1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt, buông tha ta! - Dạy Hư Nương Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 19

      Sáng hôm sau, ta thức dậy thấy xung quanh bụi bay mù mịt, phòng lớn phòng đều bị hủy.
      Chuyện gì xảy ra?

      Ta chạy mà xác định phương hướng, hy vọng tìm được ai đó. Mãi đến khi, ta gặp được Hạ Minh.

      “Ngươi sao chứ?” Y nhìn ta lượt rồi hỏi.

      “Ta ổn. Nhưng mà…”

      “Ta đưa ngươi rời khỏi đây. cần phải sợ!” Y ôm chặt lấy ta, sau đó vận khinh công đưa ta .

      Từ cao nhìn xuống, ta thấy Tầm Hoan Các ngày nào tráng lệ, nay chỉ như toà thành đổ nát. Các căn phòng đều bị tốc ngói, tường sụp đổ, cây cỏ bị gió thổi bay. Điều lạ là chỉ có Tầm Hoan Các chịu ảnh hưởng của cuồng phong, các khu vực xung quanh vẫn yên ổn. Nếu có gì khác lạ cũng chỉ là người tập trung xem rất là đông thôi. Họ đứng bên dưới và bàn tán, bàn tán… Bỗng trong đám người, có người giơ tay chỉ về phía ta và Hạ Minh. Có gì lạ lắm sao? Ta còn nghi hoặc định hỏi y ánh mắt bắt gặp sau lưng ta có thân ảnh màu trắng.

      con hồ ly. Rồi tiếp tục con nữa… Rất nhiều xác hồ ly bị gió cuốn , rất nhiều. Ngay tại lúc đó, ta hiểu chuyện gì xảy ra…

      “Ngươi cần phải tiếp tục nhìn. cảm thấy rát mắt sao?” Hạ Minh che mắt ta lại.

      rất đau sao? Ân, có lẽ vậy. Có lẽ vì đau mắt nên nước mắt ta mới lăn dài má…

      Ta ngờ đến thảm cảnh này lại có thể đến nhanh như vậy… Vì sao đâu? Mới mấy ngày trước bọn họ hãy còn cùng ta cười cười , nay cứ như giấy, dễ dàng bị gió cuốn . Dẫu rằng Hoa nhi, Diệp nhi rất khó gần, nhưng hình như lúc nào họ cũng chăm sóc cho ta. Còn “Hồ ma ma” nữa, “nàng ta” đối ta cũng tốt… Tất cả đều chết rồi sao?

      Ta muốn rời khỏi họ nhưng cũng muốn họ phải chịu hậu quả như vậy…

      Ra đến nơi an toàn, Hạ Minh buông ta ra. Lúc này, đứng cùng với ta và Hạ Minh là lão bá và trẻ đẹp. Nhìn kiểu cách của họ có lẽ cũng là đạo sĩ giống như Hạ Minh. Vị lão bá trong tay là cây kiếm phát ra ánh sáng, miệng lẩm bẩm có lẽ là Cổ lão nhân, sư phụ của Hạ Minh. Còn trẻ đẹp chắc là sư mẫu của y. Chậc, trâu già quả khoái gặm cỏ non…

      Sư muội, để mắt tới nàng ấy. Ta tìm con hồ kia.” Hạ Minh nhìn trẻ đẹp .

      “Ta biết.” trẻ đẹp cầm lấy tay ta, nhưng nhìn ta, mà dùng ánh mắt si mê nhìn Hạ Minh.

      Hạ Minh sau đó rất nhanh biến mất. Giao lại ta cho trẻ đẹp “để mắt”.

      “Ông ta làm gì vậy?” Ta hỏi trẻ đẹp về cái lão miệng lẩm bẩm.

      “Sư phụ thi triển pháp lực diệt trừ ma.” trẻ đẹp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta.
      Ra là vậy… Người ta giúp dân diệt trừ ma.

      Ta đứng lặng người, đưa ánh mắt nhìn vào đám bụi, lặng lẽ trông đợi, nhưng bản thân lại biết mình trông đợi điều gì…

      Đến giữa trưa Hạ Minh quay lại với thân trang chỉnh tề. Lúc này lão đạo sĩ cũng thôi lẩm bẩm.

      “Sư phụ. Đồ nhi bất tài, thất vĩ thoát.” Hạ Minh đến gần lão đạo sĩ, chấp tay .

      sao. Vẫn còn cơ hội.” Lão đạo sĩ xoay người , nhìn đến mặt y.

      Hạ Minh có vẻ rất buồn, y cúi mặt nhìn xuống mặt đất. trẻ thấy vậy liền lại gần y mà an ủi. Hai người ta ta ngươi ngươi, để ý đến có mặt của ta. Nhưng ta cũng bận tâm, điều ta suy nghĩ lúc này là có phải hay Bạch Hồ trốn thoát…

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 20

      Tầm Hoan Các bị phá hủy, ta theo thầy trò đạo sĩ. Trước mắt cũng phải lo chỗ ăn chỗ ở. Nơi bọn họ sống cố định, nay đây mai đó, nhưng cuộc sống cũng đến nỗi khó khăn. Ban ngày bọn họ diệt trừ ma để trang trải cuộc sống, đêm đến lại diệt ma trừ để tăng thu nhập. Ngày , đêm , ta hiển nhiên trở thành thần giữ cửa a… Cả ngày lẫn đêm đều phải chờ họ về… nhàm chán.

      Cho đến ngày, Hạ Minh bỗng hỏi ta có hay muốn theo bọn họ, ta do dự mà gật đầu.

      Sáng hôm đó, bốn người bọn ta đến miếu hoang. Hạ Minh vào trong miếu, sau đó ra khỏi miếu. Công việc hoàn thành, bọn ta lãnh công.

      Đến tối, bốn người bọn ta đến nhà đại gia. Mộc Linh, sư muội của Hạ Minh, tiến vào trong nhà, ta nghe “xoẹt xoẹt” mấy cái, Mộc Linh bước ra với túi ngân lượng tay.

      Ngày hôm sau…

      Ngày hôm sau nữa…

      Ta quyết định ở lại khách điếm đợi bọn họ, thôi theo nữa. là thất vọng đâu, cư nhiên theo chỉ nghe được “xoẹt xoẹt” “roẹt roẹt”, sau đó có ngân lượng vào túi.

      Khoảng thời gian này thậm chí còn đáng chán hơn lúc ở sơn cốc. Nản a…

      Bỗng dưng có ngày, cả ba thầy trò đạo sĩ rảnh rỗi, trừ ma trừ cỏ nữa! Cái ngày hiếm hoi trong lịch sử, ta được ăn chung bọn họ… Hôm đó, ta ăn uống rất từ tốn, rất thục nữ Mộc Linh nhìn ta mỉa mai: “Thứ phụ nữ sống nhờ vào tiền của bọn đàn ông hình như rất vô dụng nha~ Ngay đến ăn cơm cũng trông như người dị tật!” Ta giận lắm nhưng dám lên tiếng, may mà có Hạ Minh giúp.

      về Mộc Linh, ta vốn ưa ả cho lắm. Ta và ả ở cùng phòng, nhưng rất ít khi nào ả chịu chuyện với ta. Mỗi khi ta bắt chuyện là ả lại bảo ta câm mồm. Quả thực đáng giận!

      Cổ lão nhân lại là người bí . Ta rất ít khi tiếp xúc với ông ta nên hiểu về con người của ông ấy cho lắm.

      Hạ Minh khỏi phải , y rất chu đáo. Duy nhất chỉ có mình y là chịu chuyện cùng với ta. Mỗi ngày, trước khi là đều như gà mẹ, dặn dò ta này nọ, rồi mới an tâm . Khi về đến là lại cho ta vài cây kẹo hồ lô. Y quan tâm đến ta khiến ta cảm thấy rất vui, tuy nhiên, ta có cảm giác cứ như là con chó mà y nuôi,y chỉ cố làm tròn nghĩa vụ của người chủ. là ta đòi hỏi quá nhiều ở y ?

      buổi tối nọ, ta nằm mộng.

      Trong mộng, con hồ ly toàn thân trắng như tuyết vẫy đuôi với ta. Con hồ ly trắng đó chạy.
      Ta chạy theo nó. Chạy mãi chạy mãi… Khung cảnh thay đổi, từ đồng bằng lên đến đồi núi, từ đồi núi xuống đồng bằng, từ mùa xuân kéo dài mãi đến mùa đông, sau đó lại từ mùa đông nhày sang mùa xuân. Cứ như vậy chạy mãi mà khoảng cách giữa ta với con hồ ly vẫn thay đổi. Rốt cuộc, khi ta mệt quá phải dừng lại con hồ ly cũng dừng lại. Sau đó, làn khói trắng xuất … Con hồ ly biến mất, đứng đấy chính là Bạch Hồ!

      mỉm cười với ta, thân ảnh nhàng phiêu dật như làn khói, ma ma mị mị gọi ta: “Cần nhi…”

      Sau đó “roẹt” cái, Mộc Linh nhảy ra, Bạch Hồ biến mất.

      !” Ta hốt hoảng tìm kiếm hình ảnh của Bạch Hồ, nhưng vô vọng. Mộc Linh thấy ta như vậy cất tiếng cười quái dị.

      Ta lại chạy, chạy mãi, chạy xa ả, sau đó, mất đà mà té ngã…

      bàn tay nam tính đưa ra trước mặt ta.

      “Ngươi sao chứ?” Hạ Minh ánh mắt lo lắng nhìn ta hỏi.

      “Ta ổn.” Ta nắm lấy bàn tay của y.

      Y giúp ta đứng dậy.

      Bỗng Mộc Linh lại xuất , ả hất tay ta ra khỏi bàn tay của Hạ Minh, sau đó, hai người bọn họ ôm lấy nhau mà hôn cuồng nhiệt…

      Ta tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Là ác mộng sao?

      Ta nhìn sang giường bên, Mộc Linh ngủ say.

      Ta rời khỏi giường, định ra ngoài hóng gió hồi rồi mới ngủ tiếp.

      Ngoài trời, sao lấp lánh và trăng rất tròn, giống tối hôm đó. Ta thuận lợi leo lên nóc của khách điếm, ngồi ngắm sao. Lúc trước, khi còn ở sơn cốc, Bạch Hồ vẫn thường cùng ta ngắm sao mỗi tối. Có khi ta ngắm, có khi ta ngủ. Nhưng vẫn kiên trì đêm đêm vác ta lên nóc nhà mà ngắm trăng với sao. Nghĩ lại vẫn là đáng đâu. Nghĩ tới , lòng ta cảm thấy ấm áp. Nhưng rồi sau đó, cảm giác đau xót ập đến. Tất cả các tỷ muội Tàm Hoan Các đều do ta gián tiếp hại chết. Nếu có ta, Hạ Minh biết được bí mật của bọn họ. Như vậy, Cổ lão nhân tiêu diệt toàn bộ Tầm Hoan Các. Ta là kẻ có lỗi, ta chỉ mang đến tai họa…

      Ta ngồi tự trách có kẻ lại gần! Là Hạ Minh.

      “Trời đêm lạnh. Ngươi nên ngồi lâu ở đây.” Y khuyên bảo.

      sao. Ta cũng chỉ mới lên đây.” Ta hướng y tươi cười.

      “Ngươi ngồi rất lâu.” Y ngồi xuống cạnh ta.

      sao?” Ta ngạc nhiên hỏi lại.

      Y trả lời. Ta cũng hỏi tiếp. Cả hai cứ như vậy im lặng nhìn thinh .

      “Mộc Linh với ta rằng muội ấy có tình ý với ta.” Y bỗng lên tiếng.

      “…” Chuyện này cần y , ta cũng nhận ra rằng Mộc Linh thích y.

      “Nhưng là, bọn ta là sư huynh muội.” Y khẽ thở dài.

      “Ngươi có thích nàng ấy ?”

      Nghe ta hỏi, y bỗng dùng ánh mắt khó xử mà nhìn ta. Y trả lời. Vậy là y thích Mộc Linh, đúng ?

      Nếu là lúc trước, ta đau lòng khi biết điều đó, nhưng bây giờ, ta quan tâm. Ta quan tâm…

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 21

      Hôm sau, ta thức dậy sớm, đến trước phòng của Cổ lão nhân.

      Người mà ta nhìn thấy đầu tiên là Hạ Minh. Y thấy ta, khẽ gật đầu cười.

      “Ngươi đến tìm ta?”

      . Ta có chuyện cần gặp Cổ lão nhân.”

      “Sư phụ hãy còn ngủ. Nếu có chuyện gì, ta xin phép trước.” Y thông tri cho ta biết, sau đó rất nhanh mà bỏ .

      Hừ! Chẳng thể cái gì quan tâm! thể cùng ta đứng đợi lúc sao? Hay là y có “chuyện gấp” cần phải giải quyết?

      Mà thôi. mình ta đứng đợi cũng tốt.

      Như vậy yên lặng mà nhìn trời, trong xanh, ấm áp. khí trong lành đến lạ. yên bình. Rồi

      “Rầm!” “Aaaa…aaa…!”, phá vỡ bầu khí.

      “Hù chết người! Mới sáng sớm ngươi lại đứng trước phòng ta mà làm chi?” Cổ lão nhân sau khi hét lên tràng dài, liền hướng ta cằn nhằn.

      Ta xoa xoa mũi. Lẽ ra ta mới phải hét lên a! Người bị ăn nguyên cái cửa là ta chứ đâu phải lão! Bất quá, vẫn phải nhịn.

      “Xin người nhận ta làm đồ đệ!” Ta học theo phim ảnh, phủi phủi đầu gối, quỳ xuống, chắp tay, kính cẩn .

      Và rồi… Cổ lão nhân gật đầu cái “rụp”. dễ dàng nga~ ngờ ở cổ đại này ta lại được ưu đãi như vậy a…

      “Ta cũng nghĩ cho ngươi ăn ngồi rồi mãi.” Cổ lão nhân vuốt vuốt râu, sau đó rất “thâm tình” mà đỡ ta đứng dậy.

      “Sau này, còn phải trông cậy vào ngươi.” “Sư phụ” của ta cười là “hiền lành”.

      “Vâng, sư phụ.” Mặc dù biết là ta có hay có khả năng làm cái thứ mà lão có thể “tin cậy”, ta vẫn dứt khoát trả lời.

      “Đồ nhi ngoan, chúng ta ăn sáng!” Lão quàng tay qua vai ta.

      Hai thầy trò tiến ra tiền sảnh (hình như là chỗ ăn uống tại khách điếm), bắt gặp Hạ Minh và Mộc Linh ngồi đó.

      Bốn người bắt đầu ăn. Mọi khi, giờ này ta hãy còn ngủ nên thường ăn chung với bọn họ, đây có lẽ là lần thứ hai kể từ khi ta bắt đầu theo bọn họ. Cũng nhanh, mới đó gần tháng, ta đóng vai kẻ ăn bám gần tháng a…

      Trong vòng tháng này, hề nghe ngóng được bất cứ tin tức nào của Bạch Hồ, ta lo cho . Cho nên hôm nay, ta quyết chí trở thành đào sĩ, cốt để có thể tìm được .
      Nếu ta nỗ lực, có thể tìm được trước ba tay đạo sĩ kia tốt…

      “Hạ Minh, Mộc Linh, hôm nay hai đứa với nhau , ta ở lại dạy dỗ đồ đệ mới.” Sau khi ăn xong, Cỗ lão nhân dùng tay xỉa răng mà .

      đối với việc trừ tà, ta nghĩ chỉ bằng trong ba người họ cũng có thể giải quyết êm xuôi, hà tất gì phải kéo bè kéo lũ như thế…

      Ngươi…” Hạ Minh sau khi nghe sư phụ xong nhìn ta ngạc nhiên.

      “Sao?” Ta nhướng mắt nhìn y. được sao? Có cần phải ngạc nhiên như vậy?

      “Ưm. Vậy sư phụ và sư muội ở lại. Ta và sư huynh nhanh chóng trở về.” Mộc Linh khác với Hạ Minh, ả ta có vẻ rất vui.

      “Sư huynh, chúng ta !” Ả kéo lấy tay của Hạ Minh, ý đồ lôi y , nhưng y lại bất di bất dịch.

      Y đứng đó, yên lặng nhìn ta, lông mày hai bên càng lúc càng nhích lại gần nhau. Di? Bị táo bón sao? (ặc)

      “Khụ. Hai đứa nhanh về nhanh. Tiểu Cần, ngươi theo ta.” Sư phụ ho khan tiếng, sau đó lôi ta .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 22

      Sư phụ đưa ta đến khu đất vắng…

      “Được rồi, ngươi đứng tại đây.” Lão chỉ chỗ cạnh bụi trúc.

      Ta nghe lời lão, lại đó đứng.

      “Khụ… Trong tất cả các đồ đệ của ta ngươi là đứa yếu nhất!” Lão làm ra vẻ mặt rất ngưng trọng.

      “…” Ta ý kiến, dẫu sao ta cũng là người mới nhập môn.
      “Cho nên!” Sư phụ hít lấy hơi sâu. Ta tập trung chú ý lắng nghe, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.
      “Những gì ta dạy ngươi hôm nay phải ghi nhớ cho kỹ!” Trịnh trọng phun ra từng chữ.

      “…” Ta , sư phụ ta cũng thích làm màu a…

      Khúc dạo đầu, sư phụ kể cho ta nghe về cái lịch sử huy hoàng thời của lão, đoạn này ta để tâm cho lắm. Nhớ mang máng là hình như lão rất có tiếng trong giới đạo sĩ, lão có bảy người vợ, lão bất lực gì gì đó, rồi lão mai danh tích, rồi lão nhận đồ đệ…

      Phần sau mới là phần mà ta quan tâm nhất, rèn luyện thân pháp căn bản!

      Buổi tập như thế này…

      “Trước tiên, hãy để tâm hồn thanh thản.” Lão mơ màng , sau đó từ từ nhắm mắt lại.

      Ta đứng nhìn lão.

      “Sau đó, hít thở sâu.” Lão hít “sột” cái to, bắt đầu phồng mang trợn má.

      Ta đứng nhìn lão…

      “Kế đó, dồn khí xuống lồng ngực, ép sát.” Lão giơ tay lên cao, sau đó hạ từ từ hội tụ xuống giữa ngực.

      Ta đứng nhìn lão…

      Ân, giống các động tác dưỡng sinh mà mấy ông mấy bà trong khu phố vẫn hay tập. Bất quá, điểm khác ở đây là động tác của các ông các bàn nhìn ra được nhàng, thong thả, còn sư phụ ta thô thiển hơn nhiều!

      “Xì…” Ta chợt nghe được tiếng kêu rất bé. Uy! Cái gì nhỉ??

      “Khục… khựa… khựa… khụ… khụ…” Ta bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Oẹ… cái mùi gì hôi như trứng thồi! Hôi chết ta.

      Ta đưa mắt nhìn lên thủ phạm. Trong phạm vi 10m, ngoại trừ ta và lão còn ai đâu!

      Ấy vậy mà lão vẫn rất điềm tĩnh, cứ như vậy tiếp tục múa máy mấy động tác cũ.

      Đến khi ta chuẩn bị sùi bọt mép, lão mới dừng lại, quay sang nhìn ta với đôi mắt khó hiểu.

      “Ngươi chẳng ra thể thống gì! Lão tôn đây có tâm chỉ dạy ngươi, vậy mà ngươi lại có thể nằm đó chơi trò chó đào đất!” Lão quát.

      “…” Ta oan ức. Khi nào ta chơi trò “chó đào đất”! Chỉ là khó chịu, phải bấu vào mặt đất thôi mà…

      “Ngươi nhìn ta như vậy mà gì?!” Lão trợn to mắt nhìn ta.

      “Sư phụ ~ là hôi chịu được…” Ta ứa nước mắt, cố xong những từ cuối cùng trong đời…

      “Ách, mới ăn xong bụng ta còn yếu. Ha ha!” Lão đưa mũi hít hít xung quanh, sau đó bật cười.

      Ân… đáng cười đâu… Cái chết của ta lãng nhách!

      Mắt ta từ từ khép lại, cảnh vật mờ dần, mờ dần rồi chìm vào màu đen u ám…

      Ta cảm thấy người mình hẳn, đến nỗi có cảm giác người mình có thể bay lên. Sau đó, ta bay .
      Trong cái màu đen đáng ghét ấy, ta bay lang thang lang thang, rồi làn khói màu xám xuất . Làn khói mang theo mùi hôi thối ghê tởm, giống với mùi tử thi thối rửa, ghê tởm. Từ trong làn khói, ta thấy được bóng người.

      Người này dáng dong dỏng cao, nhìn như hoa hậu, chỉ tiếc là ngực phát triển. hoa hậu tiến dần về phía ta. Cứ từ từ như vậy cho đến khi ta nhìn ra được khuôn mặt của “ ta”. Là Bạch Hồ!

      Nhưng mà lúc này ta mang theo vẻ tươi cười hằng ngày. Mặt đầy máu, máu chảy ra từ trán, từ hốc mắt, từ tai, từ mũi, từ miệng… Còn tay đưa về phía ta.

      “Ta chết oan uổng lắm, Cần nhi a…” thều thào như đòi mạng.

      phải ta!” Ta bật dậy, nhìn xung quanh, phát là mình lại nằm mộng. Ta ở trong phòng, xung quanh là ánh sáng chứ phải màu đen.

      Nhớ lại giấc mộng ban nãy, đáng sợ. Bạch Hồ phải ta giết, phải còn chưa chết sao? Như thế nào lại tìm ta đòi mạng?
      T
      a nhìn ra ngoài trời, cũng là rang chiều rồi. Có lẽ lúc này Hạ Minh và Mộc Linh trở về. là… Điều tệ hại là ta chưa hề tiếp thu được gì từ Cổ lão nhân.

      Lúc ta định ra ngoài sư phụ ta từ bên ngoài vào.

      “Nha đầu, ta có vật này muốn đưa cho ngươi.” Lão khẽ thầm, làm ra vẻ rất bí mật. Nhìn kỹ lại thấy giống mấy tên già bệnh hoạn, hay ra đường quấy rối trẻ em trung học.

      “…” Ta yên lặng chờ đợi, cảnh giác với làm màu của lão.

      Lão cũng chẳng thèm chấp thái độ dửng dưng của ta, lấy từ trong cánh áo ra sợi roi dài màu nâu, nhìn chất liệu hình như là từ dây cỏ phơi khô.

      “Hắc hắc, ngạc nhiên ?” Cùng lúc lôi sợi dây ra, lão nở nụ cười đắc ý.

      Ách! Đây là muốn dung vũ lực cưỡng ép ta? Người này là dân BDSM?!

      Ta hoảng sợ lùi lại giữ khoảng cách với lão, dùng hết sức bình sinh định kêu cứu.

      “Đây, ngươi nhận lấy, đây là vật tổ truyền mà ta giữ gìn rất lâu.” Sư phụ ta rất ôn tồn bảo.

      Cái miệng há ra định kêu cứu của ta bị đông cứng. Di? Ân? Ừm? Hình như phải là “dụng cụ” đó.

      Đây là vật tổ truyền?” Ta nghi hoặc hỏi.

      Sư phụ ta gật đầu khẳng định.

      “Nó rất quan trọng đối với ta.” Lão bổ sung thêm.

      Ta có điểm khó hiểu, như thế nào lão lại có thể trao cho ta thứ “rất quan trọng” này? phải ta tự hạ thấp mình, nhưng là, ta đáng để được lão cho sử dụng cái vật đó sao? Tại sao lại là ta mà phải Hạ Minh hay Mộc Linh?

      Ta đem tất cả các điều nghi vấn trong đầu ra hỏi lão nhận được câu trả lời là: “Đều do ngươi quá yếu!”

      “…”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 23

      Từ khi ta nhận được Kích Mộc, sợi roi sư phụ ta trao cho, lúc nào ở mình ta cũng lấy nó ra săm soi. Ừm… đến quất , người đến quất người, thú đến quất thú,… nhìn chung cũng là sợi roi dùng để quất! Vậy mà lão lại bảo bên trong còn có “sức mạnh kinh khủng khiếp”! có sao?

      Có lẽ “sức mạnh” ấy phụ thuộc vào lực tay của ta?

      “Cộc cộc!”

      “Ai?” Ta nhớ lầm hôm nay lão sư phụ cũng theo Hạ Minh và Mộc Linh mà?

      “Là ta.” Bên ngoài truyền đến giọng nam trầm ấm. Hình như là Hạ Minh.

      Ta cất Kích Mộc vào ngăn tủ, sau đó ra mở cửa phòng.

      “Uy! Sao ngươi còn ở đây? phải ngươi cùng bọn họ sao?” Người đứng đó đúng là Hạ Minh.

      “Sư phụ bảo ta ở lại hướng dẫn cho ngươi.” Y nhìn ta mỉm cười. “Hay là ngươi muốn nhìn thấy ta?”

      “Ách… Ta có ý đó. Ha ha…” Ta đưa tay gãi gãi đầu, chợt nhớ tới, mỗi lúc đứng trước Bạch Hồ, ta cũng thường hay làm như vậy.

      mời ta vào phòng sao?” Y nhướng mày.

      “Phải vào phòng sao? phải ở bên ngoài sao?” Ta có điểm ngạc nhiên.

      “Ân, cần thiết phải ở bên ngoài. Như thế nào, trong phòng ngươi có cất giấu thứ gì sao?” Y cố tình đưa mắt nhìn vào phòng ta tìm kiếm.

      có, có. Ta chỉ sợ vào trong phòng của sư tỷ ~, sư huynh tập trung được thôi.”

      Ta lắc đầu phủ nhận, sau đó lén che miệng nhìn y cười.

      “Cần nhi, ta đối với Mộc Linh chỉ là tình cảm sư huynh muội bình thường thôi.” Là, “Cần nhi” sao? Nghe có điểm quen tai…

      “Này, rốt cuộc ngươi muốn để ta đứng đây đến bao giờ?” Hạ Minh thấy ta có điểm ngẩn người liền gọi hồn ta về.

      “Ân, ách… Nếu ngươi ngại chúng ta có thể vào phòng.”

      rồi ta và y cùng tiến vào phòng, đóng cửa lại…

      “Vậy sư huynh muốn bắt đầu từ đâu trước?” Ta vắt chân lên đùi, gác tay lên bàn mà hỏi y.

      “Ta trước về Kích Mộc…”

      cần! Về Kích Mộc ta nghiên cứu kỹ rồi!” Là, ta cũng nghĩ đến chuyện gì mà diệt ma diệt quỷ, cho nên cần thiết phải tốn thời gian cho cái thứ đó.

      “Ngươi biết hết?!” Y có vẻ tin mà nhìn ta.

      “Ân, nó quả thực có sức mạnh rất kinh khủng!” Ta vừa vừa làm vẻ mặt trịch thượng, tỏ vẻ hiểu .

      “Vậy, ta tiếp sau đó nên dạy ngươi cái gì?” Ngồi đối diện ta, y gãi cằm suy nghĩ.

      bên ta cũng bắt đầu gãi đầu suy nghĩ theo. Chẳng lẽ Cổ lão nhân bảo y đến đây chỉ để cho ta biết về Kích Mộc?

      tại, ngươi biết được những gì?” Sau hồi lâu, y mới hỏi ta.

      “Ta ngoài Kích Mộc ra biết gì hết.” Ta trả lời cách hiển nhiên.

      ?!” Lần này y là ngạc nhiên quá đáng, đứng dậy đập bàn.

      “Â… ân.” Ta sợ sệt mà gật đầu.

      Nhớ đến lúc trước, mỗi khi ta thuộc bài, thầy ta vẫn thường hay đập bàn như vậy, sau đó cho ta nằm sấp xuống bàn… đánh mông ta.

      xin lỗi, ta nghĩ đến làm ngươi sợ. Vậy giờ ngươi nghĩ muốn học cái gì trước tiên?” Y lấy lại bình tĩnh, hỏi ta.

      “Ta nghĩ muốn biết cách tìm được ma!” Ta rất nhanh chóng mà trả lời.

      cần thiết.” Hạ Minh cũng nhanh kém mà từ chối.

      “Tại sao?”

      “Ngươi… Ngươi muốn tìm thất vĩ hồ Bạch Hồ đúng ?” Y nhìn ta đăm chiêu.

      “…” Ta trả lời. Nếu “Có” sao? Mà “ sao?
      “Cần nhi, ngươi thể quên được sao? Ngươi nên nhớ là người và vốn thể sống bên nhau.” Y rời khỏi chỗ ngồi, tiến lại gần ta, sau đó hai tay để vai ta.

      “Ta…” Ta bất ngờ trước hành động của y.

      “Quên , chỉ cần ở bên ta là được. Ta bảo vệ ngươi.” Ánh mắt y xoáy sâu vào trong trí óc ta.

      “Ngươi…” Ta vẫn chưa hiểu y muốn gì.

      “Cần nhi, ta ngươi.” Y bỗng dưng ôm chầm lấy ta.

      “…” Có ai đến với ta chuyện gì xảy ra


      “Ta thầm ngươi từ hai năm trước…”

      “Dừng!” Nghe những câu trước đó, ta có thể hiểu. Nhưng “ thầm ta từ hai năm trước” là như thế nào? Ta đến đây còn chưa đến năm!

      Ta đẩy y ra, nhìn thẳng vào mắt y mà : “Ngươi là nhầm người!”

      “…” Ánh mắt y thoáng buồn. Ta thoáng cảm thấy tội lỗi…

      xóa ký ức của ngươi…” Hạ Minh chậm rãi .

      “Ngươi bảo sao?”

      “Là, ngươi vốn dĩ phải là người thời đại này, ân?” Y hỏi ta.

      Ta gật đầu thừa nhận, quả là như vậy.

      “Ngươi đến đây được ba năm, nhớ ?”

      Ta lắc đầu, nhớ là chưa đến năm, nhưng chính xác là bao nhiêu ngày ta có dư thời gian để ngồi tính.

      “Ngươi đương nhiên là nhớ, bởi vì, Bạch Hồ xóa ký ức của ngươi.”

      Di? Vậy ngươi còn hỏi ta có nhớ hay để làm gì?! Nhưng mà, là ta bị xóa trí nhớ sao? Có cần thiết ?

      “Chuyện gì xảy ra?” Tuy y là giả, ta vẫn muốn nghe được đầu đuôi mọi chuyện.
      “Ân, chuyện là như thế này…” Y bắt đầu hồi tưởng.

      (Hồi tưởng rồi chương sau mới kể nha mọi người. Bạch Hồ cũng sắp quay trở lại rồi. Hầy, mới đây hết nửa quãng đường rồi… Chương này ở hồi 3. Do trong kho dự trữ ngoài bộ này còn “kha khá” nhiều bộ khác nữa cho nên Bạch Dạ Lang check hơi lâu. Mà máy của ta cũng sắp sửa xong rồi, hè hè.)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :