1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc - Dung Cửu Ngôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 35 : Thuần ngốc bùng nổ cách kinh người?

      Ba người Lăng Sở Sở dạo phố mua sắm xong, thời điểm mang theo bao lớn bao đẩy cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Tô Nhan ôm bao khoai tây chiên lớn, ngồi ở vị trí của mình, lâu lâu lại bốc miếng khoai bỏ vào miệng, nhìn chằm chằm chuyển mắt vào máy tính tướng công của mình, mà màn hình là động tác đầy mùi tình của hai vị soái ca…

      về rồi sao?” Nghe thấy động tĩnh, Tô Nhan ngay cả đầu cũng chưa chuyển.


      Buông mấy thứ này nọ ra, Lăng Sở Sở đến bên người Tô Nhan, đưa tay cầm lấy mấy miếng khoai rồi hỏi “Ừh, về rồi. Cậu ăn cơm chiều chưa?”

      Tô Nhan gật gật đầu “Ưh, ăn rồi.”

      “Oa, bắt gặp phải màn kinh bạo này nha. Đôi này chất lượng rất tốt nha. A Nhan, cậu thế nào mà lại tàng trữ được tài nguyên tốt như vậy hả?” Vừa tới Cố Vi Ngôn trừng to mắt, nước miếng đều muốn rớt ra.

      Trần Tuyền cũng lại, liếc nhìn màn hình rồi “Đây là của tớ trước đây send cho ấy.”

      “Tiểu Tuyền!! Cậu thế nhưng lại cho tớ.” Vừa nghe được là Trần Tuyền đưa cho Tô Nhan, Cố Vi Ngôn xoay người cầm lấy cánh tay của Trần Tuyền mà kháng nghị.

      Bị lắc tới đau đầu, Trần Tuyền nhanh chóng nắm lấy tay Cố Vi Ngôn rồi bất đắc dĩ “Lại dây, tớ đưa cho cậu phần.”

      sao?” Hai mắt Cố Vi Ngôn tỏa sáng, lập tức cầm lấy USB bàn mình, chạy như điên qua.

      “A Nhan.” Lăng Sở Sở lắc đầu, châm chước nên mở miệng như thế nào “Cậu cùng Hứa Triết Quân.. hôm nay..””

      Tay Tô Nhan cầm miếng khai đột nhiên cứng đờ, bĩu môi, thanh giống như lơ đãng mà đáp lại “Sao?”

      Nhận thấy Tô Nhan đúng, Lăng Sở Sở hỏi “Hôm nay với cậu cái gì ?”

      Tô Nhan nhếch miệng “ có gì.”

      ?”

      .”

      gạt tớ?”

      lừa cậu.”

      Lăng Sở Sở nặng nề mà thở dài, đem đầu Tô Nhan quay lại, hai mắt như hai quả cầu nước trong suốt, vô cùng đau đớn “A Nhan, cậu ngay cả tớ cũng chịu sao?Cảm tình nhiều năm như vậy của chúng ta…”

      Tô Nhan nhìn , trầm mặc.

      Lăng Sở Sở đột nhiên nghĩ tới cái gì hỏi lại “Cũng là cậu bị khi dễ mà cậu dám sao? Nếu Hứa Triết Quân mà dám khi dễ cậu, cậu lập tức vọt tới cho biết sống 20 năm là lâu rồi.”

      Nhớ tới chuyện giữa trưa, sắc mặt Tô Nhan trầm xuống, cắn môi dưới tựa hồ như nhẫn cái gì đó.

      “Thực là bị khi dễ sao?” Gặp phản ứng này của Tô Nhan, hai mắt Lăng Sở Sở bốc hỏa, giận lên mà “Tên Hứa Triết Quân này đáng chém ngàn đao, cũng dám khi dễ cậu. Xem lão nương bắt rút gân cho hả dạ . Làm thành nem rán.”

      phải…” Tô Nhan đưa tay nắm lấy tay Lăng Sở Sở, lắc đầu.

      “A.. phải? Vậy chứ là làm sao?” Lăng Sở Sở cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.

      Hai tay Tô Nhan nắm thành quyền, bả vai run run lên, trong mắt toát ra lửa giận cơ hồ là thể dập được. đột nhiên bật dây, nhe răng nhếch miệng kêu lên “Tên kia… tên kia…”

      “Con mẹ nó chứ, cái gì mà có chủ! Em mới là có chủ. tớ có chủ… có chủ gì? còn tính cái gì này nợ? Bổn nương bảo trì đơn phương độc mã thân mình 18 năm mà là có chủ.. cỏ chủ sao? Con mẹ nó chứ còn cố mà làm…”

      “Còn hứa cái này, được làm cái kia. nghĩ mình là cách vách còn chính là thần mã chắc?

      “Đánh, đánh , đánh! Đánh nát cái đầu quỷ này. Trử bỏ nguy hiểm với tớ còn uy hiếp tớ, còn có thể làm thần mã của tớ nữa? Dám làm điều gì khác sao?”

      “Tớ phỉ nhổ vào, đàn ông nên thích đàn ông. Thích con làm cái gì? BG có tiền đồ.BL mới là vương đạo. có Mộc Thiên còn chưa đủ sao? Tên này biết chừng mực gì cả. Tớ nguyền rủa bị trời tạo phạt, trời giáng thiên lôi oánh .”

      “Bà ngươi đây người quá tốt, làm sao cứng rắn để bị cước chứ. Ta đây cần. Tớ các cậu nghe thần mã cũng chưa từng có, thần mã cũng chưa từng phát sinh ra bao giờ.”

      “Tên chết tiệt, tìm cái chết , tìm cái chết !” T_T

      Tô Nhan chưa bao giờ phun trào đến khủng bố như vậy, khiến cho ba người còn lại trong phòng ngu 215 lâm vào tình trạng khiếp sợ cực độ. Giáng thiên lôi xuống là đánh các sao, cái loại cảm giác tắm rửa mà có thiên lôi ở đầu, tinh thân như thế nào cũng cảm giác được đều ràng như thế.

      thuần ngốc trì độn hề báo trước mà bùng nổ cách kinh người như thế này, rút cuộc là bị bao nhiêu đả kích chứ.

      “A Nhan..” Lăng Sở Sở vươn tay huých A Nhan chút.

      “Về sau ai còn muốn nhắc đến cái tên kia, tớ liền cắn chết người đó.” Tô Nhan quay đầu, mặt lộ ra tia hung dữ, màu trắng noãn cua chiếc răng nanh sáng loáng lên làm cho người ta kinh hãi.

      Lăng Sở Sở giật giật thu hồi ngón tay, rất hợp tác mà gật gật đầu. Ánh mắt Tô Nhan chuyển qua người Cố Vi Ngôn cùng Trần Tuyền, sau khi nhìn đến hai người gật đâu mới vừa lòng trở lại chỗ ngồi của chính mình, tiếp tục xem lừa đảo.

      Lăng Sở Sở, Cố Vi Ngô cùng Trần Tuyền, ba người nhìn nhau gì nhưng các đều đọc được ý tứ trong mắt đối phương.

      Hứa Triết Quân, ngươi nha làm cái chuyện tình táng tận lương tâm gì? Cư nhiên có đem thuần ngốc trì độn trong nháy mắt kích thích biến thành kẻ bùng nổ đến kinh người thế này. Cái này phải lượng tăng lên mà hoàn toàn là chất chuyển biến a. Từ trì độn thuần ngốc biến thành kiêu ngạo khinh người, thích hợp mà cũng là chuyện xưa nay chưa từng có, tuyệt đối là chuyện hiếm có, có hai nha.

      Nghĩ đến Tô Nhan tại bạo phát, Lăng Sở Sở cũng dám qua bên đó mà động chạm gì đến nữa. Nghĩ trước tiên nên biết chân tướng việc, cũng chỉ có thể tìm kiếm nhân vật chính thứ hai – Hứa Triết Quân.

      Sửa sang lại mọi thứ cho tốt, Lăng Sở Sở chạy đến ngoài ban công đóng cửa lại rồi gọi điện thoại cho Hứa Triết Quân.

      “Hứa Triết Quân, cậu đối với A Nhan của nhà chúng tôi làm cái gì rồi…” thanh trầm sâu của Lăng Sở Sở lộ ra hàn khí lành lạnh.

      Hứa Triết Quân nhíu mày chút “ ấy làm sao vậy?”

      “Cậu rút cuộc là làm cái gì mà kích thích cậu ấy như vậy? Thế nhưng có thể làm cho ấy từ thuần ngốc trì độn hóa thành người kiêu ngạo khinh người thế hả? Cường độ này đều nhanh vượt quá ra ngoài dự đoán rồi.”

      “Thuần ngốc? Kiêu ngạo khinh người.?” Thuần ngốc còn có thể hiểu được nhưng mà kiêu ngạo khinh người là cái gì chứ?

      Lăng Sở Sở vỗ trán gì “chính là Tô Nhan từ tiểu ngốc thông suốt, đột nhiên chuyển biến trở thành người rất luống cuống…”

      “A, đúng rồi, ấy vừa mới ở trong phòng ngủ hung hăng mắng cậu chút. Chúc mừng cậu, tớ cho tới tận bây giờ có gặp qua người nào có thể đem ấy bức thành như vậy, cậu là người đầu tiên đó.”

      “A, đúng rồi ấy còn , chúng tôi ai nhắc đến tên của cậu cắn chết người đó…”

      Hứa Triết Quân trầm mặc, đường trở về Tô Nhan vẫn là rất tốt. Như thế nào lúc này liền biến thành như vậy rồi?

      “Cậu cảm thấy ấy thế nào?” Hứa Triết Quân có chút đau đầu.

      Lăng Sở Sở sờ sờ cằm “Tớ dự cảm được, cậu đại khái bị nhốt vào 18 tầng địa ngục có ngày ra.”

      “Tớ thực ôn hòa..”

      “Hừ..” Lăng Sở Sở bĩu môi “ôn hòa? Vậy lúc cho cho Mộc Thiên cũng là người nhà học trưởng, như thế nào cảm thấy A Nhan bạo phát chứ?”

      “khụ…khụ..” Hứa Triết Quân ho khan hai tiếng gì. thể cho Lăng Sở Sở vì trực tiếp chuyển hóa sang hành động ? Phỏng chừng sau khi , Lăng Sở Sở chạy nhanh như bay tới mà chém chết

      “Qua vài ngày có thể đỡ hơn ?”

      Lăng Sở Sở suy nghĩ rồi hỏi lại “Cậu rút cuộc là làm cái gì?”

      “..” Hứa Triết Quân trầm mặc.

      sao? Quên . Chúc cậu may mắn.”

      “Đợi chút.” Hứa Triết Quân sau khi trầm mặc lúc lâu, gian nan mở miệng “Khụ… là tớ hôn ấy…”

      “Phốc..” Lăng Sở Sở như muốn phun ra ngụ máu tươi “Tớ đại ca àh, động tác của cậu cũng quá nhanh ?”

      Hứa Triết Quân đầu đầy hắc tuyến “ phải cậu xuống tay phải nhanh sao?”

      “Nhưng cũng thể nhanh như vậy chứ. Cậu đây là nhảy qua bao nhiêu bước rồi. Trách được A Nhan bạo phát như vậy. Cậu cho là A Nhan là đứa bình thường thôi sao? Có thể lập tức tiếp nhận được nhiều như vậy?”

      Hứa Triết Quân , đứa bình thường sao?

      “Cậu trước tiên để cho ấy hai ngày tiêu hóa hết . Đứa A Nhan này, tiêu hóa này nọ cần mấy ngày đó.”

      “Uh.”

      “Nghe ý tứ của ấy là nghĩ đương.”

      “…”

      “Bất quá tớ cảm thấy cậu so với ai khác đều có hi vọng hơn?”

      “Sao?”

      có người nào xuống tay so với cậu mà ngoan độc hơn.”

      “…”

      “Hơn nữa trừ cậu ra, cũng có người nào có thể làm cho A Nhan kích động như vậy.”

      “…”

      “Cố gắng tốt, tớ còn rất xem trọng cậu đó.”

      “…”

      “Được rồi, cậu còn gì nữa tớ tắt máy đây.”

      “Ừ, hẹn gặp lại.”

      Tắt điện thoại, Lăng Sở Sở trở lại phòng ngủ, chuyển ghế dựa của chính mình đến ngồi sát bên cạnh Tô Nhan.

      “A Nhan, cảm giác hôn môi cũng tệ lắm ?”

      Tô Nhan uống sữa, thiếu chút nữa là bị sặc chết “khụ khụ…”

      “Tớ cảm thấy tệ .” Lăng Sở Sở nhíu mày nhìn màn hình máy tính chiếu cảnh đương, quay đầu trong mắt tràn đấy ý cười hỏi Tô Nhan “Cậu sao?”

      người mà chính là người ở trước mắt, chỉ cần nhàng liếc mắt cái liền chỗ nào che giấu. Đối với Tô Nhan mà , Lăng Sở Sở chính là người như vậy.

      “Cứ như vậy ..” Bị Lăng Sở Sở liên tục ngừng nhìn chăm chú khiến Tô Nhan mặt đỏ tai hồng mà .

      Lăng Sở Sở như biết được điều gì đó, gật gật đầu cười “Đúng là phải tệ chứ.”

      Tô Nhan trầm mặc, làm bộ chú ý của chính mình đều tập trung màn hình máy tính.

      “Tớ cảm thấy nếu đem người ta ăn cho đến hết, hay là có điểm muốn chịu trách nhiệm. Làm người phải phúc hậu.” Lăng Sở Sở cười tủm tìm nhìn Tô Nhan, ý vị thâm trường .

      “Phốc…” Tô Nhan uống ngụm sữa liền phun ra, bi phẫn muốn chết “Tớ mới là người bị ăn đến hết kìa.”

      “A, ra cậu mới là người bị ăn sạch sao?” Nhìn khuôn mặt nhắn đỏ rực của Tô Nhan, Lăng Sở Sở mỉm cười “Tớ tin tưởng bạn học Hứa Triết Quân nhất định rất thích ý với việc chịu trách nhiệm này.”

      Tô Nhan hừ lạnh tiếng “Tớ cần.”

      “Mấy ngày hôm trước ăn hũ dấm chua lớn còn cần sao?”

      “A Nhan, trốn tránh là vô dụng.” Lăng Sở Sở thở dài, thấp giọng khi động tâm, cậu lại như thế nào trốn tránh. Khi đó cũng làm nên chuyện gì đâu.”

      Tô Nhan khép hờ mi mắt, ánh mắt lóe ra, biết nghe lọt được bao nhiêu.

      Hết chương 35

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 36 : Như vậy cũng muốn sao?

      Giáo sư dạy toán của Tô Nhan là phụ nữ mang thai cỡ 4 hoặc 5 tháng. Mỗi lần nhìn đến giáo sư tay chống thắt lưng, tay cứ như thế cố sức viết lên bảng, viết xong lại kiên nhẫn giảng chờ bọn từng chủ đề. Tô Nhan nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài, cái này dễ dàng nha.


      Đúng vậy, gặp được người làm hết phận phụ trách như vậy, giáo sư lại phí sức lao động, khả năng nữa là phụ nữ có thai, ngươi như thế nào nhẫn tâm học lại ngủ đây? Nhưng thực tế sao? Mặc kệ giáo sư lại bị khổ bức tới bi kịch như thế nào, người học ngủ vẫn là cứ ngủ mà chơi di động cùng xem tiểu thuyết cũng như những sinh viên ngày xưa.

      Tô Nhan đương nhiên cũng là bệnh nhân của ba loại bệnh này. Lên trời làm chứng, đối với việc giáo sư Lục mang thai mà còn dạy trong lòng Tô Nhan vẫn rất tôn kính. Nhưng là ai kêu giáo sư Lục là dạy về vi phân và tích phân chứ? Vi phân và Tích phân là cái gì? Đó là so với toán trug học vẫn làm cho Tô Nhan học được a. Loại ý tương khắc trời sinh này, Tô Nhan làm sao có thể nghe vào cho được?

      Bình thường cũng giống nhau, Tô Nhan cố gắng tinh thần cũng chống đỡ được hơn nửa tiết,nhìn những còn số buồn tẻ của giáo sư cùng thanh ôn hòa vững vàng mà vô thanh vô thức ngủ .

      Tiết học Toán chấm dứt, thời điểm chuông tan học vang lên miệng Tô Nhan vẫn còn chép miệng vì theo chu công tranh nhau ăn gà, thời điểm ý thức hơi chút thanh tỉnh lại phát Lăng Sở Sở có kêu . Tô Nhan nghĩ đến còn có tiết nữa, lại lần nữa nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục ngủ hồi nữa.

      Qua hồi lâu, nhận thấy được thanh bốn phía đều chậm rãi biến mất, cuối cùng ngay cả thanh giảng bài của giáo sư cũng thấy. Tô Nhan cảm thấy ở đầu có điểm đúng , vội mở mắt ra.

      Nhưng mà chuyện khinh khủng nhất xảy ra!!

      Tô Nhan đờ đẫn trừng mắt nhìn tình hình, thậm chí vươn tay mà chỉ chỉ, mới tin tưởng vào hai mắt của mình có nhìn lầm. nghĩ đến cả phương án cuối cùng, hao hết thủ đoạn, cơ hồ có thể là người từ thủ đoạn né cả hai tuần lễ, vừa cảm giác tỉnh ngủ lại xuất bên người . Mà đối phương mang theo nụ cười yếu ớt, lẳng lặng nhìn chính mình.

      “Tăng….” Tô Nhan nghe được thanh của tiếng dây cây đứt trong đầu mình.

      “Tăng….Tăng…” tiếng thứ hai rồi thứ 3… liên tục là đoạn thanh này.

      Đầu óc máy móc chuyển hướng bên kia, Tô Nhan bi kịch phát đừng là Lăng Sở Sở cùng hai người kia mà người trong toàn bộ phòng học đều thấy. Trách được có thanh . Toàn bộ cầu thang phòng học, trơ trọi lẻ loi chỉ còn lại cùng Hứa Triết Quân hai người.

      Sở Sở, cậu làm sao có thể liền bỏ rơi tớ như vậy chứ?

      đúng, đây là bán đứng. Bán đứng cách trắng trợn. Ở trong lòng Tô Nhan thầm khóc thảm, tức giận mà . Mặc cho luôn nghĩ trong đầu cũng có nghĩ đến, Sở Sở cùng hai người kia cư nhiên bỏ lại mà Hứa Triết Quân lại đột nhiên xuất như vậy.

      “Rút cuộc cũng tỉnh rồi?” Thanh thản nhiên của Hứa Triết Quân, mang theo vài phần ý cười.

      Tô Nhan cả người cứng đơ, quay đầu nhìn Hứa Triết Quân ung dung ngồi bên cạnh, giọng căm hận “Cậu làm sao có thể ở chỗ này?”

      Hứa Triết Quân nhíu mày, trong ánh mắt tràn ngập ba chữ “đừng giả bộ”.

      “Cậu là thế nào?”

      “Tớ làm sao mà biết?” Tô Nhan tức giận hừ lạnh tiếng “Tớ trở về.”

      Để tiêu dao tự tại vui vẻ hai tuần lễ rồi, Hứa Triết Quân làm sao có thể liền như vậy mà để , tay liền đè lên bả vai mà cười “Nhanh như vậy trở về làm gì chứ?”

      Tô Nhan trừng mắt liếc nhìn hai tay của người nào đó đặt vai mình, cả giận “Ăn cơm. phải bây giờ là giờ cơm trưa sao? sớm chút, còn có mà ăn sao?”

      Hứa Triết Quân nhếch môi, đứng dậy “Tớ mang cậu ra ngoài ăn, muốn ăn cái gì?”

      ăn.” Tô Nhan tức giận, phải vì chút cơm mà liền đem bản thân mình bán đứng đâu.

      “Tớ là cảm thấy cậu mấy ngày nay rất vất vả nên muốn khao cậu.”

      Nghe xong những lời này, Tô Nhan có chút hiểu, vất vả cái gì? Nhưng là Hứa nghiệt đến khao ?

      “Bằng chỉ số thông minh của cậu, chỉ cần chỉnh chút liền chặn cuộc gọi điện thoại, còn luôn đèn mỗi khi lên QQ với tớ. Những cái này thực là dễ dàng.” Hứa Triết Quân từ cao nhìn xuống, nhìn Tô Nhan ngồi ở ghế, “ah” tiếng lại nghĩ tới cái gì “cuối cùng cậu rang đem tớ tô đen , đúng rồi cậu còn hỏi lịch học từ Tần Mộc Thiên nữa.”

      Hứa Triết Quân bắt gặp sắc mặt Tô Nhan trắng rồi lại xanh, khóe môi mang ý cười rang hơn “ dễ dàng nhất chính là mấy ngày này thế nhưng lại đường từ phòng ngủ tới lớp học, ngay cảm cơm ở căn tin cũng ăn. Nếu Sở Sở giúp cậu mang cơm cậu liền kêu người khác mua hộ, hoặc là ăn mỳ ăn liền hay bánh gì đó sống tạm. Vì né tránh tớ có thể làm đến những việc này, dễ dàng gì rồi.”

      Tô Nhan mân miệng, cắn răng, trong lòng bi phẫn lên. Người này tuyệt đối là tới để cười nhạo !

      “Kỳ …” Hứa Triết Quân bỗng nhiên chuyển sang vẻ bất đắc dĩ “Cậu cần trốn tớ như vậy.”

      “Hả?” Tô Nhan ngẩng đầu, trong mắt mang theo dấu hỏi.

      Hứa Triết Quân thở dài,sắc mặt lên chút cười khổ “tớ biết là tớ có chút nóng nảy, nhưng là… Tô Nhan, cậu có nghĩ tới hay cậu vì cái sao lại trốn tớ chứ?”

      “Theo tớ được biết, Tần Mộc Phong cũng thổ lộ với cậu nhưng cậu cũng có trốn tránh . Như vậy vì sao muốn trốn tránh tớ chứ?”

      “Tô Nhan, cho tớ biết vì sao ?” Hứa Triết Quân cúi đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Nhan, đợi câu trả lời của .

      Tô Nhan nhíu mày, cắn môi suy tư cả nửa ngày, căn bản biết nên trả lời như thế nào. Vấn đề này, kỳ cho tới bây giờ có nghĩ tới, chính là theo bản năng né tránh mà thôi. Đúng vậy, rút cuộc là vì sao muốn tránh chứ?

      “Chán ghét tớ cho muốn né tránh tớ?” Gặp Tô Nhan căn bản là hồi đáp được, Hứa Triết Quân lại hỏi.

      Tô Nhan lắc lắc đầu.

      “Thế thích tớ sao?” Hứa Triết Quân lại hỏi.

      Tô Nhan tiếp tục lắc đầu.

      Hứa Triết Quân cười khẽ “Thế là thích sao?”

      “cậu mới thích.” Tô Nhan bỗng dưng mở to hai mắt, phát giác chính mình như rơi vào bẫy của người này, phẫn nộ trừng mắt lên.

      Hứa Triết Quân vỗ đầu của , ôn nhu trấn an, cười thừa nhận “Tớ là thích a, hơn nữa là thích lâu rồi. Cậu biết phải ?”

      Mặt Tô Nhan đỏ lên chút, quay đầu qua bên nhìn tới . Người này vậy da mặt còn quá dày .

      Hứa Triết Quân ôn nhu nhìn , hỏi “Tô Nhan, thử lần tốt sao?”

      Tô Nhan cúi đầu, trái tim như là bị vô số dây mây quấn quanh, rối rắm biết nên trả lời như thế nào.

      Thử lần, tốt sao? Kỳ , có gì tốt.

      Tô Nhan bị chính đáp án trong lòng mình làm cho hoảng sợ. Là có gì tốt, đó chính là nơi chưa từng bao giờ chạm đên, biết đến tột cùng là vào tốt hay vẫn là ở lại tại chỗ.

      Nếu ở lại tại chỗ như thế này ít nhất vẫn an toàn, cho nên theo bản năng né tránh.

      Hứa Triết Quân thở dài, mang theo chút thất vọng cùng đơn, nhiều hơn là bất đắc dĩ.

      Tô Nhan nắm tay chặt, cảm giác thời gian như rất dài,khiến lòng của khẩn trương lên.

      “Như vậy vẫn là giống như trước kia có được ? Ít nhất cần lại trốn tránh ta.”

      Tô Nhan ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Hứa Triết Quân mang theo ý cười khổ nồng đậm cùng mất mát, cảm xúc hỗn loạn ràng, ánh mắt thâm thúy kia đối với vẫn là dung túng, chỉ cần nguyện ý điều gì bất kể cái gì đều có thể dung túng mà đáp ứng cho .

      Tô Nhan đột nhiên cảm thấy có cái gì đó bóp ở cổ của , làm cho nên lời mà cũng bắt đầu cảm thấy khó thở.

      nghĩ như vậy, nghĩ biến thành cái dạng này, cũng muốn nhìn đến biểu tình như vậy của Hứa Triết Quân. Tô Nhan cắn môi, trong lòng mảnh hỗn loạn, biết thế nào là tốt nữa.

      Hứa Triết Quân cụp mi mắt xuống, che lại cảm xúc trong mắt giọng hỏi “Như vậy cũng muốn sao?”

      Hết chương 36

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 37 : Con đường dạy bảo còn rất lâu dài..

      phải.” Tô Nhan theo bản năng lên tiếng phản bác.

      phải cái gì?” Hứa Triết Quân giương mắt nhìn , ánh mắt nhuốm ánh nắng ngoài cửa sổ chảy xuôi ôn nhuận sáng bong.

      Tô Nhan ngẩng đầu, chóng lại ánh mắt ôn hòa mềm mại kia, ánh mắt kia thực sáng ngời, có ý cười ấm áp bao dung và cổ vũ cho . Tô Nhan há miệng thở dốc, rút cuộc vẫn là ra “ phải là muốn.”


      “Hả?” Hứa Triết Quân hơi nâng cao giọng, chờ tiếp tục tiếp.

      Tô Nhan hạ ánh mắt xuống, nhìn bàn tay trái của Hứa Triết Quân, cái tay kia so với tay của còn lớn hơn rất nhiều, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, nhìn rất đẹp. Tô Nhan kinh ngạc nhìn chằm chằm cái tay kia, suy nghĩ tự giác được mà bay tới nơi khác.

      Phát Tô Nhan thế nhưng lại thất thần, Hứa Triết Quân có chút bất đắc dĩ giọng kêu lên “Tô Nhan..”

      Bị gọi hoàn hồn, Tô Nhan phát chính mình nhưng lại dõi theo tay của đến ngẩn người, vội vàng xấu hổ di chuyển ánh mắt sang bên.

      mặt Hứa Triết Quân lên tia cười yếu ớt “Tô Nhan, cậu còn vẫn còn chưa xong.”

      “A… chưa xong cái gì?” Tô Nhan mơ hồ hỏi.

      phải là muốn, là có ý gì?”

      Tô Nhan cúi đầu, k lời nào. phải là muốn, chính là cảm thấy nếu cứ như vậy làm thực thất vọng … tựa như vừa mới như vậy, nghĩ lại có biểu tình như thế. Nhưng là như vậy làm cho biết như thế nào bây giờ?

      Tay Hứa Triết Quân mơn trớn bên thái dương Tô Nhan, đặt tay lên mái tóc mềm mại của , động tác nhàng làm cho Tô Nhan cảm giác được loại cảm giác bản thân được quý trọng. Mặc kệ như thế nào, người này thương tổn tới . Trong lòng Tô Nhan nảy lên ý nghĩ như vậy, cơ hồ là tin tưởng chắc chắn.

      “Tô Nhan, cho tớ biết là ý gì?”

      Thanh Hứa Triết Quân lớn, làm cho Tô Nhan an tâm hơn.

      “Thời gian qua cậu có phải hay rất thất vọng về tớ?” Tô Nhan ngẩng đầu, hỏi ra chính băn khoăn trong lòng mình.

      Tay Hứa Triết Quân sờ tóc Tô Nhan liền cứng đờ, ngoài ý muốn nhìn Tô Nhan trong chốc lát, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu “Uh, chỉ có rất thất vọng còn có cực kỳ giận và rất khó quên nữa.”

      “A…vì sao?” Tô Nhan ngẩng đầu, đối với điều này rất khó lý giải.

      “Cái này…” Hứa Triết Quân suy nghĩ chút rồi hỏi “Tô Nhan, tại muốn ăn cái gì?”

      Đột nhiên lời lại chuyển sang đề tài khác làm cho Tô Nhan sửng sốt chút nhưng vẫn là trả lời rất nhanh “Thịt… thịt nướng.”

      “Nếu như vậy, tại bụng của cậu là rất đói , có mâm thịt nướng đặt ở trước mặt cậu, bên cạnh còn có vài người như hổ rình môi vây quanh cậu, mơ ước có được mâm thịt nướng của cậu, cậu vẫn là lập tức muốn ăn luôn sao? Hay là vẫn tiếp tục làm ra vẻ hả?”

      “Vô nghĩa! Đương nhiên là lập tức ăn luôn.” Tô Nhan chút nghĩ ngợi lập tức liền trả lời.

      Trả lời xong, Tô Nhan đột nhiên cảm giác tựa như có điểm là lạ. Ngẩng đầu quả nhiên Hứa Triết Quân nhìn mình cười đến phi thường… được rồi, cười phi thường sáng lạn ? đúng, rạo rực mới đúng? Cũng đúng, tóm lại lại là cười với ý nghĩa xấu xa là được. Hơn nữa cặp mắt nhìn kia ràng là , cái này cậu hiểu chưa?

      Tô Nhan nháy mắt lập tức phản ứng lại, tức giận mà trừng mắt “hỗn đản. Tớ mới phải là thịt nướng. cậu mới là thịt nướng.”

      “Được, được. Cậu phải là thịt nướng, tớ mới là thịt nướng.” Tâm tình Hứa Triết Quân tốt lên, lặp lại lời của Tô Nhan lần nữa.

      Tô Nhan xám cả mặt, người này ở mặt ngoài là tính tình tốt lắm, thực thuận theo nhận thức nhưng thực tế ràng chính là trơ trẽn, là châm chọc lớn.

      “Cho nên với trường hợp như vậy tớ làm sao có thể yên tâm tiếp tục làm ra vẻ với cậu nữa chứ?”

      Trong giọng của Hứa Triết Quân nhẫn đầy ý cười, giống như chỉ cần hơi dùng sức chút lập tức phát tán ra bốn phía. Nhìn mặt mày giãn ra sung sướng, Tô Nhan quyệt miệng rồi lẩm bẩm “Tớ mới phải là thịt nướng…”

      “Uh.” Hứa Triết Quân cười lên tiếng “Nhưng nếu cứ để cậu tiếp tục làm ra vẻ như vậy tớ có cách nào khác mà an tâm được, cuộc sống hàng ngày gian nan khó khăn, ngày thể ăn, đêm thể ngủ…”

      “Phốc…” đợi Hứa Triết Quân xong, Tô Nhan nhịn được mà cười ra tiếng. Gặp Hứa Triết Quân nhìn chính mình nhịn được mà cười lên, Tô Nhan vội khoát tay “Đừng động tới tớ, cậu cứ tiếp tục, tiếp tục …”

      “Khụ…” Hứa Triết Quân ho khan tiếng, chỉnh ngữ sắc mặt cùng ngữ điệu trở nên có chút kỳ dị. khom người xuống, cúi đầu nhìn Tô Nhan rất gần, môi khẽ mở giọng ôn nhu, hỏi “Tô Nhan, cậu từ bỏ được sao?”

      câu hỏi đơn giản như vậy làm cho tâm Tô Nhan hiểu rất nhanh chóng dựng lên, loại cảm giác tê dại từ đầu đến chân lập tức xuất , truyền khắp toàn thân. Tô Nhan rất ràng cảm nhận được trái tim của mình nhảy dựng lên, giống như chút lưu ý nhảy ra ngoài vậy.

      Từ bỏ được sao? được… Lần đầu tiên Tô Nhan ràng câu trở lời của chính mình như vậy.

      Giờ khắc này, Tô Nhan rút cuộc cảm nhận được đáp án ngày đó mà Lăng Sở Sở thích người là có cảm giác gì? Cái loại cảm giác tim đập nhanh, từ đáy lòng truyền đến vui mừng, khẩn trương lại mang theo điểm hưng phấn, làm cho người ta vô cùng quyến luyến buông, muốn cảm giác kia dừng lại tại giờ khắc đó.

      Như vậy, là thích Hứa Triết Quân sao? ra là Thích.

      “Nếu như thể từ bỏ được, vậy ở cùng chỗ với tớ có được ?” Hứa Triết Quân tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của Hứa Triết Quân nên lên tiếng hỏi,

      “Được.” Tô Nhan vô ý thức há mồm đáp.

      Hứa Triết Quân nở nụ cười giống với bình thường, nét uốn lượn dựng lên tên mặt tựa hộ như là đóa hoa nở rộ, sinh động mà mê hoặc lòng người. Đợi cho Tô Nhan ý thứ được chính mình vừa gì đó, hé ra khuôn mặt tươi cười đỏ bừng, chỉ còn kém đến có giọt máu nào xuất ra nữa thôi. Đồng ý cũng đồng ý rồi, tại muốn đổi ý cũng có cơ hội.

      Mà Hứa Triết Quân cứ như vậy, cười tủm tìm nhìn Tôn Nhan, cúi người xuống đem ôm lấy, ở bên tai giọng “Tô Nhan, tớ thực rất vui vẻ.”

      Đầu Tô Nhan chon trong lòng Hứa Triết Quân, nhìn thấy giờ khắc này mặt cũng là tươi cười, có chút ngượng ngùng, có chút ngốc nhưng cũng là ràng rất động lòng người. cũng thực vui vẻ, tuy rằng cũng ra điều gì.

      “Cái kia, Hứa Triết Quân… ăn cơm sao?” Tô Nhan vươn đầu, tuy rằng cảm thấy lời trong chính miệng mình ra khả năng có thể sát phong cảnh tại, nhưng là… vấn đề ấm no tóm lại la quan trọng nhất.

      Hứa Triết Quân sửng sốt chút rồi sau đó cúi người xuống, đặt đầu ở vai Tô Nhan, bật cười thành tiếng.

      “Có cái gì buồn cười. tại chính là giờ ăn cơm mà.” Tô Nhan có chút bực, đưa tay đánh phen.

      “Muốn ăn cái gì?” vất vả ngừng cười, Hứa Triết Quân hỏi lại.

      Tô Nhan liếc mắt nhìn cái thốt ra “thịt, thịt nướng.”

      “Được, vậy ăn tự mình phải nướng thịt nha?”

      “Uh.” Tô Nhan gật gật đầu, theo ra khỏi phòng học. rút cuộc là có thể ăn thịt, suy nghĩ xem hình như lâu chưa ăn thịt, khoảng 2 tuần gì đó … phải biết rằng trong hai tuần này thức ăn của có chút bức khổ nha… nay rút cuộc có thể cải thiện điều kiện ẩm thực chút.

      “Hứa Triết Quân, vậy cậu có phải hay là phiếu cơm dài hạn của tớ?” Tô Nhan bị tay Hứa Triết Quân lôi kéo bên người .

      Hứa Triết Quân nghe được vấn đề này, trầm mặc vài giây sau vẫn là gật đầu “Uh..”

      “Được.” Tô Nhan đối với câu trả lời đó vừa lòng.

      Hứa Triết Quân nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi lại “Ai cho cậu về phiếu cơm dài hạn.”

      “A… Sở Sở cùng hai người kia lần trước ở trong phòng ngủ có thảo luận đến, rằng ở đại học vẫn là nên tìm ra phiếu cơm dài hạn tốt.”

      Hứa Triết Quân trầm mặc, tin tưởng nếu vẫn đem nha đầu này đặt ở trong phòng ngủ đó, sớm muộn gì cũng có ngày bị làm hư thôi.

      “Tô Nhan,lời của các cậu ấy nghe ít thôi.”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì tớ chỉ là phiếu cơm dài hạn..”

      “Thế là cái gì?”

      “Tớ là bạn trai cậu.”

      “A.. được rồi.”

      “…”

      Đúng là con đường dạy bảo còn rất lâu dài..

      Hết chương 37

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 38 : Lễ Noel sao?

      đương là thế nào?

      Người khác thế nào Tô Nhan biết nhưng là Lăng Sở Sở cùng với Lâm Phong này đối với là biết được nhất. Từ sau khi hai người ở cùng chỗ luôn dính lấy nhau làm cho Tô Nhan có vô số lần phải nổi cả da gà. Cứ tưởng rằng qua hai năm trung học đến khi học đại học giai đoạn ngọt ngào cũng nên phai chút sao?

      Căn bản có. Nhưng mà ngược lại càng tăng thêm…


      Mỗi ngày sau giờ cơm tối, Sở Lâm Phong đều đúng giờ đứng dưới lầu phòng ngủ, sau đó hai người cùng nhau dạo bộ tới tối. Chờ Lăng Sở Sở sau khi trở về phòng ngủ lại nấu cháo điện thoại thêm vài giờ nữa. Trừ lần đó ra, ngày thường chỉ cần có thời gian, Sở Lâm Phong đều đến làm sinh viên dự thính của khoa bọn họ, cuối tuần lại hẹn hò lần.

      Nếu tính ra kỳ phần lớn của Lăng Sở Sở đều ngọt ngào ở cùng với Sở Lâm Phong.

      Cho nên quay đầu nhìn lại chính mình, đừng là ba người trong phòng ngủ thấy kỳ quái, Tô Nhan cũng có chút nghi hoặc.

      cùng Hứa nghiệt được xem như đương sao? Tô Nhan có đôi khi cũng có thể xác định được.

      Hẳn là xem như thế …..

      Tuy rằng hai người bọn họ gọi điện thoại vào buổi tối mà số lần cùng thời gian cũng nhiều, cũng ít ra ngoài bộ, cuối tuần hẹn hò nhiều lắm cũng là ra ngoài ăn bữa cơm, tản mạn vài chuyện. Được rồi, Tô Nhan tổng kết chút, kỳ cùng với tại cũng có gì khác biệt lớn lắm.

      Cho nên làm cho Lăng Sở Sở, Cố Vi Ngôn và Trần Tuyền ba người lần lượt hỏi “Hai người các cậu đương sao?” Về vấn đề này, Tô Nhan cũng nảy sinh hoài nghi. Đây được xem là đương sao?

      Đại khái xem như vậy

      Tô Nhan cũng biết cho nên chỉ có thể nhìn trời mê man.

      “Hứa Triết Quân, hai chúng ta là đương đây sao?” Đem miếng bánh ngọt cuối cùng cho vào miệng, mê mang lâu sau Tô Nhan rút cuộc đưa ra vấn đề làm khó nghĩ mấy ngày nay.

      Vẫn tựa vào ghế, Hứa Triết Quân nhàn nhã nhìn Tô Nhan ăn cơm cũng sửng sốt chút, ra nghĩ tới cái nha đầu kia lại đưa ra vấn đề này. Nhìn vẻ mặt rối rắm mê mang của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười cười hỏi “Làm sao phải?”

      Tô Nhan trở thành người bất ngờ bị hỏi nên ngẩn ngơ “Sở Sở cùng hai người kia đều hỏi em, hai người các cậu đương sao…”

      Hứa Triết Quân bắt chéo chân, vẻ mặt thích ý “Vậy em đúng hay là ?”
      “Đại khái xem là như thế ….” Kỳ Tô Nhan đúng là có nắm chắc cái gì.

      “Đại khái sao?” Hứa Triết Quân nhíu mày, nhìn Tô Nhan, trong mắt mang ý cười “Vậy em cảm thấy như thế nào mới được xem là đương thực thụ đây?”

      “Hẳn là nên giống Sở Sở cùng Lâm Phong …”

      “Thế hai người bọn họ như thế nào? Có phải hay mỗi ngày dính chỗ với nhau, hận thể 24j đều xa rời sao?”

      Hứa Triết Quân lập tức vào chỗ mấu chốt, Tô Nhan có chút giật mình “A… làm sao mà biết?”

      Uống ngụm trà sữa, Hứa Triết Quân khẽ cười nhìn Tô Nhan trong chốc lát, mới chậm rãi phun ra hai chữ “Thưởng thức.”

      Người này ràng là cười nhạo biết thưởng thức. Tô Nhan cắn môi, đầu vừa chuyển, ngoài cười nhưng trong cười mà “Rút cuộc làm cho em biết có kiến thức để mà thưởng thức nha, dễ dàng đó.”

      “Đâu có, đâu có.” Hứa Triết Quân để ý lắm, người kém cỏi về thưởng thức bắt tay vào xử lý cái thìa, giống như vô tình mà câu “So cho tới bây giờ đều nhiều người để thưởng thức được, cũng hiểu biết rất nhiều rồi.”

      “Hứa Triết Quân!” Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi trùng mắt nhìn người đàn ông nhàn nhã đối diện này thích ý, mắt lộ ra tia hung dữ. Quả nhiên, từ miệng người này phun ra ngà ra ngọc được mà.

      “Tô Nhan, nếu giống như bọn họ mỗi ngày đều ở cùng chỗ em thích sao?” Đối mặt với Tô Nhan tức giận thở phì phì, Hứa Triết Quân lựa chọn trực tiếp chuyển đề tài.

      thích.” Nghĩ đến mỗi ngày đều như vậy, Tô Nhan đầy hắc tuyến mặt, cảm thấy sợ hãi. cùng Hứa nghiệt giống với hai người kia đều mỗi ngày ở cùng chỗ chịu nổi.

      “Thế phải được rồi sao. Hơn nữa muốn cho em thời gian để thích ứng.” Hứa Triết Quân cười, có câu gì liền ran gay. cùng đồng dạng như , cần có thời gian để phân phối, dạy bảo nhiều điều nữa.

      Tô Nhan có thể lý giải được điều này nên gật đầu “Uh.”

      “Thứ sáu tuần sau chính là lễ Noel, chúng ta nên làm gì đây?” Qua hồi lâu, Hứa Triết Quân đột nhiên hỏi.

      Lễ Noel? Quả thực là đến đúng lúc. Tô Nhan nhức đầu, suy nghĩ lâu vẫn là nghĩ ra nên làm như thế nào cả. Ai kêu lễ Noel năm vùa rồi đều là học chứ? Cuối cùng, Tô Nhan chỉ có thể đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hứa Triết Quân.

      dạo phố? Xem phim? Ăn cái gì?” Hứa Triết Quân vừa vừa quan sát biểu tình của Tô Nhan, phát giác nha đầu kia tựa hồ có hứng thú với cái gì.

      “Hoặc là thừa dịp từ thứ 6 đến chủ nhật có ba ngày du lịch vậy, ví dụ như Ô Trấn chẳng hạn.” tới đây Hứa Triết Quân phát ánh mắt Tô Nhan sáng rực lên, có chút chờ mong “Như thế nào?”

      Tô Nhan nuốt nước miếng, biểu tình có chút giãy dụa. Ô Trấn nha, kỳ suy nghĩ lâu. Từ lần trước nhìn đến trà sữa được quảng cáo làm ở Ô Trấn, linh hồn bé của vẫn ôm lấy cái địa danh này. Chính là tìm thấy cơ hội mà thôi, nay cơ hội cuối cùng cũng xuất . Nhưng là… Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân ngồi đối diện, trong lòng đột nhiên lên vấn đề, chỉ cùng … có hai người thôi sao?

      “Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”

      thế sao?” Khóe môi Hứa Triết Quân cong lên, nhắc nhở Tô Nhan “Em cảm thấy ai thích làm bóng đèn sao? Hay là em nghĩ muốn cùng người khác, hả?”

      Tô Nhan mân miệng, ánh mắt của Hứa Triết Quân ràng là cho biết : Tô Nhan em tại là hoa có chủ, những ngày như thế đương nhiên chỉ có hai người cùng thôi.

      Hứa Triết Quân sao cả mà chỉ cười “Em muốn … vậy thôi…”

      Đối với Hứa nghiệt tươi cười sao cả, cùng với ánh mắt mạo hiểm chứa đầy gian kế kia, xúc động của Tô Nhan thực bị nén lại thành từng mảnh ném ra ngoài cửa sổ. Đúng vậy, đây là mồi nhử nhưng lại nguyện ý mắc câu.

      Hứa nghiệt tuy rằng phải là mồi nhử nhưng muốn làm cho con cá Tô Nhan này rất muốn, rất muốn, rất muốn ..đều thể cự tuyệt mồi câu, cho nên chắc chắn biết là Tô Nhan mắc câu.

      Ánh mắt khẳng định rằng em măc câu rất là đả thương tự tôn của Tô Nhan rồi. hiểu ra liền muốn có khí chất mà chụp mạnh lên bàn, sau đó kiên định “Em .” Nhưng là… vì cái gì mà nên lời chứ? là rất có lực. Ý thức được chính mình căn bản thể mở miệng cự tuyệt là , trong lòng Tô Nhan yên lặng rơi lệ. Tâm của như viên thủy tinh đều vỡ ra, nghiền thành bùn rồi.

      “Nghĩ như thế là tốt sao? Nếu em thích đến đó vậy chúng ta dạo Tây Hồ cũng đươc.” Nhìn khuôn mặt nhắn của Tô Nhan nhăn lại, Hứa Triết Quân lại phen thêm lửa.

      .. vì sao chứ?” Tô Nhan cắn chặt răng, cảm giác giống như là nghẹn khuất “Chúng là theo đoàn sao?”

      “Chính mình thôi, người trẻ tuổi cùng theo đoàn làm gì? Cũng phải là các ông già bà lão mà theo đoàn.” Hứa Triết Quân thực khinh bỉ, liếc mắt nhìn Tô Nhan cái.

      Tô Nhan bĩu môi “Chính mình rất nhiều phiền toái, muốn chuẩn bị rất nhiều thứ này nọ, còn muốn phải tìm nơi ở nữa chứ.”

      “Cũng phải để em chuẩn bị mà.” Hứa Triết Quân dùng ánh mắt như muốn biết em là kẻ lười biếng rồi “Việc này đều chuẩn bị tốt rồi, em chỉ cần chuẩn bị mọi thứ cho tốt, thứ 6 cùng với là đủ rồi.”

      “A… vâng.” Ánh mắt Tô Nhan có điểm sáng lên, vui vẻ gật đầu.

      ra có bạn trai vẫn là rất hữu dụng!

      Hết chương 38

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 39: Đây là hành động che chở sao?

      Ngày mai chính là lễ Noel, Hứa Triết Quân cùng Tô Nhan cùng nhau vào siêu thị bên cạnh trường học, tính mua chút đồ ăn vặt đường mang theo ăn. Nhìn cái giỏ xách tay mình vắng vẻ còn của ai đó ở bên vẫn như cũ lắc lư đủ thứ. Hứa Triết Quân bất đắc dĩ giữ chặt tay của , chỉ chỉ vào cái giỏ xách “Tô Nhan, em tính mua bao nhiêu thứ để đưa vậy?”


      “A! Làm sao có thể nhiều như vậy rồi.” Nhìn đến cái giỏ xách đầy, Tô Nhan kêu lên cách quái dị, thập phần khiếp sợ. Đánh giá đứa này chính là thả bao nhiêu mua bấy nhiêu, hoàn toàn có khái niệm.

      Hứa Triết Quân đè thái dương run rẩy mà nổi gân xanh, có chút biết gì nữa “Em xem? Chẳng lẽ là tự mấy thứ này nhảy vào giỏ sao?”

      Ánh mắt Tô Nhan ngượng ngùng mà đảo loạn, lúng túng “Em chỉ là chú ý thôi mà?”

      “Vậy rồi sao?”

      Nhìn những thứ trong giỏ xách của mình, Tô Nhan cân nhắc rồi bỏ ra mấy thứ. Lúc này mới đánh nhịp mà “Chừng này hẳn là đủ rồi.”

      “UH.” Hứa Triết Quân vỗ vỗ đầu của , cười “Bất quá, em có phải hay quên thứ gì rồi?”

      “A.. có sao?” Tô Nhan nhìn lại đống đồ ăn vặt trong giỏ, cảm thấy thiếu cái gì cả.

      Hứa Triết Quân thở dài “Sữa chua Tây Hô. Cũng biết đến tột cùng là ai mỗi ngày ầm ỹ la hét muốn ăn hộp chứ?”

      “A…” Tô Nhan trầm mặc. Người mỗi ngày ầm ỹ la hét đều phải ăn hộp là người rất quen, chính là mà.

      thôi, lấy hai hộp.” Hứa Triết Quân nắm lấy tay Tô Nhan, hướng khu sữa chua mà tới.

      Mua toàn đồ ăn vặt, tâm tình Tô Nhan đặc biệt tốt. Đem những thứ đêm nay muốn ăn lấy ra sau đó những thứ còn lại ném cho Hứa Triết Quân, dù sao làm cu li cho tới bây giờ cũng phải là . bên hát điệu hát dân gian, vừa ăn sữa chua Tây Hồ, Tô Nhan thập phần vui vẻ. Đương nhiên, nếu xem lời ác độc của người đàn ông phúc hắc bên cạnh hay là lời bậy của người đó lại càng hoàn mỹ hơn.

      Được rồi, như thế nào đối phương cũng là chủ của bông hoa đây, vẫn là nên cùng so đo mấy cái này làm gì.

      “Tô Nhan.”

      Nghe được Hứa Triết Quân kêu mình, Tô Nhan dừng lại cước bộ, quay đầu chớp mắt hỏi muốn làm gì.

      Hứa Triết Quân chỉ chỉ vào hũ sữa chua trong tay Tô Nhan “ cũng muốn ăn.”

      “Uh.” Tô Nhan gật gật đầu, quyết định đem buổi ăn tối dữ trữ của mình mà kinh dâng lên.

      Hứa Triết Quân nhíu mày, có đưa tay đón lấy mà ánh mắt nhìn chằm chằm cái hộp còn dở trong tay của Tô Nhan. Thực ràng, vị đại gia này muốn ăn đúng là nửa cái hộp kia của .

      “A… cái này?” Tô Nhan quơ quơ trong tay nửa hộp sữa chua ăn rồi.

      Hứa Triết Quân đương nhiên là gật gật đầu.

      Tô Nhan trầm mặc. Vị đại ca này tuy rằng phải là thân cây đường , hơn nữa tại phía sau dòng người tới cũng rất thưa thớt… Nhưng là … vẫn là tính như ban ngày a. đúng, mặt trời còn thấy bóng dáng đâu nữa nhưng vấn đề lớn nhất là… như vậy vệ sinh. Thực … thực là vệ sinh… vi khuẩn rất nhiều… Tuy rằng cùng Sở Sở cho tới bây giờ đều là ăn cùng….

      “Sao?” Hứa Triết Quân hừ tiếng, mang theo vài phần khêu gợi làm cho Tô Nhan ngẩn ra.

      Đáng tiếc trong ánh mắt Hứa nghiệt có uy hiếp đem phản kháng trong ánh mắt của Tô Nhan tiêu diệt ngay tức khắc. Tô Nhan ràng có thể đọc ra, nếu đút cho ăn liền XXXX… dù sao tóm lại là vô số uy hiếp là được.

      Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân cía, nhìn nhìn lại sữa chua trong tay, do dự lúc vẫn là nịnh hót quyết định thuận theo cường quyền. Trước mặt vị đại nhân này chỉ có các phương diện đều áp chế chính mình, vẫn là chính mình tự chủ có thêm bạn trai cho nên tổng kết ra, phản kháng vị đại nhân này là cực sáng suốt.

      “Ăn ngon.” Hứa Triết Quân vẫn chưa đủ liền liếm liếm môi, híp mắt cười mà .

      Tô Nhan gì nhìn cái, nhìn chằm chằm cái thìa trong tay mà do dự, cuối cùng vẫn là múc thìa sữa chua đưa tới miệng . Quên , hôm nay bắt đầu liền đem Hứa Triết Quân miễn cưỡng nâng cấp lên vị trí của Sở Sở . Uh, chính là như vậy, khảo sát vài ngày. Tô Nhan nghĩ như vậy, giương mắt nhìn lại phía trước, phát Tần Mộc Phong thế nhưng đứng ở phía trước cách đó xa mà nhìn bọn họ. Hiển nhiên màn vừa rồi thấy được.

      Tô Nhan liếc mắt qua nhìn Hứa Triết Quân bên cạnh mình, trực giác cho biết người này tuyệt đối là cố ý. tuyệt đối sớm nhìn thấy Tần Mộc Phong đứng ở đằng trước, sau đó mới cố ý kêu lên, uy hiếp đút cho ăn.

      Nghĩ đến đây Tô Nhan hung tợn hướng Hứa Triết Quân liếc mắt cái, cái loại tình cảnh này mà có thể biểu diễn cho người khác xem sao?

      Hứa Triết Quân đưa tay vỗ vỗ đầu , nhếch khóe môi chút “Ngoan, thôi.”

      “Hừ.” Tô Nhan hừ tiếng, mất hứng quan tâm nhưng vẫn là ngoan ngoãn bị nắm tay rồi qua.

      “A Nhan.” Nhìn đến hai người đối diện tới, Tần Mộc Phong cười ảm đạm, cố gắng che giấu mất mát trong đôi mắt kia.

      Đối mặt với Tần Mộc Phong, Tô Nhan có chút xấu hổ, theo bản năng muốn rút tay về nhưng mà người nào đó lại giống như sớm đoán trước được nên chặt chẽ cầm lấy tay . Tô Nhan trong lòng ầm thầm khách sáo mà cách xa chút, mặt lại vẫn là tươi cười nhưng cách nào tự nhiên được “Học trưởng.”

      Nhìn ra Tô Nhan xấu hổ cùng mất tự nhiên, Tần Mộc Phong cười khổ chút “ vội họp nên trước.”

      Vẻ mặt Tô Nhan ràng là buông lỏng “vâng, tạm biệt học trưởng.”

      “Uh, tạm biệt.” Tần Mộc Phong gật gật đầu, bước lướt qua hai người bọn họ.

      nha, cố ý có phải ? mình chết cũng cần kéo theo em. Em đáng ra nên để ý tới .”

      “Được. Được. Lần này là sai.”

      Nghe được Tô Nhan đè thấp thanh hờn dỗi cùng Hứa Triết Quân cười nhưng hoàn toàn có gì là hối lỗi cả, mặt Tần Mộc Phong lên tia cười khổ cùng ảm đạm, trong lòng là nên lời chua xót cùng bất đắc dĩ.

      Quay đầu để chính mắt mình nhìn hai người đùa giỡn, Tần Mộc Phong nắm chặt nắm tay của mình rồi xoay người rời . ràng là gặp trước, yên lặng chờ đợi mấy năm nay, lại chung quy bị người khác đoạt mất.

      “Hứa Triết Quân, đây là… hành động che chở sao?” Tô Nhan suy nghĩ nửa ngày, miễn cưỡng tìm ra từ thích hợp.

      Hứa Triết Quân co giật khóe miệng, trong lòng đột nhiên phát hoảng. Quên ,đầu óc nha đầu kia ngoài việc ăn ra có thễ nghĩ đến chuyện che chở dễ dàng. Xoa xoa thái dương, Hứa Triết Quân miễn cưỡng gật gật đầu “Xem như là vậy …”

      “Uh.” Tô Nhan mân miệng, ý vị thâm trước liếc mắt nhìn mà cười thể tưởng được, còn có thể che chở người khác nha. Theo như vậy giống như tiểu tiểu bạch ở dưới lầu nhà em rồi…”\

      Tiểu Bạch dưới nhà Tô Nhan Hứa Triết Quân có biết đến, là nhà có cái siêu thị nuôi dưỡng con cún, nha đầu kia là đem so sánh với con cún kia sao? Hứa Triết Quân nhéo nhéo hai má Tô Nhan giọng cười “Vậy em khôn phải là tiểu bạch sao?”

      Uh, tiểu tiểu bạch chính là có đôi có cặp với tiểu bạch, cách khác cún cũng có cặp có đôi và theo cách này

      “Phốc…” Tô Nhan nhất thời nhịn xuống được mà cười to lên.

      “Vì lông của em tốt giống tiểu bạch như vậy, chính cũng vậy… vậy chúng ta sắp xếp thứ tự tiểu bạch xem hử?” Nhớ tới bi thảm của tiểu bạch, dáng người to con mà Tô Nhan rơi lệ. mới phải mập mạp mà chết đâu.

      “Tiểu Tiểu Bạch là công, Tiểu Bạch là thụ. Chẳng lẽ em là nam sao?” Hứa Triết Quân nhìn kỹ Tô Nhan từ xuống dưới lần, bừng tỉnh đại ngộ “Trách được vẫn cảm thấy thích hợp. ra em…”

      “Em cái gì?” Tô Nhan giống như ác quỷ trừng mắt nhìn Hứa Triết Quân.

      Hứa Triết Quân hé miệng cười “ có gì, là muốn đến phòng ngủ của em rồi.”

      Tô Nhan gì, qua nhiên hai người tới dưới lầu phòng ngủ.

      “Ngoan, lên nghỉ ngơi sớm chút. Sáng mai dậy sớm, đừng ngủ quá trễ.” Từ khi bắt đầu làm bạn trai Tô Nhan, ngay cả người nhiều như Hứa Triết Quân cũng có xu hướng biến thành kẻ hay lải nhải. Ai kêu nha đầu kia là… tập hợp đủ loại khuyết điểm.

      “Uh, mai gặp.” Tô Nhan khoát tay áo, nhảy nhót lên lầu.

      Hứa Triết Quân mỉm cười nhìn bóng dáng Tô Nhan lên lầu, đợi cho đến khi lên đến phòng mới quay người rời .

      Hết chương 39

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :