1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng- Thụy Tiếu Ngai (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆Chương 47.4: Trả lại gấp trăm lần.


      Editor: Trà sữa trà xanh



      Tư Thiên Hoán ôm sát hông của nàng, lạnh lùng nở nụ cười, thập nhất hoan? Vật này còn dễ nghe như vậy, thập nhất hoan là cái gì, chính là hoan ái mười ngày mới có thể giải độc, người thường hoan ái mười ngày, còn sống tốt nữa sao? Vì vậy, thập nhất hoan trở thành mị dược trong cực phẩm, nếu phải là có thâm thù đại hận, ai hạ dược như vậy.


      "Thập nhất hoan này chỉ có tác dụng chút ít với ta thôi, thể nào tổn thương ta, !" Tô Tiểu Vũ cắn môi, đáng thương nhìn Tư Thiên Hoán, nàng cũng ăn ít bảo bối tốt, mặc dù thể giống như Tư Thiên Hoán bách độc bất xâm như vậy, nhưng sức chống cự vẫn rất là mạnh, muốn diễn giống như , vậy phải bỏ ra chút ít mới đúng.


      "Ta muốn bóp chết nàng." Tư Thiên Hoán nhàng xoa cổ dài của nàng, híp mắt nỉ non.


      Tô Tiểu Vũ bị động tác của làm cho ngứa ngáy, rụt cổ cái, trong tròng mắt đen thoáng qua nụ cười, đột nhiên chủ động vịn cổ của , khi đến bên môi nhàng ấn xuống nụ hôn, "Hoán nỡ rồi."


      Tư Thiên Hoán hừ lạnh, tròng mắt cười như cười liếc nhìn nàng, bị động hóa thành chủ động, há miệng ngậm cánh môi tinh tế của nàng, tỉ mỉ gặm nhắm, nụ hôn này cũng sâu, chỉ hôn qua loa, giọng mơ hồ mang theo nồng nặc cưng chiều, "Về sau ngoan chút, được ?" Có cơ hội nhất định phải xử lí hết tất cả độc dược trong người nàng.


      "Tốt." Thấy tức giận nữa, Tô Tiểu Vũ cười đến híp cả mắt, dứt khoát đồng ý, định nghĩa chữ ngoan ở trong lòng mỗi người đều giống nhau, dù sao nàng làm những thứ nàng cảm thấy là ngoan được rồi.


      "Đừng có những ý nghĩ kia, về sau ngoan ngoãn nghe ta." Sao Tư Thiên Hoán biết nàng suy nghĩ gì, hai mắt nhíu lại, tà khí mà cười lên, nhàng cắn cái vào môi nàng, .


      Tô Tiểu Vũ thất bại nhắm lại mắt, đưa tay bấm cái người của , cảm thấy trong nháy mắt thân thể căng cứng, lập tức buông tay ra, có chút đau lòng.


      "Ăn no sao?" Tư Thiên Hoán đột nhiên buông nàng ra, thấy nàng rầu rĩ nhắm hai mắt, trong lòng buồn cười, liếc mắt nhìn đất bừa bãi, đột nhiên hỏi.


      Tô Tiểu Vũ mở mắt, có chút hiểu nhìn , theo tầm mắt của nhìn về chén dĩa bể tan tành dưới đất, khẽ nhíu mày cái, " nên làm bể nha." Coi như ăn no, cũng nên phá hủy tâm ý của người khác, mới vừa rồi có chút thần trí rồi.


      "Sao lại nhăn lông mày, ăn hết vứt." Tư Thiên Hoán đưa tay vuốt chân mày của nàng, mặt là nụ cười ôn hòa, dưới ánh nến mờ nhạt, cực kỳ dịu dàng, giống như trời chiều khẽ vuốt ve sông núi, nhiệt liệt, lại ấm áp.


      Tô Tiểu Vũ cười cười, làm ổ trong ngực , cảm thấy người hơi trơn, chu mỏ cái, "Hoán, ta muốn tắm."


      "Bên ngoài Mặc phủ có suối nước nóng, muốn ?" Tư Thiên Hoán suy nghĩ chút, rồi , sau khi đến phòng bếp làm xong món ăn, liền lòng vòng bên ngoài Mặc Phủ, cách ngoại thành xa phát ôn tuyền, xung quanh cũng có người nào, nghĩ tới vật có lẽ thích, liền ghi nhớ vị trí của nó.


      Tô Tiểu Vũ vừa nghe, ánh mắt vui vẻ sáng lên, ôn tuyền còn thoải mái hơn so với thùng gỗ lớn, trong ngực Tư Thiên Hoán gật đầu cái, cười híp mắt , "Mang ta ."


      "Lười." Tư Thiên Hoán cưng chiều gõ cái vào ót nàng, tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, phi thân rời khỏi phòng.


      Khinh công của Tư Thiên Hoán cực tốt, cơ hồ thấy mượn lực nào, cơ hồ là ngự , trận pháp Mặc Phủ dưới chân trở thành thùng rỗng kêu to, thời gian quá nửa chung trà, hai người tới bên cạnh suối nước nóng kia.


      Tầng tầng cây cối thấp thoáng che đậy, còn chưa nhìn thấy suối nước nóng kia, đánh hơi được hơi thở đặc biệt của nó, xuyên qua cây cối, chính là bãi cỏ, xanh mơn mởn rất tươi tốt, tảng đá quay quanh suối nước thành vòng dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng, nhàn nhạt khói trắng lả lướt dâng lên, vì ôn tuyền mà khoác lên tấm khăn che mặt bí , cảm giác như người ôm tỳ bà che nửa mặt, làm cho người ta như lâm vào tiên cảnh.


      "Địa phương tốt như vậy, tại sao ai tới?" Tô Tiểu Vũ lấy tay thử độ nóng, ấm áp rất thoải mái, chỗ này cũng coi là yên lặng, tại sao có ai vậy tới đây?


      "Cây cối phía ngoài ôn tuyền là trận pháp thiên nhiên bí , có rất ít người có thể thấy được nơi này." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt ra, trận pháp thiên nhiên bí , trong trận pháp núp gì đó.


      "Ừ." Tô Tiểu Vũ gật đầu cái, sớm chịu nổi tầng mồ hôi người, đưa tay muốn cởi y phục ra, đột nhiên nghĩ đến bên cạnh còn có nam nhân, động tác dừng lại, quay lại phía sau thấy nhìn chằm chằm mình, mặt khó tránh khỏi có chút hồng, "Xoay qua chỗ khác."


      "Còn có nơi đó mà ta chưa có thấy hay sao?" Tư Thiên Hoán cười lưu manh, chẳng những thu hồi ánh mắt, ngược lại càng chăm chú nhìn nàng, cứ như thể người nàng mảnh vải che thân.


      "Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ xấu hổ nhìn chằm chằm, đầu ngón tay bắn cánh hoa vào trong nước, tiếng "Xôn xao", ôn tuyền dâng lên hai sóng nước cao bằng người, chiếu sáng dưới ánh trăng, khúc xạ của sóng nước, đẹp mắt dị thường, vung ống tay áo đỏ như lửa lên, cỗ nội lực cường đại đánh tới sóng nước, sóng nước kia liền hóa thành Thủy Long, mang theo khí lạnh, bay khỏi mặt suối, đánh tới Tư Thiên Hoán.


      Tư Thiên Hoán bật cười, tùy ý đón lấy sóng nước kia, "Rầm rầm" rơi xuống đầy đất, người lại chỗ ướt, chỉ là vật biến mất, bên suối sót lại đống áo bào màu đỏ, người biết chạy đâu.


      "Ta lấy y phục cho nàng." Tư Thiên Hoán nhếch môi, nhàn nhạt nhìn về phía chỗ nào đó của ôn tuyền, quay người , quên mang theo đồ cho vật rồi, đúng là thất sách, nhưng mà rời khỏi như vậy, cũng cần lo lắng an nguy của vật , dù sao chỗ này có rất ít người biết, mà bản lãnh của vật cũng rất tốt.


      Thấy , Tô Tiểu Vũ bơi ra từ sau núi đá, bĩu môi nhìn chằm chằm địa phương Tư Thiên Hoán biến mất, yên tâm để mình nàng ở
      [​IMG]
      Halong-ngocthienbinh2388 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :