1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt, buông tha ta! - Dạy Hư Nương Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 34

      Gió thổi bên người, gió ru bên tai. Cảm giác được trong vòng tay của , nhảy nhót giữa trung tốt. Ta mơ màng nhớ lại những khoảng thời gian trước đây, lúc cùng trong sơn cốc đó. Những ngày tháng chỉ biết thơ thẩn, được quan tâm, được ôn nhu, đôi khi như trẻ , đôi khi bá đạo như ông hoàng. Gương mặt vẫn như xưa mị, vẫn như xưa, đổi. Có lẽ khuôn mặt đó sau trăm năm, sau ngàn năm vẫn đổi. Còn ta sao? Chỉ cần hai mươi năm nữa thôi, ta trở thành già lọm khọm, khó tính và cộc cằn, nhỉ? Nếu như…
      “Cần nhi a, ngươi nghĩ gì nha?” Bạch Hồ vừa nhún chân, vừa nhướng mày nhìn ta. Khóe miệng mang theo ý cười.
      “Ta nghĩ ngươi có thể hay làm cho ta quên ngươi.” Ta nhìn về phía trước vô định.
      “Hư, cần phải như vậy dối ta.” lấy tay dí vào trán ta, giả vờ nghiêm mặt.
      “Ta dối. Vốn là nghĩ đến điều đó, là do ngươi cắt đứt suy nghĩ của ta!” Ta lấy tay choàng qua cổ của , siết chặt. Tên này biết dọa người. Như thế nào ôm ta bằng hai tay lại thả tay ra để chỉ trỏ trán ta nha!
      “Cần nhi a, ta thích ngươi.” bay qua vùng đất trống toàn cây với cỏ, tự dưng thốt ra câu kinh điển làm ta kinh hoảng, giật mình ngước mặt lên nhìn ! “Ngươi xấu như vậy, ta cũng thích ngươi. Cho nên khi ngươi có xấu hơn nữa, ta vẫn thích ngươi.” nhìn sâu vào ánh mắt ta, ràng từng câu, từng chữ.
      “…” Nghe vậy, ta rất cảm động. Bất quá, tại ta là xấu lắm sao?? Sờ sờ lên mặt, vẫn ổn mà, da nhăn, mụn, tàn nhan, mũi xẹp, răng móm, mi mày cũng ràng thôi… Chỉ là, mặt ta giờ phút này có chút nóng nóng.
      cần nghĩ nhiều. Dù ngươi già , dù ngươi chết , dù là kiếp này, dù là kiếp sau, ta vẫn cứ như vậy thích ngươi. Chỉ cần ngươi ghét bỏ ta, cần tìm cách quên ta, ổn?” khẽ cụng trán với ta, chóp mũi chạm vào nhau, ánh mắt cũng quấn quýt lấy nhau. Trong mắt nhau, chỉ còn hình bóng của đối phương. Cho dù ta có thay đổi đến như thế nào, vẫn thích ta, là như vậy sao? Là sao?
      “Là .” Bạch Hồ đáp lại suy nghĩ trong ta.
      “Ân. Ta biết.” rồi, ta vươn người lên chút, liền chạm vào bờ môi mỏng mềm mại của . Ta hôn
      Bạch Hồ đỏ mặt, quay sang nơi khác. phải quá, nhưng thái độ của có cần phải như vậy ? Chẳng phải lúc ở dục trì, bọn ta còn làm nhiều chuyện xa hơn như vậy sao? Này là giả tạo .
      Ta hùng hổ lấy tay nâng lấy khuôn mặt , bắt quay mặt sang nhìn ta. Sau đó như hổ đói mà cuồng nhiệt hôn . Vốn nên là như vậy!
      “Cần nhi, cần phải khiêu khích tính nhẫn nại của ta.” Bạch Hồ tránh môi của ta, nhíu mày .
      “Ta hôn ngươi lại khiến ngươi khó chịu đến như vậy sao?” Ta bực mình hỏi . chút lãng mạn phải tốt hơn sao?
      “Ta sợ ta kiềm chế được bản thân mình.” Bạch Hồ khẽ gầm. Ta cảm thấy được phía dưới của cũng bắt đầu giương cờ. (Ai hiểu gì hiểu, ta giải thích.)



      Ta ngó lơ sang chỗ khác.


      Hớ hớ, chỉ cần như vậy cũng làm nổi lên dục vọng? Này là, có phải trong thời kỳ động dục? Ta lấy tay che lấy miệng, ngăn cho mình bật cười. (Đây là Tiểu Cần nắm được điểm yếu của Bạch Hồ nên mới cười, ta nghĩ vậy.)
      “Nga~ Ngươi cần nghĩ bậy.” búng đầu ta cái, sau đó tiếp tục ôm lấy ta mà bay . Bay về nơi chỉ có hai người cùng nhau sống đến khi ta chết . “Ta đưa ngươi về lại sơn cốc.”
      Ta ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực . Lặng nghe nhịp đập từ con tim . Ừ , bọn ta cùng nhau sống vui vẻ, an nhàn trong sơn cốc, còn ai quấy rầy bọn ta nữa… Gió vẫn thổi bên tai, tóc đen cùng bạch y phất phới trong gió, mông lung như bức tranh thần tiên. Như vậy, nhàng, ta lại được cùng . Là thiên trường địa cửu, là vĩnh viễn như .
      Nhưng mọi chuyện vốn có như vậy suông sẻ…
      đường về lại sơn cốc hai người bọn ta gặp Hạ Minh và Mộc Linh. Hai sư huynh muội của bọn họ tấn công từ cao, rất nhiều bùa nổ được rải ra trong trung, rất nhiều vòng sáng màu vàng được thiết lập, Kích Mộc cứ nhắm thẳng bọn ta mà tới. Bạch Hồ mặt đổi sắc ôm lấy ta tránh né, miệng cư nhiên còn cười như cười. Ta biết, giả vờ như xem bọn họ ra gì. Bởi lẽ, ta cảm nhận được thứ chất lỏng ấm nóng chảy lưng . Là máu!
      “Ngươi ổn chứ?” Ta ngu ngốc hỏi, câu hỏi vô dụng.
      “…” trả lời ta, chỉ cười như có gì.
      “Bạch Hồ, ngươi nghe ta. Hãy bỏ ta xuống nếu ta làm ngươi vướng tay vướng chân.” Ta vào tai .
      “Là tiểu Bạch, ngươi quên rồi sao?” Miệng vẫn duy trì nụ cười, hướng ta hỏi.
      “Ân, tiểu Bạch. Nếu ta có làm ngươi vướng tay vướng chân, hãy bỏ ta xuống, ổn?” Ta lớn tiếng , cố gắng át lại tiếng “bùm bùm” xung quanh.
      “Đừng ngu ngốc nữa. Thả ngươi xuống ngươi chỉ có nước tìm chết.” Bạch Hồ vừa đáp vừa lách người né tránh tấn công của Kích Mộc.

      “Nếu vậy ngươi muốn ta và ngươi cùng chết sao?” thấy rằng nếu cứ như vậy đến lúc đuối sức, cả hai đều gặp nguy hiểm.
      “Ta nguyện ý.” Bạch Hồ nhìn ta, mỉm cười như thể chuyện đó làm hạnh phúc khôn ngân.
      “…” Này là, có phải cha hỏi có nguyện ý lấy ta hay đâu a! (cái màn này có trong các đám cưới kiểu Tây)
      Rồi “bụp” cái, luồng sáng trắng hình cầu bao lấy ta và . Ta hốt hoảng, đây chắc hẳn là do Hạ Minh tạo ra ?
      cần lo. Thứ này bảo vệ ngươi.” Bạch Hồ thả ta ra, ánh mắt mang theo buồn bã mà buông tay.
      Ta bị rơi xuống đất, quả cầu cũng theo ta, tách xa Bạch Hồ. Quả cầu ánh sáng quả thực bảo vệ ta khỏi tấn công của mọi thứ xung quanh. Nó lăn lăn ra chỗ an toàn. Từ chỗ đó, ta có thể thấy được Bạch Hồ. đứng giữa trời xanh, ánh mắt dõi theo ta. Ta thấy đạp lên cái vòng màu vàng để nhảy lên cao hơn tránh Kích Mộc. Lo lắng nhìn chân , may mắn như hồ năm đuôi, vẫn ổn.
      “Cần nhi, khi ta mọc xong cái đuôi thứ tám, ta đến đón ngươi, ngươi chờ ta, ân?” Từ cao, khẽ mấp máy môi, kì lạ là ta vẫn nghe những gì . Ta hướng hét to. “Ta chờ ngươi!”
      biết có hay nghe ta, như con chim gãy cánh, rơi xuống, biến mất trong đám hỗn loạn.
      Hạ Minh và Mộc Linh cũng dừng tay lại. Hai người họ chạy lại tìm kiếm Bạch Hồ. Còn ta vẫn đứng bần thần nơi đó, bên trong quả cầu màu trắng, và tin tưởng rằng ngày nào đó, Bạch Hồ lại đến mang ta , khi con bát vĩ…

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 35

      “Cần nhi, nàng sao chứ?” Hạ Minh ra vẻ quan tâm hỏi ta, phía sau y là Mộc Linh với vẻ mặt khinh thường.
      Ta đưa mắt nhìn y, khẽ lắc đầu: “ cần ngươi thương hại. Ta ổn.” Sau đó xoay người . đâu nhỉ? tại, ngoài Hà gia ra ta cũng chẳng biết đâu. Thế là ta cứ lặng lẽ quay về nơi đó, mặc dù dám chắc là nơi đó còn đủ an toàn, biết đâu ta lại rơi vào tay của con hồ háo sắc nào khác. Ngoảnh nhìn lại phía sau, chẳng có ai theo ta, cả Hạ Minh, cả Bạch Hồ…
      Mở cửa đón ta là Hồ quản gia. Lúc ta vừa nhìn thấy , nhìn có vẻ mệt mỏi. Chợt nhớ đến cái chết của ngũ vĩ hồ, ta cũng trưng ra khuôn mặt đau buồn, : “Ta rất tiếc.” Nhưng tâm là ta cũng biết mình phải tiếc cái gì nữa.
      phải Bạch Hồ đem ngươi rồi sao? Như thế nào còn quay về đây? xảy ra chuyện gì sao?” Hồ quản gia nhìn ta từ xuống dưới lượt rồi hỏi.
      “Ngươi biết Bạch Hồ?!” Ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn .
      “Ân. là ân nhân của ta.” Hồ quản gia rành mạch trả lời.
      ?!” Lần này miệng ta chữ A, mắt ta chữ O kinh ngạc. Hồ quản gia gật đầu khẳng định.
      Này là, Bạch Hồ hẳn là giúp đỡ nhân loại. Vậy hẳn Hồ quản gia cũng là hồ , vừa vặn tên của cũng có chữ Hồ.
      “Ngươi có phải hay thắc mắc ta cũng là hồ?” Hồ quản gia vừa đưa tay ra hiệu cho ta vào nhà, vừa cười .
      Ta ngu ngơ lắc đầu, sau đó gật đầu: “Đúng a. Vậy ngươi đây là…”
      “Ta phải hồ (mà là loại quái khác??).” Hồ quản gia hướng ta đáp, sau đó xoay người tiếp tục bước .


      Vậy ra, Bạch Hồ là hồ tốt, còn biết giúp đỡ con người, đáng mừng. Bất quá, chẳng phải là tên cuồng sát hay sao?
      “Ngươi nghỉ ngơi .” Hồ quản gia đưa ta đến căn phòng lúc trước ta ở, mở cửa bảo ta vào trong. “Lát nữa ta cho người đem thức ăn tới.”
      phiền ngươi quá. cần phải chu đáo như vậy. Ta đây…” Ta khách khí, mà nên như vậy, ta cũng đâu giúp gì được , được tiếp đãi như khách khó xem.
      cần để tâm, cứ xem như ta trả ơn cho ân nhân.” Hồ quản gia cúi đầu trả lời, sau đó ý định lui .
      “Hãy khoan…” Ta còn muốn hỏi số chuyện nữa, nhưng rất nhanh khuất dáng. Đành vậy, có dịp ta lại hỏi cũng muộn, lúc này còn phải lo tang cho ngũ vĩ.
      Người hầu mang thức ăn đến đặt bàn, đồng thời khiêng vào thùng nước nóng…
      Hôm nay quả là ngày mệt mỏi.
      như ta nghĩ, Hà gia tuy lớn nhưng tang nơi đây lại diễn ra rất , rất đến nỗi đôi khi ta còn tự hỏi nó có hay được tổ chức. Chỉ bàn thức ăn đủ để cúng thổ thần, sau đó được chia ra cho vài gia nhân dùng. Này là, chút tang thương ta cũng chẳng thấy, chỉ thấy ánh mắt hau háu chờ được nhận thức ăn. Có lẽ người trong Hà gia cũng mấy nể trọng, thương tiếc gì ngũ vĩ.
      Sau khi chia xong thức ăn, Hồ quản gia hỏi ta: “Ngày hôm qua ngươi gọi ta có chuyện?”
      “…” nghe thấy ta gọi , như thế nào còn chịu lên tiếng mà lại như oan hồn tự dưng biến mất tăm. “Là, ta muốn hỏi về chuyện của Bạch Hồ.”
      “Ân. Vậy chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh hơn hẳn .” đưa tay về hướng ngọn tháp giữa hồ.
      Trong tháp rất ẩm ướt, rêu mọc đầy, trơn trượt, mùi ẩm mốc dâng đầy khí. Hồ quản gia đưa ta đến nơi có thể ngồi được, ấn ta ngồi xuống, rồi đứng xoay lưng về phía ta. Cổ nhân lạ, biết chuyện với người khác nên dùng tấm lưng hay sao?
      “Ngươi muốn biết chuyện gì trước?” lên tiếng.
      Ta suy nghĩ hồi, cũng biết phải hỏi cụ thể như thế nào: “Vậy ngươi hãy cho ta biết những gì mà ngươi biết.” Ta gật gù ưng ý với câu của mình.
      Hồ quản gia trầm ngâm hồi rồi mới mở miệng. “Khi xưa, nhà ta rất nghèo…”
      Ta im lặng lắng nghe. Có lẽ đây là cách kể chuyện gián tiếp mà cổ nhân hay dùng.
      “… ngày ngày phụ thân phụ mẫu ta phải để người khác chèn ép. Quan huyện lại hay đến tìm trêu ghẹo mẫu thân ta. Nếu làm hài lòng, sai người đập phá nhà của ta…”
      “Bộp!” Ta bất bình vỗ đùi cái to.
      “… Phụ thân ta thân phận thấp hèn cũng dám lên tiếng, ta lúc đó cũng chỉ dám rúc chỗ mà khóc…”
      “Ken két”, ta nghiến răng nghiến lợi.
      “… Sau đó… Ách, xin lỗi…” Hồ quản gia ngập ngừng.
      sao, ta bận tâm ngươi kể dài dòng.” Ta phất tay áo, làm vẻ bận tâm, mặc dù nội tâm lại reo hò.
      , là, ta nhầm.” thở ra hơi. Ta đồng thời nuốt vào hơi. muốn mắng người!
      “Ngươi có thể bắt đầu lại.” Với tư thế nhàn nhã, ta rít qua kẽ răng mà .
      “Ân, vậy ta lại.” xong quay sang nhìn ta, ngồi xuống để tầm mắt có thể ngang với tầm mắt của ta, trịnh trọng : “Bạch Hồ tu tiên.”
      “Di??” Ta đứng phắt dậy, ngạc nhiên hỏi lớn. “Ngươi lầm chứ?!”
      “Ân, tuy cách đây ngàn năm, hãy còn sở thích móc tim người làm vui. Nhưng từ đó đến giờ hẳn là còn. Với lại ta thấy cũng thành tâm mà tu luyện, trở thành người rất tốt.” Hồ quản gia giải thích.
      “Này là, phải có hay giết người, chẳng qua ta thấy sinh hoạt hầu như giống là tu tiên cho lắm.” Ta gãi gãi đầu.
      “Ngươi nghĩ sao?” Hồ quản gia khó hiểu, nheo mắt nhìn ta.
      “Ách, thường người ta tu tiên đến các thác nước, ngày ngày ngồi thiền mặc cho nước dập đỉnh đầu, và còn tuyệt thực nữa, đúng ?” Ta lôi mớ kiến thức vụn vặt tích góp được từ phim truyện ra hỏi.
      Hồ quản gia dùng đôi mắt tiếc luyện sắt thành thép, nhìn ta lắc lắc đầu: “ đúng.” Rồi lại đứng dậy, chắp tay sau lưng mà : “Chỉ cần trong quá trình tu luyện hại người, vướng phải hồng trần bất cứ thiên hồ nào cũng có thể đắc đạo thành tiên.”
      “Đơn giản thế thôi sao?” Ta hụt hẫng, này đều là do các nhà đài tự dàn dựng nên ?
      Nghe ta vậy, Hồ quản gia bỗng liếc ta cái, lạnh giọng hỏi: “Đơn giản sao?”
      Ta mù mịt còn chưa hiểu gì Hồ quản gia lên tiếng chất vấn: “Ngươi có hay biết rằng chính ngươi cản trở con đường tu tiên của Bạch Hồ?”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 36

      Ráng chiều, những tia sáng cuối ngày hắt lên mặt hồ lặng sóng tạo nên vẻ tịch mịch. Ta đưa tay ngắt đóa hoa ven hồ, xoay xoay nó trong tay, nghĩ về những gì mà Hồ quản gia .
      “Bạch Hồ vì ngươi mà vướng vào tư tình nam nữ.”
      “Hẳn là trong lúc mọc đuôi, thể trạng tốt, phải ở . Nhưng cũng chỉ vì lo lắng cho ngươi mà hao tổn tâm tư, thậm chí còn bị thương.”
      “Nếu Bạch Hồ thể tu thành tiên được, đều là do ngươi.”
      Những câu cứ quanh quẩn lại trong trí óc, khiến ta cảm thấy mình xấu xa và mình chẳng khác nào tên tội đồ!
      Hồ quản gia hỏi ta: “Ngươi có ?”
      Ta trả lời rằng: “Ta thích !”
      “Ta hỏi ngươi là ngươi có hay , hỏi ngươi có thích .”
      “Có khác nhau sao?”
      “Có, và điều đó cho thấy ích kỷ của ngươi.”
      Hồ quản gia : “Nếu giờ ngươi và chấm dứt. vẫn còn cơ hội. Còn nếu cứ như vậy, hội ngươi cùng theo nhau vào trầm luân dứt. Đừng đến tu tiên, ngay cả mạng sống cũng bị đe dọa!”
      Là như vậy nghiêm trọng, đe dọa đến tính mạng sao? Chỉ là để ta và bên nhau cũng thể? phải tiên nhân cũng có tình cảm nam nữ hay sao? phải ngọc hoàng thượng đế cũng có vợ hay sao? Họ hẳn là cũng XXOO như người thường ? Như thế nào Bạch Hồ lại thể?
      Mà nếu thể, ta đành lòng buông tay sao? Là! Có thể! có thể vì ta bỏ ngàn năm thành tâm, ta sao lại thể gác bỏ tình cảm, cho lòng tu tiên?
      Bạch Hồ bảo thích ta, cũng chẳng phải là ta. Nếu ta rời bỏ , rất nhanh quên ta? có hay cảm thấy đơn, có hay tổn thương, có hay oán trách ta? Bạch Hồ, Bạch Hồ, tại sao ngươi có thể nhìn thấu ta, ta lại chẳng thể hiểu được rằng ngươi nghĩ cái gì, ngươi nghĩ như thế nào đâu?
      Nếu vứt bỏ mảnh tình này có thể giúp được ngươi, ta cam tâm. Coi như kiếp này ta phụ ngươi, mong ngươi bình an. Kiếp sau chỉ mong được cùng ngươi hít thở chung bầu khí, cần ngươi để tâm đến ta, chỉ cần để ta lẳng lặng mà dõi theo ngươi như ngươi từng.

      “Cho dù ngươi có tìm quên nếu ngươi còn sống, cũng bám lấy ngươi.”

      Nếu như xuyên thời đến đây gặp được ngươi là chuyến khứ hồi Bạch Hồ à, đến lúc ta phải trở về rồi… Tạm biệt ngươi và hẹn gặp lại. Xin lỗi vì thể chờ đến khi ngươi trở thành con bát vĩ. Thất hứa với ngươi, ta tệ, nhưng xin ngươi đừng ghét bỏ ta, được , Bạch… tiểu Bạch… tiểu Bạch… tiểu Bạch… tiểu Bạch…
      Mặt hồ gợn sóng, đón lấy ta. Yên lặng. yên lặng. Ta chìm xuống đáy hồ, ánh mắt vẫn duy trì nhìn lên phía . Ta thấy ánh nắng ấm áp, thứ ánh sáng phản chiếu lên mặt hồ, lan tỏa…
      Nước tràn vào phổi, cảm giác khó chịu ập đến, mắt ta khép dần lại. còn ánh sáng nữa, chỉ còn màu đen sâu thẳm. Tiểu Bạch a, có duyên, kiếp sau lại tương ngộ…
      Mở mắt ra, ta thấy mình trở về nhà. Mẹ ta nước mắt lưng tròng ngồi tại sô pha, có lẽ bà xem bộ phim Hàn Quốc nào đó. Ta lấy hết can đảm lại gần mẹ, chờ đợi cơn thịnh nộ của bà, và sau đó bà lại cấm túc ta vì tội bỏ trốn.
      “Mẹ, con về rồi.” Ta cúi đầu, khẽ .
      Mẹ ta làm như nghe thấy, bà hề ngẩng lên nhìn ta dù chỉ cái. Có lẽ do ta quá , hoặc là do bà vẫn còn rất giận. Lần này ta đến đứng đối diện với bà, to thông báo: “Mẹ, Tiểu Cần về rồi!”
      Nhưng là, mẹ ta vẫn nhìn lấy ta.
      Chuông cửa vang lên “dinh dong”, mẹ ta chầm chậm đứng dậy, ra mở cửa. Dẫu sao mẹ cũng cố tình lờ ta, giờ lại có khách, đứng ở đây là rất khó xem, ta quyết định lẻn vào góc.
      Đứng ngoài cửa là bác Bá hàng xóm. Hai người chào hỏi mấy câu rồi mẹ mời bác Bá vào nhà ngồi.
      Từ ngày ba ta mất, chỉ có bác Bá là hay chuyện với mẹ ta. Tính mẹ ta trời sinh nóng nảy, lại là người ăn ngay thẳng nên hạp với mấy bà nhiều chuyện. Bác Bá là người rất tốt, là mẫu đàn ông vì gia đình. Lần nào sang chơi, bác ấy cũng mang cho ta ít đồ ăn vặt, bởi vậy mà ta rất thích bác ấy. Để ý thấy bác Bá đối mẹ ta cũng có chút tình cảm, ta hay đóng vai bà mai, xúi giục mẹ ta cùng bác ấy thêm bước nữa! Mỗi lần như vậy, mẹ ta đều đỏ mặt gõ đầu ta cái đau, bảo con nít được lo chuyện người lớn.
      “Nguyệt à, bên phía cảnh sát cho hay vẫn chưa tìm được Tiểu Cần.” Vừa ngồi xuống ghế, bác Bá thở dài mà . Này là có lẽ do bác ấy vẫn chưa biết rằng ta mới vừa trở về.
      Nhưng là, nhìn sang mẹ, biểu tình của bà làm cho ta nghi hoặc bà có hay giả vờ yếu đuối trước mặt bác Bá. Mẹ ta ôm mặt mà khóc tức tưởi! Bác Bá chưa gặp lại ta , mẹ ta như thế nào lại như vậy a?
      Thế là, ta hùng hùng hổ hổ tiến ra, đứng trước mặt hai người, vỗ ngực cười hì hì: “Mẹ, bác Bá, Tiểu Cần về rồi đây mà. Mọi người cần lại phải lo lắng.”
      Nhưng mà, ta trước mặt họ cứ như trong suốt hay sao ấy? Họ vẫn chẳng chịu nhìn lấy ta dù chỉ cái. Mẹ ta khóc cứ tiếp tục khóc, bác Bá bên vỗ lấy tấm lưng của mẹ ta mà an ủi: “Nguyệt, em phải bình tĩnh. Tiểu Cần là đứa trẻ mạnh mẽ, tin nó sao.”
      Này là, có phải hai người họ hợp tác diễn kịch trước mặt ta?! Ta chạy lại nắm lấy tay của mẹ, lay gọi: “Mẹ, con đứng ngay đây mà!” Nhưng là, đến cả tay mẹ ta cũng chạm vào được. Tay ta xuyên thấu qua bàn tay của bà.
      Ta hoảng hốt, nhìn lại lòng bàn tay của mình. Trong suốt, trong suốt! Chuyện gì xảy ra?! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!
      “Mẹ.” Ta cố gắng gọi mẹ ta thêm lần nữa, biết đâu may mắn bà lại nghe thấy tiếng của ta.
      “Mẹ.” lần nữa…
      “Mẹ!” Thêm lần nữa…
      “Mẹ…”
      Mẹ… mẹ… mẹ… mẹ…
      Rồi cảnh vật thoắt cái chuyển sang mờ ảo, mẹ ta và bác Bá cũng biến mất…
      Dần dần, trước mắt ta chỉ có nơi xa lạ. Nơi đây có rất nhiều, rất nhiều đốm sáng đủ mọi màu sắc, điểm tô lên cái nền màu đen. Có cảm giác như đây chính là giữa vũ trụ với hằng hà tinh tú phát sáng. Rồi ta nghe được giọng hết sức quen thuộc: “Cần nhi a, đây phải là chuyến khứ hồi. Ngươi còn thuộc về thế giới đó nữa rồi. Cho dù linh hồn ngươi có trở về được cơ thể ngươi vĩnh viễn vẫn ở lại đây.”

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 37

      Ta nhìn xung quanh thấy . nửa ngồi nửa nằm cái ghế rộng. Xung quanh là vài ả hồ ly tiêm tế, xinh đẹp động lòng người. Nàng này tay chùm nho, đút cho ăn. Nàng kia tay chầm chén rượu, chốc chốc lại đưa đến bên miệng . Ngồi ở giữa, chỉ việc tận hưởng, đến cái nhìn cũng dành cho ta.
      “Tiểu Bạch.” tại ta trong suốt, có lẽ nghe thấy ta gọi. Nhưng là, nghe thấy sao chứ? vốn coi ta như khí rồi, ánh mắt chỉ mãi dán lên thân thể kiều của nữ nhân xung quanh.
      “Bạch Hồ!” Ta gọi lớn hơn chút nữa. Lúc này mấy nàng xung quanh có dừng động tác lại chút, ánh mắt nhìn ta đầy dè bỉu.
      “Cứ tiếp tục.” vỗ vỗ tay ra lệnh cho các nàng ta.
      Ta lặng người. Là, chẳng xem ta là gì rồi sao? cũng giống Hạ Minh rồi sao? thích, nhưng tận tâm lại chẳng phải thích. Thậm chí, trước mặt ta, còn ngại mà luồn tay vào quần áo của mấy nàng xung quanh, bỡn cợt.
      “Bạch Hồ, là ta nhìn nhầm ngươi.” Đứng đến nửa ngày, đợi đến khi những chuyện mà bọn họ có thể làm đều làm xong, ta mới lên tiếng. Lúc này, các nàng bu quanh đều biến mất.
      Ngồi nơi đó, suối tóc dài được thả ra, mồ hôi bết lên tóc sau cuộc vận động kịch liệt, lấy tay chống cằm mà nhìn ta, trong mắt chứa đựng bất cứ cảm xúc gì.
      “Đúng, ta đáng để ngươi phải như vậy.” mở miệng. “Đừng ngu ngốc như vậy có được ? Ngươi chết là ta quên ngươi sao? Ngươi chết là ta lại thành tâm mà tu tiên sao? Sao ngươi nghĩ, ngươi như vậy rời bỏ ta khiến ta như thế nào tổn thương đâu?”
      “Ngươi hội tổn thương?” Ta ngạc nhiên nhìn sâu vào mắt , tin.
      “Ân.” Bạch Hồ trả lời, đứng dậy nhàng tiến về phía ta. Đến khi đứng ngay trước mắt ta, nhắm mắt lại, đưa bàn tay lên chạm vào khuôn mặt ta, ân cần mà : “Cần nhi, ta …”
      Còn chưa nghe xong ta bị lực đạo rất mạnh lay tỉnh. Mở mắt ra thấy ánh sáng chói mắt, và được bao quanh bởi thứ ánh sáng đó là , Bạch Hồ.
      Bạch Hồ xúc động ôm chặt lấy ta vào trong lòng: “Cần nhi, cần lại làm tiểu Bạch lo lắng được ? Ngươi như thế nào lại muốn rời bỏ ta đâu?”
      “Ngươi hội thương tổn?” Cũng nhìn sâu vào ánh mắt mà hỏi, ta thấy được đó là mất mát. Ánh mắt chứa đựng mất mát.
      “Ân.” trả lời giống như lúc nãy, trong giấc mơ đó. Phải chăng lát nữa, lại câu “Cần nhi, ta …”?
      “Ngươi như thế nào biết rằng ta như vậy đâu?” Bạch Hồ có chút lúng túng nắm lấy vai ta.
      “Ngươi câu đó sao?” Ta mỉm cười hỏi .
      “Ân. Cần nhi, ta ngươi.” ràng rành mạch mà . Ánh mắt cho ta biết, .
      Như vậy, tiểu Bạch a, ta nhìn nhầm ngươi, đó…
      Cảm giác mệt mỏi ập đến, ta tựa đầu vào vai , ngủ thiếp

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 38

      hôm đẹp trời nọ, Bạch Hồ với nụ cười bí hiểm, lôi ta vào cái hang rất rất tối, bên ngoài hang có khắc “Hồ Ly Động”… Uy, ta ở đây lâu vậy mà giờ mới biết ngay tại sơn cốc lại có cái hang to như vậy, và cũng tối như vậy a! Trong hang quả vô cùng tối, đến tia sáng cũng có! Cũng may là mắt ta nhanh thích ứng với bóng tối, lờ mờ nhìn được trong phạm vi 1m, ta vấp phải đá mà ngã ngửa ra chết rồi!
      Bạch Hồ có vẻ rất vội, bên lôi ta , bên cứ luôn miệng thúc giục: “Cần nhi, ngươi thể nhanh hơn được sao?”
      “Nga… Vậy… sao ngươi… vận khinh công, bế… ta có phải… nhanh hơn ?!” Ta may mắn thoát khỏi tay , dừng lại tựa vào vách hang, thở hồng hộc, căm hờn mà nhìn . Phi! vẫn biết cách hành hạ ta mà!
      “Ngươi đứa ngốc, ta thể thi triển khinh công trong khoảng thời gian này a. Đợi sau này mọc xong đuôi thứ tám, mỗi ngày ta đều bế ngươi tung lên trời, ổn?” Thấy ta tiếp nữa, rất nhanh tiến lại gần, đặt tay lên hai bên má ta, véo chúng như thể chúng là đồ chơi bằng!
      “Phi! Ta cần!” Ta nhổ ngụm nước bọt xuống đất, tỏ thái độ chống đối. Này là, ngày nào cũng bắt ta tung lên tung xuống, hội buồn nôn a!
      “Ngươi cần mặc ngươi, miễn là ta thích ngày nào ta cũng tung ngươi lên a.” Bạch Hồ với vẻ rất ư là ta đây, sau đó thèm đếm xỉa đến ta có hay đồng ý, lại nắm lấy tay ta, tiếp tục lôi kéo, tuy nhiên, cước bộ có phần chậm lại.
      Mấy ngày gần đây, Bạch Hồ thay đổi khá nhiều. Ta đến tính tình , vốn dĩ rất thất thường rồi. Ta đây là đến bề ngoài của . chỉ hàm răng, mà ngay đến móng tay, móng chân và lông của cũng dài ra rất nhiều khiến ta luôn phải giúp dũa móng, cạo lông. Nhưng là càng cố gắng chúng lại càng dài ra. là bi ai đâu… Ách, mà nếu như vậy, có khi nào “chỗ đó” của cũng dài ra hay nhỉ?! Thắc mắc, thắc mắc a.
      “Cần nhi, nếu ngươi chịu hỏi thẳng ta, ta ngại cho ngươi xem thử đâu.” Ở phía trước, Bạch Hồ lại mạc danh kỳ diệu mà đọc được suy nghĩ của ta, lên tiếng trêu chọc, lại còn quay ra sau nhìn ta đỏ mặt mỉm cười như thể thiếu nữ lần đầu biết .
      “Phi! Ngươi như thế nào còn khả năng khinh công, lại vẫn có thể đọc được suy nghĩ của ta đâu?!” Ta lấy tay đẩy mặt quay lên. Tuy ta mặt dày nhưng nhìn khuôn mặt cười đến thẹn thùng của , ta cũng muốn cảm thấy ngại ngùng.
      “Nha, chính là, ngươi như vậy ngốc, người bình thường còn có thể dễ dàng nhìn ra ngươi nghĩ gì a, huống chi là ta.” có quay xuống nhìn ta nữa, nhưng ta vẫn có thể đoán được nụ cười khuôn mặt của . Được lắm! Ngươi bảo ta ngốc, ngươi bảo ta ngốc, ta, ta… ta công nhận rất ngốc khi đồng ý ở lại với ngươi mà!
      “Cần nhi, ngươi đứng đây đợi ta.” Ta còn mãi đuổi theo thấy tự dưng đứng lại, sau đó lại biến mất trong bóng tối vô định. Mặc! dám đem ta đến, vậy đây hẳn cũng phải là nơi nguy hiểm, đứng đợi lúc chắc là sao. Và vậy là, ta thân mình chờ .
      lâu a…
      Nhẩm đếm từng giây cũng hơn tiếng đồng hồ trôi qua, như thế nào còn chưa có trở về đâu? Chẳng lẽ trong hang có quái thú?! Hoặc giả là bị lạc đường?! Hay là cố tình chơi khăm ta?! Còn tệ hại hơn nữa chính là muốn bỏ mặc ta rồi! Phi, phi, phi! Bạch Hồ a, ngươi còn mau xuất , ta nguyền rủa ngươi lông mũi quá dài mà chết ngộp a!
      Lại tiếp tục đứng chờ…
      Bỗng dưng, phía sau ta phát ra ánh sáng! Ta hốt hoảng xoay người lại thấy có con đom đóm, mà hình như cũng phải là đom đóm, đó hẳn là đốm sáng. Rồi sau đó nữa, chỉ , mà là hàng loạt các đốm sáng xuất , đủ các loại màu sắc, chớp tắt liên tục. Ta chợt nhớ đến đoạn kí ức cũ. Tại nơi hệt như nơi đây, Bạch Hồ nhẫn tâm làm tổn thương tâm hồn bé của ta (+=+ !). Chẳng phân biệt được là hư là , ta chỉ nhớ rằng hành động của lúc đó rất rất rất tàn nhẫn!
      Còn tua lại cảnh lúc cùng các ả hồ ly khác ư ư a a Bạch Hồ quay trở lại. tay chùm hoa rũ xuống tựa như thác nước, chùm hoa có vẻ là màu trắng, nhưng do bị nhiễm các màu sắc hỗn tạp xung quanh nên nó bị thay đổi màu sắc liên tục. Bất quá, nhìn thấy rất là thích mắt đâu!
      “Cần nhi, cái này cho ngươi.” dúi chùm hoa vào tay ta, sau đó lại cái ghế rộng biết đặt ở đó từ lúc nào, an nhàn mà ngồi xuống.
      Cầm chùm hoa tay, ta nhận ra nó phải là hoa, mà hình như là quả gì gì đó, tròn tròn, , dùng lực mạnh chút nó “bụp” cái, nổ, văng nước ra đủ phía. Thứ này dùng để chơi thích nha! Làm ta nhớ tới khi còn ở đại, khi mình mua đồ điện máy, người ta hay khuyến mãi thêm mấy cái bịch xốp có lỗ tròn chứa khí phình lên ( biết phải dịch là cái gì nữa, bịa đại luôn), nghịch rất vui. Chưa đến, trải đống bịch xốp ấy ra đất, nằm lăn qua lăn lại cho chúng nổ còn gì bằng!
      “Cần nhi, ngươi định làm gì a?” Ta để chùm thứ gì đó xuống đất, ý định lăn, hoặc chà, hoặc đạp lên chúng Bạch Hồ từ ghế hỏi.
      “Nha, ta chỉ muốn thư giãn chút ~” Ta nhìn , nhấc chân lên, chuẩn bị hạ chân xuống Bạch Hồ biết khi nào nhảy ra, giữ lấy chân ta, : “Ngốc! Đây là thánh vật nha, ngươi mà còn phí như vậy là lần sau ta cho ngươi nữa đâu a.”
      “Đây là thánh vật!” Ta trợn tròn mắt mà nhìn bán tín bán nghi. Uy, cái thứ này là thứ khiến ra tay giết mấy mạng người sao?!


      Tốt nhất là nên chạm vào!
      Ta cố tình lơ cái thứ gọi là thánh vật đó, vậy mà Bạch Hồ lại cứ luôn lải nhải bên tai!
      “Cần nhi a, ngươi biết thánh vật này dùng để làm gì a?” hay “Ngươi biết đặc biệt của cái này đâu a…” hoặc “Ta nôn nóng muốn xem thái độ của ngươi khi ngươi biết công dụng của thánh vật nha ~”. phiền phức! Sao ngươi nó huỵch toẹt ra luôn ?! Làm gì mà cứ như vịt quang quác quáng quác cả lên!
      “Nga ~ Ta là đợi ngươi hỏi.” Nâng thứ đó tay, khẽ vuốt , ủy khuất nhìn ta.
      “Uy, vậy thứ đó dùng làm gì đâu?” Ta cũng giả vờ muốn biết, dùng nửa con mắt mà hỏi .
      rất thần kỳ nha, để ta cho ngươi biết…” Bạch Hồ bỗng làm ra vẻ mặt hết sức ngưng trọng, nhích gần lại ta, : “… Thánh vật này là do ta phát ra a, dùng trong lúc mọc đuôi vô cùng thích hợp.”
      Ta cũng học theo , làm vẻ mặt như là bị táo bón, hỏi : “Thích hợp như thế nào đâu?”
      “Là, thứ nhất ngăn ta mọc lông, thứ hai ngăn cho móng tay móng chân lẫn răng trở nên như vầy xấu xí. Ngươi có hay thích hợp đâu.” xong còn làm vẻ rất nghiền ngẫm, đưa bàn tay lên ngắm nghía.


      Này là, tay nghề làm móng của ta tệ đến vậy sao?! Còn nữa, nếu có thứ này, sao còn bắt ta “dũa móng, cạo lông” cho a… a… Trừ phi, trừ phi, chính là muốn hành xác ta!
      Ta giơ tay định đấm thấy còn đứng bên cạnh nữa. ngồi ghế, chùm thánh vật đặt bên cạnh, lại lôi từ trong ngực ra “chùm thánh vật” khác, đưa lên miệng nhai nhai, nuốt nuốt, vẻ mặt còn rất hưởng thụ.
      “Ta phải là muốn hành xác gì ngươi đâu, Cần nhi a. Chỉ là thánh vật đến bây giờ mới chín nha.” huơ huơ tay, ý phải. Sẵn tiện, còn ném cho ta ánh mắt đáng thương hề hề.
      “Uy, vậy ta đây cũng cùng ngươi tính toán. Nhưng là, nếu thánh vật chỉ có vậy, ngươi có cần vì nó mà giết người a?” Ta khoanh tay đứng trước mặt , chất vấn.
      “Ta có sao?” Lúc này, lại làm vẻ trẻ con ngây thơ, hỏi ngược lại ta?!
      Gì nha?! Ngươi có?! Như thế nào hồi trước ngươi lại bảo cái gì mà mơ tưởng thánh vật, cái gì mà bị ngươi giết chết?! Là ta nhớ nhầm ?
      “Là, có lẽ ngươi nhầm. Cần nhi, ngươi nghĩ dùng thử ít sao?” Bạch Hồ đưa chùm thánh vật cho ta, sau đó vỗ vỗ chỗ trống ghế, bảo ta ngồi cùng .
      Ta cũng phối hợp với , nhận lấy chùm thánh vật, lại ngồi ghế, lấy tay ngắt thử quả , cho vào miệng, nhai nhai.
      Oa… a…

      A a a….
      Khó ăn thể tả! Vậy mà liếc qua phía Bạch Hồ, lại thấy ăn nguyên chùm mà than thở! Thấy ta làm mặt khỉ nhìn , Bạch Hồ vờ quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
      Ta nhổ cái thánh vật đó ra, lấy tay quệt nước bọt còn xót miệng, nhăn mặt : “Thứ này khó ăn chết được!”
      “Ta biết a ~ Vốn dĩ ta cũng rất muốn nôn.” Bạch Hồ nhịp nhịp bên chân, thản nhiên .
      “Khuôn mặt ngươi lại cho thấy rằng ngươi muốn nôn nha!” Ta chỉ vào mặt , lên tiếng tố cáo. Ấy vậy mà Bạch Hồ lại đáp lại câu khiến ta tức chết: “Ta làm biểu tình như vậy, ngươi ăn sao?”
      Phi! Phi! Vẫn là lừa ta!
      (Ngày trước ta cũng hay chơi trò này. Lỡ ăn phải đĩa xoài chua là làm mặt bơ, tuyệt đối nhăn mặt, rủ tụi bạn ăn chung, kèm thêm câu khuyến mãi: “Xoài ngọt tụi bây ơi!”. Vâng, hãy nguy hiểm theo cách của bạn)
      “Xem, thánh vật quả hữu dụng nha ~” Ta lật tới lật lui bàn tay của Bạch Hồ, xuýt xoa. Uy, từ ngày ăn thứ đó, hiển nhiên còn mọc lông nữa, thứ này mà đem nghiền làm thuốc triệt lông hay phải biết!
      “Ngươi tốt nhất nên nghĩ đến việc đó a.” Bạch Hồ lấy tay gõ lên đầu ta cái đau. Thấy ta im im, lại gan dạ mà tiếp tục gõ thêm mấy phát nữa, những vậy mà còn lấy tay bóp… mũi của ta. Đến khi ta phồng mang trợn má lên rồi, mới cười cười mà buông tay ra, sau đó chắp tay sau đít mà bước . An nhàn a, an nhàn a… là thong thả đâu… Ai nha…
      Ta thở dài tiếng, sau đó dùng hết sức bình sinh, vừa đuổi theo vừa la to: “Ngươi đứng lại cho ta!”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :