1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng- Thụy Tiếu Ngai (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆Chương 14: Đứa hiếu thuận.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "A a a a a!"

      Nha hoàn người làm nhìn thấy vũng máu me nhầy nhụa, vẫn còn co giật, bị sợ đến thét lên, có người ngay tại chỗ nôn mửa, cuống quít muốn chạy, lại trật chân té, ngã ngồi mặt đất.

      Từ Thiến là người an tĩnh nhất, dù là nha hoàn đặt người nàng, cũng giống như bình thường, mắng to nha hoàn kia, cặp mắt nàng nhìn chằm chặp chỗ này, có chút trống rỗng vô hồn, sắc mặt tái nhợt thấy tia huyết sắc.

      "Là ngươi làm sao?"

      Từ Thiến được người hầu giúp đỡ, lảo đảo đứng lên, quay đầu, ngơ ngác hỏi Tô Tiểu Vũ, người sau lưng nghe vậy, rối rít bị sợ lui về phía sau.

      Tô Tiểu Vũ nhíu mày, hình như rất hài lòng về biểu của bọn họ, cũng , chỉ là vô tội nháy mắt mấy cái, rồi sau đó, gật đầu.

      Sau khi mọi người ở đây thấy nàng gật đầu, lập tức tán loạn, Từ Thiến lần nữa ngã ngồi mặt đất, tái mặt, giọng , "Ngươi phế vật tay trói gà chặt, , thể nào. . . . . ."

      "Ta có qua ta là phế vật sao?" Tô Tiểu Vũ thấy mọi người chạy hết, đứng dậy, tới bên cạnh Từ Thiến, chậm rãi ngồi xuống, vô tội hỏi.

      "Ngươi là phế vật." Từ Thiến run rẩy thân thể, ngừng lắc đầu, Tô Tiểu Vũ thấy gương mặt nàng trong mắt, căn bản là ác ma kinh khủng nhất, "Đúng, đúng phế vật. . . . . ."

      "Ta ở lại chỗ này, là muốn tìm tung tích mẫu thân, làm phế vật, phiền toái rất nhiều đó?" Tô Tiểu Vũ bên cạnh, rất là nghiêm túc giải thích.

      "Ma, ma quỷ. . . . . ." Từ Thiến giãy giụa lui về phía sau, ngừng lắc đầu, tại sao có thể biến người thành cái dạng kia, người trước mắt căn bản là ma quỷ

      "Ma quỷ thù rất dai ." Tô Tiểu Vũ mắt to khẽ cong, cười tủm tỉm nhìn Từ Thiến, thấy nàng sợ, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người tới ngọt ngào hô tiếng, "Phụ thân."

      Lão gia? Đúng, lão gia có thể cứu nàng, có thể cứu nàng! Từ Thiến vội vàng nhìn về phía Tô Thanh Viễn tới, lại phát , Tô Thanh Viễn nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ, ánh sáng trong mắt kia nóng bỏng, giống như có thể đốt cháy nàng, thân thể đột nhiên hết sức, Từ Thiến cũng chịu được nữa, té xỉu.

      "Tiểu, Tiểu Vũ." Tô Thanh Viễn sững sờ nhìn Tô Tiểu Vũ, mặt của nàng rất giống mẫu thân nàng, phần khí chất thoát tục kia, hình như ánh mắt thông qua nàng nhìn thấy người khác, trong mắt từ từ nổi lên si mê.

      "Phụ thân nhớ mẫu thân rồi hả?" Tô Tiểu Vũ đứng dậy, nhàn nhạt cười, chống lại mắt Tô Thanh Viễn.

      Tô Thanh Viễn cứ điên rồ gật đầu như vậy, ngay sau đó trong mắt lộ ra phẫn hận, ", ta nhớ nàng, nàng là tiện nhân, nàng chạy chốn cùng nam nhân khác!"

      Tròng mắt, trong mắt che lại sát ý, lần nữa giương mắt tất cả đều thành uất ức, bĩu môi, trong mắt Tô Tiểu Vũ dâng lên sương mù, miệng cũng hơi nhếch, cái loại đó vừa thấy thương, khiến Tô Thanh Viễn nhịn được mềm lòng.

      "Thế nào?" Tô Thanh Viễn cau mày, lòng đành.

      " có gì, chỉ là vì nương cảm thấy đáng giá." Tô Tiểu Vũ cười tiếng thê lương, mê mang nhìn phía chân trời.

      Tô Thanh Viễn chỉ cảm thấy tâm níu chặt, nắm chặt quả đấm, hơi khó hiểu mở miệng mà hỏi, "Vì sao đáng giá."

      "Phụ thân có biết, mẫu thân, chưa bao giờ cùng nam nhân chạy chốn, nàng mặc dù thương phụ thân, nhưng nàng là tiểu thiếp của người, vậy nhất định phản bội ngươi." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn Tô Thanh Viễn, thấy trong mắt có chút động tâm, thầm hừ tiếng, tiếp tục , "Phụ thân có biết, ta mất tích ba năm, là đâu ?"

      Tô Thanh Viễn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong lời của nàng, nghe được nàng tiếp tục chuyện, tự chủ khẩn cấp hỏi, "Nơi nào?"

      "Nữ nhi, bái sư học nghệ." Tô Tiểu Vũ nghĩ đến ba năm này, ánh mắt có chút phức tạp, xem trong mắt Tô Thanh Viễn, chỉ có đau lòng, tiểu nữ nhi thân mình bái sư học nghệ, là gian khổ.

      "Ngươi có thể trở về phủ tướng quân."

      Tô Thanh Viễn mới vừa xong, vẻ mặt Tô Tiểu Vũ lập tức trở nên bi thương, trong mắt tràn đầy nước mắt, run giọng , "Phụ thân, ban đầu mẫu thân là bị người ta cướp , nàng vốn dĩ phải tự mình rời , nhưng ngươi tin tưởng lời đại nương , nhận định mẫu thân phản bội ngươi, ta làm sao dám trở lại!"

      Bi thống này, khiến Tô Thanh Viễn hận tát mình cái được, ra là, chân tướng ban đầu như vậy sao?

      "Chính ta ở nơi này, mẫu thân trông nom, chịu hết khuất nhục, nhưng phụ thân nghe hỏi, thời điểm lâu, ta nản lòng thoái chí, nhưng vì lấy được chút tin tức của nương, chỉ có thể lưu lại, cho nên mỗi lần ta chuyện cùng với phụ thân, đều chỉ hỏi chuyện nương."

      " xin lỗi, là phụ thân tốt." Tô Thanh Viễn đau lòng cực kỳ, biết nàng bị người bắt , trong lòng oán hận biến mất, nhìn lại Tô Tiểu Vũ chỉ còn thương tiếc, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, lập tức vội la lên, "Vậy ngươi có biết vị trí mẫu thân ngươi ?"

      "Phụ thân biết, nữ nhi làm sao biết?" Tô Tiểu Vũ lắc đầu cái, "Nữ nhi vốn là muốn bỏ qua, mấy ngày nữa liền rời khỏi phủ tướng quân, tiếp tục cuộc sống lần nữa, nhưng hôm nay, Từ Thành Ngọc lại đến trong viện ta, làm nhục ta, là đại nương gả ta cho !"

      nơi này, Tô Tiểu Vũ có chút sụp đổ, bộ dáng kia, ràng là chịu hết khuất nhục, giống như bộ dáng nữ tử tuyệt vọng.

      "Lớn mật, nữ nhi của Tô Thanh Viễn ta sao có thể gả cho loại vô dụng này." Tô Thanh Viễn vừa nghe, bên ngoài đau lòng càng thêm tức giận, cúi đầu, nhìn Từ Thiến té xỉu, trong mắt đều là ý lạnh, Tiểu Vũ cho dù phải nữ nhi ruột thịt của , nhưng nàng xuất sắc như thế, sao có thể gả cho cái loại côn đồ đó, tức giận vô cùng, về phía Từ Thành Ngọc ra kiếm, trực tiếp kết thúc tính mạng .

      "Người tới, đưa phu nhân trở về." Tô Thanh Viễn lạnh giọng , tới trước mặt của Tô Tiểu Vũ, cười ôn hòa, dáng vẻ phụ thân tốt, "Tiểu Vũ, trước kia là phụ thân tốt, phụ thân bồi thường cho ngươi, từ hôm nay, ngươi liền vào ở Khanh Ngọc các, đó là lầu các ta vì nương ngươi chuẩn bị, chỉ là. . . . . ."

      Tiểu Vũ chẳng những có dung mạo của mẫu thân nàng, vừa nhìn bộ dạng Từ Thành Ngọc bị thương, e rằng nàng thân võ nghệ cao cường, bên trong trẻ tuổi, tuyệt đối là người nổi bật, lúc nãy nghe nàng muốn rời khỏi phủ tướng quân, vậy làm sao có thể?

      Theo ý , Tô Tiểu Vũ tàn nhẫn như vậy, đều là bởi vì nhiều năm chẳng quan tâm, nếu đối sử với nàng tốt chút, có thể sử dụng cho bản thân, nữ nhi này mang ra ngoài, nhị mỹ lăng thành cũng tính là gì, dù sao việc lớn của đất nước là ở lưng ngựa, võ nghệ càng hữu dụng so với cầm kỳ thư họa.

      "Phụ thân cần nhiều lời, nữ nhi hiểu, nữ nhi biết phụ thân vẫn ái nữ nhi, vậy liền đủ rồi, nữ nhi rời ."

      "Được, được, nữ nhi tốt của ta, phụ thân nhất định tìm được nương ngươi, về sau chúng ta vui vẻ ở chung chỗ." Tô Thanh Viễn vui vẻ cười to, cười đến ôn hòa, thị vệ đột nhiên vào ghé vào lỗ tai mấy câu.

      Vẻ mặt Tô Thanh Viễn nghiêm túc, nữa tỉ mỉ khai báo mấy câu, thấy vẻ mặt Tô Tiểu Vũ nhu thuận, trong lòng càng thêm thích cực kỳ, gật đầu cái, quay người .

      Chờ rời , Tô Tiểu Vũ mới chậm rãi thu hồi vẻ mặt, giơ tay lên lau khóe mắt lệ biến mất, lười biếng ngoắc môi, trong mắt đều là châm chọc, trước kia coi trọng dung mạo nương nàng, bây giờ nhìn thấy võ công của nàng, tính toán rất tốt, nàng là đứa hiếu thuận vậy theo chơi.
      PhongVy thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆Chương 15: Nảy sinh thù hận.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Đêm ấy trăng sao, tấm màn đen bao phủ trời đất, tràn đầy đè nén.

      Thiến Ảnh các, nha hoàn người làm tất cả đều bị đuổi ra khỏi lý viện, từng cái dám thở mạnh tiếng, trong sân an tĩnh đáng sợ.

      Tướng quân mặt đen vào rất lâu rồi, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Bóng hình xinh đẹp trong các, Từ Thiến thể tưởng tượng được nhìn Tô Thanh Viễn, tất cả trong mắt là tuyệt vọng, "Ngươi tin nàng?"

      "Tiểu Vũ khéo léo hiểu chuyện, tin nàng, chẳng lẽ tin tưởng ngươi nữ nhân ác độc?" Vừa nghĩ tới năm đó nàng lừa mình, hại bỏ lỡ thời gian tốt nhất cứu mẫu thân Tiểu Vũ về, trong lòng Tô Thanh Viễn muốn ngừng lửa giận cũng ngừng được.

      "Khéo léo hiểu chuyện? Ngươi nhìn thấy nàng làm sao giết cháu của ta sao?" Từ Thiến khiếp sợ nhìn , chẳng lẽ Tô Tiểu Vũ hủy thi diệt tích?

      Tô Thanh Viễn tự nhiên nhìn thấu suy nghĩ trong mắt Từ Thiến, hừ lạnh , "Loại chất nhi như vậy còn muốn lấy nữ nhi của ta, chết cũng đáng đời."

      Vừa nghĩ tới võ công của Tô Tiểu Vũ, trong lòng vẫn còn có chút kinh ngạc, kiểm tra thi thể, đều là lá cây gây thương tích, còn tuổi liền có thể điều khiển lá cây đả thương người, thành tựu ngày sau, sợ là đuổi kịp, nghĩ tới đây, khỏi có chút sợ, nếu vẫn như cũ đối sử chẳng quan tâm tới nàng, mặc cho đôi mẫu tử này khi dễ nàng, để cho nàng chạy, tổn thất, nếu khiến nàng hận mình, vậy. . . . . .

      "Lão gia, ngươi sao có thể tuyệt tình như thế?" Từ Thiến nhìn Tô Thanh Viễn, đột nhiên cảm thấy xa lạ.

      "Đời ta chỉ người nữ nhân, ngươi để cho ta hiểu lầm nàng nhiều năm như vậy, ta dứt tình, chẳng lẽ muốn nâng niu ngươi trong tay?" Tô Thanh Viễn châm chọc cười, thấy nàng còn muốn điều gì, giơ tay tát cái.

      "Ba" tiếng, Từ Thiến bị đánh ngã mặt đất, mặt có lưu vết sẹo, thêm dấu tay hồng hồng đằng trước, sợi tóc xốc xếch, cặp mắt sưng đỏ, lệ rơi ngừng, vốn là quý phụ, hôm nay lại biến thành như vậy, nam nhân, quả làm tổn thương người.

      "Tốt với Tiểu Vũ chút, nữ chủ nhân Tô phủ này vẫn là ngươi." Cùng là vợ chồng, nhìn nàng như vậy, Tô Thanh Viễn thở dài cái, lạnh nhạt , liền xoay người rời .

      Từ Thiến cười, nước mắt rơi xuống đất đạp nát thành tuyệt vọng, cả đời, kết quả lấy được cũng chỉ có thế, nàng còn có thể thể ?

      Đối sử tốt với Tô Tiểu Vũ? Nàng hận thể giết chết nàng!

      Nhưng địa vị bây giờ của nàng, còn phải dựa vào nàng mới có thể tiếp tục, châm chọc, quá châm chọc!

      "Mẫu thân!"

      Tô Nghệ Tuyền cũng nghe chuyện ngày hôm nay, khiếp sợ nhanh chóng chạy tới, thấy bộ dáng Từ Thiến lúc này, tức giận trợn tròn mắt.

      "Nương ngươi sao chớ?" Tô Nghệ Tuyền đỡ nàng dậy, mắt lập tức đỏ, trong mắt to xinh đẹp thể tin, "Phụ thân tại sao có thể làm vậy với người, người là thê tử của. . . . . ."

      "Thê tử? Ha ha, lúc nào coi ta như thê tử?" Từ Thiến bi thương cười, ôm Tô Nghệ Tuyền vào trong ngực, trong mắt khô cạn đột nhiên có tia tức giận, "Tuyền Nhi, Tuyền Nhi, hai mẹ con chúng ta tại cái gì cũng có, chỉ có thể dựa vào mình, chỉ có mình, biết ?"

      "Nương, người có ý gì?" Trong lòng Tô Nghệ Tuyền cả kinh, mơ hồ có dự cảm xấu.

      "Tuyền Nhi, phụ thân ngươi thương ngươi nữa." Từ Thiến vô lực , Tô Thanh Viễn để Tô Tiểu Vũ tiến vào viện tốt nhất Tô phủ, Khanh Ngọc các, Khanh Ngọc. . . . . . Khanh Ngọc. . . . . . Giai khanh như ngọc. . . . . .

      Nàng tranh giành nửa đời, vẫn thắng nổi nữ nhân kia.

      "Nương, người như vậy là có ý gì?" Mặt Tô Nghệ Tuyền trắng bệch, gấp gáp hỏi.

      Từ Thiến lau nước mắt, từ từ bình tĩnh lại, trong mắt dần dần lên ngoan, "Phụ thân ngươi để Tô Tiểu Vũ vào ở Khanh Ngọc các, nàng, lại được cưng chiều, phụ thân ngươi bao giờ quan tâm chúng ta nữa." Giống tám năm trước.

      Tô Nghệ Tuyền nghĩ đến tám năm trước, nàng là tiểu thư con vợ cả, nửa phần bằng tiện nhân kia, tại sao có thể, tại sao sau khi nàng có thể lấy được tôn quý, lại muốn đánh nàng xuống địa ngục!

      "Nương, muốn ta làm sao?" Tô Nghệ Tuyền khổ sở nhắm mắt lại, mặc dù nàng điêu ngoa tùy hứng, nhưng đây đều tạo lên từ thương của phụ thân, nếu có điều này, cái gì nàng cũng có, những quan gia tiểu thư kia xem thường nàng, những người kia chế nhạo nàng, nàng muốn!

      Trong lòng sinh ra nồng nặc hận ý, tại sao, Tô Tiểu Vũ tại sao thể vĩnh viễn là phế vật, nàng tại sao lại được phụ thân thương !

      "Tuyền Nhi, phụ thân ngươi coi như hận ta, nhưng làm khó ngươi, còn trông cậy ngươi vào hoàng thất, cho vẻ vang." Từ Thiến chê cười, yên lặng nhìn Tô Nghệ Tuyền, tiếp, "Mặc kệ phụ thân ngươi đối sử với ngươi thế nào, ngươi phải chịu đựng, chờ gả vào hoàng thất, lần nữa báo thù Tô Tiểu Vũ."

      "Nữ nhi hiểu." Tô Nghệ Tuyền thầm nhớ kỹ, lấy ra khăn tay, lau mặt cho Từ Thiến, sau đó đắp chăn lên cho nàng.

      "Nương, ngươi phải nghỉ ngơi tốt, nữ nhi chỉ có ngươi."

      "Con ngoan." Từ Thiến lộ ra nụ cười lòng, cũng có chút mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp .

      Tô Nghệ Tuyền nhìn mẫu thân nàng già hơn rất nhiều, nhắm mắt lại, lau nước mắt, lần nữa mở mắt trong mắt tất cả đều là ác độc.

      Tô Tiểu Vũ, ta Tô Nghệ Tuyền thề, đời này, chỉ cần ta còn ngày, nhất định để cho ngươi sung sướng.

      Đợi Từ Thiến ngủ say, Tô Nghệ Tuyền chậm rãi ra ngoài Thiến Ảnh các, bao lâu, liền nhìn thấy bên cạnh hồ sen có bóng dáng lại có lưu quang nhàn nhạt, mắt chợt trợn to, đây là gấm lưu thải!

      Gấm lưu thải giá trị ngàn vàng, phụ thân bởi vì công trận cũng chỉ được Hoàng đế thưởng cuộn, ban đầu nàng hết lời cầu khẩn phụ thân, mới được nửa cuộn, nữ nhân này làm sao có?

      Tô Tiểu Vũ cảm thấy tầm mắt sau lưng, nhíu mày, xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt như vẽ, dáng người nhàng linh động, thân gấm lưu thải giống người phàm, càng giống như tiên tử cung trăng.

      Tô Nghệ Tuyền kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, là nàng, là nàng. . . . . .

      "Ngươi làm sao có gấm lưu thải!" Tô Nghệ Tuyền tới hai ba bước, đôi mắt đẹp trợn tròn, trần đầy kinh ngạc và tức giận. gì

      "Tại sao ta thể có?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, vô tội cười, cúi đầu lặng lẽ nhìn xiêm y của mình, trừ đắt chút, có gì đặc biệt cả.

      Nếu người khác biết trong lòng nàng có suy nghĩ này, sợ là thổ máu tam thăng, nghìn vàng chẳng qua chỉ đắt chút!?

      "Phụ thân, phụ thân đưa cho ngươi?" Tô Nghệ Tuyền run giọng hỏi, trong mắt kia có tia hiểu.

      Nghe đến đó, Tô Tiểu Vũ coi như hiểu, có chút uất ức, "Đúng nha tỷ tỷ, đây là phụ thân cho ta, mà ta hiểu, tại sao chỉ có kiện, đẹp mắt, ta còn muốn muốn thêm màu tím nữa. . . . . ."

      "Đủ rồi!" Tô Nghệ Tuyền đố kị đỏ ngầu cả mắt, gầm tiếng, đôi tay nắm thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

      Nếu lúc trước Tô Nghệ Tuyền vẫn ôm lấy tia hi vọng với Tô Thanh Viễn, bây giờ, chỉ còn lại tuyệt vọng.

      Trong lòng thù hận nồng nặc tan được, Tô Nghệ Tuyền hung ác nhìn Tô Tiểu Vũ cái, xoay người rời .

      Tô Tiểu Vũ nhếch môi, cúi đầu kéo váy người mình, Tây Vân chê nàng mặc vải quá thô, sáng nay len lén đổi cái, làm nàng đau đầu, đúng là có chú ý, ngờ có thể làm Tô Nghệ Tuyền tức giận. . . . . .

      Ừ, có thưởng!
      PhongVy thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆Chương 16: Quản bát quái.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Chỉ ngắn ngủn ba ngày, tin tức thứ nữ phủ tướng quân bị lãnh bạc bảy tám năm lần nữa lấy được sủng ái của tướng quân truyền khắp cả lăng thành, khiến người lăng thành khỏi cảm thán, thế đạo hay thay đổi.

      Khanh Ngọc các, khóm trúc tươi tốt, mát mẻ lịch tao nhã, nhiều màu sắc, lại làm cho người ta sinh lòng thích.

      "Tiểu thư, ngài mặc xiêm y nào? Đỏ, hay trắng. . . . . ." Cả người áo xanh, nữ tử trang phục nha hoàn giòn giã , nàng đứng sau lưng Tô Tiểu Vũ, cầm trong tay hai kiện y phục khoa tay múa chân người nàng.

      Mà giờ phút này gương mặt Tô Tiểu Vũ lạnh lẽo trừng mắt trước nữ nhân lộn xộn, thầm cắn răng.

      Nửa giờ, nữ nhân này xong chưa!

      "Tây Vân."

      Tô Tiểu Vũ khóe miệng co rút, trực tiếp đưa tay đoạt lấy hai xiêm áo, chỉ nháy mắt, liền hóa thành vải vụn đầy trời.

      Nha hoàn áo xanh này chính là Tây Vân, nàng lúng túng nhìn tay mình trống trơn, gãi gãi đầu, yên lặng lui về phía sau bước.

      Vừa nghe chủ tử Tiểu Vũ bên này bắt đầu hành động, nàng liền xung phong nhận việc tới đây làm nha hoàn thân cận, trước kia chủ tử Tiểu Vũ muốn giả bộ nhu nhược, có biện pháp mới chuẩn bị cho nàng ít vải rách, nhưng bây giờ " hết cơn khổ, đến ngày sung sướng" rồi nha, dĩ nhiên là muốn chủ tử Tiểu Vũ ăn mặc xinh đẹp rồi.

      Chỉ là. . . . . . Chủ tử Tiểu Vũ nhà nàng hình như có kiên nhẫn.

      " Chủ tử Tiểu Vũ, chủ tử, ta. . . . . ." Tây Vân lấy lòng cười cười.

      "Mặc cái này." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh tiếng, tiện tay từ phía sau kéo ra xiêm áo, vứt trước mặt Tây Vân.

      Ánh mắt Tây Vân sáng lên, lập tức cầm lên nhìn, trong chốc lát quyết định kiểu tóc gì xứng với y phục, lúc cầm lên trong nháy mắt, nụ cười cứng ngắc.

      Nam, nam trang!

      Tô Tiểu Vũ thấy dáng vẻ Tây Vân bị đả kích, khỏi dở khóc dở cười, người bị dày vò nửa canh giờ là nàng có được hay ?

      Ngọc Mãn Đường nhã gian lầu hai.

      Tô Tiểu Vũ, Tây Vân, Ngân Diện, Liễu Nguyệt, Thừa Phong thân áo trắng vây quanh ngồi xuống, bốn người nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ.

      "Làm gì nhìn ta như vậy?"

      Tô Tiểu Vũ bị mấy người nhìn giải thích được, để ly xuống, lạnh nhạt .

      Bốn người nhìn nhau cái, cuối cùng do Liễu Nguyệt mở miệng, "Chủ tử, chúng ta nghe , thời gian trước ngươi ở buổi đấu giá, chỗ rất xa xỉ, sau đó gặp vô cùng. . . . . ."

      "Tây Vân." Tô Tiểu Vũ chậm rãi hí mắt, nhìn về phía Tây Vân, ly trà cầm tay vô thức nắm chặt.

      "Tiểu, chủ tử Tiểu Vũ." Tây Vân thi triển khinh công, chợt nhảy ra, đồng thời ly trà rời tay, đánh vào ghế, "Bang" tiếng, bể.

      "Chủ tử xuống tay lưu tình." Ngân Diện vì Tây Vân cầu cạnh, hôm đó thấy chủ tử trở lại, vẻ mặt có chút đúng, ba người bọn họ mới tìm đến Tây Vân, uy hiếp dụ dỗ nửa ngày mới moi ra được, chủ tử tức giận, tự nhiên thể cho nàng mình gánh chịu.

      "Chuyện mẫu thân, có tin tức mới rồi hả?" Tô Tiểu Vũ nhàng thở ra hơi, hỏi.

      Bốn người thầm thở hơi, bọn họ tra xét rất nhiều lần đều có kết quả, lúc này mới cả gan hỏi, ai biết chủ tử thiếu chút nữa nổi giận.

      Thừa Phong tao nhã lịch cười : "Chủ tử, ta nghe được, Phong Tịch thành hai tháng sau có đại hội đoạt bảo, bảo vật gì chưa biết, nhưng lão nhân nhất định tới vì cái này."

      Con mắt tối sầm lại, tình cảm nồng đậm gần như đè nén được, Tô Tiểu Vũ gật đầu, chậm rãi nhếch môi, mặc dù cười, nhưng cực kỳ có uy nghiêm, "Cho các ngươi trong thời gian 1 tháng chuẩn bị, an bài xong chuyện Vũ các, tháng sau, lên đường Phong Tịch thành."

      "Vâng" bốn người cùng nhau đáp.

      "Chủ nhân người kia, phủ tướng quân ngươi muốn xử trí như thế nào?" Phủ tướng quân mặc dù ngại, nhưng trong thời gian 1 tháng liền muốn giải quyết, hình như có chút khó khăn.

      "Ta vốn muốn trực tiếp đem những vật kia ra, trực tiếp mang vốn liếng của Tô Thanh Viễn ." Tô Tiểu Vũ cười gian, trong mắt đều là đùa giỡn, "Chỉ là, ta nghĩ được cách chơi mới."

      "Vậy, vậy là cái gì?" Tây Vân rốt cuộc nhịn được tâm tình bát quái, lặng lẽ lên, để lộ khuôn mặt tươi cười hỏi.

      "Từ từ ." Tô Tiểu Vũ khó nổi lên hứng thú chơi đùa, nhìn ánh mắt bọn họ ràng rất đè nén tò mò, muốn biết chỗ hấp dẫn.

      Mắt Liễu Nguyệt nhíu lại, cắn răng nghiến lợi đọc nhấn từng chữ, "Chủ tử, ngươi biến thành xấu!"

      "Có sao, rất tốt." Tô Tiểu Vũ lại đổi lại dáng vẻ vô tội, nháy mắt, khiến bốn người mềm lòng.

      A, nàng vẫn thích nhìn chủ tử uy nghiêm hơn.

      Tây Vân nâng trán.

      " có chuyện gì, giải tán thôi." Trầm mặc hồi lâu, Tô Tiểu Vũ đứng dậy ra ngoài cửa, quên quay đầu lại .

      "Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi đâu, chờ ta chút!" Tây Vân lấy khối bánh ngọt nhét vào trong miệng, lập tức theo.

      "Các ngươi , chủ tử có phải thích nam nhân kia ?" Liễu Nguyệt chờ Tô Tiểu Vũ về, mới yên tâm lớn mật hỏi.

      Ngân Diện sững sờ, giương mắt nhìn Thừa Phong, "Thừa Phong, ngươi ."

      "Khụ, Làm sao ta biết!" Thừa Phong sặc hớp trà, nhìn Ngân Diện ngu ngốc lúc, "Cả nam nhân là ai ta cũng biết, ta cái gì."

      "Rất thần bí, Bạch gia, chủ nhân phòng đấu giá số 13." Vẻ mặt Liễu Nguyệt bị kích lên ý chí chiến đấu khiến hai người nam nhân này kinh hãi, chỉ là nhắc tới cũng lạ, trong Vũ các, Ngân Diện phụ trách ám sát, Thừa Phong phụ trách buôn bán, Tây Vân chuyên Tô Tiểu Vũ cung cấp, Liễu Nguyệt phụ trách tình báo, chỉ cần Liễu Nguyệt muốn tra, tra được, nhưng lúc này nàng coi như là đụng vách tường.

      "Chủ tử , chúng ta vẫn ngồi ở nơi này làm gì?" Sauk hi Thừa Phong uống hết năm ly trà, .

      "Ăn cơm." Ngân Diện tháo mặt nạ xuống, mới hết nhiệm vụ, thấy chủ tử lưu lại tin tức, vội vã chạy tới, lúc này đói bụng lâu rồi.

      Quả quyết nhìn vẻ mặt hai người kinh ngạc khinh bỉ, Ngân Diện bình tĩnh gọi tiểu nhị tới, kêu bàn món ăn.

      Liễu Nguyệt và Thừa Phong khóe mắt giựt giựt, rất ăn ý cảm thấy, Ngân Diện theo chủ tử lâu, cũng biến thành bình tĩnh.

      Lại , Tô Tiểu Vũ chậm rãi , vẻ mặt thanh đạm biết nghĩ cái gì, khiến Tây Vân nghĩ suy đoán được.

      ra , Tô Tiểu Vũ chưa nghĩ ra muốn nơi nào, thời điểm trước kia giả bộ có tác dụng, chạy hai đầu từ Vũ các đến Tô phủ; tại Tô Thanh Viễn biết nàng giả bộ, nàng cũng cần luôn luôn trở về Tô phủ, chuyện của nương cũng có đầu mối, Vũ các cũng cần trở về.

      "Ngươi tên ăn xin thối, đứng lại cho ta!" Đột nhiên, đường lao ra bốn năm người mặc quần áo gia đinh giống nhau, bọn họ đuổi theo tên ăn xin vóc người nhắn, này tên ăn xin quần áo rách tung rưới nhìn ra màu sắc quần áo, bị đuổi rất nhếch nhác, lảo đảo nghiêng ngã.

      "Tránh ra, tránh ra!"

      đường mọi người thấy vậy, rối rít tránh ra.

      "Những người kia là ai?" Tô Tiểu Vũ nhìn đám người đuổi theo cách đó xa, ánh mắt dừng ở người tên tiểu khất cái kia, trong mắt thoáng qua tinh quang.

      "A, đó là gia đinh Tướng phủ." Tây Vân nhìn y phục những gia đinh kia cái, .

      "Vậy ngươi có biết, tại sao bọn họ muốn đuổi theo tên tiểu khất cái kia ?" Tô Tiểu Vũ cầm cây quạt nâng cằm lên, nhíu mày hỏi.

      "Chủ tử Tiểu Vũ, ta rất thông minh, nhưng ta phải là tiên tri." Con mắt co lại, Tây Vân phát mình hiểu chủ tử chút nào.

      "Nhưng ta muốn biết làm sao giờ?" Tô Tiểu Vũ lười biếng cười, nhìn Tây Vân trong mắt, chỉ cảm thấy quỷ dị.

      " biết." Tây Vân mắt xem mũi, mũi xem tâm, muốn trả lời.

      "Muốn biết a. . . . . ." Tô Tiểu Vũ tà khí mà cười, giọng nỉ non, ánh mắt nhìn tên tiểu ăn mày bộc phát đùa giỡn, "Cho nên, cứu người thôi...!"

      Dứt lời, bên cạnh Tây Vân thấy bóng dáng của Tô Tiểu Vũ.
      PhongVy thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆ Chương 17: Tên ăn xin nghịch ngợm.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Mọi người chỉ cảm thấy ra mặt có cơn gió thổi qua, đường còn bóng dáng của tiểu ăn xin, những tên gia đinh kia hai mặt nhìn nhau, hoảng sợ nhìn bốn phía, nếu phải ban ngày, bọn họ nhất định cho là thấy quỷ, nếu tại sao cái tên ăn xin tại sao đột nhiên biến mất?

      Tây Vân nhức đầu vỗ trán cái, nàng tốt nhất nên trở về phủ tướng quân, chủ tử Tiểu Vũ biết đâu.

      "Tiểu nhị, ta muốn gian phòng khách, chuẩn bị xong nước nóng." Tô Tiểu Vũ mang theo tiểu ăn xin vào khách trọ gần đây, nhàn nhạt phân phó .

      Tiểu nhị sững sờ, thấy người tới quần áo cao quý, vội vàng cười nịnh , "Được, khách quan trước theo tiểu nhân, sau đó nước nóng liền đến."

      Tô Tiểu Vũ "Ừ" tiếng, xách theo tiểu ăn xin lên lầu.

      Lầu dưới đám thực khách thấy vậy, nghị luận ầm ĩ, dù sao người nào thấy quý công tử mang theo tiểu ăn xin bẩn thỉu, đều cảm thấy kỳ quái.

      Đóng cửa phòng, Tô Tiểu Vũ đặt tiểu ăn xin lên giường, mình tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó, cười khanh khách nhìn tên ăn xin.

      Tiểu ăn xin này mặt bẩn thỉu, thấy mặt mũi, thế nhưng đôi mắt to tròn trắng đen ràng, cực kỳ sáng.

      "Tại sao muốn cứu ta?" Tiểu ăn xin nhìn Tô Tiểu Vũ, cười híp mắt , thanh trong trẻo yếu ớt, nghiễm nhiên là nương.

      Tô Tiểu Vũ nhún vai, ngọc phiến chỉ ngoài cửa, "Tắm rửa trước."

      "Tốt." Tiểu ăn xin đồng ý, chờ tiểu nhị kia mang nước nóng lên, cũng quản trước mặt còn nam nhân ngồi, liền bắt đầu cởi áo nới dây lưng.

      "Ta còn ở đây, ngươi cũng thực có can đảm cởi." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, ngay từ đầu cứu nàng là vì vật kia, tại hứng thú rồi.

      Tiểu ăn xin cởi áo, nhảy vào trong thùng nước, "Rầm rầm" nước tràn ra vũng lớn, nếu phải Tô Tiểu Vũ nhanh tay, sợ thân áo sớm ướt.

      " nữ oa oa, còn giả bộ nam nhân." Tiểu ăn xin đùa bỡn nước, hừ .

      Tô Tiểu Vũ lần này tò mò, đưa tay sờ yết hầu giả cổ cái, tùy ý xé xuống, "Yết hầu quá giả?"

      "Là hương nữ nhân." Tiểu ăn xin từ trong nước ló đầu ra, bẩn thỉu mặt rửa sạch, khuôn mặt trắng noãn xinh xắn dễ thương, đôi mắt hạnh nhàng động lòng người, mũi dọc dừa đôi môi, tuyệt thế, cũng có thể khuynh thành.

      Tô Tiểu Vũ thấy bộ dáng nàng, hài lòng gật đầu cái, ánh mắt của nàng cũng tệ lắm, mới vừa nhìn cảm thấy nàng là mỹ nữ, quả nhiên.

      "Ta thấy ngươi giả trang nam cực kỳ giống, nếu như phải quá gần ngươi, thấy chút xíu mùi thơm của nữ nhân, ta phân được." Tiểu ăn xin nằm ở thùng nước, hai cánh tay trắng bóng để thành thùng nước, chớp mắt to, bội phục .

      "Đa tạ khích lệ." Tô Tiểu Vũ gật đầu cái, ném yết hầu giả lên bàn, thân thể dựa vào phía sau, lười biếng nhếch môi, "Ngươi trộm ở Lưu Phàm Vũ cái gì?"

      "Ha ha ha, nữ oa oa ngươi đúng là đáng , ràng biết, còn hỏi." Tiểu ăn xin cười lớn, nàng cứu nàng phải là vì món đồ kia sao.

      Bị nữ nhân lớn hơn bao nhiêu gọi con nít, Tô Tiểu Vũ thích bĩu môi, cũng lười cùng nàng nước đục thả câu, "Ta muốn ngọc thiền, ngươi muốn cái gì?"

      Ngọc thiền ở Lưu Phàm Vũ là tiên đế ban thưởng, tự tạo thành tới nay vẫn ngâm mình ở trong nước thuốc, nếu mài thành bụi phấn, ăn thêm tử hiệp thảo vào người, có tác dụng cực lớn cho việc luyện võ luyện đến bình cảnh.

      "Ngươi gặp được bình cảnh." Tiểu ăn xin nhíu mày, từ xuống dưới quét vòng, "Làm sao ngươi biết ngọc thiền ở tay ta?" Người tướng phủ đều biết, chỉ coi nàng là tên đói trộm đồ.

      "Đoán được." Tô Tiểu Vũ cười , nàng tương đối mẫn cảm với vật có dược, phải người thường có thể biết, lúc nãy tên tiểu ăn xin ở chỗ thuận hướng gió, nàng trong lúc vô tình ngửi thấy được, mới cứu nàng.

      Lần này tiểu ăn xin hoàn toàn kinh ngạc, móc ra ngọc thiền ngửi cái, cỗ mùi vị nhàn nhạt, xa như vậy cũng ngửi được? Mũi chó cũng sánh bằng.

      Lười giải thích, đưa tay chộp cái, ngọc thiền liền đến tay của nàng, vừa dùng lực, ngọc thiền biến thành bột, Tô Tiểu Vũ cho thẳng vào miệng, nhất thời, cảm giác ấm áp từ đan điền dâng lên.

      "Trắng trợn cướp đoạt." Tiểu ăn xin bĩu môi, "Cầm bộ xiêm áo đến." Giọng điệu vui đùa, lại có loại bẩm sinh uy nghiêm, dứt lời, liền tiếp được xiêm áo bay về phía mình.

      Chờ nước chảy, trong khách trọ thấy tung tích Tô Tiểu Vũ .

      "Có ý tứ." Tiểu ăn xin sửa sang lại áo, mặc dù chỗ nên che kín cũng che, nhưng vẫn ra cửa, nàng đoán chắc có người đến nhận nàng đúng ?

      "Có ý tứ, có ý tứ cái rắm, tháng trước còn là thần thâu, hôm nay thành tên ăn xin rồi hả ?" Cửa phòng đóng mở, nam tử áo đen chậm rãi vào, là Bạch Thuật.

      Bạch Thuật bất đắc dĩ nhìn nữ tử trước mắt, đáy mắt là dịu dàng, tay sau lưng lấy ra bộ kim sắc lộng lẫy.

      "Chơi vui chứ sao." Tiểu ăn xin bĩu bĩu môi, cười híp mắt nhìn Bạch Thuật, nhảy tới trước mặt Bạch Thuật, hai cánh tay mở ra, ý bảo thay quần áo cho nàng.

      Người này nàng tùy hứng cũng được, nàng nhàm chán cũng được, thích khác, rất thích khiêu chiến nhân vật khác nhau, tại đến tên ăn xin nàng cũng thử qua, giờ có mục tiêu rồi.

      "Chanh nhi, ta là nam nhân." Bạch Thuật tức giận trừng nàng, nhưng là nam nhân có tâm huyết, nàng để cho thay quần áo, sợ ăn luôn nàng sao?

      Tuy như vậy, nhưng thủ pháp rất lưu loát, nhanh chóng đổi xong y phục cho nàng, tiểu ăn xin biến thành thiếu nữ tôn quý bức người.

      "Nhưng ngươi cũng là tướng công tương lai của ta phải sao!" Tư Thiên Chanh chu môi, tiến vào trong ngực Bạch Thuật, yếu ớt cọ.

      Bạch Thuật than thở, đưa tay nâng cằm của nàng lên, cúi người hôn, đây là nữ nhân , cưng chiều sao được?

      "Bạch, Bạch Thuật. . . . . ." Tư Thiên Chanh mắc cở đỏ bừng mặt, giương mắt nhìn chút, ôm lấy eo cường tráng của .

      hồi lâu, chờ Bạch Thuật hết hưng, ôm Tư Thiên Chanh ngồi ghế, cười như cười nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của nàng hỏi, "Chanh nhi có biết, nàng kia là ai ?"

      "Là mỹ nữ." Tư Thiên Chanh toét miệng cười, bộ dáng tiểu khả ái chọc cho Bạch Thuật thiếu chút nữa lại cầm được, chỉ có thể nhàng vỗ xuống đầu của nàng.

      "Là Tô Tiểu Vũ."

      "Ngươi...ngươi gì?" Tư Thiên Chanh chợt ngẩng đầu lên, trừng cặp mắt lớn, cái nha đầu kia chính là Tô Tiểu Vũ? A, rất xứng đôi với tiểu tử thúi kia, quan trọng nhất là, nàng thích!

      " trách được tùy ý nhắc tới ngọc thiền, ra là. . . . . . Tính toán ta!"

      Tư Thiên Chanh nhảy xuống đất, đôi mắt đẹp trợn tròn, tức giận, "Bang" tiếng về phía cái bàn, trực tiếp ném cái chén ở bàn xuống đất.

      "Chỉ ngươi dễ gạt." Bạch Thuật bật cười, kéo nàng về trong lòng, đau lòng xoa tay cho nàng, kể từ ngày đó đưa tử hiệp thảo cho Tô Tiểu Vũ, nghĩ, khi nào ra tay lấy ngọc thiền, lại nghĩ rằng cho Chanh nhi lấy, nếu sớm biết trước làm, làm hại Chanh nhi lăn thân bùn.

      " sao, ta trở về."

      Tư Thiên Chanh cười quỷ dị, trong mắt toàn là tính toán.
      PhongVy thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆Chương 18: Tranh thủ đồng tình.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Có được tử hiệp thảo và ngọc thiền, Tô Tiểu Vũ phải tìm chỗ tốt tiêu hóa, nếu như có thể đột phá, võ công của nàng liền tăng thêm tầng, cách mục tiêu cũng gần hơn chút.

      Vốn muốn tìm quán trọ, lại phát người tới phòng đấu giá Bạch gia, trong lòng hiểu, quỷ thần xui khiến thẳng tới phòng kế số mười ba.

      Lầu ba hộ vệ vừa thấy Tô Tiểu Vũ, liền lập tức tránh ra, cung kính cúi người chào, quản gia Bạch cho bọn xem qua bức họa, người này trực tiếp mang đến phòng kế số 13.

      Tô Tiểu Vũ nhíu mày, làm sao lại khẳng định như vậy, nàng còn có thể đến?

      Nghĩ nghĩ, nhưng bước chân ngừng, đến trước cửa phòng kế số 13, chút suy nghĩ liền đẩy cửa vào, phát Bạch Lê có ở đây, hài lòng gật đầu cái, có thể lặng yên luyện công, còn gì tốt hơn.

      Tô Tiểu Vũ ở giường nệm ngồi xếp bằng, vận công điều khí, lúc đột phá, tốt nhất nên có gì trói buộc, cho nên cởi giày vớ xuống, nới lỏng áo.

      Nhưng nàng lại ý thức được, nàng căn bản đề phòng Bạch Lê.

      biết qua bao lâu, Tô Tiểu Vũ khẽ toát ra từng sợi khói trắng, trong mắt còn có ánh sáng màu đỏ xẹt qua, tốc độ cực nhanh, lâu lắm, nàng liền mở hai mắt ra, hai tròng mắt đen nhánh có vui sướng nhàn nhạt, thời điểm nàng luyện công, rất ít khi có thể tập chung, hôm nay trạng thái ngược lại tệ.

      Giật giật thân, chỉ cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, dính như hồ, bĩu môi, thắt lại đai lưng, xuống giường êm, lười biếng duỗi lưng cái, toàn thân thư giãn, thoải mái nàng nhàng rên rỉ tiếng.

      "Trời tối rồi, còn sao?" Dễ nghe giọng nam từ phía sau truyền đến, sau khắc, người đến trước mặt Tô Tiểu Vũ.

      Bạch Lê dịu dàng cười, hôm nay tâm tình của tệ, hoặc là, là rất vui mừng, biết vật hôm nay tìm chỗ luyện công, lại nghĩ rằng, chọn phòng ngọc của .

      "Da hắc hổ kia ta làm bẩn rồi, ngày mai cho người trả lại ngươi ." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn , , nàng vừa ra ít mồ hôi.

      "Của ta chính là của ngươi, tại sao còn chưa nhận thức điều này?" Bạch Lê cau mày, giơ tay lên nghĩ gõ đầu của nàng, lại bị nàng nhanh chóng né tránh, nhưng nếu Bạch Lê muốn bắt người, như thế nào lại bắt được, cổ tay khẽ đảo đánh úp tới bả vai của nàng.

      Tô Tiểu Vũ trong mắt lóe lên tinh quang, thân hình vừa động, mau né , sau đó chủ động xuất kích, đánh tới ngực Bạch Lê, người sau cũng nhanh chóng né tránh.

      Hai người rất nhanh đấu trận, chiêu thức nhanh đến lỗi làm cho người ta hoa mắt, người bình thường căn bản là phân biệt được.

      "Đùng đùng" Tiếng ngọc nát vang lên, bình ngọc bể, cái ghế ngọc bể. . . . . .

      Bạch Lê lắc mình đến trước tháp ngọc, sau đó Tô Tiểu Vũ công kích tới, Bạch Lê nhìn sang giường sau lưng, bật cười, nội lực cường đại mở ra, trực tiếp đẩy lui Tô Tiểu Vũ mấy bước.

      "Vũ nhi, những thứ khác vỡ nát coi như xong, muốn cái giường này bể, ngươi để ta ngủ nơi nào?" Thân thể Bạch Lê ngửa lên, nửa tựa vào giường ngọc , lông hổ màu đen nổi bật lên da thịt như ngọc của .

      "Ngươi có chỗ khác ngủ à?" Tô Tiểu Vũ cười khẽ, thỏ gác hang động, nam nhân này sao có thể chỗ đặt chân.

      "Ngươi tâm tình rất tốt." Bạch Lê nhíu mày, chưa từng thấy qua vật cười vui vẻ, mặt mày giương , khiến người động lòng.

      Tô Tiểu Vũ giơ tay áo lau mồ hôi, nghe vậy, gật đầu cái, "Đánh với ngươi rất thoải mái." lâu có loại cảm giác này, vừa bắt đầu chỉ là muốn khiến Bạch Lê ăn chiêu của nàng, để cảm nhận được chiêu thức chút, đến cuối cùng biến thành đọ sức chính thức rồi, mặc dù có vận dụng lực lượng kia, nhưng vẫn rất thoải mái, ngay tiếp theo, tâm tình cũng khá lên nhiều.

      "A." Bạch Lê cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười khàn khàn, làm cho lòng người ngứa ngáy, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ, ở trong đó tham muốn giữ lấy thấy khiến Tô Tiểu Vũ kinh hãi.

      Nhàn nhạt liếc cái, Tô Tiểu Vũ xoay người tính toán rời , "Hôm nay tổn thất tính cho ta, cho người Vũ các lấy bạc."

      " thân mồ hôi, vô cùng bẩn đấy, biết xấu hổ ra ngoài sao?" Giọng Bạch Lê đột nhiên xuất phía sau nàng, nàng kịp tránh né vòng tay rắn chắc trụ hông của nàng.

      " người ta bẩn, cho nên, thả tay ra!" Tô Tiểu Vũ cắn môi, tức giận nhìn chằm chằm bàn tay ngang hông.

      "Ngọc nơi này, đều là tự tay ta mài, ngâm, như vậy trả?" Cằm Bạch Lê chống lên vai Tô Tiểu Vũ, cười hỏi.

      "Vậy trả." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, mới vừa thấy tốt bụng bây giờ liền thừa rồi, nàng ngu đến mức tin tưởng, công tử nhà giàu có cơ hội tự thân động thủ sao.

      " lừa ngươi." Bạch Lê biết nàng tin, bất đắc dĩ thở dài, Tô Tiểu Vũ thấy được, con ngươi màu hổ phách dâng lên sương mù mờ mịt, "Mẹ ta luôn ngủ ngon, cho nên ta tìm đến loại ngọc này có thể yên giấc, sau đó lại ngâm trong nước thuốc, tự tay mài, bố trí, ta bỏ ra năm, nhưng nàng đợi được ngày đó."

      Thân thể cứng đờ, Tô Tiểu Vũ hơi kinh ngạc mở mắt, nàng hoài nghi lời của , người như , căn bản khinh thường với dối, nghĩ đến mẫu thân dịu dàng, trong lòng đau xót, giơ tay lên chậm rãi đặt lên tay của .

      Bạch Lê cảm thấy mu bàn tay ấm áp, sương mù trong mắt tan hết, chỉ còn lại vui mừng, cẩn thận từng li từng tí nhìn gò má của nàng, khóe miệng gợi lên, mặc dù bới ra vết sẹo thương thế của mình cảm giác tốt, nhưng có thể được vật đồng tình chút, trong lòng giống như thấy đau như trước.

      Hai người đều chuyện, lặng yên ngây ngẩn hồi, cho đến lúc Tô Tiểu Vũ hoàn hồn, nhìn đến bản thân biết từ lúc nào đặt tay tay Bạch Lê, trong lòng cả kinh, tay buông lui về phía sau, đẩy Bạch Lê ra.

      "Khụ, ngươi muốn cái gì?" Tô Tiểu Vũ thở ra hơi, ổn định hỏi.

      Thấy ánh mắt vật nhìn tới, nhưng nhìn mình, nụ cười trong mắt Bạch Lê càng sâu, nghe được câu nàng hỏi, giật mình, khóe môi tà tà nâng lên.

      "Ta từ đến lớn, còn chưa có cùng nữ nhân chung giường chung gối qua, bằng. . . . . ."

      Lời còn chưa hết, nụ cười Tô Tiểu Vũ đen lại, nàng biết từ lúc nào nàng nghèo túng đến nỗi phải bồi nam nhân ngủ để trả khoản nợ!

      "Bạch Lê, đánh nhau chỉ mình ta." Tô Tiểu Vũ tức cười.

      "Xác thực, đánh nhau là hai người chúng ta, chỉ là, nội lực của ta đụng phải những thứ đồ này, tất cả, đều là ngươi đánh nát."

      Bạch Lê cười, cười giống như hồ ly, tính toán trong mắt chút nào che giấu.

      Nghe vậy, Tô Tiểu Vũ tỉ mỉ suy nghĩ chút, càng nghĩ mặt càng đen, xem ra, xú nam nhân này bắt đầu tính toán nàng, nàng còn ngây ngốc nhảy vào trong hố, nàng vừa uống lộn thuốc mới có thể cảm thấy đáng thương!

      "Đừng tức giận, chọc tức thân thể, đau lòng là ta." Bạch Lê nhanh tay gõ cái trán của nàng, tốc độ cực nhanh nhảy tới phía sau, mà chỗ vừa đứng, xuất vết nứt.

      "Trả lại? Vũ nhi cảm thấy đêm đủ, nghĩ lại thêm sao?"

      "Bạch Lê!" Tô Tiểu Vũ gầm , đôi tay nắm quyền, hơn mười năm bình tĩnh vào giờ khắc này tan thành mây khói, nàng chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy!

      "Tốt lắm tốt lắm, ta đùa ngươi, tắm rồi hãy ." Bạch Lê biết nếu có chừng có mực, sợ rằng về sau vật để ý tới .

      Tô Tiểu Vũ đứng bất động, phòng bị nhìn .

      "Ngoan ngoãn tắm, đồ vật cần bồi thường." Bạch Lê nâng trán, xem ra dọa nàng sợ.

      " chỗ nào tắm?" Tô Tiểu Vũ vừa nghe thấy lời ấy, sắc mặt hòa hoãn, phải nàng bỏ được tiền, chỉ là vật này có ý nghĩa như vậy, phải tiền bạc có thể giải quyết, cần bồi là tốt nhất, huống chi, nàng thân mồ hôi rất khó chịu.

      Bạch Lê cảm giác mình ăn trộm gà được, còn mất nắm gạo, bất đắc dĩ cười cười, giơ tay lên, lực đạo đẩy ngọc thạch hình tròn ra phía bên phải tường ngọc.

      Tiếng tảng đá ma sát vang lên, tường ngọc dời , lộ ra gian khác giữa phòng ngọc, bên trong hồ tắm đủ cho mười người, khói trắng lượn lờ, như gặp tiên cảnh.
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :