1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc - Dung Cửu Ngôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 30 : MAYA!!

      Trước khi ra khỏi cửa, Tần Mộc Thiên lẻn đến phòng ngủ đối diện, mở cửa ra thấy Hứa Triết Quân vẫn còn dán mặt vào cái máy tình, hai tay có tạm dừng, ngừng ở bán phím mà gõ, màn hình xuất hoàng loạt số liệu.Tần Mộc Thiên xấu hổ, người này rút cuộc là từ cái hành tinh nào đến vì sao cảm giác cái gì cũng khác lạ?”


      “A Quân.” Tần Mộc Thiên tựa vào cánh cửa, do dự mở miệng “Cậu sao?”

      Ngón tay Hứa Triết Quân hơi hơi tạm dừng nửa giây rồi lại tiếp tục gõ bàn phím mà đâu?”

      “Tối hôm nay là lần đầu tiên A Nhan lên sân khấu biểu diễn, cậu biết sao?” Tần Mộc Thiên hai tay giao nhau ở trước ngực, đánh chết cũng tin người này lại biết.

      “Uh.” Hứa Triết Quân chút để ý lên tiếng, vốn có câu tiếp theo.

      Tần Mộc Thiên gì, hai người này gần đây có vẻ là gây nhau rồi. Bất qua… nghĩ đến trai nắm mạch máu kinh tế của mình, Tần Mộc Thiên thực hiểu được rút cuộc chính mình nên đứng ở bên nào. Huống chí, trai nhà gần đầy luôn chăm chỉ theo đuổi Tô Nhan.

      “Tớ đây.” Gặp bộ dạng Hứa Triết Quân có hứng thú gì, Tần Mộc Thiên lắc đầu, ra ngoài.

      Đợi cho Tần Mộc Thiên rồi, Hứa Triết Quân ngừng lại, đem đoạn vừa mới viết loạn thát bát tao gì đó bỏ . Ngồi trước màn tính máy tính, Hứa Triết Quân phát cái gì cũng làm được. Mắt thấy thời gian cũng đến gần 6h, Hứa Triết Quân thở dài, đứng dậy ra ngoài.

      Tô Nhan ngồi trong phòng sau hậu trường để chuẩn bị, ôm túi khoai tây chiên lớn vừa ăn vừa kiếm lại niềm vui, như đói bụng ba ngày ba đêm giống nhau,bỏ từng miếng lớn vào chính miệng mình. Đúng vậy, Tô Nhan cố gắng giảm sức ép, chỉ có như vậy càng ngừng ăn mới có thể giảm bớt chút khẩn trương trước khi lên sân khấu.

      “Tiểu Nhan Nhan, tôi tới bây giờ chưa thấy qua người nào hề cố kỵ như vậy, con gì mà tùy tiện ăn như thế chứ..” Lạc Thiên tay cầm đàn tay vỗ trán, vẻ mất như là hỏng mất rồi.

      Đối mặt với Tô Nhan như vậy, vẻ mặt người hát chính Tống cẩn cũng là bất đắc dĩ “A Nhan, có cần khẩn trương như vậy ?”

      Tô Nhan buông miếng khoai trong tay, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tống Cẩn cái, tức giận “Đội trưởng đại nhân, nếu chính là làm người đánh đàn tôi khẩn trương như vậy sao?”

      Cũng ngẫm lại là ai hại tại khẩn trương như vậy sao?

      “Khụ.. khụ…” Thân là đầu sỏ gây chuyện nên Tống Cẩn xấu hổ bỏ qua bên đầu, ánh mắt lóe ra.

      “Hihi, A Nhan nhà người ta là người đánh đàn, cậu còn muốn ấy lên đài ca hát phải là ép buộc sao?” Tần Nguyệt là tay chơi Bass cười hớ hớ ngồi vào bên người Tô Nhan, tay thò lấy miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng.

      Tống Cẩn nhìn mắt cười của Tần Nguyệt rồi “Tớ là thấy A Nhan hát rất êm tai thôi…”

      “Thôi , ràng là cậu lười.” Tay trống Tư Tĩnh nam vừa vào cửa nghe được lời của Tống Cẩn, chút do dự mà chọc thủng lời đó.

      Chúng bạn xa lánh khiến Tống Cẩn ngồi xổm xuống bên vẽ vòng tròn, bọn họ đều hiểu . chỉ là vì phát triển của dàn nhạc mà lo lắng, muốn bồi dưỡng tốt Tô Nhan về sau làm trụ cột. Thế nhưng người hiểu được cho … khóc. Tống Cẩn thân là đội trưởng, tâm linh non nớt lại lần nữa bị đả thương nặng nề.

      “Tớ này A Nhan, cậu khi ở trung học phải hàng năm đều tham gia ca hát sao? Chẳng lẽ cậu mỗi lần đều…” Tần Nguyệt đối với phán đoán của chính mình có điểm sợ hãi.

      Tô Nhan tạm dừng chút, hai mắt đều là ai oán, nặng nề mà gật đầu “Mỗi lần đều ăn..”

      Đáp án như vậy làm cho những thành viên trong dàn nhạc MAYA đều yên tĩnh mảnh…

      “Làm sao vậy?” Vừa đầy cửa vào Tần Mộc Phong thấy khí yên tĩnh đến kỳ quái nên bèn hỏi.

      Tống Cẩn thấy bạn tốt đến dây, đem kéo qua bên chỉ vào Tô Nhan mà “Tô Nhan trước khi lên biểu diễn đều khẩn trương như là sắp chết vậy, nếu cậu thử xem có cách nào làm cho ấy thả lỏng ?”

      Nghe được đề nghị của Tống Cẩn, tất cả mọi người gật gật đầu “Đúng đúng, Mộc Phong, cậu nghĩ cách làm cho ấy thả lỏng .”

      Tần Mộc Phong đến trước mặt Tô Nhan, nhìn đến bao khoai tây chiên lớn trong người biết “Như thế nào vẫn giống trước kia như vậy, lần này chỉ làm người đánh đàn cũng phải ca hát, khẩn trương cái gì chứ?”

      “Đội trưởng để cho em làm người hát chính thứ hai…” Tô Nhan ngẩng đầu, cực kỳ u oán .

      “Tống Cẩn?” Tần Mộc Phong quay đầu nhìn Tống Cẩn, nhìn như cười nhưng trong ánh mắt là ý tứ cảnh cáo rất mạnh.

      Xong rồi, tìm lầm đối tượng xin giúp đỡ rồi. Tống Cẩn hối hận gần chết, vội vàng giải thích “Tô Nhan hát hay như vậy, tớ đây chỉ là muốn để mất người tài thôi mà.”

      Tần Mộc Phong trừng hồi lâu, mới xoay người với Tô Nhan “Đừng khẩn trương, cũng phải là lần đầu tiên ca hát. Hơn nữa hát tốt cũng sao.”

      Tô Nhan quyệt miệng, hiểu được sao thể giảm bớt nữa mà vẫn cứ tiếp tục như cũ nhưng động tác bỏ khoai vào miệng còn nhanh hơn.

      cần lực nha.. tất cả các thành viên của dàn nhạc đều vô lực gục đầu xuống.

      Tần Mộc Phong nhìn căn phòng rồi sờ đầu Tô Nhan, cười “ Mau bắt đầu , ra ngoài trước. A Nhan, thả lỏng, có việc gì. Mọi người đều cố lên.”

      Đợi cho Tần Mộc Phong rồi, Tần Nguyệt tiến đên bên người Tô Nhan, thần bí hề hề hỏi “ A Nhan. Cậu tính khi nào tuyên bố chính thức với Tần đại soái ca của chúng ta thế?”

      “A… tuyên bố chính thức?” Tô Nhan trong lúc nhất thời lý giải được hàm nghĩa của cụm từ “Tuyên bố chính thức.”

      “Chính là cậu chừng nào chấp nhận Tần đại soái ca làm bạn trai của cậu?” Tần Nguyện hỏi trắng ra.

      Tô Nhan sửng sốt chút, gì chỉ cúi đầu tiếp tục cầm lấy miếng khoai chiên bỏ vào miệng.

      Tần Nguyệt trợn mắt há hốc mồm mà kêu lên “A Nhan, cậu quyết định chuyện này sao?”

      Lông mày Tô Nhan nhíu lại thành hàng, mân miệng rối rắm biết trả lời như thế nào. xác định quyết định chuyện này nhưng có thể hay có nguy hiểm?

      “Được rồi, đến giờ lên sân khấu. Đều chuẩn bị tốt, phía dưới là thời khắc của chúng ta.” Tổng Cẩn phát thời gian sắp đến, kêu mọi người bắt đầu chuẩn bị.

      Lạc Thiên là người đứng lên đầu tiên “Ai nha, nhóm nhạc khẳng định rất nhớ tới chúng ta nha.”

      Tô Nhan gì, vì sao người này vừa nghe đến chuyện lên sân khấu tựa như là cắt tiết gà vậy, lập tức tràn đầy sức sống. Nhưng tim của lại đập rất nhanh có loại cảm giác vô lực thể ? Được rồi vẫn là thừa thời gian cuối cùng ăn nhiều thêm chút khoai tây để giảm sức ép .

      Dưới khán đài tối đen mảnh, ngợn đền chợt sáng rồi nhạc vang lên.

      “Cõi lòng đầy ưu thương lại ngăn được nước mắt….” Thanh của Tống Cẩn vang lên trong khoảnh khắc, nguyên bản toàn hội trường còn có các thanh to nhưng nháy mắt cái im lặng xuống, kế tiếp là tiếng hoan hô làm cho người ta rung động.

      “MAYA!! MAYA!!”

      “Tống Cẩn… Tống Cẩn…”

      Toàn bộ hội trường như là những chiếc phao chẳng mấy chốc bị thổi phồng lên, nháy mắt như ngọn lửa bốc cháy lên, kịch tình mạnh mẽ như vậy chỉ nháy mắt cũng đủ.

      Tuy rằng sớm biết dàn nhạc MAYA cũng có địa vị ở đại học Z nhưng mà nay đứng ở sân khấu lại là loại cảm giác khác. Tô Nhan bị trường hợp như vậy làm cho rung động, máu trong cơ thể trong giờ khắc này giống như sôi lên, nhất thời có loại cảm giác thể hô hấp được chỉ còn lại có 10 đầu ngón tay ngừng khiêu vũ bàn phím rồi xoay tròn.

      Đây chỉ là lần diễn xuất, càng giống như lần vui chơi hết mình, như yến tiệc.

      Khóe miệng Tô Nhan mỉm cười, ánh mắt đảo qua hội trường liền nhìn được dáng vẻ hưng phấn người của Lăng Sở Sở, Cố Vi Ngôn và Trần Tuyền, bên cạnh các ấy còn có hai em Tần Mộc Phong và Tần Mộc Thiên.

      Nhìn qua nhìn lại ba lần, đáy lòng Tô Nhan xuất thất vọng mạnh mẽ. Hội trường dù có vui vẻ nhiệt liệt như thế cũng vô pháp che thất vọng này. Người kia còn chưa có tới…

      Tô Nhan kéo kéo khóe miệng, cúi đầu cố gắng làm cho chính mình xem chuyện này, lần nữa nhập tâm vào trong nhạc. Chính là trong lòng cái nỗi niềm kia như thế nào lại có ngừng lại.

      Vì sao? Vì sao chưa có tới?

      Hết chương 30

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 31 : Cần phải chém nát ra?

      hai ba nắm tay, bốn năm sáu ngẩng đầu

      Bảy chúng ta cùng bỏ trốn lên mặt trăng….

      ………………..”

      Thời điểm Hứa Triết Quân đến chính là nhìn thấy Tô Nhan hát cùng Tống Cẩn bài <Bay lên mặt trăng -私奔到月球>


      (http://www.youtube.com/watch?v=EK9z2B9wXQk : bài này cuội chưa tìm ra bản việt . Nếu ai biết được bản việt có thể nhắn cuội 1 tiếng nha.)

      sân khấu, Tô Nhan mặc giống như ngày thường, mái tóc dài tùy ý buộc ở đằng sau đầu, áo T-shirt màu đen có thêm mấy hoa văn hơn nữa còn mặc quần bò màu lam nhạt, còn đôi giày dưới chân của cũng buông tha.

      Mang theo vài phần cảm giác thanh thản, Tô Nhan híp nửa mắt, mắt là nét tươi cười hưởng thụ, tay của đặt ở bàn phí, cúi thấp đầu gần tới phone để hát.Thanh ngọt ngào lưu luyến lan tràn ở trong toàn hội trường, giống như làm nũng ở bên tai người ta, làm cho người ta tim đập thình thịch.

      Đắm chìm trong cảm giác nhạc, mặt mày Tô Nhan tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, giống như là khối nam châm lớn làm cho ánh mắt Hứa Triết Quân ngay từ lúc mới bắt đầu vào thể nào rời khỏi. Cho dù đứng ở cuối hội trường, Hứa Triết Quân vẫn là ràng cảm nhận được giờ khắc này rất vui vẻ, khóe môi tự giác được mà nhếch lên. vui vẻ, cũng liền vui vẻ.

      “Mọi người phía dưới hãy chào đón thành viên mới của dàn nhạc chúng ta, người chơi đàn piano Tô Nhan gửi đến chúng ta bài hát… ‘Tình của chúng ta’, hy vọng của mọi người thích.”

      < http://v.youku.com/v_show/id_XOTEzNjQ0NA==.html – 我们的爱>

      Tống Cẩn đến bên người Tô Nhan, tiếp nhận vị trí của . Thấy Tô Nhan có chút luống cuống, Tống Cẩn vỗ vỗ bả vai của Tô Nhan, giọng “Tô Nhan, thoải mái , vừa rồi hát rất tốt.”

      Tô Nhan hướng thè lưỡi, từ từ đến trước chiếc phone, dưới sân khấu đen nhánh số đầu người thể đếm hết. Hít sâu vài ái,đem phone chỉnh thấp xuống, Tô Nhan quay đầu cho Tống Cẩn cái biểu tình Ok.

      Tiếng nhạc vang lên, ánh mắt Tô Nhan còn ngắm loạn xung quanh, chỗ dừng.

      “Nhớ lại rồi lại nhớ tới mơ hồ mới trước đây

      Đám mây lững lờ trôi ở bầu trời xanh

      Khi đó cùng em tay trong tay

      Cùng nhau đoạn thời gian cuối cùng…”

      Ánh mắt Tô Nhan vẫn ngừng nhìn xa hơn, rút cộc kéo dài đến cuối hội trường, nhìn thấy Hứa Triết Quân mặc áo T-shirt trắng, hai tay thọc trong túi quần, tựa lưng lên vách tường. khóe môi của ra độ cong chứa ôn nhu, tầm mắt lướt qua mọi người chuyên chú dừng ở Tô Nhan.

      đến dây… Tô Nhan ngẩn ra, thanh xuất trong nháy mắt làm cho người ta khó có thể phát được run run trong đó.

      Hứa Triết Quân lại nhận ra, cười cười, cánh môi khẽ mở, tiếng động mà câu.

      Cách xa như vậy, khẩu hình của Hứa Triết Quân tuy rằng Tô Nhan cũng phải nhìn ràng gì nhưng vẫn là biết cái gì.

      Người này khẳng định : Ngu ngốc, hát cho tốt vào. biết vì sao, Tô Nhanh lại xác định chính là như vậy.

      Tâm vẫn khẩn trương bất an rút cuộc cũng tìm được chỗ ổn định. Ánh mắt Tô Nhan như loan cong lên như ánh mắt của trẻ con, mặt dào dạt ánh mặt trời cùng má lúm đồng tiền lộ ra hai con ngươi đáng , giống như viên ngọc lóe sáng trong ánh mặt trời, trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ hội trường. Giờ khắc này, Tô Nhan mới hoàn toàn buông cổ họng ra, tận tình đưa cao lại có lấy nửa điểm nhát gan.

      …………………………..

      “ A Nhan hôm nay tài năng của em phát huy là vượt xa người thường. Đều hơn cả Tống Cẩn nữa.” Vừa xuống sân khấu, Tần Nguyệt liền tay ôm lấy Tô Nhan vào trong ngực, càng ngừng vuốt ve.

      Tô Nhan phát bộ ngực của Tần Nguyệt lớn cơ hồ ép đến thở nổi, Lạc Thiên thể kéo ra đành cảnh cáo “Nguyệt Nguyệt, cẩn thận chút. nếu đem Tiểu Nhan Nhan ép hỏng rồi người nào đó bỏ qua cho đâu.”

      “Ta thương A Nhan còn kịp, làm sao có thể ép hư ấy được chứ?” Tần Nguyệt xoa thắt lưng, vẻ mặt hung tợn.

      “Khụ… khụ… Chị Nguyệt, em thiếu chút nữa bỏ mạng vì hít thở thông..”Tô Nhan thể nhắc nhở người nào đó chút, bằng lần sau phải chết ở bộ dưới bộ ngực nhân gian của chị Nguyệt này chứ.

      Tần Nguyệt sửng sốt nửa giây, cười tại có việc gì đó thôi? Yên tâm, chị Nguyệt đều biết mà.”

      đều biết mới là lạ! Tô Nhan ở trong lòng thầm kêu rên…

      “Tô Nhan, tôi rồi, cậu có thể. Nhìn xem, ta để nhân tài đất dụng võ nha.” Tổng Cẩn miệng cười đến làm nhộn nhạo.

      “Hi hì, đến 8h30 rồi, lão Tống mời chúng ta ăn bữa khuya .” Nhìn đến Tống Cẩn, phản ứng đầu tiên của Tần Nguyệt chính là hung hăng chèn ép chút.

      Tống Cẩn hào hứng vô cùng, vung tay lên “ thành vấn đề, chúng ta .”

      “Hôm nay được, ngày mai muốn giao cho lão Trần cái gì đó mà tôi còn chưa có làm. Tôi phải chạy trở về làm đây.” Tư Tĩnh Nam thu thập mấy thứ rồi khoát tay với mọi người “Mọi người cứ , tôi về trước.”

      Còn lại ba người, Tô Nhan cười cười cùng Tống Cẩn và Tần Nguyệt “Tôi cũng …”

      “Tôi biết, Mộc Phong khẳng định là đợi ở bên ngoài, thôi thôi.” đợi Tô Nhan xong, Tống Cẩn liền khoát tay áo, vẻ mặt hiểu .

      Tô Nhan sửng sốt chút, cũng có giải thích nhiều, lưu lại hai người sắp trở thành vợ chồng, chuẩn bị ra ngoài.

      Mới ra khỏi hội trường, Tô Nhan liền thấy được Tần Mộc Phong chờ ở cửa.

      “A Nhan.” Gặp Tô Nhan ra, Tần Mộc Phong hướng tới.

      Tô Nhan nhìn trái nhìn phải vài lần, phát chỉ có mình Tần Mộc Phong, trong lòng thầm có điểm thất vọng.

      “Làm sao vậy?” Bắt gặp hai con mắt của Tô Nhan nhìn khắp nơi, Tần Mộc Phong còn tưởng rằng là tìm Lăng Sở Sở cùng hai người bạn kia “Sở Sở cùng hai người kia trở về phòng ngủ trước. đưa em trở về?”

      “Hả?Vâng, được.” Tô Nhan gật gật đầu “Thế chúng ta thôi.”

      “Hôm nay hát rất khá.”

      Nghe được lời của Tần Mộc Phong, Tô Nhan ngẩng đầu cười với “Hihi, may mắn có làm hỏng.”

      “Như thế nào lại tin tưởng vào chính mình như vậy?” Tay của Tần Mộc Phong vỗ vỗ đầu của , cười “Phải tin tưởng ở chính mình, A Nhan là tuyệt nhất.”

      “Tuyệt nhất? Điều đó là có khả năng.” Tô Nhan quyệt cái miệng nhắn lắc đầu.

      Tần Mộc Phong dừng lại cước bộ, nhìn Tô Nhan, trong ánh mắt hàm chứa ôn nhu đến chết người “Ở trong mắt , A Nhan chính là tuyệt nhất.”

      Tô Nhan sửng sốt, ánh mắt như vậy làm cho có loại cảm giác tránh kịp mà cũng thể thừa nhận…

      Im lặng con đường có người thứ 3, Tần Mộc Phong cúi đầu, thanh mang theo vài phần từ tính của nam nhân độc thân “A Nhan, thích em. phải giống như trai đối với em , mà loại tình cảm của người con trai đối với người con .”

      trắng ra như vậy lại làm cho Tô Nhan thể tránh . Cúi đầu nhìn dưới chân mình, hai tay theo bản năng nắm chặt, Tô Nhan biết nên làm thế nào mới tốt.

      lâu sau nhận được lời đáp lại, Tần Mộc Phong liền hiểu ý có chút cười khổ, giọng điệu vẫn là như bình thường lui tới ôn nhu bao dung “A Nhan, chỉ muốn với em ý nghĩ của ah. Ít nhất trước làm cho em có thể biết, về sau trả lời của em cũng muốn gấp.”

      “học trưởng…” Tô Nhan mân miệng, biết như thế nào.

      có việc gì, em có thể chậm rãi suy nghĩ. Nhiều năm đợi như vậy cho đến bây giờ, tại cũng có làm sao đâu?”

      Lời của Tần Mộc Phong làm cho trong lòng Tô Nhan sinh ra loại cảm giác áy náy. Đúng vậy, nhiều năm như vậy, chính mình nay mới phát . tại thế nhưng lại cách nào có thể đáp lại.

      thôi, đưa em trở về.” Tần Môc Phong nâng tay sờ sờ đầu Tô Nhan, cười .

      Tô Nhan gật gật đầu, theo bên cạnh yên lặng trở về phòng ngủ.

      “A Nhan, ngươi hát rất hay.” Trước cửa phòng ngủ, Tô Nhan liền nhận được cái ôm đầy kích động từ Lăng Sở Sở.

      “Đúng vậy, đúng vậy. A Nhan, hôm nay khi cậu ở sân khấu hát, tớ đều ngây cả người. Rất có cảm giác, rất mê người.” Cố Vi Ngôn cũng kích động vọt lên, vẻ mặt sùng bái “Tớ cậu chết mất.”

      vất vả ở giữa sức ép của hai người mà ra, Tô Nhan tiếp nhận chai nước từ Trần Tuyền, uống ngụm “Các cậu nhìn chút , vẫn là Trần Tuyền tốt nhất, biết tớ tại cần nhất là nước.”

      Cố Vi Ngôn thè lưỡi “Chúng ta chỉ là kích động chút thôi mà.”

      “A Nhan, tớ có cảm giá dàn nhạc MAYA của câu lạc bộ càng ngày càng được thích, cậu số đỏ nha.” Lăng Sở Sở chuyển ghế dựa lại “Lâm Phong vừa mới gọi điện thoại lại dây, phòng ngủ của có người bắt đầu hỏi thăm cậu là ai. May mắn, bọn họ cũng biết Lâm Phong quen biết cậu…”

      Khóe miệng Tô Nhan co giật “ phải khoa trương như vậy chứ…”

      “Cậu chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón những người kế tiếp theo đuổi cậu .” Cố Vi Ngôn đồng tình “trừ phi, cậu sớm ngày có chủ bằng ngày này phỏng chừng có thể xảy ra…”

      Lăng Sở Sở gật gật đầu đồng ý “cậu vẫn là sớm chút, giữa học trưởng cùng Hứa Triết Quân nên đáp ứng người.”

      “Học trưởng , cậu nhìn cái xem học trưởng đối với cậu tốt như thế. Tìm được người chịu khó như vậy, hơn nữa nhiều năm như vậy thủy chung như , quả thực là người đàn ông tốt tuyết thế kề cận với tuyệt chủng nha.”

      Trần Tuyền luôn luôn ở bên làm người nghe đột nhiên mở miệng “Tớ cảm giác Hứa Triết Quân cũng tệ lắm.”

      tệ cái gì? Vừa nãy chúng ta phải còn nhìn thấy cùng nữ sinh kia cùng nhau sao? Loại đàn ông này, tuyệt đối thể chọn . Trực tiếp bài trừ.” Cố Vi Ngôn vỗ bàn, tức giận, hiển nhiên đối với Hứa Triết Quân có ý kiến rất lớn.

      Tô Nhan cầm ly trà, ngẩng đầu nhìn Cố Vi Ngôn hỏi câu “Hứa Triết Quân cùng nữ sinh kia là sao?”

      “Đúng vậy, chúng tớ mời từ hội trường kịch ra bao lâu liền gặp được cùng cái nữ sinh kia cùng nhau. Cái nữ sinh kia còn nắm lỗ tai của cũng có phản kháng,vừa thấy chỉ bites là đôi gian phu.” Cố Vi Ngôn nghiến răng nghiến lợi .

      Lăng Sở Sở xấu hổ “Khụ.. khụ… Vi Ngôn, từ gian phu này phải dùng như vậy đâu.”

      “Đúng vậy, cậu kích động cái gì chứ?” Trần Tuyền đối với người ngoài cuộc Cố Vi Ngôn phẫn nộ cùng kịch động như vậy có cảm giác khó hiểu.

      “hừ! Loại đàn ông này, cần phải chém nát ta.” Lời chính nghĩa từ Cố Vi Ngôn.

      “Phốc..” Lăng Sở Sở cười lên “Cần phải chém nát ta? Vi ngôn, năng lực tạo từ của cậu rất là cường đại, tớ bội phục sát đất.”

      “A Nhan, làm sao vậy?” Trần Tuyền chú ý đến vẻ trầm mặc của Tô Nhan, quan tâm hỏi.

      “hả?” Tô Nhan ngẩng đầu, kéo kéo khóe miệng “các cậu thử nhìn xem đứng ở sân khấu hoạt động cả mấy tiếng đồng hồ.. Tớ muốn nửa chết nửa sống rồi…”

      “A…” Lăng Sở Sở nghe xong lập tức kéo Tô nhan “Còn tắm rửa rồi ngủ?”

      Tô Nhan cười cười, nghiêm chỉnh cúi đầu chào “Tuân mệnh, nương tử đại nhân.”

      Chuẩn bị quần áo tắm rửa, vào phòng tắm, đóng cửa lại nét cười mặt Tô Nhan bỗng dưng biến mất .

      Mở vòi tắm hoa sen ra, Tô Nhan nhắm mắt lại ngẩng đầu, cảm thụ được lãnh lẽo xối đến mặt mình rồi sau đó theo cổ uốn lượn xuống, tùy ý ăn mòn nhiệt độ da thịt.

      Cùng với người con kia ở cùng chỗ sao?

      Tô Nhan nâng tay lên, bịt kín lấy hai con mắt của chính mình, khóe miệng mang theo ý cười rất khó coi.

      Giống như là mấy vui vẻ đâu…

      Hết chương 31

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 32 : ghen sao?

      Sau khi biểu diễn xong, Tô Nhan còn ở hội trường nhìn thấy bóng dáng của Hứa Triết Quân. Cứ việc đến sau đó Tô Nhan lại với chính mình, đến. Nhưng mà chỉ cần vừa đứng lên sân khấu, liền tự chủ được mà nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng kia.


      Thời điểm chấm dứt cuối cùng, mặt Tô Nhan vẫn duy trì nụ cười thản nhiên như cũ, đứng ở sân khấu cùng thành viên nhóm cúi chào cảm ơn, lần này dàn nhạc MAYA hoàn thành buổi biểu diễn cách rất hoàn mĩ.

      Nhưng là hoàn mỹ sao? Tô Nhan cụp mí mắt, lông mi dài mà nồng đậm ngắn trở mất mát chảy qua trong mắt.

      “Cuối cùng xong, hôm nay làm bữa tiệc liên hoan để cảm ơn góp sức của mọi người. Đội trưởng đại nhân tôi chọn được địa điểm rất tốt.” Thu thập xong mọi thứ này nọ, Tống Cẩn cười đến rất vui vẻ nhộn nhạo, đem TƯ Tĩnh Nam người chuẩn bị muốn tránh giữ lại chặt “Tĩnh Nam, hôm nay cậu cũng đừng hòng muốn chạy trốn.”

      “Đúng rồi, Mộc Phong cũng tham gia.” Tống Cẩn quay đầu lại, cưởi tủm tìm đối với Tô Nhan thất thần.

      Tô Nhan co giật khóe miệng lên tiếng “Vâng.”

      “Được, vậy chúng ta thôi. Tần đại soái ca còn đứng đợi chúng ta ở bên ngoài.” Tần Nguyệt phen ôm chầm lấy Tô Nhan, dần đầu mang theo hướng bên ngoài đến.

      Buổi tiệc liên hoan có điểm uống nhiều, Lạc Thiên cầm ly bia đến trước mặt Tô Nhan, đối với người bên cạnh dùng ánh mắt cảnh cáo của Tần Mộc Phong làm như thấy, “Tiểu Nhan Nhan, đến đây nào. Học trưởng kính rượu, thế nhưng lại thể uống.”

      “A Nhan uống rượu.” Tần Mộc Phong che ở trước mặt Tô Nhan, giơ lên ly rượu rồi cười “Lạc Thiên, nếu cậu nghĩ muốn uống rượu như thế, vậy tôi uống cùng cậu.”

      “Học trưởng, em uống.” Vòng ra khỏi che chắn trước mắt của Tần Mộc Phong, Tô Nhan trước kia uống rượu bia nay lại rót cho chính mình cốc bia, cùng Lạc Thiên cụng ly sau đó uống hơi hết sạch.

      Tất cả mọi người sửng sốt chút, chỉ có người muốn uống như Lạc Thiên cười như hoa nở “Tốt. Tiểu Nhan Nhan, tôi quả nhiên nhìn lầm người.”

      Đây là câu cuois cùng khi Tô Nhan vẫn còn ý thức mà nghe được. Đúng vậy, Tô Nhan kỳ là người trong truyền thuyết ly đổ, mặc kệ là loại rượu gì, chỉ cần ly người này liến lên tiếng trả lời rồi ngã xuống đất, có ngoại lệ.

      Thời điểm Tô Nhan tỉnh lại, ghé vào lưng Tần Mộc Phong, những người khác trong dàn nhạc biết đều nơi nào, chỉ còn lại có hai người bọn ho. Gió đêm lành lạnh thổi vào mặt khiến cho Tô Nhan lập tức thanh tỉnh ít.

      Đầu hỗn loạn có điểm mịt mờ, ánh mắt của Tô Nhan mị thành đường , phạm vi tầm mắt mơ hồ, phải thực ràng. Tần Mộc Phong rất ổn định,Tô Nhan ghé vào lưng chỉ có thể cảm thấy những chấn động rất . Như là nằm chiếc thuyền phiêu đãng giữa biển vậy, làm cho Tô Nhan thoái mái có điểm muốn ngủ tiếp,

      Nhanh như vậy đến phòng ngủ sao? Nhận thấy được bước chân của Tần Mộc Phong đột nhiên ngừng lại, nhìn thấy chu công hướng mình ngoắc ngoắc rồi nhưng Tô Nhan vẫn cố sức mở mắt.

      ra là mới đến thư viện…. đúng, vì sao lại ngừng ở đây chứ? Tô Nhan ngáp cái, ánh mắt bị đình trệ phía trước bên trái thư viện cách đó xa có hai người. Tay ôm cổ Tần Mộc Phong tử giác nắm chặt, Tô Nhan đem đầu vùi về phía sau gáy Tần Mộc Phong, nhắm mắt lại như muốn liếc mắt nhìn cái.

      Trách được cũng có đến xem, ra người ta là có thời gian a…

      Tần Mộc Phong hướng tới phía trước, mặt chút thay đổi thậm chí có thể đối với khuôn mặt đen xám xịt của Hứa Triết Quân mà cười gật gật đầu, tiếp tục cõng Tô Nhan hướng phòng ngủ của đến.

      “Ai ôi… Tựa hồ bị người ta đoạt trước bước rồi, vậy phải làm sao bây giờ?” Hứa Mộng Kỳ đứng ở bên cạnh Hứa Triết Quân che miệng cười, vui sướng khi nhìn người gặp họa bên cạnh mình, đứa em họ này có sắc mặt kém tới cực điểm. Đứa em họ này của từ rất thông minh, chuyện gì đến tay hiển nhiên có cái gì là làm được. thể tưởng tượng hôm nay có thể gặp được chuyện thú vị như vậy, Hứa Mộng Kỳ rất hưng phấn.

      Hứa Triết Quân mắt lạnh nhìn cái, gì. Nếu phải mấy ngày nay bị bắt lấy làm mấy cái kế hoạch kia, ngày đêm điên đảo tình làm sao có thể lại phát triển đến nước này chứ? tại thế nhưng còn biết xấu hổ như vậy?

      “Khụ khụ…” Hứa Mộng Kỳ mất tự nhiên, đưa tay chải qua mái tóc, vì làm chị mà bị đứa em này liếc mắt cái phải là sao chứ? Rất dọa người, dọa người mà.

      “Em về trước.” Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn cái, liền bỏ lại Hứa Mộng Kỳ mình mà trở về.

      Nhìn đứa em họ nhà mình rời có chút đồng tình nào, buổi tối thế nà mà đẻ nữ sinh ở tuổi thanh xuân như hoa như ngọc ném ở đây mình, Hứa Mộng Kỳ khóc ra nước mắt. Chị em trai à, em cứ như vậy, theo đuổi được con nhà người ta mới là lạ. Nếu là chị, chị tuyết đối chọn Tần Mộc Phong kia, thoạt nhìn ôn nhu như ánh mặt trời lại rất đáng tin cậy.

      “A Nhan, tỉnh lại, đến phòng ngủ của em rồi.” Đến dưới lầu phòng ngủ, Tần Mộc Phong nghiêng đầu đánh thức Tô Nhan.

      “Vâng.” Tô Nhan lên tiếng, nhảy xuống đất, cảm giác rất nhức đầu “lần này lại phiền toái tới học trưởng rồi.”

      Tần Mộc Phong thở dài “A Nhan, phải khách khí với như vậy.”

      Tô Nhan cắn môi, biết cái gì cuối cùng chỉ có thể cười cười “Em lên trước, hẹn gặp lại học trưởng.”

      “Ưh, nên uống rượu bia nữa, lần sau nên uống.” Tần Mộc Phong gật dầu dặn dò.

      “Vâng, lần sau uống nữa.” Tô Nhan gật gật đầu với Tần Mộc Phong rồi lên lầu.

      Nhìn chằm chằm bóng dáng của Tô Nhan dần biến mất, khóe miệng Tần Mộc Phong lên tia cười khổ. Tóm lại là cùng với trước đây bất đồng,nếu trước đây ấy như vậy. Bất quá, nếu nghĩ tiến thêm bướ, quá trình này cũng là thể tránh được. Tưởng chờ chính Tô Nhan phát nhưng còn biết phải đợi tới khi nào. Có lẽ đến cuối cùng vẫn là ngây thơ biết.

      Tô Nhan trở lại phòng ngủ bao lâu Hứa Triết Quân gọi điện thoại tới. Nhìn tên lóe lên màn hình di động, Tô Nhan chút do dự ấn lựa chọn kết thúc chấm dứt cuộc gọi. Nhìn đến tên Hứa Triết Quân điện thoại, Tô Nhan lại táo bạo tới phi phàm, bộ mặt dữ tợn, phẫn nộ muốn lật bàn.

      Ta phỉ nhổ vào. Gọi gọi gọi, gọi cho em của ngươi .

      tại mới biết gọi điện thoại cho lão nương? Ngươi sớm chết ?

      Hẹn hò xong rồi mới nhớ gọi điện thoại cho bà mày đây, ngươi cho rằng bà đây là cái gì chứ?

      Khí thế bức người khi Tô Nhan nổi giận lan ra cả toàn bộ phòng ngủ, còn lại ba người đều khiếp sợ đột nhiên nhìn Tô Nhan nổi bão. phải mới từ tiệc liên hoan trở về sao? Như thế nào đột nhiên lại nổi bão lên thế này rồi? Ba người đưa ánh mắt nhìn nhau đều là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.

      “A Nhan, làm sao vậy?” Lăng Sở Sở thử hỏi.

      Lăng Sở Sở hỏi, Tô Nhan mới phát chính mình tức giận. Phía sau tên đầu sỏ gây chuyện lại điện thoại tới nữa. Mặt Tô Nhan chút thay đổi cầm lấy điện thoại, ngắt cuộc gọi rồi tắt máy.

      Phòng ngủ trong nháy mắt yên tĩnh thế nhưng ai có thể chọc cho thuần ngốc này tức giận đến thế?

      có việc gì, đứa thần kinh gọi điện thoại cho tớ thôi. Tớ lên ngủ đây.” Tô Nhan bĩu môi, lên giường.

      Phía sau điện thoại Lăng Sở Sở vang lên, vừa thấy tên người gọi điện tới lóe sáng màn hình, Lăng Sở Sở biết kẻ có bệnh thần kinh trong miệng Tô Nhan là ai. Lo lắng ba giây, Lăng Sở Sở đứng đậy ra ban công, đóng cửa lại, ấn nút trò chuyện.

      Điện thoại được chuyển, câu đầu tiên Hứa Triết Quân mở miệng chính là “ ấy làm sao vậy?”

      “Cũng có gì, nghe là bị kẻ có bệnh thần kinh làm phiền. tại lên giường ngủ.” Khóe miệng Lăng Sở Sở gọi lên nụ cười sung sướng, mang theo vài phần thú vị “bất quá theo kinh nghiệm của tớ cậu ấy mới tức giận xong ngủ được. Cũng biết rút cuộc là người nào có bệnh thần kinh thế nhưng có thể làm cho A Nhan tức giận đến vậy. Tớ rất muốn biết.”

      Nghe được lời vương sướng của Lăng Sở Sở khi có người gặp họa, Hứa Triết Quân trầm mặc “ ấy gần đây là làm sao vậy?”

      “Hừ, cậu còn biết xấu hổ mà hỏi sao? Tôi xem cậu gần đây phải cùng mỹ nữ kia ở cùng chỗ sao? Hứa Triết Quân, cậu nghe cho đây nếu có người con khác cũng đừng đến trêu chọc A Nhan nhà chúng tôi. Bằng tôi cho cậu sống mà rất khó coi.”
      Hứa Triết Quân há miệng thở dốc, sửng sốt nửa giây sau rồi cười ấy biết sao?”

      “Vô nghĩa.” Lăng Sở Sở nghe được tiếng cười của Hứa Triết Quân, nhíu nhíu mày “Cậu còn có tâm tư cười sao?”

      “Tớ ấy làm sao có thể trốn tớ.” Hứa Triết Quân vừa mới hậm hực trở thành hư , khóe môi khẽ nhếch lên “Nữ sinh mà mọi người kia là chị họ tớ.”

      “A..” Đến phiên Lăng Sở Sở sửng sốt.

      đợi Lăng Sở Sở chuyện, Hứa Triết Quân tiếp tục nó “Đại khái là nửa tháng này, tớ gia nhập vào nhóm của chị ấy hỗ trợ làm hạng mục mới cho nên có rất nhiều việc phải làm.”

      “Theo tớ giải thích có ích lợi gì?” Phạt hiểu lầm người ta, Lăng Sở Sở có chút xấu hổ.

      Hứa Triết Quân cười khẽ “Sở Sở, ngươi nha đầu kia là ghen sao?”

      Lăng Sở Sở cắn cắn môi, nhất thời biết như thế nào. Nếu dựa theo ăn khớp bình thường mà nhìn vào, phản ứng A Nhan nhà khẳng định là ghen. Nhưng là Tô Nhan có thể sử dụng ăn khớp bình thường mà đối đãi sao? Lăng Sở Sở thế nhưng dám khẳng định…

      “Đại khái là thế … Nha đầu A Nhan kia, tớ cũng chính xác.” Lăng Sở Sở bĩu moi, quyết định đả kích tên có chút đắc ý này “Cậu cũng đừng đắc ý, điều kia chính là cậu đơn phương cảm thấy như vậy thôi. Học trưởng Mộc Phong gần đây theo đuổi Tô Nhan rất gắt gao, hơn nữa… Người ta cũng thổ lộ cùng A Nhan, cậu nếu có hành động gì phỏng chừng có được gì đâu.”

      Nhớ tới tối hôm nay Tần Mộc Phong cõng Tô Nhan, đôi mắt đen sắc của Hứa Triết Quân chợt lóe lên “Tớ bàng quan như vậy có phải hay khiến cậu rất thích ý hả?”

      “Cậu xem?” Lăng Sở Sở cảm thụ được mát mẻ của gió đêm, tâm tình rất tốt.

      “Vậy chúc cậu xem diễn vui vẻ.”

      Lăng Sở Sở hé miệng cười “ khi như vậy, tớ đây liền nhắc nhở cậu động tác phải nhanh lên. A Nhan hình như đem cậu ném vào sổ đen rồi, từ trước đến nay cậu là người duy nhất. Cậu ấy cho tới bây giờ còn có xoay người, cậu chắc hoàn toàn chết ở lịch sử dông dài đấy.”

      “Đa tạ chỉ điểm. Ngủ ngon.”

      cần cảm ơn, cũng đừng làm cho tớ thất vọng.” Tắt điện thoại, Lăng Sở Sở nhìn qua Tô Nhan giường, đáy mắt nhu hòa.

      Thuần ngốc nhà rút cuộc cũng thông suốt rồi sao?

      Hết chương 32

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 33 : Nha đầu này là hoa có chủ.

      Tối hôm qua trằn trọc cả nửa đêm, sáng hôm nay có tiết học đầu tiên, Tô Nhan ngủ đủ nên trong tiết học cứ thế ngủ cho đen trời, cái gì cũng biết. Đợi cho đến thời điểm Tô Nhan ăn no ngủ tình lại kề cận giờ tan học của tiết thứ 3.

      “A Nhan, cậu đủ lợi hại . Cậu ngủ hơn hai tiết học,kêu sao cũng chịu tỉnh… may mắn lão Từ có điểm tên của cậu bằng cậu liền gặp bi kịch rồi.” Gặp Tô Nhan rút cuộc cũng tỉnh lại, Cố Vi Ngôn cảm thản .


      Ngáp cái, Tô Nhan thay đổi cái tư thế, tiếp tục nằm úp sấp ở bàn híp mắt dưỡng thần.

      Vi Ngôn nghẹn họng trân trối nhìn Tô Nhan, người này như thế nào mà còn tiếp tục ngủ được chứ?

      “Để cho cậu ấy ngủ .” Lăng Sở Sở lôi kéo Cố Vi Ngôn, nhàng lắc đầu. Xem trạng thái nha đầu kia tại, tối hôm qua phỏng chừng là ngủ tốt. Chẳng lẽ là mất ngủ sao? Nếu quả thực là đúng như vậy, Hứa Triết Quân có hi vọng.

      Tô Nhan là bị chuông tan học đánh thức, vặn vặn cái thắt lưng của mình, Tô Nhan cảm giác chính mình nạp điện xong, tinh lực dư thừa.

      “Hôm nay buổi chiều cũng có tiết học, nếu chúng ta dạo phố ?” Cố Vi Ngôn đề nghị .

      Trần Tuyền nghĩ nghĩ rồi lại “Nếu chúng ta sang cửa hàng bên kia mua quần áo ?”

      “Được, liền định như vậy . Tớ còn muốn mua cái túi xách mới.” Lăng Sở Sở gật gật đầu, nhấc tay tỏ vẻ đồng ý.

      Nhìn ba cùng đột nhiên giống như ăn phải thuốc kích thích, đầu Tô Nhan đầy hắc tuyến, chỉ cần nghĩ thôi mà tay chân tại bủn rủn vô lực rồi, về phòng ngủ còn cảm thấy mệt, càng đừng chuyện muốn dạo phố mua này nọ.

      “Tớ…” Tô Nhan nghĩ nghĩ, vấn là quyết định thoát ly tổ chức.

      “Tô Nhan? Bạn là Tô Nhan của dàn nhạc MAYA phải ?” nam sinh mặc áo sơ mi kẻ ô màu lam nhạt, cao cao đẹp trai đột nhiên xuất ở bên người Tô Nhan, gọi lại.

      Tô Nhan trừng mắt nhìn tình hình này, trong chốc lát hiểu nhưng vẫn là gật gật đầu “Vâng, là tôi. Có việc gì sao?”

      “Tớ gọi là Triệu Bân, sinh viên năm nhất chuyên ngành thương mại quốc tế. Lúc dàn nhạc MAYA diễn, tớ có xem.” Triệu Bân hướng Tô Nhan cười cười, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng nõn “Cậu hát nghe rất hay.”

      “Cảm ơn khen ngợi của cậu.” Tô Nhan lễ phép cười cười.

      “Cái kia…” Triệu Bân vò đâu, mân miệng, có chút yên hỏi “Tô Nhan, từ khi nhìn thấy cậu biểu diễn tớ liền thích cậu. Tớ rất thích cậu, cậu có thể làm bạn của tớ sao?”

      Tô Nhan há miệng thở dốc, bị tỏ tình bất thình lình ở lớp học thế này. nghĩ tới sau khi hội diễn kết thúc, thế nhưng là có người chạy tới tỏ tình cùng với ? Rất khoa trương đó. Tô Nhan cắn môi, nhìn khuôn mặt Triệu Bân vô cùng khẩn trương ở trước mặt có chút dở khóc dở cười “Cái đó…”

      “Thực xin lỗi nhưng nha đầu này có chủ rồi.” Hứa Triết Quân biết xuất khi nào, cười meo meo rồi đưa tay đem Tô Nhan ôm vào trong lòng, đánh gãy lời của Tô Nhan.

      “A.. đây là… có lỗi, tớ biết. quấy rầy rồi.” Tuy rằng ràng mọi người đều là Tô Nhan độc thân nhưng thế nào đột nhiên có chủ, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hứa Triết Quân Triệu Bân vẫn là cười cười, liên nhanh chóng tránh người.

      Tô Nhan tránh khỏi ôm ấp của Hứa Triết Quân, mặt chút thay đồi còn giương mắt nhìn cái. Đối với người này, trực tiếp muốn nhìn nữa, quay đầu chạy lấy người. Gặp phản ứng này của Tô Nhan, Hứa Triết Quân sờ sờ cái mũi, vẻ mặt cười khổ, bước nhanh theo.

      thôi, chuyện của hai người bọn họ để cho chính bọn họ giải quyết, ba chúng ta dạo phố .” Lăng Sở Sở đứng dậy kéo hai người , hướng tới hướng khác mà tới.

      “Nhưng là… nhưng là cái tên kia phải…” Cố Vi Ngôn cẩn thẩn bước , thập phần lo lắng.

      Lăng Sở Sở cười cười, an ủi có gì mà nhưng là cả , tất cả đều là hiểu lầm, đường tớ dần với các cậu.”

      Tô Nhan rất nhanh nhưng là có nhanh nữa cũng nhanh bằng Hứa Triết Quân phía sau . Bước chân của người ta so với còn lớn hơn nhiêu, ưu thế trời sinh của liền áp đảo .

      Hứa Triết Quân tiến lên giữ chặt tay Tô Nhan, lập tức bị bỏ ra.

      “Tô Nhan..” Hứa Triết Quân có chút bất đắc dĩ, lại tiến đến kéo Tô Nhan lại. Cái này cũng thêm lực, mặc kệ Tô Nhan giãy giụa như thế nào đều có biện pháp bỏ tay ra.

      Tô Nhan căm tức đánh vào cánh tay của , nhưng là mặc kệ giãy giụa như thế nào người này cũng chính là buông tay ra, ngược lại càng nắm chặt hơn làm cho Tô Nhan đau đến nhíu mày. Trời sinh Tô Nhan rất sợ đau, bị lần rồi nên giãy giụa nữa mà cúi đầu để ý đến Hứa Triết Quân, áp dụng bạp lực cần phải làm vẻ ta đây/

      Gặp bốn phía đều là người vừa tan học ra, đại bộ phận đều tò mò nhìn hai người bọn họ, Hứa Triết Quân lắc đầu cười khổ chút.

      thôi, cậu cũng muốn ở trong này bị người khác xem diễn chứ?”

      Cái này Tô Nhan có phản kháng, ngoan ngoãn bị lôi kéo hướng bờ sông tới.

      Hứa Triết Quân mang theo Tô Nhan ra bờ sông ở bìa rừng trúc, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp hơn nữa người đến luôn rất ít, được xem là nơi hẹn hò của các đôi tình nhân ở đại học Z.

      Dọc theo đường , Tô Nhan đều có hé răng, đến nơi này lại càng muốn gì, kiên quyết mở miệng/

      “Cậu tính cứ như vậy, cùng tớ chuyện sao?” Hứa Triết Quân đối mặt với Tô Nhan, hai người chỉ cách nhau nửa bước chân, khoảng cách rất gần.

      Tô Nhan ngay cả đầu cũng lười nâng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình. Đôi giày này có vẻ nhạt màu mà cũng có điểm bẩn rồi, màu lam nhạt đều nhanh biến thành màu bụi lam, còn có đầu mũi giày còn có khối màu đen gì đó, trở về nên lau sạch thôi. quả nhiên vẫn là rất lười..

      Hứa Triết Quân thở dài “Tô Nhan, cậu trốn tớ cũng mấy ngày rồi, tại lại đột nhiên để ý đến tớ. Cậu cũng nên cho tớ cái lý do chứ?”

      Lý do? để ý đến cậu cũng cần lý do sao? Ai trốn cậu chứ? Cầy xin cậu, cần chính bản thân cậu có cảm giác tốt rồi là được sao? Cậu là ai chứ? Tôi cần gì phải trốn cậu chứ? Có lầm hay vậy? Tô Nhan ở trong lòng tạo bạo phản bác đống lớn nhưng miệng lại vẫn là bế chặt chẽ, điệu cũng chưa từng phát ra.

      “Tớ nhớ , tớ làm cái gì có lỗi với cậu vậy…” Trong lời của Hứa Triết Quân lộ ra bất đắc dĩ cùng khó hiểu sâu sắc, còn có chút oan uổng cùng ủy khuất nữa.

      Chưa làm qua chuyện có lỗi với tôi? Ngươi nha, mỗi ngày cùng người đẹp hẹn hò.. Nghe được câu đó, phản ứng đầu tiên của Tô Nhan ở trong lòng là hung hăng lên, cần khách sáo với làm chi. Nhưng mà sau lại khinh bỉ bản thân mình, tâm của Tô Nhan liền trầm xuống. Vì sao? vì sao lại muốn để ý tới vấn đề đó chư? Hứa nghiệt cùng ai hẹn hò cùng có cái quan hệ gì? tìm bạn cùng cũng có cái quan hệ gì cả?

      Nghĩ đến đây,Tô Nhan theo bản năng cắn môi dưới, tay tự chủ được mà nắm chặt. làm sao có thể để ý đến điều đó chư?

      “Người đêm qua là chị họ của tớ. Mấy ngày nay tớ bị chị ấy lôi kéo tham gia vào đoàn đội bọn họ, làm cái hạng mục. Vì bề bộn nhiều việc, ngày đêm điên đảo cho nên có thời gian xem các cậu biểu diễn.”

      Hứa Triết Quân đột nhiên giải thích làm cho ánh mắt Tô Nhan ngừng trợn to. giật mình ngẩng đầu nhưng lại rơi vào cặp mắt sáng ngời như nước, tinh thần sáng như ngọc kia, con ngươi ôn nhu mang theo phần sủng nịch cùng bất đắc dĩ.

      cần tức giận, cũng cần lại giận dỗi với tớ, lại càng cần phải trốn tớ.” Hứa Triết Quân nhìn chuyển mắt vào Tô Nhan, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười cực kỳ ôn nhu.

      Tâm Tô Nhan bỗng dưng vui lên, là… nhìn tới . Bị Hứa Triết Quân như vậy, Tô Nhan trong lòng bất ổn. Có thoải mái cũng có rối rắm, biết đến tột cùng là cao hứng nhiều hơn hay buồn bực ít hơn nữa. Còn có lại biết làm sao mà như vậy, giống như cảm xúc sở hữu đều xuất toàn bộ, trong lòng rút cuộc là có bao nhiêu loạn.

      Nhìn đến phản ứng của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười khẽ, cũng tính như vậy mà liền quên . Tựa như Lăng Sở Sở tối hôm qua vậy, phải xuống tay nhanh. Đối với nha đầu này như hổ rình môi cũng chỉ riêng mình Tần Mộc Phong, nếu sớm chút đem xác định quyền sở hữu, chừng còn muốn xảy ra chuyện gì nữa.

      “Tô Nhan, về sau lại gặp được người thổ lộ cùng cậu nhớ cậu là hoa có chủ.” Hứa Triết Quân vươn đầu ngón tay búng lên trán Tô Nhan cái, như là giỡn vậy.

      Tô Nhan ôm cái trán của chính mình, tức giận trừng mắt liếc nhìn Hứa Triết Quân cái “Đau! Tớ khi nào biến thành hoa có chủ.”

      “Như vậy, cậu là muốn cho những người tiếp theo đến thổ lộ càng nhiều sao?” Hai mắt Hứa Triết Quân hơi nheo lại, lộ ra vẻ nguy hiểm “Hay là cậu muốn hưởng thụ có người đột nhiên chạy tới thổ lộ cùng cậu?”

      “Cậu mới hưởng thụ.” Tô Nhan tức giận trừng mắt liếc nhìn cái.

      Hứa Triết Quân cười cười, tớ cũng vì muốn tốt cho cậu mà thôi “Nếu phải là tốt rồi. Chỉ có cậu có chủ người khác đột nhiên chạy tới thổ lộ với cậu nữa. Bằng đủ loại quấy rầy khẳng định làm cho cậu phiền đến chết.”

      Tô Nhan cảm thấy đúng nên gật gật đầu “Cậu cũng đúng.”

      “Cho nên nhớ kỹ, cậu là hoa có chủ.”

      Tô Nhan thuận thế gật đầu, đột nhiên có cảm giác có chút đúng “Nhưng là… người chủ kia ở đâu?”

      Hứa Triết Quân cười mà như cười nhìn Tô Nhan, hai mắt khẽ nhếch lên lộ ra vẻ nguy hiểm “Cậu xem?”



      Hết chương 33

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 34 : Cậu hãy thử thích tớ .

      “Cái kia, tớ cảm thấy … chuyện này vẫn alf…” Tô Nhan rút lui dần phía sau, cố gắng ra.

      Hứa Triết Quân tiến lên từng bước “Cái cái gì nữa?”

      “A… kỳ , hoặc là tớ tìm…” Trong đầu óc Tô Nhan vừa lên khuôn mặt ngốc của đồng chí Mộc Thiên, Tô Nhan liền phát khoảng cách của mình và Hứa Triết Quân ngày càng gần hơn, hai mắt hơi nheo lại tràn ngập ý cảnh cáo. Vì thế, lời đến bên miệng của Tô Nhan đành phải nuốt trở vào.


      Hứa Triết Quân nhíu mày, thanh hơi trầm xuống “Tìm ai?”

      Tô Nhan lắc đầu “, ai cả…”

      Ngươi nha, hai con mắt như bắn ra tia laser thế kia, ai mà dám chứ.

      “Hả? Nếu cậu tìm thấy người để lựa chọn như trong lời …” Hứa Triết Quân nhếch mày, bộ dạng thoạt nhìn rất khó xử “Tớ đây liền cố mà làm…”

      “Hả? Cái này cần phiền toái.” đợi Hứa Triết Quân hoàn “cố mà làm..” Tô Nhan liền đánh gãy lời của .

      phiền toái, làm sao có thể phiền toái được chứ?” Hứa Triết Quân liếc mắt đánh giá Tô Nhan, trong ánh mắt ràng mang theo nguy hiểm “Cũng là cậu muốn tìm người khác sao?”

      Tô Nhan theo bản năng lắc lắc đầu “, có.”

      Hứa Triết Quân vừa lòng cười khẽ “ khi như vậy, tớ đây trước hết là nên thu chút tiền cọc .”

      Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc cái gì? Tô Nhan hiểu, trừng mắt nhìn người trước mặt, còn có suy nghĩ cẩn thận Hứa Triết Quân cúi người xuống, hề báo động trước mà hôn lên môi của .

      Tô Nhan mở to hai mắt, cả người cứng đờ, dám làm động tác gì, lại tự chủ được mà ngừng lại hô hấp, khiếp sợ nhìn Hứa Triết Quân gần trong gang tác, khuôn mặt phóng đại lên. nhắm hai mắt, mặt mày giãn ra, Tô Nhan thậm chí có thể đếm được ràng những sợi lông mi khuôn mặt của Hứa Triết Quân.

      Động tác của Hứa Triết Quân rất , đặt nụ hôn lên môi như chuồn chuồn lướt nước, sau đó vươn đầu lưỡi tinh tế liếm lên cánh môi mềm mại như hoa kia, nhàng mút vào, cực độ mềm .

      Mở mắt ra gặp ngay bộ dạng ngây ra như phỗng của Tô Nhan, Hứa Triết Quân nhàng nhếch khóe môi,trong mắt có ôn như, mơ miệng ra dụ dỗ “Hít vào, nhắm mắt lại.”

      Đầu óc Tô Nhan sớm bị đình chỉ mọi hoạt động, thực dịu dàng ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị, nhắm hai mắt lại.

      Giống như có vị ngọt như sữa, rất quen thuộc như là… Tô Nhan suy nghĩ nửa ngày nghĩ ra là hương vị gì, nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm.

      A, hương vị này hẳn là hương vị nồng đậm của cỏ mật sao, hơi chút liếm xuống, Tô Nhan phải rút ra kết luận.

      Đầu lưỡi còn chưa kịp thu hồi bị Hứa Triết Quân trụ lọi, còn chưa chờ Tô Nhan phản ứng lại, Hứa Triết Quân muốn vươn đầu lưỡi cuốn vòng trụ đầu lưỡi của , như là trừng phạt bướng bỉnh của , hăng hăng mà mút vào.

      “A..” Tô Nhan ưm tiếng, thân thể mất trọng tâm đổ về phía sau nhưng lại bị Hứa Triết Quân nắm tay kéo lại.

      Cơ hồ gặp được chống cự nào, Hứa Triết Quân dễ dàng đẩy cánh môi của ra, mang theo hương vị ngọt ngào của sữa tiến quân cách thần tốc, công thành đạt đất, nhấm nháp dung mạo này.

      Sau khi nụ hôn dài triền miên chấm dứt, Hứa Triết Quân buông Tô Nhan ra, liền im lặng như vậy nhìn Tô Nhan cúi đầu. Tô Nhan mím môi, chau mày, biết suy nghĩ cái gì.

      Hai người liền trầm mặc như vậy, ai nấy đều gì.

      Qua hồi lâu, Tô Nhan mới thào mở miệng “Cậu từng trải qua?”

      Ánh mắt Hứa Triết Quân trầm xuống, mặc nghĩ như thế nào cũng thể nghĩ được câu đầu tiên Tô Nhan mở miệng lại là câu này. Khóe miệng co giật, Hứa Triết Quân mang theo cảm xúc gì “ phải như vậy.”

      “A…đây phải là nụ hôn đầu tiên của cậu chứ?” Tô Nhan nghi ngờ liếc mắt nhìn cái, hiển nhiên đối với giả thiết này có ôm hi vọng gì rồi.

      Đè nén xúc động muốn đưa tay bóp chết đứa ngốc trước mặt này, Hứ Triết Quân hừ lạnh tiếng, đông cứng “Nụ hôn đầu tiên.”

      “A, thực kéo, tớ cũng vậy.” Đầu năm nay tìm nụ hôn đầu tiên của người đàn ông cơ hồ là có khả năng, thể tưởng tượng được thế nhưng lại để cho gặp phải, cũng tính là thiệt. Tô Nhan ở trong lòng tính toán.

      Vì thế hai người lại lần nữa trầm mặc xuống, giằng co thôi.

      Cuối cùng Tô Nhan chịu nổi khí quỷ dị này, há miệng thở dốc “Cái kia, có việc gì nữa tớ về trước.”

      “Tô Nhan…”

      “Đợi chút.” Tô Nhan khân trương đánh gãy lời của Hứa Triết Quân, do dự vài giây dường như phải quyết tâm ra quyết định, giọng “Chúng ta coi như vừa mới cái gì cũng chưa phát sinh qua.”

      Thanh của Hứa Triết Quân trầm trầm, ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Nhan chằm chằm, trong thanh tức giận như là muốn cắn nát cái tên của “Tô Nhan.”

      “Tớ phải về.” Tô Nhan rũ mắt xuống, hết sức xem biểu tình đáng sợ của Hứa Triết Quân, xoay người muốn cất bước rời .

      Hứa Triết Quân đuổi theo hai bước, giữ lại, ánh mắt trầm đen như mực nhìn chằm chằm vào , con ngươi đen lưu chuyển khó phân biệt được cảm xúc.

      Tô Nhan rụt cổ, cắn môi, cúi đầu dám nhìn . Trong lòng lại ngừng bồn chồn, có chút sợ hãi.

      “Coi như có chuyện gì phát sinh qua sao?” Ngữ khí của Hứa Triết Quân mang theo vài phần lãnh ý, làm cho Tô Nhan cúi đầu càng thấp.

      Vừa dứt lời, môi Hứa Triết Quân lại lần nữa rơi xuống môi Tô Nhan, giống như ôn nhu vừa rồi, lần này thô bạo mà cắn lấy môi của . Nụ hôn này như trừng phạt, Hứa Triết Quân dùng sức nuốt lấy đầu lưỡi của Tô Nhan, trằn trọc xâm nhập, đoạt lấy dưỡng khí trong miệng của .

      “ô…” Tay Tô Nhan muốn phản kháng lại bị dùng tay ngăn lại, đưa hai tay ra phía sau lưng.

      “Như vậy sao? Vẫn là chưa phát sinh qua chuyện gì sao?” Hứa Triết Quân nhìn chằm chằm Tô Nhan bị mình giam cầm trong lồng ngực của mình, nhàng mở miệng, giọng điệu đông cứng như đá.

      Tô Nhan ngoảnh mặt , chịu nhìn , có chút tức giận lại có chút chột dạ sợ hãi. ràng là bị cường hôn mà, như thế nào kết quả lại là tức giận chứ, chột dạ cái gì? Tô Nhan cau mày, miệng mân thành đường , hai con mắt trong nháy mắt biến thành bộ dạng ủy khuất rất đáng thương.

      có thể coi như chưa phát sinh chuyện gì sao?” Ngữ khí của Hứa Triết Quân dễ dàng phát ra mềm mại ít.

      Tô Nhan cúi đầu, gì. Nhưng là trong lòng cũng ràng, quỷ cũng thể làm cái gì cũng chưa phát sinh qua được.

      “Đừng ngốc như vậy, lừa mình dối người, được coi là cái gì cũng chưa phát sinh qua. Phải nhớ kỹ, cậu là hoa có chủ.” Hứa Triết Quân đưa tay qua đầu Tô Nhan, làm cho đối mặt với chính mình, nghiêm mặt “Còn có, cách xa cái tên Tần Mộc Phong chút, được cùng gần như vậy, lại càng được để cho cõng nữa.”

      Tô Nhan quyệt miệng, khuôn mặt nhắn nhăn thành mảnh. Cái này được, cái kia cũng được..

      “Tô Nhan, tớ thích cậu từ rất lâu rồi.”

      Lời kế tiếp của Hứa Triết Quân làm cho hai mắt Tô Nhan bỗng dưng mở to ra, dám tin nhìn .

      nhàng hôn lên khóe miệng của , Hứa Triết Quân tươi cười ôn hòa, trong mắt là ôn nhu đến chết người nhưng cũng mang theo vài phần bá đạo “Mặc kệ cậu thích cũng tốt, thích cũng thế, tớ đều bỏ qua cậu đâu.”

      Tô Nhan trương mồm rộng, lại phát ra tiếng. Trong lòng giống như đột nhiên bị cái gì nhồi cho, người kia ám áp ôn nhu tươi cười giống như có thể thấm thấu đến tấm lòng của , ấm áp, ôn nhu và vô cùng thoải mái.

      “Tô Nhan, hãy thử thích tớ .” Hứa Triết Quân giọng ở bên tai Tô Nhan.



      Hết chương 34

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :