1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng- Thụy Tiếu Ngai (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆Chương 30: Cảnh hôn xinh đẹp.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      phải lần đầu tiên hôn nàng, nhưng lại là lần đầu tiên sau khi nàng thích , tư vị trong đó, tự nhiên giống nhau.

      nhàng liếm cánh môi của nàng, thấy nàng co rúm lại cảm thấy buồn cười, há miệng, ngậm môi dưới của nàng, nhàng gặm cắn, mút vào, bàn tay đặt ở sau đầu nàng, bàn tay khác khẽ vuốt, cảm thấy nàng từ từ buông lỏng thân thể, trong mắt thoáng qua nụ cười.

      Tô Tiểu Vũ hé nửa mí mắt, tay bé níu lấy y phục của , có chút luống cuống nghĩ lui về phía sau, đầu lại bị đè xuống, khỏi khẽ mở ra hai mắt, cảm giác tê dại từ môi truyền khắp toàn thân, chọc cho thân thể nàng khẽ run, càng muốn lui ra.

      "Vũ nhi, chớ tránh." Cắn môi của nàng, Tư Thiên Hoán cưng chiều nhìn nàng cái, "Còn nữa, nhắm mắt lại." Giọng thấp, mang theo mê hoặc nhàn nhạt, Tô Tiểu Vũ giống như bị đầu độc, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Hài lòng cười tiếng, Tư Thiên Hoán cũng khẽ hé mở con ngươi, đầu ngón tay đột nhiên điểm trụ huyệt vị nào đó của nàng, liền thấy thân thể nàng run lên, miệng mở ra, trong nháy mắt đầy tràn bọt nước, hình như thẹn thùng nàng nhìn về phía Tư Thiên Hoán.

      Bị nàng nhìn người chảy qua luồng nhiệt lưu, Tư Thiên Hoán rên lên tiếng, con ngươi trầm lại cái, trực tiếp nhắm mắt lại, hung hăng hôn lên môi nàng, mà trong lúc nàng vô tình giật giật đầu lưỡi, trong đầu oanh tiếng, hoàn toàn mất lý trí, thân thể nghiêng, đè nàng xuống đất.

      Ngơ ngác biết qua bao lâu, Tô Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy trước ngực mát lạnh, môi chợt , trong đầu khôi phục tia thanh minh, mở hai mắt ra, phát vạt áo của mình giờ mở rộng, vốn khuôn mặt nhắn đỏ thắm lại càng thêm đỏ hơn đỏ triệt để.

      "Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ gầm tiếng, dùng sức đẩy ra, ngồi thẳng người, tay chân luống cuống cầm quần áo che lại kỹ lưỡng, nhàng mím môi cái miệng nhắn có chút đau, chỗ quai hàm hơi đau, ủy khuất khiến người ta thương.

      Bị đẩy ra thần trí Tư Thiên Hoán cũng lập tức trở về, ý thức được mình vừa làm cái gì, mặt thoáng qua ửng đỏ, chột dạ nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, "Vũ nhi, xin lỗi, là ta nóng lòng" xong, kéo Tô Tiểu Vũ vào trong ngực, thay nàng tỉ mỉ sửa sang lại áo, nhìn ánh mắt nàng xinh đẹp lúng liếng, môi đỏ mọng vi sưng, gò má đỏ bừng, ánh mắt tối sầm lại, hít hơi sâu mới đè xuống trái tim tà niệm.

      Đầu Tô Tiểu Vũ đủ thấp thể thấp hơn nữa, nghe được , trong lòng ảo não, đưa tay hung hăng bấm cái cánh tay .

      "A, Vũ nhi, ngươi mưu sát phu quân!" Thân thể Tư Thiên Hoán cứng đờ, ủy khuất , lại cảm thấy sức lực bóp tay nặng hơn, thở dài, bất đắc dĩ cười cười.

      "Ta sai rồi, chớ để ý tới ta." Tư Thiên Hoán thấy nàng vùi đầu vào ngực mình, thế nào cũng chịu ngẩng lên, giọng điệu khỏi mềm nhũn, giọng dụ dỗ, trước kia đúng là nhìn ra, vật rất hay xấu hổ như vậy.

      Tô Tiểu Vũ núp ở trong ngực , từ từ bình phục tâm tình, đầu óc cũng bắt đầu ràng, cảm giác trong lòng có nhiều chỗ gì đó đúng, làm sao chuyện có thể phát triển đến bước này. . . . . .

      "Tư Thiên Hoán, vừa nãy ngươi giả bộ khổ sở!" Tô Tiểu Vũ chợt ngẩng đầu lên, trong đôi đôi mắt đẹp tất cả đều là nổi giận, nếu phải khổ sở muốn rời khỏi, cũng xảy ra tất cả chuyện phía sau.

      "Thông minh." Tư Thiên Hoán hí mắt cười giống như hồ ly, "Ngoan, tức giận, nàng tức giận lòng ta đau." Theo nụ cười hài hước của , khí kiều diễm vừa nãy tiêu tán ít.

      Tô Tiểu Vũ bực mình, hai mắt nhắm nghiền, thở ra ngụm dài, lần nữa mở mắt mảnh trong suốt, yên lặng nhìn Tư Thiên Hoán, "Về sau cho phép gạt ta."

      "Được!" Chỉ cần vật tức giận, muốn làm gì đều được, Tư Thiên Hoán thẳng thắn đáp ứng, nhưng lại nghiêm túc hỏi nàng, " giận?"

      Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn cái, gật đầu, ra vốn dĩ nàng còn tức giận.

      "Chuyện của ta, Bạch Thuật cũng với ngươi." Những việc này, nếu muốn chính mở miệng, biết từ đâu, có người giúp , ngược lại bớt việc.

      Nghĩ đến chút chuyện trước kia, mặc dù hơi khó chịu nhưng bởi vì có Vũ nhi ở đây, trong lòng thoải mái rất nhiều, nhưng ít nhiều gì vẫn khổ sở, giữa hai lông mày trong lúc chú ý toát ra bi thương, Tô Tiểu Vũ nhìn mắt , chỉ cảm thấy đau lòng.

      "Về sau cho phép ngươi nhớ mẫu hậu." Tô Tiểu Vũ mím môi, giọng nhàng nhàn nhạt, lại mang theo tuyệt đối bá đạo.

      Đột nhiên cảm động dâng vào trái tim, Tư Thiên Hoán ôn nhu cười, giống như gió xuân, dịu dàng xoa tóc vật , may mắn nhặt được bảo bối.

      "Ngươi có nghe ta ?" Tô Tiểu Vũ nửa ngày nghe thấy câu trả lời, ngẩng đầu lại thấy nhìn mình ngẩn người, nguy hiểm nheo mắt lại.

      "Nghe được." Cười khẽ tiếng, thường ngày người này tà khí liều lĩnh, bây giờ lại ôn thuận như ngọc.

      "Về sau cho phép nhường cho Tư Thiên Hiểu." Tô Tiểu Vũ rất bao che người, nếu hiểu tâm ý của mình, Tư Thiên Hoán liền bị nàng tính vào hàng ngũ người nàng muốn bảo vệ, "Nếu , ngươi nhường cho cái gì, ta liền giành cái đó trở lại."

      "Vũ nhi gì, chính là cái đó." Tư Thiên Hoán nhàng ấn nụ hôn lên trán nàng, như như lông vũ lướt qua trái tim Tô Tiểu Vũ.

      " dễ chuyện." Sờ chỗ nhột trán, Tô Tiểu Vũ hờn dỗi, Tô Tiểu Vũ biết mình ở trước mặt Tư Thiên Hoán, rất khó nhìn ra nàng là Các chủ Vũ các lạnh nhạt cơ trí, nàng cũng như những nữ tử khác yếu ớt dịu dàng.

      Tay Tư Thiên Hoán gõ trán nhàng cái, thấy nàng trợn mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, cũng may, là gặp nàng trước, cũng may, nàng cũng thích .

      "Muốn tắm thay y phục sao?" Tư Thiên Hoán ôm nàng, ngồi mặt đất nửa ngày, thân bụi bẩn, vật thích sạch , sợ sớm chịu nổi.

      "Trở về thay." Tô Tiểu Vũ gật đầu cái, vỗ vỗ, như có việc gì .

      Tư Thiên Hoán dịu dàng cười, che lại tinh quang đáy mắt, yên lặng dắt bàn tay bé của nàng, cau mày , "Tại sao tay lại lạnh như thế?"

      "Thể chất thiên hàn." Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu cho nụ cười, được người quan tâm, tâm tình tệ.

      Thể chất thiên hàn? Đáy mắt Tư Thiên Hoán càng sâu, " vào phòng ta."

      "Oh." Tô Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, bên trong con ngươi cụp xuống thoáng qua hài hước, chậc chậc, an phận tới nửa khắc lại bắt đầu tính toán nàng.

      "Chỗ ta có thuốc tắm, thường xuyên ngâm có thể thay đổi thể chất." Tư Thiên Hoán đạt được mục đích, tâm tình cực tốt.

      Tô Tiểu Vũ chỉ cười , thuốc tắm sao? Nàng biết người nào điều có thể điều chế thuốc tắm tốt hơn được bồn tắm của nàng ở Vũ các.

      đến nơi ở Tư Thiên Hoán, Tô Tiểu Vũ lại lần nữa cảm thán Bạch phủ của tiền nhiều như nước.

      "Ngươi đúng là thích ngọc." Tô Tiểu Vũ vừa nhìn, bị màu xanh biếc trước mắt làm hoa mắt, trừ nóc nhà là cọc gỗ, sàn nhà, bàn ghế, giường, cái nào phải từ ngọc thạch chế thành.

      "Làm gì có thương nhân nào thích ngọc." Tư Thiên Hoán tìm cái ghế khẽ dựa, lười biếng ngồi.

      "Lắm tiền nhiều ngọc." Khóe miệng rựt rựt, Tô Tiểu Vũ quay lưng , lười phản ứng lại , chóp mũi vừa động, tìm theo mùi thuốc tới hồ tắm, đợi đến lúc lại gần chút, đáy mắt bỗng sáng lên.

      "Hỏa viêm!"
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      PhongVy thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆Chương 31: Lệnh bài Minh Vương.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Hỏa viêm!"

      "Vật đúng là biết thưởng thức, ngươi. . . . . ." Tư Thiên Hoán mặc dù nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng từ trong giọng của nàng nghe ra được hưng phấn, theo thấy, vật rất ít lộ cảm xúc ra ngoài, xem ra nàng thích y dược.

      Lời còn chưa hết, tiểu nữ nhân biến mất trước mắt, sau đó chỉ nghe thấy tiếng nước "Đông" cái.

      Nụ cười khóe miệng cứng lại, trán Tư Thiên Hoán mơ hồ nổi lên gân xanh, xem ra trong lòng nàng địa vị của bằng cái hồ dược thủy rách.

      Đứng dậy, ra ngoài cửa, chậm rãi đóng cửa phòng lại, tới viện Tư Thiên Chanh, hôm nay hoàng tỷ có chút lớn gan nhắc tới quá khứ thể quay đầu của Bạch Thuật, sợ rằng Bạch Thuật ở giường "Phạt", ở trong viện, lấy y phục cũng sợ quấy rầy chuyện tốt của bọn họ.

      Nhưng mà, khi Tư Thiên Hoán đứng trước cửa phòng Tư Thiên Chanh rốt cuộc phát tư duy theo quán tính hại người.

      "Bạch Thuật. . . . . . Ừ. . . . . ." Giọng nữ kiều mỵ mất hồn, xen lẫn hơi thở gấp của nam nhân, ánh đèn mập mờ , chút bên trong xảy ra chuyện gì.

      Bĩu môi, đột nhiên thấy bên cạnh cây cột dán tờ giấy, liếc mắt nhìn, hài lòng nở nụ cười.

      "Phòng sát vách khách, y phục chuẩn bị tốt."

      Chờ lúc cầm y phục rời , Tư Thiên Hoán quên quay đầu lại hài hước nhìn cửa phòng cái, xem ra hoàng tỷ đắc tội Bạch Thuật.

      Bên trong phòng.

      "Bạch Thuật, ưmh, ngươi cố ý." Tư Thiên Chanh mặt kiều mỵ, đôi mắt tình, ai oán nhìn người nam nhân trước mặt, chính là cố ý muốn nàng ở trước mặt huynh đệ mất mặt.

      "Chanh nhi cảm thấy phạt này nặng sao?" Thường ngày bình tĩnh gợn sóng, hoặc là thương nhân xảo trá, giờ khắc này Bạch Thuật lại hóa thân thành tinh tà mị, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là mê hoặc, giọng điệu dịu dàng, nhàn nhạt uy hiếp.

      Tư Thiên Chanh cắn môi, giận đến thân thể phát run, cổ đau xót, biết cố ý lưu lại ấn ký người nàng, trong lúc nhất thời nổi giận, "Bạch Thuật thối, ngươi trước kia băng sơn đều là giả bộ giả bộ, ừ. . . . . ."

      Hoàn toàn ngăn chặn lại cái miệng nhắn tức chết người của nàng, trong lòng Bạch Thuật hừ lạnh, tiểu miêu cứng đầu cứng cổ, vốn dĩ nghĩ cả đêm là đủ rồi, bây giờ nhìn lại, đủ.

      Tư Thiên Hoán chậm rãi về gian phòng của mình, tới hồ tắm, hồ tắm phòng trong có cửa, chỉ có tầng hồng sa, hai tầng gấm màu đỏ làm vách ngăn.

      "Y phục ta để ở chỗ này." tới giữa hai tầng gấm vóc, Tư Thiên Hoán chậm rãi để quần áo xuống, lại nghe được trả lời, nhíu mày, phát bên trong an tĩnh đến dọa người, sắc mặt lập tức trắng nhợt, vọt qua màn che xông vào.

      "Vũ nhi!"

      "Cút."

      Hỏa viêm có lợi cho lưu thông khí huyết, lần trước nàng đột phá cửa ải kia, mượn Hỏa viêm củng cố lại, lập tức an tọa trong ao, vận khí đan điền, khiến dược tính Hỏa viêm thấm vào trong cơ thể, dĩ nhiên yên lặng, lúc Tư Thiên Hoán tới chỗ màn che, nàng có phát .

      Nhưng khi mới vừa hô to tiếng kia, thần thức nàng đắm chìm trong đó cũng trở về, quay đầu lại liền nhìn sải bước vọt vào, mặt đỏ lên, lao ra mặt nước, liền kéo gấm vóc bao lấy thân thể, vận nội lực hong khô nước người, chậm rãi rơi xuống đất.

      "Ngươi. . . . . ." Tư Thiên Hoán nhìn nữ nhân lộ ra hai cánh tay bạch ngọc, động tác xông tới cứng đờ, "Ta nghe bên trong có thanh , cho nên. . . . . ."

      Tô Tiểu Vũ tức giận nhìn chằm chằm, trong cổ ngai ngái, tia máu tùe khóe miệng nàng tràn ra, theo cằm chảy xuống, thân thể mềm nhũn, ngã về phía sau.

      "Vũ nhi!" nhanh tay tiếp được nàng, sắc mặt Tư Thiên Hoán trắng bệch, tất cả trong mắt đều là lo lắng, nắm cổ tay của nàng bắt mạch, "Ngươi làm sao vậy?"

      " sao." Tô Tiểu Vũ nhắm hai mắt thở hơi dài nhõm, ánh mắt nhìn Tư Thiên Hoán có chút u oán, "Lúc nãy ta luyện công." xông tới, làm nàng phân tâm.

      " xin lỗi." Tư Thiên Hoán đau lòng hôn cái trán của nàng, bế nàng đến giường, mà ngồi ở đầu giường, kéo tay của nàng, con ngươi màu hổ phách trong suốt, luồng khí ấm áp từ tay truyền vào, chảy khắp toàn thân.

      Tô Tiểu Vũ nội thương nặng, nội lực Tư Thiên Hoán lại lợi hại, rất nhanh liền chữa khỏi cho nàng.

      "Tối nay chớ , ở lại nơi này dưỡng thương." Lông mày Tư Thiên Hoán vẫn nhíu có giãn ra, mặc dù vừa bắt đầu liền đánh chủ ý này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn nàng bị thương.

      Tô Tiểu Vũ sững sờ, nhìn ra quan tâm của , mím môi, lắc đầu, "Ta muốn trở về." Tỳ nữ của Trưởng tôn Thanh Thanh vẫn còn ở trong viện nàng đứng, ngày mai nếu kịp trở về, lại có phiền toái, bây giờ nàng muốn gây ra phiền toái, nàng còn muốn tìm mẫu thân.

      "Vậy nghỉ lát, chút nữa ta đưa nàng về." Tư Thiên Hoán thỏa hiệp, vật làm việc tự nhiên có suy nghĩ, miễn cưỡng nàng.

      "Ừ." Những tổn thương nặng nàng đều trải qua, nếu phải nàng điều chế thuốc có hiệu quả, bây giờ người nàng phải có mấy vết sẹo rồi, nhưng hôm nay chút tổn thương nho này thể coi là bị thương được, nhưng lại làm cho nàng mềm yếu đến mức nằm trong ngực người khác, có phải thích người, ở trước mặt rất khó kiên cường?

      Chớp đôi mắt to chút, càng thêm nặng nề, lâu lắm liền ngủ.

      Đau lòng hôn gương mặt của nàng cái, lần đầu tiên Tư Thiên Hoán nếm tư vị nhớ thương người, nàng cười, liền cười, nàng khóc, liền đau, nàng bị thương, lòng lo lắng đến hốt hoảng.

      Vật . . . . . .

      Rón rén thay đổi y phục cho nàng, mặc dù cảnh đẹp trước mắt mê người, nhưng vẫn có nửa điểm dục niệm, chỉ là dịu dàng mặc y phục tử tế cho nàng, cầm chăn mỏng bao lấy nàng, sau đó ôm nàng vận khởi khinh công bay đến phủ tướng quân.

      Tây Vân biết sững sờ bao lâu, nàng chỉ biết, thời điểm người nam nhân ôm chủ tử Tiểu Vũ xuất trước mặt nàng, tròng mắt nàng muốn rớt ra.

      Trơ mắt nhìn vào phòng của chủ tử Tiểu Vũ, dịu dàng đặt nàng xuống, rồi sau đó rón rén ra, đứng lại trước mặt nàng.

      Nàng rốt cuộc bỏ lỡ cái gì sao? Chủ tử Tiểu Vũ của nàng như hoa như ngọc làm sao bị người nam nhân ôm trở về? Chủ tử Tiểu Vũ lại ngủ thoải mái trong lòng như vậy? Nam nhân này là ai?

      Ngẩng đầu, nhìn Tư Thiên Hoán, Tây Vân cảm thấy đại não trong nháy mắt dừng lại, trong lòng nàng, chủ tử Tiểu Vũ đẹp nhất rồi, nhưng thấy nam tử này, nhận thức của nàng bị lật đổ, tại sao người nam nhân có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, cái này nữ nhân bọn họ có thể sống sao?

      "Ngươi là Tây Vân?" Tư Thiên Hoán nhìn nữ oa trước mắt sắc mặt lúc trắng lúc đen, giọng nhàn nhạt trong trong lúc lơ đãng để lộ ra uy nghiêm, làm cho người ta thần phục.

      "Làm sao ngươi biết?" Tây Vân sững sờ, phòng bị nhìn Tư Thiên Hoán, ánh sáng nguy hiểm chợt lóe trong mắt khiến nàng cảm thấy kinh hãi, nàng nên đắc tội với .

      "Chủ tử ngươi bị nội thương chút, ngày ba lần, đưa cái này cho nàng ăn." Tiện tay đưa gói giấy cho Tây Vân.

      "Chủ tử Tiểu Vũ tại sao bị thương?" Tây Vân trừng lớn mắt, thấy sắc mặt Tư Thiên Hoán càng ngày càng đen, thông minh lựa chọn dời đề tài, "Vị này, ừ, công tử, ngươi là. . . . . ." Từ lúc nào Lăng thành xuất tên nghiệt như vậy, chẳng lẽ phải người Lăng thành?

      " Là nam nhân của chủ tử ngươi." Tư Thiên Hoán hừ , thấy Ấn nhi đứng trong sân, cũng quản vẻ mặt Tây Vân kinh ngạc, hỏi, "Nàng ta là ai?"

      "Thị nữ Quận chúa Hà Dương." Nhìn ra Tư Thiên Hoán khó hiểu, Tây Vân hắng giọng cái, dặm mắm dặm muối kể lại đầu đuôi tình.

      Sau khi Tư Thiên Hoán nghe xong, nhàn nhạt gật đầu cái, "Về sau đừng để cho người khác đè đầu chủ tử ngươi, xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm." Dứt lời, lắc mình rời .

      Khóe mắt Tây Vân giựt giựt, lời này đúng là dễ, chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm cái rắm, xảy ra chuyện biết đâu tìm , muốn mắng chửi người, trung đột nhiên rơi xuống khối ngọc bội, kỳ quái lật xem chút, nhất thời kinh hãi trợn to hai mắt.

      Minh, lệnh bài Minh vương?

      Lệnh bài Minh vương, tam quân nghe lệnh, con thứ tư của tiên hoàng Tư Thiên Hoán, sa trường ba năm, danh tiếng lẫy lừng, tiên hoàng đặc biệt phong làm Minh vương, ban thưởng lệnh bài Minh vương, có thể hiệu lệnh tam quân, tân hoàng lên ngôi, cũng thu hồi binh quyền.

      Đắc tội Hoàng đế, nhiều lắm là tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội; nhưng đắc tội Minh vương, ngàn vạn chiến mã đạp cho ngươi đến vụn thịt cũng còn.

      Hai tay cầm lệnh bài Minh vương, toàn thân Tây Vân đều run rẩy, này vật này có thể tùy tiện cho người sao? Vật này cho nàng cầm chính là về sau có thể giúp cho chủ tử dễ dàng hả giận sao?

      Có thể lấy được , nàng chỉ là tiểu nhân bật, nếu lỡ làm mất phải thưởng đầu!
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆Chương 32: Kiều diễm như hoa.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Chủ tử Tiểu Vũ, người dậy rồi sao?" Tây Vân kích động cả đêm ngủ, xung quanh mắt quầng thâm đen, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy hưng phấn trong mắt rất hòa hợp.

      "Ừ." Giọng lười biếng truyền ra, Tây Vân bưng đĩa đồ ăn sáng chậm rãi vào.

      Tô Tiểu Vũ vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy mình y phục người ràng phải là của mình và cái chăn thuộc về phủ tướng quân, trong bụng sáng tỏ, vành tai hơi đỏ lên, nhìn ánh sáng long lanh trong mắt Tây Vân, cũng biết Tư Thiên Hoán tránh mặt Tây Vân.

      Từ từ ăn xong bát cháo, miệng lưu lại mùi thơm cho nàng biết, trong cháo này có tuyết liên, trong lòng nàng ấm áp, ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa.

      "Nhìn lâu như vậy, mắt mệt sao?" Buông bát cháo xuống, ưu nhã lau miệng, Tô Tiểu Vũ hài hước nhìn Tây Vân.

      Mặt Tây Vân lúng túng hồng hồng, chịu được tò mò hỏi: "Chủ tử Tiểu Vũ, Minh vương chính là chủ nhân phòng ngọc kia sao?"

      "Cái gì Minh vương?" Tô Tiểu Vũ sững sờ, trong mắt có nghi ngờ nhàn nhạt.

      "Chính là Chiến thần nha!" Tây Vân kinh ngạc trợn to mắt, ngày ấy Minh vương thu quân hồi triều, nàng xa xa đứng nhìn, là người khí thế mười phần, tối hôm qua quan sát khoảng cách gần, càng làm cho nàng hâm mộ ghen tỵ lại sùng bái.

      Khẽ gật đầu, Minh vương, có chút ấn tượng, chỉ là. . . . . .

      "Minh vương và Tư Thiên Hoán có quan hệ gì?"

      Thấy vẻ mặt Tô Tiểu Vũ chân thành hỏi vấn đề này, Tây Vân đột nhiên hóa đá, sau đó gió vừa thổi, nàng trở thành bột đá tung bay theo gió rồi.

      "Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi có quan tâm tình huống hoàng thất ." Tây Vân cười còn khó coi hơn khóc.

      Đột nhiên nghĩ đến mẫu thân Tư Thiên Hoán là hoàng hậu, như vậy, chính là Vương gia rồi. . . . . . lần đầu tiên trong đời Tô Tiểu Vũ cảm thấy mình ngu ngốc lúng túng, "Trước kia có quá chú ý."

      ra Tư Thiên Hoán chính là Minh vương, tối hôm qua chỉ nghe Bạch Thuật quá khứ của , lập tức liên hệ tới, nàng chỉ quan tâm những thứ nàng nghĩ, mà các thành viên hoàng thất nàng nghe qua liền quên.

      "Khụ khụ, chủ tử Tiểu Vũ, ngươi có biết tối hôm qua để lại cái gì ?" Tây Vân đè xuống xem đối với chủ tử nhà mình, lại nghĩ đến tấm lệnh bài trong ngực kia, trong mắt toát ra ánh sáng, " để lại cái này!" Lấy lệnh bài Minh vương ra, giao tay Tô Tiểu Vũ, sợ nàng đến cái này là cái gì cũng biết, vội vàng muốn giải thích, lại nghĩ rằng nàng nở miệng.

      "Lệnh bài Minh vương." Tô Tiểu Vũ nghịch ngọc bài trong tay, nhàn nhạt mà ra, lành lạnh nhìn Tây Vân, nàng chỉ nhận ra người, có nghĩa là nàng nhận biết được bảo bối.

      "Chủ tử Tiểu Vũ biết đây là cái gì, thế nhưng sao lại kích động?" Tây Vân kinh ngạc nhìn vẻ mặt chủ tử gần như đổi sắc.

      " cho ngươi cái này làm gì?" Tô Tiểu Vũ tùy ý ném lệnh bài cho Tây Vân, vật này là cho Tây Vân, nếu để cho nàng, tự thân giao cho mình.

      Tây Vân cuống quít tiếp được lệnh bài, người đổ đầy mồ hôi lạnh, chủ tử Tiểu Vũ, vật này có thể tùy tiện ném loạn sao?

      "Vương gia , về sau cho phép người khác đè đầu chủ tử!" Giọng Tây Vân vang dội, bộ dáng đắc ý kia, khiến Tô Tiểu Vũ trở nên đau đầu.

      "Nếu cho ngươi, vậy cầm ." Tô Tiểu Vũ đứng dậy, lười phản ứng lại nữ nhân phía sau, Vương gia , Vương gia , ai mới là chủ tử của nàng?

      "Chủ tử Tiểu Vũ. . . . . . Nếu nhỡ cái này mất làm như thế nào?" Tây Vân hỏi vấn đề cuối cùng.

      "Làm tiếp cái khác." Bốn chữ như nước chảy, lại làm Tây Vân sợ đến ngã xuống đất, làm, làm tiếp. . . . . .

      Tô Tiểu Vũ đứng trước mặt Ấn nhi, thấy ánh mắt nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chỗ, sắc mặt trắng bệch, đầu đổ mồ hôi lạnh, vô tội mở trừng hai mắt, hôm qua nàng có hỏi nàng ta có muốn ngồi xuống , nhưng nàng ta cự tuyệt.

      Chậm rãi tới đại sảnh, hôm qua Tô Thanh Viễn qua, hôm nay bảo nàng và Tô Nghệ Tuyền tới đại sảnh chọn mấy xiêm áo cho thịnh yến hoàng thất, ngược lại nàng cảm thấy mặc cái gì cũng được nhưng bây giờ nàng là nữ nhi ngoan của Tô phủ, thể .

      Vừa đến đại sảnh, liền thấy Tô Nghệ Tuyền ngồi đó, tư thái ưu nhã, trong mắt che giấu được hưng phấn.

      Đối với thịnh yến hoàng thất, Tô Nghệ Tuyền cực kỳ coi trọng, nếu như có biến cố gì, nàng được vào cung, hoặc là bị chỉ cho Vương gia, trúng vào khả năng nào, nàng đều có thể có vô số vinh hoa phú quý, vì vậy ngày đó nàng nhất định phải trở thành tiêu điểm toàn bộ thịnh yến.

      thể , nữ nhân có lúc rất ngây thơ.

      Năm người Tư gia kia, người nào phải là long phượng trong loài người, sao có thể dựa vào y phục mà sinh tâm tư?

      Mắt tinh nhìn thấy Tô Tiểu Vũ chậm rãi tới, hưng phấn trong mắt Tô Nghệ Tuyền lập tức bị đố kỵ tách ra, có số việc thể thừa nhận, Tô Tiểu Vũ có loại phong cách nhàng mà nàng thể có.

      "Đại tỷ chào buổi sáng." Giọng điệu miễn cưỡng, nụ cười miễn cưỡng, Tô Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Tô Nghệ Tuyền.

      "Muội muội Tiểu Vũ chào buổi sáng." Tô Nghệ Tuyền cắn răng, cười , tối hôm qua phụ thân lưu lại Tô Tiểu Vũ biết những gì.

      "Hai vị tiểu thư, chưởng quỹ phường áo gấm tới." Quản gia truyền lời, sau đó liền thấy hai người gia đinh dẫn chưởng quỹ phường áo gấm vào, theo phía sau là hạ nhân xách vài thớt vải vóc.

      Chưởng quỹ phường áo gấm cười híp mắt nhìn tài chủ trước mắt, thấy Tô Nghệ Tuyền trong mắt thoáng qua ca ngợi, mà khi thấy Tô Tiểu Vũ chỉ có tràn đầy kinh diễm, biến hóa bé này, Tô Nghệ Tuyền bỏ qua, trong lòng ghen ghét bốc lên nước chua, nhưng mặt xuất nửa phần.

      "Sớm nghe về nữ nhi tướng quân mọi người đều xinh đẹp như hoa, hôm nay gặp mặt, quả như thế, tiểu nhân có phúc ba đời mới được phục vụ hai vị tiểu thư." Chưởng quỹ kia cũng là người khôn khéo cực kì, lập tức khom người chắp tay.

      "Chưởng quỹ lời này, chúng ta đâu có tốt như vậy." Tô Nghệ Tuyền kiều mị cười , nhưng trong mắt lộ ra phần hài lòng lơ đãng.

      Tô Tiểu Vũ có chút im lặng, phải chỉ là chọn vải vóc thôi sao, sao lại nhiều lời như vậy? Nhàn nhạt nhìn về phía vải vóc sau chút, tiện tay chỉ, "Lấy cái màu đen này là được rồi."

      Lời này vừa ra, trong đại sảnh an tĩnh chốc lát.

      Chưởng quỹ lập tức ra hoà giải, "Ha ha, nhị tiểu thư nhãn lực tốt, tấm vải màu đen này nhẵn nhụi lại sáng bóng, nhất định có thể làm nổi bật lên cao quý của nương."

      ra tấm vải màu đen là tùy ý lấy ra, nơi nào biết được có người chọn, tham gia thịnh yến hoàng thất, nên ăn mặc xinh đẹp nổi bật chút, mặc màu đen, người nào nhìn.

      Tô Nghệ Tuyền châm chọc nhìn nàng cái, đúng là có kiến thức, lười phản ứng lại nàng, từ từ tới chỗ để các loại vải vóc, chọn từng tấm , cuối cùng chọn trúng màu cam, màu cam rực rỡ lại chói mắt bằng màu đỏ.

      Tô Tiểu Vũ nhìn màu cam, mắt hiểu giật mình, trong lòng ra cái tên, Tư Thiên Chanh.

      Quản gia lệnh cho gia đinh cầm lấy số vải chọn xong, kế tiếp là đồ trang sức, đồng dạng, thời điểm Tô Nghệ Tuyền tỉ mỉ chọn lựa, Tô Tiểu Vũ tiện tay cầm trâm bạc cài phong cách cổ xưa mà trang nhã.

      "Muội muội Tiểu Vũ, ngươi biết chúng ta tham gia là thịnh yến hoàng thất, sao có thể tùy ý chọn như thế?" Tô Nghệ Tuyền châm chọc nhìn nàng, chưa từng trải qua việc đời chính là chưa từng trải qua việc đời, mới từ trong sân ra, cái gì cũng biết.

      "Thanh thủy xuất phù dung, tự nhiên quá chải chuốt, để nguyên trạng vẫn tốt hơn." Tô Tiểu Vũ vô tội cong cong mắt, sau đó quay người .

      Tô Nghệ Tuyền đứng nguyên tại chỗ tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Nghi ngờ tình địch.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Thời gian trôi qua nhanh chậm, tối nay là ngày tham gia thịnh yến hoàng thất rồi, mấy ngày nay, phần lớn thời gian Tô Tiểu Vũ sống trong Khanh Ngọc các, thỉnh thoảng đến phòng ngọc bồi dưỡng chút tình cảm với Tư Thiên Hoán, trừ việc Ấn nhi toàn thân cứng đờ trở về Đức vương phủ còn lại đều là việc vui, trong thời gian còn lại gần như bình thản đến trình độ nhàm chán.

      hoàng cung thể mang tỳ nữ, điều này làm cho Tây Vân rất phiền muộn, đến lúc giúp Tô Tiểu Vũ chải tóc, chân mày vẫn nhíu lại.

      " muốn ?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, thể giải thích vì sao lại có người ưa thích chỗ náo nhiệt như vậy, cảm thấy đau đầu sao?

      "Dĩ nhiên là muốn á..., chủ tử Tiểu Vũ có biện pháp?" Tay Tây Vân dừng lại, cười híp mắt hỏi.

      Tô Tiểu Vũ bật cười, "Muốn quá dễ dàng, phải ngươi có lệnh bài sao, cầm ra ai dám ngăn cản ngươi?" Nếu đồ cho nàng, vậy chỉ cần dùng thôi.

      "Chủ tử Tiểu Vũ!" Tây Vân cảm thấy Tô Tiểu Vũ đùa bỡn nàng, nhìn nàng dáng vẻ vô tội, lại sinh được tức, lệnh bài Minh vương này có thể tùy tiện sử dụng sao? Đây chính là bảo bối hiệu lệnh tam quân, sao có thể dùng để vào cửa chính! Vật này lấy ra tạo sóng to gió lớn đấy!

      "Chờ chút ngươi Bạch phủ tìm Bạch Thuật, có thể dẫn ngươi vào." Tô Tiểu Vũ bên cạnh Tư Thiên Hoán mấy ngày, cái khác học được, nhưng "Có chuyện tìm Bạch Thuật" điểm này coi như là học được tinh túy từ .

      "Tốt!" Con mắt Tây Vân to sáng, động tác tay cũng trôi chảy, hai ba lần liền làm ra búi tóc đơn giản lịch tao nhã như mây, hai trâm cài kiêu căng, nhưng theo bước chân chậm rãi đung đưa, phát ra ánh sáng, toàn thân áo đen quả như lời chưởng quỹ , cao quý thần bí, hợp với nhan sắc tuyệt thế của Tô Tiểu Vũ, cả người khiêm tốn lại cao quý.

      Ở trong mắt Tây Vân, cao quý là loại phong cách, bẩm sinh, chủ tử Tiểu Vũ của nàng nếu có khí chất này, cho dù dán thân kim ngân vẫn là tục khí.

      Hài lòng gật đầu cái, Tây Vân nâng lên nụ cười, "Trước hết Tây Vân Bạch phủ, chủ tử Tiểu Vũ tự mình cẩn thận." Dứt lời, ba hai bước trốn mất tăm.

      Khóe miệng Tô Tiểu Vũ rựt rựt, ra là nàng sánh bằng xem náo nhiệt.

      xe ngựa, Tô Tiểu Vũ và Tô Nghệ Tuyền ngồi đối mặt nhau ở hai bên, Tô Thanh Viễn ngồi ở trung gian, nhìn hai nữ nhi như hoa như ngọc, trong mắt thoáng qua hài lòng, nữ nhi của hôm nay nhất định là chủ nhân của buổi tiệc, đặc biệt là Tô Tiểu Vũ, mặc dù thân màu đen, thế nhưng khí chất toàn thân người khác sánh được.

      Tô Nghệ Tuyền hôm nay thân màu cam, xinh đẹp mất cao quý, đồ trang sức trang nhã phác hoạ, trâm ngọc trâm bạc, dù sao cũng là trong mỹ nhân lăng thành, nếu có Tô Tiểu Vũ ở đây, nàng cũng cũng coi như là xinh đẹp nhất nhì, đáng tiếc, Tô Tiểu Vũ ở đây.

      Trong lòng Tô Nghệ Tuyền kích động, nhưng mặt lại duy trì hiền thục, nghĩ đến bóng dáng tuấn dật kia, trái tim của nàng như nai vàng ngơ ngác, thường ngày đối mặt với Tô Tiểu Vũ đều chê cười bây giờ quên hết, rủ thấp mặt, lỗ tai hồng hồng.

      Tô Thanh Viễn thấy vậy, cười nhạt, tự nhiên biết người đại nữ nhi thích là đương kim thánh thượng, hi vọng chính nàng có thể tranh khí, được Hoàng thượng coi trọng.

      Tô Tiểu Vũ mắt xem mũi, mũi xem tâm ngoài, liếc Tô Nghệ Tuyền cái, khóe mặt giật giật, bộ dáng bây giờ mặt xuân tâm động, xem ra bữa tiệc có người trong lòng của nàng.

      Phủ tướng quân cách hoàng cung xa, ba người rất nhanh đến, mới vừa xuống xe ngựa, trưởng tôn Thanh Thanh uyển chuyển tới.

      "Ơ, đây phải là hai vị tiểu thư Tô gia sao." Trưởng tôn Thanh Thanh mang theo Ấn nhi tiến lên, nàng cũng coi như là người hoàng gia, vẫn có thể mang tỳ nữ.

      thân y phục đỏ tươi, đầu trang sức đắt tiền, trang điểm tinh xảo, luôn tỏ thân phận cao quý của mình.

      Tô Thanh Viễn ôn chuyện cùng các đại thần, để lại hai người nàng và Tô Nghệ Tuyền đứng trong sân, cũng bởi vì như thế, trưởng tôn Thanh Thanh mới dám chút kiêng kỵ .

      "Mấy ngày thấy, Quận chúa đẹp hơn, Tuyền Nhi mặc cảm." Tô Nghệ Tuyền cũng là khôn khéo người, trước khi xuất môn, mẫu thân nàng dặn, chớ kết thù với người khác, vì vậy mặc dù muốn gặp trưởng tôn Thanh Thanh, nhưng vẫn cười nịnh nọt.

      "Tô đại tiểu thư cũng xinh đẹp động lòng người kém." Được người ta khen, tâm tình luôn rất tốt, mặt trưởng tôn Thanh Thanh treo nụ cười, ánh mắt quét qua Tô Tiểu Vũ yên lặng đứng bên, trong mắt thoáng qua tia ghen tỵ, "Chẳng lẽ hôm nay tâm tình Nhị tiểu thư tốt?"

      "Vì sao Quận chúa như thế?" Tô Tiểu Vũ khẽ cười tiếng, .

      "Ngươi toàn thân áo đen, nếu biết, còn tưởng rằng ngươi vội về chịu tang đấy." Trưởng tôn Thanh Thanh cảm thán phen, rồi sau đó che miệng giọng nở nụ cười.

      Tô Nghệ Tuyền vừa nghe, cũng nhàng cười, tất cả trong mắt là châm chọc, xem ra trưởng tôn Thanh Thanh coi Tô Tiểu Vũ là kẻ địch số rồi.

      Tô Tiểu Vũ vô tội bĩu môi, nhìn y phục đen của mình cái, "Đây phải là thịnh yến hoàng thất sao, sao có thể là vội về chịu tang?"

      Lời này vừa ra, khuôn mặt hai người tươi cười lập tức cứng lại, mặt trưởng tôn Thanh Thanh biến sắc, lúc nàng vừa lời kia cũng chú ý, nhân tiện còn lôi hoàng thất vào, nếu bị truyền , sợ rằng nàng bị định tội.

      "Ha ha, xem muội muội kìa, Bản quận chúa chỉ đùa, sao có thể là ." Trưởng tôn Thanh Thanh nặn ra nụ cười, .

      "A, ra là như vậy." Thu hết nét mặt, Tô Tiểu Vũ cười nhạt thay đổi.

      Trưởng tôn Thanh Thanh thấy nàng có ý định truy cứu, thầm thở dài hơi, Quận chúa kiêu ngạo khôi phục lại, cùng Tô Tiểu Vũ và Tô Nghệ Tuyền từ từ vào yến tiệc.

      "Tuyền muội muội tuy đẹp, nhưng hôm nay nữ tử muốn tranh đoạt thánh sủng rất nhiều, ngươi nên cẩn thận nha." Trưởng tôn Thanh Thanh an phận lát, lại nhịn được móc Tô Nghệ Tuyền.

      Sắc mặt Tô Nghệ Tuyền cứng đờ, ngay sau đó dịu dàng cười , "Tuyền Nhi cố gắng, Quận chúa cũng phải nỗ lực, Minh vương ít khi xuất bữa tiệc, hi vọng hôm nay vận khí tốt." Lời đồn đãi Minh vương tính tình độc, thích náo nhiệt, chỉ có số ít nhân tài hoàng tộc từng thấy, trông như thế nào nàng cũng biết, nhưng trưởng tôn Thanh Thanh làm Quận chúa, tự nhiên gặp, chuyện nàng cảm mến Minh vương, trong quý tộc phải là tin tức lạ.

      Sắc mặt trưởng tôn Thanh Thanh đột nhiên trở nên khó coi, hung tợn trợn mắt nhìn Tô Nghệ Tuyền cái, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, tâm liền cuồng loạn dứt, nàng chưa từng thấy qua nam nhân đẹp như thế, chỉ liếc mắt cái, nàng liền quyết định phải là lấy, nàng năn nỉ phụ vương, nhưng phụ vương lại , Vương gia khác đều được, nhưng Minh vương cũng có cách, đến Hoàng thượng cũng quản được, vì thế nàng kiên định quyết tâm hơn phải gả cho .

      Tô Tiểu Vũ vốn chú ý các nàng chuyện, đột nhiên nghe được hai chữ Minh vương, mới chậm rãi hồi hồn, Tư Thiên Hoán ít khi ra ngoài gặp mọi người vậy mà lại có thể chọc phải đóa hoa đào, đúng là có bản lãnh, nếu có việc gì cả ngày ra đường dạo, sợ rằng thiếu nữ lăng thành này đều muốn quỳ rách quần dưới chân .

      Nàng nghĩ chuyện đương nhiên, lại phát bên trong có vị chua nhàn nhạt.

      Ấn nhi theo phía sau trưởng tôn Thanh Thanh, mắt thấy Tô Tiểu Vũ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ngày đó nàng nhìn Tây Vân quỳ tròn mười hai canh giờ, lúc rời , toàn thân đau nhức, khẽ nhúc nhích liền đau đến tê tâm liệt phế, qua nhiều ngày như vậy, tuy có tốt hơn, mặc dù hiểu tại sao, nhưng trực giác nàng cho biết có liên quan đến Tô Tiểu Vũ.

      Vì vậy, lần này Ấn nhi thấy nàng, còn khinh miệt như trước kia, chỉ là dám ra sợ hãi.
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆Chương 34: Hồ ly Bạch Thuật.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Dạ yến lần này tổ chức tại ngự hoa viên, là chỗ trưởng công chúa ưa thích nhất vì thế ngự hoa viên này tự nhiên phải chỗ tầm thường, cả vườn đầy đủ các loại hoa cỏ quý hiếm, khiến đám thiên kim phải hoa cả mắt.

      Chỗ ngồi ở yến hội được an bài, nam tử ngồi bên, nữ tử ngồi bên, Tô Tiểu Vũ bất hạnh, ngồi chung chỗ với trưởng tôn Thanh Thanh.

      Dạ yến bắt đầu, thân thể vũ giả xinh đẹp, ai cũng có chút công phu, như thế càng làm cho điệu múa được sinh động, xa hoa.

      Tô Tiểu Vũ an tĩnh ngồi tại chỗ của mình, thỉnh thoảng giương mắt liếc về sân khấu chút, lại liền cúi đầu ăn thức ăn ngon bàn.

      Ngày đó ở Bạch phủ, người nam nhân trước mặt Tư Thiên Hoán là đương kim thánh thượng, giờ phút này bộ mặt uy nghiêm ngồi ngay ngắn phía , nhìn ra nụ cười "hiền lành như người cha" lúc ấy, ra là, nàng may mắn nắm được cánh tay hoàng đế.

      Ngày đó ở đường, tiểu ăn xin bị đám quản gia truy đuổi là nữ nhi tôn quý nhất Phong quốc, trưởng công chúa Tư Thiên Chanh, lúc này nàng ung dung quý phái, nhìn ra được vẻ dí dỏm lúc đó, ra là, nàng may mắn nhìn qua công chúa tắm.

      Ngày đó ở quán cơm, người "Cứu" nàng chính là khiêm vương ngồi bên cạnh Hoàng đế, vẫn ôn nhu như ngọc, ấm áp như gió xuân gió xuân.

      Nếu bên cạnh Tư Thiên Chanh đều là nam tử tà mị nàng đều chạm mặt qua, Tô Tiểu Vũ nàng có thể là may mắn, quen tất cả những người tôn quý nhất.

      Cái này đúng là duyên phận, hoặc là duyên liên kết, biết Bạch Lê, ra mắt cả nhà .

      Nàng bị những thứ này làm kinh sợ, cố giả vờ bình tĩnh đến chết lặng, rồi đến bình tĩnh, vì vậy đài biểu diễn kinh diễm đến đâu cũng mất hấp dẫn, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

      "Hôm nay Nhị tiểu thư dùng cơm trưa sao?" Dù chưa thấy bóng dáng của Minh vương, trưởng tôn Thanh Thanh vẫn như cũ nở nụ cười, sau khi nhìn thấy Tô Tiểu Vũ ăn ngừng, trong mắt tràn đầy khinh bỉ cực độ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người trong trường hợp này chỉ lo ăn.

      "Buổi trưa ăn rồi." Tô Tiểu Vũ để đũa xuống, từ từ lau miệng, cười nhạt.

      Trưởng tôn Thanh Thanh trực tiếp giấu khinh bỉ, "Ăn rồi mà sao vào đây lại ăn nhiều như vậy?"

      "Ăn ngon nha." Mắt to khẽ cong, Tô Tiểu Vũ cười vui vẻ, tựa như đứa bé đơn thuần.

      Trưởng tôn Thanh Thanh chê cười ra tiếng, khinh thường nhìn Tô Tiểu Vũ cái, dần dần nhìn Tô Tiểu Vũ trong mắt, dáng dấp khá hơn nữa như thế nào, loại này có phong thái người tôn quý, coi như gả cho Vương Gia cũng chỉ có thể là tiểu thiếp.

      "Quận chúa chê cười, muội muội Tiểu Vũ hàng năm ở trong nhà, rất ít tham gia loại bữa tiệc này, thất lễ." Tô Nghệ Tuyền cười duyên , trách cứ nhìn Tô Tiểu Vũ cái.

      "Cũng đúng, ngươi làm tỷ tỷ nên quản giáo dạy dỗ nàng nhiều chút." Trưởng tôn Thanh Thanh làm sao nghe ra ý châm chọc trong lời Tô Nghệ Tuyền, nhưng vẫn mừng rỡ phối hợp.

      Tô Nghệ Tuyền gật đầu cái, dịu dàng nhìn Tô Tiểu Vũ, thuận tay cầm lên khối bánh ngọt bỏ vào trong miệng, người biết còn tưởng rằng nàng vì muội muội suy nghĩ khắp nơi.

      "Trong yến tiệc ăn cái gì đều rất thất lễ sao?" Tô Tiểu Vũ hiểu cau mày, tay khoác lên thành ghế, chống đỡ đầu của mình, "Nhưng tỷ tỷ cũng ăn."

      Tô Nghệ Tuyền vừa nghe, bị chiếc bánh ngọt kia làm sặc, giọng ho khan, rước lấy loạt tầm mắt khinh bỉ, thậm chí có nữ tử cúi đầu nở nụ cười. Cúi đầu dám ngẩng lên, cặp mắt nàng giận đến đỏ bừng, trong lòng càng hận Tô Tiểu Vũ, nếu phải nàng, làm sao nàng trở thành đối tượng bị người khác chê cười?

      Đối với ánh mắt phẫn hận của Tô Nghệ Tuyền nàng làm như thấy, Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn biểu diễn, khóe môi ra nụ cười có như .

      Tư Thiên Chanh dựa vào ghế, lẳng lặng quan sát Tô Tiểu Vũ, càng xem càng thích, mặt mày cũng cười, "Hoàng huynh, Tiểu Vũ là đáng ."

      "Chanh nhi, ngươi nhìn nàng như vậy, sợ Bạch Thuật diệt nàng sao?" Tư Thiên Hoàng bởi vì ngồi ở chủ vị, tất cả mọi người đều nhìn , vì vậy mặt có biểu cảm gì, nhưng trong lời thiếu hài hước.

      "Ngươi đánh thắng được Tiểu Vũ sao?" Tư Thiên Chanh nhíu mày, mắt liếc thấy Bạch Thuật biết từ lúc nào tới bên cạnh.

      Bạch Thuật ưu nhã ngồi xong, ôn hòa cười , "Khó mà ."

      " phải chứ, nàng mới mấy tuổi?" Tư Thiên Bắc thiếu chút nữa phun ngụm rượu ra, nghiêng đầu trợn to mắt, võ công của Bạch Thuật mặc dù biến thái giống tiểu đệ, nhưng cũng mạnh hơn ít, này Tô Tiểu Vũ năm nay mới mấy tuổi?

      " phải ngươi tiểu tử thúi rất dễ dàng đánh thắng được nàng sao." Tư Thiên Hoàng cũng hứng thú , tiểu đệ người biến thái, tìm nương cũng là thiên tài, sau này ai dám đối nghịch với bọn họ?

      "Tô Tiểu Vũ giấu giếm thực lực." Bạch Thuật uống trà, che lại tinh quang đáy mắt, thời điểm lần trước mang nàng Bạch phủ, trong lúc vô tình dò xét nội lực của nàng, phát có chút kỳ quái, hỏi Bạch Lê, cũng biết, chỉ biết là lực lượng kia rất mạnh.

      "Hoán biết ?" Tư Thiên Bắc cau mày.

      lúc mọi người thấy được góc độ Tư Thiên Hoàng khinh bỉ nhìn nhị đệ cái, "Bạch Thuật biết, Hoán lại biết sao?" Võ công của Hoán đến trình độ nào, dám đoán.

      " để ý sao?" Tư Thiên Bắc hiểu, tiểu đệ quan tâm Tô Tiểu Vũ như vậy, nàng lại gạt .

      "Hẳn là có nỗi khổ tâm trong lòng." Vẫn lên tiếng Tư Thiên Hiểu nhàn nhạt mở miệng, ôn hòa nhìn Tư Thiên Bắc.

      Tư Thiên Hiểu vừa mở miệng, bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, khỏi bật cười, "Lần này, ta và Hoán thích cùng nương."

      Chuyện của Hoán, rất đau lòng, nhưng cách nào đền bù, thời điểm mỗi lần hai người thích cùng đồ, đều là Hoán phát trước, sau đó thối lui, nhìn cũng đau lòng, dù sao đó là tiểu đệ đau lòng nhất, nhưng vẫn có cách nào oán hận tiên hoàng hậu, dù sao nàng đối sử với rất tốt.

      "Vậy, vậy tại sao ngươi muốn cứu Tiểu Vũ, còn hỏi tên của nàng?" Tư Thiên Chanh mím môi, nhịn được hỏi.

      Tư Thiên Hiểu thấy buồn cười, muốn cái gì, nhìn Bạch Thuật chút, cuối cùng vẫn chưa .

      "Là ta khiến Hiểu quán cơm kia." Nhìn tiểu nhân nhi trong ngực nhíu chặt chân mày, Bạch Thuật có ý định lừa gạt nữa.

      đài cao lần nữa lâm vào trầm mặc.

      "Bạch Thuật ngươi còn chuyện gì gạt ta." Tư Thiên Chanh hung hăng nhắm mắt lại, xoay mặt nhìn Bạch Thuật, bọn họ cũng coi như là người thông minh, rất nhanh liền hiểu ràng, chỉ sợ chuyện này là do Bạch Thuật muốn trị tâm bệnh cho Hoán, bày thế cục, hơn nữa chỉ có Bạch Thuật mới có thể hiểu hành tung của Hoán, bày ra thế cục này.

      "Hiểu có nữ tử mình mến." Bạch Thuật híp mắt, đối với việc Tư Thiên Chanh xa cách cảm thấy vui, quyết định bán Tư Thiên Hiểu.

      "Hiểu?" Bốn đôi mắt sâu kín nhìn về phía Tư Thiên Hiểu.

      Sắc mặt Tư Thiên Hiểu khẽ biến thành màu đen, trầm mặc, tròng mắt, che lại tức giận bên trong, Bạch Thuật ngươi nhớ cho ta!

      "Chanh nhi, còn tức giận sao?" Bạch Thuật đối với oán khí người Tư Thiên Hiểu làm như thấy, giọng dụ dỗ Tư Thiên Chanh.

      Tư Thiên Chanh nhíu mày, hài lòng cười, chỉ giải trừ khúc mắc của tiểu đệ, còn đào ra Tam đệ bát quái.

      Lần này mọi người rối rít lộ ra vẻ khinh thường, vì nữ nhân bán huynh đệ.

      Last edited by a moderator: 31/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :