1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt, buông tha ta! - Dạy Hư Nương Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 24

      Năm đó, ta cùng Bạch Hồ sơn cốc…

      “Cần nhi a, tiểu Bạch phải đại lục khoảng thời gian. Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây đợi, ân?” Bạch Hồ vừa bước ra khỏi nhà, vừa quay lại tươi cười mà căn dặn ta.

      “Ngươi đem về đồ ăn ngon?” Ta háo hức hỏi .

      “Ân, ta mua kẹo hồ lô cho ngươi.” rồi nhàng bước . Phong thái của vẫn cứ nhàng như vậy, tựa hồ từ trước đến giờ chưa từng có gì vướng bận.

      Từ trong nhà, ta đứng nhìn theo cho đến khi khuất bóng, sau đó, nhảy lên sung sướng! Cảm giác lúc đó rất giống được giải thoát sau năm học nhồi nhét. Ách, mà cũng đến mức như vậy, là, xem như được nghỉ lễ chung là được thoải mái tự do suốt thời gian.

      Rồi trong thời gian đó, Hạ Minh xuất . Y là do tình cờ phát được Bạch Hồ ra từ lỗ hổng, sau đó nhanh chân nhảy vào lỗ hổng trước khi nó kịp đóng lại, và rồi đến được đây.

      Lúc ta nhìn thấy y, cả người y toàn là bùn đất, ta thương tình lấy cho y mượn bộ đồ của Bạch Hồ, bảo y thay ra. Y thoáng đánh giá ta qua cách ăn mặc quái dị, sau đó nhận lấy bộ đồ từ tay ta, đưa lên mũi ngửi ngửi. Khi đó, ta còn tưởng y là người rừng duy nhất còn sót lại ở chốn này.

      “Ngươi là người từ đâu tới? Sao lại xuất tại nơi này?” Y nhìn ta nghi hoặc.

      “Chẳng là, ta xui xẻo bị kẻ xấu ném vào nơi bệnh hoạn này a…” Ta vừa vừa lắc đầu thở dài.

      “Có phải nơi đây có hồ giống đực sinh sống?” Y quan tâm đến thương tâm của ta, tiếp tục hỏi.

      “Ta biết ngươi cái gì hồ, nhưng nếu là giống đực lúc trước quả là có. Uy, là tên cuồng sát, rất đáng sợ!” Ta vừa vừa làm vẻ mặt lo lắng, giả bộ dáo dác nhìn quanh.

      “Có phải hay rất đẹp?”

      “Ân, đúng vậy.” Ta nghĩ nghĩ rất nhanh liền trả lời.

      “Tên đó vốn dĩ là hồ. Ta hiểu tại sao ngươi vẫn còn sống, tuy nhiên nếu cứ tiếp tục sống ở đây rất nguy hiểm. Ngươi nên sớm rời khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.” Hạ Minh khuyên ta.

      “Nhưng ta phải đợi về, hứa là mua kẹo hồ lô cho ta. Với lại, cũng đối tốt với ta, ta lo. Còn nữa, ta có thể cam đoan với ngươi tuy hơi quái gở nhưng là người chứ phải hồ.” Ta phụng phịu. Có lẽ lúc đó ta quen với việc được chăm sóc, dần mất cảnh giác.

      “Nha đầu ngốc. Ngươi chưa từng nghe người ta là “vỗ béo trước khi ăn” sao? Giờ đối tốt với ngươi, nhưng sau này ai đảm bảo giết thịt ngươi?” Y khẽ cốc đầu ta.
      Bàn tay to ấy, mang đầy đất cát để lại tóc ta khiến cho ta khó chịu.

      “Vậy, mẹ ta cũng từng bảo “ được nghe lời người lạ”! Ta dựa vào gì mà có thể tùy tiện tin ngươi? Bạch Hồ dẫu sao cũng còn đáng tin hơn kẻ lai lịch như ngươi.” Ta vừa phủi đất cát tóc vừa bênh vực Bạch Hồ.

      “Ân ân, được. Vậy ta ép ngươi. Nhưng phiền ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây được .”
      Lần đó, Hạ Minh cầu ta như vậy là do y cảm nhận khí nơi đó rất mạnh, nếu ở lại lâu có lợi cho y. Nên y mới muốn biết lối thông với bên ngoài, sau này đưa sư phụ đến hợp sức tiêu diệt toàn bộ. Tiếc cho y là ta cũng biết lối ra ở đâu. Bọn ta cứ như vậy tìm bằng niềm tin và hy vọng. Rốt cuộc, nản chí…

      “Này! Ta , ngươi vào đây bằng đường nào sao lại nhớ a?” Ta cằn nhằn.

      “Vậy còn ngươi, ngươi vào đây bằng đường nào?” Y hỏi ngược lại ta.

      phải ta rồi sao? Ta bị kẻ xấu ném vào đây, lúc đó ta còn hôn mê đâu?”

      Cứ như vậy, y còn đề cập đến việc tìm lối ra nữa. Những ngày sau đó, bọn ta biến thành hai con mèo lười biếng, chỉ biết ăn và nằm ườn trong sơn cốc.

      Ta và Hạ Minh lâu lâu lại trao đổi vài câu, sau đó lại tiếp tục việc ai người ấy lo.
      Những lúc nằm phơi nắng thảm cỏ, ta lại nghĩ, nếu như người ở chung với ta là Hạ Minh tốt. Y nhiều, và chắc hẳn cũng sách (đặt điều kiện vòi vĩnh, gần giống như vậy) này nọ như Bạch Hồ. Ở bên y, ta cảm nhận được thanh thản và yên bình.
      ngày, Hạ Minh hỏi ta:

      “Này, ngươi nhìn xem bông hoa này có phải rất đẹp?” Y ngắt lấy đóa hoa màu vàng rực rỡ, có viền màu trắng, cánh hoa lớp dày lớp mỏng, được xếp như tòa sen, đưa đến trước mặt ta.

      “Ân, đến nỗi.” Ta thủng thẳng đáp. Đồng chí hoa này khá là quen thuộc với ta, hình như là nằm trong số các bông hoa xấu số bị Bạch Hồ ngắt để tặng ta.

      “Ngươi nhìn xem là màu vàng đẹp vẫn là màu trắng đẹp hơn?”
      T
      a khó hiểu nhìn y… Tại sao lại hỏi như vậy? Là do quá rảnh rỗi? Ngày thường bao giờ y hỏi những vấn đề nhàm chán này.

      “Màu vàng.” Tuy hiểu ra sao nhưng ta vẫn trả lời.

      Và lạ lùng hơn nữa, sau khi nghe xong câu trả lời của ta Hạ Minh bỗng nhiên nở nụ cười. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy y cười. Nụ cười đó ấm áp như nắng ban mai, ăn sâu vào trong tâm trí ta lúc đó.

      Ngày hôm sau Bạch Hồ trở về…

      Buổi sáng, ta loanh quanh bắt bướm thấy đằng xa xa có dáng người thanh thanh vào. Nhận ra là Bạch Hồ quay lại, ta vội tìm Hạ Minh, thông tri cho y biết để còn trốn . Ta nghĩ muốn thấy cảnh Bạch Hồ giết Hạ Minh, sau đó lóc thịt y ra phơi khô…

      Nhưng là, ta tìm ngoài cốc thấy y, thường là giờ này y phải nằm ườn cỏ xanh. Nghĩ hồi, ta chạy vào trong nhà. Có lẽ Hạ Minh hẳn vẫn còn ngủ. Cũng thấy! Ta xoay người định chạy ra bên ngoài. Bỗng, hấp tấp ta đụng phải người, ngã nằm ra đất.

      ( Yobi: ta mạn phép thay đổi lại số chương cho các chương dài dài, ^^ …)

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 25

      “Cần nhi a~, ngươi có cần phải mừng rỡ như vậy?” Bạch Hồ đưa tay nâng ta dậy, nhìn ta cười hỏi.

      “…” Con mắt nào của thấy ta “mừng rỡ”?!

      Ta nắm lấy tay , thuận lợi đứng dậy, phủi phủi mông. Lúc đó, Bạch Hồ đứng rất gần ta.

      “Uy! Cần nhi, lúc ta vắng ngươi có thấy người nào lảng vảng trong đây a?” cúi người xuống, khẽ thỏ thẻ vào tai ta làm ra vẻ bí mật.

      Ta lắc đầu.

      “Vậy ngươi có cảm thấy có gì khác thường ?” hỏi tiếp.

      Ta tiếp tục lắc đầu.

      “Ân, vậy ngươi cùng kẻ đó hẳn quen biết?”

      “Kẻ nào a?” Ta giả vờ ngây ngốc hỏi lại. Ngu ngốc ở chỗ, ta lúc đó nghĩ tới Bạch Hồ có thể đọc được suy nghĩ của ta.
      Khi xong câu đó, ta nhìn thấy Hạ Minh. Y từ nóc nhà nhảy xuống. Rất , tiếng động, hẳn là nếu ta đứng đối diện với cửa ta cũng thể biết được xuất của y.

      Ta còn chưa kịp phản ứng Bạch Hồ xoay người lại…

      Đưa lưng về phía ta, Bạch Hồ hỏi: “Cần nhi, ngươi có quen tên đó?” trỏ Hạ Minh.

      phóng lao phải theo lao, ta rất nhanh trả lời: “Ta biết.”

      Mà nếu ta có quen biết sao? nương tay hay ra tay tàn độc hơn? Phi, cổ nhân khó hiểu.

      “Ân, vậy rất tốt.” Từ phía sau, ta có thể nghe được giọng cười rất khẽ của .

      Sau đó, mọi chuyện sau đó là màn chém giết, truy đuổi…

      Bạch Hồ bỗng dưng chuyển mình thành con “chó” trắng rất lớn, con chó bị đột biến với bảy cái đuôi! Do kích thước của nó rất là to lớn, căn nhà cứ như vậy mà nứt đôi ra, vụn gỗ rơi xuống…
      Con “chó” vồ lấy Hạ Minh. Hạ Minh linh hoạt thoát được, y nhảy tránh sang bên. Con “chó” vẫn chưa buông tha cho y, tiếp tục nhảy chồm tới. Vào lúc đó, Hạ Minh rút từ trong ngực ra con dao!

      Điên khùng là y dùng con dao ném vào con “chó” mà là tự cắt vào cổ tay của mình! Di? Tự sát?

      Con “chó” hình như cũng tiếp thu được hành động kỳ lạ của y, nó dùng chân trước hất con dao ra khỏi tay y. Xui xẻo là con dao lại găm trúng vào vùng đệm thịt ngay chân của nó. Nó bắt đầu gầm rú, bảy cái đuôi của nó quất tứ tung, trông có vẻ rất đau đớn.

      tại, ta mới biết rằng máu của Hạ Minh có thể gây tổn thương rất lớn đến quái. Ừm… Có lẽ cũng giống như máu của người bị nhiễm AIDS?

      Trở về với cuộc chiến…

      Hạ Minh nhân lúc con “chó” múa may quay cuồng, nhảy lên lưng của nó. Y đưa tay vào trong ngực, lục lọi, lần này lấy ra mớ lá bùa. Y dán lưng con “chó” lá màu vàng. Sau đó, tay cầm rất nhiều bùa màu đỏ, nhảy khỏi lưng con “chó”. Khi đến được nơi khá xa với con “chó”, gió đến, và y vung tay. Các lá bùa màu đỏ bay theo gió, đến bám tren người con “chó”, rồi đồng loạt nổ. màn mưa bụi.

      Đến khi bụi bớt dày đặc, ta còn trông thấy con chó lớn nữa, mà là, rất nhiều chó , rất nhiều. Còn chưa kịp đếm xong bao nhiêu con bọn chúng lao vào cắn xé Hạ Minh. đám lớn, rất nhiều chó trắng bu xung quanh y, thi nhau cắn xé. Ta thấy từ giữa đám trắng đó, búng máu phọt ra, rồi nhiều búng máu khác, thi nhau phun ra… Màu trắng dần thay bằng màu đỏ.

      hồi lâu, Hạ Minh ra từ trong vũng máu. Y nhìn xung quanh, tìm được con nào có lá bùa màu vàng lưng, liền nhìn về phía ta. Ta chột dạ nhìn lên . Trong trung, ta thấy có lỗ hổng màu đen.

      Hạ Minh vận khinh công nhảy vào lỗ hổng đó.

      Đứng bên dưới, ta nghĩ, đó có lẽ là lối ra, bèn tìm cách với tới. Ta leo cột nhà, ngôi nhà lung lay, sau đó sập đổ. Lỗ hổng khép lại.

      “Ngươi muốn theo sao, Cần nhi?” Phía sau có tiếng người hỏi.

      Ta xoay người lại, phát ra là Bạch Hồ. tiến lại gần ta.

      “Ngươi quái sao?” Ta thụt lùi lại, tránh xa .

      “Ngươi tin tên đó?” Bạch Hồ mị mắt nhìn ta, cũng thôi về phía ta nữa.

      “Ta phải đồ ngốc, ta thấy ràng ngươi biến thân thành chó!” Ta quát.

      phải chó, mà là hồ ly, nhớ?” khẽ che miệng mỉm cười. Rồi với vận tốc ánh sáng, như u linh đứng trước mặt ta.

      “Buông tha ta!” Ta hốt hoảng đẩy ra khoảng khá xa.

      “Là muốn giết ta sao? Vì ta biết ngươi là quái? Tốt lắm, Dương Tiểu Cần này sợ trời sợ đất, đến cổ đại có mẹ, thứ duy nhất ta sợ chỉ còn có loài bò sát. Cho nên, ta mới là sợ loài quái như ngươi!” Ta dũng dũng dựa vào chút khí phách còn sót lại . Đường nào cũng phải chết, vậy thà là chết đứng!

      “Cần nhi, ngươi sợ ta sao?” ủy khuất, giọng nghẹn ngào.

      “Ta bảo ta sợ!”

      “Ngươi ràng là sợ, nếu sợ ngươi vừa đẩy ta vừa “Buông tha ta!” nha.” bĩu
      môi.

      “Ta… Là do lúc đó…” Ta đuối lý. là ta vẫn rất là sợ .

      “Ân, ngươi cần phải sợ ta, Cần nhi a…” Bạch Hồ lại lần nữa lại gần ta. Ta bất động. Rồi khẽ dùng ngón tay áp lên trán ta, và rồi mọi chuyện có lẽ cứ như vậy bị ta cấp quên

      ————————————–Thực tại phân cách tuyến————————————

      “Mọi chuyện chính là như vậy!” Hạ Minh thở ra hơi.

      “Ta dựa vào cái gì mà có thể tin ngươi?” Người cũ, câu hỏi cũ, nhưng là hai năm sau.

      “Ta nghĩ ngươi phải tin.” Hạ Minh nhíu mày đáp rất là cứng nhắc.

      “Ngươi nhảy vào lỗ hổng và trở về được?”

      “Đúng.” Y trả lời.

      “Vậy chuyện sau khi ngươi nhảy qua lỗ hổng, tại sao ngươi lại biết?” Ta có điểm khó tiếp thu.

      “Là do lá bùa màu vàng.” Y dừng lại lúc mới trả lời.

      “Ân, vậy tại sao ngươi biết lúc đó ta nghĩ gì?” có điểm kỳ quái.

      Hạ Minh bỗng dưng làm ra vẻ bí mật, y nhìn trước sau hồi rồi mới khẽ với ta: “Là do tác giả cho ta biết!”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 26

      phải ta tin tưởng Hạ Minh, nhưng là, câu chuyện mà y kể là dưới góc độ của ta, có số việc y đương nhiên biết, chẳng hạn là suy nghĩ của ta chẳng hạn. Vậy mà y lại kể cứ y như bản thân chính là ta! Phi! Rồi còn cái rắm gì tác giả nữa! Nếu quả có tên tác giả nào nhẫn tâm ném ta vào câu chuyện máu chó này, ta mà gặp cắn chết ! (“”… Có lẽ tác giả là nam nhể??)

      Trong lúc ta và Hạ Minh còn ngồi trong phòng cửa phòng “rầm” cái sứt khỏi bản lề.

      nam quả nữ, giữa ban ngày ban mặt, các ngươi còn muốn làm gì?” Mộc Linh biết từ đâu chui ra, nhìn bộ dạng ả như là bắt tận giường gian phu dâm phụ.

      “Bọn ta bàn bạc đại , ngươi nên chen ngang.” Ta khinh khỉnh liếc mắt ả cái, sau đó phẩy tay ra lệnh đuổi khách.

      Bất quá, Mộc Linh này là muốn kiếm chuyện. Ả tiến tới đập bàn cái “rầm”. Ta nhìn cái bàn thương tiếc. Hài… Bộ ả định phá luôn cái phòng này để qua ngủ chung với sư huynh thân sao?!

      “Ngươi nên nhớ đây là phòng của ta!” Ả rống vào mặt ta.

      hôm nay phát sinh nhiều chuyện lắm rồi. Có quá nhiều việc ta cần phải tiếp thu và suy nghĩ, rất là mệt mỏi, khó chịu đâu. chung ra là, hôm nay ta rất dễ nổi cáu. Ả tốt nhất cũng nên biết mà dừng lại hành động thái quá của mình chứ.

      “Sư muội à, ta và Cần nhi đây là …” Thấy tình hình căng thẳng, Hạ Minh nhảy vào dập lửa.

      “Cần nhi cái gì mà Cần nhi! Ả ta là đồng bọn với hồ, tìm cách mê hoặc huynh, điều này phải quá ràng hay sao?!” Mộc Linh quay sang rống với Hạ Minh. Rồi hình như để ý đến hình tượng của mình, sau khi rống xong ả cúi mặt, giọng : “Xin lỗi, ta có hơi nóng nảy.”

      “…” Hạ Minh im lặng.

      “…” Ta im lặng.

      Người này thay đổi thái độ cũng quá nhanh!

      “Sư huynh, chắc là sư tỷ muốn nghỉ ngơi. Hay là ta và huynh ra ngoài tiếp.” Ta nắm lấy tay áo của Hạ Minh, kéo kéo. Tốt nhất nên ở chung với Mộc Linh vào lúc này.

      “Ân.” Y đáp.

      Hai người bọn ta bước gần tới ngưỡng cửa rồi nghe “vù” cái. cái ghế bay ngang qua đầu Hạ Minh! Cả hai đồng thời xoay về phía sau để xem chuyện gì xảy ra.

      Lúc đó ta thấy ràng Mộc Linh tay cầm lấy cái ghế khác, ý định ném về phía ta. “Ngươi buông tay ra!”



      Ta bộc phát.



      Di? Định ném chết ta à? Buông tay ra sao? Ngươi thậm chí có thể ôm cả cánh tay của y mà kéo, ta chỉ cầm tay áo lại khiến ngươi nổi giận như vậy?! Ngươi có hay là biết ta còn rất nhiều chuyện phải hỏi y cho ?! Rốt cuộc đến khi nào ngươi mới để ta yên? Có hay có biết mệt là gì a?!







      “Hay lắm! Ta buông tay rồi đó! Ngươi muốn ném sao?! Hôm nay lão nương cùng với ngươi ném!” rồi ta hùng hùng hổ hổ xăn tay áo lên, tiến về phía ả đứng.

      Ta nâng nguyên cái bàn, ném!

      “Ngươi… ngươi làm phản!” Mộc Linh may mắn thoát được, ả đứng cạnh cái bàn bị ném chỏng chơ, chỉ thẳng vào mặt ta mà .

      “Cái gì mà làm phản với làm phản?! phải lúc nãy ngươi cũng ném ghế sư huynh đó sao?” Ta hất hàm hỏi ả.

      “Ta… Ta là vô tình. Người ta muốn ném chính là ngươi!” Ả trợn mắt, rống. Ta nghi ngại ả có hay là đồng loại với bò rừng a!

      “Ân, chính là ngươi muốn ném ta trước. Vậy ta ném lại ngươi để phòng vệ có gì là sai?!” Miệng liền tay, ta lại với lấy mấy cái ghế khác mà ném.

      Ném qua ném lại… Hạ Minh đứng bên cũng biết biến mất từ khi nào.

      “Hai ngươi, mau dừng tay lại!” Từ ngoài cửa, Cổ lão nhân tiến vào, khí thế hiên ngang sợ đạn lạc.

      Ta nhìn qua phía Mộc Linh, thấy ả dừng tay, ta mới an tâm mà bỏ cái lư đồng xuống. (Ném bằng lư chắc vỡ sọ…)

      “Hai ngươi biết gây ra chuyện gì ?” Cổ lão nhân hỏi vang cả căn phòng.

      Trong phòng bừa bãi, ừm, rất bừa bãi, có lẽ đây là hậu quả mà bọn ta gây ra. Bỗng, Mộc Linh chạy về phía ta! Ta hoảng hốt đưa tay ra thủ quyền, nhưng là, ả chạy lướt qua ta. Ta nhìn theo ả, thấy ả chạy lại ôm chầm lấy Hạ Minh… nằm sóng soài dưới đất.

      Ách! Giờ ta biết bọn ta gây ra chuyện gì rồi…

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 27

      Ngày hôm sau, ta, sư phụ cùng Mộc Linh lên đường trừ . Ta theo với tư cách là học việc. Hạ Minh sở dĩ hôm nay là do y còn nằm liệt giường.

      Lúc đầu, sư phụ định cho ta ở lại chăm sóc Hạ Minh, nhưng Mộc Linh đồng ý. Sau đó ả lại xin sư phụ để ả chăm sóc Hạ Minh, sư phụ đồng ý do biết ả là kẻ thô lỗ, hẳn thể chăm sóc người khác. qua lại, rốt cuộc cả ta và ả đều phải , ai được ở lại.

      Trong bụng mỗi người đều hậm hực, mỗi người theo đuổi ý nghĩ, cho đến khi…

      Hôm đó, ba người bọn ta được người dân chỉ đến khu nghĩa địa. Chuyện là do dạo gần đây người ta mỗi khi ngang qua đều nghe được tiếng lục đục phát ra từ đó. Uy, là do ma quỷ tác oai tác quái hay là do bọn trộm mộ gây ra a…

      Bọn ta đến nghĩa địa nọ vào khoảng giữa trưa. Ai ai cũng thấm mệt do đường xa và bị cái nóng theo đuổi. Đến chỗ gốc cây to ở cổng vào, Cổ lão nhân ra hiệu cho ta và Mộc Linh dừng lại, đoạn, lão làm vẻ mặt ngưng trọng khiến ta phải đổ cả mồ hôi hột… Có ma quỷ phía trước chặn đường vẫn là do…

      “Ngồi nghỉ !” Ta còn chưa kịp suy diễn xong lão vừa vặn phun ra mấy chữ.
      Ân, là ngồi nghỉ có cần phải làm vẻ mặt như khỉ đột ấy a…
      Sau đó, cả ba người nhanh chóng ngồi xuống. Ta và Cổ lão nhân chỗ, Mộc Linh lại hung hăng tìm ngồi chỗ khác. Cũng tốt, ta cũng thích dính líu với ả.

      Đột nhiên, có bóng trắng lướt rất nhanh qua chỗ bọn ta ngồi. Ta dụi dụi mắt, có lẽ do ta hoa mắt, chứ lẽ ban ngày mà cũng có ma sao? Mà cũng có thể lắm, do Bạch Hồ cũng xuất được vào ban ngày a…

      Rốt cuộc, ở lần dụi thứ 26, ta nghe được Cổ lão nhân quát bên tai: “Còn chưa tỉnh ngủ sao? quái đến rồi!”

      Là, ma sao? Ta đứng dưới tán cây, phóng mắt về phía Mộc Linh và con quái giao chiến. Nhìn nhìn hồi lâu vẫn bất phân thất bại… Uy, sao nó đánh chết ả luôn cho rồi, cứ kì kèo mãi biết đến bao giờ a. Hoặc là, Cổ lão nhân vì sao còn ra tay giúp Mộc Linh kết thúc nhanh cuộc đời con quái đó a? Đứng chờ như vậy là nản!

      Bỗng thoắt cái, con nghiệt rất nhanh bay về phía ta.

      “Cẩn thận!” Cổ lão nhân hét lên sau đó đẩy ta sang bên.

      Nửa ngồi nửa nằm mặt đất, ta nhìn thấy được ràng con nghiệt đó. Dáng thanh thanh, da trắng, làn tóc đen mượt được thả tự do, đôi mắt nụ cười liêu nhân… Là Bạch Hồ?!

      “Là ngươi?!” Ta há hốc mồm. Như thế nào lại gặp tại đây?!
      “Ân, là ta. Cần nhi a, ta đến đón ngươi.” Bạch Hồ hướng ta cười.
      “Tiểu Cần, ngươi được nghe lời con hồ này dụ dỗ, biết ?” Sư phụ ta vừa đưa lưỡi kiếm đến cổ của Bạch Hồ vừa nhìn ta mà .
      “…” Ta đáp lại.
      “Ngươi có nghe lời ta ?!” Cổ lão nhân ấn lưỡi kiếm vào sâu trong cổ , vừa hỏi ta.
      “Ân. Ta biết.” Ta trả lời , rất . Câu trả lời mà ta miễn cưỡng ra, câu trả lời mà có thể hoặc cũng thể làm tổn thương Bạch Hồ. Ta nhận thấy rằng, có vẻ rất đơn. Có lẽ cần ta ở bên cạnh? Hoặc là chỉ muốn dụ dỗ ta?
      Máu rất đỏ. Máu từ chỗ vết cứa ngay cổ của cứ như vậy mà rơi xuống đất. Cứ như vậy mà rơi xuống đất… Ánh mắt chạm vào ánh nhìn của ta, ánh mắt đó mang theo bất cần nhưng dấu trong đó là chua xót. Lần này có phải do ta hoa mắt chăng?
      “Cần nhi, ngươi tin ta sao?” khẽ hỏi ta, biên độ cong của môi cũng vơi phân nửa.

      “Ta… ta…” Ta tin được ? Tự bản thân nghĩ rằng mình có thể tin sao? Có thể! Ân, có thể! Nếu muốn giết ta, hẳn ra tay từ lâu rồi.

      “Ta…” Chữ “tin” còn chưa kịp ta nghe “xoẹt” cái, vật thể dài bay đến người của .

      Khuôn mặt của bị chẻ đôi, máu phun xối xả như mưa, con mắt đẹp cũng rơi ra ngoài. Sư phụ ta đứng phía sau cũng khá hơn là mấy. Hộp sọ của lão bị vỡ, óc văng tung tóe. Cảnh tượng đó, đáng sợ. Cả hai người mà ta tin tưởng, ai là bị trọng thương! Ta hốt hoảng chạy lại định đỡ lấy họ… Chợt chần chừ. Ta nên đỡ Bạch Hồ vẫn là trước đỡ sư phụ dậy?
      Lúc đó, Mộc Linh biết từ lúc nào bỗng chạy lại. Ả đẩy ta ra rồi ôm chầm lấy sư phụ mà khóc bù lu bù loa.

      “Sư phụ, Linh nhi là cố ý… Sư phụ… Người tỉnh a…” Ả lay lay Cổ lão nhân, bất quá càng lay, óc và máu của lão càng văng ra ngoài nhiều hơn.

      cố ý, là sao? Lúc này ta chợt nhận ra tay ả có cầm sợi dây dài… Là Kích Mộc, là vật thể lúc nãy tấn công hai người họ?!

      “Ngươi… Là ngươi gây ra!” Ta chất vấn ả. Con ngươi của ta lúc này biết có đến bao nhiêu là đáng sợ.

      “Ngươi vu khống! Ta giết chết sư phụ! Ta là muốn giết chết con hồ này!” Ả tự dưng hóa điên, quẳng xác Cổ lão nhân xuống làm máu phọt ra nhiều hơn, dùng ngón tay mà trỏ xác của Bạch Hồ.

      Mà hình như… Xác của Bạch Hồ biến hóa, từ từ, từ từ lại trở thành chiếc lá!

      thể nào!” Mộc Linh kích động la lên. “Chẳng lẽ lại là phân thân?!”

      “Nga ~ Xem, rốt cuộc chính tay ngươi giết lão già ấy.” giọng ma quái từ cây vọng xuống.

      Cả ta và Mộc Linh cùng lúc nhìn lên. Là Bạch Hồ! đứng đó, tay áo phất phới, cả người tỏa ra hào quang, mỉm cười. Ta chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa… Bạch Hồ còn sống là việc đáng mừng, nhưng mất sư phụ lại thể cười được nổi. Cổ lão nhân tuy có hơi khó chịu nhưng xét cho cùng vẫn đối với ta cũng tệ.

      Rốt cuộc, nước mắt vẫn cứ lã chã rơi…

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 28

      Ta khóc, còn Mộc Linh rống. Ả vung Kích Mộc về phía Bạch Hồ. Hai người kẻ né, người vung, còn ta vẫn khóc.

      “Ngươi sao chứ?” Giọng nam trầm ấm vang lên bên tai.

      Ta ngưng khóc, đưa mắt lên nhìn. Là Hạ Minh! Y cũng đến đây sao?

      “Này! Chuyện gì xảy ra?!” Y hỏi ta. Nhưng ta còn chưa kịp trả lời y đờ người ra đó. Là, y nhìn thấy được xác của sư phụ mình rồi?

      “Cần nhi, ta biết, là kẻ nào gây ra?” Y kích động. Hôm nay, rất nhiều người kích động.

      Ta rưng rưng mắt chỉ về phía Bạch Hồ và Mộc Linh còn quyết phân sống chết. Hạ Minh nhìn theo tay ta, ánh mắt y tối sầm lại, đáng sợ.

      “Là ?”

      Ta còn chưa kịp phủ định thấy Hạ Minh rất nhanh lao vào trong trận chiến. chiếc áo khoác ngoài, trán vẫn còn chưa tháo băng, y cứ như vậy mà lao vào.

      Rồi họ đánh nhau rất kịch kiệt. Để làm chi? Để có thêm kẻ chết sao? Cổ lão nhân đâu? Lão cần được chôn cất đàng hoàng mà. Tại sao đến lúc này rồi mà vẫn còn có thể đánh nhau được chứ?!

      “Dừng lại !” Ta đứng bên dưới, cố gắng gào to hết sức có thể.

      Bất quá, dường như ai nghe được ta, họ vẫn cứ đánh nhau, thậm chí có phần càng thêm ác liệt.
      Nếu như vậy, nếu có kẻ phải chết , ta mong kẻ đó là Mộc Linh, được ? Cả Bạch Hồ và Hạ Minh đều phải sống, được ? Đừng chết, được?
      Vô dụng. Đến cổ đại này ta liền trở thành kẻ vô dụng rồi. Ta thể bảo vệ được bất kỳ ai, bất cứ thứ gì, bản thân ta còn phải nhờ người khác bảo vệ…

      “Mẹ, sau này lớn lên con trở nên mạnh mẽ, con được cả thế giới biết đến như là Lý Tiểu Long thứ hai! Đến lúc đó, con bảo vệ mẹ, con kiếm nhiều tiền, rồi chúng ta cùng sống trong cung điện! Nha, mẹ!” Ta từng như vậy ngây ngốc mà bảo với mẹ của mình.

      “Nha đầu ngốc, như ngươi trói gà còn chặt!” Mẹ ta lúc đó chỉ cười cười rồi xoa đầu ta.


      “Ta bảo vệ ngươi.” Đến cả Hạ Minh còn thấy ta yếu đuối nữa là…

      Ta yếu đuối rồi…

      “Ta xin các ngươi, dừng tay lại !” lần nữa, ta lại gào lớn. Nếu kỳ tích có thể xảy ra xin hãy đến với ta . Ta trân trọng nó…

      Vẫn như cũ, “đùng đùng” “xoẹt xoẹt” “chíu chíu” ầm ĩ khoảng vốn dĩ là yên tĩnh đó.

      Bên dưới, chỉ còn lại ta lầm lũi cầm lấy cái xúc mà đào cái hố to bên cạnh bụi hoa dại trong nghĩa địa. Rất lâu rất lâu sau đó, cái hố lún cả đầu. Ta leo ra nhìn thấy bàn chân trần của người. Ta dùng đôi mắt thẩn thờ mà nhìn y.

      “Ta giúp ngươi.” Hạ Minh lặng lẽ .

      Ta cùng y vác xác của Cổ lão nhân đặt xuống hố, lấp đất lại, màu đất rất mới. Cả quá trình diễn ra trang trọng. khí ngập tràn đau thương…

      sư phụ phải do Bạch Hồ giết.” Đến khi mọi chuyện kết thúc, ta ngồi phịch xuống đất.

      “…” Hạ Minh im lặng.

      “Ta sư phụ là do Mộc Linh giết, ngươi tin ?” Ta nhìn sang y, đặt câu hỏi.

      “…” Y lắc đầu, thở ra.

      Ta là kẻ đáng tin đến như vậy sao? Đến tột cùng y vẫn tin ta?

      “Sư phụ chết vì Kích Mộc, mà Kích Mộc phải là do ngươi giữ hay sao?” Y, ánh mắt tội lỗi mà nhìn ta.

      “Ngươi nghi ngờ là ta sao?” Ta bật cười, điên rồi, điên rồi. “Ha ha ha.”

      “Cần nhi, ta nghi ngờ ngươi, là khiến ngươi phải như vậy, ân?” Hạ Minh áy náy .

      “…” Ân? Đến cuối cùng mọi chuyện lại đổ lên đầu Bạch Hồ? Hửm? Kích Mộc ta cất trong phòng, Mộc
      Linh lấy khi nào ta cũng chẳng biết! Nhưng điều chắc chắn, chính ả giết Cổ lão nhân!

      “Mộc Linh đâu?” Ta nhìn xung quanh thấy bóng dáng ả.

      “Muội ấy truy sát hồ thất vĩ.”

      Là? Muốn đuổi cùng giết tận? Kẻ biết được tội ác của ả cũng chỉ có ta và Bạch Hồ. Giết Bạch Hồ xong chỉ còn lại ta, mà ta lại là kẻ có cân lượng, chắc ả cũng chẳng thèm đụng tới. Nếu , hẳn ả phải giết ta trước mới đúng. Có lẽ ả biết chắc rằng Hạ Minh tin ta. Y vốn dĩ ta như y

      “Ta muốn nghỉ ngơi.” Ta chống người đứng dậy muốn .

      “Để ta đưa ngươi về.” Hạ Minh đỡ lấy người của ta.

      cần!” Ta hất tay y ra. “Ta tự về được, ngươi hãy ở đây mà trông chờ sư muội thân của ngươi .” Ta xong liền quay mặt . Ta muốn nhìn thấy khuôn mặt khó xử của y. Nó làm ta cảm thấy khó xử theo.

      “Cần nhi…” xa rồi, ta vẫn còn nghe thấy được giọng y trầm ấm mà gọi tên ta. Cần nhi, Cần nhi sao? Nghe quen thuộc mà cũng xa lạ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :