1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng- Thụy Tiếu Ngai (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 9: Phong ba.
      Edit:Lãnh Thiên Nhii.

      Lăng thành là trung tâm chính trị văn hóa, phồn vinh kia cần cũng biết, hai bên đều là phố lớn quán , cái gì cũng có bán, tiếng la của người bán hàng rong và tiếng cười đùa đường ngừng.

      Ngọc Mãn Đường là quán rượu lớn nhất lăng thành, là sản nghiệp của Bạch gia, quán rượu phục vụ chu đáo, nhưng giá tiền cũng rất đắt, người dám đến nơi này thân phận cũng thấp.

      Ngọc Mãn Đường nhã gian lầu hai, tiểu nhị từ bên trong ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, hai bước, vẫn là nhịn được quay đầu lại tìm hiểu xem, người tới Ngọc Mãn Đường bọn họ, giàu cũng quý, bộ dạng xinh đẹp cũng ít, nhưng tuấn giống như thiếu gia trong gian phòng trang nhã này, chưa từng thấy qua.

      Trong gian phòng trang nhã, tên nam tử nửa tựa vào giường êm, nhắm mắt nghỉ ngơi, cẩm bào người màu lam nhạt, cẩm bào thêu tường vân bạc, tóc buộc lên cao, hợp với gương mặt như bạch ngọc, quả nhiên là thế giai công tử, cũng khó trách tiểu nhị kia cảm thán.

      Bên cạnh nữ tử non nớt, khuôn mặt hồng hào là cặp mắt to, sáng ngời như ngôi sao, dưới mũi chiếc mũi thẳng là đôi môi hồng, đáng linh động, lúc này nàng tay nâng cằm lên, giương mắt nhìn công tử áo lam.

      "Chủ tử Tiểu Vũ. . . . . ." Nữ tử bất mãn chu môi kêu, thanh mềm mại, kết hợp với bộ dạng nàng liếc mày, vừa đáng vừa đáng thương.

      Tây Vân rất buồn bực, rất buồn bực, chủ tử Tiểu Vũ là tới tham gia buổi đấu giá, nàng thích náo nhiệt, cho nên mới cùng Liễu Nguyệt trao đổi, nàng theo, nhưng còn bây giờ sao, buổi đấu giá sắp bắt đầu, chủ tử còn ngủ!

      "Thế nào?" Giọng sạch như suối, phân biệt nam nữ, nghe rất hay, nam tử áo lam chậm rãi mở mắt, nghiêng mặt qua, lười biếng nhếch môi, trong mắt còn mang mơ màng mới tỉnh, chủ tử Tiểu Vũ trong miệng Tây Vân, chính là nàng Tô Tiểu Vũ.

      "Chủ tử, buổi đấu giá sắp bắt đầu!" Tây Vân thấy nàng tỉnh lại, vui mừng nhướng mày, chớp mắt to, nhào tới.

      Đưa tay ngăn lại thân thể mềm mại đánh tới, Tô Tiểu Vũ có chút bất đắc dĩ cười , "Ta nhớ, còn canh giờ mà?"

      Tây Vân sững sờ, nịnh lọt đứng thẳng, làm nũng với Tô Tiểu Vũ, " Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi hiểu ta nhất, chúng ta sớm chút nha."

      Vẫn thích tham gia náo nhiệt như vậy, nha đầu này còn lớn hơn nàng tuổi nha.

      Tô Tiểu Vũ day day huyệt thái dương, đúng là có cách nào cự tuyệt nha đầu đáng như vậy, đứng dậy, nhàn nhạt nhìn Tây Vân cái.

      Tây Vân chớp mắt cái, nhảy lên tại chỗ, chạy đến sau lưng Tô Tiểu Vũ, đè lên bả vai nàng, cũng đợi nàng phản ứng, thỏi bạc ném lên bàn, liền chạy ra bên ngoài.

      Tô Tiểu Vũ cúi đầu nở nụ cười, cúi đầu phủi phủi quần áo, lấy chiếc quạt bàn, theo Tây Vân, hai người trước sau ra ngoài, hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi, nữ tử hoạt bát động lòng người, nam tử phiêu dật tuấn tú, giống như đôi kim đồng ngọc nữ.

      Hai người khá nhanh, rất nhanh tới phòng đấu giá của Bạch gia,
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 10: Phòng ngọc xa xỉ.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Người của ta, ai được phép khi dễ."

      Tô Tiểu Vũ chậm rãi trở về, nhàn nhạt nhìn qua hộ vệ cái, hàn ý trong đó, khiến hộ vệ kia tự chủ được rung mình, sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, cũng biết, tại sao lại e ngại thiếu niên thoạt nhìn như vô hại này.

      "Chủ tử Tiểu Vũ, xin lỗi." Tây Vân tới trước mặt Tô Tiểu Vũ, trong lòng biết mình gây họa, ủy ủy khuất khuất, dám ngẩng đầu.

      Tô Tiểu Vũ lên tiếng, chỉ xoay người chuẩn bị , lại bị người ta ngăn lại.

      "Phòng đấu giá Bạch gia há là nơi có thể cho bọn ngươi quấy rối! Đứng lại cho ta!" Người tới mặc áo bào màu đen, nhìn qua giống như là thủ lĩnh hộ vệ, lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Vũ, trong tay nắm chặt trường kiếm, thực lực thiếu niên này vừa mới chứng kiến, biết mình phải là đối thủ của , nhưng phòng đấu giá tôn nghiêm thể để cho chà đạp, dù là chết!

      "Ngươi ngăn được ta?" Tô Tiểu Vũ cười, mắt cong cong, lông mi dài như cánh bướm run rẩy, nụ cười này, giống như Tuyết Liên nở rộ, thanh diễm tuyệt trần.

      Thủ lĩnh hộ vệ kia ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy đáy mắt nàng là châm chọc khinh miệt liền tỉnh táo lại.

      Nụ cười này rất đẹp, nhưng mà, Tây Vân biết tính tình Tô Tiểu Vũ, toát ra mồ hôi lạnh, chủ tử Tiểu Vũ bình thường cười như vậy, nếu cười như thế, tức là chọc giận nàng "Cười", có kết quả tốt.

      Chủ tử Tiểu Vũ là chủ tử tốt nhất thiên hạ, nhưng nàng rất bao che, cho phép người khác khi dễ người mình; tính khí chủ tử Tiểu Vũ rất tốt, nhưng mà nàng có kiêng kỵ, đó chính là thích người khác ra lệnh cho nàng.

      Cho nên, chủ tử Tiểu Vũ hôm nay tức giận.

      Tây Vân lặng lẽ lui về phía sau, cúi đầu, nhiều sai nhiều, cho nên nàng tại giữ yên lặng.

      "Ngươi!" Lời Tô Tiểu Vũ , trong mắt khinh miệt, trực tiếp khiêu chiến tự ái thủ lĩnh kia, nhiều năm qua, dựa vào thân võ công trong phòng đấu giá địa vị coi như cao, sao có thể cho phép người khác xem thường mình như vậy? Đưa tay rút kiếm, nội lực lưu chuyển, khí thế hung hăng chờ Tô Tiểu Vũ.

      "Sàn sạt. . . . . ."

      Bốn phía đột nhiên vang lên tiếng ma sát của cây cối, trong mắt Tô Tiểu Vũ tràn ngập lười biếng, khóe môi tươi cười giảm mà lại tăng, thế nhưng mái tóc màu đen bay lên, thanh kiếm giấu ở trong tay áo tay cũng nhàng ra.

      Thủ lĩnh kia có chút kỳ quái nhìn cây cối phía sau nàng kêu sào sạc, có chút kỳ quái, trong lòng càng thêm cảnh giác, tay cầm kiếm cũng chặt phần.

      Hai người định ra tay, người dẫn đường lúc ban đầu cho Tô Tiểu Vũ vội vội vàng vàng chạy trở lại, theo phía sau là nam tử cả người áo đen, hai người có vẻ nôn nóng.

      "Vũ thiếu gia xin hạ thủ lưu tình!" Nam tử áo đen kia vận khởi khinh công, trung
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 11: Cho cái tát.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Có lẽ là giường này quá êm làm cho nàng thoải mái, có lẽ là trong lòng khỏi cảm thấy nhõm, giấc ngủ Tô Tiểu Vũ rất sâu, Tây Vân bị mang , sang gian phòng khác, nàng hoàn toàn cảm thấy được chút nào, vẫn ngủ sâu như cũ.

      Khuôn mặt nhắn trắng noãn bỏ tất cả vẻ mặt, chỉ còn lại vẻ điềm tĩnh khi ngủ say, hàng lông mi dày che chút ánh sáng, lưu lại hai bóng mờ nhàn nhạt, cái mũi xinh xắn bởi vì hô hấp, cánh mũi nhàng lay động, làn da mịn màng, giống như đứa bé ra đời, nhu thuận đáng .

      Toàn thân Bạch Lê áo trắng dính bụi trần, ống tay áo có vòng đỏ, tóc đen như mực được buộc lên cao, nổi bật lên thân hình thon dài của , hào hoa phong nhã, khí chất đó, tăng giảm nửa phần cũng phá hư vẻ đẹp hoàn mĩ vốn có, mặt như bạch ngọc, mày kiếm thon dài, lông mi dài bởi vì tròng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ mà có hình ảnh nhàn nhạt phản chiếu trong đó, nửa che con ngươi màu hổ phách của , nhưng có thể nhìn ra bên trong tràn đầy dịu dàng, giống như ánh mắt tỷ mỷ, mềm mại thể tin được, môi mỏng nâng lên, nụ cười này, giống như tia sáng đầu tiên của mặt trời, cũng lóng lánh, lại ấm áp xuyên thẳng thẩm thấu lòng người.

      Chậm rãi ngồi xuống ở bên người nàng, nằm xuống tư thế giống nàng, nghiêng đầu qua, lẳng lặng nhìn nàng.

      Chưa bao giờ biết rằng, cũng có ngày nhớ người nhiều đến vậy, kể từ ngày đó tách ra, kế hoạch hôm nay cũng hình, người của Vũ các tìm Tử Hiệp thảo, nhất định là nàng cần, Tử Hiệp thảo này đối với người luyện võ mà , tuy là thuốc bổ tốt, nhưng coi là cực phẩm, chỉ là nàng muốn, vậy cho nàng, tin tức muốn bán đấu giá Tử Hiệp thảo này, là cho Bạch Thuật lan rộng ra ngoài.

      danh nghĩa là nữ nhi Tô Thanh Viễn, thực tế là hơn mười năm trước tướng quân phủ mang vào nữ tử xinh đẹp, tám năm trước, mẫu thân của nàng biết tung tích, nàng, cũng mất tin tức, ba năm sau trở lại, bên ngoài nổi tiếng là thứ nữ vô năng của Tô gia, bị mọi người khi dễ, nhưng thầm lại thành lập Vũ các, tứ đại quản Tây Vân, Ngân Diện, Liễu Nguyệt, Thừa Phong.

      Về phần nàng mất tích ba năm này, cũng tra được nửa phần, chỉ là sao, chờ vật tự nguyện , tự nhiên biết.

      biết qua bao lâu, Tô Tiểu Vũ khẽ cong lên môi hồng, ướt át trong xuốt, ngọt ngào như trái cây, có người hái, ánh mắt Bạch Lê tối sầm lại, tim đập nhanh dứt, có chút khó khăn nuốt ngụm nước bọt, quyết định hề làm khó mình nữa, chậm rãi cúi mình xuống, hôn lên cái miệng nhắn kia, sức lực êm ái, giống như hôn trân bảo, cẩn thận từng ly từng tý.

      Cho dù là đơn giản môi đụng môi, cũng cảm thấy hài lòng.

      "Ba!"

      Bạch Lê ngẩng đầu, nhíu mày nhìn người ngồi thẳng Tô Tiểu Vũ, đưa tay sờ sờ má trái đau, thầm thở ra hơi, có lòng phòng bị với vật coi như xong, nàng đúng là xuống tay được.

      "Trả ngọc bội cho ta." Giọng Tô Tiểu Vũ rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn tất cả đều là xa cách, nhưng tay sau lưng, lại hơi nắm chặt.

      "Ta cho, ngươi có thể làm gì ta?" Bạch Lê nhíu mày, cười híp mắt nhìn nàng, mặt là vẻ vô lại.

      Tô Tiểu Vũ giận đến cắn răng, mắt to nhíu lại, biến sắc, giơ tay lên đưa ra hai ngón tay, lấy ngón tay làm kiếm, tràn đầy nội lực, trực tiếp gác cổ .

      "Ngươi đánh lại ta." Trong mắt Bạch Lê xẹt qua kinh ngạc, vật biết đánh lại , tại sao lại còn cử động như vậy?

      "Ta biết ." Tô Tiểu Vũ hừ , cần thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng bây giờ rất yếu, nhưng chỗ ngón tay vẫn đặt cổ thu hồi.

      Lạ nha, biết rồi mà còn cố phạm phải?
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆Chương 12: Suy nghĩ rối loạn.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Tiểu, Tiểu Vũ chủ tử. . . . . ."

      Tây Vân vội vã chạy vào trong nhà, thấy được màn trước mắt, cặp mắt khỏi trợn tròn, tất cả thể tin, chủ tử Tiểu Vũ nàng tóc tai rối bời, đè nam nhân quần áo xốc xếch, người, cũng quá, quá. . . . . . Điều này sao có thể!

      "Khụ khụ, ngươi đừng xông loạn rồi, xem , cắt đứt chuyện tốt của người khác, có đạo đức a." Bạch Thuật chậm rãi từ phía sau vào, hài hước nhìn hai người giằng co giờ nhúch nhích, rất hiền lành lần nữa điểm huyệt đạo Tây Vân, nhấc nàng ra ngoài.

      "Ngọc bội!" Kiên nhẫn dùng hết, Tô Tiểu Vũ nghĩ đè nén lửa giận nữa, "Ba" tiếng vỗ vào ngực Bạch Lê, da thịt lập tức nổi lên dấu hồng hồng của chưởng lực.

      Ôm nàng đứng dậy, để cho nàng ngồi chân mình, trong lòng Bạch Lê mặc dù thoải mái, nhưng nhìn nàng hề ngụy trang nữa, cặp mắt lần nữa lên nụ cười ấm, cũng chỉnh lại y phục.

      Tô Tiểu Vũ muốn kéo tay của ra, nhưng lay chuyển được, ở phương diện sức lực giữa nam nhân và nữ nhân, cuối cùng vẫn có chênh lệch.

      "Đừng làm rộn, ngoan chút, liền cho ngươi." Bạch Lê thấy thân thể nàng cứng ngoắc, sắc mặt nguy hiểm thêm phân.

      Tô Tiểu Vũ tự nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt của tốt, chẳng muốn náo loạn nữa, dứt khoát áp vào trong ngực , hai mắt nhắm lại, giải quyết duy nhất, bớt về sau bận rộn!

      Đột nhiên cảm thấy cổ mát lạnh, Tô Tiểu Vũ chợt mở hai mắt ra, cúi đầu liền nhìn thấy đôi khớp xương bàn tay, cầm dây chuyền xuyên từ những hạt ngọc mà thành, phía , Tô Tiểu Vũ thấy khối ngọc bội kia hình giọt nước.

      "Ngọc này và dây chuyền, ngọc này giống ngọc của ta, dùng các vị thuốc ngâm qua giúp giấc ngủ ngon, về sau, mất ngủ." Bạch Lê nhàn nhạt cười, khẽ vuốt ve ngọc bội của nàng, sắc mặt vật trắng bệch, phải dinh dưỡng đầy đủ mà chính là giấc ngủ tốt, nàng là vũ Các chủ, phải được ăn ngon, do vậy vấn đề chính là giấc ngủ.

      Cảm thấy thân thể trong ngực cứng đờ, Bạch Lê bật cười, đẩy nàng rời khỏi ngực, hai mắt nhắm lại, nghiêng người đưa lưng về phía nàng nằm xuống, hình như là mệt mỏi, nhìn qua tấm lưng kia, đẹp đẹp , nhưng đơn.

      Thần sắc Tô Tiểu Vũ phức tạp nhìn Bạch Lê, há miệng, ra được lời gì, nhắm mắt lại, lần nữa mở ra đè xuống tất cả cảm xúc, giơ tay lên xoay người rời .

      Tây Vân bị điểm huyệt, giờ phút này ngồi ở cửa phòng kế, nhìn thấy chủ tử nhà mình ra ngoài, nháy mắt cái.

      Tô Tiểu Vũ híp mắt, nguy hiểm quét Bạch Thuật cái, lắc mình tới bên cạnh Tây Vân, hai ngón tay nhàng điểm huyệt vị ở hõm vai của nàng.

      Tây Vân thở phào nhõm, nhanh chóng chạy đến sau lưng Tô Tiểu Vũ, hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Thuật.

      Bạch Thuật rất vô tội vuốt mũi, muốn nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tiểu Vũ, nương này đúng là hổ nữ nhân tiểu tử thúi kia thích, tính tình rất giống !

      Tô Tiểu Vũ thu hồi ánh mắt, lôi kéo Tây Vân chậm rãi rời , đợi tới ngoài cửa, Tây Vân mới kêu nàng, "Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi muốn tử hiệp thảo."

      Vừa nghĩ tới hôm nay bị trói hai lần, Tây Vân cảm giác mình quá yếu, muốn lấy tử hiệp thảo lại bị cái người Bạch gia kia trói , chỉ là, lại, chủ tử và nam nhân kia có quan hệ như thế nào, vừa nãy nàng thấy tất cả.

      Giương mắt, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Tiểu Vũ cái, thấy sắc mặt nàng như thường, tiếc giận, trong lòng có chút hốt hoảng.

      Tô Tiểu Vũ nhận lấy hộp gỗ, từ từ mở ra, lấy ra tử hiệp thảo bên trong, nhét vào trong miệng hung hăng nhai, dùng sức nuốt xuống, giống như là nuốt sống kẻ thù của nàng, sau đó, "Bùm" tiếng, ném cái hộp đất, tiếp tục đến phía trước, bước chân kia lại dùng lực rất lớn, cũng giống như là dẫm nát kẻ thù.

      Tây Vân theo phía sau kinh hồn bạt vía, gãi gãi đầu, bước nhanh theo, hôm nay chủ tử Tiểu Vũ đúng là kỳ quái.

      Trong phòng kế.

      "Ta nhớ, trước kia ta xin ngươi cho ta nằm giường này, ngươi cho? A, ta nhớ ra rồi, ngươi , nếu như mà ta biến thành quỷ, muốn nằm bao lâu cũng được, đúng là tuyệt tình."

      Bạch Thuật ngồi ở ghế, uống trà, nhạo báng.

      Nam nhân này thích sạch đến mức nghiêm trọng, nhưng biết, hôm nay tốt hơn mọi khi, chẳng những cho người ta lên cái giường này, ngủ hơn nửa ngày, đúng là, đố kị. . . . . . Ghen. . . . . . A. . . . . .

      "Ngươi là nam nhân, nàng là nữ nhân." Bạch Lê lành lạnh , vẫn như cũ đưa lưng về phía nằm, mắt cũng mở ra.

      "Vậy đại tỷ ngươi? Nàng phải nữ nhân à, chẳng lẽ ngươi coi nàng là nữ nhân?" Bạch Thuật nghe xong lời này, ngụm trà trực tiếp phun ra ngoài, nhìn đất vũng nước đọng, lập tức cảm thấy khí lạnh bức người.

      "Lau sạch , cút." Giọng phải lãnh lẽo đơn giản.

      Bạch Thuật cười gượng hai tiếng, quả móc khăn ra ném xuống, nhưng lau, suy nghĩ chút, quyết định vẫn lưu lại tiếp tục hỏi, "Ta . . . . . ."

      "Ai cho phép ngươi để người hầu kia vào?" Bạch Lê ngồi dậy, híp mắt nhìn Bạch Thuật, nhớ từng qua, phải đợi ra trước.

      Nếu phải đột nhiên xông tới, vật xấu hổ, cũng ngây ngốc.

      "Khụ khụ, ta sợ các ngươi ngây ngốc lâu xảy ra chuyện, cho nên mới quan tâm, quan tâm quan tâm." Bạch Thuật toét miệng cười, mùi vị nịnh hót cần cũng biết, chết cũng thừa nhận mình muốn vào xem náo nhiệt.

      "Gặp chuyện may? Gặp chuyện may sao?" Bạch Lê cười nhạo, lạnh lùng hừ, đại tỷ ước gì nhanh tìm nữ nhân "Gặp chuyện may" , cho nhà, nối dõi tông đường!

      "Này, ngươi cần. . . . . ." Bạch Thuật trừng mắt, muốn cãi lại, đột nhiên phát mặt Bạch Lê có dấu tay, còn trước ngực cũng có, trong đầu nhanh chóng ra rất nhiều hình ảnh, sau đó, lặng lẽ đứng lên, lui đến cửa.

      "Bạch, Bạch Lê, ngươi... mặt của ngươi. . . . . ."

      "Bằng" tiếng, cỗ chưởng phong đánh Bạch Thuật ra ngoài cửa, cửa ngọc thạch lần nữa đóng lại.

      "Mẹ kiếp, ngươi trọng sắc khinh bạn tiểu tử thúi!" Bạch Thuật để ý hình tượng, tức miệng mắng to, mặt tuấn tất cả đều là oán giận, ngay sau đó nghĩ tới đây là ở bên ngoài, nhìn chung quanh chút, có ai, chân lại đạp cửa cái, lúc này mới chạy ra.

      Nhìn Bạch Lê xấu mặt, suy nghĩ nên ra ngoài trốn mười ngày nửa tháng rồi.

      Chờ Bạch Thuật rời , Bạch Lê lần nữa nằm xuống, nghĩ tới tiểu nữ nhân lạnh lùng và khuôn mặt nhắn cười đùa, cuối cùng trong lòng hết giận.

      Đời trước nhất định thiếu nàng, cho nên đời này nhất định phải bị nàng khi dễ!

      Nàng muốn tử hiệp thảo, tìm cho nàng; nàng mất ngủ, cho nàng bảo bối ngọc bội ngâm dược; nàng đả thương mình, đau lòng là , cuối cùng còn bị là sợ chết!

      Tô Tiểu Vũ, ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta, khoản nợ này, về sau chậm rãi trả.

      Bạch Lê nhắm mắt lại, trong lòng tức giận có chỗ phát, kìm nén đến khó chịu, khó được trong lòng oán trách, chỉ là khoản nợ này muốn nàng trả lại cho , sợ vẫn phải đợi đến khi lòng tiểu nữ cam tình nguyện mình a.

      Đưa tay đặt lên chỗ mình bị đánh, Bạch Lê có chút tuyệt vọng, tựa hồ cảm giác tát này nhờ được rồi.
      PhongVy thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆Chương 13: Bắt đầu trả thù.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Sáng sớm Từ Thành ngọc liền ăn mặc đẹp, đến tiểu viện của Tô Tiểu Vũ ở, kể từ hôm đó vừa thấy, nửa đêm mộng hồi, Tô Tiểu Vũ luôn xuất trong giấc mộng của , để cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, chút niềm vui thú với những nữ nhân khác.

      Trước cũng mê luyến qua Tô Nghệ Tuyền, nhưng nàng là dòng chính nữ của Tô phủ, chỉ thấy được, ăn được, nhưng Tô Tiểu Vũ này lại khác, đẹp hơn mê người hơn Tô Nghệ Tuyền, lại là địa vị thứ nữ người có thân phận, hôm qua cùng bác nhắc tới chuyện này, bác đồng ý gả Tô Tiểu Vũ cho làm vợ kế.

      Từ Thành ngọc vừa nghĩ tới hôm đó Tô Tiểu Vũ lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt kia long lanh như nước, cổ trắng nõn. . . . . . Cặp mắt lộ ra ánh sáng tham lam, dưới chân tăng tốc, rất nhanh vào viện Tô Tiểu Vũ, lòng tràn đầy hy vọng tìm lần, lại phát bên trong viện bóng người, giường đệm lạnh, hiển nhiên là cả đêm về, lập tức giận tái mặt .

      ra là Tô Tiểu Vũ nhìn qua thanh thuần, thực chất bên trong phóng đãng như vậy, đêm này biết nằm trong ngực người nam nhân nào rồi, xem ra ngày sau cần thương nàng nhiều.

      "Ngươi ở đây làm gì." Giọng lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, giống như đến từ tu la địa ngục, làm Từ Thành Ngọc sợ đến mức co lại, xoay người sang chỗ khác, lại thấy được lạnh như tuyết, nhưng gương mặt đẹp như thiên tiên.

      Tô Tiểu Vũ ở Vũ các đêm, trong lòng rất loạn, cả đêm ngủ, đầu có chút đau, nghĩ trở lại ngủ bù, lại thấy Từ Thành Ngọc ở giường nàng sờ tới sờ lui, tâm tình nín nhịn đêm rất phức tạp tất cả đều biến thành lửa giận.

      "Tiểu, Tiểu Vũ." Từ Thành Ngọc căn bản dám nhìn ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy đôi mắt đẹp từ trong hầm băng mang ra ngoài, khí lạnh bức người khiến cho trong lòng run sợ, sắc mặt trắng bệch.

      "Tên của ta, phải ngươi có thể gọi." Sắc mặt Tô Tiểu Vũ càng lạnh hơn phần, thêm bước đến chỗ Từ Thành Ngọc, bước chậm rãi, lộ ra uy áp thể nghi ngờ.

      Từ Thành Ngọc mặc dù sợ, nhưng trong giọng điệu của Tô Tiểu Vũ quá miệt thị, khơi dậy chút tự ái nam nhân duy nhất của , lập tức hung dữ nhìn Tô Tiểu Vũ, " thể gọi? Ta thể gọi ai có thể gọi? Bác gả ngươi cho ta, ta chính là phu quân tương lai của ngươi! Vốn định hảo hảo thương ngươi, lại nghĩ rằng là dâm phụ đêm về ngủ, hừ, gọi tên ngươi, đáng đánh, đáng. . . . . ."

      "A! Ngươi làm gì ta. . . . . . A. . . . . . Cái gì. . . . . ."

      còn chưa dứt lời, lại cảm thấy đầu gối đau xót, "Bùm" tiếng ngã nhào đất, châm ám sát đâm đau nhức truyền khắp toàn thân, máu tươi từ đầu gối phun ra, đau đến nỗi khiến lăn lộn đất.

      "Tìm chết." Tô Tiểu Vũ sớm hề ngụy trang nữa, quanh thân tràn ngập sát ý càng lúc càng nồng nặc, loại sát ý này phải trải qua tắm máu tươi mới có, người bình thường sao có thể chịu được.

      Từ Thành Ngọc nhát gan sợ chết, sớm bị khí thế của nàng hạ gục cả người run run, đau đớn đùi cũng làm cho đầu từng đợt choáng váng, Tô Tiểu Vũ từng bước tiến tới gần, liền lăn vòng về phía sau, trong lúc vô tình đối mặt với cặp mắt chút cảm tình nào, sợ tới mức cả người run rẩy.

      "Hừ."

      Theo tiếng hừ lạnh, cây cối bốn phía "sàn sạt" vang dội, những cây đó hình như bị khống chế, cùng nhau bắn về phía Từ Thành Ngọc.

      "Tha cho, tha, rồi, ta. . . . . ."

      Từ Thành Ngọc ngu nữa cũng ý thức được Tô Tiểu Vũ trước kia lấy mềm yếu làm ngụy trang, cũng ý thức được mình chọc tới người nào, nhìn trời đầy lá cây, bị sợ đến toát mồ hôi lạnh, mặt hoảng sợ, giẫy giụa lui về phía sau, mặt đất có máu tươi, nhiều thêm vũng nước, sợ tới mức tè ra quần rồi.

      Nhưng mà, chọc giận Tô Tiểu Vũ, cầu xin tha thứ sao có thể giải quyết được?

      "A a, a!" Vô số lá cây nhanh chóng xẹt qua thân thể Từ Thành Ngọc, trong chốc lát, cả người đầy vết thương lớn , máu phun chảy ra, đau đến khiến la to, theo huyết dịch chảy ra, tiếng la của cũng càng ngày càng .

      Đợi Tô Tiểu Vũ kết thúc tấn công, người đất co giật máu me khắp người, mặt huyết nhục mơ hồ, tất cả đất đều là vết máu, nếu những cây đó nếu thực ám sát, hồn Từ Thành Ngọc về tây thiên rồi, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lá cây đều có lực đạo vừa phải, làm cho trọng thương đổ máu, nhưng lại giữ lại hơi thở cho chết, sống mà cảm thụ đau đớn.

      Tô Tiểu Vũ nhìn người đất căn bản có thể gọi là người, nhìn về phía cửa, Từ Thiến nghĩ tới gả nàng ra ngoài, nàng nếu hảo hảo hồi báo chút, khỏi bị thành bất hiếu?

      Bên tai truyền tới tiếng bước chân, Tô Tiểu Vũ chậm rãi nhếch môi, trong mắt ra tinh quang, tóc đen khẽ bay, cẩm bào màu xanh nhạt, theo gió nhàng đung đưa, khí thế bẩm sinh cao quý ngạo nghễ kinh sợ đến tất cả mọi người.

      Nhàn nhạt nhìn cái, liền khiến Từ Thiến khiếp sợ đến tột đỉnh, dường như căn bản biết nàng giống lúc bình thường, Tô Tiểu Vũ phải mềm yếu vô năng, là phế vật mặc cho người ta chèn ép sao? Như vậy sao lại có loại khí thế này?

      giống tiện nhân kia, đúng là dạng, ban đầu lão gia mang nàng trở về phủ, nàng nghĩ dạy dỗ nàng, nàng ta nhìn nàng cũng như vậy, nhàn nhạt nhìn cái, lại khiến nàng sợ.

      "Tiểu Tiện. . . . . ." Mặt của Từ Thiến đố kị nhăn nhó, tay run run, chỉ vào Tô Tiểu Vũ.

      "Từ Thiến, ngươi rất thích Tô Thanh Xa đúng ?" Tô Tiểu Vũ cười như cười nhìn nàng, mắt quét qua tay kia chỉ nàng, đáy mắt thoáng qua ý lạnh, lại nhìn thấy vết sẹo mặt nàng thu hồi lạnh lẽo.

      Từ Thiến bị nàng nhìn tê dại da đầu, nắm quyền cái, đôi mắt đẹp nhíu lại, cố ý phóng đại thanh, giống như là tăng lên can đảm, " sai, lão gia là phu quân của ta, ta đương nhiên thương !"

      "Chỉ sợ ngươi phải ." Tô Tiểu Vũ cười sâu hơn, ánh mắt lại hàn ý.

      Từ Thiến sững sờ, trong lòng có dự cảm tốt, Tô Tiểu Vũ giống như thoát khỏi bị nàng nắm trong tay, nhưng nghĩ đến dáng vẻ nàng trước kia hèn yếu, trong lòng sinh ra chút dũng khí, ngẩng đầu lên, tìm được người Từ Thành Ngọc, có chút nghi ngờ, "Phu quân ngươi đâu?"

      "Phu, quân." Tô Tiểu Vũ cúi đầu cười, khóe mắt cũng cười ra nước mắt, cười đến lúc cả người Từ Thiến toát ra mồ hôi lạnh, lúc này mới chậm rãi dừng lại, thể tưởng tượng nổi nhìn Từ Thiến, "Phu quân? Ai là phu quân của ta?"

      "Dĩ nhiên là cháu của ta, Từ Thành Ngọc, thế nào, tới tìm ngươi sao?" Từ Thiến cố trấn định, lạnh lùng cười, Từ Thành Ngọc là người có học vấn nghề nghiệp, nghe còn thích ngược đãi nữ nhân của mình, hôm qua tìm đến nàng muốn Tô Tiểu Vũ, nàng suy nghĩ liền đồng ý, tiện nhân kia xứng đáng với đứa cháu phế vật của nàng, rất đẹp đôi, phải sao?

      "Từ Thành Ngọc?" Trong tay Tô Tiểu Vũ biết lúc nào nhiều hơn sợi tơ, giơ tay, sợi tơ bay vào bên trong nhà, kéo ra cái ghế, phủi quần áo, chậm rãi ngồi xuống, ngay sau đó cười trào phúng, "Dĩ nhiên là tới."

      Từ Thiến khiếp sợ nhìn thủ pháp của nàng, lại thấy lúc Tô Tiểu Vũ ngồi xuống quần áo đung đưa lưu thải, đây chính là gấm vóc giá trị ngàn vàng, nàng, nàng tại sao có thể có?

      Quá mức khiếp sợ, khiến Từ Thiến có nghe được quỷ dị trong giọng Tô Tiểu vũ, ngơ ngác hỏi, "Vậy đâu?"

      Tô Tiểu Vũ thấy nàng rốt cuộc hỏi tới điểm mấu chốt, cười thiên chân vô tà, "Ở đó." Ngón tay chỉ góc tường bên phải Từ Thiến.

      Từ Thiến và nha hoàn giống như là bị đầu độc, cùng nhau quay đầu, nhìn đến đống trong góc con ngươi trong nháy mắt co rút lại.

      "A a a a a!"
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :