1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc - Dung Cửu Ngôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 15 : Thằng nhãi Hứa nghiệt này cũng tệ lắm.

      Tinh mơ sáng ngày hôm sau, Tô Nhan vì rất hưng phấn mà tỉnh dậy sớm. Đương nhiên là vì muốn ăn mì mà là vì tối hôm qua cha mẹ Tô nhớ là đáp ứng khi thi nào vào trường đại học, cao đẳng học mua điện thoại di động cho , vừa nghe hôm nay nội thành liền rất ràng đưa tiền cho để tự mua.


      Nghĩ đến chính mình rút cuộc có thể mua được chiếc di động mới, Tô Nhan liền nhịn được mà muốn tung hoành. Từ cấp ba vừa mới bắt đầu di động bị trộm cho đến tận bây giờ Tô Nhan vẫn ở trong tình trạng có dùng di động. Đêm này dài, lại tịch mịch cùng nhàm chán khiến mất ngủ, thậm chí thể gọi điện thoại phá rối ai được chỉ có thể trợn tròn mắt yên lặng nhìn trần nhà đến sáng.

      Nghĩ đến lúc này trong lòng lại có cảm giác bi thương, Tô Nhan đối với việc sắp có điện thoại mới vô cùng nhiệt tình và chờ mong.

      Buổi sáng 9h, Tô Nhan đúng giờ xuất ở ngã tư đường nhưng Hứa Triết Quân vẫn là sớm hơn bước so với nghĩ, thời điểm tới cũng thấy đứng dưới tàng cây, tựa hồ như đợi lúc rồi.

      “A… cậu tới sớm.” Nhìn hai người mặc giống nhau đều là áo T-shirt trắng cùng với quần bò, Tô Nhan cảm giác trán có vài giọt mồ hôi. Trong tủ quần áo nhiều áo T-shirt như vậy, có chết hay mà làm sao phải chọn màu trắng chứ

      “Uh. thôi.” trong lúc Tô Nhan vặn vẹo ngược lại Hứa Triết Quân hẹn mà hìn đến hai người cùng kiểu lữ trang (quần áo) tâm tình vô cùng tốt, khó có thể lời nào chèn ép Tô Nhan.

      “Uh.” Tô Nhan lên tiếng, theo Hứa Triết Quân về phía nhà ga.

      Trong khi chờ xe giao thông công cộng, Tô Nhan nhớ tới chính mình còn biết rút cuộc là mua điện thoại di động nào liền nhìn sang Hứa Triết Quân đứng bên cạnh, mở miệng “Hứa Triết Quân, tớ hôm nay muốn mua di động nhưng là biết mua loại nào cho tốt…”

      “Uh.” Hứa Triết Quân giương mắt liếc nhìn Tô Nhan cái, qua hồi lâu mới “Tớ cũng tính đổi di động. Cậu thích loại kiểu dáng nào? Thẳng đứng? Nắp gấp? Hay trượt?”

      “Thẳng đứng .” Tô Nhan nhớ tới lần sữa chữa cái điện thoại di động cũ, thiếu chút nữa ép tới vỡ ra nên chút do dự lựa chọn di động kiểu dang thẳng đứng.

      Hứa Triết Quân gật gật đầu hỏi “Uh, đợi lát nữa xem di động trước được ?”

      “Uh.” Luôn muốn mua điện thoại di động mới, Tô Nhan đối với đề nghị này là 120% đồng ý.

      Đợi đến khi vào nội thành cũng 11h, Hứa Triết Quân mang theo Tô Nhan tới quảng trường mua sắm gần nhất, trực tiếp tìm cửa hàng di động lớn mà vào.

      “Lần trước cậu dùng điện thoại của hãng nào?”

      “Nokia.”

      “Thế lần này vẫn là mua nokia sao?”

      “Uh, sử dụng loại đó cho nó thuận tiện.”

      “Uh.” Hứa Triết Quân gật gật đầu, mang Tô Nhan tới quầy chuyện bán điện thoại của hãng Nokia.

      Đại khái Tô Nhan nhìn vòng rồi dừng lại chiếc 5230 ở trước mặt, cái này màn hình lớn nếu dùng để đọc tiểu thuyết nhất định rất thích.Tô Nhan nhìn đến chiếc 5230 với vẻ cầu tình, ra di động đối với Tô Nhan mà , công dụng lớn nhất kỳ vẫn là xem tiểu thuyết nên kể từ đó 5230 đối với Tô Nhan có dụ hoặc rất lớn.

      “Cái này sao?” Hứa Triết Quân chỉ vào cái 5230 rồi hỏi.

      Gặp Tô Nhan liên tục gật đầu, Hứa Triết Quân người bán hàng đem điện thoại ra. Nghe xong người bán hàng giới thiệu, Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn Tô Nhan liên tiếp gật đầu bèn hỏi “Cậu muốn mua màu nào?”

      “Màu trắng, màu trắng rất đẹp.” Tô Nhan hai mắt như phát sáng nhìn chằm chằm chiếc màu trắng mà người bán hàng cầm trong tay.

      Hứa Triết Quân thở dài, đối với người bán hàng “Lấy cái màu trắng, cái màu đen.”

      “A… cái màu trắng là đủ rồi, tớ lại mua nổi hai cái đâu.” Nghe được Hứa Triết Quân như vậy, Tô Nhan có điểm mạc danh kỳ diệu.

      phải là tớ rồi sao? Tớ vừa vặn cũng muốn đổi di động.” trán Hứa Triết Quân gân xanh bắt đầu nổi lên, từng qua với mà người này cái gì cũng nghe lọt được chữ.

      “Hả?” Tô Nhan há to miệng, nhớ người này có điện thoại di động còn rất mới a. Sửng sốt cả buổi, đợi cho người bán hàng đem hai cái điện thoại di động tới rồi tính tiền xong, Tô Nhan mới phản ứng lại.

      “Tớ này Hứa Triết Quân, cậu dù cho muốn đổi di động cũng nhất thiết phải đổi giống kiểu của tớ chứ.” Nhìn hai cái điện thoại mới di động tay rồi nhìn lại hai người cũng cùng kiểu quần áo, Tô Nhan có loại cảm giác thể sao lại giống tình nhân từ quần áo đến di động thế này.

      “Hừ…” Hứa Triết Quân khinh thường liếc mắt nhìn Tô Nhan cái, mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, ánh mắt kia ràng “ai muốn đổi điện thoại giống của cậu đâu?”

      Ánh mắt khinh thường này khiến chô lòng tự trọng nhoi của Tô Nhan bị đả thương nghiêm trọng, liếc mắt rồi lại liếc mắt cái nữa liền cảm giác ràng được đối phương là xem thương tới cỡ nào.

      Grừ… Grừ… Grừ…, Hứa Triết Quân! Tô Nhan muốn bùng nổ, Hứa Triết Quân lại lôi kéo ra khỏi cửa hàng, chỉ câu đầu tiên tiêu diệt lửa giận của Tô Nhan.

      “Cậu đói bụng sao?”

      “Uh.” Bụng ngầm như muốn kêu gào khiến Tô Nhan lập tức quên lời vừa muốn ra, trong óc tất cả đều phiêu đãng đủ loại đồ ăn, Tô Nhan rất đói.

      “Tớ dẫn cậu ăn mỳ.” Hứa Triết Quân sờ sờ đầu Tô Nhan, khóe môi nhếch lên có được tia ôn nhu ra.

      Thẳng đến khi bị Hứa Triết Quân kéo lên xe taxi, Tô Nhan mới thoát ly từ cái ý nghĩ kia hoảng hốt cười chút. Ôn nhu sao? thế nhưng cảm nhận được ôn nhu người Hứa Triết quân sao? Đây là cái tình huống gì? AI tới cho biết với?

      Nhất định, nhất định là nhìn lầm rồi. Đúng đúng đúng! Tối hôm qua xem tiểu thuyết quá muộn, nay để lại di chứng . Ngay cả ánh mắt đều tìm kiếm, Tô Nhan liếp tiếp thôi miên mình, hoàn toàn phát giác được Hứa Triết Quân ngồi bên cạnh mình, mặt có nét tươi cười rất sáng lạn.

      Thời tiết tốt lắm, tâm tình của cũng tốt lắm.

      Quán mỳ Phúc Hưng được tính là nơi đắt khách cũng tính là quán ăn tồi tàn hẻo lánh. Sau khi xuống xe taxi, theo sau Hứa Triết Quân đoạn đường, Tô Nhan mới nhìn thấy được cái quán này. ràng đây là nơi Tô Nhan sinh ra và lớn lên, vì sao người tới tận cấp 3 mới chuyển trường tới đây như Hứa Triết Quân lại biết được đến quán ăn này? Chuyện này quái dị cỡ nào nha.

      Bởi vì nhớ lần trước Hứa Triết Quân có thịt bò nạm tái ở đây ngon hơn nhiều so với Diêu Ký, lần này Tô Nhan cũng lựa thịt bò nạm tái. Thực , muốn nhìn xem mỳ ở đây có phải giống như Hứa nghiệt là rất ngon hay ?

      Đợi cho đến khi bát mỳ thịt bò nạm tái đặt trước mặt Tô Nhan,khóe miệng giật giật như mới bị giật mình kinh ngạc. Này… cũng quá lớn . Dù là khẩu vị của Tô Nhan có tốt nữa mà tại lại rất đói nhưng như đối mặt với bát mỳ lớn như thế, cũng cảm giác được lòng có dư mà lực đủ.

      “Ăn .” Gặp Tô Nhan giật mình kinh ngạc, Hứa Triết Quân rút đôi đũa đưa tới tay cho .

      Tiếp nhận đôi đũa, Tô Nhan thử ăn chút, hương vị rất ngon, quả nhiên so với Diêu Ký ngon miệng hơn rất nhiều.

      “Thế nào? Tớ đúng chứ.”

      Tô Nhan liếm liếm miệng cười “Uh, xác thực là rất ngon. Lần này đến công rồi.”

      Khóe miệng Hứa Triết Quân hơi ngoéo lại chút, gặp Tô Nhan vẫn cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, cũng gì nữa lại cúi đầu ăn mỳ.

      Mỳ ăn lần này có thể được xem là thích nhất trong vô số lần mà Tô Nhan được ăn từ trước tới nay, hương vị càng phải mà còn cả với phân lượng cũng là mười phần. Mỳ thịt bò Phúc Hưng quả nhiên là đỉnh cao.

      đường về nhà, nhớ tới món mỳ mới ăn, Tô Nhan chỉ cảm thán lần : Thằng nhãi Hứa nghiệt này cũng tệ lắm!

      Hết chương 15

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 16 : Tô Nhan, cậu hại thảm tớ!

      Phần sau đánh giá chính là phần kê khai nguyện vọng. Tô Nhan tình nguyện cầm tờ giấy, bút trong tay nhắc tới nhắc lui cuối cùng lại buông. Cuối cùng vẫn là đem bản giấy nháp ra ghi trước, đem tờ giấy kia cất .

      “Này, Tô Nhan, nguyện vọng 1 của cậu là chuyên ngành Luật của đại học Z sao?” Nhìn bản nháp của Tô Nhan, Lăng Sở Sở hỏi. Nếu như nhớ lầm mà ngành học của Tần Mộc Phong chính là khoa luật của đại học Z.

      Nghe được nguyện vọng 1 của Tô Nhan là chuyên ngành Luật của đại học Z, ánh mắt Tần Mộc Thiên lập tức sáng lên “Kia chẳng phải là cùng chuyên ngành với trai tớ sao? A Nhan, nếu cậu học ngành luật, trai tớ khẳng định bảo vệ cậu.”


      “Phải ?” Tô Nhan cười cười, nhớ tới Tần Mộc Phong liền nghĩ tới những hộp kẹo bị tiêu diệt gần như còn, tươi cười như ánh nắng ngoài cửa sổ nhưng trong mắt Tần Mộc Thiên lại khiến phát hoảng.

      Tần Mộc Thiên phi thường chắc chắn gật đầu “Đương nhiên, bảo vệ cậu còn bảo vệ ai?”

      “Tô Nhan, cậu xác định muốn học ngành luật sao?” Hứa Triết Quân nãy giờ gì đột nhiên xen mồm vào.

      “A? Đúng vậy, học luật cũng tốt chỉ cần bình thường là được rồi, dễ dàng rất nhiều.” Tô Nhan cần suy nghĩ trả lời.

      “Phải ? Cậu xác định?” Khóe môi Hứa Triết Quân hơi loan lên, con ngươi mang theo độ sắc làm cho Tô Nhan cảm thấy ý cười này rất nguy hiểm, ràng là tươi cười sáng lạn ôn hòa như vậy…

      Tô Nhan nhấp hé miệng, gì chính là nháy ánh mắt nhìn Hứa Triết Quân.

      “Học Luật về sau phải làm luật sư mà làm luật sư phải mọi chuyện đều tốt.”

      “Rất dễ dàng đắc tội với người ta, đặc biết cậu lại là nữa, nếu đắc tội với người ta…”

      cần Hứa Triết Quân tiếp tục , trong đầu óc Tô Nhan liền tự động ra những gì tiếp theo. Cái gì mà điện thoại uy hiếp, cái gì mà nửa đường bị chặn, thậm chí còn bị cường X, diệt khẩu linh tinh… Làm cho Tô Nhan nhịn được run lên chút.

      như vậy, nghề luật sư thực nghề rất nguy hiểm. Lá gan của lại rất chống nổi sóng to gió lớn.

      Gặp ánh mắt Tô Nhan léo lên, ràng muốn bắt đầu dao động, Hứa Triết Quân lại tiếp tục dụ dỗ “Cậu nếu muốn tìm chuyên ngành đơn giản để học có thể lựa chọn chuyên ngành ngoại ngữ, Học tiếng hoặc tiếng Trung, phải càng đơn giản hơn sao. Hơn nữa còn rất an toàn.

      Hứa Triết Quân vừa xong, Tô Nhan theo bản năng gật gật đầu.

      “Cho nên, cậu vì an toàn của bản thân tốt nhất vẫn là nên đăng ký học chuyên ngành Luật.” Nhìn đến Tô Nhan gật đầu, ý cười mặt Hứa Triết Quân càng sâu.

      Cuối cùng, Tô Nhan điền nguyện vọng lên tờ giấy nguyện vọng là chuyên ngành tiếng của đại học Z. Về phần cùng chuyên ngành với Tần Mộc Phong hay hoàn toàn bị bài trừ ra khỏi nguyện vọng của . Kết quả như vậy làm cho Tần Mộc Thiên cơ hồ hộc máu, chỉ vào khuôn mặt tủm tỉm cười của Hứa Triết Quân mà nên lời.

      Hắc! là quá tối. Quả là giết địch ở ngàn dặm xa nha. Nhìn Hứa Triết Quân dễ dàng thực được ý đồ của mình, Lăng Sở Sở lại cảm thấy thực bội phục. Người này là quá hiểm, so với học trưởng Mộc Phong còn muốn khủng bố hơn…. May mắn đứng sai đội ngũ nha. Nghĩ chút như vậy, Lăng Sở Sở khỏi cảm thấy trận may mắn, nếu như đứng sai chừng chính mình bị ép buộc thành cái dạng gì đâu.

      tại xem ra, chẳng sợ về sau mọi người ở đại học Z học trưởng Tần Mộc Phong cũng nhất định là đối thủ của . Tô Nhan ràng muốn bị an gắt gao như thế, cho dù tại Tô Nhan thông suốt mà đợi cho đến khi thông suốt còn phải trốn thoát lòng bàn tay sao?

      A di đà phật, học trưởng Mộc Phong đường tình cảm của là nhấp nhô bi thảm đến cực điểm nha. Sở Sở em chỉ bằng tài cán của mình mà cũng cảm thấy vì mà bi ai rồi.

      “A Nhan, lớp trưởng ngày kia các bạn học trong lớp tụ hội. Tất cả các giáo viên cũng đến.”

      Nhận được điện thoại này là vào 11h sáng, bao lâu nữa là có thể ăn cơm trưa nhưng là bạn học Tô Nhan vẫn nằm ở giường, đôi mắt mở ra được chỉ có thể miễn cường cầm ống nghe mà nghe lấy những gì Lăng Sở Sở .

      “Ngày kia? Mấy giờ? Ở nơi nào? Nếu cậu trực tiếp gửi tin nhắn cho tớ, tợ sợ dễ dàng quên mất.” Ngáp cái, Tô Nhan hữu khí vô lực .

      “ … Bây giờ mấy giờ rồi mà cậu ngủ còn chưa rời giường thế hả?” Vừa nghe thanh của Tô Nhan, Lăng Sở Sở dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến mấy ngày này nha đầu kia khẳng định là thức đêm quá độ rồi.

      “Hì hì, cái này,… biết nữa.” Tô Nhan cười cười, trở mình “Sở Sở, tớ tiếp tục ngủ lúc đây. Gần 3h sáng tớ mới ngủ, cự như vậy nha. Tạm biệt.”

      Tắt điện thoại, Tô Nhan cảm giác thấy buồn ngủ, tiếp tục cùng chu công ước hội. Họp mặt bạn học cũ sao? Tất cả đều là mây bay, làm sao so được so với nhân sinh quan trọng như trư của chứ?

      Vì thế ngày hôm đó bạn học tụ hội, Tô Nhan hoa lệ đến muộn. Nếu Lăng Sở Sở biết được Tô Nhan muốn đến, chạy tới nhà kéo đứng lên bạn học Tô Nha phỏng chừng ngủ qua cuộc hội họp này quá. Dù là như thế, ép buộc nửa ngày, hai người cuối cùng vẫn là đến muộn.

      Thời điểm ăn cơm, Tô Nhan cùng Lăng Sở Sở tùy tiện tìm vị trí ở góc ngồi xuống. Mi mắt cao thấp cơ hồ còn dính cùng chỗ, Tô Nhan thậm chí còn muốn động tay mà ăn cơm nữa. thực rất muốn ngủ, tại nếu nằm té mặt đất cần đến ba giây có thể ngủ được rồi.

      Đợi vất vả mới vả mới qua được bữa cơm này, phản ứng đầu tiên của Tô Nhan chính là rút cuộc có thể về nhà ăn cơm. Ai biết buổi chiều còn có hoạt động chính là toàn lớp hát Karaoke, người cũng thay đổi được quyết định gì. Bị vây trong trạng thái nửa chết nửa sống, Tô Nhan lại lần nữa bị Lăng Sở Sở lôi kéo tới KTV.

      Sau khi cơm nước xong, các thầy giáo đều trở về. Sau khi đên KTV, tất cả mọi người trở nên sinh động dị thường, ban cán bộ nhóm sớm chuẩn bị xong cho những tiết mục của hoạt động. Tô Nhan đâu rồi? Trong hoàn cảnh tranh cãi ầm ĩ như thế, sức gây mê sâu của cũng đều bị dọa hết. Nhóm người này là đáng sợ, chẳng lẽ ba năm trung học đều cấp nên áp lực mỗi khi mắc lỗi đến tận hôm nay sao?

      Tuy rằng Tô Nhan ngủ, bất quá đầu óc còn thuộc lại hỗn độn, căn bản biết đến tột cùng xảy ra tình gì. Chờ nghe được đến khi có người kêu tên chính mình, Tô Nhan theo bản năng ngẩng đầu, ba giây sau mới xác nhận được ánh mắt của người chủ trì dính người .

      “Tô Nhan, đến phiên cậu.”

      Tô Nhan chỉ chỉ chính mình kinh ngạc hỏi “Tớ? Làm sao?”

      “Vừa mới xoay vòng là đến cậu, cậu có thể lựa chọn , nhưng vẫn đừng mạo hiểm nha?”

      “A… vậy vậy.” Tô Nhan gì, như thế nào liền như thế vậy mà lại liên quan đến chứ?

      Đưa tay đến cái hộp chuẩn bị sẵn từ trước tùy tiện rút ra mảnh giấy, Tô Nhan mở tờ giấy ra, khóe miệng run rẩy. Quả nhiên, nhóm người này chỉ biết nghĩ đến loại vấn đề dinh dưỡng như thế này sao. tờ giấy viết ràng : Người trong lòng bạn là ai?

      “Tớ có người trong lòng.” Đối với vấn đề này, Tô Nhan cần nghĩ cùng có thể trả lời liền được.

      Đáng tiếc cái người tên Lan Khê này ràng có khả năng buông tha liền như vậy, cười tủm tỉm hỏi “ sao? Chúng ta đều cho là như vậy, các cậu sao?”

      “Đúng vậy” Các bạn học sớm hoài nghi căn bản là cần cổ động cũng bắt đầu ồn ào. Mọi ánh mắt ngừng đảo qua đảo lại người Tô Nhan cùng Hứa Triết Quân, cùng đợi Tô Nhan .

      “A… thực có, tớ thực có mà.” Người trong lòng? Tiểu ca nhà có tính ? Gần đây nhất Tô nhan mê tam thúc trong <Đạo Mạc Bút Ký>, đôi bên chính, còn có Bình Tiểu Ca đó là cực rất đáng nha. Đây cũng là điều khiến Tô Nhan mấy ngày đêm này bát điên bát đảo.

      “Bạn học Tô Nhan, nên hay là muốn bị phạt.” Lan Khê tươi cười đến khả ái nhưng là uy hiếp.

      Tô Nhan nhọn rút lui từng bước được,thảm bại “Lan Khê, là … tớ có người trong lòng, chẳng lẻ cậu có thể tự dưng đưa ra điều thể sao?

      “Các cậu là muốn nêu cái tên sao…” Tô Nhan gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn vòng bàn, cuối cùng ngừng lại ở bên góc trái bàn , người Hứa Triết Quân và Tần Mộc Thiên.

      Nhìn đến tình cảnh này, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, cùng đợi cái tên mà Tô Nhan ra khỏi miệng.

      Mấy hàng ghế im lặng đến quỷ dị, Tô Nhan nhếch khóe miệng, cái này rút cuộc là tính làm sao nha? Như thế nào lại biến thành cái dạng này? Bị mọi người nhìn cho da đầu cũng phải run lên, Tô Nhan đành thuận miệng “Dù sao cũng chỉ cần là người khác phái là tốt rồi, vậy là Mộc Thiên .”

      Vừa dứt lời, hàng ghế bình tĩnh hồi nãy còn bây giờ như muốn khủng bố, thậm chí ngay cả mọi tiếng hít thở của mọi người cũng nghe ràng mồn , ánh mắt mọi người đều tụ họp lại người Tân Mộc Thiên.

      Đối mặt với ánh mắt mọi người, Tần Mộc Thiên đều thèm để ý. Nhưng mà chính là cái người ngồi bên cạnh mà khẽ mỉm cười đây này, ánh mắt bình tĩnh giống như cái gì cũng chưa phát sinh vậy lại làm cho thấy sợ nổi cả da gà, như đứng đống lửa ngồi đống than. Tô Nhan, cậu hại thảm tớ rồi.

      Hết chương 16

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 17 : Tình người chèo thuyền?

      Ta là vô tội, là vô tội. Tần Mộc Thiên trợn to hai mắt của mình, cố gắng hướng Hứa Triết Quân tỏ vẻ chính mình trong sạch. Vì sao, chính la ngồi bên nhưng vì sao lại bị người ta lôi ra làm vật hi sinh chứ? Đáng sợ nhất là đối diện với chính mình chính là đại pháo A Quân này đây.

      “Được rồi chứ? Được rồi tớ xuống vậy.” Đối diện với trường tình huống như vậy, Tô Nhan dù sao cũng biết được là vì sao, vẫn là nên xuống sớm chút tốt hơn.


      “À… ừ.” Dưới loại tình huống này, Lan Khê đành phải gật đầu để cho Tô Nhan xuống. Nhưng là khí biến thành cái dạng tại thế này, ra vẻ tiếp tục xuống khả năng là xem chuyện này như vụn vặt mà thôi. Đặc biệt là khí thế bức người ở góc sáng của Hứa Triết Quân làm cho tất cả mọi người nhịn được mà cảm thấy run rẩy.

      “Tô Nhan.” Người nãy giờ im lặng ngồi ở đó, thanh của Hứa Triết quân có vẻ ràng. Liền vang lên tiếng “Tô Nhan” như vậy, chọc cho tâm tình của mọi người đều vọt lên tận cổ họng và mắt. Từ mấu chốt thế này, Hứa Triết Quân muốn bạo phát sao.

      Thời điểm làm cho mọi người ngừng đoán tay Hứa Triết Quân chỉ lấy cái hộp giấy ở bên cạnh, hướng Tô Nhan cười “Cậu quên bốc thăm số may mắn rồi.”

      “Ôi..” Tô Nhan bừng tỉnh đại ngộ, vỗ sau ót chút, rồi gõ lên đỉnh đầu chút đến bốc số may mắn, nhìn xem ai là người tiếp theo bị Tô Nhan bắt trúng đây.

      Vì sao là cái dạng này? Cũng chỉ là như thế này? Nhìn hai người bình tĩnh hài hòa như thế, trong lòng mọi người đều có loại cảm giác buồn bực thể , cùng chênh lệch quá ghê gớm .

      Tô Nhan bốc thăm số của người tiếp theo liền trở về vị trí của chính mình, mọi người cũng chậm chậm lại đem lưc chú ý chuyển dời đến người của người khác. Ngáp cái, Tô Nhan tựa vào người Lăng Sở Sở, nhìn nhìn bạn học tiếp theo cái cũng cảm thấy hay ho gì, hai mi mắt rút cuộc chống đỡ nổi, bắt đầu ngủ.

      quá lâu sau, cũng đến lượt Hứa Triết Quân.

      tình mà vẫn là rất mạo hiểm nha?” Gặp nam nhân vật chính vừa bị lôi ra làm chuyện xấu, Lan Khê cười đến phá lệ sung sướng. Nếu vận khí mà tốt như người ta tâm tình bát quái của mọi người đều được thỏa mãn.

      Nhìn đến ánh mắt lóng lánh mong chờ của Lan Khê, Hứa Triết Quân kéo kéo khóe miệng “Đúng là rất mạo hiểm .”

      “A…” Quả nhiên người này tình mà, bất quả rất mạo hiểm cũng đơn giản như vậy nha… Lan Khê lấy chiếc hộp lớn, đặt tới trước mặt Hứa Triết Quân. Hừ hừ, Hứa Triết Quân, có mạo hiểm thế nào cũng bằng làm màn khủng bố . được như ý, ở trong lòng Lan Khê hung hăng nguyền rủa cho Hứa Triết Quân bắt được cầu biến thái . Đương nhiên, kỳ ở đây rất nhiều người đều chờ mong như vậy.

      “Tìm người khác phái, hợp xướng tình ca ….<Tình người chèo thuyền>.” Đọc xong cầu, thái dương Hứa Triết Quân gân xanh nổi lên, phẫn nộ khiến cho khuôn mặt đen lại. Cái gì? Đến tột cùng là kẻ ngu ngốc nào đề ra cái cầu này chứ.

      “Phốc….” Nghe xong cầu của Hứa Triết Quân,tất cả mọi người đều cười vang lên. Ánh mắt chuyển hướng đến người lớp trưởng, đều kìm lòng được mà toát ra loại tình cảm rất quý trọng nha. Cao, là rất cao. Lớp trưởng đại nhân của bọn họ ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, bắt được cái đuôi báo thù rửa hận rồi.

      Thân là người chủ trì đối với kết quả tự nhiên bắt được loại cầu này, miệng Lan Khê cười rất sảng khoái “Hứa Triết Quân, cậu tìm ai cùng nhau hợp xướng đây?”

      Ánh mắt mọi người đều chuyển đến người ngủ biết trời trăng mây gió là gì Tô Nhan.

      “Sở Sở, giúp tớ việc?” Trong khi mọi người chờ đến sắp bùng nổ, Hứa Triết Quân đột nhiên gọi tên Lăng Sở Sở.

      Lăng Sở Sở thấy mình bị chỉ đích danh, lại nhìn đến ánh mắt quảng đại của quần chúng nhân dân đều lộ ra hiếu kỳ, quyết đoán lắc lắc đầu, cự tuyệt “Khụ khụ, cái kia… tốt lắm đâu.”

      Hứa Triết Quân nhíu mày “Có cái gì tốt?”

      “Tớ là người có vợ.” ý của Lăng Sở Sở rất ràng.

      “Chơ nên tớ mới tìm cậu.” Ý tứ của Hứa Triết Quân biểu đạt cũng rất ràng.

      Lăng Sở Sở kiên định lắc đầu, tay tranh thủ vụng trộm nhéo bên hông Tô Nhan.

      “Đau.” Tô Nhan bị nhéo đau nên tỉnh lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lăng Sở Sở cái “Sở Sở, làm sao lại nhéo tớ.?”

      nhéo tỉnh ngươi, lão nương đây chết có chỗ chôn! Lăng Sở Sở hướng Tô Nhan bĩu môi “A Nhan, Hứa Triết Quân muốn tìm người cùng hợp xướng tình ca, cậu muốn giúp phen hay ?”

      “A… cái gì?” Tô Nhan vừa tỉnh lại, linh hồn bé còn có tiếp thu được.

      “Đúng vậy, Tô Nhan, cậu muốn hay giúp Hứa Triết Quân phen? Cũng có ai khẳng định muốn xướng cùng cậu ấy đâu.” Lan Khê gặp Lăng Sở Sở thức tỉnh Tô Nhan, cười tủm tỉm từng bước tới.

      “A..” Tô Nhan trừng mắt nhìn tình trước mắt, có gì cả nhưng là vừa thấy đến cầu của Hứa Triết Quân, chút do dự lắc đầu kiên định làm, chết cũng làm. Cho tên kia tự sinh tự diệt thôi…”

      Tình người chèo thuyền? hát. Nếu cùng Hứa nghiệt hợp xướng, còn bị cười đến chết sao. Hơn nữa còn bị cười cả đời.

      “A.. cái kia…” Lan Khe cũng có biện pháp, đành phải đem ánh mắt chuyển về phía Hứa Triết Quân đứng nhàn nhã bên. Chuyện tình của chính mình tự cậu vẫn là nên giải quyết .

      Hứa Triết Quân nhún vai, đến bên người Tô Nhan, cúi đầu cùng thầm vài câu. Người bên cạnh nghe ràng lắm nhưng đều nhìn thấy khuôn măt nhắn của Tô Nhan đều nhăn lại, ràng là thực rối rắm. biết Hứa Triết Quân lại cái gì đó, Tô Nhan mới khẽ cắn môi, gật gật đầu, theo Hứa Triết Quân lên. Biểu tình kia , ràng gió hiu hiu thổi nước sông vẫn lạnh, tráng sĩ vừa nhưng còn cảm giác bi tráng thê lương nữa.

      “Người kéo thuyền Tô Nhan chịu hát, trừ phi đổi bài hát.” bục, Hứa Triết Quân hướng Lan Khê mà .

      “Cái này… các bạn học, các bạn cảm thấy có thể chứ?”

      “Có thể.” Chỉ cần đúng người là được, hát bài gì đó có cái gì khác nhau đâu? Quan trọng là hai người kia hợp xướng tình ca. Tại thời điểm như vậy, quần chúng đều chuyện rất tốt.

      “Vậy hát bài <Mái nhà> .” Hứa Triết Quân giải quyết dứt khoát.

      ……………………

      …………………..

      Mọi người đều biết tiếng hát của Tô Nhan rất tốt, nhiều năm liên tục trong trường học là quán quân của giọng ca vàng. Nhưng là ai đều nghĩ tới, khi Hứa Triết Quân hát lên thế nhưng cùng Chu Kiệt Luân lại cơ hồ giống nhau.”

      ………………………….

      ………………………….

      Tô Nhan quay đầu, phát Hứa Triết Quân nhìn chính mình mà cùng nhau hát. Ánh mắt sáng ngời ôn nhu làm cho người ta rất khó phát được ý cười, lại hát bài hát này làm cho Tô Nhan rút cuộc cảm thấy như đui mù. Vì sao lại có cảm giác được ôn nhu bao dung vậy.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 18 : Tên kia về thành phố S rồi.

      khắc khi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Z, Tô Nhan thực bình tĩnh, tựa hồ như đây vốn là của rồi, bất quá bình tĩnh như vậy cũng chỉ duy trì được ba phút. Đợi đầu óc Tô Nhan thanh tỉnh lại, chan chính phản ánh được thời điểm tại, lập tức hề giữ hình tượng nữa mà vọt vào phòng của mình, cầm lấy di động liền gọi điện thông báo cho Lăng Sở Sở.

      “Sở Sở, Sở Sở! Tớ đậu rồi! Đại học Z.”


      Lăng Sở Sở nắm tay đưa cái điện thoại di động cách xa lỗ tai của mình ra, miễn cho cái giọng sư tử rống của Tô Nhan hãm hại.

      “Uh, tớ cũng trúng tuyển rồi.”

      “Thế là hai đứa mình về sau lại có thể ở cùng chỗ.” Lăng Sở Sở cùng Tô Nhan giống nhau, đều đăng ký vào chuyên ngành tiếng của đại học Z. Nghĩ đến việc hai người cần phải tách ra, Tô Nhan liền trở nên rất vui vẻ.

      “UH, A Nhan, cậu bình tĩnh chút .” Lăng Sở Sở cười cười, đột nhiên nghĩ đến việc liền hỏi lại “Đúng rồi, tớ cùng Lâm Phong tính cuối tuần sau du lịch ở Hải Nam. Cậu có muốn cùng ?”

      Khóe miệng Tô Nhan co giật “ cùng? Cậu cho tớ làm bóng đèn đó hả? Tớ đây còn bị Lâm Phong chém chết sao…”

      “Cậu có thể kêu Hứa Triết Quân a, cùng .”

      Hứa nghiệt? Tô Nhan đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại nhận được ngày hôm qua, tức giận “Tên kia về thành phố S rồi.”

      “A… đáng tiếc.” Vốn nghĩ tạo cơ hội cho hai người họ, ai biết cái tên Hứa Triết Quân này thế nào mà lại trở về thành phố S rồi. là rất chịu thua kém nha.

      “Có gì đáng tiếc đâu. Cậu cùng Lâm Phong hai người song túc song phi còn chưa đủ tốt sao?”

      Lăng Sở Sở nhìn trở thở dài “Ai, A Nhan, cậu hiểu….”

      Lại là hiểu, cái người mang tên Sở Sở này lại chính mình hiểu. làm sao hiểu? Tưởng răng chỉ số thông minh của Tô Nhan thấp sao nhưng dù sao cũng là 180 mà.

      “Quên , tớ cắt điện thoại đây. Mẹ đại nhân muốn tớ cùng bà mua đồ ăn rồi.” Nghe được tiếng gọi của Tô đại nương, Tô Nhanh nhanh chóng tắt điện thoại. Lệnh triệu hồi của mẹ đại nhân là quan trọng nhất.

      Đối với việc trúng tuyển vào đại học Z rất nhanh bị Tô Nhan ném ra sau đầu. Bất quá quá hai ngày sau, liền nhận được điện thoại của Hứa Triết Quân.

      “Cái gì?Cậu ở Nhật Bản?” Tô Nhan hiểu được lắm câu được câu mất của nhưng vẫn duy trì tư thế nửa ngồi nửa nằm mà nghe .Khi nghe được ở Nhật Bản, Tô Nhan lập tức bật ngồi dậy, hai mắt sáng rực. Người này phải trở về thành phố S rồi sao? Như thế nào đột nhiên lại chạy tới Nhật Bản

      “Uh, sao thế?” Hứa Triết Quân từ chối cho ý kiến mà lên tiếng hỏi lại “Lần trước cậu giúp tớ, tớ còn chưa nghĩ ra làm cách nào để cảm ơn cậu. Vậy tớ mua quà Nhật Bản thay lời cảm ơn nhé? Cậu nghĩ muốn cái gì?”

      Nghe được lời của Hứa Triết Quân, Tô Nhan có chút dám tin “ ? Cậu xác định chứ?”

      “Uh, muốn gì cậu đừng lãng phí tiền điện thoại của tớ nữa.”

      “Tớ muốn chiếc võng kiểu vua chúa làm từ thủ công, muốn thủ trùng, muốn long mã còn có nhị nữa” Sau khi xong, Tô Nhan tự giác được mà ngậm miệng lại, tựa hồ là muốn nhiều lắm.

      “Được, cứ như vậy . Đến lúc đó tớ mang về cho cậu. Tớ tắt điện thoại đây.”

      Nghe được thanh lạnh nhạt của Hứa Triết Quân, sau đó đầu kia điện thoại liền truyền tới thanh tịch mịch, Tô Nha khóc ra nước mắt. muốn nhiều như vậy, đây là bản năng a. Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng mà có nghĩ ngợi gì.

      Ô, lần này khẳng định lại bị Hứa nghiệt khinh bỉ đến chết thôi.

      Qua nửa tháng sau, Tô Nhan đột nhiên nhận được cái chuyển phát. Vừa mở ra, là chiếc võng kiểu vua chúa được làm bằng tay. chỉ thế mà những cái kia, tất cả đều được gói lại bên trong mà còn có quà cho mọi người. Bên trong còn có mảnh giấy , đó là mấy chữ của Hứa Triết Quân viết : Tớ biết những thứ cậu là thế nào nên đanh mua hết cho cậu rồi đưa đến vậy.

      A… quả nhiên là tác phong của Hứa Triết Quân. Bất quá, tác phong này là rất được.

      Đưa tay lấy mấy thứ còn lại ra, tất cả để lên bàn học, Tô Nhan nhìn những thứ này nở nụ cười ngốc nghếch. Chiếc võng kiểu vua chúa vẫn là kiểu trang trí của Nhật Bản, đẹp đến cỡ nào. cho tới bây giờ cũng có nghĩ tới, có ngày thế nhưng có thể có được chúng, mà là toàn bộ nữa.

      Nghĩ nghĩ, Tô Nhan vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Hứa Triết Quân, ít nhất nên cảm ơn phải sao? Ai biết được đầu kia điện thoại truyền đến thanh khô cằn của di dộng ở trung quốc “Số thuê bao quý khách vừa gọi tại thể liên lạc được.” trán Tô Nhan nổi đầy hắc tuyến, thể liên lạc được sao…

      là ký trạch mà lại còn hủ nữ, tiền đồ biết rồi thế nào?

      Đây là khoảng thời gian nóng chết người trong cuộc sống hàng ngày của , hủ trạch Tô Nhan này hoàn toàn co đầu rút ở trong phòng mình cùng với cái điều hòa, trừ bỏ thời gian mỗi bữa cơm hàng ngày ra cơ hồ là ra khỏi cửa. Ba ngày liên tục ở nhà xem tiểu thuyết BL cùng truyện tranh, nửa đem vụng trộm liếc nhìn GV mà thiên hạ diễn, cuộc sống là mỹ mạo biết bao nhiêu. Đây là những ngày mà trước khi tốt nghiệp luôn nằm mơ, nay thế nhưng thực được.

      người bình thường giống như của trư vẫn cứ thế trôi qua, quái dị là rất nhanh, mắt thấy trôi qua hai tháng, cách ngày nhập học giấy trúng tuyển càng gần. Lúc này, Tô Nhan bắt đầu sắp xếp sách vở của bản thân, mua các đồ dùng cá nhân như tất này nọ. Đối mặt với đủ loại tân sinh lý phải chú ý, Tô Nhan lúc này mới chính thức ý thức được, cuộc sống sắp xa xứ là như thế nào rồi.

      Vì thế trước khi ngày đó bắt đầu, Tô Nhan ràng giảm bớt thời gian ngâm mình ở mạng, chỉ mỗi ngày ăn cơm chiều xong liền cùng cha mẹ Tô ra bờ sông tản bộ, còn thường xuyên ở bên người mẹ Tô, cùng bà xem phim tán gẫu và mua đồ ăn.

      Cứ như thế, thời gian cũng là thoáng cái mà qua , ngày mai là ngày tựu trường của đại học Z.

      “Làm sao có thể nhanh như vậy, cuộc sống như trư cũng giống như vậy cách ta mà , ta còn chưa nghiện đâu. Xa xứ cái gì thực làm cho người ta thương cảm a. Nếu có ta, cha mẹ có thể hay càng tịch mịch? đúg, có ta làm bóng đèn, hai người bọn họ hẳn là càng dễ chịu hơ..” Tô Nhan cầm trong tay quyển vở, bên kiểm kê lại hành lý được thu thập, bên lẩm bẩm .

      “Thu thập xong rồi liền ngủ sớm chút, sáng sớm ngày mai còn phải đến ga xe lửa, tránh phải muộn nữa.” Mẹ Tô đẩy cửa tiến vào, gặp Tô Nhan còn chưa thấy ngủ nhịn được nhắc nhở vài câu “Kỳ nghỉ hè ngày đem điên đảo, tại nhìn con như thế nào điều chỉnh lại đây.”

      “Mẹ, con đều phải chạy lấy người, mẹ còn …” Tô Nhan oán hận nhìn mẹ Tô.

      Mẹ Tô liếc mắt nhìn cái “Vì con phải nên mẹ mới . Bằng , về sau mẹ với ai đây? Cha con lại làm nhiều chuyện như vậy để cho mẹ đâu.”

      Đây là cái lý luận kiểu gì? Tô Nhan đổ môi hôi lạnh, mẹ đại nhân quả nhiên là thể siêu việt tồn tại.

      “Tốt lắm, mẹ cũng lười với con. ngủ sớm chút, bằng sáng mai đến được đâu.” Mẹ tô vỗ vỗ bả vai Tô Nhan rồi ra ngoài.

      phải chỉ là học đại học thôi sao? Vì sao nên mua vé xe lửa buổi sáng 8 giờ chứ? Phải biết rằng với cái ý nghĩ này ngày mai 6h phải rời giường rồi. Nhớ tới vé xe lửa mà cha Tô mua, Tô Nhan lại nhịn được ở trong lòng hung hăng phỉ báng chút. Nếu là mua vé xe lửa giữa trưa hoặc buổi chiều có thể ở nhà buối sáng rồi ?

      Trời biết, giờ mà thường rời giường đều là sau 10h a. Cõi lòng đầy bi kịch cùng cam lòng, Tô Nhan lên giường ngủ, cố gắng bắt đầu thôi miên chính mình. Ngủ sớm chút, sáng sớm ngày mai bắt đầu trận đánh ác liệt.

      Hết chương 18 – Hết phần 1

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 19: Hai đóa hoa dại!

      Ngày hôm sau lúc 6h sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ kêu lên. Còn trong giấc mộng, Tô Nhan theo bản năng vươn tay, sờ soạng trong chốc lát, rút cuộc tìm được nơi phát ra tạp kia, chút do dự ấn rớt đồng hồ báo thức.


      lúc Tô Nhan tính tiếp tục cùng chu công ước hội, mẹ Tô đẩy cửa phòng ra, lưu tình chút nào đem từ giường dựng dậy.

      Gặp Tô Nhan căn bản có mở to mắt ra, mẹ Tô thể ở bên tai rống giận “Còn ngủ sao? Con tưởng bỏ chuyến xe lửa này được sao? Vẫn là tính học sao?”

      Qua vài giây, Tô Nhan mới có phản ứng, mở to mắt ra nhìn ngay khuôn mặt mẹ Tô được phóng đại ngay trước mặt. Tô Nhan hoàn toàn bị dọa cho sợ, vô ý thứ lùi lại phía sau.

      “Hừ, tỉnh rồi sao? Còn mau đứng lên. Mẹ làm điểm tâm cho con, động tác nhanh nhẹn lên chút cho mẹ.” Bỏ lại câu , mẹ Tô liền ra khỏi phòng.

      Tô Nhan cảm thấy hai huyệt thái dương của mình đau nhức, đây là hậu quả của việc sai giờ, tối hôm qua lên giường ngủ mà lăn qua lăn lại đến tận 2h mấy mới vất vả vào giấc ngủ được. Tính ra còn chưa tính đến 6 tiếng nữa, điều này làm cho người như Tô Nhan mỗi ngày đều phải ngủ chừng 8 tiếng bị đảo lộn giờ sinh học, đầu vì thế mà cảm thấy đau nhức vô lực, tinh thần được tốt.

      Cuối cùng Tô Nhan ngay cả chính mình bước ra cửa thế nào cũng biết, như thế nào lên xe lửa cũng ràng. Tóm lại đợi cho bị tiếng chuông di động làm cho tỉnh táo hoàn toàn, an ổn ngồi xe lửa rồi.

      “A Nhan, lên xe lửa chưa?”

      Tô Nhan ngáp cái, miễn cưỡng nhận ra giọng này là của Mộc Phong “Vâng, học trưởng Mộc Phong, đại khái là 10h30 em tới nơi.”

      “Uh, hôm nay cũng đón học sinh mới đến trường, đến lúc đó đón em ở nhà ga xe lửa.” Chẳng qua nghênh đón mình Tô Nhan là đủ rồi, ngay cả Tần Mộc Thiên cùng thi vào đại học Z như Tô Nhan cũng có đãi ngộ cao như vậy.

      “Phải ? tốt quá.” Có người quen dẫn đường, đó còn gì tốt hơn nữa.

      “Uh, tốt lăm, cũng chuẩn bị đây, tắt điện thoại trước .”

      “Vâng, tạm biệt học trưởng.”

      Tắt điện thoại, Tô Nhan nhìn thời gian, mới 8h30 thôi. Mẹ Tô nhìn thấy Tô Nhan tỉnh ngủ , đưa cho hai chiếc bánh ngọt “Nha đầu, ăn điểm tâm mà còn chưa ăn , tại gắng chịu đựng chút.”

      cần, con đói bụng.” Tô Nhan lắc lắc đầu, đem chuyện tình Tần Mộc Phong đến đón ở nhà ga xe lửa cho cha mẹ Tô biết chút, rồi lai tiếp tục di hội cùng chu công.

      Thời điểm Tô Nhan lại được mẹ Tô thức tỉnh là khi xe lửa bắt đầu dừng tại bến. Ra ngoài, Tô Nhan liếc mắt cái liền thấy được Tần Mộc Phong trong đám người, vóc dáng 1m83, áo màu lam nhạt, sạch nhàng khoan khoái, tươi cười thân thiết.

      “A Nhan, chú dì. Trường học chuẩn bị xe đưa đón, cháu đưa mọi người qua.” Tiếp nhận túi xách trong tay Tô Nhan cùng mẹ Tô, Tần Mộc Phong mang theo bọn họ đến nơi xe chờ.

      Tần Mộc Phong chính là người đàn ông thuộc loại ánh mắt trời, chỉ cần cười tâm tình của người khác lập tức sảng khoái lên ngay. Dọc theo đường , mẹ Tô thường đánh giá cao thấp về Tần Mộc Phong, đối với chàng trai trẻ nhiệt tình như mặt trời này bà càng xem càng thích. Chờ đến khi lên xe xong, me Tô lôi kéo Tân Mộc Phong rồi đem chuyện của hỏi nhất thanh nhị sở, giống như mẹ vợ kén con rể vậy, càng xem càng có xu thế thuận mắt nha.

      “A Nhan nhà dì bình tường chính là ngốc, lần này là lần đầu tiên con bé ra ngoài sống mình, khẳng định có rất nhiều điều hiểu, hai chúng ta cũng chiếu cố được nó… đến lúc đó, cũng chỉ có thể nhờ cháu. Tiểu Phong a, A Nhan đành phải nhờ cháu chiếu cố rồi.”

      “Được a, thành vấn đề. Dì yên tâ, đến lúc đó có chuyện gì, A Nhan cứ việc tìm tới cháu tốt rồi.” Lời của mẹ Tô như gãi trúng chỗ ngứa của Tần Mộc Phong, cười cười, đáp ứng.

      Tô Nhan cảm giác dường như bị xem , khóe miệng co giật nhưng lại bị ánh mắt uy hiếp của mẹ Tô nên dám xen mồm vào, chỉ có thể mặt chút thay đổi mà vụng trộm than thở câu “Con mới phải là đứa ngốc…”

      Sau khi đến trường học, Tần Mộc Phong mang theo Tô Nhan cùng cha mẹ Tô làm thủ tục lại tìm phòng ngủ, cuối cùng lại dẫn bọn họ siêu thị mua ít nhu yếu phẩm. Đợi sau khi hoàn thành mọi việc, sớm vượt qua thời gian cơm trưa, mẹ Tô còn phải chuẩn bị về nên lôi kéo Tần Mộc Phong đến nhà ăn ngoài trường học ăn chút.

      Sau khi ăn uống no đủ, cha mẹ Tô trực tiếp đem con giao cho Tần Mộc Phong, chính mình theo đường cũ mà về nhà.

      Nhìn chính mình bị trực tiếp quăng cho người khác, cha mẹ vô lương tâm lại nhanh nhẹn mà rời , Tô Nhan khóc ra nước mắt, cái này làm sao mà chịu nổi chứ. Tuy rằng bọn họ đem mọi việc thu xếp ổn thỏa rồi…

      Nhưng là… nhưng là như thế nào cũng phải lưu luyến chia tay chút phải sao? Cho dù lưu luyến chia tay, ít nhất cũng với mấy câu chứ? Vì sao liền như vậy trực tiếp đem quăng cho người khác chứ? Chẳng lẽ họ lo lắng cho nhờ vả của họ sao? nhìn những bạn học có cha có mẹ khá, có người thậm chí còn có gia đình cùng ở lại với con mấy ngày.

      Huhu, cũng cần họ có thể ở với mấy ngày… nhưng là ít nhất… ít nhất đem sinh hoạt phí gửi lại cho chứ.

      Cha mẹ Tô cái gì cũng chưa quên, duy nhất quên gửi tiền sinh hoạt phí lại cho . Nghĩ đến ví tiền có mấy nhân dân tệ, Tô Nhan ngay cả muốn khóc cũng khóc được. Chuyện này rút cuộc tính ra làm sao đây? Cái gì đề có thể quên nhưng sinh hoạt phí làm sao có thể quên chứ?

      “Làm sao vậy? Luyến tiếc sao?” Nhìn biểu tình biến đổi của Tô Nhan, cuối cùng là dừng lại nơi hình ảnh cực kỳ thi thương khuôn mặt, Tần Mộc Phong có điểm lo lắng hỏi.

      Tô Nhan gật gật đầu, gì. là luyến tiếc, luyến tiếc sắp có sinh hoạt phí a. Xem ra chỉ có thể chờ hai người họ về nhà sau đó lại quay lại đây…

      Tần Mộc Phong cười cười “ thôi, đưa em trở về phòng ngủ.”

      “Được,” Tô Nhan là người đầu tiên đến, còn chưa thấy qua ba bạn nữ cùng phòng khác, đối với các ấy cảm thấy rất hiếu kỳ. biết những người cùng trải qua 4 năm nơi giảng đường đại học là những người như thế nào đây?

      “Đúng rồi,học trưởng Mộc Phong, Mộc Thiên đến chưa?”

      “Uh, tại ở phòng ngủ.”

      “Như vậy đón cậu ấy sao?”

      “Nó muốn tự mình độc lập, cần đón.” chỉ có quan tâm tới em trai, thậm chí đem ý chí của em trai vặn vẹo mà Tần Mộc phong cũng có nửa điểm cảm thấy áy náy, môi khẽ nhếch lên cười ôn hòa.

      “Mộc Thiên của chúng ta đều như vậy…” Tô Nhan có chút muốn cảm thán mà .

      “Đúng, Mộc Thiên của chúng ta đều như vậy…” Tần Mộc Phong híp mắt cười, đem lời của Tô Nhan lặp lại lần nữa, nhấn ràng hai chữ “chúng ta”.

      Đáng tiếc tiểu nương bên người căn bản chú ý đến điều đó, càng nghĩ nhiều,vẫn đơn thuần cười lên như cũ. Đối với con người trước đây của Tô Nhan hoàn toàn giống nhau, có nửa điểm lớn lên, Tần Mộc Phong nhàng cười, có để ý, chính là đem đề tài chuyển dời đến việc giới thiệu về trường học.

      “Học trưởng Mộc Phong, tạm biệt.”

      “Uh, tạm biệt.”

      Đến dưới lầu phòng ngủ, Tô Nhan cùng Tần Mộc Phong tạm biệt rồi mạch chạy lên lầu.

      Tô Nhan ở phòng 215 tầng 10, nhảy vài cái đến cửa phòng ngủ của Tô Nhan. Mở cửa vào, ba người khá đều đến, trong đó có người thể quen thuộc hơn nữa chính là bạn học Lăng Sở Sở.

      “Sở Sở.” Nhìn thấy Lăng Sở Sở thu thập quần áo, Tô Nhan hét to tiếng làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.

      Lăng Sở Sở gì, đối mặt với hai người bạn cùng phòng khác cười cười xin lỗi “A Nhan, cậu cũng ở phòng này sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy. Tớ là người đến đầu tiên, khi đó người đều có.” Tô Nhan lập tức chạy vội tới bên người Lăng Sở Sở, cho nàng cái ôm “Sở Sở, tớ nhớ cậu muốn chết.”

      “Ừh, tớ cũng rất nhớ cậu.” Lăng Sở Sở vỗ vỗ đầu Tô Nhan “Đừng làm trò nữa, còn mau tự giới thiệu chút.”

      “Uh.” Tô Nhan đứng nghiêm thẳng, đối mặt với hai bạn cùng phòng còn lại giới thiệu “Các nương, tớ là Tô Nhan, họ chữ Tô trong Tô Tam còn tên là Nhan trong thuốc màu, biết nhị vị nương đây xưng hô như thế nào?”

      “Trần Tuyền.”

      “Cố Vi Ngôn.”

      Đối với mặt với hành vi cùng phương thức cũng như lời bán cổ của Tô Nhan, Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn đều thập phần bình tĩnh tiếp nhận. Cố Ví Ngôn ngẩng đầu đánh giá Tô Nhan phen từ xuống dưới, lần đầu tiên gặp mắt dưới tình huống này đối với Tô Nhan liền có vẻ ra hoàn toàn hứng thú “bạn học Tô Nhan, tớ dám khẳng định, hai ta nhất định là người được sinh ra từ đỉnh núi nha.”

      khi như vậy, khiến cho chúng ta cùng nhau vui chơi đánh chiếm đại học Z cao vạn trượng này phân cao thấp .” Nghe nư thế, Tô Nhan lập tức nhảy tới bên người Cố Vi Ngôn, nắm cả hai bả vai của ấy, vì ngày mai tốt đẹp của các mà bắt đầu kế hoạch thôi.

      “Được. Vậy chúng ta cùng nhau đánh chiếm đại học Z này phân cao thấp .” Cố Vi Ngôn gật gật đầu, hưng trí thêm vào.

      bên Lăng Sở Sở cùng Trần Tuyền nhìn thoáng qua nhau, đều đọc hiểu được ý nghĩ của đối phương, nghĩ tới phòng ngủ của chúng ta, gần nhất còn có hai đóa hoa dại nữa.

      Hết chương 19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :