1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc - Dung Cửu Ngôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 20 : Hôm nay chưa có được ăn sao?

      Vào ban đem liền mời dự họp ban hội. Tô Nhan cầm di động xem tiểu thuyết cũng có nghe ràng chủ nhiệm lớp rút cuộc ở bục giảng cái gì nữa. Chỉ biết được Tô nương nghe được hai chữ khiến sợ hãi nhất – Quân .

      Bắt đầu tuần sau tập quân sao? Tô Nhin nhìn vào di động cả nửa ngày, nhịn được mắt trắng trợn ra. Ông trời ạ. Hôm nay chính là thứ sau. Tuần sau phải là ngày kia rồi sao?


      Làm hủ trạch, thân thể cùng tố chất của Tô Nhan thực làm cho chính cũng khó có thể mở miệng đượ. Đừng là tập quân , cho dù là bị Lăng Sở Sở lôi ra ngoại dạo phố cũng đủ phải uống đống nước rồi. Nếu như phải tập quân còn chết sao? Hơn nữa Tô Nhan có thể xác định là chết khi tập quân còn phải giống chém đầu như vậy, chỉ cần giơ tay chém xuống chút là trôi qua còn hơn đây là chậm rãi mà tra tấn người, tiêu hao năng lượng của người khác, chờ người ta dầu hết đèn tắt sau đó mới chết được…

      “Sở Sở, có biện pháp nào có thể tham gia tập quân ?” Tô Nhan lôi kéo góc áo Lăng Sở Sở rồi hỏi.

      Lăng Sở Sở trừng mắt liếc cái “Đừng nghĩ, cậu lại thiếu tay thiếu chân gì, nhận mệnh .”

      phải vậy đâu… Trời nóng như vậy, tớ khẳng định biến thành con cá khô quắt a.”

      Lăng Sở Sở buông tay, tỏ vẻ cũng có cách nào.

      “Hì hì, A Nhan, kỳ nhất định phải thiếu tay thiếu chân.” Cố Vi Ngôn tiến đến bên người Tô Nhan, cho hi vọng.

      Hai mắt Tô Nhan lập tức sáng quoắc “ mau.”

      Cố Vi Ngôn cười có chút đáng khinh, tiến đến bên lỗ tai giọng “Nếu trong bụng cậu có cái kia đại khái cũng có thể tham gia.”

      “Tớ có cái gì mà có, nếu có tớ khẳng định là chết có chỗ chôn, trực tiếp bị cha mẹ tớ ném trôi sông luôn.” Tô Nhan hung tợn trừng mắt liếc nhìn Cố Vi Ngôn cái, đây mà là ý tốt đây hả?

      “Vậy thành tập quân .” Cuối cùng vẫn là Trần Tuyền phán cho câu. Đúng vậy, tóm lại là thể trốn, bằng bĩnh tĩnh tiếp nhận cái này.

      Khai mạc hội chơi, vài người quyết định dạo quanh trường học, làm quen chút miễn cho về sau gặp phải bi kịch lạc đường nữa. Đặc biệt của việc này chính là Tô Nhan. Thời tiết nóng có chút làm cho người ta chịu nổi, Cố Vi Ngôn ở lại còn vài người nhanh chóng chạy vội tới siêu thị gần đó mua mỗi người que kem giải khát.

      “ha… cuối cùng cũng mát mẻ chút.”

      “Đúng vậy, tớ cảm giác kem tan trong miệng liền có mát mẻ lập tức được hấp thụ ngay.”

      “Phỏng ngủ cũng chưa có điều hoa, tớ cảm thấy chúng ta chết nóng ở phòng ngủ quá.”

      “Nghe phải là có thể xin được lắp điều hòa sao?”

      ? Chúng ta đây cũng nên xin chứ?”

      “Trước để xem tình hình thế nào , thích hợp liền mua lắp vậy.”

      “Đúng vậy, trước xem tình huống thế nào .”

      Vài người bước chậm vào cổng trường, ngươi lời ta lời, rất hài hòa. Miệng Tô Nhan hàm chứa đủ loại tâm tình, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn kiến trúc bốn phía, nhàng đến miễn bàn.

      “A Nhan. Kia phải là Mộc Thiên cùng Hứa Triết Quân đó sao?”

      Theo hướng Lăng Sở Sở chỉ, Tô Nhan nhìn đến hai người chơi bóng rổ sân bóng rổ đằng xa.

      “Tật xấu a, trời nóng như vậy còn chơi bóng rổ. Quả nhiên đầu óc có bình thường.” Nhìn bộ dạng hai người đầy mồ hôi, Tô Nhan đối với hoàn cảnh này thể lý giải được, trời nóng như vậy còn vận động kịch liệt như vậy làm chi, khẳng định là đầu óc có tật xấu.

      thôi, thôi, đừng động vào bọn họ.”

      Tô Nhan muốn lôi kéo Lăng Sở Sở tiếp tục , liền nghe được tiếng gào vui mừng của Tần Mộc Thiên “A Nhan, Sở Sở.”

      Cùng lúc đó, Hứa Triết Quân cũng cầm quả bóng rổ trong tay hướng về phía cái giỏ bóng rổ. Trái bóng rơi trúng vào giỏ sau đó cũng quay đầu lại. Cái này là muốn cũng nổi nữa ròi, Tô Nhan muốn nhấc chân quay lại bĩu môi, ánh mắt rơi xuống người Tần Mộc Thiên, tựa như muốn đem lăng trì ra.

      “Các cậu quen nhau sao?” Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn thấy tình cảnh vậy, đều mở miệng hỏi.

      “Uh, bạn học thời trung học.” Nhìn hai người từ sân bóng rổ ra, Tô Nhan khô quắt biết gì.

      “Oa, đáng nha.” Cố Vi Ngôn vừa thấy Tần Mộc Thiên liền nhịn được lôi kéo Tô Nhan, ở bên tai giọng kêu lên.

      Tô Nhan cười gian hai tiếng, ánh mắt dao động Tần Mộc Thiên cùng Hứa Triết Quân, giọng “Vi Ngôn, cậu nhìn hai người bọn họ lần, cái người cậu đáng nhưng là trung khuyển thụ nha. Về phần cái người có mặt quan tài kia, phúc hắc công đó. Thực đôi thích hợp a.”

      “Trung khuyển Thụ? Phúc hắc công? vậy chăng?” Nghe Tô Nhan giới thiệu xong, ánh mắt của Cố Vi Ngôn liền sáng lên như ánh đèn pha.

      “hì hì, tóm lại là thực thụ thực công là được.”

      Nhìn đến vẻ cười đáng khinh của hai người, Lăng Sở Sở cùng Trần Tuyền nhìn nhau gì. Quả nhiên, hai người này quả nhiên là đôi hợp nha.

      muốn cho chúng tớ biết hai cậu cùng phòng ngủ sao?” Vừa thấy mặt Tần Mộc Thiên thấy đoàn thể bốn người, liền lộ ra bộ mặt của mình.

      Lăng Sở Sở mìm cười “Thực bất hạnh, bộ mặt của cậu ăn thua rồi. Hai người các cậu chẳng lẽ phải cũng ở cùng phòng ngủ sao?”

      phải.” Tần Mộc Thiên nhún vai, nhếch miệng cười “Bất quá cũng sai biệt lắm, cửa đối diện cửa, có thể qua lại dể dàng.”

      “Hai người đẹp, xin chào. Tớ là Tần Mộc Thiên, về sau thỉnh chiếu cố nhiều hơn.” Tần Mộc Thiên cười, hướng Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn tự giới thiệu, lại gặp phải Hứa Triết Quân bên cạnh có ý tứ muốn quan tâm gì vội vàng kéo phen “Tên này là Hứa Triết Quân.”

      “ha ha, tớ là Trần Tuyền.”

      “Tớ là Cố Vi Ngôn.”

      Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn đối với Tần Mộc Thiên cảm thấy rất hứng thú, về phần cái người Hứa Triết Quân mặt vẫn chút thay đổi kia tuy rằng bộ dạng xác thưc nhìn tốt lắm, đáng tiếc các đối với cái người như núi băng này dám hứng thú.

      “Chúng tớ đánh bóng rổ xong rồi, muốn hay cùng uống nước ?” Tần Mộc Thiên cười tủm tỉm, phát ra lời mời.

      cần, người đầy mồ hôi khó chịu, ai muốn cùng các cậu đâu.” Tô Nhan nhìn ghét bỏ cái, mở miệng phản đối.

      Đáng tiếc, ba người kia mặc kệ phản đối của , đều miệng đáp ứng “Được, vậy cùng nhau .”

      ràng bị chị em vứt bỏ, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn lên trời, yên lặng gì chỉ có thể theo bốn người vui cách dị thường kia. Đúng rồi, bên người vẫn còn nghiệt đại nhân Hứa Triết Quân vẫn còn có mở miệng chuyện.

      “Mọi thứ ổn định chưa?”

      “Uh, rồi.”

      Liền sau hai câu như vậy, hai người trong lúc đó lại lâm vào trầm mặc, chính là im lặng theo 4 người cãi nhau ầm ĩ phía trước. đôi chìm so với 2 đôi, nhìn qua phi thường quỷ dị nha.

      Tô Nhan lấy khóe mắt trộm ngắm Hứa Triết Quân vài lần, cảm giác phi thường kỳ quái. Giác quan thứ 6 cho biết, người này hoặc là tâm tình tốt hoặc là đối với có ý kiến gì. Tóm lại tại Hứa Triết Quân muốn gặp .

      Vì sao lại như vậy chứ? Tuy rằng lâu liên lạc nhưng là cũng đắc tội với cái gì nha. Chẳng lẽ hay ho như vậy, cố tình liền đụng vào họng súng sao?

      “Hôm nay đưa tin thuận lợi chứ?”

      đường đều thế nhưng đột nhiên Hứa Triết Quân lại chuyện. Tô Nhan có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức nhu thuận gật đầu “Uh, rất thuận lợi.”

      “Hử?” Hứa Triết Quân dừng cước bộ lại, khó miệng cười cách kỳ quái, liền như vậy lẳng lặng nhìn Tô Nhan.

      “A.. có cái gì đúng sao?” Đối mặt với ánh mắt đen như mực của Hứa Triết Quân, Tô Nhan cảm thấy có tia hiểu, có còn điểm như… sợ hãi? đúng, Tô Nhan làm sao có thể sợ hãi nghiệt này.

      có gì, thôi.” Hứa Triết Quân gõ trán Tô Nhan, cười cười.

      Nhìn đến Hứa Triết Quân tựa hồ lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường, khóe miệng Tô Nhan giật giật. Người này, hôm nay chưa có được ăn sao?

      Hết chương 20

      p/s: các bạn có biết ý của Hứa Triết Quân là gì :))

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 21 : Phạm háo sắc?

      Bởi vì Hứa Triết Quân cùng Tô Nhan so với bốn người phía trước chậm hơn, đợi cho đến khi hai người bọn họ vào trong quán bốn người phân phối đều vị trí tốt lắm rồi. Ba ngồi bên, bên cạnh Mộc Thiên còn hai chỗ trống. Tô Nhan nhìn khuôn mặt tươi cười của ba bạn, co giật khóe miệng, ngồi xuống bên người Hứa Triết Quân.

      “Ăn cái gì? Đồ ăn ở đây cũng ngon lắm.” Tần Mộc Thiên đem menu đồ uống đưa cho Hứa Triết Quân, để cho cậu ta chọn.


      Hứa Triết Quân tùy tiện lật hai trang rồi đem menu đồ uống trở lại cho người phụ vụ “Lấy thêm hai ly nước dưa hấu.” Chưa cho Tô Nhan cơ hội gì, liền giúp quyết định luôn.

      Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân cứ nhất nhất chọn theo ý mình rồi lại nhìn nhìn người phục vụ rời , còn có nhìn bốn người bọn họ với mỗi người hai cặp mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm , khiến đầu đầy hắc tuyến. Tình huống tựa hồ có điểm bình thường a… Dưới đáy lòng Tô Nhan yên lặng thầm. Bất quá Hứa Triết Quân vừa vặn gọi nước dưa hấu là thứ nhất, cũng có phản kháng, lập tức tiếp nhận.

      “A Nhan, tớ nghe tớ , hôm nay đến nhà ga đón cậu hả?” Gặp cảnh có người chuyện, trường hợp này có chút lạnh lùng, Tần Mộc Thiên liền thức thời mở miệng, muốn phá vỡ khí này.

      Ai ngờ lời này vừa ra khỏi miệng, liền lập tức cả giác được áp lực quanh mình thấp xuống rất nhiều. chỉ mình mà ba người đối diện ràng cũng cảm nhận được. Hơn nữa các còn nhìn đến người có khuôn mặt vẫn chút thay đổi nào Hứa Triết Quân mỉm cười liếc mắt nhìn Tần Mộc Thiên cái, cái liếc mắt nhìn này như mắt con mèo sáng quắc trong đêm tối thắng hơn ngàn cân, làm cho Tần Mộc Thiên lập tức như bị mắc nghẹn, ra lời.

      đáng sợ, rất sắc bén, là áp lực khủng khiếp, Tần Mộc Thiên bắt đầu hối hận chính mình lời nên .

      “Đúng vậy, hôm nay học trưởng Mộc Phong buổi sáng đến buổi chiều đều giúp tớ.” Duy nhất chỉ có Tô Nhan có cảm giác gì vẫn mìm cười . Sau câu này, Tần Mộc Thiên phát ý cười mặt Hứa Triết Quân càng sâu, ánh mắt nhìn về phía chính mình với ý vị thâm trường.

      Nhưng mà Tô Nhan vẫn còn chưa xong, lại cố sống chết bỏ thêm câu cho đủ “Học trưởng Mộc Phong vẫn là tốt như trước đây.”

      Sau lời này, Tần Mộc Thiên nhịn được vụng trộm hướng người bên cạnh mình, cảm giá được ràng sát ý người Hứa Triết Quân truyền đến. Nếu tại ở trong gõ có người, khẳng định bị Hứa Triết Quân chém vạn đao rồi. , thiên đạo vạn đao chừng còn chưa đủ đâu.

      Ngay cả người có chút cảm tình như Trần Tuyền và Cố Vi Ngôn cũng cảm giác được khí khủng bố này, còn có là sâu nữa, rất kỳ dị nha. Dưới bàn, Cố Vi Ngôn vụng trộm kéo tay Lăng Sở Sở, dùng ánh mắt hỏi. Lăng Sở Sở chỉ là mỉm cười, ý bảo các yên lặng ngồi xem. Trò hay mới mở màn, phải kiên nhẫn xem chứ?

      “Xem ra trai của Mộc Thiên đối với cậu phải tốt bình thường nha.” Tất cả mọi người đều nín thở, dám lên tiếng, Hứa Triết Quân nghiêng đầu, đối với Tô Nhan ngây thơ biết gì mà khẽ cười .

      “A.. đúng vậy.” Tô Nhan tuy rằng phát giác khí chung quanh có gì đó thích hợp, nhưng vẫn là thành thực gật đầu. “Học trưởng Mộc Phong vẫn đối với tớ tốt lắm, từ lúc trung học đến giờ vẫn vậy.”

      Nhớ tới Tần Mộc Phong từng mua tặng vô số thạch hoa quả, socola, sữa chua rồi đồ ăn vặt, mặt Tô Nhan ra hoài niệm vô tận. Cuộc sống lúc trước tốt đẹp cỡ nào, nhiều đồ ăn vặt liên tiếp như vậy ngừng xuất ở trong sinh mệnh của . Ở trong 18 năm sinh mệnh của Tô Nhan, Tần Mộc Phong là người đối với rất tốt.

      “Tốt lắm.” Ngìn biểu tình hạnh phúc hoài niệm của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười như đèn phát sáng, như mắt ngọc lóng lánh cũng kiên quyết tương phản với ánh sáng.

      “Khụ.. Khụ… ngày kia là đợt tập quân ..” lúc tất cả mọi người đều dám làm gì, dưới thời điểm như vậy Lăng Sở Sở ho hai tiếng, đem đề tài chuyển dời đến đợt tập quân .

      Vừa nghe đến việc tập quân , Tô Nhan lập tức giống như cà tím gặp sương, cúi đầu hữa khí vô lực “Trời ơi, là ngày kia rồi, chỉ chớp mắt là tới.”

      “Trời nóng như vậy, tập quân chắc chắc khiến chúng ta bán mạng mà già mất.” Nghĩ đến đợt tập quân này, Cố Vi Ngôn cả thấy sợ hãi. Trời nóng như vậy, chỉ cần ra bên ngoài ngồi toàn thân liền đổ đầy mồ hôi, nếu là chính giữa trưa mà còn đứng dưới cái nắng như vậy chẳng phải bị té xỉu sao?

      Trần Tuyền uống ly nước nho trong tay bất đắc dĩ “Đây là quy định, ai cũng trốn thoát đâu.”

      “Rút cuộc là ai lại đưa ra cái quy định có tình người, có đạo lý thế này?” Bộ dạng Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi , rất giống muốn đem cái người đưa ra quy định này nuốt sống

      phải chỉ là đợt tập quân thôi sao, có cái gì phải sợ. Các bạn nữ sinh là …” Tần Mộc Thiên còn chưa hết câu, liền bắt gặp bốn đạo ánh mắt giết người đến nỗi phải ngậm miệng lại.

      “Hừ.” Gặp Tần Mộc Thiên thành cũng ngậm miệng lại, tất cả nữ sinh ngồi ở bàn này đều hừ lạnh tiếng còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái. Động tác cũng như thanh đồng loạt làm cho Tần Mộc Thiên thể gì được.

      “Thời điểm đợt tập quân mà các cậu có thể chỉnh tề như vậy, phỏng chừng có thể ăn rất ít đau khổ đó.” Hứa Triết Quân buông ly nước dưa hấu trong tay xuống, khẽ cười , kết quả là giống như Tần Mộc Thiên, nghênh đón bốn đạo ánh mắt khinh bỉ.

      Sau khi uống nước xong, mắt thấy thời gian còn sớm, Tần Mộc Thiên cùng Hứa Triết Quân đưa 4 người phòng Tô Nhan trở về phòng. Đến cửa phòng ngủ, mắt thấy Lăng Sở Sở cùng hai người kia đên lên lâu, Hứa Triết Quân kéo Tô Nhan lại.

      “A… làm sao thế?” Tô Nhan kỳ quái nhìn tay bị giữ chặt, trong lòng bàn tay Hứa Triết Quân thế nhưng vẫn là hơi lạnh cả người, có loại cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, dưới cái nóng bức của mùa hè có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

      Hứa Triết Quân có trả lời, quay đầu liếc nhìn Tần Mộc Thiên đứng ở bên, câu “Mộc Thiên, cậu về trước .”

      Tần Mộc Thiên chần chờ chút, trước mắt chính là người chị dâu mà trai mình chọn còn có huynh đệ của mình đối với người chị dâu này như hổ rình môi, nếu tại rồi… Chẳng phải là thực xin lỗi trai mình sao? Nhưng nếu .. Đối mặt với hai mắt nhíu lại của Hứa Triết Quân, Tần Mộc Thiên vẫn lưa chọn sáng suốt là nên rời .

      Đợi cho Tần Mộc Thiên rời , Hứa Triết Quân kéo Tô Nhan tới bờ sông phía sau phòng ngủ của các . Nhìn chằm chằm ánh nắng như muốn lập tức nhập vào trong trời đất, Tô Nhan ngồi ở thềm đá ven bờ hô, ngắm nhìn hoàng hôn.

      Đợi lúc sau, Hứa Triết Quân đều gì, Tô Nhan ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Triết Quân đứng bên cạnh mình. Ánh trời chiều vàng óng mang theo nhiều điểm màu đỏ tươi chiế rọi ở mặt Hứa Triết Quân, cằm khẽ nâng lên, lộ ra độ cong hoàn mỹ, hai mắt đen như mực nhìn thẳng về phía trước. Hứa Triết Quân như vậy làm cho Tô Nhan trong lúc nhất thời nhưng lại nhìn đến ngây người.

      “Nhìn đẹp lắm sao?” Hứa Triết Quân nghiêng đầu, nhìn đến khóe miệng Tô Nhan khẽ nhếch lên ngốc lăng đứng nơi đó nhìn chăm chằm vào mình, khóe miệng lộ ra nét tươi cười hoàn mỹ.

      Tô Nhan theo bản năng gật gật đầu, đợi đến khi phản ứng lại mới nhận thấy được xảy ra vấn đề gì. đôi mắt lớn động, dám nhìn nét cười sáng lạn của Hứa Triết Quân, trong lòng bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng, đây là .. phạm háo sắc sao? Ông trời ạ,. Tô Nhan xúc động đến mức muốn đem Hứa Triết Quân giết người diệt khẩu.

      Hứa Triết Quân nhìn Tôn Nhan rối rắm vạn phần, cũng có khi dễ lại , chính là “Thời điểm nghỉ đông, chúng ta có cuộc đánh cược kia, còn nhớ chứ?”

      “Nhớ a, nếu tớ thi đậu trường này cậu mời tớ ăn đại tiệc.” Nghĩ đến việc có thể ăn đại tiếc, xấu hổ cái gì, hối hận hay ngượng ngùng đều bị Tô Nhan quăng hết ra sau đầu, tất cả đều là mây bay.

      Hứa Triết Quân vỗ đầu của , cười “Cuối tuần, tớ mang cậu ăn vậy.”

      Hết chương 21

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 22 : Thần Mã đều là mây bay

      Tiến vào cửa phòng ngủ, Tô Nhan liền phát tình huống đúng, Lăng Sở Sở cùng hai người bạn cùng phòng đều cười tủm tỉm nhìn chằm chằm chính mình, biểu tình là đáng khinh nên lời… làm cho Tô Nhan kìm lòng được mà lui ra phía sau từng bước. Sao có cảm giác chính mình giống như kẻ trộm vậy nhỉ?


      “Hi hi, cần trốn, chúng ta đều thấy được.” Cố Vi Ngôn chỉ vào ban công phòng ngủ, bên ngoài chính là bờ sông , cười đến cực kỳ gian trá.

      Tô Nhan cảm thấy rét, rồi sao? Bình tĩnh đến giường của mình ngồi xuống, đối với ba người bạn cùng phòng hình thành vòng vây xung quanh người nhíu mày hỏi “Các cậu muốn làm gì?”

      “Thẩm vấn.” Trần Tuyền chống đầu, cực kỳ hứng thú đánh giá Tô Nhan.

      Tô Nhan bắt óc nghĩ, tỏ vẻ hiểu gì cả” Có cái gì mà cần phải thẩm vấn?”

      “hừ hừ, đừng đánh trống lảng, đừng cho là tụi tớ nhìn thấy. Thành khai báo, cậu cùng cái tên họ Hứa kia có quan hệ gì?”

      “Phải biết rằng, ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết. Huống chi lần này chỉ có hai mắt của tớ nhìn thấy đâu nha.”

      “Quan hệ bạn học.” Đối mặt với những Cố Vi Ngôn hai tay chống nạnh, làm người đàn bà đứng trước mặt mình, Tô Nhan vẫn rất bình tĩnh và thản nhiên trả lời.

      Đối với câu trả lời này, Vi Ngôn cùng Trần Tuyền đều cười nhạt “Quan hệ bạn học? Bạn học mà sao có quan hệ tốt như vậy? sao lại tìm Sở Sở hẹn ra bờ sông hả?”

      Tô Nhan nhìn đến Lăng Sở Sở luôn bàng quan ở bên cạnh, biểu tình rất vô tội cùng khó hiểu. phải là chỉ ra bờ sông thôi sao? Rồi có làm sao cùng tên Hứa nghiệt kia là có gì a.

      “Tớ với các cậu, A Nhan còn , loại chuyện này ấy hiểu, chính là các cậu tin thôi.” Lăng Sở Sở chán nản buông tay, ràng với hai người bạn cùng phòng về tình trạng thực của Tô Nhan. Nhưng là người khác tin, có biện pháp sao?

      Nhìn vẻ mặt khó hiểu cùng vô tội của Tô Nhan, Lăng Sở Sở đứng nhìn cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, Trần Tuyền cùng Hứa Vi Ngôn há miệng thở dôc, nhất thời lại ra lời. Đợi tới nửa ngày, ra là vị tiểu ca kia tình nguyện thầm nha, mà vị chánh chủ bên này căn bản cái gì cũng , thông suốt được cái gì.

      Trách được, trách được vị tiểu ca kia còn trẻ nhưng lại mang vẻ mặt thế kia. Gặp được loại đả kích đến suy sụp thế này, ai có thể chưa già yếu đâu? Nhớ tới mặt Hứa Triết Quân chút thay đổi, Cố Vi Ngôn trận cảm khái. Đứa này, dễ dàng a.

      Liền ngay của Trần Tuyền đối với biểu lộ của Hứa Triết Quân cũng 12 vạn phần đồng tình. Gặp được ai tốt, gặp được người hiểu tình cảm của mình…

      “Các cậu.. đây là đều làm sao vậy? Cái gì tớ hiểu?” Tô Nhan gặp ánh mắt ba người lộ ra vẻ bi ai, ánh mắt nhìn mình có chút bình thường, buồn bực .

      “A Nhan, cậu nhìn ra được sao?” Cố Vi Ngôn chưa từ bỏ ý định, tiến đến bên người Tô Nhan hỏi.

      Tô Nhan trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi “Nhìn ra được cái gì?”

      “Trời ơi. thể nào.” Cố Vi Ngôn ôm lấy đầu mình, mặt lộ ra vẻ hỏng mất rồi “Trời ạ. Chẳng lẽ cậu thấy được tiểu ca có ý tứ đối với cậu sao?”

      “Tiểu ca? Là ai?” Tô Nhan nhớ mình quen ai là tiểu ca a…

      “Chính là cái đồng chí họ Hứa kia. Chẳng lẽ cậu thấy ra được là thích cậu sao?” Cố Vi Ngôn cầm lấy cánh tay của Tô Nhan, hơi mong đợi nhìn .

      “Phốc…” Tô Nhan cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Cố Vi Ngôn, cười “Hứa nghiệt thích tớ? Đừng giỡn… làm sao có thể thích tớ chứ? nếu thích tớ, trừ phi… đầu óc của bị hỏng rồi.”

      Tất cả yên lặng chỉ để lại mình Tô Nhan vui cười.

      Ý thức được lại bình thường, Tô Nhan co giật khóe miệng hỏi “Như thế nào? Có cái gì đúng sao?”

      có, có gì đúng. A Nhan, cậu cứ tiếp tục…” Lăng Sở Sở lắc lắc đầu, đối mặt với hai người bạn cùng phòng chỉ có thể tỏ ra đồng tình. Vì phần bi kịch của đồng chí Hứa Triết quân, phải là bi ai.

      lâu sau, Trần Tuyền mới ra câu rất sâu kín “Tô Nhan, cậu là người kỳ lạ nhất từ cổ chí kim tới nay.”

      Tuy rằng làm được chính mình vì sao lại bị như vậy nhưng Tô Nhan vẫn cố dám nhận, dám nhận.”

      , trừ cậu ra, còn có người nào khác làm được việc này tốt như vậy đâu.” Cố Vi Ngôn lắc đầu, ý vị thâm trường nhìn vẻ mặt Tô Nhan.

      “A… khi như vậy, tớ dây cũng từ chối chẳng phải là bất kinh sao.” Tô Nhan nhức đầu, tiếp nhận danh hiệu mới này. Dù sao cũng chỉ là có thêm cái danh hiệu, chuyện này tuyệt đối cũng cần phải nhiều thêm nữa.

      Bởi vì hẹn với Hứa Triết Quân cuối tuần ăn đại tiếc, tâm tình Tô Nhan cực kỳ hưng phấn. Buổi tối thứ 7 vẫn là cùng với Cố Vi Ngôn cãi nhau ầm ĩ, cãi ngừng nghỉ. May mắn Hứa Triết Quân đối với hiểu biết quá sâu, cố ý sau 9h tối gọi cuộc điện thoại để cho ngủ, Tô Nhan thế này mới an ổn lắng xuống, thành thành lên giường ngủ.

      Cứ việc như thế, Tô Nhan ngày hôm sau vẫn là dậy muộn. Đợi cho thu thập thỏa đáng xong cùng với ba bạn vô lương tâm vừa cười xuống lầu Hứa Triết Quân đợi dưới lầu trong chốc lát.

      Nhìn đến áo T-shirt màu trắng của Hứa Triết Quân, phản ứng đầu tiền của Tô Nhan chính là may mắn sáng suốt lựa chọn màu lam, bằng vừa nhìn cùng Hứa nghiệt này mặc đồ tình nhân.

      “Xin lỗi vì đến muộn.” Tuy rằng ngoài miệng như vây nhưng biểu mặt Tô Nhan cũng ràng là xin lỗi gì cả.

      Tô Nhan hôm nay mặc cái váy dài màu trắng kết hợp với T-shirt màu lam, chân là đôi giày búp bê có ký tự. Chỉnh thể nhìn qua có vể thập phần lười nhác nhưng cũng có vài phần hương sắc của con .

      thôi.” Hứa Triết Quân cái gì, nhíu mày, đáy mắt trầm lên tia kinh ngạc.

      Tô Nhan ngoan ngoãn theo bên cạnh Hứa Triết Quân, hai người chậm hướng cửa mà tới.

      “Đúng rồi, hôm nay ăn cái gì?” Hứa Triết Quân chỉ cùng ăn đại tiệc còn qua cho biết cụ thể là ăn cái gì. Làm sao nữa cũng là ăn, đối tượng món ăn đương nhiên là Tô Nhan phải quan tâm rồi. Nhưng đừng trăm ngàn lần rằng ăn đại tiệc mà chỉ ăn qua tùy tiện chút là xong đâu. Tuy rằng biết Hứa Triết Quân tại sao lại làm ra được cái chuyện tình táng tận thiên lương đó nhưng cũng sợ là vạn nhất thôi.

      “Cậu muốn ăn cái gì, chúng ta liền ăn cái đó.” Hứa Triết Quân nhìn vào mắt Tô Nhan, khóe môi nhàng giơ lên, trong giọng mang theo vài phần sủng nịch mà chính mình cũng phát ra.

      “A… sao?” Tô Nhan xác định bèn hỏi lại, chờ Hứa Triết Quân trả lời liền thẳng thắn “Tớ cảm thấy mùa hè mà ăn lẩu khẳng định thực thích, bất quá lại tiếp tớ rất nhớ món mì sợi này, sườn lợn rán với cơm ta nữa này, lần trước sau khi ăn xong tớ trở về vẫn muốn ăn nữa… Đúng rồi, đúng rồi, còn có Pizza nữa, lâu ngày rồi cũng chưa ăn.”

      “chẳng lẽ… cậu muốn ăn hết chừng đó sao?” Đợi cho Tô Nhan xong, đầu Hứa Triết Quân đầy hắc tuyến, trong óc nha đầu kia có phải hay trừ bỏ ăn cái gì cũng đều có?

      “Có thể chứ?”

      Đối mắt với ánh mắt mở to cùng với chờ mong vô tận nơi đáy mắt kia, Hứa Triết Quân cố mà làm phải gật đầu “Nếu cậu có thể ăn hết được chừng đó như cậu .”

      “hi hi,chúng ta trước tiên ăn Pizza nha. Làm bữa sáng kiêm uống trà sáng luôn ha.” Tô Nhan nhếch miệng cười, lôi kéo Hứa Triết Quân về phía trước. Nghĩ nào, nào là Pizza, cơm sườn rán, lẩu, đường mỹ thực các ngươi hãy chờ bản cung tiến tới ăn hết đám các ngươi .

      Hứa Triết Quân gì chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, đỉnh đầu còn trôi nổi loạt những đám mây. Trong lòng mặc niệm : thần mã đều là mây bay.

      Bởi vì tâm lý vội vàng của Tô Nhan mà tốc độ hai người nhanh hơn ít. Chỉ chốc lát sau liền chạy tới cửa trường học. Hứa Triết Quân giơ tay vẫy xe taxi, muốn lên xe nge được bên cạnh có người hô tiếng “A Nhan?”

      Hết chương 22

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 23: Thực là ăn rất ngon.

      “Học trưởng Mộc Phong.” Tô Nhan theo thanh quay đầu lại nhìn đến Mộc Phong đứng cách đó xa, ánh chiều loang lổ chiếu người , ánh mắt trời chiếu rọi khiến cho nụ cười của có vẻ chói mắt.

      Tay Hứa Triết Quân kéo cửa xe chút cũng theo thanh ấy mà quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy mắt của Tần Mộc Phong nhìn về phía . Hai ánh mắt chạm vào nhau, lập tức liền đọc hiểu ý tức mà đối phương muốn biểu đạt.


      tới hai bước, Tần Mộc Phong đến bên người Tô Nhan “A Nhan, muốn ra ngoài sao?”

      “Đúng vậy, ra ngoài ăn cái gì đó.” Tô Nhan cười cười, nhu thuận gật đầu đáp. Bộ dạng như vậy đối với người đàn ông khác khiến cho Hứa Triết Quân đặc biệt vừa mắt, ra thâm tình lưu chuyển trong đôi mắt lại thâm sâu ít.

      Tần Mộc Phong cười cười, ánh mắt chuyển đến người Hứa Triết Quân hỏi “Vị này là..?”

      “Hứa Triết Quân” Hứa Trước Quân tiến lên từng bước đứng bên cạnh người Tô Nhan, hé miệng cười “Học trưởng Mộc Phong, ngưỡng mộ đại danh lâu, A Nhan thường xuyên nhắc tới .”

      Khóe môi Tần Mộc Phong hơi giơ lên tiếp, nhưng ra là nghiêng đầu hỏi Tô Nhan “là bạn học?”

      “Vâng.” Tô Nhan gật gật đầu, mắt nhìn Hứa Triết Quân rồi cười “Là bạn ngồi cùng bàn với Mộc Thiên.”

      ra là bạn cùng bàn với Mộc Thiên.” Tần Mộc Phong có ý lặp lại câu, đưa tay sờ đầu Tô Nhan, mang theo chút sủng nịch “ chơi vui vẻ.”

      xong còn quay đầu với Hứa Triết Quân “A Nhan liền nhờ cậu.”

      Đối mặt với bộ dạng nghiễm nhiên như người giám hộ của Tần Mộc Phong, lông mày của Hứa Triết Quân như hếch lên mang theo lời khó có thể chỉ khẽ cười “Người nhà mình cả mà, tôi tự nhiên nên chiếu cố tốt tới ấy, cần học trưởng phải quan tâm.”

      Sau đó kéo Tô Nhan nhét vào trong xe, Hứa Triết Quân đối với Tần Mộc Phong hơi hơi cúi đầu rồi cũng lên xe “Tạm biệt học trưởng.”

      Tần Mộc Phong nheo hai mắt lại, nhìn chiếc xe taxi nghênh ngang rời , trong gió mang theo câu của chính “Người nhà mình? Mình như thế nào nhớ đó là người nhà của mình đâu chứ?”

      Song song với việc Hứa Triết Quân vui vẻ mang Tô Nhan ăn uống Tần Mộc Thiên có thể thảm, chăm chú mê muội chơi game online đột nhiên nhận được điện thoại của , mở miệng liền thẳng vào vấn đề “Mộc Thiên, nghỉ hè lâu như vậy mà em ra còn có chuyện gì vẫn cho biết, còn có Hứa Triết Quân là người nào?”

      Nghe đến trai nhà mình cả cười cả , tựa hồ chút để ý trong lời nhưng những ngón tay của Tần Mộc Thiên gõ linh hoạt bàn phím trong nháy mắt cứng đờ, liên quan đến cả người thậm chí là đầu óc của .

      “Mộc Thiên?” gặp em trai lâu gì, Tần Mộc Phong gọi tiếng.

      Tần Mộc Thiên gật mình cái, nhớ tới lời ngày đó Lăng Sở Sở giáo dục chính mình. Đúng vậy, cái gì cũng biết chỉ cần đổ thừa cho tên Hứa Triết Quân này tàng quá sâu nên cái gì cũng biết. Đúng, là cái gì cũng biết.

      Sau khi thầm cấp cho chính minh vô số trạng thái, Tần Mộc Thiên lên tiếng “ hai, vừa rồi đồ uống bị đổ, em chẳng phải là cần nhặt lên sao?”

      “Phải ?” Tần Mộc Phong cười cười, có vạch trần lời dối vụng về đến cực điểm của em trai mình “Lời vừa em có nghe được ?”

      “A… là A Quân sao? hai làm sao có thể biết đến ?”

      “Vừa mới ở trước cửa trường học gặp mang theo A Nhan chơi, người này là thích A Nhan sao?” Tuy rằng là câu hỏi nhưng nghĩ khí của Tần Mộc Phong là 12 vạn phần chắc chắn.

      Tần Mộc Thiên nghiêng người 45 độ kêu lên nhìn nhân vật trong trò chơi của mình ngã xuống, yên lặng gì. A Quân a A Quân, cậu mang theo A Nhan chơi cứ , vì sao còn cố tình sống chết để cho hai tôi gặp phải chứ. Tuy rằng trong lòng bi phẫn thôi, Tần Mộc Thiên vẫn là khẩu khí như cũ, thập phần ngạc nhiên kêu lên “Cái gì? A Quân thích A Nhan sao? có khả năng ? hai có phải là suy nghĩ nhiều quá hay ..”

      “Suy nghĩ nhiều?” Tần Mộc Phong cười khẽ tiếng, giọng điệu chuyện đột nhiên trở nên cực kỳ ôn nhu “Mộc Thiên, xem sinh hoạt phí tháng này cần đưa cho em ha ?”

      Tần Mộc Thiên sửng sốt ba giây, nháy mắt phản chiến “, em sai rồi…”

      Chính là mạch máu kinh tế của mình còn bị trai cầm trong tay nếu sớm thừa nhận sai sớm chút, khẳng định chết có chỗ chôn. Đừng là tiền sinh hoạt phí tháng này, nếu trai mà ngoa lên phê duyệt cho tháng sau sinh hoạt phí tháng sau cũng có mà dùng ây chứ. Đến lúc đó phỏng chừng cuộc sống cơ bản cũng đảm bảo được…

      “Hả?” Tần Mộc Phong lên tiếng, chờ đợi câu tiếp theo.

      “Em sai rồi, em nên báo lại trễ cho , lại càng nên giả vờ như cái gì cũng biết. Em khờ, em làm sao có thể giấu diếm hai được chứ? hai là hỏa nhãn kim tinh, cái gì cũng chấp nhất mà phải sao? Em là tôn hầu tử (Tôn Ngộ ), hai chính là phật tổ a. Em như thế nào cũng thoát ra khỏi lòng bàn tay của a.”

      Bị Tần Mộc Thiên trận loạn thất bát tao trong lời khiến đau đầu càng đau thêm, Tần Mộc Phong thể đánh gãy lời “Được rồi, vào trọng điểm .”

      “Khụ.. Khụ.. trọng điểm là A Quân xác thực là có ý tứ đối với A Nhan, hơn khẳng định hai là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của . Đương nhine, A Nhan vẫn giống như trước đây, cái gì cũng đều hiểu.”

      Nghe được câu cuối cùng của Tần Mộc Thiên, Tần Mộc Phong biết là nên vui hay nên buổn. Hi vọng là ấy đối với người khác cũng là có cảm giác, ưu điểm của ấy cho tới bây giờ đều còn có lớn lên..

      hai?” Gặp trai mình đột nhiên , Tần Mộc Thiên thử kêu tiếng.

      “Hả?”

      Tâm tình Tần Mộc Thiên ngừng biến chuyển, rối rắm mở miệng “Cái kia… cái kia, sinh hoạt phí của em…”

      đưa cho em.”

      Nghe được câu như thế, tâm của Tần Mộc Thiên bị treo ở vách núi nay cuối cùng cũng có thể hạ xuống, lúc muốn cái gì đó bên kia Tần Mộc Phong tắt điện thoại. Tần Mộc Thiên nhìn di động tay, khỏi cảm thấy oan ức. Vì sao luôn làm vật hi sinh chứ?

      Lại Tô Nhan bị Hứa Triết Quân mạc danh kỳ diệu liền nhét vào trong xe, trong lòng rằng chuyện thích đó là tuyệt đối có khả năng. Nhưng lại nghĩ đến đối phương là đại nghiệt phúc hắc ngàn năm cộng thêm hôm nay lại làm theo chủ ý của , Tô Nhan cũng khách khí mà lựa chọn thuận theo. Giả thuận theo nghiệt có thể có đại tiệc để ăn.

      Hứa Triết Quân mang thoe Tô nhan đến quảng trường thời đại Tất Thắng, đến quán Pizza cùng với đồ uống nổi tiếng. Hứa Triết Quân lại mua cho Tô Nhan khối bánh ngọt Black Forest làm món điểm tâm sau khi ăn. Nghĩ đến có nhiều mỹ thực có thể hưởng thụ như vậy, điểm khó chịu cuối cùng dưới đáy lòng của Tô Nhan cuối cũng vấn bị tiêu diệt mất.

      Cái khái duy nhất trong lòng lúc này chính là: Tự làm chủ, Hứa nghiệt quả nhiên là thích hợp nhất.

      “A.. vừa vào đến miệng tan ra, hương vị thuần hậu, vị rất ngon, yếu chết mất thôi.” Đem chiếc bánh Black Forest bỏ vào trong miệng, hai con mắt Tô Nhan mị thành đường kim, mân miệng nhịn được mà mở miệng khen ngợi.

      “Ăn ngon lắm sao?” Xem biểu tình Tô Nhan cực kỳ thỏa mãn sung sướng, chuyện Tần Mộc Phong khiến cho Hứa Triết Quân thể nào thích ứng được cũng đột nhiên cảm giác tâm tình tốt lên ít, nhếch khóe miệng lên hỏi.

      “Uh.” Tô Nhan dùng sức gật gật đầu, hai mắt trừng lớn, dùng thái độ thất hiếm thấy , rất rất ngon nha.”

      “Phải ? Như vậy xem ra tớ cũng nên ăn miếng thử xem.” Hứa Triết Quân cười, đem chiếc thìa còn miếng bánh đó mà Tô Nhan muốn ăn cầm lấy vòng tay hướng đưa đến chính trong miệng của mình.

      Trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tô Nhan giật mình nên lời. Hứa Triết Quân còn vươn đầu lưỡi liếm hết bơ còn lưu lại thìa, khẽ cười “Thực là ăn rất ngon.”

      Đầu óc Tô Nhan kỳ muốn ngừng vận chuyển hoàn toàn, tuy rằng nghe được Hứa Triết Quân chuyện nhưng căn bản biết cái gì. Tô Nhan nghe ràng được tiếng trái tim của mình đập tiếng rồi tiếng, bất quá chậm mà lại giống như càng giống như màng nhĩ tiếp nhận thanh vậy, rất ràng.

      Tay Hứa Triết Quân vẫn còn cầm chiếc thìa trong tay, Tô Nhan nhìn chằm chằm vào nơi bàn tay phải kia vẫn mang theo cảm giác hơi mát lạnh, đầu chỉ còn suy nghĩ: ra tay của Hứa Triết Quân lại có bộ dạng dễ nhìn như vậy.

      hết chương 23

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 24 : Rất vui vẻ sao?

      Tô Nhan cũng nhớ rút cuộc là như thế nào mà khôi phục trở lại bình thường, tóm lại chờ đầu của lần nữa chuyển động bình thường trở lai Hứa Triết Quân buông tay ra, ngồi ở đối diện mà uống nước dưa hấu.

      Nếu xác định cái bánh ngọt cái thìa mình cầm trong tay biến mất thấy, hơn nữa thìa còn bị liếm như thế…. Được rồi, sao lại sáng chói như thế chứ? Bộ dạng bình tĩnh kia của Hứa Triết Quân nhanh làm cho Tô Nhan nghĩ đến vùa rồi chính mình nằm mơ..


      Tô Nhan nhìn cái thìa trong tay, quay lại gõ lên mặt cái nữa, rối rắm này rút cuộc là có nên bình tĩnh tiếp tục dùng nó hay đây? Vẫn là tìm người phục vụ đổi cái khác ha? lúc Tô Nhan rói rắm rút cuộc là có nên kêu người phục vụ hay người phục vụ đưa tới cho bọn họ cái Pizza. là đúng lúc, là khéo nha.

      “Chị ơi, phiền chị giúp em lấy thêm cái thìa nữa.” Ông trời nếu giúp quyết định, Tô Nhan tuyệt đối là thuận theo ý trời,

      Người phục vụ hồ nghi nhìn chiếc thìa sạch còn nằm đỉnh đầu Tô Nhan, chần chờ trong giây lát rồi lập tức cười “Được, hãy chờ lát.”

      quá lâu sau, người phục vụ đưa lại đó cái thìa. Tô Nhan muốn giơ tay ra cầm lấy thìa mới Hứa Triết Quân lại cầm lấy trước , hướng về phía người phục vụ gật đầu cảm ơn.

      Tô Nhan đưa tay đến giữa trung đành cứng ngắc buông tay xuống, đối mặt với vẻ mặt tươi cười của Hứa Triết Quân, Tô Nhan cắn môi chỉ vào cái thìa trong tay , vẻ gì lo lắng “Cái thìa kia là tôi muốn mà.”

      “Cậu muốn lấy nó?” Hứa Triết Quân lắc lắc cái thìa trong tay, hai tròng mắt để lộ ra thần thái kỳ dị “Cậu xác định chứ?”

      “Uh. Xác định, nhất định là xác định rồi.” Tô Nhan dùng sức gật đầu, mới cần dùng cái thìa bị người nào đó liếm sạch đâu.

      Hứa Triết Quân gật gật đầu, cầm thìa trong tay định đưa qua, lúc tay Tô Nhan như gần nắm được chiếc thìa ta lập tức rút tay trở về. Đối mặt với vẻ mặt có chút hoài nghi hoặc thậm chí là phòng bị của Tô Nhan, biểu tình của Hứa Triết Quân đột nhiên trở nên có chút buồn bực, bề ngoài như người mang theo nhiều ủy khuất vậy “Tô Nhan, tớ phải chỉ dùng cái thìa kia ăn bánh ngọt thôi sao? Cậu liền ghét bỏ tớ như vậy sao?”

      “A…” Đầu Tô Nhan đầy hắc tuyến, chỉ ăn bánh ngọt thôi sao? Này vị đại ca, ngài có được tính là mất trí nhớ gián đoạn hay ? Ngài thế mà còn liếm qua nữa đó. Chẳng lẽ cái người liếm thìa kia là huynh đệ song bài thai thất lạc nhiều năm của ngài sao?

      Gặp Tô Nhan lâu gì, Hứa Triết Quân thở dài, cầm thìa trong tay đưa tới trước mặt , thở dài “Tớ chỉ biết là cậu rất ghét bỏ tớ.”

      Tuy rằng tên mặt khôi phục lại lại vẻ mặt hòa bình như bình thường nhưng là khẩu hí kia vẫn là như thể… oán niệm? Oán khí? Kỳ chuẩn xác mà có điểm giống oán phụ nha. Mọi người ngẫm lại xem, nếu hé ra khuôn mặt nghiệt mà ra lời oán phụ như thế, đó là cảm giác kinh khủng đến cỡ nào.

      “cái kia…” Tô Nhan rất muốn mở miệng an ủi , rằng là có nhưng những lời như thế là trái với lương tâm làm cho như thế nào mở miệng được đây.

      Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn Tô Nhan vạn phần rối rắm, thản nhiên mở miệng “Chỉ cho ăn ba miếng thôi.”

      “A… cái gì?” Nhanh chóng phục hồi lại, Tô Nhan theo kịp nổi tư duy của nghiệt này.

      Tay chỉ vào chiếc pizza, Hứa Triết Quân “Pizza, chỉ cho ăn 3 miếng thôi.”

      “Vì sao?” Nghe được câu thé, Tô Nhan lập tức dựng đứng lên. cái pizza lớn như vậy chỉ có thể cho ăn 3 miếng thôi sao?

      “Nếu cậu tính giữ bụng để ăn lẩu, buổi chiều còn có cơm sườn lợn rán, buổi tối còn ăn đêm nữa tớ cũng miễn cưỡng cậu đâu.” Hứa Triết Quân lạnh lùng phun ra câu, lập tức dập tắt oán niệm vừa mới sôi trào lên của Tô Nhan.

      miễn cưỡng, miễn cưỡng. Ăn ba miếng như vậy đủ rồi.” Tô Nhan lắc lắc đầu, cười cười lấy lòng.

      Hứa Triết Quân cười cười “Ăn .”

      Tuy rằng còn lại vài miếng Pizza làm cho Tô Nhan rất tiếc nhưng thực tế 3 miếng Pizza với phần bánh ngọt Black Forest cộng thêm ly trà sữa làm cho Tô Nhan cảm giác có chút no rồi. Cúi đầu đưa tay vuốt bụng mình, Tô Nhan bắt đầu suy nghĩ đến tràng vị của chính mình có mạnh để có thể trong thời gian ngắn mà tiêu hóa hoàn toàn hết mấy thứ này hay /

      , đến Tây Hồ dạo cho tiêu hóa bớt mấy thứ trong bụng .” Hứa Triết Quân lôi kéo Tô Nhan đến Tây Hồ cách đó xa.

      Tuy rằng thời tiết nóng làm cho người ta hỏng mất nhưng du khách ở Tây Hồ nửa điểm cũng có giảm bớt. Chung quanh đều là đầu người di động, Tô Nhan ngửa mặt lên trời thở dài “ phải chỉ là cái hồ hại người thôi sao? Sao lại nhiều người như thế chứ, có nơi nào đẹp mà chứ?”

      Hứa Triết Quân dừng lại cước bộ, híp mắt nhìn Tô Nhan trong chốc lát, thẳng đến khi Tô Nhan muốn gì nữa mới mở miệng “Tớ tưởng rằng với đầu óc của cậu đủ để lãnh hội nội tình văn hóa thâm hậu cùng Tinh Túy của Tây Hồ nhưng ít ra với cảnh sông nước tươi đẹp thé còn có thể có chút thưởng thức. tại xem ra tớ còn đề cao tầm nhìn của cậu quá.”

      Khinh bỉ, miệt thị cộng thêm coi rẻ, quả thức chính là vũ nhục quá thể rồi. Tô Nhan cảm giác chính mình hoàn toàn bị tên Hứa nghiệt này khinh thường.

      Tay kéo lấy tay của Tô Nhan run run lên vì tức, Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn cái rồi “Cậu đêm Tây hồ mà thành nơi hại người sao…”

      Câu kế tiếp cần phải , Tô Nhan cũng có thể hiểu được, bỏ tay Hứa Triết Quân ra, Tô Nhan tức giận hét lên “Tôi đây là nhìn thấu bản chất qua tượng, có biết hay ? Văn hóa cái gì, nội tình cái gì, tôi chỉ thấy bản chất cuối cùng của vật thôi.”

      ra ai có thể đem việc già mồm mà át lẽ phải, được đúng lý hợp tình như thế, Hứa Triết Quân coi như là được mở rộng tầm mắt.

      “Muốn hay đến trong hồ xem ?” Giật giật khóe miệng, Hứa Triết Quân quyết định hề dây dưa đến vấn đề này nữa, sáng suốt thay đổi đề tài.

      “Có thể ngồi lên chiếc thuyền kia sao?” chỉ vào chiếc thuyền bên bờ hồ, Tô Nhan hứng thú vạn phần.

      Hứa Triết Quân lắc lắc đàu, chỉ hướng khác rồi “Có người cho tớ biết, ở bên kia chính mình có thể tự dùng thuyền được, như vậy hợp lý hơn. Hơn nữa người nhiều lắm, có vẻ yên tĩnh.”

      Tô Nhan đưa mắt nhìn đến nơi xa xôi thích đích kia chút, trừng mắt nhìn thử rồi gật gật đầu “Được,, chúng ta qua đó .”

      Đợi cho tới khi tới đó, Tô Nhan có cảm giác bàn chân của mình bị đâu, muốn động đậy chút nhưng mệt quá cũng chả muốn động nữa. Nếu phải vì chiếc thuyền mới này mà phải nhiều như vậy, Tô Nhan tình nguyện ghé vào tảng đá nào đó ngồi cũng lười có lên thuyền. Hứa Triết Quân sai, Tô Nhan này tuy rằng là người đồng nhất nhưng ở bên này người rất ít, có nhiều đám người lại như cũ lại vô cùng an tĩnh.

      Hứa Triết Quân đem thuyền chạy đến giữa hồ có điều khiến nó nữa, miến cưỡng tựa vào chỗ ghế ngồi, cho thuyền tùy tiện trôi dạt.

      Năm tháng yên tĩnh, thế an ôn. Tô Nhan đưa tay chân chạm đến mắt nước,cảm thu được những dao động rất của hồ nước, còn có cảm giác mát mẻ thấm vào ruột gan. Thời gian tại giờ khắc này Tô Nhan rất thích. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tô nhan cảm giác được thời gian có thể tạm dừng ở thời khắc này tốt biết bao nhiêu.

      Tô Nhan quay đầu phát Hứa Triết Quân nhắm mắt lại, tựa hồ như ngủ. Ánh mắt trời, hồ nước, liễu xanh còn có khuôn mặt hoàn hảo này làm cho Tô Nhan có chút ghen tị.

      Vì sao bộ dạng người này lại dễ nhìn như vậy chứ?

      Mang theo ghen tị mạc danh kỳ diệu ấy, Tô nhanh đem tay dính đầy nước giơ cao lên, hô hấp tăng nhanh, muốn đem những giọt nước kia hắt lên khuôn mặt tuấn tú kia.

      10cm, 7cm,5cm…

      Ngay tại khi Tô Nhan lập tức muốn thực ý định của mình Hứa Triết Quân hề dự liệu trước mà mở mắt ra, con ngươi ngăm đen tỏa sáng, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm . Hai người cách nhau thực rất gần, liền ngay cả trong con mắt của Hứa Triết Quân hình ảnh của Tô Nhan đều nhìn rất ràng.

      Tô Nhan dám đụng, Hứa Triết Quân cũng nhúc nhích,hai người cứ giằng co như vậy.

      lúc Tô Nhan tính đưa tay về, trở lại chỗ của chính mình Hứa Triết Quân đưa tay bắt được tay của , lần nữa nhắm mắt lại đem bàn tay ướt sũng của đưa tới trước mặt mình.

      “Rất vui vẻ sao?” Khóe môi Hứa Triết Quân gọi lên chút ý cười nhàn, trong giọng mang theo ba phần dung túng, bảy phần sủng nịch.

      lãnh lẽo trong lòng bàn tay truyền đến khuôn mặt ấm áp của Hứa Triết Quân, từng giọt từng giọt khếch tán rơi xuống. ràng là vẫn lạnh như vậy, Tô Nhan lại có cảm giác trong lòng bàn tay của mình như cháy lên. Còn câu kia của “Rất vui vẻ sao?” ở trong lòng của các giác rất kỳ quái, loại cảm xúc chưa bao giờ từng có. Có chút khẩn trương, có điểm vô thố cũng là sung sướng và an tâm.

      Hết chương 24

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :