1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt, buông tha ta! - Dạy Hư Nương Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 39

      tối nọ…
      Bạch Hồ biết học theo ai, hôm đó lại có tâm bày biện bàn ăn. Nga, bàn ăn có phủ thêm khăn màu đỏ, giữa bàn là chậu hoa cỡ đại cắm đủ thứ hoa: nhánh tử đằng, nhánh hoa mai, nhánh cát tường, ba bông hoa hồng màu vàng, đỏ, hồng, và vài chùm thánh vật để lạc lỏng quanh miệng chậu.
      “Uy, tiểu Bạch, sao ta chỉ thấy hoa mà thấy lá a?” Đứng bên, ta chỉ vào chậu hoa, hỏi . Phải là, đủ hoa đủ lá mới tạo hài hòa cho chậu hoa nha.
      “Ta thấy nó đẹp nên vặt bỏ hết rồi.” vừa kéo cái ghế có khắc chữ “Hỷ” to tướng, vừa trả lời.
      “Nha, vậy còn khăn trải bàn sao vậy a?” Ta lại trỏ vào cái khăn màu đỏ, được đặt cách quang minh chính đại cạnh chậu bông. Mà điều đáng là, cái tiết diện của cái khăn, còn chưa bằng cái đế của chậu bông a.
      “Đó phải khăn trải bàn, nó dùng để trang trí nha.” Bạch Hồ đem ta lại ịn ngay “Hỷ” ghế, mặt đổi sắc mà trả lời. “Cần nhi a, ngươi ngồi đợi ta lúc.” xong rất nhanh mà biến mất. , ta hoài nghi có hay gạt ta? Hội khả năng khinh công nhưng thân pháp của phải vẫn còn rất tốt sao?!
      Buổi tối đương nhiên trời phải tối. Bình thường bọn ta hay dùng nến, nhưng hôm nay Bạch Hồ lại thổi hết nến . Này là, bảo ta đợi, bản thân lại thổi nến?! Còn nữa, hôm nay ta thấy cũng màu mè nha. Phải chăng… phải chăng hôm nay ngày sinh ?!
      “Đứa ngốc, hôm nay là ta cùng ngươi hỷ nha.” Bạch Hồ bỗng từ góc khuất lừng lững bước ra, tay còn bưng cái vật gì đó có thể lóe sáng, khóe miệng lại giật giật làm ta… cứng đơ người! Di?! mọc đuôi lại còn phát sinh tâm thần?! Khi nào ta đồng ý cùng làm cái này hỷ ?!
      “Ngươi có đồng ý, nhưng là ta muốn cùng ngươi kết thành phu phụ nha.” Đặt cái thứ lóe sáng xuống bàn, ung dung lại ngồi xuống bên cạnh ta. Cũng dễ hiểu là tại sao hôm nay lại ngồi đối diện ta nữa, đơn giản là vì, chậu hoa khiến ta và thể mặt đối mặt a…
      Ngồi xuống rồi lại chịu an phận, dùng tay choàng qua eo ta, sau đó áp mặt vào tóc ta, khịt khịt mũi. Phi! Ta nào có đánh rắm, cần gì phải làm như vậy a?! Ta bất mãn, gỡ lấy tay ra khỏi eo, sau đó đứng dậy đập bàn cái “rầm”: “Uy, ngươi muốn kết hôn cũng phải có đồng ý của ta chứ! Ngươi biết thời buổi đại hôn nhân là phải tự nguyện hay sao?! Ngươi biết gì về bình đẳng giới hay sao? Ngươi…”
      “Cần nhi a, chúng ta đây sống ở đại gì gì đó nha. Ta hiểu ngươi gì a ~” Bạch Hồ làm như tiếp thu, ngoáy ngoáy tai, cắt đứt khí thế ngút trời của ta. Ách, ta quên là ta và ở cổ đại…
      Ta tiu nghỉu còn lại rất hí hửng. Đưa tay chạm tới cái vật lóe sáng được, đem đến trước mặt ta. Oài… ra là cái mâm bạc có đậy cái nắp bạc.
      “Cần nhi a, ngươi đoán xem bên trong có gì?” dí sát cái mâm vào ta, cặp mắt trông đợi mà hỏi. Nha, ta còn thấy được ánh mắt long lanh, long lanh, lấp lánh, lấp lánh… Bất quá, ta vẫn còn rất ức chế, cho nên mới mạnh miệng mà : “Cái đầu của ngươi!”
      “Uy, đầu ta như thế nào lại nằm trong đây a. Cho ngươi đoán lại lần nữa.” nghĩ rằng ta mắng , cho nên vẫn cứ như vậy hí ha hí hửng.
      “Ta biết.” Ta bực mình, đẩy cái mâm đó ra.
      “Ngươi thử xem.” Người nào đó biết điều, tiếp tục nài nỉ.
      “…” Chẳng lẽ là thứ gì ghê gớm lắm sao? Hay làm giấu bom hẹn giờ trong đó nhỉ? đúng, thời buổi này làm gì có bom hẹn giờ… Ách, chẳng lẽ lại là “thứ đó”?!
      “Thứ đó là thứ gì nha?” Bạch Hồ lên tiếng làm ta hoàn hồn, , chắc phải là thứ đó, là ta nghĩ quá xa . Lại nghĩ sang thứ khác gần hơn…
      “Cần nhi a, bảo ngươi đoán ngươi lại như vậy, ta thiếu kiên nhẫn nha. Thôi ngươi cần đoán nữa.” đoạn, Bạch Hồ lấy cái nắp bạc ra… Bên trong là, bên trong là cái gì nhỉ?
      Ta dụi dụi mắt mấy lần mới thấy được ở chính giữa cái mâm sáng loáng to tổ chảng là cái vật cũng đồng dạng sáng loáng, bất quá có phần hơn rất nhiều. Là cái nhẫn!
      “Uy, ngươi từ đâu lấy ra vật này a?” Ta cầm lấy cái nhẫn, xem xét cẩn thận. Nha, là vàng trắng a~ Nhưng là, thời đại này có vàng trắng sao?!
      phải các ngươi kết hôn đều có vật này sao?” Bạch Hồ cười tủm tỉm, ra vẻ đắc ý, vẫn trả lời ta mà còn hỏi ngược lại. hồi lâu, thấy ta duy trì im lặng, có vẻ cụt hứng, giật lấy cái nhẫn từ tay ta, bắt đầu tung hứng: “Cái này lúc trước ta dựa theo kí ức của ngươi mà làm ra nha. Ngẫm lại, ta cực khổ đâu.”
      “Ta có bảo ngươi phải làm sao?!” Ta đưa tay đón lấy chiếc nhẫn từ trong trung, làm mặt xấu đối . Này là vàng a, phải đồ chơi, là giá trị đâu! Hu ha ha ha!
      “Ngươi hội thích nó sao?” Bạch Hồ thấy ta có vẻ mất cảnh giác, bèn sáp lại gần, cánh tay vòng qua ngang hông của ta, bắt đầu sờ mó lung tung.
      Ta gật gật đầu, ánh mắt dính chặt lấy chiếc nhẫn, thèm để ý đến kẻ lợi dụng ăn đậu hủ của mình. phải là ta dễ dãi, chỉ vì ta muốn trả công cho làm ra cái nhẫn này nha. Lặp lại lần nữa, ta tuyệt đối dễ dãi!
      Tiếp sau đó, mình dẫn dắt chương trình hỷ , còn ta đây vẫn mải mê ngắm lấy chiếc nhẫn. Quan sát lâu lâu mới thấy mặt ngoài chiếc nhẫn còn có khắc tên của ta, mặt trong là hình cái mông của loài vật nào đó. Uy, có lẽ là mông của Bạch Hồ, sở dĩ ta nghĩ vậy là do gắn cái mông có bảy cái đuôi. Phi, hết chuyện hay sao lại khắc cái hình ảnh xấu xí này vào a?! Là do tinh thần tự kỷ của quá cao?!
      “Cần nhi, hôn lễ xong, giờ ta với ngươi động phòng a.” Ta còn bận nghĩ xấu về lên tiếng làm ta giật mình. Ách, mới cái gì đâu?! Động phòng?! Ta có nghe lầm vậy?!
      “Cần nhi a…” Thấy ta đứng hình, Bạch Hồ rất thâm tình mà huơ huơ tay trước mặt ta.
      “…” Ta vờ như thấy, im lặng vẫn im lặng, đứng hình vẫn đứng hình.
      “Cần nhi…” Được nước làm tới, chu môi ra tấc, áp lại gần môi của ta. Đến khi chỉ còn cách nhau 1 mm nữa thôi, bỗng dừng lại, dùng tay lắc lắc người của ta: “Cần nhi, ngươi sao chứ?”
      “…” Ta vẫn làm mặt lạnh. Vì quyền lợi của bản thân, ta phải đấu tranh a, đấu tranh! Cho dù có giả chết cũng được! cái gì động phòng a?! Ai biết được của dài ngắn như thế nào, lại còn mọc đuôi, thứ đó có hay hóa dài, ta nào dám a! Phi! Phi! Phi! Dẫu sao ta vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ trong sáng, chưa từng làm cái chuyện đó, lần đầu tiên mà gặp phải như thế này hẳn là rất đau ?!
      Có điều, ta nghĩ tránh né như thế nào cũng khỏi hồ ly trảo của

      “Ngươi ổn vậy ngươi hội nghỉ ngơi trước, ta làm phiền ngươi nữa.” Vào lúc đó, có người làm vẻ mặt lo lắng mà như thế đó. Nhưng là ta quên rằng người này rất khó đoán!
      Những tưởng rằng thấy ta biến sắc khó coi nên nhẩn bỏ qua, ta thở phào cái, về phòng của mình mà ngủ. Nên biết rằng, ta với Bạch Hồ nước sông phạm nước giếng, vốn có phòng riêng biệt à nha!
      Đến nửa đêm, còn trằn trọc giường với chiếc nhẫn cầm chặt trong tay ta nghe có tiếng mở cửa phòng! đến sao?!

      gian lúc đó rất yên tĩnh, thi thoảng có trận gió nổi lên, làm mùi hương của các loại hoa về đêm lan tỏa khắp phòng. Hơi thở trầm ổn, bước chân nhàng như thể chưa hề chạm đất, ung dung tiến lại cạnh ta. Còn ta đâu?! Đương nhiên là như con rùa, rúc mình trong chăn, chỉ dám hé nửa con mắt mà quan sát .
      Đứng bên mép giường, tự dưng mỉm cười làm ta hoảng sợ! Ách, có gì đáng cười sao? Ta trừng mắt mà nhìn lại nhận ra rằng chính là nhìn vào cặp mắt trừng lớn của ta mà mỉm cười. Nguy a! Bị phát rồi sao?! sao sao! Cứ làm nghĩ là nhìn nhầm , ta chỉ cần nhắm mắt lại là ổn thôi mà! Nghĩ là làm, ta nhanh chóng nhắm hai mắt lại, giả vờ là ngủ…
      Mà có vẻ, sau khi ta nhắm mắt lại, cũng trở nên bất động hay sao ấy, xung quanh còn thanh nào cả. lâu sau đó, do tò mò, ta lại hí mắt ra mà xem thử … đập vào mắt ta là khuôn mặt phóng đại của ! Khoảng cách rất gần, vậy mà ta lại hề cảm nhận được hơi thở của !
      Ta vội trở người, tránh ánh nhìn mị hoặc của , bên ngoài lại làm như vẻ tìm tư thế ngủ thoải mái hơn. Thiên a! Hãy với con là bị mộng du!
      Xoay người lại rồi, thể dùng mắt mà quan sát , ta chuyển sang dùng tai, nhưng nghĩ lại, tai cũng vô dụng, từ nãy tới giờ phải vô thanh vô thức sao! Nghĩ đến nát óc, ta quyết định dùng mũi, mặc dù khả quan cho lắm…

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 40

      Khắp phòng giờ này tràn ngập mùi hương thơm ngát. Ta chợt nhớ đến bộ phim, trong phim có cảnh dùng mùi hương làm người ta chết ngạt… Uy, man rợ đến mức đó .
      Bạch Hồ vẫn có động tĩnh gì. Ta lo ngại có hay thấy ta như thế này quyến rũ nên máu dồn lên não mà chết a?! (Tự kỉ cấp độ cao, mọi người thông cảm…) Lo lắng là chuyện, có dám hỏi lại là chuyện khác. Và vì thế, địch bất động ta cũng bất động!
      Chờ tới hơn 7348 giây, ta cũng bắt đầu mệt mỏi. Con mẹ nó! khi lại rảnh rỗi đến ám ta sao?! Sao về phòng ngủ cho khỏe?! Ách, hay là về rồi nhỉ? Và lần nữa, tò mò hại thân.
      Lúc ta xoay người lại đối diện với cửa phòng thấy nằm chống cằm giường, ánh mắt dán chặt lấy ta, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Thiên! khi nào nằm cạnh ta a?!
      Ta còn trợn tròn mắt vì kinh ngạc nhanh chóng đè ta nằm ngửa ra giữa giường, hai tay kiềm chặt hai tay của ta. Ta hốt hoảng, lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi muốn làm gì a?”
      trả lời ta ngay, ép môi xuống miệng của ta, bừa bãi mà mút lấy, ánh mắt vẫn thủy chung rời khỏi hai con mắt ốc nhồi của ta (“ốc nhồi”… chắc là sắp lọt tròng rồi ấy).
      Đến khi ta sắp tắt thở vì thiếu khí mới chịu buông tha ta. Khóe miệng còn vương lại dòng chất lỏng, tựa tiếu phi tiếu : “Ngươi đứa ngốc, đoán được ta làm gì sao?”
      biết ta có hay bị ù tai, giọng của lúc này so với ngày thường lại có thêm vài phần truyền cảm, vài phần êm tai mặc dù lời ra lại mang theo ý trêu chọc.
      “Ta, ta biết! Nhưng là ta cho phép ngươi thực !” Hai tay bị khống chế, định nhấc chân lên đạp nhưng chợt nhớ lại lần trước, ta chuyển sang dùng thiết đầu công.
      tránh né, mặc cho đầu ta va vào đầu đau điếng, lại còn cười khiêu khích: “Cần nhi a, ngươi nghĩ ngươi ngăn được ta sao?”
      Ta biết khả năng của ta hội thể phản kháng , đành rặng ra vài giọt nước mắt, học theo bộ dạng ủy khuất hằng ngày của , thút thít hỏi: “Ngươi là ép ta sao?”
      Hình như có hiệu quả! Ánh mắt khẽ động, có và phần ngạc nhiên lẫn lúng túng, vỗ vỗ lấy mặt ta: “Nào có, ta đương nhiên là có ép ngươi a?”
      “…” Ân, có ép ta? Vậy hai chân của dùng sức tách hai chân ta ra là sao a?
      Lời còn chưa kịp ra, ta bị mùi hương quen thuộc câu hồn . Nhàn nhạt, nhàng, thanh mát như chính con người của . Bên tai có ai đó thầm gọi ta “Cần nhi, Cần nhi”. Ta biết lúc này ta có hay tỉnh táo, ta mặc cho người đó người ta làm càn…
      Bạch y xộc xệch làm mất vẻ liêu nhân của , thậm chí còn mang thêm vài phần câu dẫn. Tóc đen thả ra, tán loạn phủ lấy tấm thân trần của ta. Tóc mềm mại, so với tơ lụa còn muốn mềm hơn. Từng lời ra đều mang theo dịu dàng cùng sủng nịnh trái ngược với hơi thở dồn dập mang đầy sắc dục. Bàn tay lưu động cơ thể của ta, mơn trớn, lại như nâng niu báu vật. Khi ta bắt đầu tiếp ứng được với cảm giác mới lạ Bạch Hồ cũng bắt đầu lộ mặt, chuyển sang khi dễ ta.
      dùng đầu ngón tay mà trêu đùa đầu lưỡi của ta, ngón, hai ngón, thậm chí cả ba ngón. rút ngón tay ra là lại dùng sức mà hôn lấy ta, càn quét và chiếm đoạt. Bàn tay cũng dùng lực hơn trước, xoa nắn hai bầu ngực của ta đến đau nhức. Ta rên rỉ, phải do khoái cảm, mà là vì đau. Như nhận ra điều đó, giảm lực đạo chút, đồng thời gầm lên tiếng. Đoạn, rút dây lưng ra, cột chặt hai tay ta lại, cố định ngay đầu giường. Lúc đó, ta để yên cho tùy ý mà nghĩ đến lại có sở thích bệnh hoạn!
      ngậm cắn ngực của ta, ta ý kiến, cảnh này trong AV chiếu ít. ngậm luôn cả đầu ngón chân ngón tay của ta, ta cũng ý kiến. Tuy nhiên, lại còn bắt ta dang hai chân ra cho liếm mút chỗ đó. Ta xấu hổ, tìm cách khép chân lại nhưng được. Lưỡi của lúc đầu chỉ khiêu khích vùng bên ngoài, nhưng đến khi mút xong thứ chất nhờn bên ngoài lại xâm nhập vào bên trong. thậm chí còn dùng tay khai mở để đầu lưỡi dễ dàng tiến vào trong hơn, rồi lại dùng nó mà khuấy động. Ta cố gắng nhích người lên , né tránh quấy phá của từ bên dưới nhận được ánh nhìn cảnh cáo của .
      Hu… oa… aaaa… Là ta sai lầm rồi! Vốn biết phải thứ gì tốt đẹp mà! Lại bị cử chỉ ân cần lúc nãy của cấp lừa rồi!
      “Ngươi khóc cái gì a? Ta còn chưa cho vào mà?” Thấy ta nước mắt ngắn dài, ngẩng đầu lên, nhíu mày khó hiểu.
      Ta chưa kịp tố cáo thấy ánh mắt bỗng trở nên ngưng trọng. Lại giở trò gì ?! Bất quá, như ta nghĩ, có vẻ rất nghiêm túc. chỉnh lại y phục của bản thân sau đó mặc y phục lại cho ta, xoa đầu ta mà : “Đứa ngốc, ngoan, khóc nữa. Ta dẫn ngươi .”
      đâu?” Ta nghệch mặt hỏi . Gì nha? Cơ thể nhớp nháp thế này, lại còn bắt ta phải đâu a? Nếu là tắm ổn, mà tắm có cần phải tốn công mặc đồ vào a?! (*^* !)Y
      “Có người xâm nhập vào nơi này.” trầm mặc trả lời, ánh mắt nhìn về phía lối . “Nếu nhanh chóng, ta và ngươi có thể thoát.”
      Nghe đến đó, ta hiểu ra, ngoan ngoãn mà chạy theo .
      “Ta bây giờ có lẽ vô dụng. Nhưng là sau này, ta bắt ngươi phải chạy như thế này nữa đâu.” Ở phía trước dẫn đường, kiên định .
      “Ta biết.” Ở phía sau, ta chạy với sức lực của vận động viên điền kinh, đối trả lời. quan tâm có hay hồi phục, ta chỉ nghĩ đến việc ở bên cạnh … Như vậy là tốt rồi, cho dù là ta đôi khi hiểu nổi , cho dù là đôi khi đối ta khi dễ, ta vẫn mong được như vậy ở bên cạnh . Vĩnh viễn chứ là mộng… (Câu này theo ta hiểu từ “mộng” dùng để chỉ thứ gì đó ngắn ngủi chứ phải dùng để chỉ thứ có thực.)
      Hoa cỏ dưới chân như nhảy múa theo từng bước chân của bọn ta. Ta nghĩ đến việc lại phải rời khỏi nơi đây nữa. Nhưng là, ai nào đoán biết trước được lại có ngày này…
      Từ đằng xa, có thể nhìn thấy được đứng nóc nhà là hai dáng người, nam nữ. Dáng người quen thuộc đó ai khác, chính Hạ Minh và Mộc Linh!
      Họ hẳn là phát ra bọn ta, đương nhiên rồi, chạy giữa đồng trống như thế này, hội có kẻ mù mới thấy! Bạch Hồ hình như cũng nhận ra điều đó, dẫn ta rẽ vào con đường khác có cây cối rậm rạp chắn ngang. Chỉ tiếc là, vẫn kịp. Hai người kia chỉ cần vận khinh công chút là có thể đến chặn trước mặt bọn ta. cũng biết họ làm gì. Đương nhiên là thanh trừng cái gì đó quái a ~ Bất quá, bọn họ lại thể nào diệt được thứ ma quỷ bên trong tâm bọn họ rồi. buồn cười đâu!
      Vung Kích Mộc lên, Mộc Linh nhắm thẳng vào ngay đầu Bạch Hồ. Nếu né kịp, có lẽ bị chẻ đôi, đằng này, chỉ bị trầy xước bên tay. Ta thầm nghĩ sao, nhưng ta nào biết rằng, chỉ vết trầy đó cũng có thể giết chết … May mắn là, chết.
      đứng trước mặt ta, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo, nhưng vẫn như vậy ung dung đứng trước mặt ta. Cho dù có thế nào, cũng hội ở tại ta trước mắt mà kêu than tiếng. Nam nhân mà ta , có chính là như vậy quật cường.
      là có hai người truy đuổi nhưng chỉ có mình Mộc Linh là quyết sống quyết chết, Hạ Minh ở bên chỉ yên lặng nhìn bọn ta. Y là nghĩ gì trong đầu? Là phân vân sao? Hay là y biết rằng ta với y là , là Mộc Linh giết chết Cổ lão nhân chứ phải Bạch Hồ?
      Bạch Hồ tự dưng loạng choạng, ta vội ôm lấy thấy cả người nóng ran. Uy, bị gì vậy?!
      “Ngươi sao chứ?” Ta kích động hỏi . Này là, công dụng của Kích Mộc sao? Nó chính là như vậy nguy hiểm?!
      “Ta sao.” Ánh mắt Bạch Hồ có phần mông lung, lời ra lại như gió thoảng. dần mất ý thức?!
      Ta chật vật đỡ lấy , nhanh chóng thoát khỏi. Dường như cỏ cây nơi đây cũng có linh hồn, chúng bỗng dưng lên bức tường vững chãi ngăn cách bọn ta và hai người kia. Ta thầm cảm ơn trời, sau đó theo lối mà chúng cây cỏ vạch ra sẵn, đến trước “Hồ Ly Động”.
      Ta đưa Bạch Hồ vào Hồ Ly động. dường như suy yếu đến cực hạn. Ta sốt ruột đưa tay lên chạm vào trán . Cực nóng! Làm sao đây? Ta phải làm sao đây? Tâm trạng ta rối bời tiếng trầm ổn của Hạ Minh vang lên sau lưng ta: “Cần nhi, giao cho ta.”
      Ta hoảng hốt quay lại. Đúng là y! Chẳng lẽ trốn thoát? nhanh như vậy đuổi kpj hay sao? Chẳng lẽ ông trời muốn bức bọn ta vào đường cùng?
      “Ta !” Ta chắn trước mặt Bạch Hồ. Ta mong muốn lại bị tổn thương.
      Hạ Minh nhìn ta vẻ thương tiếc: “Cần nhi, nàng cần phải tự làm khổ mình. nghiệt này hại chết biết bao nhiêu người rồi. Nay nó khó tránh khỏi bị trời trừng phạt. Nàng ngoan ngoãn tránh sang bên .”
      “Ta tránh, ngươi muốn giết giết luôn cả ta !” Ta tin, ta càng thể chấp nhận rằng ta sắp vĩnh viễn mất . Cảm giác bất lực, nước mắt ta rơi xuống… Lúc đó, ta cảm giác được tay nhàng lau sạch nước mắt mặt ta.
      “Cần nhi, ngoan, đừng khóc, ta chết…” Khi nhìn ta những lời đó, ta cảm nhận được trong mắt xót xa. ? Vẫn là lừa ta?
      “Ngươi hứa với ta?” Ta đưa ngón út ra, trông chờ đáp lại.
      “Ta hứa.” mỉm cười yếu ớt, cũng đưa ngón út ra. Hai ngón tay đan vào nhau, minh chứng cho lời hứa.
      “Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta chuyện được hay ?” nhàng vuốt tóc ta.
      “Chuyện gì?” Ta ngây ngốc nhìn , tận hưởng hơi ấm từ bàn tay truyền sang.
      “Nếu ta còn sống, ngươi phải thừa nhận rằng ngươi nguyện ý làm nương tử của ta, ân?” Giọng của nhàng.
      “Ta…”
      “Diễn trò ân ái xong chưa!” Ta còn chưa kịp trả lời giọng nữ chói tai xen vào. Là Mộc Linh!
      “Sư huynh, sao huynh còn chưa tiêu diệt ?” Ả liếc mắt ta cái rồi quay sang chất vấn Hạ Minh.
      “Cần nhi, nàng…” Hạ Minh khó xử nhìn ta.
      “Cần nhi, Cần nhi! Là nàng ta cho phép huynh đụng tới ? Mặc kệ nàng ta là gì, huynh nên nhớ tới cái chết của sư phụ chúng ta! Con hồ này nếu bị tiêu diệt còn biết bao nhiêu người bị hại chết nữa?” Ả nhìn Bạch Hồ, hận thể ăn tươi nuốt sống .
      “Nhưng Cần nhi nàng…” Hạ Minh ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, ta biết ta gây khó khăn cho y, nhưng ta thể buông tay. Ta cần Bạch Hồ được sống.
      “Xoẹt!” Mộc Linh vốn ưa ta, ả do dự dùng Kích Mộc quất ngay vai ta, loại trừ vật cản duy nhất khiến Hạ Minh thể xuống tay.
      Vai ta đau nhức, rồi cảm giác nhức nhối nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Người ta nặng dần, nặng dần. Mơ hồ thấy được người trước mắt, ta đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt . Bàn tay ta liền được bàn tay khác nắm chặt. ấm áp. Ta hướng , gắng gượng lời cuối cùng:
      “Ta nguyện ý…”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Kết thúc

      Mùa xuân, hoa cỏ hấp thụ tinh hoa của đất trời, xanh tươi mơn mởn, bầu trời cũng trong hơn những ngày đông. Đây cũng là thời gian các bạn học sinh của chúng ta học lại sau kì nghỉ đông.
      Bước ra rừ căn nhà cấp 4 là khoảng 16 tuổi. Đó là bé tràn đầy sức sống với khuôn mặt đầy đặn, cặp mắt to tròn và cái miệng lúc nào cũng mang theo ý cười, tóc đen dài được chia đều hai bên, tết lại thành hai cái bím xinh xắn. bạn này tên là Dương – Tiểu – Trần!
      Tiểu Trần của chúng ta tung tăng tới trường từ xa, chiếc BMW mới cáu tiến lại gần bé.
      “Tiểu Trần, sớm!” Kính xe được hạ xuống, cậu bạn mặt mũi như họa mỉm cười với .
      “Sớm!” bạn của chúng ta đáp lại cách miễn cưỡng.
      Cửa sau được mở ra, bạn Tiểu Trần của chúng ta tự giác lên xe. Chiếc xe lao
      Ngồi xe, Tiểu Trần của chúng ta bắt đầu suy tưởng về cái tương lai đau khổ sau này. Hỏi tại sao a? Chính là, người mà ngồi kế là Hồ Cửu Vĩ nha! Mà Hồ Cửu Vĩ là ai? Còn phải hỏi, đương nhiên là người ngồi kế bên nha! Uy, đúng, đúng! Phải là, Hồ Cửu Vĩ chính là hoàng tử trong mộng của các nữ sinh trong trường nha… Sau đây là buổi phỏng vấn của phóng viên về Hồ thiếu gia:
      Phóng viên: Xin hỏi, họ Hồ rất giàu sao?
      Nữ sinh Ất: Cực kì giàu! Bọn họ biết làm chủ bao nhiêu nhà hàng, khách sạn, sân golf,… *múa may quay cuồng*
      Phóng viên: Vậy Hồ thiếu gia nhìn rất bảnh trai sao?
      Nữ sinh Giáp: Nhìn là thấy rồi! Cửu Vĩ chính là ánh sáng xóa tan đêm tối, nụ cười của cậu ta cũng đủ khiến bao nữ sinh điêu đứng a… *đỏ mặt*
      Phóng viên: Hồ thiếu gia có được xem là thiên tài?
      Nữ sinh Bính: Hoàng tử chính là thiên tài trong cái thiên tài nha! *mắt lấp lánh*
      Phóng viên: Vậy…
      Đồng đạo nữ sinh: Hỏi rất nhiều ! Hoàng tử của chúng tôi tiếng lành đồn xa vạn dặm, ai ai cũng biết! cần phỏng vấn thêm nữa! thấy chúng tôi bận sao!
      Phóng viên: Câu cuối cùng thôi, các mĩ nhân của tôi bận làm gì nha?
      Đồng đạo nữ sinh: Mị dược… *tim bay đầy trời*
      Phóng viên: … *bỏ chạy*
      Ai… Hồ Cửu Vĩ rất được hoan nghênh là vậy, nhưng hiểu sao cứ mực bám theo Tiểu Trần đáng của chúng ta. Điều này khiến cho bạn Tiểu Trần hằng đêm mất ngủ vì phải lo đối sách chống lại nữ sinh trong trường. Ai…
      “Tiểu Trần nha, suy nghĩ gì vậy?” Có ai đó dựa vào rất sát bạn Tiểu Trần.


      “Á… aaaaa… Ma quỷ! Buông tha ta!” Ngày hôm qua vừa mới xem xong cuộn phim kinh dị về bọn ma chuyên ăn thịt thiếu nữ, cộng với còn miên man suy nghĩ nên khi có kẻ cố ý tiếp cận khiến Tiểu Trần hoảng hốt la to, đẩy văng cậu bạn.
      Bị đẩy mạnh cái, tránh kịp, Hồ Cửu Vĩ nửa nằm nửa ngồi ghế sau, chật vật tìm hướng ngồi cho thích hợp. Đưa mắt nhìn Tiểu Trần, định gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt trợn tròn vì kinh hãi của chỉ còn lí nhí trong miệng:
      “Oan uổng nha, mình chưa có làm gì hết…”
      xong, kẻ nào đó thức thời lui về góc, bắt đầu trồng nấm… vốn chỉ định ăn đậu hũ của chút thôi, đâu nghĩ lại phản ứng kịch liệt như vậy a. Người ngoài nhìn vào chính là chọc ghẹo con nhà người ta mà! Cần nhi a, Cần nhi… Ngươi có hay để cho ta ít mặt mũi a…
      Nhìn cái miệng chu a chu của như thể là bất mãn lắm, Tiểu Trần dở khóc dở cười, thầm hỏi, kiếp trước mình có mắc nợ cái tên trước mặt hay
      Đồng chí Tiểu Trần, nếu đồng chí muốn biết nguyên do, xin hãy chậm rãi theo dõi câu chuyện dưới đây:
      <<Tiết trời se se lạnh. Dương Tiểu Cần khoác lên mình cái áo khoác hiệu “Con cá sấu”, bước ra khỏi nhà bằng cửa sau…

      “Nếu ta còn sống, ngươi phải thừa nhận rằng ngươi nguyện ý làm nương tử của ta, ân?”

      “Ta nguyện ý…”.>>
      Chỉ câu , đem cuộc sống của đồng chí trao cho mất rồi. Những cái gì đồng chí cùng hẹn thề ở kiếp trước, kiếp này hãy tự giải quyết a. Mỗ tác giả ta còn phải viết các kịch bản máu chó khác nữa ~ *hất tóc bay *
      (cái kết… ta đau lòng ah TT^TT, thui, cũng vui vì nhà ta bộ hoàn :)) )

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Phiên ngoại 1

      về chuyện năm đó, sau khi Tiểu Cần vì trúng phải Kích Mộc mà chết, Bạch Hồ chỉ biết ôm chặt lấy hình hài bị mất bên vai của nàng, miệng ngừng gọi tên nàng, rất , rất nhàng tựa ngày trước. thậm chí còn quan tâm đến Mộc Linh với ý nghĩ phải giết được . Trong mắt Bạch Hồ giờ phút đó chỉ có cùng người thương, người mà quyết định cùng chung sống tới khi nàng chết , nhưng phải là cái chết đến quá sớm như vậy. nghĩ được cùng nàng ngao du sơn thủy, nghĩ bảo vệ cho nàng, nghĩ cùng nàng sanh nhiều tiểu hồ ly, nghĩ, nghĩ rất nhiều thứ. Nhưng mà, bây giờ mất nàng rồi…
      Chờ đợi cái chết đến, Bạch Hồ nhắm mắt lại và hồi tưởng những tháng ngày trước, môi vẫn duy trì nụ cười tựa tiếu phi tiếu. Nhưng là, chờ mãi chờ mãi, vẫn cảm nhận được đau rát. Phải chăng còn khả năng cảm nhận? Chậm rãi mở mắt ra, thấy vầng sáng bao quanh lấy . vầng sáng màu vàng, là của Hạ Minh sao? mỉm cười bình thản, đến cuối cùng chết trong tay Hạ Minh. Cũng tốt, phải chết bởi ả Mộc Linh đáng khinh kia cũng phải tệ. Chỉ cần chút nữa thôi, khi vầng sáng siết chặt lấy , tìm nàng, bằng linh hồn mang theo tình của .
      Khi đếm từng giây Hồ quản gia xuất trước mắt , đánh thức .
      “Bạch Hồ, ngươi muốn chết sao? phải điều kiện giữa ngươi và nàng ta là ngươi phải còn sống sao? Ngươi chết , vậy còn lời hứa với nàng ta sao?”
      Đúng, là có từng hứa với nàng như vậy. nên thất hứa, phải sống. Nhưng biết làm sao đây khi mất khả năng phòng vệ? còn có thể làm được gì nữa sao?
      Nhìn vẻ mặt mông lung của Bạch Hồ khiến Tố Lam đau lòng. Ngàn năm trước, nàng được cứu thoát khỏi bầy Hắc Điểu, đem lòng . Từ trong thâm tâm luôn nghĩ rằng thành thê tử của . Vở kịch hùng cứu mĩ nhân phải luôn có hồi kết như vậy sao? Bất quá, nàng chờ, trăm năm, năm trăm năm, đối với nàng vẫn luôn là dửng dưng. Những tưởng Bạch Hồ là kẻ luôn thờ ơ trong chuyện tình cảm, ai ngờ lại đem lòng đến từ thế giới khác chỉ sau vài ngày ngắn ngủi. Tâm đau đớn, nàng nghĩ rời xa . Nhưng chỉ được vài năm, dằn vặt cùng tuyệt vọng, nàng quay lại. Nàng vốn dĩ là thiềm thừ tinh (cóc tinh, hình như là vậy) dụng phép hóa thành Hồ quản gia, trà trộn vào Hà gia, định bụng chia rẽ cùng Tiểu Cần. Nhưng nàng ngờ lại Tiểu Cần đến như vậy. Cho đến phút cuối cùng, vẫn là như vậy . Nàng hiểu tại sao lại chọn Tiểu Cần mà lại chọn mình. (Mỗ tác giả: tại Tiểu Cần là nữ chính a. Hỏi vớ vẩn.) Nàng hiểu Tiểu Cần có điểm nào khiến phải say đắm đến vậy, đến cả ánh mắt dành cho nàng ta đều mang theo muôn vàn ôn nhu mà từ trước đến giờ nàng chưa từng nhận được. Nước mắt từ khóe mắt lạc bước khuôn mặt nam nhân mà nàng hóa thành, và đó có lẽ là giọt nước mắt cuối cùng nàng dành cho Bạch Hồ.
      “Ta giúp ngươi, coi như là trả ân cho ngươi .”
      “Ta từng giúp ngươi chuyện gì sao?” Nghe đến hai tiếng “trả ân”, Bạch Hồ khó hiểu, nhìn nam nhân trước mắt rơi lệ. từ trước đến giờ hẳn giúp đỡ bất cứ nam nhân nào có diện mạo dễ nhìn! (Chậc… Xấu tính thấy sợ…)
      Tố Lam nhìn khuôn mặt của Bạch Hồ lần nữa, rồi nở nụ cười mãn nguyện: “Ân, ngươi giúp ta, rất nhiều.” Lời ra, dứt khoát, nàng thôi nhìn nữa, tránh để tâm lại càng thêm dao động. “Xong lần này, coi như ta và ngươi dứt hết duyên nợ.”
      Bạch Hồ lặng yên . tin tưởng nam nhân này cho lắm, bất quá, tại cũng biết phải nhờ đến ai nữa. Chỉ cần có thể chờ đến khi đạt được ngưỡng bát vĩ cần phải sợ nữa rồi. Đến khi đó, gặp lại được Cần nhi của !
      Trong lúc Bạch Hồ và Tố Lam đàm chuyện Hạ Minh phải vận công lực duy trì vầng sáng bảo vệ họ tránh khỏi Kích Mộc. Tới lúc này, y mới nhận ra, Mộc Linh là như vậy giết người gớm tay. Lẽ ra, y phải biết đều này sớm hơn. Giờ có lẽ quá muộn. Tiểu Cần chết, y muốn mình phạm thêm sai lầm nào nữa. biết tại sao y lại muốn bảo vệ Bạch Hồ, là y muốn thay Tiểu Cần bảo vệ ? Y tìm được câu trả lời…
      Tố Lam nhảy ra khỏi bảo vệ của Hạ Minh là gặp phải Kích Mộc nhắm hướng mình mà tiến tới. Nàng trở mình tránh thoát, nguyên hình là con thiềm thừ to lớn. màn đấu đá long trời lở đất giữa hai nữ nhân. Hạ Minh bên cũng hề nhúng tay vào, y là nghĩ giết chết chính mình sư muội, y chỉ nghĩ là phải bảo vệ Bạch Hồ.
      Khi hai nữ nhân còn giao đấu quyết liệt từ bên trong vầng sáng màu vàng, thứ ánh sáng màu trắng chói mắt xuất . Ánh sáng đó tỏa ra tám phương tứ hướng, soi rọi vùng sơn cốc rộng mênh mông, chiếu thẳng vào những người đứng gần đó.
      Hạ Minh biết là xảy ra chuyện gì, y chỉ kịp nheo mắt lại cho đỡ chói. Thiềm thừ tinh bỗng chốc trở lại nữ nhân hình dạng. Còn Mộc Linh bị tan biến cứ như sương khói cùng với sợi Kích Mộc mà phát ra bất cứ thanh nào.
      Chuyện gì xảy ra?!
      Ân, là…
      Bát vĩ hồ tái thế!
      Vài năm sau đó…
      Hạ Minh khổ luyện cũng chờ được đến ngày thành danh, nổi tiếng giang hồ. Nhưng là Hạ đạo sĩ tuấn lãng của chúng ta tuyệt gần nữ sắc, điều này khiến biết bao nhiêu nương đau lòng.
      Tố Lam trở thành kinh thành đệ nhất danh kỹ với giọng hát và nụ cười huyễn hoặc. Nàng cuối cùng cũng từ bỏ được thứ tình cảm mòn mỏi bấy lâu.
      Còn Bạch Hồ, giờ đổi tên thành Hồ Bát Vĩ. Vốn dĩ lúc đầu gọi là Hồ Tam Vĩ (mới sanh có 3 đuôi rồi?) (thế nên ý mới gian như thế chứ *che miệng cười*), sau là Hồ Tứ Vĩ, Ngũ Vĩ, Lục Vĩ, nhưng Thất Vĩ nghe được hay cho lắm cho nên mới đổi thành Bạch Hồ (Bên TQ người ta quan niệm số 7 là số may, cái này thuộc phong thủy, ta cũng hiểu cho lắm). Cứ ngày ngày, lại đem đến bên cạnh xác của Tiểu Cần ít dược thảo trong sơn cốc, phủ lên thân thể mà bỏ công ra chắp vá lại cho lành lặn. Dần dần, dần dần khi những lớp dược thảo đó chôn vùi lấy nàng, khiến thể nhìn thấy nàng nữa, mới cam tâm buông tay. mấy năm trôi qua rồi, năm nào cũng nghĩ đến là làm nàng hồi sinh, bằng mọi cách, để rồi lại tuyệt vọng. cố chấp, nghĩ muốn níu kéo người chết trở về, nhưng đến bây giờ, hình hài của nàng dù có giữ được tươi nguyên nữa linh hồn nàng cũng còn ở lại nữa. Rốt cuộc, buông tay, đem nàng chôn sâu trong Hồ Ly Động, sau đó thiêu hủy cả vùng sơn cốc, nơi hai người từng có với nhau những tháng ngày vui vẻ…
      Câu chuyện xưa cũ khép lại, chúng ta bước qua tương lai của mấy ngàn năm sau, để xem chàng hồ ly của chúng ta có tìm lại được tình lãng quên hay .
      (Mỗ tác giả: Đương nhiên là có rồi. Ngẫm lại thấy ta cũng rỗi hơi.)

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Phiên ngoại 2

      đại, Dương Tiểu Cần mất tích! Chuyện này hẳn ai cũng biết.
      đại, Dương thẩm cùng bác Bá kết hôn! Chuyện này hẳn có người đoán được…
      Chuyện đáng để ở đây là sau khi cố quên con “quý hóa” để thêm bước nữa, Dương thẩm, lúc này vẫn gọi là Dương thẩm do bác Bá cũng họ Dương, sanh thêm nữa, đặt tên là Dương Tiểu Trần. Ngày mà đứa bé này ra đời, giữa mùa dông gió mà trời lại quang, mây lại tạnh. Bậc cha mẹ nghĩ đó là điềm lành, lại nghĩ đến, có kẻ như oan hồn hàng ngàn năm rồi cứ trông chờ đứa bé này ra đời, ý định đeo bám thôi!
      Tiểu Trần lớn lên, càng ngày càng giống người chị mất tích. Điều này khiến người làm mẹ là Dương thẩm dễ sinh thương nhớ đứa con trước, hay lặng lẽ khóc sau lưng con. Ngược lại, cái oan hồn luôn đeo bám Tiểu Trần lại càng lúc càng sinh vui vẻ! biết, đây chính là Cần nhi của !
      Cho đến khi Tiểu Trần tròn 15, lột xác, biến thành bạn học của , từ từ mà ve vãn, từ từ mà cưa đổ . muốn gọi “Cần nhi” hay “Trần nhi” nhưng chịu, bảo như vậy nghe rất là hủ lậu, vậy là phải luôn miệng “Tiểu Trần”, mặc dù quen miệng cho lắm.
      Đợi đến khi vừa tròn 20, đường đường chính chính sang đón rước về làm vợ. Hôn lễ được tổ chức theo kiểu Âu, có cha và có nhẫn. vận bộ tây trang màu trắng, còn trong chiếc đầm cưới màu hồng nhạt.
      Cha hỏi: “Con có nguyện ý lấy người này làm chồng, cùng chung sống tới già hay ?”
      ngại ngùng mà : “Con nguyện ý.”
      Cha hỏi câu tương tự, mỉm cười, nắm lấy tay của , nhìn sâu vào mắt , ràng: “Con nguyện ý.”
      Rồi họ trao nhau nhẫn cưới, có khắc tên của nhau, mặt trong khắc hình mông của loài vật chín đuôi. hỏi nó có ý nghĩa gì, trả lời, nhàng mà hôn lấy , sau đó bế lên chiếc xe thể thao đời mới, phóng trong tiếng ồn ào sau buổi lễ, để lại đó người mẹ khóc trong niềm hạnh phúc, mong đứa con này sống tốt thay phần của chị nó.
      muốn mang xa, nghĩ để ai có thể cướp được từ tay của , kể cả bà mẹ bất tử của ! nghĩ muốn đưa hưởng cái tuần trăng gì đó, cái tuần trăng mà chỉ được phép ăn mật ong trừ cơm. cho biết về con người của , và vẫn chấp nhận nó như từng. làm tiếp những chuyện còn dang dở tại kiếp trước…
      Chiếc xe lao và dừng lại tại chốn thiên đường…
      Mỗ tác giả tự kỷ chút: Cảm ơn mọi người theo dõi đến phút cuối. Đây là tác phẩm đầu tay của ta, mọi người góp ý giúp nhé. Ý định viết SE, nhưng mấy đứa bạn cứ đòi HE cho đời nó đẹp, thế là ta nhảy sang HE mặc dù là viết sẵn kịch bản của SE… khổ cho ta đâu nha…
      ( Hoàn rồi, hoàn rồi.. *Tung bông* chúc mừng nhà bachdalang huynh hoàn thành )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :