1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng- Thụy Tiếu Ngai (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.1: Trộm hương thiết ngọc.
      Edit+Beta: LanhThienNhi255.



      “Bạch Lê, tổ tông của ta, ngươi chạy tới nơi này làm gì?”


      Bên trong rừng hoa lê, nam tử áo đen đột nhiên chạy vào, cẩm bào thêu phong diệp màu đỏ sậm, bên hông là đai lưng nam ngọc, đôi mắt sáng, được coi là phong thần tuấn lãng, nhưng giờ phút này mặt xuất đầy vẻ lo lắng, lúc nhìn thấy Bạch Lê, ràng thở phào nhõm, người này chính là gia chủ Bạch gia Bạch Thuật.


      “Thế nào?” Bạch Lê nhàn nhạt liếc cái, khí thế giận mà uy, khiến cho tâm tình lo lắng của Bạch Thuật chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến chuyện kia, vẻ mặt khỏi ai oán.


      “Bạch Lê, yến hội ngắm hoa này là đại tỷ ngươi bảo ta làm mở ra cho ngươi, tìm nữ nhân cho ngươi, các thiên kim tiểu thư tới lâu như vậy, còn ngươi ở chỗ này tản bộ mình, muốn ta làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ đại tỷ ngươi giao cho ta đây?”


      Bạch Lê lười nhìn , tự tiếu phi tiếu (cười như cười) chạm vào môi mình, trong mắt xẹt qua nụ cười, tới phía sau khu rừng. Edit+Beta: LanhThienNhi255.



      “Ai, ngươi đâu, các nương ở bên kia mà.” Bạch Thuật trợn mắt, suy nghĩ chắc chắn tám phần là muốn chạy trốn, lập tức gấp gáp đến bắt , thấy thân hình chợt lóe, vọt , nhìn tay mình trống rỗng, quay qua bên phải thấy nam tử đứng cạnh hoa lê, sắc mặt lập tức giận đến đen kịt.


      “Ngươi cho rằng, ta muốn , ngươi ngăn được?” Dường như tâm tình Bạch Lê rất tốt, trực tiếp rời , ngược lại nổi lên ý định trêu chọc .


      “Ngươi, ngươi khốn khiếp!” Bạch Thuật tới hai ba bước, mở to hai mắt nhìn chằm chằm bạn tốt, hàm răng mài “kèn kẹt”, cả người lửa giận hừng hực, cẩn thận có thể mang tai họa đến cho người bên cạnh.


      Chỉ là, dường như Bạch Lê quen nhìn bộ dáng này của , sắc mặt như cũ, lười biếng cười.


      Bạch Thuật nhìn lúc lâu, cuối cùng thua trận, nhắm lại mắt, lần nữa mở ra tất cả bên trong trở thành khẩn cầu “Tổ tông, ta cầu xin ngươi, chọn nữ nhân , chọn người, thích càng tốt, thích hai ngày nữa đuổi là được rồi” Edit+Beta: LanhThienNhi255.


      Bạch Lê thiêu mi, trong mắt lộ vẻ trêu tức, trêu chọc “Lần này thưởng cho cái gì?”


      biết tính tình đại tỷ nóng nảy, vì vấn đề nối dõi tông đường, lợi dụng Bạch Thuật phải lần lần hai, chỉ là, lần này, hình như Bạch Thuật đặc biệt kiên quyết, xem ra có lợi ít.


      Bạch Thuật sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hơi phiếm hồng, ánh mắt có chút hoảng hốt, nhìn trái, nhìn phải, nhưng dám nhìn Bạch Lê.


      ?” Lông mày Bạch Lê nhướng cao hơn, ra vẻ đáng tiếc , “Vậy liền .” Dứt lời, chuẩn bị xoay người rời .


      “Lợi ích chính là, để cho ngươi gọi ta tiếng tỷ phu.” Bạch Thuật thấy muốn , lập tức khẩn trương, hạnh phúc cả đời là quan trọng nhất, quản sau này Bạch Lê muốn cười như thế nào, vừa dứt lời, lập tức cụp mắt, nhìn tới phản ứng người nào đó.


      Sau lúc lâu, đợi cười nhạo nhưng thấy, Bạch Thuật kỳ quái ngẩng đầu, trước mắt xuất miếng ngọc bội, ngọc bội trắng muốt hình giọt nước, đặt dưới ánh mặt trời, có tia máu ở trong đó chậm rãi di chuyển. Edit+Beta: LanhThienNhi255.


      Cặp mắt Bạch Thuật sáng lên, lộ bản chất thương nhân thể nghi ngờ, ngọc tốt, trị giá liên thành.


      Còn chờ đưa tay lấy , đối phương thu ngọc bội vào.


      “Ngươi muốn hối lộ ta khối ngọc này?” Bạch Thuật nhìn loạt hành động của Bạch Lê, rút ra lời giải thích hợp lý.


      “Ngu ngốc.” Bạch Lê lạnh nhạt , nhìn ngọc bội tinh sảo trong lòng bàn tay, trong mắt lên ấm áp.


      “Ai, ta ngươi ……” Cái gì, làm gì mà còn bị mắng, trêu ai chọc ai, Bạch Thuật chưa kịp mở miệng nhìn đến biểu cảm của Bạch Lê dừng lại, mặt ra vẻ khiếp sợ, ôn, ôn nhu!?
      Last edited by a moderator: 19/1/16
      PhongVy thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.2: Trộm hương thiết ngọc.
      Edit+Beta: LanhThienNhi255.


      quen biết Bạch Lê từ thuở , hiểu Bạch Lê thể ít, thứ người như nhìn qua chỉ có tà khí liều lĩnh, nhưng ra trong lòng lạnh lùng hơn ai khác, trừ với người nhà mình khá hơn chút, người khác mắt cũng chả thèm liếc.

      biết cười, dịu dàng, tuy nhiên những thứ này chạm đến đáy mắt, nhưng lần này này bên trong lại phát ra dịu dàng. . . . . . Có phải là d’đ.l”q.d bỏ qua thứ gì ?

      "Ta rất khỏe?" Bạch Lê lạnh lùng nhìn cái, nhàng tiếp câu "Nếu muốn nhìn, đừng nhìn" ý tứ rất .

      Bạch Thuật giựt giựt khóe miệng, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

      "Tìm ra chủ nhân khối ngọc bội này."

      Bạch Lê thu ngọc bội về trong lòng, tính toán rời .

      "Hả?"

      Đề tài đổi quá nhanh, có chút phản ứng kịp.

      " muốn hoàn thành nhiệm vụ?"

      Cuối cùng Bạch Lê liếc cái, thấy theo bản năng lắc đầu, hài lòng gật đầu cái, quay người , ngọc bội kia lấy ra từ người vật , d’đ.l”q.d lường trước nàng cho biết tên, tự nhiên phải lưu lại chút bằng chứng đúng ?

      Nghĩ đến vật , trong lòng có chút kích động, bước chân biến thành nhàng hơn rất nhiều, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Bạch Thuật .

      Bạch Thuật bị Bạch Lê xoay vòng có chút ít choáng, đột nhiên phát trốn, mặt lập tức tức tối lại, hạnh phúc của a! muốn mắng chửi người, lại đột nhiên nghĩ đến hành động quái dị kia.

      Cho nhìn ngọc bội, hỏi có muốn làm nhiệm vụ đại tỷ giao cho thành hôn , để cho tìm chủ nhân ngọc bội . . . . .

      Nếu phải có đầu óc thông minh, Bạch gia sao có thể lớn mạnh như thế dưới tay Bạch Thuật này, d’đ.l”q.d ánh mắt lập tức sáng lên, tiểu tử này chẳng lẽ vừa ý với nương nhà nào, lại chỉ lưu lại ngọc bội!

      Nhưng mà, rốt cuộc chuyện xảy ra lúc nào? Ánh mắt trong lúc vô tình quét qua cây lê bên cạnh ngã xuống, trái tim khỏi giật mình, cần cũng biết, chuyện như vậy vừa mới xảy ra. . . . . .

      Bên này Bạch Lê bắt đầu kế hoạch tìm người, mà Tô Tiểu vũ bên kia, có vui vẻ như vậy.

      Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt như lúc rời , thực tế, đợi nàng trở lại trong phủ tướng quân, nàng về đến tiểu viện tim của nàng vẫn đập có quy luật như cũ.

      Dù là lúc đó tu tập gặp phải d’đ.l”q.d những người kia khiêu chiến, nàng có thể thản nhiên đối mặt, nhịp tim bình thường, nhưng vì sao chống lại Bạch Lê này, nàng bị bức đến như vậy?

      Lại nghĩ đến vì hạ độc , chủ động hôn, tai khẽ nóng lên, mặt cũng nổi phấn hồng nhàn nhạt, hết sức đáng .

      Giơ tay đặt lên ngực của mình, chậm rãi vuốt nhịp tim, có cổ độc này, quan hệ giữa nàng và là chém đứt rồi, suy nghĩ chút mình quả là quá xúc động.

      Thu hồi suy nghĩ, đầu ngón d’đ.l”q.d tay trong lúc vô tình xẹt qua cổ, lại phát nơi đó trống trải, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngọc của nàng đâu? Khi đó đây là đồ duy nhất mẫu thân để lại cho nàng, làm sao lại thấy!

      Đột nhiên nghĩ đến, lúc nàng và Bạch Lê dây dưa, hình như chạm qua cổ của nàng. . . . . .

      Đôi mắt đẹp nhíu lại, chút xấu hổ biến mất hầu như còn, nụ cười chỉ còn lại ý lạnh, trong lòng lạnh lùng hừ ra hai chữ, Bạch Lê.

      suy nghĩ chạy về Bạch gia tìm người tính sổ, lại nghe thấy ngoài viện truyền đến loạt d’đ.l”q.d tiếng bước chân, lập tức trong tròng mắt ý lạnh sâu hơn, chậm rãi cúi đầu, mặc cho gió thổi mái tóc nàng hỗn loạn, miễn cưỡng che kín mặt của nàng.

      Đúng lúc đó, ngoài cửa vang giọng nữ bén nhọn.

      "Tiểu tiện nhân!"
      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 6: Hủy dung mạo của nàng.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      "Tiểu tiện nhân!"

      giọng nữ tiếng bén nhọn vang lên, Tô Tiểu Vũ thấy ở cửa sân xuất nhóm người, dẫn đầu đó chính là phu nhân Tô Thanh Viễn, Từ Thiến, mà theo phía sau nàng là Tô Nghệ Tuyền và biểu ca Từ Thành Ngọc, thân áo xanh, tuy coi như tuấn mỹ, nhưng ánh mắt có chút vẩn đục, chỉ sợ là hạng người lòng tham đáy.

      thể , Tô Nghệ Tuyền có thể trở thành trong hai mỹ nhân lăng thành, là do được thừa kế tướng mạo Từ Thiến,bốn mươi tuổi, bởi vì nhan sắc được bảo dưỡng, khóe mắt tuy có nếp nhăn, nhưng dễ thấy, lại có thêm son phấn che giấu, càng thêm khó nhìn ra, nếu là ngồi yên, xác thực giống như người quý phụ xinh đẹp, nhưng bây giờ. . . . . .

      "Ngươi, tiểu tiện nhân này, ta bảo ngươi truyền lời nhắn cho Tuyền Nhi, ngược lại ngươi, ngươi đẩy nàng vào trong nước! tại Tuyền Nhi bị bệnh thương hàn, ngươi lấy cái gì bồi?"

      Từ Thiến vừa vào cửa liền chỉ vào Tô Tiểu Vũ tức giận mắng to, hình tượng quý phụ trở thành hư , hình ảnh lúc này và phụ nữ bán rau đường khác nhau bao nhiêu, nhưng theo phía sau nha hoàn gia đinh đều là của nàng người, tự nhiên dám cái gì, huống chi quen rồi, họ sớm cúi đầu, mắt xem mũi, mũi xem tâm, tất cả trước mắt làm như thấy.

      " có, ta có. . . . . ." Tô Tiểu Vũ co ro bả vai, đáng thương mà lắc lắc đầu, "Là tỷ tỷ tự mình té xuống."

      "Ngươi còn dám ngụy biện!" Trong đôi mắt đẹp Từ Thiến đều là lửa giận, khuôn mặt đẹp đẽ hơi vặn vẹo, vẻ già nua , ll.qq;đđ tiểu tiện nhân này còn dám cãi lại, xem ra vài ngày trừng trị nàng, đúng là biết trời cao đất rộng!

      Nghĩ đến đây, giơ tay lên tát, chân về phía trước bước, vừa vặn đạp lên vùng đá vụn, thân thể lảo đảo cái, trọng tâm vững liền ngã xuống chỗ Tô Tiểu Vũ.

      Tô Tiểu Vũ sợ sệt hô tiếng, tiến lên tiếp được Từ Thiến, mọi người đuổi tới lúc này mới thở phào nhõm.

      Nhưng bọn họ lại nghĩ rằng, bởi vì thể trọng khác biệt, Từ Thiến đè qua nàng rồi ngã thẳng về phía sau, có ai chú ý dưới chân Tô Tiểu Vũ khẽ đẩy ra, khiến Từ Thiến ngã sang bên phải, lúc tiếp xúc mặt đất, hơi dịch thân thể, mặc cho Từ Thiến "Bùm" tiếng nặng nề ngã đất.

      "Ôi, mặt của ta!" Đầy đất đá vụn, ghim vào trong thịt nàng, càng thêm phá mặt của nàng, đau đớn và sợ hãi bị hủy dung khiến cho nàng hô to ra tiếng.

      "Phu nhân. . . . . . A. . . . . ."

      Hốt hoảng đứng dậy, Tô Tiểu Vũ muốn đỡ Từ Thiến, nàng lại bị đẩy ra, ngã ngồi ở bên cạnh, tóc theo động tác của nàng bay khỏi, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, nhìn qua mặc dù mặt mày xám tro, nhưng thể ll.qq;đđ che giấu được vẻ đẹp tinh khiết, cộng thêm bộ dáng nàng điềm đạm đáng , càng thêm chọc người tâm thương.

      Gia đinh luống cuống tay chân đỡ Từ Thiến lên, thấy má trái của nàng là vết vết máu, bị dọa cho mặt trắng bệch, phu nhân tính khí cực kém, nếu để nàng nhìn thấy mặt bị hủy, bọn họ cùng theo nhất định gặp nạn!

      "Còn mau gọi đại phu, gọi tới nơi này!" Sợi tóc xốc xếch, áo hư hại Từ Thiến cầm khăn lụa che vết thương, tức giận gầm , phòng của đại phu cách nơi này gần đây, nàng phải kịp thời trị liệu, tránh mặt lưu sẹo!

      Đám người ngu xuẩn, chút nhãn lực!

      "Nhanh, nhanh gọi đại phu!" Nha hoàn cận thân của Từ Thiến co rúm lại, lớn tiếng kêu, đám người nhìn nhau, rất ăn ý bắt đầu từ chối trách nhiệm.

      "Phu nhân ngài có khỏe , đều do Nhị tiểu thư, làm sao có thể đỡ được phu nhân?"

      Những người khác nghe vậy, ll.qq;đđ phụ họa theo, cố gắng khiến lửa giận của Từ Thiến dời , tại lúc này nhìn thấy Tô Tiểu Vũ lộ ra khuôn mặt ngẩn ra.

      là đẹp, dù là Đại tiểu thư, cũng hơn được nàng.

      Cả đám gia đinh nha hoàn trợn mắt há mồm nhìn Tô Tiểu Vũ, cho tới nay chỉ biết khi dễ "Tiểu thư" hữu danh vô thực này, chưa từng chú ý tới tướng mạo của nàng, phải là chú ý, chỉ là mỗi lần đều bị tóc của nàng che kín mặt, gần như người nhìn thấy tướng mạo của nàng, hơn nữa dáng vẻ nàng vĩnh viễn hèn yếu, cảm giác tồn tại thấp hơn, nhưng hôm nay gặp mặt, giống như minh châu lộ ra trong đất bụi!

      Nếu để người ngoài thấy, sợ rằng tranh đoạt lấy nàng về nhà, cho dù nàng có thân phận địa vị, nhưng chỉ bằng tướng mạo này, nhất định có thể làm thị thiếp!

      Cảm thấy ánh mắt bốn phía mãnh liệt, Tô Tiểu Vũ giống như xấu hổ cúi đầu, nhưng trong mắt lệ khí chợt lóe, người nào nhìn thấy, trước kia che mặt, nhưng hôm nay người ta chú ý tới nàng, chỉ sợ phiền toái ít, chỉ là, có phiền toái cũng tốt, nàng là người tốt, vô duyên vô cớ đả thương người.

      Mà người khác biết bây giờ nàng suy nghĩ gì, chỉ coi là nàng xấu hổ, bộ dáng mảnh mai này, càng chọc người tâm thương.

      Từ Thiến cảm thấy bốn phía an tĩnh ít, lau khô nước mắt, nhịn đau ngẩng đầu lên, thấy mọi người ở đây đều nhìn Tô Tiểu Vũ, nhìn thấy mặt Tô Tiểu Vũ giống mẫu thân nàng trong mắt bộc phát ra nồng nặc hận ý.

      "Ba!" tiếng bạt tai vang lên, Từ Thiến tát lên mặt gia đinh gần nàng, đánh hồi hồn, quả nhiên là nữ nhi của hồ ly, đến chỗ nào cũng quyến rũ người, hạ tiện!

      "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng!"Gia đinh kia té quỵ xuống đất, ngừng dập đầu, cũng chỉ là nhất thời bị sắc đẹp mê muội, quên mất phu nhân tồn tại, xong rồi.

      "Hừ, ngươi rất thích nàng? Nàng dù đê tiện, vẫn là tiểu thư phủ tướng quân, ngươi nô tài còn dám vọng tưởng?" Từ Thiến đè nén vết thương mặt, dù sao là xuất thân nhà võ, nhẫn nại đau đớn mạnh hơn người bình thường chút, hơn nữa bị đố kỵ choáng váng đầu óc, giờ phút này mắng người, hoàn toàn cảm thấy mặt có vết thương, có thể tâm trạng là rất quan trọng.

      Tiểu thư? Trong tâm Tô Tiểu Vũ hừ lạnh tiếng, cúi đầu , thể dễ dàng tha thứ vũ nhục của bọn họ, chỉ là những người này có cấp bậc, nàng muốn phản bác câu bọn họ đừng nghĩ được, dù sao phải là ai cũng giống nam nhân đáng chết kia. . . . . .

      Đột nhiên ý thức được mình nghĩ cái gì, con ngươi tối sầm lại, vẻ mặt có chút phức tạp, Bạch Lê có ảnh hưởng tới nàng, hình như có chút quá.

      "Phu nhân, đại phu tới." đợi Từ Thiến mắng xong người, đại phu râu bạc tới, nhìn thấy mặt của Từ Thiến, thấy vết thương hồng có chút khác thường, cho là nhiễm trùng, cau mày , "Phu nhân tốt nhất trở về phòng trước, lão phu bó thuốc cho ngươi sau viết phương thuốc, nếu mặt lưu lại vết sẹo. . . . . ."

      "Nhanh, trở về!" chờ đại phu xong, Từ Thiến ngồi yên, mặt đột nhiên lại đau, càng làm cho nàng kinh hãi, mặt nàng thể bị hủy, tại mặc dù thanh xuân còn, nhưng được bảo dưỡng, ll.qq;đđ Tướng quân mỗi tháng còn có thể ở trong phòng nàng ngây ngô vài đêm, nhưng nếu mặt mũi này phá hủy, nàng sợ rằng vị trí chủ mẫu Tô phủ bảo vệ được.

      Oán hận nhìn Tô Tiểu Vũ cái, dẫn đoàn người nhanh chóng rời , trong lúc vô tình thấy Từ Thành Ngọc si mê nhìn Tô Tiểu Vũ, trong mắt kia dục niệm trần trụi còn che giấu, nhíu mày có chút khinh thường, trong lòng càng ghen ghét Tô Tiểu Vũ.

      "Ngươi giống nhau nương ngươi, đâu cũng quyến rũ đàn ông!"

      nhịn được, Từ Thiến qua bên cạnh nàng nhổ ngụm, trong lúc vô tình câu, để cho ngày sau nàng hiểu ra cái gì gọi là biết vậy chẳng làm.

      Tô Tiểu Vũ biến sắc, sát ý trong mắt chợt lóe lên, trong lòng bàn tay nhiều hơn mảnh lá cây, lá cây rời tay, bắn nhanh về phía mọi người, lực đạo lá cây trở ngại người bước chân, khiến cho ngã nhào đất, ngay tiếp theo mọi người bên cạnh té ngã, mà đè người dưới cùng, chính là Từ Thiến.

      "A! Các ngươi, phế vật, phế. . . . . ." Đau nhức truyền đến, đợi nàng mắng xong, liền hôn mê bất tỉnh.

      nhóm người luống cuống tay chân nâng Từ Thiến lên, nhanh chóng rời khỏi chỗ ở Tô Tiểu Vũ, nghĩ kỹ lại, hình như mỗi lần tới nơi này bới móc, bị nhục nhã là nhị tiểu thư, nhưng cuối cùng xui xẻo đều là bọn họ, cái địa phương tồi tàn này đúng là tà môn!

      Đợi bọn rời , trong sân khôi phục an tĩnh, Tô Tiểu vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, che giấu sát ý.

      Từ Thiến!
      PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 7: Mẹ con Tô gia.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Chậm rãi đứng dậy, quanh thân Tô Tiểu Vũ sát ý giảm mà lại tăng, lạnh lùng nhìn đá vụn đất cái, mặt Từ Thiến còn lưu lại vết máu, bàn tay trắng nõn phất ra, hai lá cây đâm vào đá vụn dưới đất, sau khắc, những đá vụn kia tất cả đều bị thành bột.

      Vũ nhục nàng, nàng còn nể mặt cùng vui đùa chút, nhưng nếu ai dám vũ nhục mẹ nàng, chỉ có chết.

      Lúc Từ Thiến ngã nhào nàng liền rắc lên độc dược, mặc dù cần mạng của nàng ta, nhưng hủy dung dễ như trở bàn tay.

      Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Vũ chậm rãi nâng lên khóe môi, cười lạnh mang theo nồng đậm khát máu, manh mối về mẫu thân có, có thể lấy thêm tin tức từ Tô Thanh Viễn bộ, phủ tướng quân thiếu nợ nàng, phải trả.

      Màn đêm hạ xuống, trong bầu trời đêm lấp lánh ánh sáng, chói mắt, nhưng trăng non tản mát bên cạnh, lại có vẻ lịch tao nhã, gió đêm nhè , lá cây xào xạc vang dội, thi thoảng có côn trùng kêu vang, phối hợp ăn ý.

      sớm thay thân quần áo bẩn, muốn nằm xuống, ngửi thấy làn hương thơm lạ lùng truyền đến, Tô Tiểu Vũ sờ mũi cái, nhàn nhạt nhìn phía ngoài cửa sổ, "Nguyệt nhi."

      "Chủ tử, ngươi luôn là người đầu tiên phát ra ta, người ta chút cảm giác thành tựu cũng có á!" bị gọi là Nguyệt nhi, đột nhiên xuất ở ngoài cửa, mềm mại , chậm rãi vào trong nhà, đường cong mê người, dáng vẻ thướt tha mềm mại, gương mặt cực kì kiều mỵ, giờ phút này nàng buồn bã nhìn Tô Tiểu Vũ, đội môi đỏ mọng bĩu.

      Nhìn Liễu Nguyệt phong tình vạn chủng, Tô Tiểu Vũ lười biếng cười tiếng, buông lỏng cả người, nghiêng dựa vào giường, tóc dài búi mềm mại thả trước ngực, cả người có phong thái thảnh thơi nhàn hạ, ánh trăng nhàn nhạt dịu dàng phân tán người nàng, vì nàng phủ lên tầng trắng , giống như đứa trẻ sơ sinh mới ra đời, lại như tiên nhân rơi xuống phàm trần, trong lúc nhất thời, Liễu Nguyệt nhìn ngây dại.

      "Đẹp mắt?" thanh nhàn nhạt mang theo hài hước, khiến Liễu Nguyệt lấy lại tinh thần khuôn mặt đỏ bừng, nhiều lúc nàng luôn nhìn chủ tử thành si, nhưng điều này thể trách nàng, chủ tử lớn lên như vậy, căn bản là hại nước hại dân nha, cứ ngồi lẳng lặng như vậy làm cho người ta sinh ra động lòng, ngay cả nàng là nữ tử, cũng chạy thoát.

      "Chủ tử chọc ghẹo ta!" Liễu Nguyệt nũng nịu.

      "A, ai kêu Nguyệt nhi đáng nhất đây?" Tô Tiểu Vũ cười phát ra tà khí, Liễu Nguyệt khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nàng nhìn thấy chủ tử, chủ tử thân trường bào xanh biếc, trang phục nam tử, tuấn tú phiêu dật, làm hại trái tim tâm hồn thiếu nữ của nàng, kết quả sau lại phát , cái này căn bản ô Long, chủ tử là nữ nhân! (bé Nhi: tui chit với nàng Tiểu Vũ mất thui >.< câu này thường thấy dành cho nam chủ mà..xèo…xèo)

      Nhìn ra Liễu Nguyệt lại nghĩ tới chuyện lúc trước, Tô Tiểu Vũ bật cười, ho tiếng, mở miệng hỏi, "Tìm ta có chuyện gì?"

      Nghe vậy, Liễu Nguyệt cũng thu hồi vẻ mặt, mặt kiều mỵ chỉ còn lại nghiêm túc, "Chủ tử, sau năm ngày, phòng đấu giá bán đấu giá Tử Hiệp thảo."

      "Ta ." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt ra, chậm rãi nhắm mắt lại, nghe Liễu Nguyệt khẽ lên tiếng chuẩn bị rời , đột nhiên : " điều tra chút, Bạch Thuật là người phương nào."

      Liễu Nguyệt tuy có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh gật đầu cái, bọn họ làm thuộc hạ, chỉ để ý nghe mệnh lệnh chủ tử, chẳng qua chủ tử ít cùng Bạch gia lui tới, thế nhưng sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với Bạch Thuật?

      Mang theo nghi ngờ, Liễu Nguyệt nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.

      Tô Tiểu Vũ xoa xoa mi tâm, nằm xuống giữa giường, Bạch Lê người này nàng chưa từng nghe qua, chỉ sợ
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 8: Mất ngọc ngủ.
      Edit: Lãnh Thiên Nhii.

      Từ Thiến trong các, đại phu Hồi Xuân đường xem qua mặt của Từ Thiến, trong lòng nghi ngờ lại biểu lộ ra, chỉ lưu lại toa thuốc, dám xóa được hết sẹo, dù sao Từ Thiến này nổi danh khó dây dưa, còn phải trở về cùng sư phụ thương lượng.

      Nhìn đại phu rời , Từ Thiến an tâm, lệnh nha hoàn sắc thuốc, tính toán ngủ, lại nghe người truyền lời, "Phu nhân, Tướng quân trở lại."

      Từ Thiến lập tức ngồi dậy, nhìn bóng dáng phía ngoài cửa sổ, vui mừng nhướng mày, lão gia đến thăm nàng ư, bình thường trở về sớm như vậy, là bởi vì lo lắng nàng sao? Nghĩ đến đây, trong lòng vẫn có chút ngọt ngào, dù sao cũng là nam nhân nàng cả đời.

      Tô Thanh Viễn vào, liền thấy sắc mặt Từ Thiến trắng bệch, suy yếu tựa vào giường, nhíu mày, năm tháng có lưu lại quá nhiều dấu vết mặt , nếp nhăn gần như có, chỉ có ngũ quan theo năm tháng lắng đọng, càng thành thục hơn.

      "Chuyện gì xảy ra?" Tô Thanh Viễn ngồi xuống bên giường Từ Thiến, cau mày hỏi, trở lại liền nghe đôi mẹ con này xảy ra chuyện, lúc này mới tới xem chút.

      "Lão gia, ngươi cần phải vì ta làm chủ nha." Từ Thiến hai mắt rưng rưng, bộ dáng nhu nhược nào có nửa phần phách lối trước mặt người ngoài, phần này vừa thấy thương, đích xác khiến Tô Thanh Viễn có chút mềm lòng.

      Tô Thanh Viễn đưa tay, ôm nàng vào trong ngực, giọng an ủi, " ."

      "Đều là Tô Tiểu Vũ cái đó. . . . . . Nữ nhân, nàng sáng sớm Bạch phủ, ghen tỵ Tuyền Nhi có nhân duyên, liền đẩy nàng xuống nước, ta làm mẹ, đau lòng." Từ Thiến nức nở, giọng dào dạt tình cảm, "Ta vì ta nữ nhi đòi công đạo, nàng còn đẩy ta, phá hủy mặt của ta. . . . . ."

      đến đây, là khóc thành tiếng.

      thể bội phục, Từ Thiến diễn quá đạt, lần này , xem tất cả lỗi đổ lên đầu Tô Tiểu vũ.

      Nhưng Tô Thanh Viễn là ai, có thể lên làm đại tướng quân, là do từng bước từng bước tranh giành, làm sao có thể dễ lừa gạt, trong lòng cũng biết, Tô Tiểu Vũ chỉ là người thế tội, nhưng nghĩ đến mẹ Tô Tiểu Vũ dù là né ra cũng có ý định cho cơ hội, trong lòng thầm tràn ngập bi phẫn, trong lời khỏi nghiêng về Từ Thiến.

      "Người tới, gọi nhị tiểu thư tới đây, bồi tội phu nhân!"

      Giọng nghiêm nghị, vừa nghe là biết tức giận.

      " cần!" Từ Thiến lập tức hô, ngay sau đó ý thức được mình làm gì, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tô Thanh Viễn, cười gượng, "Lão gia, đứa này hôm nay xin lỗi rồi, cần phiền toái lần nữa."

      Lão gia
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :