1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt, buông tha ta! - Dạy Hư Nương Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 29

      Về đến khách điếm cũng xế chiều rồi. Tiểu nhị thấy ta như thây ma mà bước , có ý tốt chạy lại hỏi han, vậy mà ta chỉ nhìn cái, tiểu nhị liền bỏ chạy. Ta đáng sợ thế sao? Ân, quan trọng, giờ này ta muốn được ở yên mình.
      Vào đến trong phòng…
      Phòng được dọn dẹp lại từ lúc nào. gọn gàng. Ta lấy tay quệt giọt mồ hôi trán, xong định cứ toàn thân đầy đất mà ngủ. Chợt nhìn lại tay, màu đỏ. Là máu sao? Máu của Cổ lão nhân? đại ta rất thích xem phim kinh dị, vài cảnh máu me “xi nhê” gì với ta. Nhưng là, sao giờ cảm thấy mình nhát gan. Nhìn thấy máu là ta run rẩy.
      “Cần nhi, cần phải sợ…” Có giọng quen thuộc vang lên bên tai.
      “Ngoan, ta làm sạch chúng.” Bạch Hồ nhìn thẳng vào mắt ta mà .
      ở đây?! Vậy Mộc Linh cũng tìm được đến tận đây?!
      , ta là cho ả đuổi theo phân thân của mình. Ngươi thấy ta có hay thông minh, Cần nhi a?” vừa vừa mị mắt nhìn ta cười mà khoe.
      “Ân.” Ta bị nụ cười của làm cho mê hoặc, như cỗ máy mà gật đầu.
      Ta như người mất hồn mà để yên cho liếm láp, liếm khắp mặt, rồi từ bàn tay cho đến cánh tay, từ cánh tay cho đến vai,… sau đó trở ngược xuống dưới, từ bàn chân cho đến cẳng chân, từ cẳng chân lên đến đùi… Quần áo, từ từ mà bị tháo ra hết… Bụi bẩn người ta cũng được liếm sạch … Sạch , chỉ còn cảm giác ươn ướt…
      “Cần nhi a, ngươi theo ta hay ?” dừng động tác lại, ánh mắt mong chờ mà nhìn ta.
      “Ngươi xóa ký ức của ta phải ?” Ta hỏi lại câu rất lầ ăn nhập. Nhưng đó là vấn đề mà ta muốn biết.
      Ánh mắt khẽ đảo. im lặng . Ừm, là vậy ? Chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi mà, chẳng lẽ thể cho ta biết hay sao?
      mặc lại quần áo cho ta, khẽ hôn lên trán ta rồi : “Bọn họ sắp đến. Lần sau chỉ cần ngươi muốn, ta có thể luôn để ngươi bên mình.” Xong rồi thi biến mất.
      Cùng lúc đó Mộc Linh và Hạ Minh trở về…
      “Khốn kiếp! Lại để nó trốn thoát!” Mộc Linh ném Kích Mộc lên bàn, mở miệng ra là quát tháo.
      Ta nhìn ả khinh bỉ, tưởng muốn giết là giết sao? cho ngươi biết, Bạch Hồ là bất bại, là vô địch, là bất khả xâm phạm! Kẻ ty tiện như ngươi đừng hòng chạm vào người . Ta phỉ báng!
      “Ngươi nhìn cái gì? Đều phải do ngươi?!” Ả quay sang đổ lỗi cho ta.
      Ta bực mình, cầm luôn chén trà nóng đặt bàn hất ngay vào ngực của ả.
      “Aaaaa…..aa…aaa…! Ngươi muốn giết chết sư tỷ của mình sao?” Ả chỉ thẳng vào mặt ta.
      “Cũng chẳng bằng loài cầm thú giết chính sư phụ của mình!” Ta nhổ nước bọt vào người ả, bẩn bẩn nhưng cũng khoái chí ra phết.
      Lúc này Hạ Minh vừa vặn tiến vào, thấy hành động của ta, y tiến lại đánh ta bạt tai to.
      “Bốp!” Của y dành cho ta.
      “Bốp! Bốp!” Của ta trả lại cho y.
      “Hạ Minh, ta cho ngươi ! Chính kẻ này giết chết sư phụ, ngươi tin hay tùy! Chính ả cầm Kích Mộc mà quất vào sư phụ của ngươi đó!” Mắt ta đỏ ngầu mà nhìn y.
      “Sư huynh, đừng tin lời nàng ta! Nàng ta còn giữ trong lòng chuyện ngày hôm qua cho nên mới đem theo Kích Mộc để hại muội, may mà muội tránh kịp thời, nhưng tiếc là, sư phụ lại…” Mộc Linh dùng ánh mắt đáng thương hề hề mà nhìn Hạ Minh.
      “Ngươi láo!” Ta quát vào mặt ả. Nước miếng phun hết lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng tráo trở ấy.
      “Im !” Hạ Minh bỗng chặn họng ta lại. “Lúc nãy phải ngươi còn tư thông với Bạch Hồ sao? Ta nếu vì lo lắng an nguy ngươi, dán quan sát bùa lên người ngươi, chắc hẳn biết được chuyện tày trời này!” Lần này là y nhìn ta khinh bỉ.
      Bùa quan sát? người ta sao? Ách, hẳn là quần áo của ta ? Có vẻ là ở sau lưng… Ta đưa tay ra sau lưng mò mẫm hoài nhưng mãi thấy.
      “Đần độn! Dạng bùa này là bột, ngươi nghĩ có thể dễ dàng phát sao?” Mộc Linh ở bên chế giễu. “Hừ! Đúng là kẻ xuất thân trong thanh lâu, đầu óc chỉ toàn chuyện nam nữ! Mà phải với người đâu a, thậm chí là hoan ái với cả súc vật!”
      … Nhân phẩm ta bị hạ thấp. Những lời đó của Mộc Linh, Hạ Minh hề phản bác lại. Y cũng có cùng ý kiến với ả, đúng ? Ha ha, đến tột cùng ngươi có bao nhiêu là “” ta hả, Hạ Minh? Có lẽ là đâu, khoảng thời gian ngắn ngủi sơn cốc có thể làm ngươi thầm ta đến giờ sao? Khi mà bên cạnh ngươi có thiếu nữ xinh đẹp, lúc nào cũng muốn tiếp cận ngươi như thế này sao? Nực cười!
      “Tốt lắm! Ta cũng chẳng muốn dính dáng gì với hạng người như ! Từ nay đường ai nấy ! Shit! Cave! Nude! Pervert! Porn! And Fuck!” Ta đưa ngón giữa ra hướng về phía Mộc Linh khiêu khích.
      Giờ ai “đần độn” hơn ai?! Bị mắng như vậy mà vẫn làm như có gì. Ha ha, là thừa nhận mình là như vậy sao? Hay là do biết ngoại ngữ? Đằng nào cũng tệ như đằng nào thôi. Ha hả. Ta cứ như vậy vừa cười vừa ra. Lúc cùng chung với bọn họ, ta tay , nên lúc ra cũng tay . tiện.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 30

      Rời khỏi khách điếm, ta chẳng biết mình phải đâu cả… Xin việc ở đại khó có khó, tìm việc ở cổ đại lại càng khó hơn. Lúc đầu ta xin vào làm trong quán nước, ông chủ bảo thiếu người. Sau đó ta xin vào làm trong hiệu thuốc, ông chủ bảo ta đủ hiểu biết. Tìm quầy vải mà xin chân bán hàng, bà chủ bảo cần thiết… Lại tìm đến thanh lâu, ma ma bảo đủ tiêu chuẩn!
      Chẳng lẽ bắt ta phải giành miếng cơm manh áo với Cái Bang?! Ta phi!
      khắp chợ trong chợ ngoài, dấu chân in qua các con phố, cuối cùng ta dừng lại trước ngôi nhà, bảng tên đề “Hà Gia”. Ta dừng lại phải vì tấm tắc trước xa hoa của căn nhà mà bởi vì tờ giấy được dán cạnh cổng.
      “Cần tuyển nữ nô.” (Giống tuyển nhân viên ở tiệm hớt tóc, quán bar nhỉ?)
      Ta mừng rỡ chạy lại hỏi thiếu phụ gần đó. “Đại tỷ cho ta hỏi, tờ tuyển người ấy dán lâu chưa? Có hay có người đến trước ta a?” Ta trỏ vào tờ giấy cạnh cổng.
      Thiếu phụ nghe ta hỏi can ngăn. “Ta nghĩ chắc là có ai đến xin vào làm đâu. Ngươi cũng nên nghĩ lại. Phải là hết đường sống rồi mới xin vào đấy.” xong lắc lắc đầu bỏ .
      Ta để tâm đến lời khuyên chân thành của người thiếu phụ, ta chỉ biết là vẫn chưa có ai xin vào làm, thế là ta mạnh dạn gõ gõ cổng.
      Đứng chờ chút, cổng mở ra. Có nam nhân thoạt nhìn ôn hòa từ bên trong bước ra hỏi ta: “Ngươi đến đây là muốn tìm việc?”
      “Ân.” Ta nhìn cười nịnh nọt.
      “Hảo. Ngươi được nhận.” Nam nhân gật đầu cái rồi quay trở vào trong.
      theo ta.” Nam nhân ra lệnh.
      Ta lật đật đuổi theo . dẫn ta qua rất nhiều đình các, hoa viên. Cuối cùng dừng lại trước căn phòng có vẻ hơi hào phóng đối với nữ nô phong kiến. “Đây là phòng của ngươi.”
      “Ách… Cho ta hỏi, ngài đây là…” Lúc chuẩn bị quay , ta hỏi .
      “Gọi ta Hồ quản gia.” Nam nhân ngữ điệu nhàng nhưng cũng kém phần sắt gọn trả lời.
      “Vậy, Hồ quản gia, có thể cho ta biết công việc của ta ở đây là?” Ta thắc mắc.
      “Tắm rửa sạch , ngày ăn đúng ba bữa hơn kém, bảo quản tốt cơ thể mình. Chỉ có như vậy.” Hồ quản gia liền cũng nhìn mặt ta mà , sau đó rất nhanh ly khai.
      Để lại ta đứng ngây ngốc, ngây ngốc… chẳng hiểu gì hết. Đến tột cùng là ta đến đây làm nữ nô hay là đến đây để hưởng thụ??
      Bất quá, cần nghĩ nhiều, chuyện gì tới rồi cũng tới, trước cứ như , ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ là được.
      Ta bước vào bên trong phòng, thẳng tiến tới giường êm nệm ấm, ngã người nằm xuống.
      Thoang thoảng trong khí có mùi hương quen thuộc, rất quen thuộc… Ta lim dim mắt mơ màng, chợt nghe bên tai có giọng thầm: “Kẻ ngốc nhà ngươi. Khi lại đâm đầu vào chỗ nguy hiểm!”
      Ta mở mắt, nhắm mắt muốn xem kẻ nào ta ngốc. Nhưng thấy được chân dạng của kẻ đó, chỉ thấy được tầng tầng mờ mờ ảo ảo khói sương. Đến khi mí mắt nặng trịch, giọng lúc nãy lại tiếp tục vang lên: “Bất quá, ta vẫn bảo vệ ngươi, Cần nhi a…”
      Bảo vệ ngươi… ta bảo vệ Cần nhi… quen thuộc… quen thuộc…

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 31

      Ngày đầu tiên tại Hà gia…
      Sáng ta dậy sớm. Tỏ vẻ là người siêng năng, ta tìm hỏi mọi người xem có cần ta giúp đỡ gì . Bất quá, ai thấy ta hỏi cũng lắc đầu, bảo là cái gì mà da khô ráp, cái gì mà trầy xước, rồi chủ nhân trách phạt gì gì đó. khó hiểu a…
      chung ra là! Ta rất rỗi!
      loanh quanh trong hoa viên, ta nhìn thấy cái xích đu được làm từ ván gỗ, hai đầu là hai sợi dây buộc chặt. Nhớ lại ngày mình cũng hay chơi trò này, ta chợt muốn tìm lại cảm giác lâu gặp ấy. Nghĩ sao làm vậy, ta liền lại gần chiếc xích đu, ngồi xuống và bắt đầu đung đưa.
      Lúc đầu, chiếc xích đu chỉ đưa rất , sau đó càng lúc càng nhanh dần. Nó đu nhanh và cao đến nỗi ta cứ nghĩ là mình muốn rơi xuống đất từ độ cao 5 m so với mặt nước biển! Trong phút bấn loạn, may mà ta tìm lại được bình tĩnh. Ta thả lỏng người ra, chiếc đu cũng theo đó mà chậm và thấp dần… Đến lúc nhất định, ta đưa chân xuống chống, định làm cho chiếc xích đu ngừng hẳn. Nhưng là… Ta hụt chân, rất có chí khí mà đổ oạch mặt đất. Lúc ta còn lồm cồm bò dậy nghe từ phía sau có tiếng cười đầy trêu ghẹo.
      Lúc ta xoay người lại để xem kẻ to gan nào dám cười ta … Ách, có lẽ là sau khi ta làm cú chụp ếch kinh hoàng trong lịch sử, tai ta bị lùng bùng. Như thế nào người như Hồ quản gia lại có nụ cười đáng khinh như Bạch Hồ?!
      phải bảo ngươi bảo quản tốt cơ thể sao? Như thế nào lại còn như vậy?” Hồ quản gia nheo mắt nhìn ta.
      “Ta… Ách… Là…” Ta gãi gãi đầu, sau đó ý thức được hành động ngu ngốc của mình, ta bỏ tay xuống.
      “Hửm?” Hồ quản gia có vẻ như nếu nghe được câu trả lời của ta tiếp tục truy vấn. Mà, chuyện này cũng đâu phải ta cố tình. làm gì mà cứ như là ta lên kế hoạch để “bảo vệ tốt cơ thể mình” ấy!
      “Là, lần sau ta cẩn thận hơn.” Ta cúi đầu trả lời.
      Câu trả lời của ta hình như đáp trúng ý cho nên rất dễ dàng “Ân.” tiếng rồi rời khỏi.
      Ta lại tiếp tục chơi đu…
      Đến trưa nô bộc đến gọi ta về nhà ăn để dùng bữa trưa. Cảm thấy bụng cũng đói, ta liền theo tên đó mà suy nghĩ.
      Lúc đó là giữa trưa, gian rất yên tĩnh, người xung quanh cũng khá vắng vẻ. Sau khi dẫn ta qua các hành lang dài hun hút, tên đó đẩy ta vào căn phòng có vẻ u ám. Bị đẩy bất ngờ, ta định quay lại mắng người nhưng cơ thể ta rất nhanh bị kéo vào bên trong!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 32

      Trong phòng mảnh tối đen, ta phải mò mẫm tìm đường . Phi! Tại sao giữa trưa mà phòng này lại tối đến như vậy?! Chẳng lẽ đây là căn phòng ma trong truyền thuyết?! Ta chợt nhớ ra rằng có vị đại thẩm khuyên ta nên đến Hà gia, phải chăng là vì chuyện này?! Uy, ta tuy là thích xem phim kinh dị nhưng lại muốn hóa thân thành nhân vật trong phim đâu a! Thiên!
      “Ngươi còn ngồi xuống?” giọng the thé vang lên từ hư .
      Ta xoay mòng mòng tìm người chuyện với ta, bất quá khả quan cho lắm trong cái bóng tối này.
      “Còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống .” Tiếp sau đó là tràng cười dài quái dị.
      Tâm trạng càng lúc càng bất an, ta hoang mang hỏi: “Là ai?”
      “Trong phòng chỉ có ta và ngươi, ta đương nhiên phải ngươi, vậy ta chính là ta.” Người nọ trả lời, giọng thoáng mập mờ.

      Đây là kiểu trả lời gì thế này? “Ta chính là ta”? Bất quá, “ta” ở đây là ai đâu? Người này vốn dĩ suy nghĩ quá bất bình thường hay là tại ta quá ngu ngốc nhỉ?
      “Nhưng là, ta muốn biết tên của ngươi!” Ta khách khí hỏi lớn.
      Đáp lại ta là hơi thở dài, nặng nề. Rồi người đó khẽ trả lời rất , rất nhưng lại khiến người khác phải ớn lạnh: “Ta chưa từng gặp qua kẻ nào dám hỏi thẳng tên chủ tử của mình như ngươi.”
      Phòng đột nhiên sáng lên. Ta nhìn về phía phát ra ánh sáng lập lòe. Đứng bên cạnh ngọn nến mới thắp là nam tử nhìn có vẻ yếu ớt. Nhìn người này mười phần có hơn bảy phần giống Bạch Hồ. Bất quá, Bạch Hồ là thanh thoát, còn người này lại có vẻ gì đó ma quái. Khuôn mặt y bị ánh nến hắt lên làm cho vẻ ma quái càng tăng thêm bội phần. Ta nhìn y chằm chằm, đổ mồ hôi.
      “Ngươi là kẻ vừa chuyện với ta?” Ta chỉ thẳng vào mặt y, dùng ánh mắt thể nào mà hỏi.
      Bỗng y lướt nhanh đến sau lưng ta, hai tay nắm lấy hai tay ta, hơi thở phả vào nơi cổ, dùng giọng điệu rất thản nhiên mà : “Nên nhớ, cũng được chỉ thẳng vào mặt chủ tử của ngươi như vậy.”
      Ta còn chưa kịp bị y đem đến bên cái bàn, ấn xuống chiếc ghế đặt cạnh. Trước mắt ta là bàn mỹ vị! Ta ngơ ngẩn nhìn các món ăn bàn, bụng bắt đầu gõ trống. Nam tử ma quái ngồi đối diện ta, nhìn ánh mắt thèm thuồng của ta mà cười khẽ: “Ngươi muốn ăn sao?”
      “Ân.” Ta gật đầu trong vô thức.
      “Vậy ngươi cứ ăn thoải mái. Ta làm phiền.” Y rồi đứng dậy, tiến về góc khuất trong phòng.
      Ta lúc này cũng có tâm mà để ý đến y. Thấy bàn đặt sẵn chén đũa, ta nhanh tay nhanh miệng gắp nhai liên tục. Khi chuẩn bị gắp đũa thứ 20, ta bỗng cảm thấy choáng váng. Đầu ta trở nên rất nặng, rất nặng như chứa hàng tấn chì, cơ thể trở nên mềm nhũn… Ta bị chuốc thuốc mê phải…
      Còn mơ màng, ta chợt cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình, ta vung tay định đấm cho thứ đó văng , bất quá, toàn thân chỉ cảm thấy vô lực. Mở mắt ra thấy nam tử ma quái nằm người ta!
      Ta định lên tiếng bảo y rời khỏi phát bản thân lên tiếng được. Nhìn xuống dưới thân lại phát ra thêm là cả hai đều có mặc quần áo! Ta hốt hoảng, tìm cách vùng vẫy thoát khỏi nhưng được. Lúc này, ta ý thức được tình cảnh của mình, ta bị cường ***.
      Bi ai thay bao năm trinh tiết nay lại bị hủy hoại bởi tên biết từ trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên. Lại càng bi ai hơn khi mà xét về thực lực ta lại có thể dễ dàng đánh cho y răng môi lẫn lộn, vậy mà giờ này lại bất lực như cá nằm thớt. Ta khóc ra nước mắt!
      “Sao vậy, ngươi có muốn khóc cứ khóc, đừng làm khuôn mặt như bị người khác cường *** như vậy.” Ánh mắt y sắc lạnh nhìn ta.
      Phi! Ta vốn bị cường *** là bị gì?! Khuôn mặt ta như thế nào?! Là, ta khóc đó thôi, thấy sao?! Bất quá, là khóc ra nước mắt!
      “Ngươi mắng ta?” Nam tử môi kề môi với ta, khẽ hỏi.
      Ta muốn mở miệng ra :”Đúng là vậy!” nhưng được, máu tức muốn dồn lên cả não.
      Trong lúc hồng cầu của ta còn thẳng tiến về đại não nam tử dùng bàn tay vân vê hai bầu ngực của ta. Vừa thẹn vừa giận, ta dùng hết sức lấy tay đẩy y ra. Y mất nhiều thời gian để khống chế hai tay ta. Hai tay tác chiến bất thành, ta nhấc chân ý định đạp y ra. Tay y rất nhanh nâng lấy chân của ta, cười khẽ: “Vẫn chưa làm nóng xong, ngươi cần vội.”
      Vội? Vội cái đầu ngươi! Tế bào não nào của ngươi bảo rằng ta vội?! Ta phi! Ta phi cả dòng họ của ngươi!
      Ta phùng mang trợn má, miệng bắt đầu phát ra những tiếng “ư… ử”. Vốn là định mắng người, ngờ khi mở miệng lại thành ra như vậy! Mà càng là như vậy, nam tử lại cười càng lúc càng đáng khinh. nhìn y tim ta giật thót! Ta thấy bóng đen mờ ảo đứng sau lưng y!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 33

      tay của bóng đen đó khẽ giơ lên, ngón tay chỉ thẳng vào đầu nam tử ma quái. Rồi “bùm” cái, ánh sáng lóe lên chói cả mắt. Ta nhắm hai mắt lại theo phản xạ, sau đó lại bởi tò mò mà mở hai mắt ra. Và ta nhìn thấy người đó…
      Y đứng trước mặt ta, ánh mắt y nhìn ta quan tâm và lo lắng. “Nàng sao chứ?” Cởi cái áo khoác ngoài để phủ lên thân thể lõa lồ của ta, y ân cần hỏi.
      Ta ngơ ngác khẽ gật đầu. Tại sao lại là Hạ Minh? Tại sao phải là Bạch Hồ đến giúp ta? Ta tự hỏi nhưng lại thể tự trả lời rồi. Lúc này, tâm trí ta hoàn toàn bị chi phối.
      “Đạo sĩ thúi! Ngươi là muốn đến phá hỏng chuyện vui của bổn đại gia?!” Nam tử ma quái bật cười thê lương chất vấn Hạ Minh.
      “Ta đến để thu phục ngươi.” Hạ Minh vừa vừa chấp tay, đưa lên trước miệng. Y bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng, vòng tròn màu vàng bao quanh nam tử ma quái.
      “Ngươi nghĩ như thế này có thể giết ta sao?” Nam tử ma quái khẽ nhún chân cái, thoát khỏi bao vây của vòng tròn màu vàng. Nhưng là, lúc y nhảy lên, ta phát dưới chân y bị buộc cái vòng màu vàng . Nhìn sang Hạ Minh thấy y mỉm cười. Phải chăng pháp trận của y thành công?
      Ta còn nghĩ lại giật mình khi nghe tràng tiếng rú thất thanh. Là của nam tử ma quái!
      Từ bên dưới nhìn lên, ta thấy bàn chân nơi bị buộc chiếc vòng bị đứt lìa. Tại vết đứt, có những thứ nhầy nhụa nhễu xuống, rồi như đoạn phim chiếu nhanh về giai đoạn phân hủy của xác chết, cả người y tan rã cho đến khi chỉ còn có bộ xương! Có thể tưởng tượng, trước khi chết y đau đớn như thế nào!
      Ta kinh hoảng nhìn bộ xương nằm trơ trọi nền nhà. Ánh mắt ta dại ra. Ta chợt nhớ tới, ta chợt nhớ tới máu, có rất nhiều máu. Ta chợt nhớ tới Cổ lão nhân chết như thế nào. Rồi như kẻ điên dại, ta lao về phía Hạ Minh, đấm thùm thụp vào ngực y: “Ta bảo với ngươi là chính Mộc Linh giết chết sư phụ. Tại sao ngươi tin? Tại sao lại tin ta?”
      “Cần nhi, mọi chuyện ổn. Ngươi cần phải bình tĩnh.” Y mặc kệ ta đánh ta đấm, vuốt lấy tóc của ta mà . “ cần phải nhắc lại chuyện cũ. Dù là Mộc Linh, dù là ngươi, ta cũng truy cứu.”
      “Vậy ngươi có hay chịu bỏ qua cho Bạch Hồ?” Ta ngừng đấm, ngẩng mặt lên nhìn y.
      Đáp lại ta chỉ có ánh mắt khó xử của y. Là, ta biết, y vẫn chưa chịu từ bỏ.
      giết sư phụ, ta cam đoan điều đó.” Ta thở dài.
      “…” Hạ Minh vẫn gì.
      làm gì khiến ngươi phải tức giận như vậy chứ?” Thấy thái độ của y đối với Bạch Hồ, ta có phần bất bình. Rốt cuộc, tại sao những chuyện xấu xa, Hạ Minh đều muốn đổ cho Bạch Hồ?
      “Giết chết mẫu thân ta. Ngươi nghĩ có đáng hận hay ?” Những lằn đỏ hằn lên mắt của y, điều đó cho thấy y rất giận dữ.
      “Ta… ta…” Ta biết phải trả lời như thế nào. Thù giết cha giết mẹ, đứa con nào có thể cho qua. Nếu là ta, ta cũng làm như Hạ Minh. Nhưng ta lại cam tâm để cho Hạ Minh giết chết Bạch Hồ.
      “Ngươi chắc chắn rằng chính Bạch Hồ giết mẹ ngươi?” Ta nghi hoặc hỏi .
      hẳn là. Ta chỉ biết rằng mẹ ta bị giết bởi con hồ.” Hạ Minh nhìn thẳng vào mặt ta, y nhìn xuống bộ xương giờ hóa thành con hồ ly năm đuôi.
      “Vì vậy cho nên ngươi muốn diệt hết tất cả hồ sao?” Ta nhướng mày nhìn y.
      Y im lặng, đáp lại ta, chỉ lặng lẽ mở lấy nắp chiếc bình hồ lô treo bên hông, xác con hồ ly năm đuôi hóa thành làn khói, chui vào bên trong hồ lô.
      Lúc y làm chuyện đó ta nghe bên tai có giọng ai đó thầm: “Tên đạo sĩ thúi ấy vẫn còn nhờ cậy được nhỉ?” Bất quá, khi ta nhìn xung quanh lại thấy ai khác ngoài Hạ Minh.
      Bỗng dưng, Hạ Minh xoay người sang phía sau, rút từ tay áo ra lá bùa, phóng về phía. Lá bùa bốc cháy, phát sáng, soi gương mặt của , gương mặt đẹp cách tuyệt mỹ.
      “Nga~ Ngươi rốt cuộc cũng phát được ta. Như thế nào? Định đa tạ ta vì dẫn ngươi đến đây đóng vai hùng cứu mĩ nhân?” Bạch Hồ cười chế giễu, nhưng kì thực, nhìn trong mắt lại hề mang theo ý cười.
      “Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng chó của ngươi lại!” Lúc này, biết Mộc Linh từ đâu xen vào, đứng chắn giữa Bạch Hồ với Hạ Minh.
      “Vẫn là, do ngươi nông cạn. Nên biết, ta là hồ ly, phải chó a.” Bạch Hồ cười cười, dùng tay trỏ trỏ vào người mình.
      “Ngươi!” Mộc Linh tức giận, lập tức vung Kích Mộc về phía .
      Ôm lấy ta nhảy lên xà nhà, Bạch Hồ hướng xuống Mộc Linh, khiêu khích: “Ta như thế nào?”
      Còn chưa để ả kịp nuốt bớt cơn tức, Bạch Hồ liền tuôn luôn tràng: ” Mộc Linh, ngươi chỉ là đồ sịt, cây, nút, bờ vớt bon èn phức!” Xong, quay sang nhìn ta còn cố tiêu hóa những gì mà vừa , mị mắt cười: “Có đúng , Cần nhi a…”
      Màn cuối cùng, giơ ra ngón giữa, hướng về phía hai sư huynh muội đứng. Sau đó, phá vỡ nóc nhà, theo đó mà bế ta rời khỏi. Để lại nơi đó là Hạ Minh còn im lặng và Mộc Linh tức đến toàn thân bất động. Có lẽ chí ít ả cũng biết những thứ mà Bạch Hồ vừa , vốn phải thứ gì tốt đẹp. Bất quá, Bạch Hồ như thế nào lại biết những từ đó, rồi còn hành động thô thiển kia nữa, ai dạy hư vậy a? thắc mắc đâu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :