lại đỏ hồng , thân thể trải qua cuộc vận động kịch liệt trở nên mềm nhũn,vô lực,hơi thở nhàng m phả vào người như có như khiến ngứa ngáy trong lòng.Gương mặt nhắn ửng hồng ấy khẽ tựa vào cổ,gần đến nỗi làn môi chỉ cần cúi xuống chút nữa là chạm vào chóp mũi .

      Mái tóc dài của rối tung phủ mớ váy áo hỗn độn,bộ váy màu lông dê cộng thêm đôi tất cao càng tôn thêm tính trẻ con của bé. Thế nhưng vẻ vô thần vô định khi nhìn vào khoảng trong đôi mắt lại toát ra tia dị mê hoặc chết người.

      đưa tay gạt mấy sợi tóc bay bay trước khuôn mặt rồi hôn lên gò má trắng mịn.Tay với vào trong áo vươn tới bầu ngực mềm mại lên xuống theo nhịp thở dốc của .

      Nụ hôn của kéo dài từ gò má nõn nà xuống tới khóe miệng.Làn môi như mật đường bị ngậm chặt trong miệng , lưỡi quấy phá điên đảo trong khoang miệng ngọt như mật của .

      Tay ác ý xoa nắn cặp mông tròn trịa đầy xúc cảm,làn da mềm mại như trẻ con khiến lưu luyến nỡ rời , dọc theo khe đùi lại có thêm mỹ cảnh khác ________

      “Thiên Diệp, đâu?”

      Khi Tống Thiên Diệp ôm Tống Nhân Dụ qua đại sảnh, mỹ lệ chạy ào tới , đứng ở chỗ đó đợi rất lâu,mãi thấy trở về,hai nam sinh khác ai mở miệng khiến ta buồn chán gần chết.

      Chạy tới gần mới phát trong lòng đột nhiên biến mất lúc nãy ,gương mặt khả ái vô cùng.Nhưng mà có điểm giống vừa rồi , bởi vì lúc trước bé ấy ôm con gấu bông còn giờ đây lại là người khác ôm bé? Quần áo của bé lúc này xộc xệch ngay ngắn? Trực giác ả cho thấy có loại khí ái muội bao phủ hai người bọn họ.

      “Người em nhìn thấy chính là bé này. tìm thấy bé ở đâu ? ấy là ai vậy?”

      nằm trong vòng tay của Tống Thiên Diệp nhìn ả với đôi mắt mỹ lệ,khuôn mặt khả ái , hai gò má ửng hồng,cái miệng xinh hơi nhếch lên,im lặng biểu cảm xúc gì đặc biệt. Thấy ả hỏi tới mình , lập tức rúc đầu vào lồng ngực cường tráng của người bế mình , từ chối chuyện với người lạ.

      “Đây là em tôi, nó được các ca ca cưng chiều nên sinh “hư hỏng”.Sao chào hỏi người ta ,meo meo?”.Bàn tay dưới làn váy đè vào nụ hoa non mềm của ,nhụy hoa mẫn cảm bị ngón tay tham lam của nhéo khiến toàn bộ thân thể khẽ run rẩy.

      “Con bé khỏe nên muốn chuyện”.Ngoài mặt tỏ ra là người thương em ,đành xin lỗi bạn về khuyết điểm của em bé bỏng. Thế nhưng sau vẻ mặt giả dối ấy , bàn tay lại càn rỡ nơi che đậy của bé,khiêu khích nhiệt tình làm ái dịch lần thứ hai chảy ra từ trong hoa tâm hẹp.Bây giờ chỗ kín của trở nên kiều diễm ái muội,ngón tay ngừng vân vê, do chưa được thỏa mãn ham muốn cho nên trút giậ lên nụ hoa yếu ớt ấy để thấy ngột ngạt ,khó chịu , phóng thích tất cả tinh hoa của mình.

      ra là em ! bé có đôi mắt đẹp,sau này lớn lên nhất định thành mỹ nhân. tuấn tú như vậy , chắc chắn được rất nhiều hâm mộ ,đúng ?” ta giả vờ thân thiện bắt chuyện với Tống Thiên Diệp, thầm liếc trộm xem phản ứng của ra sao.

      ả đưa tay xoa mái tóc nâu quăn quăn của Nhân Dụ,vỗ để thu hút chú ý của , nhưng bé căn bản là thèm để ý,chỉ ưm lên tiếng bé rồi càng vùi đầu sâu hơn.

      “Tiểu Lộ!” nhìn ả ,ngăn cản bắt chuyện lần thứ hai,khiến ta hậm hực hờn dỗi thu tay về,cảm thấy sủng nịch em quá mức liền chu miệng . “Em chứ có phải là bảo bối đâu,cưng chìu quá về sau sinh hư, xem từ nãy đến giờ vẫn ôm bé khư khư, thả xuống, bé này đâu phải biết .Còn cái gì mà ca ca cưng chiều em ,em thấy là thể xa được tiểu bảo bối,trước mặt bạn mà chỉ để ý lo lắng em , em đây cần nữa!”

      ta xong liền xoay người ngay lập tức,liền chạm phải cây cột à mỹ nam tuyệt đẹp.Nhà bọn họ nhiều tuấn nam mỹ nữ nha!Mỗi nguời lại có vẻ đẹp đặc sắc khác nhau, biết các em khác có như vậy ,chắc là cũng “Khuynh quốc khuynh thành” nhỉ?

      “Sao cậu lại để bạn giận dối thế này ? Mau dỗ dành ấy .Tiểu bảo bối đưa cho ẵm về phòng là được”.

      Tống Văn Vũ quan sát bọn họ khá lâu rồi, chỉ giả vờ hỏi thăm thôi , chứ thừa biết rằng tại sao tứ thiếu gia nhà họ ôm chặt lấy em buông.Mà vừa nãy ấy ưm lên tiếng nho thế mà nữ sinh đần độn kia nghe hiểu. ràng bạn trai ta làm “Viễ tốt” nhá ,đổi lại là ba người kia chắc chắn biết chuyện gì xảy ra rồi.

      tới bên cạnh cậu em , ôm con mồi ngon miệng vào lồng ngực mình,đầu ngón tay nhắm ngay đến nụ hoa , lập tức cảm nhận được những giọt sương long lánh dính ướt ở tay,còn đũng quần cũng mơ hồ nổi lên di vật khác thường . đắc ý tươi cười,ôm chặt thiếu nữ trong lòng,bây giờ tới lượt a.

      “Bây giờ tôi rất mệt mỏi”. đáng thương gắng gượng .

      Đôi môi nho xinh xắn để sát bên cần cổ , đôi mắt lờ mờ nửa khép nửa mở , thầm với “ Em nên tập làm quen dần với da thịt thân mật này ,bởi vì em phải đáp ứng cho năm người bọn .”

      bế lên tầng hai,bước vào căn phòng giống phòng khách cũng giống phòng ngủ.Trong phòng có đầy đủ các loại dụng cụ để kiểm tra phụ khoa, có cả bàn đĩa quay,trông như căn phòng khám chữa bệnh cho bệnh nhân.

      “Căn phòng này là nơi chơi đùa của , phải nào cũng có tư cách dạo chơi ở đây đâu .Tiểu bảo bối,hôm nay cho phép em chọn cách chơi đấy!” Đôi mắt lãng tử của nhíu lại, đặt Nhân Dụ xuống đất để mặc tự do trong căn phong rộng lớn.

      Mắt lập tức dò xét bốn phía , trong này toàn dụng cụ chữa bệnh với nhiều hình dáng kì lạ biết dùng vào việc gì nhỉ. nhìn người đàn ông cười ma quái đứng ngoài cửa mà rùng mình. Nhân Dụ đây vốn dĩ thuần khiết trong sáng thế nhưng sau khi trải qua những bài học “kèm cặp tận tình” của bọn họ nào là “Dốc lòng”, “giáo đạo”, cũng đoán được đây là nơi thỏa mãn mấy cái dục vọng biến thái nhà .

      Nhìn chậm chạp có động tác gì, kiên nhẫn của Tống Văn Vũ biến mất, chậm rãi cởi bỏ nút áo khoác hé lộ lồng ngực vạm vỡ . “Thế nào, chọn được à?Tiểu bảo bối, chưa có ai được đãi ngộ tốt như em đâu ,nếu để chọn lúc đó trò chơi kích thích hơn nhiều , nhiều đễn nỗi đủ để giết chết vật nha.”Miệng dán vào lỗ tai thầm, làm muốn tránh hơi nóng tỏa ra từ cũng được.

      “Dù thế nào tôi cũng thoát nổi ,đúng ? Lựa chọn hay có gì khác biệt đâu ?” bắt đầu nhận ra, đối với tên ác ma thú tính trước mặt phản kháng mạnh đến mức nào cũng xem như phí hoài công sức mà thôi , bởi vì cơ thể bọn họ rất cường tráng ,rất dễ dàng khống chế . Bàn tay như kìm sắt ấy chỉ cần bóp mạnh cái là suýt hôn mê rồi. Mà càng phản kháng lại càng kích thích thú tính của bọn họ.

      thế , chọn cho em nhé ‘bác sĩ-bệnh nhân’ , em thấy thế nào? Rất thú vị a”. tiến sát vào , dồn thân hình bé vào góc tường hẹp , sau đó vươn tay kéo ngồi lên chiếc ghế trống.

      Phía ghế để cái ly đựng đèn rất lớn,nó có thể xoay mọi góc độ để điều chỉnh tới bất kì vị trí nào,còn phía dưới có hai thanh ngang treo hai vòng tròn thép mới cóng, cái giã đỡ cũng là kim loại cao cấp đắt tiền gỉ .

      Mông vừa chạm xuống ghế bàn tay to lớn của nắm chặt mắt cá chân của giơ lên cao . “Xành xạch” thanh của hai vòng tròn kim loại khép lại vang lên ,vậy là đôi chân bị trói chặt bằng chiếc còng sắt.

      Chỗ kín lộ hẳn ra ngoài khiến từng làn gió lạnh ngừng thổi vào hoa tâm,nụ hoa yếu ớt lạnh buốt vì được che chắn.Thừa dịp chú ý , lại trói hai tay vào hai bên tay vịn,vải bạt kiên cố làm muốn giãy thoát cũng được.

      Thay trang phục ,1 chàng bác sĩ mặc chiếc áo trắng đeo kính gọng đen – Tống Văn Vũ xuất lần thứ hai,vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc,đứng đắn, cười thể chính xác phong thái mẫu mực của vị bác sĩ tài giỏi.

      Hết chương 16.

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 17:

      Tống Văn Vũ cầm bệnh án trong tay,rút cái bút đen ra khỏi túi,áo blouse trắng dán sát vào người càng tôn thêm vẻ lực lưỡng của .

      Làn gió lạnh thổi qua khiến Tống Nhân Dụ nổi hết cả da gà,sởn gai ốc, mà tay chân lại bị gông cùm xiềng xích khiến cho tư thế tại của rất mê người . Chỗ kín đáo của hoàn toàn phơi bày trước mắt ,ái dịch trong suốt bị Tống Thiên Diệp dẫn dụ ra ngoài tỏa ra hương thơm ngọt ngào, đậm đà đầy quyến rũ.

      “Em thấy có chỗ nào thoải mái ?” Hàng mi vừa dày vừa cong vừa đủ che tia mị trong mắt , giọng của trầm thấp mê hoặc lòng người,ngón tay thon dài vén mái tóc đen dài sang bên .Vầng trán cao được tô điểm thêm đôi mày kiếm mạnh mẽ, gương mặt tràn đầy khí khái hung.

      “Chẳng có chỗ nào thoải mái hết”. Giọng run rẩy , thể khép lại hai chân khiến có cảm giác nhục nhã,thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt công khai đảo qua nơi tư mật của mình . . Ánh mắt nóng rực của nhìn chăm chú vào tiểu huyệt như muốn tìm tòi nghiên cứu bí nào đó.

      “Có ?” Cái bút vốn đập cành cạch xuống bàn đột nhiên dừng lại , nhướng mày ,nghiêng nửa người về phía , cái ghế ngồi là loại ghế có bánh di chuyển được nên chỉ cần động cái , yên ổn ngồi vào vị trí giữa hai chân .

      “Em dối chứ? Tốt nhất là để kiểm tra cho chắc ăn, làm nghề bác sĩ mà khám chữa qua loa quả là tắc trách.” gần như gác đầu lên đầu gối của , mái tóc nam giới ma sát da thịt non mềm, khiến rùng mình giãy dụa , bất lực cử động nửa thân dưới.

      vứt bệnh án sang bên cạnh ,lấy dụng cụ phụ khoa cái khay sáng bóng đặt vào chỗ kín của .Hoa tâm mềm mại hút chặt lấy nó , biết có có loại thuốc gì khiến thấy tê tê đau đau,tiểu huyệt màu hồng càng thêm diễm lệ,cánh hoa kiều diễm ướt át lập tức nở rộ,nhụy hoa hồng nộn cũng vì bị tê nóng mà trở nên sưng to hơn.

      “Nóng quá ! làm cái gì thế?!” Hình như là loại thuốc Tống Phẩm Ngạn từng dùng với ,thứ ấy sau đó cũng khiến có cảm giác cay nóng,mà tiểu nguyệt eo hẹp lại nở rộng ra.

      “Em bây giờ rất cần thuốc mỡ,bằng lát nữa vô cùng đau đớn.” đặt dụng cụ lại vào khay,sau đó xoay người lấy từ trong cái tủ lạnh cự vật thô to- dương vật nam giới giả toàn thân đỏ bừng.Mà nó còn toát ra từng làn khói trắng nữa,có lẽ nó được ủ trong tủ lạnh khá lâu rồi.

      Tống Văn Vũ cầm trong tay bóp bóp vài cái, nghe thấy tiếng chất lỏng nhóp nhép bên trong,nước rót vào trong cự vật đọng lại rồi kết băng a. hài lòng mỉm cười,cầm cự vật lạnh buốt giơ lên trước mặt , khí lạnh tỏa ra làm đôi má nóng bừng của dần dần hạ nhiệt.

      “Lạnh quá ! Bỏ ra , muốn đâu” Cự vật di động hấp thụ nhiệt độ từ thân thể bắt đầu hòa tan. Khí lạnh nhanh chóng làm cánh môi hồng sưng tấy đỏ bừng,càng nhìn càng thấy hấp dẫn.

      vừa hôn vừa cắn bắp đùi ,dấu răng che kín hai bên chân.Phát chất lỏng cự vật có dấu hiệu hòa tan, tạm ngưng càn quét làn da non nớt ấy.

      Bây giờ trò chơi mới thực bắt đầu..

      muốn,Nó quá lạnh,đừng bỏ vào~~~~”Tống Văn Vũ thèm nghe van xin , tay ấn cự vật vào trong.Bởi vì thứ đó rất lạnh nên tiểu nguyệt lập tức co rúm lại, càng gây khó khăn cho vật lạ vào.

      Tiểu huyệt bị ác ma băng lãnh xâm nhập, bắp thịt căng đầy ngừng đẩy ra. Chất lỏng bên trong cự vật nhanh chóng bị hòa tan hình thành 1 tầng “Mồ hôi” , lẫn vào ái dịch chảy ra bên ngoài.

      cảm thấy mình như bị xé rách làm hai,mỗi lần nó tiến vào khiến vô cùng đau đớn.Lâu như vậy mà vẫn chưa thích ứng với nó,ái dịch cùng nước đá trộn vào nhau tạo thành hỗn hợp ngọt ngào ướt át.

      Tay chẳng biết từ lúc nào bấu víu lên thân thể vì khom lưng mà ưỡn bộ ngực lên của ,nội y sớm bị Tống Thiên Diệp cởi rồi,chỉ còn lớp quần áo trở ngại xoa nắn viên trân châu từ mềm mại đến cứng rắn. cởi nốt cái áo của ra, làn da trắng sữa bị in lại hàng loạt nụ hôn nồng nhiệt .

      Hàm răng khẽ cắn trân châu vươn thẳng,mút mạnh khiến ngực bị nhuộm thành mảng hồng nhạt,dục vọng của càng ngày càng tăng cao.

      Hơi thở của dần dần nặng nề hơn,bộ ngực phập phồng, tim đập loạn xạ,đôi mắt mơ mơ hồ hồ, bây giờ mới lột quần áo của bản thân , giải phóng cự thú sớm sưng to của mình.

      nâng bắp đùi lên,để chất lỏng lóng lánh từ tiểu nguyệt dính lên nam căn sung mãn ,đến khi nó được bôi trơn toàn bộ nhắm thẳng vào cửa huyệt đóng mở.

      Bắp thị non mềm gắt gao ôm lấy nam căn khổng lồ, trơn ướt ấm áp của dũng đạo khiến ngừng lao tới,của co dãn bất ngờ làm thể khắc chế được dục vọng của chính mình,điên cuồng ra sức đâm vào tới cùng,rút ra nửa rồi lại hung mãnh vào.

      Gương mặt đỏ bừng , toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Nhân Dụ dần dần bị dục vọng dẫn dắt đến đỉnh cao , cơ thể non nớt thể đủ sức chống đỡ nổi. ngừng mãnh liệt thẳng tiến rồi ngay sau đó, bắn ra tinh hoa nóng rực,lấp đầy hoa huyệt hẹp của .

      Thủy triều ào tới kéo vào hôn mê bất tỉnh,chỉ còn mặt cầu thủy tinh vẫn lóe lên tia sáng tà mị trong gian lạnh lẽo.

      Hết chương 17

      P/S ; Ngày mai mình beta chương 18 và post , từ chương 19 trở rất ngắn , mỗi chương chỉ khoảng 3,4 trang word thôi ,chắc trong tuần sau là hoàn , ta định làm thêm 1 bộ np nữa , ai giới thiệu cho ta với ^^
      Ice Vio thích bài này.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 18 :

      Lần này Tống Nhân Dụ ngủ rất lâu,lúc tỉnh lại là quá trưa rồi, trong khi nhắm mắt cảm thấy có rất nhiều người qua lại,giọng nam giới trò chuyện trầm trầm lờ mờ xuất khiến tỉnh dậy.Nhưng vẫn cứ tỉnh tỉnh mê mê, đến khi thực tỉnh táo chỉ còn mình trong căn phòng trống . Có lẽ những thanh đó là do ảo giác mà thôi.

      Quần áo vấy bẩn được thay bằng bộ đồ ngủ trắng tinh ,mùi thơm của sữa tắm vô cùng khoan khoái nhàng , còn mùi mồ hôi hòa lẫn hoan ái nữa . bây giờ sạch thơm tho như đứa bé 5 tuổi ,hòa mình trong tiết trời lạnh của buổi sáng sớm mùa thu .

      bước tới gần khung cửa sổ thủy tinh,vén tấm rèm màu bạc lên,nhìn về phía xa xa,bãi cỏ rộng rãi cùng vườn hoa nhiều sắc màu tạo nên mảng đất trời rậm rạp um tùm, cánh cổng lớn của Tống gia tít đằng xa ấy.Muốn thoát khỏi nơi này vô cùng khó khăn,xung quanh luôn được phòng vệ nghiêm chặt bởi đội bảo vệ tinh nhuệ và camera 24/24, chạy ra dễ hơn là làm đấy.

      Chẵng lẽ chỉ có thể mặc sức cho 5 tên ác ma kia hành hạ suốt chặng đường đời về sau ư.

      Đột nhiên cảm giác buồn nôn từ trong họng ập đến , lập tức lấy tay che miệng chạy vào phòng tắm,nôn khan rất lâu mà cũng chỉ phun ra toàn nước màu vàng chua,sắc mặt tái nhợt.Suy yếu dựa vào bồn rửa mặt, mở vòi nước xúc miệng sạch,bỗng nhớ ra từ trước tới giờ chưa lần nào bị ốm , tại sao hôm nay … .

      Tình trạng cơ thể tự dưng khác thường khiến hoảng sợ, tỉ lệ đào thoát là rất thấp,nếu cộng thêm việc bị ốm,thế phải là càng thêm có hy vọng sao? phải làm gì đây?

      “Thân thể khỏe à?” Bên tai vang lên giọng khiến ngẩn người, thiếu niên thanh lãnh xuất trước mắt .Tấm gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đứng dựa vào cửa.

      khoác chiếc áo nhung màu đen tôn lên màu da trắng sáng của mình,mái tóc màu nâu nhạt hơi hơi uốn cong rủ xuống trước mặt . Đây là thiên sứ đội lốt ác ma ,ánh mắt thuần khiết có chút nguy hiểm nào của dễ khiến người đối diện buông lỏng cảnh giác ,sau đó lập tức ăn tươi nuốt sống người ta ,đến xương cốt cũng còn.

      Giờ phút này, Tống Phấm Ngạn tựa như thiếu niên vô tội ,hết sức quan tâm tới thân thể thoải mái của em , đỡ Tống Nhân Dụ nằm xuống giường,bàn tay trắng nõn dán lên trán : “Ừm, phát sốt, em có thấy chỗ nào thoải mái ?” Ôm vào lòng , ngồi dựa vào đầu giường, kéo chăn trùm kín thân thể yếu ớt rồi đặt cằm lên cái đầu bé xinh xinh hít sâu hương thơm thiếu nữ tươi mới.

      sao ,chỉ hơi buồn nôn thôi” bị giam trong lồng ngực, cho nên nhìn thấy nụ cười ma quái của Tống Phầm Ngạn khi nghe vậy. “Hay là do em chưa ăn sáng?Muốn ăn gì? cho người làm ”

      cần đâu , muốn ăn gì hết.”

      đưa tay biết cố tình hay vô ý vuốt ve cái bụng phẳng của “Nhiều ít cũng phải ăn chút .Ngoan!Ăn xong dẫn em ra ngoài gặp người , chắc chắn em vui vẻ ”

      Ra ngoài ư?

      Mắt bỗng dưng sáng ngời,quả là ngoài mong đợi a? “ ?” nỗ lực áp chế phấn khích quá độ trong lòng ,bờ môi kìm chế được lộ ra nụ cười hào hứng. cần cũng biết vẻ mặt này của mang suy nghĩ gì, thèm vạch trần nên lấy điện thoại gọi người làm bữa sáng.

      bàn thức ăn dinh dưỡng phong phú đầy đủ các món ăn Trung Quốc Và Phương Tây bày biện khay sứ tinh xảo,từng đĩa có nhiều thức ăn nhưng phối hợp ít nhìu cũng tới 10 loại thành phần a. Ở nhà họ Tống, ngoài đầu bếp còn có các chuyên gia dinh dưỡng nữa . Bữa ăn hằng ngày của bọn họ đều do các chuyên gia căn cứ vào thể trạng mỗi người mà tỉ mỉ phối chế,cho nên 5 vị thiếu gia nhà họ Tống mới có ngoại hình tiêu sái như vậy..

      dụ dỗ nhanh chóng giải quyết bữa sáng, ép đến dạ dày căng đầy mới thôi. Sau đó lấy bộ quần áo khá kín đưa cho . “ thay quần áo !Bên ngoài nhiệt độ tương đối thấp,thân thể em khỏe,rất dễ sinh bệnh.” xong liền đẩy vào phòng tắm.

      Aó bông vải màu trắng mặc bên trong áo nhung cũng màu trắng khoác bên ngoài,cuối cùng là chiếc áo khoác ấm áp màu lam nhạt,đôi tất màu lông dê cao đến đầu gối, váy ca rô màu xanh đậm để lộ tý da thịt non mềm nào.Cổ áo điểm xuyết hai cục bông ,bím tóc đỉnh đầu cũng được trang trí bằng dây buộc có hình cục bông be bé xinh xinh, còn đeo thêm đôi bao tay màu trắng cho để giữ ấm.

      Từ khi chuyển đến nơi này,Tống Đạt Cơ lập tức nước ngoài nghỉ ngơi,theo lý mà quần áo của ai mua thêm mới đúng.Vậy mà phòng vẫn theo thường lệ chất đầy cả tủ quần áo nào là giày công chúa , váy búp bê ,….?

      Là lão Vinh mua sao?

      Chắc là vậy a . Chức trách của ông ấy phải là hầu hạ các vị thiếu gia ,tiểu thư chua đáo sao ? Dù có là đồ chơi của 5 vị thiếu gia cũng là ‘lục tiểu thư” nhà bọn họ nhá.Đối với người ngoài,tiểu thư độc nhất của Tống gia vẫn vô cùng thần bí,chưa hề xuất tạp chí nào và cũng chưa ai được gặp. Điều này càng cho thế giới biết là bảo bối trân quý nhà bọn họ.

      Khi bước ra từ phòng tắm vừa lúc nhìn thấy Tống Phấm Ngạn cầm lấy sợi dây chuyền hình mặt cầu trong ngăn kéo bàn trang điểm lên. Sợi dây phát ra những tia sáng lóng lánh,ngón tay bạch ngọc của nắm mặt cầu trong tay , miệng lẩm bẩm đọc cái gì đó.

      Hình ảnh này khiến lồng ngực Tống Nhân Dụ cứng lại,ký ức lại như như trong đầu, muốn nhớ kỹ hơn nhưng đầu lại đau như búa bổ ? Vì sao thân thể luôn luôn khỏe mạnh như chỉ trong vòng hai ba tháng trở lại đây thay đổi nhanh đến thế,nếu đúng như cha là đời sau của “Bích Tộc”, phải mạnh khỏe hơn người thường chứ? lẽ cơ thể phải chuyển hóa để biến thành “công cụ sinh đẻ” cho bọn họ sao?

      Các triệu chứng váng đầu , buồn nôn này là thế nào?

      Chẳng lẽ truyền thuyết “Bích tộc” chỉ là dối?Nếu đúng là vậy vì sao bọn họ cứ hành hạ mãi?

      Là trả thù ư?

      Mẹ có mối quan hệ gì a?

      “Nhân Nhân, em sao thế?”Thiếu niên đến gần , duỗi tay sửa sang lại mấy lọn tóc quăn quăn màu nâu cho .Ngón tay thon dài quấn quanh sợi dây chuyền thủy tinh,mắt bắn ra vài tia ái muội sáng rực “Đừng quên đeo dây chuyền”. đưa tay cài sợi dây lên cổ .

      Thân hình cao lớn dựa vào đường cong lả lướt và thân thể mềm mại ,mái tóc quăn của phất qua gò má mịn màng,mùi hương thân thể của bao trùm bầu khí của .Ngón tay xoa nắn cái gáy cứng ngắc ,miệng thổi khí nóng bên tai khiến da mặt trắng nõn của trở nên ửng hồng như cánh hoa đào , rất khả ái đáng nha.

      Ôm lấy bờ vai gầy kéo ra khỏi phòng, tận tình của làm Tống Nhân Dụ cảm thấy bất an, biểu của giống những ngày thường,đột nhiên mang ra ngoài,hơn nữa người mà muốn dẫn gặp là ai nhỉ? là kì quái,hôm nay Tống gia vô cùng tĩnh lặng,nhóm người hầu cũng thấy bóng dáng đâu,cả những tên thị vệ to cao cũng biến mất , con đường rộng rãi trừ bọn họ ra chẳng có bóng dáng của bất kì người nào, là quá bình thường mà.

      Nhìn thoáng qua người bên cạnh, quyết định hỏi hơn ,nhìn sắc mặt hề kinh ngạc là biết,chắc chắn biết nội tình,bọn họ thể vô cớ biến mất được,khẳng định là có lệnh của các ca ca.Thôi tùy bọn họ , thèm quan tâm.

      Tống Phẩm Ngạn đưa ra cửa thấy 1 chiếc xe thể thao màu đen chờ sẵn rồi, ôm ngồi vào trong xe,trước mặt là tấm thủy tinh trong suốt ngăn cách hai khoang xe với nhau.Cửa xe vừa đóng,môi liền bị miệng nam giới ngậm chặt,bị hôn đến chao đảo đầu óc đến nỗi biết xe xuất phát từ lúc nào.Sau khi nụ hôn nồng nhiệt ấy kết thúc, phải hít lấy hít để khí để lấy lại tinh thần,còn chiếc xe vụt chạy đường cao tốc,khung cảnh ngoài cửa sổ vô cùng xa lạ, thấy quen thuộc gì cả.

      Quen thuộc?

      Ngoài căn nhà trước đây ở và tòa nhà ở của Tống gia còn biết nơi nào khác. chẳng khác gì chú chim bị giam trong lồng sắt , được giao thiệp với thế giới bên ngoài ,dù cho tại còn ở trong lồng nữa cũng biết phải trốn bằng đường nào.

      có kỹ năng mưu sinh,bởi vì bị nuôi dạy thành đại tiểu thư, cơm biết nấu,thiêu thùa may vá lại còn mù mờ ,tất cả chỉ mang lại bất lợi cho mà thôi.

      Nụ hôn tham luyến chuyển sang gò má mịn màng,bàn tay thiếu niên an phận tiến vào khe áo ,dọc theo nút thắt mò vào trong, nắm bầu ngực dần đẫy đà của trong tay rồi oa nắn . ngậm chặt vành tai non mềm trong miệng , thong thả trêu chọc .

      Sau tiếng đồng hồ chạy đường cao tốc ,chiếc xe rẽ sang quốc lộ mới , vào con đường giữa cánh đồng rộng lớn , hiểu muốn dẫn đến nơi hẻo lánh này để tìm ai? Rồi chiếc xa đột ngột dừng lại trước căn nhà duy nhất tọa lạc mảnh đất này.

      Căn biệt thự được xây dựng khá lâu rồi cho nên xung quanh có vẻ hơi tịch,Tống Phẩm Ngạn mở cửa xuống xe, cũng xoải bước xuống theo liền bị cơn gió mạnh lướt qua , nổi da gà toàn thân.

      “Mở cửa!” nhìn vào cái máy camera và .

      “Phách!” Cửa lớn từ từ mở ra, thiếu phụ ra đón “Ngũ thiếu gia,phu nhân vừa rồi mới nhắc đến người, ngờ người tới.Vị này là?” Bà ấy kinh ngạc nhìn Tống Nhân Dụ,Tống Phẩm Ngạn trước giờ mang người khác tới đây,sao hôm nay lại dẫn theo này?Dung mạo của ấy lại càng khiến bà giật mình,thế nhưng bà ta rất nhanh che giấu thất thố ấy của mình , dẫn bọn họ vào tòa biệt thự.

      Hai tay Tống Nhân Dụ bị dắt , nhận ra người phụ nữ ra mở cửa này rất chú ý đến mình,trong lúc suy nghĩ hỗn loạn bỗng lóe lên ý tưởng .Người đàn bà này có lẽ biết được tin tức gì đó sao?Người sắp gặp là ai? vui vẻ khi gặp người đó,có ? Mà ngoài….

      “Được rồi ,bà xuống trước ”. .

      “Vâng.” Người phụ nữ cẩn thận lui ra,lúc ngang qua còn quên liếc nhìn Tống Nhân Dụ với con mắt hiếu kì?Dung mạo có chút giống,nhưng đáng lẽ ra bé ấy phải lớn lên nữa chứ ,còn này có vẻ hơn a.

      “Em lại đây” duỗi tay kéo thiếu nữ đứng bên cạnh, “Bởi vì biểu của em rất tốt nên đáng được khen thưởng.” đặt nụ hôn lên trán ,sau đó đẩy cửa phòng ra, kéo bước vào căn phòng toàn mùi thuốc đông y xen lẫn hương thơm của hoa hồng.

      mỹ lệ ngồi xích đu cạnh cửa sổ,đùi được che lại bằng tấm thảm ấm áp, chăm chú nghiên cứu quyển sách về chính trị.Làn da trắng hồng tự nhiên,chỉ là cơ thể quá gầy yếu,cõ lẽ này mắc bệnh nặng quanh năm.Khoan , dung mạo tuyệt sắc này thường xuyên thấy trong mơ — mẹ!

      Đây phải mẹ sao ? Vậy mà ai cũng mẹ chết.

      Tại sao,…tại sao bây giờ bà ấy lại ở đây?

      Hết chương 18.

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      chương 19

      “Mẹ!” Tống Phẩm Ngạn lên tiếng gọi.

      đó ngẩng đầu ,đóng quyển sách lại . Nở nụ cười duyên dáng với cậu thiếu niên trước mặt “Nhân Nhân ,con tới rồi à!” bước tới chỗ để ý tới Nhân Nhân đứng bên cạnh. duỗi tay chạm vào mặt ,ôn nhu thương nhìn bằng đôi mắt trìu mến.

      “Mẹ?” Tống Nhân Dụ ngờ người phụ nữ đứng trước mặt mình lại giống y như đúc người mẹ trong tấm ảnh của , nhưng mẹ bây giờ cũng gần 40 rồi chứ ,đâu thể trẻ thế này nhỉ?.

      Rốt cuộc 15 năm trước xảy ra chuyện gì? Tống Đạt Cơ vì sao phải dối người còn sống thành chết,mà Tổng Phẩm Ngạn lại gọi mẹ là mẹ?

      Mẹ , đúng là mẹ rồi ! rất nhớ bà ấy , bây giờ bà ấy đứng ngay trước mắt nhưng lại hề để ý tới , coi tên thiếu niên chết tiệt đứng bên cạnh là con bà đẻ ra. đúng! Mẹ gọi Tống Phẩm Ngạn là cái gì , “Nhân Nhân” ư?! Bà ấy coi « Ngạn Ngạn » là “Nhân Nhân” ? hay là….

      “Mẹ à ,mấy ngày nay tình trạng sức khỏe thế nào? Mẹ bị cảm à?Có nhớ con ?” Thiếu niên cầm lấy tay ,xoa bóp bàn tay lạnh buốt của ,dùng chính nhiệt độ ấm nóng tỏa ra từ cơ thể mình sưởi ấm cho .Trong mắt xuất tia ấm áp chưa từng có bao giờ,gương mặt biểu quan tâm săn sóc đối với mẹ mình , nhưng đây đâu phải mẹ ruổ của .

      “Xem này, mẹ !Hôm nay con dẫn người bạn đến, mẹ có biết ấy ?” kéo bàn tay bé của Nhân Dụ, đẩy vào trước mặt xinh đẹp ấy.

      Bọn họ 4 mắt nhìn nhau, này tuy lộ già nua về tuổi tác nhưng vẫn bị năm tháng lưu lại những vết tích nho ,đổng tử mở to khiến Nhân Dụ cảm tưởng như nhìn được cả hình ảnh của mình phản chiếu trong đó . Còn Nhân Dụ mặc dù 16 tuổi nhưng gương mặt vẫn còn nét trẻ con,đôi môi đào mềm mại nhếch lên,ánh mắt lúc này chứa đựng vô vàn cảm xúc và suy nghĩ khác nhau. còn là đứa bé bi bô tập nữa rồi,ngay cả người mẹ từng thích khuôn mặt tinh khiết tươi tắn của cũng còn như xưa,15 năm đủ để bà trầm tĩnh ít nhiều.

      Giờ đây còn là Nhân Nhân mà mẹ ngày đêm mong nhớ, biến thành sủng vật của 5 người đàn ông.

      “Đây là..” Bàn tay thon gầy của áp vào mặt ,ngón cái di chuyển dọc theo vầng trán và lông mày ,sống mũi,đôi môi ,rồi đột nhiên ấy đưa tay ôm lấy mặt Nhân Dụ , kéo ra khỏi Tống Phẩm Ngạn.Cánh tay gầy yếu của vén mái tóc sau tai Nhân Dụ lên tìm kiếm.

      Làn da nơi này của trắng nõn,làm nổi bật cái bớt nho màu đỏ dễ phát .Điều đó khiến xinh đẹp như vớ được vàng bạc châu báu ,vội vàng vòng tay ôm chặt Nhân Dụ,đôi mắt rưng rưng hai dòng lệ xúc động.

      Miệng ngừng thào “Còn..còn, còn ở nơi nào nữa? Ở đâu nhỉ ?Mẹ quên,mỗi ngày tắm rửa cho con mẹ lại hôn lên chỗ đó,rồi cù cho con ngừng cười !Sáng sớm tỉnh dậy con đều cười với mẹ,uống sữa no cũng cười,chỉ cần có người chơi cùng là con cười ,tựa như tiểu thiên sứ đáng khả ái” Nước mắt rơi xuống gò má gầy yếu,đọng lại chiếc váy màu xanh của Nhân Dụ.

      quên,mẹ quên!Đúng rồi…” vén váy Nhân Dụ lên,lật góc quần lót màu trắng.Bên khe đùi ấn ký màu hồng nhạt dễ thấy.

      Sau khi nhìn thấy nó , mừng rỡ liên tục hôn lên mặt Nhân Dụ,nước mắt còn gì ngăn trở ào ra như cơn lũ mùa hạ.

      “Bảo bối,bảo bối của mẹ, sao con lại rời mẹ lâu như vậy , mẹ nhớ con muốn chết được , đừng rời bỏ mẹ nữa , được con ?Mẹ xin lỗi, mẹ rất xin lỗi con!Mẹ thể bảo vệ con,Tống Đạt Cơ đối xử với con có tốt ? Sao hôm nay lại thả con tới đây với mẹ?”

      “Mẹ!”Tống Nhân Dụ tựa đầu vào vai bà khóc thành tiếng , ngờ có ngày mình được gặp lại mẹ trong tình huống này. tại trong lòng có quá nhiều nghi vấn , biết phải làm sao cho ràng.

      “Mẹ cho con biết, ràng mẹ còn sống vậy tại sao Tống Đạt Cơ lại dối là mẹ chết? còn cái gì mà “Bích Tộc” với gen di truyền xuất sắc , tóm lại là có chuyện gì ? À ,giữa mẹ và ông ta là mối quan hệ gì?Tuyệt đối đơn giản như con vẫn biết đúng ? Chân tướng là gì hả mẹ , mẹ ?” ngừng đặt câu hỏi, quá độ phấn khích mà ngất lịm người.

      Bích Úc— Mẹ Tống Nhân Dụ vội vàng đỡ thân thể con , vội vàng hỏi Tống Phẩm Ngạn: « Nó bị làm sao thế? »

      Thiếu niên chậm rãi đón nhận Nhân Dụ,bế lên chiếc ghế sofa bên cạnh “ có gì lo ngại,chẳng qua là ấy mang thai thôi”. xinh đẹp ngây người , nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của con

      Mang Thai ư?

      Hết chương 19

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 20 :
      Con bà mới có 16 tuổi mà mang thai ! ?

      Bích Úc thất kinh lảo đảo người, trong đầu bà thể hình dung nổi bé xinh xắn nhắn có gương mặt như trẻ thơ với cái bụng căng tròn. Gân xanh nổi khắp bàn tay gầy yếu , bàn nắm chặt cổ áo Tống Phẩm Ngạn hoảng hốt hỏi “Vì sao Nhân Nhân lại mang thai, có phải Tống Đạt Cơ làm gì nó hay ? Mau ! !” Cho dù tại tinh thần bà hoảng loạn nhưng vẫn hề ảnh hưởng tới dung nhan tuyệt sắc của mình, ngay cả giọng tuy run rẩy nhưng nghe vẫn rất ngọt ngào mềm mại.

      “Sao vậy, phải mẹ luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình , màng đến bất cứ chuyện gì nữa hay sao? Bây giờ con ruột xuất liền cần người thay thế nữa ư? Thời gian qua bà luôn lợi dụng tôi , giờ lại đá tôi à?” Thiếu niên vốn hiền hòa nay toàn thân toát ra khí lạnh, ánh mắt còn ấm áp như tia nắng mặt trời nữa mà là những tia sáng có thể đóng băng người đối diện, giọng điệu hùng hổ doạ người bức đến góc tường, đôi đồng tử như dã thú bị tổn thương nheo lại.

      “Bà đừng quên, 15 năm qua ai chăm sóc cho bà , là ai vào thời điểm bà sắp chết trong bệnh viện liền xông đến thượng lượng điều kiện với ông già để cứu bà, lại ai giúp bà có cuộc sống cơm áo đầy đủ vô ưu vô lo , bị ông già kia quấy rối ! Tất cả đều là do tôi làm , tôi biết bà chỉ coi tôi là thế thân cho con bà nhưng tôi vẫn luôn đối xử và chăm sóc bà như mẹ ruột của mình . ấy ư ? ấy làm gì cho bà chưa? 15 năm chưa từng ở ben cạnh bà lấy 1 phút đồng hồ, chưa từng vì bà làm 1 chuyện gì đó nho , vậy tại sao khi ấy xuất ,lòng bà chỉ đặt lên ấy thôi?” tức giận của cậu thiếu niên hòa nhã bùng nổ, chỉ vào Nhân Dụ nằm ghế sô pha rồi lớn tiếng chất vấn người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt vốn trong sáng thanh khiết nay nhuốm màu u ám nguy hiểm.

      Có lẽ vì thanh phẫn nộ của quá lớn nên Nhân Dụ bừng tỉnh .

      dụi mắt mờ mịt nhìn trần nhà lúc rồi gọi “Mẹ?”

      Người phụ nữ bị cậu thiếu niên ép đến góc tường liền chạy vội đến bên , sau đó quay lại ôm cấu bé tội nghiệp .”Bảo bối, mẹ xin lỗi!” Tuy cao hơn bà rất nhiều, nhưng lửa giận ngùn ngụt của bị hành động bất thình lình này của bà dập tắt.

      “Là mẹ tốt, mẹ nên gặng hỏi thô lỗ như thế với con khiến con vui lòng , mẹ thương con nha ! Con ngoan của mẹ! Chúng ta cùng đến chỗ của em con nhé , con bé tỉnh rồi .” Cuối cùng cái lạnh giá trong mắt Tống Phẩm Ngạn được thay thế bằng cảm xúc ấm áp quen thuộc,dường như ngay cả đôi cánh màu đen lờ mờ xuất khi ác ma nổi giận cũng thu lại , —— lại trở thành thiên sứ mỹ lệ của ngày thường rồi.

      sao , là con phản ứng quá mạnh . Hai người cách xa nhau lâu như vậy chắc có rất nhiều chuyện muốn ,con ra ngoài trước nhé.” hôn cái lên má người gọi là mẹ, sau đó bước tới gần Nhân Dụ “Phần thưởng ? Em thân ái!”

      Lần này nụ hôn đậu mặt, mà điểm dừng của nó là đôi môi hồng xinh đẹp , thân mật hề có chút kiêng dè nào trước mặt người mẹ, quá to gan .

      “Đừng như vậy mà.” lặng lẽ đẩy ra, muốn để mẹ biết quan hệ giữa . Dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước chứ phải môi quấn môi , nhưng mặt vẫn đỏ hồng như quả cà chua chín.

      Tống Phẩm Ngạn sờ sờ hai cái má mềm mềm của rồi bật cười , ra ngoài.

      Bích Úc nhìn màn thân mật của hai người bọn họ, bà thở dài, ôm vai con rồi , “Nhân Nhân, ngờ con cũng thể thoát nổi số mệnh cay nghiệt ! Bích tộc —— sai, chúng ta là người của Bích tộc, cho nên chúng ta vĩnh viễn thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích.” Bà ôm mặt con bé bỏng, chính mình dường như cũng trở lại tuổi 15 thời hồn nhiên vô ưu vô lự, bắt đầu kể về thời điểm ác mộng bắt đầu ——

      Tống gia kinh doanh nhiều đời đến nay trở thành tỷ phú giàu có, nhưng gia nghiệp hưng vượng có nghĩa là gia tộc cũng hưng vượng. Những đứa con nối dõi nhà họ khi vô cùng hoạt bát hiếu động thông minh cơ trí, thế nhưng tất cả đều bị nhiếm bệnh mà chết oan uổng lúc 12 tuổi ai biết lý do.

      Trước kia điều kiện chữa bệnh có hạn , căn bản tra ra nguyên nhân phát bệnh là gì, đành để từng người từng người nhắm mắt rời trần gian , còn bọn họ ngừng sinh nở cho đến khi còn sinh được nữa mới thôi , về sau gia cảnh tốt lên ,những người đàn ông liền ngừng lấy vợ để sinh con nối dõi tông đường kế thừa nghiệp. Có điều tác dụng nhiều lắm, đến đời Tống Đạt Cơ, toàn bộ gia tộc chỉ có là người nối dõi duy nhất. Rồi cuối cùng ông ta cũng tìm ra nguyên nhân diệt tộc —— đó là bởi vì bọn họ mang trong người loại bệnh di truyền quái dị!

      Còn tuổi ốm đau bệnh tật, đến khi trưởng thành bệnh mới phát ra ngoài,nghiêm trọng đến nỗi sinh mệnh con người bị cướp nhanh chóng , thuốc nào cứu chữa kịp thời. Chính vì vậy, lưng Tống Đạt Cơ đeo gánh trách nhiệm vô cùng quan trọng : phải để lại giọt máu nối dõi cho Tống gia, mà cũng phụ lòng tổ tiên , phong lưu để đâu cho hết.

      Lúc còn trẻ Tống Đạt Cơ căn bản để cái bệnh di truyền trong lòng, vẫn sung sướng với cơ thể tráng kiện của mình? Vả lại bây giờ y tế phát triển khá mạnh , có bệnh liền đưa ra nước ngoài , có tiền còn sợ trị được bệnh ư?

      Sau đó bắt đầu kiếp sống vừa bận rộn nghiệp vừa bận rộn ăn chơi đàng điếm sinh đống con riêng, mười tám tuổi trở thành cha của nhiều đứa bé, đến hai mươi tám tuổi kết hôn với thiên kim tiểu thư, nhưng lúc này ở bên ngoài có tới 8 đứa con rồi. khi 30 tuổi người con trai đầu tiên của mắc bệnh lạ rồi qua đời.

      Thằng bé vừa đầy 12 tuổi kịch liệt nôn mửa, sốt cao đúng như các triệu chứng của mấy vị tiền bối trước đó, cuối cùng nó lâm vào hôn mê, mời bác sĩ hàng đầu thế giới chạy chữa nhưng vẫn thể cướp lại sinh mệnh của thằng bé từ tay tử thần. Chuyện này khác gì lời nguyền bởi nó còn diễn ra với những người con kế tiếp của . Mà từ người thèm quan tâm con nối dõi giờ đây trở thành người điên cuồng sinh con trai.

      nhất định phải kết hợp với những người phụ nữ có thân thể vô cùng tốt để sinh ra những người con có khả năng mang cái gen di truyền chết tiệt ấy, mà người phụ nữ đáp ứng đầy đủ điều kiện ấy đâu dễ tìm . thể ốm yếu, thể xấu xí, thể ngu dốt, và điều trọng điểm cuối cùng chính là : người đó có khả năng sinh con bị nhiễm căn bệnh kỳ lạ đó.

      chi số tiền lớn để thành lập nhóm người chuyên nghiên cứu về căn bệnh này, công việc hàng ngày của những người đó là giúp tìm kiếm có gene phù hợp điều kiện của trong biển người mênh mông ấy, sau khi tìm được gene lại cho người điều tra cụ thể về đó. Và người đầu tiên tìm được sinh cho cậu con trai khỏe mạnh —— Tống Luật . Nhưng đó phải do vợ sinh, mà là người phụ nữ xinh đẹp được giữ bên cạnh sau khi vợ mất khả năng sinh đẻ.

      Vợ nhất định phải bảo đảm chắc chắn rằng địa vị của bản thân bị ai cuỗm mất, cho nên vừa nghe thằng bé hoàn toàn khỏe mạnh, mang gene bệnh tật, bà ta liền ôm nó về tự nuôi nấng, chẳng những đối xử với nó như con ruổ, mà còn cho nó nhập hộ tịch Tống gia.

      Những đứa con khỏe mạnh dần được sinh, mục đích của lại từ đơn thuần khỏe mạnh chuyển thành vừa khỏe mạnh, vừa có năng lực xuất sắc hơn người, tìm tòi cả phạm vi trong nước lẫn quốc tế. Cuối cùng, có lần chuyện với ai đó, lần đầu tiên vô tình nghe đến “Bích tộc” – chủng tộc di truyền năng lực kỳ lạ.

      “Nga, ‘Bích tộc’ sao? Hình như rất thú vị!” ngoài bốn mươi rồi mà vẫn khá phong độ, vẻ lịch lãm hề thuyên giảm, hơn nữa tuổi càng tăng mị lực nam giới của càng mạnh. Ngoài mặt cười nhạt nhưng trong đầu lập tức động đậy như cái cối xay , dù có chủng tộc này hay , cũng phải điều tra kỹ. Nếu có đời này, như vậy, dù có mất bao nhiêu thời gian và tiền bạc, cũng nhất quyết tìm ra bọn họ. Có lẽ, Tống gia phải nhờ vào “Bích tộc” mới hưng vượng được!

      Hết chương 20.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :