1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu nghiệt, buông tha ta! - Dạy Hư Nương Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 7

      Lúc trước ta nghĩ là kẻ giết người gớm máu, là ta sai. Mà ban nãy, nghĩ tốt cũng là ta sai. Tên này tuy trực tiếp giết người nhưng lại có thể khiến người ta vì vô vọng mà chết.

      Vì cái gì vào đến sơn cốc rồi mà ta còn phải mãi? Thức ăn đâu? Uy, ông trời của ta, thượng đế của ta, thánh mẹ Maria, help me!

      “Này, ngươi ổn sao? Là tới nguyệt kỳ?” Thấy ta nước mắt ngắn dài, khụy xuống ôm bụng, vẻ mặt rất có đạo đức hỏi.

      “…” Ta muốn đập !

      “Còn bao lâu nữa ta mới được ăn?” Trước suy nghĩ, đập chết , ta sống thế nào, ta đành đè xuống ý định giết .

      “Ngươi mệt mỏi sao?” thành công đụng chạm vào lòng tự tôn của ta.

      “Ta sao lại mệt mỏi, ta rất khỏe!” Đúng nha, về trí tuệ ta có thể thua người khác, nhưng về thể lực bằng tên nam nhân trói gà chặt này rất là mất mặt đâu.

      bằng ta đưa ngươi , ngươi cũng ăn gì mấy ngày nay rồi.”

      Bằng vào mà có thể đưa ta đâu? chết sao? Ta bực mình nha!

      Nhưng mà, ta còn chưa kịp vòng tay ôm gọn lấy ta. Rồi cảm giác cả thân thể dần rời xa mặt đất… Dưới chân ta chỉ còn lại những chấm màu sắc, thấy hình dạng của hoa bướm; đằng xa là màu xanh tươi tốt của những cây cao… Rất tốt ngoạn! Là khinh công nha, hội biết khinh công nha! Uy, là thần kinh có vấn đề, sức lực tốt hơn ta cũng sao! Ta rất hào phóng so đo với , hắc hắc. Nhưng là, ta chợt nghĩ, có thể như vậy dụng khing công, sao còn cố tình để ta đoạn đường dài như vậy a… Có thể là ngại ngùng ôm ta như thế này ? Nghịch lý nha, biết cái gì ngượng ngùng ? Ân, có thể tạm chấp nhận.

      Cái này qua , cái khác liền kéo tới. Bạch Hồ mặc đồ cổ, kiểu tóc cổ, biết khinh công, làm chủ vùng rộng lớn, quá khoa trương ? Dân số nay tăng nhanh đáng kể, ai lại dành cho tên tâm thần mảnh đất tốt thế này a? Hay là, ta xuyên về cổ đại a! Cái thời đại mà người ta nhảy nóc nhà như cóc, bay trời như nhạn, múa kiếm như múa quạt sao? hay giả, đợi ra ngoài hẳn biết, ăn no trước !

      Chớp mắt, đưa ta đến đứng trước ngôi nhà gỗ, nhắn mà tinh tế. màu xanh của dây leo rợp mái nhà, điểm xuyến những chùm bông đủ màu buông mình dây, bồng bềnh như mây… Còn có! Mùi thức ăn rất thơm, rất có sức hút.
      Bạch Hồ đẩy cửa tiến vào trong nhà, ta như chú chó chờ được ăn mà theo .

      “Ngươi ngồi chờ ta đem thức ăn lên.” Mỉm cười, kéo ghế, động tác như bồi bàn thực thụ.

      “Ân.” Ta cũng mệt mỏi rồi.

      mở cánh cửa khác rồi biến mất, để lại trong căn phòng mùi thức ăn nức mũi.

      lát sau, trở lại, tay mang theo hai đĩa thức ăn rất lớn, khẩu phần trư ăn. thích nha! (khác nào tự Tiểu Cần nhận mình là heo, ặc ặc)

      tại chỉ có mấy món này, ngươi chịu khó ăn nha.” Chân thành .

      “Ân.” Vui vẻ, thực vui vẻ.

      Hai món mà mang ra, là món cá chưng tương, còn lại là thịt xào chua ngọt. Rất hợp khẩu vị của ta a! Ăn, ăn, ăn, ta khách khí dùng tay mà ăn.

      “Ngươi thấy như vậy bẩn sao.” có vẻ chấp nhận được chuyện ta dùng tay bóc thức ăn.

      “T…a … đói nha…” Miệng bận bịu nuốt nuốt, nhai nhai, .

      “Ân, ngươi ăn từ từ kẻo nghẹn.” mỉm cười, hai mắt híp lại, khiến ta có chút cảm thấy… bất an?

      (Ta thường thấy người ta ăn cơm mới nghẹn, còn như ăn thức ăn mà nghẹn chưa có dịp, ai…, đáng tiếc nha.)

      “Ha ha, hảo.” Ta cười khiến miếng thịt rơi từ miệng xuống dưới đất. Ta nhìn trân trối, nước mắt cũng muốn chảy ra, quá phí! “Khụ”, ai đó ho khan, ta ngước mắt lên liền bắt gặp con ngươi sâu thẳm của .



      Quá nửa ngày, ta chịu nổi, làm sao mà cứ nhìn chằm chằm ta nha? Ta biết tướng ăn của ta tương đối xấu, nhưng cũng nên quá lộ liễu mà nhìn như vậy a! Ta trợn mắt .

      “Cần nhi nha, ngươi xem trọng thức ăn hơn ta sao?” Ánh mắt ưu thương.

      Đương nhiên là! Ta bảo ngươi, Bạch Hồ, cho dù ngươi có lõa thể đứng trước mặt ta, mắt ta cũng dán lên người ngươi đâu, ta hội tôn trọng đồng chí thức ăn thân mến!





      Chương 8

      Trải qua tháng đếm số lần mặt trời mọc, ta đành phải chấp nhận : nơi đây có cái gì mà công nghệ thông tin! Vì cái gì đâu?! Ân, có lẽ người ta muốn lập Bạch Hồ với thế giới bên ngoài.

      “Cần nhi, ta dẫn ngươi dạo sao? Xem ngươi có vẻ rất buồn chán.” Bạch Hồ tủm tỉm cười.

      Ta phi! là nghĩ muốn dắt chó dạo? tháng này biết lôi ta tới bao nhiêu nơi nữa. Ban đầu còn thấy thú vị, về sau ta liền chán. Bản chất của con người thôi.

      “Ta khỏe.” Từ chối.

      “Nga, ngươi lại tới nguyệt kỳ nữa sao?” mặt rất dày mà hỏi ta.

      “…” Ta xin ngươi, có thể suy nghĩ theo hướng khác ?

      “Ta muốn dạo nữa, nhàm chán.” Ta ra vẻ ai oán thở dài. Mỹ nam, mỹ cảnh, mỹ vị, nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Có lẽ do ta đòi hỏi quá nhiều ?

      “Muốn ta đưa ngươi xem xung quanh chút, ân?” Bạch Hồ trầm ngâm hồi rồi mới hướng ta nở nụ cười.

      Ta lại phi! Người này có não nha? phải ta bảo ta muốn dạo rồi sao?

      Nhưng là, rất bá đạo. Ta còn chưa kịp từ chối bị ôm vào lòng, vận khinh công đưa . Oa oa a… Ta là làm mất mặt họ Dương!

      đem ta đến ngôi nhà gỗ, đẩy ta vào bên trong, và, bảo ta thoát y! Ách, ta lại lọc bớt ý rồi. Là, trước đưa cho ta bộ quần áo rườm rà rồi mới bắt ta thoát y.

      “Ngươi ăn mặc như vầy hội khác người.” đỏ mặt liếc qua cặp giò của ta, sau đó ra bên ngoài.

      Gì nha? Chính ngươi mới khác người, cả nhà ngươi đều khác người! Ta mím môi, nhẫn, vẫn biết điều chút mà thay y phục. Kì quái, phải chỉ dạo thôi sao?

      Cũng tệ. Bộ quần áo được may rất khớp với dáng người của ta, chất liệu mềm mại, kiểu dáng cũng rất ưa nhìn. bộ hồng y dạng giống như váy dạ hội có gắn thêm hai cái tay áo như cánh bướm.

      Ta vừa mới thay xong Bạch Hồ bước vào. Ta thắc mắc, tại sao biết ta thay xong chưa đâu? là trùng hợp nha. Hay là nhìn lén?

      Bạch Hồ nhìn ta hồi lâu rồi mới thốt ra hai chữ. “ sai.”

      Ách, chẳng lẽ nhìn lén!

      “Kích thước đúng là sai biệt lắm.” Bạch Hồ đánh vỡ mối nghi ngại trong đầu ta.

      xong, rất khoan thai mà tiến đến bên cạnh ta, cũng tự nhiên mà vòng tay qua eo của ta, rồi cũng rất bình thường mà đem ta an vị trong lòng . Như vậy liền đem ta bay .

      … Mây bay a, mây bay…

      … Gió thổi a, gió thổi…

      … Người a, người

      Ách… Ta lại nghĩ sai về Bạch Hồ nữa rồi. lần này có đưa ta loanh quanh “cấm địa” của như mọi lần, mà là, đưa ta ra thế giới bên ngoài! Lẽ ra ta phải phi thường vui vẻ đâu. Ta chờ ngày này lâu lắm rồi. Bất quá, tại sao nơi đây mọi người đều mặc cổ phục a? Nơi đây là cổ đại sao? nơi mà có công nghệ thông tin, nơi mà có nữ quyền sao? Đài Bắc thân của ta! Mụ mụ đáng kính của ta! tưởng các ngươi đâu! (Mãi đến chương này Tiểu Cần mới biết mình xuyên …)

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 9

      Kinh thành rộng lớn, rộng lớn nha…

      Vì cái gì mà nó lại rộng lại lớn như vậy a?

      “Cần nhi, ta dẫn ngươi dạo vòng kinh thành tốt sao?” Trưa ngày hôm qua hỏi ta.

      “Hảo!” Vào buổi trưa định mệnh đó, ta hào sảng mà trả lời .

      Ân, nghĩ lại ta ngu ngốc đâu. Bạch Hồ dường như cố tình hành hạ ta!

      Ta , ta , ta … từ trưa hôm qua cho đến tận hôm nay! (ta bái phục Tiểu Cần a)

      “Bạch Hồ, ghé chỗ nào nghỉ chân !” quá sức chịu đựng, ta mở miệng cầu. chắc cũng giống như ta, mệt chết ?

      “…” Có kẻ nào đó có tình làm ngơ.

      Phi! Vẫn còn chưa đủ sao? Ta nhận thua mà vẫn cảm thấy chưa đủ?! Oa oa a a a… Ta bùng nổ nha!!

      “Vương bát đản! Ngươi vẫn là chọn im lặng?” Ta túm lấy cổ , ý định nhấc người lên, song có vẻ cao hơn ta khoảng… rất đại. Thất bại a, thất bại a. chẳng có khí thế uy hiếp a!

      “Gọi ta tiểu Bạch.” từ cao mị mắt nhìn ta.

      “Ách… ân, tiểu Bạch hảo.” Ta buông lỏng tay. Khụ, ra ta phải sợ , ta chính là ngại ánh mắt của người xung quanh. Lại , tên thần kinh, ách, tên cuồng sát này có gương mặt hại nước hại dân, khiến người ta cứ xì xầm bào rằng ta do háo sắc mà cường ép . Thất lễ rồi, đây là xã hội xem trọng nữ quyền a! Ta chột dạ, liền lôi Bạch Hồ trốn .

      “Tiểu Bạch a, ta cảm thấy mỏi. Hay là chúng ta tìm tiểu điếm nào ngồi nghỉ ?” Đoạn đến trong hẻm ít người qua lại, thấy ổn, ta mới hướng cười cười.

      “Nhưng là, ta có đem theo ngân lượng.” ánh mắt hề hề nhìn ta, đáng thương.

      “… ” Oa ha ha, cún đáng của ta, muốn cắn ngươi cái. Ngươi xuất môn đem tiền liền mang ta ra hành?!

      “Bất quá, nếu ngươi mệt, chúng ta lại đó ngồi nghỉ chút cũng được.” chỉ chỉ vào căn nhà cũ kỉ, có vẻ là bị bỏ hoang.

      “Được.”

      Cổng mở toang từ lúc nào, bọn ta kiêng dè mà bước vào trong sân. Nhìn trái nhìn phải phát có ai, nhưng để chắc chắn, ta cất tiếng gọi chủ nhà.

      “Nhà này vô chủ, ngươi cần phải gọi nha.” nhìn ta như thể ta là kẻ ngốc.

      “Ngươi làm sao biết đâu? Ngộ nhỡ có người bên trong sao?” Ta bĩu môi, lại ngồi đối diện .

      Căn nhà tuy bụi bặm, nhưng quét dọn chút cũng có thể dùng làm chỗ nghỉ chân được. Nếu cần cũng có thể ngã lưng ra ngủ. Bất quá, lúc này cơn khát lại xua cảm giác buồn ngủ.

      Bạch Hồ ngồi bất động, có vẻ luyện thế ngủ ngồi. Ta cũng muốn làm phiền , nhàng mà rời khỏi.

      Trước tiền sảnh có giếng nước, ta liền chạy lại đó. Rất may là nước trong giếng vẫn còn. Ta lần sợi dây thừng, từ từ thả gàu nước xuống, sau đó lại cẩn thận mà kéo lên. Nước thể là sạch, nhưng có vẫn còn hơn , ta hớp ngay ngụm lớn. Giải khát xong, ta ném gàu nước sang bên, rời khỏi căn nhà đó. Đúng a, ta muốn thoát khỏi Bạch Hồ, biết khi nào lại nổi hứng giết chết ta đâu? Mặc dù ở cổ đại, ta có hậu thuẫn (chỗ dựa), nhưng vẫn có thể vào thanh lâu kiếm cái ăn nha, nhất thiết phải từ bỏ tính mạng mà mụ mụ tốn rất nhiều sức lực trao cho ta. A, ta cũng sáng suốt !

      Và thế là, cuộc hành trình của ta bắt đầu.

      (Phần này kết thúc, phần sau kể về cuộc sống của Tiểu Cần ở thanh lâu.^=^)



      Chương 10

      “Đại thúc, có thể cho ta biết đường đến thanh lâu lớn nhất kinh thành ?” Ta mỉm cười túm lấy tay áo của vị đại thúc gần đó.

      nương, ta nghĩ ngươi nên tìm nơi khác.” Vị đại thúc đó sau khi soi mói từ đầu đến chân của ta liền hảo tâm khuyên, sau đó giật tay áo bỏ .

      Chưa bỏ cuộc, ta tiếp tục hỏi vị đại thẩm. Cũng như đại thúc ban nãy, vị đại thẩm này cũng nhìn ta rồi ném lại câu như thế.

      Ta có bộ dạng kém đến thế sao?! Mặc dù phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng thuộc hàng thanh tú đáng chứ! (Ta nghi ngại tính chân thực của câu này… +_+)

      Nhất quá tam, ta lại tiếp tục hỏi những người xung quanh. Bất quá…

      Tam quá tứ…

      Tứ quá ngũ…



      Tam thập quá tam thập nhất, cuối cùng cũng có người giúp ta. Người này ăn mặc như đạo sĩ, bên hông giắt kiếm, ăn đàng hoàng nhã nhặn nhưng cũng kém phần khí khái. Đặc biệt y sở hữu khuôn mặt rất là thu hút người khác. Khác với Bạch Hồ, y rất có nam nhân vị, đường nét ràng, ngũ quan tuấn, tóc đen gọn gàng búi cao nhưng còn sót lại vài sợi vầng trán rộng làm tăng thêm phần tuấn lãng. Đây quả là kiểu nam nhân mà ta thích.

      nương đây có phải là tìm Tầm Hoan Các?”

      “Đúng.” Ta gật đầu cái rụp, Tầm Hoan Các ắt hẳn là thanh lâu lớn nhất. Tầm Hoan, tên sai!

      nương đứng trước Tầm Hoan Các.” Y cười cười, dang tay chỉ vào tòa kiến trúc đồ sộ, sặc sỡ sau lưng ta, chỉ cách ta có 10 bước chân. (Sặc! Tiểu Cần ơi Tiểu Cần, tìm đến tận nơi rồi mới có người chỉ đường. Ta thông cảm nha…)

      Nhìn về nơi đó, ta… đông đá… Vì cái gì mà ta lại nhận ra đây là nơi mình cần tìm! Tiếng mời gọi của các nương thanh lâu đủ lớn sao? Tấm biển “Tầm Hoan Các” chưa đủ chói mắt sao? Ông trời a…

      Đoạn, ta cứng ngắc nhìn nam nhân tốt bụng cười.

      “Cảm ơn công tử.” Cúi người, sau đó mưu nhanh ly khai. Oa… ta xấu hổ, xấu hổ, đúng là nghểnh ngãng, ta làm trò cười trước mắt người trong mộng rồi. Nước mắt, ngươi ở đâu? (Có lẽ là Tiểu Cần muốn khóc?)

      xoay người hướng Tầm Hoan Các mà vào ta nghe có tiếng cười trầm ấm.

      nương, công việc của nữ phục dịch ở đó rất nặng nhọc, từ chẻ củi đến gánh nước đều thích hợp nương như nàng.”

      “Công tử hiểu lầm, ta đây là muốn vào làm kỹ nữ.” Ta mím chặt môi, như thế nào, chẳng lẽ nhìn ta rất giống kẻ xin làm tạp dịch sao?

      “Vậy tại hạ đây chỉ còn biết chúc nương may…” y bỗng xám mặt lại, sau đó thèm ngó ngàng đến ta mà nhảy vọt . Quả , ai cũng hội khinh công a…

      Luyến tiếc, xấu hổ, lo lắng, hoảng sợ… Với bao nhiêu cảm xúc hỗn độn trong lòng, ta lầm lũi lê bước tiến về phía Tầm Hoan Các trước con mắt soi mói của mọi người.

      Luyến tiếc, là dành cho nam nhân mới vừa gặp mặt. Biết bao giờ mới còn gặp lại, vậy mà chưa kịp biết danh tính, y lại lạnh lùng rời bỏ ta. (+…+! )

      Xấu hổ, có hai nguyên nhân. là đối với người trong mộng, là đối với thiên hạ nhìn ta đánh giá. Ta muốn la lên “Còn nhìn nữa, lão nương móc mắt các ngươi!” nhưng do phải giữ gìn hình tượng thục nữ nên ta thể động thủ động cước.

      Lo lắng, ta sợ mình được chọn, hoặc là sau khi được chọn lại phải tiếp ngưu đầu mã diện!

      Sợ hãi… Là do ta luôn có cảm giác có ai đó nguyền rủa ta, căm hận mà nhìn ta. Dựng tóc gáy, ta gây chuyện với ai cơ chứ. Hay là có nương nào ghen tỵ với sắc đẹp của ta? Phải bảo là, nên chấp nhận thôi, hắc hắc… Ách, ta lắc lắc đầu. Tại sao ngay lúc này đây hình ảnh của Bạch Hồ lại xuất trong đầu ta?! Hình như đứng lẩn trong đám người mà nhìn ta cười! Đến rồi sao? Muốn đem đầu của ta lấy xuống vì lén trốn khỏi ? Nhìn lại lần nữa, ràng là phải ! Bình tĩnh, ta phải bình tĩnh.

      Ta đặt chân bước qua ngưỡng cửa, cả nam lẫn nữ trong thanh lâu bắt đầu xì xầm to . Bọn họ là chưa thấy ai đẹp như ta sao? Ồn ào, rất ồn ào, các người có biết như vậy tạo áp lực cho người khác ? Có lẽ Bạch Hồ do rơi vào tình huống tương tự mới bị tâm thần, à , do ta trước hiểu lầm , tâm thần, mà là cuồng sát, nhưng phải cuồng sát cũng là biểu của tâm thần sao? Oa, ta bị làm cho rối trí rồi!

      Đưa đôi mắt oán hận nhìn xung quanh, ta… choáng! Quả là hạc lạc giữa bầy gà, , là gà lạc giữa bầy hạc! Các nương ở đây quả là sắc nước hương trời, ta đúng là hãy còn kém xa!

      … Suy nghĩ, suy nghĩ…

      Quyết định nên là bỏ cuộc thôi!

      khí thế hừng hực định tẩu thoát có tiếng của thiếu phụ hỏi ta.

      nương, ngươi có chuyện gì cần đến đây?”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 11



      Lại là kẻ mà trong tên có chữ Hồ! (Tiểu Cần có duyên với hồ ly nhỉ…*( -_-)*)

      Cuộc đời ta a! Ta dị ứng với HỒ! Tại sao a? Thiên!

      Ngoại trừ chữ “Hồ” đáng có Hồ ma ma ra cũng tệ. Mặc dù là lão bản của thanh lâu lớn nhất kinh thành nhưng vẫn giữ được điềm tĩnh, nhã nhặn, nhìn như nương nhà lành hay e lệ. Tuy ngót nghét ba mươi lăm, nàng ta lại còn giữ được thân hình cân đối, làn da ngà ngọc, gương mặt lại thanh thoát như nước suối trong. Quả trời sinh có thiên phú! (Ý của Tiểu Cần chắc mọi người hiểu nhể ~).

      À, mọi người hỏi ta tại sao lại xuất cái ma ma ở đây? Chuyện là vầy, cách đây vài phút, lúc ta định chuồn êm có người gọi ta lại, người đó chính là Hồ ma ma a. Và khi bị hỏi tại sao lại đến đây, biết ta bị trì độn hay sao mà lại buột miệng trả lời: “Ta đến bán thân!”. Khi ta biết mình lỡ dại mọi người lúc này lại càng nhìn ta giễu cợt. Ách! Ta muốn chết! lúc biết giấu mặt vào đâu Hồ ma ma cho gọi ta lên tầng . Như người sắp chết đuối vớ được phao, ta lao nhanh lên lầu. Sau đó…, ta tại ngồi đối diện với nàng ấy. là ta biết lúc trước mẹ cho ta ăn phải cái thứ gì, sao ta phát triển lên lại thành kẻ xuẩn ngốc như thế này?! Ta phi, ta phi, ta phi! Tại sao lúc đó ta xông ra khỏi nơi này mà lại chui đầu vào rọ chứ?! là nhục nhã mà, nếu người ta chịu nhận ta sao? Đến lúc thất bại ê chề mà ra còn mặt mũi nào mà nhìn người a!
      (… Ta cứ tưởng Tiểu Cần biết sợ phải làm kĩ nữ, ngờ cái lý do lại là thế này… -_-).

      ——————————- tại đối đáp phân cách tuyến—————————————————–

      nương tên họ là gì?” Hồ ma ma hỏi ta.

      “Tại hạ xưng Dương Tiểu Cần.” Ta rất là nhã nhặn đáp. (Tiểu Cần lúc này chuyện có hơi bị trục trặc về từ ngữ, do nguyên tác, phải do người dịch…)

      “Chẳng hay nương năm nay bao nhiêu tuổi?” Hồ ma ma ánh mắt mị mị quang nhìn ta.

      “Ta năm nay mười tám.” Ta cẩn cẩn dực dực đáp.

      nương muốn bán thân sao?” Nàng ta nâng lên chén trà, đưa trước mũi.

      “Ân.” Ta hít hà mùi hương dễ chịu lởn vởn trong khí.

      “Ta thấy nương có vẻ còn chần chừ. Là do gia môn gặp cố phải bán mình sao?” Hồ ma ma bắt đầu nhấp ngụm trà.

      … Mọi người biết đề cao nhân cách của ta. Ta khi nào lại hi sinh bản thân mình chỉ vì “gia môn gặp cố”?!

      , là, tại hạ chần chừ là do lo sợ Hồ ma ma chấp nhận ta.” Ta nuốt nuốt nước miếng.

      nương nghĩ mình hợp với nghề này sao?” Đặt chén trà lên bàn, nàng ấy nhìn ta dò xét.

      “Ân. Mặc dù khuôn mặt ta được bằng các tỷ muội ở đây, song, ta lại tinh thông đủ các kiểu ân ái.”
      Ta lấy chút dũng khí còn sót lại của mình, hùng hùng hổ hổ đập bàn mà .

      nương đây hội từng làm qua việc này?” Hồ ma ma có chút ngạc nhiên nhìn ta.

      “Ách. ta vẫn chưa. Chỉ là có xem qua vài lần.” Ta xìu xìu .

      “Là vậy.” Nàng ta gật gật đầu tỏ vẻ hiễu, đồng thời, khóe miệng vẽ nên đường cong tuyệt đẹp. (Nụ cười gian xảo đấy chị ạ, đẹp nỗi gì…)

      “Được rồi, từ nay nương được gọi là Cần nhi, trở thành người của Tầm Hoan Các.” Hồ ma ma
      xong đứng dậy, nhanh chóng thoát ly.

      Liền sau đó, có hai trẻ xông về phía ta, bắt đầu nhồi nặn ta trong cái lu nước, sau đó lại còn vẽ bậy lên mặt ta. Nhưng là, ta nhịn…

      hiểu sao người như ngươi lại được người để mắt tới!” trong hai tỏ thái độ bực dọc.

      “Vị tỷ tỷ này, cho ta hỏi, có phải…” Ta định hỏi xem mình có phải là được nhận hay ban nãy nhanh chóng cắt ngang.

      “Bớt nhảm nhí! Nhanh lên hãy còn tiếp khách!”

      … Ta nhịn… Ta bằng miệng, liên can gì đến nhanh hay chậm. Cái đó phải phụ thuộc vào các người sao?!

      Bất quá, ta có nghe nhầm, hình như ta được đưa tiếp khách. là ta được trở thành kĩ nữ? Là sao?

      .” trẻ còn lại, im lặng từ nãy đến giờ, như thể đọc được suy nghĩ của ta, bèn trả lời.
      Aaaaaaaaa… ngờ mọi chuyện lại vô cùng thuận lợi!

      Và chính vì thế, từ hôm nay ta chính thức thừa nhận thân phận mới của mình, kĩ nữ!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 12

      Hai sau khi “xử lí” ta xong dẫn ta đến trước căn phòng lớn.

      “Bên trong có người đợi. Vào !” nóng nảy đẩy ta cách thô bạo.

      Hừ… Đẹp mặt hơn ta sao chứ? Cứ như vậy mà khinh người sao? Bất quá, ta nhịn. Đợi sau khi ta thu phục được vị đại gia bên trong, cho ngươi xem là ai lợi hại!

      Lấy bộ dáng thục nữ, ta khẽ đẩy cửa bước vào bên trong. Oaa…, kiến trúc cổ đại quả sai nga~ Bên trong căn phòng là gian rộng, khuếch đại với màu đỏ làm chủ đạo, giữa phòng là cái bàn gỗ và ba cái ghế cũng bằng gỗ, mặt bàn nhẵn nhụi, bên có đặt cái tích… Mà điều này quan trọng, trước hết ta phải quan tâm đến vị khách đầu tiên của ta, phải sao?

      Phóng tầm mắt nhìn khắp phòng, ta… đứng hình! Ha~ Xa xa kia, chiếc giường đỏ thẫm, tên nam nhân thân hình phì lũ hiếp mắt nhìn ta mỉm cười. Thiên… Ta muốn nôn a…

      “Tiểu mĩ nhân, đại gia chờ ngươi lâu.” Tên đó dùng đầu ngón tay vẽ lên cái môi dầy, trễ xuống của mình. Động tác này nếu như là Bạch Hồ làm còn có khả năng câu dẫn được ta, chứ còn tên này … Phi! Lại nghĩ đến Bạch Hồ, ta chẳng lẽ là kẻ thích ngược đãi sao? Soái ca ban nãy dẫu sao vẫn có vẻ thích hợp hơn!

      “Gia~ Ta nhận thấy có lẽ ta hợp khẩu vị của ngài, hay là ta gọi các tỷ tỷ khác đến hầu hạ ngài ?” Gượng nhìn vào mặt tên béo mà cười ngọt, ta khéo léo từ chối.

      Ngoài miệng vậy, nhưng trong tâm lại thắc mắc liệu nếu ta gọi các nương kia đến giải vây cho ta sao? Vẫn là cười vào mặt ta ? Trước mắt còn phải xem tên này có hay chịu phối hợp. Ta chờ…

      Im lặng…

      Vẫn là im lặng… giận dữ sao? Thiên nha, ta thích bị ngược!

      Thụt lùi lại thụt lùi, sau đó, ta liền bỏ chạy lấy người. Mở cửa ra thấy hai kia, dường như họ được chỉ định đứng đây đợi ta.

      đâu?” nóng nảy dang tay ra chặn lại đường rút của ta.

      “Hắc hắc… Ta cảm thấy…” Ta gãi gãi đầu. nãi nãi, làm ơn , chẳng lẽ bắt ta phải trải qua đêm đầu tiên với tên mập bốc hỏa kia sao?

      “Đúng vậy.” kiệm lời trả lời.

      Ta há hốc mồm kinh ngạc. Di? đọc được suy nghĩ của ta sao?





      “Hồ ma ma đặc biệt lựa chọn người cho ngươi rồi.” kiệm lời thấy ta bất động bèn lên tiếng.

      “Ta nghe nam nhân mập cái đó rất , lần đầu tiên của ngươi nếu để làm ít đau hơn. Hồ ma ma suy nghĩ chu toàn cho ngươi nha.” nóng nảy liếc nhìn ta cái đầy châm biếm.

      “Ngươi cũng cần phải như vậy, chính là kỹ nữ mà thôi, cũng đâu thể chọn lựa hầu hạ người này, tiếp người kia.” Như thể thấy ta còn chưa chịu đủ đả kích, nóng nảy bồi thêm.

      Phi!!!!!!!!!!!! Ta nhịn đủ rồi a! tên mập như vậy vẫn chưa là gì với ta đâu! Các ngươi chống mắt lên mà xem!

      Và vì thế, ta xoay người, hùng dũng tiến vào trong lần nữa. Bên ngoài gió bắt đầu nổi lên, thổi tóc ta bay tứ tung, chớp cũng bắt đầu nổi lên. Ta thấy mình giống hùng lâm trận!

      Nhưng là, đến khi ta tiến lại gần, ta phát tên mập ngủ… Uy, ngươi ngủ sao trước, hại ta cứ nghĩ là ngươi tức giận đâu! Ta dùng chân đá đá cái đống thịt nằm giường. Bất tỉnh nhân ? Thấy được vẻ đẹp hoàn mĩ của ta liền chìm vào trong mộng?
      Ha ha… Ta quả là xem nhan sắc của mình mà~

      Tự kỉ còn chưa đủ hai liền tiến vào dẫn ta . Gì? Ta vẫn chưa làm gì liền dẫn ta sao?

      “Bàng gia muốn nghỉ ngơi, ngươi chờ đến lần khác, có người giúp ngươi phá trinh.” kiệm lời .

      “Hay là ngươi còn muốn qua đêm với ta?” nóng này chen vào.

      “…” Ta trả lời.

      “Trước hết về phòng của mình.” kiệm lời tiếp. Mà , ta thấy ấy cũng tới nỗi ít .

      Sau đó, ta theo hai người nọ. Vừa vừa đánh giá. Quả hổ danh là thanh lâu đệ nhất kinh thành. Đình gác hoa lệ, điêu khắc hoàn hảo, sông núi uốn lượn, liễu xanh buông. Có cảm giác rất quen thuộc, nhưng cũng mơ hồ khó tả. Là gì nhỉ? Là gì? A! Đúng rồi, hương thơm mà ta cảm nhận, chính là rất giống hương thơm trong sơn cốc. Thoang thoảng, nhè . Ân, làm người ta cảm thấy thoải mái. Nó làm ta nhớ lại những điều tươi đẹp. Là những buổi chiều rong bắt bướm, bắt xong rồi lại thả, thả rồi lại bắt. Là những buổi sáng tinh mơ có kẻ bất thường cứ dúi vào tay ta những bông hoa đầu ngày. Hay là những buổi tối trăng thanh gió mát, kẻ phiền phức cứ vác ta lên mái nhà, ngồi ngắm trăng sao. Khoảng thời gian đó, ngắn ngủi, nhàm chán có, mệt mỏi có, nhưng cũng thể có vui vẻ. Bạch Hồ vẫn luôn đối ta như thế, bá đạo có, ôn nhu có, phiền phức có, đáng có, đôi khi còn rất ma quái nữa…
      (

      Ngoài lề đôi chút: hình như hương thơm đề cập ở có tác dụng gần giống như ma túy, làm cho người khác có cảm giác lâng lâng và sinh ảo giác, đồng thời xóa mùi khí của hồ tại Tầm Hoan. Tuy nhiên, ta vẫn chưa có căn cứ nhất định, tùy theo ý tác giả thôi, nhưng theo nội dung của truyện hình như là vậy.)

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 13

      Nơi ta ở nằm xa phòng của các nương khác. Ta xác định được, nhưng nghe hai vậy.

      “Hồ ma ma , ngươi trình độ kém cỏi, cần phải học tập thêm, nên sắp xếp cho ngươi đến sống tại
      đây.” kiệm lời giải thích.

      Rất may là ta còn chưa bị đuổi. Mà cũng tốt, sống tại đây ít gặp phiền toái, cứ như vậy nâng cao kỹ nghệ, đến ngày nào đó ta trở thành đệ nhất danh kỹ. Oa ha ha ha…

      “Hồ ma ma có vẻ cho ngươi nhiều thịnh tình, ngươi nên lấy làm biết ơn.” kiệm lời nhắc nhở.

      “Là, là. Ta cố gắng hoàn thiện chính mình.” Ta cười, ánh mắt vô tình quét qua nóng nảy.

      Kể cũng lạ, ta cùng ta sinh nữa, nhưng cặp mắt oán hận lại càng tăng lên mấy phần. Hội mệt mỏi sao, ngươi ức chế sao? Hay ngươi chịu thua ta rồi? Hắc hắc, cho ngươi biết, lão nương chính là thiên hạ đệ nhất đánh chết!

      “Tự xem lại chính mình.” kiệm lời ném cho ta câu rồi dẫn theo nóng nảy rời .

      Hai người quay đầu lại, như vậy mà

      Gió thổi a, gió thổi…

      Còn ta đây như thế nào?! Các người còn chưa ta đây là phòng ta, hay phòng bên cạnh mới là, hay toàn bộ dãy nhà sang trọng này đâu?!

      Đến lúc rồi, phải dùng đầu óc thôi. Họ dẫn ta đến trước phòng này, vậy đây chắc là phòng của ta. Đẩy cửa bước vào.

      “Két…”

      có ai, hoàn hảo!

      Căn phòng này dường như còn lớn hơn căn phòng mà có cái gì Bàng Bàng gì gì đó, lớn, xa hoa nha~ Hì hì, ta quá là được ưu đãi rồi, chả trách ban nãy cứ tỏ thái độ khó chịu với ta, cư nhiên là ganh tỵ a~~ ( ra phòng này là phòng của “Hồ ma ma”, mọi người à.)

      Giường chiếu đầy đủ, bàn ghế ngay ngắn, sạch , đặc biệt là tại đây có nhiều đồ cổ, nhiều tiền a~

      Ta tiến lại gần bàn, kéo cái ghế ra và ngồi xuống. bàn có đặt cái chạp đốt hương liệu và bộ đồ uống trà. Ta tự rót cho mình tách trà, chắc cần phải xin ai đâu nhỉ, dẫu sao đây cũng là phòng của ta, hắc hắc… Đưa tách trà lên ngửi, rồi lại vén tóc, sau đó lại ngửi ngửi… Sau đó, ta nốc sạch tách trà! Chết tiệt! Ta vẫn bắt chước được bộ dạng yểu điệu tinh tế của Hồ ma ma!

      Phi! Phi! Phi! Vẫn còn nhiều thời gian để luyện tập mà, cần vội, cần vội. Trời sinh ta ra vốn là nương hiền thục, trong trắng, muốn học cách mê luyến người khác ắt hẳn phải tốn rất nhiều thời gian (Tiểu Cần rất YY.). Nhưng là, khách làng chơi đâu phải đến đây để xem ngươi uống trà, kỹ thuật giường chiếu mới thực là cái đáng để học nha, hắc hắc. Mà về mấy chuyện ấy ấy chắc chắn là ta phải thuộc dạng đỉnh của đỉnh. Là công dân đến từ đại, ta chắc chắn là xem qua nhiều AV (adult video) hơn người cổ đại!

      tóm lại, bây giờ nên nghỉ ngơi thôi.
      T
      a lại gần chiếc giường trải bra màu trắng, đứng đó nhìn ngắm, vuốt vuốt để cảm nhận độ mềm mại của nó. Rồi. Ta ngã “ạch” lên giường. Sau đó ta ngủ. Ta ngủ mà cởi giày ra, hai chân để thõng xuống mặt đất, và điều đó khiến cho ngày hôm sau của ta trở nên tệ hại!

      (=”= ta là giữ nguyên toàn bộ nhá! Cái chương này hơi ngắn…)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :