1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng- Thụy Tiếu Ngai (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Tâm .
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Đức vương phủ.

      "Nữ nhi, ngươi làm gì?"

      Đức vương trưởng tôn Úc Phong vừa tiến vào, liền thấy nữ nhi bảo bối ngừng ném đồ vật đất, gấp gáp hô.

      Trưởng tôn Thanh Thanh từ bữa tiệc nghe được tin tức Hoàng đế tứ hôn, liền sụp đổ tại chỗ, thời điểm nàng gặp qua Tư Thiên Hoán, vẫn thích , thích nhiều năm như vậy, thích đến lỗi mọi người đều biết, nhưng vì cái gì nữ nhân đó nhanh chân đến trước! Nàng quên được trong yến tiệc những người kia hả hê, khuôn mặt cười nhạo nàng, nàng quên được!

      Nàng cam lòng, cam lòng!

      Hai mắt đỏ ngầu, tóc trưởng tôn Thanh Thanh tán loạn trông giống như kẻ điên, thấy trưởng tôn Úc Phong chạy tới, lập tức khóc rống lên.

      "Phụ vương, ngươi phải vì nữ nhi làm chủ! Ngài cầu hoàng thượng, bắt Tô Tiểu Vũ tìm chết, để cho ta làm vương phi Minh vương có được , có được !"

      "Làm sao ngươi vẫn hiểu, có Minh vương đồng ý, làm sao hoàng thượng có thể tứ hôn, coi trọng nữ nhân kia!" Trưởng tôn Úc Phong hiểu ràng, làm sao biết nữ nhi nhà mình thích Minh vương, thế nhưng người nam nhân kia có kẻ nào có thể nắm được trong tay, cũng dám đắc tội.

      "Con tiện nhân kia, Vương Gia làm sao lại coi trọng nàng, nhất định là nàng quyến rũ vương gia!" Trưởng tôn Thanh Thanh tức giận , hung hăng ngồi giường.

      "Vô luận như thế nào, chuyện định, vị trí chánh phi là Tô Tiểu Vũ định ra rồi, Thanh Thanh, nếu như ngươi Minh vương phủ, cũng chỉ có thể làm trắc phi." Trưởng tôn Úc Phong lo âu , trước kia nghĩ hoàng thượng nhắc tới hôn Minh vương, nhưng hoàng thượng luôn Minh vương còn có ý định đón dâu, cũng có biện pháp, nhưng lần này nếu như , nhiều hơn trắc phi cũng còn quan hệ, chỉ là nữ nhi của từ kiêu ngạo, trắc phi làm sao chịu.

      "Chỉ cần có thể gả cho , trắc phi trắc phi!" Trong mắt Trưởng tôn Thanh Thanh lóng lánh ánh sáng hy vọng, chỉ cần có thể gả cho người nam nhân kia, trắc phi cũng sao, chỉ cần nàng vào phủ Minh vương, nàng tin tưởng vị trí chánh phi nhất định là của nàng, về phần Tô Tiểu Vũ này, đáy mắt tràn ngập sát ý.

      "Thanh Thanh, ngươi chớ làm loạn." Trưởng tôn Úc Phong làm sao biết nữ nhi nghĩ cái gì, lập tức toát ra mồ hôi lạnh, giết người ngược lại có lợi ích gì, chỉ là người kia nếu là người của Minh vương, động vào được.

      "Phụ vương yên tâm, trong lòng nữ nhi hiểu, cầu xin phụ vương cầu xin hoàng thượng, nữ nhi muốn vào phủ Minh vương." Trưởng tôn Thanh Thanh thu hồi ác độc, thay bằng nụ cười ngọt ngào, năn nỉ trưởng tôn Úc Phong.

      "Ai, đứa ngốc." Thích ai thích, cố tình thích cái tên sát thần đó, trưởng tôn Úc Phong lắc đầu cái, để cho nàng nghỉ ngơi trước, tính toán ngày mai tiến cung cầu xin hoàng thượng, chỉ hy vọng đứa này chớ làm loạn, hư đại kế.

      Trưởng tôn Thanh Thanh ở chỗ này nổi giận, huyên náo Đức vương phủ thành loạn, bên kia phủ tướng quân cũng bình tĩnh.

      "Lão gia, Tuyền Nhi cũng là con của ngươi, làm sao ngươi có thể chỉ lo cho Tô Tiểu Vũ?" Từ Thiến lôi kéo Tô Nghệ Tuyền, lớn tiếng chất vấn Tô Thanh Viễn.

      "Ta cái gì chỉ lo nàng, chuyện này ta cũng hiểu ra sao." Tô Thanh Viễn tức giận quát, vốn dĩ cũng biết từ lúc nào Tô Tiểu Vũ có quan hệ với Minh vương, ý tứ của là hy vọng gả con cho mấy Vương gia khác, như vậy ít nhiều còn có thể nắm trong tay bọn họ, nhưng người này nếu đổi lại là Minh vương, vạn vạn lần dám ở trước mặt chơi đùa, năm đó vì đương kim thánh thượng thanh trừ phản đảng dùng thủ đoạn thiết huyết, đến cả làm tướng quân nhớ tới đều phải sợ hãi.

      Từ Thiến nhìn gương mặt Tô Thanh Viễn tức giận, thoáng vững tâm tình, dịu dàng cười , "Lão gia, nếu Tô Tiểu Vũ gả cho Minh vương, ngài để cho nàng tagiúp chúng ta chút, nếu để cho Tuyền Nhi vào Minh vương phủ, làm trắc phi, có thể cùng Tiểu Vũ chiếu ứng lẫn nhau." Gả cho Minh vương, giá trị con người nữ nhi của nàng có thể tiến cao, mặc dù nàng là phụ nhân có chồng, nhưng những điều có liên quan đến tin đồn Minh vương nàng vẫn biết ít.

      bên đố kị ra lời Tô Nghệ Tuyền vừa nghe, lập tức nóng nảy, nàng muốn gả cho hoàng thượng làm hoàng hậu, mẫu thân làm cái gì vậy, muốn nàng ở dưới Tô Tiểu Vũ? Nàng làm được!

      "Thúi lắm, ngươi cho rằng Minh vương là cái gì, là ngươi nghĩ như thế nào, liền làm như thế đó sao?" Tô Thanh Viễn chán ghét nhìn Từ Thiến, lúc đầu sao thấy được nàng ngu xuẩn đến như vậy.

      "Nhưng loại người Tô Tiểu Vũ cũng có thể gả cho , Tuyền Nhi xuất sắc thế này. . . . . ." Từ Thiến nóng giận, phục .

      " có Minh vương đồng ý, hoàng thượng dám gả loạn, ý nghĩa là Minh vương thích Tiểu Vũ, hôn này là Minh vương chủ đạo, trừ phi ngươi khiến cho cũng thích Tuyền Nhi, nếu ngay cả cửa Minh vương phủ cũng lại gần được." Vô cùng ngu xuẩn!

      Tô Thanh Viễn cảm thấy Minh vương là ham sắc đẹp của Tô Tiểu Vũ, trong lòng suy đoán chắc là thấy được võ công của Tô Tiểu Vũ, mới có thể cầu tứ hôn.

      "Nhưng, nhưng, nhưng lúc này chuyến yến hội, Tuyền Nhi lấy được gì!" Từ Thiến nghĩ đến đây phục.

      "Chính nàng vô dụng, trách được ai?" Tô Thanh Viễn hừ lạnh.

      Tô Nghệ Tuyền nghe thấy liền rơi lệ, thể tin nhìn Tô Thanh Viễn, phụ thân tại sao có thể nàng như vậy?

      "Tốt lắm, cần vừa gặp phải chuyện lại khóc lóc, ngươi chuẩn bị cho tốt, chừng mười ngày nữa trong cung cử hành so đấu tài nghệ, đây là cho hoàng thượng và các vị Vương gia chọn phi, ngày đó ngươi nhất định phải đạt được thứ nhất." Tô Thanh Viễn phiền lòng, trầm giọng , tân hoàng lên ngôi năm rồi, hậu cung nhưng vẫn trống , theo tổ huấn, cuộc so tài tuyển người, bổ sung hậu cung, nhận được tin tức, quá hơn mười ngày cử hành, Tô Tiểu Vũ thoát khỏi khống chế của , nữ nhi này cần phải cố tranh giành hơn chút.

      "Dạ, phụ thân." Uất ức lau nước mắt, gương mặt Tô Nghệ Tuyền khéo léo, trong lòng lại sớm cực hận, tại sao chuyện gì tốt đều tới người tiểu tiện nhân kia, chỉ là sao, đợi nàng làm hoàng hậu, sửa trị nàng cũng muộn!

      Dạ yến vừa kết thúc, Tư Thiên Hoàng liền đến chỗ ở của Khúc Ngâm, thấy tất cả mọi người đều ở đây, khẽ lắc đầu cái, những người này tham gia náo nhiệt, nhưng để ý bọn họ, trực tiếp tới phòng Khúc Ngâm.

      " nghĩ tới, người hoàng huynh nếu lại là người ở cùng chỗ Tiểu Vũ, ngươi cái này có phải duyên phận hay ?" Tư Thiên Chanh ăn bánh ngọt, liều lĩnh mạo hiểm .

      "Hoàng tỷ, ngươi đúng là đến cười ta, ta biết Hoán đối phó bọn ta như thế nào." Tư Thiên Bắc thở dài, nếu biết được việc Hoán làm, đánh chết cũng dám tới.

      "Tại sao ta phải lo lắng, Bạch Thuật giúp ta!" Tư Thiên Chanh cười híp mắt nhìn Bạch Thuật.

      Bạch Thuật nhíu mày, cười như cười , "Lần này, ta thể gánh nổi ngươi rồi." Chuyện vẫn còn lớn, chắc gì có thể gánh dậy nổi.

      "Ngươi!" Tư Thiên Chanh trợn mắt, con ngươi đột nhiên chuyển cái, , "Bạch Thuật, ngươi đại hôn của chúng ta làm cùng tiểu tử thúi được ?"

      Mắt khẽ tỏa sáng, Bạch Thuật dịu dàng cười , "Tất cả theo ngươi." Động tác Bạch Lê luôn luôn nhanh, những ngày an nhàn của lên đến rồi.

      "Tốt mong đợi a!" Mắt Tư Thiên Chanh sáng lên, hoàn toàn thấy nụ cười như hồ ly của nam nhân sau lưng, nhưng người khác nhìn thấy, rối rít thầm mắng Tư Thiên Chanh ngu.

      "Chuyện Hoán giải quyết, biết lúc nào bên đại hoàng huynh giải quyết." Tư Thiên Bắc chu mỏ cái, lo âu nhìn cửa phòng Khúc Ngâm, bọn họ nhìn ra được hai người thích nhau, nhưng Khúc Ngâm chậm chạp đồng ý hoàng huynh, cũng biết tại sao.

      "Ta cảm thấy được, Tô nương có lẽ giải quyết được chuyện này." Tư Thiên Hiểu đột nhiên , trong lòng hiểu tại sao cứ nghĩ như vậy.

      "Hi vọng thế." Tư Thiên Bắc gật đầu.

      Mấy người tiếp tục trêu chọc, trong lúc nhất thời cũng tính toán rời , điều này làm cho cung nữ thái giám nơi này tạo thành từng đoàn, bọn họ chưa từng thấy nhiều đại nhân vật tề tụ chỗ như vậy.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Khúc Ngâm hôn mê.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Ngâm Nhi, nếu như ngươi lo lắng ta cưới nữ nhân khác, ta lập tức chiếu cáo thiên hạ, hậu cung chỉ có người là ngươi." Khúc Ngâm ôm đầu gối ngồi ở giường, hai mắt vô thần, thẩn thờ nhìn dưới đất, Tư Thiên Hoàng ngồi chồm hổm mặt đất, đau lòng nhìn nàng, hiểu rốt cuộc nàng lo lắng cái gì, có thể cả đời chỉ có nàng làm nữ nhân, nếu mấy hoàng đệ nguyện ý, cũng có thể buông tha ngôi vị hoàng đế, nhưng vì cái gì nàng vẫn muốn gả cho ?

      "Hoàng, chớ ta." Khổ sở nhắm hai mắt lại, mặt Khúc Ngâm đều là bi thương, nàng cũng muốn sống cùng , nhưng điều này sao có thể?

      "Ngươi lại lần nữa." Tư Thiên Hoàng lạnh mặt, đứng dậy dùng sức bắt được bả vai của nàng, đùa giỡn gì cũng có cho qua, nhưng loại đùa giỡn này thể bỏ qua.

      "Có lẽ ban đầu, ta nên cứu ngươi." Khúc Ngâm mệt mỏi cười, nàng vốn định sống trong thôn trang qua ngày, lại nghĩ rằng gặp , còn cứu , bây giờ nghĩ lại, hóa ra là nghiệt duyên.

      Tư Thiên Hoàng chợt đẩy nàng ngã xuống giường, cặp mắt nhiễm đỏ, "Ngâm Nhi, nên ép ta tức giận, , ngươi ta." ràng mới vừa nãy thừa nhận thương rồi, tại sao bây giờ như vậy.

      Khúc Ngâm lạnh lùng chống lại ánh mắt của , quật cường mím môi, lời nào.

      Tư Thiên Hoàng chỉ cảm thấy tâm vừa đau vừa giận, cúi người, hung hăng hôn lên môi nữ nhân quật cường phía dưới.

      Khúc Ngâm khổ sở nhắm mắt lại, nàng muốn tức giận, nàng cũng muốn cùng gây gổ, nhưng nàng thể cho hi vọng, sớm biết kết quả như vậy, ban đầu nàng nên độc ác, hồi cung cùng .

      biết vì sao, hôm nay nàng đặc biệt mệt mỏi, muốn tiếp nhận lửa giận của , đưa tay muốn đẩy ra, lại đột nhiên phát toàn thân còn hơi sức, trước mắt cũng từ từ trở nên mơ hồ, mất ý thức, cuối cùng thấy là Tư Thiên Hoàng kinh hoảng lo lắng.

      Thôi, đời này người nam nhân này, cũng đủ rồi.

      Tư Thiên Hoàng nhìn Khúc Ngâm đột nhiên mất hô hấp, trong nháy mắt cả người liền dã dời, biết người có thể tuyệt vọng thế này, tuyệt vọng thế này. . . . . .

      "Ngâm Nhi. . . . . ." Xuất phát từ tận đáy lòng bi thương hóa thành tiếng gào thét, vang dội bầu trời đêm.

      Tô Tiểu Vũ thay xong xiêm áo, đấu tức với Tư Thiên Hoán, đột nhiên tim đau xót, kế tiếp liền nghe Tư Thiên Hoàng hét, lập tức giận tái mặt, xông ra ngoài, Tư Thiên Hoán cũng nhanh chóng theo.

      "Chuyện gì xảy ra?" Tư Thiên Hiểu luôn ôn hòa giờ đây mất vẻ mặt đó, đại hoàng huynh luôn trầm ổn kín kẽ, tại sao có thể như vậy?

      " xem chút." Tư Thiên Chanh cũng lộ ra khí thế cần có của trưởng công chúa, đứng lên đầu tiên đến phòng Khúc Ngâm.

      "Đặt nàng xuống." Tô Tiểu Vũ tức giận nhìn Tư Thiên Hoàng ôm chặt Khúc Ngâm giống như người mất hồn, buông Khúc Ngâm ra, sao nàng có thể cứu?

      Tư Thiên Hoàng giống như nghe thấy lời nàng , nhúc nhích, trong đầu ngừng xuất câu , Khúc Ngâm chết rồi, Khúc Ngâm chết rồi. . . . . .

      Thấy Tư Thiên Hoàng vẫn có động tác, trong lòng khẩn trương, Tô Tiểu Vũ trực tiếp lên, chưởng đánh bay Tư Thiên Hoàng, ôm Khúc Ngâm ra.

      Tư Thiên Hoàng cũng ở khắc này hồi hồn, hai mắt đỏ bừng nhìn Tô Tiểu Vũ, muốn đoạt lại Khúc Ngâm, Tư Thiên Hoán đứng ở cửa, thấy vậy, thân hình cực nhanh tiến lên, tay nắm Tư Thiên Hoàng, cái tay khác đánh về phía đầu của , đạo lực lượng rót vào đầu của , Tư Thiên Hoàng sững sờ, khôi phục thần trí, nhưng vẫn muốn xông về chỗ Khúc Ngâm.

      "Hoàng huynh, bình tĩnh chút, Vũ nhi có thể cứu." Tư Thiên Hoán vội vàng kéo Tư Thiên Hoàng, trầm giọng .

      "Có thể sao?" Tư Thiên Hoàng sững sờ, trong mắt có khao khát.

      "Xem trước chút." Tư Thiên Hoán kéo Tư Thiên Hoàng tới trước giường, nhưng tay vẫn như cũ giữ chặt , tránh cho quấy rối.

      Tô Tiểu Vũ nhìn mặt Khúc Ngâm tái nhợt, hung hăng nhắm mắt lại, đè xuống đau lòng, đưa tay điểm ba đại huyệt người nàng, mới xoay người nhìn về Tư Thiên Hoàng, trong ánh mắt là hận ý nồng đâm.

      "Có phải ngươi cưỡng bức nàng hay ?" Trong mắt tràn ngập sát ý, giữa ngón tay ngưng tụ lực lượng cường đại, chỉ chờ Tư Thiên Hoàng gật đầu, liền giết .

      "Vũ nhi, là đại ca của ta." Tư Thiên Hoán nhìn ra sát ý của Tô Tiểu Vũ, mặc dù chân tướng, nhưng vẫn đứng trước người Tư Thiên Hoàng.

      đợi Tô Tiểu Vũ tức giận, Tư Thiên Hoàng đẩy ra Tư Thiên Hoán tới trước mặt Khúc Ngâm, bi thương nhìn nàng mất hô hấp, giọng khàn khàn mở miệng, " năm trước ta ra lăng thành du ngoạn, đường trúng hợp hoan tán, vốn tưởng rằng chết, là Ngâm Nhi cứu ta." Nghĩ đến lần đầu bọn họ gặp mặt, trong mắt Tư Thiên Hoàng bi thương càng đậm.

      "Nàng tự nguyện?" Tô Tiểu Vũ híp đôi mắt đẹp lại, lệ khí đáy mắt nặng hơn.

      Những người khác cảm thấy phản ứng của nàng kỳ quái, lúc này nên cứu người trước mới phải? Tại sao lại những thứ này làm gì?

      "Ừ." Tư Thiên Hoàng gật đầu, lấy dũng khí đưa tay bắt mạch Khúc Ngâm, phát khí tức nàng khôi phục, mặt mừng như điên, "Tô nương, ngươi muốn biết cái gì sau này chúng ta hãy , trước cứu Ngâm Nhi!"

      "Cứu? Thế nào cứu, chính nàng muốn chết, ta thế nào cứu?" Tô Tiểu Vũ giận quá hóa cười, tin nhìn nữ nhân nằm giường, nàng phí hết tâm huyết cứu nàng, chính nàng lại quý trọng.

      " đời có người nào mà Vũ thiếu cứu được?" Bạch Thuật nhàn nhạt mở miệng, có phải nàng lời vô ích hay .

      Nghe được hai chữ "Vũ thiếu", người Tô Tiểu Vũ bộc phát ra lệ khí nồng nặc, là loại sát ý muốn hủy diệt tất cả, giống như ác ma đẫm máu, khí tràng cường đại chèn ép mọi người.

      "Câm miệng." Tư Thiên Chanh lạnh lùng nhìn Bạch Thuật, muốn trêu chọc, lúc nào cũng có thể, bây giờ hoàng tẩu tương lai của nàng vẫn chờ Tiểu Vũ cứu mạng, cần gì phải chọc giận Tiểu Vũ.

      Bạch Thuật thở dài, cau mày, năm đó Y cốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      "Vũ nhi, chờ cứu người, phát hỏa sau muộn." Tư Thiên Hoán đến ôm chầm Tô Tiểu Vũ, hóa giải lệ khí người nàng, ánh mắt liếc Bạch Thuật, khẽ lãnh, đầu ngón tay giật giật, liền thấy sắc mặt Bạch Thuật tái , đáy mắt mảnh buồn bực.

      "Hoán." Sát ý người Tô Tiểu Vũ tiêu tán chút, thay vào đó là nồng đậm uất ức, nắm chặt y phục Tư Thiên Hoán, khó chịu kêu tiếng.

      "Tô nương, vô luận tại sao ngươi tức giận, van xin ngươi cứu Ngâm Nhi trước, đợi Ngâm Nhi tỉnh lại, ta Tư Thiên Hoàng mặc ngươi trách phạt." Làm đế vương, Tư Thiên Hoàng dùng chữ "Cầu xin", đủ để thấy địa vị Khúc Ngâm trong lòng .

      "Cầm ba đóa Tuyết Liên, ba ngàn năm." Tô Tiểu Vũ hình như bình tĩnh lại, ngẩng đầu, mặt chút biểu cảm, cứu người vội vàng được, nàng đả thông huyết vừa mới bế tắc của Khúc Ngâm, nàng có thể duy trì trạng thái này trong vòng bảy ngày, nhưng trong vòng bảy ngày, tìm được vật kia, nàng chết, nàng muốn Tuyết Liên, là vì để bảy ngày này kéo dài thành mười lăm ngày.

      "Trong phủ ta có, ta lấy." Tư Thiên Bắc xong, lập tức vận khởi mười thành công lực, thi triển khinh công bay về phía bầu trời đêm.

      "Chỗ sâu Y cốc có nơi độc, là độc, ra bên trong có độc vật, thế nhưng trăm loại kịch độc ở bên ngoài phát tán ra khí, đều độc hơn cả kịch độc, ngày đó ta có ở đây, cho nên những người đó bắt được Khúc Ngâm." Tô Tiểu Vũ tựa trong ngực Tư Thiên Hoán, lâm vào hồi ức, mặt là nhàn nhạt đau lòng, "Y thuật và độc thuật của nàng đều rất tốt, võ công cũng yếu, cho nên bọn họ muốn giết nàng dễ dàng, vì vậy liền ném độc quật vào nàng, thời điểm ta chạy đến, nàng chỉ còn dư lại tia khí tức, ta phong bế độc của nàng đến chỗ, chỉ cần đời này nàng hoan hợp với người khác, cả đời nàng phát độc, nhưng mà. . . . . ."

      Giọng dừng lại, Tô Tiểu Vũ từ trong hồi ức ra, nhìn về phía Tư Thiên Hoàng ánh mắt rất phức tạp, có lời giải, có oán hận, cũng có chút cái hiểu cái .

      "Nhưng mà, nàng lại cứu ngươi."



      Last edited by a moderator: 31/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 43: cho phép vào.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Cho đến giờ phút này, Tư Thiên Hoàng mới biết tại sao Khúc Ngâm vẫn thương , đồng ý gả cho , bởi vì nàng dám, nàng dám hứa với , bởi vì nàng thể, thể xác định mình có sống sót được .

      biết cái gì là Y cốc, cũng biết cái gì là độc quật, nhưng biết người Khúc Ngâm có độc.

      Lần đầu tiên gặp mặt, biết ràng cứu mình chết, tại sao nàng còn cứu , sao lại ngốc như vậy?

      Tư Thiên Hoàng vô lực yếu đuối ngồi bên giường, tay gắt gao nắm tay Khúc Ngâm, đầu nhàng dựa vào đầu Khúc Ngâm, hai mắt nhắm nghiền, che giấu cảm xúc bên trong, hồi lâu, giọt trong suốt tràn ra khóe mắt.

      "Sao người nhà chúng ta cũng là người si tình." Tư Thiên Chanh bĩu môi, hốc mắt đỏ lên.

      Bạch Thuật thở dài, kéo nàng ra ngoài, nhìn thấy, trong lòng dễ chịu hơn chút.

      "Hoán, thích người, nên như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ cau mày, trong mắt hiểu, nàng cũng thích Tư Thiên Hoán, nhưng tự nhận làm được lấy mạng đổi mạng.

      "Ta để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi, bao gồm chính ngươi." Tư Thiên Hoán từ phía sau ôm nàng, thấy vẻ mặt, nhưng giọng kiên định.

      "Vậy còn ngươi?" Tô Tiểu Vũ ngoắc ngoắc môi, quay đầu hỏi, lại thấy chỉ dịu dàng cười, con ngươi màu hổ phách mê hoặc, thấy chút cảm xúc, điều này làm cho Tô Tiểu Vũ có chút lo lắng, chậm rãi thu nụ cười, căng thẳng cầm lấy tay , "Ta cần người khác lấy mạng ra cứu."

      "Tốt." Tư Thiên Hoán trả lời lập lờ nước đôi, sắc mặt càng thêm nhu hòa, người khác được, nhưng là người khác sao?

      "Ngươi. . . . . ." Tô Tiểu Vũ càng lo lắng hơn, còn muốn điều gì, Tư Thiên Bắc từ ngoài cửa vọt vào.

      "Đệ muội tương lai, đồ lấy ra rồi!" Tư Thiên Bắc quơ múa ba đóa Tuyết Liên lớn chừng bàn tay trong tay, điểm cũng cảm thấy đồ cầm trong tay quý giá đến cỡ nào, tiếp tục lay động, giữa khoảng rớt ra cánh hoa.

      "Tên phá của." Tô Tiểu Vũ nhịn được giựt giựt khóe miệng, giơ tay lên hút hết cánh hoa trong trung, Tư Thiên Bắc ngượng ngùng gãi gãi đầu, giao ba đóa Tuyết Liên tay cho nàng.

      "Hai đóa 5000 năm, đóa vạn năm." Tô Tiểu Vũ bật cười, cũng khó trách Tư Thiên Hoán xây phòng ngọc xa xỉ như vậy, ra là cả nhà đều như vậy.

      "Đệ muội tương lai, ngươi đừng cảm thán, cứu người quan trọng hơn." Tư Thiên Bắc là người tính tình nôn nóng, chỉ là mấy đóa hoa, có thể cứu người là được, quản chi nó đáng bao nhiêu tiền.

      "Các ngươi đều ra ngoài." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn Tư Thiên Bắc cái, thưởng thức thoáng qua trong mắt, chậm rãi tới trước giường Khúc Ngâm.

      "Hoàng huynh, rời trước, để Vũ nhi cứu người." Tư Thiên Hoán khom người kéo tay Tư Thiên Hoàng, thấy nắm rất chặt, nhíu mày.

      "Ta, có thể lưu lại ?" Tư Thiên Hoàng muốn ở lại với Ngâm Nhi.

      "Ừ, đứng xa chút." Tô Tiểu Vũ phản đối, thấy dáng vẻ Tư Thiên Hoán cũng muốn lưu lại, đôi mắt đẹp nhíu lại, "Ngươi ra ngoài."

      "Vũ. . . . . ." Lông mày Tư Thiên Hoán nhếch lên, đáng thương nhìn Tô Tiểu Vũ, lại bị câu tiếp theo của nàng chặn lại ra được.

      "Y phục của nàng phải cởi ra." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, ngại nhìn nữ nhân khác, nhưng nàng để ý đấy.

      Tư Thiên Hoán ngượng ngùng, cuối cùng rời , thuận tay đóng cửa phòng.

      Thấy Tư Thiên Hoàng còn nắm tay Khúc Ngâm thả, môi đỏ mọng của Tô Tiểu Vũ bĩu cái, đưa tay kéo Tư Thiên Hoàng ra, trầm giọng , "Ngăn cửa lại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng cho phép Hoán vào." Dứt lời, ngồi bên cạnh Khúc Ngâm.

      "Ngươi muốn làm gì?" Tư Thiên Hoàng lại tiếp tục lo lắng cho Khúc Ngâm, nghe như thế có cảm giác đúng, lập tức giận tái mặt, Khúc Ngâm có chuyện, thương tâm khổ sở thôi, nhưng nếu Tô Tiểu Vũ vì cứu Ngâm Nhi mà xảy ra chuyện gì, Hoán. . . . . .

      "Ta chết." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt .

      Tư Thiên Hoàng bình tĩnh nhìn nàng cái, xoay người tới cửa, nàng giữ , chỉ sợ là vì giữ cửa.

      Bàn tay trắng nõn thăm dò cổ tay Khúc Ngâm, cảm thụ mạch đập yếu ớt, thở dài, nhanh chóng cởi xiêm y của nàng ra, bàn tay ở giường nệm vỗ, liền thấy Khúc Ngâm từ từ bay lên, lơ lửng giữa trung.

      Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn Khúc Ngâm, hồi lâu, nhắm hai mắt lại, tia hồng quang quỷ dị ở giữa hai mắt lưu chuyển, lần nữa mở mắt đôi mắt biến thành màu đỏ, nắm Tuyết Liên trong tay chấn động, cánh hoa Tuyết Liên bay dồn dập về phía trung, đôi tay giơ lên trung nắm vào trong hư cái, những cánh hoa kia xếp thành hai hàng nâng thân thể Khúc Ngâm, sau đó lại chậm rãi xé rách, biến thành vô số dạng sợi mỏng manh ghim vào trong cơ thể Khúc Ngâm, lại vào hết toàn bộ.

      Sức lực vừa thu lại, Khúc Ngâm rơi xuống, Tô Tiểu Vũ nghiêng người tiếp được, sắc mặt cũng khẽ trắng bệch, thầm phun ra ngụm trọc khí, hai ngón tay điểm người Khúc Ngâm, từng đạo lực lượng rót vào trong cơ thể nàng, liền thấy sợi hoa kia lấy tốc độ chậm vào trong cơ thể Khúc Ngâm, vẫn chưa tới nửa, trán Tô Tiểu Vũ liền rịn ra mồ hôi lạnh.

      Tư Thiên Hoàng ở bên kia thấy phải kinh hồn bạt vía, mặc dù võ công phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng nhìn ra được giờ phút này thân thể Tô Tiểu Vũ căng thẳng, đó là biểu nhịn thống khổ cực lớn, trong lòng lo lắng thôi, tay đè cửa càng thêm chặt.

      "Nữ nhân ngốc." Thở dài tiếng, trong tròng đỏ của Tô Tiểu Vũ tràn ra bất đắc dĩ, vẻ mặt đột nhiên lạnh, đưa tay kéo y phục Khúc Ngâm tới đây, tại lúc chưa che lại thên thể Khúc Ngâm chợt phát lực, đẩy toàn bộ những sợi chỉ hoa kia vào trong cơ thể, lực lượng khổng lồ cũng từ trong cơ thể nàng phát ra, cột nhà bốn phía, dụng cụ cũng bị lực lượng của nàng liên lụy hóa thành mảnh vỡ.

      "Tô nương." Tư Thiên Hoàng cũng bị lực lượng liên lụy, rên lên tiếng, khạc ra búng máu, khỏi khiếp sợ thôi, chưa chờ hồi hồn, phía sau cửa liền bị người đẩy ra.

      "Hoàng huynh, tránh ra!" Giọng Tư Thiên Hoán lạnh lẽo vang lên, lỗ tai rất thính, bên trong xảy ra chuyện gì đều nghe thấy ràng, giờ phút này để ý tới cái gì Khúc Ngâm, chỉ muốn chính mắt xác nhận an nguy Tô Tiểu Vũ.

      "Tô nương muốn ta bảo vệ cửa này, vô luận như thế nào cho ngươi vào." Tư Thiên Hoàng dùng sức chống đỡ cửa, gấp gáp hô, nhìn cũng biết thời điểm này thể quấy nhiễu họ, nếu nhất định gặp chuyện may.

      "Ta đánh nhiễu nàng." Tư Thiên Hoán lạnh mặt xuống, nếu mạnh mẽ vào, cửa này sớm tồn tại, làm sao còn có thể giằng co với .

      "Đừng cho vào." Đợi tầng y phục kia đậy thân thể Khúc Ngâm, Tô Tiểu Vũ chậm rãi quay đầu lại, màu đỏ trong mắt chưa hết, ngược lại càng thêm chói mắt, dứt lời, lại nhắm mắt lần nữa, chưởng đè bụng của Khúc Ngâm, đưa nội lực trong cơ thể vào, lần này làm cho Tuyết Liên dung nhập vào máu của nàng, theo lực lượng của mình trôi , khóe miệng của nàng cũng tràn ra máu tươi, hơn nữa càng chảy càng nhiều.

      Tư Thiên Hoàng gấp gáp, nhìn Khúc Ngâm sâu cái, đột nhiên buông lỏng, chánh thân ra, để Tư Thiên Hoán vào, trong lòng , muốn cứu Ngâm Nhi, nhưng cũng có thể hy sinh hạnh phúc của đệ đệ, nếu như quả cứu được Ngâm Nhi, liền theo nàng.

      Tư Thiên Hoán chợt vọt vào, thấy sắc mặt Tô Tiểu Vũ tái nhợt, người đầy vết máu, vẻ mặt lạnh lẽo tới cực điểm.

      "Bạch lê, như xông lên ngươi vậy, sợ làm cho nàng càng bị thương nghiêm trọng hơn?" Bạch Thuật kéo Tư Thiên Hoán, mặt rốt cuộc có nghiêm nghị, bí quyết Huyết Đồng bọn họ ai hiểu , tùy tiện chặn, hậu quả khó có thể dự liệu.

      "Ta qua."
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 44: hạ được quyết tâm.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Ta qua." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt ra, trong mắt chỉ có đau lòng, tay gắt gao nắm thành quyền, "Nàng lấy mạng đổi mạng." Tin tưởng là tin tưởng, nhưng vẫn đau lòng.

      "Nếu phải ngăn cản nàng, vậy ngươi vào để làm gì?" Tư Thiên Hoàng nhức đầu xoa xoa cái trán, thấy được, đau lòng như vậy.

      "Ta muốn nhìn nàng." Cười nhạt, Tư Thiên Hoán tiến lên nhìn ánh mắt Tư Thiên Hoàng."Nếu như nếu đổi lại là Khúc Ngâm, hoàng huynh muốn vào, hay là đứng bên ngoài chờ?"

      " vào." Tư Thiên Hoàng bất đắc dĩ ngoắc ngoắc môi, cau mày nhìn Khúc Ngâm, đột nhiên phát sắc mặt nàng khẽ khôi phục đỏ thắm, vui mừng trợn to mắt.

      "Ưmh!" Ói ra bụm máu tươi lớn, Tô Tiểu Vũ thu tay, chậm rãi mở mắt, màu đỏ chưa hết, càng thêm chói mắt.

      "Vũ nhi." Tư Thiên Hoán vọt lên trước tiên, tiếp được thân thể yếu đuối của nàng, đau lòng lau vết máu bên môi nàng, "Ngươi làm sao vậy?"

      "Ngươi, phải võ công rất tốt sao?" Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt cười , "Giúp ta đưa nội lực vào khai thông." Cứu người giống với giết người, giết người nàng bị cắn trả, cứu người chỉ bị khí huyết rối loạn, nhưng nếu có nội lực mạnh hơn nàng kịp thời khai thông cho nàng, có thể tẩu hỏa nhập ma.

      Nghe vậy, Tư Thiên Hoán lập tức cầm cổ tay của nàng, truyền nội lực thuần hậu vào trong cơ thể nàng, cảm thấy trong cơ thể nàng khí lưu tán loạn, nhíu chặt mày, rất hỗn loạn!

      Bên kia Tư Thiên Hoàng ôm Khúc Ngâm trở về giường, thấy mặc dù nàng khôi phục sắc mặt đỏ thắm, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, trong lòng gấp gáp, nhưng thấy Tư Thiên Hoán chữa thương cho Tô Tiểu Vũ, định mở miệng ra lại thôi.

      Ánh mắt Tư Thiên Hoán nhìn thấy bên cạnh toàn là người, nhíu mày, ôm Tô Tiểu Vũ đứng dậy, ra ngoài cửa, tính toán đổi lại phòng.

      "Đừng đụng vào ." Bạch Thuật kịp thời kéo Tư Thiên Chanh vươn tay ra, "Bạch Lê còn vận chuyển nội lực cho Tô Tiểu Vũ, ngươi đụng bị lực lượng hộ thể quanh thân làm bị thương."

      Trơ mắt nhìn tiểu đệ qua trước mặt, Tư Thiên Chanh kinh ngạc nhìn Bạch Thuật, "Liệu, thời điểm chữa thương có thể hoạt động sao?"

      " có thể toàn tâm toàn ý." Ánh mắt Bạch Thuật khẽ lóe lên, hình như muốn nhiều lời, lôi kéo Tư Thiên Chanh ra khỏi phòng.

      "Bắc Bắc, lấy giúp ta chậu nước nóng." Tư Thiên Hoàng nhàn nhạt nhìn về phía Tư Thiên Bắc còn đứng ở cửa.

      "À?" Tư Thiên Bắc bất khả tư nghị trợn mắt, chỉ mình lỗ mũi, "Ta ?"

      "Nhanh ." Sắc mặt Tư Thiên Hoàng trầm xuống, uy nghiêm đế vương hiển thị .

      Tư Thiên Bắc bĩu môi, cúi gằm đầu, quay người , hoàng huynh cũng chỉ có dịu dàng với Tiểu hoàng đệ thôi.

      Tư Thiên Hiểu mực ngồi bên ngoài, thấy vậy, bất đắc dĩ cười, an ủi bình thường vỗ bờ vai của .

      Căn phòng cách vách, mang rất nhiều chân khí rót vào trong cơ thể, sắc mặt của Tô Tiểu Vũ cũng khẽ khôi phục hồng hào, nhưng mất máu quá nhiều cũng chuyền khí là bổ sung được đâu.

      "Thế nào rồi?" Tư Thiên Hoán thu tay lại, lo âu hỏi, "Sao sắc mặt còn khó coi như vậy?"

      "Ta mất máu quá nhiều." Tô Tiểu Vũ kéo kéo môi, khi nãy nàng vừa ói nhiều máu như vậy là giả sao?

      "Chỉ là như vậy?" Tư Thiên Hoán ràng tin, giơ tay lên bắt mạch giúp nàng, thấy mạch tượng của nàng mặc dù suy yếu, nhưng vẫn tính là vững vàng.

      "Sử dụng Huyết Đồng quyết, chia làm hai loại, loại là giết người, loại là cứu người, giết người lúc, ta dùng bao nhiêu lực lượng, gặp gặp phải bấy nhiêu cắn trả; nếu là cứu người, khiến cho huyết khí hỗn loạn, chỉ cần tìm được người có nội lực mạnh hơn mình khai thông, là được rồi." Gióng Tô Tiểu Vũ có chút suy yếu, nhưng tinh thần cũng tệ lắm.

      "Nếu tìm được người có nội lực mạnh hơn ngươi sao?" Tư Thiên Hoán nhàn nhạt cười, nhìn qua như bình thường có gì bất đồng.

      Tô Tiểu Vũ khẽ giật mình, " tìm được, chờ nó từ từ bình thường lại." Năm đó cứu Khúc Ngâm, nàng chính là như vậy, cũng được sống tốt.

      "Có phải ngươi cảm giác thấy mình vẫn là người?" Tư Thiên Hoán khơi cằm Tô Tiểu Vũ lên, trong con ngươi thanh thiển nổi lên sắc mặt giận dữ.

      Tô Tiểu Vũ bỏ ánh mắt qua bên, hơi khó khăn mở miệng, "Hoán. . . . . ."

      "Nếu như còn cảm giác mình là người, vậy chỉ có người ." Tư Thiên Hoán nở nụ cười tà khí, nhưng trong mắt chỉ có lạnh lẽo, thoáng buông tay, thả Tô Tiểu Vũ lại giường, tỉ mỉ vì nàng đắp chăn, xoay người rời .

      Đưa tay bắt được tay , Tô Tiểu Vũ ủy khuất mím môi, đôi mắt to long lanh ngẩng lên, phối hợp với sắc mặt tái nhợt của nàng, làm cho người ta thấy thương, giọng mềm nhũn, khiến người đau lòng.

      "Hoán, lần này thôi."

      Tư Thiên Hoán hung hăng nhắm mắt lại, nghĩ muốn hất tay ra, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm, thất bại thở dài, quay người ngồi xuống.

      " lần cuối cùng, lần sau lại như vậy, ta phế bỏ võ công của ngươi." giỡn.

      "Được." Cười híp mắt gật đầu cái, bộ dáng Tô Tiểu Vũ lúc này ngoan ngoãn khéo léo hơn cả đáng , nếu cho người quen thuộc của Tô Tiểu Vũ thấy, sợ rằng cằm rơi đầy đất.

      "Tại sao ngươi có việc gì?" Tô Tiểu Vũ nhìn chằm chằm lâu, phát sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hô hấp bình thường, có dáng vẻ mất rất nhiều chân khí, kinh ngạc hỏi.

      " chút chân khí mà thôi, mau ngủ, ta xem hoàng huynh chút." Tư Thiên Hoán khe khẽ gõ ót nàng cái, đứng dậy rời .

      Tô Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn nóc giường, chút, chút chân khí mà thôi? Nàng hình như vẫn đánh giá thấp lực lượng người nam nhân này, may mắn ban đầu trở thành kẻ địch với , vốn dĩ là cùng cấp bậc! và Bạch Thuật khẳng định cũng là lánh đời chạy đến đây, là nhà nào đây?

      "Hoán." Tư Thiên Hoàng và Tư Thiên Bắc bọn họ đều ngồi ở trong vườn, thấy xuất , lên tiếng hỏi, trong mắt có áy náy, "Tô nương vẫn khỏe chứ?"

      " sao, hoàng huynh nên tự trách." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt ra, lại nhìn mấy huynh trưởng vẫn ngồi chút, khẽ cau mày, "Đêm khuya."

      "Tốt." Tư Thiên Hoàng gật đầu, thấy hơi mệt cười cười.

      Mấy người khác cũng nhao nhao gật đầu, đứng dậy trở về tẩm cung của mình.

      "Ngươi về sao?" Nhìn Bạch Thuật đưa Tư Thiên Chanh xong lại trở về đây, Tư Thiên Hoán cười như cười nhướng mày.

      "Ngươi có việc gì muốn cùng ta sao?" Bạch Thuật cười nhạo, dù sao cũng là huynh đệ cùng nhau sinh tử, có thể hiểu sao?

      "Ở đó nhiều năm như vậy, ngươi hiểu Huyết Đồng quyết nhiều hơn ta." Tư Thiên Hoán thẳng vào vấn đề, trong mắt bình tĩnh nhìn ra vẻ mặt.

      "Ừ." Bạch Thuật ưu nhã ngồi xuống, suy nghĩ chút, gật đầu, "Người tu luyện Huyết Đồng quyết, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, nếu phải có tâm trí cực mạnh, người thường khó có thể khống chế bí quyết Huyết Đồng, ngược lại Tô Tiểu Vũ lợi hại, chẳng những có tẩu hỏa nhập ma mà càng nhanh tu luyện đến chương cuối."

      "Tiếp tục." Tư Thiên Hoán nhấp ngụm trà, nhàn nhạt .

      "Ta nghe , bí quyết Huyết Đồng tổng cộng 10 chương, chỉ có tu luyện chương 6 thành công, mới có hai mắt màu đỏ, Tô Tiểu Vũ có." Bạch Thuật nghĩ con mắt màu đỏ, có chút cảm thán, trong lịch sử Y cốc mấy người có thể luyện đến chương này.

      " cắn trả làm thế nào tiêu trừ?" Tư Thiên Hoán quan tâm nhất là điểm này, nghĩ đến mặt nàng tái nhợt, tay căng thẳng, ly trà vỡ vụn.

      "Tu luyện tới chương 9 cực kì yếu bớt, chương 10 hoàn toàn tiêu trừ, hoặc là, phế võ công của nàng." Bạch Thuật nhàn nhạt nhìn Tư Thiên Hoán, "Chuyện Tu luyện ngươi giúp được nàng, nhưng ngươi có thể huỷ bỏ võ công của nàng."

      "Cảm ơn." Tư Thiên Hoán khẽ hạ mắt, tiết lộ chút tâm , đứng dậy liền .

      "Ngươi đâu?" Bạch Thuật thấy phải nhìn Tô Tiểu Vũ, có chút kinh ngạc.

      "Ta nấu canh cho nàng." quay đầu lại, rất nhanh biến mất trong bầu trời đêm.

      Bạch Thuật kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ, , , nấu canh?
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆Chương 45: Tay hiền phu cầm muôi.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Mặc kệ đêm qua tứ hôn ở bên ngoài nhấc lên bao nhiêu sóng lớn, trong hoàng cung vẫn tĩnh lặng như thường.

      Hoán Vân cung, thời điểm hoàng tử Tư Thiên Hoán ở tẩm cung, đẹp đẽ tinh sảo, hành lang uốn khúc, chín khúc mười ngoặt, núi giả san sát, nước suối chuyển động tuần hoàn, thể thân phận chủ nhân Hoán Vân cung vô cùng tôn quý, ra năm đó, ngoại trừ hoàng hậu, mỗi người đều quý con út như châu bảo, có cái gì tốt cũng đều đưa đến Hoán Vân cung.

      Lông mi nhàng rung động, Tô Tiểu Vũ chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn hoàn cảnh xa lạ lại cao quý trước mắt, chợt ngồi dậy, cảnh giác hí mắt.

      "Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi tỉnh rồi!" Tây Vân bưng chậu nước vào, nhìn thấy Tô Tiểu Vũ đứng dậy, vui vẻ chạy tới, đêm qua nàng bị Minh vương mang tới, là chủ tử bị nội thương, muốn nàng tới chăm sóc.

      "Đây là đâu vậy?" Thấy Tây Vân, yên lòng, Tô Tiểu Vũ vuốt vuốt đầu, giọng hỏi.

      Tây Vân sững sờ, đưa ướt khăn đến tay Tô Tiểu Vũ, "Đây là Hoán Vân cung."

      "Hoán Vân cung là nơi nào?" Tô Tiểu Vũ kéo khóe miệng, nhận lấy khăn rửa mặt.

      "Chủ tử Tiểu Vũ, Hoán Vân cung này năm đó là Tứ hoàng tử, bây giờ tẩm cung Minh vương." Tây Vân thở dài, người chủ nhân này của nàng đúng là để ý đến chuyện bên ngoài, Hoán Vân cung nổi danh cao quý.

      " ở đâu?" Biết đây là tẩm cung Tư Thiên Hoán, cả người buông lỏng rất nhiều, theo bản năng Tô Tiểu Gũ tìm kiếm chủ nhân tẩm cung.

      "Ơ, chủ tử Tiểu Vũ, mới lúc, liền nhớ rồi a?" Tây Vân cười đến lỗi thấy răng thấy mắt, dáng vẻ vui vẻ, giống như được ăn thùng mật.

      "Tây Vân." Giọng nhàng nhàn nhạt, Tô Tiểu Vũ liếc xéo Tây Vân, nha đầu này lá gan càng lúc càng lớn.

      Thân thể Tây Vân cứng đờ, cười gượng hai tiếng, nhanh chóng lui ra ngoài, tại sao nàng lại quên chủ tử Tiểu Vũ nguy hiểm cỡ nào rồi.

      "Vũ nhi." Tư Thiên Hoán dịch thân thể, né tránh đụng tới Tây Vân, chậm rãi tới giường, bước chân mặc dù nhàng chậm chạp, nhưng tốc độ chậm, chỉ mấy bước, liền xuyên qua tẩm cung to như vậy, tới trước mặt Tô Tiểu Vũ.

      Bánh ngọt cuốn, sữa quả nho, chén dừa , cháo tổ
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :