1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt, buông tha ta! - Dạy Hư Nương Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 14

      Sáng sớm ta thức dậy, vươn vai mấy cái, vỗ mặt vài phát, cảm thấy tỉnh hẳn ta mới rời khỏi giường. Có lẽ ta dậy hơi sớm, vì giờ này vẫn chưa có ai đến thúc ta. Mắt nhắm mắt mở về phía cái ấm trà, ý định uống trước ngụm. Mắt ta bừng sáng!

      Hãy tưởng tượng rằng bạn gặp lại người bạn mà trong trí nhớ người ấy về nơi xa lắm”, bạn làm gì? Đương nhiên là mở mắt nhìn cho , xem mình có nhìn nhầm hay !

      Oa ha ha…, ta cư nhiên nhìn lầm! Đồng chí vịt quay thân mến, lâu ngày gặp, ta nhớ ngươi đâu! Vịt này, dẫu biết rằng ngươi thực rời khỏi cuộc đời này, nhưng hình bóng của ngươi bao giờ phai nhạt trong ta. ngờ hôm nay ngươi lại đến tìm ta, ta vui mừng. (Ta gục! Lúc đầu còn tưởng là Tiểu Cần gặp lại Bạch Hồ.)

      Ân, hương vị sai. Nơi này đối đãi cũng tốt, Hồ ma ma lại rất, rất, rất tốt! Sau khi tiễn đồng chí vịt quay , ta vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình, bắt đầu nảy sinh hảo cảm với Tầm Hoan Các.

      Sau đó, cánh cửa mở bật ra, hai nọ tiến vào, và lôi ta cách thô bạo. Họ đem ta đến cái dục trì (giống hồ tắm), dùng vũ lực lột hết quần áo của ta, rồi quăng ta xuống nước, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

      Đây là muốn giết người trong im lặng sao? Ai đến giải thích với ta, chuyện gì xảy ra?! Là ta nhầm phòng, sau đó ăn hết nguyên con vịt mà lẽ ra là chuẩn bị cho người khác, hay là do uống trà mà xin phép?! Thiên a, con vẫn chưa muốn chết!

      Hỏi tại sao ta lại bi quan nghĩ đến cái chết? , chân ta rất mỏi, đứng vững được. Mà tại sao lại đứng vững? Là, do ta ngủ mà thân mình nơi, chân nơi (cái giường, cái dưới đất á). Cứ như vậy, ta bị mất thế mà chới với trong nước.

      Chắc hẳn vài ngày sau đó, ta ở trạng thái cân bằng, đầu và mông ngang nhau (tưởng tượng mọi người, theo ta nghĩ là xác nổi lên đó) nếu người đến cứu ta kịp thời.
      Người đó vòng tay ôm ta từ phía sau, nên ta nhận ra đó là ai. Mãi đến khi hoàn hồn lại, nghe giọng quen thuộc, ta mới biết đó là lão bản của Tầm Hoan Các.

      “Mực nước cũng sâu lắm, ngươi như thế nào lại tệ đến vậy nga?”

      Ta cười hắc hắc cho qua, nghĩ đến trả lời nàng ta. Nếu như nàng ấy biết
      tướng ngủ của ta rất xấu, đuổi ta hay nha?

      cười thôi, cười rồi máu buồn lại nổi lên. Là nha, tay của Hồ ma ma ôm ngang bụng của ta, nhột!

      “Cần nhi nha, ngươi tại sao cứ cười hoài a?” Nàng ta thổi khí vào tai của ta.

      Im bặt. Máu ta dồn lên hết não. Bùng nổ. nương biết cách làm người ta nảy sinh suy nghĩ đứng đắn. Hay là hôm nay nàng ta muốn chỉ giáo cho ta vài tuyệt kỹ làm tình dưới nước? Có khả năng lắm nha, chờ mong đâu. (Ta gục đợt 2. biết có ai giống như Tiểu Cần nhể?)

      (Dưới đây phải là nữ x nữ đâu nha. Còn mấy chương nữa mọi người cũng biết, thôi ta bật mí luôn: Bạch Hồ là lão bản của Tầm Hoan Các. Suy ra “Hồ ma ma” chính là…)

      “Ngươi chờ mong?” Phía sau có tiếng cười, sau đó có người ngậm lấy vành tai của ta.

      Đầu ta quay mòng mòng. Ở cổ đại, nam nhân đều hội khinh công, nữ nhân hội đọc được suy nghĩ của người khác?! Bất quá, vấn đề này có thể tạm gác qua bên, trước phải làm mọi cách để Hồ ma ma nhận thấy ta thực là người hữu dụng.

      Mặc dù chưa biết qua nữ nhân với nữ nhân phải “ấy ấy” ra sao, nhưng ta vẫn rất tự tin vào khả năng của mình. Ta tự động biến đổi giới tính của nàng ta, xem nàng ta là nam nhân, như vậy ổn ? ( cần thiết, vốn dĩ vẫn là nam nhân thôi…)

      Đột nhiên, Hồ ma ma xoay người ta lại, đối diện với nàng ấy. Sau đó, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn ta.

      “Cần nhi, ngươi suy nghĩ kĩ sao?”

      “Ân.” Ta ngại ngùng trả lời. Mà lúc đó trong tâm trí ta chẳng có chút gì là ngại ngùng.

      “Như vậy…” Hồ ma ma áp sát mặt ta, ma mị .

      khí trở nên nóng hơn. Ta cùng Hồ ma ma dây dưa chỗ. Nàng ta cùng ta hôn. Người mút, kẻ nuốt, sau đó cả hai đều dừng lại. Cũng chẳng có gì quan trọng, vấn đề là ở chỗ miếng thịt vịt trong miệng ta dưới sức hút của Hồ ma ma nhảy sang khoang miệng của nàng ta.

      “Vẫn là, ngươi ăn xong nhớ chú ý vệ sinh răng miệng.” Nàng ta tỏ ý bất mãn.

      “Nhưng phải như vậy tăng thêm hương vị sao?” Ta gãi gãi đầu.
      Bỏ qua chuyện đó, bọn ta lại tiếp tục làm chuyện xấu xa. Hai người lại tiếp tục ta mút ngươi nuốt. Đến lúc Hồ ma ma bắt đầu hôn xuống dưới. nhàng như có như khiến khát vọng trong ta tăng lên. Từ cằm đến cổ, rồi đến xương quai xanh, nhàng… Ta muốn bảo nàng ta làm nhanh hơn chút nhưng nghĩ lại thấy hơi mất mặt nên thôi.

      “Rất may là ngươi phát triển đầy đủ.” Nàng ta dừng lại trước ngực của ta, sau đó bắt đầu dùng hai tay xoa nắn.

      “A!” Ta rên rỉ. Mà tại sao lại rên rỉ đâu? Đau a! Nàng ta dùng cả hai tay nên cả người ta được thả tự do, chân chạm phải đáy khiến cảm giác nhức nhối tìm đến.

      “…” Nàng ta thấy vậy bèn đem ta đến bên thành dục trì, đặt ta ngồi lên , sau đó nắm lấy chân ta.

      Di, là muốn bắt đầu từ dưới lên? Có phải hơi ngược ngạo hay ??

      “Rắc”, chân ta bị lực đạo mạnh mẽ bẻ cái.

      “Còn đau hay ?” Nàng ta nhìn ta hỏi.

      Ta trả lời mà chỉ lắc đầu. “Sau này cũng nên sửa lại tướng ngủ.” Nàng ta xong lôi ta xuống dưới dục trì, tiếp tục trò chơi dưới nước.

      Lần này nàng ta cầu ta bắt đầu trước. Ta cũng học theo nàng ta, hôn môi, sau đó hôn cổ,… rồi dùng tay xoa nắn ngực. Mềm mềm… Da thịt của Hồ ma ma thực rất mềm mại mà kém phần săn chắc khiến cho ta phải tự hổ thẹn…

      “Ngươi giảm lực đạo xuống chút.” Hồ ma ma lên tiếng.

      Ta theo lời nàng ấy mà giảm lực đạo. Mà cũng là do tay ta mỏi quá rồi, sức đâu nữa mà mạnh với chả a~

      Bỗng nàng ấy hất tay ta ra, ôm chầm lấy người ta mà cắn! Ách… Ta làm nàng ấy hóa điên rồi sao? Có chỗ nào đúng sao?

      Lúc đầu ta còn cảm thấy đau, nhưng lúc sau cảm giác đau đớn cũng thuyên giảm. Ta bắt đầu tiếp nhận những vết cắn. Tay nàng ta cũng bắt đầu mơn trớn tấm lưng của ta, cảm giác thực mới lạ.

      “Làm tương tự như vậy.” Nàng ấy .

      Và thế là ta cũng làm tương tự nàng ấy, như hổ vồ mồi chồm tới, sau đó xé xác con mồi.

      “Ngươi hung hăng như vậy là muốn cắn chết ta a?” Nàng ta nhíu mày.

      Ta cắn hơn nàng ta cằn nhằn: “Ngươi có răng sao?”

      “Còn nữa, cần phải bấu vào người của ta.”

      Ta… bất lực. Ta thấy AV, người ta làm rất dễ dàng, sao ta lại làm được a… Còn tự hỏi ta cảm nhận thấy có gì đó ngọ nguậy trong vùng kín. Là rắn sao? Ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hồ ma ma, phát ra khuôn mặt nàng ta bây giờ cũng rất căng thẳng! Di?! Nàng ta cũng sợ rắn?

      “Cứu…” Ta còn chưa kịp kêu cứu xong Hồ ma ma liền áp môi lên hôn ta. Ta chỉ có thể
      “ư… ưm” được mấy tiếng, sau đó từ bỏ ý định kêu người giúp đỡ. Lúc này ta mới phát ra “con rắn” thực chất là ngón tay của Hồ ma ma. Nó xâm nhập ngày càng sâu khiến người ta càng ngày càng khó chịu. Nàng ta cũng hôn ta ngừng khiến ta cảm thấy khó thở. Ta bắt đầu phản kháng, dùng tay đẩy người nàng ta ra nhưng thành.

      phải ngươi quyết định rồi sao? Giờ muốn đổi ý?” Môi nàng ta rời khỏi miệng ta nhưng ngón tay vẫn còn tham tiến.

      “Ta… … Phải…”

      “Hôn ta.” Nàng ta cường ngạnh ra lệnh.

      Ta lại lần nữa hôn nàng ấy. Cứ như vậy dây dưa, các động tác lần nữa lại được lặp lại. vùng nước động… Mãi cho đến khi ta thuần thục các động tác đơn giản, Hồ ma ma mới cho phép ta về phòng.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 15

      Ngày tiếp theo ta được Hồ ma ma truyền thêm các ngón nghề khác như cầm, kỳ, thi, họa này nọ đủ loại.
      đại, ta có khả năng tiếp thu nghệ thuật. Nhưng đáng là, trở về cổ đại, đầu óc ta dường như được khai thông, ta những tiếp thu mà còn tiếp thu rất nhanh! Nhanh đến cỡ nào sao? Hắc hắc, phải là trong ngày mà ta sử dụng linh hoạt đủ mọi ngón nghề!

      Đàn hát đều phải là khiến các nương xung quanh há hốc mồm (là do hay hay là do khó nghe quá nhỉ?). Về thơ ca ta cực kì hứng thú với thể loại kích tình chốn thanh lâu. đến cờ là tốc chiến tốc thắng, phá hết các nước của đối phương và chặn mọi quân cờ (nghĩa đen phải nghĩa bóng, chắc là để tay vào mà chặn…), đương lúc hấp hối có thể “vô tình” làm hỏng ván cờ. Còn về vẽ vời rất chuẩn, ta có thể vẽ xuân cung đồ để kiếm sống a!

      tại ta chơi cờ với Hồ ma ma, các nương khác cũng rời tiếp khách, trong phòng chỉ còn lại bốn người, ta, Hồ ma ma, và hai nọ.

      Hồ ma ma chơi cờ rất giỏi. Mà cũng đúng, chẳng phải nàng ta có thể đọc được suy nghĩ của ta hay sao? Thua nàng ấy đến nỗi xấu hổ, nhưng cứ mỗi lần bắt gặp ánh mắt nàng ấy nhìn ta, ta lại đỏ bừng cả mặt. Ngày hôm qua a, ta còn nhớ kỹ…

      biết xấu hổ!” nóng nảy khẽ rủa thầm, lượng đủ lớn để ta có thể nghe thấy.

      Hừ! Là, làm kỹ nữ mà còn để ý này nọ xấu hổ, ngươi nghĩ xem có nực cười a?! Ta là chấp ta, tiếp tục để tâm vào ván cờ. Bất quá, càng chơi nhiều, ta càng trở nên “hậu đậu” (số lần “vô tình” nhiều hơn á), thể tập trung được a…

      Đương lúc chán nản trạc chừng 8 tuổi chạy vào phòng, vẻ mặt hốt hoảng. Chậc, chẳng lẽ có kẻ hoa tâm nào giở trò chọc ghẹo nữ hài tử, là biến thái nha, nhân cách tệ hại đâu… Ta lắc lắc đầu, trề môi ra cảm khái, sau đó bắt gặp ánh nhìn ý cười của Hồ ma ma, ta liền “vèo” cái, quay trở lại hình tượng thục nữ.

      “Sư… phụ, hộc… hộc…, tên đạo sĩ thúi lại đến chỗ của chúng ta!” Bé thổ hồng hộc lấy hơi rồi tuôn liền mạch.

      Nha, ra là tên đạo sĩ dâm oa. Tiểu bằng hữu, ngươi cũng đáng thương đâu. Ta ánh mắt hề hề nhìn bé.

      Bất quá, vấn đề có đơn giản như ta nghĨ. Sau khi xong bầu khí bắt đầu chùng xuống. đến hai tính tình kỳ lạ, thậm chí Hồ ma ma cũng thay đổi sắc mặt.

      “Hoa nhi, Diệp nhi, các ngươi ở đây với Cần nhi. Ta ra ngoài chút.” rồi liền ly khai, cùng bé lúc nãy tiến về khu vực tiếp khách.

      Hồ ma ma quả nhiên rất quan tâm đến người của mình. bé bị khi dễ thôi cũng khiến cho nàng ta trở nên thâm trầm như vậy. người tốt nha.





      khí có phần cổ quái. Hai , mà giờ này ta nên gọi là Hoa nhi, Diệp nhi, mang khuôn mặt ngộ nghĩnh, lúc xanh lúc tím, mồ hôi nhễ nhại.

      “Hoa nhi, Diệp nhi, hai vị tỷ tỷ có muốn chơi với ta ván cờ ?” biết đâu là hoa, đâu là lá, ta gọi tên của cả hai người.

      “Ngươi vẫn còn tâm trạng để chơi sao?! Chuyện này liên quan đến sinh vong của cả Tầm Hoan Các. Tên đạo sĩ ấy…” nóng nảy lên tiếng. Mở miệng ra chính là muốn mắng người.

      “Hoa nhi, ngươi nên học cách ít hơn !” Diệp nhi quát, cắt đứt lời của Hoa nhi.

      “Ta… ta, ta chỉ muốn cho nàng ta biết…” Hoa nhi ấp úng. Sau bị Diệp nhi liếc mắt cảnh cáo cái liền im lặng.

      “Ta chơi cùng ngươi.” Diệp nhi bước đến chỗ ngồi đối diện ta.

      Khi Diệp nhi chuẩn bị ngồi xuống Hồ ma ma tiến vào.

      “Cần nhi, những gì ngày hôm qua ta dạy, ngươi hãy còn nhớ chứ?” Hồ ma ma hỏi.

      “Ách… ân!” nhắc đến, ta cũng cảm thấy khó xử. Hễ nhắc đến là cả người lại nóng bừng.

      “Tốt! Vậy hôm nay ngươi hãy ra tiếp đãi Hạ đạo sĩ !” Nàng ta thâm tình vỗ vai ta “bộp bộp”.

      Đất trời sụp đổ. phải do ta muốn cùng đạo sĩ trải qua đêm đầu tiên, mà là do lực đạo của Hồ ma ma khá mạnh. Xương cốt của ta nha~

      Và, sau đó, như thường lệ Hoa nhi, Diệp nhi thô bạo lôi ta

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 16

      Sau khi tắm rửa, thay y phục xong, ta được Diệp nhi dẫn đến căn phòng lần trước có tên mập gọi cái gì Bàng Bàng. Về phần Hoa nhi Diệp nhi bảo nên theo, gây chuyện.

      “Ngươi tự biết phải làm gì rồi chứ?” Diệp nhi quay sang chất vấn ta.

      “Ta ổn.” Ta gật đầu, sau đó đẩy cửa bước vào phòng.

      Đóng cửa lại, tiếng bước chân rời , Diệp nhi lần này đứng chờ ta như lần trước.

      Vì sao đâu? Tên đạo sĩ này là phóng đãng vô độ, hay là thuộc tuýp người thích BDSM (tình dục kèm theo hành hạ, ta hiểu đại khái là vậy)?! Hoặc là! ma đội lốt đạo sĩ, khắp nơi ăn thịt người, lùng bắt các trẻ để tắm máu thanh xuân? Ớn lạnh!

      ngờ lại gặp nương ở đây. Chúng ta cũng có duyên.” Tay đạo sĩ nọ lên tiếng.

      Ách, giọng này là?! Uy, nha, nha, phải là người trong mộng đó sao! Ta quay đầu lại nhìn. Quả sai! Mà, y vừa mới gì đâu? ngờ gặp ta tại đây? Là, y nghĩ nghĩ cũng ngờ ta được chọn? Đau lòng a… Ít nhất y cũng phải nhìn ra được nét đáng của ta nha…

      Mặt ta biến hóa…

      Làm gì đây? Thể buông thả trước mặt y, vẫn là giữ hình tượng thục nữ? khó nghĩ nha. Chẳng lẽ giờ hỏi y: “Ê, đạo sĩ. Ngươi muốn ta trước lên giường với ngươi rồi mới tán gẫu, uống trà, xem hoa, vẫn là ngược lại?”. Hỏi như vậy hẳn y cười vào mặt ta chết mất!

      “Lần trước, bỏ lời từ biệt. Ta áy náy.” Y cười.

      “Ha ha.” Ta ngây ngốc cười theo y.

      “Ha ha.” Y lại cười.

      Nếu cứ tiếp tục như vậy chuyện ta cùng y trở nên lãng… xẹt. Ta bèn mở miệng bắt chuyện.

      “Cần nhi để bụng chuyện đó, công tử cần áy náy. Có chuyện này, Cần nhi vẫn chưa biết quý danh của công tử.” Ta cười tủm tỉm, đưa tay rót tách trà mời y.

      “Ta gọi Hạ Minh, hành nghề đạo sĩ, theo sư phụ là Cổ lão nhân.” Y nhận lấy tách trà, cẩn thận ngửi sơ qua rồi mới uống. Hẳn là người ưa sạch nha, đáng học tập.

      “Ra là Cổ lão nhân, nghe tiếng lâu.” Ta nhìn nhìn nơi khóe môi của Y, giọt nước vẫn còn đọng lại.

      “Vậy sao? Ta cứ nghĩ rằng sư phụ ta mai danh tích lâu, còn ai nhớ tới người. Bất quá, Cần nương đây quả là kiến thức sâu rộng.” Y nhìn ta dò xét, đặt tách trà xuống bàn.

      Nha~ Tùy tiện ra câu như vậy, ngờ lại nhận được lời khen từ y. Ta cảm giác hạnh
      phúc.

      “Hạ công tử, ta nghe là đạo sĩ rất ít khi lai vãng đến những nơi như thế này, biết…”

      “Ta truy bắt con thất vĩ hồ, theo nó đến được nơi này mất dấu.” Y đưa mắt nhìn ta lần nữa, sau đó nở nụ cười.
      Á
      ch! Là nghiệt sao? ngờ thời đại này lại thực nghiệt! Đáng sợ nha. Mà theo như y có khả năng nghiệt đó vẫn còn lẩn quẩn trong Tầm Hoan Các. Tối nay dám ngủ!
      Mồ hôi a!

      Có lẽ biểu của ta quá mức ngưng trọng, Hạ Minh thốt ra câu kinh điển:

      “Đừng sợ. Ta bảo vệ ngươi.” Kèm theo đó là đôi mắt hết sức chân thành.

      Con người của y cũng nghĩa hiệp, trừ ma diệt , còn bảo rằng bảo vệ ta. Uy, ta nhìn lầm người. Tương lai nếu như làm thê tử của chắc chắn rất tốt. Ta cũng an tâm được phần nào.

      Quay trở lại cuộc đối thoại…

      “Hạ công tử nghĩ ta chính là con hồ kia sao?” Ta đỏ mặt, bẽn lẽn cười, 100% giả tạo.

      “Ta quan sát, nương đây chính là nhân loại, mặc dù mùi vị có vẻ khác so với người nơi này, nhưng ta cam đoan nương phải là .”

      “Vậy công tử là nghi ngờ ai?” Ta sáp lại gần y, bản chất tò mò bộc phát.

      “Có lẽ là Hồ ma ma, hoặc có lẽ là phải. Ta vẫn chưa xác định được.” Y trầm ngâm.

      “Sao ngươi lại nghĩ là Hồ ma ma?” Ta kinh ngạc, sửng sốt. Hồ ma ma chính là người tốt, như thế nào lại có thể là nghiệt?!

      “Bởi vì tên nàng ta có chữ “Hồ”.” Y thản nhiên đáp lại.

      Ta… té ghế. thuyết phục nha~

      Bạch Hồ đâu? Tên cũng có chữ “Hồ”, vậy chẳng phải cũng là nghiệt hay sao?!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 17

      “Rầm!” Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

      là trùng hợp nha, ta vừa mới nghĩ đến Bạch Hồ ta liền xuất . Mà, ách!

      Sát khí rất nặng!

      Uy, nha, uy, muốn giết người sao?! Ta vẫn còn chưa có ngươi là hồ, chỉ là suy nghĩ, suy nghĩ, cần phải giết người bịt đầu mối nha.

      “Cần nhi, ngươi theo ta mau!” ra lệnh cho ta.

      “Hạ công tử…” Ta quay sang nhìn Hạ Minh, hy vọng y giúp ta.

      “Vị công tử này, mẹ của Cần nương lâm bệnh nặng, ta đến đây để đưa nàng ấy về nhà chăm sóc mẹ già những ngày cuối đời, ngươi ý kiến chứ?” Bạch Hồ rất nhanh thay đổi thái độ, lộ ra hòa nhã cười mà tri thông Hạ Minh.

      Phi! Mẹ ta khi nào ở đây?! Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là dối. Ta lại lần nữa dùng ánh mắt cam tâm mà nhìn Hạ Minh. Bất quá, y nghĩ là ta vì lo cho “mẹ già” mới có ánh mắt đau
      buồn như vậy.

      “Nếu như vậy ngươi cứ đưa nàng về. Nhưng là, ngươi có xin phép Hồ ma ma chưa?” Y tuy với Bạch Hồ, nhưng ánh mắt lại nhìn ta như thể an ủi.

      “Đa tạ công tử, tại hạ biết tự thu xếp ổn thỏa.” Bạch Hồ chắp tay hướng Hạ Minh mà .

      “Ân, vậy ngươi mau đưa nàng , kẻo mẫu thân nàng mong lâu.” Hạ Minh phất tay áo, ý muốn đuổi người.

      Ta cứng người…

      Ta , ngươi dù có tốt cũng nên dễ dàng thế chứ! đời này, kẻ đáng tin nhất chính là Bạch Hồ! Hạ Minh a, ngươi giao trứng cho ác rồi… Hu oa oa…!

      “Vậy làm phiền công tử.” Bạch Hồ nhấc bổng ta lên, bay .

      lạnh nha…



      “Cứu mạng!” Đến lúc này ta mới nhớ ra là mình nằm trong tay kẻ cuồng sát, tính mạng như cá nằm thớt.

      “Ngươi cần phải ồn ào!” Bạch Hồ quát.

      Hôm nay có lẽ tâm trạng tốt, hoặc là chán ghét ta. Cần gì phải dữ dằn như vậy nha. Ta vẫn là nương đáng đâu…

      Lát sau, đưa ta ra khỏi Tầm Hoan Các. Buông ta ra, sau đó vòng tay ra sau lưng…

      “Xoẹt”

      Tay cầm mẩu giấy màu vàng nhạt, có vẽ mấy con giun màu đỏ. Nha, ai lại chơi trò con nít đó chứ, dán giấy lên lưng người khác, buồn cười!

      “Chết tiệt!” Bạch Hồ vò nát mẫu giấy, ném sang bên.

      Chậc chậc, ta biết là ngươi giận dữ, nhưng cũng nên vứt rác bừa bãi như thế a…

      Đoạn, lại bế ta lên trước con mắt của bao người, đem ta vào… Tầm Hoan Các?!

      , vẫn rất là dở hơi đâu.

      phải ngươi rằng mẹ ta bệnh nặng sao? Như thế nào lại mang ta vào đây?”

      “Ngươi tin?” híp mắt nhìn ta.

      “Đương nhiên là ! Bất quá, ngươi phải muốn đưa ta ra ngoài sao?”

      “…”

      gì, chỉ lẳng lặng bế ta . lâu, lâu sau đó, ta được đưa tới nơi đầy hoa
      bướm, rất giống sơn cốc, nhưng ta biết nơi đây vốn dĩ phải.

      Bạch Hồ thả ta xuống. Sau đó, nhìn lâu vào mắt ta.

      Gì nha? Ngươi muốn làm gì làm, có rắm mau phóng, hà cớ phải nhìn ta như vậy! Mồ hôi!

      Sau đó nữa, khoảng cách giữa mặt ta và mặt ngày càng gần…

      Chẳng lẽ nghiệt! Biết đâu được, lát nữa há to cái mồm đầy răng của mình, ngoạm lấy đầu ta và : “Ta chờ ngày này lâu!”. Oa…aaa….. kinh khủng nha!

      Dùng hết sức bình sinh, ta đẩy ra, nhưng vô ích. Tay ta bị nắm chặc, cảm giác được lạnh buốt. Ta trừng mắt nhìn , bắt gặp khuôn mặt càng ngày càng gần.

      nghiệt, buông tha…!!” Ta hét lớn, vùng vẫy mong thoát được nanh vuốt của miệng bị chặn lại.

      Trong ánh nắng chiều hắt khuôn mặt tuyệt mĩ của , ta thấy được vài sợi tóc của mình khẽ lay động. Gió lướt qua, cánh hoa theo gió, tóc rối tung bay.

      Mắt ta trừng càng lúc càng lớn, hôn ta vẫn là hút sinh lực của ta?

      “Đồ ngốc! Khi có nam nhân hôn ngươi, ngươi cần phải mở to mắt như vậy nha.” bất mãn, rời khỏi môi ta.

      “Ngươi là vừa rồi hôn ta?!” Ta kinh hỉ.

      “Ân, nhìn giống sao?” mị mắt hỏi.

      “Ha ha, hắc hắc.” Ta gãi gãi đầu cười. Ta lại nghĩ nhiều quá rồi. vốn dĩ có cái gì khả năng hút sinh lực của người. chắc hẳn phải là hồ, mặc dù con người đôi khi rất khó hiểu.

      “Ngươi dẫn ta ra đây chỉ để có như vậy?” Ta cảm thấy nhõm đôi chút. may a, ta còn đứng cạnh nhân loại.

      “Vẫn còn chưa đủ sao?”

      “Phi! hẳn là! Mà này, sao ngươi biết ta ở đây mà lại đến tìm?” Ta nghi hoặc.

      “Ta đương nhiên biết.” cúi người, khuôn mặt trở nên u.

      Ta nuốt nuốt nước bọt. đáng sợ!

      “Ngươi đoán thử xem tại sao ta lại biết a, Cần nhi.” Bàn tay đặt má ta, vuốt .

      “Ta biết.” Ta lắc đầu nguầy nguậy, sẵn tiện tìm cách thoát khỏi bàn tay .

      “Ta, là, Hồ ma ma, đáng kính, của ngươi nha!” nhấn mạnh từng chữ.

      Ân, ách, a! Ta tiếp thu từng chữ , sau đó, bắt đầu hồi tưởng. XXOO, OOXX , XXOO… Ta khẳng định 100% Hồ ma ma chính là nữ nhân. Ngày hôm đó ta nhìn sót chỗ nào! Như thế nào nam nhân như lại mình là Hồ ma ma đâu! vốn dĩ có ngực!

      “Di? Ngươi tin sao?” Bạch Hồ cười khẽ, lấy ngón tay chạm vào trán ta.

      Sau đó, ta thấy thân hình biến đổi. Hồ ma ma xuất trước mặt ta mà chẳng qua dao kéo!

      Choáng váng a! Là, như vậy Hồ ma ma và Bạch Hồ đúng người, vậy kẻ lần trước cùng ta “tắm” chẳng lẽ là Bạch Hồ… Mà quan trọng hơn là, Bạch Hồ và Hồ ma ma là cùng người, điều đó chứng minh điều gì? Biến qua biến lại, hóa nam hóa nữ, mê hoặc động lòng người,… chắc chắn là hồ!

      Ta đông đá. Ta nhớ tới trong những bộ phim mà mình từng xem, có câu thoại rất kinh điển: “Kẻ biết được bí mật của ta đều phải chết!”.

      là, hôm nay là ngày tàn của ta rồi. Ai oán a… Mụ mụ, tưởng nhớ ngươi, là ta bất hiếu!

      “Ngươi suy nghĩ lệch lạc gì đó?” “Hồ ma ma” chau mày nhìn ta.

      “Ách…” Ta ngu ngốc nhìn lại. “Xin ngươi hãy rủ lòng… ”

      “Ta vốn dĩ cho ngươi biết điều này, cũng chỉ vì muốn tiếp tục đóng kịch trước mặt ngươi.”

      “… Ngươi sợ ta cho người khác biết sao?” Ta hỏi.

      “Ngươi có khả năng.” Vừa vừa đưa tay chạm lên môi.

      Lúc đó, ta nhận ra “nụ hôn” kia cũng chỉ là để khóa miệng của ta. Tâm trạng có chút lạc lỏng.

      “Làm như vậy ngươi được gì?”

      hồ bọn ta thể tiếp xúc thân mật với bọn đạo sĩ. Tất cả nương trong Tầm Hoan Các đều là hồ, chỉ có ngươi là khác biệt, ta nghĩ muốn ngươi thay bọn ta.” “Hồ ma ma” trầm ngâm .

      Chết đứng! cái gì? Người của Tầm Hoan Các đều là ?! Hèn chi đẹp vậy a. Phi, phi! Vấn đề phải chỗ đó, mà là, mấy ngày qua ta sống cùng với quái sao?!

      “Ân.” “Hồ ma ma” rất chân tình mà giải đáp thắc mắc trong lòng của ta.

      Ta… ngất.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 18

      Mở mắt ra, ta cảm thấy an tâm vì bản thân nằm trong phòng của mình. Có lẽ sau khi ta ngất, Bạch Hồ đưa ta về phòng. Ân, “Hồ ma ma” dẫu sao cũng rất tốt tính.

      Nhưng là, dù có tốt như thế nào nữa vẫn là , ta thể tiếp nhận. Trước vẫn nên tìm cách thoát khỏi đây.

      Nhìn trái nhìn phải… có ai, tốt!

      Ta nhanh chóng mang hài vào, sau đó nhảy xuống giường.

      “Cần nhi a, xem ra hôm nay tinh thần ngươi rất tốt đâu.” Cửa mở ra, và, “Hồ ma ma” bước vào!
      Nha~ Là, số ta xui xẻo…

      “Ha ha.” Ta gãi gãi đầu.

      Chậc, mỗi lần gặp là phải gãi đầu, cứ như thế này, tóc ta sớm rời bỏ nguồn cội.

      “Chuyện ngày hôm qua, ngươi hãy còn nhớ ?” “Hồ ma ma” nhàng ngồi xuống cái ghế.

      “Ta nhớ.”

      “Là nhớ sao?” “Hồ ma ma” tay chống cằm, tay nghịch tóc, đưa mắt lên nhìn ta.

      Ta trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

      “Vậy tốt! Hôm nay ngươi lại tiếp tục hầu hạ tên đạo sĩ kia .” xong đứng dậy li khai…

      A a a a aaaaaaaa! Tên này đầu óc có vấn đề ?! Ngày hôm qua, phải chính miệng với Hạ Minh rằng ta phải về chăm sóc mẹ, như thế nào hôm nay lại có thể xuất trước mặt Hạ Minh lần nữa đâu?! Là bảo mẹ ta bệnh nặng qua đời, nên cần phải tiếp tục chăm sóc, nên ta mới trở về sớm? Như vậy rất là bất hiếu đâu, ít ra cũng phải làm tang! Vậy vì ái mộ ta nên mới bịa chuyện mang ta ? Ân, hoàn hảo, rất hoàn hảo! Ta như thế này việc có kẻ ái mộ là chuyện đương nhiên thôi! Ha ha ha!

      Còn tự đắc Hoa nhi, Diệp nhi tới…

      Hạ Minh ở trong phòng chờ ta. Vẫn như cũ, đẩy cửa bước vào, khép cửa lại, sau đó xoay lại nhìn y.

      Đương nhiên y hỏi ta tại sao vẫn còn ở đây và đương nhiên ta trả lời y rằng Bạch Hồ ái mộ ta lâu và vì thế cho nên là như thế dẫn đến như thế này.

      Nghe xong, y nhìn ta lâu mà . Ta chớp chớp mắt nhìn lại y tỏ vẻ mình vô can.

      “Ta biết hết mọi chuyện.” Y nhìn ta như thể chồng bắt được vợ ngoại tình.

      “Cần nhi hiểu… Công tử rốt cuộc biết được chuyện gì?” Chẳng lẽ là chuyện ngày hôm qua Bạch Hồ cùng ta bị y nghe được?!

      “Nghe lén tốt, nhưng đó là công việc của ta khi đến đây.” Y nhàng nâng lên tách trà, sau đó rất nhanh mà uống hết.

      “Ta nghĩ người và cùng tại chỗ là chuyện tốt.” Y thêm.

      Y biết mọi chuyện! Liệu y biết cách đưa ta ra khỏi đây ?

      “Ngươi có thể giúp ta sao?!” Ta có hơi kích động.

      “Đương nhiên.” Y nhìn ta im lặng hồi lâu rồi mới thốt ra.

      Ngay lúc nghe câu trả lời của y, ta cảm thấy thực vui mừng. Nhưng sau đó chợt có cảm giác lạnh lẽo. Là trời trở lạnh sao?

      Tối đó, ta hay say chén tới chén lui mớ đồ ăn bàn Bạch Hồ đến. Nhìn hôm nay có vẻ được khỏe, gương mặt hơi nhợt nhạt, tóc có phần rối.

      lại gần và ngồi xuống đối diện ta, gì, chỉ nhìn ta ăn…

      Cứ như vậy ta ăn xong bữa tối của mình!

      “Cần nhi a, ngươi ăn uống vẫn cứ lỗ mãng vậy sao?” nhìn ta cười.

      “…” Là vậy?! Ngươi đến đây cũng chỉ để nhìn xem ta ăn uống xấu tới cỡ nào?!

      “Cần nhi a…” Khuôn mặt Bạch Hồ phóng to trước mặt ta.

      “Có chuyện gì sao?” Ta chột dạ hỏi.

      “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc thoát khỏi tay ta.” bỗng dưng phun ra mấy tiếng.

      Ta hoảng hốt. Là! biết chuyện giữa ta và Hạ Minh?! Thiên a! Ở cổ đại này có bí mật nào có thể tồn tại qua ngày!

      “Ha ha, hắc hắc.” Ta gãi gãi đầu, tự hỏi đây là lần thứ mấy ta làm cái hành động ngu ngốc này…

      “Oáp… Ta mệt mỏi, muốn ngủ.” Ta giả vờ đánh cái ngáp, ý muốn đuổi “khách”.

      “Ân, vậy ta và ngươi cùng nhau ngủ.” nhàng đứng dậy, thản nhiên .

      “…” Di?? vừa bảo cái gì?

      “Chẳng lẽ được sao? Đây vốn dĩ là phòng của ta nha.” tới cạnh giường, rất vô sĩ mà với ta.

      “…”

      “Nếu cảm thấy tiện ngươi có thể ngủ ở bên ngoài.” nhấc chân lên, động tác lưu loát tháo hài ra.

      “…” Ngươi quả phải là người.

      “Cần nhi a, ăn xong nhớ lau miệng rồi hãy ngủ nga~” Nằm nghiêng giường, chống cằm bảo ta.

      “Ngươi! nghiệt!” Ta dùng tay trỏ , rống. Bất quá, lại làm như nghe thấy, dùng tay ngoáy ngoáy tai.

      Phi! Phi! Phi! Muốn ta ngủ chung với loại hồ ly như ngươi? Đừng ảo tưởng! Ta còn chưa muốn chết sớm! Nhưng mà, ngủ ở ngoài là rất…

      Nghĩ như vậy, ta dũng dũng tiến lại gần . Phát khóe miệng mang theo ý cười đắc ý, ta tức muốn hộc máu!

      Giật nhanh lấy chăn, ta chạy ra bên ngoài. Ta sợ rằng nếu nhìn lâu hơn chút, ta lỡ tay gây án mạng, mặc dù biết là mình đủ sức giết chết a… Ta vô dụng đâu…

      Xung quanh, đèn được thắp lên, hoa hoa lệ lệ. Thứ ánh sáng mờ ảo đó dẫn đường cho ta. Trong đêm, ta tìm chỗ ngủ… Rồi bóng trắng lướt qua!

      chẳng có bóng trắng nào hết, là do ta quá nhàm chán mà tưởng tượng ra thôi.

      Ta đứng trong hoa viên? biết nữa, nhưng nơi này trồng nhiều hoa vậy chắc là hoa viên.
      Trải chăn làm nệm, ta đặt lưng xuống. Ân, rất thoải mái…

      cao là muôn vàn vì sao sáng lấp lánh và trăng rất tròn, rất sáng. Ta nằm đó, rất nhàm chán mà đếm sao…

      Đến khi đếm hết sao trời cũng trở lạnh. Ta kéo chăn lên phủ kín người, chuẩn bị ngủ.

      Nằm trong chăn, ta bỗng dưng nhớ lại ngày trước cùng bạn bè cắm trại. Giữa vùng rừng núi hoang dã, bọn ta ngủ trong túi ngủ, yên lành, yên lành…

      Khoảng nửa đêm, ta giật mình tỉnh giấc, có lẽ là do quen ngủ bên ngoài. Ta dụi dụi mắt, cuốn mình lại định ngủ tiếp chợt nghe bên tai như có tiếng ai thầm: “Ngày mai ta thể… Nhưng nhất định, ta luôn luôn bên cạnh ngươi…”

      Tiếng rất khẽ, rất khẽ, khiến ta lúc đó còn tưởng rằng là do ta tự sinh ảo giác…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :