1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc - Dung Cửu Ngôn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 10 : Hứa Triết Quân là hoa đào! Tuyệt đối phải hoa hồng!

      “A… cho tớ sao?” Tô Nhan tự chỉ vào chính mình, ánh mắt kinh ngạc có chút hiểu.

      Tần Mộc Thiên lau mồ hôi, trong lòng bi ai thay cho trai mình, xem bạn học Tô Nhan của chúng ta vẫn trước sau vô tâm như hề hay biết gì “Cậu quên? Nửa tháng nữa phải sinh nhật cậu sao?”


      “A…” Tô Nhan bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, sửng sốt vài giây sau mới vỗ đầu chính mình hét lớn “Đúng vậy, qua nửa tháng nửa là tới sinh nhật tớ . Kia là quà sinh nhật học trưởng Mộc Phong đưa cho tớ sao?”

      “Uh.” Tần Mộc Thiên đem lời vừa vọt tới yết hầu mạnh mẽ nuốt xuống trong lòng, quả nhiên giống như trai mình đoán trước , người này ngay cả sinh nhật của chính mình cũng có nhớ .

      Biết được là quà sinh nhật của chính mình, Tô Nhan hề vô nghĩa, lập tức nhanh nhẹn mở thùng ra “Oa nga…” Tô Nhan hai tay che miệng, ánh mắt mở cùng mấy hộp tiền, hơn nữa lập tức muốn đem mấy hộp đó ra.

      “Oa nha.” Cũng lê thân qua, Lăng Sở Sở cùng Tô Nhan đều có phản ứng giống nhau, miệng mở ra như Tân Mộc Thiên buông quyền đấu lớn ra vậy. Hai người đều là như bị điểm huyệt đạo, vẫn duy trì cái tư thế hề động đậy.

      “Tiểu nương tử Sở Sở, đây là … đây là sao?” Tô Nhan ngừng quay tay chỉ vào, mặt đầy kinh ngạc dám tin.

      “A.. đau quá.” Bị Lăng Sở Sở hung hăng nhéo chút ở hai má, Tô Nhan đau đến mức nước mắt đều nhanh chảy ra.

      Lăng Sở Sở bình tĩnh nhìn cái, giống như người vừa mới động tay động chân phải là mình “Xem này, tất cả đều là .”

      “Nhiều như vậy, đều là của tớ.” Tô Nhan tử chủ được nuốt nước miếng, hai con mắt phiếm xanh mênh mang. Mà ở bên cạnh , Lăng Sở Sở còn căm giận nhìn chằm chằm , có đủ các loại hâm mộ lẫn ghen tị.

      Tần Mộ Thiên gặp vẻ mặt quỷ dị của hai người, thân dài quá cổ liếc mắt cái dĩ nhin là thùng sao được xếp la liệt. Trách được… Tần Mộc Thiên nhìn thùng trước mặt, nước miếng nhanh chóng muốn chảy xuống chỗ Tô Nhan nhưng vì chính trai mà mình thuyết phục. Lấy đồ ăn dụ dỗ Tô Nhan, kia ngạc nhiên. Lấy Socola dụ hoặc Tô Nhan, kia coi như có điểm lý dải. Lấy thùng kẹo thể tình thương trân ái duy nhất ra mà dụ dỗ Tô Nhan, kia mới là cách làm tuyệt vời. Hiệu quả cần phải là tuyệt quá nữa chứ?

      “A Nhan, cậu xem bên cạnh còn có phong thư. Phỏng chừng là học trưởng Mộc Phong gửi cho cậu.” Đẩy Tô Nhan còn gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy thứ có trong thùng giấy mà chảy nước miếng, Lăng Sở Sở nhanh chân đến bên cạnh cầm bức thư đưa cho Tô Nhan.

      Mở bức thư ra đọc, thần sắc Tô Nhan khẽ biến, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lăng Sở Sở. Cảm xúc ánh mắt hỗn loạn ai oán, nghi hoặc, rối rắm buồn bực làm cho lông tơ sau lưng Lăng Sở Sở đều lập tức dựng đứng lên. Tần Mộc Phong rút cuộc ở trong thư viết cái gì mà làm cho Tô Nhan nhìn như vậy.

      “Học trưởng Mộc Phong , hai cái hộp bên trong cái thùng này đều là đưa cho cậu. Còn có bức thư thứ hai này là đưa cho cậu, còn đừng cho tớ nhìn lén.” Tô Nhan hiểu nhìn Lăng Sở Sở liếc mắt cái, khẽ cắn mối, liền đem hai hộp cùng bức thư đưa cho ấy.

      đợi Lăng Sở Sở nhìn kỹ đến mấy chữ viết tờ giấy kia, Tô Nhan đột nhiên giữ chặt tay , thần sắc ngưng trọng, nghiêm túc “Sở Sở, nhớ kỹ cậu là người có vợ.”

      “A… làm sao?” Lăng Sở Sở hiểu trừng mắt nhìn, người nay lại bị thần kinh gì đây?

      “Hãy nghĩ tới Tiểu Phong Phong, cậu cũng thể tùy tiện vì hai cái hộp này mà quên .”

      “phốc… “ muốn nhìn đến nội dung bức thư, Lăng Sở Sở nghe được cầu như thế liền cười ra tiếng, trợn mắt há mồm nhìn Tô Nhan nghiêm trang trước mặt “Tô Nhan, cậu suy nghĩ quá nhiều… .”

      Tần Mộc Phong gửi cho Lăng Sở Sở chỉ có câu “Giúp chiếu cố tốt Tô Nhan.”Lời này hoàn toàn mang hai ý nghĩa, nhớ tới Tần học trưởng trước khi rời đối với ân cần dặn dò, nhớ tới hàng năm Tần học trường quên mua quà sinh nhật tặng cho Tô Nhan… Nhìn lại những thứ trước mắt này, Lăng Sở Sở thực rất xúc động. Nha đầu kia rút cuộc lớn lên như thế nào?

      “Đúng ? Đều là quà sinh nhật của tớ sao còn chia cho cậu hai hộp…” Tô Nhan buồn bực nhìn chằm chằm vào cái thùng, Lăng Sở Sở có được hai cái hộp rồi, đau lòng chịu nổi, vốn đều là của mà…

      “Cậu cũng nhìn xem học trưởng Mộc Phong mua cho cậu 5 hộp còn gì. Chỉ cần cậu tiết chế chút đủ cậu ăn trong học kỳ này.” Như vậy ràng là đại ngộ kém, Tô Nhan người này thế nhưng chút cảm giác đều có, còn oán giận sao lại cho hai hộp chứ.. Phải biết rằng, hai cái hộp này của tương đương với tiền lương a. Từ sau khi Tần Mộc Phong tốt nghiệp, nhận nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, giúp loại những kẻ đào hoa có ý với Tô Nhan nên hai hộp này nên là của rồi.

      đúng. thực ra chỉ hạ những đóa hoa đào, nhưng người có hệ số cao nhất, tuyệt đối với học trưởng Mộc Phong rất có uy hiếp lớn, thậm chí khả năng trở thành tình địch nữa là đằng khác.

      Lăng Sở Sở cẩn thận trộm liếc mắt cái tới người vẫn trầm mặc từ nãy giờ Hứa Triết Quân. Người này cúi đầu nhìn quyển sách tham khảo, giống như những chuyện phát sinh chung quanh đều có quan hệ. Nhìn bộ dạng thờ ơ của Hứa Triết Quân, Lăng Sở Sở gãi gãi tóc, chẳng lẽ suy nghĩ quá nhiều so? Này phải là hoa đào mà là hoa hồng sao?

      Mặc kệ Hứa Triết Quân là hoa đào hay hoa hồng, cấp bậc của cũng thể là tiểu nhân vật như có thể khiêu chiến … Nếu chính là hoa hồng như trong lời , đó là vận khí tốt của học trưởng Mộc Phong. Nếu bất hạnh là đóa hoa đào theo đúng như lời … học trường Mộc Phong, tự chính phải bảo trọng . Dù sao đường tình của cũng muốn đủ nhấp nhô gập ghềnh, lại nhiều trở ngại như vậy coi như là sau khi ăn xong giải trí . Lăng Sở Sở chính là quần chúng vô tội vây quanh xem, tính làm vật hi sinh trong trận chiến này.

      “Cảnh báo, cảnh báo. Phía trước 15 thước, thầy giáo dạy văn tới. Lại cảnh báo, phía trước 10 thước, thầy giáo dạy văn tới.” Ngồi ở cửa Quý Vân Phàm trước tiên vì mọi người mà phát ra cảnh báo.

      Tiếp thu được cảnh báo, đến ba giây, tất cả mọi người đem những thứ nên xuất gì đó đều để hết dưới bàn học. Lục cặp sách lấy tờ giấy chuẩn bị làm bài thi, phiên dịch cổ văn, sách tham khảo ngữ văn giả vờ giả vịt lật lên xem. Đợi cho thầy giáo dạy văn vào đến cửa lớp, hết thảy tấ cả đều hài hòa tốt đẹp.

      Buổi chiều là tiết học toán, chương trình học mà Tô Nhan thống khổ nhất cũng là tối bất đắc dĩ nhất. Có vài thứ, người từ liền khuyết thiếu cho nên vộ luận người đó ngày kia cố gắng như thế nào đều là làm nên chuyện gì, là vô bổ. Đối với Tô Nhan mà , cha mẹ của đại khái sinh ra có được thần kinh toán học tốt. Hoặc là thượng đế đem đem toán học xưa của ra coi, thuận tiện còn đóng thêm cái đinh vào sau đó phô dày ra tầng rồi lại tầng, làm sao mà xóa bỏ tầm bính phong kia hoàn toán chứ.

      Cho nên dù toàn bộ nghỉ hè Tô Nhan có rời mà chỉ ôm ấp môn toán học, nhưng đối những đề thi toán học của thầy giáo dạy toán vẫn có sốt ít câu làm cho Tô Nhan thúc thủ vô sách, nhìn bọn chằm chằm mà yên lặng rơi lệ.

      “Sở Sở, đề này …. Cậu làm được sao?” muốn vắt hết óc, đem toàn bộ đầu óc của Tô Nhan ra mà khảo cũng chỉ có tểh đem hi vọng phó thác mà thôi. So với trình học toán của Tô Nhan Lăng Sở Sở tốt hơn chút. Ai biết Lăng Sở Sở cùng đồng dạng bi thương nhìn lại Tô Nhan, thực ràng vị đồng chí này đối với bài thi toán học kỳ này cũng thuộc loại vật có cấp bậc hi sinh rồi.

      Hai người nhìn nhau gì, chỉ có lệ muốn chảy ra, thể đem ngọn lửa hi vọng chuyển hướng về hai vị ở phía sau. Vừa quay đàu, các liền nhìn thấy Tần Mộc Thiên nằm úp sấp bàn gắt gao mà ngủ, kiểu này phỏng chừng thiên lôi đánh xuống cũng có thể đánh bất tỉnh được nha. Đường này thông, đường ra duy nhất liền chỉ còn lại người… Hứa nghiệt. nghiệt này lần trước thi đứng thứ nhất lớp, đề toán nho khẳng định như giết gà mà thôi. Nhưng là nhìn Hứa Triết Quân cúi đầu làm bài, Tô Nhan cùng Lăng Sở Sở nhìn nhau, tớ nhìn cậu rồi cậu nhìn tớ, biết là có nên quấy rầy vị bạn học này hay .

      Nhưng ra Hứa Triết Quân bị hai người kia nhìn đến mức đầu run lên, bất đắc dĩ dừng bút lại hỏi “Hai người các cậu muốn làm cái gì?”

      “Hì hì chính là muốn hướng cậu thỉnh giáo thôi mà.” Tô Nhan cầm lấy bài , chỉ chỉ vào chỗ của đề toán nơi dễ dàng diệt được cùng Lăng Sở Sở “Cái câu này làm như thế nào?”

      “Phải ?”

      phải.”

      “Cậu thực đem sách những cuốn sách toán tham khảo kia xem hết trong kỳ nghỉ đông rồi?”

      “Xem xong rồi.”

      Nghe xong câu trả lời của Tô Nhan, Hứa Triết Quân trầm mặc vài giây, cuối cùng gì mà nhìn Tô Nhan liếc mắt cái rồi “Xem ra đầu óc của cậu trừ bỏ ăn ra những cái khác đều thể nào tốt được.”

      “Cậu…”

      đợi lửa giận của Tô Nhan bành trướng ra, Hứa Triết Quân cầm lấy tờ giấy nháp, cẩn thận vì giảng giải từ đầu đề toán. Cuối cùng chỉ đề toán học này, Tô Nhan còn có thể hiểu được nhiều thứ khi Hứa Triết Quân đều kiên nhẫn vì mà nhất nhất giảng giải cho xong, thậm chí còn dấn thân đến các công thức ứng dụng chuyển đổi, so với thấy giáo dạy toán còn dễ dàng hiểu hơn nữa.

      Nhìn hai người chìm đắm trong thế giới của họ, người cúi đầu giảng đề người nghe giảng, hai người hoàn toàn đem chính cho thành khí, Lăng Sở Sở khỏi ngửa cổ lên trời mà thở dài “Hứa Triết Quân tuyệt đối là hoa đào! phải hoa hồng!”

      Hết chương 10

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 11 : Vô sỉ đến thú vị.

      Tựa hồ rất đương nhiên nhưng lại có chút mạc danh kỳ diệu, đợi cho Lăng Sở Sở cùng Tần Mộc Thiên phản ứng lại được, Hứa Triết Quân muốn trợ thành người phụ đạo toán học cho Tô Nhan rồi.

      Chỉ cần Tô Nhan gặp được đề toán nào khó làm được, Hứa Triết Quân là đối tượng đầu tiên mà muốn xin giúp đỡ. Mà Hứa Triết Quân tuy rằng mỗi lần đều là vẻ mặt khinh thường nhưng khi đứng lên giảng giải mười phần kiên nhẫn, tuyệt qua loa, đem bạn Tô Nhan ngu ngốc toán học này hiểu được, tuyệt dừng lại.


      Tình huống như vậy, cho dù là thần kinh đại điều Tần Mộc Thiên cũng nhìn ra được có điều đúng. Chẳng lẽ Hứa Triết Quân cũng coi trọng Tô Nhan ngốc nghếch này sao, biến trai của thành tình địch? thể nào! Phản ứng của Tần Mộc Thiên chính là khóe miệng co rút, nhìn trời gì. nhìn ra người có cảm tình ngu ngốc như Tô Nhan rút cuộc có cái gì tốt, trai coi trọng cũng muốn làm cho hỏng mất rồi, nếu ngay cả cái tên Hứa Triết Quân này cũng coi trọng ấy… chỉ là ngẫm lại, Tần Mộc Thiên còn thấy mình lần đầu tiên gặp trở ngại xúc động.

      Vì thế giữa trưa ngày hôm sau, khi hai người cùng nhau ngồi ăn mì sợi, Tần Mộc Thân trộm nhìn Hứa Trứa Quân cúi đầu ăn mì mấy lần, do dự mãi rồi mới mở miệng hỏi “Cái kia, Hứa Triết Quân, cậu… coi trọng Tô Nhan sao?”

      Phản ứng của Hứa Triết Quân ăn mì có gì chỉ là tạm dựng chút, rồi lại vẫn như xưa hết sức chuyên chú cúi đầu ăn mì sợi ở trong bát, hoàn toàn xem nhj nội tâm vô cùng yên của Tần Mộc Thiên ở đối diện.

      “Cậu nên chuyện chứ” Gặp Hứa Triết Quân để ý tới mình, Tần Mộc Thiên có chút nóng nảy, chẳng lẽ người này coi trọng Tô Nhan sao?

      Nuốt xuống sợi mì trong miệng, Hứa Triết Quân ngẩng đầu nhìn cái, mặt chút thay đổi, chính là con ngươi đen mang theo vài phần bất mãn, tựa hồ như khó chịu với quấy nhiễu của Tần Mộc Thiên đến việc ăn mì của .

      “Loại vấn đề ngu ngốc này, có cần phải hỏi sao?” Nhìn biểu tình vội vàng của Tần Mộc Thiên, Hứa Triết Quân cười nhạt, khinh thường bỏ lại câu, lười để ý tới cúi đầu tiếp tục ăn mì.

      “A… vậy cậu như thế nào lại tốt tâm như vậy, mỗi ngày đều giảng giải toán học cho Tô Nhan?” Đem biểu tình khó chịu cùng khinh thường của Hứa Triết Quân thu vào đáy mắt, nhưng là vì hạnh phúc của trai mình Tần Mộc Thiên vẫn là kiên trì tiếp tục hỏi.

      Lần này Hứa Triết Quân ra thập phần phối hợp, khóe môi nhếch lên, trong mắt lộ ra nửa phần nghiền ngẫm nửa phần như chế nhạo hỏi lại “Cậu biết là giảng giải các đề toán học cho Tô Nhan cũng được coi là loại khiêu chiến sao?”

      “Hơn nữa gần đây tớ phát tài nghệ toán học của mình ở trường so với dĩ vàng càng sâu thêm bậc.” Hứa Triết Quân ý vị thâm trường cười, lại cúi đầu tiếp tục giải quyết bát mì sợi chưa ăn hết của mình.

      Đối mặt với Hứa Triết Quân cười đến sung sướng như thế kia, Tần Mộc Thiên đột nhiên cảm giác lạnh cả sống lưng, có cảm giác nên lời. Người đối diện này làm sao là hảo tâm giảng giải đề toán học cho Tô Nhan, hóa ra hoàn toàn là vì thích thú của chính mình. Đối với Hứa Triết Quân mà , giảng giải toán học cho Tô Nhan là loại lạc thú tuyệt đối chỉ giành để đùa bỡn đứa bé biết gì, cái này quả có thể gọi là vô sỉ ác nhưng thú vị hay đây?

      Hứa Triết Quân căn bản có đem Tô Nhan đặt ở cùng tầng lớp của mình mà đối đãi, hoàn toàn là tâm tình như đưa giỡn với chú mèo con vậy. Xem ra, là chính mình suy nghĩ nhiều quá. Nghĩ đến đây, ngay cả Tần Mộc Thiên cũng từ vì Tô Nhan mà cảm thấy toát mồ hôi. Tô Nhan, cậu trăm ngàn lần phải tôn trọng a…

      Nhìn biểu tình chuyển biến của Tần Mộc Thiên, là bừng tỉnh đại ngộ lại biểu tình kinh hoàng, Hứa Triết Quân thu hồi con ngươi đen lên mấy tia ý vị kia.

      Giúp Tô Nhan học bổ túc toán học, cũng có nửa điểm hảo tâm, hoàn toàn đều vì chính . Nếu đem thành tích của tiểu nha đầu ngu ngốc toán học này bổ túc lên, ấy làm sao có thể thi vào được đại học Z? thi vào được đại học Z, về sau muốn đứng lên còn phải làm cho chính càng phải cố sức sao? Huống hồ, cho ấy hình thành trong đầu óc nhiều nguyên tắc này nọ chẳng lẽ làm cho mỗi ngày đều muốn trai người ta tặng Socola cho nữa sao?

      Bất quá, ngẫu nhiên để cho Tần Mộc Thiên nhìn ra được cũng là chuyện rất thú vị nha.

      Cách giờ tự học còn nửa giờ nữa mới bắt đầu, thừa dịp thời gian còn chưa học, Tô Nhan đưa ra cuốn tiểu thuyết đọc 1/3 tiếp tục xem. bên chân bắt chéo, bên ngẫu nghiên là tay cái bàn bày la liệt kẹo, các loại socola, thuận tay lấy ném vào miệng, Híp mắt, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, là hưởng thụ.

      “A Nhan! A Nhan!” Lăng Sở Sở vẫn nhàm chán đọc tạp chí, đột nhiên dừng lại dùng tay đụng vào người Tô Nhan.

      “Làm sao vậy?” Tô Nhan cũng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng lên tiếng. chính là đọc đến thời điểm mấu chốt, đừng tới làm phiền có được hay ?

      Nhưng thứ này cũng biết làm sao vậy, biết rất kỵ người khác tới làm phiền hay quấy rầy mình thế nhưng Lăng Sở Sở vẫn túm lấy tay rồi giật luôn cuốn tiểu sách đọc dở “A Nhan! Tin giật gân! Siêu cấp giật gân nha. Ngay tại trước mặt chúng ta. Mau nhìn!”

      Ngẩng đầu nhìn theo tay Lăng Sở Sở, Tô Nhan chớp mắt rồi lại chớp mắt, nhìn cặp nam nữ ra vẻ đều nhìn quen mắt nha. Nam là Hứa nghiệt, còn về phần nữa…. Tô Nhan lục lại trong trí nhớ của mình vòng, có rồi! Nữ phải là trong ba bông hoa đẹp nhất của khối bọn họ, hoa hậu giảng đường Tần Nguyệt sao?

      Biết ràng hai người là ai, ánh mắt Tô Nhan nguyên bản còn có chút mê man nháy mắt tỏa sáng, như đèn pha dường như nháy mắt cũng cần mà cứ nhìn chằm chằm hai người.

      “Rất được nha! Là hoa hậu giảng đường. Hoa hậu giảng đường tìm đến Hứa Triết Quân? Tớ cảm nhận được tình thần bát quái triệu hồi tớ.” Tinh thần bát quái của Tô Nhan bắt đầu bốc cháy lên, tiểu vũ trụ hoàn toàn bùng nổ rồi.

      Lăng Sở Sở lắc đầu, hai tay càng ngừng xoa nắn, mắt sáng như đuối, tươi cười gian trá “Đúng vậy, có JQ nha. Hơn nữa là JQ lớn lắm đây. Tớ dựa vào giác quan thứ sau mà vô cùng sâu sắc cho mọi người rằng hoa hậu giảng đường là tới tìm Hứa Triết Quân để ràng.”

      “Phốc…” Tô Nhan nhịn được cười văng lên, trong ba bông hoa của khối bọn họ tìm Hứa Triết Quân để ràng? “ thể nào! Ánh mắt kia cũng … đôi mắt trong veo như nước kia chẳng lẽ là bài trí sao?”

      Nhìn đến phản ứng này của Tô Nhan, Lăng Sở Sở trừng mắt liếc cái “cậu biết cái gì? Cậu đúng là đồ trì độn! Cậu có biết hay , Hứa Triết Quân tại muốn chiếm cứ gốc cây thảo trong ba gốc để có địa vị vương giả, người nào có thể lay động.”

      “Gì?” Khóe miệng Tô Nhan co rút “Gió quá lớn, tớ có nghe ràng….”

      “Qua đây! Tớ Hứa Triết Quân muốn gốc cây thảo trong ba gốc cây của khoa chúng ta, địa vị người nào có thể lay động.”

      Nhìn bộ dạng Lăng Sở Sở như là “giận tranh” vậy, biết vì sao, Tô Nhan đột nhiên nhớ tới bài hát …”Tiểu thảo”. Bài hát đó như thế nào mà hát tới, có hoa hương có cao thấp, tớ là cây cỏ người nào biết… Nghĩ đến đây Tô Nhan liền cảm giác lông tơ ở người dựng thẳng lên, cảm giác lạnh rồi nha.

      “A Nhan! Mau nhìn! Tớ rồi, quả nhiên là ràng nhìn xem, chẳng phải là tấm thư tình sao?”

      Vừa nghe Lăng Sở Sở như vậy, Tô Nhan lập tức tập trung tinh thần, ngưng thần tĩnh khí, tiếp tục quan sát. Cảnh diễn tốt mà còn miễn phí, liền giống như mùa đông mà có trận hỏa hoạn vậy, đánh dấu cho đoạn bi thương thúc giúc của thời học sinh cấp ba. Tô Nhan hơi chút đảo mắt liền phát , đừng là ban bọn họ, chính là các ban kế bên cũng ngừng có người ngó đầu ra tìm hiểu rồi đến xem, đừng gì đến chuyện trộm ngắm.

      Nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Hứa Triết Quân thế nhưng sắc mặt vẫn có chút thay đổi, thậm chí khóe miệng còn lộ ra vẻ thản nhiên mỉm cười. Công lực thâm hậu như thế, ngay cả Tô Nhan cũng phải bội phục vài phần.

      Mọi người đều chờ, chờ Hứa Triết Quân đưa tay tiếp nhận tình thư phân phấn hồng sắc tay của hoa hậu giảng đường kia.

      “Mau nhận a. Cậu nên nhận chứ.” Liền ngay cả Tô Nhan cũng năm hai tay đưa lên đầu, nghiến răng nghiến lợi chờ đợi.

      Tất cả mọi người ngưng thần, nín thở chờ đợi hồi đáp của , Hứa Triết Quân vẫn đặt tay ở trong túi như trước có vươn đến. ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt quét chung quanh lượt, ánh mắt đạt được hiệu quả như ý khiến ít người tự giác được mà rụt đầu trở về. Nhìn đến Tô Nhan ở bên này, ánh mắt của Hứa Triết Quân có chút lướt qua phát bộ dạng hưng trí bừng bừng của Tô Nhan, nụ cười đạm cũng biến mất , ánh mắt lưu chuyện dụng tâm ràng được nữa.

      Tuy rằng chỉ là cái chớp mắt, cái liếc mắt của Hứa Triết Quân này nặng lập tức làm cho Tô Nhan nghe lời rụt cổ trở về, cuốn tiểu thuyết tay cũng được để đến trước mặt.

      Phản ứng này của Tô Nhan làm cho tâm tình của Hứa Triết Quân hơi tốt lên chút. Đối mặt là bất an cùng hồi hộp, Tần Nguyệt đợi đáp án từ , Hứa Triết Quân trong lòng cảm thấy phiền toái, mặt vẫn là trước sau bình tĩnh như có lỗi, mình thể nhận.”

      Câu trả lời của làm cho Tần Nguyệt cứng đờ, trợn trừng mắt,trong ánh mắt có chưa kinh ngạc dám tin. Đại khái là làm hoa hậu giảng đường lâu, cho tới bây giờ nghĩ tới bị cự tuyệt. vẫn cảm thấy, nếu đến ràng như vậy Hứa Triết Qân như thế nào cũng cự tuyệt, ít nhất trước mặt nhiều người như vậy mà cự tuyệt .

      tại là cấp ba, mọi người đều lấy việc học làm việc quan trọng nhất. Bạn học Tần cũng vậy, cố gắng lên hãy tranh thủ thi vào trường đại học tốt.” Hứa Triết Quân nhếch khóe moi, tươi cười thân thiết thân mật làm cho người ta nhìn mà sinh ra được cái phản cảm gì. Chẳng lẽ, cự tuyệt nữa. Tần Nguyệt cứ lẳng lặng đứng như vậy, nhìn Hứa Triết Quân hướng cười cười gật đầu sau đó xoay người rời .

      Trở lại phòng hoc, cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhất tề hội tụ người Hứa Triết Quân, mà bản thân giống như cái gì cũng có phát sinh qua, vẫn như bình thường hay làm là lấy bài tập lên tiếp tục làm cho xong.

      Đợi cho đến khi sắp bất đầu giờ tự học, tất cả mọi người đều bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình, Tô Nhan mới sợ đầu sợ đuôi vụng trộm quay đầu hỏi “Hứa Triết Quân, nũng nịu, trong sáng thuần khiết lại là đại mỹ nữ như vậy đưa đến cửa, cậu vì sao lại cần?”

      “Như thế nào? Cậu hi vọng tớ nhận sao?” Hứa Trứa Quân dừng bút, ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Nhan.

      “A…” là nghĩ như vậy nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của Hứa Triết Quân, hiểu cũng dám như vậy.

      “Sao?” Hứa Triết Quân hưng trí chờ câu trả lời của .

      như thế nào nữa vị trước mặt này đây cũng chính là cố vấn toán học của mình, nếu chọc vào về sau môn toán học của đều có người giúp nha “ hi vọng, đương nhiên là hi vọng.”

      “Nếu như vậy, cậu còn muốn hỏi cái gì nữa?” Nghe ràng, nghĩ đằng làm nẻo mà trả lời, tâm tình Hứa Triết Quân lại kém vài phần, khóe môi lại cười lên rất sáng sủa nhưng sao nụ cười tươi như tỏa nắng đó àm cho Tô Nhan cảm giác lạnh lẽo.

      có, có.” Tô Nhan vội vàng lập tức quay đầu, dám lại trêu học vào tên đại thần này. ràng là thế, tại tâm tình của Hứa nghiệt tốt, thậm chí có thể là rất kém cỏi, cũng thể làm vật hi sinh.

      Nhìn đền Tô Nhan quay đầu, Hứa Triết Quân cũng có tâm tình mà làm tiếp bài tập. Bút lông tay vẫn linh hoạt chuyển động, trong ánh mắt Hứa Triết Quân ảm đạm xuống, nếu là có gì kích thích đại khái là thể khai thông được sao?

      hết chương 11

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 12: Như thế nào lại mạc danh kỳ diệu như vậy chứ?

      Có kết quả của thành tích học tập, Tô Nhan phát bài thi của mình thế nhưng lại tiến lên hai nấc, bây giờ đứng ở vị trí thứ 6. Mà có tiến bộ như vậy hoàn toàn là vì thành tích toán học của tăng lên rất đáng kể nhưng mà cũng phải là đứng thứ 3. Điều này đủ làm cho Tô Nhan lã chã rơi lệ, cơ hồ có thể quy công cho người…. Hứa Triết Quân.


      Nếu phải mấy ngày cẩn trọng chỉ dạy, thành tích toán học của Tô Nhan tuyệt đối có khả năng đứng thứ 3. Đối với vị ân nhân có công lại lại có khổ lao này, Tô Nhan nhịn đau dứt bỏ ra hộp kẹo xem biểu tâm ý . Ai biết tên Hứa Triết Quân kia chỉ liếc liếc mắt cái, vẻ mặt chán ghét bỏ lại câu rồi phiêu nhiên rời .

      “Tên kia thế nhưng loại này ăn vào khiến đầu óc ngu si hơn, chỉ có người tài giỏi như tớ mới ăn thôi.” Tô Nhan ôm hộp kẹo, oán khí tận trời nhìn Lăng Sở Sở oán giận “Hừ! cần mới tốt a! Tớ đỡ phải tiếc của.”

      Lăng Sở Sở lau mồ hôi, cơ hồ có thể tưởng tượng được biểu tình lúc ấy của Hứa Triết Quân, giọng điệu chuyện cũng bởi vì trong lòng buồn bực. Tô Nhan cậu muốn như thế nào mới hiểu đây, cho dù cậu ra đường lớn mua hộp kẹo so với cậu đưa cái hộp kẹo này còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần nha. Cậu Hứa Triết Quân mấy ngày nay coi như là tận tâm tận lực giúp người học toán ngu ngốc như cậu có thể đạt kết quả tốt, có thể đây chính là dốc hết tâm huyết.

      Kết quả, đổi lấy cái gì? Được Tô Nhan đưa socola của tình định sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Sở Sở liền trào lên nỗi bi thương hiểu được. đồng tình với Hứa Triết Quân, bản thân ấy cũng hiểu được mà ngay cả điểm cảm giác cũng có, ngược lại ở trong này tức giận bất bình cái gì.

      “Sở Sở, cậu Hứa Triết Quân có phải hay có tật xấu?”

      Lăng Sở Sở ai thán tiếng, nhìn Tô Nhan vẫn tức giận như cũ, đột nhiên cả thấy chính mình cái gì đều là vô dụng.

      “A Nhan, tớ nghĩ là có tật xấu.” Tật xấu lớn nhất của chính là, biết thể làm được gì nhưng vẫn coi trọng cậu, người sinh ra thiếu đầu óc cảm giác.

      “Tớ cũng vậy thôi.” Thấy Lăng Sở Sở cùng quan điểm nhận thức với chính mình, tuy rằng ấy nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái nhưng Tô Nhan vẫn cảm thấy cảm giác sảng khoái nên lời.

      Hứa Triết Quân gần đây nhất rất là kỳ quái.

      Tô Nhan thực ràng cảm nhận được, mấy ngày nay thời điểm giúp giảng giải đề toán học, tuy rằng vẫn là kiên nhẫn giống như lúc trước nhưng chính là cảm giác có cái gì đó giống như trước. Rút cuộc về phần cái gì giống Tô Nhan lại thể được.

      Nếu nới ra lời nên , chỉ có thể cảm giác có điểm bất đồng, tựa hồ là bất hòa. Ngày đó Hứa Triết Quân đối với luôn thản nhiên, lời nào chèn ép , cũng lại kêu ngu ngốc.

      Nghĩ đến đây Tô Nhan khỏi run sợ cả người, khi nào trở nên bị coi thường như vậy? Người này chèn ép , gọi là ngu ngốc liền thoải mái sao? Tô Nhan vỗ vỗ khuôn mặt, làm cho chính mình thanh tỉnh. Cái gì tốt, có việc gì phạm phải điều gì cả đúng ?

      Nhưng là đến đây, tóm lại là có điểm thoải mái. Vì thế, tự nhiên mà vậy Tô Nhan quay đầu hỏi thăm Hứa Triết Quân giả mạnh. Cho tới bây giờ thậm chí cả ngày đều quay đầu lại lần.

      hiểu ra sao còn được với rùng mình đến quỷ dị với hành động của hai người đó.

      “Ba” vắt hết óc cũng đem cái đề này giải ra được, Tô Nhan buồn bực đem cái bút đặt mạnh ở bàn.

      Lăng Sở Sở ngẩng đầu nhìn liếc qua cái “A Nhan, làm sao vậy?”

      có việc gì.” Tô Nhan nhìn đồng hồ treo tường, tiết tự học thứ hai xong “Tớ ra bên ngoài hít thở khí chút.”

      Nhìn Tô Nhan đầy bụng buồn bực rời , Lăng Sở Sở theo bản năng quay đầu nhìn Hứa Triết Quân liếc mắt cái. Hứa Triết Quân vẫn như trước cúi đầu làm bài tập chính mình, đừng là ngẩng đầu ngay cả tốc độ viết cũng có giảm nửa nào.

      Lăng Sở Sở há miệng thở dốc, lại phát chính mình kỳ thể cái gì được. Chỉ có thể thở dài, loại chuyện này người khác cũng làm chủ được. Hơn nữa, cắn người miệng mềm hai hộp kẹo của Tần Mộc Phong kia cũng sớm bị tiêu diệt gọn. Cho dù hỗ trợ, cũng thể để lui về phía sau được phải ?

      Thời gian chậm rãi mà qua, con người cũng chậm rãi mà qua như vậy. Dù sao A Nhan nhà , ngay chốc lát căn bản có khả năng thông suốt gì.

      Lăng Sở Sở có mở miệng, nhưng Tần Mộc Thiên ở bên lại hỏi lên “A Quân, hai người các cậu làm sao vậy?”

      “Sao?” Hứa Triết Quân lên tiếng, đầu có ngẩng.

      Tần Mộc Thiên gì, cậu cho rằng người khác đều là người mù sao Hứa Triết Quân? “Cậu cùng Tô Nhan đó.”

      “Có thể có cái gì?”

      “A..” Bị nghẹn câu, Tần Mộc Thiên cũng biết nên như thế nào, vừa vặn tiếng chuống tan học vang lên.

      Hứa Triết Quân dừng bút lại, mặt chút thay đổi nhìn Tần Mộc Thiên liếc mắt cái, đứng dậy ra ngoài.

      “A… Sở Sở, cậu xem cái người này…” Gặp Hứa Triết Quân thèm quan tâm đến lý lẽ của ra ngoài, Tần Mộc Thiên chỉ vào bóng dáng của mà có chút buồn bực.

      Lăng Sở Sở liếc mắt nhìn “Là chính cậu quản nhiều chuyện cho lắm vào.”

      “Tớ quản nhiều chuyện sao?” Những lời trực tiếp này của Lăng Sở Sở đâm đến tâm khảm của Tần Mộc Thiên “Tớ đây là quan tâm bọn họ được ?”

      “Chuyện tình của hai người bọn họ, chúng ta thể xen miệng vào.” Lăng Sở Sở lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, loại chuyện này trừ phi hai người bọn họ tự chính mình giải hòa, người khác sợ đành bất lực thôi.

      Nghe xong lời này, Tần Mộc Thiên sửng sốt chút “ Sở Sở, tớ như thế nào cảm giác hai người bọn họ, thích hợp a….”

      thích hợp thế nào?”

      “A Nhan là người vợ mà tớ chọn mà…”

      “Kia chính là trai cậu tự định lấy.” Lăng Sở Sở mân miệng, nếu có Hứa Triết Quân mà , Tô Nhan tám phần bị Tần Mộc Phong kia định bị ăn rồi. Nhưng là nay có thể chính xác nữa rồi, Hứa Triết Quân tuyệt đối là tình địch của Tần Mộc Thiên.

      được. Tớ phải cùng A Quân hỏi ràng. Thời điểm qua năm mới, trai tớ ngàn vạn lần dặn dò, nếu có chuyện A Nhan thích người khác, tớ cũng có đường sống đâu.” Tần Mộc Thiên gãi đầu, vạn phần rối rắm.

      Lăng Sở Sở nhíu mày nhìn cái, lắc đầu. Cậu a còn quá non nớt.

      Hai tiết tự học trôi qua, cũng còn sớm nữa, cũng ít người lựa chọn về nhà. Người tham gia 3 tiết tự học sau cũng còn nhiều.

      Hứa Triết Quân ở trường học vòng, gặp tới gặp lui đều là người về nhà nhưng thấy bóng dáng Tô Nhan đâu cả. Nghĩ nghĩ, Hứa Triết Quân hướng tới sân thể dục rồi qua.

      Thời điểm tìm được Tô Nhan, chính là khi cúi đầu đứng ở bên sân thể dục thở phì phò, hẳn là vừa chạy xong.

      “Hổn đản! nghiệt đáng chết!Kẻ xấu xa.”

      Mới vừa đến gần, Hứa Triết Quân chợt nghe Tô Nhan thấp giọng mắng. cần nghĩ cũng biết những câu mắng vừa rồi đều chính mình. Nhìn đến người nào đó còn chưa hết giận mà đá bay luôn cả hòn đó, Hứa Triết Quân biết trong lòng mình là cái tư vị gì đây.

      Nhưng là tuyệt hiểu được sao? Ngày đó buồn. Nhưng nhìn đến bộ dạng tại của , trong lòng lại có chút vui mừng. Ít nhất tại thoạt nhìn vẫn có nửa điểm phân lượng mà.

      Phát tiết lung tung xong, Tô Nhan cảm giác bực tức trong lòng rút cuộc cũng giải tỏa bớt. Tính quay trở về nhưng khi quay người lại liền nhìn thấy Hứa Triết Quân đứng sau lưng vài bước chân.

      làm sao có thể ở đây? thấy được bao nhiêu? Nghe được bao nhiêu?

      Đầu óc Tô Nhan lập tức nghĩ đến mấy vấn đề này nhưng là tùy theo đó mà lo lắng thêm, người này nếu nghe được những lời vừa mắng có thể hay giận dữ nữa, bao giờ để ý đến nữa sao? Bất quá cho dù đánh chết , cũng thừa nhận vừa mới vừa rồi là mắng .

      Tô Nhan nhìn nhìn, có gì là bộ dạng xấu sau lưng mà bị bắt gặp cả, chuyển hướng bên kia nhìn tới .

      Nhìn đến bộ dạng đối phó với mình của Tô Nhan, Hứa Triết Quân thở dài “Trở về , sắp đến tiết học rồi.”

      Tô Nhan dùng khóe mắt trộm liếc nhìn Hứa Triết Quân cái,đáng tiếc sân thể dục buổi tối có ngọn đèn, trong bóng tối thấy vẻ mặt của . lo lắng rút cuộc muốn hay nghe lời theo trở về, Hứa Triết Quân về phía trước hai bước, túm tay qua lôi kéo hướng ngoài sân thể dục mà .

      Hứa Triết Quân lôi kéo tay Tô Nhan khiến lạnh cả người, vừa mới chạy xong lại tiếp khiến có chút nóng, cái này thấm nhập vào da thịt cảm giác phá lệ thoải mái hơn nhiều. Hai người đều gì, ra khỏi sân thể dục Hứa Triết Quân buông tay Tô Nhan ra.

      hiểu lền hỏi. Lấy cái đầu của cậu, tự mình ở bên đó vờ ngớ ngẩn, chết cũng nghĩ ra được đâu.”

      “A…” Tô Nhan ngẩng đầu, nhìn dưới ngọn đền biểu tình có chút bất đắc dĩ của Hứa Triết Quân. Bất quá khóe mắt hơi hơi giơ lên, còn có chút giống như cười mà cũng như , vẫn làm cho Tô Nhan cảm giác được người này tâm tình tại tốt lắm.

      “Tốt lắm, học. thôi.” Nghe được tiếng chuông vào lớp, Hứa Triết Quân giơ tay gõ lên ót Tô Nhan, cười .

      Tô Nhan ôm cái ót đau của chính mình, oán hận trừng mắt nhìn liếc cái, lại vẫn ngoan ngoãn theo lên lầu.

      Ra vẻ thôi, hết thảy lại khôi phục nguyên dạng. Tô Nhan buồn bực nghĩ, như thế nào lại danh mạc kỳ diệu như vậy?

      Hết chương 12

      Mạc danh kỳ diệu : thể hiểu được

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 13 : Đúng! chúng ta cùng nhau thi vào đại học Z mà.

      Chạng vạng, gió thổi nhè , chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn đến lan tràn hơn phân nửa của ráng đỏ buổi chiều.

      “A Quân, cậu có phải hay có ý đối với Tô Nhan?”

      Cùng vấn đề, cùng người, cùng thời gian ăn cơm, cặp mày Hứa Triết Quân dễ phát ra vừa chau lại, ngẩng đầu yên lăng nhìn Tần Mộc Thiên ngồi ở phía trước mặt liếc mắt cái, giọng điệu bình thản “Vấn đề này, tớ nhớ lần trước cậu có hỏi qua rồi.”


      “A…. đó là phải đúng ?” Hổi tưởng lại nội dung chuyện lần trước, Tần Mộc Thiên thử hỏi.

      Hứa Triết Quân nhíu mày, có hé răng.

      “Cậu chuyện xem nào.” Chuyện hạnh phúc cả đời của trai mình, Tần Mộc Thiên có chút vội nên la lên.

      “Mộc Thiên, ánh mắt của cậu chẳng phải nhìn ràng rồi sao?”

      câu mạc danh kỳ diệu làm cho Tần Mộc Thiên sửng sốt chút “A? cái gì?”

      “Nếu ánh mắt của cậu phải là trang sức phẩm mà …” Hứa Triết Quân cẩn thận nhìn ánh mắt của Tần Mộc Thiên, vuốt cằm “Nên nhìn ra được chứ.”

      “A? Cậu có ý tứ gì? Chẳng lẽ…” Tần Mộc Thiên có chút ngạc nhiên, tay chỉ vào Hứa Triết Quân mà hơi phát run “Cậu, cậu! thể nào. Tớ tin. Cậu lần trước phải có sao?”

      Hứa Triết Quân giống như liếc cây si liếc nhìn cái “Tớ lần trước có qua sao?”

      Tần Mộc Thiên lại đem chuyện đầy đủ lần trước hồi tưởng lại lần, quả nhiên! Người này xác thực cũng gì qua.

      “Nhưng là … nhưng là…. “ Tần Mộc Thiên gãi đầu, bộ dạng gần như phát điên, ra vẻ xác thực chính là bản thân cho rằng như vậy mà thôi.

      Nhìn bộ dạng chân tay giơ lên như sắp bị tàn phế của Tần Mộc Thiên, tâm tình của Hứa Triết Quân tốt nên lời, đêm những lời vừa lặp lại lần nữa “Loại vấn đề ngu ngốc này, có mắt mọi người đều nhìn ra được, cậu còn phải hỏi sao?”

      Hoàn toàn hiểu được, Tần Mộc Thiên lúc này thực có cảm giác hộc máu. biết là hoàn toàn như vậy, đầu đuôi Hứa Triết Quân luôn đùa giơn. Tên Hứa Triết Quân trước mặt mặt mày giãn ra, khóe môi nhếch lên, liếc mắt cái liền nhìn ra được tâm tình vô cùng tốt, Tần Mộc Thiên nhìn lại hận thể tiến lên phen bóp chết . Người kia, là rất đáng giận.

      “Tớ là bị cậu đùa bỡn. Hứa Triết Quân, cậu bị chém ngàn đao. Thế nhưng lừa gạt cảm tình thuần khiết của tớ.” Tần Mộc Thiên trừng mắt nhìn Hứa Triết Quân liếc mắt cái, nghiến răng nghiến lợi .

      “Uh.” Hứa Triết Quân từ chối cho ý kiến, cúi đầu ăn cơm.

      Gặp Hứa Triết Quân nhìn đến bộ dạng thèm để ý đến mình, Tần Mộc Thiên trừng mắt to “Cái gì? Cứ như vậy sao?”

      Hứa Triết Quân gật gật đầu, nhíu mày “Bằng thế nào?”

      “A Quân, cậu… cậu… Tốt xấu gì chúng ta cũng là hyunh đệ chung hoạn nạn, cậu như tế nào có thể đối với tớ như vậy chứ?” Tần Mộc Thiên vò tóc, rối rắm biết như thế nào mới tốt, ra vẻ thực là khó mà nên cái gì.

      Hứa Triết Quân dừng lại chiếc đũa, khóe miệng nhếch lên “Vậy cậu tưởng tớ như thế nào đối với cậu?”

      Tần Mộc Thiên hừ tiếng, tức giận “Cậu sớm nên thành ! Hơn nữa, Tô Nhan là người vợ mà trai tớ chọn.”

      “Ha, phải ? Tô Nhan biết sao?” Hứa Triết Quân dừng chút, mặt lên nét cười trào phúng “Tớ nghĩ cái này chính là trai cậu tình nguyện ra chuyện này thôi.”

      “Huống hồ, khéo trùng hợp, Tô Nhan cũng là người vợ mà tớ chọn.”

      “Phốc…” Nghe như thế, Tần Mộc Thiên cảm giác chính mình muốn điên rồi, đến tốt cùng là thế giới này quá cuồng lên rồi hay là điên rồi đây?

      “Tớ ăn xong rồi, cậu từ từ ăn.” Bình tĩnh đem mấy hạt cơm cuối cùng trong bát vào miệng, Hứa Triết Quân xoa xoa khóe miệng, đứng dậy rời , lưu lại Tần Mộc Thiên ở bên vẫn chưa có cách nào tiêu hóa chuyện này.

      Từ sau khiết biết Hứa Triết Quân thích Tô Nhan, Tần Mộc Thiên vẫn rối rắm về vấn đề có nên hay gọi cuộc điện thoại cho trai mình, chút về tình huống này. Phải biết rằng, nếu tại trễ ngày sau việc bại lộ, phỏng chừng ngay cả chết như thế nào cũng biết.

      Nhưng là nhìn Tô Nhan cùng Hứa Triết Quân, hai người cũng bình thường có gì khác biệt, trừ bỏ chút về vấn đề toàn học ngoài ra hoàn toàn bình thường như cũ. Đặc biệt Tô Nhan, xem biểu của nha đầu kia liền hiểu được, ấy căn bản phát giác được tâm tư của Hứa Triết Quân đối với mình.

      Dù sao Tô Nhan cũng thực trì độn, Hứa Triết Quân cũng muốn phát triển ý tứ của mình, chuyện hai người này phỏng chừng cũng thành được. Nếu , vậy cần lại nữa sao? Tần Mộc Thiên rối rắm, cuối cùng vẫn là tìm Lăng Sở Sở vì công đạo của trai mình mà thương lượng.

      hữu dụng sao? trai cậu có thể chạy tới bên này ngăn cản người khác sao?” Lăng Sở Sở liếc mắt nhìn Tần Mộc Thiên cái, mặt lộ ra vẻ khinh bỉ “Chuyện tình này của bọn hắt, cậu cần phải quan tâm cái gì chứu? Cho dù trai cậu biết, cậu có thể cái tên Hứa Triết Quân này có bản lĩnh ngụy trang quá mạnh mẽ, chúng ta cũng chưa phát ra phải là được rồi sao?”

      nên quản nhiều chuyện như thế có phải hay ? Có thời gian nghĩ đến chuyện này bằng xem bài tập rồi làm kiếm điểm có vẻ thực tế hơn.”

      Lăng Sở Sở khí thế mười phần, ra khiến Tần Mộc Thiên sửng sốt cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu theo bản năng.

      “Được rồi, cũng tính là rất lâu.” Lăng Sở Sở vỗ đầu Tần Mộc Thiên, lời thấm thía “Nghe chị , đừng quản nhiều như vậy.”

      trai khủng bố của cậu cũng là hoàng đế núi cao ở xa, thể bắt người thế nào. giống với Hứa Triết Quân, thằng nhãi này gần trong gang tấc. Bạn học Mộc Thiên, cậu xem cái đầu của cậu có thêm 18 cái nữa cũng chỉ có thể là để cho người ta đùa giỡn mà thôi.

      Đương nhiên, những lời này chỉ là Lăng Sở Sở thầm ngẫm lại, nếu cho Tần Mộc Thiên biết, chừng tâm tình của bị đả kích thành cái dạng gì đâu.

      Thời gian cấp ba, còn dài nữa. Thời điểm ở người ăn bản có cảm giác, sau lưng bản đen các con số bỗng nhiên liền rất nhiều, tương đối quỷ dị. Người xem con số 3 sau thời gian liền đổi thành số 2, đợi cho đến khi đổi thành vị trí số 1 có cảm giác gì?

      Kỳ , trừ bỏ cảm giác đúng cái gì cũng đều có.

      Tô Nhan cầm trong tay cuốn lịch , yên lặng ôn bài. Ngẫu nhiên quay đầu, nhìn đến 7 con số tịch mịch kia, đều có loại cảm giác đúng thực. Cũng giống như ngày hôm qua còn có hơn 100 ngày, hôm nay đột nhiên trở nên chỉ còn lại có vòng thời gian.

      Thời gian nhiều như vậy, đến tốt cùng là như thế nào đây? Tô Nhan hề hay biết. Chỉ nhớ , bài tập ôn thi chồng chất như núi còn có người kia thanh rất bĩnh tĩnh.

      Muốn thoát ra sao? Cuối ánh sáng là bóng tối mà phải sao?

      Tô Nhan cũng cảm thấy như vậy. chính là suy nghĩ, kỳ nếu thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này cũng rất tốt. Những người này, việc này đều vẫn ở bên cạnh phải chỉ còn trong giấc mơ. bắt đầu sợ hãi, sợ hãi chia lìa.

      “Sở Sở, sau khi thi vào trường cao đẳng, nếu chúng ta tách ra gặp mặt như thế nào đây?”

      “Sở Sở, chúng ta đều rất là bình thường. Nếu như tách ra, tình cảm vẫn thâm nùng mà thể gặp nhau chẳng phải càng ngày càng nhạt sao. Nếu nhạt rồi chúng ta có thể nào dần quên từng thân mật như thế nào ? Trời biết, đây là loại chuyện tình đáng sợ cỡ nào.”

      “Sở Sở, tớ nghĩ, thực nghĩ tách ra khỏi cậu.”

      Chạn vạng sân thể dục, còn có mấy nam sinh đá cầu, Tô Nhan tựa vai Lăng Sở Sở, nghĩ đến cảnh trước mặt mình thể nghĩ tới tương lại, khóc thành tiếng. Từ thời sơ trung đến trung học, các luôn ở cùng nhau, thân mật như chị em, chưa bao giờ chia lìa. Nhưng mà nay, chia lìa đến ngay trước mắt, lại gần như vậy.

      “Đứa ngốc…” Tay Lăng Sở Sở gạt nước mắt của Tô Nhan, gì. Tô Nhan đều đối với việc chia tách này mà rất đau lòng, dù cho cảm tình chung bị thời gian đem hòa tan vùi lấp chăng nữa.

      “A Nhan, cho dù ra cảm tình trở thành nhạt, có tốt như tại sao? A Nhan vẫn là A Nhan, tớ cũng vẫn là tớ. cho dù đến lúc có người bạn tốt khác chăng nửa, A Nhan cậu vẫn khác bọn họ.” Lăng Sở Sở nhéo nhéo hai má Tô Nhan cười cười “Huống hồ, ai chúng ta nhất định phải tách ra. Chúng ta chẳng phải cùng nhau thi vào đại học Z sao.”

      Thanh của Lăng Sở Sở có lực trấn an kỳ diệu, Tô Nhan sửng sốt chút nhếch miệng cười “Ừ, đúng chúng ta cùng nhau thi vào đại học Z mà.”

      Hết chương 13

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 14 : Ngày mai dẫn mình ăn sao?

      Quan Phương rằng : Các trường cao đẳng bình thường của Trung Quốc chiêu sinh trong toàn cả nước trong kỳ thi này.

      Tô Nhan : Vì có thể tận tình xem XXX, nha.

      Lăng Sở Sở : Vì cùng Lâm Phong song túc song phi, cố gắng nào.

      Tần Mộc Thiên : thực phiền toái.

      Hứa Triết Quân : nhàm chán.


      Cách thời gian bắt đầu thi vào trường cao đẳng khoảng nửa giờ, Tô Nhan cùng Lăng Sở Sở đứng ở ngoài cửa trường thi, ngẩn đầu nhìn lên trời xanh rồi lại nhìn nhau gì. Thời gian này cứ giống như thời gian sắp bị tử hình, luôn làm cho người ta cảm thấy hiểu mà càng rối rắm, còn có chính là cái cảm giác muốn chết mà thể chết, rất buồn bực.

      Thậm chí từng nghĩ nêu sớm chút bắt đầu tốt rồi. Chết sớm siêu sinh sớm.

      “Sở Sở, tớ giống như có chút khẩn trương.”

      “Uh, bị cậu như vậy tớ cũng cảm thấy vậy rồi đây.”

      “Nếu phát huy tốt làm sao bây giờ?”

      “…ôi chán. Chờ chết rồi.”

      Bị Lăng Sở Sở như vậy, Tô Nhan chỉ còn lại cảm giác tâm lạnh thấu.

      Mặc kệ ngoài miệng như thế nào, trong lòng áp lực vẫn tồn tại. Dù sao, hơn mười năm gian khổ học tập, mặc dù phải khổ đọc nhưng cũng rất cố gắng. Cha mẹ mong mỏi chờ đợi ở nơi nào đó, trốn cũng trốn xong, càng đừng điểm mấu chốt chính là trong lòng mình. Nếu thi tốt đừng đến ai khác, chính mình là người đầu tiên cảm thấy rất khó qua.

      “Hai người các cậu ở đây phát ngốc cái gì vậy?” Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh của Tần Mộc Thiên. Vừa quay đầu lại, quả nhiên là đôi nhỉ.

      Tô Nhan trừng mắt nhìn, nhìn tới nhìn lui người Tần Mộc Thiên khỏi cảm than “ ra là như thế nào mà phát ra nhỉ? Thần kinh có vấn đề cũng là loại hạnh phúc nha.”

      cần nghĩ cũng biết là chính mình, Tần Mộc Thiên nhe răng nhếch môi “Cậu ai là thần kinh có vấn đề hả?”

      “Cậu ai?” Tô Nhan hướng Tần Mộc Thiên làm mặt quỷ.

      “Tớ coi hai người các cậu cũng thua kém nhau bao nhiêu, A Nhan cậu cũng đừng lấy 50 bước mà cười 100 bước nữa.” Gặp hai người lại mở miệng ra là ầm ỹ như vậy, Lăng Sở Sở biết phải gì, hai người kia quả nhiên là đôi dở hơi.

      “Đây phải vì muốn khí sôi động lên thôi sao.” Tô Nhan cùng Tần Mộc Thiên trăm miệng lời phản bác lại, xong còn nhìn nhau có chút ý cười còn có chút cảm giác ghét cay ghét đắng lẫn nhau.

      “Ông trời của tôi ơi…” Lăng Sở Sở co giật khóe miệng, quay đầu vẫn nhìn thấy Hứa Triết Quân đứng bên cạnh gì mặc dù có hứng thú nhìn chằm chằm hai người. Nhìn biểu lộ ra khuôn mặt , phản ứng đầu tiên của Lăng Sở Sở chính là người này nhìn xiếc khỉ. Hơn nữa còn là mùi ngon mà xem xiếc khỉ.

      Ngoạn nháo cách vui vẻ thời gian qua đặc biệt nhanh, cũng liền mấy câu như vậy mà tiến vào trường thi. Cầm trong tay giấy chứng nhận được xét duyệt qua, Tô Nhan vạn phần rối rắm hướng cửa phòng thi mà đến. biết vì sao cảm thấy vào trường thi giống như ra pháp trường vậy, như con cừu non vào miệng cọp, cảm thương vô cùng.

      “Thi tốt nào.” lúc Tô Nhan cúi đầu, thời điểm cảm thấy khí sĩ của mình càng còn nữa Hứa Triết Quân vỗ lên đầu , qua bên cạnh người .

      Thời điểm Tô Nhan ngẩng đầu Hứa Triết Quân vào trường thi, cầm giấy xác nhận mà vào cửa. Sờ sờ sau ót nơi mới bị chụp, Tô Nhan đột nhiên cảm thấy hiểu được tình cảm của mình, chẳng lẽ là lây bệnh giống như Hứa Triết Quân sao.

      Vào trường thi, chờ đợi, sau đó bắt đầu thi. Kỳ cũng hồi hộp như suy nghĩ nhỉ?

      Liên tiếp trong hai ngày thi, bình tĩnh gợn sóng. Ra khỏi trường thi giống như theo bản năng như vô số cuộc khi trước đây có gì khác nhau. Đợi cho đến môn thi tiếng cuối cùng hoàn thành xong, Tô Nhan ra trường loại cảm giác chấm dứt.

      Bầu trời hôm nay cũng như mọi người có gì khác lạ nhưng là trong mắt Tô Nhan lại như có chút bất đồng. Về phần rút cuộc bất đồng ở nơi nào, Tô Nhan thể được, đại khái là tâm tình thay đổi.

      Đến cửa, Tô Nhan cùng Lăng Sở Sở nhìn nhau cười. Rất nhiều bạn học được cha mẹ đón về nhà, còn lại tụm ba tụm bảy dần về nhà, càng nhiều người cũng quyết định ra ngoài làm càn chút. Lăng Sở Sở ở cửa đợi trong chốc lát, liền thấy được bộ dạng của Lâm Phong có vẻ như thi rất tốt còn Tô Nhan thực thảm thương lại bị người có tính cách bình thường như đây bỏ rơi.

      Bởi vì nghĩ có áp lực, Tô Nhan cha mẹ Tô đến đón , nghĩ dù sao tất cả cũng xong, Tô Nhan cảm thấy chưa bao giờ thoải mái như vậy, cầm túi xách của mình hát bài hát dân gian, nhún nha nhún nhảy về nhà.

      Đáng tiếc vui vẻ được bao lâu, tâm tình phi thường vui vẻ của Tô Nhan bị người nào đó phá bĩnh.

      “A… làm sao thế? Muốn chết hả?” Bị Hứa Triết Quân giữ chặt áo, Tô Nhan phẫn nộ kêu gào, bên còn ra sức giãy dụa, muốn thoát ly khỏi ma trảo của tên này.

      Hứa Triết Quân cũng có ý tứ thả ra, đợi cho Tô Nhan giãy giụa chán mệt mỏi rồi cũng muốn kêu gào nữa mới buông tay.

      “Cậu muốn làm cái gì?” ràng bị khi dễ nên Tô Nhan vẫn chưa hòa hoãn nhã sắc của mình với , xoay người nổi giận đùng đùng hỏi.

      Hứa Triết Quân nhìn Tô Nhan có chút hổn hển, nhíu mày “Tiện đường thôi.”

      Nghe xong lời này, Tô Nhan có chút nôn ra máu, nhưng là chỉ có con đường về nhà mà người này còn vừa vặn cùng đường với nhưng như thế nào lại làm như thế chứ, Tô Nhan cũng chỉ có thể cùng tiếp thôi.

      “Thi thế nào?”

      “Này, có khỏe ?” Hứa Triết Quân thấy Tô Nhan hiểu sao lại hỏi Tô Nhan như vậy.

      “Đại học Z sao?”

      Nhớ tới hai người từng có ước định, Tô Nhan nhíu mày suy nghĩ tới nửa ngày mới rối rắm đáp trả “Đại khái là như vậy , xác định.”

      Nghe xong câu trả lời này, Hứa Triết Quân chính là gật gật đầu, gì.

      Đợi cho đến ngã tư đường phải tách ra Hứa Triết Quân mới ngẩng đầu “Mỳ thịt bò Phúc Hưng ở nội thành rất ngon, ngày mai tớ dẫn cậu đia ăn?”

      Tô Nhan dừng lại cước bộ, sửng sốt nửa ngày, mới nhớ tới lần đầu tiên Hứa Triết Quân mời ăn mì thịt bò nạm cũng đề cập qua. Lúc ấy tựa hồ qua “Chắc chắn có cơ hôi”, ngày mai chính là cơ hội sao?

      muốn ăn?” Gặp Tô Nhan lâu gì, Hứa Triết Quân hỏi lại.

      có.” Tô Nhan theo bản năng lắc lắc đầu, ăn ngon đương nhiên phải ăn rồi nhưng là vì sao muốn cùng tên Hứa nghiệt này ăn chứ? Tô Nhan hồ nghi đánh giá Hứa Triết Quân, trong tiềm thức có loại vi rút nguy hiểm lên.

      Gặp bộ dạng này của Tô Nhan, Hứa Triết Quân nhún vai ra vẻ sao cả “Nếu muốn thôi, dù sao ngày mai tớ muốn xem nội thành chút.”

      “A..” Bị Hứa Triết Quân như vậy, Tô Nhan ngẫm lại ngày mai cũng có việc gì, chớp ánh mắt đáp ứng , có ăn làm sao .”

      Hứa Triết Quân gật gật đầu , từ chối cho ý kiến “Uh, ngày mai buổi sáng 9h gặp nơi này. Đừng ngủ quên.”

      “Cậu mới đừng ngủ quên.” Tô Nhan buồn bực, người này có thể ngẫu nhiên những lời bẩn thỉu này với ?

      “Uh.” Hứa Triết Quân thuận miệng lên tiếng, xoay người hướng tiểu khu nhà mình tới.

      Tô Nhan hướng bóng dáng của làm mặt quỷ to, ai biết sau lưng người này dường như có ánh mắt, quay lại vừa vặn bắt được hành động của Tô Nhan. Xấu hổ quá mất, lại bại trận nữa, Tô nhan xám xịt trở về nhà.

      nghiệt cái gì, quả nhiên khó có thể chiến thắng nha!

      Hết chương 14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :