1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng- Thụy Tiếu Ngai (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 19: Động tình mới bắt đầu.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Tô Tiểu Vũ vẫn cảm thấy mình là người rất biết hưởng thụ, nhưng vừa nhìn thấy hồ tắm này, nàng hoàn toàn nhận thua, đây chỉ là phòng đấu giá, cũng thoải mái như vậy, nếu là phủ đệ của , e rằng càng làm cho người ta sợ hãi than.

      "Vũ nhi thích? Ngày khác ta bảo Bạch Thuật đưa đến Vũ các cho ngươi." Bạch Lê cười híp mắt , lười biếng nằm giường ngọc .

      "Ngươi đúng là hào phóng." Tô Tiểu Vũ vẻ ngoài cười nhưng trong lòng cười, vào phòng tắm, trước khi đóng cửa quên nhắn lại, "Đừng gọi ta Vũ nhi, ghê tởm."

      Ác, ghê tởm?

      Nụ cười Bạch Lê cứng lại mặt, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm mắt hận thể làm cửa kia ra thành cái hố, chê ghê tởm, vậy nhất định ghê tởm chết nàng!

      Trong bồn tắm, Tô Tiểu Vũ ngâm dưới nước, nước ấm rất thích hợp, làm cho nàng khỏi buông lỏng cả người, nghĩ đến Bạch Lê, mặt có chút hoảng hốt.

      Cộng thêm hôm nay, nàng gặp qua Bạch Lê ba lượt, chung đụng càng tới mười hai canh giờ, nhưng mỗi lần cùng với , nàng trở nên giống mình, nàng tỉnh táo, nàng nhạy cảm, chỉ cần Bạch Lê vừa xuất , biến mất vô ảnh.

      ra , nếu có Bạch Lê trợ giúp, chính nàng cũng có thể cứu mẫu thân; nếu nàng đem hết toàn lực đối kháng, Bạch Lê cũng thể tới gần người nàng; ngày hôm nay, nàng có thể rời , nhưng nàng lưu lại ở nơi đây.

      nàng, hình như là người đặc biệt, nhưng chẳng qua tên cũng cho biết.

      Coi như từ trải qua tôi luyện, Tô Tiểu Vũ cũng chỉ có tâm trí kiên cường hơn , nhưng phương diện tình cảm, còn là rất non, hay là, căn bản hiểu tình cảm, điều này trước, Tô Tiểu Vũ thích nam nhân, phen giằng co.

      Ở trong nước ngây người lâu, Tô Tiểu Vũ có chút mệt, chớp mắt nhìn, chậm rãi từ trong nước ra ngoài, tới trước y phục, lại thấy phía trống , khỏi ngẩn người tại chỗ.

      Trong ba năm kia, ngày nào người nàng bị mồ hôi ướt đẫm, bẩn thỉu, nàng ghét ba năm này, vì vậy cũng thích cảm giác bị mồ hôi thấm ướt y phục, nếu là mồ hôi ướt y phục, nàng lưu lại, trước khi tắm rửa thuận tay phá hủy nó. [Nhi: Hoang phí (n__n) ước gì ta cũng có điều kiện như vậy..hic.ông trời bất công]

      Hôm nay nàng đánh nhau cùng Bạch Lê rất thoải mái, y phục dĩ nhiên là ướt đẫm, theo thói quen bình thường, trước khi nàng tắm, làm hỏng y phục, cúi đầu, nhìn vải rách đầy đất, cảm thấy vô lực, trước kia Tây Vân còn khen ngợi quá đáng nàng hủy y phục, là như vậy mới làm thất vọng Thừa Phong kiếm bạc, nhưng bây giờ, nàng hận chết cái cổ quái này rồi.

      Chui về trong nước, Tô Tiểu Vũ khóc ra nước mắt, tiết hận vỗ vỗ nước, quay đầu lại, vô lực nhìn cửa ngọc.

      Bạch Lê vừa dọn dẹp sạch phòng, thay cho ngọc tháp tầng da hổ trắng, định nghỉ ngơi chút, đột nhiên nghe loáng thoáng phía sau cửa ngọc truyền đến giọng Tô Tiểu Vũ, cảm thấy kinh ngạc, đến gần cửa ngọc xác định, Tô Tiểu Vũ là gọi .

      "Làm sao vậy?" Bạch Lê nhướng mày, giọng hỏi, trong giọng chính bản thân cũng phát hiên ra lo lắng.

      "Y phục, y phục." Tô Tiểu Vũ thất bại trả lời, quẫn bách xong, bên tai đỏ bừng.

      Bạch Lê nghe Tô Tiểu Vũ , khẽ sững sờ trong chốc lát, lưu lại câu "Chờ" , xoay người rời , trở về lần nữa trong tay nhiều hơn nam trang màu đỏ.

      "Khụ khụ, ta mang tới." Bạch Lê gõ cửa ngọc cái, ra muốn vào, chỉ là, sợ vật . . . . . .

      " vào." đợi nghĩ xong, bên trong truyền tới lời để cho vào khiến trong lòng tim đập mạnh, thể tin hỏi, "Ngươi cho ta vào đây?"

      "Nhanh lên chút!" Tô Tiểu Vũ chỉ còn đỏ tai, cả khuôn mặt đều đỏ, lúc nào dông dài như vậy rồi, nàng muốn ở chỗ này nán lại khắc, nán lại khắc, quẫn bách hơn phần.

      Cửa ngọc mở ra, Bạch Lê chậm rãi vào, thấy ít vải rách, trong bụng sáng tỏ, rơi vào ánh mắt chỉ lộ ra ít phần đầu, bất đắc dĩ cười, cần phải giấu kín như vậy.

      "Tốt rồi, đứng lên mặc." Dứt lời, liền xoay người ra ngoài, lại nghĩ rằng trong lúc vô tình thấy vai nàng nổi mặt nước, trong thân thể giải thích được vọt qua luồng nhiệt, bước chân tăng nhanh, nhanh chóng rời khỏi phòng tắm.

      Chờ Bạch Lê sau khi rời , Tô Tiểu Vũ rốt cuộc thở dài hơi, ngẩng mặt lên còn đỏ như nãy nữa, nhưng vẫn có màu hồng nhàn nhạt, kiều mỵ động lòng người.

      Đưa tay chộp cái, hồng bào bay về phía hồ tắm, Tô Tiểu Vũ tung người nhảy cái, nhảy ra mặt nước, bọt nước rơi, người nàng nước bốc khô, mặc y phục vào, chậm rãi rơi đất.

      "Giầy cũng bẩn, ra , có giầy sạch ." Bạch Lê lo lắng uống trà, nghe được động tĩnh bên trong, nhàn nhạt mà ra, vật kia hình như có chút thích sạch .

      Tô Tiểu Vũ nâng chân lên, chậm rãi thu hồi lại, nắm y phục có chút to lớn, từ từ ra ngoài.

      Da như tuyết, xương như ngọc, dung mạo xinh đẹp như hoa, như ánh trăng thần kì phát sáng, suối tóc đen như mây, hồng y kinh diễm, Tô Tiểu Vũ cúi đầu chú ý đường, miễn cho bị trường bào làm chân trật té, chân bạch ngọc giẫm đất, giống như càng nhu hòa hơn.

      Bạch Lê cứ như vậy chăm chú nhìn vào nàng, ánh sáng trong mắt bộc phát nóng bỏng, giống như sau khắc liền muốn cắn nuốt nàng, biết vật rất đẹp, nhưng giờ khắc này mới hiểu vẻ đẹp của nàng, đột nhiên muốn thu nàng vào trong rương, giấu , ai cũng cho nhìn.

      "Bạch công tử đều nhìn chằm chằm nữ nhân như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ ngồi xuống ngọc tháp, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt Bạch Lê nóng bỏng, thân thể cứng đờ, cong mắt cười vô tội.

      Thấy nàng cười, trong lòng vừa động, khẽ thở dài cái, Bạch Lê tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, từ trong ngực lấy ra đôi giày thêu, hoa văn đơn giản, cũng là vải vóc thượng hạng, thợ làm tinh sảo, đưa tay nhàng cầm gót chân bạch ngọc , động tác dịu dàng giầy cho nàng.

      Tô Tiểu Vũ mím môi, cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy an tĩnh lại, đẹp mắt thể tin được, nam nhân đều thể dùng đẹp hình dung, nhưng vẫn đẹp đồng thời mất khí khái nam nhi.

      "Về sau, cho phép thường ngày mặc đồ đỏ." Bạch Lê biết từ lúc nào giày cho nàng xong, đứng dậy ngồi xuống ở bên người nàng, lạnh nhạt .

      Tô Tiểu Vũ thích người khác ra lệnh nàng, nghe xong lời này, ngoài kinh ngạc có chút vui, "Ta cứ mặc ngươi làm thế nào?"

      "Ngươi mặc cái, ta hủy cái." Ánh mắt Bạch Lê liếc nàng, đột nhiên lật người đè nàng xuống giường, cười đến dị.

      "Ngươi đứng lên." Mặt Tô Tiểu Vũ tối sầm, vô cùng khó chịu khi người của mình có nam nhân.

      "Ngươi đánh cũng thắng ta, cũng lại ta, nếu như ta đứng dậy, ngươi cũng còn biện pháp phải ." tay Bạch Lê chống lên đầu, cái tay khác nhàng vuốt xương quai xanh của Tô Tiểu Vũ, hình như có khả năng tăng nhiệt.

      "Cắn lưỡi tự sát." Tô Tiểu Vũ giận quá hóa cười, cắn răng nghiến lợi .

      Bạch Lê vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, nàng cứ như vậy chú trọng mạng mình sao?

      Tô Tiểu Vũ xoay mặt , thất bại thoáng qua trong mắt, ràng người nam nhân này nguy hiểm mình thể đối kháng được, vừa nãy nếu đáp ứng lời của , có lẽ bây giờ nàng khỏi đây rồi, nàng Tô Tiểu Vũ co được dãn được, làm gì phải giận hờn.

      Bạch Lê rất tức giận, nhưng nhìn bộ dáng nàng quật cường, cũng chỉ có nhận tội.

      "Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi , ngày mai hãy ."

      Dứt lời, Bạch Lê liền đứng dậy, chậm rãi ra ngoài phòng ngọc.

      Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn bóng lưng rời , đột nhiên có chút khó chịu.
      PhongVy thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 20: Người đẹp hiểu lầm.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Cả đêm ngủ ngon, Tô Tiểu Vũ ngồi dậy, lười biếng ngáp cái, nháy mắt, đợi mắt trở nên thanh tỉnh, thấy phòng ngọc trở lại như lúc đầu, căn bản xem nhìn ra được bừa bộn hôm qua, bên cạnh ngọc tháp nhiều hơn cái bàn , phía để bộ nữ trang màu đỏ tươi và thắt lưng gấm màu đỏ tươi, bên cạnh trong đĩa để chén cháo trắng và đĩa thức ăn.

      " phải là để cho ta mặc sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, xốc váy lên, chút ít phiền muộn trong lòng đều tan hết, mím mím môi, nhàn nhạt nở nụ cười.

      Mới ra cửa, liền thấy Bạch Thuật chậm rãi tới, nụ cười mặt đùa giỡn, "Ơ, tỉnh, Vũ nương đêm này ngủ ngon giấc ?"

      Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn cái, gật đầu cũng nhiều lời.

      là lạnh đạm.

      Bạch Thuật gặp trắc trở, nhưng chút lúng túng, từ xưa gian thương da mặt dày, cũng ngoại lệ, nụ cười mặt chút thay đổi, " đúng là ngờ, tiểu tử kia chịu uất ức mình như vậy, nhường phòng ấm nêm êm, chính mình lại ngủ tấm gỗ bên cạnh. . . . . ."

      "Tấm gỗ?" Tô Tiểu Vũ liếc xéo , rốt cuộc muốn cái gì.

      "Vũ nương, người sáng tiếng nóng." Trong lòng biết miệng nàng nửa điểm buông, Bạch Thuật cũng có ý định buộc túi, "Pằng" tiếng cây quạt thu vào, vẻ mặt nghiêm túc , "Nam nữ chung đụng rồi, luôn có nhiều chỗ hợp ý, các ngươi nên nhân nhượng lẫn nhau. . . . . ." Tối hôm qua dáng vẻ tiểu tử kia buồn bực, đúng là dọa hoảng sợ.

      Tô Tiểu Vũ cau mày, hiểu hỏi, "Nam nữ chung đụng có quan hệ gì với ta?"

      Bạch Thuật bị nàng hỏi khỏi sững sờ, trong mắt thêm điểm xác định, "Ngươi...ngươi phải ở cùng chỗ sao?"

      "Ta lúc nào ở cùng chỗ với rồi hả ?" Tô Tiểu Vũ choáng váng, lúc nàng ngủ xảy ra chuyện gì sao?

      "Các ngươi có ở cùng nhau?" Bạch Thuật bị hù sợ, nam nữ ở trong căn phòng ngây người hơn ba canh giờ, nam nhân còn giúp nữ nhân cầm xiêm áo đồ ăn, bọn họ ở cùng nhau, ra ai tin!?

      còn tưởng là Bạch Lê buồn bực bởi vì nóng lòng muốn ăn Tô Tiểu Vũ, Tô Tiểu Vũ nhất thời tức nhịn nổi, mới cho ra. . . . . .

      "Ngươi bảo Bạch Lê tìm chết!" Mặt Tô Tiểu Vũ tối sầm, phất tay áo rời .

      Bạch Thuật thấy nàng nổi giận , mồ hôi sống lưng lạnh từng đợt .

      "Thuật Thuật, ngươi làm sao vậy?" Tư Thiên Chanh thân hồng nhạt biết đến từ lúc nào, nhìn Bạch Thuật ngây ngẩn người tại chỗ, lo lắng kéo kéo ống tay áo của .

      "Chanh nhi, ta gây họa." Bạch Thuật khóc ra nước mắt, cho là phu thê son xào xáo rồi, muốn điều hòa điều hòa, nơi nào biết tiểu tử kia tốc độ chậm như vậy.

      Tư Thiên Chanh càng nghe mặt càng đen, "Bạch Thuật, chuyện phu thê son người ta ngươi trông nom cái gì!"

      "Ngươi theo ta vào trong phòng đợi ba canh giờ có thể gặp gì sao, huống chi Bạch Lê làm gì đều theo tính tình của , ta nào biết. . . . . ." Bạch Thuật bị nữ nhân của mình rống lên, trong lòng buồn bực.

      "Ngươi cái gì!" Tư Thiên Chanh khuôn mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt cái, quay người bỏ chạy, Bạch Thuật sững sờ, thầm mắng mình tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

      Đợi hai người rồi, Bạch Lê mới chậm rãi từ phía sau ra, mặt đen kịt, lần này hay rồi, vật còn chưa thông suốt, lại bị Bạch Thuật ngu ngốc này làm cho xấu hổ dứt, đường tình của nhấp nhô đúng là thấp hơn tỷ và Bạch Thuật.

      đường cái.

      Tô Tiểu Vũ chẳng có mục đích cũng biết bao lâu rồi, cho đến lúc đói bụng mới dừng lại, khẽ thở dài cái, nhìn chung quanh xem chút, vào quán cơm, đây là quán cơm lớn thứ hai lăng thành, danh tiếng tệ.

      Còn chưa tới buổi trưa, người ăn cơm cũng nhiều, Tô Tiểu Vũ ngồi xuống lầu , tùy ý gọi hai món ăn liền từ từ ăn, nhìn điểm tâm bình thường, nhưng trái lại ăn rất thơm.

      Buổi sáng chưa ăn cái gì, lại lâu như vậy, quả nhiên là đói bụng.

      "Công tử mấy vị?" Giọng tiểu nhị nịnh hót vang lên, Tô Tiểu Vũ khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy hai nam tử quần áo đắt tiền ưu nhã vào, người cầm đầu càng thêm phong thần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, làm cho người ta vừa nhìn liền sinh lòng hảo cảm.

      Nam tử kia hình như cảm thấy có người nhìn , quay đầu, vừa chống lại ánh mắt Tô Tiểu Vũ, trong mắt thoáng qua kinh diễm, khẽ mỉm cười, như gió xuân.

      Đối với việc ôn hòa, Tô Tiểu Vũ lại phản ứng gì, nhàn nhạt gật đầu cái, nàng tiếp tục ăn.

      Mà nam tử theo phía sau kia nhìn qua là hộ vệ nam tử đầu tầm mắt của thấy Tô Tiểu Vũ trong mắt đều là kinh ngạc, nhìn nữ tử này xinh đẹp đến mức tả được, nhưng nữ nhân cũng quá đẹp , mấu chốt nhất phải . . . . . Ánh mắt liếc qua nam nhân bên cạnh, có chút kinh ngạc, chủ tử hình như có gì đó đúng.

      Hai người ngồi xuống bên cạnh, cách Tô Tiểu Vũ bàn.

      Khán đài giữa phòng khách, năm vũ nữ nhàng lên đài, nhạc vang lên, chậm rãi nhảy múa, thân thể xinh đẹp, dáng người nhàng, giành được những tràng vỗ tay náo nhiệt.

      Vũ khúc kết thúc, trong các nữ tử tay bưng cái khay, lượn quanh các bàn, rất nhiều khách móc bạc ra khen thưởng, Tô Tiểu Vũ nhìn vậy cũng cảm thấy rất tốt, muốn bỏ tiền, lại phát y phục thay đổi, bây giờ người nàng có đồng nào, đến thưởng, ngay cả tiền cơm cũng trả nổi, khỏi thầm cắn răng xui xẻo, uống nước cũng có thể rắt kẽ răng, nàng coi như là biết tư vị này.

      nam tử áo xanh uống nhiều say lảo đảo, bất tri bất giác tới trước bàn Tô Tiểu Vũ, quay đầu lại, khi thấy mặt Tô Tiểu Vũ lạnh lẽo, trong mắt lập tức nổi lên sắc dục, " nương mình à, bằng theo ta trở về, công tử ta hảo hảo, nấc, đối đãi ngươi ."

      Dứt lời, còn liếm liếm đôi môi đầy đặn, vươn tay muốn sờ mặt của Tô Tiểu Vũ.

      Xem ra, người xui xẻo chẳng những uống nước rắt kẽ răng, còn có thể liên tiếp gặp xui xẻo. Sắc mặt Tô Tiểu Vũ rét lạnh mấy phần, nhìn nam nhân thô bỉ này cái, nội lực rót vào cái ly trong tay, chỉ cần tay nam nhân kia gần thêm chút nữa, bị phế sạch.

      Nam nhân kia biết nguy hiểm giáng tới, trong mắt động sắc dục làm người ta nôn mửa, cho nên , rượu cường tráng gan.

      "Vị công tử này, ban ngày ban mặt, chọc ghẹo con nhà lành, sợ sao." nam tử ôn hòa đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt nhìn về phía nam tử mặc áo xanh, ánh mắt mặc dù ôn hòa, nhưng vô cùng uy nghiêm.

      "Ngươi là ai, dám quản ta! Ngươi biết ta là ai ? Trong lăng thành này người dám đắc tội bản công tử còn chưa ra đời!" Nam tử mặc áo xanh kia sững sờ, ngay sau đó giễu cợt nhìn người chuyện, say rượu mắt đỏ rực .

      "Lớn mật!" Nam tử ôn hòa còn chưa mở miệng, hộ vệ bên cạnh liền vỗ lên bàn, mặt lạnh lẽo.

      Gã sai vặt phía sau thấy vậy, phách lối hô, "Công tử nhà ta là chất nhi Lưu Thừa và phu nhân, dám đắc tội với thiếu gia nhà ta, có tin chém đầu ngươi ."

      "Bổn vương thế nào biết, thân thích của thừa tướng, có thể quyết định tánh mạng bổn vương."
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif







      Chương 21: Khiêm Vương Thiên Hiểu.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Bổn vương thế nào biết, thân thích của thừa tướng, liền có thể quyết định tánh mạng bổn vương ."

      Nam tử ôn hòa cười nhạt mà , nhưng ánh mắt nhìn cháu thừa tướng lại lộ ra lạnh lẻo.

      "Vương Gia?" Vương Chúc lặp lại, trong mắt đục ngầu đột nhiên cười, "Vương gia cái gì, nơi này chỉ có Ngã Vương Chúc! Ngươi là vương gia cái quỷ gì? Ha ha ha!"

      "Công, công tử, là Vương gia." Gã sai vặt kia nhận ra nam nhân ngồi chỗ đó, lập tức hoảng sợ nhào tới mặt đất, dùng sức dập đầu, "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng nha, tiểu nhân biết là Vương gia. . . . . ."

      "Ngu xuẩn, Vương gia từ đâu tới, nấc, ngươi uống say rồi, ha ha ha. . . . . ." Vương Chúc hung hăng đánh đầu gã sai vặt, khinh thường hừ .

      Lúc này, ánh mắt thị vệ bên người nam tử ôn hòa nhìn Vương Chúc giống như nhìn người chết.

      "Công tử, đó là Khiêm vương!" Gã sai vặt gần như cố gắng ra, sao lại có chủ tử ngu xuẩn vậy, nhưng thể nghĩ, ban đầu theo Vương Chúc lấy được bao nhiêu chỗ tốt.

      Giờ phút này, Vương Chúc uống say đến nữa, cũng có vẻ tỉnh táo, Khiêm vương, từng là tam hoàng tử, đối đãi người ôn hòa lễ độ, danh tiếng cực tốt, hôm nay thái tử lên ngôi, được phong làm Khiêm vương, rất được Hoàng đế tin tưởng, địa vị cực cao.

      Các thực khách nghe vậy, rối rít té quỵ xuống đất, đây chính là Khiêm vương!

      "Hãy bình thân." Tư Thiên Hiểu cười nhạt, mọi người mới dám đứng dậy.

      "Vương, Vương Gia. . . . . . tiểu, tiểu nhân có mắt tròng, tiểu. . . . . ." Vương Chúc ngã xuống đất, hoảng sợ dập đầu.

      "Triệu Đĩnh, mang theo phủ thừa Tướng, cho Lưu Phàm Vũ tự động xử trí." Tư Thiên Hiểu chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt phân phó .

      "Vâng" Triệu Đĩnh gật đầu, lên trước nhấc cái tên mềm nhũn người, thi triển khinh công bay phủ thừa Tướng.

      Bên cạnh thực khách thấy vậy, nhưng trong mắt xem kịch vui, Vương Chúc này thường ngày ỷ vào sủng ái của thừa tướng, làm mưa làm gió, đêm nhiều, rốt cuộc gặp phải quỷ.

      " nương, ngươi sao chứ." Tư Thiên Hiểu tới trước mặt Tô Tiểu Vũ, cười như gió xuân, ấm áp hợp lòng người, đôi mắt đen đầy dịu dàng.

      "Đa tạ, Khiêm vương gia." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn , gật đầu.

      Tư Thiên Hiểu để ý nàng lạnh lùng, tiếp tục , "Ra cửa là bằng hữu, chỉ là kiểu xưng hô thôi, kêu tên ta là được, biết danh tính nương?"

      "Tô Tiểu Vũ." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nếu người ta có vẻ gì kiêu ngạo, nàng cũng quan tâm thêm người bạn.

      "Tên rất hay." Tư Thiên Hiểu cười tiếng, thấy đối phương có ý định đáp lời, cũng thêm cái gì, trong lúc nhất thời, hai người trầm mặc trở thành tiêu điểm, dù sao sau khi biết đó là Khiêm vương, thái độ đối với nữ tử kia làm người ta chú ý, Khiêm Vương điện hạ tuấn tú lịch , có quyền thế, rất nhiều nữ nhi muốn gả vào Khiêm vương phủ, thế nhưng Khiêm vương đối với người nào cũng ôn hòa, đối với người nào cũng hứng thú, nhưng hôm nay, Khiêm vương lại giúp nương kia, còn chủ động tiến lên đáp lời.

      "Vương Gia." Triệu Đĩnh từ cửa trở lại, cơm này quán đến phủ thừa tướng xa, tốc độ của nhanh, cho nên rất nhanh về.

      "Ừ." Tư Thiên Hiểu gật đầu cái, ngay sau đó cười với Tô Tiểu Vũ, "Tô nương, tại hạ còn có việc, nên rời trước."

      "Hẹn gặp lại." Theo lễ phép, Tô Tiểu Vũ đáp lời, mặc dù nàng cảm thấy Tư Thiên Hiểu muốn , cần thiết chào hỏi nàng.

      Tư Thiên Hiểu đọc được xa cách trong mắt nàng, thế nhưng hài lòng cười, nhìn Triệu Đĩnh cái, quay người , Triệu Đĩnh kinh ngạc nhìn chủ tử cái, lại nhìn Tô Tiểu Vũ cái, vội vàng theo, chủ tử để ý nữ nhân này?

      Chẳng qua ai nhìn thấy Tư Thiên Hiểu xuất ở cửa sau, lặng lẽ thở phào nhõm.

      Chờ Tư Thiên Hiểu rời , trong quán ăn mới lần nữa khôi phục náo nhiệt, dù sao là Vương gia, cho dù ai cũng dám càn rỡ.

      " nương, biết còn muốn thứ gì ?" Tiểu nhị kia nhìn Tô Tiểu Vũ ăn xong rồi mà chưa tính rời , cho là nàng còn cần cái gì, tiến lên hỏi.

      Tô Tiểu Vũ bình tĩnh nhấp ngụm nước trà, "Thêm đĩa bánh ngọt."

      "Được! nương xin chờ chút!" Tiểu nhị cười híp mắt lui ra, thường ngày người có tiền trả cố ý kéo dài thời gian, nhưng tiểu nhị dám cho là nàng có tiền, dù sao, Bạch Lê chuẩn bị quần áo cho Tô Tiểu Vũ đều là vải tốt nhất, cho nên tiểu nhị nhìn nàng nửa ngày , cũng chỉ cho là chờ người.

      Tô Tiểu Vũ ngắt sống mũi, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa, nếu như tại Tây Vân xuất tại trước mặt nàng, về sau nàng chê Tây Vân ồn ào.

      Thực khách bên ngoài, Bạch Lê đứng ở cửa, vừa nãy tất cả đều nhìn thấy, nghĩ đến ánh mắt Tư Thiên Hiểu nhìn vật , biết ta cũng có tình cảm với vật , trong mắt là ưu buồn tan được, đôi tay nắm chặt thành quyền, bọn họ vẫn thích cùng nữ nhân sao? Vừa nghĩ tới vật nằm trong ngực ai đó, tim của liền đau đến hít thở thông.

      Lần này, buông tha?

      lúc lâu, chờ bình phục tâm tình, lại thấy vật còn chưa ra ngoài, khỏi nhíu mày, từ cửa vào, liền thấy vật ngơ ngác nhìn cửa, lúc nhìn thấy , cặp mắt sáng lên, tuy chỉ là cái chớp mắt, lại đủ để cho tim của mềm nhũn, xem ra, lần này thể buông.

      "Làm sao vậy?" Bạch Lê ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Vũ, nhìn khối bánh ngọt bên cạnh còn chưa động, nhíu mày, cầm lên đưa vào trong miệng, "Mùi vị tạm được."

      "Ta ăn được." Tô Tiểu Vũ cúi đầu, giọng .

      " ăn được sao lại ?" Bạch Lê kinh ngạc, nghe nàng ở thực khách phường, liền chạy tới, lại đứng ở cửa lâu như vậy, nếu ăn no, sao còn ngồi ở đây?


      Ánh mắt mọi người chung quanh nhìn Tô Tiểu Vũ liên tục, đáy lòng vui, ánh mắt liền lạnh hẳn , quét qua những người đó, thấy bọn họ co rúm lại, mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt, vật là của , người nào nhìn khoét mắt người đó.

      "Ta có tiền." Tô Tiểu Vũ an tĩnh lâu, mới giọng , đầu thấp đến nỗi thể thấp hơn nữa.

      Mặc dù giọng rất , nhưng Bạch Lê là người nào, thính lực sao có thể kém được, thiếu chút nữa phun ngụm trà ra ngoài, lồng ngực ngừng chấn động, tiếng cười trầm thấp truyền vào trong tai Tô Tiểu Vũ.

      "Đừng cười!" Khuôn mặt nhắn của Tô Tiểu Vũ đỏ bừng, đôi mắt to bị hơi nước bao phủ, vừa giận vừa hờn nhìn chằm chằm Bạch Lê.

      Bạch Lê nhìn động lòng, cười tà khí, vứt thỏi bạc lớn, rồi sau đó đột nhiên đứng lên ôm ngang Tô Tiểu Vũ, nhanh chóng rời quán cơm, lưu lại đám người nghị luận ầm ĩ, lúc nãy là Khiêm vương, lúc này lại là nam nhân tuyệt mỹ, vị nương này rốt cuộc là ai, sức quyến rũ lớn như vậy.

      Thời điểm Triệu Đĩnh và Tư Thiên Hiểu đàm luận, nhân lúc rãnh rỗi chạy về, nghĩ tra thân phận của vị nương kia, lại thấy nam tử mặc áo hồng ôm nàng rời , tâm khỏi chìm mấy phần, đợi thấy nam nhân kia là ai, kinh ngạc trừng mắt.

      !
      PhongVy thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 22: Bạch Lê tỏ tình.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Hồ Dương tử, đình giữa hồ.

      Bạch Lê đạp nước mà qua, hồng y chói mắt, phong thái khuynh thế, mang theo Tô Tiểu Vũ vào trong đình giữa hồ.

      "Vật ." Bạch Lê ôm chặt lấy Tô Tiểu Vũ, giống như nếu nới lỏng chút, nàng lập tức rời , vốn định cho vật từ từ tiếp nhận , nhưng mà, Tư Thiên Hiểu cũng thích nàng.

      muốn chờ, cũng dám đợi, sợ.

      "Bạch Lê, ngươi buông ra." Tô Tiểu Vũ bị ghìm đến lỗi thở nổi, muốn đẩy cũng đẩy được, nam nhân này lại bị thần kinh à! Mặt trầm xuống, tay bé đè hai eo trái phải của lại, dùng sức bấm.

      "Lòng dạ Vũ nhi độc ác." Thân thể Bạch Lê cứng đờ, dở khóc dở cười buông Tô Tiểu Vũ ra, nhàng vuốt vuốt eo, sợ là tím rồi.

      " hung ác với ngươi chút, ta liền bị ngươi ghìm chết rồi." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh.

      "Vũ nhi." Bạch Lê dịu dàng cười, nhàng vuốt ve gương mặt nõn nà của nàng.

      Tô Tiểu Vũ hơi ngiêng mặt, tránh được tay , "Ngươi phát sốt cái gì. . . . . ."

      "Ta thích ngươi." Bạch Lê nhìn mặt của nàng, để cho nàng nhìn vào mắt mình, trong đôi mắt kia tràn đầy nhu tình, ngọt ngào như mật, "Tô Tiểu Vũ, ta thích ngươi."

      Thích, nàng? Tô Tiểu Vũ nhíu mày, giải thích được nhìn Bạch Lê, nhịn được giơ tay lên sờ cái trán của .

      "Ta phát sốt." Khóe mắt giựt giựt, Bạch Lê bắt được tay của nàng, nhu tình nổi lên vừa nãy đều biến mất gần như còn.

      "Khụ khụ, ta . . . . . ." Ánh mắt Tô Tiểu Vũ có chút né tránh, "Ngươi , ngươi thích ta?"

      Bạch Lê nhíu mày, vật chủ động hỏi rồi, tượng tốt, liền vội vàng gật đầu.

      Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn , để lỡ bất kỳ vẻ mặt nào mặt , nhưng phát chỉ có dịu dàng, trong nội tâm khỏi khẽ động, "Tại sao ngươi ta?"

      "Thích người, còn cần lý do sao?" Bạch Lê gõ cái trán của nàng, cười khổ , "Nếu như ngươi nhất định muốn có lý do, đó chính là, ngươi ngốc." (mị: tỏ tình câu trước dào dạt câu sau kêu ng ta ngốc.sặc >.< sao ta lại thấy giống Then Then zữ vậy ta…)

      "Bạch Lê." Mặt Tô Tiểu Vũ tối sầm, mơ hồ có kích động muốn đánh người.

      "Vốn là ngốc." Bạch Lê cúi đầu cười, "Ngươi cho rằng, nếu phải ta tự nguyện, ngươi có thể buộc ta ăn sinh tử cổ sao?"

      "Cái gì?" Tô Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn , nếu chưa ăn sinh tử cổ, trong lòng nàng phần liên hệ với .

      "Ngươi chỉ đút tới cổ họng của ta." Bạch Lê hài hước nhìn nàng, nhìn bên tai nàng ửng hồng, nụ cười càng đậm.

      "Ngươi nhổ ra?" Tô Tiểu Vũ mím môi, có chút thất bại, vốn định về sau lấy sinh tử cổ uy hiếp kia mà, là. . . . . .

      "Ta nuốt." Bạch Lê thấy nàng có vẻ thất vọng, trong lòng càng thêm buồn cười, chỉ kém cười ra tiếng, chỉ là thời điểm này, tốt nhất nên khiêu chiến tiểu nữ nhân này.

      "Ngốc chính là ngươi đó." Tô Tiểu Vũ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, đây chính là, sinh tử cổ, người có việc gì nguyện ý có cuộc sống bị người khác dắt?

      "Kẻ ngốc cùng kẻ ngốc, phải tuyệt phối sao?" Bạch Lê nhíu mày, tính tình dễ chịu tức giận, "Có sinh tử cổ, chúng ta dính dấp , ngươi muốn tránh thể tránh."

      "Là, vì cái này?" Tô Tiểu Vũ tức cười, trong lòng có chỗ mơ hồ sụp đổ.

      "Ngươi có biết , trừ mẫu thân, chỉ có nước mắt của ngươi mới có thể để cho lòng ta đau." Bạch Lê nhàn nhạt nhìn về phía mặt hồ, ánh mắt xa xăm, hình như nhớ lại cái gì, nụ cười bờ môi nhu hòa, để Tô Tiểu Vũ tựa vào ngực mình, chậm rãi ra, "Từ lúc đó trở , ta biết , ngươi đồng dạng như vậy, ta xuất , để cho ngươi làm nữ nhân của ta, ngươi lại ta là bị bệnh."

      Nghĩ đến cảnh kia, Bạch Lê khỏi bật cười, "Ta cứu mẫu thân ngươi buộc ngươi, ngươi ràng tức giận, lại hôn ta...ta biết có quỷ, nhưng tự nguyện buông ngươi ra, quả nhiên, ngươi cho ta ăn… cổ."

      "Ta biết ngươi tìm tử hiệp thảo, cho nên để Bạch Thuật thả ra tin tức, dụ ngươi tới phòng đấu giá, ngươi có biết, trong phòng ngọc kia, ngoại trừ ta ra, chỉ có ngươi ngủ qua, ta hôn trộm ngươi, đời ta lần đầu tiên bị bạt tai, thế nhưng cảm thấy hạnh phúc, lúc ấy, ta cho là ta điên rồi."

      "Ta đau lòng ngươi bị thương, ngươi lại ta sợ chết, khi đó ta vô cùng tức giận, hận vặn gãy được cổ của ngươi, mà ta xuống tay được."

      Giọng dần dần ngừng lại, Bạch Lê nâng cằm Tô Tiểu Vũ lên, cười có chút mờ ám, "Vật , ta thích ngươi, rất thích rất thích, thích đến nỗi có ngươi, ta sống được, vật thích ta ?"

      "Bạch Lê." Tô Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy mắt có chút khô khốc, chớp chớp thoải mái chút mới lên tiếng, "Ta, biết." Nàng nghĩ thích, nhưng lời đến khóe miệng, lại thay đổi.

      có cự tuyệt, chỉ là biết. Bạch Lê rất hài lòng, vật hiểu thích là cái gì, vậy về sau từ từ dạy nàng.

      "Ta biết cái gì là thích, nhưng ngươi đối với ta mà , là đặc biệt." Nghe những lời đó, cảm động là gạt người, Tô Tiểu Vũ phải người vô tình, nàng đối đãi mấy người Tây Vân liền biết, người đối sử tốt với nàng, nàng cũng thua kém, thấy đơn nơi đáy mắt Bạch Lê, trong lòng đột nhiên đành lòng.

      "Vũ nhi?" Bạch Lê vui mừng nhìn nàng, cho là nàng ghét rất tốt rồi, lại nghĩ rằng nàng là đặc biệt.

      "Trước kia, người nào dám khi dễ ta, ta trả lại gấp trăm lần, nhưng ngươi khi dễ ta nhiều lần như vậy, lại vẫn sống tốt ." Tô Tiểu Vũ nghĩ đến đây, liền giận nghiến răng.

      "Ngươi đánh lại ta." Bạch Lê bật cười, nàng nghĩ giết , cũng có bản lãnh kia nha, nàng dụng độc lợi hại, thế nhưng lại bách độc bất xâm, lần duy nhất hạ độc, tự nguyện nuốt vào, muốn đả kích vật , chỉ là, phải luôn luôn đối mặt thực tế nha.

      "Bạch Lê!" Tô Tiểu Vũ đứng bật dậy, tức giận nhìn chằm chằm, xú nam nhân, đúng là thể quá tốt với .

      "Khụ khụ, ta sai lầm rồi, ngoan, đừng tức giận." Bạch Lê kịp thời nhận sai.

      Giờ phút này Tô Tiểu Vũ từ trong khí ấm áp phục hồi tinh thần, khôi phục rất tỉnh táo, đôi tay để sau lưng, hảo hảo quan sát Bạch Lê phen, hình như là nghĩ tới điều gì, mắt to khẽ nheo lại, che tinh quang bên trong.

      "Ngươi ngươi thích ta."

      "Tất cả đều là , muốn ta thề sao?" Bạch Lê cong mắt cười, gương mặt chân thành, còn kém giơ lên ba ngón, thề với trời rồi.

      "Tây Vân cho ta biết, nếu như người thích người khác, người kia lừa gạt đối phương, có đúng ?" Tô Tiểu Vũ tiếp tục hỏi.

      "Ta lừa ngươi." Bạch Lê nghiêm túc , thẳng tắp chống lại ánh mắt của Tô Tiểu Vũ.

      "Tây Vân , nam nhân đều thích láo." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, lạnh lùng khẽ hừ, còn giả bộ rất giống.

      Bạch Lê mặt tối sầm, trong lòng thầm hạ quyết tâm, ngày sau khi ở chung chỗ với vật , nhất định phải đuổi cái người Tây Vân kia , vật bị dạy hư mất.

      "Ta dối ngươi." Bạch Lê lần nữa bảo đảm.

      "Nhưng ngươi ngươi tên là Bạch Lê." Tô Tiểu Vũ mím môi, nàng hoài nghi năng lực thu thập tình báo của Liễu Nguyệt, vẫn thừa nhận, nhất định muốn nàng thẳng.

      Bạch Lê nghe vậy, hơi sững sờ, sau khi hiểu ý tứ trong lời của nàng, trong mắt lộ ra ánh sáng quỷ dị.

      "Vũ nhi, ngươi cũng có thể gọi ta cái tên khác."
      PhongVy thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 23: Bồi dưỡng tình cảm.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Vũ nhi, ngươi cũng có thể gọi ta bằng cái tên khác."

      Tô Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt Bạch Lê quỷ dị, khóe mắt giựt giựt, "Có ý tứ gì?"

      "Ban đầu Bạch gia, ra là ta và Bạch Thuật cùng nhau thành lập, ở Bạch gia, tên của ta chính là Bạch Lê, Bạch Thuật bên ngoài ánh sáng, ta bên trong bóng tối, cho nên các ngươi tra được ta."

      Thân thể Bạch Lê ngửa mặt lên, nằm xuống ghế dài, nhớ lại số chuyện trước kia, vẻ mặt trong nháy mắt quỷ dị.

      Tô Tiểu Vũ nhìn như vậy, híp mắt, "Ngươi mới vừa ngươi có cái tên khác, là gì?"

      "Vật , nếu ngươi biết tên khác, muốn gả cho ta, hả?" Bạch Lê cười tà khí, ngược lại rất hi vọng vật có thể sớm gọi bằng cái tên khác, bởi vì, cái tên đó chỉ có người nhà của mới có thể gọi.

      " cần, tên Bạch Lê rất tốt." Tô Tiểu Vũ liếc mắt, lập tức cự tuyệt, thần thần bí bí, nàng cần thiết bởi vì cái tên mà quyết định qua loa hôn nhân của mình.

      cần phải cự tuyệt dứt khoát như vậy a. Bạch Lê tức giận được, gả cho sao, có ăn có uống, có uất ức nàng sao?

      "Ngươi, sao đột nhiên với ta những lời này?" Tô Tiểu Vũ hỏi tới liền có nghi vấn, trước ở trong nhà ngọc, thích hợp vài lời này hơn mới đúng, tại sao đột nhiên từ trong quán ăn bồng nàng tới đây.

      "Bởi vì ta phát ngươi rất thu hút người khác, với ngươi trước, ngộ nhỡ ngươi bị lừa chạy mất làm thế nào?" tại Bạch Lê khác tên côn đồ là mấy, sắc mặt vô lại, nhưng tổn hại nửa phần khí chất tuấn tú.

      Tô Tiểu Vũ nghe vậy, cười như cười nhìn Bạch Lê, " thế nào, ngươi thích ta cũng phải là ta thích ngươi, nếu ngày nào đó ta gặp được người ta thích, dù ngươi thích ta nữa cũng vô dụng, phải sao?"

      "Ngươi dám!" Bạch Lê lập tức vọt đến trước mặt Tô Tiểu Vũ, bắt lấy bả vai của nàng, trong mắt lạnh lẽo, khí thế bá đạo giống như hoàng gia, "Ngươi thích người nào, ta liền giết người đó."

      Nàng là của , cho phép nàng thích ai trừ ra.

      "Đau." Mím môi, Tô Tiểu Vũ động bả vai của nàng, nàng cũng chỉ giả thiết mà thôi, cần khoa trương như vậy.

      " xin lỗi." Bạch Lê lập tức buông tay, cau mày tự trách, "Bị thương sao? Cho ta nhìn chút." xong, liền muốn mở y phục của nàng.

      "Bạch công tử, nam nữ khác biệt." Tô Tiểu Vũ đẩy tay , cắn răng .

      Bạch Lê hí mắt, rất thích kiểu gọi Bạch công tử này, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, từ trong ngực lấy ra khối ngọc màu đen trơn bóng, giao cho Tô Tiểu Vũ.

      "Đây là cái gì?" Tô Tiểu Vũ nhận lấy khối ngọc, thấy mặt có khắc chữ viết, trong lòng suy đoán.

      "Đeo nó với ngọc ở cổ ngươi, cầm nó, ngày sau nếu người có tiền, lấy cái này cho bọn họ nhìn." Bạch Lê nghĩ đến cảnh tiểu nữ nhân khi đó có tiền ăn cơm, nhịn được cười.

      "Khụ khụ, tốt." Đồ tốt đến tay cự tuyệt, nàng Tô Tiểu Vũ tuyệt đối bỏ qua bảo bối, chỉ là nghe được tiếng cười nhạo, vẫn còn có chút tức giận, cước đạp tới.

      Bạch Lê lắc mình tránh thoát, thi triển khinh công bay về phía hồ, hai chân chậm rãi rơi mặt nước, mặt nước vẫn dao động, bồng bềnh như tiên, tư thái nhàng.

      "Vũ nhi, tới đây." Bạch Lê ngoắc tay bảo nàng đến, "Để ta xem thử khinh công của ngươi." Dứt lời, xoay người bay đến bờ bên kia.

      " ràng là ngươi mang ta tới." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ khẽ biến thành màu đen, nàng muốn qua sông, tự nhiên rất đơn giản, chỉ là nàng thể dùng lực lượng kia, giờ có chút phiền toái, nhưng trong lòng lại muốn cho Bạch Lê hài lòng.

      Mím mím môi, nhìn bồn hoa cạnh bàn đá xanh, chậm dãi nở nụ cười.

      Tung người nhảy cái, lướt về phía mặt hồ, nhanh như nhạn múa, nhàng như cánh bướm, đợi lúc dùng hết sức lực, trong lòng bàn tay bay vụt ra mấy chiếc lá cây, trung lật cái, bước lên từng chiếc lá, tốc độ cực nhanh tới bờ bên kia.

      Bạch Lê thấy nàng còn cần mượn lực lá cây, ánh mắt khẽ lóe lên, khôi phục rất nhanh ra nụ cười ôn nhu, đưa tay tiếp nhận bóng dáng màu đỏ tươi từ trung bay tới.

      "Ôm cái gì mà ôm." Tô Tiểu Vũ tránh thoát ngực , phải rồi sao, mà lại chiếm tiện nghi của nàng kiêng kỵ như vậy, phải là nàng tỏ tình.

      "Tiểu bại hoại." Bạch Lê cưng chiều gõ đầu nàng, "Bây giờ chúng ta bồi dưỡng tình cảm."

      "Chớ gõ đầu ta." Tô Tiểu Vũ sờ đầu có chút ngứa, có chút buồn bực, hình như nàng chưa cùng bồi dưỡng tình cảm mà, tại sao luôn bị nắm mũi dẫn ?

      "Được được được, đều tùy ngươi." Bạch Lê kéo bàn tay bé của nàng, về phía trước, "Ngươi muốn chỗ nào? Ta cùng ngươi."

      " cần ngươi bồi, về tướng quân phủ, ta ra ngoài lâu." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt , cố gắng muốn bỏ tay ra nhưng có kết quả, giãy dụa nữa.

      "Có kế hoạch mới rồi hả ?" Bạch Lê nhíu mày, theo như tính tình vật nên cho cả phủ tướng quân cây đuốc mới đúng, bây giờ đột nhiên lại được cưng chiều, chỉ có thể kế hoạch có biến.

      "Ừ." thể bội phục người nam nhân thông minh này, chỉ nghe chút tin tức liền có thể đoán ra.

      "Nếu cần gì, đến thẳng phòng ngọc, ta tìm ngươi." Bạch Lê nắm chặt tay của nàng, mặc dù biết nàng rất lợi hại, nhưng bảo vệ nàng chút vẫn tốt hơn.

      "Ừ." Sau khi ràng những chuyện kia, nghi kỵ của nàng với ít rất nhiều, nếu là lòng, nàng khách khí, về phần có thể thích , sau.

      Độ cong khóe miệng Bạch Lê sâu hơn, tay kéo nàng càng thêm chặt.

      Hai người cầm tay nhau rời , nhưng nghĩ đến trong mắt người khác để lại phong cảnh tuyệt đẹp trọn đời khó quên, hồng y như mây, dung nhập vào ánh nắng chiều, nam tử tuấn nữ nhi đẹp, là ông trời tác hợp cho.

      hồ Dương tử, chiếc thuyền từ từ về phía trước, mũi thuyền, nam tử toàn thân áo đen, bởi vì hồ gió lớn trường bào bị gió thổi bay phất phới, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, thân thể cường tráng ngũ quan có thể hoàn mỹ, nhìn ra được, người này là người chính trực.

      "Chủ tử, nơi này chính là Lăng thành." nam tử quần áo màu xám tiến lên, quỳ xuống đất .

      Nam tử áo đen khẽ nhếch môi, trong mắt đều là tinh quang, nước Lăng thành, đến.

      " thăm dò chút nữ nhân mới vừa ở hồ kia." Nam tử áo đen giọng phân phó .

      "Vâng" Nam tử áo xám lui ra.

      Nam tử áo đen đột nhiên thi triển thân hình, lao đến đình giữa hồ, nhưng chỉ được hơn nửa, liền mất chống đỡ, sắp rơi vào trong nước, nhướng mày, dùng sức giẫm nước, tung người nhảy cái, nhảy vọt đến đình giữa hồ, nhìn dưới chân vũng nước, giữa hai hàng lông mày thấy được vui.

      Bỗng nhiên nghĩ đến bóng dáng hồng y kia, đáy mắt xẹt qua tinh quang, thấy qua vô số nữ nhân, hoặc kiều mỵ động lòng người, hoặc sáng suốt uyên bác, nhưng ưa người nào, cái muốn, là người có thể cùng sóng vai, bễ nghễ nhìn xuống thiên hạ, đây cũng là lý do vì sao nhiều mỹ thiếp, lại chậm chạp lập chính thất.

      Nhưng mà hình như tìm được người muốn, nữ tử linh động, ai ngoài nàng.
      PhongVy thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 24: Quận chúa Hà Dương.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Phủ tướng quân, Khanh Ngọc các.

      Tây Vân vô cùng buồn chán nằm ghế trúc, cầm bó hoa trong tay đếm, chủ tử Tiểu Vũ buổi tối về, nàng rốt cuộc đâu vậy.

      "Chủ tử Tiểu Vũ!" Ánh mắt thoáng nhìn, bóng dáng màu đỏ tươi chậm rãi tới, Tây Vân lập tức khôi phục sinh khí, nhảy lên.

      "Ngươi đâu, làm buổi tối ta hết sức lo lắng!" phải đuổi theo tiểu ăn xin sao mà buổi tối trở về như vậy, nàng còn qua lát sau tìm Ngân Diện đấy.

      "Ta lấy ngọc thiền, tìm chỗ luyện công." Tô Tiểu Vũ áy náy cười, giải thích, nhóm người Tây Vân mà chính là người nhà, để người nhà lo lắng, là nàng cân nhắc chu toàn rồi, nhưng mà nàng ở đâu Bạch Lê xuất ở đó.

      Tây Vân nhìn thấy trong mắt Tô Tiểu Vũ chợt lóe lên nhu quang, cả kinh sau lưng đổ mồ hôi lạnh, lúc này mới quan sát tỉ mỉ Tô Tiểu Vũ, vừa nhìn, càng sợ hãi dứt.

      "Chủ tử, ngươi ngươi ngươi đêm đâu vậy?" Tây Vân che cái miệng nhắn, bất khả tư nghị hỏi.

      Tô Tiểu Vũ nghi ngờ nhíu mày, "Làm sao vậy?"

      "Chủ tử Tiểu Vũ, người thân sản phẩm đặc biệt gấm như yên của Yên Quốc, hàng năm chỉ sản xuất mười con vải, trong đó chín con vải tiến cống cho hoàng thất, chỉ có con vải ở dân gian, thế nhưng con vải có giá trị liên thành, ngươi ngươi lấy ở đâu ra?" Nàng phụ trách chuẩn bị cuộc sống thường ngày cho Tô Tiểu Vũ, đối với vật liệu may mặc rất có nghiên cứu, Vũ các thiếu tiền, nàng an bài cho Tô Tiểu Vũ tự nhiên là cực tốt, nhưng nếu là gấm như yên này, nàng tự hỏi được xa xỉ như vậy.

      Gấm như yên? Tô Tiểu Vũ nửa hiểu nửa , cúi đầu sờ y phục người, thoải mái, trách được đắt.

      "Chủ tử Tiểu Vũ, gấm như yên này Vô Danh Vũ các có, ngươi từ đâu lấy được? Người đêm. . . . . . Chủ tử Tiểu Vũ! Ngươi rốt cuộc có nghe ta chuyện !"

      Tây Vân cảm giác mình muốn điên rồi, chủ tử ngẩn người gì đây?

      "Hả?" Tô Tiểu Vũ hồi hồn, nhìn Tây Vân có chút xấu hổ bên mắt.

      Tây Vân nhìn dáng vẻ nàng kỳ quái, cau mày, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Chủ tử Tiểu Vũ, đêm này có phải người và nam nhân kia ở chung chỗ ?" Chỉ nhìn chút bút pháp phòng ngọc kia, tuyệt đối có thể có gấm như yên!

      " có." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ như thường, nhàn nhạt phủ nhận, nàng gạt người, buổi tối chỉ có mình nàng trong phòng ngọc.

      "?" Tây Vân tin.

      "Tây Vân, từ lúc nào ngươi tin lời của ta." Vẻ mặt Tô Tiểu Vũ nhạt , khí thế người che giấu.

      Tây Vân cả kinh, quỳ gối xuống đất, "Chủ tử, thuộc hạ quá phận." Từ ngày thứ nhất vào Vũ các đám bọn liền thề tuyệt chất vấn chủ tử, hôm nay nàng quá phận.

      "Đứng lên ." Tô Tiểu Vũ thu lại khí thế, cười nhạt, nếu dọa nha đầu này chút, nàng hỏi dứt.

      "Dạ, chủ tử Tiểu Vũ!" Tây Vân thấy Tô Tiểu Vũ tức giận, lập tức cười híp mắt bò dậy, đúng là người tim phổi.

      "Ngươi. . . . . ."

      "Ơ, đêm về ngủ nhị tiểu thư trở lại?" Khí chất nữ tử cao quý Tô Nghệ Tuyền chậm rãi vào Khanh Ngọc các, ánh mắt châm chọc nhìn Tô Tiểu Vũ.

      "Ai cho ngươi tiến vào?" Lông mày Tây Vân dựng lên, lạnh lùng nhìn về phía người tới, khi nhìn người bên cạnh Tô Nghệ Tuyền khẽ kinh ngạc, nàng từ lúc nào chung đường cùng Quận chúa Hà Dương rồi?

      "Càn rỡ, bản Quận chúa muốn chỗ nào, còn cần ngươi đồng ý?" Lông mày Quận chúa Hà Dương gảy , ý lạnh trong mắt, phụ vương nàng được tiên hoàng phong thân Đức vương, thân phận tôn quý, nàng là dòng chính nữ Đức vương phủ, tiểu nha hoàn này lại dám quản nàng!

      "Ấn nhi, vả miệng trăm cái."

      "Dạ, Quận chúa." Thị nữ cạnh Quận chúa Hà Dương khẽ nhún người, cười nghe lệnh, xoay người, ngoan nhìn Tây Vân.

      Tô Nghệ Tuyền lui bên, chờ xem kịch vui.

      Tây Vân mặt tối sầm, muốn ra tay dạy dỗ Ấn nhi, lại bị Tô Tiểu Vũ ngăn lại.

      "Sớm nghe về Quận chúa Hà Dương là người khoan hậu, nha hoàn còn , hiểu chuyện, mong rằng Quận chúa khoan thứ." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn Trưởng Tôn Thanh Thanh, lên nụ cười ôn hòa.

      Tây Vân thủ thế quỳ rạp xuống đất, "Nô tỳ mắt vụng về, kính xin Quận chúa thứ tội."

      "Ngươi chính là Tô Tiểu Vũ?" Trưởng Tôn Thanh Thanh ngăn Ấn nhi lại, nhìn về phía giọng , hồng y tóc đen, lại làm cho nàng thấy sững sờ chốc lát, ngay sau đó trong lòng sinh ra nồng nặc cam lòng, nếu nữ nhân này ra, chỉ sợ danh đệ nhất Lăng thành phải nhường cho nàng rồi.

      Tô Nghệ Tuyền cũng là mỹ nhân thứ hai Lăng thành, thân phận nàng cao quý, làm sao có thể chịu nổi danh cùng nữ nhi của vị tướng quân, vì vậy quan hệ với Tô Nghệ Tuyền thân thiện, hôm qua ra đường, nàng và Tô Nghệ Tuyền đồng thời coi trọng miếng ngọc bội, từ tranh ngọc bội đến tranh hai người ai hơn xứng đáng danh tiếng "thứ nhất Lăng thành" này, nhưng nghĩ Tô Nghệ Tuyền , có người còn xuất sắc hơn các nàng, trong lòng phục, liền cùng Tô Nghệ Tuyền xem chút, đâu nghĩ là .

      Đứng thứ nhất nàng còn chưa vừa ý, gì đến phải đứng thứ hai, chỉ liếc mắt cái, Tô Tiểu Vũ bị Trưởng Tôn Thanh Thanh coi là cái gai trong lòng.

      "Gặp qua Quận chúa Hà Dương." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, kiêu ngạo xiểm nịnh, khẽ nhún người.

      "Ánh mắt phủ tướng quân của ngươi tốt lắm, bây giờ ngọc Minh Châu, lại có thể bị nhóm người các ngươi nhìn thành đá." Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Thanh Thanh bởi vì cười mà híp lại, che ý lạnh trong đó, lời tuy Tô Nghệ Tuyền, nhưng nửa phần ánh mắt chưa rời khỏi Tô Tiểu Vũ.

      Lời nàng có học vấn, thứ nhất là người của phủ tướng quân có ánh mắt, thứ hai chính là Tô Tiểu Vũ xuất sắc rành rành như thế, biết lợi dụng điều kiện bản thân, đạt được sủng ái, ngu dốt cực kỳ.

      Nghe chút chuyện trước kia, nàng cảm thấy Tô Tiểu Vũ ngu xuẩn, nhưng bây giờ, nàng nghĩ như vậy, phong thái nữ nhân trước mắt phải là người ngu dốt.

      "Quận chúa có điều biết, nàng trước kia rất ít xuất viện." Trong lòng Tô Nghệ Tuyền rất tức giận, vốn muốn lợi dụng Trưởng Tôn Thanh Thanh chèn ép Tô Tiểu Vũ, nhưng nghĩ nàng còn chưa đả kích Tô Tiểu Vũ, liền lấy nàng vũ nhục phủ tướng quân trước, nhưng nghĩ đến thân phận của nàng, khỏi nhịn xuống tức giận, cười .

      "Hừ." Trưởng Tôn Thanh Thanh hừ lạnh, khinh thường nhìn Tô Nghệ Tuyền cái, ngay sau đó cao ngạo nhìn về phía Tây Vân, "Chủ tử ngươi vì ngươi xin tha, vả miệng miễn, nhưng phải quỳ phạt, thể thiếu, bằng ở đây quỳ ngày, tốt chứ?"

      Nhìn bộ dáng lúc nãy, Tô Tiểu Vũ hình như rất quan tâm tiểu nha hoàn này, nàng tóm tiểu nha hoàn khai đao trước, nàng tin Tô Tiểu Vũ có phản ứng.

      "Nô tỳ đa tạ Quận chúa." Tây Vân cúi đầu, che lại sát ý mặt nàng, nếu nàng nhịn được, chủ tử Tiểu Vũ gặp liên lụy.

      "Tô nương cảm thấy, bản quận chúa phạt nặng sao?" Trưởng Tôn Thanh Thanh nhìn Tô Tiểu Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ chút gợn sóng, trong lòng có chút xác định, nếu nàng quan tâm nha hoàn kia, lúc nãy vì nàng chuyện, nhưng bây giờ, sao có phản ứng?

      "Quận chúa đối đãi người khoan hậu, hình phạt này sao có thể coi là nặng, làm càn trước mặt Quận chúa, có thể lưu được cái mạng, chính là phúc khí của nàng rồi." Tô Tiểu vũ đáp lại bằng nụ cười ôn hòa, Trưởng Tôn Thanh Thanh đúng là ác độc, nhìn vả miệng tưởng tương đối đau, kì thực quỳ phạt mới là nặng nhất, vả miệng đau nhất thời, quỳ phạt đau đớn cả ngày dứt, chờ quỳ xong ngày, chỉ sợ đầu gối bị phế mất, ánh sáng lạnh trong mắt chợt lóe lên, người nào nhìn thấy.

      "Ha ha ha, như thế rất tốt, Ấn nhi, ngươi lưu lại nơi này nhìn." Trưởng Tôn Thanh Thanh hừ , nhìn Tô Nghệ Tuyền cái, quay người .

      "Quận chúa tới phủ tướng quân, Nghệ Tuyền bồi Quận chúa dạo chung quanh xem chút." Tô Nghệ Tuyền châm chọc nhìn Tây Vân đất cái, xoay người đuổi theo.

      " cần, phụ vương còn chờ Bản Quận chúa trở về phủ dùng bữa." Dứt lời, cũng quay đầu lại rời , ở trong mắt nàng, phủ tướng quân này đáng để nàng nhìn.

      Tô Nghệ Tuyền tự nhiên nhìn ra được nàng khinh thường, trong lòng tức giận, nhưng nghĩ đến nàng hạ uy trước mặt Tô Tiểu Vũ, liền so đo với nàng, đợi nàng gả vào hoàng thất, phải kiêng kỵ nữ nhi vương phủ nào cả.

      Khôi phục ưu nhã thường ngày, Tô Nghệ Tuyền khiêu khích nhìn Tô Tiểu Vũ cái, quay người .
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :